Chinh Phục Công Chúa
|
|
Chương 15: Tình Địch Đã Xuất Hiện
Trừ 4 ông bà đó ra thì ai ai cũng bàn tán về 2 anh chàng mới đến :
-2 anh đẹp trai thật đó! Ước j 2 anh ấy đọc lớp mình ha!-Thu Nga lên tiếng, 2 tay chắp lên ngực như cầu nguyện. Chợt có ai đó vỗ vào vai nhỏ:
-2 anh nào đấy? Nói nghe coi!
-Là 2 anh mới đến đó! Tin hot thế mà bn ko pít sao?-Nhỏ vẫn hồn nhiện trả lời mà ko thèm quay lại nhìn.
-Thật sao?-Người đó tiếp tục hỏi
-Chẳng thật thì ko ak? Sao bn hỏi lắm thế nhỉ?- Nhỏ bực bội gắt rùi quay lại.
_________________OMG_______________________
-Dạ em xin lỗi cô! - Nhỏ cúi gằm mặt vì pít mk vừa nói vs cô giáo.
-Học ko lo chỉ lo tám chuyện ko đâu thui ak!-Cô bực bội nói
-Sẽ ko có lần sau ạ!-Nhỏ giơ tay thề
-Hừ-Cô giáo hừ lạnh 1 tiếng rùi bước lên bục giảng và giới thiệu:
-Hôm nay lớp mk có 2 bn mới.-Cô giáo nói rùi ra hiệu cho 2 chàng bước vào. Lớp đc dịp xôn xao.
-Mình là Nguyễn Trần Nhật Khánh.
-Mình là Dương Thiên Phong. Mình là người Việt kiều nên có lẽ vẫn còn nhìu sai sót, mong các bn giúp đỡ.
Cả 2 đều cười rất tươi làm tiếng xì xầm trong lớp to hơn. Có nhìu lời khen từ học sinh nữ và có những lời chê bai ghen tị của học sinh nam. Nhưng chỉ có nó, hắn là vẫn thế. Nó thì vẫn cái tai nghe và hắn thì chăm chú nhìn nó. Từ lúc bước vào lớp mắt Phong cứ dán lên người nó làm nó và hắn đều khó chịu. Phong thầm nghĩ "Đẹp quá! Ko ngờ thằng bn mk lại có cô em gái đẹp đến thế!"
-2 em sẽ ngồi bàn cưới dãy 3. H thì 2 em có thể về chỗ rùi!-Cô giáo lên tiếng làm lớp im phăng phắc. Phong vẫn ngớ người vì vẻ đẹp của nó. Thấy thế, Khánh véo cho cậu ta 1 cái rùi cười gian:
-Lại mê em gái tui rùi hả?
Bị Khánh nói trúng tim đen nên mặt cậu ta đỏ bừng. Cậu ta lườm Khánh 1 cái rùi nói nhỏ:
-Có em gái dẹp mà giấu bn bè. Để xem lát tui xử ông sao!
Nói xong cả 2 đều bước về chỗ ngồi.
-Tút........Tút.........Tút -LẠi là thông báo tin nhắn từ điện thoại nó.
"Về đi chơi vs tui nha"-From Việt Anh. Nó quay sang hỏi:
-Sao tui phải đi vs anh?
-Để trả ơn tôi bữ tối qua.
-Nhất thì tui trr lại tiền chứ j?
-Ko cần. Đi vs tui đi. Chỗ này đẹp lắm.- Hắn làm bộ mặt cún con năn nỉ.
-Đi đi mà. Khánh Linh xinh đẹp, dễ thương, nhân hậu, tốt bụng, giỏi giang, tài ba!Nha! Nha-Hắn nói xong mà mún đứt hơi.(Bây h mới pít 1 tài năng mới của anh này nha:Trong 30s mà tìm đc bao nhiu tính từ tốt và nói 1 làu. Thui chấp nhận đi chị ơi, khổ thân anh ý quá!)
-Ko đi!-Nó từ chối thẳng thừng
Hắn ko bỏ cuộc mà cứ lải nhải bên tai nó suốt 10ph.
-Thui đc rùi, đc rùi! -Nó phán 1 câu làm hắn thấy mừng rơn. Tiếng chuông hết h cũng vang lên ngay sau đó. Nó kéo 2 con bn 1 mạch xuống căn tin để lấp đầy cái dạ dày ko đáy của nó. Sau khi đã yên vị vào bàn thì Trâm lên tiếng:
-Để tui đi lấy đồ ăn. Các bà ăn j thì chọn đi.
-Cần j phải đi mất công đến z chứ.-Mi lên tiếng, còn nó thì giục:
-Nhanh lên ! Tui đói sắp ngất ra đây rùi đó.(Khiếp, bà này dùng thập xưng ác quá đi)
-Cần j phải vội, xem tui nè.-Mi vừa nói vừa cười gian rùi hô to:
-Công chúa đói bụng hả? Để tui đi lấy đồ ăn cho bà nhé!
Mi vừa dứt lời thì đã có pít bao khay cơm bày ra trước mắt:
-Công chúa ăn của em nè!
-Công chúa ăn món này ngon lắm!
-Công chúa phải ăn của em chứ!
________Bla bla___________
Mi cười thật tười cảm ơn bọn họ rùi nhanh chòng giải tán hết nhân viên tình nguyện. Nó ngờm Mi rùi nói:
-Sao bà dám lấy danh dự của tui để lợi dụng hả Mi!-Nó vừa nói xong thì ngay 1 chiếc pizza nhét vào miệng nó.
-Ăn đi! Tui tưởng bà đói sắp chết rùi mà.
Thế rùi cả 3 giải quyết chiến trường thức ăn ngất ngưởng đó. Tụi hắn (gia nhập thêm 2 thành viện mới) Đứng từ xa nhìn 3 nang từ nãy đến h thì shock toàn tập chỉ pít cười trừ.
|
Chương 16: Tài Năng Mới
T/g viết mỗi chương hơi ngắn 1 xíu thì đừng có trách nha.Hjhj Vì nội dung của chương nên sẽ có chương ngắn chương dài mong mọi người thông cảm. Cảm ơn mọi người đã đọc truyện của mk
Chap trc mình chưa kịp giới thiệu 2 anh chàng mới đến nè:
-Nguyễn Trần Nhật Khánh: Là anh trai song sinh vs nó nhưng ngoại hình lại chẳng có điểm nào giống nhau vì mỗi người mang 1 nét đẹp riêng (Thể nào hum trc mọi người tưởng ny của nó thật). Đẹp trai, phong độ, dễ gần. IQ: 200/200.
-Dương Thiên Phong: Là bn thân của anh trai nó bên nước ngoài. Là 1 người Việt kiều. Có đôi mắt màu xám tro và mái tóc màu đen. Giống như anh nó cũng đẹp trai, dễ gần. Thích nó ngay từ ánh nhìn đầu tiên. IQ: 200/200
2 người này đều về Việt Nam chủ yếu là để tìm gấu (có ai mún làm ko đăng kí nèo)
Bây h thì tiếp tục truyện thui:
Buổi chiều, hắn tới đón nó đi chơi rất đúng h.
-Lên xe đi-Hắn
-Tôi đi xe của tôi.-Nó từ chối
-Đợi cô lấy xe xong thì tôi đi mất rùi.-Hắn ko cho nó phản mk
-Càng tốt.-Nó lạnh tanh
-Thui đi đi mà. -Hắn lại phải dở chiêu cún con
-Hừ... Vậy thì đi. -Nó bực bội.(Đc đi vs hotboy mà vẫn bực sao? Chịu chị này lun)
10ph sau hắn đã đưa nó tới 1 cánh đồng mênh mông cỏ lau và bồ công anh. Sau vài ph đơ người vì khung cảnh tuyệt vời này, nó hét to:
-Đẹp quá!
Rồi như 1 đứa trẻ, nó chạy lăng xăng khắp cánh đồng lấy hoa bồ công anh thổi. Trông nó như 1 tiên nữ hạ phàm. Hắn đứng đó chăm chú nhìn nó rùi lấy giấy bút ra vẽ. (Lại phát hiện 1 tài năng mới đây).
Sau 1 hồi chạy nhảy ko pít mệt mỏi, nó đi lại phía hắn mỉm cười:
-Cảm ơn anh đã đưa tôi đến nơi này! Nó thật là tuyệt vời đấy!
Hắn vẫn chăm chú vẽ tiếp.Nó thấy vậy thì tò mò ra xem:
-Anh vẽ j z? Cho tôi xem vs!
Nó vừa đến nơi thì hắn cũng vừa xong tác phẩm nghệ thuật (ko pít là có ra hình người ko nữa). Hắn thu dọn đồ đạc và nói vs nó:
-Nếu thích thì tôi có thể đưa cô tới đây thường xuyên.
-Ai thèm! Tôi tự đi đc mà!-Nó lè lưỡi vs hắn rùi chạy ra xe. Hắn lắc đầu rùi cũng đuổi theo nó và trở nó về nhà.
Vừa về đến nhà nó đã chạy đến và ôm trầm lấy Khánh:
-Anh hai! Anh hai!
-Bỏ anh ra đi! Sắp...sắp nghẹt thở rùi đấy.(Hóa ra là cố tình ak)
Khánh đẩy nó ra thì nó làm mặt giận dỗi:
-Anh hai ứ yêu em nữa rùi! Giận anh lun!-Nó phụng phịu.
Khánh bật cười thành tiếng rùi ôm nó, vuốt tóc cô em bướng bỉnh:
-Thôi mà! Anh yêu em nhất đó! Thiệt lun! Nhưng em ôm anh như z cứ như là sợ anh sẽ giám sát em nên định thủ tiêu anh lun ý chứ!
-Sao anh pít!-Nó cười toe toét rùi ngay lập tức nhăn mặt vì pị Khánh cốc đầu:
-Anh còn lạ j em nữa, em gái yêu! Mà em vừa đi đâu cùng ai z?-Đang giọng dịu dàng thì bỗng nhiên Khánh đổi giọng tra khảo.
-Anh đang thẩm vấn em ý hả?
-Ak...ukm ko!
-Z em ko cần phải trả lời! Hjhj-Nó cười típ mắt vì đã chọc đc anh nó.
-Em thấy Phong thế nào?-Khánh đổi vẻ mặt nghiêm túc.
-Phong? Ai z?- Câu hỏi của nó làm Khánh suýt ngất.
-Là cái cậu sáng ngày đi cùng anh ấy!
-Dạ? Có ạ? SAo em ko pít nhỉ?-Nó vừa trả lời vừa gãi gãi đâu vs vẻ mặt ngây thơ vô đối. (Trời ơi! Cái bà này! Tin hot thế mà ko pít.). Lần này thì Khánh ko phải là suýt nữa mà............. ngất lun.
*Tại biệt thự nhà hắn:
-Mama ak, mai mama đi họp phụ huynh cho con nha!-Hắn vừa về đã bỏ bức vẽ xuống và ôm lấy mama hắn.
-Tất nhiên rùi con yêu!-Mẹ hắn nhẹ nhàng nói rùi để ý đến bức vẽ của hắn. Vừa cầm lên xem bà vừa trầm trồ:
-Con càng ngày càng vẽ đẹp nha!
-Đc hưởng tất từ mẹ đó!
-Là 1 cô gái giữa 1 cánh đồng bồ công anh sao?-Mẹ hắn hỏi (Ak thì ra là vẫn ra hình người)
-Dạ vâng!
-MÀ người trong hình là ai mà đẹp z? Con kiếm đc người mẫu ở đâu đó!-Mẹ hắn trêu
-Đó là bạn con ạ!
-Oh z sao? Hum nào dẫn con bé về đây chơi nha!
-Dạ,...-Hắn trầm tư rùi " vâng" nhẹ 1 tiếng.
Tối hum đó cả nó và hắn đều ngủ rất ngon. Còn ai kia thì đang nghĩ về người con gái mới gặp...(đoán đc ko cả nhà!)
Chương Trước DS Chương Báo LỗiChương Sau
|
Chương 17: Cuộc Gặp Mặt Bất Ngờ
Hôm nay là thứ 7, là buổi họp phụ huynh của trường Light Star. Mama nó dậy từ sớm để chuẩn bị mọi thứ. Bà Mai trang điểm nhẹ rùi diện 1 chiếc váy đen tuyền quý phái, tóc đc búi cao trong rất thanh lịnh. Bà tuy đã ở độ tuổi 40 nhưng xem ra vẫn còn xuân lắm. Bà đi chiếc xe lamboghini đến trường nó. Vừa xuống xe bà đã trở thành tâm điểm chú ý chủ mọi người. Bà thật miệt mỏi khi phải đáp lại những lời khen ngợi, lời chào hỏi hay những lời nịnh nọt ngọt xớt để lấy lòng. Bà cảm thấy thật thương cho cái tai của mình. (Ai biểu bà là chủ tịch tập đoàn lớn làm chi! Ko mún khổ thì chia cho t/g ít đi! ^_^)
Bà thở phào nhẹ nhõm vì đã thoát ra khỏi những cái “loa rè”. Bà thanh thản bước lên hàng ghế danh dự. Chợt bà nhìn thấy ai đó rùi 2 người đơ đi 5s sau đó mặt cười hớn hở, ôm trầm lấy nhau tay bắt mặt mừng:
-Là bà đó sao?-Người đó
-Lâu lắm ko gặp bà, tôi nhớ bà quá đi!-Mẹ nó
-Tại bà chứ tại ai!-Người đó nói giọng trách móc
-Tôi?-Mama nó lấy tay chỉ vào mình
-Chứ ko phải? Nhớ lần trước chúng ta là bn thân bao năm. Vậy mà oành cái bà đi lấy chồng rùi theo chồng ra nước ngoài bỏ lại tôi 1 mình bơ vơ.
-Thế bà cũng lấy chồng rùi đó chốc. Mà sao bao năm nay tôi ko liên lạc đc cho bà?
-Ukm thì tại tôi nhiều việc quá nên…
-Bơ tôi lun chứ j? Bà quá đáng ghê! Thế mà còn trách tôi cơ mà!
-Hjhj-Người đó cười cười.
-Con bà tên j? Học lớp nào z?-Bà Mai hỏi
-Việt Anh-12A1. Còn con bà thì sao?
-Bằng tuổi con tui đó. Chúng nó cùng lớp lun. Con tôi là Khánh Linh.
-Con gái ak? Sinh tháng nào z?
-Tháng 12. Bà đang nghĩ như tui có đúng ko đó.-Mẹ nó cười gian gian
-Hay là…-Nói lấp lửng ở đây rùi 2 bả đó tưởng tượng 1 chuyện nào đó và phá lên cười.
(Gật cả mình! Lúc đầu tự nhiên lại đơ rùi tay bắt mặt mừng làm t/g tưởng 2 người đó là… của nhau chứ! Ai có cùng suy nghĩ vs t/g ko?)
Sau màn chào hỏi (hơi có vấn đề) đó, ông hiệu trưởng luyên thuyên 1 hồi thì tất cả đều đi về lớp để họp riêng. Cả buổi hum đó 2 bà chỉ nghe thấy cô giáo khen nó và hắn thui ak! Chán chết! (Chắc tại nghe nhiều quá rùi đây mà! Chẳng bù cho t/g tí nào). Kết thúc buổi họp đó 2 người rủ nhau đi coffe rùi kể cho nhau nghe chuyện trên trời dưới bể thế mà t/g nghê đc mỗi câu chào tạm biệt (hixhix):
-Thôi tôi phải về rùi! Tối nay dẫn con bà đi ăn tối nha!-Bà Mai nói rồi ra thanh toán tiền và đi về. Mẹ hắn thì vui vô vùng vì vừa gặp lại đc bn thân lâu ngày vừa có cơ hội … (Ai thông minh thì sẽ đoán ra ý đồ nhưng nói bây h thì mất zui nên từ từ nhé mấy bn!)
Ở 2 căn biệt thự khác nhau nhưng cuộc đối thoại giữa 2 cặp mẹ con thì lại giống nhau:
-Tối nay đi ăn vs mama nha!
-Dạ. Mà sao tự dưng lại đi ăn ạ?
-Đi ăn vs 1 người bn rất rất thân của mama ý mà!
-Dạ!
Bà Mai và nó đang nói thì Khánh nhảy vào:
-Cho con đi vs mama!
-Ko đc!
-Tại sao? Mama cjir thương em thui ak!-Khánh nói vs giọng giận dỗi. (như thể trẻ lên 3 ý nhỉ)
-Mama sẽ đền cho con bữa khác nha! Bữa này con ko đi đc! Ok?-Bà ghé sát tai Khnahs nói nhỏ.
-Dạ, mama.-Khánh nói vs giọng mếu máo.
Bà Mai lắc đầu:
-2 đứa con của tôi cứ như thế này thì bao h mới lớn đc đây! Kiều này còn phải tốn gạo dài dài.
-MAMA!!!!!!
|
Chương 18: Quyết Định Khó Tin *6h30 chiều:
Nó đi xuống nhà vs bộ váy tím nhạt quá gối, tóc đc tết thác nước nhìn rất là dịu dàng, xinh đẹp. Nó cùng bà Mai (Mẹ nó) đi đến 1 nhà hàng Pháp sang trọng, nổi tiếng nhất thành phố. 2 người đi đến nơi làm cho mọi người 1 lần nữa lại thấy ngưỡng mộ (Vì họ đã có 1 phen ngưỡng mộ 2 người trước đó rùi mà! Là ai chắc t/g ko phải nói) Đến 1 bàn ăn góc khuất thì gặp mẹ con nhà hắn.
-Là anh/cô sao?-Nó hắn đồng thanh
-Con gái bà xinh đẹp quá đó nha! Nhìn giống bà lúc xưa ghê lun đó!-Bà Hiền (mẹ hắn) trầm trồ khen ngợi nó
-Tất nhiên con phải giống mẹ rùi!-Bà Mai vỗ ngực tự hào rùi cũng khen hắn:
-Con trai bà thì có khác j đâu! Nhìn đẹp như chạm khắc đó chứ!
Cả 2 bà cùng cười nói rất là zui zẻ. Bà Hiền để ý nó kĩ hơn 1 chút rùi phán:
-Nhìn cháu quen quen ý!Hình như ta đã gặp cháu ở đâu rùi thì phải!
Nghe xong hắn cúi gằm mặt xuống và cầu nguyện mong sao mama hắn ko nhớ về chuyện bức vẽ.
-Dạ, chắc là bác nhầm người thui ạ! Cháu chưa gặp bác lần nào đâu!-Nó thoáng ngạc nhiên rùi cũng lễ phép đáp lại.
-Có rùi mà!-Bà vẫn kiên quyết còn hắn vẫn mơ ước. Rùi bà "ak" lên 1 tiếng làm hắn giật mình, trái tim nhỏ bé của hắn vỡ vụn (Nhỏ lắm đệ!) "Thôi chết rùi mama mà nhớ ra thì thành ra là tố cáo con đi vẽ trộm đấy! Mama đừng nói ra nha, hãy cứu vớt đứa con đẹp trai, giỏng giang này mama nhé!" Đó là dòng suy nghĩ của hắn. (Đến nước này rùi mà vẫn tự kiêu đc! Haizzz hết nói nổi). Nhưng bà Hiền lại ko hiểu cho nỗi lòng của hắn:
-Bác nhìn thấy con ở trong bức vẽ của Việt Anh hôm qua.
-Dạ! Bức vẽ sao?-Nó quá ngạc nhiên
-Đúng ko hả Việt Anh? -Bà quay sang hỏi hắn để giải đáp cho sự ngạc nhiên của nó.
-Dạ phải-Hắn đáp nhẹ rùi lại cúi gằm mặt.
-Anh dám vẽ lén tui sao hả? Sao anh tự tiện z chứ? Hứ....đồ đáng ghét!-Nó nói rùi quay ngoắt ra hướng khác
-Thôi thôi chỉ là bức vẽ thui mà có j đâu! Mà con đc nó vẽ là quá phúc rùi còn j !-Bà Mai như vị cứu tinh của hắn, Hắn ngẩng đầu lên cười tươi rói:
-Đúng rùi đấy. Chỉ là vẽ thui mà! Xin lỗi ! Cô đã vịnh dự khi đc làm người mẫu của tôi đó!
-Hả tôi mà phải vi dự khi làm người mẫu cho cái tên vẽ như gà bới anh sao? Đừng mơ!
-Cô pít là tôi vẽ đẹp lắm ko hả?
-Vẽ đẹp như j hả? Như cái kiểu vẽ trâu ra ngựa ý hả?
-Cô...-Hắn đã tịt, nó đã thắng.
-Thui đc rùi tôi tha lỗi cho anh lần này!-Nó nói rùi quay lại tập trung vào việc ăn. Còn 2 bà kia nghe nó và hắn cãi nhau thì ngồi cười lên cười xuống. Sau khi bình tĩnh lại thì bà Hiền nháy mắt vs bà Mai 1 cái rùi 2 bà nói chuyện về chuyện sáng nay:
-Cả buổi họp cô giáo chỉ có khen 2 đứa thui ak!-Bà Mai nói trước, 2 nhân vật chính gật gật
-Đứng đó! Cô còn bảo là 2 gia đình tạo điều kiện cho 2 đứa học cùng nhau!-Bà Hiền
-Chính vì vậy, 2 chúng ta QUYẾT ĐỊNH cho 2 đứa sống riêng ở căn biệt thự ngoại thành!-Bà Mai
-Ở đó rất thoáng đãng và sẽ ko có bất kì người làm, lái xe hay vệ sĩ j cả! Chỉ có 2 con thui!-Bà Hiền
-Các con thấy sao?-Bà Mai
2 bà nói 1 tràng rất rất hợp nhau lại còn hô ứng đc cho nhau như đã lập sẵ và học thuộc kịch bản trước z. Bây h chúng nó vs tiếp thu hết. Mỗi người 1 thái độ: hắn thì cười cười, vui vui, đồng ý cả 2 chân 2 tay luôn. Còn nó thì...
-Con ko đồng ý!-Rất quả quyết
-Tại sao?-Bà Mai
-Dạ, tại người ta có câu "Nam nữ thượng thụ bất thân" mà!-Nó hí hửng đáp lại vì cho rằng lí do của nó quá sắt đáng.
-Ko sao đâu ! Ta nghĩ 2 con sẽ tự có ý thức cho việc này mà! Ta rất tin tưởng 2 đứa!-Bà Mai lên tiếng làm nó xịu mặt xuống nhưng vẫn ko chịu thua:
-Nhưng ai sẽ nấu cơm cho con ăn h?
-Con cứ yên tâm! Con trai bác biết nấu ăn mà, còn nấu giỏi là đằng khác chứ!
-Vậy thì càng tốt! Việt Anh bác nhờ cháu dạy Linh nấu ăn nha!-Bà Hiền làm bag Mai hưởng ứng nhau rất ăn ý.
-Dạ bác cứ yên tâm! Cháu sẽ chỉ cho Linh cách nấu ăn! Hjhj-Hắn cười típ cả mắt (Sung sướng quá đấy mà!!!!!!!)
-Nhưng...nhưng...-Nó ko tìm thêm đc cái lí sự nào nữa-Nói chung là con ko muốn!
-Hay là con chê nhà ta ko đủ ruộng cho con ở?-Bà Hiền nhỏ giọng
-Dạ ko phải đâu ạ! Tại... Tại...Ak tại an trai con mới về nên con muốn ở vs anh trai con nhìu nhìu!-Cái bóng đền trong đầu nó lại lóe sáng và thêm đc 1 lí sự nữa
-2 đứa suốt ngày gặp nhau ở trường rùi mà! Ko chịu cũng phải chịu! Cứ z nha! Ko nói nhìu!-Bà Mai đã ra tay thì gạo xay phải ra cám:
-Dạ- nó mếu máo
-Mà mama cũng nói luôn! Mama sẽ để cho 2 con 5 chiếc xe:1 Lamboghini, 1 mui trần, 1 Audi, 1 BMW và 1 chiếc môt phân phối lớn. Để nhiều như z nhưng 2 con phải đi cùng nhau để đảm bảo an toàn!-Bà Hiền
-Ta sẽ co người theo rõi 2 con đó!-Bà Mai
-Vâng-Nó đáp bằng giọng mếu máo "Ko pít đã ở chung lại còn đi chung thế này thì kẻ thù cả mình tăng gấp mấy chục lần ko biết" Nó thầm nghĩ rùi run nhẹ (Vậy kẻ thù của hắn cũng tăng chứ bộ đâu phải nguyên nó ^^)
-Cứ z đi nha! Ngày mai là chủ nhật nên tranh thủ chuyển luôn đi Thỉnh thoảng, 2 chúng ta sẽ đến tham-Bà Mai
-Ukm quyết định z nhé!
-Thui tạm biệt chúng tôi phải về đây!-Bà Mai nói rùi dẫn nó về. Trong lòng nó thầm nguyền rủa hắn vì tội ko từ chối thì thôi lại còn hưởng ứng. "Đúng là cái tên đáng ghét chết tiệt mà!"
Hắn thì zui ơi là zui rùi! Trên đường về cứ cười cười như thằng tự kỉ ấy! (V/Anh: Kệ tui! Đc ở cùng người đẹp mà, lại còn nắn đc sự tự do ko zui sao đc! T/g zô zuyên vừa!__________T/g: Dạ dạ em pít rùi, em xin lỗi "hốt người tai thính dữ z?")
_________QUYẾT ĐỊNH ĐÓ ĐÃ KHÓ TIN CHƯA Z MN ƠI________________
|
Chương 19: Đi Ăn Sáng hum sau mới có 6h30 mà mama nó đã gọi um xiên lên:
-Khánh Linh ơi! Dậy đi ! Thu dọn đồ đạc nhanh lên!
-Dạ! Mẹ đuổi con đấy hả! Hum nay chủ nhật mà! Cho con ngủ thêm 1 xíu xíu nữa thui!-Nó than vãn vs giọng ngái ngủ
-Thui bác cứ để con! Phòng Linh ở đâu ạ?-Hắn thì thầm vào tai bà Mai
-Uk phòng 2 tầng 2.
-Dạ con chào bác!
-MAMA chuyện này là sao z hả!-Khánh hét lớn sau khi hắn đi khỏi
-Hjhj như con thấy đó
-Con phản đối!
-Con dám cãi lời ta sao?
-Dạ nhưng...
-Nhưng vs nhị cái j? Cấm lải nhải nhìu ha!
Khánh thầm tiếc cho Phong
Cộc.........cộc.........cộc
-Cho con ngủ đi mẹ!
-Cô dậy hay để tôi vào lôi dậy đây.
-Xí, hóa ra là cái tên đáng ghét nhà ngươi. Uk thích thì cứ vào-Nói nói xong mới biết là mk nghịch ngu nên vội sửa lại:
-Á! Ai cho anh vào phòng tôi hả! Đứng im ngoài đấy cho tôi!-Nó nói rồi vộc dậy chạy đi vào VSCN nhanh nhất có thể
-Ơ cô vừa bảo tôi vào đi mệ-Hắn cười
-Im ngay cho tôi-Nó vừa đánh răng vừa hét (Bái phục bái phục)
Xong xuôi nó ra mở cửa.
-Hả! Cô lại xong rùi sao?-Hắn ngạc nhiên (bởi vì chị ấy làm trong vào 2ph ạ)
-Xong rùi đấy, dọn đồ cũng xong lun!-Nó thản nhiên làm hắn xỉu. "Cô ta rất phù hợp vs nghề ăn cướp nha" (Ế ai cho dìm hàng bảo người ta đi làm cướp z VIỆT ANH!!!!___________V/ANH: Dạ xin lỗi t/g tại cô ta nhanh quá mà)
-Ế ế! Dậy nhanh! Ai cho anh ngất ở phòng tôi z hả!-Nó hét toáng lên. Hắn thì cứ giả vờ nằm lì trên giường nó cho đến khi nó thay đồ xong (Ủa vào giường từ lúc nào mà t/g ko pít ta)
Nó bước ra khỏi phòng tắm hắn lim dim nhìn nó, trông nó đẹp đẹp thế nào ý làm cho hắn mở tròn 2 mắt nhìn và đơ trong 5s
-Đi ăn ko?-Hắn
-Tưởng anh ngất lun rùi chứ hả?-Nó
-Ờ thì thỉnh rùi! Mà cô nói nhìu làm j? Có đi ăn ko? Tôi cho ở nhà lun bây h!
-Đi chứ, chờ tôi vs -Nó nói rùi chạy theo hắn "Đồ ăn sắp đang tận miệng rùi thì tội j chứ! Dỡ tốn tiền của mama!" Nó thầm nghĩ (pó tay.com)
2 người lên 1 chiếc xe Ferrari và đi đến nhà hàng Royal Restaurant. Vừa ngồi vào bàn, như 1 thói quen nó gọi:
-Cho tôi 10 món ngon nhất nhà hàng!
Vì đã đi 1 lần vs nó nên hắn cũng ko quá choáng váng.
-Dạ của cô cậu đây! Chúc cô cậu ngon miệng!
10ph sau nó đã xử lí hết đống đồ ăn 1 cách "đẹp". Còn hắn thì chỉ ăn mấy cái bánh mì kẹp rồi ngồi nhìn nó ăn trong lòng có chút j đó ngọt ngọt_Vị hạnh phúc. Nó ăn xong chưa kịp chìu mép đã đứng dậy (Tiểu thư thế đấy!) Thấy thế hắn liền bịt miệng cười. Nó thấy lạ:
-Anh cười j z hả?
-Ko có j, chỉ là...haaaaaaaaaaaa-Hắn cười to hơn khi thấy nó ngơ ra như con nai chả hỉu j.
-LÀ J Z HẢ-Nó hét toáng lên
-Thì bên miệng cô đó-Hắn nói rùi đưa tay chỉ vào cạnh miệng mình.
-Ko phải dịch sang trái chút
-Đc chưa?
-Chưa, sang chút nữa
-Đc chưa z?
-Sang phải chút!
Mãi mà nó vẫn chưa lau đc. THấy z hắn lấy khăn và lau dùm nó.
-Thui tôi tự làm đc!-Nó nói rùi lại đưa tay lên lau nhưng vô tình chạm trúng vào tay hắn. 3s sau khi cả 2 người đứng sừng sững nhìn nhau thì nó vội rút tay ra. Hăn lên tiếng làm giảm bớt căng thẳng:
-Đi thôi-Sau đó lại 10 tờ 500.000 phẳng lì lên bàn bước đi (Công nhận Khánh Linh khôn thật. Mn có hỉu t/g đang mún nói đến j ko?)
Ra xe nó thấy hắn đứng dựa vào xe. Nó thở hồng hộc:
-Sao anh ko đợi tôi z hả?
-Cô đúng là heo nên chạy chậm mà, thế h có vô xe ko thì bảo?
-Chờ tui xíu-Nó chợt nhớ ra là mk để quên điện thoại trong nhà hàng nên định quay lại lấy
-Cô định quay lại làm j hả?
-Lấy điện thoại!
-Thui ko cần, lát mua cái khác (Khiếp giàu v~ quên Iphone "sịn" mà bỏ lun như thật. Hehe càng lợi t/g sái lun ^^)
-Nhưng mà.... -Chưa kịp nói hết câu nó đã bị hắn bế vào xe trc con mắt ghen tị của ko ít người xung quanh.
|