Giữ Một Đêm, Giam Một Đời
|
|
GIỮ MỘT ĐÊM, GIAM MỘT ĐỜI Tác Giả: Hoa Thì Cửu Chuyển ngữ: nhoclubu. Tình trạng bản gốc: Đã hoàn. Thể loại: 419, 16+ Số chương: 34.
Truyện Giữ một đêm giam cả đời kể về cuộc gặp gỡ định mệnh giữa Nhan Thanh và Cố Trạch Vũ cũng như chặng đường họ tìm lại nhau sau khi xa cách. Năm đó cô và anh tình cờ gặp mặt: cô bị phản bội còn anh đang phong lưu với cuộc đời; cô cứu anh rồi biến mất để anh rơi vào tình yêu với cô một cách cố chấp. Họ như vẽ lên câu chuyện lọ lem hiện đại, mà anh là chàng hoàng tử mải miết đi tìm cô và chinh chiến trên thương trường, còn cô là lọ lem đánh rơi chiếc giày rồi biến mất.Tình cờ anh lại gặp được cô, thận trọng giăng lưới tình chờ cô sa vào nhưng cô vẫn luôn trốn tránh, khép mình vời anh. Cô luôn hoài nghi liệu đây có phải tình yêu hay sự bỡn cợt? Đối với anh cô là đoạn tình mà anh đã và sẽ mãi duy trì. Đối với cô là là mối quan hệ không nên xảy ra nhưng đã xảy ra. Liệu họ có đến được với nhau sau bao trắc trở từ cuộc sống và tự trong tâm thức mỗi người ?
|
Chuyển ngữ: nhoclubu Nhan Thanh bị Cố Trách Vũ đánh thức. Nheo cặp mắt còn ngáy ngủ nhìn lên đồng hồ treo tường, chưa rạng sáng. Con heo giống phiền người ta tỉnh mộng này! “Cố Trạch Vũ, anh tránh ra cho em!” Cô tức giận, đưa tay đẩy đẩy quả đầu bờm xờm ở đằng trước, lại bị anh cầm lấy cổ tay, thuận thế quấn lấy tấm lưng cô. “Tránh ra! Em muốn ngủ.” Cố Trạch Vũ ngẩng đầu thở hổn hển, cười phơi phới, “Ngoan nào, em ngủ phần em, anh làm phần anh. Hai chúng ta không để lỡ nhau.” Nói xong liền ngậm lấy vành tai xinh xắn của cô. Chỗ đó chính là chỗ nhạy cảm nhất của cô, “Á—-“ Nhan Thanh kêu lên run rẩy, sau đó bắt đầu ra sức giãy dụa, xấu hổ và giận dữ mắng, “Tên đáng ghét này! Anh có biết là anh phiền lắm không hả!” Trong lúc vật lộn, móng tay bén nhọn vô tình xẹt qua cánh tay anh, làm rớt một miếng da nhỏ, lập tức có giọt máu đỏ sẫm chảy ra. Cố Trạch Vũ ngừng hoạt động một lát, đau đến nhíu mày, “Nhan Thanh, không phải em thuộc giống mèo đó chứ!” “Đáng đời!” Nhanh Thanh ở dưới thân anh, cau mày trợn mắt, thật giống như một con mèo xù lông, “Hiện tại anh phải hiểu, lúc phụ nữ nói “không muốn”, chính là thật sự “không muốn”!” Cố Trạch Vũ thấy cô như vậy thì không nhịn được cười, “Anh chỉ biết, cô gái như em rất thích “nói một đằng, nghĩ một nẻo”!” Sau đó liền vô tình đàn áp hết tất cả phản kháng của Nhan Thanh. Ngày mai là thứ bảy. Cố Trạch Vũ được nghỉ khỏi phải đi làm, nhưng mới sáng sớm Nhanh Thanh lại chạy đến công ty bán mạng. Khoảnh khắc đồng hồ báo thức vang lên, thật sự là ngay cả lòng giết người cũng có. Nhìn thấy người nằm bên cạnh ngủ say sưa, trong lòng cô dâng lên một cỗ tức giận, giơ chân lên đạp mạnh vào người của Cố Trạch Vũ. Đều tại anh! Tối qua dày vò cô gần chết, hại cô hôm nay toàn thân rã rời khó chịu. Cố Trạch Vũ bị đau nên tỉnh dậy, mang theo giọng điệu phàn nàn nồng đậm, “Sao thức dậy sớm vậy?” “Có một vụ phải theo.” “Cuối tuần cũng không được nghỉ ngơi. Mệt gần chết mà không kiếm bao nhiêu, công việc tồi như vậy dứt khoát quên đi cho rồi!” “Em đâu thể sánh với tổng giám đốc Cố vĩ đại đây. Không có công việc tồi này, em phải ăn không khí rồi!” “Để anh nuôi! Dù sao tiền bạc của anh cũng rất dư dả.” Nhan Thanh không thèm để tâm, “Xin miễn thứ cho kẻ bất tài!” Nói xong xoay người tiếp tục chuẩn bị, bỗng nhiên lại bị Cố Trạch Vũ kéo về giường, đặt ở dưới thân. “Nhan Thanh, anh rất nghiêm túc!” 1 “Là chữ ‘trinh’ của ‘trinh tiết’ sao?” 2 “Nhóc con chết tiệt này, thế nào cũng muốn chống đối lại anh có đúng không!” Anh cực kỳ giận dữ, tay đặt ở bên hông đã bắt đầu táy máy. Cô bất ngờ nhưng không bị dao động, chỉ nhìn đường nét khuôn mặt điển trai của anh không chớp mắt, dường như trong mắt có thâm ý khác, nhìn đến khi toàn thân Cố Trạch Vũ sợ hãi. “Sao vậy… Nhìn anh như vậy để làm gì?” Ánh mắt Nhan Thanh từ từ sâu thẳm, ngón tay xoa nhẹ lên trán anh, sau đó chậm rãi vẽ một đường, “Cố Trạch Vũ, anh nói xem, có phải ‘quan hệ bắt đầu do cơ duyên, cũng sẽ bởi vì nguyên nhân này mà kết thúc’ hay không?” Câu này là cô vô tình đọc được trong một cuốn tiểu thuyết ngôn tình nào đó vào mấy ngày trước. Không biết tại sao, giờ phút này, Nhan Thanh bỗng nhiên cảm thấy dùng nó để hình dung mối quan hệ giữa hai người là vô cùng chính xác. Sắc mặt Cố Trạch Vũ u ám, gần như phẫn nộ cực lỳ, từ trong miệng bật ra một câu, “Nhan Thanh, lời này của em là có ý gì?!” Nhan Thanh mở to mắt nhìn, “Không có ý gì!” Sau đó liền bình tĩnh đẩy anh ra, đứng dậy. Để lại một mình Cố Trạch Vũ nửa nằm trên giường, bực tức đầy mình lại không có chỗ trút ra. Lần đầu tiên Nhan Thanh gặp Cố Trạch Vũ là trong một quán bar của câu lạc bộ đêm. Đó là tiệc họp mặt sinh nhật của một người bạn. Tửu lượng của Nhan Thanh không cao, nhưng cảm giác say cũng kéo đến rất chậm. Lúc mọi người sắp lảo đảo, cô chỉ có chút say. Không khí ngột ngạt, huyên náo điếc tai trong phòng làm đầu óc cô choáng váng buồn nôn, liền nhân lúc mọi người không chú ý, lén chuồn ra khỏi phòng, một mình trốn vào một góc trong quầy bar. Bên ngoài hình như cũng không thanh tịnh là bao. Hình ảnh trước mắt Nhan Thanh cứ chồng lên nhau, có một người đàn ông ăn nói tùy tiện tiến lại gần. Cô lễ phép từ chối, đối phương lại cứ làm phiền, thậm chí có ý định tuyệt đối không buông tha. Ngay lúc tình hình phát triển theo hướng bất lợi, một đôi tay ấm áp mạnh mẽ nắm lấy bả vai cô, quý ông đó ôm cô vào lòng vô cùng đúng lúc. Kế tiếp, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, mang theo sự dịu dàng và yêu thương nồng đậm, “Giận dỗi một chút liền chạy đi lung tung, định khiến anh lo lắng phải không!” Sau khi Nhan Thanh ngạc nhiên thì hiểu ra, liền phối hợp mà không nói gì, vùi đầu vào trước ngực người đó, để mặc anh ôm cô rời đi. “Tôi đưa em về nhé?” Sau khi ra cửa, anh cúi đầu hỏi một câu vào tai cô. Nhan Thanh do dự. Lý trí mách bảo, đêm hôm khuy khoắt đi cùng một người đàn ông xa lạ, tuyệt đối là chuyện nguy hiểm. Nhưng lúc này hơi rượu cũng dần dần xông lên, ngay cả bước chân cũng bắt đầu loạng choạng, một cô gái độc thân say xỉn, một mình gọi taxi, có vẻ cũng tồn tại một mối nguy hiểm ngầm khá lớn. Hình như đối phương nhìn ra tâm tư của cô, “Yên tâm đi, cho dù hiện tại tôi bán em đi, cũng sẽ không có người nào dám mua!” Nói xong liền kéo cô đến trước chiếc xe của mình, chỉ vào kính xe cười nhẹ: “Tự em nhìn đi!” Trên kính xe màu tối phản chiếu khuôn mặt lờ mờ của cô. Lớp trang điểm trên mặt có lẽ là do ngồi uống rượu ở quầy bar nên đã rớt đâu hết, xanh xanh đỏ đỏ, có thể so sánh với vỉ pha màu, hơn nữa mái tóc rối tung, nửa đêm đi trên đường lớn thật sự có tác dụng hù chết người. Nhan Thanh xấu hổ, vội vàng lấy khăn tay, ra sức lau lên mặt, che giấu đi vẻ quẫn bách của chính mình. Người đàn ông kia nhìn thấy bộ dạng cô như vậy có chút không nhịn được cười. Anh mở cửa xe ở vị trí ghế phụ lái ra, hỏi: “Vị tiểu thư này, hiện giờ tôi có thể đưa em về rồi chứ?”
|
Nhan Thanh nhìn anh, lần này không do dự nữa, “Khu chung cư Gia Viên đường Hà Tây, cám ơn.” Sau đó, Nhan Thanh dần dần ngấm men say, mơ mơ màng màng ngồi trên xe ngủ. Đến khi tỉnh lại, phát hiện áo vest của người đó đang khoác trên người cô, xe cũng đã dừng ở trong khu chung cư được một lúc. Người ngồi ở vị trí ghế lái đang tập trung tinh thần nhìn ra nơi nào đó ngoài cửa xe, khi Nhan Thanh tỉnh lại, dường như có cảm ứng, xoay đầu qua, “Tỉnh rồi sao.” Nhan Thanh cười ngượng ngùng, “Tôi lại có thể ngủ quên, phiền anh lâu như vậy thật sự có lỗi quá.” “Không sao, hai tiếng thôi mà. Em ngủ cũng không lâu lắm.” “Hả…” Mặt Nhan Thanh càng đỏ hơn, đưa áo vest rên người lại cho anh, nói với anh rất chân thành: “Hôm nay, thật sự cám ơn anh!” Người đó nhếch môi, ánh sáng lóe lên trong mắt dường như mang theo vài phần lỗ mảng lướt qua, “Vậy em định sẽ cám ơn tôi thế nào?” Cô ngạc nhiên, chưa kịp phản ứng đã thấy đối phương cúi đầu mỉm cười… “Tôi là Cố Trạch Vũ, có thể may mắn biết được tên em không?” Nhan Thanh cũng không muốn nói tên mình cho một người xa lạ, vì thế nhíu mày, im lặng khoảng hai giây, “Hà Tiểu Thanh…” Sau đó cúi thấp giọng nói, “Cám ơn, tạm biệt.” Liền vội vàng đẩy cửa xe ra. ☆☆☆ Cố Trạch Vũ nhìn thấy bóng dáng vội vàng rời đi của cô mà lắc đầu bật cười, cũng không đi ngay mà dừng xe ở đó, lặng lẽ ngồi thêm một lát. Sau đó, ngay lúc anh vừa mới khởi động xe, đang chuẩn bị quay ngược tay lái, bóng dáng mảnh khảnh đó lại lần nữa xuất hiện trong tầm mắt… Bước chân vội vã, thậm chí mang theo vài phần hốt hoảng. Anh không nén nổi kinh ngạc, còn chưa để xe đến đón, Nhan Thanh đã mở cửa, lần nữa ngồi vào vị trí ghế phụ lái. Động tác nhanh chóng lưu loát như đã từng được huấn luyện chuyên nghiệp, làm Cố Trạch Vũ trố mắt nhìn. Nhan Thanh thở hổn hển, hình như toàn thân có hơi run rẩy. Cô quay đầu nhìn Cố Trạch Vũ, trong mắt mang theo vẻ cầu xin, “Có thể nhanh chóng rời khỏi chỗ này được không?” Cố Trạch Vũ gật đầu, tuy rằng trong lòng hoài nghi, nhưng chỉ khẽ nói: “Em muốn đi đâu?” “Tùy anh, cám ơn anh.” Môi anh nhếch lên, dưới chân đạp ga, xe lao nhanh về phía trước. Cuối cùng, hai người đi đến một quán bar mà Cố Trạch Vũ thường xuyên đến. Trên đường đi, Nhan Thanh có vẻ không yên, dáng vẻ xa xôi như đi vào cõi thần tiên. Đến nơi, cô cũng không quan tâm đến Cố Trạch Vũ bên cạnh, trực tiếp đi thẳng đến trước quầy bar ngồi xuống, gọi một chục bia, buồn bã nuốt vào trong bụng hết chai này đến chai khác. Rốt cuộc, khi cô đang uống hết chai bia cuối cùng, định tùy tiện giơ tay gọi phục cụ, Cố Trạch Vũ bèn giữ cổ tay cô lại, can ngăn cô, “Đừng uống nữa. Tôi không muốn nửa đêm phải đưa em đến bệnh viện đâu.” Nhan Thanh nhìn anh với ánh mắt từ xa lạ đến ngạc nhiên, “Sao anh còn chưa đi vậy?!” “Hả~ Hà Tiểu Thanh… Em như vậy chính là qua cầu rút ván trong truyền thuyết sao!” “Hả?” Nhan Thanh mơ màng chỉ vào mũi mình, “Anh đang gọi tôi sao?” Sau đó khinh thường liếc Cố Trạch Vũ một cái, “Con người anh thật đúng là, ngay cả người khác họ gì cũng không nhớ! Tôi họ Nhan, tên là Nhan Thanh. Nhớ kỹ nha, Nhan Thanh, không phải Hà Thanh!” “Vâng, Nhan Tiểu Thanh.” Cố Trạch Vũ ngoan ngoãn sửa lại, ánh mắt đen nhánh bỗng trở nên thâm thúy, “Có thể nói cho tôi, hồi nãy em kích động như vậy là vì cái gì hay không?” “Hồi nãy… hồi nãy…” Nhan Thanh ngẩng đầu, nhìn ánh đèn chập chờn trên trần, dường như đang cố gắng nhớ lại cái gì đó. “Là gặp phải kẻ xấu ư?” “Kẻ xấu…” Cô quay đầu, bỗng nhiên kề sát vào anh, vẻ mặt trở nên thần bí, “Tôi nói cho anh biết, anh cũng đừng nói cho người khác nha. Tôi đã gặp ma!” Nói xong liền vịn vào quầy bar, nở nụ cười khanh khách để phối hợp. Tiếng cười này khiến Cố Trạch Vũ chói tai. Anh nhìn cô gái cười nghiêng ngả, khóe mắt ươn ướt, không biết tại sao lại có cảm giác toàn thân khô nóng, khó có thể chịu được. “Em say rồi, tôi đưa em về.” Anh đưa tay ra đỡ lấy cô, lại bị cô gạt sang một bên. “Tôi không say!” “Đúng, em không say.” Cố Trạch Vũ đứng dậy, lần này dứt khoát nhấc người đang ngồi trên ghế chân cao lên, nắm lấy bả vai cô, “Không say cũng nên về nhà.” “Tôi không về!” Nhan Thanh lớn tiếng ồn ào, “Anh buông ra, buông ra, có nghe thấy không!” “Không nghe thấy!” Cánh tay Cố Trạch Vũ nắm lấy tay cô càng siết chặt hơn, không nói gì thêm liền túm cô ra ngoài, “Đi, tôi đưa em về!” “Tôi không về!” Bụng dưới của Nhan Thanh quặn lên, bước chân loạng choạng, vừa né tránh vừa đấm ngực anh, “Tôi nói tôi không về! Anh nghe không hiểu tiếng người có phải không!” “Anh buông ra!” “Anh là gì của tôi, dựa vào cái gì mà quản tôi!” “Lưu manh! Đồ khốn! Khiếm nhã… Bất lịch sự…” Giọng nói sắc sảo chìm ngập trong tiếng nhạc điếc tai, không làm cho bất cứ ai chú ý, nhưng lại rành rọt rót vào trong lỗ tai của Cố Trạch Vũ. Anh bỗng nhiê nxoay người, tay dùng sức kéo Nhan Thanh sát lại, khống chế ở trong lòng. “Lưu manh ư? Bất lịch sự ư?” Cố Trạch Vũ đối diện với ánh mắt hoảng hốt của cô, cười nhẹ. “Anh muốn làm gì?! Buông ra!” Nhan Thanh tự trấn tĩnh lại, cố gắng lui người lại để mình và anh có một khoảng cách, “Buông tay ra, tôi muốn về nhà!” “Về nhà?” Cố Trạch Vũ cười nhạo, vẻ mặt càng lúc càng xấu xa, “Tôi đã cho em cơ hội rồi, bây giờ em đổi ý có phải hơi trễ rồi không?” Chưa dứt lời, anh đã hôn cô. Làm sao đến khách sạn với Cố Trạch Vũ, cô không nhớ rõ. Khoảnh khắc đau đớn ập đến, trong đầu Nhan Thanh hiện lên một chút trấn tĩnh. Sau đó, cô rõ ràng nhìn thấy sự kinh ngạc xen lẫn vui mừng tràn ngập trong mắt của Cố Trạch Vũ. Trong lòng Nhan Thanh dâng lên một cảm xúc không cách nào hình dung, nghĩ đến đây, cô bỗng cong người bật dậy, nắm lấy đầu vai của Cố Trạch Vũ, từ thế bị động chuyển thành chủ động tấn công. Cô nghĩ, cô đúng là điên rồi… Nhưng điên rồi thì sao, cho dù cô biến mất khỏi thế giới này, người đó cũng sẽ không trở về bên cạnh cô nữa. Nhưng cũng tốt thôi, ít nhất trong đêm tối vắng vẻ, còn có người phát điên cùng cô, dù là một người xa lạ, dù là tối nay xong rồi thì đường ai nấy đi, cuối cùng cũng chỉ mình cô đau khổ. “Á—-” Nhan Thanh kêu lên, toàn thân run rẩy, sau đó bắt đầu cố gắng giãy dụa, “Đáng ghét! Anh lôi thôi vừa thôi chứ!” Trong lúc vật lộn, móng tay bén nhọn vô tình xẹt qua cánh tay anh, làm rớt một miếng da nhỏ, lập tức có giọt máu đỏ sẫm chảy ra. Chú thích: (1) (2) Câu trên Cố Trạch Vũ nói nguyên văn là: 我是认真的 (wǒ shì rèn zhēn de), chữ 真 (chân) phát âm là zhēn đồng âm với chữ 贞 (trinh: cũng phát âm là zhēn) nên Nhan Thanh cố ý trêu chọc Cố Trạch Vũ.
|
Chuyển ngữ: nhoclubu Không khí trong phòng KTV khá ngột ngạt, Cố Trạch Vũ nằm chổng vó trên ghế sô pha, nhìn trụ đá La Mã trong góc phòng, càng nghĩ càng cảm thấy uất nghẹn trong lòng. Năm ngoái Hằng Hưng bắt đầu tiến quân vào lĩnh vực năng lượng mới, hiện tại đang là thời điểm mấu chốt. Non nửa năm nay, anh đều ở trạng thái như sẵn sàng bùng nổ, loay hoay đến nỗi chân không chạm đất. Ngay cả thời gian dính lấy Nhan Thanh cũng phải chen chúc lắm. Trước tiến độ kế hoạch liên tục, vất vả lắm mới sắp xếp được thời gian hai ngày, chính là để có thể hưởng thụ một cái cuối tuần hai người cùng với Nhan Thanh. Ai ngờ Nhan Thanh phải làm thêm giờ, còn bản thân lại thành người cô đơn. Đây là chuyện gì thế này… Đang buồn bực, bỗng nhiên đầu vai bị đập một cái không nặng không nhẹ, “Ơ, cậu hai! Đi trên con đường u buồn từ lúc nào vậy?” Hàn Ngọc Phong bưng hai ly rượu, chen vào bên cạnh anh ngồi xuống, đưa một ly đến trước mặt anh, “Uống một ly chứ?” Cố Trạch Vũ xua tay, tiếp tục trạng thái u sầu. “Sh**…” Hàn Ngọc Phong nói tục, nhét ly rượu vào tay anh, “Cậu không uống rượu cũng không tán gái, vậy tới chỗ này làm gì? Dứt khoát đi thẳng đến miếu cho rồi!” “Cậu nghĩ tớ tự nguyện đến đây chắc?!” Cố Trạch Vũ liếc anh ta một cái, xoay người đặt ly rượu lên bàn. Nhan Thanh rất ghét mùi rượu, mũi cô lại nhạy cảm, một tí tẹo thôi cũng ngửi ra được. Lát nữa anh còn phải đón tiểu thư đại biểu nhân dân tan sở, sau đó là thời gian ở cùng nhau, anh không muốn tối nay bị ghẻ lạnh đâu. Hàn Ngọc Phong chán ghét trả lời, đưa tay nắm lấy khuôn mặt anh, “Con m* nó cậu vẫn là Cố lão nhị sao, hàng nhái ở đâu chui ra thế!” “Xê ra!” Cố Trạch Vũ bắt lấy bàn tay của anh ta, nắm trong tay vỗ vỗ, nói sâu xa: “Nhóc con… Anh trai đây đang chuẩn bị phẩm chất để trở thành người đàn ông tốt! Nhóc cũng nên học hỏi một chút đi!” Hàn Ngọc Phong đâm vào vết thương của anh không chút nể mặt, “Người đàn ông tốt của cô Nhan, người không cho cậu danh phận à!” Cố Trạch Vũ nghiêm mặt ho nhẹ một tiếng, tiếp đó nhìn thấy đám người ở bàn bên kia liền chuyển chủ đề, “Này, người anh em kia nhìn lạ nha!” “Kiếp trước cậu nợ người ta à!” Hàn Ngọc Phong cười nhạt, theo tầm mắt anh nhìn qua đó, “À, em rể của Phùng Triết.” Cố Trạch Vũ “ừ” một tiếng, có phần không quan tâm. Thời điểm em gái của Phùng Triết kết hôn, anh đang ở nước ngoài không về kịp. Có thể nói người con rể của nhà họ Phùng này xem như cũng có chút tiếng tăm trong giới của họ. Một người có bối cảnh gia thế rất bình thường, lại cưa đổ được cô chủ nhà họ Phùng mắt cao hơn đầu kia. Ngay cả ông bà họ Phùng, cũng vô cùng hài lòng về người con rể này. Nhưng mà, trong nội tâm của Cố Trạch Vũ lại rất lơ đãng. Loại người giống như hắn, không phải tương đương với phẩm giá cao thượng, năng lực hơn người gì. Chính là tương đương với loại người nịnh hót, bằng mặt không bằng lòng. Nhưng mặc kệ hắn là loại người nào, anh cũng không muốn gặp. Đàn ông tốt, chí tại bốn phương, không lo không có ngày trở nên nổi bật. Cần gì phải lấy một cô chủ lắm tiền lắm của trước, lấy cái mác “phượng hoàng trống1” chứ. Cho dù có bản lĩnh cũng trở thành không có bản lĩnh. Hàn Ngọc Phong thấy anh như vây, nhịn không được hỏi, “Trạch Vũ, cậu đừng nghĩ người ta không lo lương khô. Khả năng quan sát của cô tư nhà họ Phùng chỉ là hạng xoàng thôi, nhưng mà mắt chọn đàn ông thật ra cũng không tệ. Người anh em này cũng rất có bản lĩnh đấy!” Biểu cảm của Cố Trạch Vũ vẫn xem thường như cũ. “Vụ đấu thầu cạnh tranh của Hoa Mỹ chính là anh ta làm!” “Tớ đã nói rồi, sau lưng nhà họ Phùng nhất định có cao nhân! Vụ đó hoàn toàn đẹp mắt! Điển hình là chi phí thấp nhất thu được lợi ích cao nhất!” “Không thể tưởng tượng cậu cũng có lúc khen người khác đấy!” Hàn Ngọc Phong đấm nhẹ một cái vào vai anh, “Phùng Triết không muốn làm kinh doanh, nghe nói ông bà Phùng cố ý bồi dưỡng anh ta thành người nối nghiệp đó!” “Hả, thiệt hay giả vậy? Người anh em kia thật đúng là có bản lĩnh nha.” Cố Trạch Vũ ngạc nhiên, tâm tư cũng rối loạn, “Nào, nhanh nhanh lên. Có tin tức gì nói cho anh trai nghe mau.” “Bà tám nhà cậu!” Hàn Ngọc Phong nhịn không được đá anh một cái, “Không có tin tức gì hết, tớ chỉ biết hai năm trước em rể của Phùng Triết mới từ Mỹ trở về, tên là Mục Thành…” “Cậu nói anh ta tên là gì?!” Vẻ mặt Cố Trạch Vũ có chút u ám, “Mục Thành sao?” “Ừ, là Mục Thành. Nghe nói năm đó là người làm mưa làm gió ở đại học A… Ờ ha, Cô bé Nhan Thanh nhà cậu không phải cũng tốt nghiệp đại học A sao, có khi nào quen biết anh ta không?” Nói xong thì lộ vẻ cười xấu xa, “Đoán chừng lúc trước cũng có không ít sinh viên nữ say mê, không chừng cô Nhan này cũng là một trong đó đó đấy!” “Cậu nói đủ chưa?” Cố Trạch Vũ lớn tiếng cắt ngang lời anh ta, ánh mắt có chút tàn nhẫn, dọa Hàn Ngọc Phong đến sửng sốt… “Trạch Vũ…” “Cậu từ từ uống đi.” Cố Trạch Vũ đứng bật dậy. “Hả? Cậu sao vậy?” Cố Trạch Vũ xua xua tay, sau đó đi nhanh khỏi phòng mà không thèm quay đầu lại. Anh sao vậy nhỉ?! Anh không sao cả, chỉ là trong lòng khó chịu, khó chịu đến độ muốn tìm người đánh nhau một trận! Mục Thành… … cái tên này, là cái gai cắm trong lòng của Cố Trạch Vũ. Hơn nữa, anh còn biết, đó cũng là cái gai trong lòng Nhan Thanh, so với trong lòng anh còn sâu hơn, còn đau hơn. Bởi vì, ngay cái đêm anh có được Nhan Thanh lần đầu tiên, cô nửa tỉnh nửa mê, từ đầu đến cuối chỉ nỉ non gọi đúng hai chữ… … Mục Thành.
|
Lúc Cố Trạch Vũ đến, Nhan Thanh đã đứng đợi ở giao lộ. Cô đứng dưới ánh đèn đường, bóng dáng bị kéo dài thật dài. Chiếc áo khoát mỏng màu đen, ba lô đeo lệch trên vai, một tay ôm một chồng văn kiện, một tay cầm điện thoại nói chuyện với người nào đó, ngay cả khi xe anh chạy đến cũng không phát hiện, mãi cho đến khi anh đi đến trước mặt mới bất ngờ giật mình, vội vàng nói một câu, “Được rồi được rồi, biết rồi! Hôm khác nói sau!” Liền cúp máy. Giọng nói của cô nghe ra có hơi mất kiên nhẫn, Cố Trạch Vũ nhíu mày, “Cô nhóc, ai chọc ghẹo em vậy?” Nhan Thanh nhíu mày, hơi giận dữ nói: “Không có chuyện gì, chứng là triệu chứng thời kỳ mãn kinh của mẹ em lại tái phát, không tìm em cằn nhằn mẹ sẽ đau lòng lắm!” “Phì…” Cố Trạch Vũ nhìn thấy bộ dạng xù lông của cô thì không nhịn được cười, “Có người nói mẹ mình vậy sao?” Nói xong bèn kéo bàn tay nhỏ nhắn lạnh lẽo của cô qua xoa xoa trong lòng bàn tay, đau lòng nén giận, “Trời lạnh rồi, sao không mặc thêm nhiều áo? Lạnh chết, không sợ lòng anh đau sao!” Hơi ấm từ đầu ngón tay lan ra, Nhan Thanh thoải mái nheo mắt lại, luồn tay vào trong áo anh một cách không kiêng dè. Cố Trạch Vũ thoáng giật mình, dứt khoát cởi bỏ nút áo khoát ra, bao bọc cả người cô vào trong lòng, “Tối này muốn ăn gì?” “Gì cũng được! Tốt nhất là món nào vừa nóng vừa dễ tiêu hóa.” “Ở tòa tháp Tây2 có một nhà hàng tư nhân mới mở, cũng không tệ lắm. Đi thử nhé?” “Tòa tháp Tây…” Nhan Thanh cau mày, xa quá đi… Cả ngày nay cô phải đuổi theo tiến độ mệt muốn chết, rất muốn lập tức nhào lên giường, không thức dậy nữa, “Nếu không thì chúng ta về nhà nấu chút mì sợi hoặc cháo để ăn cũng được! Vừa nhanh vừa gọn!” “Đừng vậy chứ?” Hai mắt Cố Trạch Vũ lóng lánh, làm ra vẻ uất ức nói, “Mấy ngày rồi anh chưa cùng em ăn một bữa cơm đúng nghĩa! Bé Thanh ơi… Bé Thanh ngoan…” Nhan Thanh rất không chịu nổi bộ dạng này của anh, liếc mắt nhanh chóng ngăn cản anh tiếp tục làm hành động buồn nôn đó, “Đi đi đi, anh nói đi đâu thì đi đó!” Vừa dứt lời, trên mặt liền bị anh ngoạm một miếng ướt rượt, “Vẫn là bé Thanh của anh tốt nhất!” Cố Trạch Vũ cười như cảnh xuân rực rỡ, đang muốn cúi đầu ngậm lấy đôi môi cô, thì điện thoại trong túi lại vang lên. Cố Trạch Vũ nhíu mày, chần chờ một lúc mới bắt máy, ”Này… … được, tớ biết rồi, lập tức qua đó.” Sao khi cúp máy bỏ điện thoại lại túi quần tây, sau đó nói với Nhan Thanh: “Bé Thanh à, anh phải đi một chuyến đến hội sở Giang Nam trước, sau đó hãy đi tòa tháp Tây.” “Anh bận?” “Cũng không có chuyện gì đứng đắn. Mới vừa cùng đám bạn tán dóc ở đó, để quên ví tiền thôi.” Nhan Thanh nhìn anh, không lên tiếng, tâm tình trong mắt chợt trở nên mơ hồ. Cố Trạch Vũ biết là do Nhan Thanh không muốn đám bạn của anh biết đến sự tồn tại của cô, như vậy anh làm sao không lo lắng chứ?! Nhan Thanh giấu người trong lòng ở chỗ nào đó, bản thân anh thì trăm đắng ngàn cay mới bước được vào cuộc sống của cô, sưới ấm con tim lạnh lẽo của cô, không muốn bởi vì hai người trùng phùng mà thất bại trong gang tấc. Nhưng chìa khóa két sắt cơ mật của công ty lại nằm trong ngăn bí mật của ví tiền, nếu bị người khác phát hiện sau đó làm thêm một cái, e rằng hậu quả không thể tưởng tượng nổi. “Không thì… anh đi lấy ví tiền trước, tự em gọi xe về nhà cũng được.” Cả buổi, rốt cuộc Nhan Thanh cũng chậm rãi liên tiếng, đồng thời rút khỏi vòng ôm của Cố Trạch Vũ, khép lại vạt áo. “Đã nói là cùng đi ăn cơm mà, Nhan Tiểu Thanh!” Cố Trạch Vũ kéo cổ tay cô một phen, “Em ở trên xe chờ anh một lát, anh lấy ví tiền rồi ra.” Nói xong không cho giải thích gì nữa mà kéo vào trong xe. _______________________________________ Chú thích: (1) Phượng hoàng trống được xem là một biểu tượng quyền lực của một gia đình, cố gắng học hành hơn 10 năm, cuối cùng trở thành “chim phượng hoàng bay ra khỏi vùng núi hẻo lánh”, do đó họ chính là những đứa con trai mang đến ánh sáng hy vọng cho cả một dòng họ. Sau khi họ vào thành phố, cưới “khổng tươc mái” (biệt danh của các cô gái thành phố), trải qua cuộc sống ở thành phố, nhưng bởi vì bị thân phận quê mùa ban đầu của họ gây ấn tượng khó phai, khiến tình yêu của họ cùng khổng tước cái nảy sinh ra nhiều loại vấn đề khác nhau. (2) Tòa tháp Tây ở thành phố Thẩm Dương, tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc.
|