Tính Mạng Cô Thuộc Về Tôi !
|
|
Chương 10:Hãm hại thành nô lệ
-----ĐÙNG------- -Cái…cái..gì._Nó quay qua trố mắt căng thật to nhìn hắn,nó thật sự bị sốc đến cứng họng.Tứ chi bắt đầu run lên bần bật.Chết đứng như Từ Hải.Hắn thì tuyệt nhiên rất bình tĩnh,mặt hắn bây giờ trở nên gian xảo hơn,thích thú chờ xem thái độ người trước mặt.
-Tôi rất thích thái độ của cô bây giờ đấy,thú vị lắm.”_Nụ cười khiến người ta căm ghét cứ ngày càng rõ rang hơn,cặp mắt nheo nheo trong gian xảo của hắn,làm nó không khõi điên tiết hơn.
-DƯƠNG VĨ…ANH THẬT BỈ ỔI._Dồn hết hỏa lực trong lòng ngực mà bột phát,chỉ tay vào mặt hắn quát lớn.
Hắn đanh mặt,nụ cười chán ghét kia cũng nhanh dập tắt.Nó thật không biết lợi hại mà tránh,dám cả gan chỉ vào mặt hắn quát lớn,ắt hẳn nó đả ăn nhầm gan hùm beo.Cứ tưỡng hắn sẽ 1 tay cho nó xuống thẳng diêm vương nhưng hắn chỉ giựt mạnh cánh tay nó máu cũng không biết tụ đi đâu mà cả vùng tay bị nắm trắng chạch cắt không có hột máu nào.:-Cô thử bước ra khỏi đây xem,ngày mai chắc chắn là ngày ma chay của cô.Tự trước nay chưa ai đụn phải tôi mà còn ung dung tự tại sống tốt,huống hồ đã quá mức giới hạn nương tình với cô lắm rồi,mà chẵng biết phúc,muốn thoát khỏi tôi chi bằng lo làm nô lệ của tôi đi.”_hắn lời dù chẵng có mấy phần nộ khí,nhưng âm thanh bén hơn huyết đao,ẫn hiện trong đôi mắt đẹp đẽ ấy là 1 sự bá đạo mạnh liệt của 1 loài thú dữ muốn chiếm hữu con mồi tuyệt đối.
-RẦM---Xỏang….xỏang…choang…choang
Lúc này ông quản gia và đám ngươì hầu nghe thấy tiếng động lớn liền chạy vào.Tiếng đập vỡ vang lên càng lớn,dưới thảm nhung chỉ toàn là những thứ quý giá bị vỡ nát tương.Chiếc bình cỗ thời nhà Tần,chiếc ly của Từ Hi Thái hậu,nhưng tấm hình nghệ thuật của những nhà Họa sỉ nỗi tiếng từ cổ chí kim,đến những người nỗi tiêng nhất thế giới hiện nay,Phô tượng cổ Hi Lạp…v..v,đều bị đạp nát.Ai nhìn thấy cũng hãi hung mà chóang váng,Thần kình như muốn đứt ra vài cọng dây.
-Cô Trịnh,mau dừng tay.”_Ông quản gia nhanh tay chặn lại cơn giận giữ đang phát tiết cuồng dại,như 1 loài thú hoang sồng sộc mà cấu xé những thứ cản trở chướng mắt.
Bình thường Nguyệt Hàm là nngười rất bình tĩnh,đôi khi lại lơ ngơ,nhàn nhạt,và còn lắm lúc hiếu động,vô tư.Cuộc sống chưa bao giờ thật sự là điều thú vị đối với nó,nhưng nó biết cách tạo niềm vui cho bản thân,là kiễu phó thác mọi thứ cho cuộc sống nhàm chán bằng vẻ mặt lạnh nhạt với hơi người và hồn nhiên với cây cỏ.Với những thứ vô hại như cây cỏ cả giẫm đạp lên nó cũng không đành lòng.Ngược lại,phàm là những nơi có hơi người mang sự nguy hiễm nó điều biết tự bảo vệ mình bằng cách tránh càng xa càng tốt.Đó cũng là lý do khiến nó muốn chạy trốn khỏi tầm mắt và đầy hơi hám sự nguy hiễm ở người đàn ông có bề ngaòi trang nhã,thanh tú diễm lệ này.Nhưng khiến nó phát tiết thế này,quả là chưa hề xảy ra.
Nhìn thấy nó điên cuồng đập phá,như 1 người trốn viện đang phát bệnh,hễ những gì trước mặt có thể phá nát nó điều thẵng tay không thương tiếc là thứ sản vật,đắt giá cỡ nào cũng điều thành mãnh vụn.Hắn vẫn im lặng ngồi chiễm chệ trên ghê dài cách nó 1 khảong hơi xa.Giống như khắn giả ngồi đang xem xiếc trong rạp mà không khỏi thích thú quan sát.Tuy là lúc đầu không ngờ được cô gái nhỏ bé này lại phản ứng mãnh liệt như vậy.Trong lúc hắn nắm chặt nó,mà vẫn có thể vùng vẫy thoát ra,hắn hàon tòan bị sừng người vài giây.
Ông quản gia và những người hầu điều biến sắc,tiếng Choang choang vang lên trong căn phòng rộng lớn,âm thanh choi tai khiến tim họ như nhãy liên tục theo nhịp vỡ. Ông quan gia nhìn sang cậu chủ mà ngây người .Vẻ mặt điềm nhiên của Dương vĩ,ông cảm thấy khó tài nào nắm bắt được.đành chỉ biết kéo tay nó ngăn cản.
-Không cần”_Lời nói nhẹ bỗng,không mặn không nhạt phát ra từ phia bên kia không xa,hắn ngừng vài giây rồi ánh mắt nhấp nháy quỷ dị cất lên.:-Cứ để cho cô ta tiếp tục.
Cả người ai nấy đều run mình,ruốt cuộc người đan ông kia đang nghĩ điều gì,chẵng lẽ giàu có đến mức không hề thương tiếc lấy 1 chút nào sao.Để bao nhiêu Tiền tỷ chảy như là nước mà vẻ mặt không hề lộ ra tia giận dữ mà ngược lại thích thú nhìn xem đầy hào hứng.Âm thanh không trầm không bổng vừa vang lên thì tiếng vỡ cũng ngừng lại.Tay nó cũng mỏi lừ,không biết rằng nơi đây có bao nhiêu thứ.Tay cứ phá lien tục mà vẫn không hết,Ruốt cuộc nhà này có bao nhiều đồ để phá chứ.Hơi thở hổn hển,Lồng ngực phập phồng mạnh mẽ cố hít lấy từng ngụm khí,nó dần dần thoã mãn cơn tức giận.Nhưng trong lòng vẫn không thôi chữi rủa”Chết tiệt,nhà này có bao nhiêu đồ tại sao đập mãi mà vẫn chưa hết.”.
Tim ai nấy cũng muốn ngừng lại,cô ta mà con đập nữa chắc tim bọn họ chắc chắn sẽ nhòi máu mà chết mất.Dù chủ không thương tiếc của,nhưng họ thì lại tiếc nuối đến rơi lệ,tòan là thứ cả đời này có làm trâu bò trong nàh này cũng chẵng kiếm đủ,tuy rằng tiền lương làm người hầu ở đây không hề thua giá của Trưởng phòng hạng nhất,
Ánh mắt đỏ ngầu có phần dịu lại nó quay sang nhìn hắn.Sự căm ghét lại ùn ục sôi tới.-ĐỒ KHỐN,ANH KHÔNG GIAO CHO TÔI MẤY BỨC ẢNH,TÔI PHÁ NÁT NHÀ ANH.
-Xem ra không cần tới mấy bức ảnh này nữa rồi.”Nụ cười ngạo nghể đẫy 1 đường cong nét anh tuấn vẫn không hề suy giảm,mà còn càng tăng thêm sự quyết rủ nam tính,lời nói hàm ý đầy nguy hiễm nhìn nó không hề chớp mắt.Thái độ hắn làm no giật bắn người,cơn tức chưa nguôi bây giờ lại thêm sự hỏang sợ,cảm nhận được câu nói chẵng hề tốt lành gì,dù câu nói nghe như rất có lợi với nó.Dùng ánh mắt căm ghét và dò đóan trừng trừng với hắn.
Hắn không quay sang đón nhận ánh mắt ấy,mà hất mặt về phía người hầu và ông quản gia đang chết đứng.Ra lệnh lui ra ngoai,để lại không gian hỗn độn này lại.Hiểu ý bọn họ rút nhanh đi,dù rất muốn xem tiếp.
Phong thái của 1 nam nhân trang nhã điềm đạm lại xuất hiện.Bắt đầu đón cặp mắt căm ghét kia mà giỡ giọng đắt ý.:-Cô xem, bao nhiêu đây có làm nô lệ cả đời cô, chắc cũng phải tới đời cháu cô cũng chưa đủ trả.
--Phập--Lòng ngực nó như vừa bị 1 mũi tên xuyên qua không hề nhân nhượng.Đão mắt bình tĩnh nhìn khắp nơi,xem ra nếu đây là xác người thì không khác gì bãi chiến trường trong chiến tranh Thể giới lần thứ 2 hàng vạn người chết.Thật sự nơi đây có thể tả kinh hòang như thế. Mắt trợn tròn không giấu được sự kinh hãi,nó không ngờ,việc ngu dại nhất thời của mình mà hận,hận bản thân “Giận quá mất khôn”.Hận cái tướng ngủ để lại hậu quả khôn lường,hận cái đầu này mu muội chưa kịp suy nghĩ đã làm chuyện động trời mà khiến cả đời,à không chắc là tới đời cháu cô cũng sẽ hận cô.Bây giờ cô đã tỉnh táo hơn,bàng hòang mới nhận ra mọi việc quá muộn.Nhìn lại đóng chiến tích cô ngây ra.Trăm vạn lần sai,ngàn vạn lần hối hận tự chữi mình ngu ngốc để sa lưới hắn,mà chẵng biết ,còn cao ngạo vẻ vang cái gì chứ.
-Anh thật bỉ ỗi,anh muốn gì ở tôi hả,chỉ phá hỏng chuyện làm vô liên sỉ của anh,và giẫm lên chân anh,có cần phải hại tôi như thế không,anh là đàn ông mà tính kỉ vậy hả?-Nó cao giọng,tuy là tức nghẹn cỗ,nhưng cái kiểu này thì thật quá đáng,hại tới đời cháu nó thì chắc lúc chết chúng nó chắc cũng không nhận bà cố này ,không có người thấp nhan thì thật là tủi thân.Đành liều 1 phen lấy lại oan ức.
-Nhiêu đó là đủ.”_âm thanh trầm bổng vang lên văng vẳng bên tay trong căn phòng rộng lớn hỗn độn,nghe như rất diệu êm,nhưng thật chắng êm diệu chút nào.:-Tôi ghét nhất là ai giẫm lên chân,phá bữa ăn sáng của tôi là chuyện nhỏ,bữa ăn ngon tôi không thiếu,nhưng cố tình giẫm lên chân tôi thì khó mà tha.
Nó trừng mắt,không thể hiễu nỗi việc làm bữa bải phóng túng nơi công cộng ,mà tên đàn ông trong lịch lãm trang trọng này chỉ cho là bữa ăn.Thật không thể chiu nỗi,thể lọai này con gái nên tránh xa không thì khổ cả đời.Cô tự nghĩ thế,xong tay siết mạnh vẻ chán ghét.:-Thế thì tôi phải làm cả đời ở đây sao?.Cái giá này có đắt không?.Đã thế kỉ 21 rồi vẫn còn thể lọai phong kiến thời xưa,anh xem tôi là Mị chắc.!
(Mị là nhân vật nữ chính trong tác phẩm Vợ chồng A phủ của Tác giả Tô Hoài là nhà văn nỗi tiếng ở Việt Nam.Nói về hòan cảnh phong tục ở Tây nguyên và tình cảnh đáng thương của nàng Mị.Cha mẹ vì không có tiền cưới đành vay tiền của Thống Lí Pá Tra giàu có nhất vùng làng,đời trước không trả hết thì đời sau phải chịu,Mị vì trả nợ mà về làm vợ A sử con trai nhà Thống Lí Pá Tra.Bị bắt về làm vợ nhưng thật ra chẵng thua kém gì người ở đợ,cày ngày đem như con trâu thế mà trâu vẫn được nghĩ vào ban đêm,nhưng Mị thì phải làm cả ban đêm,làm công cụ ấm giường,con phải chịu những đòn roi của A sử,bắt trói giam trong căn phòng chẵng khác gì nhà tù.Còn chuyện về làm vợ của A Phủ,ai muốn tìm hiểu thì tự tra đọc nhé.)
Hắn khẽ cười lạnh,giọng trầm trầm nhưng vẫn có chút ngạo nghể.: -Chỉ khác cô không phải vợ tôi mà là nô lệ của tôi.Hay cô muốn làm vợ tôi vậy thì có lợi cho cô rồi.
-Đừng có mơ,ngạo mạn đáng ghét,anh là tên ma vương dâm đãng.”_Tiếng nó nhanh như chốp đớp trả,giọng chanh chua không chùt khiêng dè,không hiễu sao trước ngườ đàn ông này rất đáng sợ,nhưng nó luôn cảm thấy phong thái tao nhã không hẳn là 1 tên hun bạo,nên không hẳn là quá mức khiếp sợ.Chưa thể hả cơn giận run người nó đanh đá nói tiếp:-Anh hãm hại tôi chưa đủ muốn hại luôn đời cháu chưa ra đời của tôi luôn cả,nếu không phải anh chơi trò biến thái thì sao tôi điên tiết đạp phá,lỗi 1 phần cũng tại anh mà ra.
Hắn đanh mặt,trừng mắt nhìn lên nó,ánh mắt như có thể đâm thủng đôi mắt to tròn lung linh kia mà không khỏi lạnh giọng:-Vậy cô đang quy lỗi cho tôi.Giẫm phải chân tôi mà không biết hối lỗi,còn muốn chạy thóat,còn lăng nhục tôi,cô thật không may mắn.”
“Không may mắn”Nó nhận ra câu này có ý gì,đúng là cô không may mắn vướng phải tên Ma đầu này thật là vận xui cả đời.Đang yên đang lành,từ đâu Sao hỏa sao kim nào ném xuống cho nó cái người đàn ông “Bề ngoài là phật tâm thì là xà”,nó cả đời này ghét nhất là lọai người này,khó đóan,tham hiễm,luôn mang tính sát thương,dù vẻ ngaòi tao nhã trang trọng nam tính làm người ta hay tưỡng bở.Nó chính là không ngờ rằng cái mình ghét thì lại càng vướng phải đúng với câu “Ghét của nào trời trao của đó”
-Được,tôi xin thật lòng tạ lỗi với anh,anh là người lớn không đành chấp với kẻ nhỏ không hiểu chuyện như tôi có được không.!”_Cứng không được thì mềm,quả là 1 chiêu không tồi,đành cắn răng tạ tội,mong giảm bớt phần nào sự phẫn nộ của hắn trước.
|
Chương 11:Hắn ta không kẻ tầm thường
----Rè…rè----Hắn im lăng lúc lâu,quái dị nhìn nó đôi mắt mang ý cười,định lên tiếng nhưng Tiếng chuông điện thọai lại nhanh hơn,hắn thong thả nhìn lên màn hình rồi đẫy ngón tay lên màn hình.
-Chuyện gì?_Cái kiểu nói chuyện thế này chắc là đang nói với cấp dưới,mới tỏ ra không phép lễ mà cái giọng bá đạo. -……………………… -Được,30phút nữa._Khẽ chau mày nhưng không rõ thấy,cất giọng trầm ổn,rồi nhanh đứng dậy,bước nhanh ra ngoài mà chẳng buồn liếc nó 1 cái,coi như nó không hề tồn tại.
Như chết trân lặng người vài giây,mới kịp hàon xác thi hắn đã vọt đi khuất mất khỏi gian phòng.:-ấy ấy..khoang đã,chưa nói xong mà!”Nó hấp tấp chạy ra nói với tới.Mong sau hắn quay lại ném cho nó 1 câu rõ rang cũng được,khỗ nỗi hắn như điếc chẵng ngeh àm càng đi nhanh ra cỗng,lên xe vụt đi.
-Trời…đất..anh ..anh đi thế này tôi…tôi phải làm..làm sao đây.’”_Thẫn thờ miệng phát ra âm thanh nhỏ đến nổi chỉ nó nghe được,giọng lấp bấp không thể không rối não.Làm sao mà dẹp cái đóng hỗn lọan này,làm sao giải quyết xong vụ này,Làm sao được thoát khỏi đây,Chẵng lẽ cao chạy xa bay.Ý nghĩ lóe lên trong đầu.Ngay lúc đó cái giọng khan đặc vang lên tai nó.:-Cô Trịnh,Cậu chủ dặn cô trước khi cậu ấy về phải xử lí xong những thứ trong phòng khách.Cậu ấy còn dặn tuyệt đối không để cô rời khỏi đây khi cậu ấy chưa về.
-Gì chứ”Nó nhìn ông Quan gia trầm tĩnh nói. mà sao nghe thật chói tai,ý nghĩ trốn khỏi đây cũng ngay lập tức dập tắt.”:-anh ta lúc nãy đi vội,đã dặn từ lúc nào?
-Là cậu chủ vừa điên thọai báo tôi phải trông coi cô cẩn thận.”_Nhìn nó với anh mắt thật khó diển tả,kí lạ có,khó hiểu có,tó mò có,khinh miệt cũng có.Nói rằng trông coi nhưng thật ra là muốn giam cô ở đây.Nó thỡ nhẹ,ủ rủ gật đầu:-Tôi biết rồi”_Lúc này thật chẵng biết phải nghĩ thế nào đầu óc vừa mới qua 1 cơn khủng hỏang chắng còn sức lực để nghĩ ngợi tính tóan nữa,tới đâu hay tới đó.Nó quay bước đi vào lại phòng khách,dọn dẹp bãi chiến trường. -----Tập Đòan CEO-----
Tiếng bước chân lộp cộp vang điều trong đại sảnh,Sải bước rộng,hắn phong thái trang trọng không thiếu sự phong độ uy thế,.Đi đến đâu mọi nhân viên đang làm việc hay đang bản bạc bận rộn cũng phải đưa mắt lên kính cẫn cúi chào hắn.Vừa đi tiêng nói người bên cạnh gấp gáp lien tục
-Ngài Dương Tổng,tất cả cổ động đã tự triệu tập lại ở phòng họp,có vẻ rất quan trọng,họ bảo nếu Dương Tổng không ra mặt thì không được.”_Giọng nam nghe nhã nhặn và đầy cung kính vừa nói vừa đi theo truyền đạt 1 cách gấp gáp.
Hắn không trả lời chỉ “Hừ” 1 tiếng như đã nghe.Chàng trai kia vẫn tiếp tục uyên thuyên.
-Nghe nói bên Tống Thị ngay sức ép cho bọn họ,1 số chi nhánh bị Tống thị ngay cản trỡ.Chắc là do việc này nên bọn họ mới gắp rút như thế,
Ánh mắt chẳng thể hiện chút biểu cảm nào,vẫn lạnh nhạt và lãnh đạm khảng khái bước rộng theo lối đi.Không lên tiếng nhưng vẫn nghe rõ từng từ.
-Nếu đến đo chắc hẳn,bọn bọ sẽ bắt Ngài lên tiếng nhường kế họach đó cho Tống thị,để họ dễ dàng giải quyết ổn thỏa.
-Tôi nghĩ rằng…Ngài không nên ra mặt.”_Anh thư ký đi theo hắn nhiều năm,tùy rằng anh không phải là thư kí duy nhất bên cạnh hắn,biết rõ phong thái làm việc của hắn,dứt khóat một là một,2 là 2,một khi đã muốn thứ gì điều bất chấp có khó cỡ nào chẵng e ngại mà ra tay rất nhanh và chuẩn,nên thị trường cổ phiếu nhờ vậy mà lớn mạnh hơn,cách suy nghĩ không ai đoán ra được Dương Tổng này muốn gì.Từ 1 nơi người ta tưởng rằng chẵng mang lợi ích gì giống như nuôi gấu bắc cực ở sa mạc,quả là những cái vô lý như thế,mà qua tay hắn bảo “Được,nhất định được”thì thật sự là được,thành công ngaòi mong đợi.Thị trường cổ phiếu rơi đến không ngốc đầu nỗi,ai cũng hỏang hốt bán ra,còn Dương Tổng lại bảo phải mua,mua càng nhiều càng tốt,chẵng khác gì tự mình hủy diệt mình.Đó cũng là việc làm mà anh thư ký này nể phục,vì ngay ngày hôm sau khi mua vào giá cổ phiêu đột ngột tăng tới chống mặt.Kì lạ đến mức khiến người ta chẵng tin nỗi chuyện kỷ lục từ trước tới này,Sau 1 đêm Dương Tổng nắm trọn trong tay số tiền có thể mua đứt mấy quốc gia 3 nhỏ,1 lớn.Người ta để đặt cho Dương Tổng 1 cái tên lưu danh trong Truyền thuyết Thống Lĩnh Thị trường cổ phiếu,chứng khóan.
Chẵng trách chỉ mới 20 tuổi đầu có khả năng ngồi lên vị trí 1 Công Ty nói nhỏ không nhỏ,lớn không lớn mà trong vòng 5 năm như cái chỡp mắt đã đứng hàng cao nhất trong giới kinh doanh lấn ra Thế giới.1 người khiến người ta phải nể phục vạn phần,đã có sách nói viết về Doanh nhân Tài giòi 25 tuổi này ghi vào kỉ lục huyền thọai giới kinh doanh,không ai không biết mặt,nhưng lạ là chẵng ai hay bất cứ nhà báo nỗi tiếng nào có thể săn đón được hành tung của hắn ta,1 chút tâm hơi cũng không tài nào bắt kịp,anh ta như gió cưỡi mây thật làm cho người ta không thể không tò mò.
Anh thư ký nói không nên ra mặt không phải vị sợ Ngài Dương Tổng không đối phó được,mà là chuyện vặt không đáng phải ra mặt,Tống thị muốn ngây sức ép cho Đám cổ động để muốn Dương Tổng phải ra mặt,điều này ai cũng nhìn thấy,lẽ nào người có thể nắm trong tay quyền lực như thế lại phải dọn dẹp chuyện cỏn con này ư.Lúc nảy chỉ là do đám cổ Đông gây hung gây hổ ,một thứ ký chưa đủ khả năng tự hành sự,nên anh đành điện thọai báo với Dương Tổng nghe ý kiến ngài để tự mình hành xự.Nhưng nào ngờ,Dương Tổng cao cao tại thượng lại muốn đến đây giải quyết.Đây quả là ngài Dương Tổng không ai nắm bắt được,hắn ta suy tính gì.Việc nắm bắt được con người này giống như “mỏ kim đáy bể”.
Dương Vĩ nhíu mày,nhưng đôi mắt vẫn thong thái tỏ vẻ uy nghiêm.:-Ta sẽ giải quyết”_âm vực không mặn không nhạt,không lạnh không nóng,chỉ 4 từ khiến người ta nghe mà điến người,vẫn cảm nhận được sự không vừa lòng.Anh mới giựt mình nhận ra cái sai trầm trọng của bản thân,việc của Dương Tổng ngài anh sao có quyền bảo thế nào,mà cả gan dám bảo Ngài Dương Tổng nên hay không nên.
-Vâng,tôi sai rồi thưa Ngài.”Anh thư ký Trương cuối đầu nhận lỗi,dù Dương Vĩ chẵng trách khứ,hay dùng kiểu răng dạy,nhưng lời nói đủ khiến người ta biết được mà nhận sai.hắn không phải đơn giản,chỉ có cô ngốc Nguyệt Hàm là không biết ý tứ,con người ngơ ngơ không nhận ra sai trái mà chọc phải ổ chúa tể.Đành phải chịu khổ.Thư Ký Trương nhận cái sai xong nhanh tay mở cửa ấn nút thang máy,chờ hắn bước vào trước.
-Cạch----
Tẩt cả tiếng ồn trong giang phòng khi nghe tiếng cửa tự động bằng tấm kính dày vang lên.Đều im bặt,tất cả 50 người trên dưới đều hướng mắt lên chăm chú nghiêm trang đưa mắt hướng theo sự di chuyễn của Dương Tổng,nam nhân đầy khí chất,vẻ mặt còn quá non trẻ thanh tú,nhưng Không mất đi cái ngạo mạn phong độ lẫm liệt muốn bao trùm cả bầu trời của thời tuổi trẻ.
|
Nói là 50 người cổ Đông,nhưng đây chỉ là mang lưới chính nhất nắm giữ số cổ phần lớn nhất,còn riêng chưa tính những cô đông trung và nhỏ,và các Tổng giám đốc nhiều chi nhánh lớn nhỏ hết thảy quá thật không thể 1 ngày mà tổng lượt xem hết.Những người cổ Đông đa phần điều là người người trung niên mắt sụp bụng phệ,tráng hối.Tuy nhiên vẫn toát lên sự sáng suốt và khôn ngoan,Có kẻ vẫn chưa hẳn phục Dương Tổng tuỗi đời chỉ bằng phân nữa họ.Cũng đúng thôi xưa này thời đại nào cũng thế,dù là vua đứng đầu 1 nước vẫn có kẻ không phục,nên những Triều đại điều có chuyện về quan lại làm phản,cướp ngôi đọat vị.Thì Thế Kỉ 21 cũng không khác là mấy.Đứng đầu 1 Tập Đòan lớn nhất nước,đứng Thứ 2 thế giới,việc có kẻ chưa phục là chuyện không tránh khỏi,nhưng ắt hẳn chưa 1 ai dám ngạo mạn mà thách đầu với Dương Tổng con quỷ hút tiền Thị Trường cổ Phiếu và chứng khóan.Kinh Doanh không chỉ 1 mà mấy chục ngành nghề,Tập đòan CEO bao trùm hết.Liệu ai có năng lực đấu với người thần thánh này,chắc chỉ có 1 người dám.(Ai thì sau này sẽ rỏ).Nếu 2 người này mà đấu chắn chắn sẽ náo động cả Thị trường,lúc đó sẻ có màn kinh thiên động địa trăm năm có 1.Nhưng điều này chắng không thể có khả năng,vì họ chưa có lí do gì để đối đầu cả.
Từ trước đến nay,muốn gặp được Dương Tổng phải là dịp rất hiếm có,thường 1 năm Dương tổng chỉ xuất hiện ở CEO 1 vài lần,thoắt ẩn hiện khó mà biết được,nhưng việc trong CEO từng bộ phận nhỏ không gì là hắn không biết,nên việc điều hành cả 1 Tập Đòan hùng hậu mới càng trở nên siết chắc và bề thế.May được dịp huyên nào thế này,ai cũng muốn ra vẻ chứng tỏ thực lực.
Trước khi hắn bước lại cái bản dài mấy chục mét,có người bước tới nghiêm trang đeo cho hắn cái micô vắt ngang đeo lên 1 bên tai để sát ngay miệng hắn cẫn thận,rồi cuối đầu quay đi.Tất cả điều đứng lên cúi chào nghiêm nghị,xong mới ngồi xuống.Ánh mắt hắn không hề đỗi.Cách ngồi xuống chiếc ghế lớn nhất mà ai cũng ham muốn 1 lần trong đời được ngồi mà cũng khác thường uy thế,mạnh mẽ mà tao nhã cho thấy không ai xứng đáng ngaòi hắn.Chiếu ánh mắt sắc bén đão 1 vòng.Vẫn không hề cất tiếng nào,cũng làm cho người ta e dè.
-Ngài Dương Tổng.”_Trong không khí trầm lặng thật con muỗi cũng không dám bán mạng mà bay vào,nếu lỡ mà lạc đường vào đây chắc cũng sẽ chết vì ngộp khí.Tiếng nói bổng vang lên thông qua bộ micro trên miệng của 1 người đàn ông,đôi mắt sâu,vẻ tà tà giọng nghe có vẻ đáng sợ.Mọi người đều tập trung nhìn,hắn cũng hướng anh mắt tới tỏ ý “cứ trình bày.”.
Ông ta hiểu ý,nghiêm trang nói:-Dương Tổng,chắc hẳn ngày cũng biết chúng tôi tất cả triệu tập tại đây là có chuyện gì,mong ngài suy xét kỉ càng để nhanh chóng ổn thỏa.”_Nghe thế tất cả đều gật gù tỏ ý tan đồng,
Hắn mặt lạnh đá,không biết khi nào trên mặt này mới có biểu cảm gì mà chờ đợi,Hắn chỉ gật đầu tỏ ý đã hiễu,phất giọng nhàn nhạt:-Đã như thế thì không nên nhân nhượng.”
Hết thấy 50 cặp mắt đều sững lên,ngạc nhiên,sau vài giây lại có 1 người khác truyền âm thanh tới:-Ý ngài là nhất quyết giành lấy khu đó.Tống thi tuy không phải bề thế như CEO nhưng cũng có thể có ảnh hưởng không nhỏ trong giới kinh doanh.Khu đất đó vốn dĩ thuôc về Tống Thị chúng ta thật không nên…..”
-Tôi đã quyết định_Chưa dứt câu hắn đã cắt ngang lấy lời của ông Cổ Đông ngồi vị trí thứ 39 khẳng định 1 lần nữa cho câu nói “Đã thế không nhân nhương” ban nãy.Lời nói có phần kiêu ngạo uy quyền khiến cho người khác không thể phản đối.Cả 50 người lại sửng sốt,bắt đầu xì xào nói với nhau,nhưng nếu phản đối thì không dám lấy 1 ai lên tiếng.
-Tổng Thị tôi sẻ giải quyết,hãy mở cuộc từ thiện Dương Châu._Lời nói quỷ dị,nhưng rất nghiêm túc lạnh lùng,Chẳng cần phải bàn bạc nhiều them,ý định đã vạch sẵn,kế họach đa được truyền tới máy tính từng người,hắn chỉ là Thông báo,không có ý muốn giải thích nhiều quá tốn thời gian đắt giá của hắn.
-Từ thiện Dương Châu,Nó có ích lợi gì,việc Tống thị cố tình cản trở những đầu mối vận chuyễn các mặt hàng được tung ra,khiến sản phẩm phải trì truệ,còn họ luôn tung ra thị trường sớm để chèn ép công ty con, tuy không anh hưởng đến CEO mẹ ,nhưng nếu cứ thế công ty con như thế sẽ gặp khó khăn,cũng chẵng tốt cho việc mở rộng.Khu đất có khả năng hái ra tiền ai cũng muốn tranh giành,Tống thị thế lực không nhỏ,tốt nhất tránh thêm 1 kẻ thù trước mắt là tốt nhất.Lúc này con mở Từ Thiện Dương Châu chẵng khác nào muốn ra mặt tranh giành.”1 người có vẻ điễm tĩnh,ánh mắt không chút tầm thường,ngủ quan sáng chói chỉ cỡ 40 tuổi,nhưng phần khí thế ngạo mạn cũng không thua xa Dương Vĩ là bao.
Hơi thở đều đều,không tỏ ra chút phản ứng nào,hắn cứ bình tĩnh mà im lặng,nhưng không giống đang suy nghĩ,mà đang xem xét thái độ của mọi người,như đọc ra được từng ý nghĩ trong đầu của bọn họ.Phong thái này thật chưa ai qua mặt được hắn.Hẳn không chỉ ngạo mạn mà còn bình tĩnh nhìn sắc mặt àm đóan tâm tư người khác,rồi mới ra quyết định khiến người ta không kịp trở tay.:-Tôi có bao giờ làm chuyện không có lợi cho tập đòan CEO chưa.?
-Chuyện này..!_Tật cả lại 1 phen giật mình,lời nói không dài dòng phải giải thích lý do tại sao thế này thế kia,mà cũng khiến người ta ngộ ra,nhìn hắn lãnh đạm làm người ta không rét mà run.
Không muốn mất thời gian thêm,hắn lại nói tiếp.:-Khu đất đó phải có cho bằng được.Hãy tổ chức từ thiện tại Trường Âu Á trong khu vực đó.
-Tại sao?-Cả 50 người Đại cổ Đông hầu như không hẹn mà đồng thanh,sự ngạc nhiên và khó hiễu ngày càng nhiều.Nếu hôm nay không có câu giải thích hợp lý thì khó mà làm vừa lòng mọi người.
Được cái gật đầu của hắn,như hiễu ý Thư ký Trương bắt đầu lên tiếng giải thích cặn kẽ.:-Thưa tất cả các Đại cổ Đông.Việc nhất định phải thâu tóm được khu đất gần trung tâm sẽ hái ra tiền chắc chắn ai cũng biết.Không chỉ lợi nhuận có được là Chục Tỷ USD mà hằng năm nếu xử lí sạch sẽ số lợi nhuận không chỉ có Mấy chục mà là mấy vạn.Điều quan trọng hơn là,nếu thành công mỡ buỗi từ thiện Dương Châu này,sẽ kết giao được các nhà thầu lớn,Được biết Trường Âu Á được sự tài trợ lớn từ các Thương gia ở nước ngoài rất nhiều.Chọn trường Âu Á nghe có vẻ không hợp lí,nhưng hoàn tòan rất có lợi cho chúng ta khai thông được nhiều hơn từ bên ngòai và các thương gia lớn bên đó,sẽ giúp ích cho chúng ta giành được thuận lợi Khu đất vàng gần Trung tâm hơn.Dương Tỗng luôn vì Tập Đòan CEO mà tận tâm.!
-Nhưng Tập Đoàn CEO là Tập đòan lớn,việc thâu tóm 1 khu đất thì có gì phải dốc công khó khăn nhiều như thế.Khu đất Vàng trước này thuộc quyền sở hữu của Tống Thị.Tuy Tống Thị chưa khai thác xữ dụng nó,nhưng việc ra tay giành như thế thể diện của Ceo chẵng phải bị đánh giá sao?.Nếu mở Từ thiện Dương Châu nghe ra có lợi nhưng mặc khác lại rõ ràng ra mặt đấu với Tống Thị,một công Ty nhỏ hơn chúng ta có thể nào để người ta chê cười,ỷ lớn hiếp nhỏ.”_Một vị Đại cổ Đông ngồi vị trí thứ 10 khẳng khái lên tiếng,tùy có phần ai cũng e dè Dương Tổng cao cao tại thương kia,nhưng đã ngồi được vị trí này quả là không phải hữu danh vô thực.
-Nếu đã nói là công ty nhỏ sao có khả năng dùng từ “đấu”,mà có quyền lên tiếng chê cười!_Lời nói lạnh như hàn băng ở bắc cực,trầm trầm vang lên không chút khó nghe mà làm cho người ta cảm thấy thật quá bá đạo.ngang ngược,đúng là phong thái của 1 Dương Tổng.
-Vậy Công ty Tống Thị sẽ cố tình khó dễ các chi nhánh ở dưới thì sao,chẵng lễ bỏ mặt các công ty chi nhánh con.
-Nếu đã vậy,hủy diệt đi.”_Mùi sát khi bắt đầu nồng nặc,âm thanh trầm ổn không hề thay đỗi,nhưng sắc mặt hắn bắt đầu khó chịu,việc lằng nhằng vớid đám người này thật làm hắn chán chường.
-Hủy..hủy..diệt,Ngài sao..có thể..”_Sắc mặt tất cả bắt đầu đi,đây không phải là mục đích của buỗi họp hôm nay àm họ muốn,hình như nó đang đi khá xa.
-Ngài muốn Tống Thị biến mất.Không thể được thưa ngài.Tống Thị tuy chỉ là Công Ty dù không phải là Tập Đoàn ,nhưng là 1 Công Ty lớn chiếm ¼ thị trường trong và ngòai nước rồi.Nghe được tin Tống thị được 1 thế lức lớn sau lưng chống đỡ,phải không tầm thường dễ dàng đánh bại.Nếu là nhân vật tầm thường thì chưa chắc dám ra gây sức ép cho chúng ta từ các chi nhánh.Ắt hẳn họ cũng lường trước phải đối đầu với chung ta rồi,nếu chúng ta còn cố tình gây chiến ra mặt dù không có hại nhưng sẽ không có lợi.CEO chỉ cần lợi ích tập trung thu lợi nhuận,trước nay không hề đấu đá với ai cả.Không nên gây ra 1 kẻ thù vô ích.
Hắn nheo cặp mắt chim ưng sắc bén của mình lộ rỗ mùi sát khí nồng nặc đến nỗi Thư kí Trướng đứng bên cạnh cũng không thể nào thở nỗi.: -Không cần nhiều lời,mau tiến hành cho tôi.Tôi cần những người vô ích lắm lời.”_Âm thanh vừa dứt hắn ngạo mạn đứng lên quay ra cửa thẵng chân bước ra,mặc kệ bao nhiêu ánh mắt sững sờ bị hắn bỏ lại phía sau lưng.
-…………………………………………..
Bao nhiếu tiếng xì xào vang lên,tiềng ồn ào cùng vẻ mặt tức giận của mọi người.Thư kí Trương chỉ cúi chào rồi nhanh chân bước theo hắn.
Vừa ra xe,không biết hắn nhìn thấy gì,đột ngột dừng bước lại.
-Anh.!-1 giọng nói ngọt như kẹo đường vang lên nghe thật êm tai,cách hắn không xa.
|
Chương 12:Sự đụn chạm. -Tại sao tới đây”_khuôn mặt điên trai thân ảnh cường tráng vẫn không hề nhúc nhích,luôn buông lời lạnh nhạt,dù trước mặt có là cậu bé xinh xắn như con gái luôn làm người ta không kiềm lòng mà thương yêu.
-Vì đến nhà không thấy anh hai đâu,nên tiễu Dõan mới đến đây,tiễu Dõan nhớ anh hai lắm.!”_Đôi mắt to tròn chớp chớp như thiên thần,kháo khĩnh mà nắm nắm tay áo hắn giựt giựt.
-Mẹ đâu?”_Đôi mắt không hề lây động,chẵng tỏ ra yêu thương với kiểu làm nũng của thằng bé 5tuổi.Chăm chăm nhìn xuống vật thể nhỏ bé tẹo dưới chân mình.
-Mẹ nói,anh hai không muốn thấy mẹ,nên khi thấy anh hai ra mẹ đã đi rồi.Anh hai đưa Tiễu Dõan về đi.”_Vẻ mặt phụng phịu,tròn trĩn xinh xắn,đôi long mi dài vẫn liên tục chớp,trông ngây thơ đến chịu không được vẫn ngẫn cao cỗ lên nhìn khuôn mặt lãnh lẽo phía trên.
Hắn không nói gì thêm,chẵng ôm lấy 1 cái,cũng chẵng bế nhóc con lên xe,mà chỉ nắm lấy đôi tay bé xíu trắng nõn cằm gọn trong bàn tay to lớn của mình mà dẫn đi vào xe.
Trên đường đi,ánh mắt hắn nhấm ghiền,phong thái thả lỏng như đang ngủ,mặc cho thằng bé tên Tiễu Dõan cứ uyên thuyên mà làm nũng,dù lạnh lung nhưng hắn không hề tỏ ra khó chịu hay bực tức
Sáng hôm sau.
---------Bíp---Bíp----Tiếng chuông cửa phòng nó vang in ỏi
Hắn đứng nhấn cửa nhưng nó vẫn không độnh tịnh.
-----Bíp---Bíp----
-Tôi cho cô 30giây_Hắn chờ mãi vẫn không thấy lên tiếng,mặt hắn bắt đầu có dấu hiệu không vừa lòng,nhíu mày.
----Cạch-----Cánh của bằng thủy tinh dày được mở ra
-Làm gì mà chưa …._hắn bước vaò nhưng không thấy nó trên giường.đảo mắt nhìn 1 lượt căn phòng.
---------Cạnh----Tiếng mở cửa từ trong phòng tắm. Nó từ trong phòng tắm bước ra,trên người chỉ quấn tắm khăn long lớn quanh người.Nó chợt sựng lại khi thấy hắn đang trước mặt mình.
-TÊN BIẾN THÁI NÀY,KHÔNG BIẾT LỊCH SỰ NHẤN CHUÔNG SAO.?_TiẾng quát chói tai vang lớn,nó ôm chiến khăn tắm lùi về phía sau vài bước.
-Còn lớn tiếng,tôi thảy cô xuống dưới lầu._sắc mặt hắn biến sắc,gằng giọng rồi hắn thản nhiên nhìn nó từ trên xuống dưới.
Nó giựt bắn người,tim đập lọan xạ,chưa hết bị hắn dọa,giờ con bị hù sẽ thảy cô từ đây xuống dưới, đây là tầng 3 không hề thấp chút nào,bị hắn ném xuống bảo đảm không thể tòan thay.
-Anh…anh ra ngoài đi,tôi cần thay..thay đồ!_Nó thấy hắn cứ nhìn chầm chầm vaò người nó,nó liền dùng tay phong ngự trước ngực,mặt đỏ ửng lấp bấp nói khéo đuỗi hắn ra ngaòi.
-Phòng này là của tôi nằm trong căn nhà thuộc quyền sở hữu của tôi,tôi đi hay không,chưa tới lượt cô quản.Mau thay nhanh.”_Nhìn nó tà mị nhưng thái độ vẫn ung dung ngồi xuống cạnh giường trầm giọng nói.Không có ý định đi ra.
-Tôi..Tôi…vào trong thay vậy…”_Bị hắn làm xanh cả mặt,run run định lại tủ lấy đồ rồi chẩn bị bước vào phòng tắm.Cũng do cái tật quên mang đồ khi đi tắm,ỉ I sẽ không ai vào,nên giờ mới thành ra cớ sự này.
Nhếch môi không biết hắn định sẽ làm gì,bật ngồi dậy đi về phía nó tiến đến gần.Thấy hắn bước tới mình nó vội luì lại sợ hãi,ánh mắt hắn lúc này thật khó tả,thật gian xảo.
-Làm….làm gì …._luì về phía sau đến vách tường thì không lùi được nữa,nó nắm chặc khăn long.
Hắn vẫn tiếng đến rôì ôm sát người nó vaò mình.Nó hoảng sợ ngẩng mặt lên dè chừng.Hắn dần đưa mặt mình áp sát vào má nó.Môi chạm nhẹ lên đôi vai gầy trắng mịn của nó,Nó cảm thấy hoảng sợ tay nắm chặc lai thành nắm đấm.
-Trá..nh ra…_nó run rẩy gì hành động khó hiểu của hắn.Cố đẩy người hắn ra. Dù vậy nhưng hắn vẩn siết chặc người nó hơn.Lúc naỳ nó cảm nhận được hơi thở ấm nóng mạnh mẽ và mùi hương nam tính trên người hắn ngày một nồng hơn.
Hắn thì thào tai nó,từng hơi thở của hắn phả vào mặt nó,khiến nó run rẫy nhắm tịt mắt lại.
-Cỡi ra!- hắn thì thào thật nhỏ vaò tai nó rôì cươì gian.
Cái tên bá đào này làm nó như muốn đứng tim chết ngay tại chỗ,sao có kẻ ngạo ngược,biến thái như hắn cơ chứ-Hơ.._nó giật mình mở mắt ra,lòng ngực phập phòng và đôi vai run rẫy,càng khiến hắn kháoi cảm.
Hắn lại nở nụ cười nhẹ,rôì lướt nhẹ môi lên má nó,môi hắn chạm vào má nó,khiến nó đỏ bừng mặt.Hắn bắt đầu ngịch tai nó bằng cách đưa đẩy Chiềc lưỡi của mình,chiếc lưỡi ấm nóng chạm vaò tai nó,làm nó càng run sợ hơn,tim không ngừng biểu tình muốn nhảy ra khỏi lòng ngực.Cảm giác này nó chưa bao giờ xảy ra,Cả cơ thể nhỏ bé bị thân thể cao lớn như tấm đá lớn cường tráng mà ôm trọn.
-Bốp----Rầm
Hai tay ôm lấy chổ đau vừa bị nó đá thẳng chân vào chỗ hiễm ấy.Mặt hắn nhăn nhó đau đớn,ngả vaò salông.
-CÔ….MUỐN CHẾT …CÓ PHẢI KHÔNG…”Tiếng gằng giọng quát lớn,trong lời nói có phần đau đớn,chưa bao giờ hắn xãy ra tình huống mất mặt thế này.Một người ai cũng phải sợ hãi run rẫy khi đứng trước hắn,vậy àm giờ lại rơi vào tình trạng dỡ khóc dỡ cừoi,chắc chắn hắns ẽ không dễ bỏ qua việc làm ngu ngốc này của nó.
-Hahaha,tưởng dễ ăn hiếp tôi này lắm hả,đừng có mơ nữa bưỡi ơi,như thế này là cảch cáo nhé,con lần nữa lợi dụng tôi thì sẽ đau gấp 3 lần như vậy nữa._nó đắc chí,hất mặt lên ngằn giọng nhìn hắn ,tay chóng hông.
-Rắc…rắc—
Mới dứt câu,vẻ đắc chí không bao lâu,đã bi hắn nắm tay bẻ ra tiếng như gãy xương,hắn là ai chứ,đạn bắn còn chưa nhầm,đau 1 chút không làm khó hắn đã có thể đứng lên phong độ hiên ngang,mùi tà khí sòng sọc được tỏa ra khắp căn phòng,Ma vương hiện ra không một chút nhân từ,dù trước mặt là con gái chân yếu tay mềm,đụn phải hắn đều phải nhận hậu quả
Mặt nó nhăn đến sắp khóc,nhưng chẵng kêu lấy 1 tiếng,tính khí ngang tàng của hắn làm nó càng ngang bướng hơn,nó không chấp nhận chịu thua dễ dàng,đôi tay đau đến mặt cắt không còn hột máu.Hắn tuy chưa nguôi nộ khí trong lòng,nhưng ánh mắt và gương mặt đã dịu đi một phần.1 tay bế sốc nó lên giường. Đặt nó dưới thân,gương mặt nhỏ nhắn tỏ ra kiên cường nhìn hắn không hề động mi mắt.:-Cô đang thách thức tính nhẫn nhịn của tôi có phải không.?”_lời nói có phần tà ác,nhưng không có mùi máu lạnh,thấy nó im lặng mà không lên tiếng,hắn cằm lên cánh tay vừa bị hắn bẻ khớp lúc nảy,khi hắn vừa nhấc lên,gương mặt nhỏ bắt đầu phản ứng đau đớn mà nhăn lại.:-Đau không?_âm thanh lần này rất nhẹ nhàng chẵng pha thứ quỷ dị khác thường nào.
Nó lại không lên tiếng,đôi mắt to long lanh vẫn trừng trừng ngước nhìn hắn,khuôn mặt hình chữ Điền với chiếc càm nhọn cạnh góc cạnh đều khiến cho người ta mê muội,đôi môi mỏng đặt biệt chẻ sâu ẫn hiện đỏ như màu son con gái,quả thật gương mặt nam tính này lại tạc lên cánh môi làm người ta thèm khát đến thế,chiếc mũi cao thon nhọn đang hướng xuống mặt nó như con dao nhọn mà cảnh cáo nó”không được nhúc nhích”,mái tóc nâu đen có vẻ như rất mềm muợt thản nhiên phủ xuống làn da rám nắng láng mịn đầy quyến rũ của hắn thật là có 1 không 2.Nó bật chợt nhận ra mình đang quan sát gương mặt hắn quá tỉ mĩ,vội đánh mắt đi nơi khác không muốn nhìn hắn nữa(t.g:giờ khắc này mà còn có thể ngắm trai cơ đấy),Vô tình ánh mắt dừng trên khuôn ngực đang bị lộ ra trong cỗ áo hình cỗ tim của hắn,săn chắc và có lẽ nó cứng như đá,mà da bánh mật khóac lênkhuôn ngực này rất lý tưỡng,nếu bây giờ không phải là nó mà là 1 sắc nữ,chắc chắn sẽ ngất xĩu,hoặc al2 cuồng dại ma thèm thuồng quấn lấy cơ thở hỏan hảo này cho xem.
-Tôi hỏi cô đau không?.Không bảo cô dùng ánh mắt thèm khát đó nhìn tôi.”Lời nói trở nên quỷ mị,cất lên nghe rõ là chế giễu.Bị hắn phát hiện,nó sừng mặt,ai bảo nhỏ lớn tới giờ chưa bao thấy thân người nào hòan mĩ đến thế này,lại còn nhìn cận cảnh full HD,dù có đang bị nguy hiễm cũng quên bén đi mất.
-Không đau”_Rõ là đang kiềm nén,mặt xanh tái đi rồi nhưng vẫn cố chấp àm kiên cường,tỏ ra cứng cỏi.
Hắn chỉ nhếch mép:-Giỏi lắm,vậy thì tự cô thay quần áo,cho cô 2phút,không thì hôm nay không cần đến trường.
-Hơ…”Sực nhớ ra lý do dậy sớm tắm rữa hôm nay là phải đi học,ngày đầu tuần mà đi trể nữa là chết chắc với Khương đầu quắn.Muốn ngồi dậy nhưng cả tay nhấc đau đến muốn khóc,làm sao thay được đồ.Cơ hồ nó không biết phải làm thế nào,bất động ngước nhìn hắn.
-A---
Nó la lên tiếng,hõang hốt khi hành động của hắn quá nhanh.Biết nó cứng đầu,nên hắn 1 tay kéo tuột khắn tắm quấn trên người nó xuống.cơ thể lỏa lồ trân trân không 1 chút che đậy,thân hình thon nhỏ,làn da trẵng nõn,mịn như sữa,làm cho hắn bất giác có cảm giác như phần thân dưới đang cuồng cuộn sôi sục.
-Anh..anh làm gì thế,tôi la lên đó”_Nó 1 lần nữa đỏ chin mặt,bị hắn nhìn thấy hết không 1 chút khiêm nhường nào,1 xữ nữ như nó sao có thể không hỏang sợ mà run rẫy.Nó lây chân cố cuộn mình lại,che đi phần thân dưới.
-Im đi.”_Tay hắn lại họat động,nâng người nó lên,dù cảm nhận được cơ thể kia đang run rẫy làn da mịn đã nỗi lên hết thành da gà,việc nó quá nhạy cảm khiến hắn kiềm chế không được,lại giỡ thối phóng đãng mà vuốt nhẹ lên cặp ngực căng tròn ngón tay nghịch cái núm hồng nhỏ xinh vừa hé nỡ.
-A..--Anh ngừng..ngừng lại”_sự nhẹ nhàng của hắn làm nó khó chịu đến mức sắp nỗ tung,cảm giác được sự nguy hiễm,nó khẽ kêu lên.
Trạng thái hình như thay đỗi,hắn giơ tay cằm lên cái áo ngực bên cạnh bận vào cho nó,như việc này là rất thành thạo.Nhưng cứ lây hoay hết 10phut cái áo vẫn chưa gọn gang nằm vào,nó từ ngượng ngùng sợ sệt run rẫy mà chuyễn thành khó chịu,bực bội,không biết hắn làm gì,cứ kéo vào kéo ra,xoa xoa nắn nắn,nó lên tiếng không cần hắn vẫn không để yên,nó đành chỉ cách cho hắn thế nhưng hắn bảo nó im miệng,hết cách để hắn đày đọa thân xác thế này,nó thấy thật nhục nhã.Không biết phải chui vào cái lỗ nào,nếu có nước đá ở đây chắc nó phải nhãy vào mới làm hạ nhiệt được cơ thể đang nóng bừng bừng thế này.
-Tại sao lại phứt tạp thế hả,cô không cần mặc thứ này nữa,bận áo sơmi vào được rồi!_Hắn thật không thể tức giận hơn,có 1 cái áo mà đã làm khó hắn,từ trước này có gì hắn khôg làm được,chỉ có cái thứ áo hắn gỡ ra trên cơ thể biết bao nhiêu cơ thể mà giờ mặc vào thật không thể dễ và nhanh như lúc tháo.Tay chân vụng về khiến hắn tối mặt,tay hắn bỏ ra giơ lấy cái áo sơmi bận vào cho nó.
-Anh đừng có đùa,làm thế sao tôi dám ra đường cơ chứ.!Không phải tại anh hại tôi bị gãy tay thì làm sao ra cớ sự này.Anh kêu nữ người làm nào giúp tôi đi.”_Thấy hắn nói là làm,nó chưa kịp hòan hồn đã một phen hú vía,sao cứ làm nó điên lên thế cơ chứ.Hắn quả là người bá đạo đứng thứ 2 không ai dám nhận thứ nhất.
-Không cần,yên đi.”_Hắn lạnh lung nói rồi thản nhiên bận áo sơ mi của nó vào,chẵng thèm để nó phản ứng,nhanh bận quần nó vào,đôi tay cố tránh da thịt nó,không muốn thấy phản ứng nhạy cảm của nó,nhìn thôi hắn đã muốn ăn rồi,đành phải kiềm chế bản tính cuồng dục,không biết hắn đang nghĩ gì,mà nay lại dễ dàng tha cho con nai tơ này 1 lần.
Nhìn thấy đầu nhỏ hồng của nó ẫn hiện trong lớp áo sơ mi trắng,hắn tự chữi trong lòng 2 tiếng “chết tiệt” rồi xoay người lấy chiếc áo khóac len dày bận vào cho nó giấu đi phần ngực đang kênh kiệu đầy thách thức người khác lại.
-Anh định cho tôi bận thế này trong mùa thu nóng bức hả?”_nó ngẫng người,bị hắn chơi như chơi búp bê thế này,cơn điên cố giằng xuống,tay thì đau cử động cũng không dám,mà bị hắn chơi xỏ kiễu này đúng là 1 thảm họa cho thời trang mua thu.
-Xuống mau đi,cô trẻ 30p rồi.!”Chẵng cần ngeh nó phàn nàn,hắn nhanh chân bước ra để cho nó 1 câu nhắc nhỏ. Nó hớt hãi chạy thẳng xuống lầu.
Nó nghe tiếng hắn vôi dừng lại,chu mỏ rôì bước tới chổ bàn ăn.
-Làm gì vậy.”_Hắn đanh mặt nhìn nó.
-Ăn sang chứ làm gì,vậy củng hỏi._nó hậm hực,keó ghế ra.Cũng may chỉ bẻ 1 bên tay trái,chừa cho nó ăn uống và viết bài.Không thì mọi việc chắc cần đến hắn hết thì đúng là 1 thảm họa.
-Vậy ngồi ăn đi,nay cô được nghĩ”_Hắn không buồn đoi co nữa,hắn bước nhanh ra xe.Giờ này àm con muốn ăn với uống.Đầu nó chắc bị hư rồi.
-Ê..Ê…_nó hớt hải đuỗi theo.
Chạy ra trước cửa xe,thấy hắn bước lên xe ngồi nó vổ vaò tấm kín xe,hắn không nhìn nó,nhưng ấn nút hạ tấm kìn xuống.
-Vậy đi bằng gì đây,nơi naỳ xa trường học lắm.Hay anh cho….
Chưa kip để nó nói hết,hắn cắt lơì nó ngay.
-Cô đi bộ đi,cô là nô lệ_hắn lạnh nhạt quay qua nhìn nó.Vô tình buông câu nhắc nhở nó biết thân phận hiện tại.Việc bận đồ cho nó là sự không xảy ra rồi,nếu không phải hôm nay dây thân kinh hắn có chút không ổn thì không chỉ bẻ tay mà thật sự sẽ ném nó xuống hồ cho cá ăn.Nó còn không nhìn ra được.
-Nhưng mà….xa như vậy sao tôi….Trể 30 phút rồi…
Hắn rồ ga chạy đi,không thèm quan tâm tới nó.Con người này rất vô tình,lạnh đến mức lửa hỏa Diệm sơn cũng không tan ra được.
-YAA…CÁI TÊN TRỜI ĐÁNH,ÔSIN CŨNG PHẢI CÓ QUYỀN LỢI CHỨ,ĐỐI XỬ NHƯ VẬY COI ĐƯỢC HẢ._NÓ TỨC ĐIÊN LA HÉT NHÌN XE HẮN CHẠY ĐI.
Nó nhanh chân vụt chạy như bay.tới nửa đườg nó đuối sức,dừng lại thở gắp. -.Phù..phù..m…ệ..t w…á,tay đau quá,số mình đúng là tàon xui,gặp phải tên trời đánh ma quỷ cũng không bằng._Miệng cứ chữi rủa,tay phải cầm tay trài nhẹ nhành sợ làm nó đau đớn,miệng cứ thở dốc
Từ đau có tiếng nói quen thuôc vang tơí.
|
Chưong 13:Tình yêu chớm nở. -Ê Heo…làm gì mà thở dữ vậy._giọng nói trầm khan quen thuộc.Khiến nó quay lại.Người con trai ngôì trên chiếc mô tô phân khối lớn,đôị chiếc nón bảo hiệm kín hết mặt,liền tháo xuống.Anh vẫn đẹp như vậy,dưới ánh nắng,dù tóc rối tung nhưng vẫn lung linh,tuyệt đẹp được lộ rỏ trên từng chi tiết của khuôn mặt Nó thấy vĩnh như thấy vàng mừng rở.-Ê…cậu cho tôi quá giang đến trường được không.Đi nha năn nỉ đó_nó như con mèo tội nghiệp nhìn vĩnh nài nỉ.
Bất giác vĩnh quay mặt đi,hình như Vĩnh đang đỏ mặt vì trog mặt nó thật đáng yêu.Rồi lạnh giọng.
-Lên nhanh di,không tôi đổi ý đó.
Nó cười tươi mừng rỡ phóng lên xe Vĩnh.
-Ê..khoan._Vĩnh rồ ga chạy đi,nó giựt mình gã vào lưng vĩnh.
-Gì nữa. -Nón bảo hiểm.
Nó nói xong Vĩnh lên ga vụt chạy đi.Nó đánh vaò vai vĩnh như muốn nói.
-Khỏi cần,ngôì yên đi,té tôi không chiu trách nhiệm đâu._Vĩnh biết ý,rồi cầm tay nó để qua eo mình.
Nó bất giác thấy ngượng ngùng tay phải ôm lấy eo vĩnh.
Trước cổng trường.
Chiếc xe hơi maù đen bóng loáng đổ gần cổng.Mấy đứa học sinh xì xào to nhỏ.Hắn đảo mắt nhìn rôì thấy chiếc mô tô đen đang chạy đến.Trên xe là nó và 1 trên con trai đang chở nó.Đôi mắt trở nên sắc nhọn nhìn về phía nó,tay bóp chắc bịt thức ăn.Hắn rồ ga lên rôì vụt chạy đi,hắn thẳng tay vứt thẳng bịt thức ăn ra ngoài.
-Ùa xe ai giống xe hắn quá vậy_nó bước xuống xe,nheo mắt nhìn chiấc ôtô vừa chạy đi.
-Chắc không phải,xe giống thôi,làm gì cái tên đó ở đây được_Nó lắc đầu rôì gật đầu,vẻ đâm chiêu.
-Làm gì đứng đó tự kỉ nữa,vào đi chứ._Vĩnh thấy nó đứng đó ngớ ngẩn không hiểu nỗi,giục nó vào nhanh.
Cả trường như náo loạn,khi bọn học sinh thấy vĩnh liền cầm điện lien tục họat động ,1 truyền 10,10 truyền 100, xì xào đổ nhau chạy ra.
-Ê tụi bây, Thiên Vương đi học rôì. -Biết gì chưa Thiên vương đang vào trường đi học đâý. -Thật không,anh ấy đi học rôì sao. -Hoàng tử của chúng ta hôm nay đến trường đấy. -Nhanh lên Thiên vương đến trường rôì tụi bây ơi. -……………………………………………………………
Sau 5p tất cả bọn con gái tập trung tại trước sân trường,khi vĩnh và nó đang đi vào.
-Caí gì đây,cảnh này sau quen quá vậy._nó ngạc nhiên rôì quay mắt nhìn vĩnh.
-ANH ƠI ANH ĐẸP TRAI QUÁ,NGAỲ NAÒ CỦNG ĐẾN TRƯỜNG NHÉ. -EM YÊU ANH LẮM A VĨNH ƠI……. -NHÌN ANH CHẠY MÔTÔ PHONG ĐỘ THẬT ĐẤY. -ĐẸP TRAI QUÁ ĐI. -ANH THƯỜNG ĐẾN TRƯỜNG VỚI TỤI EM NHA. -TÔI Em NHỚ ANH LẮM SAO ANH KHÔNG ĐI HỌC.
Nguyên đám hò hét chen nhau để nhìn được Vĩnh.
Vĩnh lúc này trở nên lạnh lung hơn bao giờ hết.Khuôn măt đanh lại.Nhấc giọng lãnh đạm.
-5s không biến thì đừng trách tôi.
Vĩnh vừa dứt câu cả đám ào ạt chạy toán loạn đi hết.Đúg là sau 5s cả khu trường im ắn hản đi,cả bọn nghe tiếng vĩnh mà run sợ bỏ chạy hết.
Nó lố mắt nhìn vĩnh ngạc nhiên hơn nữa.
-Nhìn gì,vào học rồi._Vĩnh nghiêm mặt nói rôì bước đi trước.
-Ờ..ờ.._nó ngơ mặt rôì vôi bước nhanh theo.”Chẵng phải giờ này giờ học sao,sao có nhiều ngừoi thế này.Ông Khương đâu rồi nhỉ”.Nhưng rồi dập tắt cái suy nghĩ.”Cũng may nay không có thấy Khương nếu không mình lại bị tóm đầu”
Đến lớp nó.
-Em đã đi trễ 1 tiết,phãt em quét sân trường 1 tuần”_Cô giáo nhìn thấy nó lén lút thậm thò đi vào.nghiệm mặt nói rồi quay xuống đám học sinh. ----Lúc nãy tất cả học sinh đang trong giờ học chạy toán ra ngòai,nếu hôm nay có thầy Khương chắc chắn mấy em không con ngồi ở đây!
Tất cả im bặt:-Phạt tất cả mọi ngày đều ở lại 1 tiết trước khi ra về lau dọn thư việc và chui rữa nha vệ sinh 1 tuần.
Nó cúi chào,rồi bước vào bàn. -Nguyệt hàm…_mới bước tới ,nó bị con mai keó tay vaò hoỉ chuyện.
-Sao bà đi chung với Thiên vương,có đúng là người lúc nãy thiên vương chở là bà.
-Thiên Vương naò_nó chán cái cảnh tra hỏi của cô bạn này.lạnh nhạt đáp.
-Thì Thiên Vương chính là Tống A Vĩnh đó.
-Vậy thì sao. -Sao caí gì,sao bà toàn quen biết những người đẹp trai không vậy,lại còn là hoàng tử của những cô gái.Hết Dương Vĩ rôì tới hot boy lạnh lung A Vĩnh của trường ta.
-Ai..Dương Vĩ á,cái tên chết bầm đó mà là hoàng tử á.Phù thuỷ thì đúng hơn,noí A vĩnh hoàng tử thì con nghe được,nhắc tới cái tên hắn là sôi maù rôì à._Nó như bị đụn đến cục lửa nhắc tơí hắn, máu nó sôi sục lên,mắt chuyển sắc,tay thì bẻ gãy cả cây bút chì.
Mai nhìn nó thấy ớn lạnh cả ngươì,sợ gần nó hôì chắc nó thiêu sống mai luôn quá.”Đáng sợ qua đi chỗ khác thôi”.Mai bẽn lẻn bước đi khoỉ chỗ nó.
----------------------
Tập đòan CEO
-Thưa Dương Tổng,hôm nay có cuộc hợp lúc 8h ạ. -10h phải đến gặp đối tác bên công ty MiCO. -1h phải gặp Mr.Row công ty con bên Mỹ bàn về Xây dựng khu Thương mại. -Và còn. -Tẩt cả để thư kí Trương xử lí._hắn lạnh lung cắt ngang lời thư kí.Đã làm việc cho hắn những công việc này có thể hàon tòan xử lí tốt,hắn chẵng cần phải làm những thứ vô bổ,không quan trọng này.Hắn vốn là hiêu ngạo như thế,vì hắn là 1 Dương Tổng không tầm thường.
-Dạ,vâng_cô thư kí Trần nhẹ giọng gật đầu. .Chuẫn bị máy bay sáng mai đến Lonđon_hắn lạnh nhạt ra lệnh. -Vâng ạ,-cô thứ kí cúi đầu bước ra.
Hắn bước ra cửa rồi đi về phòng mình,trên đường đi củng cô thư kí,hắn lạnh giọng nói.
-Không được làm phiền._Cô thư kí hiểu ý gật đầu quay đi.
Hắn bước vào phòng,ngã vào ghế,có chút mệt mỏi nhưng thần sắc vẫn không thai đỗi khuôn mặt thanh tú,như 1 phô tượng điêu khắc tinh xảo ẩn hiện sau ánh nắng chiếu roị vào khung cửa kín..Hắn nhắm mặt lại như cảm nhận sự yên tĩnh trong căn phòng
|