Sát Thủ Băng Giá (Nữ Hoàng Của Bóng Đêm)
|
|
Chương 2.1: Bên khung cửa số bỗng hiện lên một bong người cao lớn, áp đảo cả một bầu trời đen tối. Ánh mắt người đó nhìn về phía cô, một ánh mắt lạnh lẽo đầy hiu quạnh. -Ai? Cô bước xuống giường tiến nhanh về phía cửa nơi người lạ mặt đang đứng. Từ trước đến nay đây là lần đầu tiên có người dám cả gan đi vào cùng đất cấm địa này. Bà ta cho xây dựng mật thất ở một nơi không có người ở để tránh việc bị người khác phát hiện ra hành tung của tổ chức. Nhưng cô lại không hiểu sao người này có thể thản nhiên vào đây được mà không bị bọn lính canh bắt giữ. Hắn ta không trả lời do đeo một chiếc mặt nạ màu đen nên cô không thể nào nhìn rõ được gương mặt hắn. Cô chỉ biết hắn ta có cái gì đó rất quen thuộc mà nhất thời cô không thể nghĩ ra được rốt cuộc đó là điều gì. -Vèo Trong một thời gian rất ngắn tên lạ mặt đó đã phóng lên trên tầng nhà và bỏ đi. Cô cố chạy theo nhưng không tài nào đuổi kịp. -Thật ra người đó là ai? Một câu hỏi đang là dấu chấm lớn trong đầu cô. Anh chạy thật nhanh về biệt thự, mồ hôi trên trán chảy dài xuống gò má. Gương mặt nghiêm nghị đầy nét mê hồn được hiện lên theo từng hơi thở của anh. Người con gái đó anh đã muốn gặp từ rất lâu rồi, nay khi nhìn lại anh lại thấy tim mình càng lúc càng đập mạnh. Cô khác xưa quá nhiều, giờ đây đã trở thành một thiếu nữ thật sự. Gương mặt trẻ con cũng không còn. Nét mặt có chút yếu ớt khi lần đầu gặp nhau cũng đã biến mất. Người con gái đó là người đầu tiên khiến anh có cái cảm giác này, một cảm giác chiếm hữu mãnh liệt mà trước nay chưa người nào có thể thúc đẩy cái cảm giác đó trong anh. Rồi sẽ có một ngày anh nhất định đem cô đến bên cạnh mình bằng một sự tình nguyện dân hiến cả trái tim. ………………………… -Cốc cốc Cherry em có bên trong không? Jun bên ngoài trên tay đang cầm một ly sữa nhẹ nhàng gõ cửa phòng cô. Jun và cô quen nhau kể từ ngày đầu tiên cô bước chân vào cái mật thất này. Anh biết cô là một người con gái thẳng thắng, mất hết tất cả niềm tin trong cuộc sống. Cô sống nhưng chỉ với mục đích trả thù, Jun đã từng nghĩ nếu không thể trả thù liệu động lực sống của cô có còn không? Cô muốn làm cho cô một cái gì đó, nhưng càng muốn làm cô càng quyết liệt từ chối. Mọi thành ý của Jun đều như không. Cô quá cứng rắn, cứ nghĩ mọi thứ mình có thể giải quyết định và không cần đến sự giúp đỡ của người khác. Nhưng cô không hề biết sự từ chối đó đã làm tổn thương một người con trai. Cô vào trong phòng thì nghe có tiếng gõ cửa, âm thanh đó nghe sao thật quen thuộc. -Anh Cô mở cửa mời anh vào phòng, có lẽ đây là một thói quen mỗi buổi tối việc đem sữa cho cô vào giờ này đã trở nên bình thường. -Em uống sữa đi không thôi nguội mất. Jun đưa ly sữa âm ấm vào tay cô, trên môi là một nụ cười dịu dàng. Cô đã thật sự cảm động trước tấm lòng của cô người con trai này luôn ở bên cô bảo vệ cô. Nếu không có thù hận nếu không có cái nguyên tắc vướng vào tình yêu thì có thể cô đã yêu Jun từ rất lâu rồi. Nhưng cô không thể vượt quá mức có thể, anh là người quá hoàn hảo cô không xứng đáng với điều đó. Dù biết Jun có tình cảm với mình nhưng cô chỉ có thể làm ngơ như chẳng có chuyện gì và chẳng biết chuyện gì. Cô ngước mắt lên nhìn anh, một ánh mắt chứa đựng đầy nỗi buồn.
|
Chương 2.2: Trời đang mưa một cơn mưa rất to mọi người đều tập hợp đông đủ ở đây và đang đứng bên ngoài cơn mưa rất lớn này. Chẳng ai có thể biết bà ta đang định làm gì, họ chỉ biết qua hôm nay nhất định có người phải chết. Cô đứng đó nhìn xung quanh, không khí hôm nay rất kì lạ. Bà ta đã bắt mọi người đứng ngoài mưa suốt 30 phút mà chưa chịu ra lệnh gì cả. Bao nhiêu năm qua chưa có kiểu tập luyện nào mà cô chưa trải qua cả, từ những kì kiểm tra sống chết đến những lần đấu võ tưởng rằng không còn mạng trở ra. Tất cả sẽ kết thúc nếu cô là người chiến thắng. -Bốp bốp Bà ta vỗ tay ra hiệu mọi người quay mắt hướng về phía tấm bảng trắng. -Các ngươi hãy nghe rõ đây, 30 phút vừa rồi ta để các ngươi bên ngoài là để thử sức chịu đựng của các ngươi. Cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc đấu lần này rồi chứ? Bà ta nhìn xuống phía dưới mỉm cười, bao nhiêu công sức 10 năm qua bỏ ra cuối cùng cũng đã sắp tới ngày thực hiện. Mina mong rằng lần này kiểm tra sẽ chọn được những người xuất sắc nhất không những thế mà còn phải máu lạnh vô tình, đó là những người mà bà ta muốn lựa chọn. Trú ẩn bao nhiêu lâu cũng đã tới lúc lộ mặt thật rồi. Chắc giới giang hồ đang mong chờ ngày này giống như bà. -Dạ đã chuẩn bị sẵn sàng. Mọi người đồng thanh hô to lên. Dù không muốn nhưng cũng không thể kháng lại lời nói của Mina chỉ còn cách duy nhất là nghe theo mọi sự sắp đặt trước của bà ta. Nếu may mắn thì có thể thoát khỏi nơi này còn nếu không may mắn thì cái mạng nhỏ nhắn của các cô sẽ được chon tại nơi đây. -Trên bàn mỗi các con đều có một khẩu súng K500 được tháo ra toàn bộ, trong vòng 10 phút phải lắp ráp hoàn chỉnh khẩu súng này. Các ngươi ở đây có 30 người cùng nhau chung sống đã hơn 10 năm. Không được nghĩ tình nghĩa gì ở đây hết. (Súng này là do mình nghĩ ra nhé) Bà ta đứng lên giọng nói càng uy nghiêm. -Hôm nay chỉ duy nhất 15 người trở ra ai lắp ráp hoàn thành trước sẽ bắn chết người đối diện. Nếu không nỡ rat ay thì người chết cũng chính là mình, vì thế hãy làm cho tốt vào và không được để ta thất vọng. Đối với bà ta chỉ có người giỏi nhất, sử dụng những người tài năng nhất. Số lượng không cần nhiều chủ yếu dựa vào chất lượng mà thôi. Mạng người đối với Mina không quan trọng, giết một người còn dễ hơn giết một con kiến. Huống gì bọn họ đều do bà ta đem về nuôi, có giết cũng là quyền của bà ta. Ngồi lại vào vị trí cũ Mina cầm một điếu thuốc đưa lên miệng thư thái nhìn cả 30 người đều hổn loạn. -Tại sao lại phải chết chứ? Các cô gái hoảng loạn cả lên, sống suốt bao nhiêu năm qua bây giờ nói chết là chết hoàn toàn không chừa cho họ một con đường sống. Nỗi sợ hãi của mọi người ngày càng nhiều họ không hiểu rốt cuộc nơi đây là nơi quỷ quái gì mà toàn bắt người ta làm người ta học những điều kì lạ. Từ vi tính đến vũ khí khác nhau, bà ta chỉ muốn mọi người làm theo ý của bà mà không hề nghĩ đến cảm giác của những người trong đây. Cô biết thời khắc này thế nào cũng sẽ đến nhưng cô không hề nghĩ rằng nó lại đến sớm như thế này. Bà ta sắp có những thứ mà bà ta muốn, cô còn không gì phải sợ nữa. Mọi thứ đến lúc chấm dứt tại đây. -Cherry cậu nhất định phải sống. Sarly nắm lấy bàn tay cô thật chặc như nếu không nắm chặc thì sau này không còn cơ hội nắm nữa. Ánh mắt Sarly lo lắng nhìn cô. Bàn tay Sarly hiện tại đang rất lạnh, có lẽ Sarly cũng giống như mọi người cảm thấy thật bất bình và phi lí trước những việc làm của bà ta. Cô nói: -Cậu yên tâm tớ sẽ sống và cậu cũng phải như thế. Sarly gật đầu: -Được chúng ta nhất định phải sống để thoát khỏi nơi này. “Pằng” Tiếng súng báo hiệu bắt đầu, cô buông tay Sarly ra lập tức quay về phía chiếc bàn của mình nhanh tay lắp ráp. Khẩu súng này có cấu tạo khá phức tạp ban đầu mới học dù có thể quen tay nhưng ít nhất cũng gần 20 phút mới lắp ráp xong. Nhưng hôm nay chỉ trong vòng 10 phút cơ hội bọn họ sống rất thấp, cuộc sống cũng đã tới lúc dừng. Người nào có tài năng lực thì đi tiếp còn những người đã quá mệt mỏi với cuộc sống này và không thể chống cự lại nữa cũng đã đến lúc ra đi rồi. 5 phút trôi qua Thời gian cứ chầm chậm trôi qua. “Pằng” Một người ngã xuống người con trai vừa bắn cũng ngã theo. Cuối cùng người lắp ráp xong đầu tiên là Jun. Không thể đế mất tập trung cô không hề chú ý đến phát súng vừa rồi. Ai trước ai sau cũng được cái đó không quan trọng. “Pằng” Cuối cùng người bắn thứ nhì là cô, người con gái vừa khi nãy đứng trước mặt cô cũng đã ngã xuống đất mang theo một ánh mắt tuyệt vọng nhìn cô. Đôi mắt đó cứ mở to ra không thể nhắm lại, một cái chết thật đau đớn. Mười năm chung sống, xa nhau chỉ tron vòng vài giây ngắn ngủi. Từng những giây sau đó lần lượt 13 phát súng vang lên và nơi đây chỉ còn lại 15 người đứng còn 15 người kia đã nằm dưới mắt đất rồi. Bà ta mỉm cười hài lòng vỗ tay: -Rất tốt rất tốt các ngươi không làm ta thất vọng, vòng kiểm tra thứ nhất đã qua được thuận lợi. Ngày mai đúng 7 giờ các ngươi hãy tập trung tại khi vực bơi lội thử thách thứ hai đang đón chờ tất cả cùng nhau vượt qua đấy. Mọi người kinh hãi nhìn nhau. Phải còn một vòng nữa sao chẳng lẽ chết bao nhiêu đây vẫn chưa đủ. Không để mọi người bàn luận bà ta tiếp tục nói: -Ngày mai chỉ có 5 người sống sót, hãy nhớ cho kĩ ngươi không chết thì ta chết chẳng ai sống cho mình và mình cũng chẳng phải sống cho ai. Các ngươi phải biết rằng mục đích các con có ở nơi đây là gì? Là vì thù hận. -Có lẽ hôm nay các ngươi cũng đã mệt rồi hãy quay về phòng nghĩ ngơi và chuẩn bị cho thật tốt đế ngày mai còn quyết đấu sinh tử một lần nữa. Chúc tất cả các ngươi may mắn. Mắt Sarly bỗng nhiên nặng trĩu. -Sarly em không sao chứ? Linda lập tức chạy lại dìu Sarly. Linda là người lớn nhất trong đây cũng chính là người đích thân dạy cho mọi người một thuộc hạ trung thành của Mina. -Em không sao chỉ hơi choáng chút thôi. Linda nói: -không sao thì tốt. -Chúng ta về phòng thôi Nói xong Cherry đã đi về phía trước Sarly nhìn theo bong dáng đang dần khuất sau cánh cửa trong lòng thầm nghĩ “Thật ra bên ngoài và bên trong của cậu có giống nhau không?” Cherry quá hoàn hảo từ võ thuật đến kĩ thuật máy tính. Cô không bao giờ để sự mệt mỏi thất vọng được biểu lộ ra ngoài mặt. Sức chịu đựng của cô hoàn toàn làm làm Sarly khâm phục. Sarly đoán rằng gia thế thật sự của Cherry nhất định rất đặc biệt vì cô là người con gái không giống như những người con gái bình thường. Cô có ánh mắt hút hồn và vô cảm cô có thể làm cho mọi người cảm thấy sợ khi bắt gặp gương mặt đang quá tập trung của cô. Chỉ có những người khi từ nhỏ sống với một môi trường khác lạ mới có thể được như thế này.
|
Chương 2.3: -E đừng quá lo lắng trước nay Cherry luôn như vậy tính cách con bé rất kiên cường chị tin chắc rằng con bé nhất định sẽ xuất sắc vượt qua. Linda lâu nay luôn xem cô và Sarly là hai đứa em gái ruột của mình, ở bọn cô luôn cho Linda một cảm giác ấm áp khi được làm một người chị gái. Linda rất sợ sợ một ngày nào đó mất đi một trong hai người, vì thế cô chỉ có thể động viên hai đứa em gái bé nhỏ của mình cố gắng vượt qua. Nếu qua được an toàn cuộc sống sau này sẽ không còn như thế này nữa. -Em tin Cherry nhất định không làm em thất vọng. “Cherry mình tin ở cậu, cậu cũng phải nhất định tin mình” Có thể ngay chính cả cô cũng không thật sự hiểu được con người thật sự của mình. Nhiều lúc cô cảm thấy mình thật là con người vô dụng chỉ biết sống vào sự sắp đặt của người khác. Cuộc đời của cô có còn do chính bản thân cô quyết định nữa không, hay nó chỉ còn lại cái hồn còn thể xác này đã thuộc về người khác. Chiếc giường này hôm nay sao lạnh đến buốt xương, cảm giác lạnh lẽo này làm cô nhớ đến lúc còn nhỏ mỗi khi như thế này mẹ đều ôm cô gọn vào trong lòng dùng hơi ấm của cơ thể mình sưởi ấm cho cô. Mẹ, ba, chị hai mọi người trên thiên đàn có nhớ con không? Chứ còn con thì nhớ mọi người lắm. Con nhớ cả nhà ta cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi dã ngoại cùng nhau xem phim. Lúc đó con nghịch lắm cứ đòi ngồi trong lòng ba không cho chị chui vào. Cái cảm giác đó đã lâu lắm rồi con không được cảm nhận. Suốt 10 năm cái mà cô cảm nhận được chỉ có đau đớn, thương xót mà thôi. Cô không biết thời gian đó trôi qua như thế nào cô chỉ biết đó là một địa ngục mà suốt đời này cô không bao giờ muốn quay lại. Nó đã làm cô biến thành một con người hoàn toàn xa lạ như ngày nay. Có thể cô đã trở nên vô tình đến đáng sợ. Hơi thở dần dần ổn định sau chuyện lúc nãy, thật ra cô không bình tĩnh như mọi người nghĩ. Cô rất sợ, sợ ngay khi người con gái trước mặt mình ngã xuống đất. Lại một lần nữa cô giết người, mạng sống bị cướp mất bởi bàn tay đầy máu của cô. Ai có thể cho cô biết cô phải làm sao mới đúng, cô đã quá đau rồi. Cô gác tay lên trán cảm nhận nhiệt độ cơ thể mình có phần ấm ấm, có lẽ cô bệnh rồi. Hôm nay dầm mưa cả một buổi chiều cơ thể cô chịu không nổi cũng là chuyện đương nhiên. Đột nhiên có một bàn tay ấm áp đặt lên gương mặt lạnh lẽo của cô. -Rồi tất cả sẽ qua thôi Cherry à. Sarly ngồi xuống mép giường hướng mắt lên nhìn cô, không hiểu sao Sarly lại rất lo lắng cho Cherry có thể là vì tình bạn 10 năm cũng có thể là vì một nguyên nhân nào khác. Sarly rất sợ sợ một ngày nào đó không còn gặp được Cherry nữa, Sarly đã mất hết người thân rồi nếu mất luôn người bạn thân nhất này thì cuộc sống này còn ý nghĩa nữa không? -Ừ mình nhất định sẽ vượt qua. Giọng nói của cô rất buồn, cô cảm nhận được Sarly cũng đang giống tâm trạng hiện giờ của cô. Rất muốn từ bỏ tất cả như không thể nào được, vận mệnh đã sắp đặt cô và Sarly phải thực hiện. Sarly dựa người vào cánh tay đang nắm vai mình mỉm cười. Vòng tay này rất và an toàn Sarly có thể cảm nhận và tin tưởng ở nó. -Sarly à! Nếu tớ ngày mai không vượt qua được cậu đừng từ bỏ nha. Cô không tin chắc mình có thể qua hay không, nếu cô không qua thì với tính cách của Sarly và những gì cô hiểu về Sarly cô có thể chắc chắn một điều rằng cô bạn thân này sẽ đi theo nơi mà cô đến. Sarly rất dại dột làm chuyện gì cũng quan tâm tới suy nghĩ của cô trước hết, cô ấy chưa từng làm cô buồn ở bên cô ấy cô chỉ thấy mình được cười nhiều hơn. Tận hưởng được vòng tay ấm áp hơn. Sarly ngồi dậy nhìn cô với ánh mắt có chút thất vọng, giọng nói cũng trở nên hờn giận. -Cậu đã hứa với mình thì đừng mong nuốt lời, chúng ta đều phải sống cậu và mình đều hiểu điều này mà. Đừng nói chuyện không hay nữa, chúng ta phải nghĩ ngơi thật tốt cho ngày mai. Cherry mỉm cười: -Đúng vậy quyền được sống là nằm ở chúng ta. Lại một lần nữa hai người nắm tay nhau, cái nắm tay này không phải là nắm tay cổ vũ mà là nắm tay để thể hiện lòng tin tưởng với nhau cũng như một lời hứa thầm lặng của hai người. Tiếng bước chân càng ngày càng gần, bây giờ chỉ mới 7 giờ có lẽ là các chị em trong phòng ra ngoài sân tập luyện mới về. Ai ai cũng chăm chỉ tập luyện mong cho thành tích ngày mai của mình hơn người để có cơ hội sống sót trở ra. -Lần này tao nhất định sẽ giết nó. Giọng nói của cô gái đó chất chứa đầy thù hận và cay độc cho thấy cô gái này rất hận người con gái được gọi là nó. -Nhưng cô ta rất giỏi võ liệu chị có thể làm được. Cô gái bên cạnh khả nghi hỏi lại lần nữa. “Chát” Một cái tát thật đau vào mặt LyLy, vì câu nói vừa rồi đã khiến My tức giận. -Mẹ kiếp mày khinh thường tao không bằng nó đấy hả? Ánh mắt LyLy sợ hãi - Dạ dạ không phải vậy chỉ là…………. Chỉ là……………. LyLy không biết nói sao cho phải nếu nói không đúng thì lại bị đánh. -Chỉ là LyLy sợ em đánh chết con nhỏ đó thôi. Lúc này Tuệ cũng lên tiếng, lâu nay Tuệ vẫn luôn luôn ganh tị với tài năng của cô nên lúc nào cũng đâm ra lòng khinh ghét. Vừa hay lại có thêm một đồng mình không vào nói thêm vài câu mới là chuyện lạ. -Chuyện này có liên quan gì tới cô? My quay sang nhìn Tuệ dù câu nói vừa rồi làm My rất hài lòng nhưng My là người rất ngang bướng luôn muốn người khác nghe lời mình với thái độ ăn cơm hớt vừa rồi của Tuệ làm cô nàng không khỏi tức giận. -Có chứ. Tuệ mỉm cười thâm đọc đứng lên tiến lại phía My và LyLy đang đứng, ghé sát vào tay My nói nhỏ chỉ vừa đủ hai người. -Vì chúng ta có cùng chung một kẻ thù với nhau. Nghe câu nói vừa rồi của Tuệ,My Thích thú cười lớn. Từ lúc bọn họ vào cô và Sarly đều nằm trên giường nghe thấy tất cả không thiếu một câu nào trong cuộc trò chuyện vừa rồi. Mà bây giờ có tranh cãi thì cũng chẳng được gì, mùi máu ngày hôm ấy đến nay vẫn còn tanh nồng trong tâm trí cô, một màu đỏ ghê tởn. Cô đã từng sợ, cô đã từng trông thấy một người nằm dưới mặt đất từ từ nắm đôi mắt lại hơi thở cuối cùng nhẹ đi theo từng giây phút kim đồng hồ. Cảnh tượng đó hôm nay được lặp lại thêm một lần nữa, bàn tay cô lại thấm đẫm tội ác thêm một lần. Cherry, Sarly thấy bất đồng thay cô, lúc nào bọn họ cũng cố ý nói này nói nọ về Sarly và Cherry. Thấy ai hơn họ một cái gì đó thì bắt đầu ganh ghét và đó chính là lối sống của những kẻ không bằng người khác. Cô lắc đầu: -Không sao cứ mặc họ muốn nói gì thì nói. Cô quay người thẳng lại, ánh mắt nhìn lên tầng nhà. -Bọn người đó thật đáng ghét thấy mình không nói gì thì được nước làm tới, quả thật là không xem chúng tar a gì mà. Cứ mỗi lần thấy My cùng với LyLy chỉ tay lại phía Sarly và Cherry thì lòng Sarly lại tức tối. Ngày tháng cứ như thế mà sống, Sarly biết cô chỉ muốn có một cuộc sống thanh thản, tập trung vào việc tập luyện của mình để thực hiện nhiệm vụ trả thù. Sarly chưa bao giờ thấy Cherry nổi giận với mọi người, ai nói gì cô cũng đều xem như không nghe thấy. Nhiều khi Sarly lại thấy bực mình vì cái tính không quản chuyện xung quanh của cô. Nghe Sarly nói vậy cô chỉ cười cho qua chuyện mà không nói gì nữa. mỗi lần nhắm mặt lại hình ảnh hồi lúc chiều lại hiện ra trong tâm trí cô. Ánh mắt cô gái đó nhìn cô đầy oán hận. Không gian yên lặng tiếng nói xấu chưởi rủa khi nãy cũng không còn, giờ đây cô chỉ nghe thấy tiếng thở dài của Sarly. Căn phòng này, mùi hương này và cả những con người đang nằm lo lắng xung quanh. Qua hết ngày mai tất cả sẽ không còn như thế này nữa.
|
Chương 3: GIÀNH SỐNG 6 giờ 45 phút Trời hôm nay rất đẹp, trên tán cây rộng có những chú chim không ngừng đua nhau khoe tiếng hót ngọt ngào. Rúi rít rúi rít. Cô hướng ánh nhìn lên trên những tán lá đó, miệng khẽ nở một nụ cười nhẹ. Chào đón ánh bình mình. Dù không biết hôm nay sẽ đi về đâu, dù không biết số phận thật sự của mình. Nhưng cô biết số phận là do mình tự nắm lấy, không ai có thể cướp và không ai có thể thay đổi kể cả ông trời. -Jun. Đang đứng thẩn thờ thì bỗng nhiên Jun đi lại nắm chặc lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô. Tuy có chút chai sần nơi đầu ngón tay cầm súng nhưng nét đẹp của đôi bàn tay không hề vì nó mà bị che khuất. Bàn tay Jun rất ấm áp thật dễ chịu. Ánh mắt Jun chất chứa bao nhiêu phiền muộn, không lẽ vì cô mà anh trở nên như thế này. -Anh tin em nhất định làm được. Anh nói, môi khẽ mỉm cười. Một nụ cười khích lệ. Cô gật đầu –Anh nhất định cũng phải như thế. -Anh hứa. Hai người cùng nhau hứa một điều ước bí mật mà chỉ anh và cô biết được. Họ đâu hay rằng có một người con gái đang nhìn họ với ánh mắt buồn bã đau sót. Nhưng cô gái đó chỉ biết mỉm cười trong nước mắt chúc hai người hạnh phúc. “Pằng” Tiếng súng ra lệnh tập trung lại phía hồ nước sâu. -Xin chào các sát thủ của tương lai. Mina ngồi trên cao nhìn xuống phía mọi người như một nữ hoàng đầy quyền lực nhìn các thuộc hạ của mình. Bà ta luôn nghĩ mọi thứ, kể cả quyền được sống hay chết của những người trong đây đều do bà ta quyết định. Bà ta muốn ai chết thì người đó phải chết, ánh mặt trời ngày mai nhất định không kịp nhìn thấy. Một người làm việc quyết đón, nhanh gọn lẹ. Không bao giờ để lại một bất cứ manh mối nào, những cái chết có liên quan đến người đàn bà này đều được điều tra và những gì điều tra được chỉ là con số 0 tròn trĩnh. -Chắc đêm qua đã đủ cho các ngươi suy nghĩ nhiệm vụ và điều mà hôm nay các ngươi nhất định phải làm rồi chứ? -Rồi. -Rất tốt, vậy thì ta chúc các ngươi may mắn trở thành những thuộc hạ đắc lực của ta. Vì muốn chọn ra một thuộc hạ đầy bản lĩnh mà người đàn bà độc ác này đã hại chết không biết bao nhiêu đứa trẻ vô tội. Bà ta đúng là một con người không có máu. Mặt nước trong vắt nhìn từ trên bờ có thể nhìn thấy rõ từng cảnh vật bên dưới. Ở 4 góc hồ và phía chính giữa có những tia sáng lấp lánh chiếu lên. Nhìn sơ qua thì chỉ nghĩ chúng là do ánh nắng mặt trời phản chiếu xuống. -Chắc hẳn các ngươi cũng đã thấy những gì đang phát sáng dưới mặt hồ? Bà ta nhìn xuống mặt hồ miệng cười tươi. Mọi người cũng theo ánh mắt đó nhìn xuống, quả thật bên dưới phát ra rất nhiều ánh sáng theo chiều hướng khác nhau trông rất đẹp mắt. -Kim cương trắng. Linda lên tiếng giọng nói có phần bất ngờ khi thấy bên dưới hồ có 5 viên kim cương trắng sáng. Mọi người cũng ngạc nhiên không kém. -Đúng vậy những vật phát ra ánh sáng mà các ngươi đang nhìn thấy chính là kim cương trắng. Một trong những báo vật của Thiên Quỷ. Thiên Quỷ là tên gọi của những con quỷ ma quái nhất thế giới bóng đêm. Bà ta Mina là một trong số những con quỷ lợi hại. Mina là người đứng thứ 2, người đứng đầu Thiên Quỷ là Minda. Một người đàn bà không bao giờ lộ mặt mọi người trong Thiên Quỷ chỉ biết giọng nói của bà ta mà không hề biết khuôn mặt lẫn thân thế như thế nào. Dạo gần đây trong các việc họp bang bà ta không xuất hiện nữa thay vào đó là một chàng trai nghe nói là con của Minda. Chàng trai này tuy bên ngoài đeo một chiếc mặt nạ vàng nhưng nhìn qua ánh mắt có thể thấy được sự Hùng mạnh bên trong đó. Các việc xảy ra trong bang bấy giờ được giải quyết rất ổn thõa tuy có nhiều người còn những ý kiến về sự góp mặt của con người bí ẩn này. Nhưng nhanh chống mọi người đều im lặng không ai còn nói ra nói vào nữa, vì thực lực đã được chứng mình rõ ràng. Trong bang việc chém giết lẫn nhau với các bang khác cũng là chuyện bình thường, nhưng từ khi chàng trai này lên nắm quyền các bang nhóm khác không hề có ý định xâm chiếm hay có bất kì hành động nào gây tổn hại tới bang. Mina cũng cảm thấy rất tò mò về con người này. 5 viên kim cương trắng này không giống như những viên kim cương bình thường khác. Nó có khả năng phát sáng dù ở trong bong tối. Hôm nay Mina cố tình đem những vật giá trị này ra nhằm nói lên sự đề cao đối với cuộc lựa chọn lần này, và đăc biệt hơn nữa chỉ có máu những của con người mới làm viên kim cương trắng này trở thành màu huyết. Và đó cũng chính là điều mà bà ta muốn, lấy máu của những người không có năng lực làm rực lên sự chiến thắng của những người còn cơ hội cầm trên tay viên kim cương màu huyết trồi lên mặt nước. Nghe thầy thôi cũng đủ biết được lòng dạ của người đàn bà này. Ánh mắt cô nhìn chăm chăm vào những tia sáng dưới nước, chợt một hình ảnh động lạ đã lâu trong kí ức ùa về. Đúng chính là viên kim cương đó. Thì ra ba cô chính là………… -Hãy nhìn và sát định cho thật kĩ vị trí của các viên kim cương đó, hãy bằng tất cả mọi cách và khả năng của mình đem nó lên đây. Hãy nhớ chỉ có 5 người cầm trên tay được món đồ quý giá này những người còn lại nếu không có khả năng và không thể lên bờ mà trên tay không có bất cứ cái gì thì tự hiểu thà chết bên dưới hồ còn hơn lên đây bị bắn một cách đầy đau đớn. -Đó là sự lựa chọn của các ngươi, ánh mạt trời ngày mai có thể nhìn thấy không là do các ngươi tự quyết định và nắm bắt lấy ta không thể nào thay đổi số mệnh của các ngươi. Bà ta khẽ liếc sang nhìn Cherry từ nãy đến giờ có chút gì đó thấu hiểu như cô vừa biết được một chuyện gì đó rất quan trọng. -Sao có thể như vậy không lẽ chúng ta phải chết sao? Một cô gái bất mãn nói với những người xung quanh bằng ánh mắt lo sợ. Không lẽ mọi người phải chết hết trong này sao? -đúng vậy thật quá vô lí. -Chúng ta phải phản đối. Bà ta nghe những lời nói vừa rồi khẽ cười: -Không thể thay đổi được gì đâu các cô gái trẻ à, số mệnh là nằm ở bên trong chính bàn tay của mình. Từng người một không khỏi toát mồ hôi khi nghi lời bà ta vừa nói. Thật sự không còn con đường nào để lui hết chỉ có duy nhất là đi tiếp. Sarly nắm chặt tay cô. -Có thể không Cherry? Nhìn mặt hồ như thế này độ sâu nơi đây chắc hẳn cũng khoảng 3- 4m. Nếu đấu bên dưới mà không kịp thời gian quay lên khác nào tự mình đem đầu nhận nước. Khả năng thắng cược lần này rất thấp. Quả thật cô cũng suy nghĩ rất nhiều, dù bơi giỏi thế nào đi chăng nữa cô cũng phải có lúc e ngại trước mực sâu của nước. -Có thể. Cô đặt tay mình bên trên tay Sarly tuy không nắm chắc phần thắng nhưng có thù phải trả nhất định phải qua được những thử thách này mới có thể bước chân ra thế giới bên ngoài tìm người sát hại ba mẹ. -Jun. Jun nhìn cô miệng mập mờ như muốn nói gì đó nhưng không thể cất lên được tiếng nói nào. -Cố lên Cuối cùng Jun cũng đã lên tiếng nhưng hai chứ vừa rồi hoàn toàn không giống như những gì mà khi nãy Jun muốn nói. “Cherry à anh yêu em” Nhưng anh chỉ có thể nghĩ mà thôi, lời nói này rất khó để mở lời ra được.
|
Chương 3.1: -Thời gian dành cho các ngươi chỉ có 30 phút, hãy ghi nhớ cho kĩ chỉ 30 phút mà thôi. Ai là người cản đường các ngươi đến mục tiêu thì lập tức giết không tha. Không được để bản thân mình có bất cứ một mối đe dọa nào con đường phía trước hãy dùng tất cả những gì mình đó mà vạch ra. Ánh mắt bà ta mang ý cười, một nụ cười trên sự sợ hãi của người khác quả đúng là người đàn bà ác nhân. Đối với Mina ai suy nghĩ gì về bà ta cũng được tất cả những điều đó không quan trọng chỉ có những kẻ yếu hèn mới có những câu nói như vậy. Bà ta chỉ cần những người có năng lực chứ không cần những người chỉ có cái miệng suốt ngày sủa dạị. Mina nhìn thấy rất nhiều lần qua camera quan sát trong phòng ngủ, hầu hết các cô gái bên trong đều có những lời nói xấu bà ta. Nhưng trong đó lại có 3 cô gái không nói gì cả người thứ nhất là Sandy. Cô gái này tính tình rất hoạt bát nhưng mỗi lần nghe mọi người súm lại nói xấu bà ta thì Sandy lại tự biết lánh mặt đi lại phía giường mình. Hai người còn lại là Cherry và Sarly, họ không thích nói chuyện cùng những người khác vì bà biết họ và những người đó không cùng một thế giới. Nhiều lúc Cherry bị bọn họ nói nặng nhẹ nhưng cô không hề chưởi lại hay nói gì chỉ im lặng cười lạnh mà thôi. Thường thì người ta nói những người im lặng đáng sợ hơn những người đụng chuyện thì chưởi rất nhiều lần. Cherry chính là con người như thế khi chưa dồn đến đường cùng cô nhất định sẽ nhịn nhục, có thù ắt trả nhưng phải đợi thời cơ chứ không dại mà đi làm những chuyện khiến mình bị thiệt hại nặng nề. Mọi người đều sẵn sàng chuẩn bị tất cả cho cuộc chiến sinh tử này. 15 người đứng xung quanh hồ đeo kính vào ánh mắt nhìn xuống mặt nước. Cô khẽ đưa tay lên sờ vào sợi dây chuyền hình con bướm trên cổ, nhắm mắt lại thầm cầu nguyện một điều gì đó rồi cô buông sợi dây chuyền xuống gương mặt có phần tự tin hơn rất nhiều. “1…………….2……………3” “Pằng” “Ầm…………” Tiếng súng vang lên 15 vị trí khác nhau tung lên những tràn nước. Cơ thể nhẹ bỗng khi được hòa vào trong dòng nước lạnh, cảm giác này không đơn giãn là thoải mái mà là đáng sợ. Hướng về phía các viên kim cương đang lấp lánh cô ra sức bơi nhanh lại. Tay hướng ra xa 3m 2m 1m và tới khi vừa chạm vào cái vật long lanh đó thì đằng sau có người ra sức dùng cánh tay chắc khõe siết chặc cổ cô. Cũng mai do phản xạ của cô rất tốt nên tránh được cánh tay đang tiến gần mình, khẽ cuối người theo dòng nước cô tóm lấy cổ chân của người đó. Miệng tiến sát lại khẽ xoay đầu. “Xoẹt” Một tiếng rách thịt rõ đau, cái lưỡi lam sắt bén được cô ngậm trong miệng đã phát huy tác dụng. Cô gái đó cảm nhận được mình đang gặp nguy hiểm, cô ta nắm lấy đầu Cherry giật mạnh cứ nghĩ như vậy Cherry sẽ không thể nào rạch được vào chân cô ta nữa. Nhưng bản lĩnh thật sự của con người không phải là thời gian tập giống nhau cùng chung một động tác thì ngang sức nhau được. Về khả năng chịu đựng chịu khó luyện tập thêm vào mỗi buổi tối cô gái đó hoàn toàn không phải là đối thủ của cô. Khi cô ta nắm đầu Cherry thì Cherry đã dùng chân đá cao lên trên phía đầu cô gái đó. Một vật nhỏ sắt bén đâm thẳng vào cổ hộng màu đỏ tươi chảy dài theo dòng nước nhòa cả mắt cô. Hương vị tanh nồng đến khó chịu, mùi này chưa phải cô chưa từng nếm nhưng hôm nay không mặn bằng 6 năm trước. Bị một cú quá bất ngờ và vết thương khá sâu nên cô ta không còn sức phản kháng nữa, tay chân cứng lại theo dòng nước trôi đi. Ngước mắt nhìn theo thân thể vừa rồi, chính tay cô lại giết thêm một mạng người nữa. Tất cả là do bà ta bắt buộc. Khi nhìn lại phía vừa rồi thì viên kim cương đã biến mất. Khẽ chưởi thầm trong miệng. “Mẹ kiếp” Thì có một vòng tay chắc khỏe ôm ngang eo cô rồi đặt lên môi cô một nụ hôn thật sâu. Vật lạnh giá đó theo chiếc lưỡi của anh ta nhẹ nhàng vào trong môi cô. Khi anh ra buông cô ra thì cô mới biết người đó là Jun, nhã cái vật Jun vừa với đưa vào miệng mình quan sát. Thì ra vật đó là viên kim cương trắng khi nãy. Jun lắc lắc vật trên tay nhìn cô mỉm cười. hai người đã có đủ bây giờ chỉ cần bơi lên là được, cứ nghĩ mất đi viên kim cương rồi nhưng không ngờ Jun lại là người giành được nó. Từ màu trắng tin khiết do nhuộm phải máu nên viên kim cương nhanh chống chuyển thành màu hồng nhạt từ từ màu sắc mới đậm dần. Không nghĩ ngợi nhiều hai người nhanh chống bơi lên. Nhưng khi đi được một đoạn thì Jun bị một người đánh vào người ra sức giành viên kim cương trên tay Jun. Cô nhìn Jun lo lắng nhưng Jun quơ tay ý bảo cô yên tâm mà đi lên đi một người cỏn con này làm sao gây khó dễ cho Jun được. Tài nghệ của Jun cô biết rõ nên yên tâm bơi lên. Trong lúc lên gần tới mặt nước thì có mùi máu thật tanh sộc vào mũi cô, người con gái trước mặt bị thương khá nặng bàn chân hình như có một vật gì đó khứa phải nên máu không ngừng ra cô gái đó đang cố gắng vùng vẫy. Nhưng vừa lúc cô quyết định không quan tâm đến thì chợt nhận ra người con gái đó là sarly người bạn thân nhất của cô. Cô không còn nhận ra đây là Sarly của mình nữa, trước mặt cô là một cô gái yếu ớt không còn sức nữa. Không nghĩ nhiều cô bơi lại phía Sarly đưa viên kim cương để chặc vào tay Sarly sau đó cô cố sức nâng đỡ thân thể Sarly lên trên mặt nước. Khi Mina thấy người con gái cầm viên kim cương sáng lóa trên tay trồi lên bà ta cứ nghĩ người đó là Cherry nên kêu người nhanh chống kéo lên. Nhưng khi lên tới bờ Sarly được cứu sống nhưng người mà bà ta muốn thấy lại không phải là Sarly. Khi nâng Sarly lên trên thành công cô cúi người xuống đi về hướng ngược lại, lúc này dưới nước cũng không còn nhiều người vì đa số đã trở thành xác trôi. Thấy được phía xa có một vật gì phát sáng trên người một cô gái, dù được giấu rất kỹ bên trong cổ hộng nhưng cô vẫn có thể nhìn ra vì lực phát sáng qua da của viên kim cương này rất mạnh. Dù có nuốt vào trong bụng cũng không có mà nhìn thấy. Không thể để cô gái đó bơi tiếp Cherry tiến lại gần dùng tay ra sức ấn mạnh vào cổ cô ta. Do bất ngờ bị bóp mạnh vào cổ miệng cô ta bắt buộc phải há to ra, bàn tay bé nhỏ của Cherry nhanh chống đưa vào trong cố gắn lấy viên kim cươn đó ra. Vô thức bàn tay Cherry bị cô gái đó cắn mạnh, những chiếc răng nhọn hoắt không ngừng đâm mạnh vào bàn tay Cherry. Cô xoay ta qua một hướng nạy mạnh hàm trên thò sâu vào trong nhanh chống viên kim cương to lớn được đưa ra bên ngoài theo kĩ thuật của cô. Dù bị cắn rất đau nhưng cũng không đau bằng cô gái phía trước mình, mình cô ngắt khí quản một cách đau đớn. Khi cô chuẩn bị rời khỏi đây thì đằng sau tiếp tục có một người khác lại gần, cô ta dùng tay ánh mắt nhắm vào chân cô. 1……..2……..3 “Xoẹt” Lần này vẫn là tiếng xé rách thịt da nhưng người bị cắt lại chính là cô, vết thương mới và vết thương cũ cộng lại, rửa sạch bằng dòng nước lạnh đầy muối này càng trở nên đau rát hơn.
|