Xâm Chiếm Tuyệt Đối
|
|
XÂM CHIẾM TUYỆT ĐỐI Tác Giả: Kim Đại Số chương: 50 Converter: Ngocquynh520 Editor và Beta: Hoàng Dung
Giới thiệu: Giả incest ~ chuyện xưa không thể nói của thiếu nữ và tổng giám đốc ~ Bản trưởng thành: Vốn anh tưởng rằng có thể nắm trong tay tất cả, lại phát hiện "Đồ chơi" anh tự tay thuần hóa đã sớm không bị khống chế ~~~ Bản trẻ con: Người đàn ông nắm tất cả trong tay, cho rằng đã nuôi lớn một "con thỏ trắng nhỏ" nhu thuận, lại không nghĩ rằng"Thỏ" cũng muốn có một ngày độc lập, mà chuyện xưa của sói và thỏ lúc này mới vừa mới bắt đầu ~~~~ Cám ơn mọi người ủng hộ, cúi người chào ~
Nội dung: Đô thị tình duyên, cường thủ đoạt hào, hào môn thế gia Nhân vật chính: Kiều Bùi, Kiều Hân
Nội Dung Truyện : Xâm Chiếm Tuyệt Đối
Sau bao ngày đeo đuổi anh đã nắm được cô trong tay và chợt phát hiện ra rằng món “đồ chơi” ấy sẽ mãi mãi thuộc về anh…
Cô thỏ trắng kia tuy đã lớn khôn nhưng tâm hồn vẫn còn ngây thơ trong trắng. Thỏ bị anh bắt nhốt rồi một ngày cũng muốn được tự do như bao cô gái khác.
|
Kiều Hân yên tĩnh chờ đợi trong phòng khách, qua thật lâu, âm thanh bên ngoài lục tục truyền tới, biểu hiện rõ ràng ở bên ngoài là một bữa tiệc cực kỳ náo nhiệt. Chỉ có nơi này của cô là một thế giới nhỏ yên lặng lạnh lẽo, cạnh góc bàn có ghế bành cô đang ngồi. Cô một mực nỗ lực giữ váy của mình, nỗ lực không để váy ngồi ra nếp nhăn. Hôm nay quần áo cô mặc là dì bảo mẫu cố ý thay cho cô, vì chọn được quần áo thích hợp, từ rất sớm cô đã bị gọi dậy, mặc thử một bộ quần áo tiếp một bộ quần áo, đến cuối cùng không riêng gì quần áo, giày, ngay cả đuôi sam trên đầu cô cũng bị sửa đổi rất nhiều lần. Mãi cho đến lúc cô ra cửa, dì bảo mẫu vẫn còn dặn dò cô. Cô lẳng lặng nghe âm thanh bên ngoài. Không biết qua bao lâu, âm thanh ồn ào náo nhiệt bên ngoài rốt cuộc dần dần nhỏ lại. Sau khi chờ đợi một lúc lâu, cửa rốt cuộc bị người mở ra từ bên ngoài. Một người đàn ông trung niên không có chút biểu tình đi vào, nhìn cô một cái, rất khách khí nói: “Mời đi theo tôi.” Kiều Hân vội vàng leo xuống từ trên ghế, cô không dám đi quá nhanh, nhưng tâm tình lại rất khẩn trương, không nhịn được đi nhanh hai bước. Cảnh tượng bên ngoài hiển nhiên có chút hỗn loạn, bữa tiệc mới kết thúc, tuy khách đã đi rồi, nhưng những thứ canh cặn thịt thừa kia, còn có ban nhạc phụ trách biểu diễn vẫn còn ở đây. Lúc Kiều Hân đi ngang qua, vừa nhìn thấy những thứ canh cặn thịt thừa kia, liền vô ý nuốt một ngụm nước miếng, sáng sớm cô liền bị ba mang tới đây. Chờ tới bây giờ, cũng không có người hỏi cô có muốn ăn chút gì không, cô đã sớm vừa khát lại vừa đói không chịu nổi. Nhưng dù như vậy, cô cũng không dám lộ ra chút bất mãn nào. Cô đi theo sau lưng người đàn ông trung niên kia, sau khi xuyên qua đại sảnh, đi qua cầu thang xoắn ốc, cuối cùng cô đi tới trước cánh cửa đóng chặt kia. Người đàn ông trung niên mang cô tới trước cửa liền ngừng lại. Kiều Hân hít sâu một hơi, khẩn trương đẩy cửa phòng ra. Bên trong phòng rất lớn, cô liếc nhìn vào trong. Sau đó, cô liền nhìn thấy ba Kiều Cảnh Nhiễm đang nói chuyện với một người nào đó: “Nó là đứa bé của một người họ hàng xa, ba mẹ đều qua đời rồi. . . . . . Ba thấy đứa bé đáng thương mới mang tới đây. . . . . . Đứa nhỏ này vô cùng ngoan. . . . . .” Nghe nói như vậy, Kiều Hân liền căng thẳng, cô chợt ý thức được mình quên gõ cửa. Trước khi cô tới đây, dì bảo mẫu đã dặn cô rất nhiều lần, đến chỗ lạ không nên tùy tiện đẩy cửa đi vào, nhất định phải gõ cửa, nhất định phải lễ phép, nhìn thấy người phải chào hỏi. Cho nên lúc cô nhìn thấy ba, cô theo bản năng muốn há mồm gọi một tiếng ba. Chỉ là lúc cô sắp phát ra tiếng ba, khẩn trương khiến vẻ mặt cô đầy màu sắc. Kiều Hân lập tức không dám lên tiếng, theo tầm mắt ba cô, cô rất nhanh chú ý tới một người đang đứng trong góc khuất. Đó là một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi. Kiều Hân chỉ mới tám tuổi, không hiểu được khái niệm mỹ nam, cô chỉ biết người trước mắt làm cho cô có cảm giác giống như hoàng tử đi ra từ trong tranh. Thiếu niên kia mặc áo sơ mi màu trắng, có lẽ là vì đang ở trong nhà, thiếu niên kia tùy ý khoác một cánh tay lên trên kệ, tay trái cầm một ly rượu, so với Kiều Hân và ba Kiều ở một bên, thiếu niên này có vẻ rất thoải mái nhàn nhã. Chỉ là cặp mắt kia hơi trầm lắng, lúc cặp mắt kia nhìn về phía cô, Kiều Hân vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta. Kiều Hân và ba Kiều Cảnh Nhiễm khẩn trương muốn chết rồi, mặc dù thiếu niên ở trước mắt cũng là huyết mạch của mình, nhưng khác với Kiều Hân đơn thuần nhu thuận, đứa con trai này. . . . . . Mỗi lần gặp mặt, Kiều Cảnh Nhiễm luôn có một loại cảm giác bị đối phương nhìn thấu nội tâm. Hơn nữa rõ ràng ông đã chuẩn bị đầy đủ, mặc kệ là làm nền, hay là thời cơ mở miệng, tất cả đều trải qua suy nghĩ cặn kẽ, lại đặc biệt nói chuyện này với con trai vào tiệc sinh nhật của mình. . . . . . Nhưng bây giờ xem ra, đối phương rõ ràng không thèm chịu nể mặt mũi. . . . . . Tình hình như vậy quả thật giống như áp suất thấp, đến cuối cùng ba Kiều khẩn trương đến mức dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán. Đến lúc này, thiếu niên kia rốt cuộc cũng có động tác. Thiếu niên rất tùy ý để ly rượu lên trên kệ, liếc mắt nhìn Kiều Hân một cái. Kiều Hân đói bụng đến nỗi bụng phát ra tiếng rột rột, đột nhiên cảm giác trước mặt có mấy ngôi sao đang nhảy nhót, cô vội vàng trợn to hai mắt, nỗ lực nhìn bốn phía xung quanh. Nhưng tụt huyết áp dẫn tới hôn mê khiến trước mắt cô tối sầm, đồng thời cô có một loại cảm giác muốn té xỉu. Không thể té xỉu ở chỗ này! ! Kiều Hân cũng không biết mình lấy hơi sức ở đâu ra, cô nắm chặt quả đấm. Mặc dù trước mắt đen kịt, còn có vô số sao đang nhảy, nhưng cô vẫn cố gắng trợn tròn mắt, hít sâu . . . . . . Dần dần những ngôi sao nhảy lung tung kia biến mất, ánh mắt của cô cũng từ từ rõ ràng, hình ảnh quen thuộc trở lại, vách tường, đồ trang trí cao cấp ở bên cạnh, còn có thiếu niên ở trước mắt. . . . . đang nhìn cô chằm chằm. . . . . . . Kiều Hân sợ hết hồn. Mồ hôi rất nhanh toát ra từ sau lưng và trên trán cô. Cô khẩn trương đến quên thu hồi tầm mắt, cô không nhúc nhích nhìn anh ta, ánh mắt cũng từ trống rỗng biến thành yếu ớt sợ hãi như bây giờ. . . . . . Cô cảm thấy mình chính là một con kiến chờ đợi đối phương thương hại. Mà thiếu niên ở đó, từ trên cao nhìn xuống cô. Đó không phải chỉ là chênh lệch về chiều cao, còn có địa vị hoàn toàn bất đồng giữa hai người . . . . . . Không biết trải qua bao lâu, thiếu niên đối diện rốt cuộc gật nhẹ đầu. Vốn là không khí rất hồi hộp, trong nháy mắt liền thay đổi. Ngay cả sắc mặt của ba Kiều cũng trở nên thoải mái hơn, ba Kiều khẩn trương thúc giục Kiều Hân, nói: “Hân Hân, mau chào hỏi anh trai đi.” Kiều Hân lúc này có chút chậm chạp, cô hít một hơi, giọng nói khàn khàn yếu đuối nói qua: “Chào anh, em tên là Kiều Hân.” Thiếu niên thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt trả lời: “Kiều Bùi.”
|
Lúc trước cửa lớn nhà họ Kiều đối với Kiều Hân mà nói là một nơi rất lớn, nhưng trong trí nhớ lại không cảm thấy nơi này sẽ lớn như vậy Mà Kiều Hân cũng từ cô gái nhỏ ngây thơ năm đó, biến thành một cô gái trưởng thành như bây giờ. Chỉ là gần đây Kiều Hân rất buồn, cô cũng không dám lên mạng nữa. Chính là vừa lên mạng, tin tức tình cảm giữa ba cô và nữ minh tinh trẻ tuổi sẽ ùn ùn kéo đến. Thật ra thì ba cô độc thân nhiều năm như vậy, nếu như thật sự muốn tái hôn, thân là con gái, Kiều Hân vui mừng cỏn không kịp. Chỉ là bây giờ đối tượng scandal với ba cô, Kiều Hân thật là gánh không nổi. Hơn nữa lần này ba cô cũng hơi quá đáng, hôm nay hẹn hò với người này, ngày mai hẹn hò với người kia, giống như ngại chuyện chưa đủ lớn, thỉnh thoảng còn dẫn hai vị nữ chính tranh đến cô chết tôi sống vào trong nhà. Lần trước đã tạo ra tin tức hai nữ tranh một nam ra tay quá nặng gì đó, cuối cùng người ngã ngựa đổ, tất cả đều lên trang đầu các tờ báo giải trí lá cải. Tin này vừa xuất hiện, Kiều Hân mất mặt xấu hổ đến không dám lên mạng. Kiều Hân đang suy nghĩ tới đó, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa. Thời gian này trong nhà cũng sẽ không có người nào tìm cô, Kiều Hân liền đoán là ba cô muốn tìm cô nói chuyện. Quả nhiên vừa mở cửa, Kiều Hân đã nhìn thấy ba cô đứng ở cửa, giống như là có lời muốn nói với cô. Kiều Hân đã sớm biết sẽ có một ngày này, cô nhanh chóng mở cửa, để cho ba cô đi vào. Ba cô ngược lại chần chừ một lúc, ngồi ở trên ghế cạnh bàn trang điểm, từ từ mở miệng nói: “Hân Hân, chuyện gần đây của ba, chắc con cũng biết. . . . . .” Kiều Hân nhìn bàn chân, trong lòng đoán ba cô muốn nói mấy lời kia. Ba Kiều chần chừ một lúc, quả nhiên giống như Kiều Hân đoán, ba cô rất nhanh đã nói: “Gần đây anh con không nói gì chứ?” Đại khái cũng hiểu rõ trong khoảng thời gian gần đây mình gây chuyện quá khó coi, ba Kiều muốn hỏi thăm chút tin tức từ Kiều Hân. Thật ra thì Kiều Hân cũng có chút kỳ quái, theo như tính khí nóng này của anh trai, chỉ cần ba cô gây ra những chuyện cười này, đã sớm nên gọi một cú điện thoại tới. Lần này ngược lại gió êm sóng lặng, một thái độ mặc cho ba Kiều mất mặt xấu hổ. Hơn nữa mỗi ngày cô đều sẽ gọi điện thoại với anh, anh của cô cũng không lần nào đề cập tới chuyện trong nhà. Kiều Hân chần chừ một lúc mới lên tiếng: “Có lẽ anh trai đang bận thôi. . . . . . Nhưng mà ba, ba thật sự phải chú ý một chút. . . . . . Ba cũng biết anh. . . . . .” Ba Kiều một bộ dáng quai hàm phát đau, khoát tay lia lịa, ba mày bị con trai dọa sợ đến như vậy cũng là chuyện lạ rồi. Nhưng có biện pháp gì, hiện tại chỗ nào trong nhà họ Kiều không phải dựa vào Kiều Bùi . Chờ sau khi ba Kiều rời đi, Kiều Hân cũng thở dài theo. Ba cô cũng chừng này tuổi rồi, nghiêm túc tìm một phụ nữ tốt kết hôn là tốt rồi, như vậy người làm con gái như cô cũng yên tâm, nhưng bây giờ. . . . . . không biết anh trai của cô sẽ có thái độ gì. . . . . . Mặc dù chương trình học không nhiều nhưng vẫn rất hỗn loạn, chỉ là Kiều Hân có thể đi học thì cứ đi học, chủ yếu là ở nhà cũng không làm gì, còn không bằng đi học gặp mặt thêm nhiều người. Với lại Kiều Hân cũng muốn suy nghĩ một chút dự định cho nghề nghiệp tương lai. Nhưng mỗi lần nghĩ đến, Kiều Hân lại rất lo lắng, dù sao cô có một người anh trai giàu có như vậy. . . . . . Ai biết anh sẽ có sắp xếp gì cho cô đây. . . . . . Yên lặng như vậy qua vài ngày, ngày đó cô mới vừa học hết tiết, lúc về đến nhà, chỉ thấy chỗ cửa phòng khách để mấy cái thùng đã đóng gói cực kỳ tốt, ba cô ngơ ngác ngồi một bên trên ghế sa lon. Hơn nữa đứng ở bên cạnh ba cô là phụ tá Lý, phụ tá Lý này là trợ lý chuyên phụ trách việc vặt bên cạnh anh trai cô. Lúc trước phụ tá Lý này đã từng liên lạc với cô, hỏi cô có muốn tiếp tục học nữa để làm nghiên cứu sinh không? Có muốn sắp xếp gì không? Chỉ là cô thích đi học hơn, thật sự không có suy nghĩ đó. Lần này gặp lại phụ tá Lý này, Kiều Hân liền sửng sốt. Hiển nhiên lần này phụ tá Lý là mang theo nhiệm vụ gì đó tới. Khi Kiều Hân đi vào, đúng lúc chỉ nghe thấy phụ tá đó đang khách khí nói với ba cô: “Đã chuẩn bị xong xe cho ngài rồi.” Chỉ là sau khi thấy cô đến, ba Kiều và phụ tá Lý nhanh chóng dừng cuộc nói chuyện lại, khẩn trương ngồi dậy, khách khí lên tiếng chào cô. Nhưng trường hợp như vậy quá lúng túng. Kiều Hân cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Đây là ba cô bị anh trai “lưu đày” sao. . . . . . Kiều Hân cũng không tiện nói quá nhiều lời an ủi, chủ yếu đây chính là phong cách làm việc của anh cô, cho tới bây giờ đều không có khoan nhượng. Càng đừng nói đến việc cò kè mặc cả, giúp đỡ xin tha. . . . . . Hơn nữa tìm nơi non xanh nước biếc để ba tịnh tâm cũng tốt. Kiều Hân cúi đầu nhìn qua nhãn tên trên hành lý, ở trong lòng tính toán còn có thứ nào cần mang theo không? Cuối cùng Kiều Hân đi theo phụ tá Lý, cùng nhau đưa ba cô lên xe, ba cô vẫn luôn không tình nguyện, nhưng lại không thể làm gì. Sau khi đám người kia đi, Kiều Hân lại nghe thấy phụ tá Lý ở đó khách khí nói: “Kiều tiểu thư, tám giờ tối nay Kiều tiên sinh sẽ về nhà, làm phiền tiểu thư chuẩn bị.” Kiều Hân ngược lại biết anh của cô gần đây muốn trở về, cô liền gật đầu một cái.
|
Chờ sau khi phụ tá Lý dẫn người rời đi, Kiều Hân liền bắt đầu chuẩn bị cho lần trở về này của anh trai Kiều Bùi của cô. Cô vội vàng đến chân không chạm đất, chăm sóc chậu hoa và các bộ sưu tập của anh cô, chuẩn bị đồ lót trong phòng ngủ. . . . . . Không biết Kiều Hân kiểm tra bao nhiêu lần, còn có món ăn sau khi anh trở về. Lúc đang suy nghĩ thực đơn, Kiều Hân cũng không nhàn rỗi, cô lại chạy đến trong phòng ngủ của anh, cẩn thận kiểm tra nhiều lần, ngay cả tủ treo quần áo cô cũng cố ý mở ra nhìn. Đến những bộ đồ lót kia cô cũng lấy ra, cố ý đặt ở chỗ nổi bật bên giường. Chỉ là lúc làm việc này, Kiều Hân không nhịn được nói thầm, cô cũng không biết tại sao anh lại để cô làm loại chuyện này. Cô cũng học đại học rồi, nhưng cố tình vào lúc cô năm nhất, anh của cô lại giao “Nhiệm vụ” quan trọng như vậy cho cô. Để cho cô phụ trách toàn bộ chuyện trong phòng ngủ của anh. . . . . . Nếu không phải vị này là anh trai của cô, Kiều Hân đã hoài nghi đối phương có phải là tâm lý biến thái không? Giải thích duy nhất chính là người anh trai này của cô là một người thích sạch sẽ, không cho người ngoài nhúng tay vào phòng ngủ của anh . Làm xong những việc này, thời gian cũng không còn nhiều. Kiều Hân vội vàng đi ra từ trong phòng, đến cửa lớn chờ anh trở về. Lúc này không riêng gì Kiều Hân, những người giúp việc và quản gia cũng đều đứng chờ thành một hàng. Xe của vệ sĩ lái vào sân, sau đó rẽ về phía gara ở bên kia. Lúc này chạy trước cửa chỉ có xe riêng của Kiều Bùi. Dưới vô số ánh mắt nhìn chăm chú, Kiều Bùi rốt cuộc đi ra từ bên trong xe. Bộ dáng xuất chúng uy phong lẫm liệt kia thật không giống người bình thường. Rất nhiều người sau khi nhìn thấy Kiều Bùi, đều sẽ có một cảm giác chấn động. Ở trên thương trường là một người làm việc quyết đoán, cay độc. Chờ khi bạn nhìn thấy anh, điều đầu tiên hiện lên ở trong đầu, không phải những thủ đoạn trên thương trường của anh, mà là người này còn có thể xinh đẹp hơn sao? Sau khi Kiều Bùi đi ra từ trong xe, rất tự nhiên nhìn lướt qua mọi người. Tầm mắt của anh rất nhanh liền rơi vào trên người Kiều Hân ở đối diện. Nhiều ngày không thấy, Kiều Hân ngược lại không có biến hóa quá lớn, vẫn là bộ dáng yên tĩnh đó. Dưới cái nhìn chăm chú của Kiều Bùi, Kiều Hân rất nhanh đi tới, thân thiết kéo cánh tay của anh, chỉ là quá kích động, trong lúc nhất thời Kiều Hân cũng không biết nên nói cái gì. Cô cẩn thận nhìn vẻ mặt anh, vẻ mặt Kiều Bùi nhàn nhạt, người này luôn luôn trầm ổn. Kiều Hân lộ ra vẻ mặt vui vẻ, dù sao chuyện anh về nhà cũng khiến ọi người vui vẻ. Cô giống như một quản gia nhỏ, sau khi Kiều Bùi đi vào trong nhà, cô một tấc cũng không rời đi theo bên cạnh anh, cẩn thận chăm sóc anh. Kiều Bùi vừa ngồi xuống ghế sa lon, Kiều Hân liền bưng tới trái cây và nước trà cho anh. Có lẽ là ngồi máy bay quá lâu, lúc ngồi ở trên ghế sa lon, trên mặt Kiều Bùi lộ ra mệt mỏi. Kiều Hân biết công việc của anh rất bận rộn, mỗi lần về nhà đều giống như thuyền dừng ở cảng. Cô an tĩnh canh giữ ở bên cạnh Kiều Bùi, giương mắt nhìn anh. Kiều Bùi ngồi một lúc, tay rất tự nhiên vươn ra, vuốt vuốt tóc Kiều Hân. Kiều Hân không biết làm sao, cảm giác có chút khó chịu, cô cảm thấy sau lưng của mình nhột nhột. Hơn nữa, lúc này anh cho cô cảm giác thật không tốt, giống như đối xử với vật cưng như chó, mèo. Chỉ là lúc đến phòng ăn, Kiều Hân lại cảm thấy mình có chút quá nhạy cảm. Đó là anh trai của cô, anh vuốt tóc cô cũng chỉ là thân mật giữa anh trai và em gái, sao cô lại nghĩ tới chủ nhân trêu chọc chó, mèo chứ? Đây đúng là chuyện bé xé to rồi Cho nên đợi sau khi ăn cơm xong, lúc Kiều Bùi gọi cô vào phòng ngủ, Kiều Hân liền thoải mái đi. Lại nói kể từ sau khi học trung học, phòng ngủ của anh đều là do cô dọn dẹp, cho nên đi vào bên trong, cô liền bắt đầu giống như một quản gia nhỏ, giúp Kiều Bùi trải giường chiếu, cô cũng xem gối đầu có bị đặt quá thấp không? Sau đó cô bắt đầu giúp anh tìm quần áo mới. Kiều Hân lấy ra quần áo anh muốn thay, xếp ngay ngắn đặt ở trên giường. Sau khi làm xong những thứ này, Kiều Hân nhìn thấy không còn gì cần làm, liền muốn rời đi, chỉ là người còn chưa kịp đi. Kiều Bùi đã rất tự nhiên vỗ vỗ vị trí bên cạnh, dùng ánh mắt ý bảo cô đi qua. Kiều Hân có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh anh, giương mắt nhìn anh.
|
Sau khi Kiều Hân ngồi ở bên cạnh anh, Kiều Bùi chỉ xuống một cái hộp nhỏ chỗ mép giường, nói: “Bên trong có quà của em.” Kiều Hân hưng phấn ‘A’ một tiếng, cô đoán anh sẽ mang món quà nhỏ về tặng cho cô. Mỗi lần Kiều Bùi trở về cũng sẽ mang cho cô các loại đồ chơi nhỏ thú vị. Kiều Hân biết công việc anh rất nhiều, lúc trở về nhà có thể nhớ tới cô, thậm chí còn vì cô chuẩn bị một phần quà nhỏ, cho dù là mang về cho cô một sấp khăn giấy, Kiều Hân cũng sẽ vui đến không ngậm miệng được. Kiều Hân lập tức mở hộp quà đó ra, sau đó cô liền phát hiện bên trong là một hộp chocolate được tạo hình khác nhau. Kiều Hân đã sớm không còn thích đồ ngọt, nhưng bởi vì là anh mang về, Kiều Hân lập tức cầm một viên lên ăn. Không biết có phải là do anh mang về hay không, đã ăn rất nhiều loại chocolate rồi, nhưng Kiều Hân lại cảm thấy chocolate này ăn cực ngon. Ăn đến mắt cô đều nheo lại một chỗ. Sau khi ăn thêm hai viên, Kiều Hân nhớ tới anh, vội nâng hộp lên hỏi anh: “Anh cũng ăn một viên đi, ăn rất ngon.” Kiều Bùi lắc đầu một cái, vươn tay lau đôi môi của Kiều Hân. Kiều Hân ngẩn người một chút, liền cảm giác thời gian ngón tay anh để trên môi mình có chút dài. Chỉ là Kiều Hân rất nhanh liền nghĩ đến, chắc vì vừa rồi cô ăn chocolate nên bị dính trên môi. Cô không ăn chocolate nữa, vội khép hộp lại, chuẩn bị mang về từ từ thưởng thức. Chỉ là sau khi khép hộp, Kiều Bùi cũng không có ý để cho cô lập tức rời đi, ngược lại là một bộ dáng chờ cô nói chuyện. Kiều Hân biết tính khí của anh, hơn phân nửa là gần đây anh có chút buồn bực, muốn nghe cô nói chuyện một chút. Kiều Hân liền nói ra những tin đồn thú vị mà mình nghe được gần đây. Cũng vì sự dạy dỗ mấy năm nay của Kiều Bùi đối với cô, chỉ cần thời điểm Kiều Hân ở trước mặt anh, sẽ theo bản năng nói ra những chuyện mà mình nghĩ tới Rất nhanh không riêng gì những tin đồn thú vị kia, Kiều Hân còn không nhịn được báo cáo luôn tình trạng gần đây của mình, “Khóa học vẫn là như vậy, dù sao chỉ cần chăm chỉ là có thể học giỏi, ngược lại lớp em đã có rất nhiều người đi ra ngoài thực tập, dù sao học kỳ này chỉ là nộp luận văn . . . . . .” Chỉ là người tới cái tuổi này, cho dù quen cuộc sống trạch đến mấy, cũng khó tránh khỏi sẽ có một chút xíu xúc động, muốn đi ra nhìn thử thế giới khác, đi cảm thụ cuộc sống khác. Hiện tại Kiều Hân cũng có chút xúc động. Cô mang theo mong đợi nói qua: “Anh, em tham khảo kế hoạch nghề nghiệp tương lai của các bạn trong lớp, hệ trung văn này của em chỗ nào cũng cần, có thể làm ở tòa soạn báo, còn có thể làm nhân viên công vụ soạn thảo văn bản cho người ta. Nhưng em nghĩ rồi, em phát hiện em rất thích giảng bài cho người ta. . . . . . Anh còn nhớ rõ lúc em còn nhỏ sẽ xếp búp bê thành một hàng rồi giảng bài cho tụi nó không? Bây giờ em nhớ lại mà vẫn cảm thấy đặc biệt thú vị. . . . . . Cho nên anh à, em thật sự thật muốn làm cô giáo. . . . . .” Nói xong Kiều Hân còn cố ý mở to hai mắt nhìn Kiều Bùi. Hơn nữa cô không chỉ suy nghĩ, mà cô đã mua hai quyển sách hướng dẫn phương pháp làm giáo viên. Kiều Bùi vẫn luôn yên tĩnh nghe, đợi sau khi Kiều Hân nói xong, anh mới nhỏ giọng nói: “Không thích hợp với em.” Kiều Hân ngẩn ra, dù là biết tính khí anh khó chịu, nhưng vẫn vội vàng nói, “Nhưng, làm giáo viên rất tốt, vừa được mọi người tôn trọng, lại có nghỉ đông và nghỉ hè. . . . . . Hơn nữa em rất thích. . . . . . Anh, để cho em làm được không. . . . . .” Kiều Bùi nhìn cô, chỉ nhàn nhạt nói một chữ ‘ngoan’. Kiều Hân lập tức không dám cầu xin, bởi vì đây là điềm báo Kiều Bùi không còn kiên nhẫn, nếu cô không ngừng cầu xin, đừng nói đi ra ngoài làm việc, không chừng anh sẽ trực tiếp để cho cô ở nhà đợi thôi. . . . . . Đang lúc Kiều Hân đến thở mạnh cũng không dám, Kiều Bùi hiếm khi nhỏ giọng dỗ cô một câu: “Đã sắp xếp xong rồi, sau khi em tốt nghiệp ở lại thư viện trường học công tác.” Kiều Hân ngẩng đầu lên chống lại ánh mắt anh. Kiều Bùi vẫn luôn nhìn cô, lúc cô nhìn qua, anh liền giơ tay lên, đỡ gáy của cô, ấn cô đến trước mặt mình, chạm trán của mình. Lúc này, giọng nói của Kiều Bùi không tự giác mềm mại hơn một chút, “Ngoan, nghe lời.” Bởi vì hai người dựa vào rất gần, lời kia giống như là vang lên ở bên tai Kiều Hân, hơi thở của Kiều Bùi càng thêm dán sát vào trên mặt của cô, cảm giác hơi ngứa một chút. Chỉ là trong đầu Kiều Hân đều là chuyện thủ thư ở thư viện. . . . . . Cô cũng không nhìn tới anh, chỉ cúi đầu nhìn hoa văn màu tối trên drap giường. . . . . . Trong đầu nghĩ loạn, công việc tiếp xúc với nhiều người nhất định là không thanh nhàn bằng công việc anh sắp xếp, nhưng. . . . . . cô rất rất muốn làm giáo viên. . . . . . Chỉ là từ nhỏ đến lớn chuyện nào của cô không phải là do anh sắp xếp. Lại nói, anh cũng là vì muốn tốt cho cô. . . . . . Nếu không quan tâm cô, ai cần quản cô làm cái gì. Kiều Hân thở dài, cúi đầu nhỏ giọng đáp: “Em biết rồi, anh. . . . . . tất cả em đều nghe anh. . . . . .”
|