Trái Tim Máu
|
|
Chương 23, Hiểu Lầm đáng ghét, con nhỏ đó ngày càng hống hách rồi!”
Jan đập bàn đầy phẫn nộ.
“Có cách nào hại nó không?”
Bella nhíu mày chờ Meri lên tiếng nhưng con bé chỉ im lặng.
Cạch.
Cánh cửa bật mở một một bóng người bước vào.
“Sao cô ở đây? đáng lẽ cô phải ở bên cạnh bảo vệ cho người bạn thân của cô chứ!”
Sora bỏ qua những lời mỉa mai của Jan, lạnh lùng lên tiếng:
“Tôi sẽ giúp các cô trừng trị con bé đó!”
“Cái gì? Cô bị va vào đâu nên mất trí rồi hả?”
“Tôi nói thật!”
“Vậy cô muốn gì?”
Lúc này Meri liền lên tiếng, Sora mỉm cười đôi mắt cô liền lóe sáng.
****
“Yuki, hôm nay phải tớ phải trực nhật nhưng lại có việc cậu có thể…”
“Cậu muốn tớ thay cậu dọn dẹp?”
“ừ, giúp tớ lần này thôi mà! Làm ơn đi!”
“Tùy cậu!”
Chiro gật đầu tiếp tục đọc sách. Sora thấy vậy khẽ cười, Chiro lúc nào cũng như vậy, luôn luôn tin tưởng cô nhưng rất tiếc cô đã tin tưởng nhầm người.
Khi cả lớp ra về chỉ còn lại mình Chiro, cô liền bắt tay vào làm việc. Nhưng chưa được bao lâu thì có người đi tới.
“Chà, chăm chỉ quá nhỉ!”
“Muốn gì?!”
Chiro không hề ngẩng mặt lên vẫn tiếng tục công việc của mình.
“Tôi chỉ muốn cũng cô hòa giải mâu thuẫn thôi.”
“Không cần!”
Thấy vẻ không quan tâm của Chiro, Jan liền nhíu mày. Tại sao cô lại cảm thấy Chiro thay đổi nhiều đến vậy? Cô ta dường như toát lên một vẻ vương giả khiến cô nghĩ cô ta thực sự là quý tộc.
“được rồi, không đùa với cô nữa. Nếu cô muốn cứu bạn thân của cô thì phải làm theo lời tôi.”
Ngay lập tức Chiro liền dừng tay, ngẩng mặt lên đầy nghi hoặc.
“Sora?”
“đúng con bé đã bị bắt.”
“Cô muốn gì?”
“đơn giản thôi…”
****
Chiro bước dọc hành lang tay cầm một cốc nước hoa quả, cùng lúc đó Kin vừa xuất hiện.
“á!”
Cô trượt chân va vào cậu khiến cả cốc nước đổ vào chiếc áo sơ mi trắng.
“Kin?! Xin lỗi cậu!”
Chiro ngạc nhiên liền lấy khăn lau vết bẩn trên áo Kin. Nhưng cậu dường như không quan tâm đến vết bẩn đó chỉ đi thẳng về phía trước. Chiro là người đầu tiên dám làm bẩn áo cậu! Nhưng cậu đâu thể làm gì vì cô ấy là Chiro.
“Xin lỗi cậu! Tôi có việc phải đi trước!”
Chiro cúi đầu liền bỏ chạy. Kin đi được vài bước liền dừng lại, đôi mắt ánh lên nét sắc lạnh.
Còn Chiro, sau khi bước ra khỏi hành lang liền thu lại vẻ lúng túng của mình.
“Chiro, cậu đang làm gì vậy?”
Maria đột nhiên xuất hiện, khuôn mặt đầy tức giận tiến về phía cô. Chiro không hề tỏ ra ngạc nhiên chỉ im lặng nhìn Maria lại gần.
“Cậu biết cậu vừa làm một việc rất liều lĩnh không?”
“Tôi biết.”
“Vậy sao cậu vẫn còn làm? Cô ta không đáng tin tưởng đâu! Rõ ràng cậu biết thân phận của Sora sao cậu vẫn cứ cố chấp cứu cô ta?”
Chiro khẽ ngước lên nhìn bầu trời rồi khẽ nói:
“Vẫn muốn tin tưởng một lần nữa!”
Rồi cô lặng lẽ bước qua Maria. Nhìn theo bóng Chiro, cô cười buồn. Biết mình bị lừa nhưng vẫn luôn tin tưởng, vẫn muốn cho người đó một cơ hội. Vì sao cô ấy cứ mãi như vậy cơ chứ? Cô biết mình mãi là kẻ thua cuộc mà thôi!
“Chà đến nhanh quá nhỉ!”
“Thứ cô cần là đây mau thả Sora đi!”
Chiro lạnh lùng giơ lên chiếc vòng cổ màu bạc sáng lấp lánh. Mắt Sora liền ánh lên tia bực tức. Cô không hề nghĩ rằng Chiro sẽ lấy nhanh như vậy. đây vốn là thứ Kin coi trọng nhất, đó là chiếc vòng cổ của mẹ Kin và cũng là kỉ vật cuối cùng của bà.
“Cô cần gì phải hi sinh vì cô ta?”
Meri ngạc nhiên nhìn Chiro. Cô gái này đúng thật ngốc, vì sao lại luôn tin tưởng một kẻ như Sora cơ chứ?
“Cô không cần biết! Thả Sora mau!”
“Thả cô ta ra!”
Ngay lập tức Sora được thả tự do, liền chạy đến phía Chiro khóc nức nở.
“Yuki, mình sợ quá!”
“Giờ thì ổn rồi!”
“Yuki mình…”
Choang.
Một tiếng động vang lên khiến cả tất cả giật mình. Chiếc vòng cổ của Kin vỡ tan thành nhiều mảnh.
“Cô thật ngu ngốc khi đã tin tưởng tôi đó! Giờ cô sẽ phải nói sao với chủ nhân của chiếc vòng đây?”
Sora mỉm cười nhẵm lên những mảnh vụn của chiếc vòng. Sắc mặt Chiro dần thay đổi, cô hướng ánh mắt nhìn Sora, không phải ánh mắt hận thù mà đau thương. ánh mắt ấy khiến Sora chột dạ cô liền đưa mắt đi chỗ khác.
Rầm.
Cánh cửa nhà kho bật mở một lần nữa, một bóng dáng bước vào. đôi mắt màu bạc quét quanh một vòng rồi dừng lại ở những mảnh vụn dưới chân Chiro. Nụ cười trên môi Sora vụt tắt thay vào đó là khuôn mặt đẫm nước mắt.
“Yuki sao cậu lại làm vậy? Nhị hoàng tử xin người đừng trách cô ấy, cô ấy chỉ vì muốn cứu tôi mà thôi. Nhưng không hiểu vì sao cô ấy lại muốn đập vỡ chiếc vòng nữa. Yuki vô tội mà.”
“Cút đi!”
Chiro lạnh lùng lên tiếng.
“Yuki!”
“Mau đi!”
“Sao cậu nỡ lòng… hức… hức! Tớ coi cậu là bạn mà!”
“đi ngay!”
Sora giả bộ đau lòng liền chạy nhanh ra ngoài. Meri, Jan và Bella biết mình không nên ở lại lâu liền chuồn đi.
“Cô đúng là kẻ ngốc!”
Meri nhìn Chiro một cái rồi bỏ đi. Chiro chỉ im lặng suy nghĩ gì đó rồi quay sang nhìn Kin.
“Là tôi làm, cậu muốn làm gì thì làm đi!”
đánh mắt Kin ánh lên tia khó hiểu nhưng rồi lại vụt tắt. Cậu liền giơ khẩu súng lên chĩa thẳng vào trán cô.
“Vì sao?”
“Cậu không hiểu nổi đâu!”
Chiro mỉm cười nhẹ nhàng rồi nhắm mắt lại.
đoàng.
*****
“Tôi có một lời khen cho cô đó. Dám phản bội bạn mình mà vẫn dửng dưng nhưng không.”
Meri mỉm cười đầy mỉm mai rồi bỏ đi. Sora nắm chặt tay lại, môi vẫn duy trì nụ cười đầy gượng gạo. Nếu như cậu không gặp Kin thì dù cậu là Yuki hay cậu là Chiro thì tôi mãi mãi coi cậu là bạn nhưng rất tiếc trái tim tôi không thể thắng nổi lí trí!
****
Cạch.
Cánh cửa phòng bệnh viện mở ra đầy nặng nề. Sora bước vào nhìn người con gái đang nằm trên giường khẽ mỉm cười đầy kinh khỉnh.
“Chào bạn thân, Yuki à không Chiro.”
|
Chương 24, Sora! Tạm Biệt Sora mỉm cười nhìn cô gái nằm trên giường bệnh, dường như vết thương quá nặng khiến Chiro không thể cử động nổi người chỉ hướng ánh mắt lạnh băng nhìn cô.
“Cô đã biết lỗi lầm của cô chưa? Thật ngu ngốc khi tin tưởng tôi!”
“…”
“Sao hả? Ngạc nhiên lắm phải không? Tôi nói cho cô nghe, kẻ đẩy cô va vào Maria là tôi. Kẻ đẩy cô xuống biển cũng là tôi, kể cả lần tôi gặp cô cũng là do tôi sắp đặt. Tất cả đều do tôi làm!”
“Tại sao?”
Chiro khẽ lên tiếng. Tại sao lại lừa cô? Tại sao lại lừa dối tình bạn của cô? Cô đã từng rất coi trọng Sora nhưng cô ấy lại không coi trọng cô.
“Tại sao ư? Vì đây là nhiệm vụ của tôi! Cô nghĩ giữa hai chúng ta tồn tại thứ gọi là tình bạn sao? Giả dối! Tất cả chỉ là giả dối mà thôi. Tôi chưa bao giờ coi cô là bạn, chưa bao giờ!”
“Chưa bao giờ ư?”
“đúng đáng lẽ tôi định cho cô thưởng thức tình bạn ngọt ngào này thêm một chút nhưng cô lại đụng đến người con trai tôi yêu. Cô có biết tôi yêu cậu ấy từ lâu rồi không? Cô có biết tôi làm mọi việc vì cậu ấy không? Cô, chính cô là kẻ cản trở tình cảm của tôi và cậu ấy. Tôi hận cô!”
“Cắt ống thở đi!”
“Cái gì?”
“Chẳng phải cô nói là cô hận tôi sao, vậy cắt ống thở đi tôi sẽ chết và cậu ta sẽ là của cô mãi mãi.”
“Của tôi sao?”
Sora sững người nhìn Chiro. Kin sẽ là của cô mãi mãi nếu cô giết Chiro sao? Sora ở cùng Chiro đã lâu ít nhiều cũng có tình cảm nhưng nếu so với tình cảm của cô dành cho Kin thì cũng chỉ là một cơn gió lướt qua. Sora từ từ tiến lại gần Chiro rút ra một con dao và giơ trước mặt cô. Chiro từ từ nhắm mắt lại, một giọt nước mắt rơi ra.
*****
đùng… đùng…
Tiếng sấm vang lên báo hiệu cơn mưa sắp tới, mọi người đều chạy đi tìm chỗ tránh mưa chỉ còn mình Sora bước trên đường. Cô đã giết cô ấy, cô đã giết người bạn đầu tiên của mình nhưng tại sao cô lại không cảm thấy ân hận? đầu cô lúc này trống rỗng muốn khóc nhưng không thể khóc được. Cô nói ghét Chiro nhưng không hiểu sao khi cắt ống thở tim lại đau nhói.
“Tôi đã từng cho cô một cơ hội!”
Một giọng nói vang lên khiến Sora giật mình. Cô sợ hãi quay lại đập vào mắt cô là đôi mắt lục bảo lạnh lùng.
“Yuki?!”
“Ngạc nhiên lắm phải không? Tất cả chỉ là lừa cô thôi!”
Chiro mỉm cười nhắm mắt nhớ đến sự việc hôm qua.
------------------------
đoàng.
Viên đạn sượt qua tóc cô ghim vào bức tường đằng sau.
“Tại sao?”
“Tôi đâu phải kẻ ngốc!”
Kin lạnh nhạt thu súng lại.
“Tôi có thể nhờ cậu một việc không?”
“Có thể.”
“đóng với tôi một vở kịch!”
-----------------------------------------
Sora kinh ngạc lùi lại. Cô cứ nghĩ mình lừa được họ hóa ra cô mới chính là kẻ bị lừa. Hóa ra từ trước đến giờ cô luôn cho mình là kẻ nắm giữ cuộc chơi nhưng sự thật lại chính là nạn nhân.
“Cô biết rồi vì sao vẫn đóng kịch với tôi?”
“Vì cô giống một người, tôi nợ cô ấy.”
Chiro hướng đôi mắt nhìn lên bầu trời sau đó nhìn về phía Sora. Cô ta sợ hãi khẽ lùi lại.
“Yuki, cậu tha cho tớ đi! Tớ sẽ không bao giờ làm thế nữa.”
Sora khẩn hoảng cầu xin. Không, cô chưa muốn chết cô còn chưa thổ lộ tình cảm với Kin. Cô không thể chết!
“Rất tiếc, từ lúc cô cắt sợi dây ống thở cũng giống như cắt đứt tình bạn hai ta mãi mãi không có từ tha thứ!”
Chiro nhìn Sora đầy khinh bỉ. Sora cố nở một nụ cười trấn an bản thân.
“Cô không thể giết tôi đâu! đừng quên tôi là người của đức vua Stomwindy. Cô không thể làm gì tôi được đâu.”
“ông ta không quan tâm sống chết của cô thế nào đâu! Cô chỉ là quân cờ trong tay ông ta thôi.”
“Sao… sao cô biết!”
“Cô cũng biết mà!”
Chiro cười nhạt. Sora còn chưa hiểu chuyện gì thì thấy hông mình đâu nhói. Máu bắt đầy tuôn ra nhuộm đỏ chiếc áo trắng của cô. Sora sợ hãi ngã xuống đất.
“Miki, chị có thể đi.”
“Công nương, không có việc gì chúng tôi đi trước.”
Miki cúi đầu rồi bỏ đi. Chiro vẫn đứng đấy vẫn nhìn Sora chằm chằm.
“Yuki, mình đau lắm! Cậu mau cứu mình đi!”
Sora nhìn máu chảy càng nhiều hốt hoảng cầu xin Chiro. Cô không muốn chết!
“Nếu là Yuki, nhất định cô ấy sẽ cứu cậu nhưng tôi lại là Chiro.”
Chiro thì thầm rồi quay lưng bỏ đi.
Rào… rào.
Những hạt mưa nặng nề rơi xuống Sora ngước lên nhìn bầu trời. đúng vậy, nếu là Yuki cô ấy sẽ không bỏ cô, cô ấy sẽ đến đỡ cô dậy và lo lắng sau đó lại trách móc cô. Chợt một bóng dáng đứng trước mặt cô, bóng dáng mà cô hằng mơ ước.
“Là anh phải không? Anh sẽ cứu em chứ!”
Khuôn mặt lấm lem bùn của Sora trở nên vui mừng. Nhất định Kin sẽ cứu cô, cậu ấy sẽ cứu cô như hồi còn nhỏ sẽ đưa khăn cho cô.
“Kinh tởm!”
đôi mắt màu bạc không thèm nhìn cô một cái, Kin lạnh lùng bỏ ra một câu khiến Sora chấn động. Cô nhìn bóng người con trai khuất sau làn mưa trái tim như vỡ thành trăm mảnh. đó là câu nói đầu tiên Kin dành cho cô nhưng không hiểu sao cô không hề cảm thấy vui mừng. Chẳng phải cô từng ao ước Kin nói chuyệ với cô dù chỉ một lần thôi sao. Cô sai rồi! Cô đã sai khi đánh đổi tình bạn để rồi mất tất cả. Cô đã sai khi nghe theo lời của Robert. Rốt cuộc cô làm những việc này để làm gì chứ? đây vốn không phải cổ tích, cô không phải lọ lem Kin cũng không phải là hoàng tử ấm áp. Trên thế gian này vốn chẳng ai yêu thương cô!
“Sora, đến đây. Trong mắt mẹ con mãi mãi là nàng công chúa mà!”
“Ba! Mẹ!”
Sora kêu lên. đúng rồi, vẫn còn có họ, họ nhất định sẽ không bao giờ rời bỏ cô, mãi mãi là như vậy! Mẹ ơi chờ con!
*****
Chiro bước đi dưới cơn mưa như một kẻ vô hồn.
“Chiro!”
Một giọng nói ấm áp vang lên khiến cô giật mình. Một chàng trai chạy lại gần đưa chiếc ô xanh lam che cho cô.
“Bluesky!”
“Em sao vậy? Sao lại đi dưới mưa? Nhỡ bị cảm thì sao?”
“Em đã giết cô ấy! Em đã giết người mà em coi là bạn thân!”
Chiro nở một nụ cười chua chát. Sky sững sờ nhìn cô sau đó khẽ ôm cô vào lòng.
“đừng có cười khi bản thân em muốn khóc!”
“Tại sao? Tại sao cơ chứ? Nếu như cô ấy không cắt đứt sợi dây đấy em đã có thể tha thứ cho cô ấy! Vì sao cô ấy lại lừa dối em?”
Chiro bật khóc, nước mắt hòa cùng với mưa thấm đẫm chiếc áo sơ mi của Sky nhưng anh mặc kệ vẫn ôm chặt cô vào lòng vì anh biết cô đang cần anh hơn bao giờ hết.
Chiro vẫn tiếp tục khóc, cô không hề buồn nhưng lòng lại rất đau. Cô biết cô đã mất một thứ quan trọng là tình bạn. Cô cũng biết tình bạn là thứ khiến cô có cảm giác vui vẻ hạnh phúc đến vô cùng nhưng cũng là thứ làm cho cô gục ngã và bỏ cuộc. Cô tự hỏi là tại cô sai hay là tại cô ấy sai. Phải chăng cô đã quá ngốc?
“Yuki, hai chúng ta sẽ cùng nhau đi đến thiên đường tuyết trắng nhé!”
Giả dối!
“Yuki, cậu làm mình lo lắng lắm!”
Giả dối!
“Yuki, xin lỗi cậu.”
Giả dối!
“Yuki, tớ muốn mãi mãi là bạn cậu!”
Giả dối, tất cả đều là giả! Tất cả mọi thứ từ ánh mắt đến nụ cười đều không thật.
“Tôi chưa bao giờ coi cô là bạn tôi hận cô!”
Sora, tạm biệt!
*****
“Chà, vậy là con bé Freya đã chết? Hừ dù sao nó cũng là một quân cờ của ta nên có chút hơi tiếc!”
“…”
“Con bé quả là si tình nhưng thật tiếc là những kẻ si tình thường có kết cục bi thảm phải không, Sky?”
Robert mỉm cười nhìn người con trai đang đứng gần cửa sổ, ánh mắt của cậu đầy buồn bã. Những giọt mưa vẫn cứ rơi giống như những giọt nước mắt của người con gái ấy!
|
Chương 25, Trở Về “Bạn Sora – Mayu đã nộp đơn xin nghỉ học vì lí do cá nhân nên Sora sẽ không về trường. Hiện tại chúng ta có thể bắt đầu kì nghỉ đông, sau đó sẽ…”
Giọng nói của giáo viên chủ nghiệm vang lên. Tất cả học sinh trong phòng đều không quan tâm đến sự biến mất kì lạ của Sora trừ Jan và Chiro. Jan hướng mắt nhìn Chiro vẫn chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ lòng đầy nghi hoặc. đột nhiên Chiro liếc nhìn Jan khiến cô sợ hãi quay mặt đi chỗ khác. Cô sợ hãi sao? Jan biết thân phận của Sora không hề đặc biệt ngay cả Chiro cũng vẫn nhưng sự biến mất kì lạ của Sora chắc chắn liên quan đến Chiro.
“Cô ta là ai tại sao có thể xử lí được Sora thậm chí nhị hoàng tử cũng không làm gì cô ta?”
Jan khẽ lẩm bẩm đầy thắc mắc. đến cả hoàng tử Sky cũng bảo vệ cô gái đó, Maria còn coi cô ta là bạn. Rốt cuộc cô là ai chứ?
*****
Chiro nói với Anna và Jendy kì nghỉ đông cô sẽ trở về Violetsun vì đó là đất nước của cô. Hiện giờ Chiro đan ngồi trên xe để về vương quốc của mình.
“Công nương, chúng ta về cũng điện luôn chứ?”
Mika vừa lái xe vừa nhìn Chiro. Nhưng cô chỉ lắc đầu mắt vẫn nhìn ra cửa sổ.
“Tại sao? Cô không muốn dành lại ngôi vị à?”
“Ngôi vị? Khi em biến mất đã xảy ra chuyện gì?”
“Cái này, thật ra lúc bữa tiệc sinh nhật xảy ra chúng tôi đã không đến dự nên có thể nói Kahada là người duy nhất sống sót nên ông ta đã lên kế thừa ngôi vua.”
“Kahada? Chẳng lẽ ông ta câu kết với kẻ giết người?”
“Tôi e là vậy.”
Chiro trầm mặc suy nghĩ điều gì đó, cuối cùng cô cũng lên tiếng:
“Tôi vẫn muốn về nhà của tôi.”
Mika gật đầu tiếp tục lái xe. đi được một lúc chiếc xe liền dừng lại ở trước một tòa biệt thự màu trắng.
Két.
Cổng mở ra, Mika liền lái xe vào miệng không ngừng nói.
“Từ lúc xảy ra vụ việc đó không ai dám lại gần đây nữa ngoại trừ một người.”
“đó là ai?”
Chiro đẩy cửa bước vào cả người sững lại. Tất cả đều sạch sẽ không một vết máu hay những cái xác nằm chồng chất lên nhau ngay cả một hạt bụi cũng không có.
“đó là Harry! Hầu như ngày nào ông ta cũng đến nơi này để dọn dẹp.”
Mika tựa vào tường rồi mỉm cười giải thích.
“Harry?!”
“đúng vậy, cô có muốn đi thăm bố mẹ của mình không?”
Mika gật đầu sau đó bước đi về phía sau vườn. Ngay lập tức Chiro liền bước theo. Mika dẫn cô đến một gốc cây anh đào nơi đó có ba mồ đất.
“đây là thái tử phi, còn đây là thái tử còn cuối cùng lài đức vua.”
“Shiro đâu?!”
“Công nương Shiro – Sakura? Tôi không rõ cô có thể hỏi Harry nếu không có việc gì thì tôi đợi cô ở ngoài xe.”
Chiro gật đầu nhìn theo bóng Mika khuất dần mới khẽ lên tiếng.
“Mẹ, ba, ông nội, mùa đông đến rồi, chắc mọi người lại lắm phải không? ở đó mọi người có hạnh phúc không? Còn con à? Con không hề hạnh phúc! Con nhớ mọi người. Mọi người còn nhớ con chứ?”
Không một tiếng đáp trả. Họ không thể trả lời cô được, họ cũng không thể xuất hiện trước mặt cô mà mỉm cười được nữa.
“Mẹ à, vì sao người không trả lời con? Người từng nói rằng người luôn ở bên con mà. Vì sao cả ba lẫn ông nội cũng không trả lời con? Có phải mọi người ghét con rồi phải không? Nếu không ghét con vì sao lại dời bỏ con? Nếu không ghét con vì sao không trả lời con?”
Chiro bật cười nhưng nước mắt của cô cũng chảy theo. Vì sao? Có ai có thể trả lời câu hỏi này được không? Nhưng tất cả đều yên tĩnh, không ai trả lời, không ai đáp lại những câu hỏi của cô. Chiro lau nước mắt bước vào trong nhà. Cô không thể khóc mãi được, cô phải mạnh mẽ lên!
Mọi thứ vẫn như cũng không hề thay đổi thậm chí cô vẫn còn cảm nhận được hơi ấm của ngày xưa. Chiro ngước nhìn căn phòng như muốn tìm lại những khoảng khắc đẹp đẽ trước đây. Tầm mắt cô liền dừng lại phía cây đàn dương cầm màu trắng hình ảnh người phụ nữ cùng một cô bé đang đánh đàn liền hiện ra trước mắt cô sau đó liền vụt mất.
“Mẹ!”
Chiro giật mình muốn níu kéo hình ảnh ấy lại nhưng nó đã biến mất. Cô lại gần chiếc đàn khẽ vuốt ve từng phím đàn sau đó ngồi xuống.
“đến khi cả tâm hồn với tiếng đàn hòa làm một sẽ tạo ra tiếng đàn vang lên từ đáy lòng mình, con nhớ chưa Chiro?”
Khẽ nhắm mắt lại, cô bắt đầu lướt trên phím đàn. Tiếng nhạc vang lên đầy thiết tha cũng đầy đau thương những kỉ niệm cứ như thể hiện ra trước mắt cô. Những người cô yêu thương những người cô cố gắng bảo vệ, họ cứ như thế mà rời bỏ cô. Tiếng đàn vang vẫn vang lên đầy đau thương đến đoạn cao trào tiếng đàn liền dừng lại.
Tách… tách.
Một giọt… hai giọt, từng giọt nước mắt cứ rơi trên phím đàn. Tiếng đàn dừng lại những kỉ niệm cũng biến mất, cô không thể, không thể sống mãi trong kỉ niệm nữa! Cô cần phải tìm ra hắn, kẻ đã sát hại ra đình cô. Chiro nhìn ra ngoài bầu trời, lúc này trời đã xẩm tối có lẽ Mika đợi cô đã lâu.
“Tạm biệt ba, mẹ!”
Chiro đứng lên định rời đi nhưng tay cô vừa chạm vào một phím đàn liền dừng lại. Tiếng đàn ở phím rất khác cứ như trong cây đàn này đang ẩn chứa cái gì đó! Cô liền mở nắp dương cẩm ra chợt phát hiện một hộp gỗ nhỏ trong đấy. Của ba mẹ cô sao? Chiro nhìn hộp gỗ đầy thắc mắc. Cuối cùng cô liền mở ra bên trong là một bức thư.
“Chiro, con yêu của mẹ!
Có lẽ khi con nhận được bức thư này mẹ đã không còn nữa. Chắc con sẽ trách mẹ nhiều lắm. đừng ngạc nhiên nếu mẹ biết trước tất cả, ba con đã đi gặp một vị pháp sư già và được ông ấy cho biết tương lai. Mẹ biết, con sẽ không chấp nhận việc này nhưng đây là cách duy nhất để con sống tiếp. Con là hy vọng cuối cùng của gia tộc chúng ta. đây là định mệnh con phải chấp nhận nó! Chiro, mẹ biết con đau khổ khi mất chúng ta nhưng con phải mạnh mẽ lên dù chúng ta có thoát được cái chết ấy thì ông ta nhất định sẽ không buông tha cho con. Vì vậy cách duy nhất để con được an toàn chính là để ông ta nghĩ con đã chết.
Chiro, con đừng tự dằn vặt mình vì đây không phải là lỗi của con mà do ta tự nguyện. Con an tâm, con sẽ không cô đơn đâu vì bên cạnh con có rất nhiều bạn bè, họ sẽ bảo vệ con. Tuy nhiên con cũng phải cẩn thận vì chưa chắc những người bên cạch con đều là bạn. Trong gia tộc Sakura vẫn còn một người nữa còn sống đó là Kazo, chú của con, đó cũng chính là người nắm giữ sự thật nhưng xin con, sau khi biết sự thật xong đừng ôm hận thù nữa. Ta chỉ muốn con có một cuộc sống bình yên thôi. Chiro, con phải mạnh mẽ lên nhé, đừng bao giờ gục ngã. Mẹ yêu con nhiều lắm!
Yêu con!”
Gâp bức thư lại cả người cô cứng đờ. Vậy là họ đã biết trước tất cả nhưng họ lại dấu cô. Họ biết trước mà vẫn tuân theo nó, vô tình để cô ở lại một mình. Không ôm hận thù ư? Làm sao cô có thể cơ chứ! Cô không thể nào sống yên bình được! Nhất định cô phải tìm ra hắn, nhất định cô phải giết hắn! Chiro lạnh lùng ngước nhìn lên bầu trời đôi mắt đau thương đã ngập tràn hận thù.
|
Chương 26, Bức Màn Của Sự Thật “Nếu em biết mọi chuyện, em còn tha thứ cho tôi không?”
-----------------------------
Sáng sớm hôm sau, vừa mở mắt Chiro mới biết cả tối hôm qua cô ngủ ở dưới sàn nhà tay vẫn ôm khư khư bức thư. Chiro bước lên tầng, mem theo lỗi cũ vào phòng của mẹ mình, tất cả vẫn không có gì thay đổi. Cô lại gần ôm lấy bộ váy màu tím, vẫn còn hương thơm của bà. Cô dạo quanh một lần rồi bước xuống dưới.
“Harry!”
“Chiro!”
Cô giật mình nhìn người đàn ông trước mắt.
“Cháu cũng đến thăm mẹ à?”
Sau khi bình tĩnh lại Harry mỉm cười mang bó hoa cúc ra ngoài sân sau.
“Sao ông lại ở đây?”
“Cũng như cháu thôi.”
“Vì sao lại cứu tôi? Chẳng phải ông là người của nước Redmoon sao? Thậm chí ông còn lén nuôi hậu duệ của gia tộc Hanina.”
“Bởi vì, mẹ cháu đã nhờ ta…”
Harry đặt bó hoa xuống rồi cười buồn. Chiro khẽ nhíu mày, vì sao ông ta lại chấp nhận lời thỉnh cầu của mẹ chứ!
“Chiro, cháu rất giống mẹ đấy!”
Harry mỉm cười lần nữa rồi quay lưng bước đi. Chiro nhìn theo bóng lưng của Harry rồi bước theo ông.
“Hai người có quan hệ gì?”
Chiro bước đi cùng Harry không nhịn được liền lên tiếng đầy nghi hoặc. Bước chân của Harry chậm lại rồi dừng hẳn.
“Chỉ là bạn bè thường thôi.”
“ông thích mẹ tôi!”
Chiro lên tiếng cắt ngang lời nói của Harry khiến ông sững người sau đó đôi mắt liền hiện lên nét đau khổ.
“Làm sao tôi có thể thích được.”
“Trong phòng ông treo ảnh của mẹ tôi. ông thật sự yêu bà đúng không?”
“Yêu thì đã làm sao? Không yêu thì đã làm sao? Cuối cùng tôi cũng mãi mãi mất cô ấy thôi.”
Harry cười lạnh sau đó liền bước tiếp .
“Mẹ từng nói…” – Chiro ngập ngừng lên tiếng. – “Người ta yêu không phải là người đầu tiên ta thích mà là người ta có thể kiên nhẫn chờ đợi cả một đời.”
Harry kinh ngạc quay đầu lại trước mặt ông không phải là cô bé mười sáu tuổi mà là cô ấy.
“Yumi…”
Chiro mỉm cười với ông rồi bước đi. Harry nhìn lên bầu trời, kiên nhẫn chờ đợi cả một đời sao?
Cùng lúc đó, ở trên cây có một bóng người xuất hiện. đôi mắt màu bạc nhìn những bông tuyết đang rơi khẽ lẩm bẩm:
“Chờ đợi cả một đời sao?”
*****
“Trời ạ, cuối cùng cô cũng ra.”
Mika lo lắng nhìn Chiro bước ra. Cô còn nghĩ cô ấy đau khổ quá làm điều gì dại dột thì chắc cô cũng đi theo cô ấy mất.
“Không có gì, em vừa gặp Harry.”
Chiro gật đầu bước vào trong xe.
“Vậy à, ông ấy đến thăm thái tử phi phải không?”
“ừ, mà chị ngủ đâu vậy?”
“Trong xe, công nương an tâm ở trên cây tôi cũng ngủ được.”
“Tôi tưởng hai người sống trong hoàng cung phải quen ngủ giường rồi chứ.”
Nghe đến đây Mika liền bật cười giải thích:
“Chúng tôi không bao giờ ở hoàng cung quá lâu đâu, đa số là ở ngoài thôi. Cô không biết rằng nơi đấy bây giờ tồi tàn thế nào đâu, suốt ngày xem chém giết khiến tôi phát ngán.”
“Tồi tàn đến vậy sao?”
Chiro khẽ lên tiếng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ thấy những người dân đang phải đi ăn xin.
“Miki và tôi còn có thân phận khác, chúng tôi là trộm. Rất nhiều lần cả hai đi cướp đồ của đám quý tộc để đem cho dân tiện thể lấy danh của cô ra để họ tin tưởng. Tất cả người dân điều hi vọng cô sẽ đến cứu bọn họ đó.”
“Tin tưởng tôi sao? Bọn họ không kì thị tôi sao?”
“Cô muốn biết không?”
Mika mỉm cười nhìn Chiro sau đó liền ghé vào một cửa hàng thực phẩm.
“Chị mua nhiều vậy làm gì?”
Chiro ngạc nhiên nhìn Mika mang ra hai túi đồ ăn to.
“Rồi cô sẽ biết ngay mà.”
Sau đó Mika liền lái xe vào một ngõ nhỏ với những ngôi nhà tan hoang.
“A, chị Mika!”
Một giọng nói trẻ con sau đó một đám trẻ chạy ra vây quanh Mika.
“Sao dạo này không thấy chị vậy?”
“à, có chị có chút việc.”
Mika mỉm cười vừa phát đồ ăn cho mấy đứa trẻ. Chiro thấy vậy liền bước xuống xe nhìn những đứa trẻ đang ngấu nghiến ăn như bị bỏ đói lâu.
“Có muốn giúp không?”
Mika đưa cho cho Chiro một túi đồ, cô hơi ngạc nhiên nhưng cũng cầm lấy túi đồ đưa cho từng người.
Sau khi phát xong đồ ăn cả hai liền ngồi trên bậc thềm ngắm nhìn những đứa trẻ đang ngồi ăn.
“Không biết ta sẽ sống như nào nếu cứ mỗi ngày bữa đói bữa no nữa.”
Bất chợt một giọng nói vang lên thu hút tầm mắt của Chiro. Một đứa trẻ nghẽ thấy cũng buồn rầu lên tiếng.
“Nghe mẹ nói trước đây sống rất hạnh phúc, nhà nào cũng no đủ nhưng bây giờ thì… ước gì tớ quay lại ngày xưa!”
“Các cậu nghĩ cái gì vậy, sẽ có người cứu chúng ta mà.”
“ý cậu là vị công nương Sakura đó ư? Chắc gì cô ta sẽ cứu chúng ta cô ta cũng là quý tộc mà.”
“Không, tớ tin công nương sẽ đòi lại ấm no hạnh phúc cho chúng ta. Cậu không thấy công nương rất quan tâm cho chúng ta hay sao! Chị Mika nói đây đều là do công nương chuẩn bị cho chúng ta mà.”
“Nhưng nghe nói màu mắt công nương rất kì lạ rất khác chúng ta. Với lại chúng ta đợi lâu rồi mà có thấy cô ấy đâu! đáng lẽ ta nên sớm từ bỏ hi vọng!”
“Màu mắt kì lạ thì có làm sao? Chờ đợi lâu thì có làm sao? Tớ tin công nương sẽ đến cứu chúng ta!”
Chiro nhìn những đứa trẻ lòng khẽ nhói đau, không ngờ sáu năm mà nhiều thứ thay đổi như vậy. Trong khi cô vẫn thản nhiên ở Redmoon thì nơi đây lại hi vọng cô sẽ đến cứu họ, cô đúng là đáng giận mà.
“Này, chị ăn đi.”
Chợt một chiếc bánh chìa ra trước mặt cô, cô bé có thân hình gầy nhom mỉm cười với cô. Có lẽ do mũ lưỡi chai che gần hết khuôn mặt của Chiro nên cô bé không nhận ra màu mắt của khác lạ của cô. Chiro nhìn chằm chằm vào cô bé muốn từ chối nhưng không thể.
“Chắc chị cũng đói rồi phải không? Chị an tâm em ăn no rồi chị cứ ăn đi sau đó chúng ta đợi công nương đến nhé.”
“đợi công nương đến ư?”
“đúng vậy, công nương sẽ đến em tin vậy. Chị ấy sẽ giống như chị Mika phân phát đồ ăn cho chúng em. Chắc công nương phải xinh đẹp và dịu dàng lắm nhỉ. Mà chị mau ăn đi em đi tìm mẹ đây.”
Cô bé mỉm cười đặt bánh vào tay cô rồi chạy đi. Chiro nhìn cô bé rồi nhìn cái bánh cuối cùng cũng cho lên miệng ăn. Có lẽ do hôm qua cô không ăn gì nên cảm thấy chiếc bánh này ngon lạ thường.
“Công nương như vậy là tôi yên tâm rồi.”
Mika khẽ cười nhìn Chiro.
“Hử?”
“Hồi nhỏ, khi gặp cô tôi thấy công nương khá chảnh nhưng nghĩ lại lại thấy cô có vẻ cô độc hơn. Tôi cứ nghĩ cô là người vô tình nhưng thì ra chỉ là vỏ bọc thôi cô ấm áp hơn tôi nghĩ nhiều.”
“V… vậy à.”
“Tôi có thể gọi công nương là Chiro chứ?”
“Tất nhiên rồi.”
Chiro gật đầu nở một nụ cười nhẹ.
Ring… ring.
đột nhiên điện thoại đổ chuông, Mika cười trừ rồi mở máy lên.
“Alo, Miki à.”
“Tìm được rồi sao? được em sẽ cùng công nương đến.”
Mika dập máy rồi quay sang Chiro khuôn mặt trở nên nghiêm nghị.
“Miki nói đã tìm thấy Kazo.”
“Vậy chúng ta mau đến thôi.”
Chiro liền vui mừng mở cửa xe, vậy là cô có thể biết được sự thật rồi. Mika liền lái xe đưa cô đến một vùng xa xôi hẻo lánh nằm sâu trong một khu rừng. Xe liền dừng lại trước một căn nhà nhỏ Miki đang đứng đợi sẵn.
“Miki, Kazo ông ấy đâu?”
Mika mở cửa xe chạy lại phía chị mình.
“ông ấy ở trong kia và ông ấy chỉ muốn gặp một mình công nương thôi.”
“Tôi ư?”
“đúng vậy, chúng tôi sẽ đợi ở ngoài.”
Chiro không hề do dự đẩy cửa bước vào bên trong có một người đàn ông đang chăm chú nghiên cứu gì đó.
“Cuối cùng cháu vẫn đến.”
|
Chương 27, Bức Màn Của Sự Thật (P2) “Chú biết tôi sẽ tới sao?”
Chiro nhíu mày nhìn người đàn ông trung niên trước mặt.
“điều này không thể chối cãi được nhưng cháu thực sự muốn biết tất cả sao?”
“đúng vậy.”
Kazo khẽ thở dài ra hiệu cho Chiro ngồi xuống rồi đặt vào tay cô một chén trà nóng.
“Sự thật về sáu năm trước có lẽ cũng nên hé lộ. Sáu năm trước, tôi vô tình nghe được cuộc đối thoại giữa Kahada và hậu cận, ông ta muốn chiếm lấy ngôi vua và liên kết với đức vua nước Redmoon để giết cả gia tộc. Tuy nhiên không có gì mà miễn phí, đức vua nước Redmoon đặt ra một điều kiện rằng nếu Kahada lên làm vua thì mọi việc của hắn đều do ông ta quyết định.”
“đấy là bán nước rồi còn gì!”
“Nhưng tên ngu muội đó làm sao biết được. Hắn quá thèm khát ngôi vị đó nên đã đồng ý. Tôi đã đem chuyện đó kể với Kaju, anh ấy nói sẽ đi tìm vị tiên tri gì đó để tìm cách giải quyết.”
“Và cuối cùng cha tôi cũng chịu theo số phận!”
“Không, anh ấy biết rằng nếu để theo tự nhiên thì cả gia tộc sẽ chết kể cả cháu nhưng anh ấy biết cô có thể cứu cả gia tộc vì thế Kaju mới chuẩn bị tất cả. Cháu đừng trách vì sao họ bỏ mặc cháu thật ra chỉ có khi họ chết ông ta mới không truy đuổi cháu.”
“Truy đuổi? để tôi được sống đến bây giờ người bạn thân của tôi đã phải đi thế thân thay tôi đó!”
Chiro cười chua chát, Kazo lại thở dài lần nữa tiếp tục kể.
“Trong bữa tiệc sinh nhật ấy, Kahanda đã bỏ độc vào thức ăn của tất cả sau đó người của đức vua Stomwindy ập vào và giết hại tất cả. Do đây là bữa tiệc bí mật nên rất ít ngươi biết, Kaju đã chuẩn bị sẵn tinh thần nên anh ấy không hề sợ hãi còn chị dâu, chị ấy vẫn cố gắng để gặp cháu lần cuối vì chị ấy muốn nói với cháu rất nhiều điều.”
“Vậy đức vua Robert – Stomwindy chính là kẻ giết ba mẹ tôi?”
Chiro liền cắt ngang lời nói của Kazo. Tuy mặt Chiro không biểu hiện gì nhưng lòng của cô lại rất đau, một phần vì cái chết của ba mẹ mình còn một phần cô biết cha của Sky là kẻ đã sát hại gia đình cô đồng nghĩ với việc cô và Sky là kẻ thù.
“đúng vậy.”
“Mẹ tôi, ba tôi, ông nội của tôi, em gái tôi và cả Jiji nữa đều do hắn giết đúng không?”
“Jiji không phải ông ta giết! Mà là con của ông ta Kin – Stomwindy!”
“Kin ư?”
Chiro kinh ngạc. Nhưng lúc ấy Kin mới 11 tuổi làm sao cậu có thể giết người được?
“đừng tỏ ra ngạc nhiên như vậy! Nhị hoàng tử là một sát thủ được đào tạo từ năm chín tuổi, cậu ta giống như một con robot phục tùng mọi thứ cho ông ta. Ai cũng nói cậu ta không có tim!”
“Cái gì?! Không thể nào, làm sao Kin có thể giết Jiji được cậu ta đã cứu tôi cơ mà!”
“Cháu đang cố phủ nhận ư?”
Kazo đột ngột cắt ngang lời nói của Chiro khiến cô hơi sững người. Chiro im lặng cố lục lại kí ức, sáu năm trước, cái người bắn Jiji có đôi mắt màu bạc chẳng lẽ… thực sự là Kin?
“Vậy Blue… à không hoàng tử Sky – Stomwindy có liên quan đến việc này không?”
“Có lẽ là không, nhưng tôi tin cậu ta vẫn biết.”
Nghe đến đây, Chiro khẽ thở phào nhẹ nhõm, ít nhất anh ấy không ra tay giết hại gia đình cô.
“Còn nữa, mẹ cháu biết được mình sắp bị sát hại nên đã nhờ một người bạn là Harry đến bảo vệ cháu. Chị ấy yêu cầu ông ta xóa trí nhớ tạm thời của cháu vì chị dâu muốn cháu được bình yên trong vài năm. Ta chính là người đưa số thuốc đó.”
“Cảm ơn chú đã cho tôi biết tất cả sự thật!”
“Vậy không có gì công nương có thể đi rồi.”
Chiro gật đầu đứng dậy chuẩn bị bước ra cửa thì dừng lại.
“Tôi có thể hỏi chú một cậu không?” – Chiro quay đầu lại nhìn Kazo rồi nói tiếp. – “Vì sao chú lại giúp ba tôi? đáng ra chú nên đi theo Kahada để có lợi chứ!”
“Không như cháu nghĩ đâu.”
Kazo cười buồn rồi vén mái tóc lòa xòa lên lộ ra một vết bỏng nặng kéo dài từ trên trán xuống con mắt bên phải. Nhìn thấy sự ngạc nhiên của Chiro Kazo nói tiếp.
“Cháu có tin vào tình anh em không?”
“Tôi hiểu rồi.”
Chiro gật đầu rồi bước ra ngoài.
“Cậu có thể ra được rồi.”
Kazo lên tiếng ngay lập tức một chàng trai xuất hiên trước mặt ông. Kazo thở dài rồi nói tiếp:
“Vì sao cậu không muốn tôi nói cho cô ấy biết sự thật đằng sau cái chết của cô bé Jiji đó?”
Kin im lặng nhìn chằm chằm vào chén trà của Chiro lúc nãy. Dường như biết mình không có câu trả lời nên Kazo liền đứng dậy đi pha chén trà khác.
“Tôi tin rằng có thứ tình cảm mang tên anh em.”
Cả người Kazo cứng đờ. ông quay lại thì Kin đã biến mất.
“Tên nhóc này, thật đáng ghét!”
Kazo bật cười nhưng lòng lại đau nhói. Anh ấy là người duy nhất không kì thị ông về gương mặt xấu xí. Anh ấy là người luôn bảo vệ ông.
******
“Lêu lêu đồ xấu xí, mày làm xấu mặt dòng họ Sakura quá! Chết đi đồ xấu xí!”
“ê nó khóc này, con trai gì mà yếu đuối vậy? Ha ha, mọi người xem tên xấu xí khóc rồi này!”
“Mấy người thôi đi!”
“Nhị hoàng tử? Sao người lại ở đây?”
đám trẻ kinh hãi nhìn người con trai trước mặt. Kazo cũng ngước lên nhìn, lúc ấy trong lòng ông suy nghĩ Kaju là con người thật sự tỏa sáng còn so với ông giống như mặt trời và màn đêm.
“đó là em tôi, tôi phải bảo vệ!”
“Em ư? Ha ha ha nhị hoàng tử đừng đùa, có ai coi kẻ xấu xí này là thành viên của gia tộc Sakura đâu.”
“Nhưng tôi tin! Tất cả mau biến đi!”
Kaju lạnh lùng lên tiếng rồi quay sang hỏi han Kazu.
“Em có sao không?”
“ơ… không, cảm ơn nhị hoàng tử.”
“Gọi tôi là anh đi, chúng ta là anh em mà.”
Kaju mỉm cười nhặt cặp sách Kazo lên, còn Kazo chỉ biết ngây ngốc miệng lẩm bẩm:
“Là anh em ư?”
“Em thích nghiên cứu ư?”
“đúng vậy, sau này em muốn thành một nhà nghiên cứu tài năng.”
Kazo vui vẻ gật đầu nhưng chợt nhận ra mình nói những điều không thể liền cúi đầu ngượng ngùng. Kaju bật cười rồi dịu dàng xoa đầu Kazo rồi lên tiếng.
“Ta sẽ chờ đến ngày đó nhà nghiên cứu đại tài!”
******
“Công nương chúng ta sẽ đi đâu?”
Vừa thấy Chiro raMika liền lên tiếng tiếng nhưng nhìn thấy khuôn mặt vô hồn của Chiro lại im lặng. Chiro bước ngang qua hai người họ đi thẳng về phía trước.
“Công nương!”
“Mika, có lẽ công nương cần yên tĩnh chúng ta cứ đợi cô ấy ở đây.”
Miki kéo Mika lại không cho cô đuổi theo Chiro rồi mới lên tiếng giải thích.
Trở lại với Chiro, lúc này cô cứ bước đi một cách vô thức mọi suy nghĩ cũng dần trở nên miên man. Khi cô biết mình có tình cảm với Sky thì cũng là lúc cô biết anh là kẻ thù của cô. Lúc này điều cô phải đôi mặt chính là sự lựa chọn. Cô biết, cô nhất định phải giết Robert nhưng liệu anh có hận cô không?
“Chiro, cẩn thận!”
Một giọng nói vang lên sau đó cả người đước một vòng tay ấm áp kéo lại gần.
“Bluesky? Sao anh ở đây?”
“Em bị ngốc hay bị đần vậy? Thấy đá trước mặt mà không chịu tránh không muốn nhìn thấy mặt trời nữa hả?”
“Em xin lỗi!”
“Em chỉ biết nói mỗi xin lỗi thôi sao?”
Chiro ngước lên nhìn Sky rồi cố nở một nụ cười buồn.
“Nếu một ngày em làm việc có lỗi với anh, anh có hận em không?”
“Em đã biết?”
“Phải, tất cả.”
“Chiro, người nên hận phải là em mới đúng. ông ấy là người sai.”
Chiro kinh ngạc nhìn Sky. Anh khẽ cười rồi xoa đầu cô.
“Lúc nào cũng vậy, em luôn khiến ta lo lắng. Em biến mất không dấu tích hại ta phải bỏ hết công việc đến đây tìm em.”
“Em xin lỗi.”
“đồ ngốc.” – Sky bật cười rồi ôm cô. – “Chiro, nếu như em giết được ông ta hai chúng ta sẽ cũng nhau bỏ đi. Hai ta sẽ đi đến một nơi thật bình yên sống đến già nhé.”
“Em…”
Chiro khựng lại, nếu như đi cùng Sky thì cô sẽ phải bỏ đất nước của mình ư?
“Em sẽ đi cùng ta chứ?”
“Em cần suy nghĩ!”
Chiro liền thoát ra khỏi vòng tay của Sky rồi bỏ đi. Anh nhìn theo bóng cô tay vẫn lơ lửng giữa không trung đôi mắt ánh lên tia buồn bã. Chợt chuông điện thoại khiến Sky giật mình.
“Mẹ à? được con sẽ về ngay!”
*****
Trong căn phòng u tối vang lên tiếng roi đầy vô tình.
“Chạy trốn? Sống đến đầu bạc? Con đang nghĩ cái gì vậy hả?”
Người phụ nữ nóng nảy vung roi xuống.
“Vì một con bé mà con từ bỏ cả vương vị sao? Cô ta là trái tim máu đó! Cô ta sẽ hủy diệt tất cả những gì con tạo ra!”
Chát.
Lại một tiếng roi nữa vang lên.
“Con đừng quên bọn chúng đã đối xử với gia tộc ta như thế nào! Tưởng nhớ bốn gia tộc kia mà quên mất gia tộc Kasame? Thật không thể tin nổi.”
Tiếng vung roi lại vang lên.
“Con nghĩ cho kĩ đi! Nếu như con dành được ngôi vua thì tất cả sẽ là của con thân phận của con cũng không bị soi mói! Con hãy cố mà được đức vua tin tưởng ông ta đang dần nghi ngờ con rồi. Ta mong con không làm mẹ thất vọng, Sky!”
Sau đó không gian trở nên yên tĩnh chỉ còn tiếng roi đầy giận dữ.
|