Yêu Em, Xa Mấy Anh Cũng Tìm
|
|
Chương 11
Buổi chiều yên ả ở trường Đại học Soshi.
Bầu trời xanh ngắt, ánh nắng chiếu qua những tầng mây, mặt trời rực rỡ trên các làn mây xanh biếc.
Các sinh viên đang ra ra vào vào cổng trường.
Cơn gió nhẹ thoảng qua.
Giữa mùa hè oi bức gió là món quà tuyệt với nhất của thiên nhiên, dù cho ánh mặt trời có nóng bỏng đến mấy chỉ cần cơn gió nhẹ cũng khiến người ta cảm thấy mát mẻ.
Ngọc Trân đứng trên hành lang tầng 1 mơ màng thả hồn theo cơn gió, gương mặt cô sáng trong như ngọc, đáy mắt long lanh nét ngây thơ, trong sáng. Đặc biệt là nụ cười rạng rỡ trên môi, nụ cười ấy như tỏa ra ánh hào quang có lúc dịu dàng nhưng có lúc là mãnh liệt cuộn trào.
Ngày mai sẽ là Đại nhạc hội mùa hè do trường tổ chức, đây cũng là lần đầu tiên Ngọc Trân được tham gia trình diễn trên sân khấu. Với một sinh viên như cô việc biểu diễn trên một sân khấu dù hoành tráng hay đơn giản đều rất quí báu. Đó gọi là niềm say mê của một ca sĩ.
Cô gái trẻ ấy có một ước mơ rất đơn giản đó là được trở thành một ca sĩ, được đứng trên sân khấu biểu diễn. Ngay từ khi còn là một đứa trẻ, Ngọc Trân đã bị ánh đèn hào nhoáng mê hoặc, cũng từ đó ước mơ của cô được hình thành.
Một ước mơ.
Một niềm hi vọng.
Một khát khao của tuổi trẻ đầy thơ mộng.
Đang mơ màng thả hồn theo mây chợt Ngọc Trân nghe thấy tiếng động, quay lại thì cô nhìn thấy một sinh viên đang cúi xuống nhặt những quyển sách dầy cộp. Ngọc Trân liền đi đến giúp người kia nhặt sách, cô chợt nhận ra người đó.
Là Nguyễn Minh Hiếu.
Sinh viên xuất sắc của khoa Quản Trị.
Lần đầu tiên được gặp một người xuất sắc như Minh Hiếu, Ngọc Trân cảm thấy rất hào hứng và muốn làm quen với người này. Cô mỉm cười, đôi mắt cong lên hình trăng khuyết thật đáng yêu, cô đưa tay ra làm động tác muốn bắt tay với người kia.
- Chào cậu, tớ là Trần Ngọc Trân
Minh Hiếu ngẩn lên nhìn cô ngơ ngác hay nói đúng hơn là đã bị mê mẩn trước nụ cười vừa rồi. Mất một lúc sau Minh Hiếu mới gượng gạo cười đơ, ánh mắt bối rối cúi đầu bắt tay Ngọc Trân
- Tôi … tôi là Minh Hiếu. Nguyễn Minh Hiếu.
- Tớ biết, ở trường cậu rất nổi tiếng hôm nay mới được gặp cậu.
Minh Hiếu à, chúng ta có thể làm bạn không ? – Cô chăm chú nhìn cậu, điều này càng khiến Minh Hiếu bối rối hơn.
- Ờ… ờm … tôi … tớ rất vui… khi được… làm bạn với cậu … – nhìn bộ dạng của Minh Hiếu thật tội nghiệp kiểu như bị tấn công tim liên tục
Đó là lần đầu tiên Minh Hiếu gặp Ngọc Trân, cũng là lần đầu tiên trái tim lạnh giá của cậu vang lên những nhịp đập rộn ràng.
5 năm là khoảng thời gian đầy hạnh phúc của cặp đôi ấy cho đến khi Ngọc Trân trở thành một ngôi sao. Cô bị dính vào một vụ scandal tình ái, báo chí đăng tin cô đang cặp kè cùng một nam diễn viên nổi tiếng và làm ảnh hưởng đến cuộc hôn nhân của anh ấy. Những hình ảnh Ngọc Trân cùng anh ấy dùng bữa tối hoặc đi dạo cùng nhau được đăng đầy trên các tạp chí. Khoảng thời gian ấy Ngọc Trân đã bị rất nhiều anti fan chỉ trích và liên tục bị tấn công bởi các paparazzi.
Nhưng đó chỉ là do những kẻ ganh ghét, đố kị Ngọc Trân tạo dựng và mua chuộc báo chí với ý định hãm hại cô.
Nhưng ai sẽ tin cô đây … ?
Thế giới ấy chỉ toàn những kẻ giả dối, ngoài mặt thì vui vẻ, cười chào nhưng sau lưng lại sẵn sàng đâm lén hãm hại.
Một thế giới tàn bạo và đáng sợ
Màu xám dường như chính là màu chủ đạo của thế giới ấy.
Ngọc Trân cứ nghĩ rằng cô sẽ tìm được sự tin tưởng và đồng cảm ở Minh Hiếu nhưng thay vào đó là sự lạnh lùng của cậu. Trái tim của Ngọc Trân bị tổn thương, tình yêu của cô cũng dần phai nhòa.
Mệt mỏi và chán nản cả hai xảy ra quá nhiều mâu thuẫn, những trận cãi vả kéo dài . Ngọc Trân đề nghị rời xa Minh Hiếu, cậu lặng lẽ rời khỏi Việt Nam.
Giữa một người bị tổn thương và một kẻ bị đụng chạm đến tự tôn, tình yêu đã dần dần nhạt thếch.
Nhưng họ lại không thể từ bỏ tình yêu ấy có lẽ họ cảm thấy tiếc cho tình yêu đó, tiếc cho những hạnh phúc mà họ đã trải qua …
Hoặc cũng có thể họ không nỡ bội bạc với người kia
Hoặc do nợ người kia một ước mơ, một vị trí ngôi sao …
Ánh nến lung linh huyền ảo khẽ lay động trong cơn gió.
Ly rượu vang đã vơi đi một nửa được đặt xuống bàn.
Ngọc Trân cúi đầu, đáy mặt gợn sóng
- Em… em … vẫn chưa sẵn sàng, anh à.
- Vì sao lại chưa sẵn sàng ? Chẳng phải em đã thực hiện được ước mơ của mình rồi sao ? – Minh Hiếu cau mày, giọng đầy bất mãn
- Đúng là như thế nhưng trước mắt em vẫn còn rất nhiều dự định chưa thực hiện được. Em sẽ đồng ý kết hôn ngay sau khi em đã hoàn thành những dự định của mình
- Em muốn anh đợi đến bao giờ đây ? 5 năm vẫn chưa đủ cho em sao ?
- Một năm.
Ngọc Trân nở một nụ cười, nụ cười rất nhẹ, cũng nhẹ như một bông hoa tuyết. Minh Hiếu thoáng đờ người, ánh mắt bi thương hướng về Ngọc Trân, rồi cậu cười khổ gục đầu trên cánh tay
- Được rồi, 1 năm nữa vậy. Anh có thể đợi em 5 năm được thì 1 năm đã là bao. Thôi khuya rồi để anh đưa em về
Minh Hiếu đứng dậy, dáng đi toát lên vẻ đau buồn, cô độc.
Tình yêu này thật sự không thể cứu vãn sao … ?
Là lỗi của cậu sao … ?
Ngọc Trân ngồi trong xe cắn chặt môi, ánh mắt hối lỗi nửa muốn nhìn Minh Hiếu nhưng nửa lại thôi. Bên trong xe dù đã bật hệ thống sưởi ấm nhưng sao vẫn thấy lạnh toát, những ngón tay của Ngọc Trân đã cứng lạnh như đóng băng. Cảm giác ray rứt cứ mãi đeo bám trong lòng cô.
Bản thân của Ngọc Trân vẫn đang mâu thuẫn
Triệu Hàn Văn và Nguyễn Minh Hiếu cô sẽ chọn ai …?
Là Nguyễn Minh Hiếu với mối tình sâu đậm 5 năm ấy hay là một Triệu Hàn Văn và tình yêu trong sáng ấy … ?
Càng nghĩ Ngọc Trân lại càng nguyền rủa bản thân không đủ mạnh mẽ như mình nghĩ.
Trời trở gió, mây mù bao phủ lấy bầu trời.
Bão tuyết lại kéo về trong đêm
Cái giá lạnh càng lúc càng tê buốt lòng người.
—————————————————————————-
|
Tách trà thảo mộc vơi đi một nửa dần lạnh ngắt trên bàn gỗ.
Ngón tay khẽ lướt trên miệng tách.
Minh Hiếu nhìn xa xăm như đang nghĩ ngợi điều gì đó, khóe môi lộ nét cười nhạt như nước trà xanh.
- Thì ra cô ấy tương tư một người khác
Giọng nói của Minh Hiếu rất nhẹ nhưng lại chứa đựng vẻ giễu cợt. Kiến Minh khoanh tay trước ngực nhướn mày nhìn Minh Hiếu
- Xin lỗi, đáng lẽ tớ phải nói với cậu điều này sớm hơn
- Không sao, có lẽ đây là định mệnh. Tớ sẽ không dễ dàng bỏ cuộc đâu. Ngọc Trân vẫn giữ chiếc nhẫn đính hôn chứng tỏ cô ấy vẫn còn tình cảm với tớ. Nhất định tớ sẽ giành lại cô ấy.
- Cậu đừng lo. Người kia đang ở hòn đảo đó không có cơ hội cạnh tranh với cậu đâu. Có lẽ sau một năm Ngọc Trân sẽ quên người kia thôi.
Kiến Minh chậm rãi nhấp một ngụm nước lọc, vẻ mặt của Minh Hiếu dần dần giãn ra. Những ngón tay khẽ nhịp nhịp trên bàn, đáy mắt lạnh lẽo lóe sáng.
- Phải, tớ có lợi thế hơn người đó vì vậy tớ phải nắm bắt cơ hội này. Kiến Minh, giúp tớ điều tra về người đó, tớ muốn biết hiện tại người đó đang làm gì. Ngọc Trân nhất định thuộc về tớ.
Nụ cười nơi khóe môi lạnh lẽo, khiến cho người khác cảm thấy run sợ.
Ánh mắt như lóe lên thứ ánh sáng mờ nhạt.
Một màu lam thẫm lạnh giá.
—————————————————————————-
|
Tình yêu của tớ , tớ yêu cậu, tớ yêu cậu
Cậu có nghe thấy lời tớ đang nói?
Tình yêu của tớ, xin cậu đừng quên tớ
Xin cậu đừng xóa nhòa tình yêu của chúng ta
Hàng mi dài khẽ lay động.
Ngay cả trong cơn mơ cô vẫn không thể nào quên được cậu
Một năm đã trôi qua cô đã cố gắng quên đi hình bóng bé nhỏ nhưng mạnh mẽ và kiên cường của cậu…
Nhưng vì sao cô không thể quên được …
Những giọt nước mắt tớ rơi, cậu có trông thấy không?
Ngày qua ngày, tớ chờ đợi hình bóng của cậu
Trái tim tớ run rẩy mỗi khi môi cậu khẽ chạm
Giờ đây tất cả chỉ là kí ức
Hàn Văn …
Cô nhớ cậu và cô muốn được gặp cậu ngay lúc này
Nhưng làm sao cô có thể đối diện với cậu …
Cô quá yếu đuối để có thể vất bỏ tình cảm với Minh Hiếu
Cô ngốc ngếch không thể đến bên cậu …
Trái tim Ngọc Trân quặn đau, nước mắt cô tuôn dài
Vì sao bên tai cô lại vang lên những giai điệu này ?
Bài hát ấy, giọng hát ấy vì sao lại quen thuộc đến như thế ?
Giọng hát ấy là của Hàn Văn sao ?
Trầm ấm, dịu dàng nhưng day dứt…
Ngọc Trân không thể xác định được là mình đang mơ hay đang tỉnh …
Những giai điệu da diết, trầm lắng cứ vang lên …
Tớ xin lỗi, tớ xin lỗi
Vì đã không cách nào quên được cậu
Tình yêu của tớ
Xin người hãy quay trở lại
Xin người đừng ra đi. Làm ơn hãy ở bên tớ !
Giọng hát ấy đã biến mất
Là Hàn Văn …
Cô không thể lầm lẫn được chính là Hàn Văn của cô
Ngọc Trân ngồi dậy nước mắt vẫn đong đầy khi cô chạy quanh nhà như tìm kiếm hình bóng quen thuộc ấy.
Trong phòng khách tiếng TV vang lên ồn ào, Ngọc Trân chạy vào một cách vội vã ánh mắt tràn đầy hi vọng. Nhưng rồi ánh sáng ấy vụt tắt
- Ngọc Trân, cậu dậy rồi à ?
Bảo An ngoái đầu lại nhìn cô, Ngọc Trân đau khổ cười chua xót đưa tay ôm lấy đầu. Cô đang mắc bệnh ảo tưởng hay sao lại nghĩ Hàn Văn xuất hiện ở Hà Nội này.
Nhìn thấy vẻ mặt nhợt nhạt cùng nụ cười đau khổ của Ngọc Trân, Bảo An vội đỡ Ngọc Trân lên ghế, cô lo lắng sờ trán Ngọc Trân
- Cậu bị sốt sao Ngọc Trân ? Đã uống thuốc gì chưa ?
- Tớ uống thuốc rồi không sao đâu.
- Như thế này mà không sao à. Về phòng nghỉ ngơi đi tớ xuống bếp nấu cháo cho cậu nhé.
Ngọc Trân muốn từ chối nhưng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Bảo An thì lại thôi. Lúc này cô thật sự rất cần sự quan tâm của ai đó nhưng không phải là Minh Hiếu. Cô sợ phải đối diện với ánh mắt dịu dàng nhưng bi thương của cậu ấy.
Nằm trên giường Ngọc Trân lại nghĩ đến bài hát lúc nãy, lời bài hát ấy rất hay nó như diễn tả lại tâm trạng của một người đang yêu khi bị người yêu bỏ rơi. Giọng hát ấy Ngọc Trân không thể nào quên được, ngọt ngào, trầm ấm và da diết. Cô không thể nhầm lẫn được nhưng người đó không thể ở đây được. Hàn Văn vốn rất rụt rè cậu ấy không thể dễ dàng rời bỏ hòn đảo ấy mà đến một nơi xa lạ như Hà Nội.
Ngọc Trân đưa tay ôm đầu lắc mạnh cố xua đuổi những ý nghĩ vớ vẩn ấy.
Bất chợt một bàn tay lành lạnh nhẹ nhàng chạm vào trán Ngọc Trân, cô giật mình quay lại. Nụ cười ấm áp tràn đầy tình cảm của Minh Hiếu.
- Em sốt cao quá. Vì sao lại không báo cho anh biết ?
- Không sao em đã uống thuốc rồi, cảm sốt nhẹ thôi em không muốn anh bận tâm. – Cô cười gượng và né tránh ánh nhìn của cậu
- Bảo An phải đến công ty nên đã gọi điện thoại cho anh đến đây. Em mau xuống ăn cháo đi kẻo nguội
Ngọc Trân ngoan ngoãn ngồi dậy, lúc ra khỏi giường chợt một vật gì đó rơi xuống đất. Minh Hiếu cúi xuống nhặt nó, một chuỗi chuông ngọc màu lam nhạt. Những chiếc chuông bé xíu, mỏng manh như cánh ve. Minh Hiếu vẫn đang ngắm nhìn những chiếc chuông ấy thì Ngọc Trân vội lấy lại. Đôi mày cậu khẽ cau lại, Minh Hiếu cười nhẹ nói
- Có vẻ như em rất quí chuỗi chuông này ?
- Ưm … mmm là quà của một người bạn tặng cho em. Em rất thích chuỗi chuông này. Chẳng phải anh muốn em ăn cháo sao còn đứng đó ?
Cô nhanh chóng kéo tay Minh Hiếu rời khỏi phòng, vẻ mặt của Ngọc Trân có chút gượng ghịu, ánh mắt hoang mang hệt như đang che giấu điều gì đó. Đáy mắt Minh Hiếu bỗng trở nên tĩnh lặng lạ thường.
- Chúc mừng em Hàn Văn, lần debut này thật sự là rất thành công. Bài hát của em nhanh chóng all kill toàn bộ các bảng xếp hạng.
- Đúng là “gà cưng” của Chị Thùy Linh có khác nhé
- Chúc mừng !
- Hì hì mọi người đừng nói vậy. Tất cả là nhờ có sự giúp đỡ của mọi người
Hàn Văn đỏ mặt nói, khẽ gãi đầu và cười tóe toét. Mọi người vui vẻ ồ lên và ăn mừng cho sự thành công này. Thùy Linh ngồi bên cạnh khẽ nhìn Hàn Văn, ánh mắt cậu tràn ngập niềm sung sướng, nụ cười cũng tươi như hoa. Đây là lần đầu tiên cô thấy Hàn Văn vui vẻ như vậy.
Cuối cùng thì điều ước của Hàn Văn đã thành hiện thực, cậu đã trở thành một ca sĩ. Tuy chưa nổi tiếng nhưng Thùy Linh biết rằng trong tương lai Hàn Văn sẽ trở thành một ngôi sao. Dựa vào tài năng cũng như ý chí của cậu, nhất định Hàn Văn sẽ đạt được đỉnh cao.
Lấy lí do ra ngoài nghe điện thoại Hàn Văn trốn ra lan can, hít thở bầu không khí trong lành của đêm. Bất giác cậu cảm thấy trong lòng rất thoải mái, khóe môi hiện lên nụ cười mãn nguyện.
- Chúc mừng em, Hàn Văn
Hàn Văn quay sang thì nhìn thấy Thùy Linh đang mỉm cười hiền lành.
- Cảm ơn chị, nhờ có chị mà em mới được như hôm nay.
- Ước mơ của em đã được thực hiện. Vậy tiếp theo em sẽ làm gì đây ?
Ánh mắt Hàn Văn trở nên xa xăm và buồn bã. Trong phút chốc Hàn Văn bỗng trở nên đẹp dịu dàng đến kì lạ. Ở cậu như toát ra một sức cuốn hút mãnh liệt khiến cho người đối diện ngỡ ngàng và mê say.
- Em sẽ đi tìm một người.
Thùy Linh lặng yên trước vẻ đẹp ngây ngất ấy.
- Hi vọng em sẽ tìm được người ấy.
Giọng nói của Thùy Linh rất trầm mà lạnh toát.
Nét cười trên môi cũng trở nên nhạt nhòa.
Gió đêm nổi lên mang theo hơi lạnh.
Đã một năm trôi qua.
Bốn mùa vẫn luân phiên nhau bao trùm lên thế giới.
Thu đi đông đến.
Nhưng có vẻ như mùa đông năm nay sẽ càng khắc nghiệt hơn.
Mới đầu đông nhưng những cơn gió đã lạnh đến thấu xương.
Trên những cành cây trơ trụi lớp sương mù lởn vởn bay bay.
- Đã bao giờ cậu nghĩ rằng người cậu tìm sẽ quên cậu không ?
Chợt Thùy Linh khẽ trầm giọng hỏi, ngay cả cách xưng hô cô ấy cũng thay đổi. Thùy Linh cúi đầu rất thấp, màn đêm như ôm trọn lấy bờ vai đang run rẩy của cô. Thùy Linh vốn có tính cách mạnh mẽ bỗng trở nên yếu đuối nhưng Hàn Văn không thể nhìn thấy những giọt nước mắt của Thùy Linh.
- Cô ấy sẽ không quên đâu, chuỗi chuông ngọc sẽ khiến cô ấy nhớ.
Giọng Hàn Văn nhỏ nhẹ nhưng rất kiên định, đôi mắt tỏa ra một ánh sáng dịu nhẹ.
- Cậu có thể nói tôi biết người cậu tìm là ai không ?
- Chị sẽ giúp em gặp cô ấy chứ ? – nụ cười của Hàn Văn dịu dàng nở trên môi khiến trái tim Thùy Linh càng thêm đau nhói.
- Tôi không thể giúp cậu gặp cô ấy nhưng tôi lại có thể chứng minh cho cậu thấy Trần Ngọc Trân không thể thuộc về cậu dễ dàng được.
Giọng Thùy Linh đều đều vang lên trong khí lạnh, những lời nói ấy như những mũi băng ghim vào tim Hàn Văn. Cố nín thở kiềm chế cơn xúc động, Hàn Văn ngước lên nhìn thinh không, trời sâu thăm thẳm, tuyết phất phơ bay. Giọng cậu thoáng nhẹ như làn gió lạnh lùa qua
- Vì sao lại như thế ?
- Nguyễn Minh Hiếu sẽ không để cậu dễ dàng cướp đi người cậu ấy yêu thương nhất.
Tuyết bay đầy trời. Hoa tuyết nhẹ nhàng bay múa.
Hoa tuyết bi thương, tráng lệ múa lượn, hệt những giọt nước mắt khắp bầu trời.
Bão sắp đến. Một cơn bão tuyết hung tợn và giá lạnh.
—————————————————————————-
|
Ngọc Trân vừa xem lịch làm việc vừa đi vào phòng thu âm, sắp tới đây cô sẽ cho ra mắt single mới được kết hợp với một ca sĩ cùng công ty. Single này thật ra dùng để PR cho ca sĩ ấy nhưng lại đóng cộp mác là Ngọc Trân. Đây là lời đề nghị của Thùy Linh nhờ Ngọc Trân PR cho “gà cưng” của cô ấy, Ngọc Trân vốn đang trong thời gian nghỉ dưỡng nhưng vẫn vui vẻ nhận lời, cô nghĩ dù sao cũng là người cùng công ty giúp đỡ nhau vẫn tốt hơn. Vả lại cô cũng muốn xem tài năng của cậu ca sĩ mới này, vì theo như nhiều staff thì chàng trai ấy sở hữu một giọng hát rất tốt. Một giọng hát của trời phú.
- Chào em, Ngọc Trân. Em đến sớm vậy
Người phụ trách thu âm cười trong khi vẫn đang điều chỉnh dàn âm thanh, Ngọc Trân mỉm cười cúi đầu chào
- Em muốn chuẩn bị thật tốt trước khi thu âm, dù sao đây cũng là single của em mà
- Em đã đọc lyrics chưa ? Có điều gì không ổn không ?
- Mọi thứ đều rất tốt. Anh cho em hỏi ai là người sáng tác bài hát vậy ? – Ngọc Trân ngồi xuống ghế, lướt mắt trên lyrics
- Là “gà cưng” của Thùy Linh đấy. Cậu ấy đa tài thật
- Woaa. Đúng là rất đa tài
Ngọc Trân thầm thán phục, lời bài hát thực sự khiến cô cảm thấy rất lạ. Nó giống như một niềm tin mãnh liệt của một người đang tìm kiếm người yêu.
Bài hát ấy khiến Ngọc Trân chìm vào nỗi nhớ, hình ảnh của cậu lại hiện lên không hề mờ nhạt chút nào.
Dù một năm trôi qua Ngọc Trân cố gắng xóa đi hình bóng ấy nhưng cô lại bất lực.
Tình yêu ấy quá sâu đậm và mãnh liệt.
Cô không thể quên được cậu.
- Thùy Linh đến rồi à mau vào đây
Giọng của staff anh khiến Ngọc Trân giật mình, cô vội đứng dậy cúi chào Thùy Linh
- Chào chị Thùy Linh
Khi Ngọc Trân ngẩn lên, hơi thở của cô như ngừng lại.
Ngọc Trân mở to hai mắt, máu của cô như ngưng đọng lại.
Dáng người quen thuộc ấy.
Nụ cười dịu dàng, ấm áp.
Đôi mắt điềm đạm, toát lên khí chất sáng ngời
Máu huyết ngưng đọng trong người cô như bị đóng băng, mắt Ngọc Trân có vẻ hoảng loạn.
Trước mắt Ngọc Trân như có hàng ngàn hàng vạn tía chớp lóe lên
Người cô cứng đờ không kiềm được cơn run rẩy
- Triệu Hàn Văn …
Trái tim Ngọc Trân thắt lại từng cơn quặn đau.
Sao lại vì cô mà rời khỏi hòn đảo … ?
Đồ ngốc !
Khung cảnh xung quanh như ngưng đọng lại chỉ còn đôi mắt họ nhìn về nhau.
..
Chợt cánh cửa khẽ bật mở
Minh Hiếu bước vào phòng lướt mắt nhìn xung quanh và nhận ra Hàn Văn
Thoáng thấy nụ cười đau thương của Thùy Linh
Ánh mắt Minh Hiếu hóa lạnh.
Như vừa được xem một cuộc tương phùng cảm động cậu khẽ nhếch môi cười.
- Chị Thùy Linh, đây là “gà cưng” của chị à ?
Minh Hiếu lên tiếng phá tan bầu không khí nặng nề kia, Thùy Linh nhìn cậu biết ơn cố lấy lại bình tĩnh, cười nói
- Đây là Hàn Văn, nhân vật mới của MH
- Xin chào, Hàn Văn
Minh Hiếu cười lạnh, trên gương mặt thoáng hiện một vẻ phức tạp. Từ người cậu như có một làn hơi lạnh tỏa ra, đáy mắt tĩnh lặng đến lạ kì. Cậu làm động tác bắt tay với Hàn Văn.
- Xin chào
Hàn Văn điềm đạm mỉm cười, trên khóe môi thoáng nụ cười thản nhiên lặng lẽ. Cậu vốn là người khá trầm lặng nhưng khi đối diện với Minh Hiếu vẻ oai nghiêm toát ra từ người cậu khiến người đối diện cũng phải đề phòng.
Cái bắt tay giữa hai người như có một lời thách đấu, Hàn Văn có cảm giác tay cậu bị Minh Hiếu nắm rất chặc.
Ánh mắt Minh Hiếu nhìn cậu đầy khiêu khích
Tất cả mọi vật đều ngừng lại chỉ còn nhịp thở đều đều của cả hai.
Đôi mắt hoang mang của Ngọc Trân nhìn về phía họ, chợt long lanh những hạt nước mờ nhạt …
Bão nổi lên, cuốn phăng mọi vật.
Màu trắng lạnh lẽo của tuyết bao trùm lên mọi vật.
Màu trắng cô liêu, tĩnh mịch.
Một sắc màu bi thương và ảm đạm
…
Ngọc Trân sẽ đối diện với Hàn Văn như thế nào … ?
Vui mừng chăng … ?
Hay tránh né … ?
Còn Nguyễn Minh Hiếu sẽ ra sao khi đối diện với Hàn Văn… ?
|
Chương 12
Mặt trời lặn về hướng tây.
Ánh nắng buổi chiều tà nhuộm hồng không gian, ngay cả đám cỏ trong công viên cũng được nhuộm một màu hồng tím, bên trong xe vang lên những giai điệu truyền cảm êm ái.
Trời đã chạng vạng.
Sau buổi thu âm Hàn Văn vẫn giữ thái độ im lặng, trong mắt tràn ngập vẻ đau thương. Mặc dù cậu đã được gặp lại Ngọc Trân nhưng cũng đồng thời gặp Minh Hiếu, vì vậy niềm vui trùng phùng không được bao lâu thì đã tan biến mất.
Từ khi nhìn thấy Ngọc Trân và Minh Hiếu bên cạnh nhau đến giờ, thế giới của Hàn Văn dường như đã bị vỡ ra thành trăm mảnh, đầu óc cậu trở nên trống rỗng. Cậu không thể thoát khỏi cảm giác hoang mang khi nhìn thấy họ.
Một cơn đau dội mạnh vào tim cậu.
Có thể là ích kỉ hoặc nhỏ nhen khi Hàn Văn cảm thấy ghen tỵ với Minh Hiếu, mỗi khi cậu ấy nắm lấy đôi tay Ngọc Trân hoặc những khi cậu ấy thì thầm vào tai cô.
Không ai nhìn thấy đôi môi của cậu đang đau đớn đến bật máu. Bởi những cơn đau từ trong tim, cậu không thể tiếp tục nhìn, tiếp tục nghe nữa, cậu không thể để mình trở nên yêu ớt trước mặt Ngọc Trân.
Thùy Linh ngồi bên cạnh Hàn Văn đôi mắt u buồn hướng về phía cậu. Nhìn cậu như thế này lòng cô càng đau khổ hơn, trong trái tim của Hàn Văn chỉ có hình bóng của Ngọc Trân dù cô có cố gắng mấy đi nữa thì Hàn Văn vẫn chỉ xem cô là một người bạn không hơn không kém.
Họ đã ngồi như thế trong xe rất lâu, một sự tĩnh mịch đáng sợ lẩn khuất trong không khí.
Màn đêm kéo đến.
Ánh đèn đường vàng vọt len qua những cành cây trơ trọi.
Những chiếc bóng với hình thù kì lạ in đầy trên mặt đường tạo nên một cảm giác đáng sợ.
Đột nhiên cửa xe bật mở, Hàn Văn bước xuống xe, yên lặng bước từng bước trên đường.
Trên đường, chỉ có hình dáng đơn độc của cậu. Gió nhè nhẹ thổi tới, mái tóc nhẹ nhàng xuôi theo chiều gió, dưới ánh đèn đường vàng vọt ấy chiếc áo sơ mi trắng phát ra những tia sáng yếu ớt.
- Hàn Văn à, đừng tự làm khổ mình như thế nữa
Một giọng nói khe khẽ.
Như bước ra khỏi cơn mộng du Hàn Văn đứng sững, từ từ quay lại, cậu nhìn thấy đôi mắt đẫm đầy nước mắt, nét đau khổ hiện lên một cách rõ rệt. Dưới cơn giá lạnh của mùa đông, dáng vẻ ấy thật u buồn và yếu ớt, người đó chính là Thùy Linh.
- Chị về nhà đi đừng bận tâm đến em nữa
Cậu hạ thấp giọng.
- Hàn Văn à, tôi rất đau khổ khi nhìn thấy cậu như thế này. Tình cảm của tôi dành cho cậu không đủ để cậu quên đi cô ấy sao ?
- Không thể, bây giờ không thể sau này cũng không thể và mãi mãi vẫn không thể quên được. Tình yêu này chỉ dành cho Ngọc Trân mà thôi, không ai có thể thay thế cô ấy.
Ánh mắt của Hàn Văn vô cùng bướng bỉnh lại thoáng nét lạnh lùng, một ý chí không bao giờ chịu khuất phục. Thùy Linh càng đau khổ nước mắt lặng lẽ tuôn dài, trong lòng tê buốt như khiến cô không thể thở nổi. Bất chợt cô cảm thấy mình vẫn chưa hiểu hết về con người của Hàn Văn.
- Chị Thùy Linh, cảm ơn vì những tình cảm đó nhưng tôi không thể đáp trả lại. Xin lỗi chị !
Hàn Văn lạnh lùng bỏ đi, chẳng mấy chốc màn đêm tĩnh lặng đã ôm trọn hình bóng của cậu, chỉ còn lại nét mờ ảo hư vô.
Sau những gì trải qua trong buổi thu âm, Hàn Văn gần như muốn gục ngã trước những nỗi đau ấy.
Những cơn đau dồn dập vẫn dội đến từ trái tim cậu, đau đến nỗi không nhìn rõ con đường phía trước nữa, dường như cậu đang giẫm lên những đám mây đen trong cơn ác mông, đêm đen càng khiến khuôn mặt cậu trở nên nhợt nhạt.
Đau, thì có là gì ?
Khóe môi nở một nụ cười chua xót.
Vì ai mà cậu đã đến đây ?
Vì ai cậu đã chịu những cơn đau khi chấn thương, những áp lực dồn dập của lịch làm việc ?
Vì ai mà cậu bước vào thế giới đáng sợ này để rồi có lúc cậu không còn nhận ra mình ?
Vì ai … ?
Vì ai cơ chứ … ?
Trước mắt cậu là một màn đêm u tối …
Vô cùng tĩnh lặng …
Hàn Văn chợt nghĩ phải chăng đến lúc chết đi rồi thì trái tim ấy vẫn đau đớn như thế nào sao ?
Con đường lạnh lẽo, gió luồn qua cành cây.
Màn đêm rơi vào thinh không lạnh lẽo
Trong buổi thu âm Hàn Văn và Ngọc Trân đi vào một phòng riêng để trao đổi về những giai điệu, nhấn âm của bài hát với một staff. Họ vẫn giữ thái độ im lặng với nhau trước mặt của các staff. Cảm thấy không khí đáng sợ, anh chàng staff tội nghiệp kia vươn vai đứng dậy, vờ nói :
- Ái chà ngồi lâu đau lưng thật , hai em có muốn uống gì không anh sẽ mua giúp nhé
- Em muốn uống nước lọc ạ – Hàn Văn cười nhẹ
- Anh mua giúp em cà phê nhé – Ngọc Trân cũng cười nói.
- Ok, hai em cứ trao đổi tiếp nhé anh sẽ quay lại
Cánh cửa đóng lại, bầu không khí vẫn được giữ im lặng rất lâu. Trong lòng Hàn Văn đang rất vui mừng vì được gặp lại Ngọc Trân vì vậy cậu là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí ấy.
- Ngọc Trân à, anh rất vui khi được gặp lại em. Mặc dù đã rất cố gắng nhưng anh vẫn phải mất đến một năm mới có thể debut. Em thấy đó anh đã thực hiện đúng như lời ước của em rồi đây. Thật ra từ khi em rời khỏi hòn đảo anh đã rất ân hận vì đã làm như thế, đáng lẽ anh nên giữ kín chuyện đó. Ngọc Trân à, anh rất nhớ em. Chúng ta có thể cùng nhau quay về hòn đảo được không ?
Một sự yên lặng kì lạ. Trong lòng Hàn Văn chợt có chút hoang mang, cậu quay sang dò thái độ của Ngọc Trân.
Cô nhìn cậu, ánh mắt lạnh lẽo và hững hờ đến đáng sợ, ánh mắt ấy như phóng ra những mũi tên băng ghim sâu vào trái tim cậu.
- Hàn Văn, tôi không hiểu cậu đang nói gì cả nhưng cậu có thể tự trọng một chút được không ? Minh Hiếu sẽ không vui nếu như cậu ấy nghe thấy điều đó
Hàn Văn cứng người sau những lời nói của Ngọc Trân. Cậu cứ ngẩn người ra như thế rất lâu, rất lâu. Lâu đến nỗi dường như cả thế giới đang ngưng đọng lại. Tất cả như một cơn ác mộng. Cố gượng cười Hàn Văn nhẹ giọng
- Em nói gì vậy Ngọc Trân ? Đừng đùa nữa được không ?
- Tôi không đùa với cậu. Cậu nghĩ cậu là ai lại có thể nói những điều nhảm nhí ấy với tôi chứ? Tôi chẳng biết cậu đang nói gì cả
Các đầu ngón tay của Hàn Văn đang dần lạnh cóng, dòng máu trong người dường như cũng đang đông lại. Cậu cứ ngỡ đây là những cơn ác mông đáng sợ nhất nhưng những cơn đau nhói trong tim ấy lại là sự thật.
Đôi mắt hờ hững đến lạnh lùng của Ngọc Trân như xoáy sâu vào tim cậu.
- Em nói dối. Vì sao lại cố tình nói những lời cay độc như thế ?
Hàn Văn nắm chặt lấy tay Ngọc Trân, những tia nhìn sắc nhọn của Ngọc Trân như mắt chim ưng bỗng dần trở nên ảm đạm.
Cô bắt đầu run rẩy, run rẩy vùng vãy thoát khỏi tay của Hàn Văn, run rẩy bước lùi lại. Từ khoảng cách này, Ngọc Trân có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của Hàn Văn, nó thật đáng sợ. Một sự giá lạnh toát ra từ người cậu.
Đôi mắt của Ngọc Trân mang sự u buồn của những đám mây đêm, nét hoang mang càng rõ rệt hơn. Cô cắn chặt môi, run rẩy nói :
- Tôi … tôi … không nói dối…
Lời nói vang lên rất nhẹ, Ngọc Trân không biết cậu có nghe thấy không, tuy nhiên, đáy mắt thống khổ đang nổi sóng của Hàn Văn khiến trái tim cô muốn vỡ tung ra.
Toàn thân cô run rẩy, cô hít một hơi thật sâu, rồi lại hít một hơi sâu hơn, nước mắt sắp rơi ra lại bị ngăn lại một cách mạnh mẽ
- Tôi không nói dối. Tôi không hề nhớ gì cả, cũng không hiểu những điều cậu nói.
Hàn Văn trợn mắt nhìn cô, bước về phía trước vài bước, dùng tay bóp mạnh vào cằm cô, khiến cô phải ngẩng mặt lên nhìn cậu.
- Em nói đối, tôi không tin. Tôi không tin em là người dễ dàng quên đi tình cảm ấy.
Chuỗi chuông ngọc ngân lên những tiếng trong trẻo.
Ánh lam lấp lánh từ chuỗi chuông ngọc.
- Buông tôi ra, cậu điên thật rồi. Tôi không biết cũng không nhớ gì cả
Ngọc Trân vùng vẫy thoát khỏi Hàn Văn, ánh mắt căm phẫn nhìn cậu. Hàn Văn đứng ngây ra, đôi mắt vẫn mở to như không thể nhắm lại.
Hàn Văn khẽ thở dài.
Cậu ưỡn thẳng lưng lên, không để người cậu phát ra một nhịp run rẩy nào.
—————————————————————————-
- Anh về đi, em tự vào nhà được mà. Gặp lại sau nhé
Ngọc Trân mỉm cười, đôi mắt trong veo, khẽ vẫy tay chào Minh Hiếu. Cậu gật gù rồi nói
- Ừm. Ngủ ngon nhé
Cánh cửa nhà đóng lại.
Đau đớn và yếu đuối.
Ngọc Trân bật khóc nghẹn ngào. Khuôn mặt cô đã bị nhấn chìm bởi những giọt nước mắt.
Trái tim cô đau đớn như bị hàng ngàn mảnh vỡ cứa vào.
Cô ngã khuỵa xuống sàn nhà, bó gối khóc lớn.
Giờ đây cô cảm thấy khó thở, ruột gan cô dường như đang bị đảo lộn lên hết. Cô khóc thật thảm thiết, nức nở đến thế, lúc này cô thực sự hiểu, cô đã sai rồi.
Cô là một kẻ tham lam nhất trên thế giới này. Không thể dứt khoát với Minh Hiếu lại kéo Hàn Văn vào vòng tròn đau khổ ấy. Cô đã làm Hàn Văn tổn thương. Vì cô mà cậu đã rời khỏi nơi an toàn nhất để bước vào một thế giới hỗn loạn và đầy đau khổ. Nhưng rồi cô lại nhẫn tâm hất hủi cậu, khiến trái tim cậu đau đớn.
Trong lòng cô chứa đầy những mâu thuẫn.
Cô nợ Minh Hiếu. Chính xác là nợ cậu ấy rất nhiều thứ vì vậy cô không thể quay lưng với cậu.
Một món nợ mà cô đã lầm tưởng sẽ trả lại bằng một tình yêu.
Hàn Văn …
Tình yêu của cô dành cho cậu rất mãnh liệt nhưng cô lại không thể đến với cậu.
Những mâu thuẫn ấy cứ liên tục dằn vặt cô.
Ngọc Trân quá yếu đuối để đưa ra quyết định.
Cô khóc đến nỗi toàn thân run rẩy.
Khuôn mặt cô vẫn thấm đãm nước mắt.
Cô khóc như một đứa trẻ đang không biết phải làm gì, như một đứa trẻ sau khi đã gây rắc rối lại không biết sửa chữa lỗi lầm của mình như thế nào.
- Hàn Văn … em xin lỗi … xin hãy tha thứ cho em … em xin lỗi—————————————————————————–
Đêm khuya.
Trời đầy tuyết.
Tuyết mỏng manh rơi rơi một màn trắng xóa mờ nhạt.
Cơn gió lạnh thổi qua, giá rét hắt vào căn phòng.
Nét mặt Minh Hiếu vô cảm, ánh sáng từ đèn hắt lên người cậu một thứ ánh sáng ảm đạm, cả người như chìm trong u tối.
Cậu nhớ đến ánh mắt Ngọc Trân nhìn Hàn Văn, ấm áp, cuộn trào những đợt sóng tình mãnh liệt, có chua xót, có bi thương.
Minh Hiếu ganh tị với Hàn Văn.
Mặc dù người thường xuyên bên cạnh cô ấy là cậu nhưng Ngọc Trân chưa bao giờ nhìn cậu bằng ánh mắt ấy.
Trong lòng cậu từng đợt, từng đợt cảm xúc chua xót, các ngón tay nắm chặt, đôi môi cũng mím chặt , lạnh lùng hơn cả những nhưng bông tuyết đang bay bay ngoài trời.
Bất chợt một tiếng động rất khẽ vang lên.
Thùy Linh ngồi trên sofa, khoanh tay trước ngực, ánh mắt trêu đùa hướng về phía Minh Hiếu.
- Có vẻ như em đã quá xem thường Hàn Văn. Minh Hiếu, một trong những sai phạm lớn nhất chính là xem thường đối thủ.
Minh Hiếu quay lại khẽ nhíu mày, giọng nói trở nên rất nhẹ tựa như cơn gió đông lạnh lẽo ngoài kia.
- Chị không hơn gì em đâu. Sao hả tình yêu đơn phương không mấy dễ chịu nhỉ ?
- Minh Hiếu, chúng ta đang cùng một chiến tuyến đấy, ăn nói cẩn thận một chút. -Thùy Linh trừng mắt nhìn Minh Hiếu
- Chị nhầm rồi tôi không hề cùng chiến tuyến với chị. Triệu Hàn Văn chính là do chị train lại còn PR cho cậu ấy trở thành ngôi sao. Không lẽ chị ngây thơ đến độ không biết rằng cậu ấy muốn trở thành ca sĩ chỉ được gần Ngọc Trân thôi sao. Chị quá yếu đuối trước tình cảm. Nếu như tôi sớm biết việc làm ngu ngốc này của chị thì tôi đã ngăn lại rồi. Đừng nói bằng cái giọng dạy đời tôi như thế
Cơn phẫn nộ của Minh Hiếu như được dịp bùng nổ, đôi mắt hằn lên những tia máu, ánh mắt ấy thật sự rất đáng sợ tưởng chừng như muốn nuốt chửng cả người kia. Thùy Linh run rẩy vung tay tát Minh Hiếu nhưng khi tay cô vừa giơ lên cao đã bị cậu túm lấy giữa không trung. Đôi mắt cậu bỗng trở nên quái dị, giọng nói trầm thấp như giọng của một ác quỷ
- Sao hả còn muốn đánh tôi sao ? Đừng hòng nghĩ đến chuyện đó, tôi rất ghét hạng phụ nữ tát vào mặt người khác khi bị nói trúng tim đen. Vả lại chị cũng chẳng là gì để có quyền tát tôi. Vì tôn trọng omma nên tôi mới chấp nhận gọi là chị, nếu không chúng ta cũng chẳng liên quan gì đến nhau cả.
Thùy Linh cảm thấy hoảng sợ tột độ trước một Nguyễn Minh Hiếu như thế này. Bình thường cậu vẫn là một người lạnh lùng, trầm lặng nhưng khi tức giận như thế này Minh Hiếu chẳng khác gì một ác quỷ. Đôi mắt chứa đầy những tia nhìn sắc lạnh hơn cả lưỡi dao. Nó thật sự rất đáng sợ.
Thùy Linh cố lấy lại bình tĩnh, khuôn mặt cô trở nên tĩnh lặng rất nhanh dường như đây chính là nét di truyền của họ. Khóe môi khẽ hé nụ cười giễu cợt
- Giờ thì tôi đã hiểu vì sao Ngọc Trân lại rời xa cậu, bởi vì cậu quá ích kỉ. Yêu có nghĩa là mang lại hạnh phúc cho người mình yêu chứ không phải ép buộc người ấy và mang bất hạnh đến cho họ. Đó chính là điểm khác nhau giữa tình yêu của tôi và tình yêu của cậu.
Cánh cửa đóng sầm lại.
Cả thân người Minh Hiếu hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Chỉ còn lại một đôi mắt sắc lạnh.
—————————————————————————-
Buổi tập dượt trước sự kiện Music Festival được diễn ra rất ráo riết vì các ca sĩ chỉ có khoảng 1 ngày để tập dượt. Lần ấy Ngọc Trân sẽ cùng Hàn Văn biểu diễn bản single của cô.
Các nhân viên hậu trường đều đang sốt sắn chuẩn bị dụng cụ, ánh sáng, pháo hoa… . Trên sân khấu Ngọc Trân và Hàn Văn đang xem lại lời bài hát và trao đổi với đạo diễn.
Mỗi khi đối mặt với Hàn Văn, Ngọc Trân đều cố tình tránh né ánh nhìn từ cậu, sự ray rứt vẫn cứ bám theo cô. Ngọc Trân đã dùng tất cả những kĩ năng “diễn” để cố tỏ ra hờ hững, lạnh lùng nhất, nhưng sao trái tim cô lại tê buốt như thế.
Đứng giữa sân khấu Hàn Văn bắt đầu cất giọng hát, trầm lắng và truyền cảm.
Giờ đây đôi mình thật sự đã chia xa ư?
Hay là chúng mình chỉ tạm thời xa nhau như lời hứa lúc trước?
Sự chia cách này đã là quá đủ đối với tớ
Tại sao cậu lại không lên tiếng?
Ngọt ngào và day dứt.
Lời bài hát như một lời oán trách
Ngọc Trân lặng lẽ đứng bên cạnh
Đôi mắt ẩn bên dưới cặp kính mác ấy ướn ướt
Cô đau khổ để những giọt nước mắt chảy ngược vào tim
Giờ đây nỗi buồn cứ dần gặm nhấm tim tớ
Dẫu cho tớ hiểu rằng cậu đã thực sự rời xa
Thì tớ vẫn hy vọng mình sẽ trở nên thật tuyệt khi cậu trở về
Tại sao tớ lại cư xử ngớ ngẩn như vậy chứ?
Những giai điệu ngọt ngào, êm ái ấy nhưng lại giống như những mũi băng cứ đâm sâu vào trái tim đang tổn thương của Hàn Văn.
Ánh mặt trời cuối đông yếu ớt tỏa ra hơi ấm
Những đám mây trắng nhẹ trôi trên bầu trời xanh trong, từ khi mới có sự sống hay cả trong tương lai xa xôi, bầu trời vẫn trong xanh như thế.
Bài hát kết thúc, Hàn Văn và Ngọc Trân lặng lẽ nhìn về phía nhau.
Hai ánh mắt chạm vào nhau một cách đột ngột.
Một người vội tránh né và bỏ đi
Một người đứng lặng nụ cười xót xa nở trên khóe môi.
Bỗng …
Một cái bóng lù lù từ trên cao rơi xuống chỗ Ngọc Trân. Cô không hề biết việc đó vì lúc này cô vẫn đang đứng đó chờ người quản lý. Dường như có một sức mạnh đẩy bật cô ra, Ngọc Trân không nhìn rõ được chỉ nghe thấy thoang thoảng một mùi hương quen thuộc, cái bóng lướt qua rất quen.
“RẦM”
Một tiếng động khủng khiếp vang lên khiến mọi người có mặt ở đó đều hoảng sợ.
Cả dàn đèn chiếu bỗng dưng bị đứt dây cáp và rơi xuống chỗ Ngọc Trân. Cô sững sờ nằm trong vòng tay của Hàn Văn. Thì ra chiếc bóng ấy chính là cậu . Ngọc Trân sững sờ nhìn thấy vệt máu dài lấp lóa sau lớp áo sơ mi trắng.
- Em … à … ừm … cô không sao chứ ?
Hàn Văn cúi xuống nhìn cô lo lắng, người bị thương là cậu vì sao vẫn lo lắng cho cô như thế. Cô hoảng sợ giữ chặt lấy cánh tay đang bị thương của Hàn Văn
- Cậu… cậu … bị thương rồi…
Các nhân viên đứng gần đó vội chạy đến đưa Hàn Văn đến bệnh viện, một số người thì kiểm tra lại sự cố vừa rồi. Trước khi rời khỏi đó, Hàn Văn dịu dàng nhìn Ngọc Trân, nụ cười của cậu thật ấm áp, nó như một lời trấn tĩnh cô. Ngọc Trân lặng người đứng nhìn theo dáng cậu, trong lòng cơn đau một lần nữa lại nhói thêm.
Vì sao lại đối xử tốt với một kẻ ích kỉ như cô ?
Vì sao lại đẩy cô ra khỏi đó ?
Vì sao lại chịu đựng vết thương ấy thay cô ?
Giờ đây cô lặng lẽ đứng đó, dường như linh hồn của cô đã bay đi mất rồi, đang bay trong không gian vô định nào đó.
Bên dưới khán đài Minh Hiếu vẫn đứng hướng mắt về phía sân khấu, ánh mặt trời khiến bóng cậu đổ dài trên mặt đất, một cái bóng lạnh lẽo, cách đó một khoảng rất xa nhưng nó vẫn khiến người ta không thể hít thở bình thường được.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô gái đứng trên sân khấu. Khuôn mặt tĩnh lặng tựa như mặt hồ không gợn sóng.
—————————————————————————-
Dàn đèn ngẫu nhiên rơi xuống hay có kẻ cố tình làm như thế ?
Ai là kẻ đã làm điều đó … ?
Coi chừng bị lừa nhá
|