Cô Em, Nhầm Giường Rồi !
|
|
CHƯƠNG MƯỜI BỐN: Tôi không phải là heo, không phải là heo! Trịnh Sơn cầm chiếc bánh bao chiên béo ngậy, vàng rộm và thơm phức đưa qua đưa lại trước mặt tôi như đang thôi miên, miệng rì rầm: - “Úm ba la bánh bao xí muội, trân châu hạt dẻ,…” Tôi nuốt một ngụm nước miếng xuống, thòm thèm đong đưa tròng mắt theo miếng bánh thơm ngon mỡ màng kia, nghếch mũi lên hít lấy hít để. - “Em chưa ăn tối đúng không?”Trịnh Lâm híp mắt cười hỏi. Tôi gục gặc đầu, ánh mắt vẫn dán vào cái vật tròn xoe bóng mỡ đó, thè lưỡi ra liếm bờ môi khô khốc của mình. Trịnh Sơn cố tình đong đưa miếng bánh chậm hơn, cười sâu xa nói với tôi: - “Muốn ăn chứ?” Tôi tiếp tục gật. - “Vậy thì mau nói với anh, lúc nãy em đã hẹn hò với ai?” Khoé miệng tôi giật giật. Thì ra là thế, bắt tôi trói như một khoanh chả lụa bì trên ghế thế này, lại còn sử dụng món mà tôi thích ăn nhất làm mồi câu, rốt cuộc chỉ là muốn điều tra cái chuyện hẹn hò chết dẫm đó. = = Tiểu nhân, đúng là tiểu nhân! Miếng bánh bao vẫn lười nhác trôi bồng bềnh trước mặt, quyến rũ đến bốc lửa, nước miếng của tôi lại túa ra không ngừng. - “ Em không muốn ăn? Vậy thì anh đành cho nó đoàn tụ với vài người anh em trong này thôi.” Trịnh Sơn thở dài xoa xoa bụng, miệng há to, chuẩn bị nhét em bánh bao đáng thương vào. Tôi có thể nghe bé bánh bao đang kêu gào cầu cứu! - “Được rồi được rồi, em nói!” Tôi vùng vẫy cật lực, mắt trợn lên. Trịnh Sơn hạ miếng bánh xuống, cười nhăn nhở như bịchbánh phở: - “Tốt lắm, vậy thì trả lời anh, cậu ta có, ờ, có xấu trai không?” Tôi đắm đuối nhìn miếng bánh bao chỉ cách vài bước chân mà tưởng như cả nghìn dặm đó, đờ đẫn hồi lâu rồi rặn ra được vài chữ: - “ Xấu kinh khủng, xấu dã man, xấu đến khóc thét.” Tôi dùng vẻ mặt sinh động nhất của mình, ra sức biểu cảm. Phi Long, chị xin lỗi chú, cái nàylà mục đích biện minh cho hànhđộng. = = - “Ừm, chiều cao cậu ta thế nào?” - “Cỡ cỡ cái hột vịt.” Giọng tôi càng lúc càng nhỏ lại. Ờ thì, hơ hơ, ba ông anh của tôimà mang giày cao gót vào chắc chỉ đứng tới nách cáihột vịtđó thôi. = = - “Đi học bằng xe gì?” Tôi lén chùi mồ hôi: - “Cậu ta nghèo rách nghèo nát,đến trường còn phải kéo thêm một chiếc xích lô chở khách,…” Thiện tai, Phi Long mà nghe thấy câu này chắc sẽ cho chiếc BMW đó cát nát bấy người tôi thành một bãi rất khó coi. >_< Trịnh Sơn nhìn tôi một lát, sau đó nghiêm túc nói: - “Anh thấy, với tiêu chuẩn hẹn hò thế này, sau này rất có nguy cơ em sẽ làm vợ một con heo.” Tôi cảm thấy máu của mình dồntừ từ lên não!! Nhẫn nhịn, vì bánh bao yêu quý, phải tuyệt đối nhẫn nhịn! Trịnh Sơn quay sang bàn luận với Trịnh Sơn và Trịnh Hải, vẻ mặt rất kì cục. Thế là, trong lúc hăng say bàn luận đó, anh ta thản nhiên cạp cái bánh bao của tôi và nhai ngồm ngoàm, nói nói nhai nhairất hào hứng. Bánh bao,… Bánh bao,… Bánh bao,… Tôi cảm thấy răng mình ngứa lên một cách hoang dã. - “Các chú thấy đấy, chuyện này thật sự rất kì cục, tôi thấy nếu thật sự thằng quỷ ấy xấu như vậy, thì Khiết Du đã sớm phẫu thuật chỉnh hình cho mặt thằngđó biến dạng luôn rồi, làm sao có thể đi chơi cả buổi tối,...” Trịnh Sơn vừa nhai vừa nói, được một lúc thì thấy mặt hai gã em đã cắt không còn hột máu, hai hàm răng họ khiêu vũ với nhau thành tiếng “lộp cộp” rất lộ liễu. Anh chột dạ quay người nhìn lại, thấy Khiết Du đã vứt xuống đất sợi dây trói lỏng lẻo, liếm mép: - “Bánh bao….” Vài phút sau, trong nhà có tiếng rống hãi hùng của ông anh xấu số nào đó vang lên: - “OE OE OE MẸ ƠI KHIẾT DU CẮN CON !!!!!!!!!!!!!!!!!” ----- Nợ bánh bao, phải trả bằngthịt ---- Tôi ngồi trùm chăn trên giường, vùi mặt vào cơ man nào là chăn nào là gối, cảm thấy vô cùng bứt rứt. Sau cùng, đành học tập tư thế chổng mông hoành tráng của chim đà điểu, tôi chán nản chúc mặt xuống đống bùi nhùi vừa bày ra. = = Cảm giác không tên này, thật kìlạ. Rốt cuộc, bức bối sắp đạt ngưỡng phun trào, tôi vớ lấy chiếc điện thoại, điên tiết soạn một tin nhắn gửi cho Đậu Phộng. Ba phút sau, lập tức có hồi âm. “Cậu bức bối cái gì mới được? Nói rõ ra xem? Làm quân sư mặt trận tình yêu cho cậu bao nhiêu năm, sao lúc nào cũng giữ cái kiểu ăn nói không có đầu cua tai nheo kì quặc như thế?” Tôi cắn môi hý hoáy soạn một tin nhắn khác. “Tớ đang gặp rắc rối với một thằng con trai.” Sau đó nghĩ ngợi một lúc, rồi lạixoá đi, cau mày soạn lại nội dung: “ Có hai thằng con trai đang gặp rắc rối với tớ.” Hài lòng bấm nút “gửi”. Đậu Phộng là bạn nối khổ từ thờicuổng trờitắm mưa của tôi, là một hủ nữ chân chính. Chúng tôi sinh ra là để làm bạn nhau, làm cặp bài trùng tai tiếng đi trước danh tiếng, làm chị em mãi mãi. Lịch sử tình bạn của chúng tôi có lẽ phải kể tới vài ngày nữa mới hết, tôi chỉ nói bao quát là nó vô cùng hoành tráng, vô cùng đẹp đẽ. Đậu Phộng chỉ có một tật xấu, đó là chỉ cần hai gã trai đẹp đứng kế nhau, lập tức trí tưởngtrượng phong phú của cô nàng sẽ, khụ,… Điện thoại lại tiếp tục rung lên, tôi nằm hồi tưởng thêm một lúc rồi mới lật đật bò dậy, thò tay túm lấy nó. Đậu Phộng đã trả lời: “ Cả hai đều đẹp trai?????”Kèm theo đó là một icon thèm khát. Tôi thở dài, nếu dám nói Phi Long và Hán Khanh là xấu trai, thì ba lão anh dưới nhà vào sở thú ngồi đi là vừa. “Đúng thế.”Tôi trả lời cụt lủn. “ Tốt lắm, Khiết Du, cuối cùng cậu cũng có bản lĩnh một chân đạp hai thuyền. Lần này tự xử lí lấy đi, cứ bám tớ tò tò thế này làm sao mà lấy chồng được?” Sau tin nhắn phũ phàng đó, Đậu Phộng im lặng. Tôi hận không thể băm nát cái điện thoại ra, sau đó lại nằm vật xuống giường. Một lúc sau, điện thoại bất thầnrung bần bật. Tốt lắm Đậu Phộng, tớ biết cậu không phải là người bỏ rơi bạnbè. Nhưng khi tôi hí hửng mở ra, đó lại là một số máy lạ. “ Tôi là Hán Khanh. Ngày mai phiền cậu đem đôi giày patin trả cho tôi, có việc cần.” Tôi cảm thấy tóc mình dựng xuôi dựng ngược. Sao…sao hắn biết số điện thoại của tôi? Sao…sao hắn biết tôi chôm giàycủa hắn? Bởi vì hắn là quái thai – một giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong đầu tôi. Còn ngươi là một con ngốc – giọng nói đó tiếp tục bổ sung. Tôi nghiến răng trèo trẹo! Bổn cô nương đã định vác đôi giày đó trả ngươi mấy bữa nayrồi, nếu không học cùng lớp bổn cô nương cũng tìm cho ra nhà của ngươi mà trả lại, dù gì, ờ, bổn cô nương ta cũng là người thanh liêm. Hán Khanh, nếu cậu đã “lịch sự”nhắc nhở như vậy, ngày mai tôisẽ cầm đôi giày đó nhét thẳng vào miệng cậu. Đang phẫn nộ đùng đùng, một tin nhắn mới lại đột nhiên bay tới. “- Ê 60 kí lô, ngủ ngon nhé. Phi Long.” Kèm theo đó là một cái mặt cười nham nhở. Tôi sợ hãi nhìn lên trần nhà, kiểu này chắc là phải đổi sim, phải đổi sim rồi. Mà, cái cậu Phi Long này…sao cóthể ngốc đến mức đó?? >_< Thông tin hôm nay cậu ta nói với tôi, ngoài họ tên, lớp, địa chỉ, và số điện thoại ra, còn lại đều sai bét. = = Tôi nhóm máu AB chứ không phải O, thích màu tím chứ không phải xanh, và bông cải làmón khoái khẩu của tôi! Ngoài ra…60 kí,… Phi Long, xin lỗi cậu, nhưng cậucó thấy con heo 60 kí nào mảnhmai như tôi chưa?? = = Tuy nhiên lúc đó tôi cũng không muốn đính chính, cứ để cậu ta nghĩ như vậy đi, tôi không sợ mất hình tượng, chỉ sợ mất mạng thôi. Nhưng thật sự cậu ta cho rằng tôi 60 kí ư… Tôi nhìn đồng hồ, á, thôi chết, trễ hẹn rồi, quên béng đi mất!
|
CHƯƠNG MƯỜI LĂM: Nội gián, hacker và những chuyện khác. Gần mười giờ đêm. Trịnh Hải (anh thứ hai của KhiếtDu) rung đùi ngồi bên chiếc máy vi tính, gõ chữ lạch cạch, lạch cạch. Ánh sáng từ màn hình hắt lên khuôn mặt cười hí hửng của anh, nhìn thật kì dị. Kì dị cũng phải, anh đang nói chuyện với người vừa hẹn hò em gái mình mà. Kẻ bên kia vẫn im lặng. Trịnh Hải sốt ruột gõ thêm một câu vào khung hội thoại. Trịnh Hải:"Hẹn hò thế nào?" Một lát sau, bên kia văng ra một khuôn mặt cười nham hiểm. Phi Long:"Tốt, cảm ơn cậu." Nụ cười trên mặt Trịnh Hải toétra rộng hơn. Trịnh Hải:“Tốt á? Tớ không nghĩ vậy đâu. Lúc nãy Khiết Du đã mô tả cậu bằng ba câu rất thảm: Thứ nhất là xấu dã man, xấu tàn bạo. Thứ hai là lùn nhưcái trứng vịt, thứ ba là nghèo rách nghèo nát,..” Phi Long:“Cậu quên là con gái thường nói ra những điều trái với lòng mình à?” Trịnh Hải:“…….” Trịnh Hải và Phi Long là anh emtốt nhiều năm nay. Khó khăn hoạn noạn, lúc nào cậu ta cũng sẵn sàng giúp đỡ anh, vậy nên hai hôm nay, khi cậu ta nhờ vả anh một số chuyện kì lạ, Trịnh Hải cũng không tiện từ chối. Chuyện kì lạ ở đây nói huỵch toẹt ra là, hầy, cậu ta điều tra thông tin cá nhân của Khiết Du – em gái anh. Hỏi lý do thì cậu ta không trả lời, cứ một mực nằn nì, lại còn hào phóng đưa ra yêu cầu mua lại mớ thông tin đó với giá rẻ, làm anh đành phải “miễn cưỡng” đồng ý. Tuy nhiên, anh cũng có nói bậy một số chỗ, dù gì thì Khiết Du cũng là em gái yêu quý của anh,nếu tiết lộ toàn bộ thông tin cho cái gã Phi Long này thì chẳng khác gì dâng heo quay vào miệng cọp. Chẳng hạn như, nói bậy về cân nặng,… Hình như anh nói bậy hơi nhiều. Bên kia đột ngột gửi thêm một tin nhắn mới. Phi Long:“ Trịnh Hải, cậu vẫn chưa tin tưởng tớ, đúng không?” Anh bừng tỉnh, vội vàng khom người tiếp tục gõ máy. Trịnh Hải:“ Cậu nói linh tinh gì thế?” Phi Long:“ Tớ không tin Khiết Du nặng 60 kí.” Trịnh Hải:“ Cậu bế thử xem, nhìn vậy chứ….” Một dòng chữ phẫn nộ từ bên kia nhảy qua, cắt ngang câu nóianh đang soạn. Phi Long:“ Từ lúc đọc sơ qua, tớđã biết cậu lừa tớ một số chuyện. Lúc kéo cô ấy vào trongxe, tớ ước lượng Khiết Du chỉ nặng khoảng 52, 53 kí. Nhưng thú vị một chỗ là khi tớ nói lại mớ thông tin hổ lốn đó cho cô ấy, Khiết Du hoàn toàn không có ý định đính chính, các cậu coitớ là đồ ngốc sao?” Trịnh Hải:“Đâu…đâu có, he he.” Phi Long:“ Lần này tớ nghiêm túc.” Trịnh Hải chùi mồ hôi, cái chữ nghiêm túc này anh nghe Phi Long nói hình như cả tỷ lần rồi… Anh chưa bao giờ thấy cậu ta đicùng một cô gái đến lần thứ hai, tốc độ thay bạn gái của Phi Long có thể khiến Don Juan xách dép chạy cả dặm. Nhưng cậu ta khác những kẻ sát gái thông thường ở chỗ, cậu ta có luật chơi. Khi Phi Longmuốn chơi đùa với một cô gái, cô ta sẽ được thông báo cái luậtchơi mắc ói đó, nếu chấp nhận thì ở lại, không đồng ý thì làm ơn cút sang chỗ khác. Thật ra, đáy mắt Phi Long đôi lúc thấp thoáng cái gì đó rất u ám. Trịnh Hải: “Phi Long, cậu định chơi đùa với trái tim của mình đến bao giờ?” Bên kia đã offline tự lúc nào, đểlại một khung hội thoại xám xịt. Trịnh Hải thở dài rồi tắt máy, lục đục vươn vai chuẩn bị trèo lên giường. Bỗng, một luồng hơi lạnh ngắt phả vào cổ anh, kèm theo giọng nói âm binh quỷ sứ không lẫn vào đâu được của Trịnh Sơn: - “ Hải à, thì ra chú mày chủ mưu.” Trịnh Hải khiếp đảm quay người lại, thấy Trịnh Sơn và Trịnh Lâm đã ngồi thù lù sau lưng mình tự lúc nào, âm thầm quan sát. Chết tiệt, anh quên đóng cửa phòng! Chết tiệt, bọn họ chân có lót lụa à, tại sao anh không nghe thấy gì? - “ Thì ra đó là lý do lúc Khiết Dumô tả về cuộc hẹn hò, chú mày chẳng tỏ vẻ gì là quan tâm.” Trịnh Sơn lạnh lùng kết luận. - “Bán rẻ em gái, đáng tội lột dađầu.” Trịnh Lâm hừ mũi bổ sung. Trịnh Hải bất giác đưa tay sờ lên mái tóc mình, mặt tái như mông nhái. ----- Cùng lúc đó, tại nhà Hán Khanh ---- Hắn bất bình nhìn lên màn hìnhmáy vi tính, hai hàng lông mày lạnh lùng khẽ nhíu lại, kéo theocặp mắt hơi xếch màu hổ phách, tạo nên một vẻ mặt nghiêm nghị khó chịu. Tên hacker đó đã trở lại. Hán Khanh sớm đã bộc lộ tài năng trời phú của mình, tuổi nhỏ tài cao, được ông Phong giao cho một phần nhỏ công việc kinh doanh của mình. Vốn là một thiên tài máy tính nên dạo gần đây, hắn được giao điều tra dấu vết một tên hackerkhét tiếng trên mạng. Tên hacker này không phải hacker mũ trắng, nhưng cũng không phải mũ đen nốt. Y làm việc cho công ty bảo vệ phần mềm Blue Phoenix ( Phụng hoàng xanh) với tên gọi Kẻ Mộng Du. Cơ cấu làm việc của Kẻ Mộng Duđại loại là như thế này. Thí dụ, khi công ty Blue Phoenix nhắm tới khách hàng là một tập đoàn tiềm năng, họ sẽ giới thiệu phần mềm của mình, với chức năng bảo vệ thông tin tối mật của tập đoàn đó. Phần mềm này hắn không đượcrõ nó hoạt động như thế nào, nhưng một số tập đoàn là đối tác kinh doanh của cha hắn đã hết lời khen ngợi. Nhưng nếu như có một tập đoàn X không đồng ý mua phần mềm của họ, Blue Phoenixsẽ làm thế nào? Lúc đó là việc của Kẻ Mộng Du. Blue Phoenix sẽ cho hacker của họ đột nhập vào hệ thống thông tin của tập đoàn X, nếu đột nhập thành công, Kẻ Mộng Du sẽ để lại lời nhắn làm bằng chứng. Từ đó suy ra, nếu Kẻ Mộng Du làm được, thì sẽ còn nhiều hacker khác làm được, dovậy, đó chẳng khác nào lời quảng cáo quyến rũ nhất cho sản phẩm phần mềm của Blue Phoenix. Đương nhiên, một số tập đoàn hùng mạnh hoàn toàn tin tưởng vào bức tường lửa cũng như hệ thống bảo vệ thông tin của mình, vui vẻ để cho Kẻ Mộng Du thử sức. Vấn đề ở đây là, lầnthử sứcnào, Kẻ Mộng Du cũng thành công oanh liệt. Y là một hacker mạnh đến biến thái. Hán Khanh trong đầu xác định Kẻ Mộng Du là con trai, vì chẳngcó cô gái nào làm được những điều khủng khiếp này. Blue Phoenix nhờ Kẻ Mộng Du mà thu lại lợi nhuận khổng lồ, nhưng họ cũng không biết chântướng thật sự của y, chỉ tiến hành trả tiền công qua một tài khoản ảo trên mạng. Và bây giờ, Kẻ Mộng Du đang nhắm đến tập đoàn bất động sản của gia đình Hán Khanh. Việc đột nhập này thực ra rất nguy hiểm, vì nếu đột nhập thành công, Kẻ Mộng Du hoàn toàn có thể ăn cắp dữ liệu, thậm chí là cài vi rút vào hệ thống lưu trữ của tập đoàn, hay táo tợn hơn là bán mớ thông tin khổng lồ đó cho đối thủ kinh doanh. Nhưng trước đây, Kẻ Mộng Du chưa từng làm bất cứ điều gì trong số đó. Điều này làm Hán Khanh thắc mắc. Nếu y cần tiền đến mức phải làm hacker, thì tại sao lại khôngnảy sinh lòng tham trong những lần đột nhập? Thật khó nghĩ. Nhưng bây giờ, điều cần quan tâm là phải tập trung đối phó với Kẻ Mộng Du, vì y đang bắt đầu tìm cách tấn công hệ thốngphòng vệ. Hán Khanh hít một hơi, đáy mắt tuyệt đẹp loé lên tia sáng dữ dội. ------- Trận đấu kinh hoàng nổ ra ----- Suốt đêm đó, có hai người thứctrắng để đấu trí với nhau. Suốt đêm đó, máy tính của họ gần như bốc cháy. Kết quả: Bất phân thắng bại.
|
CHƯƠNG MƯỜI SÁU: Lấy thân trả nợ - “ Mọi người nhìn kìa, mắt của họ kì quái quá.” - “ Ối chà, vết thâm thật là đồngđều nha!” Đám con trai trong lớp xì xầm bàn tán liên tục, cặp mắt khôngngừng nhìn láo liên về phía hai người đang…ngủ bù ở cuối lớp. - “ Khiết Du và Hán Khanh có cặp quầng thâm y như nhau, lẽ nào đêm qua họ…” Đầu Đinh kích động gặm móng tay, vui vẻ thao thao bất tuyệt. BỐP! Một chiếc dép dịu dàng ôm thẳng lấy cái miệng đang tía liacủa Đầu Đinh, làm cậu chàng lảođảo. Tất cả không buồn tìm kiếm thủ phạm, Thiên hạ đệ nhất phidép của lớp này, còn phải tìm nữa sao? - “ Ném chuẩn đấy.” Hán Khanh nằm bẹp trên bàn, khùng khục cười tán thưởng. - “ Quá khen, quá khen rồi.” Tôi híp mắt nói, lại tiếp tục đưa taylên miệng ngáp. Chết tiệt thật, hắn ta có cái lúm đồng tiền, làm nụ cười của hắn nhìn như một đứa trẻ, khỉ thật, nhưng thật sự là dễ thương quá đi!! Tôi vẫn nằm dài trên bàn, nhưng tâm trí đã theo gió bay tít lên trời. Hán Khanh thật sự rất ít khi cười, chỉ có cười nham hiểm, cười nửa miệng, cười khinh bỉ, cười biến thái, nhưng cười để lộ hai cái lúm đồng tiền nhỏ xinh kia, đây là lần đầu tiên tôi được chứng kiến. - “ Cậu chảy dãi kìa.” Hán Khanhđột nhiên lười nhác lên tiếng. Tôi vừa nói gì về dễ thương ấy nhỉ? Quên đi! - “ Ờ, sao mắt của cậu...” Tôi nói, lại tiếp tục đưa tay lên che một cú ngáp long trời lở đất nữa. - “ Thức khuya học bài.” Hắn đáp cụt lủn, rồi tiếp tục nhắm nghiền mắt, trên khuôn mặt treo bốn chữ “XIN ĐỪNG LÀM PHIỀN”. Tôi chán nản nhún vai, tiếp tục ngủ. Cả hắn và tôi đều biết rằng, cái lý do đó chỉ có quỷ mới tin. = = ----- Một ngày tẻ nhạt, buồn chán bên cạnh một gã tẻ nhạt, buồn chán lại trôi qua ----- Ra về. Tôi tung tăng nhảy chân sáo ra khỏi cổng trường, cuối cùng cũng thoát cái tên đười ươi họ Mai đó, thật là thoải mái quá đi. - “ Đứng lại đó.” Tôi lèm bèm, ừ thì đứng, chứ không lẽ nằm lại đó? - “ Giày của tôi đâu?” Hán Khanh một tay xách balô, một tay chỉnh headphone, vô cùng, vô cùng phong trần bước tới trước mặt tôi. Tôi nhướn một bên mày lên, giả vờ ngây thơ. - “ Hôm qua tôi đã nhắn tin nhắc cậu rồi mà? Định chọc tôi tức chết hả?” Hắn tăng âm lượng lên một chút, cặp mắt rấtđẹp bắt đầu nổi lửa tưng bừng. Oài, cái tên này chẳng có óc hài hước gì cả. >_< Tôi gỡ cặp ra đặt xuống đất, cuối cùng lôi ra một bọc ni lông vàng vàng, trong đó đôi giày hắn được gói lại cẩn thận. - “Này, cầm lấy.” Đúng lúc đôi giày sắp về tay khổ chủ thì một tiếng hét chói tai bỗng vang lên, làm không khí xung quanh muốn nát vụn. - “ Hai người lén lút trao đổi cáigì đấy?” Tôi giật mình, quay lại nhìn về hướng phát ra âm thanh oanh liệt đó, thì bắt gặp một cô gái xinh đẹp, trẻ trung, đeo rất nhiều trang sức đáng yêu bắt mắt, đang gườm gườm nhìn vềphía tôi và Hán Khanh như nhìnchiếc quần yêu thích của cô ta bị ai đó đốt cháy. Lại liếc sang kẻ bên cạnh, tôi thấy khuôn mặt của hắn đang trở nên thật sự, thật sự phức tạp. - “ Anh Khanh!!! Con nhỏ xấu xí này là ai? Anh hứa chiều nay chở em đi chơi rồi mà, anh Khanh!!!” Giọng nói nũng nịu nhưng the thé đó lại vang dội, làm màng nhĩ của tôi run rẩy. >_< - “ Bội Di, em làm gì ở đây?” - “ Ghét quá, người ta chờ mãi không thấy anh, nên mới đến đây mà!” Tôi biết điều dợm bước chạy, thôi thì để hai vợ chồng người ta nói chuyện. Hán Khanh, cậu thật hư đốn, có Phi Long rồi lại còn mèo mỡ với cái cô Bội Di này, đồ lăng nhăng như miếng măng! >_< Nhưng tại sao khi thấy cô ta nói chuyện thân mật với Hán Khanh, tôi lại thấy hơi tức chứ??? Được rồi, tôi thấy rất tức! Chạy được tới đường lớn, tôi dừng lại để thở. - “ Cậu khùng hử? Chưa gì đã cầm giày của người ta tót đi, làm tôi chạy theo mệt gần chết!” Hán Khanh từ đâu bỗng lù lù xuất hiện sau lưng, làm tôisợ hãi kêu ré lên. - “ Be bé cái mồm lại. Bây giờ làm ơn trả giày đây!” Tôi dẩu miệng, cậu là cái đinh gỉ gì mà tôi phải cun cút xun xoe tuân lệnh cậu? Được đằng chân lân đằng đầu à, đừng có mơ! Tôi bắt đầu lôi hai cái dây giày ra, buộc chặt lại, rồi bắt đầu quay quay như làm xiếc. - “ Nếu muốn trả giày thì trả lờitôi, cái cô nàng đó là ai?” Tôi híp mắt hỏi, tay vẫn quay không ngừng. - “ Trả đây, không liên can gì đến cậu!” Hán Khanh bực bội vươn tay định túm đôi giày, nhưng tôi đã lùi lại một bước, cười hê hê. - “ Cậu không trả lời thì tôi vứt đôi giày này xuống lòng đường!” - “ Trả đây, tôi không có đùa!” - “ Tôi cũng không đùa nốt!” Hán Khanh bất lực vuốt mặt, nhìn tôi giận dữ, cuối cùng rặn ra được một câu: - “ Cô ấy là vợ chưa cưới của tôi.” Tôi há hốc mồm sững sờ… Vì quá sững sờ, nên tôi đã tuột tay, đôi giày đáp thẳng xuống lòng đường. Khi nhận ra thì đã muộn, tôi laora định nhặt lại thì bị một cánh tay mạnh mẽ túm lại, Hán Khanh hét vào mặt tôi, khuôn mặt hắn rất phức tạp: - “ Lao ra đó cho xe tông chết à?” Tôi lắp bắp nói: - “ Nhưng …giày…” Trong một thoáng, khuôn mặt điển trai của hắn nhìn còn khó coi hơn cả đôi giày đang bị xe cán qua cán lại thảm thương trên mặt đường bụi bặm. ----- Đôi giày chính thức lên thiên đường ---- Hán Khanh thấy tim mình đập thình thịch. Cô ấy bị chậm phát triển bẩm sinh hay là ngốc đột xuất? Lao ra đường đang lúc xe đông nhưthể, lỡ có chuyện gì… Hắn không muốn nghĩ tiếp. Khoảnh khắc cô chuẩn bị lao ra,hắn thấy không khí đông cứng trong buồng phổi, lồng ngực cothắt lại, bằng mọi giá phải giữ cô lại, bằng mọi giá! Cảm giác đó, nghĩa là gì? ----- 3 phút mặc niệm cho đôi giày ---- Tôi đau thương nhìn đôi giày bẹp dúm ở giữa đường, muốn khóc mà không có nước mắt. - “ Rốt cuộc tôi phải đền cậu bao nhiêu?” Hán Khanh nhướn mày trước câu hỏi không đầu không đuôi của tôi, hỏi lại: - “ Cái gì?” - “ Tôi làm hư giày của cậu, tôi phải đền bao nhiêu?” Tôi hậm hực nhắc lại, xoắn hai tay vào nhau. Đáy mắt hắn bỗng thấp thoáng một nụ cười kì quái. - “ À…Không nhiều lắm.” - “ Bao nhiêu?” Tôi hớn hở mở to mắt, nếu có thêm cái đuôi ở đây chắc nó cũng vẫy vẫy. >_< - “ Tầm mười lăm…. ….triệu.” Hắn cười cười. - “ Cái giề???” Tôi gầm lên, túm lấy cổ áo hắn lắc lắc. Đồ lừa đảo, mười lăm triệu cho một đôi giày, đồ quỷ hút máu, đồ không tim gan phèo phổi!! - “ Tôi nói thật. Nhà giàu như tôi lừa cậu làm gì, trong đó có hệ thống định vị GPS toàn cầu, đắt lắm đấy!” Hán Khanh hùng hồn giải thích, sau đó móc điện thoại ra bấm bấm, đồng thời bật loa ngoài. Một giọng trung niên uy quyền vang lên điềm đạm: - “ Khanh, chuyện gì vậy con?” - “ Ba, đôi giày patin màu xanh ba mua cho con, là bao nhiêu tiền?” Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó trả lời: - “ Mười lăm triệu chẵn, tính luôn thiết bị GPS di động. Nhưng con hỏi làm gì?” Hán Khanh nhìn tôi cười chế nhạo, sau đó lễ phép nói tạm biệt, rồi cúp máy. Thiện tai, nhà giàu có khác, mộtđôi giày của hắn ăn đứt mười năm mua quần áo của tôi rồi. Mười lăm triệu ơi mười lăm triệu!! >_< Sau mười phút tiếp tục nghe hắn giảng giải về giá trị thực sự của đôi giày pa tin rách đó, mặt tôi đã trở thành một đống rất khó coi. = = - “ Nhưng tôi không có tiền, tôi cũng không muốn nợ cậu!” Tôi bất lực gào lên, tiếp tục túm cổ áo hắn lắc lấy lắc để. - “ Tôi có cách cho cậu trả nợ.” Hán Khanh đột ngột nói, vẻ mặtvẫn lạnh như băng. - “ Ý, cách gì?? Chỉ cần trong khảnăng của tôi, tôi sẽ làm tất!!” Tôi buông áo hắn ra, cười cười mong chờ. Khi tôi nhận ra điều đó, thì đã quá trễ. Đôi mắt màu hổ phách trong vắt của hắn lập tức lộ rõ nụ cười đắc thắng, khoé miệng mỏng thanh tú cong lên thành một nụ cười mê hoặc. Đây chính là vẻ mặt của một người thợ săn sau khi đã săn được con mồi mà mình mong chờ bấy lâu, có vui vẻ, có đắc chí, có cả một chút…ác độc! Hán Khanh kéo tôi lại gần, thì thầm: - “Khiết Du, làm bạn gái tôi nhé?”
|
Gián là tg của truyện này hay là viết lại vậy :^)
|
|