Trái Cấm Tình Yêu Của Vampire
|
|
Chương 2 : Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh (Phần 2)
Tiếng chim hót véo von chào ngày mới lại đến,nó khẽ vươn người dậy,nheo đôi mắt trước những tia nắng mai chui lọt qua cửa sổ.Chúng đang đùa nghịch trên gương mặt thanh tú của nó.Ko phải vì đêm qua nó ngủ rất say nên sáng ra mới dậy trễ thế này,mà cả đêm qua thật sự nó chẳng chợp mắt được tí nào,những lời nói của cô Lina làm nó cứ miên mang suy nghĩ mãi,ko biết vì lẽ gì mà nó rất tin tưởng và yêu mến nàng ấy,cảm giác đó làm nó phần nào sớm đưa ra quyết định cho mình.Nếu lời cô ấy nói là thật,thì việc rời xa nơi này đến một nơi nào đó mà nó cần đến,nó sẽ ko còn bị giấc mơ ấy đeo bám nữa,đây ko phải là điều nó mong muốn trong suốt thời gian qua sao,vậy thì cớ gì nó ko đồng ý chứ.Đi đến bên cửa sổ,nó mở toan chúng ra để đón từng cơn gió nhẹ mát diệu,cảm giác trong lòng thật dễ chịu làm sao.Chảy vội mái tóc nâu suôn mượt,rồi rửa mặt thật tỉnh táo nó quyết định đi tìm bà để thưa chuyện,chắc lúc này cô Lina đã dậy rồi,có lẽ nó cũng nên cho cô một câu trả lời đứt khoác.
-Chào bà,chúc bà ngày mới tốt lành ạ.Nó chạy tới ôm hôn bà nũng nịu từ phía sau khi thấy bà nó đang đứng chuẩn bị cho bữa ăn sáng.Khẽ mĩm cười đôn hậu bà ôn tồn nói.
-Con mèo lười hôm nay được nghỉ nên ngủ nướng đã nhỉ,lớn rồi mà cứ như con nít làm nũng mãi với bà.Cháu cứ như thế này thì làm sao bà an tâm để cháu rời xa bà được chứ.
Câu nói của bà làm lòng nó nhói đau,đôi mắt xanh lam của nó chứa đầy sự bi ai,mất mát,đúng như bà nói thật sự cuộc sống nó ko thể vắng hình bóng bà được.Nó đã quá quen với mỗi buổi sáng bà đến lay mà kêu nó dậy đi học,hay mắng yêu mỗi khi nó nũng nịu với bà.Nó quen ăn nhưng món ăn ngon do bà nấu,cái chăn ấm bà đắp cho mỗi đêm đông giá lạnh.Giờ nếu ko có bà ở bên cạnh nó thật sự ko biết phải sống sao.Nghĩ tới đây khóe mắt nó rưng rưng,nó tiến đến ôm vội vội bà từ phía sau khẽ thì thầm vào tay bà.
-Bà ơi...cháu yêu bà nhiều lắm.
-Bà cũng yêu cháu nhiều lắm cháu gái ạ...Có phải cháu có việc gì muốn nói với bà ko.Nhìn thấy tháy độ và hành động khác lạ của nó,bà khẽ thở dài lên tiếng hỏi,trong giọng nói có pha chút bi thương man mát.
-Vâng,cháu có chuyện muốn thưa với bà ạ.Nó xoay người nhìn thẳng bà cất giọng trả lời,thân hình nhỏ bé khẽ rung rung.
-Có phải là chuyện cháu muốn chuyển trường ko?.
-Ơ...sao bà biết?...Là cô Lina nói với bà à?Đưa vẻ mặt đầy ngơ ngác nó hỏi bà,vẫn với chất giọng ấm áp bà thở dài trả lời nó.
-Phải,hôm qua trước khi cháu về Lina có thưa chuyện với bà...Bà ko biết cháu sẽ quyết định ra sao,riêng về bà,bà ủng hộ ý kiến của cô ấy.Có lẽ cháu nên đi,như vậy sẽ tốt hơn cho cháu trong lúc này.
-Ý bà là...bà đồng ý cho cháu chuyển trường ạ?Nó nghe bà nói mà tai như ko tin nổi,vẻ mặt ngơ ngác nhìn bà đầy ẩn ý.
-...Bà nhìn nó trầm buồn,ko nói nên lời nào chỉ khẽ gật đầu đồng ý.
Nó thoáng ngớ người ra,bà đúng là đưa nó đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác mà.Nó cứ đinh ninh một điều khi nó bảo với bà về việc sẽ đi xa,bà nhất định sẽ ngăn cản nó.Vì từ trước tới giờ bà có cho nó đi đâu xa bà đâu,tối ngày cứ bắt nó ở nhà vì lo nó gặp này nọ.Ấy mà bây giờ bà lại khuyên nó nên đi tới đó,nơi mà nó dám chắc rằng bà còn ko rõ đó là đâu,ánh mắt xa xăm của bà đã nói lên đều đó.Chậm gãy thốt lên từng lời nó nhìn bà nói trong nghẹn ngào,đôi mắt buồn phản phất sự bi thương khôn tả.
-Cháu cũng chưa chắc sẽ quyết định ra sao.Nhưng nếu bà đã nói dậy có lẽ cháu sẽ làm theo lời cô Lina nói...trong lòng cháu thật sự ko nỡ xa bà tí nào.
Nói đến đây khóe mắt nó trực trào,những giọt nước mắt ấm nóng lăn dài trên gương mặt ngây ngô của nó làm bà nhìn thấy mà đau lòng.Khẽ ôm chặc nó vào lòng bà thì thào trong sự nghẹn ngào.
-Cháu ngoan,đã đến lúc cháu phải tập cuộc sống tự lập ko có bà bên cạnh.Bà ko thể suốt đời ở bên cháu mãi,đây là dịp tốt để cháu tập làm quen với cuộc sống mới,cháu phải biết tự lo lấy cho bản thân mình nghe ko ?.
-Vâng cháu hiểu rồi ạ,nhất định cháu sẽ học và sống tốt ở môi trường mới bà cứ an tâm đừng lo cho cháu.
Nó được vòng tay ấm áp của bà che chở cảm thấy lòng bình yên lạ,khẽ cất chất giọng trong vắt nó trấn an bà,nhưng thật ra trong lòng giờ này đang rối bờ.Chợt như nhớ ra điều gì,nó vội rời khỏi cái ôm của bà đưa mắt nhìn khắp nhà như tìm một ai đó.
-Cô Lina đâu rồi bà nhỉ,sáng giờ cháu ko thấy cô ấy.Hay cô ấy vẫn chưa ngủ dậy ạ?.
-Cháu làm như ai cũng lười biến như mình vậy...Cô Lina hình như đã đi từ rất sớm,bà cũng chẳng rõ là khi nào.Cô ấy chỉ để lại lời nhắn lúc nào cháu thưa rõ mọi việc với bà thì nhờ bà nói với cháu hãy chuẩn bị mọi thứ cần thiết,có lẽ trog nay mai cô ấy sẽ đến đưa cháu đi.
-Vâng cháu nhớ rồi ạ.
Nó lặng người đi,nghe bà nói mà lòng ko khỏi ngổn ngang,vậy là nó sắp phải rời xa nơi đây rồi thật sự nó ko đành lòng tí nào.Hiểu được tâm tư rối bờ của nó trong lúc này,bà khẽ thở dài,nhìn vẻ mặt rười rượi của nó bà ko khỏi buồn lòng theo.
-Có lẽ cháu nên đến trường chào tạm biệt mọi người,cháu cũng cần làm một vài thủ tục cần thiết nữa.Chiều nay sẽ rất bận rộn đối với cháu đấy.
-Vâng ạ,cháu sẽ đến đó trong hôm nay.
Nó nói rồi gượng cười bước đôi chân khó nhọc ra mái hiên,đưa mắt nhìn cảnh vật thân quen trước mặt lòng nó dậy lên từng cơn sóng.Nó phải rời xa nơi này,xa bà,thầy cô và bạn bè,người mà nó ko đành xa thứ hai sau bà ko ai khác là nhỏ-Sasa đại tiểu thư.Nó ko biết nhỏ sẽ hụt hẩng ra sao khi ko có nó ở bên cạnh nữa,nghĩ tới đây nó ko khỏi thở dài.Bà tiến đến vỗ vai nó trấn an,hơn lúc nào hết nó rất cần bà ở cạnh trong những giây phút được bên nhau ít ỏi này,bà đã cố kìm lòng để nước mắt ko chực trào ra,nhưng thật ra lòng lại đang quặng thắt.Hai bà cháu cùng đưa mắt ngắm nhìn lên bầu trời xanh thẳm,bầu trời thì trong xanh và bình lặng là thế nhưng tâm tình con người lại khác.Cả hai đều mang một nổi niềm riêng ko nói nên lời.
|
CHƯƠNG 3: CHIA TAY.
Trời cuối thu hiu hắt và đượm buồn,những chiếc lá còn sót lại trên những cành cây cứ khẽ bay mình trong gió,chúng cố níu mình vào thân cây thật chặc để ko bị gió thổi rơi,như đang lưu luyến một mùa thu sắp qua đi mang theo sau những hoài niệm.Tôi bước từ phòng hiệu bộ ra,khoác trên người một chiếc váy màu tím nhạt,được điểm khuyết những bông hoa nhỏ li ti rất đẹp mắt.Nó là món quà sinh nhật khi tôi tròn 16 tuổi mà Sasa tặng cho tôi,đây là lần đầu tiên tôi mặc nó,lẽ ra trong cái ngày từ biệt này tôi nên khoác lên người bộ đồng phục của trường,nhưng ko hiểu sao hơn lúc nào hết tôi muốn cho Sasa nhìn thấy bộ dạng của mình lúc này,có lẽ tôi muốn nhỏ ghi nhớ hình ảnh đẹp cuối cùng của mình.Mặc dù ko ít lần nhỏ này nỉ bắt tôi mặc bộ váy này cho nhỏ xem nhưng tôi vẫn một mực ko chịu,còn trêu nhỏ là một ngày đẹp trời nào đó nếu tôi đi đâu thật xa,tới lúc đó tôi sẽ mặc cho nhỏ xem.Ko ngờ lời nói đùa của tôi khi nào giờ lại thành hiện thật.Tôi cũng rất nghi ngờ về khả năng dự đoán tương lai của mình,cứ cảm thấy bất an sao thì cứ y rằng mọi việc sẽ diễn ra như vậy,thật là tôi cũng ko hiểu nổi.Tôi đoán là cả trường bây giờ đang xôn xao về một nhân vật nổi tiếng có tầm cỡ ngôi sao là tôi,ko phải tôi ba hoa nhưng thật sự là vậy,tin học sinh ưu tú nhất trường Anret xin bảo lưu kết quả học tập có lẽ cũng đáng được xếp vào dạng tin hot trong vòng mấy năm qua của trường.Tôi nghĩ bây giờ mọi người đang tung tin đoán già đoán non về lí do tôi làm thế,và tôi chắc một điều là lớp tôi bây giờ cũng đang nháo nhào ko kém,có khi có một người còn đang bốc hỏa nữa ko chừng.Tự nhiên nghĩ đến đây tôi hơi cảm thấy rợn người,tai cứ lùng bùng như đang bị ai đó chửi bới.Có một điều tôi vẫn ko hiểu,là vì sao cô Lina bảo tôi chuyển trường nhưng lại dặn bà kêu tôi ko cần phải rút hồ sơ gì cả,chúng sẽ ko cần dùng đến.Thật sự tâm tư cô ấy đang dự tính gì tôi cũng ko rõ,trong lòng trào dâng một nổi bất an. Trong lớp 10A1 bây giờ đang xôn xao như một cái chợ,đang trong giờ học mà ko ai thèm đối hoài đến lời giảng của cô cả,ngay cả cô cũng vậy,miệng thì giảng bài thao thao mà mắt cứ hướng ra ngoài cửa như đang chờ một ai đó.Cô ko màn đến lũ học trò đang bà tám dưới kia,nếu trong ngày bình thường thì ắc hẳn cả lớp đã bị cô xơi chín vì cái tội ồn ào ấy.Tại dãy bàn gần cửa sổ,ở cái bàn cuối lớp kia,nơi có một vị trí còn trống.Có một người đang lên cơn bốc hỏa,thân nhiệt tăng cao đến gần 40 độ C chứ chẳng chơi.Người đó ko ai khác chính là Sasa đại tiểu thư nhà ta,nhỏ đang cầm con dế yêu trên tay,mắt dán nhìn vào cái màn hình tối đen ấy. "_Samy bồ mau trả lời đi,ko thì chết với mình". Đây ko biết là tin nhắn lần thứ mấy chục nhỏ gửi nó nhưng nó vẫn bật tâm,đơn giản vì nó hôm nay cao hứng nên đã quăng con dế cưng ở nhà.Từ lúc nhỏ nghe cái tin như sét đánh về nó tới giờ thì đã bắt đầu gửi tin nhắn cho nó,nhỏ nhíu đôi mày thanh tú lại,vẻ mặt ức chế đỏ bừng như quả mơ chín.Ném cái nhìn lạnh lùng vào cái màn hình vẫn tối đen ko thèm phát sáng kia,Sasa ko chút nghĩ ngợi tiện tay ném con dế yêu xuống nền gạch.Chiếc iphone 5 bị vỡ vụng ra,ko còn hình thù gì rõ nữa bởi cái lực ném ko thể mạnh hơn của chủ nhân nó(t/g:chị ấy rất ư là sang và bạo lực^^...).
-Sasa,em làm gì thế hả?Nhỏ đang hừng hực lửa trong người,sao khi ném con dế yêu làm nó phát ra âm thanh ko hề nhỏ còn sẵn tay đập mạnh xuống bàn một cái.Hành động quá khích của nhỏ làm cô phải lên cơn tức mà quát lớn với cái âm lượng đủ cho cả trường nghe.
-Dạ...xin lỗi cô,em đang ngủ mớ nên mới quăng lộn điện thoại thôi ạ hì hì.
Nhỏ quýnh quán trả lời cô ko quên kèm theo một nụ cười chết người,câu nói của nhỏ vừa dứt mấy chục cặp mắt của cả lớp liền đổ dồn về nhỏ.Đám bạn lắc đầu ngao ngán thầm thương cho đại tiểu thư Sasa vì khi ko lại quăng ra cái lí do củ chuối ko thể ngốc hơn được nữa.Nhỏ nhận ra lời mình vừa phát ra quá lố bịch,định bào chữa lại nhưng chưa kịp nói đã bị hắc khí từ cô phát ra làm đứng hình.
-Sasa tiểu thư em đùa với tôi à...tôi đang giảng mà em dám ngủ hả?Đúng là muốn chọc điên tôi mà.Hay là em...
Cô đang sẵn đà tuôn ra cho nhỏ một bài diễn ca hoành tráng thì chợt đứng sững người ra,mắt hướng về một cái nhân ảnh đang ẩn hiện trước lớp,mấy chục cặp mắt của mọi người cũng đồng loạt chuyển trọng tâm hướng ra nhìn cái con người ấy.Và đương nhiên kẻ có sức hút gê gớm như vậy ko ai khác chính là Samy nhà ta,người đang được cả trường săn đón để gặp mặt lần cuối. Tôi đứng trước cửa lớp,cố nở một nụ cười thật tươi chào cô và mọi người.Đi từ rất xa tới là tôi đã nghe tiếng quát lãnh lót của cô thân yêu,tôi dám chắc là một bạn nào đó đang là nạn nhân bị cô tra tấn.Đều làm tôi bất ngờ hơn khi đến tới lớp là cái kẻ ấy lại là nhỏ Sasa thân yêu của tôi,người mà nổi tiếng hiền ngoan ko một vết đen trong lí lịch học suốt chừng ấy năm.Tôi chắc nguyên nhân của vụ việc này ít nhiều có liên quan tới tôi,thật sự tôi cảm giác rất bất an.
-Chào cô...em đến để từ biệt cô và các bạn ạ.Tôi hướng ánh nhìn thiên thần cùng nụ cười tỏ nắng nhìn cô và cả lớp,một vài tiếng khúc khích vang lên,cô thân yêu mắt cũng đỏ hoe chạy vội đến hai tay vịnh chặc vai tôi ko nỡ buông như sợ tôi sẽ đi mất ko bằng.
-Samy em đến đúng lúc lắm,cô đợi em từ chiều giờ.Nói cho cô nghe lí do em bảo lưu học đột ngột như vậy là vì sao?Có phải là do cô đình chỉ học một tuần nên em giận mà quyết định như vậy,nếu thế cô sẽ hủy nó ngay mai em lại đi học tiếp được rồi đấy.
Tôi nghe cô nói mà ko khỏi xúc động,cả lớp cũng sững sờ cố tiếp thu từng lời mà cô vừa phát ra,nghe thật sự rất khó tin nó vừa được thốt lên từ miệng của cô vậy.Tôi hít một hơi dài,cố cười thật tươi nhất có thể chậm gãy trả lời cô.
-Ko phải đâu ạ,em nào có giận hờn gì cô.Tại em sai nên bị phạt là phải rồi.Chỉ là em có chút việc riêng phải đi xa một thời gian nên mới bảo lưu việc học,em sẽ trở về học lại nên cô và các bạn ko cần lo cho em đâu ạ.
-Samy bồ đừng đi mà,bồ mà đi rồi lớp mình sẽ buồn lắm.
-Phải đó lớp mình ko còn lớp trưởng thì như rắn mất đầu,đừng đi mà Samy.
Tiếng một vài nhỏ bạn nói với tôi,giọng có phần nghẹn ngào như sắp khóc làm cả lớp cũng vỡ òa mà cất tiếng nói này nỉ theo.Tôi nhìn đám bạn hiền nước mắt ko khỏi nhẹ lăn ướt đẫm đôi má hồng vì xúc động.Tôi biết là mặc dù cô hay la rầy tôi nhưng trong lòng thì rất yêu mến tôi,chỉ là do tôi làm cô bận tâm nên cô mới hành xử thẳng tay với tôi như vậy,còn các bạn nữa ai ai cũng quý mến tôi,thời gian học chung ko nhiều là bao những cũng đã lưu giữ ở mỗi người biết bao kỉ niệm.Những giây phút chia tay như bây giờ thật làm lòng người đau nhói,biết bao nhiêu đều còn muốn nói.Tôi tiến đến ôm cô rồi chào tạm biệt từng đứa bạn một,những cái ôm,những cái xiết tay,cùng những giọt nước mắt này tôi sẽ ghi nhớ mãi,nó sẽ khắc sâu trong tim tôi.Từ khi tôi vào lớp tới giờ có một người vẫn lặng im nhìn cảnh tượng chia tay ấy ko chút cảm xúc,vẻ mặt nhỏ bình lặng ko một rợn sóng,đôi mắt sâu trong sáng của nhỏ ánh lên cái nhìn bi thương lẫn chua xót hướng về phía tôi.Khẽ đưa mắt nhìn Sasa tôi ko khỏi đau lòng,tôi biết trong lúc này nhỏ có nhiều điều muốn nói với tôi,tôi cũng đã chuẩn bị tâm lí để nói lời chia tay với nhỏ.
Tôi đưa tay vẫy nghịch nước trong hồ phía sau trường,làm lũ cá hoãn sợ lặn đi mất biệt,mĩm cười nhìn chúng lần cuối tôi đứng dậy tiến đến ngồi bên gốc anh đào cạnh bờ hồ,lúc này chỉ còn trơ lại vài chiếc lá nhỏ trông thật buồn thảm.Sasa đã ngồi nhìn tôi đùa nghịch một lúc lâu ko một tiếng nói,nhỏ chỉ khẽ thở dài ánh mắt vô hồn,phẳng lặng,nhìn xoáy sâu vào mắt tôi chất chứa bao ẩn ý.Vẫn ngồi yên như thế ko một biểu hiện gì cả,nhỏ làm tôi hết kiên nhẫn,bộ dạng này của nhỏ làm tôi ko quen lắm cứ như một người khác,vẻ tinh nghịch thường ngày giờ đây đã mất,trước mặt tôi bây giờ là một Sasa trầm ngâm,ít nói.Hít một hơi dài rồi thở ra cho nhẹ nhõm tôi cất tiếng nói chất giọng có phần trầm buồn.
-Bồ ko có gì muốn hỏi mình sao?
-...Nhỏ quay sang nhìn tôi vẫn ko chút phản ứng làm tôi nổi cơn giận dõi vu vơ.
- Nếu bồ cứ vậy mình sẽ về trước đấy,bồ thật sự ko có gì muốn nói với mình sao Sasa.
-Lí do.Tôi vừa nói xong thì Sasa liền cất giọng nói,chiêu khích tướng này có vẻ hiệu quả,ít ra nhỏ cũng chịu buôn lời vàn ngọc hỏi tôi mặc dù câu nói đó ko đầu ko đuôi gì cả.
-Mình có việc riêng ko nói rõ cho bồ biết được.Bồ chỉ cần biết là mình chỉ tạm thời đi đến một nơi rất xa trong một thời gian thôi,xong mình lại về mà.Tôi nói xong xoay qua nhìn Sasa,vẻ mặt nhỏ vẫn ko chút thay đổi,cứ trơ ra đó làm cho tôi ko sao biết được lòng nhỏ đang nghĩ gì.
-Bồ sẽ đi với ai,nơi đó là đâu ít ra bồ cũng nói cho mình biết rõ chứ.Tôi nghe nhỏ nói,lòng có chút rối bờ ko biết phải trả lời sau,vì thật ra đều nhỏ đang hỏi cũng là đều tôi đang thắc mắc. -Mình vừa quen một người cô rấ t tốt,cô ấy biết tâm tình của mình ko ổn nên muốn mời mình đến một nơi tốt hơn để bình ổn tâm lí...Còn nơi đó là đâu tạm thời mình vẫn chưa rõ.Tôi chậm gãy trả lời nhỏ,giọng nói có phần đứt quãng.Sasa nhìn tôi một lúc lâu ko nói gì,đưa tay hứng một chiếc lá đang rơi xuống nhỏ cất tiếng nói.
-Khi nào thì bồ đi.?
-Có lẽ là mai hay mốt gì đó,cụ thể mình cẫn chưa rõ.
-Sao nhanh thế?Tôi vừa nói xong Sasa đã mở to mắt,vẻ mặt ngạc nhiên nhìn tôi buồn rười rượi -Cô Lina bảo nên đi càng sớm càng tốt,ở lại lâu hơn chỉ làm lòng lưu luyến thêm thôi...nhưng thật sự mình ko nỡ rời xa nơi này tí nào,ko đành lòng xa mọi người...và nhất là phải xa bà và bồ.Nói tới đây,nước mắt tôi ko cầm được khẽ nhạt nhòa trên mí mắt,Sasa nhìn tôi cũng chực khóc theo,nhỏ nước mắt ngắn nước mắt dài xích người lại gần tôi,đưa tay ôm nhẹ tôi vào lòng cất giọng an ủi mà nghẹn ngào. -Mình biết,mình hiểu tâm trạng bồ lúc này ra sao,mình cũng ko nỡ xa bồ tí nào.Nhưng mình tôn trọng quyết định của bồ nên sẽ ko cố giữ bồ lại bên mình,như vậy sẽ ít kỉ lắm.Sasa nói trong tiếng nấc,nhỏ ôm tôi chặc hơn làm tôi cảm nhận rõ được sự bất an lẫn tiếc nuối trong lòng nhỏ lúc này.Cả hai ko nói gì tiếp cứ ngồi đó trao nhau cái ôm đầy ấm áp,trong tim của mỗi người trào lên nổi bi thương man mát. Tôi và Sasa sao khi rời nhau ra thì đưa mình nằm trên bãi cỏ mềm,mắt nhắm hờ cảm nhận mùi vị dư âm của buổi chiều tà.Một lúc lâu,chưa ai vội nói với nhau câu gì,dường như có quá nhiều điều muốn nói ra nhưng nó cứ nghẹn lại ko biết nên bắt đầu từ đâu. -Bồ còn nhớ ngày đầu tiên mình gặp nhau ko ?Sasa mở mắt ra xoay người nhìn tôi cất giọng nói ấm áp,tôi mỉm cười nhìn nhỏ,ánh mắt tràn đầy hồi niệm.
-Nhớ chứ,làm sao mình quên đi được.Đó là một ngày khai giảng khi chúng ta lên lớp 6,hai đưa đang tung tăng đi lên bục chuẩn bị đọc bài cảm tưởng của một học sinh mới.Thì ko biết mình đi đứng sau té nhào ra sẵn tay kéo mạnh cái váy bồ làm nó rách ra một mãng to tướng.Nghe tôi kể tới đây Sasa ko nhịn được cười,vẻ mặt đỏ hồng tiếp lời tôi.
-Lúc đó bồ làm mình quê gê lắm,về nhà khóc ròng mấy ngày liền,sau khi đi học lại mới vỡ ra bồ học chung với mình lại còn ngồi kế bên nữa chứ,đúng là oan gia ngõ hẹp mà.Mặc cho bồ cứ nằng nặc bám theo xin lỗi mình vẫn ko thèm đếm xỉa tới.Cho đến lúc mình bị bọn con trai bắt sâu nhát đến phát khóc,bồ đã hiên ngang đến mắng cho tụi bạn một trận nhớ đời,kể từ đó chúng ta gần nhau hơn và trở thành bạn thân lúc nào ko biết.Nói tới đây ánh mắt Sasa lại buồn da diết,những cứ ức ngày nào giờ hiện lên thật rõ như một đoạn phim ngắn trước mặt tôi và nhỏ.Mới đó mà nhanh thật đã hơn năm năm tôi và nhỏ vui buồn có nhau với biết bao kỉ niềm,giờ phút sắp chia li này trong lòng cả hai đều dâng lên một nổi vấn vươn ko nói nên lời.
-Khi nào đi bồ phải nói với mình một tiếng,để mình còn từ biệt bồ lần cuối.Nếu bồ cứ âm thầm biến mất thì đừng trách sao mình ko nhìn mặt bồ nữa,tới lúc đó dù bồ có trốn tận chân trời thì tiểu thư đây cũng sẽ đến bắt bồ về mà hành hạ,.Giọng nói trêu đùa của Sasa làm tôi thoáng vui lên,nhưng trong lòng thì vẫn đang buồn ẩm ỉ. -Mình biết rồi nhất định sẽ nói với bồ mà.
-Dậy mới ngoan chứ...Mà Samy này bồ nhất định ko được quên mình đâu đấy.Giọng nói ngắt quãng đầy nghẹn ngào của nhỏ làm tôi ko khỏi chua xót.
-Nhất định là thế rồi,bồ cũng vậy ko được quên mình đấy,nhớ sống tốt và chờ mình về nghe ko.
Sasa nghe tôi nói ko đáp lại chỉ khẽ gật nhẹ đầu,cố ngoẻn miệng cười,nhưng trong nụ cười đó lại chất chứa bao hàm ý.Tôi biết trong lòng nhỏ bây giờ có rất nhiều đều muốn hỏi tôi,những nhỏ vẫn ko sao thốt nên lời,ánh mắt nhỏ đã nói lên đều đó tôi có thể nắm được tâm tư của nhỏ,có lẽ nhỏ muốn tôi ko phải khó xử khi nhỏ cố rặng hỏi những đều mà tôi ko tiện nói,lúc nào cũng thế nhỏ luôn suy nghĩ cho tôi thật nhiều.
Bầu trời đã bắt đầu sậm lại,cái lạnh của sương đêm rơi xuống ko đủ mạnh để tôi và nhỏ rời xa nhau,tay vẫn trong tay tôi và nhỏ dõi mắt nhìn lên những ngôi sao đang sáng nhấp nháy trên nền trời cao ấy,cả hai đều đang tìm kiếm cho mình một vì sao mang tên vĩnh cữu để lưu giữ tình bạn đẹp của mình vào trong ấy. Những chiếc lá cuối cùng của hàng anh đào khẽ đưa mình theo gió,chúng bay theo làn gió nhẹ nhàng và chậm gãy,tiếng quạ kêu đâu đó nghe thê lương và trầm buồn,làm lòng người chợt dâng lên một niềm bất an ko nói thành lời.Một mùa đông nữa lại sắp đến,những dấu hiệu đầu tiên của nó ngầm báo cho con người một đều gì đó,có lẽ sẽ là một mùa đông ko mấy êm đềm đối với tôi.
|
*Giới thiệu nhân vật(tt)^^ -Sasa Yashito:một cô gái xinh đẹp,với mái tóc dài đen huyền và một đôi mắt màu nâu sâu thẳm.Là một tiểu thư danh giá rất giàu có nhưng cô ko kêu căng mà tính tình còn rất ôn hòa,thân thiện nên luôn được nhiều người yêu mến. -Lina Tashima:một Vampire thuần chủng,mang trong mình dòng máu hoang gia cao quý.Nàng có mái tóc vàng cùng đôi mắt tuyệt đẹp màu ngọc bích.Thân phận nàng vẫn còn là ẩn số sẽ được tiết lộ trong các phần sau của truyên.^^ -Ayda Wato:thuộc hạ thân tính của hoàng tử Raio,luôn ẩn mình trong hình dạng của một con bạch ưng,lúc nào cũng kề cận bên chủ nhân.Vẻ ngoài của chàng đọc chương sau đây sẽ rõ^^
Chương 4: HỌC VIÊN MỚI
Lina bước đi nhẹ nhàng trên con đường hoang vắng.Cô lặng nhìn quan cảnh xung quanh mình,nơi mà trước đây đã từng rất quen thuộc đối với cô,cảm giác đau thương chợt ùa về trong tim.Nếu ko vì một lí do quan trọng ắt hẳn cô sẽ ko bao giờ đặt chân về lại nơi đây,bởi vì khi trở lại những kí ức đau buồn khi xưa cô đã cố lãng quên sẽ chợt ùa về,nó làm cô đau.Ko quá khó để cô phá vỡ vòng kết giới bảo mật của ngôi trường này,Lina tiến vào bên trong,quan cảnh xung quanh đây vẫn ko có gì thay đổi trong chừng ấy năm,chỉ là lòng người giờ thì đã khác.Phất tà áo choàng sang một bên,Lina bước đi về dãy nhà hiệu bộ,trong lòng cô dâng lên một cảm xúc khó tả,vẻ mặt vô hồn,cô chậm gãy tiến đến một căn phòng lớn.Nơi đó có một người đang ngồi chiễm chệ trên chiếc bàn bằng gỗ xoài sang trọng,cả con người ông toát lên một sự quý phái,làm người khác ko khỏi phải e dè.
-Chào ngài Hiệu trưởng...Đã lâu rồi ko gặp.Giọng nói lãnh đạm của Lina cất lên xoa tan bầu ko khí vốn dĩ rất bình lặng nơi đây,làm nó dần chuyển sang xao động.Người đàn ông theo phản xạ ngước mắt lên,hướng ánh nhìn vào cái nhân ảnh trước mặt ông,đôi mắt thoáng ngạc nhiên.
-Là cô sao Lina,sao cô lại đến nơi đây...?
-Tôi đến để nhờ ngài giúp một việc,chắc hẳn sẽ ko làm mất nhiều thời gian của ngài đâu hiệu trưởng ạ.
Ko để ông kịp nói hết câu Lina đã cất giọng tiếp,vẻ mặt vô cảm cùng tâm tình lạnh giá từ cô phát ra làm ông khẽ rung người.Đưa mắt nhìn con người đứng trước mình thật kĩ,ông ko khỏi thở dài,ánh mắt sâu in hằn vài nếp nhăn của tuổi tác. Nàng vẫn vậy ko thay đổi là bao,chỉ là bây giờ tâm hồn nàng dường đã chết,nàng đã trở nên khô héo dần ko còn máu và nước mắt-Lina Tashima ạ.
Trên bầu trời trong xanh chỉ còn xót lại một vài tia nắng yếu ớt,một con bạch ưng đang chao mình bay xuống,nó đậu lên tay của chủ nhân mình cọ cọ cái mỏ xinh xắn vào chàng.Raio nhẹ nhàng vuốt bộ lông mềm mượt của bạch ưng,mắt chàng nhìn xa xăm ko một chút rợn sóng,chậm gãy cất giọng nói,trong đó có phần lạnh lùng lẫn chua xót.
-Đã tìm ra được tin tức gì của nàng chưa?Chàng vừa nói xong,bạch ưng khẽ vỗ cách bay lên,nó xoay mình thoắt cái biến đâu mất tâm,chỉ còn lại hình bóng một chàng trai anh tuấn đang đứng đó,với đôi mắt đen huyền trong vắt và một làn tóc trắng đang bồng bềnh bay trong gió.
-Thưa hoàng tử thần vẫn chưa tìm được.Mọi tin tức về cô bé dường đã bị ai đó cố tình xóa đi hết.Nhưng thần tin sớm muồn gì thần cũng sẽ tìm được họ,mong người cho thần thêm chút thời gian nữa.Ayda cất giọng nói kính cẩn trả lời chủ nhân cậu,trong chất giọng ẩn chứa sự buồn cảm và thương xót.Raio lặng người đi trước lời của Ayda,chàng xoay người đi,đưa mắt nhìn lũ quạ đang chao mình bay toán loạn trên trời cao,ánh mắt ánh lên sự xót xa vô hạn,dáng vẻ cô độc của chàng làm cảnh vật cũng chợt buồn theo.
-Ta nghĩ có lẽ ngươi ko cần tìm nàng nữa...Raio đang nói đoạn thì dừng lại,chàng khẽ thở dài xoay người hướng cái nhìn lãnh đạm ko một chút cảm xúc vào Ayda,rồi mới chậm gãy nói tiếp. -Ta và nàng ấy có duyên nhưng ko phận,định mệnh đã sắp đặt hai người thuộc về hai thế giới khác nhau.Ta và nàng là hai đường thăng song song,số trời đã định sẽ mãi mãi ko gặp được.Ta nên tập chấp nhận với sự thật đó,người nghĩ có đúng ko?. Ayda nghe chủ nhân nói,cậu chỉ lặng đi ko trả lời.Ánh mắt cậu hướng nhìn vẻ cô độc và bi thương của Raio,trong lòng chợt dâng lên một niềm cảm thương.Mười năm qua chủ nhân cậu vẫn thế,người luôn tìm kiếm một bóng hình mờ nhạt của một cô bé,đó cũng là chừng ấy năm cậu dõi theo và thấy sự cô độc của người,đã từ rất lâu hoàng từ chưa một lần nở một nụ cười đúng nghĩa.Raio điện hạ người muốn quên cô bé ấy quả thật là ko dễ.Vẫn hướng ánh mắt trầm buồn vào chủ nhân Ayda cất chất giọng ấm chầm chậm nói,thanh âm nghe da diết như ai đó đang đánh một khúc nhạc buồn.
-Nói thì dễ nhưng làm rất khó hoàng tử ạ,thần chỉ e rằng cả cuộc đời người đã bị buộc chặc với cô bé ấy.Hoàng tử sẽ ko bao giờ buông tay nàng ra được...Chỉ trừ khi người ko còn tồn tại.
Raio đứng lặng đó,nghe cậu nói xong ko chút phản ứng,đôi mắt tím của chàng bỗng chốc chuyển sang sâu thẳm.Hướng cái nhìn thê lương lên nền trời cao đang dần chuyển sang màu xám kia,Raio khẽ chau mày,trong lòng chàng chợt dâng lên một xúc cảm lạ.Lạnh lẽ bước chân đi về phía trước,Raio ko mãi mai chú ý đến người thuộc hạ thân tính đang dõi bước phía sau mình,chàng đưa ánh mắt xa xăm về một khoảng ko vô định,trong chốc lát ánh mắt chàng chợt đổi sắc.Từ dãy nhà hiệu bộ phía xa kia một người phụ nữ đang thanh thoát bước ra từ cửa phòng hiệu trưởng,dáng vẻ ấy thật sự rất quen thuộc.Trong tiềm thức của chàng bỗng hiện lên hình ảnh của một người. "- Là cô ấy sao,ko lẽ nào cô ấy lại xuất hiện ở nơi đây.Có lẽ ta nhìn nhấm chăng...Nhưng quả thực là rất giống".
Ayda đưa mắt theo hướng hoàng tử đang dõi mắt nhìn,ko một dấu vết gì cho thấy có ai đã từng tồn tại ở đó trước đấy.Cậu khẽ chau mày nhìn vẻ mặt thẩn thờ của chủ nhân mình,trong lòng chợt dâng lên một cảm xúc bất an. Hai con người vẫn lẵng lặng đứng đó,ko ai nói với ai một câu gì,mắt chỉ hướng cái nhìn xa xăm về một cõi hư ko như đang cố tìm kiếm một bóng hình.Trong tâm trí cả hai có một niềm dự cảm khác lạ,cảm giác có một việc gì đó sắp sữa diễn ra nhưng ko rõ là gì.Trên bầu trời tiếng quạ kêu thê lương ngày một to hơn,nó âm vang khắp nơi làm người nghe ko khỏi rợn người.Âm thanh đó như ngầm dự báo rằng,có một chuyện chẳng lành sẽ đến trong một ngày ko xa.
Ở một gốc cây anh đào to kia,có một người đang nằm đó say giấc nồng,vẻ đẹp kêu sa của cậu làm vạn vật phải cuối đầu thầm ranh tỵ,hàn khí toát ra từ cậu ko khỏi làm người khác phải rợn người.Khẽ chay mày từ từ mở mắt ra,Tayoo quét cái nhìn chết chóc vào lũ quạ kia,trong chốc lát chúng đơ ra biến thàng từng tảng băng rơi xuống nền đất lạnh.Tayoo ko chút cảm xúc gì,vẻ mặt vẫn vô hồn,cậu ngước mắt hướng cái nhìn lạnh lẽo lên bầu trời u ám kia,trong khoảng khắc hình ảnh một cô bé hiện lên trước mặt cậu.Đã chừng ấy năm hình bóng ấy cứ quanh quẩn trong tâm trí cậu,làm trái tim cậu bị dày vò,chìm đắm trong nổi đau khôn xiết.Khẽ nhắm nghiền mắt lại Tayoo cố ép tâm trí mình ko nghĩ tới nó,trong khoảnh khắc này cậu chợt nhận ra một việc gì đó sắp ập đến nơi đây.Một ngôi trường huyền bí,vốn từ xưa đến nay đã ko bao giờ được bình yên.
|
CHƯƠNG 4:HỌC VIÊN MỚI (Phần 2) Ánh mặt trời vừa ló dạng từ phía xa cánh đồng cỏ xanh rì.Tôi ủê oai mở mắt thức dậy,đêm qua tôi lại mất ngủ.Lê bước chân khó nhọc ra ngoài hiên nhà,tôi nhắm nghiền mắt lại,vươn tay cố hít lấy cái ko khí trong lành của ngay mới,cảm giác tinh thần được sự tinh khiết của ánh nắng và làn gió mai thanh lọc đi nên trở nên tươi sáng hẳn,thật là dễ chịu.Từ tốn mở mắt ra,tôi ko khỏi đứng sững người,trước mặt tôi là một thân ảnh thoát tục,mái tóc vàng tung bay dưới ánh nắng đang tỏa sáng lấp lánh,mới sáng ra tôi đã được gặp tiên nữ rồi quả là có phúc,người đó ko ai khác chính là cô ấy Lina Tashima...
Tôi nuối tiếc cầm tay bà rồi nhìn Sasa lần cuối.Mắt nhỏ lúc này đã ương ướt nước mắt tôi nhìn mà ko kiềm lòng được.Cố ko để mình khóc tôi ôm nhỏ,rồi xoay qua ôm bà,trong lòng dâng lên một cảm xúc nuối tiếc tột cùng,có bao nhiều đều còn muốn nói ra nhưng sau nó cứ nghẹn lại,giây phút chia tay như thế này thật làm lòng người hỗn loạn.Như lời cô Lina đã dặn,đúng sáng hôm nay sau hai ngày cô ra đi,cô đã quay lại đón tôi.Chuẩn bị xong xuôi mọi thứ,ngay trong chiều tôi và cô sẽ bắt đầu khởi hành đến nơi đó,cái nơi mà tôi ko biết là đâu để nhập học.Từ tốn ôm tôi thật chặc,Sasa và bà mới dặn dò tôi đôi lời giọng cả hai đều nghẹn ngào,bà ko khóc nhưng tôi biết bà đang buồn nhiều lắm,bà ko muốn nước mắt của mình làm tôi bị nao lòng ko nỡ ra đi,nên mới cố tỏ ra cứng rắn vậy.Khó nhọc rời khỏi cái ôm xiết chặt của hai người thân yêu nhất,tôi chậm gãy bước đi ko dám ngoái đầu nhìn lại vì sợ lòng mình ko nỡ xa họ.Bỗng từ xa tiếng Sasa vọng tới làm bước chân tôi chùn lại. -Samy mình quên nói với bồ một đều...Bộ mặc chiếc váy tím của mình thật sự rất đẹp. Tôi quay người cười một nụ cười tỏa nắng với bà và Sasa,vẫy tay với họ rồi lại tiếp tục bước đi về nơi xa xăm.Ánh hoàn hôn soi bóng bốn con người đang chìm mình trong nó,hai người vẫn đứng đó dõi mắt nhìn theo bóng dáng mờ ảo của tôi và cô Lina,cho đến khi cả hai đã đi khuất dạng,chỉ còn lại làn gió cuối thu se lạnh.
Tôi và cô Lina đang ngồi trên xe,nó đang chạy tiến thẳng về một nơi nào đó mà tôi cũng chẳng rõ,dù đã hỏi nhưng đáp lại vẻ mặt mong chờ của tôi chỉ là cái mỉm cười đầy ẩn ý của cô,làm lòng tôi có một sự bất an.Đi cũng được một đoạn đường khá xa,cô Lina mới dừng xe lại.Cô bảo tôi đứng sát vào rồi nhắm nghiền đôi mắt,cả hai sẽ đi tới đó bằng cách khác cho nhanh,cô còn bảo đi xe thì ko thể tới được.Tháy độ thần bí của cô làm tôi bất an,trong lòng cứ mãi suy nghĩ ko biết mình sẽ đi tới đó bằng cách gì,cửi chổi bay hay có một chiếc xe phù thủy biết chạy trên ko như trong phim Harry Potter chẳng hạn.Ôi cái đầu bé tí xíu của tôi,đúng là điên hết biết coi phim nhiều đâm ra bị ảnh hưởng,nhưng biết đâu được ai chứ người thần bí như cô Lina có khi còn cho tôi đi bằng cách quái lạ hơn.Đứng im một lúc lâu,cô Lina mới nhẹ nhàng cầm tay tôi,trong khoảnh khắc tôi thấy cả người nhẹ tênh,ko còn trọng lực như đang bay trong ko trung vậy.Khó nhọc mở mắt ra,tôi ko khỏi bàn hoàn,trước mắt tôi bây giờ là một quan cảnh hoàn toàn xa lạ,một rừng cây xanh um tùm đầy huyền bí.Tôi tự hỏi ko biết cô Lina đã đưa tôi đến đây bằng cách nào,xuyên ko chăng hay là đọc thần chú dịch chuyển ko gian,có thể là vậy.Lặng lẽ bước đi theo sau cô trên con đường mòn khá nhỏ,hai bên là những đám hoa màu đỏ có hình dạng khá lạ trông thích mắt,tôi ko hỏi cô thêm một lời nào nữa,vì tôi chắc rằng dù có hỏi thì cô vẫn sẽ ko trả lời tôi.Đi được một hồi lâu,cô dừng chân lại trước một tản đá lớn,nó có hình thù khá lạ cụ thể thì tôi ko rõ nhưng trông cứ như hình dạng một con thú gì đó.Cô Lina khẽ đưa tay vẽ những đường ngoằn ngèo trên mặt đá,rồi lại cắn tay nhỏ ba giọt máu xuống.Trong khoảnh khắc ko gian và cảnh vật nơi đây chợt biến đổi,trước mắt tôi bây giờ là một màn sương mờ ảo trông thật huyền bí.Cô Lina xoay người đặt tay trên vai nhìn tôi chậm gãy nói,trong giọng có phần nghiêm trang làm tôi hơi ngớ người ra. -Bây giờ cô sẽ đưa cháu đến trường mới,cô mong cháu hãy chuẩn bị tâm lí thật vững đừng quá ngạc nhiên trước những gì mình thấy.Cũng đừng quá thắc mắc về mọi chuyện khác lạ nơi đây,một ngày nào đó ko xa cô sẽ nói cho cháu rõ còn bây thì ko phải là lúc.Tôi ngay người ra cố tiếp thu từng lời cô nói,trong lòng hiện lên bao nhiêu câu hỏi,cô bảo tôi ko thắc mắc sao được,nói thế tôi càng thêm tò mò hơn ấy chứ.Khẽ gật đầu nhìn cô tôi cất giọng nói. -Vâng cháu hiểu rồi ạ.Cô nghe xong mỉm cười khá hài lòng,rồi lấy một cái lọ gì đó đưa cho tôi,vẻ mặt lại trở về nghiêm nghị chậm gãy nói tiếp. -Còn một đều quan trọng nữa cô muốn cháu nhớ,cháu phải uống lọ thuốc này hàng tuần tuyệt đối ko được quên nếu ko sẽ có chuyện ko hay ập đến.Bây giờ trước khi đến đó cháu hãy uống một ít đã.Nói đoạn cô Lina đưa cái lọ nhỏ kì lạ đó cho tôi,tôi cầm nó ngắm nhìn một hồi lâu,chất lỏng màu đỏ thẩm trong lọ làm tôi hơi sợ,nhưng vẫn ko rung tay tôi chậm gãy uống nó một hơi.Cảm giác đầu tiên của tôi là mùi vị của nó cũng ko tệ,hơi đắng và có mùi tanh tí cũng ko quá khó uống.Cô Lina nhìn tôi gật đầu hài lòng,rồi như nhận ra đều gì cô khẽ chau mày nhìn tôi chầm chầm,giọng nói có phần thần bí. -Cô nghĩ có lẽ cháu nên cải trang tí,ko cần nhiều chỉ cần che đi nó là được.Nói đoạn cô giơ tay biến ra một mãnh da gì đó rồi đắp lên phần trán tôi,tôi cứ ngơ người ra nhìn cô ko chớp mắt lòng lại ko khỏi thắc mắc,tại sao mình lại phải cải trang chứ quả là khó hiểu.Cô Lina nhìn tôi gật đầu hài lòng rồi mới mỉm cười nắm tay tôi cất giọng nói. -Bây giờ thì chúng ta đi thôi,cũng ko còn sớm nữa đã đến lúc cháu được nhìn thấy nơi mình cần đến rồi.Nói xong câu ấy cô Lina liền dắt tay tôi xuyên qua màn sương mờ ảo,trong khoảnh khắc tôi thấy lòng ngực mình thổn thức,trống tim đánh liên hồi và một cảm giác bất an khó tả.Khi đã đi xuyên qua lớp màn sương ấy,tôi ko khỏi đơ người ra đứng nhìn,trước mặt tôi bây giờ là một cảnh tượng ko thể kì vĩ hơn được,đây là ngôi trường tôi sắp được học đây sao,nó tráng lệ và đẹp quá,ngoài sức tưởng tượng của tôi.Nói đây là một tòa lâu đài thì đúng hơn,vì tôi chắc ko có cái trường nào lại đẹp đến thế,phía xa xa ẩn hiện trong làn mây mù là những dãy tháp đang tỏa ánh sáng trong ánh đèn mờ ảo,tất cả cảnh tượng bây giờ làm cho tôi bị choáng ngộp,thật sự quá tráng lệ.Cô Lina nhìn vẻ ngơ ngẩn của tôi khẽ mĩm cười,trong ánh mắt chợt hiện lên một nổi buồn lẫn thương cảm.Cô tiến về cánh cổng lớn sừng sững trước mặt,đưa tay chạm nhẹ vào nó,lập tức một khoảng gương trong suốt hiện lên soi hình bóng cô trong đó,khẽ đọc gì đó trong miệng một lúc xong cô quay sang phía tôi nhìn đầy ẩn ý.Lúc này tôi mới tỉnh hẳn người,và đưa mắt nhìn cánh cổng đồ sộ kia,nó quả là rất đẹp và to lớn.Tôi chắc nó phải cao tới vài mét,được chạm khắc tinh tế và làm bằng vàng rồng ko bằng nó sáng chói cả mắt.Cô Lina ko biết đã đứng bên choàng vai tôi từ khi nào,cô khẽ mĩm cười ma mị cất chất giọng ấm áp nói vừa đủ cho tôi nghe. -Chào mừng em đến với học viện Quenci,Sammy Hana từ nay đây sẽ là trường mà em sẽ theo học.Nào bây giờ chúng ta sẽ vào trong cũng đã trễ quá rồi.Cô Lina vừa dứt lời thì cánh cổng từ từ mở ra,ánh sáng chói ló bên trong hất ra làm tôi ko khỏi hoa mắt,quả thật một đều cảnh tượng trước mắt tôi thật sự qua nguy nga,tôi dường như chết lặn người lần hai.Tiếng quạ đâu đó kêu vang nghe thật rùng rợn,chúng đưa mắt như đang chào đón tôi bằng cái nhìn chết chóc.Mọi thứ mới chỉ là sự khởi đầu,biết bao nhiêu đều mới lạ còn đang chào đón tôi phía trước...
|
CHƯƠNG 4:HỌC VIÊN MỚI(Phần 3) Tôi bước đi cùng cô Lina trên con đường chính dẫn vào ngôi trường huyền bí này.Nó thật sự rất dài và sang trọng,nền đường được lát đá hoa cương sáng lấp lánh,hai bên là những khóm hoa hồng vàng đang tỏa hương thơm ngào ngạt.Dọc bên đường,trải dài vào phía trong bày trí khá nhiều bức tượng chạm khắc hình dáng người trông rất lạ mắt.Những vòi phun nước tỏa ra dưới ánh đèn nêon đủ màu rất đẹp,tất cả cảnh vật tạo cho con đường chính điện duy nhất dẫn vào trường trông thật lung linh và huyền bí.
Đưa mắt ngắm nhìn cái quan cảnh tráng lệ nơi đây,tôi ko khỏi ngẩn người.Nhìn bên ngoài ngôi trường đã rất đẹp và rộng lớn,nhưng tôi ko ngờ bên trong còn hoành tráng hơn nhiều,và còn chứa biết bao điều khác lạ mà tôi ko dám nghĩ tới. Từng dãy nhà cao đồ sộ dần hiện lên trước mắt tôi,dưới ánh đèn sáng lung linh tôi cứ ngỡ mình đang lạc vào một thế giới cổ tích.Phải diễn tả sao cho rõ đây,cụ thể kiến trúc ngôi trường khá cổ kính,tông màu chủ đạo là trắng và màu rêu nhạt làm cho nó càng trở nên bí ẩn bội phần.Hàng hà xa số các dãy nhà nối tiếp nhau nằm đan xen theo một quy luật nào đó,nhìn cứ như một ma trận vậy.Tôi thầm nghĩ người đã thiết kế và xây dựng nên ngôi trường này chắc hẳn rất kiệt xuất và có óc thẩm mỹ hơn người.Nhìn kĩ thì ngôi trường này có phần giống trường Hogwarts trong phim Harry Potter mà tôi hằng mê mệt,có đều nó to hơn và nguy nga hơn hẳn.Lúc trước khi xem phim tôi từng ước,có thể một lần được đặt chân đến ngôi trường đó thì hạnh phúc biết mấy,ko ngờ hôm nay tôi lại vinh hạnh được tận mắt chiêm ngưỡng thật,có đều cái tôi đang nhìn thấy đây còn có phần đẹp hơn rất nhiều.Tôi đang ngẩn ngơ nhìn cảnh vật trước mắt mình thì bỗng đứng sững người,dưới những đám mây trắng bồng bềnh vừa trôi qua kia,những tòa tháp cổ kính dần hiện ra,ánh đèn bắt đầu sáng lấp lánh của chúng soi sáng cả khoảng ko bao la trên nền trời đêm,làm cho khắp nơi tỏa ra một ánh sáng huyền diệu.Đều làm tôi ngẩn người ra ko phải vì chúng quá đẹp mà là vì các tòa tháp này hoàn toàn ko nằm dưới mặt đất,chúng đang lơ lững trong ko trung kia và hoàn toàn ko có lối đi dẫn lên trên đó.Trong lòng tôi ko khỏi thắc mắc vì đều này,ko biết nếu được"may mắn"học trên các tòa tháp ấy thì tôi sẽ đi lên bằng phương tiện gì đây,máy bay hay trực thăng chăng,đúng là hại não mà."OMG cái chỗ quái quỷ gì thế này?".Tôi thầm hỏi ko biết mình sẽ sống những tháng ngày ở đây ra sao nữa,chắc là sẽ ko dễ.
Tôi xoay sang nhìn cô Lina đầy ẩn ý,bắt gặp ánh mắt đẹp ma mị của cô cũng đang nhìn tôi trìu mến.Như hiểu được sự bấn loạn trong lòng tôi,cô Lina nở một nụ cười hiền. -Bây giờ cô sẽ đưa em đến gặp thầy hiệu trưởng,thầy ấy sẽ chỉ dẫn cho em hiểu rõ hơn về nơi đây.Giọng cô Lina vừa dứt đã kịp lôi tôi về hiện tại,ko màn đến những đều khác lạ của ngôi trường này nữa,tôi chậm rãy bước đi theo sau cô,ngày tháng sống ở đây còn dài,tôi sẽ từ từ khám phá sau vậy. Đi trên một dãy hành lang dài và rộng được một đoạn khá xa mà vẫn chưa đến nơi,tôi bắt đầu thấy mệt lã người.Cái trường chi mà to cho lắm,để tìm được phòng mình cần,cũng phải tốn ko ít thời gian lẫn công sức.Mồ hôi đang chảy như trút nước,chân tay tôi bắt đầu mềm nhũn ra,bước đi loạn choạng.Lúc này thì thật may sau,cô Lina dã dừng lại,đứng trước cánh cửa của một căn phòng lớn,cô nhẹ nhàng đẩy vào trong.Tôi cũng lê bước chân khó nhọc theo sau cô. -Chào ngài,tôi đã đưa cô bé đến.Tiếng cô Lina vang lên kính cẩn,tôi hướng ánh mắt nhìn con người trước mặt,một người đàn ông trung niên với mái tóc đen,nổi bật là đôi mắt màu vàng nhạt.Cả người ông toát lên vẻ cao sang hiếm có,tuổi tác ko làm phai tàn diện mạo của ông là bao,mà ngược lại trông ông còn có phần khí khái hơn.Tôi ngơ người ra một lúc lâu chợt bắt gặp ánh nhìn của ngài ấy,tôi vội vã cúi đầu lễ phép. -Cháu chào ngài ạ. Ông quét đôi mắt sắc lạnh nhìn tôi từ trên xuống dưới khẽ chau mày,rồi xoay sang nhìn cô Lina,tháy độ có phần dò xét.Đáp lại cái nhìn của ông,cô Lina vẫn dững dưng,mặt ko biểu lộ tí cảm xúc.Như ko nhận thấy đều mình cần,ông xoay qua tôi,cất giọng ôn tồn hỏi. -Cháu tên là Samy Hana? -Vâng thưa ngài.Tôi nhìn ông trả lời lễ phép.Ngài ấy đưa tay lật sấp giấy tờ gì trên bàn,tôi đoán có lẽ đó là hồ sơ cá nhân của tôi.Mà lạ một đều là tôi chưa đưa chúng cho cô Lina,ko hiểu cô đã lấy gì nộp cho ngài ấy nữa,nghĩ cũng khó hiểu. -Tốt.Lí lịch khá ổn,học lực cũng ko tồi.Ta sẽ xếp cháu vào học lớp 10D cấp độ 1,còn kí trúc xá cháu sẽ ở khu phía Đông dãy D,phòng 104.Cháu thấy như vậy có ổn ko.Giọng nói trầm ấm của thầy hiệu trưởng lôi tôi về thực tại,tôi ko nghe rõ là thầy vừa nói gì,dù sao thì học và ở đâu cũng thế thôi,tôi có biết tí gì về nơi này đâu mà đòi hỏi chứ,nghĩ đoạn tôi vội trả lời ông. -Thưa thầy,thế là tốt lắm rồi ạ.Cháu ko có ý kiến.Tôi nói rồi quay sang nhìn cô Lina dò xét,cô ấy cũng nhìn tôi khẽ gật đầu tỏ vẻ hài lòng,vuốt nhẹ mái tóc hơi rối bù của tôi cô hướng cái nhìn lạnh lẽo về phía ngài hiệu trưởng,xong cất chất giọng nói nghe như là ra lệnh. -Phiền ngài để mắt đến Samy giùm tôi,con bé còn ngô nghê lạ lẫm với mọi thứ.Có gì sai phạm xin thầy bỏ qua cho con bé.Ngài ấy nghe cô Lina nói vẻ mặt ko biểu lộ cảm xúc gì,chỉ gật đầu tỏ vẻ chấp thuận.Cô Lina mỉm cười,tháy độ ưng ý,rồi xoay qua hướng cái nhìn ấm áp dặn dò tôi. -Bây giờ cô phải đi,cháu ở lại cố gắng học tốt và giữ gìn sức khỏe.Nhớ thận trọng trước mọi việc nơi đây,ko nên vây vào những chuyện ko liên quan tới mình.Đều quan trọng là đừng quên những gì cô đã nói trước đó. -Vâng cháu sẽ ghi nhớ và làm tốt ạ,cô cứ an tâm.Tôi cố nở nụ cười gượng cho cô ko bận tâm,nhưng thật thì trong lòng lại đang rối bờ,cô sắp đi rồi chỉ còn mình tôi ở lại,ko một người thân,lạc lõng giữa chốn xa lạ thần bí này thật sự khó tránh khỏi bất an.Cô Lina nhìn biểu hiện trên gương mặt tôi khẽ cười hiền,ánh mắt cô thoáng buồn và trở nên sâu thẳm.Cúi người chào ngài hiệu trưởng,cô ko nói lời nào rồi bước vội ra về,trước khi ra khỏi phòng cô còn ngoái nhìn tôi lần cuối,ánh mắt chợt có chút gì đau xót.Tôi cúi đầu,vẫy tay tạm biệt cô,dẫu biết là vẫn còn cơ hội gặp lại cô nhưng tôi vẫn thấy buồn lạ,chắc là do tôi quá quý mến cô nên mới vậy, -Bây giờ cháu có thể lên lớp,còn đồ đạc thì ta sẽ nhờ lũ quạ đem về phòng trước,khi nào tan học cháu hẳn tìm phòng về đấy sau.Ta có tí việc bận nên ko thể đưa cháu đến lớp,cháu cứ việc đi dọc hành lang và sân trường,rồi hỏi các học viên khác,họ sẽ chỉ cho cháu biết.Nói đoạn ngài hiệu trưởng nhìn vẻ mặt ngơ ngác của tôi dò xét,khẽ chau mày ông lại tiếp lời. -Cháu thấy như vậy ổn chứ? -Vâng,cháu sẽ tự tìm được ạ.Tôi lí nhí trả lời ngài ấy. -Vậy thì tốt,cũng sắp tới giờ lớp rồi đấy,cháu cứ đi tìm phòng rồi vào lớp.Ta đã thông báo với thầy bộ môn rồi,thầy ấy sẽ đón cháu. -Cháu hiểu rồi ạ...Nhưng mà bây giờ đã là đêm rồi trường mình vẫn còn học sau thầy?Tôi trả lời ngài hiệu trưởng một cách lễ phép,xong chợt nhận ra đều lạ thường trong lời nói của ông nên vội vã hỏi lại.Ngài ấy mỉm cười nhìn tôi,trông vẻ mặt ông thật hiền hậu và quý phái biết mấy,rồi ông bình thản trả lời. -Trường ta học vào ban đêm,ban ngày thì học viên nghĩ ngơi và sinh hoạt tự do.Cháu mới đến chắc sẽ thấy lạ lẫm nhưng dần rồi sẽ quen thôi, -Vâng cháu rõ rồi ạ.Chào thầy cháu xin phép đi luôn bây giờ cho kịp giờ lên lớp.Tôi miễn cưỡng trả lời thầy,tỏ ra ko có gì nhưng thật sự thì lòng đang nhảy nhót.Cái trường này quả thật còn bao nhiều đều mà tôi ko biết được,thật sự rất quái lạ.Tôi ko rõ nơi đây là đâu,ruốc cuộc cô Lina là ai,còn mọi người ở đây nữa mọi thứ cứ xoay như mớ bồng bông trong tâm trí tôi.Tôi bước đi ra khỏi phòng trong trạng tháy bất an,tự hỏi tại sao mình lại đến cái trường bí ẩn này,càng ko hiểu mình đang cần thứ gì ở nơi này.Chợt tim tôi khẽ nhói lên,có một sự lỗi nhịp nhẹ...
Hatashi đưa mắt dõi theo bóng dáng của cô bé đang bước rõ khỏi phòng,trong lòng ông vấy lên nhiều câu hỏi.Sự thật là cô bé là ai,có quan hệ gì với Lina,tại sao nàng ấy lại quan tâm cô bé nhiều đến thế.Có lẽ ông sẽ dành thời gian để tìm hiểu nó,một cô bé khá thú vị và bí ẩn,thân phận của cô bé bây giờ vẫn còn là ẩn số.Khẽ đưa mắt nhìn lũ quạ bay uốn lượn trên ko trung,Hatashi thốt lên một câu nói vô định. -Samy Hana sự thật cô bé là ai,nhất định ta sẽ biết được trong thời gian ngắn nhất...Trong lòng ông chợt dâng lên một cảm giác khó nói nên lời,ông chắc một đều rằng cô bé có khuôn mặt ngây thơ ấy nhất định ko phải một nhân vật tầm thường,linh cảm của ông xưa nay luôn đúng.
Ngoài trời gió đông thổi se lạnh,từng cơn gió thổi vô tình qua,cuốn theo sau những nỗi niềm thầm kính,Lina đứng lặng nhìn ngôi trường lần cuối,cô mong rằng mình sẽ ko phải về lại nơi đây thêm một lần nào nữa.Và hơn hết cô mong rằng quyết định của mình là đúng. -Samy Hana,mong cháu sẽ sớm tìm lại được những mãnh vỡ của kí ức... Khẽ phất tà áo choàng Lina biến đi trông hư ko.Ngồi trường Quenci đang đón chào một học viên mới,cô bé với mái tóc nâu bồng bềnh đang từng bước tiến vào một thế giới đầy bí ẩn.Thế giới của những sinh vật phi thường và đáng sợ-Trường học của các Vampire...
|