Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc
|
|
Thân Tống Hạo miễn cưỡng mở miệng, đôi mắt mập mờ mị hoặc: "Cô chỉ có một cơ hội, đây xem như đã phá lệ, cô nên biết, tôi không thiếu đàn bà, đàn bà xinh đẹp kinh nghiệm phong phú có thể cho tôi vui vẻ.....".
Hoan Nhan thiếu chút nữa từ trên người anh nhảy dựng lên, chân giẫm mấy cái, cô bắt đầu bình ổn hô hấp lại, che cảnh tượng trước ngực, anh vẫn không kiêng nể gì nhìn chăm chú, khuôn mặt đổ đến vành tai.....
Bộ dạng cô bó tay bó chân vô cùng xấu hổ, khiến anh có một tia hứng thú, khóe môi giương lên, anh lười biếng nâng tay, dọc theo đường cong yếu ớt cô trợt xuống: "Cô chỉ có ba giây, Hứa tiểu thư, tôi từ trước đến nay không có kiên nhẫn.....".
Ngón tay anh hạ xuống trên mu bàn tay của cô, đem nàng đầu ngón tay lấy ra, trượt lên chỗ mềm mại đầy đặn kia: "Một, hai.....".
Anh hài hước nhướng mày, nhìn cô vẫn đang trong phản ứng ngẩn người, dứt khoát ngồi dậy: "Hứa tiểu thư, ngượng ngùng, mời cô lập tức ra ngoài.....".
Hoan Nhan bỗng nhiên vươn tay, ôm lấy cổ của anh, kéo anh gần tới bên mặt, cô ngửa đầu hôn, một tay kia từ trước ngực thẳng tắp anh trợt xuống, đến dây nịt, vụng về đẩy ra.....
"Anh còn chưa có đếm tới ba....." Cô căm hận mở miệng, đẩy anh ngã xuống đất, trên mặt ngây ngô là vẻ mặt dứt khoát, gần như lấy răng cắn nát môi.
Cảm giác nhạy cảm từ cứng rắn dưới thân kề sát, Hoan Nhan nhắm mắt lại, cúi thấp người cùng bộ ngực vững chắc của anh dán chặt, cô vụng về hôn anh, nhịn không được mang theo tức giận hung hăng cắn bờ môi của anh..... (Vân Vân: này thì đáng đời
Thân Tống Hạo nhíu mày, rất tốt, cô đã hoàn toàn gợi lên tính thú của anh, ngược lại anh muốn nhìn xem, tiếp theo cô sẽ làm như thế nào.....
"Cứ như vậy sao?" Anh bị nụ hôn không lưu loát cô có chút không khống chế được, cúi đầu khàn khàn mở miệng, cố gắng kiểm soát phản ứng cơ thể, khiêu khích mở miệng.
"Chẳng qua là vừa mới bắt đầu mà thôi Thân tiên sinh" Cô cười nhếch môi, làn môi sưng lên lại mang theo màu tươi đẹp, đẹp động lòng người.....
Cơ thể cô chậm rãi đi xuống, hai tay không tự chủ xiết chặt lại, lúc chạm vào vật nóng kia, cô cau mày, một giọt nước mắt trên lông mi rớt xuống trên người anh.....
Cảm giác được ấm áp mềm mại gắt gao bao lấy anh, cổ họng Thân Tống Hạo không khỏi căng thẳng, *** kiềm chế rốt cuộc khống chế không nổi mà lao ra.....
Lúc mọi việc yên bình lại, Hoan Nhan cảm giác toàn bộ xương trên người mình muốn rớt, cô mệt mỏi nằm ở trên sàn, mà người đàn ông kia, lại trên ban công hút thuốc, mí mắt Hoan Nhan nặng trĩu, cuối cùng vẫn nhắm mắt lại, nặng nề ngủ.....
Mộng này, rất lâu, lúc mở mắt lại, cô có chút không thích ứng nơi lộng lẫy này, ngơ ngác rất lâu, đầu mới phản ứng kịp, đây là ở trong khách sạn xa xỉ.
Cửa phòng tắm mở ra, người kia tùy ý lau tóc ướt, ngang hông quấn một cái khăn tắm, cơ bắp cường tráng cùng đường cong thân thể anh nhìn khỏe đẹp cân đối vô cùng, Hoan Nhan không tự giác kéo chặt chăn, khó xử quay mặt đi.
"Ký tên" Anh kéo ngăn kéo, đem một xấp giấy rầm một tiếng để bên mặt cô, khuôn mặt tuấn tú trước sau như một vẫn là lưu manh.
|
"Ký tên" Anh kéo ngăn kéo, đem một xấp giấy rầm một tiếng để bên mặt cô, khuôn mặt tuấn tú trước sau như một vẫn là lưu manh.
"Cái, cái gì?" Hoan Nhan ôm chăn ngồi xuống, đưa ra bàn tay bé nhỏ yếu ớt cầm tờ giấy....
"Cô chỉ cần ký tên, không cần nói nhảm nhiều" Anh kiên nhẫn mở miệng, đi tới lấy quần áo mặc vào.
Hoan Nhan nghi hoặc nhìn xuống, mi tâm càng lúc càng nhíu thật chặt, sáu tháng, làm phụ nữ của anh hắn trong sáu tháng, bên trong nói rõ, không được cùng đàn ông ở ngoài tiếp xúc, không được làm phiền, không được tùy tiện gọi điện thoại cho hắn, lúc hắn không cần cô thì cô phải ngoan ngoãn biến mất.... Hoan Nhan chỉ cảm thấy ngực bắt đầu ngột ngạt, cô thề nếu cô và người đàn ông này ở cùng chỗ nửa năm, nhất định sẽ hộc máu mà chết!
Khi sáu tháng kết thúc, cô phải theo thỏa thuận biến mất khỏi hắn, mà hắn cũng sẽ tôn trọng giao ước sẽ cho cô một số tiền lớn, điều kiện duy nhất là, không được dây dưa với hắn.
Cô xem xong, anh đã mặc quần áo xong, áo len vàng nhạt, quần dài vải ka-ki, bao trùm cơ thể khỏe đẹp, khuôn mặt anh giống như điêu khắc hoàn mỹ nhất, các đường nét vốn anh tuấn lại lạnh lùng, anh cứ cố tình cười cười vô lại..... Nâng cằm một chút: "Ừ, mau khý tên đi, tôi đang vội".
Hoan Nhan do dự rất lâu, ba là người thân duy nhất của cô, cô đã từng nói với mẹ, sẽ chăm sóc ba tốt, không để ba gặp chuyện không may, nếu sáu tháng này, đổi lấy ba khỏe mạnh, đáng giá.....
Hoan Nhan xoay bút máy, kiểu chữ mảnh khảnh tại tên rồng bay phượng múa bên cạnh anh, nhìn đi, ba chữ nho nhỏ kia, Hứa Hoan Nhan, ở bên tên của anh, đều là thấp kém nhỏ bé.
Anh nhận thỏa thuận, tùy tiện nhìn lướt qua, thu lại chuyển biến tốt đẹp đi trực tiếp tới cửa: "Chuyện ở bệnh viện đã thu xếp tốt, ba cô bây giờ chuyển vào phòng bệnh giám sát cao cấp, người bảo vệ cũng đã thuê, cô không cần lo lắng".
Lúc anh kéo cửa ra, nhưng mà quay mặt sang, đối với người phụ nữ không mảnh vải ngồi ở trên giường mở miệng: "Biểu hiện tối hôm qua, miễn cưỡng đạt yêu cầu, hy vọng lần sau trên giường, Hứa tiểu thư có thể thông thạo một chút".
Bộ dạng lưu manh của anh nhìn cô thổi tiếng huýt sáo một cái, phịch một tiếng đóng cửa lại, đem căn phòng yên tĩnh lại cho cô.
Lúc trở về bệnh viện, Hoan Nhan đem Văn Tĩnh và KaKa đưa lên xe trở về nghỉ ngơi, thì chuyên tâm trông coi trong phòng bệnh của ba, bác sĩ nói ba có thể tỉnh lại mới không có nguy hiểm,, mà bây giờ ông vẫn mê man, không có sức sống.
Hoan Nhan nhìn gương mặt ba già nua lại gầy yếu, say rượu thời gian dài, mũi ông đỏ rực lên, ngực Hoan Nhan đau xót, nếu mẹ không đi, ba tuyệt đối sẽ không trở thành như bây giờ? Mẹ ở đâu..... Thật sự sẽ không trở về sao?
Mãi đến khi trời tối, cũng không thấy bóng dánh mẹ kế và Mễ Dương, Hoan Nhan căn bản chưa từng đối với hai người đó ôm ấp hy vọng, may mà 24 giờ có người bảo vệ, cô không cần vất vả, chỉ là di động hắn đưa trong túi vẫn yên lặng, đến lúc ngủ lại tỉnh lại rất nhiều, vẫn là không có tin tức, lúc này Hoan mới yên lòng, tối nay hắn sẽ không tìm cô rồi.
Ngày hôm sau, đợi cho người bảo vệ đi làm, Hoan Nhan mới ra bệnh viện đi học, cô lập tức nên tốt nghiệp, mấy ngày nay bắt đầu vội vàng viết luận văn tốt nghiệp, không thể phân tâm, chỉ là suy nghĩ đến đi học, tim đập rất nhanh, hai người kia, đúng là ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp a.
|
Chỉ là suy nghĩ đến đi học, tim đập rất nhanh, hai người kia, đúng là ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp a.
Ngoài ra chương trình học vẫn không sao, lúc ở lên lớp trái tim Hoan Nhan chăm chú nhìn ra, mãi đến khi giảng viên bắt đầu vào học, còn chưa thấy bóng dáng Tống Gia Minh và Lâm Thiến, cô mới thở một hơi dài nhẹ nhõm, không yên lòng bắt đầu nghe giảng.
Lúc thời gian nghỉ ngơi, phòng học ồn ào lập tức yên lặng lại, Hoan Nhan đang gục xuống bàn nghỉ ngơi, cũng không ngẩng đầu lên, Tống Gia Minh ôm Lâm Thiến trang điểm xinh đẹp thân mật bước vào....
Trong nháy mắt Hoan Nhan chỉ cảm thấy khí huyết dâng lên, các đồng học xung quanh ánh mắt tò mò tìm tòi, cô thật sự khó thở, muốn đứng lên đi cho xong việc, mà lại cảm thấy quá đột ngột, rất giống người thảm hại bỏ chạy sự thất bại ấy.....
"Gia Minh, chúng ta ngồi ở chỗ này đi!".
Mặt Lâm Thiến lướt qua Hoan Nhan, cố ý lực chọn chỗ trống phía trước Hoan Nhan, Tống Gia Minh như là không thấy sự tồn tại của Hoan Nhan, sủng nịch ôm lấy Lâm Thiến ngồi xuống (Vân Vân: cứ cười đi, sắp khóc rồi đó *hừ khinh thường*)
Tống Gia Minh ân cần gọt hoa quả, vừa lấy nước cho Lâm Thiến, Hoan Nhan chỉ là ngồi ở sau thờ ơ nhìn, mà người kia, nhưng là cố ý không muốn cho cô an bình.
"Oa, Hoan Nhan cũng đi học sao?" Lâm Thiến xoay người, ánh mắt dừng trên quần áo Hoan Nhan, khóe môi mất tự nhiên dương lên giọng nói mang theo ghen tị: "Quần áo rất được nha, chỉ là Hoan Nhan không phải vẫn mặc cực kỳ cổ hủ sao? Như thế nào có thể mặc váy Givenchy [Kỷ Phạm Hi](*)?".
(*)Givenchy: là một hiệu quần áo, dầu thơm và mỹ phẩm ở Pháp. Givenchy được thành lập năm 1952 do Hubert de Givenchy và là một thành viên của Chambre Syndicale de la Haute Couture et du Pret-a-Porter. Nó trực thuộc tiệm LVMH và trong năm 1993 có mộ thương số là $176 triệu. Nó sấp hàng thứ nhì sau đơn vị kia của LVMH là Dior. (Theo Wiki)
Lúc đầu Tống Gia Minh không có quay đầu, nghe xong Lâm Thiến nói lập tức quay sang, nhìn váy màu xanh biếc trên người Hoan Nhan, mi tâm nhăn lại.
"Bạn tôi đưa, tôi không biết cái gì là nhãn hiệu" Hoan Nhan cười nhẹ, cúi đầu chuyên tâm nhìn sách giáo khoa.
"Hoan Nhan? Cô hẳn sẽ không gần món tiền lớn đi...." Ánh mắt Lâm Thiến càng bắt đầu tìm kiếm, mà Tống Gia Minh lại bắt đầu có vẻ đăm chiêu nhìn cô.
Hoan Nhan cười róc rách, ôm lấy sách vở đứng lên: "Ngại ngùng Lâm Thiến, tôi đã đồng ý với Tống Gia Minh, hễ là các người xuất hiện tôi tránh ba thước".
Cô xoay người đi đến bàn sau cùng ngồi xuống, a, tai cuối cùng là thanh tịnh rồi.
Lâm Thiến và Tống Gia Minh thì thầm với nhau không biết cái gì, mà vẫn thường quay đầu lại nhìn cô một cái, Hoan Nhan giả bộ nhìn không thấy, quay đầu, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy ngực lại đau đớn lợi hại, dường như rất khó nhịn.
Sẽ đi qua, đều sẽ đi qua. Cô ở trong lòng lặng lẽ nói chính mình.
Đợi đến lúc một ngày, cô cũng sẽ có một người bạn trai dốc lòng yêu cô, cô sẽ đối tốt với anh, cùng anh sinh đứa con, sau đó cùng anh hạnh phúc.
Lúc tan học, Hoan Nhan cầm túi sách xuống lầu, Lâm Thiến và Tống Gia Minh dường như không xa không gần đi theo sau lưng cô, cô không thèm để ý, đang muốn cúi đầu tiếp tục đi về phía trước, di động trong túi bỗng nhiên vang lên.
Hoan Nhan sửng sốt, suy nghĩ rất lâu mới phản ứng kịp là di động Thân Tống Hạo cho cô vang lên, cô lấy ra, đúng là tên của anh trên màn hình nhấp nháy, anh lười biếng lời nói ngắn gọn vang lên: "Qua đây, lên xe".
Hoan Nhan ngẩng đầu, chiếc xe Bentley [Tân Lợi](*) đen như mực tên lặng nằm ở dưới ánh mặt trời, cửa xe mở ra, Hoan Nhan hít sâu một hơi, đồng học xung quanh tìm kiếm ánh mắt đi tới, anh mang theo hắc siêu (Vân Vân: ta không hiểu nghĩa chỗ này cho lắm), nhìn không ra vẻ mặt, lại hướng về các phía con gái đẹp ngả ngớn thổi một tiếng huýt sáo.....
(*)Bentley: Bentley Motors Limited là nhà sản xuất ô tô hạng sang của Anh. Bentley Motors được thành lập tại Anh vào ngày 18 tháng 11919 bởi Walter Owen Bentley, người được biết đến với dòng sản phẩm động cơ quay cho máy bay chiến đấu trong thế chiến thứ nhất, nổi tiếng nhất là động cơ Bentley BR1 được sử dụng trong những phiên bản sau của chiếc Sopwith Camel. (Theo Wiki)
Hoan Nhan đang muốn lên xe, cánh tay lại bỗng nhiên bị một người ở phía sau giữ chặt, thanh âm có chút hờn giận vang lên: "Hứa Hoan Nhan, cô quả nhiên sa đọa bị người khác bao nuôi!".
|
Hoan Nhan đang muốn lên xe, cánh tay lại bỗng nhiên bị một người ở phía sau giữ chặt, thanh âm có chút hờn giận vang lên: "Hứa Hoan Nhan, cô quả nhiên sa đọa bị người khác bao nuôi!".
"Gia Minh.... Trách không được người nhà cũng không có điểm đau lòng, nguyên lai là theo người có địa vị!" Thanh âm chua loét Lâm Thiến vâng lên, đáy mắt nhưng là không khỏi hâm mộ đánh giá xe cùng người đàn ông kia.....
"Anh buông tay ra!" Hoan Nhan không chút khách khí đem tay Tống Gia Minh bỏ ra, anh ta có tư cách gì mắng cô.
"Hứa Hoan Nhan, cô nói rõ ràng cho tôi, đây là có chuyện gì! Váy trên người hàng hiệu, di động trong tay hơn một vạn, đều là người đần ông cho cô đúng hay không?".
Tống Gia Ninh có chút nhớn nhác nhìn cô, anh đối với bạn gái trước nhanh như vậy vui vẻ với người mới, tức muốn chết!
"Có liên quan tới Tống tiên sinh sao?" Hoan Nhan nâng lên cằm, ngang ngược nhìn lại anh, đáy mắt thoáng hiện khinh thường.
"Tại sao cùng tôi không liên quan? Cô bởi vì tôi và Lâm Thiến ở cùng một chỗ thì chìm đắm trong trụy lạc, cô xem bộ dáng cô bây giờ....".
Cô bị anh bỏ lại phía sau, như vậy đau khổ cô đơn rất lâu đi, không nghĩ tới một người phụ nữ bé nhỏ đã vậy tìm chỗ hạng người có tiền! Anh quả thực cực kỳ khó chịu!
"Anh đừng nâng mình quá Tống Gia Minh" Hoan Nhan khó thở, vẫn nhợt nhạt cười, đôi mắt không tự chủ được liếc Thân Tống Hạo phía bên trong xe, người ngồi chỗ kia như không liên quan tới mình, chỉ là đặt điện thoại xuống bộ dạng cười lưu manh như đang xem kịch vui nhìn cô.
"Anh không có tư cách nói tôi sa đọa" Hoan Nhan không muốn cùng hắn dây dưa, cô xoay người đi tới bên cạnh xe.....
"Gia Minh, em xem anh hay là thôi đi, Hoan Nhan bây giờ có chỗ dựa vững chắc, làm sao có thể đem anh nhỏ bé để vào mắt?" Lâm Thiến thêm mắm thêm muối, cố ý bày ra sáng vẻ xinh đẹp, cho Thân Tống Hạo trong xe đối diện.
Dựa vào cái gì mà Hứa Hoan Nhan cô ta có thể tìm người đàn ông hào phóng như vậy? Nhìn xem váy Givenchy, xe thể thao Bentley, so với Tống Gia Minh lớn biết bao nhiêu lần! Càng nghĩ càng giận buồn bực, bất quá cũng may, bộ dáng Tống Gia Minh lại đối với cô quyết một lòng, Hứa Hoan Nhan sẽ được thương yêu, cũng không quá đáng là bị một lão già bao dưỡng mới đúng!
Nghĩ như vậy, mới cảm thấy được trong lòng cân bằng một chút, trên mặt lẳng lơ ý cười khinh thường.
"Tốt, Hứa Hoan Nhan, ít nhất để cho tôi xem tìm lão già có tiền là bộ dạng gì?" Tống Gia Minh tránh tay Lâm Thiên, lại một lần một bước qua đi, kéo lấy cánh tay Hoan Nhan, có lẽ là dùng lực hơn mạnh, Hoan Nhan bị kéo chật vật lui về phía sau vài bước, vừa lúc đụng trong lòng anh.....
Trên người cô có hương vị thanh đạm xông vào mũi, Tống Gia Minh xem khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trong suốt, không hiểu sao có chút phiền muộn, trước kia như thế nào, không phát hiện ra Hứa Hoan Nhan xinh đẹp như vậy?
"Anh còn muốn ôm phụ nữ của tôi bao lâu?" Lông mi Thân Tống Hạo khẽ chớp, mở cửa xe đi xuống, tựa vào nơi đó, rút ra một điếu thuốc nheo mắt nhìn phía trước Tống Gia Minh cùng Hứa Hoan Nhan trong lòng hắn liều mạng vùng vẫy.
"A......" Lâm Thiến liếc mắt nhìn Thân Tống Hạo, thất thố hô nhỏ một tiếng, đôi mắt mê hoặc quấn lên Thân Tống Hạo không rời một giây.
|
"A......" Lâm Thiến liếc mắt nhìn Thân Tống Hạo, thất thố hô nhỏ một tiếng, đôi mắt mê hoặc quấn lên Thân Tống Hạo không rời một giây.
Thân Tống Hạo liếc nhìn cô một cái, đáy mắt ngả ngớn càng phát ra thêm sâu sắc: "Phụ nữ của anh đúng là nên ghen tị, Tống tiên sinh".
Thân Tống Hạo miễn cưỡng tiến lên, anh so với Tống Gia Minh còn cao hơn nửa đầu, khí thế liền chiếm ưu thế, rất dễ dàng, Hoan Nhan bị anh kéo ra, giam ở trong ngực, một đôi mắt hơi đỏ lên, cực hận nhìn anh.
Tống Gia Minh bị người đàn ông này tùy ý mà khiến người áp lực khí thế làm cho có chút mất nhuệ khí, anh ngượng ngùng quay người lại, cuối cùng không cam lòng nhìn Hoan Nhan: "Hứa Hoan Nhan, tôi chúc cô hạnh phúc".
"Cảm ơn" Hoan Nhan không chút khách khí mở miệng, bàn tay vòng trên eo Thân Tống Hạo, nhanh dán tại trong lòng anh.
"Thiến, chúng ta đi thôi" Tống Gia Minh xoay người muốn giữ chặt tay Lâm Thiến, lại bị cô theo bản năng né tránh, Lâm Thiến chút mất tự nhiên cười, ánh mắt vẫn lấp lánh điện quang khóa lại Thân Tống Hạo, người đàn ông này, quả thực là nhiều tiền vừa anh tuấn, mà người đàn ông như vậy căn bản chính là vì Lâm Thiến cô chuẩn bị, Hứa Hoan Nhan kia cho dù là theo người có địa vị, cũng không được làm Phượng Hoàng!
Tuy là nghĩ như vậy, tầm mắt dịu dàng và nhàn nhạt ngọt ngào ý cười cũng chưa từng một giây biến mất, cô vén tóc thật dài, quyến rũ hướng hai người cười: "Như vậy, Nhan Nhi, tôi đi trước nha, không nên trách Gia Minh, anh ấy quá xúc động rồi....".
Tống Gia Minh có chút nghi hoặc nhìn Lâm Thiến đột nhiên hành động khác lạ, cũng không ngờ cô lại tiến lên một bước, bày ra dáng dấp khéo léo nhìn Thân Tống Hạo, dựa vào kinh nghiệm của cô, người đàn ông này tuyệt đối với cô có hứng thú, đương nhiên, cô còn chưa có gặp qua người đàn ông nào với cô không có hứng thú đâu!
"Vị tiên sinh này, tôi là một trong những bạn tốt Nhan Nhi, Nhan Nhi cực kỳ hiền lành đơn thuần, anh về sau hãy chăm sóc tốt cho cô ấy, kính nhờ rồi.....".
Cô hết sức chân thành mở miệng, không chút nhát gan nhìn chằm chằm thân vẻ mặt Thân Tống Hạo..... Quả nhiên, Thân Tống Hạo dương môi cười, đôi mắt đen rực rỡ như đêm khuya, anh không chút nào keo kiệt biểu diễn hàm răng trắng tinh của mình, ứng phó người đàn bà thủ đoạn trước sau như một ca tụng: "Nhan Nhi có người bạn xinh đẹp quan tâm thì tốt, quả nhiên là may mắn".
"Lâm tiểu thư, tôi cho tới bây giờ chưa từng là bạn của cô" Hoan Nhan nghe sắp muốn ói ra, cô gọn gàng dứt khoát mở miệng, giãy người trong lòng Thân Tống Hạo ra thẳng ngồi trên xe, phịch một tiếng đem cửa xe gắt gao đóng.
Thanh âm Thân Tống Hạo và Lâm Thiến cô nghe không rõ ràng lắm, chỉ là đáy lòng có một trận không thoải mái, phảng phất, còn có thể nghe tiếng cười duyên của Lâm Thiến, càng để cho cô thất hồn.....
"Thiến, đi thôi!" Tống Gia Minh nhìn Lâm Thiến cùng Thân Tống Hạo nói chuyện vui vẻ vô cùng thân thiết với nhau, không khỏi một trận phiền lòng, anh bước qua, bắt lấy tay Lâm Thiến, hai đôi mắt nhiễm lên bất mãn.....
"Vậy, tạm biệt...." Lâm Thiến có chút không cam lòng bị Tống Gia Minh lôi đi, cố ý gạt tay anh ra, thỉnh thoảng quay đầu nhìn người đàn ông đang cười ngọt ngào dựa xe bên cạnh.....
Ngồi trên xe, hai người cũng không nói, không khí trong xe quả thực là muốn đông đặc lại.....
"Cô.....".
"Vừa rồi.....".
Hai người đồng thời mở miệng, Hoan Nhan nở nụ cười, quay sang nhìn anh: "Anh nói trước đi".
|