Ê Hổ Cái Em Là Của Anh
|
|
Chương 3
Bình minh dần hé dạng tiếng chim hót líu lo báo hiệu một ngày mới bắt đầu trên con đường đông đúc hai chiếc xe ô tô màu đen trang nhã song song nhau lướt trên đường phố , trong xe Uyên Nhi ngồi trên ghế hai tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa kính buồn bã ngắm dòng người qua lại . Hôm nay là ngày cô phải nhập học vậy là từ nay cô sẽ không được gặp bạn bè của mình nữa cô phải đối mặt với môi trường mới với những người xa lạ , Hạo Nhiên phát hiện ra con gái có chút khác thường thì cũng hiểu phần nào một đứa trẻ 14 tuổi đang được bảo bọc trong vòng tay cha mẹ như Uyên Nhi từ nay lại phải sống tự lập tự lo lắng cho bản thân mình nhất định sẽ buồn bã lo lắng , đưa tay đặt tay lên đầu con nhẹ nhàng xoa Hạo Nhiên an ủi - Con đừng lo lắng mọi chuyện sẽ ổn cả thôi Uyên Nhi cố nặn ra một nụ cười nhợt nhạt gật đầu rồi không khí lại rơi vào yên lặng ngoài tiếng radio trong xe vang lên thì không còn gì cả …
******************* Ở trong một chiếc xe khác , Uy Vũ tựa lưng vào ghế ngồi thong thả nhắm mắt khóe môi còn vương một nụ cười . Thục Quyên lắc đầu ngao ngán vỗ tay Uy Vũ nói - Con không thấy tội nghiệp con bé tí nào sao ? Câu hỏi này khiến Uy Vũ có chút suy nghĩ nhưng anh tin Uyên Nhi không yếu đuối như vẻ ngoài , mỉm cười vắt chéo hai chân Uy Vũ ung dung nói - Con đây là đang giúp cô bé đó có gì mà tội nghiệp Thục Quyên thấy con trai mình làm sai không những không hối cải mà còn muốn người bị hại bồi thường thì chán nản thở dài trong lòng thầm thương cảm cho Uyên Nhi “ Cô bé đáng yêu à cháu đã làm gì để bị Uy Vũ hãm hại như vậy chứ “
********************* Cổng trường nội trú Star World Hai chiếc xe sang trọng đỗ trước cổng trường cùng một lúc thu hút bao cái nhìn hiếu kỳ của mọi người xung quanh , Uyên Nhi quay sang bên cạnh nói với cha mình - Cha con muốn xuống một mình , cha không cần tiễn con đâu Hạo Nhiên nhíu mày khó hiểu nhìn con gái - Sao vậy con ? Uyên Nhi lắc đầu mắt bắt đầu long lánh nước - Con sợ mình sẽ không đủ can đảm để nhìn cha rời đi Một sự xúc động mạnh dâng lên Hạo Nhiên cảm động ôm lấy Uyên Nhi nhỏ nhẹ an ủi - Không sao đâu con cha mẹ sẽ tới thăm con vào chủ nhật mỗi tuần , tất cả sẽ ổn thôi Uyên Nhi con phải mạnh mẽ được không đừng khóc nếu con khóc cha cùng mẹ sẽ rất đau lòng . Nước mắt không kìm chế được cuối cùng cũng chảy ra Uyên Nhi đưa tay lên gạt nước mắt vùi đầu vào lòng cha nói nhỏ - Con hứa sẽ học thật tốt tự chăm sóc mình thật tốt để không khiến cha mẹ thất vọng Ánh nắng chiếu rọi soi qua cửa kính chiếu lên khuôn mặt dịu dàng của Hạo Nhiên , ôm chặt con gái vào lòng an ủi vỗ về . Uyên Nhi nhẹ nhàng ngẩng đầu lau đi nước mắt mỉm cười tươi tắn hôn vào má cha mình rồi vui vẻ nói - Vậy con đi học cha mẹ ở nhà giữ gìn sức khỏe Bước xuống xe Uyên Nhi tới nói tạm biệt với cha mẹ Uy Vũ rồi cùng anh đi vào trong , vừa vào trường Uyên Nhi cùng Uy Vũ đã bị mấy nam sinh vây quanh một nam sinh cao gầy chỉ vào Uyên Nhi rồi hỏi Uy Vũ - Ê Vũ bạn gái mới hả ? Uyên Nhi hừ một tiếng chẳng thèm liếc bọn họ một cái quay sang nói với Uy Vũ - Từ bây giờ chúng ta đường ai nấy đi ok Uy Vũ thong thả đút hai tay vào túi quần nhướng mày - Cha em bảo tôi phải chăm sóc em Uyên Nhi lắc đầu xua tay giọng lạnh nhạt - Khỏi đi tôi tự chăm sóc mình được anh cứ lo chuyện của anh đi Nói rồi cô đi nhanh về phía trước một lần quay đầu lại cũng không .Uy Vũ nhìn bóng dáng nhỏ nhắn xa dần khóe môi nở một nụ cười , Tuấn Anh giật mình khi thấy nụ cười của Uy Vũ vì trước nay thái độ của Uy Vũ đối với con gái luôn giữ khoảng cách cùng lạnh lùng nên hôm nay đột nhiên thấy bạn thân cười vì một cô gái nhỏ quả thật là chấn động quá đi , Tuấn Anh đờ đẫn vỗ vai Uy Vũ hỏi anh - Ê nhỏ đó là ai ? Thu lại nụ cười hiếm hoi Uy Vũ nhàn nhạt trả lời - Con của bạn của cha tôi Nói xong Uy Vũ cũng thong thả đi vào trường , “ con của bạn của cha tôi ? “ Tuấn Anh ngơ ngẩn một lúc rồi mới cười cười gật đầu “ Thì ra là con của bạn của cha Uy Vũ “ ( == ) rồi cũng chạy nhanh tới chỗ Uy Vũ .
***** Ký túc xá nữ *****
Hành lang dài vang lên những tiếng nói cười ồn ào Uyên Nhi tay kéo hành lý nhìn những tấm biển màu xanh trên mỗi cánh cửa để tìm phòng của mình cuối cùng cô dừng lại ở một phòng cửa vẫn đóng kín mỉm cười - Đây rồi phòng 105 Đẩy cửa bước vào bên trong không có ai chắc là chưa đến , Uyên Nhi kéo hành lý đi vào phòng bật đèn lên nhìn xung quanh một hồi cô thở dài - Thật khoa trương phòng lớn như vậy mà chỉ có hai người ở Ngồi lên chiếc giường cạnh cửa sổ Uyên Nhi bắt đầu sắp xếp đồ đạc của mình . Đang dọn dẹp hăng say đột nhiên cửa phòng mở ra một cô gái bước vào , Uyên Nhi quay lại nhìn cô gái đó , cô gái này có dáng người nhỏ nhắn khuôn mặt tròn đeo một cặp kính cận rất to , Uyên Nhi mỉm cười đứng dậy chào hỏi - Chào bạn mình là Lê Uyên Nhi bạn cứ gọi mình là Uyên Nhi cũng được Cô bạn kính cận nhìn Uyên Nhi chăm chú gương mặt còn có chút kinh ngạc đưa bàn tay ra nói nhỏ - Mình là Nguyễn Bảo Ngọc Uyên Nhi mỉm cười gật đầu - Tên bạn hay thật Dừng một chút Uyên Nhi chợt nhớ tới thái độ ngạc nhiên của Bảo Ngọc lúc mới bước vào , Uyên Nhi nghiêng đầu thắc mắc nhìn Bảo Ngọc hỏi - Mà tại sao khi mình chào hỏi bạn , bạn lại có vẻ ngạc nhiên như vậy ? Bảo Ngọc kéo hành lý vào trong rồi nói - À khi nãy mình thấy cậu đi cùng anh Uy Vũ nên mình nghĩ cậu là … Uyên Nhi mắt mở thật to hỏi - Là gì ? Bảo Ngọc ngại ngùng nói ra - Bạn gái của Uy Vũ Im lặng sau khi câu nói “ bạn gái của Uy Vũ “ được Bảo Ngọc nói ra không khí chìm vào im lặng … Cuối cùng sự im lặng chấm dứt vì tiếng cười lớn của Uyên Nhi cô vừa cười vừa nói - Bạn gái ha ha mình mà là bạn gái anh ta ha ha tức cười quá đi Uyên Nhi cười lăn lộn cười tới ngã cả xuống giường , Bảo Ngọc gãi đầu tò mò hỏi - Vậy cậu và anh Uy Vũ là gì của nhau ? Cố gắng nín cười Uyên Nhi ngồi dậy khó khăn nói - Không là gì cả anh ta là con trai của bạn của cha mình Nói xong lại tiếp tục cười vừa cười vừa sắp xếp quần áo , Bảo Ngọc đứng lặng im không nói gì …
|
*** Căng tin trường ***
Căng tin ồn ào tiếng nói cười vui vẻ , Uy Vũ nhàn nhã ngồi ở một bàn trong góc nhỏ nhìn ngó xung quanh thì thầm - Sao còn chưa tới ? Đang trầm tư suy nghĩ thì một giọng nữ õng ẹo vang lên phía sau khiến anh nhíu mày khó chịu , Thiên Kim mỉm cười xinh đẹp nhõng nhẽo với Uy Vũ - Anh Vũ đang chờ em sao ? Uy Vũ lờ cô ta đi tiếp tục nhìn ngó xung quanh , Thiên Kim dường như đã quen với sự lạnh lùng đó cũng chẳng để ý nhiều ngồi xuống cạnh Uy Vũ khoác lấy cánh tay anh . Uy Vũ nhíu mày ra vẻ khó chịu đẩy cánh tay Thiên Kim ra lạnh lùng nói - Đừng có ngồi gần tôi đi ra chỗ khác đi Thiên Kim cũng mặc kệ sự lạnh lùng của Uy Vũ dịu dàng nhìn anh hỏi - Anh muốn ăn gì em sẽ đi lấy Uy Vũ gạt tay cô tar a lần nữa lạnh nhạt nói - Cô cứ đi tôi không cần Thiên Kim bĩu môi bỏ đi , đúng lúc đó Uy Vũ đã tìm thấy người anh đang tìm . Uyên Nhi cùng Bảo Ngọc đi vào căng tin lấy đồ ăn sau đó chọn một bàn trống ngồi xuống , cô đang ăn rất happy thì một bóng dáng quen thuộc từ phía xa có vẻ đang bước tới chỗ cô , Uyên Nhi cúi đầu nói nhỏ - Đừng nhìn thấy tôi đừng nhìn thấy tôi đừng … Chưa kịp nói lần thứ ba thì vai đã bị đập “ Bộp “ một cái Uyên Nhi tuyệt vọng ngồi thẳng dậy không thèm quay lại , Uy Vũ tự tiện ngồi xuống cạnh Uyên Nhi hỏi han - Tiểu thư mà cũng ăn ở đây sao ? Tức giận nhưng cố kìm nén Uyên Nhi cười nói - Thiếu gia anh có thể tại sao tiểu thư tôi lại không thể ? Uy Vũ mỉm cười - Vậy tiểu thư cứ tiếp tục ăn thiếu gia tôi xin cáo lui Uyên Nhi phất tay - Miễn lễ Nhếch mép lộ ra một nụ cười vui vẻ Uy Vũ xoay người rời đi , Uyên Nhi quay lại thì thấy Bảo Ngọc đang nhìn cô như nhìn người ngoài hành tinh vậy cô buồn cười hỏi bạn - Này mặt mình dính gì sao ? Bảo Ngọc lắc đầu nói - Không chỉ là bạn không sợ Uy Vũ sao ? Cười lớn , Uyên Nhi phát hiện cô bạn này rất th vị , Bảo Ngọc ngơ ngẩn nói tiếp - Uy Vũ là chàng trai nổi tiếng nhất trường này anh ấy đẹp trai học giỏi lại là con nhà giàu nữa , có rất nhiều nữ sinh để ý anh ấy nhưng ngoài Thiên Kim ra thì chẳng ai đủ can đảm để tiếp cận Uy Vũ cả Uyên Nhi ngừng cười tò mò hỏi - Tại sao không dám , còn nữa Thiên Kim là ai ? Bảo Ngọc mỉm cười nhẹ nhàng trả lời - Vì Uy Vũ quá lạnh lùng còn nữa anh ấy đã không thích mà cứ đến gần hậu quả sẽ rất nghiêm trọng nên rất nhiều nữ sinh không dám tới gần anh ấy còn Thiên Kim ư cô ta là con gái của hiệu trưởng trường chúng ta nghe nói ông ta và cha của Uy Vũ quan hệ rất tốt nên Uy Vũ mới nhịn cô ta như vậy Uyên Nhi gật gù xem như đã hiểu rồi cô đột nhiên đứng dậy hai tay chống lên bàn cui xuống nhì Bảo Ngọc nheo mắt nghi ngờ hỏi - Cậu cũng thích anh ta ? Bảo Ngọc giật mình một chút rồi mỉm cười lắc đầu - Không mình sẽ không ngu ngốc như vậy đầu tư vào một dự án không những không có lãi mà còn có khả năng lỗ vốn Uyên Nhi gật đầu thao thao bất tuyệt - Mình cũng ghét anh ta lắm kiêu ngạo tự kỉ thích chọc ngoáy người khác ra vẻ ta đây vân vân và mây mây nói chung là ghét lắm luôn ý Bảo Ngọc nhìn Uyên Nhi không chớp mắt nhanh chóng kéo cô ngồi xuống nếu để Thiên Kim nghe được những lời này Uyên Nhi sẽ rất thảm , Bảo Ngọc ho nhẹ một tiếng nói nhỏ với Uyên Nhi - Mọi người đang nhìn , ngồi xuống Nhìn xung quanh thấy ai cũng đang nhìn mình Uyên Nhi cười ngại ngùng rồi kéo Bảo Ngọc chạy ra khỏi căng tin , Uyên Nhi vừa ra ngoài một nhóm nữ sinh túm tụm lại nói với nhau cái gì đó rồi mỉm cười tinh quái .
END CHƯƠNG 3
|
Chương 4
Sân trường ồn ào tiếng nô đùa cười nói , Uyên Nhi và Bảo Ngọc đang đi dạo cùng nhau trong sân trường vừa đi vừa nói chuyện thì bỗng nhiên có một đám nữ sinh đứng chắn trước mặt hai người , Uyên Nhi tránh qua bên nào họ sẽ lại đi theo sang bên đó cuối cùng cô ngẩng lên thắc mắc nhìn đám nữ sinh trước mặt hỏi - Sao lại chắn đường tôi ? Kẻ đứng đầu mấy nữ sinh đó là một cô gái có gương mặt sắc xảo mang chút dữ tợn cô ta đứng ra trước mặt Uyên Nhi ra vẻ đàn chị nói - Gặp đàn chị thì phải chào không phải sao nhóc … Uyên Nhi biết đám nữ sinh này nghĩ cô là ma mới nên dở trò gây sự nhưng họ nhầm rồi cô không hề giống những ma mới khác đâu , cười một tiếng Uyên Nhi chớp mắt ra vẻ ngây thơ nói - Nhưng trong bảng nội quy của nhà trường không có cái gì gọi là gặp đàn chị là phải chào nha Cô gái có gương mặt dữ tợn tức giận dơ tay lên muốn tát Uyên Nhi những cánh tay bỗng nhiên bị cản lại , Uyên Nhi cầm lấy cánh tay của cô ta hất mạnh ra đanh đá nói - Đừng có mạo hiểm thế cô có biết nếu cánh tay này làm gương mặt tôi bị thương thì cô sẽ thê thảm thế nào không ? Cô ta vừa giận vừa xấu hổ hôm nay cô đến là để dằn mặt Uyên Nhi vì Uyên Nhi đắc tội với anh Uy Vũ và Thiên Kim nhưng không ngờ cô gái này cũng không đơn giản không những không sợ hãi mà còn khiến cô xấu hổ trước bạn bè . Uyên Nhi thấy gương mặt cô ta lúc xanh lúc trắng như là con tắc kè đổi màu vậy thì cười ha ha vui vẻ kéo Bảo Ngọc bỏ đi , Đi một đoạn Bảo Ngọc kéo tay Uyên Nhi lại lo lắng nói - Uyên Nhi à chúng ta vừa nãy hơi quá đáng rồi Uyên Nhi cười lắc đầu - Không quá đáng, rất vui haha Bảo Ngọc thở dài kéo Uyên Nhi ngồi xuống chiếc ghế đá gần đó buồn bã giải thích - Uyên Nhi mình biết bạn rất dũng cảm thẳng thắn nhưng có những việc sảy ra trong ngôi trường này mà bạn không biết Uyên Nhi thấy thái độ lo sợ của Bảo Ngọc thái độ nghiêm túc trở lại hỏi bạn - Ý bạn là khi nãy mình không nên đắc tội với bà già đáng ghét kia ? Bảo Ngọc gật đầu lại thở dài nói - Thật ra cô gái khi nãy là Khánh Thi bạn của Thiên Kim mình nghĩ rằng chuyện chúng ta bị đe dọa khi nãy là do Thiên Kim điều khiển cậu nhớ không rất nhiều người đã thấy Thiên Vũ và cậu ở căng tin hôm nay Uyên Nhi nghe tới cái tên Uy Vũ hai tay bất giác nắm chặt thành nắm đấm răng nghiến kèn kẹt - Cái tên xui xẻo sao lần nào dính vào anh ta cũng rắc rối như vậy ? Thật muốn điên lên mà Mắt Bảo Ngọc trừng lớn cô cứ nghĩ dù Uyên Nhi có can đảm ra sao khi nghe xong ít ra cũng phải có chút lo lắng nhưng không ngờ cô ấy thực sự không sợ chút nào … Uyên Nhi không để ý tới ánh mắt Bảo Ngọc chỉ ngồi lo chú tâm nguyền rủa Uy Vũ , “ Tùng tùng tùng “ tiếng trống trường vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ Uyên Nhi nhanh nhẹn đứng dậy kéo cô bạn đang đờ đẫn nhanh chóng chạy vào lớp …
******************** Ký Túc xá nam Trong căn phòng ký túc xá rỗng rãi Uy Vũ nằm trên giường tai đeo tai nghe nhàn nhã nhắm mắt lại , đột nhiên cửa phòng bật Tuấn Anh hớt hải chạy vào dựt tai nghe của Uy Vũ ra . Uy Vũ khó chịu cằn nhằn - Gì ? tôi lên lớp đâu ông đi một mình đi Tuấn Anh lắc đầu nguầy nguậy - Không không phải việc đó Uy Vũ không chút kiên nhẫn ngồi dậy nhíu mày khó hiểu - Vậy lại vụ gì ? hay lại mang phao vào lớp rồi bị bắt ? Trừng mắt nhìn Uy Vũ một cái Tuấn anh nói - Cậu im miệng nghe tôi nói đã Uy Vũ gật gù đưa tay lên kéo một cái lên miệng mình rồi hướng ánh mắt về phía Tuấn Anh nhướng mày , Tuấn Anh hài lòng gật đầu nói - Hôm nay tôi tình cờ đi ngang qua sân trường cậu đoán xem tôi thấy gì ? Uy Vũ nhíu mày không nói gì , Tuấn Anh mỉm cười nói tiếp - Thấy cô bé Uyên Nhi của cậu cùng Khánh Thi đang cãi nhau Mắt Uy Vũ mở to ngạc nhiên hỏi - Cãi nhau ? Tuấn Anh gật đầu , kể lại sự việc anh đã nhìn thấy ở sân trường cho Uy Vũ nghe . Nghe xong Uy Vũ không những không tức giận như Tuấn Anh nghĩ mà còn mỉm cười hài lòng vỗ tay - Không hổ danh là cô gái của Uy Vũ ta để ý , rất tốt Chớp mắt nhìn tên con trai vốn luôn lạnh lùng khó gần trước mặt Tuấn Anh thở dài - Bệnh lạnh lùng : đã chữa được , bệnh tự kỉ : hết thuốc chữa Nhưng Tuấn Anh vẫn nói thêm - Vũ , cho dù Uyên Nhi không yếu đuối nhưng cậu đừng lơ là quá Thiên Kim sẽ không bỏ qua đâu , Uyên Nhi có thể thắng con bé đanh đá Khánh Thi nhưng Thiên Kim thì lại là cả một vấn đề đấy . Uy Vũ ngừng đắc ý khuôn mặt cũng bắt đầu hiện lên chút lo lắng lúc đầu khi bày trò đưa Uyên Nhi vào đây học anh chưa bao giờ nghiêm túc suy nghĩ về những chuyện có thể sảy đến nhưng hiện tại điều anh cần chính là bảo vện Uyên Nhi . Uy Vũ quay sang nhìn Tuấn Anh nói với bạn - Cậu nghĩ tôi nên làm gì ? Mỉm cười hài lòng vì cuối cùng Uy Vũ cũng thôi ngạo mạn dù chỉ một chút của chút Tuấn Anh nói - Cậu để ý hành động của Thiên Kim còn phần bảo vệ Uyên Nhi của cậu tôi sẽ lo Gật đầu hài lòng với tính toán của Tuấn Anh tuy trong lòng Uy Vũ có hơi hụt hẫng khó chịu vì không thể đích thân bảo vệ Uyên Nhi nhưng nếu anh càng ở gần cô thì nguy hiểm tới với cô càng nhiều vì vậy anh phải chịu đựng phải nhịn để Uyên Nhi có thể an toàn … Tuấn Anh nhìn dáng vẻ lo lắng của Uy Vũ lại cảm thấy buồn bã trước đây anh cũng từng như vậy có người để quan tâm lo lắng , bảo vệ . Thở dài đứng dậy cố quên đi những suy nghĩ về một ai đó vừa ùa về trong tâm trí Tuấn Anh mệt mỏi nằm xuống giường “ Gía mà mình cũng có một ai đó quan trọng “ anh buồn bã nghĩ thầm
******************* Lớp học ồn ã tiếng nói cười bên ngoài Khánh Thi hớt hải chạy vào nói thầm gì đó vào tai Thiên Kim , Nghe xong Thiên Kim tức giận đập bàn hét lên - Đáng ghét Không khí vốn đang ồn ào bỗng trở nên im lặng mọi người ngồi tại chỗ có người thì ngại ngùng tránh ra chỗ khác , Thiên Kim híp mắt nhìn Khánh Thi quát lên - Có mỗi việc đó mà cậu làm không xong vậy thì cậu có thể làm gì hả ? Khánh Thi cúi đầu líu díu nói - Con bé đó không đơn giản đâu Thiên Kim nó không hiền lành như chúng ta nghĩ Hừ một tiếng Thiên Kim tức giận ngồi bịch xuống ghế - Vô dụng Cô đưa tay lên vuốt mái tóc dài màu hạt dẻ của mình suy nghĩ một chút , bỗng dưng khóe môi nở một nụ cười lạnh cô ngoắc tay với Khánh Thi . Khánh Thi tới gần Thiên Kim ngồi xuống , Thiên Kim nói nhỏ vào tai Khánh Thi gì đó rồi hai người nhìn nhau cười xấu xa …
|
**************** Tan học Uyên Nhi và Bảo Ngọc đi cùng nhau về ký túc xá hai người vừa đi vừa chuyện trò vui vẻ , “ Ayo! Stop! Let me put it down another way I got a boy meotjin! I got a boy chakhan! I got a boy handsome boy nae mam da gajyeogan I got a boy meotjin! I got a boy chakhan! I got a boy awesome boy wanjeon banhaenna bwa “ (*) *( I got a boy – SNSD )*
chuông điện thoại của Uyên Nhi reo vang cắt ngang cuộc trò chuyện vui vẻ , Uyên Nhi nhìn màn hình điện thoại quay sang Bảo Ngọc nói - Là điện thoại của mẹ mình Ngọc về trước nhé mình sẽ trở lại sau Nói rồi Uyên Nhi nhanh chóng bấm nút nghe giọng nói dịu dành vang lên - Mẹ con rất nhớ mẹ … Bảo Ngọc đẩy gọng kính cười nhẹ đi trước , đi được một đoạn cô bị Khánh Thi cùng một số nữ sinh nữa chặn đường , Khánh Thi dữ dằn nói - Ê con cận mày là bạn của con bé Uyên gì gì đó hả ? Nhìn mấy nữ sinh dữ tơn trước mặt Bảo Ngọc sợ hãi lùi lại phía sau nhưng cô lại bị một ai đó đẩy lên , Bảo Ngọc không phòng bị ngã song soài ra đất . Khánh Thi cười lớn - Sợ ư ? nếu sợ thì biết điều một chút nghe lời tụi tao Bảo Ngọc khiếp sợ không nói lên lời chỉ im lặng nhìn Khánh Thi , Khánh Thi hài lòng với sự sợ hãi đó nói tiếp - Tối nay mày hãy đưa con bé kia tới hồ bơi của trường Bảo Ngọc lắc đầu - Không , tôi không làm Khánh Thi tức giận vung tay tát vào mặt Bảo Ngọc khiến cô đau đớn kêu lên ngã nằm ra đất , Khánh Thi đi tới kéo mái tóc dài của Bảo Ngọc đe dọa - Mày có làm không ? Gắng nhịn đau đớn Bỏa Ngọc hét lên - Không Buông tay đẩy cô xuống đất Khánh Thi quay lại nhìn mấy nữ sinh đằng sau cười lạnh nói - Xử nó đi Vô vọng nhìn xung quanh , Bảo Ngọc nắm chặt tay nhắm mắt lại chấp nhận số phận - Mấy người đang làm gì hả ? đúng lúc những nữ sinh đó định động thủ thì một giọng nói trầm ấm vang lên , Bảo Ngọc mở mắt nhìn ra phía sau thì thấy một chàng trai cao lớn rất quen thuộc đang đứng đó nhìn vào Khánh Thi bằng ánh mắt dữ tợn , Tuấn Anh nhìn Bảo Ngọc thảm hại ngồi trên đất rồi lại nhìn Khánh Thi gằn giọng - Còn không cút đi ? Khánh Thi không thể tin nhìn anh , Tuấn Anh là thần tượng của bao nữ sinh trong trường trước nay các cô gây chuyện anh chưa bao giờ lộ diện sao bây giờ lại ra mặt ngăn cản ? Không lẽ anh thích nhỏ cận này ? Không thể nào , Khánh Thi lắp bắp - Đây không phải việc anh nên xen vào anh tránh đi Cười lạnh Tuấn Anh nhìn Khánh Thi chăm chú hỏi - Ý cô là không đi ? Cô muốn chống lại tôi ? Khánh Thi vội vã lắc đầu - Không , em nào dám Bảo Ngọc nhìn Tuấn Anh chăm chú anh đang giúp cô sao ? không thể nào không phải anh ghét cô lắm sao ? ( Kún : chuyện của hai anh chị này mình sẽ giải thích sau nha ) Tuấn Anh liếc Khánh Thi một cái đi tới đỡ Bảo Ngọc dậy trước khi đi còn không quên cảnh cáo - Nếu tôi còn thấy các cô làm phiền Uyên Nhi hay Bảo Ngọc thì đừng có trách tôi không nương tay . Khánh Thi tức giận nhưng không dám nói gì đứng đó nhìn Bảo Ngọc bằng ánh mắt đầy oán giận chán ghét . Nghe anh nói vậy Bảo Ngọc hiểu ra , thì ra là vậy tại sao cô lại quên Tuấn Anh là bạn của Uy Vũ chứ ? Nếu cô không nhầm thì Uy Vũ đang thích Uyên Nhi nên Tuấn Anh mới đúng lúc ở đó và cứu cô , thở dài Bảo Ngọc thoát khỏi cánh tay anh buồn bã nói - Cảm ơn anh đã cứu em , em có thể tự đi được Nhìn điệu bộ muốn thoát khỏi anh của Bảo Ngọc , Tuấn Anh tức giận hừ lạnh - Khỏi dù sao cũng không phải tôi muốn cứu cô chỉ là tôi sợ Uyên Nhi buồn thôi Nghe từng câu từng chữ anh nói Bảo Ngọc cười khổ - Em biết rồi nhưng dù sao em vẫn muốn cảm ơn anh , vậy em đi đây Nói xong Bảo Ngọc quay người rời đi , cô biết anh rất khó chịu khi thấy cô vì cô rất giống người ấy . Uyên Nhi nghe xong điện thoại quay về ký túc xá nhưng không gặp Bảo Ngọc , cô lo lắng chạy đi tìm vừa ra tới cửa phòng thì thấy Bảo Ngọc trên người lấm lem đất cát mái tóc rối bời mặt còn sưng lên , Uyên Nhi thét lên - Cậu làm sao thế này ? Mỉm cười lắc đầu Bảo Ngọc vào phòng rồi kéo tay Uyên Nhi nói - Cậu đừng hét , mình không sao đâu không cẩn thận nên té ngã thôi Uyên Nhi biết Bảo Ngọc nói dối cô quát - Cậu nói đi ai đánh cậu ? Nói tới đây cô bỗng nhớ lại Bảo Ngọc hiền lành hôm qua mới nhập học làm sao có thể đắc tội gây thù với người khác nhưng cô thì có , Khánh Thi cái tên đó ngay lập tức hiện ra Uyên Nhi tới gần bạn hỏi - Khánh Thi phải không ? Bảo Ngọc mở to mắt nhìn Uyên Nhi khiến cô xác định bản thân đã đoán đúng , Uyên Nhi ngồi xuống ép Bảo Ngọc kể lại tình cảnh lúc đó . Sau khi nghe toàn bộ mọi chuyện Uyên Nhi khóc nức nở ôm lấy Bảo Ngọc , từ trước tới nay ngoài cha mẹ chưa ai bảo vệ cô như vậy . Uyên Nhi ôm lấy Bảo Ngọc nức nở thì thầm - Bảo ngọc cảm ơn bạn vì đã làm bạn của mình cảm ơn bạn … Nắng vàng soi vào phòng ký túc trong phòng hai cô gái ôm nhau vừa khóc vừa cười …
END CHƯƠNG 4
|
Chương 5
Tháng 11 thời tiết trở lạnh , từng cơn gió lạnh buốt thổi tung chiếc rèm của ô cửa sổ Uyên Nhi ngồi học bài bỗng nhiên rung mình vì lạnh , tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ cô rất muốn biết hiện giờ ở nhà cha mẹ đang làm gì có nhớ cô không ? Bảo Ngọc từ ngoài bước vào thấy Uyên Nhi buồn bã nhìn ra ngoài cửa sổ biết bạn đang nhớ nhà , Bảo Ngọc tới gần ngồi xuống cạnh Uyên Nhi an ủi - Cậu nhớ nhà à ? Quay lại nhìn Bảo Ngọc , Uyên Nhi buồn bã gật đầu - Ừ mình nhớ cha mẹ Rồi cô chợt nhớ ra đã nhập học lâu như vậy nhưng cô chưa bao giờ thấy Bảo Ngọc gọi hay nhắc gì đến gia đình cả , Uyên Nhi tò mò nhìn Bảo Ngọc - Sao mình chưa bao giờ nghe cậu kể về gia đình với mình ? Nghe xong câu hỏi đó khuôn mặt Bảo Ngọc trở nên buồn bã mệt mỏi , Uyên Nhi thấy bạn như vậy thì nghĩ là mình đã hỏi sai gì đó nên rối rít cả lên - Mình nói sai gì sao , sao bạn buồn vậy ? Mỉm cười nhợt nhạt Bảo Ngọc lắc đầu cầm tay Uyên Nhi nói nhỏ - Mình sẽ kể cho cậu về gia đình mình nhưng hứa với mình nghe xong cậu đừng ghét mình nha Uyên Nhi khó hiểu gật đầu , Bảo Ngọc thở dài bắt đầu kể - Gia đình mình có ba người , cha mình , mình và … Đến đây Bảo Ngọc dừng lại một chút giọng nói nghẹn ngào , Uyên Nhi nắm lấy tay Bảo Ngọc thật chặt , Bảo Ngọc hiểu ý mỉm cười nhẹ nhàng nói tiếp - Và chị gái của mình Bảo Kim , chị ấy hơn mình ba tuổi từ nhỏ mình và chị ấy đã rất thân thiết Uyên Nhi nhìn Bảo Ngọc bằng ánh mắt ngưỡng mộ - Cậu có chị gái ư thích thật đấy Nhìn thấy vẻ mặt ngưỡng mộ của Uyên Nhi , Bảo Ngọc hít vào một hơi thật sâu - Đúng nhưng hai năm trước chị ấy đã qua đời rồi - Hả ? Uyên Nhi giật mình đứng phắt dậy - Chết ….chết rồi ? Gật đầu buồn bã Bảo Ngọc kéo Uyên Nhi ngồi xuống nghẹn ngào kể tiếp - Hai năm trước chị Kim và mình đã cãi nhau , sau đó mình bỏ đi trước khi băng qua đường thì một chiếc xe ô tô lao tới mình không kịp né nên chỉ đứng đó nhưng cậu biết không khi đó chị Kim mặc dù đang giận mình nhưng vẫn chạy tới đẩy mình ra kết quả chị ấy đã ra đi mãi mãi … Kể đến đây Bảo Ngọc gục đầu xuống khóc nấc lên , Uyên Nhi im lặng đưa tay lên vỗ vai bạn an ủi . Bảo Ngọc vừa khóc vừa nói tiếp - Sau đó cha mình không còn nói chuyện với mình nữa mọi người đều ghét mình , bởi vì nếu mình không ngang bướn cãi nhau với chị ấy thì mọi chuyện sẽ không sảy ra chị ấy sẽ không chết … Uyên Nhi thấy mắt cay cay rồi từng giọt nước mắt chảy ra cô ôm lấy Bảo Ngọc cảm nhận từng chút run rẩy nhè nhẹ thì thầm - Không sao đâu mình ở đây với cậu mình sẽ không bao giờ ghét cậu sẽ luôn ở bên cậu Gió thổi không ngừng , bầu trời âm u mây đen dày đặc rồi từng hạt mưa rơi xuống sân trường vắng vẻ trong căn phòng ký túc tiện nghi sang trọng hai cô gái ôm nhau khóc nức nở
*********************
Ký túc xá nam
Hành lang ký túc xá dường như dài vô tận , Tuấn Anh mệt mỏi lê từng bước nặng nề hôm nay là lần đầu tiên trong hai năm qua anh đối mặt với Bảo Ngọc , từ sau cái chết của Bảo Kim anh chưa hề gặp lại cô ấy đúng vậy người anh muốn bảo vệ là Bảo Kim . Hôm nay đứng từ xa nhìn Bảo Ngọc bị Khánh Thi đánh đập anh cũng không hề có ý định chạy ra giúp đỡ vì anh hận Bảo Ngọc , hận cô đã cướp đi mạng sống của người con gái anh chân trọng nhưng khoảnh khắc đó khi cô nhắm mắt chấp nhận anh lại không kìm chế được mà xông ra cứu cô . Khi đó Tuấn Anh sửng sốt không ngờ Bảo Ngọc lớn lên lại giống Bảo Kim như vậy nhưng anh vẫn không nén được khó chịu mà nói những lời tổn thương cô , bản thân Tuấn Anh biết cái chết của Bảo Kim không hoàn toàn là do Bảo Ngọc nhưng khi nhìn thấy cô tim anh sẽ rất đau rất đau nên anh không còn cách nào khác ngoài tránh xa Bảo Ngọc tàn nhẫn với cô ấy … Bước vào phòng Tuấn Anh nhìn thấy Uy Vũ đang nhìn mình chằm chằm , Tuấn Anh cười hỏi - Nhìn gì ? Nhìn bạn thân chăm chú Uy Vũ đứng dậy đi tới trước mặt Tuấn Anh bàn tay đặt lên trán bạn - Có sốt không ? Gạt tay Uy Vũ ra Tuấn Anh về giường của mình ngôi xuống không nói gì , Uy Vũ đi tới ngồi xuống giường khoanh tay trước ngực lảm nhảm - Nghe nói cậu đuổi mụ đanh đá Khánh Thi để cứu Bảo Ngọc ? Lười trả lời câu hỏi đó Tuấn Anh ậm ừ một tiếng rồi nằm xuống , Uy Vũ nhìn Tuấn Anh một cái rồi nói tiếp - Nếu tôi nhớ không nhầm thì cậu không thích cô ấy mà ? à ghét thì đúng hơn nhỉ ? Khó chịu nhíu mày Tuấn Anh ngồi dậy mệt mỏi lên tiếng - Chỉ là vì không muốn cô ta bị thương thôi dù sao nếu cô ta bị thương Uyên Nhi của cậu nhất định sẽ không vui , cậu muốn Uyên Nhi buồn sao ? Uy Vũ lắc đầu , anh hiểu Tuấn Anh đang nghĩ gì chắc chắn do Bảo Ngọc quá giống Bảo Kim nên cậu ta mới làm như vậy . - Lý do đó hoàn toàn là bịa đặt , Dừng một chút anh nhìn thẳng vào Tuấn Anh nói rõ từng chữ - Tuấn Anh , cậu nên nhớ Bảo Ngọc cho dù có giống đến đâu nhưng cô ấy không phải Bảo Kim hoàn toàn không phải Tuấn Anh cười khổ nhìn Uy Vũ - Tôi biết chứ cậu cho rằng tôi cứu Bảo Ngọc vì cô ta giống Bảo Kim sao ? Lắc đầu nhè nhẹ Uy Vũ nhìn thẳng vào Tuấn Anh chắc chắn - Không phải tôi nghĩ mà sự thật chính là như vậy , Tuấn Anh cậu đừng vì họ có gương mặt giống nhau mà nhầm lẫn tôi biết cậu yêu Bảo Kim nhưng cậu cũng đừng vì Bảo Ngọc giống Bảo Kim mà nhầm lẫn Mệt mỏi đứng dậy Tuấn Anh đi ra khỏi phòng trước khi đi còn không quên nói với Uy Vũ - Cậu nghĩ quá nhiều rồi Nhưng chỉ có Tuấn Anh mới hiểu câu nói kia có bao nhiêu miễn cưỡng , Uy Vũ nói đúng có lẽ trong khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Bảo Ngọc anh đã nghĩ rằng đó là Bảo Kim nhưng anh không muốn thừa nhận cũng chưa từng có ý định xem Bảo Ngọc là Bảo Kim cả … Cơn mưa ngày càng nặng hạt trên con đường vắng người Tuấn Anh đứng nhìn mưa rơi anh thở dài nhắm mắt lại thì thầm - Bảo Kim anh nhớ em … Tuấn Anh không hề biết rằng khi anh nói câu đó thì ở phía xa một cô gái đang bịt miệng dấu đi tiếng khóc của mình . Bảo Ngọc nhìn bóng dáng đau khổ của Tuấn Anh cô gục xuống dưới khóc nấc lên cô nhớ lại cái ngày định mệnh đó , ngày cô mất đi chị gái mất đi tất cả …
|