Yêu Em, Xa Mấy Anh Cũng Tìm
|
|
Chương 13
Music Festival – một sự kiện âm nhạc nổi tiếng hàng năm tại Việt Nam. Vào ngày ấy các nghệ sĩ nổi tiếng của Kpop sẽ biểu diễn những tiết mục hoàn hảo nhất của mình trước các fan hâm mộ.
Cả khán đài đều tràn ngập trong ánh đèn rực rỡ, khán giả rợp kín, reo hò tên thần tượng của mình. Các máy quay từ nhà đài độc quyền cũng nhanh chóng quay lại những khoảnh khắc biểu diễn ấy, các camera chớp nháy liên tục.
Đây chính là hình dạng chung sự hào nhoáng của showbiz.
Trong phòng thay đồ các stylist vẫn đang chỉnh lại trang phục cho Hàn Văn che đi cánh tay bị băng trắng của mình. Thùy Linh cau mày tiến đến chỗ Hàn Văn, nhìn thấy vết máu đó đang thấm qua lớp băng ấy càng khiến cô cảm thấy xót xa.
- Em không cần biểu diễn cũng được mà, đây đâu phải là single của em
- Không được, Ngọc Trân đã luyện tập rất kĩ em không muốn cô ấy thất vọng khi không thể biểu diễn được.
Hàn Văn vẫn giữ nguyên nét mặt nghiêm nghị, Thùy Linh ra hiệu cho stylist ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại cô và Hàn Văn. Cậu ngồi trên ghế nhựa chỉnh lại tai nghe trước mặt là bàn trang điểm, Thùy Linh đứng phía sau Hàn Văn khuôn mặt đau khổ
- Cô ấy đã hất hủi cậu, vì sao cậu vẫn muốn bảo vệ cô ấy ? Ngọc Trân quan trọng với cậu như thế sao ?
- Phải, cô ấy rất quan trọng với tôi. Dù thế nào tôi vẫn không muốn nhìn thấy cô ấy bị thương.
Hàn Văn đứng dậy lách người ra khỏi Thùy Linh, nhưng bàn tay cô giữ chặt lấy thân người cậu, cô dang rộng đôi tay, ôm chầm lấy mà siết chặt cậu trong vòng tay mình, đôi mắt ngân ngấn nước tự bao giờ.
- Hàn Văn, tôi yêu cậu.
Trong phút thoáng xao lòng, Hàn Văn đưa tay lau đi những giọt nước mắt long lanh ấy, yếu ớt mỉm cười
- Đừng vì tôi mà khóc, sẽ có một người yêu chị. Nhưng người đó không thể là tôi.
—————————————————————————-
Tại một phòng thay đồ khác, Lệ Quyên ngồi trước bàn trang điểm dùng mascara chải lại đôi mi. Cánh cửa bất ngờ bật ra Mạnh Duy tức giận bước vào, đập mạnh xuống bàn quát lớn
- Cô điên rồi sao ? Tôi đã bảo cô đừng làm những trò ngớ ngẩn đó nữa vì sao lại không nghe lời tôi ? Nếu như có chuyện gì xảy ra Ngọc Trân Minh Hiếu sẽ không để yên cho chúng ta. Cô muốn chết rồi hay sao hả ?
- Ai nói với anh là tôi làm, Nguyễn Minh Hiếu làm sao biết được những việc đó – Lệ Quyên vẫn thản nhiên tiếp tục chải mi
- Cô nghĩ Nguyễn Minh Hiếu là ai hả ? Một con chuột nhắt như cô sao ? – Mạnh Duy giật phăng thứ trên tay Lệ Quyên
- Anh điên rồi sao ? Ừh là tôi làm đó thì sao. Tại sao cô ta vẫn chưa mất mạng trên biển luôn cho rồi còn anh nữa anh bảo sẽ sắp xếp được việc đó rốt cục cô ta vẫn quay trở về
- Tôi có kế hoạch của tôi, cô làm ơn đừng đụng vào nữa có được không ? Tôi …
Mạnh Duy chưa nói xong thì cánh cửa một lần nữa đã bị bật tung, Nguyễn Minh Hiếu lạnh lùng xuất hiện trước sự kinh ngạc của Lệ Quyên và Mạnh Duy. Sau đó cậu trừng mắt nhìn Mạnh Duy, túm chặt lấy cổ áo hắn và ấn mạnh vào tường. Giọng nói trầm thấp rất đáng sợ, tựa như giọng nói của một ác quỉ
- Nếu các người còn đụng đến người của tôi nữa thì đừng trách vì sao tôi không báo trước. Tránh xa người của tôi ra !
Mạnh Duy cố giữ bình tình, cười lạnh
- Chẳng phải cậu cũng muốn hạ Hàn Văn sao ?
Minh Hiếu sững người, ánh mắt dao động mạnh mẽ. Đôi mắt sắc lạnh xoáy sâu vào mắt Mạnh Duy như đang dò xét những điều hắn vừa nói. Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc người cậu.
- Hàn Văn là đối thủ của tôi, nếu hạ cậu ấy thì người làm điều đó phải là tôi.
Cả Lệ Quyên lẫn Mạnh Duy đều hoang mang nhìn Minh Hiếu, đôi mắt sâu thăm thẳm, đôi môi khẽ nhếch lên.
—————————————————————————-
Cả khán đài vang lên tiếng vỗ tay, tiếng reo hò dồn dập, các fan hâm mộ phấn khích vẫy mạnh lightstick màu hồng. Đèn sân khấu sáng lên, Ngọc Trân tinh khiết trong chiếc áo lông mịn màu trắng như tuyết, mái tóc đen quyến rũ xõa dài, khuôn mặt thấp thoáng nỗi buồn .
Phía bên Hàn Văn trong chiếc áo sơ mi trắng đính hạt lấp lánh trên cổ áo, tạo nên một nét cao quý, màu trắng thật thuần khiết nó khiến cậu trông giống như một thiên thần. Ánh đèn phản chiếu dìu dịu tạo nên một nét dịu dàng trên khuôn mặt cậu.
Âm nhạc vang lên, những giai điệu trầm buồn mà lắng đọng, cả không gian chìm vào những ưu tư của bài hát. Tất cả đều yên lặng chỉ còn lại tiếng nhạc, giọng hát trong trẻo của cả hai.
Một cơn đau nhè nhẹ thoáng qua
Khán giả nghĩ đơn giản là do ca sĩ quá nhập tâm vào bài hát…
Ai biết được ẩn sau đó là một nỗi đau vẫn đang dày vò hai trái tim.
Hai con người cùng đứng trên một sân khấu, cùng cảm nhận một nỗi đau…
Trước mặt họ chỉ còn lại một thế giới trống rỗng
Không gian chìm vào tĩnh mịch
Trong mặt họ chỉ còn lại đối phương
Giờ đây nỗi buồn cứ dần gặm nhấm tim tớ
Dẫu cho tớ hiểu rằng cậu đã thực sự rời xa
Thì tớ vẫn hy vọng mình sẽ trở nên thật tuyệt khi cậu trở về
Tại sao tớ lại cư xử ngớ ngẩn như vậy chứ?
Quãng thời gian mà chúng ta đã trải qua
Là quãng thời gian mà đôi mình đã trao cho nhau những kí ức đẹp nhất
Tớ sẽ chẳng rơi lệ đâu
Với một niềm tin mãnh liệt là cậu sẽ trở về bên tớ
Điều đó khiến tình yêu của tớ thêm mạnh mẽ hơn
Và mang lại sức mạnh để tớ tiếp tục tồn tại trên cõi đời này……..
Bài hát kết thúc trong sự vỡ òa cảm xúc của khán giả, tiếng vỗ tay vang lên rộn rã, fan gào lên gọi tên thần tượng. Ngay lúc ấy họ mới trở về với hiện tại, Ngọc Trân khẽ cúi đầu lau vội giọt nước mắt, rồi cười thật tươi trước khán giả, nụ cười gượng gạo đến đáng thương.
Hàn Văn chỉ lặng yên mỉm cười, một nụ cười rất khẽ, đáy mắt cậu là một vầng sáng dịu dàng lấp lánh tựa ánh sao, chiếc áo sơ mi trắng cậu đang mặc hệt như một vệt sáng yếu ớt.
Những cơn đau cào cấu, vò xé trái tim
Những giọt nước mắt trong suốt như xuyên thấu qua da thịt
Phía bên trong cánh gà, Minh Hiếu chăm chú nhìn họ, bàn tay nắm chặt thành nấm đấm, những ngón tay trắng bệch, đớn đau vò xé khiến toàn thân cậu khẽ run run nhưng sắc diện lại đẹp đến mê hồn.
Ngọc Trân yêu Hàn Văn, còn cậu thật ra chỉ là một sự lầm tưởng…
Vì sao lại như thế … ?
Cậu oán giận Ngọc Trân
Cậu hận cô đã khiến cậu phải đau khổ và ích kỉ như thế này …
Hận cô vì đã xuất hiện trong cuộc đời cậu, thay đổi cậu, mang đến cho cậu một cảm giác yêu Trái tim vốn băng giá, lạnh lẽo của cậu đã bị cô sưởi ấm …
Cô như một cơn ác mộng, mỗi kỉ niệm liên quan đến cô đều khiến trái tim cậu nhói đau. Mặc có hận cô đến mấy nhưng Minh Hiếu lại không thể ngừng yêu cô, không thể làm tổn thương đến cô.
Minh Hiếu lẳng lặng quay lưng đi, sự đau đớn trong cơ thể đã khiến dáng đi của cậu trở nên yếu đuối, toàn thân khẽ run run.
Đôi mắt khẽ nhắm nghiền lại.
Nước mắt nhỏ giọt.
Ác quỷ cũng có lúc phải bật khóc vì yêu …
—————————————————————————-
Bên bờ sônh tĩnh lặng mang theo làn hơi thở lạnh lẽo, gió nhè nhẹ thổi.
Hàn Văn nhìn mơ hồ về dòng sông, ánh mắt lặng lẽ như mặt nước, một nét trầm tư phủ trên gương mặt cậu. Thùy Linh ngồi bên cạnh đưa cho cậu một cốc cà phê nóng, khói trắng tản mác xung quanh, một làn hơi mờ ảo.
Màn đêm buông xuống.
Trên sông chỉ còn lại một màu đen huyền ảo.
Mặt nước hững hờ trôi.
Dòng sông lặng lẽ bên cạnh vẻ rực rỡ và tráng lệ của thành phố
Hai mặt trái ngược nhau hoàn toàn khiến những người mới đến đây bỗng có cảm giác hụt hẫng.
Lúc đó
Không gian tĩnh mịch dường như chỉ thuộc về Hàn Văn và Thùy Linh.
Nhìn Hàn Văn, Thùy Linh bỗng có ảo giác như thời gian ngừng trôi, nhịp tim đập chậm rãi, chẫm đến nổi có thể cảm giác được dòng máu nóng đang lặng lẽ chảy trong người mình.
- Chị kể em nghe về mối quan hệ trước đây của Minh Hiếu và Ngọc Trân được không ? – Hàn Văn đột ngột hỏi
Vẫn là Ngọc Trân mà không phải cô.
Ánh mắt cô xót xa nhẹ nhàng dừng lại trên khuôn mặt thanh tú của Hàn Văn.
- Chị và Minh Hiếu vốn không phải là hai chị em ruột, appa chị lấy omma Minh Hiếu. Appa ruột của Minh Hiếu là một tay anh chị chuyên cho vay nặng lãi. Lần đó gia đình Ngọc Trân vay mượn của ông ta một khoản tiền nhưng rồi vì lãi quá cao nên không thể trả nợ. Appa của cô ấy đột ngột qua đời, omma lại mất sớm chỉ còn lại một mình Ngọc Trân phải gánh lấy khoản nợ khủng khiếp ấy. Minh Hiếu vì Ngọc Trân đã ra mặt tố cáo appa ruột khiến ông ta phải đi tù vĩnh viễn. Cũng từ đó Ngọc Trân đã nợ Minh Hiếu món nợ lớn ấy. Sau khi tốt nghiệp đại học, Minh Hiếu đã dùng khoản tài sản của mình lập nên MH . Với tài năng của mình Minh Hiếu đã biến nó từ một công ty nhỏ trở thành một tập đoàn lớn, không chỉ vậy Minh Hiếu còn biến Ngọc Trân từ một cô sinh viên Thanh nhạc bình thường trở thành một ngôi sao lớn. Họ đã cùng nhau trải qua rất nhiều khó khăn, thử thách, nhưng rồi có một khoảng thời gian họ cãi nhau, mâu thuẫn càng lên cao khiến cả hai xa nhau. Cũng từ lúc đó Ngọc Trân nhận ra những lầm tưởng của mình, cô luôn cho rằng mình yêu Minh Hiếu nhưng thật ra không hẳn là như thế. Ngọc Trân không muốn làm Minh Hiếu tổn thương vì vậy cô ấy không thể rời xa Minh Hiếu.
Ngừng một lúc, Thùy Linh đưa mắt dò xét thái độ của Hàn Văn. Cậu lặng yên nhìn về phía trước. Đôi mắt u buồn, đầy thất vọng.
- Thì ra Ngọc Trân đã nợ Minh Hiếu, vì cậu ấy mà Ngọc Trân lại khiến tôi tổn thương sao ? Tất cả những gì tôi dành cho cô ấy vẫn không đủ sao ?
Hàn Văn đau khổ lặp lại như một kẻ vô hồn, sau tất cả những gì cậu cố gắng đạt được Ngọc Trân lại quay lưng một cách hờ hững chỉ vì Minh Hiếu. Tim cậu đau đớn nghẹn ngào, đôi tay siết chặt lại khiến cho những đầu ngón tay trắng bệch. Thùy Linh sừng sờ nhìn Hàn Văn, cậu giờ đây trông như đã hóa đá.
Lạnh, một cảm giác lạnh lẽo như mất đi hết cả sức sống bủa vây, ghìm chặt lấy Hàn Văn. Sự phẫn uất, nỗi thất vọng trong lòng như ném cậu xuống tận cùng của địa ngục, rồi như giam cầm cậu vĩnh viễn ở đó.
Đáp án cuối cùng của Ngọc Trân lại chính là Minh Hiếu.
—————————————————————————-
Buổi sáng tại văn phòng MH , Minh Hiếu đứng yên lặng bên cửa kính hướng mắt về phía xa xăm. Ánh mặt trời rực rỡ phủ lên người cậu một thứ ánh sáng vàng rực càng khiến Minh Hiếu trở nên đẹp mê hồn.
Cánh cửa phòng khẽ mở ra, Kiến Minh ngồi xuống ghế ánh mắt khó hiểu hướng về phía Minh Hiếu.
- Có chuyện gì mà cậu gọi tớ gấp thế ?
Minh Hiếu xoay người lại, ánh mắt vô cùng lạnh lùng như chứa đựng một kế hoạch hoàn hảo.
- Cậu giúp tôi sắp xếp cho Thùy Linh rời khỏi Việt Nam càng sớm càng tốt. Sau đó liên hệ với công ty WJ bảo họ rằng chúng ta muốn chuyển nhượng một ca sĩ mới.
- Đừng nói với tôi là … Minh Hiếu, cậu điên rồi sao ? Dù sao đó cũng là trainer của công ty sao lại có thể chuyển nhượng … – Kiến Minh sững sốt nói
- Đó không phải là việc của cậu. Nếu cậu không làm thì đích thân tôi sẽ làm điều đó. – Minh Hiếu trừng mắt nhìn Kiến Minh, đôi mắt ấy khiến Kiến Minh hoảng sợ, cậu đành lui một bước
- Được rồi được rồi tôi sẽ làm theo những điều cậu muốn nhưng hãy suy nghĩ thật kĩ trước khi thực hiện nếu không về sau cậu sẽ phải hối hận.
Kiến Minh nhìn Minh Hiếu một lần nữa rồi thở dài, lắc đầu rời khỏi phòng. Tình yêu đã khiến Minh Hiếu trở nên điên rồ và ích kỉ. Kiến Minh biết dù cậu khuyên nhủ thế nào vẫn không thể làm thay đổi quan điểm của Minh Hiếu.
Sau khi Kiến Minh rời khỏi phòng, Minh Hiếu gọi điện thoại cho ai đó.
- Đến lượt anh đấy, hãy nhớ việc này cần phải giấu kín nếu lộ ra ngoài tôi sẽ không để yên cho anh đâu
- Tôi hiểu rồi. Cứ yên tâm tôi sẽ khiến cậu ấy phải gia nhập WJ.
- Tốt lắm.
Minh Hiếu dập máy, dáng lưng thẳng đứng phảng phất sự lạnh lùng, vô cảm. Dường như phía sau đang hiện lên hình ảnh đôi cánh của một ác quỷ.
Bầu trời đang sáng trong
Từ đâu một đám mây đen khổng lồ vây kín
Trong phút chốc bầu trời bị bao phủ bởi một màu xám xịt.
Một cơn mưa tầm tã trút xuống thành phố … hay một bi kịch đang kéo đến …
Nguyễn Minh Hiếu đang âm mưu điều gì … ?
|
Chương 14
Sân bay ồn ào vang lên những tiếng thông báo, những bảng số liên tục thay đổi, người ra kẻ vào tấp nập như đi chợ.
Thùy Linh lặng lẽ tạm biệt vài người bạn, cố mỉm cười thật tươi giấu đi những cảm xúc thật.
Vì sao cậu là không xuất hiện … ?
Ngay cả khi cô sắp phải rời xa cậu như thế này …
Thùy Linh bước về phía quầy kiểm soát chợt quay lại nhìn một lần nữa.
Cậu vẫn không xuất hiện …
Nước mắt bỗng dưng trào ra, trong lòng dâng lên một nỗi đau.
- Chị Thùy Linh !
Chỉ cần có thế thôi …
Thùy Linh lập tức quay lại, mỉm cười một cách xấu xí
Hàn Văn đang tiến về phía cô, giữa sự ồn ào của không gian nụ cười của cậu ấm áp như một tia sáng đang chiếu xuống. Thế giới xung quanh bỗng trở nên vô cùng yên lặng. Mọi tiếng ồn đều tan biến mất.
Cô vui mừng xúc động ôm chầm lấy cậu, dường như muốn dùng toàn bộ sinh lực của mình để ôm lấy cậu.
Hàn Văn đứng yên lặng trong vòng tay cô, cúi đầu nhìn vào khuôn mặt đẫm nước. Những giọt nước mắt nóng hổi đang dần thấm vào da thịt, Hàn Văn khẽ đưa tay vỗ về Thùy Linh.
- Đừng khóc nữa, ngốc quá. Chị chỉ đi một thời gian thôi mà
Thùy Linh im lặng, đối với cô ngay lúc này đã quá đỗi hạnh phúc, chỉ cần được ôm chặt lấy người mình yêu như thế này thôi.
Một linh cảm xuất hiện khi bỗng dưng Kiến Minh lại muốn cô giải quyết những vấn đề ở thị trường Mỹ. Mặc dù người trực tiếp nói với cô là Kiến Minh nhưng Thùy Linh nghi ngờ người đứng sau là Minh Hiếu. Cô không muốn rời khỏi đây nhưng vì trách nhiệm Thùy Linh không thể nào từ chối.
Cô sợ khi không có cô cản trở Minh Hiếu sẽ lại giở trò tách rời Ngọc Trân và Hàn Văn.
Cô sợ Hàn Văn quá lương thiện sẽ bị tổn thương với những chiêu trò của Minh Hiếu.
- Hàn Văn à, bảo trọng nhé.
- Aigoo ~ câu này phải để em nói với chị chứ.
Ánh mắt cậu sáng trong, nụ cười hiền hòa càng khiến cậu trông giống như một thiên thần. Thùy Linh nín thở đánh liều hôn lên môi cậu, nụ hôn nhẹ nhàng thoang thoảng một mùi hương dễ chịu. Môi cậu thật mềm mại lại có vị ngọt dịu. Nụ hôn ấy Thùy Linh chắc chắn sẽ không bao giờ quên được.
Hàn Văn ngây người trước nụ hôn bất ngờ ấy, khi Thùy Linh tách ra cậu không trách cô ấy chỉ cười nhẹ.
- Bảo trọng nhé
Thùy Linh khẽ gật đầu, giấu đi nét mặt lúng túng, ngượng ngùng của mình. Phía xa xa chợt vang lên một giọng nói rất quen thuộc
- Chị Thùy Linh !
Một trò đùa trớ trêu khác chăng …
Ngọc Trân gượng cười bước đến tiễn Thùy Linh, đi bên cạnh cô là Minh Hiếu. Lúc ấy Hàn Văn sững người đứng yên như một bức tượng, Minh Hiếu lướt ngang qua cậu dường như khóe môi lộ nét cười.
Ngọc Trân đã nhìn thấy nụ hôn ấy.
Trong khoảnh khác đó trái tim cô bỗng dưng đau đớn.
Dù đã cố gắng kìm nén cảm xúc nhưng không hiểu sao nước mắt lại cứ như chực trào ra thế kia.
Khi Ngọc Trân vẫn đang đối diện với nụ hôn ấy Minh Hiếu khẽ nắm lấy tay cô, bàn tay cậu ấm áp siết nhẹ tay cô. Ngọc Trân ngẩng lên nhìn cậu thì nhận được một ánh mắt nhẹ nhàng, Minh Hiếu khẽ kéo cô vào lòng như xoa dịu đi nỗi đau của cô lúc ấy.
Ít ra trong lúc đau khổ ấy Minh Hiếu vẫn ở bên cạnh cô.
Hàn Văn như hiểu được mọi việc, trong lòng vừa tức giận vừa đau đớn nắm chặt tay thành nắm đấm như kiềm chế cơn giận đang bừng cháy trong lòng. Đến khi Thùy Linh đã vào phòng cách ly cũng là lúc Minh Hiếu và Ngọc Trân ra về.
Ra đến cổng sân bay, Ngọc Trân bất ngờ bị Hàn Văn kéo lại.
- Tất cả không giống những gì em nghĩ đâu, Anh và Chị Thùy Linh chỉ là bạn bè thôi. Đó cũng chỉ là nụ hôn tạm biệt …
- Buông ra, tôi không cần nghe những lời giải thích của cậu. Tôi đã nói tôi không hề nhớ gì cả cơ mà, đừng làm phiền tôi nữa – Ngọc Trân nói bằng giọng nhàn nhạt
- Vì Minh Hiếu đúng không ?
Bên ngoài sân bay ánh nắng lặng lẽ chiếu lên người Hàn Văn, những cơn gió mơn man lành lạnh thổi bay mái tóc của cậu. Người cậu phảng phất một nét đau thương tột cùng.
Không ai nhìn thấy được nét mặt cậu lúc này chỉ nhìn thấy phần tóc mái xuôi theo chiều gió.
Hàn Văn khép hờ đôi mắt lại.
Dường như cậu đã mệt mỏi lắm rồi.
Thời gian cứ thế chầm chậm trôi qua.
Ngọc Trân nhìn về phía cậu, lòng ngổn ngang trăm mối hơn ai hết.
- Em nói đi. Vì Minh Hiếu mà em dùng cách này để làm tổn thương tôi đúng không?
Đôi mắt cô đầy vẻ hoảng loạn, nước mắt long lanh như những hạt thủy tinh. Ngọc Trân không còn quan tâm đến xung quanh nữa, dù giờ đây đã có vài người đang nghi ngờ cô chính là một ngôi sao.
Trong lòng cô đang ngập chìm trong nỗi đau, nhìn thấy sự đau khổ tột cùng trong mắt Hàn Văn khiến Ngọc Trân căm hận bản thân.
- Nói đi chứ. Đáp án cuối cùng của em chính là Minh Hiếu đúng không ?
Toàn thân Ngọc Trân run rẩy, khuôn mặt cô đã thấm đẫm nước mắt.
Ngọc Trân đã biết cô sai rồi, nhưng sao cứ đi hết cái sai này lại đến cái sai khác, muốn sửa sai mà vẫn không thể nào sửa được. Cô không biết phải làm sao để bù đắp lại nỗi đau này.
- Đủ rồi đó, cậu dày vò cô ấy như thế là quá đủ. Tôi không thể đứng yên nhìn cậu cứ làm tổn thương cô ấy như thế.
Cuối cùng Minh Hiếu cũng đã xuất hiện, cậu kéo Ngọc Trân rời khỏi đó. Từ nãy giờ Minh Hiếu vẫn đứng yên lặng một gốc quan sát mọi thứ, đến khi không thể chịu được việc Ngọc Trân bật khóc đến run rẩy như thế cậu mới xuất hiện.
Nhưng Hàn Văn lại đứng chắn ngang, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Minh Hiếu.
- Buông cô ấy ra, đây không phải là việc của cậu.
- Cô ấy là người yêu của tôi, kẻ đang chắn đường chính là cậu.
Lửa giận càng bốc lên cao khiến Hàn Văn trở nên hung bạo hơn. Một luồng hơi nóng bốc lên đầu cậu, những ngón tay siết chặt vào nhau. Cậu trừng mắt, đấm mạnh vào mặt Minh Hiếu. Dường như khi nổi giận, sức mạnh của con người ta cũng tăng lên gấp bội. Cú đấm ấy khiến Minh Hiếu ngã xuống đất, máu chảy ra từ khóe môi khiến Ngọc Trân sững sờ. Cô cúi xuống lo lắng nhìn vết thương, rồi quay lại căm phẫn nhìn Hàn Văn.
- Cậu điên rồi sao. Tôi đã nói chuyện của chúng ta đã kết thúc, kết thúc rồi cậu nghe rõ chưa. Tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa cậu đi đi !
Ngọc Trân giận dữ quát lớn, khuôn mặt cô lộ vẻ tức giận dữ dội, cô đỡ Minh Hiếu đứng dậy và rời khỏi đó.
Hàn Văn vẫn ngây người ra như thế rất lâu.
Cậu vừa làm gì vậy ? Vì sao cậu lại nổi giận đến như thế ?
Hàn Văn chưa bao giờ trở nên thô bạo như thế.
Càng lúc khoảng cách giữa cậu và Ngọc Trân lại càng cách xa.
Những cơn đau lại tiếp tục cào cấu, vò xé trái tim cậu.
Ánh nắng yếu ớt dần tắt đi.
Gió thổi từng hơi lạnh buốt.
Vì sao đã vào mùa xuân rồi nhưng gió vẫn cứ lạnh như thế … ?
Bên ngoài sân bay người ta nhìn thấy một dáng người cô độc tuyệt vọng, dáng lưng thẳng ấy như ánh lên một thứ ánh sáng cô đơn, lạc lõng.
Không ai nhìn thấy mặt cậu họ chỉ nhìn thấy nụ cười chua xót đầy đau thương, bế tắc của cậu…
—————————————————————————-
Tại văn phòng MH , Minh Hiếu đang được Ngọc Trân cẩn thận bôi thuốc lên vết bầm nơi khóe môi. Cậu chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp, sắc sảo đến từng đường nét của Ngọc Trân, ngay đến cả cái chau mày của cô ấy cũng đẹp đến mê hồn.
Ngọc Trân tròn mắt ngạc nhiên khi Minh Hiếu cứ mãi nhìn mình như thế, cô quay đi tránh né ánh nhìn của Minh Hiếu.
- Xin lỗi vì đã làm liên lụy đến anh
- Không sao, vì em mà ăn một đấm cũng đáng mà. – Minh Hiếu cười hì hì
Ngọc Trân lắc đầu đứng dậy định cất hộp cứu thương nhưng lại bị một vòng tay ôm lấy. Minh Hiếu khẽ tựa cằm lên vai cô, thì thầm
- Thời hạn một năm đã kết thúc rồi, chúng ta sẽ kết hôn nhé
- Ưm … . Em không muốn kết hôn vội vàng như thế, vẫn còn rất nhiều rắc rối cần giải quyết
- Là Hàn Văn đúng không ? Vì sao em lại cứ phải bận tâm đến cậu ấy nhỉ ? Sau ngày hôm nay cậu ấy sẽ rời bỏ em và mau chóng quên em thôi. Cũng có khi cậu ấy quay sang hận em cũng nên
- Em không nghĩ vậy. Hàn Văn không phải là một kẻ xấu xa như thế. – Ngọc Trân cau mày phản bác lại, cô tin Hàn Văn là một người tốt không phải là một kẻ nhỏ nhen, ích kỉ như thế.
- Rồi em sẽ thấy, Hàn Văn cũng chỉ là một con người cậu ấy không phải là thiên thần.
Minh Hiếu lạnh lùng nói tỏ vẻ như biết rất rõ về con người Hàn Văn, Ngọc Trân khó chịu đứng dậy nhấn mạnh
- Không ! Hàn Văn là người tốt. Anh không nên nói xấu cậu ấy như thế.
- Lúc nào em cũng bênh vực cậu ấy. Trong lòng em chỉ có Triệu Hàn Văn mà thôi.
Minh Hiếu tức giận bỏ đi, cánh cửa đóng sầm lại một cách thô bạo. Ngọc Trân ngây người ngồi lặng yên trên sofa, càng lúc mọi việc càng rối tung. Cô không còn khả năng kiểm sót chúng được nữa.
—————————————————————————-
Trong một quán cà phê.
Nhân viên phục vụ ngạc nhiên nhìn chàng trai ngồi ở chiếc bàn gần cửa sổ.
Chàng trai này trông rất giống một ca sĩ nào đó ?
Một chàng ca sĩ đẹp trai với làn da trắng mịn như sữa, khuôn mặt rất tuấn tú, tư chất điềm đạm, cao quý khác hẳn với những người khác. Đặc biệt là nụ cười dịu dàng khiến rất nhiều phục vụ phải ngưỡng mộ.
Từ bên ngoài ánh mặt trời rực rỡ như muôn vàn ánh hào quang chiếu lên người cậu thanh niên, chỉ còn thiếu một đôi cánh màu trắng ở phía sau thì người ấy chắc chắn sẽ là một thiên thần.
Người ấy đã ngồi yên lặng như thế rất lâu. Ánh mắt rất có hồn, nhẹ nhàng nhìn cảnh vật bên ngoài.
Cánh cửa khẽ mỡ một chàng trai xuất hiện tiến về phía chàng trai kia, nhoẻn miệng cười nhẹ.
- Chào Hàn Văn, tôi là Mạnh Duy đại diện của WJ.
Mạnh Duy làm hành động bắt tay đồng thời tháo kính đen, Hàn Văn nhìn hắn ta bằng ánh mắt dò xét một lúc rồi khẽ gật đầu
- Tôi nhận được điện thoại của anh rồi. Tôi vẫn thắc mắc là vì sao anh lại tìm tôi ?
- Được rồi chúng ta hãy vào vấn đề chính nhé. Chúng tôi muốn trở thành công ty đại diện của cậu, nếu cậu đồng ý kí hợp đồng với WJ chúng tôi giúp cậu trở thành một ngôi sao còn hơn cả Ngọc Trân hiện tại. Cậu sẽ được PR tại Nhật, Mỹ, mở các concert lớn … hàng loạt những sự kiện nhằm quảng bá hình ảnh của cậu đến các fan Vpop, và …
Mạnh Duy vẫn đang luyến thoáng quảng cáo về WJ thì Hàn Văn khó hiểu nhìn hắn và cắt ngang
- ừm … nhưng MH là công ty đại diện hiện tại của tôi rồi, vả lại tôi cũng ko có ý định muốn đổi đại diện…
Bị cắt ngang như thế hắn rất tức giận, nhưng vẫn giữ nụ cười tươi Mạnh Duy nói tiếp
- Thật ra tôi không muốn đề cập đến điều này nhưng … chính người của MH đã giới thiệu cậu cho WJ
- Là ai vậy ? – Hàn Văn ngạc nhiên hỏi
- Là Trần Ngọc Trân.
- Hả ?
Lần này Hàn Văn gần như muốn đứng bật dậy, mắt mở to miệng ngạc nhiên. Cậu không muốn tin những gì mình vừa nghe thấy, Ngọc Trân muốn cậu rời khỏi MH sao, trong khi đó cậu đã rất cố gắng để tiếp cận cô ấy.
Ngón tay Hàn Văn bỗng cứng đơ, đôi môi cậu trở nên nhợt nhạt đi vì mím chặt.
- Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng chính cô ấy đã giới thiệu.
Lúc này Hàn Văn đang cúi đầu, ánh mặt trời che lấp khuôn mặt cậu khiến người khác không thể nhìn thấy rõ. Mấy ngón tay cứng đờ đang để trên đùi bỗng nắm chặt, các khớp ngón tay trắng bệch. Cậu không hiểu vì sao Ngọc Trân lại muốn đẩy cậu thật xa cô ấy như thế, sau tất cả những cố gắng cậu nhận lại sự hờ hững và những tổn thương do chính người mình yêu tạo ra.
Trái tim cậu bỗng vô cùng đau đớn, toàn thân như đang bị hàng ngàn hàng vạn mũi kim đâm vào.
Mạnh Duy nhìn thấy Hàn Văn cứ mãi im lặng, vai khẽ run run thì hắn nhếch môi cười lạnh. Khẽ tằng hắng rồi lại nói tiếp như đổ thêm dầu vào lửa
- Nghe nói không bao lâu nữa Ngọc Trân và Chủ tịch MH sẽ kết hôn với nhau, cậu là người của MH chắc cũng biết tin này nhỉ ?
Lần đầu tiên Mạnh Duy nhìn thấy một ánh mặt khủng khiếp như thế.
Đôi mắt rất hung dữ và như xoáy sâu vào người hắn. Mạnh Duy có cảm giác như đôi mắt ấy đang đốt cháy mọi thứ xung quanh, một ngọn lửa khủng khiếp đang bùng lên từ bên trong. Nhìn cậu, hắn có thể cảm nhận được sự phẫn nộ và đau khổ của cậu lúc này.
Bây giờ thì Hàn Văn đã hiểu.
Ngọc Trân muốn đẩy “cái gai” là cậu đi xa vì muốn đến với Minh Hiếu. Sự xuất hiện của cậu đã khiến cho việc kết hôn của họ bị gián đoạn. Thì ra từ trước đến giờ cô ấy chưa bao giờ để ý đến những việc cậu đã làm, một chút cũng không buồn quay đầu lại nhìn cậu.
Ngoài kia, mặt trời đã nhuộm không gian thành một màu đỏ rực.
Dòng xe cộ tấp nập qua lại trên đường
Trong quán cà phê, tiếng cười nói vẫn xôn xao
Người phục vụ đi đi lại lại
Mọi thứ vẫn hoạt động một cách bình thường, chỉ có cậu như sắp phát điên lên.
Bên tai cậu vang lên tiếng nói của Ngọc Trân cùng hình ảnh cô ấy ân cần đỡ Minh Hiếu
” … tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa, cậu đi đi !”
Giọng nói của cô rất nhẹ, nhưng lại giống như một chiếc búa, gõ mạnh vào trái tim cậu.
Cuối cùng thì cậu cũng đã hiểu. Thì ra cậu chỉ là kẻ phá đám mà thôi.
Một kẻ phá đám không hơn không kém …
Hàn Văn cố gắng lấy lại bình tĩnh, hít thở thật sâu, nhấp một ngụm cà phê.
- Chuyện này tôi sẽ suy nghĩ sau, cám ơn anh. Chào anh !
Cậu đứng dậy, bỏ đi về phía cửa ra vào, tấm lưng đơn độc, đang vươn thẳng ra, một vẻ điềm đạm và đau thương toát ra khiến những nhân viên phục vụ và khách hàng mà cậu lướt qua đều ngẩn ngơ hết cả.
Tuy nhiên …
Không ai nhìn thấy đôi môi cậu rất đau đớn mím chặt lại. Bởi những nỗi đau trong lòng cậu vẫn đang tê buốt, từng chút từng chút một nhói đau.
Khi Hàn Văn rời khỏi đó, Mạnh Duy lấy điện thoại gọi cho ai đó vẻ mặt rất hoan hỉ.
- Việc của tôi đã xong.
- Tốt lắm, vấn đề chuyển nhượng tôi sẽ sắp xếp. Chúng ta không còn nợ nhau nữa.
- Được, nợ này coi như trả xong.
Mạnh Duy cười lạnh lùng, đồng tử co lại nhỏ như đầu kim từ người hắn toát lên một vẻ nham hiểm. Hắn nhìn ra ngoài đường, ánh mắt chứa đựng những toan tỉnh xảo quyệt.
—————————————————————————-
Ánh mặt trời lạnh lùng.
Hoa nước từ đài phun lên, khúc xạ với ánh sáng tạo nên nhiều màu sắc vui mắt. Tiếng nước chảy rào rào tọa thành một tiết tấu nhanh và mạnh.
Bởi vì đang là giữa trưa, quảng trường rất vắng vẻ.
Nguyễn Minh Hiếu ngồi lên một chiếc ghế dài trong quảng trường, một dáng vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng. Cậu ngả lưng dựa vào thành ghế, đáy mắt có chút ánh sáng chói lọi, lúc ẩn lúc hiện.
Kiến Minh từ xa xuất hiện ngồi xuống bên cạnh và đưa cốc cà phê. Làn khói mỏng manh bốc lên nhẹ nhàng lởn vởn trong không khí rồi tan biến rất nhanh.
- Nghe nói Hàn Văn đã chuyển sang WJ
Kiến Minh trầm ngâm lên tiếng.
- Ừm, mọi việc rất hoàn hảo. Chỉ cần một thời gian nữa thôi Ngọc Trân sẽ quên cậu ta
- Cậu chắc chắn vậy sao ?
- Chắc chắn là như thế. Giữa họ hiện tại đã có một hố sâu mâu thuẫn, Hàn Văn nghĩ Ngọc Trân cố tình đẩy cậu ấy ra xa còn Ngọc Trân lại nghĩ Hàn Văn không còn yêu cô ấy nữa. Cậu thấy đó kế hoạch của tôi rất hoàn hảo
Minh Hiếu có vẻ rất tự tin khi nhắc đến điều này, ánh mắt cậu sáng lên một thứ ma lực, khóe môi nở một nụ cười nửa miệng đặc trưng. Kiến Minh khẽ thở dài
- Hình như tôi đã đánh giá quá cao về Hàn Văn, nhưng dù sao tôi vẫn hi vọng cậu ấy sẽ sớm nhận ra sự thật.
- Cậu có phải là bạn thân của tôi không vậy ? Vì sao lúc nào cậu cũng bênh vực bọn họ ? – Minh Hiếu tức giận đặt mạch cốc cà phê xuống ghế
- Vì là bạn cậu nên tôi đã khuyên nhủ cậu rất nhiều lần nhưng cậu đều bỏ ngoài tai, ngay cả Chị Thùy Linh cậu cũng đuổi khỏi Việt Nam. Minh Hiếu à, cậu đã thay đổi rồi, cậu trở nên ích kỉ, tàn nhẫn và lạnh lùng hơn trước. Cậu tìm mọi cách để có được Ngọc Trân nhưng có khi nào cậu nghĩ rằng cô ấy sẽ hạnh phúc không ? Cả Hàn Văn và Ngọc Trân đều đang chịu đựng một nỗi đau, hãy dừng lại và tìm một người yêu cậu …
Minh Hiếu giận dữ túm lấy cổ áo Kiến Minh, ánh mắt lạnh thấu xương.
- Cậu im cho tôi ! Tôi không muốn nghe cậu giảng đạo nữa. Cậu nghĩ rằng tôi không đau lòng sao ? Tôi đang đau đến chết đi được đây này … Yêu Ngọc Trân là một sai lầm của tôi và bây giờ tôi đang sửa chữa sai lầm đó.
Ánh mặt trời lạnh lẽo chiếu xuống mặt nước, những cột nước phun lên cao rồi lại rơi xuống, bắn ra hàng ngàn hàng vạn hoa nước nhỏ.
Vài tia nước vô tình bắn lên gương mặt giận dữ của Minh Hiếu, cậu đã bình tĩnh trở lại khi nhìn thấy ánh mắt hoang mang của Kiến Minh.
- Xin lỗi … tôi …
Ngập ngừng một lúc thở dài và bước đi, vẫn là dáng vẻ kiêu ngạo và lạnh lùng ấy. Kiến Minh lặng lẽ dõi theo chiếc bóng ấy đang dần biến mất trong dòng người ồn ào kia.
- Hãy dừng lại đi, Minh Hiếu à !
—————————————————————————-
Sau một đêm dài suy nghĩ, cuối cùng Ngọc Trân cũng đã có một quyết định.
Cô chọn Hàn Văn, chọn người mà trái tim cô thuộc về.
Tuy Minh Hiếu rất tốt với cô nhưng người cô yêu là Hàn Văn, Ngọc Trân biết mình có lỗi với Minh Hiếu nhưng cô cần phải nói với cậu về quyết định này.
Cô không thể tiếp tục làm tổn thương Hàn Văn, nhìn ánh mắt của cậu khiến trái tim cô đau nhói.
Ngọc Trân cần mạnh mẽ nói chuyện với Minh Hiếu.
- Alo, Minh Hiếu à, trưa nay cùng đi ăn trưa nhé. Em có chuyện quan trọng cần nói với anh
- Vậy à, được rồi trưa nay anh sẽ đến đón em.
- Ừm, bye bye
Đặt điện thoại xuống bàn, Ngọc Trân thong thả ngồi xuống chiếc ghế mây, nhấm nháp một ít bánh quy và đọc báo. Không hiểu sao trong lòng cô bỗng dưng cảm thấy rất thoải mái và nhẹ nhõm …
Tuy nhiên …
” Triệu Hàn Văn rời MH và gia nhập WJ”
” Đại diện WJ thông báo Triệu Hàn Văn sẽ là ngôi sao tiếp theo Lệ Quyên”
“Idol mới của WJ – Triệu Hàn Văn”
“Đại diện MH xác nhận chuyển nhượng Triệu Hàn Văn cho WJ”
Những tiêu đề giật tít trên tạp chí khiến Ngọc Trân đờ người, cô không hiểu được mọi việc đang diễn ra.
Hàn Văn rời khỏi MH…?
Vì sao cậu ấy lại quyết định gia nhập vào công ty cạnh tranh …?
Vì sao lại muốn rời xa cô … ?
Trong khi cô vẫn đang cố gắng đưa ra một quyết định cuối cùng, trong khi cô đang tìm một lời giải thích với Minh Hiếu thì cậu lại bỏ rơi cô
|
Chương 15
Bầu trời trong vắt không một gợn mây, thoáng chút gió nhẹ nhưng cũng đủ lạnh buốt một khi chạm vào nó. Ngọc Trân đến quảng trường có đài phun nước nơi mà các cặp tình nhân thường đến đây ước một điều ước rồi ném 1 đồng xu xuống đáy hồ. Dường như họ điều tin làm như thế thì điều ước sẽ thành hiện thực.
Thật viễn vong ! Ngọc Trân đã nghĩ thế. Đối với cô đó cũng chỉ là sự ảo tưởng của những người đang yêu. Nghe có vẻ vô cảm nhưng thật sự cô chưa bao giờ tin vào điều đó.
Sau tất cả những gì đã xảy ra giờ đây Ngọc Trân cảm thấy rất mệt mỏi, cô muốn dành một ngày nghỉ để đi dạo và không muốn suy nghĩ về những việc xung quanh.
Vì là người nổi tiếng nên cô ăn mặc khá kín đáo kiểu như che kín mặt mũi để không ai phát hiện ra. Hơi khó chịu nhưng dù sao vẫn đỡ hơn là ở nhà đối mặt với bốn bức tường tẻ nhạt.
Từ đài phun nước, hàng nghìn hàng vạn giọt nước bắn ra như những viên ngọc, dưới ánh mặt trời, đám bọt nước ấy đôi khi lại chụm vào nhau tạo thành đám mấy nước sôi sùng sục dưới hồ. Ngọc Trân đứng gần hồ nước nên những giọt nước nhỏ li ti dịu dàng bao quanh người cô, tạo nên một cảm giác như người cô đang óng ánh lên cùng với chúng.
Cô cảm thấy rất thích thú với việc đứng ngắm nhìn đài phun nước như thế này. Dưới đáy hồ những đồng tiền lấp lánh phản chiếu ánh bạc tạo nên một bức tranh chói lóa.
Rồi như một sự trêu đùa của số phận …
- Hàn Văn à, hồ nước này rất linh nghiệm hay chúng ta thử ước một điều ước xem.
Giọng nói này rất quen, Ngọc Trân xoay người lại và đập vào mắt cô chính là Lệ Quyên và người bên cạnh … là Hàn Văn.
Bỗng dưng dạ dày của Ngọc Trân sôi lên, hai chân cô mềm nhũn đến nổi không đứng vững được nữa, đầu óc thì lại quay cuồng, ánh nhìn của cô bắt đầu yếu ớt.
Hàn Văn và Lệ Quyên đang tay trong tay rất vui vẻ, nụ cười đầy chế nhạo của cậu khiến cô rùng mình.
- Ồ, chẳng phải đó là Trần Ngọc Trân sao ? Cô cũng có nhã hứng ra đây à ?
Lệ Quyên bắt đầu giở cái giọng nhão nhẹt vô vị của mình, Ngọc Trân chẳng thèm để ý đến cô ấy, ánh mắt cô hướng về cậu. Hàn Văn với bộ dạng bất cần đầy thách thức, khóe môi lộ nét cười khinh khỉnh. Cậu đã thay đổi rồi. Không còn là một Hàn Văn hiền lành, dịu dàng của ngày đó mà là một Triệu Hàn Văn lạnh lùng, bất cần cùng nụ cười nửa miệng.
- Trùng hợp nhỉ, Trần Ngọc Trân ?
Hàn Văn khẽ nhướng cặp lông mày, đáy mắt đầy vẻ châm chọc. Ngọc Trân có cảm giác toàn thân lạnh buốt như thể cô đang đứng giữa một thế giới đầy băng tuyết. Lệ Quyên khẽ liếc Ngọc Trân, cô ta vòng tay ôm lấy cánh tay của Hàn Văn vẻ mặt hớn hở cố tình trêu chọc Ngọc Trân. Quả nhiên là rất nham hiểm.
- Ừm, thật trùng hợp.
Ngọc Trân nói rất nhẹ, cô quay người định bước đi, trái tim cô như bị một mũi tên sắc lạnh đâm nát.
- Này này, đã đến đây rồi ít nhất cô cũng phải ước – Hàn Văn lên tiếng nhắc nhở
- Tôi không có điều gì để ước cả. Vì tôi đã đánh mất tình yêu của mình.
Ngọc Trân thẳng lưng hướng ánh mắt đau thương về phía Hàn Văn, cố giữ giọng không bị run rẩy, lúc này cô cần phải tỏ ra mạnh mẽ. Mặt nước đang sáng lấp lánh ánh nắng mặt trời.
- Nếu cậu muốn thì hãy thử ước điều gì đó đi, chỉ cần ném một đồng xu xuống đó, mong ước của cậu sẽ thành hiện thực.
Hàn Văn nhìn chằm chằm vào Ngọc Trân hồi lâu, cười nhạt :
- Vậy sao ? Vậy tôi cũng thử ước một điều xem thế nào. Nhưng tôi không có một đồng xu nào cả. Vậy nên tôi sẽ dùng cái này để ước
Trên tay cậu là chiếc vòng cổ, năm đó Ngọc Trân đã tặng nó cho cậu. Cô giữ một chiếc và cậu giữ một chiếc cũng y như thế. Ngọc Trân bỗng nghe trong lồng ngực mình nhói đau, chiếc vòng ấy … cô cười đau khổ nhìn nó.
- Hàn Văn à, cái vòng này đẹp quá. Mua cho em nhé
Ngọc Trân khẽ reo lên, cầm đôi vòng mà ánh mắt cô lấp lánh như sao. Nụ cười rạng rỡ đến độ khiến người khác phải rúng động. Hàn Văn ngây người nét mặt thoáng ửng đỏ, ngại ngùng gật đầu. Cứ nhìn thấy Ngọc Trân làm aegyo như thế này mỗi ngày thì cậu bệnh tim mất, đáng yêu quá độ !
Cô tươi cười vui vẻ lấy một chiếc vòng nhẹ nhàng đeo cho Hàn Văn, cậu nhìn cô khó hỉu
- Sao lại đeo cho anh? Chẳng phải là em rất thích nó sao ?
- Vòng đôi mà chúng ta mỗi người một chiếc, như thế sẽ trông tình củm hơn – Ngọc Trân cười khúc khích
…”
Lệ Quyên nhìn thấy chiếc vòng của Hàn Văn khẽ chau mày. Từ khi cô nhìn thấy Hàn Văn xuất hiện ở WJ đến giờ, chiếc vòng ấy đã được đeo trên cổ cậu. Suốt khoảng thời gian ấy cô chưa bao giờ thấy Hàn Văn tháo nó ra, cô nghĩ có lẽ đó là một món đồ mà cậu quý nhất trên thế giới này. Thế mà hôm nay Hàn Văn lại muốn ném nó xuống đài phun nước, cô ta vội ngăn lại
- Em có vài đồng xu, để em lấy cho anh
- Không cần.
Hàn Văn gạt tay Lệ Quyên ra, tự tay giật chiếc vòng ra khỏi cổ, nhẹ nhàng ném nó xuống đài phun nước. Vẻ mặt rất thản nhiên, nụ cười nửa miệng hiện lên tạo nên một vẻ bất cần.
Ngọc Trân đứng lặng người, cô tưởng chừng như mình không thể hít thở được nữa. Trái tim cô như bị một bàn tay của ai đó bóp nghẹn. Cô đứng đó mỏng manh và yếu ớt, tựa như chỉ cần một cơn gió nhẹ thoảng qua thôi cũng khiến bóng dáng ấy tan biến mất.
- Chúng ta đi thôi, ở đây chẳng còn gì thú vị cả.
Hàn Văn lạnh lùng nói và quay lưng bỏ đi, Lệ Quyên nhìn Ngọc Trân rồi vội vã đuổi theo Hàn Văn. Cô thật sự không hiểu được chuyện gì vừa xảy ra.
- Hàn Văn à, đợi em với … này
Khi bóng dáng Hàn Văn khuất dần rồi biến mất, Ngọc Trân vẫn đứng lặng trước đài phun nước. Nước mắt lại vòng quanh đôi mắt cô, chiếc vòng cổ ấy vốn được cô xem là sợi dây kết nối giữa Hàn Văn và cô vậy mà giờ đây nó đã nằm gọn dưới đáy bể. Và người ném nó đi chính là Hàn Văn, còn gì đau đớn hơn khi chính cậu là người đã ném nó như ném cả tình yêu ấy xuống đáy vực thẳm.
Những cột nước cao bắn ra hàng vạn tia nước nhỏ xíu nhưng vô cùng lạnh giá.
Nước trong bồn rất sâu.
Mặt trời lạnh lẽo chiếu xuống mặt nước cảnh tượng khiến những người đi ngang qua điều khẽ rùng mình ớn lạnh. Mặt nước sủi lên từng đám bọt đục ngầu, không thể nhìn rõ dưới đáy có những thứ gì nữa.
Người đi bộ trong quảng trường kinh ngạc nhìn về hướng đài phun nước, có người hét lên
- Có người nhảy xuống bồn của đài phun nước
Trong bồn nước sâu khoảng một mét, một cô gái đang khó nhọc dò dẫm trong nước, từ trên đầu cô vòi nước đang phun xuống, lớp áo khoác mỏng bên ngoài ướt sũng ôm chặt lấy cơ thể cô. Cả người cô đang run lên, run đến độ những người xung quanh có cảm giác cô sắp ngã xuống.
Mặc dù đã vào mùa xuân nhưng thời tiết ở Hà Nội vẫn còn rất lạnh, nhìn thấy cô gái ấy mọi người đều kinh ngạc, có người há hốc mồm khó hiểu.
Điều gì đã khiến cô gái ấy nhảy xuống bồn nước trong cái thời tiết giá lạnh này?
Dưới ánh mặt trời…
Trong đài phun nước.
Một cô gái đang hứng chịu những tia nước lạnh.
Trong chốc lát chiếc bóng dần nhạt nhòa trong những cột nước. Cô cúi người xuống, dường như đang mò mẫm, tìm kiếm một thứ gì đó dưới đáy, từng chút, từng chút một, cô mò tìm rất cẩn thận. Khi cô cúi người xuống như thế, người ta có cảm giác đám bọt kia sắp sửa nuốt chửng cô.
Nước lạnh quá, lạnh quá đi mất … !
chiếc vòng kia ơi, mi đang ở đâu vậy …
Mắt Ngọc Trân đã không còn nhìn rõ nữa, màu trắng xóa của ánh sáng, của nước, chỗ nào cũng là nước, chỗ nào cũng giá lạnh. Cô chỉ biết dựa vào cảm giác ở những ngón tay mò mầm dưới đáy bồn. Chiếc vòng đang ở đâu, hãy lại đây nào …
Xa xa một chiếc bóng lạnh lùng hướng về phía đài phun nước. Những ngón tay bắt đầu run rẩy, cố gắng thư giãn. Nhưng rồi vẫn run rẩy, sau đó từ từ co lại.
- Cô ta … cô ta điên thật rồi …
Lệ Quyên đưa tay giữ chặt miệng nhìn cảnh tượng trước mắt, đứng bên cạnh cô, Hàn Văn lạnh lùng thở mạnh, đáy mắt rúng động mạnh mẽ.
Từ đài phun nước, Ngọc Trân cuối cùng đã đứng hẳn dậy. Trong làn nước trắng xóa ấy, nụ cười rạng rỡ của cô như xuyên qua khoảng cách không gian, đâm thẳng vào tim cậu. Cô vui sướng reo lên điều gì đó, hình như cô đã tìm thấy rồi.
Nước vẫn chảy rào rào.
Ngọc Trân đứng trong bồn nước, cười ngớ ngẩn với bộ dạng nhếch nhác, ướt sũng từ đầu tới chân. Trong màn nước trắng xóa cô nhìn thấy một hình bóng rất quen thuộc đang đưa tay về phía cô.
Là ảo ảnh sao ?
…
“Ầm”
Ngọc Trân bỗng ngã xuống làn nước, một cột nước mạnh bắn lên.
Buổi sáng.
Bệnh viện Bạch Mai.
Cửa sổ phòng bệnh mở một bên cánh, mưa theo gió bay vào phòng, tấm rèm khẽ rung rinh theo những giọt mưa mùa xuân, không khí vô cùng trong lành, mát mẻ.
Những giọt nước trong vắt đang chảy trong ống truyền dịch.
Từng giọt, từng giọt.
Những hạt nước truyền dịch ấy đang từ từ chảy vào cánh tay của Ngọc Trân. Trên giường bệnh cô mặc bồ đồ màu hồng nhạt của bệnh viện, mắt nhắm nghiền, gương mặt đầy vẻ mệt mỏi. Kiến Minh ngồi bên cạnh khẽ thở dài, ánh mắt hướng về phía cửa sổ …
” …
- Mau đến bệnh viện đi
- Hử ? Ai đấy ? – Kiến Minh khó hiểu đáp
- Mau đến bệnh viện đi. Ngọc Trân đang ở đây – Giọng nói kia vang lên rất mạnh mẽ trong điện thoại
Kiến Minh vội vã chạy đến bệnh viện, nhờ sự chỉ dẫn của y tá cậu tìm được phòng bệnh của Ngọc Trân. Các y tá ở đó nói rằng có một người đưa cô ấy vào bệnh viện nhưng rồi sau đó lại biến mất.
Thật kì lạ ! Nhưng có lẽ Kiến Minh đã phần nào đoán được người đó là ai. Khi vào thăm Ngọc Trân cậu nhìn thấy trên tay cô ấy vẫn nắm chặt chiếc vòng cổ. Cô ấy cũng có một chiếc như thế và đã từng khoe với cậu rằng chiếc vòng ấy rất quan trọng và quí giá đối với cô. Chưa bao giờ Ngọc Trân tháo chiếc của mình, nhưng sao hôm nay cô ấy lại giữ đến hai chiếc ?
…”
Mưa suốt 5 ngày liền.
Mưa cả ngày lẫn đêm, có lúc mưa rào ồ ạt, có lúc lại lất phất bay. Mưa rơi bất kể đêm ngày, cứ tí ta tí tách rơi đều xuống mặt đất, lá cây như được gột rửa sạch sẽ, cả không gian như chìm trong một lớp sương mù màu trắng.
Thẫn thờ nhìn ra cửa sổ, đầu óc Ngọc Trân cũng trở nên trống rỗng. Không thể nghĩ ngợi được gì khác, cũng không nghĩ ra được điều gì cả. Cô đã mất phương hướng, không biết phải làm thế nào, dường như tất cả đối với cô đã trở nên vô nghĩa. Cô cũng biết rằng, mỗi lần cô thử nghĩ đến một điều gì đó, trái tim mình lại vô cùng đau đớn.
Những giọt mưa lạnh lẽo.
Những giọt mưa trong suốt vô tư rơi trong không gian bao la.
Mọi vật bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường trong cơn mưa
Chiếc vòng cổ yên lặng nằm trong lòng bàn tay của Ngọc Trân, những giọt thủy tinh nhẹ nhàng rơi xuống ôm trọn lấy khuyên tai. Chúng ánh lên một thứ màu sắc rực rỡ nhưng bi thương.
- Ngọc Trân à, ăn chút gì nhé. Trông cậu càng lúc càng tồi tệ hơn đấy
Bảo An nhăn nhó nói, nhìn thấy vẻ mặt xanh xao, mệt mỏi của Ngọc Trân càng khiến cô cảm thấy đau lòng. Ngọc Trân giờ đây trông như một cái xác mà không có linh hồn. Cô nhìn ra cửa sổ và dường như đã bất động, không buồn động đậy. Chiếc vòng cổ như đã mất đi ánh sáng, dường như nó cũng đi bị hút mất linh hồn.
Vật đính ước cuối cùng cũng đã bị cậu vất đi một cách lạnh lùng. Giữa họ không còn sợi dây nào ràng buộc nữa.
Kết thúc rồi sao … ?
Chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi trái tim Ngọc Trân như tan vỡ. Trong lòng cô như có một hố đen sâu thẳm, hố đen ấy không ngừng lớn lên, không ngừng xoay chuyển khiến cô luôn bị đắm chìm trong sự ân hận và tự trách. Cô cắn chặt môi, tự trách bản thân đã khiến cậu tổn thương và đây là sự trừng phạt dành cho cô. Ánh mắt lạnh lùng, nụ cười châm chọc, hành động nhẹ nhàng ném chiếc vòng cổ xuống bể nước… mọi thứ cứ quay cuồng như một cuốn phim. Một cảm giác giá buốt bao trùm lấy cô, lạnh cóng …
Bên ngoài mưa vẫn lặng lẽ rơi. Từng giọt long lanh trong ánh sáng mờ ảo rồi nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất. Mọi vật chìm vào nhạt nhòa sau màn mưa
Xa xa trên dãy hành lang bệnh viện, một dáng người cô độc lướt qua nhưng lại vụng về để lộ sự quan tâm, lo lắng của chính mình.
” Hàn Văn đứng cách đài phun nước một khoảng ngắn, mắt cậu nhìn về phía cô, nét hoang mang lộ hẳn trong đôi mắt cậu. Hàn Văn không nghĩ rằng Ngọc Trân sẽ leo xuống bể nước để tìm chiếc khuyên tai ấy.
Cậu không thể hiểu nổi ý nghĩ của Ngọc Trân, cô ấy đã làm tổn thương cậu vậy vì sao vẫn cố giữ lấy những kí ức đó… ?
Hàn Văn vẫn giữ nguyên bộ mặt lạnh lùng, mắt vẫn không rời khỏi Ngọc Trân. Đôi mắt cậu rất tối và đôi môi đang mím chặt.
Ngọc Trân, rốt cục em đang nghĩ gì …?
Hàn Văn bước về phía đài phun nước vài bước.
Cậu vẫn chưa hiểu bản thân cuối cùng muốn làm cái gì, thì cậu đã tiến đến bên cạnh bồn nước, đưa tay về phía Ngọc Trân đang ướt lướt thướt trong bồn nước kia. Cánh tay của Hàn Văn đang giơ ra giữa khoảng không…
” Ầm”
Ngọc Trân ngã xuống, ngất lim…”
- Có muốn vào thăm cô ấy không ?
Hàn Văn giật mình quay lại nhìn thấy Kiến Minh đứng phía sau, Kiến Minh cũng không ngạc nhiên khi nhìn thấy Hàn Văn đứng bên ngoài hành lang như thế này.
- Không cần. Tôi chỉ ghé thăm một người bạn tình cờ nhìn thấy cô ấy thôi – Hàn Văn bối rối đáp
- Tình cờ á ?
Kiến Minh tỏ vẻ rất ngạc nhiên. Tình cờ kiểu gì mà khi người khác bắt gặp lại bối rối, e ngại đến như thế. Khẽ lướt mắt nhìn Hàn Văn, Kiến Minh nhận ra thần sắc cậu ấy rất kì lạ, trong đáy mắt như có vật gì đó đang phát sáng, xen lẫn lo lắng, giằng xé, không biết phải làm thế nào.
- Tôi đi đây, đừng nói với cô ấy là tôi đã đến.
- Này .. khoan đã…
Hàn Văn bước đi thật nhanh và rời khỏi hành lang, Kiến Minh định đuổi theo nhưng vừa lúc ấy điện thoại lại vang lên ngăn cậu lại. Đó là điện thoại của Minh Hiếu, cậu ấy cũng đang rất lo lắng cho tình trạng của Ngọc Trân. Do bận công việc nên Minh Hiếu không đến bệnh viện.
Trong phòng bệnh, Ngọc Trân đang nằm trên giường bệnh, khuôn mặt xanh xao hẳn đi, đôi môi cũng trở nên bợt bạt, ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chai nước biển treo trên đầu giường. Nước từ trong chai tí tách tí tách chảy theo đường ống, đi vào bàn tay gầy guộc của cô, trên cổ tay có một vết xước không hiểu là do vật gì cứa vào.
Ngọc Trân im lặng chìm vào nỗi ưu tư. Ngón tay cô đang vân vê vật gì đó một cách vô thức. Trong bàn tay cô, chỉ thấy một chiếc vòng cổ đính đá màu hồng không ngừng sáng lấp lánh giữa những ngón tay.
Ngay cả khi họ không ở bên cạnh nhau, dù có mâu thuẫn với nhau nhưng họ vẫn không thể ngừng yêu nhau …
—————————————————————————-
|
Một năm nữa lại trôi qua …
Trên phi cơ riêng của mình, Ngọc Trân thong thả giở một quyển tạp chí ra xem. Ngay lập tức bức ảnh chụp Hàn Văn đập ngay vào mắt cô cùng với tựa đề giật tít ” TRIỆU HÀN VĂN – IDOL VÀ SCANDALS” . Đây không phải là lần đầu tiên Ngọc Trân nhìn thấy những tiêu đề liên quan đến Hàn Văn và scandals. Từ khi cậu trở nên nổi tiếng các scandals cũng dần tăng theo mức độ nổi tiếng. Ngọc Trân không còn nhận ra Hàn Văn của cô ngày nào, giờ đây cậu đã thay đổi hoàn toàn từ dáng vẻ cho đến tính cách.
Mặc dù gặp phải rất nhiều scandals nhưng không ai dám phủ nhận tài năng của Hàn Văn. Cậu sở hữu một chất giọng rất tốt, vũ đạo điêu luyện, khuôn mặt đẹp trai nhưng lạnh lùng, bất cần.
Ngọc Trân đau khổ, cảm thấy hối hận khi Hàn Văn đã thay đổi như thế. Tất cả đều do cô gây ra, cô càng muốn sửa lỗi thì mọi việc càng trở nên tồi tệ hơn.
Bất ngờ Kiến Minh không biết từ đâu xuất hiện lên tiếng
- Lịch làm việc của cậu trong tuần này có một số thay đổi nhé tớ đã chỉnh sửa lại cậu xem qua đi
Ngọc Trân giật mình suýt làm rơi quyển tạp chí, cô liếc Kiến Minh một cái
- Làm giật cả mình, cậu xuất hiện cứ như ma vậy. Một lát nữa tớ sẽ xem
- À, tuần sau bắt đầu cuộc bình chọn Best Idols do tạp chí Âm nhạc tổ chức hình như có cả Hàn Văn tham gia.
- Vậy à ? – Ngọc Trân trở nên ưu tư dù mắt vẫn nhìn vào tờ tạp chí
- Nếu như cậu chiến thắng thì mức độ nổi tiếng của cậu sẽ tăng cao đồng thời mức cổ phiếu của MH cũng tăng, có thể nói đây là một lợi thế rất tốt về mặt kinh tế. Vì vậy tớ nghĩ WJ sắp sửa tung ra mấy chiêu trò mới PR cho Hàn Văn, sắp sửa có một trận chiến lớn rồi đây.
Kiến Minh vừa ngẫm nghĩ vừa phân tích tình hình “chiến sự” mà không hề để ý đến thái độ im lặng của Ngọc Trân. Những chiêu trò trong showbiz Ngọc Trân đã trải qua rất nhiều vì vậy cô cũng hiểu rõ về những tổn thương mà đối thủ cạnh tranh gây ra. Điều cô lo lắng chính là Hàn Văn, Ngọc Trân lo sợ Hàn Văn sẽ dễ dàng bị tổn thương bởi những trò bẩn thỉu ấy.
Ngọc Trân mơ màng nhìn ra cửa kính, những đám mây trắng hững hờ lướt qua, bầu trời vẫn xanh trong, tiếng động cơ máy bay, tiếng Kiến Minh vẫn huyên thuyên nói, … mọi vật vẫn hoạt động nhưng sao trong lòng Ngọc Trân lại cảm thấy trống rỗng.
Chuỗi chuông ngọc hôm nào ting tang vang lên nhè nhẹ …
Văn phòng chính WJ…
Mạnh Duy ngồi trên ghế salon bằng da màu đen sang trọng, hắn đang lướt mắt nhìn những số liệu trên laptop. Điện thoại vang lên, hắn vội bắt máy bằng giọng thận trọng
- Vâng, tôi nghe đây ngài chủ tịch
- Hiện tại chỉ số của chúng ta đang rất thấp tôi muốn cậu phải giành lấy phần thắng trong cuộc bình chọn lần này. Phải dùng mọi thủ đoạn để Hàn Văn giành được số phiếu cao nhất.
- Tôi biết thưa Ngài, nhưng MH cũng là một tập đoàn rất mạnh vả lại liên tục suốt 2 năm nay Ngọc Trân đều dành được số phiếu cao nhất tôi e là …
- Tôi đã nói là phải dùng mọi thủ đoạn cơ mà. Tạo một scandals cho Ngọc Trân lần này phải triệt để một chút, phải khiến cho Nguyễn Minh Hiếu không còn khả năng giúp Ngọc Trân nữa. Chắc chắn phần thắng sẽ thuộc về Hàn Văn.
Im lặng một lúc, Mạnh Duy nhoẻn miệng cười một cách gian xảo.
- Tôi biết mình phải làm gì rồi thưa ngài. Lần này chúng ta sẽ thắng
- Tốt lắm, tôi giao cho cậu đấy.
Cất điện thoại vào túi, Mạnh Duy vẫn giữ nguyên nụ cười đáng sợ của hắn, đôi mắt màu xám tro tàn độc sáng lên một cách quái dị. Một âm mưu thâm độc sắp sửa diễn ra …
—————————————————————————-
|
Tạp chí Âm nhạc – một tờ tạp chí danh giá nhất tại Việt Nam, các ca sĩ, diễn viên, người mẫu, những người được một lần xuất hiện trên tạp chí ấy đều sẽ nhanh chóng nổi tiếng hoặc độ nổi tiếng lại càng tăng cao. Đây là một trong những tờ tạp chí có uy tín và quyền lực nhất. Vì vậy cuộc bình chọn Best Idols trở nên rất quan trọng đối với các Idols hiện tại. Các fan hâm mộ nhiệt tình bầu chọn bằng nhiều hình thức khác nhau, họ đều muốn idols của mình giành chiến thắng. Không chỉ vậy các công ty quản lý cũng tăng cường các hình thức PR, quảng cáo nhằm quảng bả hình ảnh “gà nhà” .
Tóm lại cuộc chiến danh hiệu Best Idols bắt đầu.
Hiện tại số phiếu của Ngọc Trân và Hàn Văn đều ngang bằng nhau, fan của cả hai đều đang nỗ lực bầu chọn giúp idols của mình giành chiến thắng. Công ty quản lý cũng không kém cạnh gì, liên tục tăng cường quảng cáo … Bên ngoài có vẻ như đây là cuộc chiến của idols nhưng thật ra đây lại là cuộc chiến của công ty quản lý.
Một buổi sáng cuối tuần, Hàn Văn uể oải với tay tắt chiếc đồng hồ báo thức, ngáp dài rồi vươn vai vài cái. Theo thói quen Hàn Văn bật tivi rồi đi về phía toilet.
” Lộ ảnh nóng, Trần Ngọc Trân bị loại khỏi cuộc đua đến danh hiệu Best Idols. Hôm qua những bức ảnh nóng của nữ ca sĩ này tràn ngập trên các trang mạng, trước đó các phóng viên đã bắt gặp Ngọc Trân rời khỏi khách sạn …”
Hàn Văn vội vã chạy ra, mắt mở to nhìn chằm chằm vào tivi, hình ảnh Ngọc Trân đang vội vã chạy ra xe né tránh những máy chụp hình, camera,… Cậu không dám tin vào tai mình, Ngọc Trân bị loại khỏi cuộc thi vì lộ ảnh nóng, với một ngôi sao như Ngọc Trân việc này ảnh hưởng rất nhiều đến danh tiếng của cô có khi còn phá hỏng toàn bộ sự nghiệp. Đây chắc chắn là một cú sock rất lớn đối với Ngọc Trân …
Chuyện gì đã xảy ra … ?
Một cô gái như Ngọc Trân không thể nào lộ ảnh nóng …
Trong phút chốc danh tiếng, sự nghiệp của Ngọc Trân dường như đã sụp đổ …
|