Nhị Thiếu Gia, Xin Anh Cách Xa Tôi Một Mét
|
|
Nhị thiếu gia, xin anh cách xa tôi một mét Thể Loại: Truyện Teen Nguồn: Sưu Tầm Tác Giả: Nhiễm Y (Ri)
Giới thiệu
Anh là hôn phu của cô, cũng là người đàn ông thứ 2 trên thế giới cô không bị ảnh hưởng khi tiếp xúc. Cô và anh sống chung. Một năm sau, khi người trong lòng của anh trở về, bắt đầu bi kịch!
2 năm sau, cô trở về để thực hiện hôn ước. Nhưng cuộc sống vợ chồng chỉ diễn ra trong 65 ngày! Cô mất hết mọi thứ, còn anh thì lại có tất cả.
3 năm sau, tất cả đảo lộn hoàn toàn, cô trở về, đòi lại tất cả những gì thuộc về mình. Nhưng lại không nỡ ra tay kết thúc sinh mạng anh.
Lại thêm 3 năm nữa, anh đến tìm cô, tà ác nhếch môi: “Kì tiểu thư, em có muốn biết vì sao cha mẹ em lại bị giết không?”…
Với tựa truyện online hoàn hảo, tác giả vừa mang đến kịch tính, cao trào vừa mang đến chuyện tình đẹp đầy sóng gió cho bạn đọc thưởng thức.
|
Chương 1: Cứu Người
Chương 1: Cứu người======Kì Hân lăn qua lăn lại một lúc. Sau đó không can tâm mà lồm cồm bò xuống giường, thay quần áo chuẩn bị đi cứu người.Mắt trái cô giật giật, coi như lần cuối vậy!
…..
Tiếng mở cửa thu hút ánh nhìn của mọi người trong Bar R.
Một cô gái đang từ từ tiến vào. Cả người cô do mặc quá nhiều áo phao dày nên trở nên thật cồng kềnh. Ở ngoài còn khoác thêm áo mưa. Cô đội mũ trùm kín đầu.
Khuôn mặt không hề ưa nhìn, còn có nốt ruồi to đùng ở gần mép.
Huống chi bây giờ còn là mùa hè, cô ăn mặc như vậy quả là nóng đến chết a~!
Tất cả đều tránh xa cô. Kì Hân thấy vậy liền thầm cười trộm. Quả nhiên là thành công!
Cô đi lên phòng VIP số 5, hít một hơi rồi không khách khí mà đạp cửa xông vào.
“Rầm!”
Cánh cửa bị đạp bay. Ở trong phòng có khoảng sáu người bao gồm cả Phương Ly, bạn thân cô đang dán chặt mắt về phía “cô gái xấu xí” đang đứng ở cửa.
Phương Ly mừng đến chết đi, vùng vẫy ra khỏi vòng tay của một người. Cô càng giãy dụa, người kia ôm càng chặt.
Bóng tối như bao phủ cả khuôn mặt người kia, trông vô cùng đáng sợ nhưng thu hút, chỉ lộ ra đôi chân dài đang thoải mái bắt chéo, cả thân người to lớn như bị màu đen nuốt chửng.
” A… Hân! Mình ở đây!” Phương Ly gào to lên.
Kì Hân đảo mắt khắp căn phòng, không do dự tiến đến kéo cô bạn thân ra.
Phương Ly vội vàng chạy ra sau lưng Kì Hân. Mặt mũi đỏ bừng, chống tay xuống đầu gối thở dốc.
Kì Hân thấy đối phương không có phản ứng gì, định kéo tay Phương Ly đi về thì một giọng nói lạnh lùng như tảng băng chậm rãi vang lên:
” Ai cho các người đi?”
Cả 2 cùng sững người. Người trong bóng tối lười nhác ngồi thẳng dậy. Khuôn mặt đẹp trai nửa sáng nửa tối đập vào mắt cô.
Anh ta kéo tay Kì Hân lại. Cô mặt mũi trắng bệch, sau đó thầm thở dài, nhắm mắt lại: “Lần này chết thật rồi!”
Quả nhiên…
“Phụt!”…
Mặt người kia dính đầy máu!!!
========
|
Chương 2: Bị bắt về nhà
Chương 2: Bị bắt về nhà
Nếu biết trước như vậy đã chạy xa một chút…
====
Kì Hân mang theo tâm trạng vô cùng tốt đến trường…
Ở lớp, hầu như không ai chú ý tới cô. Vì cô quá nhỏ bé, trong lớp đều không bao giờ mở miệng. Hơn nữa, nguyên nhân chủ yếu chính là ngoại hình của
cô…
Kì Hân lúc nào cũng trang điểm làm cho khuôn mặt mình vô cùng khó coi.
Người ngoài nhìn vào đều không dám đến gần. Đó cũng chính là mục đích của cô.
Thứ nhất, là để trốn tránh.
Thứ hai, là để ít tiếp xúc với… con trai!
Chắc chắn ai cũng thấy lí do này vô cùng củ chuối. Nhưng đó là sự thật. Kì
Hân chính là bị mắc bệnh…”sợ đàn ông”!
Chỉ cần là nam, trên 8 tuổi, đứng gần cô 1 mét thì mặt mũi cô vô cùng xanh xao, có thể sẽ nôn ra hết! Còn nếu đứng ngay sát, thậm chí chạm vào, cô liền lập tức phụt máu mũi.
Xui xẻo hơn là, nhóm máu của cô lại thuộc loại cực hiếm! AB Rh âm tính!
Ngoài mẹ cô có trùng nhóm máu ra thì có vô cùng ít người mang dòng máu này!
…….
Trong lúc đang suy nghĩ vẩn vơ, một đám người áo đen tiến đến chỗ Kì Hân.
Cô lười biếng nhìn họ.
Đến lúc nhìn xong rồi, trên mặt nổi lên ba vạch đen…
Họ toàn là nữ! Còn nhiều người như vậy… chắc chắn là người do mẹ cô sai tới ==”
Kì Hân hoảng hốt đứng dậy, chạy như điên!
Nhưng chưa đến một giây sau, cô đã bị bà chị vạm vỡ nhất túm cổ như túm gà nhấc lên.
” A… Ơ…” Kì Hân liều mạng giãy dụa. Cuối cùng vẫn không có tác dụng!
Cô thở dài, cảm nhận được mũi kim đâm vào tay mình, sau đó nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.
Quả nhiên, cô sẽ bị sớm bắt về nhà.
Nếu biết trước như vậy thì cô đã trốn đi xa hơn…
============
|
Chương 3: Lần cuối cùng
Chương 3: Lần cuối cùng
Con gả cho thanh mai trúc mã không được sao?…
===================
“Rầm rầm rầm”!
” Tiểu Hân, con mau mở cửa ra! Mau mở ra! Nếu không mẹ sẽ cho người
phá cửa!” Kì phu nhân- Triệu Nguyệt, mẹ Kì Hân đứng trước cửa phòng cô, ra sức đấm vào cánh cửa. Mặt mũi bà đỏ bừng, tóc tai rối bù.
Kì phu nhân ơi là Kì phu nhân ~ hình tượng dịu dàng sang trọng quý phái hàng ngày của bà đâu mất rồi?…
Kì Hân ở lì trong phòng. Cô như kiến bò trong chảo, đi đi lại ại không biết bao nhiêu lần. Cánh cửa phòng bị cô khóa lại băng hàng chục ổ khóa lớn nhỏ. Tất cả giường, tủ, sofa đều bị cô để làm vật chèn cửa!
Cô mếu máo:
” Mama~ Mama có thương con không?”
“Mama thương con chứ! Vì thương con nên mới bảo con mở cửa ra!” Kì phu nhân vội vàng trả lời.
Mặt Kì hân đen thui:
“Mama, kể từ khi con bị đưa về nhà, con đã đi xem mắt tổng cộng là 49 lần, trong đó số lần bị phụt máu mũi đều không dưới 20 lần. Mama~ Mama đừng ép con đi có được không?”
” Thôi, không cần ép nó!” Kì lão gia ho khan, khuyên Kì phu nhân.
Kì phu nhân cuôi cùng cũng dừng tay, nhưng lại sụt sịt giả vờ khóc:
” Con gái bảo bối, mẹ vô cùng lo cho con. Nhưng mà sản nghiệp của Kì gia đều trông chờ vào con! Bố và ông nội đã tốn bao công sứ để lập nên Kì gia.
Con nhất định phải giữ lấy nó!”
Kì Hân vẫn cứng cô cãi lại:
” Mama… con là nhóm máu hiếm, nhỡ đâu mất máu mà chết thì sao?”
” A~ Không sao! Mẹ truyền máu cho bảo bối. Sau khi xem mặt xong nhất định sẽ bảo quản gia hàng ngày làm cơm gan heo tẩm bổ cho con!”
Kì Hân á khẩu, cãi không nổi, đành miễn cưỡng đi thay quần áo, mở cửa ra…
” Mẹ à ~ Con gả cho thanh mai trúc mã không được sao?”
” Ai cũng được, nó tuyệt đối không được!” 2 vị trưởng bối nghiêm mặt, lạnh lùng ra lệnh.
Kì Hân uất ức cắn môi, không cam chịu đi theo 2 người ra xe.
====================
|
Chương 4: Xem mặt
Chương 4: Thông gia
Anh ta mỉm cười: “Người lần trước chính là tôi!”…
===========
Sự chú ý của nhà hàng Galaxy đều tập trung ở gia đình nọ.
Đúng là ” một nhà ba người”, vô cùng hạnh phúc, vô cùng ấm áp.
Vị phu nhân kia mặc váy dài đến ống chân, cả người đều tản ra khí chất quý phái.
Vị đại gia kia tuy đã gần 50 nhưng không hề mất đi vẻ phong độ cùng thành
đạt.
Vị tiểu thư đi sau có thể gọi là “tuyệt sắc giai nhân”, xinh đẹp không kể xiết!
Cô mặc váy xanh dương dài đến đầu gối. Mái tóc xoăn dài thả tự nhiên. Khuôn mặt nhỏ nhắn động lòng người. Da trắng nõn, một chút tì vết cũng không có.
Làm người ta muốn tiến đến véo một cái. Đôi môi anh đào đỏ mọng khẽ mở ra.
Nhìn cô như thiên sứ giáng trần, cả người bao phủ ánh hào quang. Dường như toàn bộ tinh hoa trên vũ trụ đều tập trung vò người con gái này.
Cả 3 người bước lên lầu. Kì phu nhân dừng lại trước cửa phòng VIP số 5, tao nhã mở cửa.
Kì Hân do dự đứng ngoài, ra hiệu bảo 2 người vào trước. Sau đó cô lấy chiếc khăn tay màu đen, quấn quanh đầu, che mắt lại.
Kì Hân hít thở sâu, đi và trong phòng…
Coi như hiến máu nhân tạo lần cuối vậy!
…………
Căn phòng vô cùng rộng, trang trí theo phong cách phương Tây. Đèn chùm màu vàng chiếu xuống, tạo nên một không gian sang trọng của giới thượng lưu.
Kì Hân không nhìn thấy đường, mò mẫm từng bước đi vào. Sau cùng đụng trúng vào một khuôn ngực to lớn. Mùi hương bạc hà truyền thẳng vào mũi cô.
3 giây sau, cô cười “haha”:
“Mama à ~ Chúng ta về. Lần này nhát định là không được!”
Kì phu nhân tao nhã uống trà:
” Tại sao không được?”
Kì Hân chưa cởi khăn ra, ngửa đầu lên trời:
” Tất nhiên là vì con bị phụt máu rồi! Haha…”
” Máu đâu?” Bà vui vẻ nhìn cô
Mặt cô lập tức đen thui, hoảng hốt cởi khăn ra:
” Máu đâu?” cô quệt tay qua mũi, thấy không có gì thì há mồm ” Tại sao lại không có?” Cô và anh ta còn đứng gần nhau như vậy…
Cô ngẩng mặt lên. Một khuôn mặt quen thuộc đập vào mắt cô. Chính là người hôm trước!
Anh ta cũng nhìn cô, mặt đỏ bừng, vai rung rung. Quả là đang nhịn cười rất khổ sở.
Thấy sự hoảng hốt trong mắt cô thì cười:
” Lần trước chính là tôi…”
Cô gật đầu lịch sự. Cùng một con người sao có thể thay đổi chóng mặt như vậy?
Anh ta hôm đó rõ ràng là lạnh như tảng băng. Hôm nay lại ấm áp ang theo vài phần lười biếng. Hơn nữa, tại sao hôm đó cô phụt máu, mà hôm nay lại không sao?…
” Tiểu Hân à, không cần bàn cãi gì nữa…”
Kì phu nhân tự nhiên nói, sau đó bắt đầu bàn chuyện cưới hỏi với “thông gia”
==================
|