Ê Hổ Cái Em Là Của Anh
|
|
Chương 13
Mùa xuân tới gần những tia nắng nhỏ nhoi bắt đầu suất hiện nhưng vẫn cò những cơn gió se lạnh nhẹ nhàng thổi qua , chiếc xe ô tô lướt nhanh trên đường phố đông đúc Uyên Nhi nhấn nút mở cửa sổ ra thò đầu ra ngoài cười tươi như hoa ánh mắt đảo qua đảo lại nhìn cảnh đẹp bên ngoài . Gió thổi khiến mái tóc cô tung bay nụ cười ngây thơ hồn nhiên cô xinh đẹp như một thiên sứ khiến Uy Vũ ngẩn ngơ ngắm nhìn , Bảo Ngọc sợ Uyên Nhi bị thương liền kéo cô lại nhíu mày nói - Đừng thò đầu ra như vậy rất nguy hiểm Uyên Nhi bất mãn “ xì “ một tiếng rồi nói - Càng ngày cậu càng giống mẹ mình Uy Vũ và Tuấn Anh không nhịn được cười ầm lên còn Bảo Ngọc chỉ biết ngại ngùng cúi đầu . Về đến biệt thự Uyên Nhi lại lần nữa thò đầu à không lần này là vươn cả nửa người ra khỏi cửa sổ vẫy tay với cha mẹ đang đứng cách đó không xa vừa vẫy vừa hét - Cha mẹ con về rồi … Hạo Nhiên nhíu mày không vui nhìn cô con gái đang kích động kia nhanh chóng bước lên phía trước , xe ngừng lại Uyên Nhi lập tức mở cửa chạy đến ôm chầm lấy cha mình khóc ầm lên - Cha con rất nhớ cha hu hu … Tức giận vì hành động nguy hiểm vừa rồi của Uyên Nhi hoàn toàn tan biến lúc này Hạo nhiên chỉ nhẹ nhàng ôm con gái vào lòng vỗ về an ủi - Cha cũng rất nhớ con Mỹ Anh lau nước mắt đi đến chỗ hai cha con Hạo Nhiên , Uyên Nhi rồi ôm lấy đứa con gái bé nhỏ vào lòng . Uy Vũ nhìn cảnh tượng gia đình xum họp vui vẻ mỉm cười đứng mãi ở chỗ xe ô tô mà không di chuyển , Thục Quyên đi đến chỗ con trai nhà mình nói lớn - Vũ Uy Vũ giật nảy mình nhìn phía bên cạnh thấy người mẹ yêu quý đang mỉm cười hiền hậu bỗng chốc rùng mình ôm lấy Thục Quyên một cái rồi tiến lên chào hỏi cha Nhìn Uyên Nhi bằng ánh mắt ngưỡng mộ Bảo Ngọc chậm rãi tới gần cha mình cúi đầu lễ phép - Con chào cha Khôi Vĩ thở dài nhìn con gái rồi tiến lên chủ động ôm Bảo Ngọc vào lòng nói - Con không cần sợ sệt như vậy cha cũng không phải là thú dữ Sửng sốt vì sự ôn nhu quá mức Bảo Ngọc thật muốn khóc nhưng cô không muốn cha buồn nên cũng mỉm cười hạnh phúc ôm lại ông thủ thỉ - Con cũng rất nhớ cha … Tuấn Anh thấy cha con Bảo Ngọc đã hóa giải được khúc mắc trong lòng lại cảm thấy vui vẻ có lẽ như vậy là tốt nhất cái gì đã qua rồi cứ để nó qua đi , chưa vui vẻ được bao lâu đã bị cốc rõ đau Tuấn Anh xoa đầu hét toáng lên - Mẹ , mẹ đối xử với đứa con trai yêu quý đẹp trai hiếu thuận có một không hai này như vậy sao ? Phương Lan nhếch môi véo tai Tuấn Anh rít lên - Hiếu thuận hả ? từ khi nhập học ngay cả một cuộc điện thoại cũng không thèm gọi về anh có biết tôi và cha anh đã lo lắng thế nào không ? Tuấn Anh kêu một tiếng đau đớn khó khăn giải thích - Con bận học mà mẹ phải thong cảm cho con chứ ? Nhéo càng mạnh Phương Lan nghiến răng - Lại đây anh chết với tôi Tuấn Anh tóm lấy tay mẹ kêu la oai oái - Á á mẹ bỏ ra đi đau chết con rồi … Gia đình xum họp một cảnh tượng thật đẹp , trong một ngôi biệt thự cách xa với sự phồn hoa ồn ào của thành phố những họ cười đùa vui vẻ giống như một đại gia đình lớn cùng nhau ăn uống vui đùa cùng cười cùng khóc , trên đời này thứ không thể mua được chính là tình thân có lẽ còn những hiểu lầm không đáng khiến họ xa nhau nhưng một ngày nào đó hiểu lầm sẽ tan biến và nụ cười ấm áp lại nở trên môi …
*******************
Trời ngả về chiều , trong phòng ăn của biệt thự mọi người quây quần bên nhau cùng ăn bữa tối . Uyên Nhi có vẻ rất vui cứ bla bla mãi về những việc sảy ra ở trường nhưng đa số là kể về Bảo Ngọc và Uy Vũ , cô thao thao bất tuyệt rằng Uy Vũ tuy rất đáng ghét nhưng luôn giúp đỡ cô còn Bảo Ngọc thì luôn lo lắng bảo vệ cho cô rất kỹ càng . Mỹ Anh nhìn Bảo Ngọc và Uy Vũ bằng ánh mắt chìu mến dịu dàng nói - Cảm ơn hai cháu đã giúp đỡ Uyên Nhi của chúng tôi nhiều như vậy Uy Vũ chỉ dạ một tiếng rồi mỉm cười tiếp tục ăn , Bảo Ngọc cũng cười nói - Thật ra Uyên Nhi cũng giúp cháu rất nhiều nếu không có cô ấy chắc chắn cuộc sống của cháu sẽ không vui vẻ như bây giờ Cô nói rồi quay sang nhìn cha mình mỉm cười vui vẻ Khôi Vĩ trong lòng đầy hối hận đúng vậy nếu cô bé Uyên Nhi kia không suất hiện liệu con gái ông sẽ ra sao ? nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé yếu đuối ông tự thề với chính bản thân mình sẽ không bao giờ để Bảo Ngọc chịu bất cứ uất ức gì nữa … Dùng bữa xong Uyên Nhi kéo Bảo Ngọc đi ra vườn hoa ngắm cảnh , chỉ còn Uy Vũ , Tuấn Anh và người lớn ở lại phòng khách nói chuyện uống trà . Khôi Vĩ nhớ lại chuyện Bảo Ngọc muốn tự vẫn nghe nói là do bạn học đả kích liền hỏi Tuấn Anh - Cháu nói có ai đó đã đả kích Bảo Ngọc vào đêm hôm đó phải không ? Tuấn Anh do dự một chút rồi gật đầu - Vâng là Thiên Kim con gái của hiệu trưởng cô ta luôn hống hách gây sự với Bảo Ngọc và Uyên Nhi nếu không phải là cháu và Uy Vũ nhiều lần suất hiện ngăn cản thì đã sảy ra chuyện lớn rồi Hạo Nhiên nghe vậy lập tức hỏi lại - Ý cháu là Uyên Nhi ở trường học bị bắt nạt sao ? Tuấn Anh thở dài lắc đầu - Không hề ạ cô ấy không hề bị bắt nạt Thật ra anh muốn nói “ có mà cô ấy bắt nạt người ta ấy “ nhưng Uy Vũ đã đe dọa nếu anh nói ra nhất định sẽ bị trừng phạt nên Tuấn Anh đành nói dối để đổi lấy một tương lai tươi sáng không bị đày đọa . Khôi Vĩ suy nghĩ trong chốc lát rồi quay sang bàn bạc với Hạo Nhiên - Chúng ta không thể để những chuyện thế này tiếp tục được Hạo Nhiên và những người khác đồng tình gật đầu , Kiến Văn * cha của Uy Vũ * nói - Tôi cũng quen biết với hiệu trưởng , tôi sẽ thu xếp để hai người gặp ông ấy . Khôi Vĩ gật đầu nói cảm ơn rồi mọi người lại tiếp tục uống trà , cùng lúc đó Uyên Nhi và Bảo Ngọc cũng quay về hai cô gái vừa đi vừa cười nói vui vẻ . Uyên Nhi vào trong thấy không khí trong phòng có vẻ kì lạ thì kéo tay Uy Vũ ghé vào tai anh hỏi nhỏ - Sao mọi người căng thẳng vậy ? Uy Vũ cúi xuống nói thầm với cô - Đang bàn chuyện của Thiên Kim và hai em Uyên Nhi gật đầu ồ một tiếng rồi quay sang tiếp tục nói chuyện với Bảo Ngọc .
|
Đêm đến bóng tối bao phủ quanh ngôi biệt thự sang trong , gió thổi khiến hàng cây lay động . Uyên Nhi lăn qua lăn lại trên chiếc giường lớn mãi mà vẫn không thể ngủ được , cô thở dài ngồi dậy xuống giường cầm lấy chiếc áo bong khoác vào người rồi ra ngoài . Phòng khách tối om không một bóng người Uyên “Nhi vào phòng bếp rót một cốc nước rồi ngồi xuống từ từ uống , “ Cạch “ một tiếng động vang lên khiến Uyên Nhi giật mình quay đầu lại thì thấy một bóng người từ từ tiến đến “ không phải lời đồn kia là có thật nhà này có ma chứ ? “ Uyên Nhi run rẩy nghĩ thầm trước đây cô từng nghe mấy chị giúp việc nói buổi tối ở đây hay có hiện tượng lạ vì nghe nói căn biệt thự này khi trước từng là nghĩa địa . Nghĩ tới đây Uyên Nhi nắm chặt tay lại liều một lần gọi lớn - Ai ? Không có tiếng trả lời và bóng người vẫn từ từ tiến tới , Uyên Nhi hoảng thực sự ngồi thụp xuống đất khóc toáng lên . Bóng người đột ngột dừng lại rồi phát ra tiếng cười nhẹ , Uyên Nhi nghe thấy tiếng cười quen thuộc thì ngẩng đầu lên lau nước mắt quát - Uy Vũ Tiếng cười lớn dần cuối cùng Uy Vũ bước ra . Uyên Nhi đứng dậy ánh mắt tức giận trừng Uy Vũ nói - Anh có bệnh sao nửa đêm không ngủ lại đứng đó dở trò ma quỷ Uy Vũ nén cười nói lại - Thưa tiểu thư nửa đêm khát nước nên tôi mới xuống bếp còn nữa tôi đâu có dở trò là tiểu thư tự mình dọa mình tưởng tôi là ma mà Uyên Nhi tức giận muốn nói lại nhưng nghĩ cũng thấy đúng anh ta khát nước nên mới xuống đây với lại chuyện ma quỷ là do cô suy nghĩ nên mới hoảng sợ , thở dài vuốt trái tim đang đập thùm thụp Uyên Nhi xua tay - Thôi không tính toán với anh nữa Uy Vũ cười cười gật đầu rồi đi qua Uyên Nhi , lấy một cốc nước anh ngồi xuống đối diện với Uyên Nhi hỏi cô - Sao không ngủ mà lọ mọ vào giờ này ? Xoay cốc nước trong tay Uyên Nhi bĩu môi - Cái gì mà lọ mọ , tôi bị mất ngủ Uống một lần hết nguyên cốc nước Uy Vũ gật đầu rồi nhìn Uyên Nhi hỏi cô - Anh muốn hỏi em một chuyện Uyên Nhi đưa hai tay lên chống cằm mắt chớp chớp đáng yêu nhìn anh - Anh mà cũng có lúc nghiêm túc ư ngạc nhiên nha Nhìn Uyên Nhi bằng ánh mắt thật nghiêm túc Uy Vũ hỏi lại - Có nghe không đây ? Uyên Nhi ngồi ngay ngắn lại gật đầu rồi nhìn anh chăm chú , Uy Vũ cười khổ lắc đầu nhưng vẫn nói - Hôm nay cha mẹ anh và Tuấn Anh nói muốn cho tụi anh qua Mỹ học nốt trung học em nghĩ anh nên đi không ? Uyên Nhi gật đầu - Nên chứ tôi cũng muốn đi nhưng cha mẹ không cho với lại Bảo Ngọc ở đây nên không đi được Uy Vũ cười khổ từ đầu anh đã biết cô sẽ trả lời như vậy mà , Uyên Nhi thấy Uy Vũ không trả lời thì nắm lấy cánh tay anh lắc lắc - Này có phải anh không muốn đi không ? Nhìn cô một lát rồi anh gật nhẹ đầu nói - Có một số việc chưa hoàn thành nên không muốn đi Tò mò nhìn anh cô hỏi - Việc gì mà quan trọng vậy ? Chán nản hết mức anh nói - Đúng vậy có một cô gái rất ngu ngốc anh anh rõ ràng quan tâm cô ấy lo lắng cho cô ấy nhưng cô ấy luôn ngu ngốc không nhận ra Nói xong anh đứng dậy đi về phòng , Uyên Nhi nhìn theo bóng anh mắt mở to nói - Ơ hay anh ta giận gì chứ làm như tôi đắc tội với anh không bằng .. Vào trong phòng Uy Vũ mệt mỏi nằm xuống giường mắt nhìn lên trần nhà chán nản , Uyên Nhi quả thật không phải ngu ngốc bình thường mà anh quan tâm lo lắng cho cô như vậy mà cô không cảm nhận được gì sao ? Anh thừa nhận anh có chút hèn nhát không dám nói thẳng là bản thân thích cô nhưng anh cho rằng cô cũng hiểu tình cảm của anh nhưng không ngờ cô không biết gì cả . Nhắm mắt điều chỉnh lại tâm trạng Uy Vũ tự an ủi mình có lẽ vì cô còn nhỏ nên không hiểu cảm của anh , không sao anh sẽ chờ , chờ cho tới khi cô lớn . Bên ngoài cửa sổ gió thổi làm hàng cây rung rinh lay động cơn mưa phùn lạnh bắt đầu rơi …
END CHƯƠNG 13
|
Chương 14
Ánh nắng đầu tiên của mùa xuân chiếu sáng rực rỡ trên mọi nẻo đường xua tan đi cái lạnh lẽo âm u của mùa đông , Uyên Nhi tỉnh dậy từ giấc ngủ mộng mị , vươn vai một cái cô đứng lên kéo rèm cửa sổ nhìn ra ngoài tháng một đầu năm trời bắt đầu có những tia nắng ấm áp Uyên Nhi mở tủ lấy một chiếc váy dài màu trắng tinh khiết mặc vào người , xõa tung mái tóc dài đen nhánh xinh đẹp vệ sinh cá nhân xong cô vui vẻ nhìn mình trong gương nở một nụ cười xinh dẹp rồi đi ra khỏi phòng . Xuống phòng khách đã nghe thấy tiếng ồn ào hình như mọi người đang bàn luận gì đó , Uyên Nhi chào hỏi chúc mọi người một buổi sáng tốt lành rồi ngồi xuống ăn sáng , Thục Quyên nhìn Uy Vũ mang vẻ mặt đen xì thì lo lắng hỏi - Con sao thế Vũ không khỏe hả ? Uy Vũ liếc Uyên Nhi một cái thấy cô vẫn điềm nhiên ăn uống thì lại bực tức vùng vằng nói - Con không sao Kiến Văn biết con trai ông đang không vui vì chỉ còn hai tháng nữa là lên máy bay đi Mỹ nên đưa ra ý kiến - Được rồi chỉ còn hai tháng nữa là Tuấn Anh và Uy Vũ sẽ lên đường chúng ta nên dành ra những ngày cuối cùng này chơi that vui vẻ được không ? Mọi người đều tán thành , Uyên Nhi thì khỏi nói có ăn có chơi là tán thành tuốt chỉ có Bảo Ngọc là im lặng cô lén nhìn về phía Tuấn Anh thấy anh vẫn vui vẻ thì không khỏi có chút hụt hẫng cô biết bản thân mình không có cơ hội nhưng ước nguyện của cô chỉ là được nhìn thấy anh mỗi ngày nhưng nay anh sắp đi rồi cô phải làm gì đây ? Uyên Nhi quay sang nhìn Bảo Ngọc thấy cô không vui thì ríu rít - Bảo Ngọc mai chúng ta đi leo núi được không Bảo Ngọc gượng gạo mỉm cười gật đầu , Tuấn Anh thấy nói tới leo núi thì hai mắt sáng lên - Leo núi cho anh đi theo được không ? Uyên Nhi suy nghĩ một chút rồi gật đầu - Được nhưng có điều kiện - Hả Tuấn Anh ngớ người - Điều kiện gì đây tiểu thư ? Cười gian nhìn chằm chằm vào hai tên con trai trước mặt Uyên Nhi nói - Hai anh phải khuôn đồ cho tụi em - Hả Tuấn Anh kêu lên thảm thiết , thấy anh có vẻ không đành lòng Uyên Nhi bĩu môi - Không đi thì thôi Uy Vũ chẳng thiết tha gì cái vụ leo núi này nhưng hai cô gái đi thì sẽ rất nguy hiểm anh nói - Được mai mấy giờ xuất phát ? Uyên Nhi có chút khó tin trả lời lại - 4 giờ sáng Uy Vũ gật đầu coi như đã biết rồi cúi xuống tiếp tục ăn , Bảo Ngọc nhìn Tuấn Anh một cái cô nghĩ cũng tốt còn hai tháng nữa thôi phải ở gần anh ấy nhiều hơn nữa để sau này khi anh có đi rồi cô cũng không luyến tiếc , hối hận . Bốn bạn trẻ mải đối đáp suy nghĩ mà không để ý tới rất nhiều con mắt đang suy tư dò xét họ , các vị phụ huynh đều nhận ra tình cảm của mấy bạn trẻ này có chút không bình thường nhưng cũng không ai nói gì vì họ nghĩ bọn trẻ còn quá nhỏ chuyện tình cảm để sau này hẵng nói . Vậy là bữa sáng kết thúc trong im lặng trong đầu mọi người , mỗi người một suy nghĩ lo âu chỉ có Uyên Nhi là vui vẻ cười tít mắt . ******************* 4 giờ sáng ngày hôm sau …………. Dậy từ sớm Uyên Nhi đi quanh nhà kiểm tra xem mấy người còn lại đã dậy chưa , một lát sau mọi người cùng tập trung ở phòng khách . Uy Vũ nhíu mày nhìn Uyên Nhi chỉ khoác một chiếc áo khoác mỏng anh lấy từ trong túi một chiếc áo khoác to dày đưa đến trước mặt cô nói - Mặc vào đi trên núi rất lạnh Nhăn mặt nhìn chiếc áo dày cộm Uyên Nhi lắc đầu - Không cần tôi nóng Không muốn nhiều lời với cô gái cứng đầu này Uy Vũ nhanh chóng nhét chiếc áo vào ba lô của mình rồi khoác lên vai đi trước . Tuấn Anh có chút khó hiểu nhìn theo bóng Uy Vũ thầm nói - Thằng này hôm nay sao vậy ? Nhìn theo bóng dáng cao lớn Uyên Nhi có chút thất thần , cho dù có ngốc tới đâu cô cũng biết Uy Vũ đang tức giận nhưng tại sao ? vì cô không nhận chiếc áo sao , từ khi nào anh trở nên khó hiểu như vậy chứ ? Bảo Ngọc ra sau cùng thấy Uyên Nhi đứng đó thẫn thờ thì chạy lại nói - Đi thôi đờ đẫn ở đây làm gì vậy ? Uyên Nhi bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ vẩn vơ gật đầu với Bảo Ngọc cúi xuống muốn tìm ba lô của mình thì không thấy đâu cả cô gọi hỏi Tuấn Anh - Tuấn Anh , anh cầm ba lô của em hả ? Tuấn Anh nhìn đống đồ lộn xộn trên vai mình cười khổ - Tiểu thư ơi anh sánh đồ cho Ngọc đã mệt muốn chết rồi còn ôm thêm của em làm gì chứ chắc Vũ cầm rồi Uyên Nhi ừ một tiếng rồi đi lên phía trước , Bảo Ngọc thấy áy náy khi Tuấn Anh phải cầm nhiều đồ thì chạy tới gần anh - Để em cầm bớt cho Tuấn Anh cười nói - Không sao đi thôi Vậy là bốn bạn trẻ cùng nhau đi chinh phục ngọn núi trước mặt … Đi mãi mà không thấy bóng dáng Uy Vũ , Ngọn núi này tuy không cao nhưng đường đi lại rất dốc mặc dù có những bậc đất để bước lên nhưng nếu không cẩn thận thì rất dễ ngã . Uyên Nhi đã leo lên leo xuống rất nhiều lần nên không lo lắng lắm Bảo Ngọc thì đã có Tuấn Anh đi cạnh giúp đỡ , hiện tại Uyên Nhi chỉ lo lắng cho Uy Vũ anh không quen thuộc với đường xá ở đây nhỡ sảy ra chuyện gì thì sao ? Nghĩ tới đây Uyên Nhi bất giác đi nhanh hơn nhưng đi mãi cũng chẳng thấy bóng dánh anh . Tuấn Anh gọi với theo Uyên Nhi - Em đi từ từ thôi đợi bọn anh với Uyên Nhi dừng chân quay lại nói lớn - Không thấy Uy Vũ đâu cả anh ấy có bị sao không anh ? Cười thầm trong lòng Tuấn Anh nói lại - Đừng lo nó không sao đâu nó là cao thủ leo núi mà Tuy nghe vậy nhưng lo lắng trong lòng Uyên Nhi vẫn không giảm đó là những ngọn núi có sự can thiệp của con người chắc chắn họ sẽ xây những bậc hay làm gì đó để người leo núi không gặp nguy hiểm nhưng đây là núi tự nhiên anh ấy có thể không ? Mang theo tâm trạng lo lắng không yên cuối cùng ba người cũng đến được điểm dừng chân để cắm trại nhìn xung quanh thấy có hai chiếc lều đã được dựng hoàn chỉnh Uyên Nhi giật mình nghĩ rằng có ai đó đang cắm trại ở đây quay lại muốn tìm nơi khác thì một giọng nói quen thuộc vang lên - Đi lâu thế đây dựng lều xong rồi này Quay lại Uyên Nhi thấy Uy Vũ trong tay đang cầm một đống củi đứng đó nhìn mình , cô đi tới gần quát vào mặt anh - Sao không đi cùng mọi người chứ ? Cứ nghĩ rằng sẽ được khen ngợi ai ngờ lại bị mắng Uy Vũ sầm mặt lạnh lùng quay đi - Không cần cô lo
|
Giọng nói lạnh lùng ấy như đánh thẳng vào trái tim Uyên Nhi lẳng lặng nhìn bóng lưng cao lớn của anh đưa tay lên muốn nắm lấy vạt áo anh nhưng rồi lại thở dài buông thõng cánh tay xoay người lặng lex bước đi , cô không biết bản thân đang bị làm sao nữa cô chỉ biết rằng hiện tại ngực rất đau , đau tới không thở nổi như có một bàn tay đang bóp chặt lấy trái tim cô . Bảo Ngọc chứng kiến tất cả cô biết Uyên Nhi nhất định đang rất buồn nên muốn đi theo an ủi thì bị Tuấn Anh kéo lại anh nhẹ lắc đầu - Đừng em không giúp gì được cho cô ấy đâu Bảo Ngọc nhìn theo Uyên Nhi nói nhỏ - Nhưng cậu ấy - Không sao đâu để anh nói chuyện với Vũ Buông tay Bảo Ngọc ra Tuấn Anh tới gần Uy Vũ vỗ vai bạn nói - Hôm nay cậu làm sao thế ? Thở dài hai tay ôm lấy đầu Uy Vũ mệt mỏi lên tiếng - Chẳng biết nữa sắp điên lên vì cô ta rồi Thâtj ra Uy Vũ trở nên như vậy cũng là một phần do Uyên Nhi , Tuấn Anh biết Uyên Nhi là một cô bé ngây thơ đơn thuần nhưng không ngờ lại ngốc nghếch đến mức không nhận ra một chút gì về tình cảm của Uy Vũ dành cho cô . Thơ dài vỗ vai thằng bạn đang ủ rũ Tuấn Anh an ủi - Đừng bi quan như vậy thật ra cô ấy cũng rất lo lắng cho cậu lúc leo núi cô ấy vì không thấy cậu mà lo lắng không yên tâm trạng bất ổn Lắc đầu thở dài Uy Vũ xua tay - Không quan trọng nữa dù sao cũng sắp đi rồi tôi không muốn những chuyện không vui này ảnh hưởng đến tâm trạng của mọi người Trời bắt đàu ngả về chiều nhưng Uyên Nhi vẫn không thấy chút bóng dáng Bảo Ngọc lo lắng đến đứng ngồi không yên đi ra khỏi lều cầm đèn pin muốn đi tìm Uyên Nhi , Tuấn Anh và Uy Vũ ngồi cạnh đống lửa cũng chẳng vui vẻ là bao thấy Bảo Ngọc đi ra thì đứng lên hỏi cô - Em đi đâu Tuấn Anh nhanh miệng hỏi , Bảo Ngọc nhìn anh có chút hoảng sợ nói - Uyên Nhi chưa về em lo lắng Uy Vũ im lặng không nói gì chỉ nhìn chằm chằm vào khoảng không phía trước . Tuấn Anh tới gần Bảo Ngọc giật lấy đèn pin trong tay cô ném sang cho Uy Vũ nói lớn - Em là con gái không nên đi vào giờ này việc đi tìm Uyên Nhi để anh và Vũ làm là được rồi em ở lại trông lều đi Không nghe Tuấn Anh dài dòng Uy Vũ lập tức chạy đi tìm Uyên Nhi anh sợ nếu chậm một chút thôi cô sẽ gặp nguy hiểm anh sợ sẽ không gặp được cô nữa . Thấy Uy Vũ đột nhiên phóng ra Tuấn Anh lắc đầu quay lại dặn dò thêm - Nếu sợ thì ở yên trong lều nhất định không được ra ngài cho tới khi anh hoặc Vũ trở về rõ chưa ? Dặn dò xong Tuấn Anh chui vào lều lấy áo khoác rồi cầm đèn pin chuẩn bị ra ngoài , thấy anh sắp đi Bảo Ngọc nắm lấy tay anh nói nhỏ - Cẩn thận Tuấn Anh mỉm cười nhìn cô rồi xoay người bước đi . Bóng dáng anh xa dần khiến Bảo Ngọc cảm thấy đau đớn cô biết anh đã tha thứ cho cô nhưng cô cũng biết hiện tại anh chỉ xem cô như em gái mà chăm sóc anh từng nói anh không thể yêu cô vì điều đó nghĩa là anh đã phản bội chị Bảo Kim cô biết bản thân không có hy vọng nhưng dù anh coi cô như em gái thì cô cũng muốn ở bên anh hưởng thụ cảm giác được anh quan tâm , chăm sóc .
*****************
Bầu trời âm u lạnh lẽo Uyên Nhi vòng hai tay ôm lấy bản thân mình run rẩy bước trên con đường núi gập gềnh vừa đi vừa thầm mắng Uy Vũ đáng chết máu lạnh vô tình không có chút lo lắng cho cô sao mà tới giờ vẫn không thấy bóng dáng anh đi tìm cô ? Trời thì lạnh tiếng ếch nhái kêu râm ran khiến Uyên Nhi hoảng sợ cô chẳng biết mình đang đi đâu nữa con đường này đối với cô rất xa lạ cô cứ đi mãi chỉ mong tìm được khu cắm trại nhưng trời ngày càng tối còn khu cắm trại thì chẳng thấy đâu , “ ầm “ một tiếng sấm vang lên tia chớp sáng chói rạch ngang bầu trời Uyên Nhi sợ hãi hét lên một tiếng rồi ngồi thụp xuống ôm đầu khóc nức nở .
******************
Mưa bắt đầu rơi từng tia chớp sáng chói như sé toạc màn đêm tăm tối Uy Vũ soi đèn vừa đi vừa gọi lớn - Uyên Nhi …. Trời tối lại mưa đường núi vì bị mưa thấm ướt trở nên chơn trượt Uy Vũ nhìn quanh lo lắng Uyên Nhi đang ở đâu chứ anh đã tìm quanh khu cắm trại mấy vòng nhưng vẫn không thấy không lẽ cô … lắc mạnh đầu xua tan suy nghĩ u ám Uy Vũ tiếp tục đi , đi đến một lùm cây rậm rạp ngoài tiếng mưa ra hình như còn có tiếng nức nở nhè nhẹ Uy Vũ vui mừng đến chỗ đó thì thấy Uyên Nhi toàn thân ướt sũng thảm thương ngồi đó khóc nức nở . Khoảnh khắc đó Uy Vũ cảm thấy trái tim nhói đau như bị kim đâm vậy anh chạy tới ôm chầm lấy cô , Uyên Nhi đột nhiên cảm thấy cả người bị ôm chặt thì hoảng sợ theo bản năng giơ tay lên thành nắm đấm , đấm mạnh vào lưng người đó hét toáng lên - Buông ra buông tôi ra Uy Vũ biết cô tưởng anh là người xấu liền ôm cô chặt hơn nói - Là anh Uy Vũ đây đừng sợ Nghĩ rằng sau khi anh nói vậy cô sẽ ngừng khóc và đánh anh nhưng sau khi Uyên Nhi nghe xong lại càng khóc to hơn đánh mạnh hơn vừa khóc vừa mắng - Uy Vũ đáng chết tại sao anh lại không đi tìm tôi hu hu anh có biết tôi đã sợ thế nào không hu hu tôi ghét anh ghét anh … hu hu Uy Vũ ôm cô chặt hơn liên tục nói xin lỗi còn Uyên Nhi chỉ biết vì anh giận dỗi vô cớ nên cô mới bị lạc nên vừa khóc vừa đánh anh cho bõ tức … Mưa tạnh dần gió cũng nhừng thổi trong bóng đêm yên lặng hai người ôm nhau thắm thiết cô gái không ngừng khóc còn chàng trai cũng chịu thua với tính cách mè nheo đó cũng không nỡ để giây phút tình cảm này chấm dứt nên im lặng ôm lấy cô thật chặt để cô khóc thoải mái trong lòng mình …
END CHƯƠNG 14
|
Chương 15
Gió ngừng thổi mưa cũng tạnh dần không khí trên núi vì ảnh hưởng của trận mưa mà lạnh buốt Uyên Nhi vùi đầu vào ngực Uy Vũ khóc đến mệt nhoài , nhẹ nhàng vỗ lưng người con gái nhỏ bé trong ngực . Cảm thấy Uyên Nhi rùng mình vì lạnh Uy Vũ buông cô ra cởi chiếc áo trên người khoác vào người cô rồi xoay lưng lại anh nói - Đứng lên anh cõng em Ngẩng lên nhìn anh bằng đôi mắt mở to Uyên Nhi kinh ngạc hỏi lại - Anh cõng tôi ? Thở dài ngao ngán vì cái đầu chậm chạp của cô gái trước mặt Uy Vũ đành kéo hai tay cô ôm lấy vai mình rồi ôm lấy hai chân cô , Uyên Nhi giật mình “ á “ lên một tiếng nhưng rồi lại sợ ngã nên đành ôm chặt lấy vai anh . Trên đường quay về điểm cắm trại hai người im lặng không nói gì Uyên Nhi mệt mỏi dựa vào vai Uy Vũ ngáp một cái trước khi nhắm mắt cô nhẹ nhàng nói - Cảm ơn anh … Giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại vang bên tai khóe môi Uy Vũ nở một nụ cười dịu dàng tiếp tục đi về phía trước lúc này dù thời tiết có xấu tới đâu anh cũng không thấy lạnh …
*******************
Trong lòng lo lắng như lửa đốt Bảo Ngọc không chịu nổi cảm giác này nữa trời ngày càng tối mà mọi người vẫn chưa có một ai trở lại , bước ra khỏi lều nhìn xung quanh tối đen như mực tuy rằng rất sợ nhưng cô không thể ngồi yên như vậy nữa nắm chặt chiếc đèn pin trong tay Bảo Ngọc thở mạnh một hơi rồi tiến lên phía trước vừa đi vừa gọi lớn tên ba người kia nhưng không có tiếng trả lời . Đi được một đoạn cô chợt dừng lại vì nhìn thấy ánh đèn vàng lóe lên trong lòng vui như nở hoa cô chạy lên phía ánh đèn gọi lớn - Uy Vũ , Tuấn Anh là hai người ư ? Càng đến gần trong lòng Bảo Ngọc càng thấy nôn nào có một linh cảm nào đó nói cho cô biết nếu đi tiếp cô sẽ gặp nguy hiểm , tắt đi chiếc đèn pin trong tay Bảo Ngọc từ từ lùi lại bỗng nhiên có một bàn tay bịt lấy miệng cô , Bảo Ngọc hoảng đến xuýt nữa hét toáng lên nhưng khi nhìn rõ người đằng sau cô lại im lặng . Đám người kia gồm 3 hay 4 tên gì đó hình như là bọn họ say rượu nhìn bộ quần áo rách rưới trên người họ Bảo Ngọc nghĩ đó là những người vô gia cư hay ăn mày gì đó , Tuấn Anh kéo theo Bảo Ngọc chậm chạp lùi lại cố gắng không gây ra tiếng động . Đến khi những người kia khuất dần Tuấn Anh mới buông cô ra quát lên - Em bị ngu ngốc hả anh đã bảo là ngồi yên trong lều cơ mà ? Ngẩng đôi mắt long lánh nước lên nhìn anh Bảo Ngọc nhỏ nhẹ giải thích - Em … chỉ là lo lắng cho mọi người thôi Khuôn mặt cô biểu hiện sự vô tội cùng tủi thân khiến Tuấn Anh chẳng nỡ mắng thêm nữa đành nắm lấy tay cô cùng nhau quay lại điểm cắm trại . Về đến nơi đã thấy Uy Vũ đang lục tung cả hai cái lều lên không biết đang tìm kiếm cái gì , Bảo Ngọc chạy vào lều thì thấy Uyên Nhi cả người sũng nước đang mê man nằm đó , cô nhanh chóng lấy ba lô rồi thay quần áo khô cho Uyên Nhi , sờ chán thấy cô ấy không sốt Bảo Ngọc mới yên tâm phần nào đi ra ngoài , Uy Vũ cả người ướt sũng thấy Bảo Ngọc đi ra lập tức gặng hỏi - Em thay đồ cho Nhi chưa cô ấy có bị thương ở đâu không , có sốt không ? Bảo Ngọc nghe anh hỏi mà cảm thấy tai đang đánh trống cô giơ tay lên quát - Stop … từ từ để em trả lời Uy Vũ yên lăng luôn … Tuấn Anh đứng bên cạnh nhịn cười đến nội thương nhưng sợ bị bạn tốt trả thù nên đành nín nhịn Bảo Ngọc thấy anh rất biết lắng nghe liền mỉm cười trả lời đống lộn xộn anh vừa hỏi một cách ngăn nắp - Cô ấy không bị thương chỉ có chân tay bị xước một vài chỗ không chảy máu nhiều tạm thời chỉ có vậy thôi Nghe cô nói xong Uy Vũ thở phào nhẹ nhõm cũng may cô không sao nếu không chắc anh chết mất . Màn đêm kéo đến mọi người đều vào lều của mình nghỉ ngơi chỉ có Uy Vũ vẫn ngồi thẫn thờ bên đống lửa khó khăn lắm mới đốt lại được vì trời mưa củi kiếm được lúc chiều hầu như ướt hết anh đàng lấy cuốn sách mình mang đi làm mồi lửa “ =_= “ ngồi bên đống lửa ấm áp ánh mắt anh không ngừng nhìn về phía lều của Uyên Nhi và Bảo Ngọc không biết Uyên Nhi thế nào rồi , cô rầm mưa lâu như vậy có bị cảm không ? thật muốn xông vào kiểm tra nhưng sợ khiến cô tỉnh giấc nên đành thôi . Tỉnh dậy từ giấc ngủ mộng mị Uyên Nhi đưa hai tay lên dụi dụi mắt , nhìn thấy ánh sáng màu vàng nhập nhòe bên ngoài cô nhẹ nhàng chui ra khỏi lều tránh đánh thức Bảo Ngọc , vừa quay lưng lại cô đã bắt gặp cái nhìn đầy quan tâm của Uy Vũ . Cô mỉm cười đến gần anh nói nhỏ - Anh không ngủ mà ngồi đây làm gì muốn hù chết người sao ? Thấy cô không có vẻ gì là suy yếu đau đớn ngược lại vẫn còn hơi sức để khiêu chiến với mình Uy Vũ nhẹ nhàng thở ra vẫy tay với cô - Lại đây ngồi cho đỡ lạnh Uyên Nhi gật đầu đến gần anh ngồi xuống đưa hai bàn tay đến bên đống lửa để sưởi ấm Uy Vũ quan sát sắc mặt của cô rồi dịu dàng hỏi han - Sao không ngủ không thoải mái ở đâu sao ? Uyên Nhi nhẹ nhàng lắc đầu - Không sao chỉ là có chút đau nhức ở chân và tay thôi Cùng lúc này cô chợt nhớ lại thái độ khó hiểu của Uy Vũ , vốn là người thẳng tính thắc mắc để trong lòng mãi sẽ khó chịu Uyên Nhi hỏi luôn - Anh đang giận chuyện gì phải không ? Uy Vũ chớp chớp mắt nhìn cô , cuối cùng cũng nhận ra sao ? anh cười nói - Em nói xem anh đang giận cái gì ? Uyên Nhi trừng mắt nhìn Uy Vũ - Bệnh thần kinh tôi đâu phải con giun trong bụng anh làm sao biết được ? Hy vọng trong phút chốc tắt ngấm Uy Vũ chán nản ôm đầu thầm nguyền rủa bản thân ngu ngốc tại sao ai không thích lại đi thích cô gái ngốc nghếch này chứ ? Chán nản đến chẳng biết nói gì thêm nữa hai người yên lặng ngồi bên nhau mỗi người một suy nghĩ Uyên Nhi ngáp một cái hai mắt nhíu lại nghiêng đầu cảm thấy êm ái ấm áp cũng chẳng thèm liếc xem nó là cái gì liền ngủ ngon lành . Uy Vũ đang mải nghĩ ngợi đột nhiên thấy vai nặng chĩu anh nhíu mày muốn đẩy thứ đó ra nhưng khi biết đó là Uyên Nhi thì lại cười đến vui vẻ vòng tay ôm lấy thân thể nhỏ bé , vuốt mái tóc dài của Uyên Nhi anh thì thầm - Ngốc ạ bao giờ em mới nhận ra đây ? Nhưng rồi một nỗi bi thương lóe lên trong mắt anh nếu như cô biết thì sao ? anh sắp phải đi rồi lại đi rất lâu nữa nếu như để cô hiểu được tình cảm này hai người cũng chưa chắc đã có kết quả thôi vậy khi anh quay về sẽ tóm cô sau bây giờ phải nghĩ cách để mấy năm tới cô không quên được mình đã phải để cô khắc cốt ghi tâm cái tên Trịnh Uy Vũ này , để cô không thể để thêm bất cứ tên con trai nào khác vào mắt ..
END CHƯƠNG 15
|