Nhị Thiếu Gia, Xin Anh Cách Xa Tôi Một Mét
|
|
Chương 5: Cuối cùng cũng bị đuổi khỏi nhà
Chương 5: Cuối cùng cũng bị đuổi khỏi nhà
“Hôn nhân thương mại?”…
============
“Mẹ à ~~ Không thể như vậy được ~ Con không thể tới nhà anh ta ở! Nam nữ thụ thụ bất tương thân nha!” Kì Hân bất mãn nhìn bà Triệu Nguyệt. Tại sao lại như vậy chứ? Cô mới đi xem mắt hôm qu mà hôm nay đã bị đuổi khỏi nhà rồi!
“Cái gì à nam nữ thụ thụ bất tương thân? Con sắp là người của Trần gia ồi, không thể nói như vậy!” Bà Triệu Nguyệt nghiêm mặt.
Kì Hân bĩu môi:
“Mẹ à ~ Tại sao con phải gả cho cậu ta chứ?”
“Tiểu Hân, Trần gia đã giúp nhà chúng ta rất nhiều!”
“Hôn nhân thương mại?” Kì Hân khoanh tay phun ra bốn chữ.
“Không hẳn là như thế!” Con bé này, không thể độc mồm độc miệng hơn được sao?
“Con không đi đâu hết!” Cô quay ngoắt đầu sang một bên.
“Con không đi, mẹ sẽ cắt toàn bộ tiền hàng tháng, đóng băng tất cả các thẻ ngân hàng của con!”
Kì Hân xoa xoa cằm:
“Vậy con đến nhà Tiểu Uyển tạm trú vậy!” (Y Y: Tiểu Uyển ở đây là Lăng Uyển trong “Lời tỏ tình của quỉ” nhé)
“Con thử đi xem!”
“Con đi…”
Triệu phu nhân nhếch khóe miệng:
“Tiểu Uyển không ở một mình nữa, nó đang ở cùng với hôn phu, con có sang ở không?”
Kì Hân trợn mắt, há mồm. Sau đó lại thay đổi thái độ:
“Mẹ gạt con chứ gì! NYC (Cách gọi của 2 bạn ý mà :v) có nói gì với con đâu…”
Bà Triệu Nguyệt vỗ vỗ trán:
“Nha đầu này, mẹ gạt con làm gì chứ? Nó đang ở cùng với hôn phu!”
Cô phùng mang trợn mắt, gào ầm ĩ:
“Là ai, là ai cướp NYC của ta??”
“Bảo bối, con bây giờ ra khỏi nhà cũng chẳng còn chỗ dung thân! Ngoan ngoãn đi~~”
Kì Hân không cam chịu cắn môi:
“Còn có Phương Ly!”
“Con bé bị đưa ra nuowcs ngoài ở cùng với anh nó rồi!”
“…”
Mặt cô hiện lên ba vạch đen. Cuối cùng đành phải theo mẹ đến nhà chồng…
============
Duy Khánh ngồi vắt chân lên bàn, chăm chú suy nghĩ một số việc.
Tiếng chuông cửa vang lên, anh ra mở cửa.
“Con rể tương lai!” Triệu phu nhân ở đằng sau cánh cửa tươi cười. Đằng sau bà còn có Kì Hân.
“Mẹ, mẹ vào uống nước!”
“Không không, mẹ chỉ đến giao bảo bối lại cho con thôi… Bảo bối ~ Chơi vui vẻ!~~”
Bà nói xong lên ô tô đi mất hút.
Chiếc xa vừa đi khuất, Duy Khánh đã mặt lạnh như tiền ra lệnh:
“Cô, mau vào nhà!”
Kì Hân không nói không rằng xách một vali to đùng vào nhà.
Hơ hơ… Anh a có được tính là người hai mặt không?…
============
|
Chương 6: Ngoan ngoãn làm vị hôn phu
Chương 6: Ngoan ngoãn làm vị hôn phu
3 năm sau tôi cưới cô!…
=========
Nhiệt độ căn phòng như được giảm xuống mức thấp nhất…
Duy Khánh dán chặt ánh mắt trên người cô. Kì Hân không quen, quay mặt đi nơi khác.
” Từ giờ cô sẽ ở đây!” Giọng nói của anh mang đầy sự bá đạo cùng ngang ngược.
Anh ta nghĩ cái gì vậy? Đàu óc ngập nước sao? Cô đâu phải ôsin của anh ta,
tại sao phải nghe lời?
Trong lòng Kì Hân thầm chửi rủa cùng phỉ nhổ nhưng vẫn lên tiếng:
” Được, tôi ở đây.”
Anh hài lòng nhìn cô, bỏ lại một câu trước khi đứng dậy:
” Ngoan ngoãn làm vị hôn phu của tôi trong 3 năm cho tốt. 3 năm sau tôi cưới cô!”
Ô… 3 năm sau cưới cô? Còn nói làm vị hôn phu cho tốt?
Anh ta thật buồn cười!
Anh đang định đi lên cầu thang thì cô gọi anh lại;
” Trần thiếu gia, anh có thể đáp ứng 3 nguyện vọng của tôi không?”
Anh quay mặt lại nhìn cô, tỏ ý “cô nói đi”. Kì Hân trong lòng mắng anh ta tại sao lại kiêu ngạo như thế, cười:
” Thứ nhất, cách xa tôi… một mét…” Cô quan sát mặt Duy Khánh, khong thấy có gì thay đổi liền nói tiếp:
” Thứ hai, sau mười một giờ đêm không được gõ cửa hay vào phòng tôi, cũng không được mang phụ nữ hay đàn ông về nhà…”
Mặt Duy Khánh đen lại. Cô đang nói “đàn ông”? Bảo anh giới tính không bình thường?
“Thứ ba, chuyện của tôi giao tiếp với ai anh không cần quản! Tôi cũng sẽ không bận tâm đến chuyện của anh!”
Duy Khánh suy nghĩ một lát rồi gật đầu. Chẳng phải chỉ là hôn nhân thương mại hay sao? Không cần để tâm nhiều tới cô!
============
|
Chương 7: Ở nhà mới
Cô chửi đến mười tám đời tổ tiên nhà anh ta…
=================
Kì Hân tắm xong liền trèo lên giường, cẩn thận khóa cửa lại.
Cô lăn qua lăn lại ra sao cũng không ngủ được, nằm chửi tên Trần thiếu gia kia:
” Thật đáng ghét. Thì ra hôm đó đều là đóng kịch! Đóng cũng thật xuất sắc đi!”
” Quả là kiêu ngạo! Anh nghĩ mình là ai? Là ai chứ? Đồ mặt ngựa thối tha! Bản cô nương đây bây giờ còn phải nhịn, nhưng sau này tuyệt đối không tha cho anh! Làm vị hôn phu 3 năm? Được! Ta đợi! Sau đó kết hôn? Được! Kết hôn xong liền ly hôn! Vẹn cả đôi đường!…”
Cô nằm đó chửi bới lọan xạ, không biết ở cạnh phòng mình, có một người sắc mặt vô cùng u ám. Anh nhìn vào tường như muốn đâm thủng tường, xuyên qua đó trừng trị tên nha đầu thối không biết phải trái kia!
Tại sao anh lại nghe được?
Đây vốn dĩ là phòng không cách âm! Mọi âm thanh từ bên kia đều có thể truyền qua bên này. Mọi đông tĩnh của cô, anh đều có thế biết.
Kì Hân vẫn vô cùng ngây thơ, vắt chân lên chửi đến mười tám đới tổ tiên nhà anh ta, chửi cho đến khi bõ tức thì chuông điện thoại vang lên…
Cô nhìn thấy tên trên màn hình, lòng nhảy nhót loạn xạ. Anh ngồi bên phòng kia cũng có thể nghe thấy…
” Alo…” Cô nhấc máy, lập ức từ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói ấm áp như ánh mặt trời. Cô nhắm mắt cũng có thể tuưởng tượng anh lúc đó như thế nào.
” Minh, sao lại gọi cho em vậy?” Giọng nói cô dịu dàng như nước, giống như mèo con được cưng chiều.
” Không sao… Bảo bối, em có khỏe không vậy?”
” Em rất khỏe, cũng rất nhớ anh! Bao giờ anh về nước?”
Minh bật cười:
” Bảo bối, xử lí xong chuyện anh liền về nước, được không?”
…
Nói xong, cô liền cúp máy. Nhớ đến thanh mai trúc mã, cảm giác ngọt ngào lại tràn ngập.
Anh ở phòng bên kia nheo mắt, cả người tản ra hơi lạnh: đây có thể coi là “ngoại tình” không?
=========
|
Chương 8: Trốn đi
Kĩ thuật phá khóa này… quả thực rất hữu ích! Hắc hắc ~~
==========
Nửa đêm…
Kì Hân thay bộ đồ đen bóng, mái tóc buộc cao lên. Cô lặng lẽ mở cửa, nhón chân đi xuống cầu thang.
Sao cô cứ cảm thấy như mình đang lén lút vụng trộm… Như là đang làm việc gì xấu xa, tuyệt đối không được để người ngoài biết…
Cô men theo cầu thang đi xuống. Ở dưới nhà không bật điện, vô cùng tối. Kì
Hân dựa vào trí nhớ để lần mò vị trí cánh cửa. Cô dang tay về phía trước, đến
khi tay sờ vào cửa thì rút trong túi ra đèn pin mini. Cô vừa soi đèn vừa phá khóa cửa.
Kì Hân toát mồ hôi hột. Cánh cửa này… phá khóa thật khó nha!
Mày mò một lúc, cô mới mở khóa được, sau đó lẳng lặng lẻn ra ngoài, còn không thèm khóa cửa lại.
Hắc hắc… Tôi là đang mời trộm vào chơi với anh đó! Cho anh chừa cái tội kiêu ngạo…
Kì Hân học lỏm kĩ thuật phá khóa từ cậu của cô, chính là hacker kiêm đạo chích nổi tiếng ở hắc bang. Nhờ kĩ thuật này cô mới có thể trốn đi…
Cô trong lòng gửi đến cậu ngàn cái hôn … Cậu à, cháu cảm ơn cậu ~~~~
============
“Tiểu Uyển… Tiểu Uyển… Mau mở cửa!” Kì Hân đứng ngoài gõ cửa, trong lòng vẫn thấp thỏm. Nhỡ đâu anh ta phát hiện ra, sau đó đuổi theo?
Cạch!
Cửa mở ra, Lăng Uyển ló đầu ra ngoài, nhìn thấy Kì Hân thì vui muốn chết đi:
“NYC~”
“NYC~”
Cả 2 đồng thanh, sau đó ôm lấy nhau.
Gâu gâu gâu…
“Nửa đêm nửa hôm rồi, còn cho ai ngủ nữa không?”
Tiếng chó sủa cùng tiếng gầm của bà chủ nhà làm cả 2 rùng mình. Lăng Uyển kéo Kì Hân vào nhà, khóa cửa lại.
===========
|
Chương 9: Ở nhà NYC
Là tao đang trốn hôn phu của tao!…
================
Lăng Uyển nhanh chóng khóa cửa lại, sau đó hỏi cô:
” NYC, mày đến đây làm gì thế?”
“À ~ Là tao đang trốn…” Kì Hân bất mãn chu môi lên, lại tưởng tượng đến bản mặt của Duy Khánh.
“Trốn? Nói đi, mày thiếu nợ ai à? Hay bị ai đuổi đánh? Tống tiền…”
Kì Hân cắt ngang:
“Con xin mẹ đi… Trí tưởng tượng của mẹ thật là phong phú mà!”
Kì Hân nằm xuống đất, tay vắt lên trán, thở dài như ông cụ non:
“Tao chính là đang trốn hôn phu của tao!… À phải rồi, mẹ tao nối rằng mày đang ở nhà chồng. Sao lại ở đây?”
Lăng Uyển khó hiểu nhìn cô:
“Tao làm gì có chồng…”
Mặt Kì Hân hiện lên ba vạch đen… Mẹ à ~ Mẹ còn nói với con là mẹ không gạt con…
Kì Hân cởi bộ đồ màu đen ra, tự nhiên nằm xuống giường, ngáp dài một cái:
“Cho tao tạm trú ở đây đi. Tiền nước, tiền nhà bla bla… tao trả đủ cho mày!”
Nói xong cô nhắm mắt ngủ luôn. Lăng Uyển thì tò mò lay lay cô dậy:
“Này này, hôn phu của mày là ai? Chồng tao là ai? Này… Lợn, mày ngủ luôn à?”
Lăng Uyển vỗ vỗ vào má Kì Hần.
“Mày đúng là con lợn, vừa nằm đã ngủ rồi!”
Lăng Uyển cũng nằm xuống, ngủ theo.
Lúc thấy bên cạnh yên tĩnh, Kì Hân mới mở mắt ra:
“Mày mới là con lợn!” (==”)
==========
Y Y: Chương này hơi ngắn :)) Nhưng mà châm ngôn cũ là ngắn đỡ tạo áp lực :)))
|