Ê Hổ Cái Em Là Của Anh
|
|
Chương 8
Trên con đường vắng vẻ hai hang cây bên đường đung đưa trong gió , từng cơn gió lạnh buốt thổi trên con đường . Uyên Nhi kéo chiếc khăn len màu trắng lên cao che đi chiếc cổ cùng đôi má đỏ bừng vì gió lạnh , cô quay sang phía Bảo Ngọc nhăn nhăn mũi càu nhàu - Tháng 12 lạnh muốn chết mà vẫn phải đi học Nhìn Uyên Nhi mặt nhăn như quả táo tàu Bảo Ngọc cười mỉm nhún vai - Chịu thôi dù sao cũng vẫn phải học mà Xoa hai bàn tay lạnh buốt vào nhau Uyên Nhi lấy găng tay trong túi áo khoác ra vừa đeo vào tay vừa càm ràm - Đúng là độc ác bắt những cô bé yếu đuối nhỏ bé như chúng ta phải chịu cực trời lạnh muốn đóng băng mà vẫn phải tới trường Bảo Ngọc nghe xong thì cúi đầu thở dài , Uyên Nhi thấy bạn có vẻ mặt đó thì kéo tay Bảo Ngọc đi thật nhanh , đi qua một nhà hang cô nhìn thấy họ đang dựng cây thong mắt bỗng chốc sáng lên cô nhìn Bảo Ngọc vui vẻ hỏi - Noel năm nay cậu có về nhà không ? Tâm trạng đột nhiên xuống thấp tới cực hạn Bảo Ngọc buồn bã lắc đầu - Cha mình không ở trong nước nên mình sẽ ở lại trường Biết bản thân đã vô ý nhắc tới chuyện buồn của Bảo Ngọc , Uyên Nhi gãi đầu bối rối cười ngượng - Mình xin lỗi mình vô ý quá Lắc đầu mỉm cười Bảo Ngọc chấn an Uyên Nhi - Không sao đâu mình ổn mà Ngừng lại một chút Bảo Ngọc hỏi lại Uyên Nhi đang ủ rũ - Cậu thì sao , cậu về nhà chứ chắc hai bác nhớ cậu lắm đấy Một ý kiến chợt hiện ra khiến khuôn mặt cô sáng bừng Uyên Nhi nhảy cẫng lên hai tay đặt lên vai Bảo Ngọc ríu rít - Vậy mình sẽ ở lại với cậu nha Cảm động vì câu nói của Uyên Nhi nhưng Bảo Ngọc cũng là người hiểu chuyện cô biết nếu Uyên Nhi không về cha mẹ cô ấy sẽ buồn lắm , thở dài buồn bã nhưng môi vẫn cố nặn một nụ cười nói với Uyên Nhi - Đừng như vậy hai bác sẽ buồn lắm cậu về nhà đi mình ở lại một mình được mà Nghe tới đây Uyên Nhi vẫn cười vui vẻ lắc đầu - Không đâu thực ra cha mình phải đi công tác ở Anh nhưng vì mình nên mới ở nhà , hiện tại không cần nữa rồi mình sẽ ở lại cùng cậu cha mẹ mình có thể làm việc của họ Bảo Ngọc vui vẻ gật đầu - Vậy cũng được chúng ta sẽ đón giáng sinh cùng nhau Hai người nhìn nhau cười vui vẻ quên đi sự lạnh lẽo của mùa đông giá rét …
******************** Căng tin đông đúc , Uyên Nhi bê khay đồ ăn đầy ắp chen lấn trong đám học sinh ánh mắt quét một lượt tìm kiếm bóng dáng ai đó , đang mải nhìn quanh Uyên Nhi không để ý có người đã lặng lẽ đi tới phía cô . Đột nhiên lưng bị đẩy mạnh Uyên Nhi không kịp kêu lên đã ngã sấp xuống sàn . Đầu đập xuống sàn gạch khiến cô đau điếng nước mắt cũng muốn tuôn ra , Uyên Nhi cố gắng ngồi dậy nhìn khay thức ăn mà khi nãy cô mất bao nhiêu công sức mới lấy được nay đã nằm hết trên sàn bị bao nhiêu đôi giày dẫm đạp , tức giận Uyên Nhi cố nhịn cơn đau đớn đứng dậy nhìn ra phía sau tìm kiếm kẻ đã đẩy mình . Thiên Kim đứng trước mặt Uyên Nhi hai tay khoanh trước ngực khóe môi còn nở nụ cười khinh bỉ , Uyên Nhi tức giận quát lên - Chị dỗi hơi không có việc gì làm hả sao lại đẩy tôi ? Mỉm cười nhẹ nhàng như không có chút liên quan tới mình , Thiên Kim dùng ánh mắt sắc bén nhìn quanh căng tin khi nãy còn sôi nổi nay đã im ắng lạ thường nhún vai nói với Uyên Nhi - Chị đâu có đẩy em ? em tại sao lại nói vậy chứ em có nhìn thấy chị đẩy không em thử hỏi mọi người xem có ai thấy chị đẩy em không ? Nhìn cái bản mặt “ tôi rất oan ức “ của Thiên Kim rồi lại liếc xung quanh nhìn hang đống học sinh nét mặt tái nhợt Uyên Nhi lắc đầu ngao ngán nghĩ thầm “ Một lũ vô dụng “ tuy muốn chạy đến tát cho Thiên Kim một phát nhưng vì không có nhân chứng hay vật chứng gì để buộc tội cô ta đã đẩy mình nên Uyên Nhi đành cắn răng quay người muốn bỏ đi . Thiên Kim cười đểu nhìn Uyên Nhi nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc nhưng đột nhiên một cái tát đau điếng rơi trên khuôn mặt trang điểm kĩ càng của cô ta khiến Thiên Kim không chút phòng bị ngã xuống , ôm khuôn mặt đau đớn Thiên Kim ngẩng lên nhìn kẻ to gan dám tát mình chỉ thấy Bảo Ngọc đứng đó . Thiên Kim tức điên lên đứng dậy muốn đánh Bảo Ngọc thì bị một bàn tay chặn lại quay sang tìm kẻ dỗi hơi phá đám Thiên Kim hét lên - Buông tay mày muốn bị đuổi học phải không ? Uyên Nhi cầm lấy cánh tay Thiên Kim nhưng mắt lại mở to kinh ngạc nhìn Bảo Ngọc . Bảo Ngọc gật nhẹ đầu với Uyên Nhi nhẹ nhàng nói - Cậu buông tay đi ngồi xuống đầu cậu chảy máu rồi Uyên Nhi ngơ ngẩn nhưng vẫn làm theo lời Bảo Ngọc ngồi xuống cạnh đó ánh mắt nhìn về phía Bảo Ngọc Ở một góc của căng tin Uy Vũ lo lắng muốn điên lên quay sang hét lên với Tuấn Anh - Buông tay cậu làm cái quái gì thế để tôi đi giúp họ Nhìn thằng bạn thân nổi tiếng là lạnh lùng điềm tĩnh nay không khác gì gấu mẹ thấy con bị thương , Tuấn Anh điềm tĩnh lắc đầu - Đứng im tôi muốn xem Bảo Ngọc sẽ làm gì … Bảo Ngọc nhìn Uyên Nhi ngồi xuống rồi mới quay lại dùng ánh mắt sắc bén liếc Thiên Kim lạnh nhạt nói - Muốn bị đuổi học ư , cô nghĩ cô là ai đừng tưởng mình là con gái của hiệu trưởng mà muốn làm gì thì làm cô nên nhớ 20 % cổ phần của trường này là do cha tôi nắm giữ Giận tới tím tái mặt mày Thiên Kim hoảng sợ khi thấy ánh mắt xem thường của mọi người xung quanh , giận dữ che lấp lý chí Thiên Kim dơ tay lên muốn tát Bảo Ngọc nhưng lần này vẫn bị cản lại . Bảo Ngọc ngạc nhiên nhìn Tuấn Anh , anh đang giúp cô sao ? Thiên Kim nhìn thấy Tuấn Anh và Uy Vũ giọng nói trở nên mềm đi cô tỏ vẻ oan ức khóc lên - Hai anh tới thật đúng lúc …. Các anh xem hai đứa nó … nó bắt nạt em Nhìn cô gái đang nức nở trước mặt như mọi khi Tuấn Anh sẽ làm cho kẻ đánh cô ta khổ sở nhưng lần này anh chỉ mỉm cười đẩy tay Thiên Kim ra gằn giọng - Cút … Căng tin lặng phắt không một ai di chuyển hay cử động mọi ánh mắt đều hướng về phía Tuấn Anh , không một ai không biết Thiên Kim và nhóm của cô ta lộng hành như vậy một phần là vì cha cô ta là hiệu trưởng mà quan trọng nhất là cô ta có chỗ dựa vững chắc là Uy Vũ và Tuấn Anh nhưng hiện tại là gì đây Tuấn Anh thì mắt to trừng mắt nhỏ với Thiên Kim còn Uy Vũ thì loay hoay quanh Uyên Nhi như ách chú chó nhỏ trung thành * Kún : từ ngữ của mình ôi tôi bái phục bản thân * Vừa xấu hổ vừa tức giận Thiên Kim khóc toáng lên chạy đi , Bảo Ngọc ngơ ngác nhìn Tuấn Anh tuy muốn hỏi anh tại sao phải làm vậy nhưng không nói lên lời . Nhớ ra đầu Uyên Nhi chảy máu Bảo Ngọc chạy tới lo lắng hỏi - Sao rồi cậu có sao không ? Đờ đẫn lắc đầu Uyên Nhi nhìn Bảo Ngọc ngơ ngẩn hỏi - Cậu sao lại như vậy ? Biết cách cư xử khi nãy của bản thân đã làm Uyên Nhi giật mình Bảo Ngọc cười nói - Chỉ là mình vứt đi vỏ bọc nhút nhát trở nên mạnh mẽ hơn thôi Uyên Nhi gật đầu mỉm cười - Như vậy cũng tốt Uy Vũ nhìn đầu cô chảy máu thì không kiên nhẫn nổi nữa , anh kéo tay Uyên Nhi trước bao nhiêu ánh mắt Uy Vũ ôm lấy Uyên Nhi bế cô lên . Uyên Nhi đột nhiên hai chân không chạm đất thì hét toáng lên thấy Uy Vũ đang mỉm cười tươi tắn Uyên Nhi tức giận đấm anh liên hồi - Bỏ xuống anh làm gì thế hả , tôi tự đi được bỏ tôi xuống Vẫn nụ cười mê người đó Uy Vũ mặc kệ Uyên Nhi dãy dụa Uy Vũ cười nói - Ngồi yên đi nếu không anh sẽ ném em xuống đất Lập tức ngừng dãy dụa Uyên Nhi khoanh hai tay trước ngực trừng anh một cái rồi quay mặt đi , Uy Vũ cười lớn hai tay bỗng chốc thả lỏng Uyên Nhi cảm nhân người đang dần tụt xuống thì theo bản năng vòng tay ôm lấy cổ Uy Vũ , Hài lòng với hành động đó Uy Vũ tiếp tục bế Uyên Nhi tới phòng y tế …
|
Nhìn không khí xung quanh Bảo Ngọc cảm thấy buồn cười tại sao bọn họ phải kinh ngạc tới như vậy chứ ? Tuấn Anh nhìn Bảo Ngọc chăm chú không một giây rời khỏi Bảo Ngọc cảm nhận được điều đó tuy muốn đùa với anh một chút nhưng có lẽ anh sẽ không thích . Nén nỗi hụt hẫng trong lòng Bảo Ngọc quay lưng bỏ đi , Chưa đi được mấy bước thì cô đột nhiên bị một bàn tay mạnh mẽ kéo lại . Bất ngờ bị kéo lại Bảo Ngọc lui lại ngã vào lòng của Tuấn Anh , cô thắc mắc nhìn anh - Sao lại kéo em lại ? Ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào khuôn mặt đỏ ửng ấy Tuấn Anh nhíu mày không vui nói - Cô nên đeo kính vào tôi không muốn thấy bộ mặt này của cô Trái tim như bị bóp chặt tới không thở nổi Bảo Ngọc đẩy anh ra cố đứng thẳng - Đó là chuyện riêng của em chẳng có liên quan gì tới anh cả Ánh mắt anh nhìn cô khing miệt nhếch mép lạnh lùng nói - Nhưng tôi không muốn cô làm ô uế khuôn mặt xinh đẹp thánh thiện của Bảo Kim Lời nói như lưỡi dao sắc bén rạch vào tim cô , Bảo Ngọc nén những giọt nước mắt sắp rơi ra mỉm cười với anh - Nếu không chịu nổi anh hãy hủy hoại nó đi em không kiện đâu Bỏ lại những lời nói nhẹ nhàng tới bình thản Bảo Ngọc bước qua anh không hề quay đầu lại có , cô muốn anh thấy bộ dáng bất cần của cô muốn anh biết cho dù anh có hận cô tới đâu cô vẫn có thể mỉm cười sống tiếp nhưng ai biết rằng sau cái vẻ ngoài bất cần đó là những giọt nước mắt khi nhìn anh đau khổ những dằn vặt khi đối diện với sự thật rằng bản thân cô chính là thủ phạm đã gián tiếp gây ra đau khổ đó ….
************************* Phòng y tế
Uyên Nhi ngồi trên giường bệnh ôm đầu chán nản nhìn tên con trai cứ chạy ra chạy vào từ khi đứ cô tới phòng y tế anh cứ như là bị chúng tà vậy hết đi mua nước rồi mua đồ ăn nếu cô nhăn mặt một chút thôi anh sẽ lập tức đi tìm y tá đầu tiên Uyên Nhi còn cảm thấy hả hê vì khiến anh rối rít như vậy nhưng hiện tại cô đã chóng mặt tới điên lên rồi , ôm đầu Uyên Nhi hét lên - Uy Vũ stop……….. Uy Vũ dừng lại nhìn Uyên Nhi chớp mắt ngây thơ - Sao vậy ? Nghe giọng nói ra vẻ bé ngoan cái gì bé cũng không có làm của anh Uyên Nhi chắc chắn một điều anh cố ý , cô xa sầm mặt mày - Anh muốn tôi hoa mắt tới chết sao ngồi xuống Cố nén để không bật cười thành tiếng Uy Vũ vẻ mặt vô tội nhìn Uyên Nhi - Là em bảo anh đi đi lại lại mà Cúi đầu thất vọng Uyên Nhi tự nói mình ngu ngốc đã biết anh là con cáo già gian xảo mà vẫn còn để bản thân bị lừa vào bẫy . Uyên Nhi không còn cách khác đành ngẩng lên đáng thương nhìn anh chắp hai tay lại van nài - Xin anh ngồi xuống xin anh đấy , anh muốn nhìn tôi chết sao ? Mỉm cười vui vẻ Uy Vũ ngồi xuống nhìn vết thườn đã được băng lại trên đầu Uyên Nhi trong mắt hiện ra một tia lạnh lùng , không ngờ lần này anh đã không tới kịp để ngăn cản Thiên Kim . Nhắc tới cái tên đó khiến sắc mặt anh sầm xuống hai tay bất giác nắm chặt thành nắm đấm anh nhất định khiến cô ta hối hận . Nhìn vẻ mặt anh như tảng băng nghìn năm Uyên Nhi đẩy nhẹ vai anh - Này anh sao thế ? Thoát khỏi những suy nghĩ khó chịu Uy Vũ buồn bã đưa tay lên sờ nhẹ vào vết thương của Uyên Nhi - Đau lắm phải không Đột nhiên anh nghiêm túc như vậy làm cho Uyên Nhi có chút giật mình động tác quan tâm của anh khiến khuôn mặt cô nóng lên Uyên Nhi ngại ngùng lắc đầu , lo lắng và hối hận đan xen khiến tâm trạng anh rối loạn không thể nhìn thấy vẻ mặt hiếm có ấy . - Hai người đang làm gì thế ? Không khí đang ngại ngùng gượng gạo tới cực điểm thì một giọng nói lanh lảnh vọng tới khiến Uyên Nhi giật mình hất tay Uy Vũ ra cúi đầu để mọi người không thấy vẻ mặt mình , Uy Vũ nhíu mày nhìn Uyên Nhi tại sao cô lại hất tay anh ra không lẽ cô thực sự ghét anh như vậy ? suy nghĩ này khiến tâm trạng anh xuống thấp tới cực hạn Uy Vũ chán nản đứng dậy đi ra khỏi phòng . Uyên Nhi ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng anh nhưng sao cô lại cảm thấy đau nhoiskhi nhìn bóng lưng cô đơn buồn bã ấy của anh ? Phát hiện ra không khí có chút quái dị Bảo Ngọc xua tay trước mặt Uyên Nhi - Này cậu đang nghĩ gì mà nhập tâm vậy ? Mỉm cười lắc đầu Uyên Nhi cố xua đi cảm giác khó chịu trong lòng nói với Bảo Ngọc - Không có gì Nhìn đôi mắt thất thần của Uyên Nhi , Bảo Ngọc ngồi xuống ghé vào tai bạn nói giọng mờ ám - Hai người ở trong này mắt anh nhìn mắt em mà còn nói là không có gì ? Uyên Nhi trừng mắt nhìn Bảo Ngọc hét lên - Làm gì có chứ Bảo Ngọc cười một tiếng chỉ vào má Uyên Nhi - Đỏ rồi … Ôm lấy khuôn mặt nóng rực lên vì ngượng Uyên Nhi đấu tranh tư tưởng “ Mình đang xấu hổ sao ? vì Bảo Ngọc nói mình là bạn gái Uy Vũ sao ? rốt cuộc mình bị làm sao thế này , tại sao thấy hắn buồn thì lại đau lòng khi bị người khác ghép đôi với hắn mình lại không hề cảm thấy chán ghét ? oh no mình bị sao vậy nè …”
END CHƯƠNG 8
|
Chương 9
Trời sẩm tối cơn mưa nặng hạt rơi mãi không ngừng nghỉ Uy Vũ ngồi trên lan can dựa đầu vào chiếc cột nhắm mắt nghỉ ngơi , những hạt mưa lạnh giá tạt vào mặt khiến anh bừng tỉnh nhớ lại thái độ của Uyên Nhi lúc chiều anh lại không thoải mái cho dù biết rằng bản thân đã từng làm những chuyện đáng ghét nhưng Uy Vũ không ngờ Uyên Nhi lại ghét anh tới như vậy . Đang suy nghĩ vẩn vơ đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai khiến Uy Vũ giật mình quay lại , Tuấn Anh buông tay nhìn Uy Vũ cười hỏi - Cãi nhau với nàng à ? Mím môi thật chặt Uy Vũ mệt mỏi lên tiếng - Cậu nói đi sao con gái lại khó hiểu như thế ? Nhịn không được cười lớn Tuấn Anh gục đầu xuống cười không ngừng , Uy Vũ nhíu mày không vui một lát sau anh như nhớ ra gì đó vỗ vai Tuấn Anh - Này cậu thấy Bảo Ngọc hôm nay có lạ không ? Câu hỏi bất ngờ khiến Tuấn Anh ngừng cười khuôn mặt đanh lại ánh mắt nhìn về phía xa - Cho dù có thay đổi thế nào cô ta vẫn là kẻ giết người … Mưa rơi không dứt gió lạnh thổi qua khiến Uy Vũ rùng mình anh tự hỏi mình đang lạnh vì cơn gió khi nãy hay vì sự lạnh giá trong lời nói của Tuấn Anh ?
******************
Bình minh dần hé rạng bầu trời vẫn đọng lại chút âm u từ trận mưa to tối qua Uyên Nhi chỉnh lại đồng phục nhìn chính mình trong gương đôi mắt thâm đen như con gấu trúc thì mặt mày lại ỉu xìu đêm qua cô lại mất ngủ , không biết tại sao chỉ cần chợp mắt hình ảnh Uy Vũ buồn bã bỏ đi lại hiện ra khiến ngực cô lại nhói đau . Nhưng tại sao lại như vậy ? cô cũng không biết nữa từ nhỏ đã là đứa trẻ vô lo vô nghĩ nhưng từ khi Uy Vũ suất hiện mọi thứ đã thay đổi , thay đổi tới mức cô không thể nào kiểm soát được cảm xúc của bản thân nữa Uyên Nhi không biết mình đang bị làm sao nữa nếu gặp anh thì luôm cãi nhau nhưng không gặp anh cô lại thấy nhớ thở dài một hơi vuốt lại mái tóc Uyên Nhi với lấy cặp sách bước ra khỏi phòng . Đến lớp học Uyên Nhi chạy tới chỗ Bảo Ngọc ngồi xuống . Bảo Ngọc nhìn Uyên Nhi mọi ngày tới lớp sẽ cười đến híp cả mắt nay mặt lại xị xuống thì quan tâm hỏi - Cậu mệt à ? Lắc đầu buồn bã Uyên Nhi gục đầu xuống bàn im lặng không trả lời , Bảo Ngọc nhận ra sự khác lạ của cô bạn cho nên cũng không hỏi gì thêm . Một lúc sau Uyên Nhi đột nhiên bật dậy hỏi Bảo Ngọc - Này mình muốn hỏi cậu nếu cậu rơi vào trường hợp là cậu có một người bạn rất đáng ghét lúc nào cũng muốn gây sự với cậu nhưng vào những lúc quan trọng người đó sẽ cứu cậu , tuy rằng cậu rất ghét người đó nhưng khi thấy anh ta buồn cậu cũng sẽ buồn thấy anh ta bị thương cũng sẽ đau khi không gặp nhau lại thấy có chút nhớ … Bảo Ngọc xoa cằm - Vậy là mình đã thích người đó rồi Thích … Uyên Nhi đơ người một lát rồi bật cười ha hả - Ha ha thích ư ha ha Nhìn Uyên Nhi cười đến vui vẻ Bảo Ngọc ngây người lấy ngón tay chọc chọc vào người Uyên Nhi tò mò nói - Này sao cậu lại cười Uyên Nhi cố nín cười nhìn Bảo Ngọc còn đang ngơ ngác nói - Người mình ví dụ trong câu hỏi khi nãy là Uy Vũ và người có cảm giác kì lạ kia chính là mình , cậu nghĩ mình có khả năng thích anh ta sao ? Gật gù coi như đã hiểu bỗng nhiên như nhớ ra gì đó Bảo Ngọc mở to mắt thốt lên - Cậu cậu cậu đang nói về anh Uy Vũ sao ? Uyên Nhi kéo Bảo Ngọc xuống đưa ngón tay lên môi - Xuỵt nói nhỏ thôi , đúng mình nói về anh ta nhưng mình không đời nào lại đi thích kẻ kiêu ngạo như vậy đâu Bảo Ngọc gật đầu ngồi xuống hai người bỏ qua câu chuyện đang nói bàn tán về chuyện khác Uyên Nhi vui vẻ cười đùa không hề biết rằng phía sau cánh cửa sổ bên cạnh chỗ hai cô ngồi có một bóng dáng cao lớn đang hoàn toàn sụp đổ khi nghe những lời nói tưởng như vô tình vừa rồi … ********************* Một ngày mới lại bắt đầu nhưng hôm nay có chút đặc biệt , hôm nay là giáng sinh quan trọng hơn nữa là giáng sinh đầu tiên Uyên Nhi không ở cùng cha mẹ . Uyên Nhi dậy từ sớm kéo Bảo Ngọc đi khắp nơi để mua quà cho bạn học đi qua một cửa hiệu đồ nam nhìn thấy chiếc áo khoác màu đen nam tính Uyên Nhi lập tức đứng lại nhìn chằm chằm vào chiếc áo đó một lát sau cô đẩy cửa bước vào trong , Bảo Ngọc đi một đoạn không thấy Uyên Nhi thì lo lắng quay lại tìm đi một đoạn xa cũng không thấy bóng dáng Uyên Nhi Bảo Ngọc sợ hãi lấy điện thoại từ túi sách ra bấm số của Uyên Nhi chuông vừa reo đã có người bắt máy cô lo lắng hỏi - Uyên Nhi cậu đang ở đâu ? Uyên Nhi mua được món đồ vừa ý vui vẻ cười nói - Mình đang ở cửa hàng quần áo Thở dài yên tâm Bảo Ngọc vuốt trái tim đang đập dữ dội trong lồng ngực - Cậu làm mình sợ quá đi mình còn tưởng cậu bị mẹ mìn bắt đi rồi Uyên Nhi cười lớn an ủi bạn thân đang lo lắng - Mình là Uyên Nhi mà ai có thể hại mình được chứ ? à mình còn phải đi vài nơi nữa cậu quay lại kí túc trước đi nha Uyên Nhi vừa nói chuyện điện thoại vừa xem quần áo vừa nhìn thấy một chiếc váy màu trắng thuần khiết mắt cô sáng lên ghé vào điện thoại nói với Bảo Ngọc - Thôi nha mình phải đi rồi tối nay gặp lại Cúp máy Uyên Nhi chạy tới cầm lấy chiếc váy đó nhưng có một bàn tay khác lại suất hiện tóm lấy chiếc váy xinh đẹp kia , Uyên Nhi tức giận ngẩng mặt lên hét - Buông tay nó là của tôi Cô gái trước mặt thấy Uyên Nhi thì hừ một tiếng kéo chiếc váy về phía mình hét lại - Của tôi cô định ăn cướp hả là tôi thấy nó trước Ngạc nhiên khi thấy Thiên Kim nhưng Uyên Nhi không phải là người hiền lành gì cô kéo mạnh chiếc váy về phía mình - Này tôi là người vào cửa hàng này trước thấy chiếc váy này trước nếu không phải vì tôi nghe điện thoại thì tôi đã mua được nó rồi Nở nụ cười khinh địch Thiên Kim giằng mạnh lấy chiếc váy gằn giọng - Cút nó là của tao nếu mày không muốn gặp rắc rối thì cút đi Nhân viên của cửa hàng nghe thấy có tiếng cãi vã chạy tới thì thấy hai cô gái chừng 14 , 15 tuổi đang tranh nhau một chiếc váy kiểu dáng rất bình thường thấy có nguy cơ sảy ra đánh nhau cô nhân viên chạy tới nói với hai cô - Hai em đừng cãi nhau nữa Thiên Kim quay lại nhìn cô nhân viên cửa hàng bằng ánh mắt khinh thường - Chị là cái quái gì mà dám nói vậy với tôi ? Uyên Nhi thấy thái độ của Thiên Kim như vậy thì thở dài nhìn cô nhân viên cười nói - Xin lỗi đã kinh động tới mọi người rồi Cô nhân viên thấy Uyên Nhi lễ phép như vậy lại nhìn ThIên kim cao ngạo chua ngoa thì ghé vào tai Uyên Nhi nói nhỏ - Có một chiếc váy chưa được bày bán rất đẹp chị sẽ cho em xem Kiên trì nắm lấy chiếc váy trong tay giật mạnh về phía mình Uyên Nhi lắc lư cái đầu nói - Em thích chiếc này cơ Thiên Kim cũng không vừa giật mạnh chiếc váy về phía mình hét lên - Cô điên sao nó là của tôi Cô nhân viên tinh mắt nhìn chiếc váy kia đã bị rách có lẽ vì bị kéo quá nhiều , cô nói thầm với Uyên Nhi - Chiếc váy em đang cầm bị rách rồi để chị đưa em đi xem đảm bảo đẹp hơn chiếc váy rách này Uyên Nhi nghe vậy bàn tay đang gắng sức kéo bỗng nhiên buông lỏng Thiên Kim đang dùng sức đột nhiên chiếc váy bị Uyên Nhi buông ra thì mất đi trong lượng ngã ngồi xuống sàn . Uyên Nhi nhìn Thiên Kim cười hì hì nói - Nhường cho chị nhưng tôi bảo nè dáng vẻ của chị ừm … nói thế nào nhỉ không hợp với chiếc váy ngây thơ thuần khiết này
|
Sau đó Uyên Nhi cười tủm tỉm bỏ lại Thiên Kim đang tức đến nghiến răng nghiến lợi rời đi , vào tới kho hàng cô nhân viên lấy cho Uyên Nhi xem chiếc váy mới . Vừa nhìn một cái đã ngây người , chiếc váy này có hai màu hồng và trắng , và một chiếc váy vai chéo trên vai của mỗi chiếc được đính một bong hoa hồng cùng màu những hạt pha lê lấp lánh được đính trên ngực áo khiến chiếc váy càng trở nên đẹp mắt Uyên Nhi hét lên một tiền ôm trầm lấy cô nhân viên bán hàng kích động nói - Em lấy cả hai chiếc mau gói vào cho em kẻo bà chằng kia lại suất hiện nữa … Bước ra khỏi cửa hàng với tâm trạng phấp phới Uyên Nhi nhìn những món đồ mình mua được đột nhiên chiếc áo khoác khiến cô mê mẩn đập vào mắt Uyên Nhi mới giật mình - Thì ra mình mua là vì thấy Uy Vũ mặc nhất định sẽ đẹp …
*******************
Trên con đường vắng vẻ Bảo Ngọc thong thả bước đi nhìn bên đường có những đứa bé được cha mẹ nắm tay đi dạo sự ngưỡng mộ cùng ghen tỵ khiến Bảo Ngọc đau đớn , từ khi còn nhỏ mẹ cô đã qua đời ngoài chị gái và cha thì Bảo Ngọc không có ai khác nhưng cha luôn bận rộn với công việc nên rất ít khi họ ở cùng nhau vì vậy từ nhỏ tới lớn người nắm tay cô chỉ có chị gái Bảo Kim từ khi chị mất cô không còn biết cái gì gọi là hạnh phúc nữa cha trách cô vì khiến chị bị tai nạn mọi người xa lánh vì nghĩ cô là điềm gở khi cô sinh ra chưa được bao lâu mẹ cô mất khi lớn lên thì chị gái cũng vì cô mà qua đời . Một cơn gió lạnh thổi qua khiến Bảo Ngọc run rẩy cô dùng hai cánh tay ôm lấy chính mình cố nén dòng nước mắt sắp chảy ra , cúi đầu nhìn những chiếc lá khô cô đơn nằm trên mặt đất Bảo Ngọc cảm thấy cô chính là một chiếc lá cô đơn bỗng nhiên cô va vào một ai đó , cúi đầu nói xin lỗi rồi ngẩng mặt lên . Nhìn người đối diện ánh mắt Bảo Ngọc chợt tối sầm , là Tuấn Anh Không muốn nghe những lời tàn nhẫn của anh vào lúc này cô bước qua anh muốn bỏ đi nhưng chưa đi được mấy bước thì cánh tay chợt bị kéo lại , kinh ngạc quay lại nhìn Tuấn Anh , ánh mắt anh vẫn lạnh lùng như vậy nhưng lời nói thì khiến người ta kinh hãi - Đi đâu vậy em yêu ? Bảo Ngọc nhìn anh đến ngơ ngẩn , anh đang làm trò gì vậy ? Bỗng xung quanh lao xao những tiếng rì rầm thất vọng - Thì ra là có bạn gái rồi Một giọng nữ khác vang lên - Đẹp thế kia lại là học sinh của trường quý tộc nữa chúng ta chắc không có cơ hội rồi Nghe những lời nói đó Bảo Ngọc bắt đầu hiểu ra Tuấn Anh đang làm gì , nếu như là người khác làm thế này với mình cô sẽ tát cho kẻ đó một phát vào mặt nhưng vì là anh nên cô chỉ có thể chịu đựng bị lợi dụng vì cô nợ anh hơn nữa món nợ này dù có chết cô cũng không trả nổi … Bóng dáng đám con xa dần Tuấn Anh lập tức hất cánh tay Bảo Ngọc ra , Bảo Ngọc bị sức mạnh của anh làm cho lui lại vài bước nhưng cô cũng không nói gì chỉ mỉm cười rồi xoay người rời đi . Nhìn bóng dáng bình thản bất cần của Bảo Ngọc , Tuấn Anh chợt nhớ tới những lời Bảo Kim từng nói - Lúc Bảo Ngọc đau đớn nhất cũng là lúc nó tỏ thái độ bình thản nhất vì vậy đừng phán xét Bảo Ngọc vì vẻ bề ngoài … Nhìn lại bóng dáng đang kiên cường bước đi không quay đầu lại Tuấn Anh tự nói với chính mình không cần thương cảm với cô gái đó không cần …
**********************
Trên đường quay về kí túc xá Uyên Nhi đang tung tăng vui vẻ thì nhìn thấy một cái bánh bao chiều ặc là khuôn mặt nhão nhoẹt của Uy Vũ * =_= * Uyên Nhi ngạc nhiên há hốc mồm Uy Vũ mà cũng có vẻ mặt này sao ? Sự tò mò thôi thúc , Uyên Nhi đến gần Uy Vũ vỗ mạnh vai anh cười vui vẻ nói - Làm gì mà mặt như cái bánh đa nhúng nước thế ? Nhìn khuôn mặt quen thuộc nụ cười cũng quen thuộc tâm trạng Uy Vũ bắt đầu khá lên nhưng rồi lại trầm xuống , anh ngoảnh mặt đi không trả lời . Uyên Nhi thấy Uy Vũ không trả lời mà ngoảnh mặt đi thì có chút không vui dậm chân xuống đất quát - Trịnh Uy Vũ anh lại dám không để ý tới tôi ? Nghe thấy tiếng rống kinh hoàng Uy Vũ giật mình quay lại nhìn dáng vẻ hai tay chống hông mắt rực lửa miệng thì chu ra ước chừng có thể treo cả cân thịt lên đó thì phì một tiếng , Uyên Nhi đã giận nay còn giận hơn lại còn dám cười ? Cô tức giận lôi hộp quà đã chuẩn bị cho anh ở trong túi ra ném vào người Uy Vũ quát lên - Qùa của anh đây tôi chỉ muốn tặng quà cho anh thôi sao lại không để ý tới tôi chứ ? tôi ghét anh ghét anh nhất Nói xong cô giận dữ bỏ đi để lại Uy Vũ ôm chiếc hộp tinh xảo nhìn bóng dáng xinh đẹp bước đi , bóng cô khuất dần anh mới hoàn hồn . Mở chiếc hộp trong tay ra nhìn Uy Vũ nhìn thấy một tấm thiệp màu hồng đáng yêu , tò mò mở tấm thiệp một dòng chữ nhỏ nhắn xinh đẹp hiện ra “ Uy Vũ cám ơn vì những khi tôi cần anh luôn suất hiện , thực ra anh cũng không có đáng ghét lắm nhỉ ^_^ Merry Christmas “ Tâm trạng buồn bã chán nản mấy hôm nay như được giải tỏa Uy Vũ vui vẻ nở một nụ cười khiến những nữ sinh đi qua phải dừng lại ngắm nhìn …
END CHƯƠNG 9
|
Chương 10
Đường phố nhộn nhịp vui vẻ những cây thong cao lớn treo đầy những chiếc đèn neon cùng những vật trang trí xinh đẹp , con đường tràn ngập niềm vui tiếng cười nhưng lẫn trong niềm vui đó có một cô gái nhỏ mặt xị xuống hai mày nhíu lại đi trên đường . Uyên Nhi bực bội dậm chân “ anh ta là cái thá gì chứ lại còn dám không để ý đến mình ? hừ mặc anh ta đi bực bội “ kéo chiếc khăn quàng cổ lên cao Uyên Nhi mang theo tâm trạng khó chịu không vui quay về ký túc xá . Về đến nơi vừa mở cửa đã không thấy ai Uyên Nhi cảm thấy lạ không phải Bảo Ngọc về trước cô sao ? sao tới giờ này còn ở bên ngoài chứ ? Lo lắng lấy điện thoại gọi cho Bảo Ngọc nhưng mãi mới có người nhấc máy khiến Uyên Nhi lo lắng tới xuýt ngừng thở , - Alo Uyên Nhi hả ? Bảo Ngọc có vẻ đang rất vui giọng nói còn mang theo ý cười vang lên cho dù qua điện thoại Uyên Nhi cũng có thể cảm nhận được sự vui vẻ ấy, thở dài nhẹ nhõm Uyên Nhi lập tức hỏi - Cậu đang ở đâu đấy ? Tiếng ồn ào khiến Bảo Ngọc không nhe rõ câu hỏi của Uyên Nhi cô lấy ngón tay bịt tai lại nhưng không có tác dụng bèn ngắt máy nhắn tin . Đột nhiên điện thoại ngắt kết nối khiến Uyên Nhi lại bắt đầu lo lắng , đang lúc cô muốn gọi lại thì chuông báo tin nhắn reo vang , là từ Bảo Ngọc “ Mình đang ở ngoài phố vì ồn ào nên ngắt máy cậu cứ ở ký túc đợi mình , mình sẽ về trong vòng 1 tiếng nữa … Yêu cậu Bảo Ngọc ^^ “ Mỉm cười an tâm Uyên Nhi mang túi đồ để lên bàn rồi nằm xuống giường nghỉ ngơi …
**************
Tâm trạng vui vẻ sung sướng quay về ký túc xá , vừa vào phòng Uy Vũ đã nhìn thấy khuôn mặt trầm tư xám xịt của Tuấn Anh . Bước tới gần vỗ vai thằng bạn tươi cười hỏi - Ê buồn thế , không chuẩn bị đi dự tiệc à ? Trừng mắt nhìn nụ cười quái dị trước mặt Tuấn Anh quên luôn suy nghĩ rối ren của bản thân đặt mọi sự chú ý trên nụ cười bất thường của Uy Vũ , sao lại cười không phải đang nhão nhoét ra như cái bánh đa nhúng nước sao ? Thấy Tuấn Anh mắt trừng lớn Uy Vũ cũng hiểu đôi chút lại cười ha hả đi vào phòng tắm để lại thằng bạn đang ngớ ng ngớ ngẩn …
**************
Trời ngả về chiều , tuy hôm nay không mưa nhưng vẫn rất lạnh Uyên Nhi vùi mình vào chăn bong ấm áp ngủ một giấc ngon lành . Bỗng nhiên tiếng mở cửa khiến cô thức giấc Bảo Ngọc nhìn Uyên Nhi đang mắt nhắm mắt mở thì cười nói - Đánh thức cậu sao ? Uyên Nhi dụi dụi mắt lắc đầu giọng nói vẫn còn ngái ngủ - Không có Vươn tay lên cho đỡ mỏi cô mỉm cười nhìn Bảo Ngọc - Cậu đi đâu vậy mình chờ lâu quá nên ngủ quên luôn Bảo Ngọc mỉm cười lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhung màu hồng đẹp mắt đưa cho Uyên Nhi - Qùa của cậu nè mở đi Uyên Nhi cầm lấy chiếc hộp vui vẻ mở ra , thứ bên trong khiến cô phải thốt lên - Oa đẹp quá Bên trong chiếc hộp là một sợi dây chuyền mặt dây là dòng chữ Uyên Nhi bên trên chữ I là một dấu hình trái tim bằng đá lấp lánh rất đẹp , Bảo Ngọc thấy mừng vì Uyên Nhi thích cô nói với bạn - Cậu lật mặt dây chuyền lại đi Uyên Nhi mỉm cười cúi xuống lật mặt dây lại chỉ thấy trên đó khắc ba chữ cái là BFF (*) Nhìn ba chữ cái đầy ý nghĩa được khắc phía sau chiếc mặt dây chuyền Uyên Nhi cảm động chảy nước mắt nhào đến ôm lấy Bảo Ngọc vừa khóc vừa cười nói - Cảm ơn cậu Đưa hai tay ra ôm lại Uyên Nhi Bảo Ngọc mỉm cười - Chúng ta là bạn mà Uyên Nhi buông ra gật đầu , Bảo Ngọc lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên gương mặt Uyên Nhi cười nói - Mình cũng có một sợi dây chuyền như vậy , cậu hãy coi đây là vật đínnh ước cho tình bạn của chúng ta được không . Uyên Nhi Im lặng gật đầu . Bảo Ngọc lấy ra một sợi dây khác rồi hai người giúp nhau đeo lên cổ . Rồi thời gian bữa tiệc tới gần cũng tới không khí của ký túc xá nữ vui vẻ nhộn nhịp những cô gái đang trang điểm thử đồ khiến Ký túc vốn có nội quy giữ chật tự nay ồn ào vui vẻ . Sau khi ăn xong bữa tối Uyên Nhi mới hỏi Bảo Ngọc - Cậu chuẩn bị cho bữa tiệc chưa ? Bảo Ngọc lúc này bất chợt nhớ ra gì đó thốt lên - Thôi xong rồi mình quên mất làm sao đây Uyên Nhi mỉm cười vỗ vai Bảo Ngọc - Không sao đâu còn gần ba tiếng nữa đi theo mình Nói đoạn cô kéo tay Bảo Ngọc đi ra khỏi ký túc xá … **************** Ký túc xá nam Không khí sôi động vui vẻ chuẩn bị chào đón một giáng sinh an lành ký túc xá nam cũng nhộn nhịp không kém những chàng trai mới lớn ngày thường tới chải đầu cũng lười nay lại bừng bừng phấn khởi đứng trước gương ngắm vuốt hồi lâu . Uy Vũ cũng không ngoại lệ , anh thử hết bộ này đến bộ khác nhưng cũng không hài lòng . Tuấn Anh đã thay đồ xong ngồi một góc nhìn thằng bạn đi qua đi lại thử hết bộ này bộ khác tới hoa mắt thì cúi xuống nhìn đồng hồ đeo tay rồi ngẩng lên nhìn Uy Vũ diễu cợt - Đại thiếu gia cậu thử đồ hơn một tiếng rồi mà không thấy bộ nào phù hợp sao ? Nhíu mày nhìn Tuấn Anh qua tấm gương lớn Uy Vũ nói - Đi trước đi tôi tới sau Tuấn Anh nhún vai đứng dậy với lấy bong hoa cài áo trên bàn đi ra cửa . Uy Vũ nhìn chính mình trong gương lúc này mới mỉm cười hài lòng mái tóc màu nâu hạt dẻ được chải gọn gàng mái chéo che đi cái chán cao bướng bỉnh , chiếc áo sơ mi đen để hở phần cổ khá rộng cùng chiếc áo vest được khoác bên ngoài , chiếc quần màu trắng bó sát cùng bộ nhìn anh đúng tiêu chuẩn là một bạch mã hoàng tử . Hài lòng nhìn chính mình trong gương Uy Vũ cầm hộp đựng hoa cài áo trên bàn đi ra ngoài …
|