Anh Trai Bất Đắc Dĩ
|
|
Chương 11
0 Cô bước trên hành lang rồi mở cửa vào một phòng. Có lẽ đây là phòng anh. Ít đò đạc, trên bàn kê cạnh giường chỉ có mỗi khung ảnh của ba người họ. Cô nắm chặt tay : -Thật ra mình có phải là con của họ không ? Ý chí thôi thúc cô phải tìm câu trả lời, cô bước ra khỏi phòng anh, vào một phòng rộng rãi và sang trọng hơn. Trên tường đóng khung ảnh cưới bằng vàng của bố mẹ, hẳn đây là phòng ngủ của họ. Khá nhiều ảnh, nhưng cô dừng lại ở một bức. Đứa bé sơ sinh nằm trong nôi ngủ ngon lành : -Hay là mình nhỉ ? Cô vào gian phòng ở cuối hành lang. Những chồng sách được dựng, sắp xếp khá ngăn nắp. Lượn qua những gia cao ngất ngưởng, cô dừng lại ở một giá thấp, nơi những đĩa nhựa, đĩa phim và những cuốn sổ nhỏ được sếp gọn. Dưới cùng của của chồng có một cuốn album gia đình lớn. Cô ngồi thu chân mở từng trang. Càng về cuối cô càng thấy tức giận, khuôn mặt trắng hồng giờ tím rịm. Cô dừng lại. Ở bức tranh sơ sinh thu nhỏ giống trong phòng ngủ của ba mẹ. Đứa trẻ giống thiên thần quá. Cô lôi nó ra khỏi tờ áo mưa kẹp, lật sau bức ảnh : -Tường Hạo Minh, 2 tháng tuổi. Tại sao căn nhà này dường như không hề có sự xuất hiện của mình, mình chưa hề tồn tại ở đây. Tiếng chuông tin nhắn vang lên trong ba lô. Cô tháo cặp ra trước ngực. Tin nhắn của Nhã Bình: “Đang ở cổng nè, về thôi. Muộn rồi” Bỏ bức ảnh vào trong cặp. Tiện tay, cô cầm mấy cuốn băng đề năm 98, 99- gần với năm sinh của cô, vào trong cặp. Cô bước ra ngoài, xuống đến tầng một, cô gặp người quản gia: -Cô chủ, cô chue về sao? Mấy người giúp việc khi nãy té xỉu, cô chủ sao? Vi Vân gật đầu rồi bước nhanh ra cổng. Nhã Bình đưa tay ra, cậu cầm một cái túi: -Kem nè. -Ừ. Cô vòng chân ngồi lên xe, Nhã Bình vừa ngân nga điệu nhạc vừa nổ máy. -Thu nhập nhiều không? -Nhiều. Giọng điệu nghe nặng trịch làn Nhã Bình ngạc nhiên. -Có gì không vui sao. -Khi thấy khó chịu, anh thường đi đâu? -Biển, nghe tiếng sóng vỗ vào bờ. -Biển ở đâu đẹp nhất. -Anh cũng không biết nữa, cũng giống nhau, mà em hỏi vậy làm chi? -Không có gì đâu. Từ lúc ấy, Vi Vân không nói thêm lời nào. Những điều hôm nay cô nghe được thật là khó hiểu. Tại sao lại như vậy? Có nên hỏi Hạo Minh không? Sao ảnh gia đình lại không có cô? Cô bước thẳng lên phòng, khóa chặt cửa. Nhã Bình khó hiểu, bình thường về nhà là quấn lấy Hạo Minh . Sao hôm nay… lạ thật. Lúc về nhà kia đã có chuyện gì chăng? Bữa trưa đến. Mọi người đã ngồi vào bàn ăn nhưng vẫn không thấy Vi Vân xuống. Hạ Minh bước chậm rãi lên lầu, ngạc nhiên vì cửa bị khóa. -Con bé này, đang làm gì vậy? Vi Vân mở cửa ra cho anh. Cạch. Vi Vân bước ra nhìn xoáy vào đôi mắt nâu của anh. Giọng thờ ơ: -Chuyện gì vậy? -Em định không ăn trưa sao, cô bé. -Ăn…ăn chứ. Vi Vân bước qua anh, đi thẳng xuống dưới nhà. Anh cũng không hiểu, liền bước theo luôn. Trong suốt bữa ăn, cô chẳng nói câu nào. Ai cũng cau mày nhìn nhau. -Em sao vậy, đồ ăn không hộp à? Hạo Minh lo lắng. -Không, em ăn xong rồi. Em lên phòng đây. Đợi Vi Vân lên lầu. Anhs mắt tóe lửa của Hạo Minh đổ dồn vào Nhã Bình. -Hôm nay, hai đứa có chuyện gì à? -Không có, em cũng không hiểu. -Có giấu tao chuyện gì không? Hôm nay hai đứa đi đâu. -Ăn kem thôi. -Ăn ở đâu? -Có cần hỏi cặn kẽ vậy không? Xong rồi. Tao lên phòng đây, mệt mày quá. Ánh mắt anh chạm vào sự sắc lẻm trong ánh mắt của Hiếu Sinh. Anh đứng dậy, lên phòng. Vi Vân nằm xem ti vi. Cậu ngồi xuống giường mình. -Có gì không vui à? Hay giận anh không đưa em về nhà xem ảnh. Để khi nào mẹ về, anh đưa em đi là được mà. -Cho em tiền. Anh nhăn mày, nhìn cô chằm chằm: -Em muốn mau gì, anh đưa em đi. -Bảo đưa em tiền cơ mà? Cô gắt lên.
|
Thái độ của cô làm anh khó chịu, ánh mắt kiên định của cô nhìn xoáy vào anh. Im lặng một lúc, anh đứng dậy lấy ví: -Tiền mặt hay thẻ? -Tiền mặt. Để lên bàn 5 triệu và tấm thẻ. Anh bước ra ngoài. Để vào trong ba lô chiếc máy tính xách tay, cô thay bộ quần áo dài rồi lẻn xuống nhà. Dắt xe máy của Nhã Bình ra khỏi cổng một đoạn, cô mới nổ máy. Mùa đông , gió thổi từng đợt lạnh, ánh nắng trở nên nhàn nhạt đến khó chịu. Giữa trưa, một cô gái phóng xe nhẹ nhàng lướt trên đường phố. Theo chỉ dẫn trên điện thoại. Biển theo tưởng tượng của cô chỉ là nước màu xanh. Rộng hơn hồ, sông của thành phố. Dừng lại ở trạm đổ xăng, cô mua thêm vài thứ ăn nhẹ. -Có kem không? -Ở đâu không bán kem dâu. -Lấy cho cháu thùng mì tôm. -Cả thùng sao? -Thì năm gói đi. Ấn không vừa ba lô, cô đành mua hai gói. -Bao nhiêu vậy. -10 ngàn. -10 ngàn à? Cô rút trong ba lô tờ 500 ngàn đưa trả. Nói ngập ngừng: -Đồng này đủ chưa ạ? Người bán hàng tròn mắt ngạc nhiên nhìn cô như sinh vật lạ. Thấy thế, cô đeo ba lô lên vai, lượn xe phóng mất dạng. Cô nói nhỏ: -Người gì mà kì lạ. Xế chiều, cô đặt chân lên bờ cát của biển. Mùa đông, mặt trời thường tối nhanh hơn, gió thổi từng đợt mạnh và hơi lạnh. Bàn chân trần để từng đợt sóng dội vào…dễ chịu. Biển khá vắng do thời tiết lạnh. Trên bờ chỉ có cô. -AAAAAA….. Cô hét lên- thoải mái thiệt. Cô đâu biết rằng ở nhà, Nhã Bình lẫn Hiếu Sinh toát hết mồ hôi hột vì không thấy cô đâu. Hạo Minh không liên lạc được. Trong phòng anh, tại khu biệt thự. Khuôn mặt thanh tú của chàng trai đanh tím rịm khi nhìn vào bức ảnh lưu trong máy của Vi Vân. Hóa ra, chủ tịch tạp đoàn Dương Tín lại là ba mẹ của Vi Vân, người mà đang cạnh tranh dự án sân golf với gia đình anh. -Giờ thì anh mới biết tại sao Hiếu Sinh tắt tivi ban sáng. Sự thật không ngờ đến. Nhiều tấm Vi Vân cười rất tươi, khuôn mặt anh lại chuyển sang tái mét vì bức ảnh này chụp cảnh cô và mtj người con trai khác đang kiss. Mấy chục cuộc gọi nhỡ đến từ một số. Hộp thư thoại lưu đầy tin nhắn mới “Thảo Trang, anh xin lỗi.” -Hóa ra cô ấy tên Thảo Trang. Anh bỏ chiếc điện thoại vào túi áo, rồi bước ra xe. Người quản gia đi theo sau chào. Định hỏi anh chuyện ban sáng tiểu thư đến, nhưng anh đã nổ máy phóng đi. -Sao? Vi Vân mất tích ư? Anh đã hét lên trong điện thoại khi nghe Hiếu Sinh nói. Cậu phóng không biết trời trăng gì để về đến nhà. Từ khi Vi Vân đến đây,anh mất đi hoàn toàn vẻ điềm tĩnh của thiếu gia ngày trước. -Sao lại như thế? Dù phải lật tung cái thành phố này lên cũng phải tìm được Vân. Hiếu Sinh dụi điếu thuốc: -Mày bình tĩnh đi, cô ấy không có ở trong thành phố. Bọn đua xe đã tìm hết rồi. -Vậy Vi Vân có thể đi đâu? Nhã Bình từ ngoài đi vào: -Cô ấy đi bằng xe máy của mình. Ba chàng trai vò đầu, Nhã Bình cau mày: -Nhưng cô ấy đâu biết đi xe máy. -Biết IQ của Vân bao nhiêu không? Hạo Minh tức tối. -Ban trưa tao có đưa tiền cho bé, tự dưng hôm nay hỏi tiền. Tao đã thấy lạ rồi, laptop của tao nhỏ cũng mang đi. Nhã Bình, sáng nay đã đi đâu? Nhã Bình không thể dấu được nữa: -Sáng nay, tao chở Vi Vân về nhà ba mẹ mày, nhỏ bảo muốn xem ảnh hồi nhỏ. -Sao cơ? Bầu trời tối đêm, Vi Vân sải chân cho từng đợt sóng cuốn vào. Đặt trên đùi nhỏ là laptop, cô cẩn thận đưa từng cuốn băng vào ổ. Màn đêm tĩnh mịch, ngoài tiếng sóng còn có ánh sáng hắt ra từ màn hình, tiếng cười. Cuốn băng được quay năm 98, khi đó cô đã sinh được 2 năm nhưng từ đầu đến cuối không có gì liên quan đến cô cả. Cuốn băng thứ hai được quay ở năm sau nữa. Nhưng…
|
Chương 12
0 Chiếc laptop được đóng lại, làm sao để diễn tả cảm giác lúc này…bóng tối như nuốt trọn cô gái bé nhỏ trên bờ biển. Tiếng sóng vỗ đập vào mỏm đá tạo nên bản nhạc do dương, réo rắt. Cô mở điện thoại, biết bao cuộc gọi của Hạo Minh, Nhã Bình, Hiếu Sinh. Cô đứng dậy đi trên bờ cát. Cô khóc… cô đưa tay lên vuốt nước. -Đây là nước mắt sao? Mặn… Cô bấm điện thoại cho Nhã Bình. Nhã Bình tròn mắt khi nhìn thấy màn hình hiện lên tên Vi Vân. Mấy người gọi cô mãi không được, tay cậu run run. Hạo Minh lồng lộn muốn nghe nhưng Hiếu Sinh bật loa to rồi nói anh im lặng cho Nhã Bình nghe máy. -Vi Vân, Nhã Bình đây. -Mình thấy khó chịu quá… Giọng cô nghẹn ngào, giọng Nhã Bình dịu lại : -Cậu khóc à ? -Ừ…giờ mới biết, nước mắt mặn lắm… Tim Minh Hạo thắt lại. Hiếu Sinh đưa mắt ra hiệu. -Giờ cậu đang ở đâu? -Mình cũng không biết…thực sự mình là ai..? Sáu con mắt nhìn nhau, nhưng câu nói ấy mỗi người hiểu theo cách riêng của mình. Tiếng Vi Vân đứt quãng trong điện thoại. -Nhã Bình này…cậu nghe nhé. Trên bờ biển, cô gái vươn cánh tay ra hướng biển. Tiếng sóng biển ca nhẹ nhàng vỗ vào bờ được thu vào điện thoại. Nhã Bình chết lặng, cậu nói run run: -Mình đến chỗ cậu nhé! -Không, cậu đến, Hạ Minh cũng sẽ đến. Mình ở một mình được mà, sáng mai mình sẽ về. Tiếng hát thật là hay phải không? Bye cậu…tút…tút… Nhã Bình thẫn thờ ngồi xuống ghế. -Hạo Minh, nói cho tao biết chuyện mày đang giấu đi. -Tao muốn gặp Vi Vân, cô ấy đang ở đâu? -Vi Vân không muốn gặp mày. -Nói cho tao. Anh hét lên, sự tức giận dâng đầy trong lòng. Anhs mắt như thiêu dụi Nhã Bình. Hiếu Sinh đứng dậy, lắc lư chiếc chìa khóa ô tô. -Hai đứa bay, đi thôi, định đánh nhau à? Để Vi Vân một mình không lo sao ? Nhã Bình, bọn tao hứa chỉ nhìn để bảo vệ cô ấy từ xa thôi. Hiếu Sinh dừng xe trên bờ biển ở một quãng xa. Màn đêm huyền bí bao trùm, không có chút ánh sáng, không một bóng người. Ba người nhìn nhau trên xe. -Mày chắc chắn cô ấy ở đây không, Nhã Bình. Chẳng thấy ma nào cả. Hạo Minh nóng lòng. -Cô ấy sợ bóng tối, chắc không ở đây đâu. Nhã Bình cau mày: -Đi xe máy, chỉ có ở đây gần nhất, biển khá yên tĩnh. Trong điện thoại không có chút ồn ào, chắc chắn là ở đây. Không thể chịu được nữa, Hạo Minh nhảy xuống xe. Nhã Bình muốn xuống, nhưng Hiếu Sinh ngăn lại: -Đừng. Để Hạo Minh tự đi. -Hai người họ có chuyện gì vậy? -Tao buồn ngủ quá. Haizz… -Sao lúc nào hai bọn bay cũng giấu tao vậy Anh chạy như điên trên bờ biển dài. Gios biển thổi lạnh. Màn đêm ôm lấy con người cô độc. Anh dừng lại thở dốc, chân đạp hất tung nước biển. -Có lễ cô ấy không có ở đây Đột nhiên từ xa một bóng người tiến lại, có vật sáng sáng ,đúng là màn hình điện thoại trong tay người đó. Vi Vân dừng lại trước anh một đoạn, cô ngồi xuống nền cát, ánh mắt hướng ra phía xa của biển. Cô gục đầu xuống đầu gối,mái tóc dài bị gió thổi tung ngược về phía sau. Hạo Minh muốn bước đến nhưng chân anh khựng lại, khoảng cách hai người càng ngày càng xa nhau Trời bắt đầu sáng mờ mờ,có thể nhìn thấy rõ hơn bóng dáng của hai con người. Dù rất gần nhau nhưng không thể đến bên nhau. Từ xa Nhã Bình lẫn Hiếu Sinh nhìn chằm chằm vào họ. Tim hai người cũng đau nhói lên, họ đã hiểu cảm xúc trong lòng mình và ngày càng thấu hiểu con người của Hiểu Minh. Vi Vân đứng dậy, cô khoắc ba lô trên vai, cô tiến lại gần anh. Ánh mắt chạm nhau, lặng im chỉ nghe tiếng sóng đập vào mỏm đá ồ ạt. Vi Vân gằn giọng: -Thật ra tôi là ai? Hạo Minh quay người bước về phía xe ô tô. Tim anh đang rỉ máu, nếu từ đau đớn có thể diễn tả nỗi nghẹn ngào trong anh thì con người sẽ không thể đạt được nỗi đau tột cùng. -Sao anh không trả lời? -Em vẫn là em. -Tôi không phải em gái anh,sao anh lại nói dối tôi. Nếu anh không nói thì thôi, tôi sẽ tự tìm hiểu. Hạo Minh cười nhạt: -Chuyện này sẽ rõ ràng trong ngày hôm nay, về nhà thôi, ba mẹ đang bay về nước. Không khí trong chiếc xe như quả bom nổ chậm. Hạo Minh mặt trắng bệch không chút sắc khí. Họ dừng lại trước ngôi biệt thự rộng lớn. Người hầu xếp dài từ cổng cho đến phòng khách, họ cúi đầu không dám nhìn 4 người bước vào nhà đang mang sát khí giết người nồng nặc. -Ôi con gái của ta Bà Tường nhìn thấy Vi Vân, liền mặt mày hớn hở chạy lại ôm, mặc kệ khí băng đang toát ra trên khuôn mặt nhỏ. Cái ôm ấm áp xiết chặt người cô. Vi Vân không thể phủ nhận rằng cô cảm nhận được sự ấm áp của cái ôm này. Bà Tường nhìn cô đăm chiêu: -Sao người con lạnh vậy Giọng cô chẳng có chút cảm xúc: -Tôi là ai? Tiếng nói nhỏ nhẹ nhưng làm khuôn mặt ai cũng đanh lại. Mọi người ngồi ở ghế sô pha chờ đợi bà lên tiếng. Trong suốt quãng thời gian bà kể lại,Hạo Minh không hề rời khỏi mắt khỏi Vi Vân. Cuối cùng giọng bà tức tưởi đưa ra sổ hộ khẩu. -Ta đã cho con vào sổ hộ khẩu gia đình. Bây giờ tùy ý con ở lại làm con nuôi ta hay… Vi Vân lắc đầu: -Xóa nó đi. Tôi sẽ tự tìm ba mẹ đẻ của mình -Con… Bà Tường nghẹn ứ ở cổ, không thốt ra hết câu. Vi Vân đứng dậy, lạnh lùng đi ra, cô đi đến cửa thì nghe tiếng bà tức tưởi,tim cô thắt lại. Ánh mắt Hạo Minh vẫn không rời khỏi người cô, nhưng anh không có quyền níu giữ. Nhã Bình vẫn còn sốc,chết lặng trên ghế. Vi Vân bước đi và rồi…
|
Chương 13
0 Cô ngã xuống sàn, tiếng Hạo Minh hét toáng: -Vi Vân. Vi Vân ngất lịm dưới sàn. Bà Tường cũng lao đến giọng hốt hoảng: -Người con bé sao lại lạnh như thế này Hạo Minh bế người cô đi nhanh ra ô tô. Hiếu Sinh lái xe đến bệnh viện. Cô được đưa vào phòng cấp cứu. Ông bà Tường chạy đến: -Con bé sao rồi -Chưa biết được, bác sĩ vẫn khám ở bên trong Bà Tường nức nở: -Tại tôi, tại tôi cả, nếu ngay từ đầu tôi nói thẳng ra thì không đén nỗi như thế này Chồng bà nghiêm mặt quát: -Bà im đi,khóc lóc thì được cái gì Hạo Minh hết đập đầu vào tường ,lại vung tay đấm loạn xạ. Anh đang tồn tại trong sự dày vò tột độ. Anh cũng không đứng vững may nhờ Hiếu Sinh đỡ lấy anh nếu không anh cũng đã ngã ra sàn rồi. Bà Tường giờ mới để ý đến anh: -Con sao vậy? người con nóng quá, con bị sốt rồi Ông Tường phát cáu : -Hạo Minh, con vô một phòng nghỉ đi Hạo Minh lắc đầu: -Con không sao Bác sĩ từ trong phòng cấp cứu đi ra, thở phào: -Cô bé không sao, là do cơ thể yếu nên không thể chịu lạnh trong thời gian dài thôi Nghe lời bác sĩ nói xong, Hạo Minh ngã xuống, Hiếu Sinh cuống cuồng: -Hạo Minh, mày sao vậy…Hạo Minh.. Căn phòng vip rộng rãi chứa hai giường bệnh nhân. Ông thường thở dài: -Hai cái đứa này, sốt cao mà không chịu nói,để đến mức phải ngất thế này Hai giường được kê cạnh nhau. Hai khuôn mặt nhợt nhạt. Hiếu Sinh khẽ nói: -Hai bác về nghỉ đi, cháu ở đây rồi -Lúc hai bác không ở nhà có chuyện xảy ra phải không? Hiếu Sinh bỗng cười nhẹ khi nhìn Hạo Minh. Ông bà Tường nhìn anh, khó hiểu: -Sao vậy Hiếu Sinh? Hiếu Sinh ho nhẹ: -Hạo Minh đã thay đổi rất nhiều kể từ khi Vi Vân đến ở. Hiếu Sinh kể lại cho ông bà nghe chuyện sinh hoạt của Hạo với Vi Vân. Bà Tường cười rung cả phòng: -Ha..ha…không ngờ thằng con trai của ta lại làm được như thế. Tốt quá Ông Tường cũng cười lắc lẻ: -Cứ tưởng tượng nó mặc tạp dề là ta không nhịn được cười rồi. Bà bỗng quay sang nhìn chồng: -Liệu có phải hai đứa… Rầm.. Cánh cửa phòng bị bật tung ra, ông bà Tường cau mày nhìn đôi vợ chồng kia bước vào. Đó là vợ chồng chủ tịch công ti Dương Tín. Bà Dương mặt mũi tím rịm nhìn đứa con rứt ruột trên giường: -Thảo Trang, sao con lại thế này. Ông Dương mặt hầm hầm: -Tôi sẽ kiện gia đình các người tội bắt cóc Bà Tường đứng bên chồng, quay lại là một người phụn nữ sắc sảo: -Ông bà là bố mẹ của Vi Vân sao, ngạc nhiên ha Bà Tường điềm tĩnh bao nhiêu thì bà Dương lại mất bình tĩnh bấy nhiêu: -Nó tên là Thảo Trang, ai cho các người tự ý đổi tên nó Hạo Minh cựa mình tỉnh dậy,cau mày không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhunga anh nhận ra vợ chồng Dương Tín. Chẳng lẽ… Anh ngồi hẳn dậy, không khí căng thẳng, nhìn sang giường bên cạnh, Vi Vân vẫn chưa tỉnh, anh cất tiếng hỏi: -Có chuyện gì vậy? Không ai quan tâm đến câu hỏi của anh. Bà Dương nhìn con gái rồi nói nghiêm túc: -Tôi sẽ đưa con gái tôi về nhà. Đơn kiện sẽ được gửi ra tòa án. Vi Vân mở mắt,đầu cô nhức nhối,cả người khó chịu,theo thói quen cô gọi Hạo Minh: -Hạo Minh,em khó chịu quá Thốt ra xong lời này,cô thật hận bản thân,bao lâu cô đã có thói quen cái gì cũng gọi anh. Thấy con gái đã tỉnh,bà Dương nhẹ lòng: -Con tỉnh rồi à? -Bà là ai? Câu nói lạnh băng của cô cùng vẻ xa lạ khiến mặt bà Dương như đần ra. Bà Tường lên tiếng: -Có lẽ chúng ta nên ra ngoài nói chuyện,có một số chuyện xảy ra mà ông bà chưa biết. Bà Dương trần chừ vài giây,rồi cũng phải đồng ý ra khỏi phòng. Hiếu Sinh cũng theo đó mà ra luôn. Chỉ còn lại anh và cô,sự ngượng ngập bao trùm,anh giựt dây truyền nước ra,nhìn về phía cô: -Hai người đó là ba mẹ ruột của em. Họ đến để đưa em về nhà Vi Vân lục lọi trí nhớ: -Là họ đang cạnh tranh sân gofl? -đúng vậy Hạo Minh đứng dậy, -thật lòng xin lỗi em,chúng ta vốn không có quan hệ gì cả. Anh bước ra khỏi phòng,hụt hẫng,thất vọng. giá như ngay từ đầu nói ra thì mọi chuyện sẽ không như bây giờ. Bao ngày qua thực sự anh đã rất hạnh phúc. Giờ thì....
|
Chương 14
0 Hai cặp vợ chồng từ ngoài đi vào,bà Dung cau mày nhìn bộ dạng phờ phạc của người con trai. -Hạo Minh,sao con không nghỉ đi.Ra đây làm gì? Hạo Minh bước thẳng,khuôn mặt lạnh tanh không nói thêm lời nào. Tạm biệt ở đây là có ý tứ gì,chẳng lẽ Hạo Minh sẽ không ở bên cạnh nữa sao?Vi Vân bước ra ngoài cửa sổ thở dài.Ngày tháng ở bên cạnh anh thực sự hạnh phúc. -Con gái,chúng ta phải về nhà thôi. Cô nhìn ba mẹ đẻ với ánh mắt xa lạ.Về nhà ư? Bà Dương cười nhẹ,nói bằng giọng dịu dàng: -Ta sẽ mời bác sĩ điều trị giúp con nhớ ra.Con đừng lo. Cô hướng ánh mắt nhìn ông bà Tường,ánh mắt bà Dung chan chứa tình cảm.Bà nói: -Ta xin lỗi vì nói dối con,nhưng ta thật sự rất thích con. Con nên trở về nhà điều trị. Ta về đây,con hãy nhớ rằng ngôi nhà của ta luôn chào đón con Ông Tường nắm tay vợ đi ra ngoài.Cảm giác chua xót ngập tràn trong lòng cô,hụt hẫng vô cùng. Vi Vân xuống giường theo ba nẹ đẻ của mình về nhà,,nơi cô sinh ra .
-Đây là phòng của con. Vi Vân đẩy cửa bước vào, căn phòng sạch sẽ và rộng rãi,nhưng xa lạ. Ông bà Dương không làm sao để cô mở miệng,từ lúc trở về cô không nói chuyện,chỉ lẳng lặng làm theo lời ông bà nói mà thôi: -à Thảo Trang này,tối nay Vũ Nam sẽ đến ăn tối đấy -Là ai? -Nó là bạn trai con mà,con không nhớ gì hết sao,hai đứa đã có hôn ước rồi đấy Vi Vân thờ ơ đáp: -Thế à. Cô nằm ngủ đến tận tối thì tỉnh dậy. Người giúp việc giúp cô thay đồ, cô bỗng dưng nghĩ nếu là Hạo Minh làm thì chắc chắn sẽ nhẹ nhàng hơn. Cô thấy nhớ anh,nhớ kinh khủng. Cô thở dài,mặc chiếc váy trắng đến đầu gối đi xuống nhà ăn. Vũ Nam đang kể chuyện cười,ai nấy đều cười phá lên vui vẻ. Ông Dương nhìn thấy con gái hào hứng gấp bội,kêu cô: -Con ngồi xuống đi Vũ Nam cố tỏ ra ngạc nhiên,nhìn cô nói: -Vi Vân,anh biết là em mà Thảo Trang hờ hững nhìn anh ta,rồi ngồi xuống bàn. Cô nếm thức ăn trên bàn rồi lại buông đũa đứng dậy, Vũ Nam cũng kéo ghế đứng dây: -Em không ăn sao? -Khó nuốt. Cô thấy nhớ Nhã Bình và Hiếu Sinh,nếu là họ bữa ăn sẽ rất hạnh phúc,cô mỉm cười tưởng tượng lại cái cảnh họ tranh nhau ăn thức ăn Hạo Minh nấu. Cô ngồi trên ban công,để gió lùa vào mái tóc,da thịt cảm nhận cái lạnh thẩm thấu, cô nhìn những tấm hình chụp mọi người được lưu trong điện thoại, viền mắt ươn ướt. -Em sẽ quen dần thôi Vũ Nam làm cô hơi giật mình ngẩng lên,Vũ Nam ngồi xuống bên cạnh cô,chép miệng thở dài: -Buồn thật đấy,em chẳng nhớ gì về anh cả -Không cần thiết. Vi Vân đáp lạnh lùng,cô ngồi mân mê cái điện thoại,chẳng có ai liên lạc với cô cả,chẳng lẽ họ đã quên cô rồi sao hay tại cô bỏ họ mà đi. Câu hỏi xoáy sâu tâm trí cô,đầu cô lại nhức nhối,cô nhìn Vũ Nam,buông lời: -Tôi mệt,muốn ngủ. Anh ra ngoài đi.
-Thảo Trang,mẹ đây,con mở cửa cho mẹ đi Không có tiếng đáp trả lại lời bà,bà vẫn tiếp tục gõ cửa -Thảo Trang,con đã không ăn uống mấy ngày nay rồi,con mau xuống ăn cho mẹ...Thảo Trang,trả lời mẹ đi Cô ngồi trên ban công,từ hôm về đây cô thấy thoải mái nhất là được ngồi ở đây,mặc cho gió lạnh,tay cô vẫn nắm chặt chiếc điện thoại. Hai tháng trôi qua rồi,không có một tin tức nào. Cô ngước lên bầu trời đêm sâu thẳm,bỗng có tiếng còi xe rú inh ỏi. Cô cười nhẹ,đây là đoàn đua xe đầu tiên kể từ khi về đây,ánh sáng của những chiếc xe sáng rực cả đoạn đường. Cô thở dài,ngồi co người,ôm đầu gối: -Không biết họ còn đua xe nhiều không??? Tiếng hét inh ỏi của đám thanh niên,từng chiếc lao vụt đi. chỉ hai phút sau,con đường im ắng trở lại. Điện thoại của cô bỗng rung lên. Mắt cô sáng lấp lánh: -Là Nhã Bình Cô lấy lại nhịp tim,bấm nút nghe: 'alo' '....' 'sao anh không nói gì' 'anh đang đứng đối diện nhà em,mau xuống đi' 'được' Không kịp thay đồ,cô chạy vội xuống nhà'. Ba mẹ cô vội hét lên: -Thảo Trang,con đi đâu vậy Cô,,đã không còn nghe thấy họ nói gì vào lúc này. Đường vắng vẻ,cô đứng bên này nhìn sang đường bên kia. Nhã Bình giơ tay vẫy,ánh đèn mô tô của cậu soi rõ một góc đường. Không còn gì phải nghĩ ngợi,cô băng qua đường,cũng là lúc tiếng còi xe inh ỏi. Cô quay ngang ra nhìn,chiếc xe lao thẳng về phía cô,ánh sáng đèn pha chói lóa làm cô không thể mở mắt ra được. Cô đưa tay lên che mắt,lần này..tùy số phận. Két.....tiếng phanh xe kéo dài,dừng trước mũi chân cô. Người lái xe hạ kính cửa,sò đầu ra mắng: -Điên à, đêm hôm khuya khoát. Nhã Bình rớt tim chạy sang kéo cô vào lề đường,cô mặc anh kéo,không thốt ra được lời nào. Quá đột ngột,cô đứng tim vì sợ hãi. hình ảnh quá khứ như thước phim trở về,mờ nhạt rồi rõ nét. Cô nhớ chia tay Vũ Nam,đến khúc cua đó.... -Vi Vân,em sao vậy? -........
|