Chị, Yên Lặng Bị Ăn Đi
|
|
Theo một tiếng thét lên, đôi tay Đường Kiều vốn đã vén lên quần áo, nhanh chóng để xuống.
“Cậu vào trong phòng tôi làm cái gì?”
Cặp mắt Đường Kiều bốc lửa, cô quyết định, nếu như hắn không cho cô một lý do tốt, không cần biết tối hôm nay hắn uống bao nhiêu, cô cũng tuyệt đối sẽ làm cho hắn ói ra không còn một mống.
“Tắm, ngủ”
Chu Chú trả lời rất dứt khoát, sau đó rất dứt khoát, vừa cởi quần áo, vừa đi vào phòng tắm trong phòng của Đường Kiều.
Được rồi, lý do này rất đầy đủ, Đường Kiều kinh ngạc nhìn động tác làm rất liền mạch của Chu Chú, lập tức bùng lên giận dữ.
“Cậu muốn tắm, muốn ngủ, trở về phòng của cậu đi, cậu vào trong phòng tôi làm gì.”
Phịch một tiếng, tiếng nói của Đường Kiều bị ngăn cản bên ngoài, cô. . . . . . Nhịn!
Nếu cậu ta thích gian phòng này như vậy, cô tặng cho cậu ta là được, vì vậy, Đường Kiều ôm áo ngủ, căm giận đi ra khỏi gian phòng của mình, sau đó đi vào phòng sát vách phòng Chu Chú.
Sau khi thay xong áo ngủ, Đường Kiều liền hướng trên giường ngã xuống chuẩn bị ngủ, nói chuẩn xác, là ngã xuống trên giường Chu Chú chuẩn bị ngủ.
Đường Kiều nằm chôn nửa mặt trong gối, mơ mơ màng màng suy nghĩ, thật sự là kỳ quái, rõ ràng cái chăn của cô và cái chăn Chu Chú đều là dùng cùng một nhãn hiệu bột giặt để giặt, tại sao mùi vị nghe ra hoàn toàn khác nhau vậy? Nhưng lại không thể nói được khác nhau ở chỗ nào. Đại khái thật sự mệt mỏi, chỉ chốc lát Đường Kiều cũng đã từ mơ màng tiến vào ngủ sâu.
Cũng không biết ngủ bao lâu, cảm giác bên cạnh có người nằm xuống, trong nháy mắt, Đường Kiều lại từ ngủ sâu chuyển thành ngủ mơ màng, trong lòng giùng giằng nghĩ có nên tỉnh lại hay không, có phải có quỷ áp giường hay không, nhưng thật sự là mệt quá không có cách nào, đối với chuyện tỉnh lại, cô không thể ra sức. Một lát sau, sức nặng bên cạnh từ từ chuyển tới trên người của cô, Đường Kiều nhắm mắt lại sắp khóc, cô quả nhiên bị quỷ áp giường.
Đường Kiều cứ như vậy bị “Quỷ” đè ép ngủ một đêm, một đêm cũng mơ thấy đầu của mình cách đầu người khác, mặt của mình dán vào mặt người khác.
Một buổi tối thật là rung động lòng người.
Ngày thứ hai là Chủ nhật, Đường Kiều đang không ngừng bị chứng quỷ đè, trong rầm rì tỉnh lại, mơ mơ màng màng mở mắt ra, từ từ phát hiện có cái gì không đúng. Đường Kiều cô, vào giờ phút này, đang bị người lấy tư thế cực kỳ thân mật, từ phía sau lưng ôm vào trong ngực, dưới cổ, mặt hoành một cánh tay, ngang hông hoành một cánh tay, bên cổ còn một cái đầu bù xù.
Đường Kiều nắm quyền, cắn răng nghiến lợi. Nếu không phải là quá máu tanh, cô thật rất muốn đem cánh tay và đầu trên người biến chỉ còn là cánh tay và đầu.
Quá đáng hơn chính là, lúc này, cái đầu bù xù bên cổ của cô còn cọ cọ, đây là hành động cỡ nào. . . . . . Không biết xấu hổ a.
Đường Kiều cảm giác mình không thể nhịn được nữa, cũng không muốn nhịn nữa.
Cùi chỏ vừa dùng sức, bên tai Đường Kiều liền nghe một tiếng kêu rên.
“Kiều Kiều, chào buổi sáng”
Chu Chú đáng thương, sau khi say rượu bị Đường Kiều thúc một cái cùi chỏ đánh tỉnh, tinh thần có vẻ không phải quá tốt, thân thể giật giật, nhưng không tính thức dậy, tay đặt ở bên hông Đường Kiều vẫn không sợ chết, nắm thật chặt.
“Chu Chú, đem móng vuốt của cậu lấy ra!”
Đường Kiều cảm thấy, sáng sớm cắn răng thật sự là một chuyện rất hao tổn tinh thần.
“Ngủ tiếp một chút đi, hả?”
Chỉ sợ Chu đại thiếu gia hắn còn chưa tỉnh đi?
“Trước khi cậu ngủ lần nữa, tôi nghĩ cậu nên giải thích một chút đây là xảy ra chuyện gì?”
Không phải cô cũng đã đem phòng của cô tặng cho hắn rồi sao? Tại sao lại chạy tới trên giường cô?
“Giải thích cái gì?”
Chu Chú lầu bầu, hiển nhiên đối với chuyện sáng sớm Đường Kiều tức giận, có chút không quan tâm.
“Tại sao cậu lại ở trên giường tôi?”
Đường Kiều quay người lại, đối mặt với Chu Chú.
|
Chu Chú mở mắt nhìn Đường Kiều trước mắt, mới vừa rõ ràng là cái ót nhưng bây giờ là mặt, không có giải thích gì chuyện trên giường, ngược lại vui vẻ.
“Kiều Kiều, mặt của cô rất trơn bóng”
Chu Chú cười híp mắt nói, không biết là bởi vì nguyên nhân còn say rượu hay mới vừa tỉnh ngủ, giọng nói Chu Chú có chút trầm thấp, trầm thấp rất khêu gợi. tương phản với Đường Kiều, ngược lại, trên mặt của hắn vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái, tóc có chút rối loạn, tóc rối đè ở khuôn mặt dễ nhìn như vậy, cũng không có chút nào đột ngột. Nếu như hắn không nói ra câu nói kia, Đường Kiều sẽ có cảm giác hắn vẫn còn là đứa bé mười mấy năm trước. Đáng tiếc. . . . . .
Trơn bóng em gái cậu chứ trơn bóng!
“Nói, tại sao cậu ở trên giường tôi?”
Nếu không nói, đừng trách cô không khách khí, cô tuyệt đối sẽ không để cho hắn tốt hơn.
“Kiều Kiều, giường này rõ ràng là của tôi”
“. . . . . .”
Dạ, không sai, hắn nói rất đúng, cái giường này là của hắn, không riêng gì cái giường này, ngay cả phòng này đều là hắn. Hắn nói một chút cũng không sai.
Đường Kiều cực hận nét mặt chơi xỏ lá của Chu Chú, Chu đại thiếu gia hắn, gia thế hiển hách, hai mươi mấy năm qua vẫn thuận buồm xuôi gió, bình thường bên cạnh đều có một nhóm người đi theo, chính hắn ở trước mặt người ngoài cũng không cẩu thả nói cười, ai mà biết bí mật của hắn sẽ là bộ dạng vô lại này. Mà Đường Kiều, tuyệt đối không thích đối đãi đặc biệt như vậy.
Con bà nó, hắn không thể đối đãi với cô, giống như đối đãi người khác sao, làm cho cô cút xéo rất xa sao?
Cô quyết định không cần nói nhiều lời vô ích với hắn làm gì nữa, cô không thể vì hắn mà phá đi tâm trạng tốt đẹp trong ngày chủ nhật. Cho nên, Đường Kiều quyết định, rời giường trước, đi đến nơi không nhìn thấy Chu Chú, nhắm mắt làm ngơ.
Đường Kiều từ trên giường bò dậy, đứng trên giường vẫn không quên đá một cước vào lồng ngực của Chu Chú, sau đó nhanh chóng xuống giường, đứng nơi an toàn, cách xa xa chiếc giường. Năng lực công kích của Chu Chú, cô đã nhìn thấy, không bị thương cũng bị tàn tật, tối hôm qua thì có một tên xui xẻo mặt mày hốc hác rồi, cô tuyệt đối sẽ không làm người thứ hai.
Có vẻ Chu Chú bình tĩnh hơn Đường Kiều, không có phản ứng gì đặc biệt, xoa xoa lồng ngực bị đau, lật người, sau đó nhắm mắt lại, không biết xấu hổ mở miệng.
“Kiều Kiều, tôi muốn ăn cháo trứng muối thịt nạc”
“Không có trứng muối”
Đường Kiều không chút nghĩ ngợi từ chối, tại sao, cô cũng không phải là mẹ của hắn.
“Vậy thì cháo thịt nạc”
Chu Chú lùi lại, tiếp tục cầu xin.
“Không có thịt nạc”
“Vậy thì cháo trắng”
Chu Chú lui, cầu xin tiếp.
“Không có cháo trắng”
Đường Kiều cắn răng hung dữ nói.
“Kiều Kiều, đừng quên, mẹ của cô, bà ngoại, ông ngoại của cô, bà cô của cô. . . . . . Bọn họ, cũng bảo cô chăm sóc cho tôi”
Chu Chú mở mắt, vô cùng ủy khuất nói.
Đường Kiều nắm quả đấm, cố gắng thuyết phục mình không chấp nhặt với đứa trẻ “Cậu cũng đừng quên, bọn họ cũng nói, hai chúng ta chăm sóc lẫn nhau”
“Đúng vậy a, tôi chăm sóc giấc ngủ cho cô, cô chăm sóc tôi ăn cơm”
Chu Chú kéo kéo gối đầu, dáng vẻ đương nhiên là một chuyện rất công bằng.
“Cậu chăm sóc giấc ngủ của tôi lúc nào?”
Nếu như hắn nói không xong, cô thật không chắc chắn, mình có thể nhịn được không phế hắn không?.
“Tối ngày hôm qua a”
Chu Chú bới bới tóc, nhướng mày nhìn Đường Kiều, bộ dáng tại sao cô lại quên ngay vậy.
Đường Kiều cảm thấy, hắn thật rất cần ăn đòn. Cô thật không thể tiếp tục ở lại trong phòng, cô cần tỉnh táo một chút.
Phịch một tiếng, cửa phòng ngủ của Chu Chú rung lên, nằm vùi ở trong chăn muốn tiếp tục ngủ bù lại, Chu Chú cũng run lên.
Ba Chu nói, phụ nữ là con hổ. Lời này là không sai, ngay cả Kiều Kiều của hắn, đó cũng là một con hổ a.
|
Sau khi Đường Kiều tắm xong, mặc dù không tình nguyện, nhưng vẫn lấy một chút gạo bỏ vào chén, đổ nước vào trong nồi, sau đó bật bếp gas nấu.
Trong lúc này, cô luôn suy nghĩ một chuyện, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra đáp án, cô dùng mấy chục giây thời gian, nhanh chóng ở trên đỉnh Thiên Nhai phát một cái thiệp, thiệp viết như sau: “Tỉnh dậy, người ngủ ở bên cạnh bạn không phải là chồng bạn, ngoại trừ sau khi có chút tức giận, nhưng vẫn tâm cam tình nguyện rời giường nấu cho hắn một nồi cháo nhỏ” Suy nghĩ một chút, Đường Kiều cảm thấy dùng câu này quá uất ức, vì vậy, suy nghĩ lại, ở phía sau thêm vào PS. PS: hắn nói muốn ăn cháo.
Phát xong cái thiệp, Đường Kiều lại chui vào phòng bếp, cắt một đoạn ngắn hành tây, hai quả trứng muối, không có thịt nạc, sau đó cầm cái chén nhỏ đựng gạo, chờ nước sôi lên, đổ vào trong nồi.
Sau khi chuẩn bị xong, Đường Kiều trở lại trước máy vi tính, mở tấm thiệp một chút, chỉ mới mấy phút, phía dưới đã trả về trên trăm bình luận rồi, lần đầu tiên Đường Kiều cảm giác mình nổi tiếng.
“Theo đánh giá, bất kể là thân thể hay tâm lý, Lâu chủ đã bị trật đường ray, Lâu chủ cố gắng làm cho đường ray này thay đổi một chút nữa đi”
Đây là bình luận đầu tiên trong thiệp của cô, sau đó phía sau là một loạt cùng ý kiến.
Theo cô thống kê, bình luận phía sau, có 99/108 người sự thực cho rằng cô nên nghiêm túc xác định lại đường rây của mình. Còn lại 1% người không nhìn ra lập trường, chỉ trả về hai chữ, đó chính là: bỏ đi.
Vì vậy, cô buồn rầu, vô cùng buồn rầu, ngửa đầu 45 độ cũng không đủ phát tiết hết nổi buồn rầu của cô.
Đang yên lành, tại sao cô lại bị trật đường rây? Rõ ràng cô vẫn chờ đợi đoàn tàu, còn chưa xuất trạm đâu, tại sao lại bị trật đường rây? Cái này quả thật làm cho lá gan cô đứt từng đoạn.
Vì vậy, Đường Kiều tay run run chuẩn bị phát tiếp một cái thiệp tương đối có chiều sâu.
“Nhà ta có hai tấm chăn, một cái là chăn bông, một cái khác, cũng là chăn bông”
Chẳng qua, không có ai biết, lúc này tâm tình của Đường Kiều giống như bị táo bón.
Một hot girl cho cô bình luận: “Trong nhà Lâu chủ có ba người, một người ở trên giường, hai người kia cũng ở trên giường”
Ngay tức khắc, Đường Kiều rơi lệ. Không chỉ rơi lệ, cô còn muốn cởi truồng chạy trốn.
Cô cảm thấy, làm người phải khiêm tốn, không có chuyện gì làm, đi phát thiệp làm gì.
Lúc Đường Kiều đang rối rắm, trên bếp truyền đến tiếng ùng ục, Đường Kiều đành phải ném thiệp xuống, đi nấu cháo cho Chu đại thiếu gia. Từ trước bàn máy vi tính, chạy vội tới phòng bếp chỉ trong mấy giây, Đường Kiều cảm giác mình giống như từ một thế giới này, tiến vào một thế giới khác.
Nếu như nói mới vừa ngồi trước máy vi tính là một cô gái thanh xuân, thì lúc này, ở trước bếp, đang cầm muỗng lớn khuấy cháo, cô chính là một cô gái thanh xuân bị khổ ép.
Sau khi Đường Kiều nấu xong cháo, đã hơn 10 giờ sáng, hoàn hảo là Chủ nhật, cũng chỉ có Chủ nhật, Đường Kiều mới thoải mái để mặc cho mình ngủ muộn như vậy, còn vào máy tính trộm món ăn. Cho tới khi Ngu Châu có cơ hội dùng, bình thường hơn 10 giờ tối, cô đều tắt máy, đây là lần duy nhất trễ như thế còn chưa có tắt máy, lại bị hắn bắt được. Thật là vô cùng oán giận.
Chu Chú còn chưa dậy, Đường Kiều tắt bếp, múc cho mình một chén nhỏ. Thật ra cô không thích ăn cháo, nhưng mỗi lần Chu Chú ăn, cô sẽ cùng ăn một chút. Mọi người đều nói cháo tốt cho bao tử, nhưng Đường Kiều vẫn không thích, cô thích cơm tẻ, cái loại đó chắc bụng, làm cho cô có cảm giác an toàn.
Đường Kiều đang cầm cháo trở lại trước bàn máy vi tính, đã chẳng muốn xem thiệp nữa, phía dưới góc phải có con chim cánh cụt nhỏ đang nhấp nháy.
Đường Kiều mở ra, cũng là bạn học cũ khoe hình đám cưới. Hít sâu một hơi, hiển nhiên Đường Kiều vẫn chưa thích ứng loại kích thích này, mỗi lần đi group bạn học, mọi người không phải thảo luận bạn trai, ông chồng, hay thảo luận về con cái. Còn cô đến nay cũng không tìm được một người bạn trai làm cho cô có chút lúng túng không thôi. Cho nên, đã thật lâu cô không đi group bạn học, ngay cả QQ cũng đổi sang chế độ ẩn, nhưng vẫn không thể tránh được các bạn học hăng máu kích thích.
Đường Kiều vốn tính nghía một cái rồi thôi, kết quả tin tức phát tới, “Đẹp chứ?”
Vì vậy, cô không thể không cẩn thận xem từ đầu tới đuôi, sau đó từ trong đó chọn ra một tấm hình, cô cảm thấy cũng tạm được.
“Tấm này thật xinh đẹp”
Xem ra cô ấy sẽ nói nhiều a, mình cũng không có khen ngợi cô ấy quá đáng như vậy.
“Tấm nào cũng rất đẹp có phải không?”
Ách, cái muỗng nhỏ Đường Kiều cầm trên tay mất thăng bằng rơi vào trong chén, cháo văng lên đánh trúng mu bàn tay, Đường Kiều kêu lên một tiếng, đau đớn không thôi.
Không để ý tới đau đớn trên tay, Đường Kiều lập tức chân chó, đổi lời nói, “Đúng vậy, đều rất xinh đẹp a, thật hâm mộ”.
Em gái cô, hình đám cưới rất giỏi sao, rõ ràng chụp không chút nào đẹp mắt, rõ ràng trang điểm giống như geisha Nhật Bản, rõ ràng giống như ngọn hải đăng, rõ ràng người đàn ông đó bụng bự mặc tây trang cũng không che dấu được. . . . . .
Chỗ nào dễ nhìn? Chỗ nào dễ nhìn? Hả?
Ai nói trong tình yêu, phụ nữ đều mù quáng, cô gái chụp hình đám cưới này mới là người mù, người điếc!
“Hâm mộ thì mau tìm một người đi, cô nhìn lại mình đi ……. cô cũng 25 rồi, trên lớp chúng ta, phần đông bạn học cũng đã kết hôn, không có kết hôn cũng có bạn trai cố định chuẩn bị kết hôn, cô xem cô đi, đến bây giờ, ngay cả bạn trai cũng không có một người. . . . . .”
Lại tới, lại tới.
Mỗi khi vào lúc này, Đường Kiều hận không được đâm mù cặp mắt của mình, bẻ gảy hai tay của mình. Cô rất hưởng thụ cuộc sống độc thân có được hay không, cô rất ưa thích một mình tự do có được hay không? Chính cô cũng không vội, tại sao bọn họ không có việc gì mà gấp thay cô a.
Aiz, tư tưởng nữ đồng chí, quả nhiên là cô theo không kịp.
Lúc Đường Kiều đang ngẩn người lườm hình đám cưới trong máy vi tính, đột nhiên trước mặt mọc ra một cái tay, đem chén cháo cô mới vừa để lạnh bưng đi, một lát sau, cái chén trống không đặt ở trước mặt cô.
Gặp qua heo ăn chưa?
Chưa từng thấy qua?
Hôm nào đến nhà của Chu Chú nhìn một chút, Chu Chú ăn cơm như thế nào sẽ biết.
“Nhìn cái gì chứ?”
Chu Chú đem cái đầu tiến tới trước máy vi tính, dùng lời kịch điện ảnh nói: khi mặt của hắn và mặt của Đường Kiều chỉ còn cách 0.1 centimét, không ai nghĩ tới, ngay sau đó. . . . . . Cô rất muốn xé gương mặt này.
“Thứ bốn mươi lăm”
Trước khi Đường Kiều ra tay xé mặt của hắn, Chu Chú thu hồi cái đầu, nhẹ nhàng phun một câu.
“Cái gì thứ bốn mươi lăm?”
Nghi ngờ nhìn Chu Chú, Đường Kiều phát hiện, hắn cư nhiên quấn một cái khăn tắm đi ra. Thật sự là. . . . . . Quá không biết xấu hổ.
“Lớp các cô tổng cộng có 48 nữ sinh, bây giờ cô nhận được hình đám cưới của người thứ 45. Cũng có nghĩa là, cô phải tốn 45 cái phong bì đỏ”
Chu Chú nói không sai, trong lớp cô tổng cộng có 48 người, tất cả 48 người đều là nữ sinh, bây giờ là cô phải tốn 45 cái phong bì đỏ, còn có hai bạn học ra nước ngoài, nhất thời không có liên lạc, không biết lấy chồng hay chưa. Nói cách khác, trước mắt, trong lớp bọn họ, trừ hai người sống ở nước ngoài chưa liên lạc được, Đường Kiều là người duy nhất chưa lấy chồng, không, phải nói là người duy nhất ngay cả một người bạn trai cũng không có.
Cô còn chưa phục hồi tinh thần từ chuyện “Trật đường rây”, sau đó lại rơi vào trong chuyện khủng hoảng không có bạn trai.
Vì vậy, sáng sớm, Đường Kiều từ trong khiếp sợ này, rơi vào trong một khiếp sợ khác, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
|
Đường Kiều thử dùng một loại thái độ thành khẩn đề nghị Chu Chú đi thay đồ xong rồi trở ra, “Chu Chú, đi thay đồ đi, cậu như vậy. . . . . . Dễ dàng bị cảm lạnh”
Nhưng Chu Chú hiển nhiên không muốn tiếp nhận đề nghị thành khẩn của cô, hơn nữa còn rất bảnh bao cởi bỏ nửa người trên, bày ra POSS khiến cô muốn nôn mửa.
“Bộ dáng này là muốn đi cạnh tranh chọn Ngưu Lang sao?”
“Vậy cô sẽ đến tiêu phí sao?”
Dường như Chu Chú hứng thú, đối với nghề nghiệp cao thượng này giống như có ấn tượng không tệ.
Ánh mắt của Đường Kiều quét qua thân thể có chút căng đầy của Chu Chú, sau đó rơi vào trên mặt hắn, dùng 5 giây tính toán một chút diện tích phía trên.
Đã biết: mặt của Chu Chú, diện tích ước chừng hai trăm cm vuông, tay Đường Kiều ước bằng một phần ba mặt của Chu Chú, xin hỏi, cần mấy bàn tay, Đường Kiều mới có thể đem mặt của Chu Chú đánh sưng?
Đáp án dĩ nhiên là không biết.
Đường Kiều có thể đánh hắn một cái tát, nhưng không thể bảo đảm sau cái tát thứ nhất, có thể nhịn đánh hắn cái tát thứ hai.
“Tôi sẽ dẫn cha mẹ Chu đi cổ vũ cho cậu!”
Đường Kiều uy hiếp, Chu Chú cũng không để ở trong lòng, xuề xòa chau chau mày, giống như tốt bụng nhắc nhở Đường Kiều một lần nữa, “Cô nên đi chuẩn bị phong bì đỏ thứ bốn mươi lăm đi”
Vì vậy, Đường Kiều xù lông.
Đến nay, cô vẫn là một cô gái nhỏ sống độc thân, ngay cả tìm một người bạn trai cũng không tìm được, tên đầu sỏ gây ra tội đang ở trước mặt cô, mà cô lại không thể làm gì hắn. Loại cảm giác này, thật sự làm người ta rất buồn rầu, rất xù lông a.
Cô và Chu Chú có duyên phận cứt chó, thật lòng có lúc cô muốn tìm một gốc cây xiêu vẹo để đập mình.
Trước kia, nhớ ngày đó . . . . . .
Đường Kiều là người Thành phố H, cha mẹ cũng đều ở Thành phố H. Lúc Đường Kiều bảy tuổi, năm ấy lên tiểu học, mẹ Đường lại mang thai, cha Đường vừa bận rộn với công việc, vừa bận rộn chăm sóc Mẹ Đường, bởi vì phụ nữ mang thai có triệu chứng rất nghiêm trọng, Đường Kiều cũng không thể tự lo được. Cho nên Cha Đường và Mẹ Đường quyết định đem Đường Kiều đưa đến nhà bà ngoại ở Thành phố S. Khi Đường Kiều mang hành lý nhỏ xuất hiện tại trong sân nhà bà ngoại, cô bé không hề có một chút cảm giác bị cha mẹ vứt bỏ, cũng không có một chút cảm giác sợ hãi đối với hoàn cảnh xa lạ.
Trước kia, ông ngoại Đường Kiều là quân nhân, làm đến quân hàm gì, Đường Kiều không rõ lắm, chỉ biết là ngày lễ, ngày tết, nhà bà ngoại luôn có một đống ông chú, ông bác mang quân hàm đến.
Từ nhỏ đến lớn, Đường Kiều rất gan dạ, ngày đầu tiên tới nhà bà ngoại, lúc để hành lý xuống, cô bé xông vào trong khu đại viện nhà bà ngoại.
Khu đại viện Nhà bà ngoại rất lớn, lúc Đường Kiều vẫn còn ở nhà mình, mẹ của cô nói cho cô biết, nhà bà ngoại cô ở trong một khu đại viện, trong đại viện có rất nhiều người bạn nhỏ cùng tuổi với cô, cũng chính vì nguyên nhân này, Đường Kiều mới sảng khoái đồng ý với mẹ, cô bé bằng lòng sống ở nhà bà ngoại.
Ngu Châu là đứa trẻ thứ nhất mà Đường Kiều gặp phải lúc đi tới trong khu đại viện, mô tả thế nào đây, lúc đó dáng dấp Ngu Châu xấu xí, giống như dân chạy nạn. Lúc Đường Kiều nhìn thấy nó, trên mặt nó vẫn còn giắt hai dòng nước mắt, đi một bước, hút lỗ mũi một cái, đi một bước, hút lỗ mũi một cái.
Kinh nghiệm nói cho cô bé biết, đứa nhỏ này, bị đánh rồi.
Đường Kiều vươn tay quơ quơ ở trước mặt nó, người đang chìm đắm trong bi thương của mình, đối với việc Đường Kiều đột nhiên xuất hiện, căn bản không để ý tới.
Sau đó, Đường Kiều cảm thấy thật mất mặt.
Vì vậy, Ngu Châu đi ở phía trước, Đường Kiều đi theo ở phía sau, đi một bước hút lỗ mũi một cái, không đúng, phải nói là đi một bước, liền có hai tiếng hút lỗ mũi đồng thời vang lên.
Đi một đoạn, có lẽ dân chạy nạn tiểu Ngu Châu phát hiện ra có cái gì không đúng, quay đầu lại hung hăng trợn mắt nhìn Đường Kiều một cái.
Đường Kiều đứng lại, trên mặt còn cười hì hì, “Xin chào, tôi là bạn học Đường Kiều mới tới, cậu có thể gọi tôi là chị, cậu tên là gì?”
Đừng nhìn dáng dấp Ngu Châu lúc đó giống như dân chạy nạn, vừa tức giận, vừa kiêu ngạo, liếc Đường Kiều một cái sau, hừ một tiếng, liền chạy thẳng, còn quay đầu lại nhìn về phía Đường Kiều, kêu la một câu: “Bạn không biết xấu hổ, bạn là chị của ai?”
Vào lúc đó, chuyện Đường Kiều không biết xấu hổ, xem ra cũng không phải là chuyện này.
Quan trọng là bất cứ chuyện gì cũng không thể ngăn cản cô bé muốn xưng bá trong khu đại viện.
Chu Chú chính là đứa trẻ thứ hai mà Đường Kiều gặp phải ở trong khu đại viện, người bạn nhỏ hút lỗ mũi mới vừa rồi, lúc này cũng đang đứng ở bên cạnh cậu bé, một tay chỉ vào Đường Kiều, “Chính là bạn này, lúc nảy muốn tớ gọi bạn ấy là chị”
Hiển nhiên, người bạn nhỏ Ngu Châu muốn dựa vào nhiều người để giành phần thắng.
Nhưng có lẽ nó đã quên, nó tìm đến trợ thủ này, năm nay người bạn nhỏ Chu Chú mới bốn tuổi, lúc này, nếu Đường Kiều cùng hai người bạn nhỏ đánh nhau, tuyệt đối chiếm ưu thế.
Cũng may Đường Kiều cũng không phải là phần tử hiếu chiến, chuyện thứ nhất sau khi gặp được Chu Chú, vẫn muốn nhận em trai.
“Người bạn nhỏ, xin chào, cậu tên là gì? Cậu phải gọi tôi là chị nha”
Khi đó, Đường Kiều mới vừa thay răng, vừa lên tiếng, chính là hai cái lỗ hổng răng đen như mực, xem ra cực kỳ bỉ ổi, dĩ nhiên, thời điểm đó Ngu Châu và Chu Chú vẫn chưa biết cái gì là bỉ ổi, nhưng bộ dạng Đường Kiều giống như một con sói con, trong lòng người bạn nhỏ Ngu Châu run lên, nó mới vừa bị cha nó đánh một trận, không muốn lại bị con bé xa lạ này đánh một trận nữa a.
Mà Chu Chú đâu? không để ý đến Ngu Châu, cũng không để ý đến Đường Kiều, không thèm nhìn hai người, chuẩn bị xoay người rời đi.
Dù sao Đường Kiều chân dài, ba hai bước đã ngăn ở trước mặt Chu Chú.
“Này, gọi chị.”
Lúc đó, Đường Kiều không chỉ chân dài, tay cũng nhanh, một cái nhéo khuôn mặt có chút hồng hồng của Chu Chú, cô bé rất ưa thích người bạn nhỏ này, dáng dấp thật đẹp. Nếu mẹ của cô bé có thể sinh cho cô bé một em trai như vậy, ngược lại cô bé sẽ rất vui vẻ.
Mặc dù sức lực của đứa trẻ không nặng, nhưng dù sao xuống tay không có đúng mực, khuôn mặt của Chu Chú rất nhanh bị Đường Kiều bóp hồng. Đứng một bên, Ngu Châu còn chưa phục hồi lại tinh thần, Chu Chú nhanh chóng đưa hai bàn tay chụp lấy tay của Đường Kiều, mặt không lộ vẻ gì, sau khi liếc mắt nhìn Đường Kiều rồi xoay người rời đi, vẫn không muốn để ý tới cô bé.
Được, đứa nhỏ này vẻ mặt giống ông vua.
Bị không để ý tới triệt để, Đường Kiều cũng không giận, mà đuổi theo ở phía sau mông Chu Chú, rống to tiếng, “Lần sau cậu phải gọi tôi là chị!” Gào xong, mới hài lòng chuẩn bị đi tìm em trai khác, ừ, hoặc cũng có thể là em gái.
Vừa quay đầu lại, nhìn thấy dân chạy nạn tiểu Ngu Châu vẫn còn ở đó.
“Tại sao cậu còn không đi ?”
“Đi ngay, lúc này đi.”
Vì vậy, dân chạy nạn tiểu Ngu Châu khóc chạy đi, nó cũng không muốn bị con bé ngang ngược này bóp gương mặt.
Nhưng cái đầu quả dưa nhỏ của nó nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, tại sao Chu Chú để mặc cho con bé kia khi dễ cậu ta, mặt còn bị bóp như vậy. Quỷ dị, thật vô cùng quỷ dị.
|
Sau khi Đường Kiều ngây ngô ở lại Thành phố S, chuyện cũng không phát triển theo hướng mong đợi của cô bé.
Bởi vì, trên căn bản, dân chạy nạn tiểu Ngu Châu, mỗi khi nhìn thấy cô bé liền trốn tránh, mà Chu Chú thì không để ý tới cô bé, về phần những người bạn nhỏ khác ở trong viện, ngoại trừ hai đứa lớn đã lên trung học đệ nhất cấp, những đứa khác lấy dân chạy nạn tiểu Ngu Châu này làm chủ. Cho nên, lúc đầu Đường Kiều nhiệt tình muốn dẫn dắt quần chúng nhân dân, trong nháy mắt bị dập tắt, bởi vì quần chúng nhân dân căn bản không để ý tới cô bé.
Chẳng qua, lúc đó Đường Kiều không chịu thua, còn dây dưa đến một chị gái nhỏ, người nọ là Chu Du, chị họ của Chu Chú.
Chu Du và Đường Kiều bằng tuổi nhau, tính tình cũng không sai biệt lắm, chuyện thích làm nhất chính là khi dễ dân chạy nạn tiểu Ngu Châu. Điểm duy nhất khác với Đường Kiều chính là, Đường Kiều há miệng có hai cái động đen như mực, mà Chu Du, chỉ có một cái.
Bảy năm, thành tích học tập của Đường Kiều đứng đầu ở Thành phố H, sau khi ở Thành phố S cũng không được kéo dài.
Cô bé có ý đồ viết tên của hai chị em họ Chu, thuận tiện thể hiện sự hiểu biết của mình một chút, “Các người làm bằng nước sao? Tại sao tên của các người đều có nước”
Nhưng rất nhanh cô bé bị trấn áp, hơn nữa gặp phải khi dễ càng lớn hơn.
“Vậy cậu làm bằng cỏ sao? Hơn nữa bạn là cỏ dại a, cậu xem, cha mẹ của cậu cũng không muốn cậu nữa, cậu là gốc cây cỏ không ai muốn”
“Nói bừa, cha mẹ của tôi không phải không muốn tôi”
Đường Kiều thét to.
Lời này của Chu Du giống như lời của bà ngoại cô bé nói vào ngày đầu tiên cô bé tới nơi này. Lúc ấy Bà ngoại ôm cô bé, cũng không biết là vui mừng hay buồn, dù sao bình thường Đường Kiều rất biết nhìn mặt mà nói chuyện, nhưng sửng sốt không nhìn ra. “Kiều Kiều là một gốc cây cỏ nhỏ không ai muốn, bị ném đến nhà Bà ngoại rồi.”
“Cha mẹ của cậu không cần cậu nữa, tôi nghe bà ngoại của cậu nói rồi, mẹ của cậu muốn sinh em nhỏ, bọn họ không cần cậu nữa, trên TV cũng diễn như vậy, sau này cậu cũng phải sống ở chỗ này, cậu cũng không thể quay về Thành phố H nữa, không về được bên cạnh cha mẹ của cậu đâu”
Cùng là bảy tuổi, nhưng rõ ràng suy nghĩ của Chu Du cao hơn nhiều so với Đường Kiều, nói chuyện cũng lưu loát hơn nhiều, nói một đoạn hội thoại thật dài, hoàn toàn không ngừng nghỉ. Cho đến khi Đường Kiều nghe xong, bản thân mình cũng dao động, có phải cha mẹ của cô bé thật sự không cần cô bé nữa hay không?
Vì vậy, khuôn mặt của Đường Kiều, lần đầu tiên vặn vẹo sau khi tới Thành phố S.
Oa một tiếng, khóc chạy về nhà bà ngoại của cô bé.
Buổi tối hôm đó, Đường Kiều đòi phải về Thành phố H, cô bé cảm thấy trước khi “em nhỏ” ra đời, mình phải làm cho cha mẹ hồi tâm chuyển ý, Đường Kiều cô tiền đồ thật tốt, muốn cô bé là tuyệt đối chính xác.
Đáng tiếc, khi bị ông ngoại cô bé dọa, cô bé lập tức yên lặng.
Cô bé chỉ có thể lùi lại, xin việc khác, ôm điện thoại thầm thì với mẹ hơn nửa canh giờ, lúc mẹ của cô bé liên tục bảo đảm, Đường Kiều mới đành phải cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại xong, Đường Kiều vẫn cảm giác không được an tâm, “Bà ngoại, có phải mẹ cháu không cần cháu nữa phải không?”
Đang lau bàn, Bà ngoại Đường quay đầu lại, nhìn vẻ mặt ủy khuất của Đường Kiều, chẳng những không an ủi cô bé, ngược lại vừa nghe Đường Kiều nói như vậy liền vui vẻ.
“Không cần thì không cần nha, làm đứa trẻ ở nhà bà ngoại, ngày mai sẽ bảo cậu của cháu mua máy bay cho cháu nhé”
Ngu Châu có một chiếc máy bay rất phong cách, trước đây Đường Kiều vẫn rất ước ao có được, nhưng nghĩ đến, dù sao mình vừa mới tới nơi này, cho nên không thể không biết xấu hổ mở miệng xin ông bà ngoại của mình.
“Cháu không muốn máy bay, cháu muốn đàn Piano.”
Trong phòng của Chu Chú có đàn Piano, mỗi lần cô bé đi tìm cậu bé chơi đùa, dường như cậu bé cố ý, mặt ngăn lại, “Tôi phải luyện đàn.”
Rõ ràng mới vừa rồi, cô bé còn nhìn thấy cậu đang cùng bọn Ngu Châu chơi đùa rất vui vẻ ở trong viện.
Có Piano rất giỏi a, sẽ gảy không hay đâu, cô bé cũng muốn.
Vì vậy, vào năm Đường Kiều bảy tuổi, đã có một món đồ lớn của mình, hơn nữa món đồ này, rốt cuộc để cho cô bé ở trước mặt Chu Du ngẩng đầu lên.
“Cha mẹ của tôi không phải không muốn tôi, cậu xem, cậu xem, đây là cây đàn Piano cha mẹ của tôi mua cho tôi, rất đắt tiền, phải có rất nhiều, rất nhiều tiền để mua được”
Đường Kiều vừa nói, vừa khoa chân múa tay một lúc, thật ra cô bé cũng không biết, rốt cuộc phải mất bao nhiêu tiền để mua, dù sao hai bàn tay khoa hết một vòng lớn, bày tỏ Piano này thật rất quý.
Cậu của Đường Kiều ở trong phòng, sau khi nghe được lời nói của Đường Kiều cũng muốn lệ rơi, rõ ràng cây Piano này là hắn mua cho cô bé có được hay không? Lúc nào thì trở thành cha mẹ của cô bé mua rồi hả ? Chẳng qua, cuối cùng cậu Đường cũng không đập bỏ cái đàn Piano của Đường Kiều, có lẽ cảm thấy cháu gái ngoại không có thuốc nào cứu được nữa, vỗ vỗ quân trang trên người, trước khi đi vẫn không quên dặn dò Đường Kiều.
“Kiều Kiều, hay là để cho Chu Chú dạy cho cháu”
Dĩ nhiên cậu Đường đề cập đến cây đàn, nhưng Đường Kiều không vui, Chu Du cũng không vui.
Khi đó, Đường Kiều vẫn chưa biết cái gì gọi là ngại không học hỏi kẻ dưới, chỉ một lòng nghĩ tới, tại sao cô bé phải để cho cậu nhóc dạy a, cô bé cũng bảy tuổi rồi, Chu Chú mới bốn tuổi, cái này nếu truyền đi, vẫn không thể bị đám nhóc Ngu Châu cười chết sao.
Mà trong lòng Chu Du cũng nghĩ, tại sao bảo Chu Chú dạy Đường Kiều a, cô bé cũng biết chơi Piano rất tốt được không. Mặc dù đến nay, vẫn không thể đàn xong một bài hát hoàn chỉnh, nhưng vẫn có thể gảy rất tốt.
Vì vậy, chuyện đàn Piano, Đường Kiều và Chu Du, hai đứa rất nhanh thống nhất cùng chiến tuyến.
Tóm lại, thời gian Đường Kiều ở nhà bà ngoại, trừ lúc thỉnh thoảng gặp phải một chút ngăn trở và phiền toái nhỏ ở bên ngoài, tất cả cái khác vẫn rất vui sướng. Thất bại nho nhỏ của cô bé, tự nhiên là Chu Chú, mà phiền toái nhỏ của cô bé vẫn là dân chạy nạn tiểu Ngu Châu.
Rất nhanh đến ngày đi học, Đường Kiều và Chu Du vui sướng, trên lưng đeo túi sách nhỏ, hai đứa cùng vào một trường tiểu học, cùng một độ tuổi, chung lớp.
Từ đó về sau, ở trong viện sáng sớm có thể nghe được tiếng Đường Kiều hắng giọng gọi người.
“Chu Du, Chu Du, cậu dậy chưa, sắp phải đến trường rồi.”
Sau đó, tiếng của Chu Du ở trong nhà vang lên, “Tới rồi, tới rồi, tới ngay”
Cái âm thanh này, Ngu Châu và Chu Chú hết sức buồn rầu, bởi vì Ngu Châu rất ao ước túi sách nhỏ của bọn Đường Kiều, mà mỗi ngày sau khi Đường Kiều và Chu Du tan giờ học trở về, đều rất đắc ý hát ca khúc mới học ở trường học trước mặt bọn chúng, có lúc còn phối hợp với tiếng đàn Piano lộn xộn lung tung, mặc dù gảy đàn giống như đánh trống, nhưng hai người luôn rất vui vẻ, thường xuyên nghe được tiếng cười to của bọn họ.
Về phần nguyên nhân buồn rầu của Chu Chú không phải bởi vì túi sách nhỏ, cũng không phải là bởi vì tiếng đàn Piano lộn xộn lung tung. Mà bởi vì cậu bé nghe cha mẹ của Chu Du, cũng chính là chú lớn và thím lớn của cậu nói, Đường Kiều giống như là con gái nhỏ của bọn họ . . . . . . Lời này mới là nguyên nhân làm cho Chu Chú buồn rầu nhất. Chu Du cũng đã khác trước, cô bé thường xuyên muốn đi ra ngoài, lại tới chỗ của Đường Kiều. Chu Chú không hiểu, đầu óc của người lớn có phải cũng bị hư rồi không, một cô bé ồn ào như vậy tại sao bọn họ cũng yêu thích. Ngay cả cha và mẹ của cậu cũng vậy, mỗi lần Đường Kiều tới nhà, đều lấy ra một đống đồ ăn ngon này nọ cho cô bé, cậu cũng không biết những thứ kia rất đắt, có thật nhiều món mà cậu chưa từng ăn.
|