Chapter 12 :
Tại ngôi nhà nhỏ đầy yêu thương, kỉ niệm ngọt ngào của ngày trước – Những năm tháng bình yên bên nó : - Đập bỏ hết đi ! Vứt hết đi ! Hạnh phúc là đây à. Bất ngờ là đây à ! Nực cười ! Đóa hoa hồng đỏ thắm, cặp nhẫn cầu hôn, những ngọn nến lung linh cùng chai rượu Van đặt cạnh 2 cái ly thủy tinh đều bị Anh hất tung hết. Vẫn cái khung cảnh của 2 năm trước, vẫn là cái vẻ tuyệt vọng thất thần của 1 chàng trai 2 năm trước đang tái diễn lại. Bỗng Đình Phong chạy vào có vẻ hấp tấp : - Nguyên về rồi. Mày vào phòng nằm giả vờ bất tỉnh cho Tao ! Nhanh lên ! - Sao ? Nguyên về ư ? Mày có lừa Tao không đấy ? - Bộ Tao rảnh lắm hay sao mà đi lừa Mày ? Nhanh đi ! - Nhưng . . . - Nhưng cái gì mà nhưng ! Đi mau ! Nói rồi Đình Phong kéo tay Anh vào phòng . . . Nhưng không phải phòng của Anh. Mà là… Phòng nó ! OMG ! . . . Nó chạy thật nhanh, thật nhanh. Tầng 2, rồi tầng 3, . . . Cuối cùng cũng đã đến. Chia khóa nhà nó vẫn còn giữ. Đôi dép hình con chim cánh cụt của nó Anh vẫn còn giữ. Nó mở cửa thật nhanh vào nhà. - Sao nhà tối om như thế này ? Anh Khôi . . . - Để Tao ra mở đèn cho Nguyên. Lúc nảy Tao đập phá đồ đạt vỡ hết. Không khéo Nguyên bị đứt chân thì sao ? – Khôi ngồi dậy định chạy ra - Mày bị khùng hả ? Nằm xuống mau nếu không muốn kế hoạch của Tao bị phá vỡ. Nằm xuống ! – Đình Phong đánh vào đầu Anh 1 cái rõ đau. Nó lần lần tìm công tắt đèn. Bật lên. Đèn sáng. Nó hốt hoảng - Khôi ! Sao nhà lại bừa bộn như thế này ? Anh đâu rồi Khôi ? Đừng làm Em sợ mà Khôi. Nó gào lên. Vội chạy vào phòng Anh nhưng Anh không có ở đây. ( Bên phòng nó mà =]] ) Trong lúc đang cuống cuồng lên không biết An hđang ở đâu thì nó tình cờ bắt gặp quyển nhật kí của Anh đặt trên bàn. Lật vội vài trang xem, nó bật khóc nức nở. Bất giác nó trở nên tuyệt vọng, cuống cuồng khi nhìn thấy dòng chữ được ghi yếu ớt ở trang cuối :” Lùn của Anh à ! Em phải thật hạnh phúc đó. Có biết không ? Anh Yêu Em nhiều lắm ! “ Một ý nghĩ chợt thoáng qua trong đầu nó “ Có phải đây là lời cuối cùng của Anh không ? Khôi à đừng làm Em sợ mà “. Nó òa lên khóc nức nở. Bất giác nó lại nghĩ “ Có khi nào Anh ở bên phòng của mình không ? Mặc kệ là có hay không. Đi rồi sẽ biết mà. “ Rồi nó chạy siết qua phòng cũ của nó với 1 tia hi vọng yếu ớt đang cố lóe lên. Bật tung cửa phòng : - Đăng Khôiiiiiiiiiiiii ! – Nó hét lên khi thấy Anh đang nằm bất động trên giường. Lọ thuốc văng ra tung tóe trên bàn. Nó ôm chặt lấy Anh khóc nức nở : - Khôi ! Anh tỉnh lại đi Đăng Khôi ! Đừng làm Em sợ mà Đăng Khôi ! – Nó cố hết sức lay mạnh vai Anh - . . . – Không 1 tiếng đáp trả - Đăngggggggggggg Khôiiiiiiiiiiiiiiiiiii ! Anh tỉnh lại ngay cho Em ! Có nghe không hả ? Em hiểu mọi chuyện rồi. Em hiểu sự thật là như thế nào rồi. Em sai rồi. Khôi ! Em sai thật rồi. Anh tỉnh lại đi mà Khôi. – Nước mắt nó ướt đẫm cả khuôn mặt hốc hác của Anh. - . . . – Vẫn không 1 tiếng đáp trả ( Trả lời người ta đi ông ơi. Nó khóc sắp hết biết trời đất gì nữa rồi kìa. Ác quá à ) - Anh tỉnh lại đi Khôi. Em hứa . . . Em hứa với Anh mà. Chỉ cần Anh tỉnh lại Anh muốn gì Em cũng chịu hết. Em sẽ chỉ ở bên Anh thôi. Em bên Anh thôi mà. Em không chạy đi đâu nữa. - Có thật không ? – Anh giả giọng lừ đừ hỏi nó - Thật mà. Em hứa . . . Em hứa mà – Nó gật đầu lia lịa – Ơ . . . - Nín đi có gì mà phải khóc hả nhóc ? – Anh cười toáng lên - Ơ . . . Anh lừa Em hả ? – Nó đỏ mặt định quay đi thì . . . - Happy Birthday to you . . . Happy Birthday to you . . . Happy Birthday, Happy Birthday, Happy Birthday to you “ Nó ngỡ ngàng nhìn khung cảnh xung quanh nó. Minh Đăng cầm trên tay chiếc bánh kem chocolate với 18 ngọn nến lung linh bước vào : - Chúc mừng sinh nhật Em ! – Vẫn cái vẻ dịu dàng, ân cần của Đăng ngày nào đã dành cho nó - Minh Đăng . . . Sao Anh lại có mặt ở đây nữa ? - Đây chính là kế hoạch của Anh bày ra đấy. Đúng là Anh rất yêu Em. Nhưng Anh biết Em cũng rất yêu Khôi. Và nếu Anh có cố làm gì đi nữa thì Em cũng không bao giờ thuộc về Anh. Thôi đừng ngạc nhiên nữa. Cầu nguyện + thổi nến đi để mọi người còn được ăn bánh kem nữa chứ. Gì chứ Anh thèm lắm rồi đó nha – Minh Đăng tiếp lời ” Tôi ước những người bên cạnh tôi luôn luôn vui vẻ và hạnh phúc “ ” Phù” Mọi người náo nức vỗ tay. Nó xúc động khóc thét lên - Nín mau nghe không ? Sao Em bướng thế hả ? Buồn cũng khóc, vui cũng khóc là sao hả ? Có tin là Anh đánh đòn Em không ? - Ơ . . . - Khôi này. Người ta về rồi mà ăn hiếp người ta hoài à – My nghiêm mặt - Đúng rồi á. Vào chủ đề chính đi mày. Mọi người nôn lắm rồi nha ! – Đình Phong cười gian - Lùn . . . – Anh kêu 1 tiếng dứt khoát, chưa kịp nói thêm : - Lùn cái gì mà lùn hả ? Em 18 tuổi rồi nha. Cao hơn mét sáu rồi nha. Cứ bảo Em lùn là sao hả ? – Nó nghênh mặt nhìn Anh. - Em làm vợ Anh nhé ! Một câu nói ngắn gọn, xúc tích, dễ hiểu . . . Đủ để bầu không khí xung quanh nó trở nên lặng hơn. - Em . . . – Nó ngập ngừng – Đồng ý ! – Nó hét lớn ! - Hoan hô ! - Mọi người vỗ tay như chúc mừng tình yêu của 2 người đó. - Mai cưới nha vợ ! – Anh cười gian - Cái chi ? Mai hả ? Sao gấp vậy Anh ? – Nó ngạc nhiên - Thôi. Mai hay mốt cưới thì mặc kệ. Vấn đề chính bây giờ là . . . – Nhỏ Trúc ngập ngừng - Hôn đi . . . Hôn đi . . . Hôn đi . . . Hôn đi . . . – Cả bọn hô to - Hôn mau đi chứ. Còn chờ gì nữa mậy ? – Minh Đăng mắng yêu - Tắt đèn đi rồi làm gì làm chớ. Sáng như vầy sao mà hôn được hả ? – Nhỏ My tiếp lời ”Tạch Tạch “ Những ngọn đèn sáng lóa phút chốc bị tắt hết. Anh và nó đắm chìm trong nụ hôn đầy ngọt ngào và hạnh phúc. . . . Ngày 19-11-2013 năm ấy . . . Ngày sinh nhật lần thứ 18 thật tuyệt vời và đáng nhớ nhất mà nó chưa bao giờ có ! ********************************* THE END ****************************
|
Chapter 7 :
Cho đến một ngày. . . Nó cùng đám bạn đi hát karaoke ( Nhân dịp sinh nhật của nó ) . - Đi WC với tao đi ! – Nhỏ My nói . . . - Cầm dùm tao cái điện thoại coi ! – Nhỏ My nói tiếp . . . Đứng chờ bên ngoài cửa, nó giật mình khi có tiếng chuông điện thoại vang lên . . . ” Biết Anh giờ đang ở đâu, giọt nước mắt trên mi lăn dài. Đành vô tâm người ra đi Em đau nhói…” “ Cuộc gọi đến
Ck yêo’s : 0965xxx100 “ Không thể tin vào mắt mình nữa… Nó thẩn thờ cầm mãi chiếc điện thoại trên tay . . . - Nguyên ! Ai gọi tao vậy ? Mày nghe dùm coi . . . – Tiếng My vọng ra - Ơ . . . Ơ . . . Số lạ . . . Nó lấy hết can đảm để bắt máy - . . . - My hả ? Hôm nay Anh bận việc rồi không đi chơi với Em được. Đừng buồn Anh nhé ! - . . . Rõ ràng là hôm nay sinh nhật nó, Anh hứa sẽ dẫn nó đi những nơi nó thích cơ mà. - Alô ! My ? Sao Em không nói gì ? Em giận Anh à ? – Anh gọi lớn - À à. . . Nhỏ My nó bảo Em cầm điện thoại dùm nó - Em Nguyên à ? . . . Tút . . . tút . . . tút . . . Nó tắt ngay cuộc gọi khi nghe Anh gọi tên nó - Ai gọi tao vậy ? – Nhỏ My hỏi - À . . . Khôi - Vậy sao mày bảo số lạ ? – My ngạc nhiên - Ờ . . . Tao không để ý Cổ họng nó nghẹn đắng, nó cố nén nước mắt để không phải yếu đuối trước mặt My. - Thôi. Tao về sớm nha. Có tí việc. Tụi mày ở lại chơi vui vẻ nha ! - Cơ mà hôm nay sinh nhật mày mà – Nhỏ Thảo nói - Nhưng tao có việc rồi. Thôi tao về nhá – Nó quay đi mà nước mắt cứ trào ra - Ơ . . . Nguyên . . . Nguyên . . . Nó đi về trong sự buồn bã của đám bạn Réttttttt . . . Tiếng xe thắn vội . . . - Nguyên ! Anh xin lỗi ! Anh không quan tâm, không nghĩ đến cảm nhận của Em. Anh xin lỗi Em nhiều lắm ! Em tỉnh lại đi Nguyên ! Anh cầm chặt lấy tay nó, dường như Anh đang khóc trước mặt một người con gái mình yêu. Đau đớn khi thấy cô ấy nằm bất động trước mặt mình. My bước vào . . . - . . . - Anh không cần phải nói gì đâu. Em hiểu mà. Em cảm nhận được tình cảm của Anh dường như không hề dành cho Em. Mình chia tay Anh nhé ! Anh hãy tự hỏi trái tim mình thật sự đập nhanh khi ơ bên ai . . . Hãy giữ chặt lấy người ấy. . . Chào Anh Em về . . . Nhỏ My chạy đi mà hai hàng nước mắt cứ giàn giụa tuông ra. Những kỉ niệm khi quen Anh thật sự nhỏ không thể nào quên được. Ah thức trắng cả đêm chờ nó tỉnh lại. ” Anh biết Anh thật sự yêu ai và cần ai. Người đó là Em. Ngốc ạ ! Em mau tỉnh lại đi. Hơn một ngày không được cãi nhau với Em rồi. Nhớ lắm. Bị nghiện mất thôi. . . . Nó cử động nhẹ vài ngón tay rồi từ từ mở mắt - Sao tôi lại ở đây ? – Nó xoa xoa đầu - Em tỉnh rồi hả ? Em thấy trong người thế nào ? Đi đứng không cẩn thận gì hết. Hậu đậu. Đúng là. . . Nó không nói không rằng . . .Quay mặt đi . . . Cổ họng lại nghẹn đắng không nói nên lời . - Anh xin lỗi . . . - Thì ra bấy lâu nay Anh về trễ với lí do học nhóm, nhưng thật ra là đi chơi với My. Anh ít quan tâm Em hơn, thì ra là quen với My, đâu cần phải giấu Em . . . Nó nấc lên vài tiếng . . . - Anh . . . Thật ra Anh quen My chỉ là . . . - Anh không cần phải giải thích gì nữa , Anh làm gì, Anh yêu ai, quen ai, . . . Là quyền của Anh. Anh đi đi. Ra ngoài đi. Tôi cần sự yên tĩnh. Anh đi ra điiiiii . . . Nó thét lên - Thôi thôi được rồi Anh đi. Em đừng có kích động. Anh ra mà - Cút đi. Miệng nói những lời cay đắng nhưng tim nó lại đau hơn bao giờ hết. Anh quay mặt đi . . .Lê đôi chân bước từng bước . . . Nặng trĩu . . .
|