Anh Là Đồ Khốn Nhưng Em Yêu Anh
|
|
Chương 8 Trời bắt đầu sụp tối, hắn vẫn điên cuồng tìm kiếm nó, hắn thậm chí trởlại bãi biển để tìm nó nhưng vẫn chẳng thấy đâu. Thẫn thờ, hắn đi dọccon đường về khách sạn, suy nghĩ xem nó có thể đi đâu. Đột nhiên hắnnhìn thấy một tiệm bán pha lê, rồi hắn nhớ đến sở thích của nó. Khôngsuy nghĩ gì thêm, hắn liền chạy vào trong cửa hàng đó, bắt đầu tìm kiếm. Hắn đi dọc theo các dãy tủ trưng bày, tìm kiếm từng ngóc ngách của cửatiệm và hắn nhìn thấy nó. Trong bộ đầm trắng thướt tha, nó đang đứng đóngắm nhìn vật trong suốt trên tay, ánh mắt buồn vời vợi. Hắn chạy đến ôm chầm lấy nó, không để ý đến những ánh mắt ngạc nhiên của mọi người. Bất ngờ, nó đánh rơi trái tim bằng pha lê hồng nhưng hắn đã nhanh tay chụpđược. Nhìn thấy hắn, nó lại muốn chạy đi nhưng lần này hắn ôm nó thậtchặt khiến nó không nhúc nhích được. Nó nức nở nói, nước mắt cũng bắtđầu rưng rưng trên mi mắt: - Buông tôi ra đi, đi tìm mấy cô nàng đáng yêu, hấp dẫn của anh đi. Làm ơn bỏ tôi ra. - Anh xin lỗi, anh không cố ý nói những lời như vậy, về với anh đi, choanh xin lỗi – Hắn dịu dàng nói, nó cảm nhận được sự lo lắng trong giọngnói của hắn nhưng nó vẫn không sao quên được những lời nói tàn nhẫn củahắn. - Mặc kệ tôi, làm ơn buông tôi ra đi – Nó nói, giọt nước mắt đầu tiên chảy dài trên má. - Anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh không cần những người đó, anh chỉ cần em thôi, về với anh đi. Anh xin em mà. – Hắn buồn bã. - Tại sao anh nói những lời tàn nhẫn đó với tôi? - Anh xin lỗi, anh chỉ muốn trêu em một chút, anh không ngờ lại làm em bị tổn thương nhiều như vậy. Anh xin lỗi, về với anh đi mà. Nghe hắn nói, nó quay lại ôm chầm lấy hắn, nức nở nói: - Đừng bao giờ nói những lời đó với em nữa, em xin anh, em không biết tại sao nhưng em đau lắm. - Anh hứa, về với anh nha. – Hắn ôm lấy nó. - Em chưa muốn về, mình đi ăn tối đi, chiều giờ em chưa ăn gì nên đóiquá!!!!!! – Nó mỉm cười, lấy tay lau những giọt nước mắt còn đọng trênmi. - Em muốn ăn gì? Em cứ nói đi – Hắn cười. - Để xem – Nó vờ suy nghĩ – Em muốn ăn…….. Nó dừng lại, cười ranh mãnh. Hắn bật cười, mắng yêu nó: - Thiệt là, em làm gì mà úp úp mở mở vậy? Nói anh biết đi, em muốn ăn gì? - Thịt anh, hihi – Nói rồi, nó cắn hắn một cái. - Haiz, chưa gì đã âm mưu làm thịt chồng rồi, anh phải cẩn thận với em mới được – Hắn giả vờ sợ hãi. - Ai làm vợ anh chứ? – Nó đỏ mặt, nũng nịu nói. - Em chứ ai? Thôi, anh cũng đói quá, thèm mì của em nấu thôi – Hắn cười ấm áp – Về nhà vợ làm cho chồng ăn nữa nha. Nói xong, hắn hôn vào tóc nó. Nó cười: - Ừ, được thôi, nhưng anh đừng gọi em là vợ, thấy ngượng ngượng sao á – Mặt nó ửng hồng, phụng phịu nói. - Hi, tại anh thích gọi em là vợ mà, thôi, mình về khách sạn đi, cũng tối rồi. - Ừm, hihi Rồi hai người nắm tay nhau bước ra khỏi cửa hàng, đi được một đoạn, bỗng nhiên hắn nói với nó: - Em đợi anh một lát nha, anh để quên đồ, anh sẽ ra ngay – Nói rồi, hắn cúi xuống hôn vào môi nó rồi chạy đi. Nó đưa tay chạm vào môi mình, khẽ mỉm cười, nó cảm thấy rất hạnh phúc vàolúc này. 10 phút trôi qua, nó vẫn chưa thấy hắn ra ngoài, vừa định vàotìm hắn thì nó bị một đám thanh niên chặn đường. - Này cô em, đi đâu thế? Có muốn đi chung với bọn anh không? – Một tên lên tiếng. - Không, tránh xa tôi ra – Nó lạnh lùng đáp. Nghe câu trả lời của nó, chúng cười phá lên, tên có vẻ là đại ca tiến đến nắm lấy tay nó: - Thôi nào cô em, đi uống nước với chúng tôi đi nào. - Tôi đã nói là B.U.Ô.N.G.R.A – “Bốp”, nó tặng tên đó một cái tát nhá lửa, 5 dấu tay của nó hằn lên mặt hắn. - Mày….. – Bất ngờ, hắn giận dữ xông vào hành hung nó – Mày dám tát tao? Nhanh như cắt, nó tránh những đòn tấn công của hắn, tặng thêm cho hắn một cúhuých vào bụng, một cú đá và cuối cùng là lên gối vào hạ bộ của hắn. Tên đó đau đớn ôm lấy “chỗ ấy” khuỵ xuống. Mọi người nãy giờ đang theo dõiđều bất ngờ khi thấy nó dễ dàng hạ gục thằng côn đồ, họ cứ nghĩ nó sẽchết chắc, nào ngờ người bị hạ lại là tên đó. Bọn đàn em của hắn khithấy đại ca bị dập tơi bời thì cũng có phần hoảng sợ, vội đến đỡ hắndậy. Còn nó thì quay đi sau khi ném cho tên đó một ánh mắt khinh bỉ.Thấy nó sơ hở, tên đó giở trò đánh lén, hắn xông tới từ phía sau lưngnó, định bụng sẽ cho nó một cú vào lưng. - Coi chừng – Một người nào đó hét lên. Nó vội quay lại nhưng đã quá muộn, không còn cách nào, nó nhắm mắt lại chờ đợi cú đánh. “Sao không thấy gì nhỉ?, nó nghĩ thầm, mở mắt ra, nó thấycó người chắn trước mặt nó, còn tên đó đang nằm một đống dưới đất vàngười đang đứng trước mặt nó không ai khác chính là hắn. Xử tên đó xong, hắn quay lại hỏi han nó: - Em có sao không? Anh xin lỗi vì đã cho em đứng đợi một mình. - Không, hihi, em cũng cho hắn một trận mà, anh đừng lo, mà sao người anh đầy mồ hôi vậy? – Nó mỉm cười. - Lúc nãy anh trở ra thì thấy em đang đánh hắn, cảm thấy không ổn, anhvội chạy đến, rồi lại thấy hắn đang xông vào em, anh mới tức tốc chạylại và chơi trò “anh hùng cứu mĩ nhân” – Hắn nói, giọng pha một chút hài hước – Mà em cũng hay thật, hạ được một thằng con trai cơ đấy. - Tại hắn chọc ghẹo em trước, không lẽ em phải chịu đựng sao? – Nó đỏ mặt – Em luôn được dạy là phải biết tự bảo vệ bản thân trước mọi việc, màanh làm gì hắn vậy? - Anh cho hắn một cú đá thôi mà, không biếtsao hắn nằm nãy giờ chưa dậy nữa – Hắn ngây ngô – Thôi, về khách sạn đi, anh đói lắm rồi. Nói rồi, hắn nắm tay nó kéo đi, mọi người liền vây lấy hắn và nó, thán phục: - Cô thật là mạnh mẽ, lần đầu tôi thấy có người dám đánh lại chúng đấy – Người thứ nhất. - Wao, cô ra đòn nhìn đẹp mắt thật – Người thứ hai - Anh này cũng hay nữa, đá môt phát thôi là hắn nằm một đống – Người thứ 3 - …………………………… Nó và hắn phải mất một lúc mới thoát được khỏi họ và rảo bước về kháchsạn. Vừa đi, nó vừa cười khúc khích mãi, thấy lạ, hắn tròn xoe mắt nhìnnó: - Làm gì mà em cười hoài vậy? Có gì vui hả? Nói anh nghe với - Không, tại em nhớ lại chuyện lúc nãy, có vẻ anh cũng được gái đeo bám nhỉ? – Nó trêu hắn. - Anh chỉ cần em đeo bám thôi chứ người khác anh không quan tâm – Hắn nhìn thẳng vào mắt nó. - Làm gì anh nghiêm túc vậy? Em chỉ đùa thôi mà, hihi – Nó lè lưỡi, tiếp tục trêu hắn. - Anh nói thật mà – Hắn phụng phịu. Nó nhìn hắn, dùng ngón tay ngoắc ngoắc: - Lại đây, em nói nhỏ cái này cho nghe, hihi – Nó ra vẻ bí mật. - Chuyện gì? – Hắn kề mặt lại gần nó. Bất ngờ, nó hôn vào má hắn. Hắn nhìn nó, mỉm cười: - Hôm nay cũng biết hôn lén rồi đấy. Nó cười, trêu hắn: - Thì ra anh cũng biết đỏ mặt nhỉ? – Nó lè lưỡi - Hả? – Hắn ngạc nhiên, đưa tay sờ lên mặt. “ Hình như hơi nóng nóng”, hắn nghĩ. Nó cứ tiếp tục chọc ghẹo hắn cho tới khi về khách sạn mới thôi. Sau bữa tối, nó vào phòng tắm trước, nó cảmthấy rất hạnh phúc và đồng thời cũng cảm thấy ngại nữa. Nhưng nó vẫn cảm thấy buồn vì hắn chưa nói rằng hắn yêu nó, nó không xác định được mốiquan hệ giữa hai người bây giờ là gì nữa, thở dài, nó tắm nhanh rồi rangoài. Hắn nằm trên giường, cố tỏ ra bình thường nhưng vô ích, nó nhậnra dấu hiệu khác thường cực kì nhạy. Nó mỉm cười, bò lên giường, cườimỉm: - Anh giấu em cái gì? - Đâu có gì đâu – Hắn cười cười, mắt mở to trong sáng vô tội. - Em đếm đến 3 nhé!!!!! 1……….2………. – Nó cười gian. - Thôi thôi, anh nói là được chứ gì, thua em thật. Hắn thở dài, ngồi bật dậy và lôi ra một cái hộp được gói cẩn thận, chìa ra cho nó: - Tặng em này. - Cái gì vậy anh? – Nó ngạc nhiên - Xem đi rồi em sẽ biết – Hắn mỉm cười Nó mở hộp quà ra và nhìn thấy trái tim pha lê mà nó đã ngắm trong cửa hàng, nó ngước lên nhìn hắn: - Sao anh lại mua nó? – Nó ngạc nhiên hỏi. - Anh nghĩ em thích nó và anh muốn nói với em một chuyện. Em không thích sao? – Hắn cười. - Không, em thích lắm, mà anh muốn nói với em chuyện gì?
|
Chương 9 Hắn nắm lấy tay nó, nhìn sâu vào mắt nó, nghiêm túc nói: - Em hãy xem như đây là trái tim của anh, hãy giúp anh giữ gìn nó và còn một điều nữa – Hắn mỉm cười – Anh yêu em. - Em cũng yêu anh – nước mắt nó rưng rưng vì cảm động. Nó ôm lấy hắn, mỉm cười hạnh phúc. Hắn cúi xuống đặt vào môi nó một nụ hôn dài và sâu. Rồi hắn buông nó ra và đi tắm. Nằm trên giường, nó ngắmnghía trái tim pha lê, tuy chỉ là một vật bé nhỏ nhưng với nó, đây làthứ quan trọng nhất. Một lúc sau, nó đặt trái tim vào cái hộp rồi cấtvào vali. Vậy là cuối cùng nó cũng nghe được 3 chữ-quan-trọng của hắn,trong lòng nó bây giờ vui không thể tả được. Nó “phi thân” lên giường,ôm chầm lấy cái gối và hát khe khẽ: …….You’re always on my mind All day just all the time You’re everything to me Brightest star to let me see You touch me in my dreams We kiss in every scene I pray to be with you through rain and shiny days I’ll love you till I die Deep as sea Wide as sky The beauty of our love paints rainbows Everywhere we go Need you all my life You’re my hope You’re my pride In your arms I find my heaven In your eyes my sea and sky May life our love paradise…….. Giai điệu trong trẻo của bài hát vang lên, từ trong phòng tắm bước ra, hắnngạc nhiên tìm nơi phát ra tiếng hát đó. Nó đang nằm sấp trên giường,nằm quay lưng lại với hắn, chân đung đưa theo điệu nhạc. Hắn nhẹ nhàngtiến lại giường, leo lên và đột ngột đè lên người đó. - Ặc…….anhlàm gì thế? – Bất ngờ, nó hét toáng lên – Em không thở được. Anh mau đira đi, nghẹt thở, bớ người ta giết người!!!!!!!! - Bỗng dưng anh sực nhớ ra chuyện ở bãi biển lúc trưa – Hắn cười gian – Anh nhớ rằng anh nói rằng “tối nay em chết chắc” đấy. - Hơ, hồi nào? Em đâu biết gì đâu, hihi – Nó giả ngốc, cười hì hì với hắn. - Vậy sao? Lại còn thân thiết với anh ta nữa chứ, giỏi nhỉ? – Hắn cười gian tà, tiếp tục đè lên người nó. - Em đâu có thân thiết gì với anh ta đâu? – Nó tròn mắt ngoái lại nhìn hắn – Không có mà. - “Oh, thật vậy sao May? Em có bạn trai rồi à?” – Hắn nhái giọng Ryan,làm điệu bộ giống hệt – May sao? Anh còn chưa biết được cái tên đó củaem nhỉ? - Hơ, cái đó là tên tiếng Anh của em mà, em đâu có giấu đâu, tại anh đâu có hỏi mà – Nó cười trừ. Đáp lại nụ cười của nó, hắn đè mạnh hơn, nguyên thân hình lực lưỡng của hắn đè lên trên nó . Mặc cho nó van xin một hồi lâu, hắn vẫn cứ tiếp tục tra tấn nó. Nó giãy đành đạch phía dưới hắn, giãy đã rồi lại nằm yên, nằm yên một hồichuyển qua năn nỉ, năn nỉ không được nó bắt đầu đe doạ hắn, đe doạ không được nốt nó chuyển qua đánh vào người hắn. Hắn nằm nhìn phản ứng thayđổi liên tục của nó, không tài nào nhịn cười được< mặc dù đã cốgắng>. Hắn lăn qua một bên, nằm cười như điên, còn nó thì nằm chèmbẹp, thở hồng hộc như người sắp chết. Nó nghiến răng, tận dụng chút sứclực cuối cùng lăn qua phía hắn, cắn một nhát vào bắp tay hắn. Đang nằmcười thì bị nó cắn, hắn la lên oai oái. Rồi bi kịch lại tiếp diễn, hắnnằm đè nó tiếp, trả thù vết cắn trên bắp tay. Lần này, nó không chịu thua sễ dàng, vớ lấy cái gối đánh hắn, hắn dễdàng giật lấy cái gối và quăng qua một bên, bắt đầu mở chiến dịch chọclét. Thế là đến tận nửa đêm, tiếng cười điên dại của nó vang vọng khắpphòng. Nửa đêm, chiến tranh kết thúc, nó và hắn nằm một đống trêngiường, thở không ra hơi. Hắn mỉm cười, ôm lấy nó: - Em mệt lắm không? Em cũng sung ghê nhỉ? – Hắn trêu nó. - Anh mới là đùa dai á – Nó thở dốc – Xém tí nữa là em lộn ruột ra rồi!!!!!! Nó hờn dỗi quay đi mặt đi, hắn mỉm cười, hạ giọng năn nỉ: - Thôi mà, anh xin lỗi mà, mình ngủ đi em, khuya lắm rồi, mai chúng ta phải đi gặp đối tác đó. - Không thèm ngủ đâu, hứ, anh chỉ giỏi bắt nạt em thôi – Nó phụng phịu. - Thôi mà, ngủ đi mà – Hắn năn nỉ, kéo nó ôm vào lòng. - Không mà!!!!! – Nó trở người và dúi đầu vào ngực hắn. Hắn hôn lên tóc nó, cười gian: - Nếu em không ngủ thì em muốn làm chuyện gì? Nghe hắn nói, mặt nó đỏ ửng, nó vội vớ lấy tấm mền dày cộp, đá hắn ra vàcuộn tròn lại. Hắn cười phá lên khi thấy “con sâu” trước mặt, hắn giậttấm chăn ra và chui vào, nói thầm vào tai nó: - Em nghĩ mình thoát được không? - Anh mà dám làm gì, em hét lên đó nha – Nó doạ, mặt đỏ như gấc chin - Cứ thử xem, anh không tin có người nào cứu được em đó, bây giờ em cóngủ không? – Hắn cười gian, bàn tay bắt đầu sờ mó lung tung. - Ngủ, em ngủ, ngủ liền – Nó đáp ngay lập tức, hai mắt nhắm nghiền lại. - Vậy mới ngoan chứ, cô bé ngốc của anh. Hắn hôn nó, một nụ hôn không dài nhưng rất ngọt, rồi hắn một tay tắt đèn,một tay ôm lấy nó, dỗ dành. Tuy cãi bướng như vậy nhưng thật sự nó đangrất mệt nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, trong vô thức, nó nghe thấytiếng hắn thì thầm: - Anh sẽ chỉ yêu một mình em thôi. Sáng hôm sau nó tỉnh giấc trong một tâm trạng vô cùng thoải mái, vừa mớingồi dậy định bò khỏi giường thì hắn đã ôm nó lại, hắn mỉm cười: - Vợ yêu của chồng dậy sớm quá vậy? Ngủ thêm một chút nữa đi. - Anh kì quá à – Nó gạt tay hắn ra – Không phải anh nói hôm nay đi gặp đối tác sao? Giờ này mà còn ngủ gì nữa? - Chiều nay mới gặp mà em, mới có 6h30 mà em – Hắn kéo nó lại, ôm vào lòng. - Thì cũng phải dậy sớm chứ, không tin nổi anh lại là giám đốc của công ty Wing chút nào – Nó lắc lắc đầu. - Sao vậy? – Hắn chồm lên người nó, mỉm cười. - Giám đốc gì mà ham ngủ thấy sợ luôn, lại còn mê gái nữa chứ, không nghiêm túc chút nào – Nó trêu hắn. - Gì chứ? Tại em làm anh hư mà, đây không phải tại anh đâu – Hắn dỗi Nghe hắn nói, nó tròn mắt ra, ngạc nhiên nói: - Em? Sao tại em chứ? - Tại ngủ với em thoải mái lắm nên anh mới mê ngủ đó – Hắn cười cười - Anh này…. – Nó đỏ mặt, lấy cái gối đánh hắn – Vậy mai mốt em không ngủ với anh nữa là được chứ gì. Nó cười ranh mãnh, chỉ tay về cái ghế sofa: - Từ nay anh ngủ ở đó nhé. - Cái gì chứ, anh không chịu đâu – Hắn bắt chéo hai tay vào nhau, lắc đầu – Anh muốn ngủ với vợ thôi à. - Chứ không phải anh nói tại em nên anh mới mê ngủ sao? – Nó ranh mãnh nói – Em đang giúp anh đó mà. - Không phải, tại anh mê ngủ – Hắn cười cười – Nhưng anh không có mê gái à nha. - Vậy sao? Không tin – Nó lè lưỡi - Thật mà, à mà không, có một cô gái rất đặc biệt với anh – Hắn nhún vai - Ai hả? – Sắc mặt nó lập tức biến đổi – Mau nói cho em biết < có ai thấy chị này hơi bị chậm tiêu k?> - Hihi, vợ anh ghen nữa rồi, không nói vợ biết đâu, nhìn vợ đáng yêu quá à!!!! – Hắn trêu nó. Nghe hắn nói, mặt nó đỏ ửng, nó gạt tay hắn ra, giận dỗi bỏ vào nhà tắm không thèm nói với hắn lời nào, vừa đi vừa lẩm bẩm: - Cái đồ đáng ghét, cái đồ đáng ghét, không xử anh, tôi không phải là Lâm Bạch Nguyệt. Còn hắn thì nằm trên giường nhìn bộ dạng của nó, có lẽ chính nó cũng khôngbiết khi ghen nó cực kì đáng yêu. Chính vì vậy nên hắn lúc nào cũng muốn chọc cho nó ghen, nhưng hắn đã rút được một kinh nghiệm rất đắt giá rồi nên hắn sẽ không bao giờ đùa quá trớn với nó nữa. Tắm xong, nó bước ra, vẫn giữ khuôn mặt lạnh băng với hắn, hắn chỉ cười cười rồi cũng tót vào phòng tắm. Nó ngồi xuống ghế vừa lau tóc, vừa nguyền rủa hắn, bỗngnhiên có một bàn tay giật lấy cái khăn trên tay nó. Nó vội quay lại thìthấy hắn đang vô tư lau tóc , nó gầm lên: - Trả khăn cho tôi mau. - Không, anh cũng cần khăn chứ. - Lấy khăn của anh mà lau, trả cho tôi – Nó lạnh nhạt. - Không thích, thích của em à – Hắn cười. - Hứ, đi mà lấy khăn của cô-gái-đặc-biệt của anh ý – Nó nhấn mạnh. - Thì anh đang lấy khăn của cô ấy đây – Hắn nhún vai Nghe hắn nói xong, nó đơ đúng 5 giây rồi lắp bắp: - Vậy là…..cô gái đó…..là……em sao? – Mặt nó đỏ ửng. - Chứ em nghĩ là ai? – Hắn mỉm cười – Anh đã nói là anh chỉ có mình em thôi mà. Mặt nó đỏ bừng, vậy là nó đã ghen với chính bản thân của nó, nó cảm thấyngại kinh khủng. Nhìn bộ dạng của nó, hắn cười cười, ấn nó ngồi xuốngghế, dịu dàng nói: - Để anh lau tóc cho em, coi chừng bị cảm lạnh đó. - Ưhm…… – Nó khẽ gật đầu, mặt vẫn đỏ hồng. Hắn đặt một nụ hôn phớt vào cổ nó, dịu dàng nói: - Em thơm quá vợ à - Anh kì quá à…….. – Nó mắng yêu. - Xong rồi, vợ yêu chuẩn bị đi, mình đi ăn sáng, anh đói, hihi - Ừ, để em sấy tóc đã, anh cứ chuẩn bị trước đi. Hắn gật đầu, hôn nó và bay đi thay quần áo. Nó mỉm cười và ngồi sấy tóc.Hắn mặc áo phông và quần lửng, còn nó thì chọn quần short và áo thun.Vừa nhìn thấy, hắn đã phản đối: - Không được, em mặc quần jean đi. - Sao vậy anh? – Nó ngạc nhiên – Mình chỉ đi ăn sáng thôi mà. - Anh không thích ai nhìn thấy chân em hết, thay quần jean đi mà, không chịu đâu – Hắn bắt đầu nhõng nhẽo. - Thôi được rồi, thay thì thay, sao hôm qua em mặc áo tắm anh cũng có nói gì đâu. - Tại hôm qua anh…..cũng muốn nhìn – Hắn đỏ mặt. Nó phì cười trước bộ dạng đáng yêu của hắn, bắt đầu trêu: - Vậy mà hôm qua chỉ lo ôm gái thôi, có thèm đếm xỉa gì tới người ta đâu Nói xong, nó nhăn răng ra cười rồi ôm cái quần jean vào phòng tắm. - Xong rồi nè, mình đi ăn được chưa? – Nó mỉm cười Hắn gật đầu, ngượng ngùng nói: - Hôm qua anh nhìn em không chứ có nhìn ai đâu. Nó mỉm cười, kéo hắn ra khỏi phòng.
|
Chương 10 Nguyên buổi sáng, nó và hắn sau khi ăn sáng thì đi thăm thú xung quanh,rồi nó rủ hắn tắm hồ bơi, hết hồ bơi nó lại kéo hắn đi spa và mua quàlưu niệm với nó. Đúng 11 giờ, hai người đi ăn trưa. Nhìn nó gần như gụcbên bàn ăn, hắn cười: - Cho em chừa tội ham chơi, đi cho nhiều rồi bây giờ mệt. - Tại em thích mà – Nó lúc lắc đầu cho tỉnh – Với lại em phải mua quà ọi người nữa. - Anh biết mà, thôi em cố ăn đi rồi lên phòng nghỉ ngơi, chiều nay 3 giờ chúng ta phải đi gặp đối tác đó. - Em biết rồi – Nó mệt mỏi – Liệu em có giúp được gì cho anh không? - Được chứ, anh tin tưởng ở em mà. - Ừm, em hy vọng mình giúp được. Nó cúi xuống ăn, gật gù một hồi nó ngủ gục ngay trên bàn. Hắn mỉm cười, bế nó lên phòng. Sau đó hắn đặt giờ báo thức rồi ngủ với nó luôn. 3 giờ, nó cùng hắn xuống phòng v.i.p của khách sạn để chờ đối tác. Cuộcnói chuyện tương đối rất thành công, hợp đồng cũng đã được kí kết. Độtnhiên ông chủ của công ty đối tác muốn mời nó và hắn dùng cơm. Vì khôngthể từ chối nên hai người đành phải đi. Tại nhà hàng, thông qua hắn, nóđược biết ông ta tên là John, là người Mỹ và là một trong những đối tácchính của tập đoàn Wing. Nhưng nó thật sự không thích ông ta chút nào vì ông ta cứ nhìn nó chăm chăm. Một lúc sau, ông ta lấy điện thoại ra vàgọi cho ai đó. Khoảng 15 phút sau, một chàng trai tóc vàng vô cùng lịchlãm trong bộ vest tiến về phía hai người. Vừa nhìn thấy nó, anh ta liềnôm lấy nó, vui mừng: - Thì ra là em, chúng ta có duyên nhỉ? - Xin lỗi, anh là…….? – Nó đẩy anh ta ra và nhìn anh ta thật kĩ – Là anh? Eric đúng không? - Đúng, là anh đây, hôm nay em đẹp lắm. - Rất vui được gặp lại anh – Nó cười lịch sự. - Hai người biết nhau à? – Ông John cười to, kéo Eric ngồi xuống. - Tình cờ thôi ạ – Nó nở nụ cười giao tiếp và ngồi xuống ghế, cảm thấy hơi lạnh xương sống. Khẽ liếc về phía hắn, nó thấy ngay một đám mây u ám đang lơ lửng, hắn vẫncười nhưng không hiểu sao nó thấy sát khí bay lòng vòng xung quanh khiến nó khẽ rùng mình, cảm thấy lo sợ cho chính bản thân. Ông John chẳng cảm thấy gì, ông ta vẫn vui vẻ: - Đây là con trai của tôi, Eric –Rồi ông ta đưa tay về phía hắn – Còn đây là cậu Lục Chấn Phong, đối táccủa công ty ba, hai người làm quen đi. Hắn đứng dậy, nở nụ cười chuyên nghiệp và chìa tay ra: - Hân hạnh được gặp anh - Tôi cũng vậy – Eric cười tươi, nắm lấy bàn tay của hắn. Nhìn hai người đang bắt tay thân thiện nhưng nó lại cảm thấy dường như haibàn tay đó đang siết vào nhau và tiếng sấm chớp sao nghe văng vẳng đâuđây. Hai người buông tay nhau ra và ngồi xuống, Eric nhìn nó, vui vẻhỏi: - Em ở đây đến bao lâu? - 4 ngày nữa em sẽ về – Nó mỉm cười. Ngoài mặt nó cười vậy chứ trong lòng lại lo lắng kinh khủng, liếc trộm vềphía hắn, nó thấy hắn đang nhìn nó, ánh mắt như muốn nói “tối nay về làem chết chắc”. Nó thầm cầu nguyện cho Eric đừng tỏ ra thân mật với nóquá nhưng có vẻ trời không thương nó, càng cầu nguyện thì Eric lại càngquan tâm cho nó, nào là hỏi han, gắp thức ăn, lại còn đòi hẹn nó đi chơi nữa chứ,……”Oh my god, lạy chúa lòng lành xin hãy cứu con đi”, nó gàothét trong lòng. Đột nhiên ông John nổi hứng muốn uống rượu, ông ta hỏi ý kiến của nó, như người sắp chết đuối vớ được cọc, gật đầu cái rụp. Nóđã quyết định: thà say rượu rồi ngủ một giấc tới sáng còn hơn bị hắn tra tấn. Thế là nó bắt đầu chiến dịch uống rượu như uống nước. Vừa rót vàoly là nó uống cạn. Đến chai thứ 5, ông John và Eric bắt đầu nhìn nó nhưthú lạ xuất hiện còn hắn thì nở một nụ cười bí hiểm.Ông ta cười phá lên: - Tửu lượng cao lắm, được, uống tiếp Nó cười không đáp mà ông ta cũng không bận tâm, Eric lo lắng hỏi: - May, em không sao chứ? Em uống nhiều lắm rồi đấy. - Không, em ổn – Nó cười, mặt đỏ bừng vì say rượu – Em muốn uống nữa cơ. Vừa nói xong, nó gục qua vai hắn và xỉu luôn. Hắn mỉm cười lịch sự: - Xem ra VỢ tôi đã say lắm rồi, tôi xin phép đưa cô ấy về phòng. - Chào anh – Eric gật đầu với hắn, tiếp tục ngồi uống rượu. Bế nó về tới phòng, hắn đặt nó lên giường, cười gian: - Em thoát được hôm nay thôi, ngày mai biết tay anh. Nói rồi, hắn đi tắm. Nằm trên giường lăn qua lăn lại một hồi, nó ngồi bậtdậy, loạng choạng đi kiếm nước uống. Kiếm một hồi không thấy, bất chợtnghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, nó liền đẩy cửa phòng tắm tự nhiên bước vào Đang tắm nghe thấy tiếng cửa mở, hắn giật mình, lấy cái khăn quấn tạm trên người, chưa kịp bước ra thì nó đã xông vào ôm lấyhắn. Mất đà, hai người té xuống sàn, nó lấy tay xoa xoa mông: - Huhu, đau quá à. - Em làm gì trong đây vậy? – Hắn ngạc nhiên, mặt hơi ửng đỏ – Em có sao không? - Em khát nước, cho em uống nước đi – Nó cười cười - Thiệt tình, không biết uống rượu mà uống cho nhiều, cứ nghĩ em ngủ say rồi chứ. Hắn đỡ nó đứng dậy, còn nó thì ngồi bệt xuống sàn. Loai hoai một hồi, haingười mất trớn té vào bồn tắm. Nó ho sặc sụa, lấy tay xoa đầu: - Mình đang ở đâu vậy ta? - Còn hỏi nữa hả? Cả người ướt sũng rồi kìa, em thiệt là……… – Hắn nổi điên với nó. - Hic….híc…..sao anh mắng em – Nó rưng rưng - Thiệt là, hết nói nổi em rồi – Hắn lắc đầu ngấn ngẩm – Té đâu không té, lựa ngay bồn tắm mà té, làm sao mà tắm cho em đây không biết? - Tắm chung đi – Nó cười tít mắt – Được không? - Em nói thật chứ? – Hắn tròn mắt lên nhìn nó – Nghiêm túc hả? - Thệt mà, tắm chung cho vui, hihi – Nó vẫn cười - Em giống người đa nhân cách quá, lúc bình thường thì khác, còn khi say rượu sao giống hệt trẻ con vậy? – Hắn lầm bầm. - Tắm đi, tắm đi – Nó cười toe toét, lấy tay cởi quần áo ra. Mặt hắn đỏ ửng, đâu đó bắt đầu thấy “khó chịu”, hắn toan cản nó nhưng suynghĩ một lát, hắn vẫn không làm khác được nên đành phải nhắm mắt làm đại vậy. Tắm xong, hắn thay quần áo cho nó rồi bế nó ra ngoài, mặt đỏ bừng bừng, thì thầm bên tai nó: - Em làm ơn đừng thử sự kiên nhẫn của anh nữa được không? Không phải lúc nào anh cũng chịu đựng được đâu. Hắn hôn vào trán nó rồi kéo chăn lên đắp cho nó, xong xuôi, hắn leo lên sofa nằm, mở ti vi lên xem rồi ngủ lúc nào không hay. Trưa hôm sau, nó mệt mỏi thức dậy, nó cảm thấy khó chịu vô cùng. Chớp chớpmắt, nó lết khỏi giường và đi rửa mặt, hình như hôm qua xảy ra chuyện gì đó mà nó không sao nhớ ra được. Đứng trước gương, nó ngạc nhiên vớihình ảnh của chính mình: đầu tóc thì rối bù, hai mắt lờ đờ, khuôn mặtđầy mệt mỏi, cơ thể sực nức mùi rượu…. - Híc, chắc không dám uống rượu nữa quá, gì mà tàn tạ dữ vậy nè – Nó bắt đầu ca cẩm, lấy tay xoa xoa mặt – Mình phải tắm cái đã. Nói rồi, nó mở nước ấm cho đầy bồn tắm. Trong lúc chờ đợi, nó đánh răngthiếu điều muốn banh bàn chải mà mùi rượu vẫn không mất đi. Một lúc sau, nước đầy bồn, nó pha sữa tắm vào rồi ngâm mình vào trong nước ấm. Nócảm thấy khá dễ chịu và thoải mái, chỉ hơi choáng váng một chút mà thôi. Tắm xong, nó vừa lấy khăn lau tóc, vừa quen tay với lấy quần áo. - Sao không có nhỉ? – Ngạc nhiên, nó ngước lên nhìn giá treo đồ – Không lẽ…………….. Đúng như nó dự đoán, nó không có đem theo quần áo vào phòng tắm, bây giờtrong phòng chỉ có duy nhất cái khăn tắm nó đang cầm, còn ngoài ra thìkhông có gì cho nó che thân cả, ngay cả áo choàng tắm. Nó cười như mếu,tự nói với bản thân: - Hic, làm sao bây giờ? Không lẽ quấn khăn đi ra ngoài lấy quần áo? Huhu, không biết đầu óc để đâu nữa. - Làm sao bây giờ???? – Nó bắt đầu đấu tranh tư tưởng – Không lẽ ở trongđây hoài, mà nếu ra ngoài lỡ Chấn Phong dậy rồi sao? Quấn cái khăn tắmnày có khác gì khiêu khích anh ấy đâu? - ………………………. Kếtthúc màn tự kỉ, nó quyết định thăm dò tình hình xem sao. Rón rén mở cửanhà tắm và nhìn ra ngoài, nó thấy hắn vẫn còn nằm ngủ trên ghế sofa còncái vali của nó lại nằm bên cạnh giường. Vét hết lòng can đảm, nó hítmột hơi thật sâu và nhẹ nhàng bước về phía cái vali.
|
Chương 11 Nó rón rén bước về phía cái vali, thầm cầu nguyện cho hắn đừng thức dậy. Lấy được quần áo, nó cũng yên tâm phần nào. Nhìn về phía hắn, vẫn conngủ, nó có phần vững tâm một chút. Nó bắt đầu nhón chân, khẽ bước vềphía nhà tắm. Vừa đi được mấy bước, giọng nói ngọt ngào của hắn vanglên: - Em làm gì vậy Nguyệt? – Hắn mỉm cười. - Hơ, anh dậy rồi à? – Nó giật thót - Ừ, anh mới dậy thôi – Hắn nhìn nó từ trên xuống dưới – Em muốn quyến rũ anh à? Nghe hắn nói, nó lắc đầu lia lịa, mặt đỏ bừng, gần như hét lên: - Không có, không phải, em không có đâu. - Vậy sao lại ăn mặc như vậy? – Hắn cười gian, tiến lại gần nó. - Tại vì em quên mang theo quần áo mà – Nó hét lên, bay thẳng vào phòng tắm với vận tốc kỉ lục: 0.01s. Ở bên ngoài, hắn cười nắc nẻ, dường như thú vui trêu chọc nó đã ăn vào máu hắn hay sao không biết. 5 phút sau, nó từ phòng tắm bước ra trong bộ váy ngắn, mặt vẫn còn hồng hồng. Hắn mỉm cười, dịu dàng nói: - Em có gì muốn nói với anh không? - Không, có chuyện gì sao anh? – nó ngạc nhiên. - Để anh gợi ý cho em nhé – hắn cười – Tối hôm qua. “Tối hôm qua, tối hôm qua…….”, nó chống ngón tay lên trán, bắt đầu suy nghĩ. “Tối hôm qua mình đã làm gì ta? Tối hôm qua mình đi ăn với ông John,anh ấy và Eric………..”. Nghĩ tới đó, nó bắt đầu đổ mồ hôi hột, nó cười giả lả: - Em….em không nhớ nữa, mà thôi, chuyện hôm qua rồi, hôm nay nhớ làm gì? Quên nó đi, quên nó đi – Nó vẫy vẫy tay. - Nhưng anh không muốn quên, nhìn mặt em chắc là đã nhớ ra rồi nhỉ? – Hắn ngồi dậy, giơ hai tay ra – Muốn được bảo toàn mạng sống thì lại đâymau. Biết không thoát được, nó đành phải nghe theo lời hắn. Vừa tới cái giường, hắn đã lôi nó lên giường và đè lên nó, cười gian: - Dám nói dối hả? Anh phải phạt em mới được. Nói rồi, hắn bắt đầu hôn nó, nụ hôn rất dài và rất sâu, nó hầu như khôngthể thở được trước nụ hôn nồng nhiệt của hắn. Một lúc lâu sau, hắn buông nó ra, nó thở như người sắp chết đến nơi. Lấy tay lau đi giọt nước mắttrên khoé mi nó, hắn hôn lên trán nó, ranh mãnh nói: - Còn dám nói dối nữa không? - Không, em sợ lắm rồi, em không dám nữa đâu – Nó lắc đầu liên tục - Vậy còn thân mật với người đàn ông khác? – Hắn nhướng mày. - Không, tuyệt đối không – Nó nói nhỏ – Nhưng đó đâu phải lỗi của em đâu. - Em nói cái gì? – Hắn nhìn nó - Không có gì, em không có nói gì hết – Nó lắc đầu nguầy nguậy. - Thôi, em đói chưa? Mình đi ăn sáng - Em muốn đi bơi – Nó nhìn hắn, mắt long lanh – Được không anh? Toan phản đối nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ươn ướt đó, hắn hoàn toàn không có khả năng chống cự được, hắn gật đầu cái rụp: - Ừ, cũng được, em đi thay đồ đi - Ye, cám ơn anh – Nó mừng rỡ hôn lên má hắn một cái rồi chạy đi thay đồ. 5 phút sau, nó đẩy cửa phòng tắm bước ra, nó đang mặc một bộ bikini màuđen làm tôn lên làn da trắng ngần của nó, từng đường cong trên cơ thể nó hiện ra rất rõ và hấp dẫn vô cùng. Hắn nhướng mày lên, nhìn nó: - Em mặc bộ này hả? Còn bộ nào khác không? - Còn một bộ nữa – Nó lục lọi cái vali một hồi, lôi ra cái áo tắm một mảnh – Cái này nè. - Sao em không mặc cái áo đó, cũng đẹp mà. - Em mặc bộ này không được sao anh? – Nó ngạc nhiên. - Không được – Hắn phán một câu chắc nịch – Anh nghĩ em mặc cái áo kia đẹp hơn - Tại sao? Cho em lí do. Hắn tiến đến gần nó, cười cười: - Anh không muốn nói, mau thay ra đi. - Em-không-thay – Nó nhấn mạnh. - Thật không? – Hắn cười gian - Thật, chắc chắn 100%, không thay – Nó quả quyết. Nó vừa dứt lời, hắn đè nó xuống giường và hôn vào ngực nó. Bất ngờ, nó hét lên: - Anh đang làm gì vậy? Buông em ra. - Ngoan nào, sắp xong rồi – Hắn tóm lấy tay nó. Một lúc sau, hắn ngẩng đầu dậy, mỉm cười: - Xong rồi – Hắn mỉm cười thích thú. - Anh làm gì vậy hả? – Nó tức tối - Đánh dấu chủ quyền – Hắn mỉm cười, đưa cho nó tấm gương – Em tự xem đi. Tròn mắt nhìn hắn một hồi, nó cầm tấm gương lên và soi vào ngực mình. Nó ngạc nhiên hỏi hắn: - Cái dấu đỏ đỏ này là gì vậy? Em bị muỗi cắn hả? Sao em thấy đâu có ngứa đâu? Nghe xong câu nói của nó, hắn muốn té ngửa, dù biết nó ngây thơ nhưng hắnkhông ngờ lại tới mức này. Lắc đầu ngán ngẩm, hắn chán nản nói: - Cái đó mà là muỗi cắn của em hả? Cái đó người ta gọi là dấu hôn đó. - Dấu hôn là cái gì? – Nó ngơ ngác. - Là cái dấu mà khi em “thân mật” với một người đàn ông, em sẽ có đó – Hắn nhấn mạnh. Nghe hắn nói tới đó, mặt nó đỏ bừng lên, nó lắp bắp: - Vậy tức là cái dấu này là khi mà người ta…………… - Ừkm – Hắn gật đầu – Nếu để người khác thấy thì xấu hổ lắm đó. Nói xong, hắn mỉm cười gian xảo, nó ấm ức nhìn hắn: - Anh cố ý phải không? - Không phải tại anh nha, đã nhắc nhở rồi tại em không nghe thôi – Hắn cười – Bây giờ thì chịu mặc chưa? - Mặc thì mặc, anh là đồ đáng ghét, huhu Nói rồi, nó đành ngậm ngùi đi thay áo tắm, còn hắn thì đứng cười hả hê trước sự đau khổ của nó. Thay xong, nó ấm ức nhìn hắn: - Cho em biết lí do - Lí do gì? – Hắn ngây thơ - Tại sao bắt em mặc cái áo này? – Nó giở chiêu mắt long lanh với hắn – Cho em biết điiiiiiiiiii!!! Nhìn thấy bộ mặt đó của nó, hắn không chống cự được nên đành phải nói ra, hắn cảm thấy ngại kinh khủng, vậy mà nó còn nhìn hắn chăm chăm nữa chứ, khó khăn lắm hắn mới nói được thành câu: - Tại anh không muốn người ta ngắm em thôi, dù gì em cũng là vợ anh mà. Nhìn gương mặt đỏ ửng của hắn, nó cảm thấy rất đáng yêu, thì ra hắn cũngbiết ghen, nó cảm thấy vui không thể tả được. Nắm lấy tay hắn, nó dịudàng: - Thôi, mình đi bơi đi, hihi Nói rồi, nó kéo hắn đi. Trong 3 ngày còn lại ở Hawaii, hai người vô cùng vui vẻ, toàn bộ những trògiải trí ở đây nó và hắn đều thử qua. Những cửa hàng đồ lưu niệm đều códấu chân của nó , khi đi nó chỉ mang theo cái vali mà khi về thì một đống túi xách. Ngày cuối cùng………… - Anh sắp xếp đồ chưa mà nằm xem tivi vậy? - Rồi, anh xong lâu rồi, chỉ có em là còn loai hoai thôi, có cần anh giúp không? – hắn mỉm cười. - Gì chứ? Tại em mua hơi nhiều đồ thôi mà, mau lại giúp em đi – Nó năn nỉ. - Một đống đồ luôn chứ ở đó mà hơi nhiều, thôi nhanh đi, chúng ta còn phải ra sân bay nữa. – Hắn bay lại phụ nó sắp xếp đồ đạc. Xong xuôi, nó và hắn đi làm thủ tục trả phòng rồi ra sân bay. Trong suốtchuyến bay về Việt Nam, hầu như nó đều ngủ. Vừa đặt chân xuống sân bayTân Sơn Nhất, nó đã thấy nhỏ và Gia Long đứng đợi. Vừa thấy hai người,nhỏ đưa tay vẫy vẫy, cười toe và hét lên: - Tụi tôi ở đây nè. Nghe tiếng hét “thánh thót” đó, mọi người đổ dồn cặp mắt về phía nhỏ, nó vội tiến về phía nhỏ, ngượng ngùng nói: - Sao bà vẫn không thay đổi gì vậy? Biết đây là nơi công cộng không? - Hihi, tại tui nhớ bà mà – Nhỏ lè lưỡi – Có mua quà cho tui không? - Nhớ tui hay nhớ quà? – Nó cười cười. - Nhớ bà mà, hihi, cũng nhớ quà nữa – Nhỏ kéo nó đi – Thôi, về nhà đi, chắc bà mệt lắm rồi. Chưa kịp trả lời, nó đã bị kéo đi, không đếm xỉa tới hai người đang phải ngậm ngùi xách một đống đồ theo bước hai nàng. Trên đường về, hai đứa tíu ta tíu tít không biết bao nhiêu chuyện. Hắn đưa nó và nhỏ về nhà trước để tặng quà cho ba mẹ nó. Vừa tới nơi, hai đứa đã phóng vù vào nhà và trốn biệt lên phòng, bắt đầu “tám” - Bà đang quen với Gia Long hả? – Nó cười gian - Ừ, hihi – Nhỏ đỏ mặt – Còn bà thì sao? Bà và Chấn Phong cũng yêu nhau rồi phải không? - Ừhm, hihi, xem ra hai đứa mình đều có nơi gửi thân rồi nhỉ? Chừng nào cưới đây? – Nó trêu nhỏ. - Cưới gì chứ? Tụi tui chưa quen được lâu mà – Nhỏ ngượng chín cả mặt – Còn bà với Chấn Phong hết năm nay sẽ làm đám cưới hả? - Không, tui phải ra trường mới tính tới chuyện đó, mà ai nói tui cưới hắn chứ? – Nó đỏ mặt - Vậy là một năm rưỡi nữa – Nhỏ gật gù – Thôi đi bà, muốn gần chết mà xạo quài. - Cái gì chứ? Dám trêu tui hả? – Nó cốc vào đầu nhỏ - ……………………………… Đang nói chuyện thì hai đứa nghe tiếng gõ cửa, bà Như Huỳnh nói vọng vào: - Hai đứa xuống nhà dưới đi, mọi người đang đợi đó. - Vâng ạ – Hai chị đồng thanh rồi đi theo bà xuống phòng khách. Hôm đó, cả nhà nó rất vui vẻ. Mẹ nó nấu những món nó thích, nó và nhỏ điphụ trong khi papa nó, hắn và Gia Long ngồi đánh cờ. Bữa cơm rất ngon,rất ấm cúng, bất giác nó và nhỏ nhìn nhau, thì thầm gì đó rồi cười tủmtỉm khiến hai chàng ngơ ngác. Chính vì hiểu nhau như thế nên hai đứa cực kì thân thiết với nhau cho đến bây giờ. --- ------ BỔ SUNG THÊM ---
|
Chương 12 Từ ngày về Việt Nam, tình cảm hai người ngày càng bền chặt, hằng ngày nó đi học ở trường xong, về nhà còn nấu cơm cho hắn và dọn dẹp nhà cửa.Ban đầu hắn phản đối nhưng rồi cũng bị nó thuyết phục nên đành phải đểnó làm với một điều kiện là phải để hắn giúp. Nếu nó rảnh rỗi, nó còn giúp hắn giải quyết công việc. Rồi một ngày kia, hắn giới thiệu cho nó gặp một người, cô gái đó tên là VũTuyết Lan, là tiểu thư của tập đoàn Shark đứng 15 trên thế giới. Quacách nói chuyện của hắn, nó cảm nhận được tình thương của hắn dành choTuyết Lan, giống như tình cảm của người anh trai đối với người em gáivậy. Cô ấy cũng rất đáng yêu nhưng không hiểu sao nó vẫn không thật sựcó cảm tình với Tuyết Lan. Tuyết Lan cười tươi với nó: - Chào chị, em là Tuyết Lan, rất vui được gặp chị. - Chào em – Nó mỉm cười thân thiện. - Tuyết Lan, giới thiệu với em, đây là vợ chưa cưới của anh – Hắn đặt một tay vào vai Tuyết Lan. - Vợ chưa cưới? – Tuyết Lan ngạc nhiên một lát rồi nhanh chóng lấy lại nụ cười – Vậy sao? Chừng nào hai người kết hôn? - Năm sau anh và chị ấy sẽ kết hôn – Hắn mỉm cười, nháy mắt với nó. - Vậy sao? – Tuyết Lan trầm ngâm một lát rồi mỉm cười – Thôi, mình đi ăn đi, em đói quá. Cô ta ôm lấy tay hắn, nũng nịu rồi quay sang nó mỉm cười: - Được không chị? - Ừ, em muốn ăn gì? – Nó mỉm cười - Em muốn ăn sushi, được không anh? – Tuyết Lan nắm lấy tay áo hắn. - Ừ, đi thôi. Hắn vừa dứt lời, Tuyết Lan đã kéo hắn ra khỏi cửa, nó từ từ bước theo sau,cảm thấy hơi khó chịu khi thấy hắn thân thiết với người khác. Rồi nó lấy tay gõ vào đầu mình, cố xua đi suy nghĩ ngốc nghếch đó. Tại nhà hàng, Tuyết Lan dùng đũa gắp một khoanh sushi đưa lên miệng hắn: - Nói a đi nào!!!!!!! - Thôi, anh tự ăn được rồi, sao hôm nay em lại nổi hứng muốn đút cho anh ăn vậy? - Em muốn chăm sóc anh mà, nói AAAAA đi – Cô ta vẫn tươi cười Hắn mỉm cười, mở miệng ra theo lời Tuyết Lan. Cô ta sau khi đút cho hắn, cười toe toét: - Ngon không? - Ngon, mà anh tự ăn được rồi – Hắn quay qua nó – Em ăn có ngon không? - Ngon lắm, anh đừng lo – Nó mỉm cười, che đi sự khó chịu trong lòng. Ngồi nhìn hắn thân thiết với nó, Tuyết lan khẽ cau mày khó chịu, cô ta giật giật tay áo hắn, miệng cười rất tươi: - Anh này, em đút cho anh nữa nè. - Thôi, anh tự ăn được rồi. Tuy phản đối nhưng Tuyết Lan bỏ ngoài tai, tiếp tục gắp cho hắn, hắn cũng đành phải bó tay mà thuận theo cô ta. Trong suốt bữa ăn, hắn và Tuyết Lan nói rất nhiều chuyện, chủ yếu là về gia đình hắn. Nó chỉ ngậm tăm ngồi ăn, không nói gì cả bởi vì nó cóbiết gì để nói đâu, ba mẹ hắn nó chỉ mới gặp có một lần thôi<đi tặngquà lưu niệm ák>, hầu như nó chưa biết gì về gia đình của hắn cả. Ănxong, hắn đưa Tuyết Lan về nhà, trước khi vào mà, Tuyết Lan hôn vào máhắn một cái rồi mới chạy đi. Nhìn thấy cảnh tượng đó, sự khó chịu tronglòng nó lại gia tăng nhưng nó vẫn cố che giấu. Trên đường về nhà, hắnhỏi nó: - Sao lúc đi ăn em không nói gì vậy? - Em đâu biết gì mà nói hả anh? – Nó mỉm cười – Tuyết Lan hình như rất thân thiết với gia đình anh thì phải? - Ừ, con bé giống như em gái của anh vậy, mẹ anh cũng xem Tuyết Lan như con cái trong nhà, mà em hỏi có gì không? - Không, em chỉ hỏi vậy thôi mà, không có gì đâu. Nói rồi, nó quay ra cửa ngắm nhìn cảnh vật, hắn thấy vậy cũng không hỏi gìthêm. Bỗng nhiên điện thoại nó rung lên, là nhỏ gọi đến. - Alo, bà gọi tui có gì không? – Nó bắt máy. - Tui muốn rủ bà đi chơi đó mà, đi không? - Ừ, tui cũng đang rảnh. Chừng nào? - Bây giờ nè, bà lại nhà tui đi, tui đợi. Nói rồi, nhỏ cúp máy, nó quay qua hắn: - Anh chở em lại nhà Giao Châu được không? - Ừ, em và cô ấy đi chơi hả? - Ừhm, em cũng muốn đi chơi một chút, hihi – nó cười - Đi đâu thì đi nhưng tối về sớm với anh nha, xa vợ anh nhớ lắm đó – Hắn cười gian - Anh này, em đi có một chút thôi mà – Nó đỏ mặt Tới nhà nhỏ, trước khi nó xuống xe, hắn kéo tay nó, mỉm cười: - Có gì điện thoại cho anh nha. - Ừ, em biết rồi, thôi em đi à – Nó bước xuống xe. - Ừ, tối gặp. Nói xong, hắn phóng xe đi, nó bước tới cổng nhà, bấm chuông một hồi lâu mới thấy nhỏ vác xác ra. Nó gầm lên: - Tưởng bà chết trong đó rồi chứ! - Thôi mà, hihi, xin lỗi, mình đi thôi, xe đợi sẵn nè. - Đi đâu? - Đi mua sắm,hihi, nhanh lên. Hai đứa lên xe và và bắt đầu dạo xung quanh các cửa hàng quần áo. Mua đồxong, hai đứa đi ăn kem. Trong nhà hàng, đang măm măm ly kem socola,bỗng nhiên nhỏ ngẩng đầu lên hỏi nó: - Bà với Chấn Phong dạo này sao rồi? - Sao là sao? Thì vẫn bình thường thôi, còn bà thì sao? - Cũng vậy thôi à, hihi - Ừ, mà Giao Châu nè, nếu mà Gia Long có một đứa em gái, không phải là em gái ruột nha, vô cùng thân thiết với nhau thì bà nghĩ sao? Ví dụ thôinha. - Ưhm, tui sẽ xử con nhỏ đó – nhỏ cười toe. - Tui hỏi nghiêm túc đó – Nó nghiêm mặt. - Tui đùa chút cho vui mà, nếu là tui, tui sẽ nói thẳng với Gia Long là tui không thích, mà sao bà hỏi vậy? - Vì Chấn Phong cũng có một cô em gái như vậy đó, cô ấy có vẻ rất tốt,rất đáng yêu nhưng tui lại thấy hơi khó chịu khi thấy họ gần gũi, có lẽtui ích kỉ quá bà ha? – Nó cười buồn. - Bà điên à – Nhỏ búng vàođầu nó – Sao lại ích kỉ chứ? Chuyện đó là bình thường mà, nếu là tui,tui cũng vậy thôi. Mà bà tính làm gì? Nó lấy tay xoa xoa trán, cười buồn: - Chắc tui sẽ từ từ theo dõi, nếu thấy cô ấy quá thân thiết với Phong thì tui sẽ nói chuyện với anh ấy. - Bà điên à? Không được, phản đối, bà cần phải nói ngay, con trai là chúa lăng nhăng, coi chừng bị cướp người yêu hồi nào không hay đó!!!!!! - Nhưng tui muốn tin anh ấy – Nó cười với nhỏ – Bà đừng lo, tui biết mình đang làm gì mà. Biết tính nó đã quyết thì không thay đổi được, nhỏ hậm hực nói: - Tuỳ bà thôi, nhưng nếu có chuyện gì thì phải nói cho tui biết đó. - Ừ, tui biết rồi, mà bà không được nói chuyện này với ai đó, kể cả Gia Long, hứa với tui đi!!!!!! - Ừ, tui hứa mà, không lẽ tui nhiều chuyện lắm sao? - Bà đâu có nhiều chuyện – Nó cười cười – Mà là cực kì nhiều chuyện. Nói xong, nó nhăn răng ra cười, nhỏ quê độ, cúi xuống ăn kem, không nóithêm lời nào. Nó cũng ngưng cười rồi cúi xuống ăn, trong lòng vẫn cònhơi vướng bận chuyện của Tuyết Lan. Tại biệt thự nhà họ Vũ……………………. - Tuyết Lan, mày mới nói gì cơ? – Tiếng Trang Linh hét lên trong điện thoại. - Tao nói là tao sẽ xử con nhỏ đó, mày điếc à? – Tuyết Lan bực bội - Mày có điên không? Coi chừng phạm pháp đó. - Không có đâu mà mày lo, thế lực của ông già nhà tao dư sức bưng bít mà, với lại nếu có chuyện gì cũng không tới lượt tao hưởng đâu – Tuyết Lancười đểu. - Mà mày tính làm gì? - Tao sẽ cho người lái xe đụng nó, giống như một vụ tai nạn vậy. - Tại sao chứ? Vì một người con trai ư? Đáng không hả Lan, mày nên suy nghĩ kĩ đi. - Mày im đi, sao lại không đáng? Mày biết tao yêu anh Phong bao lâu rồi không? Con nhỏ đó lấy quyền gì mà cướp anh ấy của tao? - Mày thật là……..họ yêu nhau là chuyện của họ, mày không mừng thì thôi sao lại làm vậy chứ? - Mày im đi, tao đã quyết rồi, không ai được cướp Phong của tao, mày đừng có mà bép xép đó. - Tao biết rồi, tuỳ mày thôi, tao không có ý kiến. Nói rồi, Trang Linh tắt máy, cô thở dài mệt mỏi, đã 5 năm rồi, cô và TuyếtLan trở thành bạn thân đã ngần ấy năm, là người hiểu rõ Tuyết Lan nhấtvà là người duy nhất biết được những việc làm ghê tởm của Tuyết Lan. Đãnhiều lúc cô muốn dứt bỏ mọi thứ, không muốn dính dáng gì tới Tuyết Lannữa nhưng chưa bao giờ cô làm được những việc đó. . Cô thở dài, chắp tay lại thầm cầu nguyện: - Xin Chúa hãy che chở cho người con gái tội nghiệp ấy, cho dù có phải hy sinh mạng sống của con, xin hãy giúp con. Nói rồi, cô mở mắt ra, cười buồn cho chính mình. Còn Tuyết Lan, sau cuộcnói chuyện với Trang Linh, cô ta lấy điện thoại gọi ột người nàođó, bắt đầu tiến hành thoả thuận và lên kế hoạch để “xử” nó. Lúc này, nó và nhỏ vẫn đang tung tăng trên phố, cười đùa vui vẻ với nhau. Hai đứa đi chơi tới gần 10 giờ tối mới chịu về nhà. Vừa mở cửa bước vào nhà, nó đã thấy hắn đứng thù lù trước cửa với gương mặt quá ư là hình sự. Nó cười giả lả: - Anh…..Anh đứng đây làm gì vậy? Ăn cơm gì chưa? - Cũng còn nhớ tới anh nữa hả? Tưởng em đi chơi vui quá quên anh rồi chứ – Hắn buộc tội. - Đâu có đâu, hihi, anh ăn gì chưa? – Nó toát mồ hôi hột nhưng vẫn cố nở nụ cười. - Chưa, đâu ai nấu gì đâu mà ăn – Hắn dỗi - Vậy em đi nấu mì nha, anh đợi em một chút – Vừa chớp được thời cơ, nó vội lao vào bếp. Hắn ngồi xuống bàn nhìn nó, hần như ngày nào hắn cũng nhìn nó nấu nướng,hắn chưa bao giờ thấy chán khi nhìn nó cả. Khi nấu ăn, ở nó toát ra mộtvẻ đẹp rất đáng yêu, cứ lăng xăng bên cạnh bếp, vẻ mặt thì đủ kiểu,nhiều lúc trông mắc cười không chịu được . Nếu trước khi gặp nó, có ai hỏi hắn về chuyện lấy vợ thì có chặt đầuhắn xuống hắn cũng không thèm, vậy mà bây giờ, hắn lại mong thời giantrôi qua thật nhanh để danh chính môn thuận rước nó về nhà. - Làm gì mà anh nhìn em chăm chăm vậy? – Nó ngạc nhiên hỏi. - Tại anh thấy em đáng yêu – Hắn đứng dậy, tiến đến gần nó và ôm lấy nó – Vợ anh lúc nào cũng đáng yêu hết. - Anh kì quá, có cưới đâu mà cứ vợ hoài – Nó đỏ mặt - Trước sau gì thì em cũng là vợ anh mà, bây giờ gọi trước đâu có sao đâu – Hắn hôn lên tóc nó – Vợ yêu. - Aaaaaaa – Nó hất tay hắn ra – Mì chín rồi, lấy cho em cái tô đi, đũa nữa. Hắn thở dài, ngao ngán nói: - Em cũng biết làm mất không khí ghê ha? Nói rồi, hắn đi lấy tô cho nó, hắn cẩn thận múc mì ra rồi bày lên bàn: - Nè, anh ăn đi, coi chừng còn nóng lắm đó – Nó cười toe. - Ừ, em cũng ăn đi. Nó ngồi xuống và bắt đầu ăn một cách từ tốn. Hắn thì ăn trong 1 phút 30giây. Sau khi ăn xong, hắn quay qua giành ăn với nó. Hai người cứ đùagiỡn với nhau rất vui vẻ, tất cả mọi chuyện không vui đều được nó “đá”bay khỏi đầu. Cuộc chiến kết thúc, kết quả là nó đành phải ngậm ngùinhìn hắn ăn hết 1/2 phần mì trong tô. Nó dỗi, bắt hắn phải rửa chén, còn mình bỏ lên phòng và đi tắm. Tắm xong, nó giở tập ra xem bài ngày mai,học được một lát thì hắn xông vào phòng nó và tót lên giường nằm đọcsách. Nó bực bội hỏi: - Sao không ở phòng của mình đi mà qua đây làm gì? - Anh thích, qua ngủ với em, ngày nào cũng vậy mà em còn ngại sao? - Ai nói ngại?Anh đi về phòng đi, tôi không ngủ với người ham ăn, hứ – Nó dỗi - Thôi mà vợ, ai kiu vợ nấu ngon quá làm gì? Vợ nấu ngon nên chồng mới muốn ăn nhiều mà. - Vậy là tại tôi hả? Được rồi, mai mốt tự nấu ăn đi nha. - Thôi mà vợ – Hắn nài nỉ – Vợ mà làm vậy chắc chồng đói chết mất - Vậy thì ai là con heo tham ăn? – Nó cười gian - Vợ àkkkkkkkkkkkkkkkk – Hắn đỏ mặt – Đừng làm vậy mà!!!!! - Là ai? – Nó nhướng một bên mắt lên, cười ranh mãnh - Hic, vợ ăn hiếp chồng, hic, chồng là con heo tham ăn, được chưa? – hắn ngượng ngùng nói. Nghe hắn nói xong, nó phá lên cười nắc nẻ, chưa bao giờ nó chán trò chơi này cả, hình như thói quen thích bắt nạt người khác của hắn truyền vào máunó rồi hay sao không biết nữa. Nhìn nó cười, hắn phóng lại cạnh nó và đè nó ra hôn. Tới lúc nó giơ cờ trắng chào thua, hắn mới buông ra, hả hênhìn nó thở hồng hộc, hắn cười: - Còn dám trêu anh nữa không? - Hihi – Nó cười cười - Cười gì? Còn hay không? – Hắn lặp lại, cười ranh mãnh. - Không, hihi – Nó cười giả lả. Ngoài miệng nói vậy thôi chứ cả nó và hắn đều biết chắc chắn nó sẽ không baogiờ ngừng trò chơi này lại, cũng như hắn không bao giờ ngừng trêu chọcnó vậy. Hôm sau, nó và nhỏ được tan học sớm nên rủ nhau đi xem phim, đang líu lotrên đường, bỗng nhiên nhỏ để quên đồ bèn chạy đi lấy, nó cũng chạy theo nhưng vừa chạy được mấy bước, một chiếc xe phóng về phía nó với một tốc độ kinh hoàng. Đâu đó nó nghe tiếng nhỏ thét lên rồi trước mắt nó tốisầm lại.
|