Ê Hổ Cái Em Là Của Anh
|
|
********* Flash Back **********
Đó là một ngày mưa , mưa rơi không ngừng nghỉ Bảo Ngọc chạy thật nhanh về nhà quần áo cô ướt đẫm nước mưa , nhìn thấy chiếc xe đạp thể thao quen thuộc cô nở nụ cười vui vẻ thốt lên - Anh ấy đang ở đây Chạy thật nhanh vào nhà để gặp người ấy nhưng vừa tới cửa tâm trạng vui vẻ phấn khích của cô đã vụt tắt cô thấy người ấy , người cô ngưỡng mộ ngay từ lần gặp đầu tiên Tuấn Anh và chị gái cô Bảo Kim đang ôm nhau . Bảo Ngọc quay người chạy đi không dám quay đầu lại , trái tim cô rất đau đớn như bị một bàn tay bóp chặt cô nhớ lại cuộc nói chuyện giữa hai chị em cô cách đây hai ngày , lúc đó cô hỏi Bảo Kim - Chị ơi anh Tuấn Anh có bạn gái chưa ? Bảo Kim nhìn cô khuôn mặt hiện lên sự ngạc nhiên nhưng vẫn trả lời - Chưa nhưng sao em hỏi vậy ? Dừng lại Bảo Kim chợt thốt lên - Em không phải là thích Tuấn Anh đấy chứ ? Bảo Ngọc ngại ngùng cúi đầu không nói năng gì , thấy vậy Bảo Kim cười to - Ôi em gái đáng yêu của tôi đang xấu hổ sao , em thích cậu ấy thật rồi Bĩu môi một cái Bảo Ngọc nũng nịu - Chị đừng nói cho anh ấy nha , nha Cuộc nói chuyện cách đây hai ngày hiện rõ như một đoạn phim quay chậm trước mắt Bảo Ngọc , chị ấy biết cô thíchTuấn Anh nhưng tại sao chị ấy lại ôm anh ? Bảo Ngọc ra sức chạy chạy mãi cho tới khi ngã gục xuống đất đầu gối rỉ máu . Tối hôm đó khi Bảo Ngọc về nhà cô đã bị cha mắng một trận , nhưng cô chẳng có cảm giác gì cả . Khi về đến cửa phòng Bảo Ngọc thấy Bảo Kim đang lo lắng đi qua đi lại vừa thấy cô lên đã nắm lấy tay cô hỏi han ân cần - Em có sao không ? sao lại dầm mưa như vậy lỡ cảm lạnh thì sao ? chân em chảy máu rồi vào chị bôi thuốc cho . Bảo Ngọc lạnh nhạt vùng tay ra khỏi tay Bảo Kim lạnh lùng nói - Không cần Bảo Kim lặng thinh nhìn cô mắt long lanh nước - Em sao vậy ? Mỉm cười chua sót Bảo Ngọc hét lên - Chị là đồ đạo đức giả chị biết tôi thích anh ấy tại sao còn làm như vậy ? Sững người , Bảo Kim run run nói - Chị đã làm gì Bảo Ngọc nhìn người đứng trước mặt bằng ánh mắt chán ghét - Tôi thấy hết rồi chị đang ôm anh ấy Nói xong cô bỏ chạy ra ngoài , Bảo Kim nhanh chóng đuổi theo trời mưa càng nặng hạt Bảo Kim kéo tay cô lại giải thích - Không em hiểu lầm rồi chị không có thích anh ấy là anh ấy , anh ấy ôm chị Ngọc à tin chị đi chị làm sao có thể đối với em như vậy chứ ? Nghe lời giải thích đó Bảo Ngọc càng tức giận cô thét lên - Chị đang khoe khoang sao , chị đang muốn cho tôi biết người anh ấy yêu là chị sao ? Bảo Kim tôi ghét chị tôi ghét chị … Hét lên trong nước mắt Bảo Ngọc lao ra đường cái bỗng nhiên tiếng còi lớn vang lên chói tai khiến cô bừng tỉnh , cô muốn chạy nhưng chân mềm nhũn không thể cử động đúng lúc chiếc xe chuẩn bị đâm vào Bảo Ngọc thì một lực đẩy mạnh mẽ khiến cô té sang bên cạnh . Bảo Ngọc chỉ kịp hét lên - Chị……………. Mưa vẫn rơi Bảo Kim nằm đó máu chảy đầm đìa , Bảo Ngọc chạy tới ôm lấy chị gái liên tục xin lỗi - Chị em xin lỗi chị đừng ngủ được không đừng nhắm mắt em xin chị Nhưng Bảo Kim vẫn nhắm mắt bàn tay buông thõng Bảo Ngọc đau đớn chị cô đã chết , vì cô mà chết… Tang lễ của Bảo Kim diễn ra hai ngày sau đó , cha Bảo Ngọc không nhìn mặt cô , khiến cô rất đau lòng nhưng cô hiểu bản thân đáng bị như vậy khi sinh ra cô lấy đi mạng sống của mẹ khi lớn lên cô tước đi mạng sống của chị , cô đáng bị như vậy … Ngày diễn ra tang lễ Tuấn Anh suất hiện cô thấy anh khóc , cô đưa khăn cho anh nhưng anh gạt tay cô ra nói với cô - Cô là kẻ giết người cút đi … Tổn thườn chồng chất gia đình ấm áp cũng tan biến hằng đêm Bảo Ngọc chỉ biết ôm di ảnh của chị gái khóc không thành tiếng . Cô ước gì có thể chết cùng với Bảo Kim đã nhiều lần ý nghĩ tự vẫn hiện ra trong đầu nhưng cô luôn không thực hiện được bởi vì cô quá hèn nhát đúng vậy cô quá hèn nhát . Sau hai năm sống trong sự lạnh lùng của cha Bảo Ngọc quyết định xin vào học ở trường nội trú , cô không muốn mỗi đêm cha phải khó chịu khi thấy cô , cô không muốn sống một mình trong căn nhà cô đơn lạnh lẽo …
************ End Flash Back *************
Kí ức mờ nhạt nhưng đau đớn không hề thuyên giảm Bảo Ngọc nhìn bóng dáng cao lớn phía xa nhìn anh thật cô đơn lạnh lẽo nước mắt lại rơi …
END CHƯƠNG 5
|
Chương 6
Ánh bình minh xua đi màn đêm tăm tối từng cơn gió lạnh thổi qua làm hàng cây xanh đung đưa trong gió Uyên Nhi và Bảo Ngọc đang trên đường đi tới lớp học , thấy Uyên Nhi có vẻ im lặng Bảo Ngọc quay sang hỏi - Cậu không khỏe à ? Mỉm cười lắc đầu Uyên Nhi nhỏ giọng - Mình không sao cả , còn nữa sao mắt cậu sưng lên vậy ? Đẩy gọng kính lên trên cao Bảo Ngọc quay đi tránh ánh mắt của Uyên Nhi trả lời - Đêm qua mình có chút khó ngủ Bảo Ngọc tuy không hề muốn nói dối Uyên Nhi nhưng có những chuyện cô chỉ muốn giữ cho riêng mình mà thôi … Sau khi nghe câu trả lời đó Uyên Nhi cũng không nghĩ ngợi nhiều hai người lại im lặng đi tiếp , vừa tới cửa lớp thì hai cô bị Khánh Thi chặn lại cô ta cố tình đâm vào Bảo Ngọc khiến cô không có chút phòng bị ngã xuống sàn ,sau đó Khánh Thi trừng mắt với Bảo Ngọc quát - Đi đứng kiểu gì thế mù à ? còn không xin lỗi ? Bảo Ngọc điềm đạm không phản kháng nhưng Uyên Nhi thì như hổ mẹ thấy con bị thương hét toáng lên - Mù cái đầu chị ý chính bản thân đi đứng không chịu nhìn mà còn mạnh miệng Nhìn Uyên Nhi hai tay chống hông mắt mở to không biết sợ là gì Bảo Ngọc lo sợ Uyên Nhi sẽ bị trả thù nên kéo tay cô nói nhỏ - Mình không sao đâu Khánh Thi hài lòng với biểu hiện của Bảo Ngọc nhếch mép cười nhạt - Đừng tưởng thế là xong Cô ta giơ ngón chỏ chỉ vào Uyên Nhi đanh đá ra lệnh - Mày xin lỗi đi tao sẽ tha cho hai đứa Trừng mắt , trừng mắt lại trừng mắt “ Con mụ này điên sao ? “ Uyên Nhi khinh bỉ nghĩ thầm rồi cô nhìn Khánh Thi đang đứng trước mặt ôm bụng cười lớn - Ha ha xin lỗi ha ha Mọi người đứng xung quanh nhìn Uyên Nhi tới đờ đẫn Khánh Thi nhìn Uyên Nhi chằm chằm , Uyên Nhi đột nhiên ngừng cười đứng thẳng dậy nhìn Khánh Thi nói tiếp - Muốn tôi xin lỗi ? chị điên à đi khám đi Bỏ lại biết bao gương mặt thẫn thờ ngơ ngẩn Uyên Nhi kéo Bảo Ngọc vào lớp . Khánh Thi bừng tỉnh tức giận quay lại chạy theo Uyên Nhi kéo lấy mái tóc dài của cô giật mạnh ra sau , Uyên Nhi đột nhiên thấy đầu đau nhói theo bản năng quay lại cô chưa kịp chửi ầm lên thì một cái tát thật mạnh rơi trên khuôn mặt trăng nõn nhỏ nhắn , Uyên Nhi bị đau á lên một tiếng lập tức ngã xuống sàn tay bị đập vào chân bàn đau nhói . Cô ôm khuôn mặt sưng đỏ đứng dậy nhìn Khánh Thi bằng ánh mắt lạnh băng - Chị vừa tát tôi ? Khánh Thi cười nhạt khoanh tay trước ngực vênh váo nhìn Uyên Nhi - Thì sao ? có can đảm thì đánh trả đi tao không tin mày có lá gan lớn như vậy mày chỉ được cái miệng thôi muốn đấu với tao ư đừng vọng tưởng , mày nghĩ mày là ai ? Nghe từng câu từng chữ nhưng Uyên Nhi không hề bị đả kích hay lộ ra một chút tức giận , cô cười lớn đi tới gần Khánh Thi đứng trước mặt cô ta - Chị nghĩ tôi sợ chị sao ? Khánh Thi chưa kịp phản ứng thì một cái tát thật mạnh dáng xuống má cô ta , Uyên Nhi lùi lại đứng khoanh tay trước ngực nhếch mép cười khinh bỉ - Đừng ỷ mình là ma cũ mà bày trò bắt nạt ma mới đừng nghĩ có bạn thân là con gái hiệu trưởng mà lên mặt tôi đây từ nhỏ đã không biết sợ bất cứ thế lực nào chị nghĩ nếu tôi đến phòng ban giám hiệu nói chị đánh tôi thì mọi người sẽ để chị yên sao ? nếu như muốn sống yên thì tránh xa tôi và Bảo Ngọc ra Tức tới tím tái mặt mày Khánh Thi lao tới muốn đánh Uyên Nhi thì đột nhiên một giọng nam lạnh lùng pha chút trầm ấm vang lên - Các người đang làm gì hả ? giọng nói đầy uy lực và đe dọa khiến cô ta ngưng mọi động tác … Uyên Nhi quay về nơi phát ra giọng nói thì thấy Uy Vũ và Tuấn Anh đang đứng giữa đám học sinh đang xem kịch , khuôn mặt Uy Vũ đầy tức giận khi nhìn thấy má Uyên Nhi sưng đỏ lên , anh nhíu mày đi tới chỗ Uyên Nhi bàn tay mạnh mẽ nắm lấy cằm cô xoay bên trái xoay bên phải càng nhìn càng nhíu mày chặt hơn . Uyên Nhi cũng không vui chút nào hất bàn tay Uy Vũ ra càu nhàu - Đau bỏ ra Uy Vũ buông tay nhìn về phía Bảo Ngọc nói - Đưa Uyên Nhi đến phòng y tế đi Cúi đầu không dám ngẩng lên vì sợ nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Tuấn Anh , Bảo Ngọc chạy tới kéo Uyên Nhi đi tới phòng y tế … Sau khi bóng dáng Uyên Nhi và Bảo Ngọc xa dần Uy Vũ nói với đám người đang hứng thú xem kịch vui ở xung quanh - Hết trò xem rồi ai về lớp nấy đi Mọi người lầm bầm bất mãn nhưng vẫn tản dần , Khánh Thi cũng nhân cơ hội muốn chuồn về trước nhưng chưa đi được mấy bước thì bị Tuấn Anh gọi lại - Làm gì mà chạy nhanh vậy ? Giật mình quay lại Khánh Thi giả vờ ngây ngô hỏi Tuấn Anh - Vậy hai anh có chuyện gì muốn nói ? Uy Vũ liếc Khánh Thi một cái lạnh nhạt cảnh cáo - Về nói với Thiên Kim đừng ngu ngốc động tới Uyên Nhi nếu không dù cho cô ta có là con của hiệu trưởng tôi cũng sẽ không nương tay Ánh mắt sắc bén bắn về phía Khánh Thi khiến toàn thân cô ta run rẩy nhưng vẫn hỏi thêm một câu - Con nhỏ đó là gì của anh ? Câu hỏi này khiến Uy Vũ đột nhiên sững lại , đúng vậy Uyên Nhi là gì của anh ? bạn gái ư hình như thời cơ chưa tới , bạn bè ư lại xin đi làm sao có thể chứ ? đầu óc rối tung không biết trả lời sao thì đột nhiên một sáng kiến hiện ra trong đầu anh mỉm cười gian xảo , ánh mắt nhìn ra phía xa anh nhẹ nhàng nói - Cô ấy là hôn thê của tôi … Không gian xung quanh như đóng băng , Khánh Thi và Tuấn Anh ngơ ngẩn nhìn Uy Vũ dáng vẻ dịu dàng này của anh đây là lần đầu tiên , lần đầu tiên hai người thấy dáng vẻ này của Uy Vũ . Rốt cuộc cô gái có cái tên Uyên Nhi này là ai mà có thể khiến Uy Vũ có vẻ mặt như vậy ?
|
Phòng Y tế nồng nặc mùi thuốc , Uyên Nhi sau khi được cô y tá bôi thuốc lên bên má bị sưng thì muốn quay về lớp học nhưng Bảo Ngọc nhất quyết bắt cô nằm nghỉ ngơi , Uyên Nhi cãi không được nên đành thuận theo Bảo Ngọc nằm trong phòng y tế một mình Uyên Nhi nhàm chán nhìn đồng hồ treo tường chỉ mong một tiết học nhanh nhanh kết thúc để cô có thể ra ngoài vì Bảo Ngọc đã nói “ nếu cậu không chịu ngoan ngoãn nằm đây cho tới khi mình quay lại thì đừng có trách mình “ khi cô ấy nói vậy còn làm động tác tay nắm thành nắm đấm giơ lên trước mặt Uyên Nhi để đe dọa nữa , Uyên Nhi tuy không sợ nhưng vì không muốn Bảo Ngọc lo lắng thấp thỏm nên đành thỏa hiệp nằm nghỉ ngơi ở đây . Nằm miên man suy nghĩ mãi cuối cùng mệt mỏi cũng kéo đến , Uyên Nhi ngáp một cái rồi từ từ nhắm mắt chìm vào giấc ngủ , cùng lúc đó cánh cửa phòng y tế được ai đó nhẹ nhàng đẩy ra một bóng dáng cao lớn bước vào . Uy Vũ nhìn Uyên Nhi đang nhắm mắt ngủ ngon lành trên giường bệnh tự nhiên lo lắng lại tiêu tan , cô gái này quả là không tầm thường bị đánh tới mặt nở hoa thế kia mà vẫn có thể ngủ yên ổn . Ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Uy Vũ dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Uyên Nhi , anh nhớ lại khi nãy khi anh nói “ Cô ấy là vị hôn thê của tôi “ giây phút đó anh đột nhiên phát hiện thì ra đối với nhóc con này cảm giác của anh không chỉ là cảm thấy hứng thú mà là anh đã thích cô mất rồi , có lẽ là từ lần đầu tiên họ gặp nhau anh đã bắt đầu thích cô mất rồi . Nhìn kỹ khuôn mặt Uyên Nhi , cô không có nét gì đặc biệt thực sự rất bình thường nhưng trời phú cho cô có một đôi mắt to tròn khiến ai nhìn vào cũng phải rung động , một mái tóc dài đen nhánh xoăn tự nhiên lại tỏa ra một mùi thơm rất đặc biệt và là mùi anh thích nhất mùi hoa sữa . Uyên Nhi không trang điểm lòe loẹt không đeo những thứ đồ trang sức đủ màu khiến anh loạn mắt không ra vẻ tiểu thư nhà giàu . Có thể nói Uyên Nhi là một cô gái đơn giản tới không thể nào đơn giản hơn , còn nữa tuy gia đình giàu có nhưng cô lại chưa bao giờ vì thế mà kiêu ngạo coi thường kẻ khác , có thể tính cách cô đanh đá nhưng cô không đem tính cách đó để nạt nộ người khác mà chỉ dùng tính cách đó để bảo vệ bản thân hay những người xung quanh . Có lẽ anh thích cô chính là bởi vẻ ngoài không đặc biệt và tính cách đơn giản tới đáng yêu ấy...
Mải ngồi ngắm Uyên Nhi , Uy Vũ không hề để ý cửa phòng đã mở ra từ bao giờ . Bên ngoài một cô gái xinh đẹp hai tay nắm chặt môi mím lại ánh mắt hung ác nhìn vào người đang nằm trên giường bệnh , sau một lúc cô nhẹ nhàng đóng cửa quay người rời đi .
Bảo Ngọc nhìn Thiên Kim mang một bộ dáng tức giận rời đi thì lo lắng chạy tới cửa phòng y tế , vừa mở cửa cô đã đoán ra tại sao Thiên Kim lại có vẻ mặt đó . Trong gian phòng nhỏ một cô gái thanh tú đang chìm trong cơn mộng mị khóe môi còn nở nụ cười , bên giường bệnh chàng trai cao lớn luôn lạnh lùng nay lại nhìn cô gái ấy một cách dịu dàng chìu mến ánh mắt đó chứa đựng biết bao yêu thương khiến Bảo Ngọc cảm động , cô nhẹ nhàng đóng cửa không muốn làm phiền hai người xoay bước rời đi trong lòng cô trào dâng cảm giác ngưỡng mộ giá như có người đối với cô như Uy Vũ đối với Uyên Nhi thì thật tốt . Suy Nghĩ tốt đẹp đột nhiên gián đoạn Bảo Ngọc nhớ lại ánh mắt của Thiên Kim trước khi bỏ đi , không được nếu Thiên Kim tự mình ra tay thì Uyên Nhi sẽ không chống đỡ nổi cô nhất định phải nói với Uy Vũ . Lo lắng chợt dâng lên khiến Bảo Ngọc lo sợ Uyên Nhi bị như hôm nay là vì muốn bảo vện cô , cô không thể để Uyên Nhi gặp chuyện được . Đang bước đi trong vô thức đột nhiên cô nhìn thấy Tuấn Anh , anh đứng đó đôi mắt buồn bã hướng về phía xa chắc chắn anh đang nhớ chị Thiên Kim , thở dài buồn bã Bảo Ngọc quay người đi về hướng ngược lại cô biết lúc này chắc chắn anh sẽ không muốn nhìn thấy cô …
Mùa đông lạnh lẽo từng cơn gió thổi qua khiến hang cây rung động những chiếc lá rơi từ trên cây xuống trải đầy khắp con đường nhìn thật buồn bã , thê lương …
END CHƯƠNG 6
|
Chương 7
Trời ngả về chiều trong phòng y tế Uyên Nhi mở mắt từ từ tỉnh dậy , nhìn xung quanh căn phòng thấy không có ai cô ngước mắt nhìn đồng hồ treo tường . Vừa nhìn đã nhảy dựng lên , trời ạh cô đã ngủ mấy tiếng đồng hồ rồi Uyên Nhi khó chịu nghĩ thầm , Về tới phòng ký túc cũng không thấy Bảo Ngọc nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho Bảo Ngọc nhưng cô ấy tắt máy , Uyên Nhi lại lo lắng tới đứng ngồi không yên cô sợ Khánh Thi sẽ lại đi tìm Bảo Ngọc trả thù như lần trước . Nghĩ tới đây Uyên Nhi quyết định không thể ngồi yên được nữa cô chạy ra khỏi ký túc xá đi tìm Bảo Ngọc … Uyên Nhi tìm mọi ngóc ngách trong trường nhưng vẫn không tìm thấy Bảo Ngọc , tuy muốn ra bên ngoài nhưng cô chỉ là học sinh mới đến lại không quen thuộc nơi này biết nơi nào mà tìm chứ ? Suy nghĩ một chút bỗng nhiên một sáng kiến hiện ra trong đầu , Uyên Nhi lấy điện thoại trong túi sách ra bấm một hồi trên màn hình hiện lên một dãy số , đây là số của Uy Vũ trước khi tới đây học cha cô đã lưu số anh vào máy cô để tiện liên lạc nhưng thề có trời từ khi lưu xong cô đã ném nó vào Black List nhưng hôm nay vì bất đắc dĩ nên mới phải dùng tới hít một hơi thật sâu Uyên Nhi bấm phím gọi … Trong phòng ký túc xá Uy Vũ nằm trên giường nhắm mắt hồi tưởng về dáng vẻ Uyên Nhi khóe môi nở nụ cười dịu dàng , đang mơ màng thì đột nhiên điện thoại reo lên . Uy Vũ khó chịu cầm điện thoại lên anh không biết ai phá vỡ giấc mộng đẹp của anh nhưng kẻ đó nhất định có kết cục không tốt , nhìn cai tên quen thuộc trên điện thoại sự khó chịu vừ hiện ra lập tức biến mất thay vào đó là sự vui vẻ lạ thường , Uy Vũ nhấc máy bên kia đã thấy cô blab la bla đại khái là - Uy Vũ chết tiệt bây giờ mới nghe máy anh họ hàng của rùa hả *&%*&*&^^%%^^% Nhăn mặt đưa chiếc điện thoại ra xa Uy Vũ bất giác đưa tay lên xoa xoa lỗ tai rồi lắc đầu mỉm cười , Uyên Nhi mắng xong thì thở phì phò như hết hơi nhưng cũng chẳng thấy Uy Vũ đáp lại cô lại tức giận hét lên - Đâu rồi ? sao không nói gì hả ? Uy Vũ nín cười đưa điện thoại lại gần nói nghiêm túc - Xin hỏi tìm anh đây có chuyện gì ? Bĩu môi khinh thường “ lại còn nhấn mạnh từ anh đây nữa “ Uyên Nhi khinh bỉ nghĩ thầm nhưng hiện tại cô đang là người đi nhờ vả nên không thể thất lễ được . Cố nặn ra một nụ cười nhẹ Uyên Nhi nói - Có chuyện muốn nhờ anh giúp ngay bây giờ anh có bận gì không ? Cười tươi như hoa Uy Vũ day day tai mình để chắc chắn bản thân không nghe nhầm Uyên Nhi đang nhờ vả anh sao ? nén lại vui sướng anh dùng giọng bình thản hỏi lại cô - Giúp gì vậy ? Không muốn vòng vo giải thích nhiều Uyên Nhi lập tức nói vào vấn đề chính - Là thế này hôm nay từ phòng y tế về tôi không thấy Bảo Ngọc đâu cả gọi điện thì không ai nghe máy tôi muốn nhờ anh tìm cô ấy Trong lòng có chút không hài lòng hóa ra là cô đang lo lắng cho Bảo Ngọc sao ? Không phải cô là kiểu girl x girl đấy chứ ? lắc đầu lược bỏ mấy suy nghĩ đáng sợ trong đầu “ không được nếu cô như vậy thì anh để cho ai đây “ nghĩ một lát Uy Vũ lơ đãng nói lại - Có lẽ cô ấy đi chơi đâu đó cùng bạn bè hay tự học trong thư viện thôi cần gì phải tìm ? Lo lắng tràn ngập trong lòng khiến Uyên Nhi quên đi tất cả cũng chẳng có tâm trạng mà tức giận với anh , cô rối rít lên - Không tôi đã tìm mọi nơi ở trong trường rồi nhưng không thấy vì vậy tôi muốn nhờ anh đưa tôi ra ngoài tìm Bảo Ngọc tôi sợ cô ấy vì chuyện sáng nay mà gặp nguy hiểm Đang định lạnh nhạt với Uyên Nhi thêm tí nữa thì một sáng kiến nảy ra trong đầu Uy Vũ anh cười gian trá nói - Cũng được nhưng bất quá có điều kiện Lại còn điều kiện Uyên Nhi trong đầu có ý muốn xuyên qua điện thoại bóp anh chết tươi nhưng vì đang nhờ vả nên phải nhịn cũng được thôi chỉ cần điều kiện đó không quá đáng là được , nghiến răng kèn kẹt phát ra tiếng rít từ kẽ răng - Điều kiện gì ? Thấy Uyên Nhi nghiến răng nghiến lợi Uy Vũ mỉm cười nhẹ nhàng - Em phải làm theo ba yêu cầu của tôi Dậm chân xuống đất Uyên Nhi bất đắc dĩ đồng ý nói với anh - Năm phút nữa cổng ký túc xá tới muộn trừ một điều Nói xong cô tức giận dập máy cái bộp khiến nắp pin bung cả ra Uyên Nhi nắm chặt điện thoại nghiến răng - Uy Vũ tôi sẽ không tha cho anh đâu chờ đi Cuộc đàm phán kì cục kết thúc Uyên Nhi thay đồ rồi chạy nhanh ra cổng muốn bắt lỗi Uy Vũ tới muộn nhưng không ngờ khi xuống tới nơi đã thấy anh đứng đó nhìn cô mỉm cười vui vẻ , lại nghiến răng thêm lần nữa cô tự nhủ “ Nhịn nhịn phải nhịn “ . Nhìn dáng vẻ hít vào thở ra khó khăn của cô Uy Vũ mềm lòng - Được rồi đi thôi Nhìn quanh một cái Uyên Nhi thắc mắc nhìn anh hỏi - Đi bằng gì ? Mỉm cười vẫy tay với Uyên Nhi hai người cùng tới chỗ một chiếc mô tô Uy Vũ ngồi lên xe rồi quay lại nhìn cô gái đang ngơ ngác cười gọi - Không đi sao ? Ngơ ngẩn một chút Uyên Nhi tới gần anh hỏi nhỏ - Anh có biết lái không , tôi còn trẻ lắm chưa có muốn chết đâu nha Bật cười lớn Uy Vũ kéo tay cô - Tưởng không biết sợ gì ai ngờ cũng chỉ có vậy mà thôi Trừng mắt nhìn anh Uyên Nhi hét lên - Ai sợ đi thì đi Chiếc xe phóng đi trên con đường Uyên Nhi ngồi đằng sau hai tay nắm chặt áo Uy Vũ cho dù có sợ ngã cũng nhất định không ôm eo anh , Uy Vũ mỉm cười đột nhiên phanh gấp khiến Uyên Nhi sợ hãi ôm chặt lấy anh . Giật mình hoảng hốt Uyên Nhi muốn thu tay lại nhưng hai bàn tay nhỏ bé lại bị một bàn tay khác chặn lại ép tay cô ở nguyên đó , Uy Vũ cười mỉm nói - Đừng cố chấp nữa sẽ nguy hiểm đấy Nghe vậy Uyên Nhi ngồi yên tay vẫn ôm lấy eo Uy Vũ , nhìn bàn tay nhỏ bé đang ngại ngùng bám chặt vào nhau Uy Vũ mỉm cười mãn nguyện thì ra cảm giác được ôm từ phía sau lại thú vị như vậy … Trên con đường rộng lớn le lói ánh đèn chiếc xe mô tô mạnh mẽ lao vút trong đêm
|
Một con hẻm nhỏ vắng vẻ một cô gái bất lực ngồi xuống ôm lấy chính mình , Bảo Ngọc nhìn mấy tên lưu manh đang tới gần cô rất sợ ước gì có ai đó tới cứu cô nhưng cô la hét mãi cũng chẳng có một bóng người xuất hiện nhìn mấy tên lưu manh dâm đãng ngày càng tới gần Bảo Ngọc nhắm chặt mắt mong tất cả chỉ là giấc mơ khi mở mắt ra cô vẫn đang ở ký túc xá vui vẻ với Uyên Nhi . Nhưng khi mở mắt ra cô vẫn thấy cảnh tượng hãi hung trước mặt một tên trong đám người tiến tới vuốt nhẹ lên má Bảo Ngọc cười nói - Học sinh trung học sao đáng tiếc Bảo Ngọc quay mặt đi không cho hắn chạm vào mình , tên đó giận dữ tát cô quát - Con này láo thật tụi mày đâu xử nó đi Mấy tên đàn em xung quanh nhìn cô cười xấu xa tới gần , Bảo Ngọc lùi dần rồi chạm vào bức tường lạnh ngắt . Không ngờ chuyện này lại sảy ra chiều nay sau khi về trường cô bị Thiên Kim chặn lại nói là tối nay phải đưa Uyên Nhi tới nếu không cô sẽ gặp rắc rối , nhưng Bảo Ngọc không làm vậy cô tới một mình và Thiên Kim khi nhìn thấy cô đã nổi giận kêu đám người này lôi cô ra đây … Bừng tỉnh khỏi kí ức Bảo Ngọc cố đứng dậy muốn chạy nhưng cô lại bị chúng kéo tóc dìm đầu xuống đất , một người trong số bọn chúng tới gần giật kính mắt của Bảo Ngọc ra rồi xuýt xoa - Ôi cũng là một mỹ nhân đấy chứ Bảo Ngọc sợ hãi lui lại mặt đau rát vì bị đánh cô không dám phản kháng nữa , cho tới khi cô nghĩ là bản thân đã thực sự xong rồi thì một giọng nói lanh lảnh vọng tới - Bảo Ngọc cậu ở đâu , Bảo Ngọc … Là Uyên Nhi , Bảo Ngọc vừa mừng vừa sợ mừng vì Uyên Nhi đã tới cứu cô sợ là vì nếu Uyên Nhi tới đây cô ấy sẽ gặp nguy hiểm . Uyên Nhi nghe thấy tiếng động lập tức chạy vọt vào trong ngõ , Uy Vũ kéo tay cô lại nhíu mày - Để anh vào trước em đợi ở đây đi Gật đầu đồng ý Uyên Nhi nắm tay anh nói nhỏ - Nhất định phải cứu cô ấy còn nữa cẩn thận Nhìn đôi mắt tinh ranh mọi khi nay lại long lanh nước Uy Vũ mỉm cười xoa đầu Uyên Nhi - Đừng lo lắng anh sẽ quay lại Gật đầu nắm tay anh thật chặt mãi sau mới chịu buông ra quyến luyến nhìn anh xông vào nguy hiểm … *** Tôi là đường phân cách không biết viết cảnh bạo lực T.T *** Trong ngõ liên tục vọng ra những tiếng thủy tinh bị đập vỡ cùng những tiếng kêu thất thanh Uyên Nhi đứng bên ngoài nghe mà ruột gan cứ lộn tùng phèo cả lên cô sợ nhỡ Bảo Ngọc và Uy Vũ có làm sao thì cô sẽ thế nào đây ? chắp hai tay lại nhìn lên bầu trời đầy sao Uyên Nhi nhắm mắt thầm thì - Xin ông trời đừng để hai người họ sảy ra chuyện gì … Một giọt nước ấm nóng lăn trên gò má trắng bệch vì lạnh hai bàn tay chắp vào nhau miệng mím lại thành một đường . Rồi đột nhiên con ngõ nhỏ trở nên im ắng lạ thường Uyên Nhi sợ hãi ngồi xuống không lẽ đã sảy ra chuyện gì sao ? không , không được cô đứng lên lao vào trong ngõ đột nhiên Uyên Nhi đụng vào ai đó cô lùi lại nhìn người đối diện . Vừa nhìn nước mắt lại tuôn như mưa cô lao vào ôm lấy Uy Vũ khóc rống lên - May quá huhu ……… tôi còn tưởng anh toi rồi hu hu Uy Vũ dở khóc dở cười ôm lại Uyên Nhi , đây là cô đang lo lắng hay rủa anh chết đây ? Bảo Ngọc từ sau Uy Vũ bước ra khoanh tay trước ngực nhìn bạn thân đang tận dụng thời cơ để sàm sỡ trai đẹp cười nói - Này thật không công bằng tí nào tại sao cậu không ôm mình ? Nghe thấy giọng nói quen thuộc Uyên Nhi buông Uy Vũ ra lao tới chỗ Bảo Ngọc khóc lớn ôm chặt lấy bạn nức nở - Bạn có sao không hu hu đều là tại mình , tại mình gây chuyện xin lỗi xin lỗi Sự quan tâm trân thành này đã lâu lắm rồi Bảo Ngọc không cảm nhận được cô mỉm cười nhẹ nhàng ôm lại Uyên Nhi - Mình không sao mà , không phải lỗi của cậu nên đừng khóc nữa Uyên Nhi nghe vậy không những không ngừng khóc mà còn gào to hơn , trên con đường vắng vẻ gió lạnh thổi vù vù nhưng không ảnh hưởng tới không khí ấm áp mà Uy Vũ , Uyên Nhi và Bảo Ngọc đang cảm nhận …
*********************
Ký túc xá nữ Nhìn cô gái có đôi mắt sưng như hai cái hột đào trong gương Uyên Nhi lần nữa muốn đâm đầu vào gối tự vẫn , tại sao mắt cô lại như vậy ? tại sao ? Bảo Ngọc từ trong phòng tắm đi ra thấy bạn thân không ngừng đâm đầu vào gối thì buồn cười trêu chọc - Này sao không đâm luôn vào tường đi để thêm quả ổi nữa Đang thương ngẩng lên Uyên Nhi buồn bã xoa mắt ỉu xìu lên tiếng - Cậu quá đáng thật đấy lại chọc tớ Đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng Uyên Nhi đứng phắt dậy đi quanh Bảo Ngọc mấy vòng cuối cùng đứng trước mặt Bảo Ngọc hét lên - Cậu không đeo kính lúp hả ? Bảo Ngọc nhìn Uyên Nhi vui vẻ như đứa trẻ con phát hiện ra bản đồ dấu kẹo thì phì cười - Kính lúp gì chứ nó có chút dày thôi không phải kính lúp , còn nữa mình không bị cận chỉ đeo kính để bớt gây chú ý thôi Ồ một tiếng Uyên Nhi nhìn Bảo Ngọc một cái rồi hài lòng gật đầu - Đẹp quả nhiên là mỹ nhân Bảo Ngọc mỉm cười gượng gạo gãi đầu , đột nhiên nhớ tới gì đó cô dùng ánh mắt mờ ám nhìn Uyên Nhi hỏi - Này cậu và Uy Vũ là thế nào vậy ? Đứng trước gương săm soi khuôn mặt Uyên Nhi lơ đãng hỏi lại - Sao là sao ? Bảo Ngọc cười gian - Hôm qua cậu ôm anh ấy rất chặt nha Nghe xong câu đó Uyên Nhi giật mình tí ngã ngửa cô cười gượng nhìn Bảo Ngọc - Ha ha cảm động vì hắn cứu cậu thôi Cười nhạt Bảo Ngọc tới gần Uyên Nhi dí sát mặt mình vào mặt cô nheo mắt nói - Hôm qua khi cậu ôm anh Vũ cậu hoàn toàn không biết mình đã được cứu vì khi cậu ôm anh ấy mình còn chưa đi ra Ách vậy mà cũng bắt lỗi được Uyên Nhi dùng ánh mắt thú vị nhìn Bảo Ngọc - Cậu thay đổi rất nhiều Mỉm cười tươi tắn vuốt lại mái tóc dài đen nhánh Bảo Ngọc gật đầu - Ừ đến lúc thay đổi rồi Đột nhiên cô quay lại nhìn Uyên Nhi - Uyên Nhi từ nay mình và cậu sẽ bảo vệ lẫn nhau hai chúng ta không một ai được đau buồn hay gặp nguy hiểm được không ? Mắt cay cay Uyên Nhi nắm tay Bảo Ngọc gật đầu . Chỉ qua một đêm rất nhiều thứ đã thay đổi Bảo Ngọc thay đổi bản thân để bảo vệ bản thân và người cô quý trọng , Uyên Nhi dần nhận ra ưu điểm của Uy Vũ tuy cô chưa thực sự biết lí do của sự lo lắng những giọt nước mắt rơi khi nghĩ anh gặp nguy hiểm nhưng tất cả những thay đổi nhỏ này sẽ là một khởi đầu tốt cho một tườn lai tươi đẹp …
END CHƯƠNG 7
|