Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi
|
|
Tác giả: Hạ Vân
GIỚI THIỆU
Xin chào mọi người, tôi tên là Thảo Huyền – Trần Ngọc Thảo Huyền. Mọi người thấy tên rất đẹp phải không? Tôi cũng thấy vậy. Nhưng mà có nhiều người lại vô cùng kì cục. Họ không bao giờ lấy cái tên Thảo Huyền đẹp đẽ của tôi ra gọi cả, thay vào đó là một lố những cái tên không biết từ trên trời rơi xuống hay từ dưới đất chui lên. Từ từ rồi tôi sẽ cho mọi người biết.
Tôi thường hay nghĩ, tại sao trên đời lại bất công như vậy? Sinh ra tôi với một cái tên đẹp đẽ ngút trời vậy mà lại không sinh ra những người công nhận cái đẹp đó. Vậy là cái tên Thảo Huyền ấy bị vứt vào một xó, thay vào đó là vô vàn cái tên xấu xí tàn bạo vô nhân đạo.
Nói chung thì chả ai muốn tự nhận mình ngu dốt xấu xí đâu, nhưng mà khổ, vốn dĩ sinh ra đã như vậy sẵn rồi nên thành ra phải đau khổ mà chấp nhận sự thật siêu phũ phàng ấy. Đó chính là tôi, một đứa vừa lùn vừa xấu vừa mập vừa dốt,…tóm lại là chả có cái gì để khen cả. Nhưng tôi cũng cóc quan tâm tới chuyện đó, tôi có sao sống vậy, ai nói gì mặc.
Tiêu biểu nhất cho cái thành phần luôn bêu rếu, chê bai tôi đó là một người vô cùng đáng ghét, đáng ghét tới nỗi tôi phải thích anh ấy từ lúc còn trong trứng. Tôi luôn cảm thấy tự khinh bỉ mình. Rõ ràng là cái người đó thật chảnh chọe, thật đáng ghét, nhìn chỉ muốn đấm cho phọt máu. Ấy vậy mà cái thứ đập bên ngực trái của tôi lúc nào cũng thổn thức vì người đó. Tôi không thể tự làm chủ bản thân mình được.
Được rồi, không vòng vo nữa, bây giờ tôi sẽ vào vấn đề chính đây. Chuyện là thế này…
[PHẦN I] CHAP 1: CON BA GANG
Phần I
Con Ba Gang
~~~~~~~~
Trên đời này có nhiều điều thật lạ, lạ lắm…
Rõ ràng sinh ra tôi với thân phận là một đứa con gái, chẳng hiểu sao lại toàn bị hiểu nhầm là con trai. Thậm chí, có lần một chú ở xa về vô nhà tôi chơi, chú ấy nhìn thấy tôi liền hỏi bố tôi rằng: “Nhà anh đẻ được thằng cu này lúc nào thế?”
Tôi năm nay đã học lớp hai rồi, cũng biết suy nghĩ chứ bộ, cho nên cũng cảm thấy hơi ức chế một chút. Nhưng cũng không thể trách chú ấy được, tại vì tôi toàn mặc đồ con trai, để tóc con trai, lại vừa đen vừa xấu.
Đối diện nhà tôi có một căn nhà khá là to và khang trang. Trong nhà đấy có hai anh em một trai một gái. Tôi cũng chẳng biết tên thật của họ là gì, chỉ nghe mọi người gọi là Tí với Tũn. Anh Tí bằng tuổi tôi, còn Tũn thì nhỏ hơn tôi bốn tuổi. Sở dĩ tôi gọi anh Tí là anh trong khi anh ấy bằng tuổi tôi là vì có một hôm, tôi đang cùng anh ấy ngồi xem phim, đột nhiên anh Tí quay sang nói với tôi rằng: “Từ giờ mày phải gọi anh là anh.”
Miệng đang nhồm nhoàm nhai bim bim, nghe anh Tí nói thế tôi vô cùng ngạc nhiên, quay sang tròn mắt nhìn anh ấy. Hình như có gì đó sai sai?
“Cô giáo nói bạn học bằng lớp thì gọi bạn hoặc tên thôi.”
Nghe tôi nói xong, anh Tí ngoắc tay ra hiệu cho tôi đi lại gần bảo: “Mày đi lại đây!” sau đó đứng thẳng dậy cạnh bên tôi, đưa tay so đầu tôi ngang qua người anh ấy.
“Thấy gì chưa? Anh cao hơn mày cả một cái đầu. Mày lùn hơn anh nên nhỏ hơn. Người cao đương nhiên lúc nào cũng là người lớn hơn, mày phải gọi bằng anh.”
Tôi khẽ lúc lắc cái đầu suy nghĩ, thấy anh ấy nói vậy có vẻ cũng đúng nên tin luôn.
Tôi đi học bằng phương tiện xe hai cẳng. Bình thường tôi hay đi một mình, và hôm nay cũng bình thường như bao ngày bình thường khác, tôi lại đi về một mình. Vừa về đến ngõ nhà ông Trường trong xóm thì gặp một con chó rõ to, nó cứ gầm gừ, nhỏ dãi nhìn tôi thèm thuồng làm tôi sợ chết đứng một chỗ không dám nhúc nhích, nhắm tịt mắt chờ chết. Không phải tôi sợ đâu nhá, tại vì con chó đó nó to hơn tôi thôi chứ nó mà nhỏ hơn tôi là nó xác định với tôi rồi. Lúc sau chỉ nghe ẳng một cái, kèm theo một giọng nói vang lên: “Cái con Ba Gang này, có con chó cũng sợ. Đi về!”
Ba Gang là biệt danh anh Tí đặt cho tôi. Tại anh ấy bảo đưa tay lên đo người tôi vừa được ba gang. Lúc đó tôi vô cùng ngưỡng mộ anh ấy luôn. Khoảnh khắc trông thấy anh ấy, tim tôi đã bị lệch đi mấy nhịp, cũng may là chưa ngừng thở nếu không đã lăn ra đó mà chết rồi. Anh Tí đẹp trai lắm, đẹp chết người luôn. Tôi cứ đứng ngẩn tò te ra đó, tròn mắt mà chăm chú nhìn ngắm anh ấy. Tới khi bị anh ấy bước đến cốc cho một phát vào trán mới giật mình, nhăn nhó vì đau.
Anh Tí xoay người đi trước, tôi lẽo đẽo theo sau về đến tận nhà. Lúc định đi vào thì đột nhiên anh ấy gọi lại bảo: “Từ mai đi học mày chờ anh đi, lúc về chờ anh về.”
Tôi hơi ngạc nhiên, lúc trước tôi xin đi chung với anh ấy thì anh ấy không cho, bảo đi chung với tôi bị mất màu. Tôi còn nhỏ nên cũng chẳng hiểu mất màu là cái gì. Anh ấy không chịu tôi cũng chẳng thèm xin nữa. Thế là ngày nào tôi cũng đi học một mình. Đôi khi tôi thấy anh ấy đi ngay đằng sau cách một đoạn khá xa. Những lúc ấy tôi rất muốn đi chậm lại để chờ, nhưng sợ anh ấy bị mất màu nên thôi. Vậy mà hôm nay lại kêu từ giờ chờ anh ấy đi chung, anh ấy không sợ bị mất màu nữa sao?
“Sao lại phải chờ anh ạ? Thôi, em sợ anh bị mất màu.”
Anh ấy nhìn tôi khinh khỉnh đáp lại: “Tại mày xấu quá, con chó nó tưởng mày giống củ khoai nên sẽ nuốt mày vào bụng đấy. Đi với anh nó thấy anh đẹp trai nó sợ nên sẽ tự động bỏ chạy thôi.”
Trông cái bộ mặt của anh ấy cứ vênh váo lên như thế thực sự rất đáng ghét. Nhưng biết sao giờ, tôi lại sợ con chó nhà ông Trường hơn nên gật đầu cái rụp. Vậy là ngày nào tôi và anh Tí cũng đi học chung với nhau. Mà có cái anh Tí thuộc thể loại mà bọn con gái bây giờ hay gọi là “soái ca lạnh lùng” ấy, cho nên anh ấy vô cùng kiệm lời. Có khi suốt quãng đường đi đi về về cũng chẳng ho he nửa lời. Chẳng biết ai thích thú cái bộ mặt đưa đám ấy chứ riêng tôi, tôi không ưa chút nào. Nhìn chỉ muốn đấm một phát cho xịt máu.
Trong xóm tôi có một cái chị lớn tuổi rồi. Nghe mọi người bảo chị ấy bị bệnh Đao hay Tớc Nơ gì đấy nên trông sợ lắm. Mỗi lần đi ngang chỗ chị đấy hay đứng để về là tôi sợ thót tim. Vậy mà anh Tí không sợ chút nào, còn rủ tôi chọc phá chị ấy nữa. Con chuột nhắt như tôi thì làm gì có lá gan mà đi chọc, nhìn thôi đã muốn tè ra quần. Tôi liền lắc đầu từ chối. Nhưng mà anh Tí, anh ấy dám lôi con chó ra để uy hiếp tôi, nói tôi mà không đồng ý thì sau này sẽ bỏ mặc tôi cho con chó đấy nuốt luôn. Tôi biết tôi xấu, và tôi sợ con chó nó tưởng tôi là củ khoai nên sẽ nuốt tôi vào bụng mất. Vậy là tôi bất đắc dĩ phải gật đầu. Buổi tan học hôm sau đó, anh ấy đứng chờ tôi ngay cửa lớp. Tôi vừa lú đầu ra là bị anh ấy tóm đi luôn.
“Anh ơi, hay thôi đi em sợ lắm!”
“Đúng là cái đồ chết nhát!”
“Nhưng em… ”
“Không nhưng nhị gì hết. Mày không đi, lát anh ném mày cho con đấy bắt đi luôn.”
Mặt tôi méo xệch, đứng sau lưng anh Tí mà tay chân run lẩy bẩy. Anh ấy quay ngoắt sang nhìn tôi khinh thường: “Mày sợ cái gì? Có anh ở đây còn sợ. Cứ đi theo anh.”
Quả thật là lời nói của anh lúc đấy vô cùng có trọng lượng. Tôi mặc dù sợ thật nhưng đi thì vẫn đi.
Kẻ địch đã xuất hiện ngay trước mắt. Không phải tôi có ý chê bai mấy người bị bệnh ấy đâu, nhưng thực sự là trông họ tởm lắm. Răng chị đấy đen sì, hô ra ngoài cả một khúc dài, còn ghê hơn cả Tô răng hô trong phim Hoàng Phi Hồng luôn. Ai xem phim này rồi sẽ biết độ hô răng của anh ấy. Miệng chị ấy thì ôi thôi, nước dãi nó cứ lũ lượt tuôn xuống trông buồn nôn luôn. Móng tay chị ấy dài ngoằng, đen thùi lùi như mấy bà yêu tinh trong phim ấy. Trên người thì lấm lấm lem lem nhìn sợ chết được. Vừa mới nhìn thấy, tôi liền chôn chân tại chỗ, mặt mày biến sắc luôn.
Anh Tí cầm trên tay mấy cái vỏ kẹo, sau đó nhặt đá dưới chân nhét vào rồi gói lại. Anh ấy dẫn tôi đi lướt qua chị kia rồi kêu tôi đứng yên đấy. Sau đó anh ấy quay lại, đưa mấy cục kẹo giả cho chị đấy. Tay chị đấy vừa cầm kẹo lên đã nghe anh Tí hô to: “Chạy mau!”
Tôi nghe thấy tiếng hô vội xoay người chạy bạt mạng. Chị kia hình như biết mình bị lừa nên giơ hai bộ móng vuốt dài ngoằng ra chạy đuổi theo hai người chúng tôi, vừa chạy vừa rên rỉ cái gì đấy nghe mà rợn cả tóc gáy. Tôi chạy trước, vậy mà sau đó anh Tí lại vụt lên chạy qua mặt tôi. Được một đoạn, tôi mệt quá mới đứng lại thở hồng hộc. Trời thì nắng gắt, mồ hôi mồ kê cứ thế tuôn ra như mưa, cổ họng khô đắng. Xoay người lại phía sau, tôi thấy cái chị kia đã chạy tới ngay sau lưng. Tôi vừa mệt vừa sợ, mặt méo xệch, mắt đỏ hoe bắt đầu rỉ nước.
“Còn đứng đó làm gì? Chạy mau đi con Ba Gang kia!”
Anh Tí ở đằng trước hét lên gọi tôi. Nhưng tôi mệt quá rồi, chân nhấc không nổi nữa. Mà cái chị răng hô đen sì kia sắp chạy tới chỗ tôi, vậy là tôi bắt đầu mếu máo khóc: “Anh ơi cứu em với. Huhu!”
Tôi vừa khóc vừa nhìn anh Tí như cầu cứu. Thấy thế, anh ấy liền quay lại, túm cổ tay tôi lôi đi. Tôi bị anh Tí lôi đi, nước mắt giàn dụa, lem nhem hết cả khuôn mặt. Về tới cửa nhà, tôi vẫn còn cảm thấy sợ hãi, lại khóc to hơn. Anh Tí thấy tôi như thế hình như cũng thấy tội tội mới dỗ, đưa tay quẹt nước mắt cho tôi, còn kéo mấy cọng tóc đang bết dính trên mặt của tôi sang một bên, quẹt luôn mấy giọt mồ hôi nhễ nhại trên trán tôi. Anh ấy chép miệng nhìn tôi nói: “Thôi mày nín đi. Đã xấu rồi mà còn khóc lóc trông phát ớn. Nhìn chả khác gì con mụ lúc nãy.”
Tôi nghe thấy vậy thì càng khóc to hơn. Anh Tí chỉ biết lắc đầu nhìn tôi, sau đó chạy vào nhà. Lát sau đi ra, tôi thấy tay anh ấy cầm một nắm kẹo dẻo. Bóc ra một cục, anh ấy nhét luôn vào miệng tôi. Bị cục kẹo chặn trong miệng, tôi ngưng khóc, bặm môi ngậm cục kẹo một cách ngon lành.
“Cho mày hết đấy, đúng là cái đồ hăm ăn. Thôi đi về rửa mặt đi, trông phát ớn lên được.”
Bị anh Tí chê, mặt tôi lại méo xệch. Cầm mấy cục kẹo trên tay, tôi lủi thủi xoay người bước vào nhà.
|
CHAP 2: ĐỨA NÀO MUỐN CƯỚI NÓ THÌ BƯỚC QUA XÁC TAO
Đứa nào muốn cưới nó thì bước qua xác tao
~~~~~~~
Ngoài quê tôi bây giờ đang dần chuyển sang thu nên thời tiết rất đẹp. Đây cũng là mùa tôi thích nhất trong tất cả các mùa còn lại. Bầu trời dìu dịu, những đám mây trắng bồng bềnh đang chậm rãi trôi nổi trên khoảng trời rộng xanh biếc kia. Một vài cái lá khô bị gió cuốn xoay tít vòng vòng.
Con ba gang tôi đây hôm nay được nghỉ học cho nên đang chơi bắn bi với đám con nít đồng trang lứa ở trong xóm. Toàn là con trai. Tôi không nói điêu, cả xóm tôi chỉ có mình tôi là con gái ở cái độ tuổi này cho nên không chơi với tụi nó thì chỉ có nước ngồi xó nhà mà tự kỉ.
Đang hăng say bắn bi thì bố tôi gọi về. Mặc dù đang chơi vui, nhưng lại không thể không nghe lời bố nên tôi đành ngậm ngùi nhìn bọn con trai vẫn đang chơi vui vẻ một lúc rồi ủ rũ đi về. Bố sai tôi đi lên nhà bác Biên, bác họ trong xóm xin cho bố mấy quả ớt. Tôi vâng vâng dạ dạ rồi chạy đi.
Bác Biên là một bác gái đã lớn tuổi nhưng không có chồng, mọi người hay gọi là bà giá gì gì đấy. Nhà bác đấy đủ thứ loại rau cỏ trái cây, nhưng mà lên xin còn lâu mới cho, keo kiệt lắm. Với lại không biết sao bác ấy cực ghét mấy đứa con nít như chúng tôi. Gặp bọn tôi là mặt bác ấy cứ cau cau có có như bị ăn mất hết của vậy. Chắc là đám bọn tôi hay phá làng phá xóm nên bị ghét.
Tôi đứng trước cổng gọi to. Một lát sau, bác ấy dắt con chó béc giê đi ra. Nhìn thấy con chó, tôi sợ tới đổ mồ hôi. Con chó ấy nó nhìn tôi cứ như tôi là miếng mồi của nó vậy. Hai cái răng nanh nhọn hoắt của nó cứ thoắt ẩn thoắt hiện, còn nhỏ dãi khiến tôi tự nhên cảm thấy lạnh run cả người.
“Lại tới phá phách cái gì đây? Đi chỗ khác mau.”
Tôi khúm núm nép vào một bên cửa lí nhí: “Không, bố cháu kêu lên bác xin cho bố cháu mấy quả ớt.”
Bác ấy nhìn tôi có vẻ không tin tưởng cho lắm. Lại quát tôi, nói tôi có mà xin về phá. Xong rồi không thèm cho tôi, đi vào trong đóng cổng lại. Tôi ấm ức, rỉ nước mắt ra lững thững đi về. Đi được nửa đường thì gặp anh Tí không biết vừa đi đâu về. Nhìn thấy tôi mặt đỏ đỏ, nước mắt nước mũi tèm lem mới dừng lại hỏi tôi: “Mày làm gì mà ở đây khóc lóc? Ai bắt nạt nói mau!”
Tôi sùi sụt kể lại sự tình lúc nãy cho anh Tí nghe. Nghe tôi kể xong, anh Tí đưa tay xoa xoa cằm giống như đang suy nghĩ gì đó. Một lát mới nhìn tôi nói: “Thôi mày nín đi. Coi nước mắt nước mũi kìa, tèm la tèm lem nhìn muốn ói luôn. Y chang cái mụ xấu xí ngoài ngã ba.”
Nghe anh Tí nói vậy, mặt tôi méo xẹo một cách không thể méo hơn được nữa. Tôi biết mình xấu, nhưng nào đến nỗi như cái chị bị bệnh kia. Ít ra răng tôi còn đều và trắng hơn nhiều, móng tay cũng được cắt gọn gàng chứ không loằng ngoằng như chị ấy. Chắc mắt anh Tí có vấn đề rồi.
Anh ấy bảo tôi đứng đây đợi anh ấy, tôi cũng ngoan ngoan nghe theo. Một lúc lâu sau vẫn không thấy anh Tí quay lại, tôi cảm thấy có chút sốt ruột, đi qua đi lại ngóng như bà cụ non. Tôi nghĩ chắc anh ấy không quay lại nên đang định xoay người đi về thì đằng sau vang lên tiếng gọi: “Này, anh kêu mày chờ anh cơ mà.”
Tôi giật mình quay lại. Trông thấy anh Tí đang cúi người chống tay xuống hai bên đầu gối thở hổn hển, mặt nhễ nhại mồ hôi nhìn đến là thương. Anh ấy vừa thở vừa nói: “Đây, cho mày. Đem về đi.”
Anh Tí giơ ra trước mặt tôi một bọc ớt đỏ chét. Tôi ngạc nhiên, tròn mắt nhìn không chớp: “Anh hái ở đâu nhiều vậy?”
“Mày hỏi nhiều quá. Cầm lấy.” Anh ấy quát nhẹ rồi nhét bọc ớt vào tay tôi. Tôi lí nhí cảm ơn xong hí hửng định cầm bọc ớt đi về thì bị anh Tí túm cổ áo lại hỏi: “Lúc nãy mày đi đâu mà anh qua kiếm không có nhà?”
“Dạ? À, em đi chơi bắn bi ạ!”
Anh Tí tự nhiên nhăn mặt khó chịu, cốc cho tôi một cái rõ đau rồi lại quát: “Đã kêu không được đi chơi với bọn nó cơ mà. Mày có tin anh đấm cho mày rụng hết răng không?”
“Em…”
“Em em cái gì mà em. Lần đầu cũng như lần cuối, anh mà còn thấy mày chơi với bọn nó thì đừng nhìn mặt anh nữa. Đi về!” Anh Tí phừng phừng tức giận, túm cổ áo tôi lôi xềnh xệch về.
Hôm sau, tôi với anh Tí đi học về thì nghe trong sân nhà tôi nhao nhao tiếng ồn. Tôi vội vã chạy vào trong, thấy bác Biên đang nói gì đấy với bố tôi. Nhìn thấy tôi, bác ấy quay sang giận dữ quát: “A, cái con bé này đây rồi. Hôm nay tao phải dạy cho mày một trận ra trò. Con nít con nôi, mới ba tuổi ranh bày đặt giở trò ăn cắp ăn trộm, đã vậy còn phá vườn ớt của tao.”
Mặt tôi lúc đấy trông ngu cực ngu, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tôi mới quay sang hỏi bố: “Có chuyện gì vậy bố?”
“Bác ấy nói con hôm qua lên xin ớt bác ấy không cho nên vô hái trộm, còn nhổ hết vườn ớt của bác nữa.”
Tôi nghe xong thì phát hoảng, quay sang nhìn anh Tí rồi quay lại nhìn bố mếu máo: “Con không có.”
“Vậy bọc ớt hôm qua con lấy đâu ra?”
“Mày còn cãi chày cãi cối à? Rõ rành rành ra đấy còn cãi à?”
Tôi đang định lên tiếng thanh minh thì đột nhiên bị anh Tí lôi về phía sau.
“Bọc ớt đó là cháu cho em ấy. Cháu hái nhà cháu, nhà bác bị phá sao lại đổ thừa? Bộ chỉ có mỗi nhà bác có ớt thôi à?”
Anh Tí nói xong, mặt bác Biên biến sắc, tức giận đến đỏ mặt tía tai không nói thêm được tiếng nào, giậm chân đùng đùng đi ra khỏi nhà tôi. Anh Tí quay sang chào bố tôi sau đó đi về nhà. Buổi chiều hôm ấy qua nhà anh Tí chơi tôi mới phát hiện ra vườn nhà anh Tí không có cây ớt nào. Tôi đoán thủ phạm phá vườn ớt nhà bác Biên chính là anh ấy. Tôi có hỏi lại, anh ấy cũng chẳng thèm do dự mà thừa nhận. Lí do là anh ấy thấy bà đấy keo kiệt, thấy ghét nên phá chơi.
Hôm nay, bọn con trai trong xóm rủ nhau chơi trò đám cưới. Cả đám chỉ có mỗi tôi là con gái thôi nên bọn nó kêu tôi làm cô dâu. Lúc đầu tôi đã từ chối rồi, bởi vì nhớ lời anh Tí dặn là không được chơi với bọn nó. Nhưng bọn nó đông người mà cả đám lại có mình tôi con gái, chả nhẽ lại làm đám cưới cho hai thằng con trai. Thế là bọn nó kéo tôi đi không cho tôi từ chối, lôi một đống dây leo mọc trên tường xuống kết thành cái áo cô dâu rồi mặc cho tôi. Chú rể là thằng Khánh đẹp trai học chung lớp với tôi.
Bọn nó hái một cành lá đu đủ thật to, che trên đầu tôi. Ngắt mấy bông hoa phân lợn bó lại đưa cho tôi cầm. Bọn này đúng ngu, đám cưới mà bao nhiêu hoa đẹp khác không hái lại hái hoa phân lợn. Tôi thấy mình còn ngu hơn khi cầm bó hoa ấy đi lên lễ đường. Nhưng lúc ấy cũng chẳng nghĩ được nhiều, bọn nó cứ đẩy tôi về phía trước làm tôi chả kịp nói gì cả, đành cầm bó hoa với cái tên nghe thôi đã thấy thum thủm ấy đi.
Bọn nó dẫn tôi lên lễ đường, thằng Khánh đang đứng đấy đợi tôi. Hôm nay trông thằng Khánh bảnh trai quá, nó đang đứng đó nhìn tôi cười, nụ cười tỏa nắng luôn. Vừa tới nơi, đang định bái đường như trong phim Trung Quốc thì không biết anh Tí ở xó xỉnh nào thình lình xuất hiện, giật phăng cái áo dây leo trên người tôi xuống, cầm bó hoa phân lợn vứt xuống đất đạp nát rồi lôi tôi sang một bên, gào to: “Đứa nào muốn cưới nó thì bước qua xác của tao.”
Nói xong anh ấy lôi tôi đi luôn, mặc cho bọn kia mặt mày ngu như con cá thu nhìn theo chả hiểu gì. Vứt tôi xuống ghế, anh Tí quay sang trợn mắt, đỏ mặt tía tai quát tôi: “Anh đã dặn thế nào?”
Mặt tôi méo xệch: “Em từ chối rồi mà bọn nó cứ không cho.”
“Mới tí tuổi đầu bày đặt đám cưới với chả đám xin. Thích làm cô dâu lắm à?”
“Em không có mà. Bọn nó bảo sao em làm vậy, chứ em có biết gì đâu.” Tôi cúi mặt xuống mếu máo. Sao tự nhiên lại nổi nóng với tôi cơ chứ. Tôi đã làm gì sai sao?
“Anh nói cho mày biết, bọn nó đang lừa mày đấy. Chứ đời nào thằng Khánh nó chịu lấy con xấu xí như mày.”
“Kệ em, em có xấu, có không ai thèm lấy cũng không mượn anh nói.” Tôi giận, rỉ nước mắt đứng dậy bỏ về, mặc kệ anh Tí đứng sau lưng gào thét gì đấy mà tôi cũng chẳng rõ là gì.
|
CHAP 3: ĐI THẢ DIỀU
Đi thả diều
~~~~~~
Tôi giận anh ấy hết mấy ngày chứ chả ít, tại anh ấy cứ chê bai quát nạt tôi. Đi học tôi cũng không thèm đợi anh ấy luôn. Năm nay bọn tôi học lớp ba rồi. Tôi để ý anh Tí cao hơn năm ngoái được mấy centimet, còn tôi hình như vẫn không nhích lên được tẹo nào. Bởi vì năm ngoái tôi đứng tới cổ anh Tí mà năm nay tôi mới đứng tới vai anh ấy thôi. Mà tôi giận anh ấy đã đành, anh ấy cũng chả thèm đếm xỉa gì tới tôi nữa. Đúng là cái đồ vô tâm.
Tôi đang ủ rũ ngồi trong nhà xem hoạt hình, nghe có tiếng í ới gọi ngoài cửa thì biết ngay là anh Tí qua. Tôi vội vã tắt tivi, chạy thẳng ra cửa. Nhìn thấy anh Tí tôi mừng rỡ như nhặt được vàng. Chẳng hiểu tại sao chứ vừa nhìn thấy anh ấy là tôi thấy phấn khởi vô cùng, bao nhiêu giận hờn gì gì đấy cũng bay biến đi đâu mất cả. Mấy bữa nay chán ơi là chán, suốt ngày ngồi buồn thu lu một xó, mặt ỉu xìu như cái bánh bao chiều.
Kể từ sau cái lần “cướp dâu” ấy thì anh Tí cấm tôi không được đi chơi riêng với bọn con nít trong xóm nữa, khi nào có anh dẫn đi mới được đi. Tôi cũng chả hiểu tại sao cứ nghe lời anh ấy răm rắp như bị bỏ bùa.
Anh Tí rủ tôi đi chơi bắn súng xoan. Tôi thích thú đi theo anh ấy qua nhà. Anh Tí đã chuẩn bị sẵn cho tôi một cây súng thục làm bằng ống tre, chỉ cần nhét quả xoan, đập nhẹ cho nó chui vô trong một tẹo rồi lấy cây chuôi chọc vào, đẩy một phát là quả xoan trong đấy bắn ra ngoài.
Anh Tí cầm cây súng xoay ngang xoay dọc, mắt híp lại như đang xem xét gì đó. Lát sau mới giơ ra trước mặt tôi nói: “Mày bắn thử xem đã được chưa để anh chỉnh lại.”
Tôi dạ dạ vâng vâng, nhưng loay hoay mãi vẫn không tài nào đẩy được cái chuôi. Tôi bực quá, dùng cả bàn tay đập mạnh một phát lên cái chuôi súng.
Pặc…
Một quả xoan bay ra ngoài với vận tốc ánh sáng, phi thẳng tới ngay vành tai anh Tí. Anh ấy đang gọt tre làm cây súng khác, bị bắn trúng đau quá giật mình gọt luôn vô tay, máu tứa ra. Tôi trông thấy vậy thì vô cùng sợ hãi, toát cả mồ hôi, bắt đầu khóc bù lu bù loa. Anh Tí hình như không sợ hay sao ấy, nắm chặt ngón tay bị đứt trợn mắt nhìn tôi quát: “Mày có câm đi không? Anh đã chết đâu mà mày khóc?”
Tôi vẫn không nín được, nước mắt nước mũi cứ thi nhau lũ lượt tuôn ra. Anh ấy lại quát: “Mày không im anh tống luôn cây súng vô họng mày giờ.”
Tôi bị dọa, sợ quá ngồi im thin thít, còn không dám sụt sịt nữa. Lúc đó, mẹ anh Tí đi ngang thấy vậy thì tá hỏa chạy đi lấy hộp dụng cụ y tế, dùng bông gạc băng tay lại cho anh. Xong xuôi, bác ý thu luôn mấy cây súng của chúng tôi vứt đi, bắt đi lên nhà ngồi.
Sau hôm đó, anh Tí vừa bị sưng tai vừa bị bó ngón tay nên mẹ anh ấy không cho đi chơi nữa. Tôi cũng ở nhà tự kỉ mấy ngày luôn. Bọn con trai trong xóm rủ đi chơi tôi cũng không thèm đi. Căn bản là vì tại tôi nên anh Tí mới bị cấm, mà anh ấy thì lại cấm tôi chơi với bọn nó nên tôi cũng không dám đi luôn. Thế là ngày nào tôi cũng lủi thủi sang ngồi xem phim chung với anh Tí. Tuy có hơi buồn, nhưng tính ra là tại tôi nên thôi, tôi sẽ cố gắng chịu thiệt thòi một chút. Chẳng biết khi nào tay anh ấy mới khỏi để dẫn tôi đi chơi nữa.
Mấy ngày ru rú ở xó nhà chán ơi là chán. Nhìn bọn con nít đua nhau đi chơi mà phát thèm. Hôm sau qua nhà anh ấy xem phim, tôi liền chạy lại gần hỏi: “Tay anh sao rồi ạ? Đã khỏi chưa?”
Anh Tí nhìn tôi nhăn nhó trả lời: “Vẫn đau lắm! Chắc còn lâu mới khỏi.”
Tôi thấy thế liền cầm tay anh ấy lên xem. Chẳng hiểu sao vừa đụng vào anh ấy đã la oai oái khiến tôi đau cả tim, luống cuống kéo chỗ ngón tay bị thương lại trước mặt, chu môi phồng má cố hết sức thổi phù phù vào cho anh ấy đỡ đau.
“Hết đau chưa ạ?”
“Chưa, vẫn đau lắm!”
Nhìn thấy khuôn mặt anh ấy nhăn nhó vì đau, tôi cũng cảm thấy xót lòng nữa. Thế là tôi lại thổi. Mà mấy ngày sau đó, mỗi lần tôi qua là anh ấy lại kêu đau tay, báo hại tôi phải thổi đứt cả hơi. Nhưng mà lạ lắm, tôi thổi có mấy hôm thế thôi mà tay anh ấy sau đó lại khỏi ngay. Đúng là thần kì thật đấy. Thế là tôi lại được anh Tí dẫn đi chơi. Khỏi phải nói, tôi vui sướng vô cùng.
Mấy hôm nay đi học chung, tôi không thèm hé răng nói chuyện với anh Tí nửa lời khiến anh ấy hình như hơi bực, vậy nên quay ngoắt sang hỏi tôi: “Mày bị câm rồi à?”
Tôi không nói gì, lắc lắc đầu đi tiếp. Anh ấy túm cả cổ áo tôi lôi ngược ra sau, cắn môi trợn mắt nhìn tôi hăm dọa: “Nói!”
Tôi nhìn anh Tí bằng khuôn mặt vô cùng khổ sở. Thực ra là tôi mới nhổ hai cái răng cửa, giờ mà mở miệng ra để anh ấy nhìn thấy thì chả cười thúi mặt tôi. Thế nên tôi không nói gì, cắm đầu đi tiếp. Chẳng biết hôm sau anh ấy hỏi ai mà lại biết tôi nhổ răng, cho nên quay sang nói với tôi bằng cái giọng điệu khinh khỉnh thường ngày: “Mày có đủ răng hay thiếu răng cũng xấu như nhau nên không cần ngại. Cứ nói chuyện đi.”
Tôi tức muốn trào máu. Lần nào cũng chê tôi xấu, lúc thì xấu như ma, lúc thì xấu như quỷ. Tôi xấu đến vậy sao?
Cả ngày hôm đó tôi giận, không thèm đếm xỉa gì tới anh Tí. Ra về, tôi chờ anh ấy đi trước rồi lẽo đẽo đi theo sau lưng. Đi được một đoạn thì đột nhiên anh ấy dừng lại khiến tôi mất đà, đâm sầm vào sau lưng anh ấy. Tôi khẽ kêu lên một tiếng, nhăn nhó xoa trán.
“Mắt mày để dưới chân à?”
” Tự dưng anh dừng lại làm gì?”
“Còn cãi à?”
Anh ấy cốc cho tôi một cái lên trán. Tôi ấm ức muốn rỉ nước mắt. Tôi ghét anh ấy rồi, chỉ được cái bắt nạt tôi là giỏi. Từ giờ tôi không thèm chơi với anh ấy nữa. Tôi hừng hực đi lướt qua người anh ấy bỏ về trước. Tôi thề sau này lớn lên, tôi nhất định phải trả thù.
Đi được một đoạn, tôi gặp bọn thằng Khánh. Bọn nó rủ tôi chiều đi chơi thả diều. Tôi đang giận anh Tí cho nên đồng ý luôn, sau đó vui vẻ đi chung với bọn nó về, không thèm đếm xỉa tới anh Tí nữa.
Buổi chiều, tôi lon ton chạy ra cổng chờ bọn thằng Khánh tới rủ đi chơi. Một lúc lâu sau, tôi vẫn không nhìn thấy bóng dáng đứa nào xuất hiện cả. Bọn nó định cho tôi leo cây hay sao không biết.
Tôi buồn bực đá mấy cái lá khô dưới chân. Đột nhiên, anh Tí không biết chui từ đâu ra đứng lù lù trước mặt tôi, trên tay anh ấy có hai con diều phượng hoàng to ơi là to. Tôi nhìn thấy thì mắt sáng long lanh, định mượn ngắm một chút nhưng chợt nhớ ra là mình đang còn giận anh ấy nên giả bộ không thèm quan tâm, hếch mặt lên ngoảnh đi chỗ khác.
“Đi thả diều với anh!”
Nhìn cái mặt anh ấy tỉnh bơ như chẳng có chuyện gì xảy ra ấy. Tôi ghét, hếch cái bộ mặt chảnh chọe lên, không thèm nhìn anh Tí, vênh váo trả lời: “Không đi.”
Sở dĩ tôi như như vậy là vì suốt ngày ở gần cái gã chảnh chọe này cho nên lâu dần cũng bị nhiễm. Đừng trách tôi, ai kêu anh ấy cứ như thế bảo sao tôi không nhiễm. Cái này là tự mình hại mình thôi.
Anh Tí hình như không được vui trước thái độ của tôi, mặt mày nhăn lại hăm dọa: “Có đi không?”
“Không đi.” Tôi vẫn giữ nguyên cái bộ mặt kênh kiệu lúc nãy, lơ đãng nhìn sang hướng khác chẳng buồn nhìn anh Tí lấy một cái.
“Mày không đi anh vác mày đi.”
Tôi trề môi, xùy một cái rõ to. Xời ơi, anh ấy mà vác được tôi mới lạ. Tôi đâu có ngu như trước nữa. Thế là tôi vẫn kiên quyết từ chối.
“Được thôi, mày không đi anh rủ con Nhung đi. Cho mày ở nhà!” Nói xong, anh Tí xoay người, vuốt con diều mấy cái rồi bỏ đi.
Con Nhung là con nhỏ học chung lớp với bọn tôi. Nhà nó ở xóm dưới. Nghe anh Tí nói vậy, tôi tức muốn ứa máu. Đi đi, đi mà chơi với con Nhung đẹp gái đi. Hừ, tôi không thèm để ý anh ấy nữa, xoay người phi thẳng vào nhà. Một lúc sau, tôi bỗng nghe bọn thằng Khánh đứng hú hét ngoài cửa. Tôi liền vụt chạy ra ngoài hớn hở theo bọn nó ra đồng thả diều.
Bọn nó làm cho tôi một con diều đuôi cá. Tôi thích thú ngắm nghía mãi rồi mới bắt đầu căng dây thả cho nó bay lên tít trên cao. Đang chơi hăng say, tôi phát hiện có hai con diều phượng hoàng to đùng đang bay ở gần đó. Xoay người nhìn ra phía bên đấy, tôi thấy anh Tí đang thả hai con diều cách chỗ tôi một đoạn khá xa. Tôi vẫn đang còn tức cái vụ lúc trưa nên cũng mặc kệ, xoay người cầm con diều chạy đi thì vấp phải cục đá, té cái rầm xuống đất. Con diều trong tay vì thế mà bay đi mất.
Tôi vừa đau vì bị chảy máu, vừa buồn vì con diều bị bay mất nên ngồi thụp luôn dưới đất, mặt mũi mếu máo. Bọn con trai thấy vậy thì phá lên cười. Tôi hận lúc đấy không thể một phát đá tụi nó cho gãy hết răng đi xem còn dám cười nữa hay không.
Đột nhiên, anh Tí ở đằng xa chạy lại kéo tôi dậy. Nhìn thấy tay tôi chảy máu, anh ấy chẳng biết tại sao tức giận, quát tôi một trận rồi giật phăng con diều đuôi cá đang nằm trong tay của thằng bên cạnh, giật đứt luôn cái đuôi vải phía sau bó chỗ bị thương lại cho tôi, sau đó lôi tôi đi tới chỗ hai con diều anh ấy đang cột trong cái gốc cây nhỏ dưới đất, tháo ra đưa cho tôi một con nói: “Đây này, cho mày đấy. Anh dặn mày thế nào? Kêu không được chơi với bọn nó rồi cơ mà?”
Tôi quay sang gườm gườm: “Anh đi chơi với con Nhung được đó, sao lại cấm em đi với bọn nó?”
“Anh đi với nó lúc nào?”
“Lúc nãy anh nói rủ nó đi.”
“Anh đã rủ chưa?”
Tôi cúi mặt phụng phịu. Thì chưa rủ, nhưng lúc nãy rõ ràng anh ấy nói vậy tôi mới tức.
Anh ấy thấy tôi như thế thì chẳng nói thêm gì. Nhét sợi dây diều vào tay tôi. Sợi dây diều vừa nằm trong tay, tôi đã giơ trả lại, lí nhí nói: “Anh cầm đi, diều của anh to quá, em sợ nó lôi em đi luôn.”
“Mày mập thù lù như con lợn vậy diều nào lôi nổi. Cả mày cũng xấu quá, muốn lôi nó cũng chọn đứa nào đẹp đẹp nó lôi thôi. Yên tâm.”
Cơn giận lúc trưa vẫn còn chưa kịp tiêu tan, vì câu nói ấy của anh Tí mà lại khiến tôi đầu như muốn bốc hỏa. Tôi nghiến răng, quay sang phừng phừng nhìn anh Tí, không nhịn được nữa mà gào lên: “Ừ đấy, em vừa mập vừa xấu đấy. Anh đi mà chơi với con Nhung đẹp gái của anh đi.”
|
CHAP 4: SI BẮT CHEO
Si bắt cheo
~~~~~~~
Giận thì giận chứ chơi thì vẫn chơi. Nói là giận vậy chứ mấy ngày không nói chuyện với anh ấy khó chịu lắm. Lần nào cũng vậy, giận xong rồi dăm ba ngày chịu không được, anh Tí rủ rê đi chơi phát là tôi quên chuyện cũ ngay. Thế là bọn tôi lại làm lành. Mà hình như anh Tí biết trước tôi sẽ không giận được lâu hay sao ý, lúc nào cũng chọc tôi phải tức điên lên mới chịu. Nhiều khi tôi cũng chẳng thể hiểu nổi nữa. Tôi cũng có thử suy nghĩ xem rốt cuộc là tại sao rồi, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra cho nên thôi, tặc lưỡi cho qua luôn. Suy nghĩ nhiều nhức đầu với cả mau già lắm.
Người ta nói không sai, “gần mực thì đen, gần đèn thì sáng”. Mà tôi thì lại ở gần không phải hũ mực bình thường mà là một cái hố mực, cho nên lên cấp hai, tôi đã bị nhiễm đủ thói xấu từ cái hố mực kia. Nào là du côn, nói chuyện xấc xược, mặt mày bắt đầu tiến hóa theo kiểu chảnh chọe rồi. Với cả bây giờ tôi cũng lớn hơn rồi nên không ngu như trước nữa. Tôi không dễ bị anh Tí dụ như trước nữa đâu. Duy chỉ có việc gọi anh ấy bằng anh thì mặc dù tôi đã biết anh ấy lừa tôi, lúc đầu cũng thấy cay cú lắm, nhưng gọi mãi thành quen, muốn sửa mà không sửa được cho nên tôi cũng mặc kệ luôn.
Hôm nay là cuối tuần, nhà ông Chiến trong xóm tôi có cái cỗ to lắm. Từ sáng sớm bố tôi đã lên đó phụ mổ heo mổ gà rồi. Còn tôi thì nắng lên tới đỉnh đầu mới dậy, vác xác đi lên ăn cho căng cái bụng rồi đi về thôi.
Tôi tung tăng từ trên nhà ông Chiến về thì nhìn thấy bác Biên đang hái bưởi. Mấy cây bưởi nhà bác ấy quả nào quả nấy to đùng, nhìn mà phát thèm. Tôi đánh liều nói với lên trên: “Bác ơi, cho cháu xin quả bưởi với!”
“Đi chỗ khác chơi không tao lại đập cho một trận bây giờ.”
Mặt tôi hằm hằm quay đi. Đúng là đã khó tính còn keo kiệt. Chả trách tới giờ vẫn ế. Tôi vừa đi vừa lầm bầm, không để ý nên đâm sầm vào người nào đó. Ngước mặt lên thì thấy anh Tí đang đứng ngay trước mặt. Nhìn mặt mũi tôi nhăn như khỉ anh ấy mới hỏi: “Lại có chuyện gì?”
“Xin bưởi mà người ta không cho.”
“Lại bà Biên già à?”
Tôi không nói gì, khẽ gật gật đầu.
“Thôi, về đi. Coi cái mặt mày kìa, nhăn nhăn nhó nhó y như mấy bà già tám mươi ý.” Nói xong, anh ấy lướt qua người tôi đi về phía trước. Tôi thấy ấm ức kinh khủng, nhưng cũng chẳng biết làm sao đành lủi thủi về nhà.
Buổi chiều tôi qua tìm anh Tí rủ đi chơi mà nhà anh ấy khóa cổng, chẳng biết đi đâu hết rồi. Tôi lại lủi thủi đi về, cả ngày rúc trong xó nhà tự kỉ với cái ti vi. Ăn cơm tối xong, tôi định mở ti vi xem thì ngoài cửa có người gọi. Tôi vội vã phóng ra ngoài thì thấy anh Tí đang đứng đó. Nhìn thấy tôi anh ấy liền hỏi: “Mày ăn bưởi không?”
“Có.”
“Đi theo anh!”
Tôi không hiểu gì, nhưng mà nghe đến ăn thì sáng mắt, cun cút đi theo sau lưng anh Tí như con cún nhỏ. Anh ấy dẫn tôi ra chỗ cây cầu ở cuối xóm, xong bảo tôi ngồi xuống đấy. Anh ấy đi vòng xuống dưới gầm cầu lôi cái bao gì đấy lên mở ra. Trước mặt là mấy quả bưởi to sụ. Tôi lóa cả mắt nhìn anh Tí ngạc nhiên: “Anh lấy ở đâu nhiều thế?”
“Sao mày nói nhiều vậy? Có ăn là được rồi.”
Tôi lườm anh một cái cháy mặt rồi im lặng ngồi nhìn anh ấy gọt bưởi mà nước miếng cứ muốn trào ra ngoài. Tôi với anh Tí vui vẻ ăn sạch mấy quả bưởi, sau đó vui vẻ dắt nhau về.
Hôm sau vừa đi học về tới ngã ba trong làng, tôi đã nghe có tiếng người lao nhao. Tôi vội chạy tới xem có chuyện gì thì thấy bác Biên đang đứng giữa ngã ba chửi bới um sùm, lôi cả dòng họ tổ tiên ba đời người ta ra chửi. Chẳng biết chửi ai mà kinh khủng thật.
“Có chuyện gì vậy bác?” Tôi quay sang hỏi một bác gái đang đứng gần đó.
“Không biết, hình như mấy cây bưởi nhà bả bị phá.”
Tôi ngớ người, quay ra sau nhìn anh Tí. Tôi biết chắc thủ phạm chính là anh ấy. Anh ấy nhìn tôi với cái vẻ mặt “ngây thơ vô số tội”, nhún vai một cái rồi xoay người đi tiếp. Tôi còn biết làm gì nữa bây giờ, tặc lưỡi cho qua thôi. Thủ phạm là anh ấy nhưng tôi cũng tham gia góp phần ăn bưởi nên tính ra tôi cũng là tòng phạm rồi còn gì. Thôi kệ, chuồn trước đã rồi tính sau.
Buổi chiều được nghỉ học, anh Tí rủ tôi sang nhà anh ấy xem phim. Anh ấy mới mua cái đĩa phim chưởng tên “Đại ca cá cơm”. Tôi cũng hăng máu với mấy cái vụ đá đấm này lắm cho nên đồng ý liền.
“Ê, si bắt cheo, mày lại đây anh bảo?”
Đang tới cảnh chuẩn bị đánh nhau gay cấn, tự nhiên anh Tí gọi làm tôi giật cả mình. Tôi quay lại nhìn anh ấy ngạc nhiên: “Sao lại gọi em là si bắt cheo?”
“Mày có nhìn thấy cái đứa vừa đen vừa xấu kia không?” Anh ấy vừa nói vừa chỉ vào nhân vật đang xuất hiện trên tivi rồi nói tiếp: “Si bắt cheo là tên con đấy. Mày giống nó, vừa đen vừa xấu, xấu không chịu nổi luôn.”
Tôi nhìn chằm chằm cái đứa béo mụp đen đúa đang xuất hiện trên tivi mà mắt muốn lòi cả hai con ngươi ra ngoài. Gì chứ? Tuy là tôi đen thật, xấu thật, nhưng làm gì tới mức đó cơ chứ. Tôi đâu có béo như con đó, cũng trắng hơn nó nữa cơ mà. Tôi quay ngắt sang lườm anh Tí, gào lên: “Anh mới si bắt cheo ấy. Em không thèm xem nữa.”
Tôi định đứng dậy bỏ đi thì anh Tí kéo tay tôi lại ngồi xuống nói: “Anh đùa thôi, ngồi đi. Chiều nay mày đi câu cá với anh.”
“Em không đi.” Tôi gằn giọng.
“Mày không đi anh rủ con Nhung đi.”
Con Nhung, lại là con Nhung, hở ra là rủ con Nhung. Tôi lại thấy muốn nổi điên, gào to hơn: “Vậy anh đi mà rủ nó đi.” Tôi đứng phắt dậy, hầm hầm bỏ về.
Buổi chiều, anh ấy vẫn qua rủ tôi. Tôi lại được dịp chảnh chọe lên mặt từ chối. Anh ấy nhìn tôi, khẽ nheo mắt tỏ vẻ không hài lòng, sau lại đổi sang bộ mặt hù dọa người khác: “Mày không đi anh vác mày đi.”
Tôi đây cóc sợ, tôi biết tỏng anh ấy chẳng vác nổi tôi đâu. Định dọa tôi à? Còn khuya lắm, mơ đi. Thế là tôi vẫn vênh váo đứng đấy. Anh ấy không nói gì nữa, xoay người bỏ đi. Tự nhiên tôi lại nổi cáu. Sao không chịu năn nỉ tôi đi cơ chứ?
Lần này anh ấy rủ con Nhung thật. Tôi muốn điên lên được. Ngồi ở nhà mà tâm trạng cứ buồn bực bứt rứt không thôi. Mấy hôm sau, anh Tí còn không thèm chờ tôi đi học nữa. Tôi thấy anh ấy đi với con Nhung, nhìn có vẻ thân thiết lắm, vừa đi vừa cười nói, còn nghịch tóc con đấy nữa. Không hiểu sao lúc đó tôi chỉ muốn nhào lên mà đấm mỗi người một phát cho bõ ghét.
Lên lớp sáu, tôi với anh Tí, con Nhung, bọn thằng Khánh đều học chung một lớp. Con Nhung nó là đứa xinh gái nhất lớp tôi. Tóc đen dài bóng mượt, lúc nào cũng cài mấy cái nơ bướm đủ màu trên đầu. Mặt nó trắng trẻo hồng hào chứ không đen đúa như tôi. Quả thật là nhìn nó với tôi khác nhau một trời một vực. Công nhận là tôi xấu thật.
Không riêng gì con Nhung mà cả đám con gái trong trường cũng mê anh Tí như chết, suốt ngày đu đeo bám lấy anh ấy như ruồi bu bãi ấy ấy. Ai bảo anh ấy càng lớn càng đẹp trai ra. Mặt mũi lúc nào cũng vênh vênh lên thấy ghét. Bọn nó bảo đấy là nét lạnh lùng chuẩn soái ca. Soái cái rắm, đúng là lũ mê trai. Nhìn chỉ muốn đấm cho phọt máu.
Nhìn con Nhung nó cứ uốn éo cạnh anh Tí tôi lại thấy ứa gan. Mà anh ấy lại còn có vẻ thích thú nữa. Đang ngồi chung với tôi thì bay lên đấy ngồi sát sàn sạt với con kia. Nhìn chỉ muốn quăng quả lựu đạn lên đó cho nổ hết luôn khỏi ngứa mắt.
Cũng chẳng trách được, tại con Nhung nó xinh xắn dễ thương. Mấy anh lớp tám lớp chín cứ ghẹo nó suốt. Còn tôi, lùn có một mẩu. Mặc dù trắng hơn hồi nhỏ được chút nhưng so ra thì vẫn đen, tóc cắt cụt ngủn, lại còn hung hăng dữ dằn như con trai. Nếu ai mà không biết giới tính của tôi, có lẽ họ đều nghĩ tôi là con trai thật ấy. Cho nên chả ma nào thèm ngó đến tôi. Nhưng tôi đây cũng cóc cần.
Tôi điên quá, nhưng không biết phải làm gì nên cũng mặc kệ luôn. Tôi đi chơi chung với bọn thằng Khánh. Nhìn tôi cứ như đứa trẻ lạc trong đám người lớn vậy. Tại tôi lùn quá, lớp sáu rồi vẫn lùn có một khúc, chẳng khác mấy đứa cấp một. Vậy nên tôi cứ bị bọn kia chọc suốt. Đứa nào gặp tôi cũng gọi “con lùn”, “vịt cổ lùn”, “lùn mã tử”… đủ thứ tên trên đời.
Nhưng tôi đây cũng cóc sợ. Đứa nào mở miệng ra chọc là tôi cho nó ăn dép, không thì cũng ăn đấm. Đứa nào mà láo tôi tẩn luôn. Tôi bị nhiễm anh Tí cái tật du côn rồi nên bây giờ tôi giang hồ lắm, hở ra là đánh với đấm, nói chuyện cũng láo cực.
Dần dà, bọn nó cũng sợ tôi ra phết. Không sợ cũng uổng, tôi chả được cái gì, được cái hung hăng dữ dằn, láo toét tôi đấm cho xòe mồm. Chẳng hạn như cái thằng Hói lớp bên cạnh, hôm trước tôi bị ngã trước cửa lớp nó, tự nhiên nó nhìn thấy thì ngồi cười ha hả như thằng thần kinh lâu năm. Vừa giận vừa tức, tôi rút chiếc dép dưới chân phi thẳng vô mặt nó cho nó ngậm cái mồm lại khỏi cười. Mấy đứa lớp nó trông thấy tôi mặt mày như hung thần thì im thin thít, quay sang nhìn nhau, rồi nhìn cái thằng đang ôm chiếc dép của tôi mà mếu máo.
Hình như hôm đó tôi hơi mạnh tay, nghe bọn trong lớp nói lại thằng đó bị rụng mất một chiếc răng.
|
CHAP 5: ĐỤNG TRÚNG HOTBOY
Đụng trúng hotboy
~~~~~~~
Tôi ngồi dưới góc lớp, cay cú nhìn cặp nam nữ ngồi phía trên đang tình tình tứ tứ. Đầu tôi muốn bốc hỏa, tôi muốn gào thét, tôi muốn nhai cả thế giới.
Bọn thằng Khánh tụi nó không thích con Nhung. Bọn nó bảo con đấy đẹp mà kiêu, chảnh choẹ quá cho nên không thèm nhìn đến. Bọn này cũng ngộ, người ta đẹp người ta có quyền mà. Như tôi đây này, xấu dã man tàn bạo vô nhân đạo cho nên có muốn cũng không được như thế. Nhưng tôi không phải dạng mê trai, không có ai theo tôi cũng chẳng buồn hay tủi gì cả. Trước nay có anh Tí độc quyền quen rồi nên cóc cần bố con thằng nào. Vậy mà giờ anh ấy cũng bỏ tôi đi theo gái cho nên tôi mới thấy điên.
Tôi ghét, tôi cũng cóc cần anh ấy nữa, thích đi với ai thì đi, thích làm gì thì làm, tôi tuyệt đối sẽ không quan tâm tới nữa. Thế là tôi ụp mặt xuống bàn nhắm mắt cho quên hết sự đời. Mặc kệ, đi ngủ cho sướng cái thân.
“Người yêu mày bị cướp rồi à?”
Giọng nói phát ra ngay bên cạnh khiến tôi giật mình ngẩng đầu lên nhìn. Thằng Khánh vừa ngồi xuống đối diện, trưng cái bản mặt muốn bị ăn đấm lên nhìn tôi. Tôi hếch mép lên cười một cái rõ đểu rồi lơ đãng nhìn chỗ khác, trả lời nó bằng giọng bất cần đời: “Người yêu khỉ gì, bố cóc cần.”
“Không phải à? Thế thì mày làm người yêu tao đi.”
Tôi quay ngoắt sang nhìn thằng Khánh với bộ mặt sát thủ. Tuy tôi không xinh đẹp gì cho cam, nhưng mà kêu tôi làm người yêu cái thằng điên này á? Tôi thà ở giá. Với lại tôi mới lớp sáu thôi mà, yêu đương cái nỗi gì?
“Mày cút chỗ khác cho bố nhờ, nói tiếng nữa bố cho mày xuống kia thăm bác Vương đấy. Phắn ngay.”
Hình như nó không sợ, vẫn ngồi trơ cái mặt ra đấy nhởn nhơ nhìn tôi. Tôi đang tức vụ kia, gặp cái bản mặt đáng ghét của thằng Khánh nữa thì càng tức hơn. Tôi đứng phắt dậy, hầm hầm đi thẳng ra ngoài, cảm thấy ở đây thêm phút giây nào nữa chỉ tổ điên thêm phút giây nấy. Bực cả mình, muốn ngủ cũng không yên nữa.
Binh…
Hình như tôi vừa đụng trúng ai đó, cả người té nhào về phía sau, bàn tay chà mạnh xuống sàn nên bị trầy, máu rướm ra. Tôi nhăn nhó nhìn bàn tay, vừa đau vừa tức. Mẹ nó, muốn chửi thề vô cùng.
“Em có sao không?”
Một giọng nói vô cùng dịu dàng, êm ái như cơn gió mùa thu cất lên khiến tôi có chút dao động ngước lên nhìn. Giồi ôi, một gã nào đấy vô cùng đẹp trai, vô cùng cuốn hút đang đứng trước mặt tôi. Xưa nay tôi ít ra khỏi lớp, cũng ít khi để ý tới người khác nên chả biết là ai. Anh ta rất cao, chắc là học lớp trên rồi. Nước da khá là trắng, lại mịn màng nữa. Mái tóc màu đen cắt kiểu undercut nhìn chất cực chất luôn. So với anh Tí thì cũng ngang ngửa.
Anh ta hơi khom người xuống, chìa tay về phía tôi nói: “Em có sao không?”
Tôi nhìn anh ta không chớp mắt. Tôi thề là tôi không mê trai đâu, thật đấy. Chỉ là tự nhiên trai đẹp xuất hiện trước mặt nên tranh thủ ngắm một tí thôi, cũng chả chết ai nên cũng có sao đâu.
“Em sao thế?” Anh ta quơ tay qua lại trước mặt tôi khiến tôi giật mình tỉnh lại, vội vã lồm cồm bò dậy nói: “Không sao!”
“Tay em bị thương rồi kìa!”
Tôi giơ bàn tay xước xát lên nhìn, đúng là xót thật đấy. Nhưng cũng chẳng nhằm nhò gì, bị riết quen rồi. Tôi xua xua tay: “Cái này có là gì. Không sao!”
“Vậy anh đi trước nhé!” Anh ta nhìn tôi khẽ cười dịu dàng, ánh mắt ôn nhu tới mức tôi chưa bao giờ trông thấy ở bất cứ thằng con trai nào. Anh ta đưa tay xoa xoa đầu tôi mấy cái rồi lướt qua người tôi đi về phía cầu thang.
Đang định đi xuống căntin mà tay đau quá, tôi nhăn nhó trở vào lớp. Lướt qua chỗ hai người kia, tôi cũng không thèm nhìn, đi thẳng về chỗ ngồi luôn. Tôi đang ráng kiềm chế đây, chỉ sợ nhìn thấy lại không chịu được mà sát sinh mất.
“Ê, lại đây tao bảo này!” Tôi ngoắc ngoắc thằng Khánh. Nó thấy tôi gọi thì chạy lại liền. Ngoan thế mới được, không chị lại cho ăn đấm.
“Sao thế? Đổi ý muốn làm người yêu tao rồi à?”
Tôi lườm nó một cái cháy mặt. Thằng Khánh này cũng thuộc dạng hot boy, gái theo không thiếu. Tôi thấy mấy đứa lớp bên cứ đu bám theo nó riết. Đúng là một lũ hám trai. Thằng này là thần tượng của bọn con gái, nhưng là lính của tôi. Cũng không biết tại sao nó lại nghe lời tôi như thế. Tôi không hiểu, cũng chẳng cần hiểu. Chắc nó sợ bị tôi đập.
“Tao đấm cho đấy. Đi, xuống phòng y tế xin cho tao miếng bông gòn với chai oxi già.”
“Bị cái gì?” Thằng Khánh nghe tôi nói vậy thì phi luôn lên ghế đằng trước nhìn tôi chằm chằm.
“Hỏi nhiều quá. Đi đi.” Tôi không thèm nhìn nó, bò dài xuống bàn khó chịu vì đau. Thằng Khánh thấy vậy cũng không nói thêm gì, xách mông đi ra khỏi lớp.
Cảm giác bên cạnh có người vừa ngồi xuống. Tôi giật mình ngồi thẳng dậy quay sang xem cái tên nào to gan dám xâm phạm địa bàn của tôi. Vừa nhìn thấy khuôn mặt người kia, tự nhiên tôi thấy hơi rùng mình. Má ơi, thằng này nó bay hay sao ý, không thì nó độn thổ gì gì đấy sao mà đi nhanh thế.
“Đưa tay đây tao xem.”
“Mày có phải là người không vậy?”
“Không lẽ là ma?”
Tôi còn đang ngẩn tò te ra đó thì bàn tay đã bị thằng Khánh túm lấy, đặt nằm ngửa trên bàn. Hắn nhỏ từ từ chai oxi già trên tay lên vết thương của tôi. Má ơi, xót kinh khủng khiếp. Cảm giác nó truyền lên tới tận não. Tôi co rụt tay lại, cắn môi, mặt nhăn như bà già. Tay lại bị kéo ra. Lần này thằng Khánh giữ chặt tay tôi luôn. Nhỏ thêm mấy giọt nữa rồi lấy bông gòn chấm lên.
“Nhẹ chút, đau chết mẹ được.” Tôi gắt.
“Có ngồi yên không. Ngọ nguậy như thế bố thằng nào không đau.”
Tôi cắn răng, mặt nhăn như khỉ ăn ớt. Vô tình lướt lên trên, tôi thấy anh Tí đang quay xuống nhìn về chỗ tôi, mặt mày khó chịu kiểu gì ấy, mặc cho con kia cứ nắm vai áo anh ấy kéo kéo giật giật. Gớm, bày đặt làm nũng nữa. Nhìn phát ói lên được.
Trống tan học vừa vang lên, đợi cô giáo ra khỏi lớp tôi liền ôm cặp phi thẳng về trước. Mất công lát nữa thấy cảnh cặp đôi mắc dịch kia lả lướt trước mặt, tức quá không tự kiềm chế được lại xảy ra án mạng. Vốn dĩ anh Tí xưa nay là của tôi mà, tự dưng bây giờ lọt vào tay của đứa khác hỏi sao không tức.
Nhưng mà người tính không bằng trời tính. Tôi thì lùn, chân thì ngắn, mặc dù đã cố gắng đi trước rồi mà lát sau hai cái người kia vẫn bám dính lấy nhau lướt qua mặt tôi. Con Nhung thấy tôi còn quay lại cười hỏi: “Hôm nay bạn Lùn không đi với tụi Khánh nữa hả?”
Trời thì nắng, tôi thì đang bực, nhìn thấy cái khuôn mặt ấy tôi chỉ muốn tát cho phát. Đi thì lo đi đi, còn nhiều chuyện. Tôi không thèm trả lời, vênh mặt quay đi chỗ khác đi tiếp.
“Đưa cặp đây xách cho.”
Chưa kịp nói gì, chiếc cặp trên tay tôi đã bị ai đó giật mất. Quay lại nhìn, tôi thấy thằng Khánh ở đâu chạy tới, mặt mày nhễ nhại mồ hôi. Nó cũng thiêng thật, vừa nhắc đã xuất hiện ngay.
“Không cần!” Tôi với sang giật lại cặp, ai ngờ cái tay đau lúc sáng quẹt ngay bên mép cặp lại rỉ máu. Cảm giác đau rát truyền lên tới óc. Tôi cắn răng cắn lợi mà nuốt nước bọt.
“Tay đau mà còn lì.” Thằng Khánh nhăn nhó nhìn tôi khó chịu, xong nhất quyết giật cái cặp xách cho tôi.
“Ơ, tay bạn lùn bị thương à?” Con Nhung thấy tay tôi rỉ máu liền quay sang hỏi. Lần này anh Tí cũng quay lại nhìn tôi, ánh mắt có vẻ khinh thường, hỡ hững nói: “Ngu, đi đứng không nhìn trước nhìn sau.”
Tôi tức muốn trào máu. Đã không hỏi thăm người ta thì thôi đi, còn mắng chửi nữa. Kìm nén lại tất cả cảm xúc, tôi lạnh lùng trả lời lại: “Ờ, em ngu vậy đấy. Không khiến anh quan tâm.”
Tôi lướt qua mấy người bọn họ bỏ về trước. Lúc nãy muốn khóc lắm mà không khóc được. Về tới nhà tôi mới trốn vô phòng đóng cửa lại thút thít. Cái gã đáng ghét, tôi thề không bao giờ nói chuyện với anh ấy nữa.
|