Life Don't Like Dream
|
|
Chap 13.1: Sau 2 ngày, mọi chuyện có vẻ yên ắng hơn trước. Nhưng vẫn còn những ánh mắt căm ghét, thù hằn đối với Lam, Hân và Vy. Vết thương của 3 người cũng đã đỡ hơn trước nhưng nếu nhìn kĩ vẫn sẽ thấy những vết bầm tím mờ mờ trên cánh tay. Hôm nay không hiểu vì sao Lam dậy sớm hơn mọi ngày. Vì Hân và Vy đã bị Vũ và Ken kéo đi ăn sáng từ sớm nên Lam phải đến trường một mình. Cô mang trên mình một phong cách hiphop. Một cái áo trắng bên trong đính liền với một cái áo cộc màu đen ngắn bằng nửa áo trắng. Trên chiếc áo có hình một bông hoa hồng trắng cùng với dòng chữ Blood trắng nốt. Kết hợp cùng với chiếc áo là một chiếc quần dài ống rộng màu đen và hơi bó ống ở phần dưới. Đi kèm là một đôi giày màu trắng. Tóc hôm nay được cô xõa thẳng và ngoài ra còn đeo một chiếc tai nghe màu đen trông rất phá cách. Lấy ‘‘bé iu’’ ra và tiến thẳng đến trường. Vì hôm nay đi sớm nên trường hơi vắng. Lam cất balo cùng với ván trượt trên lớp mới nhớ ra mình chưa ăn gì mới vội chạy xuống căngteen. Thật trùng hợp là hôm nay cũng có 1 người đi sớm hơn mọi ngày như Lam. Cô đi sớm để bàn một số kế hoạch cô vừa nghĩ ra. Cô nghĩ mình thật may vì hôm nay bắt gặp cảnh Lam đi một mình. Với một ý nghĩ lóe lên trong đầu, cô nhìn ngó khắp nơi, thấy không có ai, cô nhẹ nhàng bước đến bên Lam và ….. Bốp ….Bịch…….. Lam bị rớt cầu thang. Cô bị chảy máu ở một vài chỗ trên tay, ngoài ra còn bị một vết ở trên chán. Chỉ kịp nhìn thấy hình dáng mờ mờ của cô gái đã đẩy mình trước khi ngất nhưng cũng đã đủ để cô nhận ra đó là ai. Thấy bóng một chàng trai đang đi đến, Kiều Ân vội chạy xuống chỗ Lam lay lay tay cô: - Bạn gì ơi. Bạn có làm sao không? - Bạn bị gì thế? Mặc dù biết Lam đã bị ngất nhưng cô cứ lay mãi. Phong lướt qua 2 người nhưng anh vô tình nhìn được lờ mờ khuôn mặt của người đang nằm đó. Anh quay lại, khuỵu một chân xuống, lấy tay vén những chiếc tóc vương vấn trên khuôn mặt kia. Khuôn mặt cô gái mới quen hiện ra trước mắt, anh vội vàng bế cô và tiến thẳng xuống phòng y tế. Kiều Ân thì hơi hoảng sợ khi thấy anh nhận ra đó là Lam. Chơi với anh từ nhỏ, cô biết anh là người không quan tâm đến mấy việc đó, thậm chí nếu những việc đó có cô thì anh lại tránh càng xa. Vậy mà anh vẫn nhận ra đó là cô gái anh nói chuyện mấy tuần nay. Cô không biết liệu anh có hay việc cô đẩy cô ta ngã cầu thang hay không. Vì nếu anh biết, cô tự hiểu hậu quả của việc này như thế nào. Là bạn từ nhỏ, cô hiểu tính anh sẽ không tha cho ai đụng đến người anh coi là bạn. Nhưng cô cũng tự trấn an mình là anh không biết, anh chẳng hay cái gì. Nhưng cô nào ngờ với trí thông minh của anh, anh thừa có thể biết được ai là người đứng đằng sau ‘‘mọi chuyện’’. Cách đây mấy năm, khi Phong, Quân, Vũ, Ken và Ân mới chỉ 13 tuổi. Hôm ấy cả 5 người đi chơi cùng nhau. Nói chính xác thì chỉ có Vũ, Ken và Ân nói chuyện với nhau mà thôi còn Phong và Quân thì vẫn giữ vẻ lạnh lùng cố hữu. Cả bọn ngồi xuống một nghỉ chân trong công viên tại một chiếc bàn đá và có ghế xung quanh. Vì là con gái và là người thua cuộc trong trò chơi oẳn tù tì nên Ân là người phải đi mua nước. Ân mè nheo đòi Phong đi cùng nhưng anh lạnh lùng không quan tâm nên Ân đành phải đi một mình. Ân đi chả được bao lâu thì một lũ bặm trợn kéo đến. Bọn chúng cũng chỉ tầm 17,18 tuổi mà thôi. Thấy 4 thằng ăn mặc đẹp đẽ, bọn chúng biết ngay đây là lũ công tử nhà giàu nên sẽ kiếm chát được chút gì đó. - Mau đưa tiền ra đây Thấy không phải người quen nên Phong và Quân chả quan tâm, lơ đi chỗ khác còn Vũ và Ken một mực không chịu đưa. Lũ người kia tức quá xông vào đánh Vũ và Ken trước. Vì còn là trẻ còn và mới được học võ gần 2 năm nên Vũ và Ken có phần yếu thế hơn bọn chúng. Chỉ đánh được hơn 1 nữa là đã gần kiệt sức. Thấy tụi nhỏ yếu thế hơn, bọn chúng lao vào Vũ và Ken đánh đập. Thử sức 2 thằng bạn như vậy, thấy 2 thằng có vẻ đuối sức, Phong và Quân đứng dậy định chạy vào giúp 1 tay mà bọn kia đã xông vào đánh Vũ và Ken. Phong và Quân tức quá liền chạy vào và đánh bọn người kia tới tấp. Chẳng mấy chốc mà chỗ còn lại bị 2 anh đánh hết. Phong và Quân hơn Vũ và Ken hẳn một bậc vì 2 người đi học từ trước. Với lại khi học, Vũ và Ken rất nhởn nhơ, rất lười nên học có phần xao nhãng. Coi như đây là một bài học giúp Vũ và Ken chăm chỉ luyện tập hơn. Quân và Phong gặp nhau ở chỗ luyện võ, khi ấy 2 anh có cảm tình với nhau và đã trở thành bạn bè. Mấy năm sau thì Vũ và Ken cũng vào đấy xin học rồi 4 người trở thành bạn thân và thành 4hotboy từ nhỏ. Một lúc sau, Ân mua nước về thì thấy người nằm la liệt trên đất. Cô nàng chỉ nghe được câu nói của Phong là ‘’đừng bao giờ động đến bạn của tôi. Đó là cái giá phải trả nhẹ nhất. Bây giờ thì biến đi’’. Bọn người kia cố gượng dậy, lật đật kéo nhau chạy biến. Rồi Quân cũng bảo mọi người về nhà vì Vũ và Ken cần phải băng bó vài chỗ. Quay lại hiện tại Phong bế Lam trên tay, đây là lần đầu tiên anh có cảm giác bồn chồn như vậy trong lòng. Có lẽ anh có cảm giác như vậy vì anh đã coi cô ấy là một người bạn của mình. Còn Lam, tuy đã ngất nhưng cô lại cảm thấy mình như đang lơ lửng trên không trung. Bao quanh mình là một khối khí lạnh lẽo nhưng lại có vương vấn vài tia ấm áp len lỏi. Trong cái thể giới ấy, cô cảm tưởng như mình đang được bảo vệ vậy – rất bình yên.
|
Với đôi chân dài của Phong, chẳng mấy chốc cậu đã bế cô đến phòng y tế. Cậu nhẹ nhàng đặt cô xuống giường. Cô y ta đi ra xem có chuyện gì. Trước mặt cô là 2 người rất quen. Người con trai thì cô không lạ gì vì anh được mệnh danh là hotboy của trưởng và còn là đại thiếu gia tập đoàn Trương Huỳnh nữa chứ. Còn người con gái trên giường kia, thật sự rất quen như đã gặp ở đâu đó rồi. Cô cố gắng nhớ và cuối cùng thì cũng biết người con gái nằm kia là ai. Cô gái đó chẳng phải là người hôm trước được đưa vào đây cùng với 2 cô gái bị ngất khác sao. Nhìn qua cô bé, thấy vết thương cũ chưa lành mà vết thương mới lại kéo đến. Thật đáng thương biết bao. Cô vội đi lấy bông băng, thuốc sát trùng băng lại cho cô bé. Vì phải băng vết thương trên trán nên cô phải gỡ chiếc kính ra. Quả thật cô hơi ngỡ ngàng với người trước mặt mình. Đây là người con gái xinh đẹp nhất mà cô đã gặp qua từ trước đến giờ. Vì làm trong ngôi trường ngày nên cô đã nhìn qua rất nhiều trai xinh gái đẹp nhưng quả thật cô chưa được nhìn ai xinh như vậy. Kể cả cô nàng hotgirl Kiều Ân – con gái nuôi của ông Tuấn tập đoàn Vũ Thị hùng mạnh cũng có lẽ kém vài phần. Cô cũng vội càng băng bó lại vết thương trên trán của cô bé rồi đi cất đồ nghề chứ không nếu đứng lâu cô sẽ bị con bé hút hồn mất và tất nhiên cô cũng không quên đeo kính lại cho cô bé. Xong cô quay ra bảo Phong 1 tẹo nữa cô bé sẽ tỉnh rồi cũng đi đâu đó. Còn Phong, cậu đứng ngoài cửa đợi cô y ta băng bó vết thương cho Lam. Đồng thời cậu lấy điện thoại gọi cho Vũ, kêu mọi người xuống phòng y tế rồi cúp máy luôn. Biết tính thằng bạn lạnh lùng nên Vũ cũng không thấy chạnh lòng gì, cậu bảo mọi người và cả bọn kéo nhau xuống phòng y tế. Trong lúc đợi các bạn, cậu suy nghĩ về việc Lam bị ngã. Qua tiếp xúc với Lam, cậu cũng biết cô không phải là người bất cẩn vì vậy việc Lam sơ ý bị ngã rất ít khả năng. Nhưng lúc ấy lại có rất ít người. Bỗng cậu nhớ đến là Kiều Ân ngồi đó lay lay tay Lam. Chẳng phải Kiều Ân là người không thích xen vào mấy chuyện như thế hay sao? Đặc biệt là người nghèo thì lại càng không muốn có quan hệ thì gì. Vậy tại sao cô ta lại ngồi đó mà quan tâm đến Lam? Chắc chắn có điều gì đó ở đây. Phong chắc chắn Kiều Ân là người đã đẩy Lam ngã xuống cầu thang. Cả bọn đến nơi thì thấy Phong đang đứng đợi ở ngoài cửa. Phong mở cửa và dẫn cả lũ vào. Thấy bạn mình đang nằm trên giường mắt nhắm nghiền, Hân và Vy mắt rưng rưng: - Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra thế? - Sao cậu lại bị thế này? - Cô ấy bị té cầu thang – Phong - Nhưng Lam là người cẩn thận mà - Tôi không biết. Lúc tôi đến đã thấy cô ấy bị ngất Hân và Vy không biết nói gì, cũng im lặng, nắm lấy tay cô bạn và đứng đợi Lam tỉnh mà thôi. Gần 10p sau, đôi mắt của Lam cũng từ từ mở ra. Thấy bạn mình đã tỉnh, Hân và Vy cuống quýt hỏi: - Cậu có sao không? - Chuyện gì đã xảy ra thế? - Không có gì đâu. Mình chỉ trượt chân té cầu thang thôi. Mình chưa ăn gì nên rất đói. Có thể mua cái gì đó cho mình không? - Được – Rồi Hân và Vy xuống căngteen mua đồ ăn cho Lam - Tôi có chuyện muốn nói với Lam – Phong lên tiếng Biết chuyện của thằng bạn là chuyện riêng vì vậy nên Quân, Vũ và Ken cũng đứng dậy, đi theo 2 cô gái xuống căngteen mua đồ. - Anh muốn nói gì? – Lam lên tiếng hỏi - Cô biết mình bị đẩy? - Biết - Vậy chắc cô biết mình bị ai đẩy phải ko? - Tôi không nhìn thấy đó là ai - Ừm. Tùy cô – Chữ tùy này mà Phong nói có rất nhiều ý hiểu và Lam thì hơi thắc mắc với câu trả lời ấy. Còn Phong thì nhận ra Lam đang nói dối. Trong ánh mắt của cô, cậu nhận thấy cô đã biết người đẩy mình là ai. Vậy thì tùy cô ấy thôi. Không muốn nói cậu cũng không ép nhưng cậu chỉ không hiểu vì sao Lam lại muốn che dấu cho cô ta. Một lúc sao thì 5 người kia cũng đi mua đồ ăn về. Trên tay là một đống đồ ăn và được bày la liệt trên giường. Cả bọn chen vào tranh nhau nhưng chủ yếu là để ném và trêu nhau thôi. Tuy nhiên chẳng ai dám đùa nghịch với 2 tảng băng là Quân và Phong cả. Tuy nhiên, thỉnh thoảng Lam cũng ‘‘lỡ tay’’ quệt kem vào mặt 2 người. Cả bọn chơi xong thì đã xây dựng nên một tác phẩm vĩ đại chính là bãi rác mini. Cả bọn chuồn lên lớp hết. Tuy nhiên mọi người không cho Lam đi nhưng sau 1 hồi năn nỉ ỉ ôi thì 6 người quyết định cho Lam lên lớp học và bỏ lại đó 1 bãi chiến trường cho cô y tá nào đó dính phải. Hết chap 13.1 Mình định viết hết các chi tiết ở chap này nhưng vì dài quá nên vít sang 1 chap khác. Chap 13.2 sẽ có thêm 1 cô gái xuất hiện. Đó là ai và liệu người đó tốt hay xấu? M.n chờ đọc nhé
|
Chap 13.2: Mấy hôm sau Bây giờ thì Lam đã khỏi hẳn kể cả vết thương hôm nọ. 7 con người lại đi chơi vui vẻ làm ai ai cũng ganh tị. Sự ghen ghét của các cô gái trong trường dành cho họ càng ngày càng tăng thêm, Ân thì đang phải vắt óc suy nghĩ xem phải làm cách nào để hành hạ họ. Một ý nghĩ lóe lên đầu nhưng cô không biết có thực hiện được hay không vì Lam toàn đi cùng 6 người còn lại. Nhưng ông trời hình như muốn trêu ngươi người khác, một hôm Lam phải đi mua đồ ăn cho cả bọn vì 6 người kia ''học'' rất mệt. Thấy Lam đi một mình, Ân bèn thủ thỉ vào tai của Mỹ Hương. Hương nghe xong cũng đi thực hiện luôn. Đợi cho đến khi Lam gần đi đến nơi, đứng trên cao, Mỹ Hương cầm một chậu hoa ném thẳng xuống. - Cẩn thận - Một thân ảnh chạy vụt qua, ôm lấy Lam và cả hai ngã ra đằng sau - Choang - Tiếng chậu hoa vỡ toang. Lam và chàng trai vội nhìn lên trên thì chẳng thấy gì. Lam giả vờ như không biết còn chàng trai tin chắc có người đã làm vậy. - Quân. Anh không sao chứ? - Lâm sốt sắng hỏi và chàng trai đó chính là Quân - Ừm. Không sao đâu, chỉ hơi xước xát vài chỗ mà thôi - Quân trả lời kèm theo một nụ cười nhẹ. Chả là cả bọn sợ Lam mua nhiều đồ không xách nổi nên đùn đẩy nhau bắt Quân đi. Vừa ra đến nơi thì Quân thấy chậu hoa đang rơi xuống. Không hiểu vì sao cậu vội chạy lại, cậu muốn bảo vệ cô. Cảm xúc của cậu lúc ấy bỗng cuồn cuộn trong lòng như nếu cậu không bảo vệ được, cậu sẽ mất đi 1 cái gì đó mà cậu luôn trân trọng như lúc cậu mất đi mẹ và Lam vậy. Quả thực lúc đấy cậu rất lo sợ cô bị gì vì có lẽ qua nhiều lần tiếp xúc và thấy ở cô có gì đó giống như em gái mình nên cậu đã quan tâm cô như quan tâm một người em ruột thịt vậy. - Hay đến phòng y tế thử xem đi. Dù gì cũng phải băng bó mà - Lam vẫn rất lo lắng. Quân bỗng cảm thấy buồn cười trước sự trẻ con và lo lắng thái quá của cô. Nhưng rồi cậu cũng đồng ý đi theo cô xuống phòng y tế. 2 người vẫn ''nhởn nhơ'' đi băng bó mà không biết có 5 người đang sốt ruột vì họ đi quá lâu. - Sao anh lại đỡ cho tôi vậy? - Sau khi Quân được băng bó xong thì Lam lên tiếng hỏi. Cô rất sợ Quân cứu cô vì đã biết thân phận thật của cô - Em gái - Em... gái sao? - Lam lắp bắp - Ừm. Cô rất giống em gái tôi nhưng hình như không phải! Mà sao tôi lại thấy cô hình như có cảm giác sợ sệt thì phải - À thì ra là vậy! Không có gì đâu. Chỉ là tôi thấy ngạc nhiên thôi - Lam thở phào nhẹ nhõm - Vậy anh bảo vệ tôi vì bảo vệ hình bóng của em gái anh à? - Không. Thật ra tôi coi cô như một người em gái vậy. Cô có đồng ý làm em gái tôi không? - Hì. Tất nhiên là được rồi. Anh trai ạ - Cô quả thực rất rất vui - Nhưng mà em gái anh sao thế? - Lam đang giả bộ như mình không hề biết chuyện gì cả - Em gái và mẹ anh mất lúc tôi mới 7 tuổi. Nghe nói mẹ và em gái anh mất vì một vụ tai nạn nào đó. Vì quá bé nên anh cũng không hiểu rõ lắm mọi việc. Nhưng thật không ngờ đó không phải là sự thật. Thật ra mẹ kế anh là người đã hãm hại họ. Anh quả thực rất căm hận bà ta - Có lẽ vì Lam là người Quân coi như em gái ruột nên đã kể hết mọi việc - Vậy lúc sau thì anh đã sống thế nào? - Lần này thì tò mò thực sự - Khi biết tin đấy, anh rất căm hận bà ta, anh muốn lớn thật nhanh để vạch mặt bà ta cho bố và bà của anh biết. Từ lúc ấy, anh trở nên lạnh lùng hơn và chỉ chơi thân với Phong. Sau này mấy năm thì anh gặp được Vũ và Ken. Tụi anh thành bộ 4. Còn Kiều Ân thì anh thấy tính cách cô bé rất ích kỉ và có phần độc ác giống mẹ nên anh cũng rất ghét cô bé - Ừm. Xin lỗi vì đã động đến quá khứ của anh - Ko sao. Nhưng vì anh đã kể cho em thì giờ đến lượt em chứ nhỉ? - Em ....- Lam ngập ngừng - Thật ra em là trẻ mồ côi... Music it's my life Music it's my life Music it's my life Sunshine my life - Alo - Lam bắt máy - Cậu đang ở đâu thế. Tụi mình tìm cậu với Quân từ nãy đến giờ - Mình xin lỗi. Mình quên mất. Bọn mình đang ở phòng y tế. Các cậu xuống đây đi - Được. Tụi mình đến ngay - Rồi Hân cúp máy và báo với cả bọn. Từ hôm nhập học được 3 tuần thì đây là lần thứ 3 cả bọn giáp mặt với cái phòng y tế. - Hân gọi. Em quên mất không báo với tụi nó. Để em ra ngoài đón tụi nó nhé - Ừm - Vậy là cuộc trò chuyện của Lam và Quân đã kết thúc. Và Quân chỉ biết được Lam là một cô bé mồ côi mà thôi. - Alo! Tìm hiểu cho tôi những người có trên sân thượng sáng ngày hôm nay - Khi Lam ra đến cửa thì Quân lấy máy và gọi điện thoại Chỉ 5 phút sau 5 người đã có mặt trước cửa phòng y tế. -Lại có chuyện gì nữa vậy? - Ken hỏi - Quân đỡ cho mình chậu hoa nên bị xước xát vài chỗ. Mọi người vào đi. Rồi 6 người cùng vào. Sau khi hỏi cô y tá bệnh tình của Quân không sao thì cả bọn mới quay về lớp. - Lại được cứu là sao chứ. Để tôi xem cô may mắn được đến bao giờ - Đó là suy nghĩ của một con rắn độc đang nép sau bức tường dõi theo hình bóng 7 người đang xa dần khỏi tầm mắt.
|
- Dạ cô Trang mẹ của anh Phong phải không ạ? -......... - Chào cô! Cháu là Kiều Ân con mẹ Oanh đây ạ! Lâu lắm chưa gặp cô cô vẫn khỏe chứ ạ? - ....... - Cô ơi! Cháu sợ Phong không để ý đến cháu nữa rồi ạ. Giờ anh ấy chẳng thèm nhìn cháu nữa cơ -......... - Dạ. Giờ cạnh anh ấy có một con bé nghèo được nhận học bổng ạ. Con bé ấy cứ bám đuôi anh Phong với dụ dỗ anh ấy suốt. Anh ấy bị con bé đó bỏ bùa mê rồi hay sao ý cô ạ. Giờ anh ấy lúc nào cũng ở bên cô ta. -.......... - Dạ. Mong cô bảo lại anh ấy ạ! Chào cô. - Đợi người bên kia cúp máy thì cô ta mỉm cười. Một con mồi đã xong
- Dạ. Cháu chào cô. Cô có phải cô Tuyết mẹ của Anh Vũ không ạ? - ....... - Cô không nhớ cháu nữa à? Cháu là Kiều Ân đây ạ. Cô không nhớ cháu làm cháu buồn quá - .......... - Vâng. Cô nhớ được cháu làm cháu thấy vui rồi - ...... - Cô ơi. Cháu thấy dạo này anh Vũ hay quanh quẩn với một con bé nghèo lắm cô ạ. Cháu thì không can gì nhưng nghĩ thì lại thấy tội lắm. Cô thử nghĩ xem. Sáng thì cặp với Vũ mà chiều , tối lại cặp với mấy thằng khác. Càng nghĩ cháu lại càng thấy thương Vũ vì có người bạn gái xấu xa như vậy đó ạ. - .......... - Dạ. Vâng! Chào cô. Cháu cúp máy đây ạ. Cô đừng nổi giận quá với Vũ đó ạ không thì Vũ lại mắng cháu mất. Chào cô ạ - Con mồi thứ 2 đã xập bẫy. Với đoạn đối thoại tương tự , con mồi thứ 3 là cô Salin - Mẹ của Ken cũng nổi giận không kém Còn Quân thì cô không biết phải đối phó thế nào. Bỗng một ý nghĩ lóe lên. Đúng rồi! - Mẹ à! là con đây -........ - Mẹ ơi. Lâu lắm rồi nhà mình chưa ăn đầy đủ với nhau. Hay mẹ bảo bố hôm nay chúng ta ăn ngoài nhé. Mẹ bảo bố bảo cả anh Quân tan học về ngay nữa. Chúng ta ăn càng sớm càng làm thân thiết tình cảm gia đình -.......... - Vâng! Cứ vậy nhé. Con cảm ơn mẹ. Iu mẹ nhiều nhiều nhiều Vậy là cả 4 người đã xong. Giờ thì Ân đi giao việc cho Tiểu Uyên, Mỹ Hương, Lệ Ngân và Tú Anh. Sau cuộc điện thoại của Ân, 4 anh chàng đều nhận được điện thoại phải về nhà ngay sau giờ học. Ai cũng không biết rốt cuộc có điều gì xảy ra. Quân thì đang thắc mắc tại sao bỗng dưng hôm nay Ân lại có ý như vậy. Theo điều này thì anh biết có điều gì đó chẳng lành nhưng lại không thể biết đó là gì. Vậy là buổi đi chơi hôm nay phải hoãn lại. Ra về. 4 chàng vội vàng tạm biệt 3 cô gái và chạy ngay về nhà. 3 cô biết có ai đó đang đi sau mình nhưng làm lơ. Một vở kịch lại bắt đầu được diễn ra. Đột nhiên 3 cô bị chụp thuốc mê và ''ngất''. Các cô bị đưa đến nhà kho đầy bụi bẩn và mạng nhện. Nơi đây cảm tưởng như không có ban ngày vì luôn luôn tối om như màn đêm vậy. Đợi lũ kia khóa cửa và đi được một đoạn, Lam mới mở mắt nói: - 2 cậu không sao chứ? - Không sao. Nhưng mà đâu là đâu? Tối quá - Đúng đó. Cứ ghê ghê thế nào ý - Mình không biết. Nhưng chúng ta lại phải làm diễn viên rồi - Ừm. Được - Mình thích. Tuy mọi ngày có diễn 1 chút nhưng diễn hoài như thế cũng chán nên để tự nhiên luôn. Giờ thì được trổ tài rồi - Ừm. Nhưng các cậu có thấy đói không? - Hơi hơi nhưng chắc nhịn được đến sáng mai đấy - Vậy thì tốt. Cố gắng gượm nhá - Ừm. - Rồi cả 3 nói những câu chuyện hài, những câu chuyện đâu đó mà chả ai biết và những câu chuyện chỉ 3 người mới có thể sáng tác ra. Họ là vậy mỗi khi chỉ có 3 người. Sáng hôm sau, lờ mờ tỉnh dậy sau giấc ngủ ở một nơi tối om và tồi tàn. - Dậy rồi à? Không ngờ thuốc mê lại nặng đến thế. Giờ mới tỉnh. Thôi. Cho người đưa bọn họ lên sân thượng - Vâng - Rồi 3 cô được 1 đám người đưa lên sân thượng. Nghe giọng nói, Lam cũng đủ biết đây là ai rồi. Và Hân, Vy cũng đã biết đây là ai khi ra đến cửa. Đó chính là Kiều Ân
- Các cô ngạc nhiên không? – Kiều Ân lên tiếng, đứng sau là 4 con rắn nhiều màu sắc khác. - ……… - im lặng - Các cô câm sao? Lên tiếng đi chứ - Tú Anh quát - ……….- Vẫn chỉ là im lặng - Hừ. Để xem các cô im được đến bao giờ. Đánh nó đi – Tiểu Uyên ra lệnh cho đàn em. Kiều Ân thì đã nhường mọi sự quyết định cho 4 người rồi. Cô đang ngồi nhàn nhã uống trà và xem kịch hay. - Rầm….. – Tiếng cửa đạp xuống nền đất - Dừng lại ngay – Vũ quát lên. Đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy anh có 1 bộ dạng tức giận và hung hãn như vậy - Các anh… tại sao? – Mỹ Hương lắp bắp Quay lại mấy giờ trước Hôm nay Vũ đến đón Hân đi ăn sáng. Cậu đã chuẩn bị rất tươm tất. Đến nơi, cậu bấm chuông mãi nhưng chẳng thấy ai ra mở cửa. Gọi điện thì không thấy bắt máy. Cậu cố đứng đợi thêm 1 chút nữa nhưng 1 tiếng đồng hồ trôi qua vẫn không có động tính gì dù chỉ là mở cửa hay bật đèn gì đó. Cậu quả thực rất lo, chẳng lẽ Hân, Vy và Lam đều không về đêm ở nhà? Cậu gọi điện cho 3 thằng bạn hỏi xem có đi cùng ai không nhưng mà họ đều nói là từ hôm qua sau khi tan học thì mỗi người đã đi 1 ngả. Vũ quả thực rất lo lắng. Từ trước đến nay, cậu quả thật rất lăng nhăng nhưng cậu chưa từng cảm thấy lo lắng cho ai như thế này. Đây là cảm xúc đầu tiên mà cậu có đối với một cô gái. Hôm qua khi bị mẹ về mắng 1 trận vì tội cặp kè với Hân nhưng cậu không biết ai đã nói chuyện này với mẹ nữa. Mẹ cậu chả phải ít quan tâm đến việc cậu lăng nhăng hay sao. Sao giờ lại biết cậu có qua lại với Hân. Quả thực cậu không biết tại sao lại như vậy. Đến khi 3 thằng bạn mình đến, cậu kể cho bọn họ nghe. Cậu thật ngạc nhiên khi cả Phong và Ken cũng bị như mình còn Quân thì phải đi ăn với bố mẹ. Mọi chuyện diễn ra thật ngẫu nhiên như được sắp đặt vậy. Cả 4 người đều có 1 suy nghĩ chắc chắn có ai đó đã báo với bố mẹ họ và lên kế hoạch từ trước rồi. Bỗng cả 4 người đều lo cho 3 cô gái. Không biết họ có làm sao không. Cả 4 nhìn nhau. Bỗng Quân lấy chiếc laptop trong xe ra, kết hợp cùng với chiếc điện thoại của mình. May sao điện thoại của Lam có cài thiết bị định vị. Cậu báo với ba người còn lại là họ đang ở trường. Cả 4 cùng phi xe với vận tốc nhanh nhất có thể để đến trường ngay lập tức. Và giờ đây, họ đang có mặt trên sân thượng của trường. Thấy những người bạn của đang bị đánh đập, Quân, Vũ và Ken vội chạy lại và bế họ lên. Ai cũng rất xót xa với thương tích trên người của họ. - Đứng lại – Tất cả bỗng im lặng quay qua nhìn Phong. Cậu đang ám chỉ ai? - Cô! Đứng lại. – Giờ mọi người mới nhìn theo ánh mắt của cậu. Vũ và Ken thì khá hoảng hốt khi nhìn thấy Ân. Người bạn hiền lành của mình……… - Phong! Cậu đừng hiểu lầm. Mình chỉ….. – Ân sợ hãi nói không thành lời - Tôi chưa bảo gì. Cậu tự thú nhận - Cậu…Mình - Muốn người khác không biết thì đừng làm. Đi thôi – Nói rồi Phong cất bước đi trước. Quân, Ken và Vũ cũng bế 3 cô đi sau. Ken và Vũ thì nhìn Ân với ánh nhìn thất vọng. Quân để lại 1 câu : - Cô sẽ phải chịu hậu quả của việc này 7 người đi rồi, Kiều Ân vô hồn, đứng thần người ra. Giờ đây cô lại càng căm ghét Lam, Hân và Vy hơn trăm lần Quả thực 7 người hình như là người quen của phòng y tế, suốt ngày cứ vào phòng y tế, đi đi lại lại như đi chơi. Cứ vết thương cũ lành thì lại đến vết thương mới nối đuôi nhau thành ra cũng làm người quen luôn của cô y tá. Cô quá quen mặt với những thành viên này và thậm chí có khi còn nhớ tên của từng người nữa. Băng bó xong, Lam, Hân và Vy bắt 4 chàng phải đưa về, không chịu ở lại. 4 chàng bất lực không nói được bèn phải đưa họ về nhà. Nhưng mà Lam không cho họ vào nhà nên 4 người bất lực, chỉ đưa được đến cổng mà phải lủi thủi quay về. Sáng hôm qua, Vy gọi Ken đến đón và đồng thời bảo Ken báo cho 3 anh kia đến đón 2 cô còn lại luôn. Và họ đi đến trường mặc dù Lâm, Hân và Vy vẫn đang bị thương.
- Chào các em. Hôm nay chúng ta lại có học sinh mới. Đó là 1 cô bạn nữ dễ thương. Em vào đi - Chào mọi người. Mình là Phạm Thanh My. Mình đến từ một vùng biển rất đẹp hy vọng mọi người có thể đến chơi. Mong mọi người giúp đỡ cho mình Cô gái này có nàng da hơi vàng đúng chất một cô nàng đến từ biển. Mái tóc hơi xoăn ở đuôi. Trông cô rất trẻ con và đáng yêu vô cùng Chưa để cô giáo nói, My bảo luôn - Cô ơi! Em muốn ngồi với bạn Lam ạ! The end chap 13 nhé. Chap ngày vít mất công nhất từ trước đến giờ nè. Nhà mình dạo này mạng bị trục trặc nên đăng khó lém. Sr mọi người
|
Chap 14: Bạn cũ – Bạn mới - Thưa cô, em muốn ngồi cạnh bạn Lam – My chỉ tay vào Lam. Lúc này Lam mới nhìn lên bảng, thấy cô bé rất quen nhưng không nhớ được đã gặp ở đâu. Cô bắt đầu sắp xếp lại trí nhớ lộn xộn của mình. Nửa tháng nay không phải, năm ngoái lại càng không, 2 năm trước hình như không gặp,…….. 9 năm trước.... ôi khó nhớ quá. Phải rồi. My – 10 năm trước .Chắc là vậy rồi. Cô bàng hoàng nhìn My đang đứng cười tươi trên bục giảng, cô vội vàng đẩy ghế, chạy thật nhanh lên trên và ôm My. - Lâu quá rồi không gặp cậu. Cậu khác xưa nhiều quá - Cậu cũng vậy Hai cô tay bắt mặt mừng làm lũ học trò ở dưới ngạc nhiên kể cả đám bạn. Rồi Lam kéo My xuống cuối lớp - Đây là My bạn hồi nhỏ của tôi - Em không phải giới thiệu đâu, cô bé vừa nói xong mà - Cô bé? Tôi bằng tuổi bạn đấy – My ương ngạnh nói. Cô ghét nhất ai gọi mình là nhóc, cô bé,…. Vì giờ cô đã 17 tuổi rồi mà [nhưng thực sự chị ấy rất trẻ con]. Đã thế trên trần đời cô rất ghét màu đen, vì cô cảm tưởng như nó mang lại một sự u ám, tối tăm mù mịt nào vậy . Dó đó cô càng ghét người con trai ở trước mặt kia [thế mà vẫn quý Lam như gì] - Thì trông bạn quả thực trẻ con mà. Nhìn lại mình đi – Quả thật, My rất ư là trẻ con : tóc tết bím, áo màu hồng in hình cây kẹo mút, quần ngố màu vàng nâu. Đi kèm là một đôi giày búp bê có đính 1 cái nơ. - Hết cô bé rồi đến trẻ con. Anh quả thực rất thích trêu ngươi người khác nhỉ? Ít ra tôi như vậy còn có sức sống. Trông anh như già đi mấy tuổi á, nhìn xem, áo đen, quần đen, giày đen. Bộ anh toàn tập màu đen hả? - Ừm đó. Tôi thích thế đấy - Thế sao anh không làm cho da anh đen luôn đi - Ừm thì... – Quân bí quá - Ờh thì tại da tôi bẩm xinh đã trắng như vậy ròi. Bắt ai được - Thế á? Nhưng tôi thấy anh quả thực rất đáng thương à nghen. Con gái ra trắng thì đã đành, đằng này con trai như anh trắng đến nỗi hơn cả con gái, chẳng lẽ anh bị bệnh bạch tạng? - Cô...... - Cháu ngoan quá. Lúc nãy còn nói trôi chảy sao giờ ngập ngừng thế. Hay giờ cháu bị bệnh cà lăm rồi. Cô đã làm gì cháu đâu mà cháu sợ thế? Quân quả thực bây giờ rất ngượng, mang tiếng lạnh lùng mà nói nhiều vô số kể. Ngượng chín mặt mất. Đã thế lại còn không cãi lại nổi nữa chứ. Không hiểu sao đứng trước cô gái này anh không thể ít nỏi được. Từ trước, anh chỉ bộc lộ cảm xúc quan tâm, lo lắng , ân cần và dịu dàng với cô. Mà giờ lại còn cả nói nhiều cũng bị lật tẩy nữa chứ. Thật là mất mặt quá đi thôi - Thôi! My em đi lấy bàn kê vào chỗ cạnh Lam đi – Cô giáo chữa ngượng hộ Quân. Và lớp đã bắt đầu vào bài học. Sau hơn nửa tháng, Lam, Hân và Vy thì đã ‘’bắt chước’’ 4 chàng, thậm chí còn hơn ấy chứ. Quân và Phong trước giờ thì chỉ nghe nhạc và ngủ nhưng hiện tại thì lại thỉnh thoảng góp vài câu vào những mẩu chuyện của cả bọn. Vũ và Ken thì vẫn đọc truyện, đua xe và chọc ngoáy Hân và Vy. Bây giờ 3 cô đã học được những ‘’tính tốt’’ của 4 anh chàng. Lam thì trò chuyện và luôn trêu Quân với Phong là tảng đá. Hân và Vy thì liên tục ăn quà vặt, hôm nào cũng túi lớn túi nhỏ nào là bỏng ngô, snack, hướng dương, bim bim, bánh, kẹo [kẹo nhai nhá chứ kẹo ngậm thì tốn thời gian ăn của mấy chị] và dạo gần đây còn có cả xúc xích. Quả là bá đạo trên từng hạt gạo và cực kì thạo. Hôm nay, có thêm một thành viên mới đó chính là My. Cô nàng thì hơi ngạc nhiên nhưng với tính cách của mình thì cô chẳng coi đó là gì. Cô mỉm cười làm mọi người khó hiểu và rồi.... Cô rút từ trong cặp của mình ra 1 túi mận, 1 túi xoài có tẩm ớt bột, một túi sung có cho muối, một túi nho xanh quả bé,..... Phải nói là cái cặp nhìn lúc ban đầu thì to nhưng khi bỏ mấy túi hoa quả này ra thì nó.... thậm chí còn chẳng đứng vững. - Chẳng lẽ trong cặp cậu chỉ đút mấy thứ này thôi hả? - Ừm – My hồn nhiên gật đầu làm cả lũ như muốn xỉu nhưng nhìn túi sung, túi xoài, mấy túi của My thì ba cô gái nhìn nhau và .........lao vào cướp của My làm cô không kịp trở tay. Hân và Vy thì bình thường nhưng Lam thì hơi lạ đối với mọi người. Thật ra những đồ ăn vặt như bimbim, bánh, kẹo thì Lam ít khi ăn, chỉ thỉnh thoảng ăn 1 ít và cắn hướng dương thôi. Nhưng hoa quả thì lại khác, cô là một fan hâm mộ cuồng nhiệt của mấy thứ hoa quả dầm kiểu thế này. My thấy đồ ăn của mình bị cướp một cách hiển nhiên như vậy đâm ra cáu, cô lao vào trận chiến đồ ăn kia và góp vui cùng. 4 anh chàng thì há hốc mồm nhưng cũng ngậm miệng lại ngay để đỡ mất hình tượng. Chỉ là cái mắt chưa khép lại được tẹo nào thôi mặc dù thỉnh thoảng có vài cái chớp mắt trông rất buồn cười. 4 cô nàng thì tranh nhau đồ ăn làm bầu không khí cuối lớp ’’tốt hẳn lên’’. Mọi con người đang có trong lớp dồn hết những ánh mắt của mình xuống 4 gái ‘’hồn nhiên’’ ‘’ngây thơ’’ và ‘’vô tư hết biết’’ kia. Thầy Toàn là giáo viên dạy Toán của dãy này. Vì thầy tên Toàn mà dạy Toán nên lũ học sinh ‘’vô tình’’ nhầm lẫn tên của thầy. Có người thì gọi thầy là thầy Toàn nhưng đa phần thì toàn gọi thầy là thầy Toán. Mặc dù sau nhiều lần thầy đã giải thích với chúng, nói đến cả trăm lần tên của thầy là Toàn nhưng bọn chúng vẫn cứ gọi thầy là thầy Toán làm thầy muốn điên đầu. Dù tức giận nhưng thầy chả làm được gì vì lũ này toàn là con em nhà đại gia mà thôi. Dù thầy có dạy giỏi đến đâu cũng không thể làm gì chúng được. Đã thế thầy còn được bọn học trò đặt thêm một cái tên mới là thầy béo, thầy bụng phệ nữa chứ. Chỉ là thầy có ‘’hơi’’ béo thôi mà. Mà có ai nói béo có tội đâu. Với lại trước kia thầy cũng ‘’ẹp ai’’ lắm chứ bộ. Chỉ là tuổi tác nó làm mờ đi vẻ đẹp troai của thầy thôi. Nhưng hôm nay thì thầy không thể nhịn được nữa. Vả lại đây cũng là những đứa đạt học bổng thì thầy lo gì. Rầm...... Tiếng thước gỗ đập vào bàn làm cái máy tính xách tay rung rung sắp rơi may mà thầy đỡ kịp còn chiếc thước không cẩn thận có khả năng gãy rất cao bởi vì chiếc bàn đã nứt 1 ít rồi cơ mà. Tiếng động to như vậy làm tất cả lũ học sinh trong lớp hướng ánh mắt về phía thầy Toàn kể cả 8 người đang say sưa là việc riêng. Thầy trừng ánh mắt như muốn thiêu đốt 4 cô gái ngồi dưới lớp đang ăn quà vặt - Các em coi tôi là không khí chắc mà giám ăn trong giờ học hả? - Chúng em có bảo thầy là không khí đâu. Là thầy tự nhận đó – My bắt đầu khoe tài năng nói móc siêu hạng của mình - Với lại thầy ơi! Chúng em đâu có cố ý ăn trong giờ ăn của thầy. Chỉ là ......... – Chị Vy muốn nói là : Chỉ là cố tình thôi nhưng cái chỗ cố tình thôi thì chỉ nói nhỏ đủ cho 4 đứa nghe thấy. - Thế thì đồ ăn trước mắt em là thế nào? – Thầy Toàn quát Hiểu ý em gái mình Hân tiếp lời nói - Chỉ là mẹ em có bảo phải có bụng no mới học được chứ bụng đói thì học không vào đâu vì lúc nào cũng chỉ nhìn thấy đồ ăn mà chả thấy bài học đâu cả. Nói đến đây thì thầy thấy đúng không ạ? - Ừm em nói cũng có lí – Thầy gật đầu vuốt cằm – Vậy em nói tiếp đi - Dạ! Tại tụi em đang đói nên phải ăn để có sức mà học, có sức mà hiểu bài không thì đang học lại lả ra đó thì em sợ sẽ làm ảnh hưởng đến các bạn và thầy cô nên chúng em mới phải bầy bừa đồ ăn như thế này ạ - Thế sao các em ko ăn từ trước đi? – Thầy nhíu mày - Dạ tại tụi em bận quá. Bố mẹ của Lam bệnh nên tụi em phải chăm sóc. Tuy là bố mẹ của em và Vy nhưng họ luôn coi chúng em là con nên em với Vy đi chăm cô để báo đáp ơn tình. Với lại thầy cũng biết chúng em nhà nghèo nên phải làm quần quật suất ngày từ sáng đến trưa, từ trưa đến tối. Đến thời gian ăn chúng em còn không có. Bận làm nên trên tay mỗi đứa có độc 1 cái bánh mì, thời gian ngủ chỉ có độc 5 tiếng, có hôm còn có 4 tiếng. Chúng em rất mệt mỏi – Hân nói mà mắt rưng rưng làm ai cũng thấy thương nhỏ và tất nhiên có cả thầy giáo [trừ Lam và Vy. My thì nhìn 3 cô với con mắt kinh ngạc còn 4 chàng thì ngạc nhiên vì theo họ biết 3 cô gái đâu phải đi làm nhiều vậy đâu]. Biết con mồi đã sập bẫy nên Vy thay lời của Hân: - Chị Hân nói đúng đấy ạ. Chúng em mỗi người phải làm đến 5;6 ca cho 1 ngày để kiếm tiền ăn ở, ăn học nên quả thực rất mệt mỏi – Nghe đến đây thì Lam cũng hùa theo - Dạ! Bố mẹ em bệnh nặng, tụi em phải dậy từ sáng sớm để thu xếp công việc, tụi em đã phải bớt mấy việc để đến lo cho mẹ, không biết là tháng này thu nhập thế nào nữa ạ - Lam nói mà như sắp khóc đến nơi. Thầy Toàn thì động làm thương cảm với Lam, Hân và Vy. Thầy cho tụi nó ăn nốt còn mình thì đứng trên bục giảng giảng nốt bài. Đến hết tiết học, thầy chào tạm biệt cả lớp và đi ra với khuôn mặt vẫn cònbuồn. Đến phòng dành cho giáo viên, thầy thấy độc cô giáo dạy văn đang ngồi đấy. Thầy đem chuyện kể cho cô Văn. Cô nghe xong thì hoảng hốt, bảo thầy: - Thầy có bị làm sao không? - Cái cô này. Tôi vẫn bình thường nhá. Sao là sao? - Trời. Thầy quên à. Lam là đứa mồ côi thì bố với mẹ gì ở đây. Với lại thầy thấy bọn nó nghỉ học bữa nào chưa? Làm đến 5;6 ca cho một ngày thì lấy thời gian đâu mà đi học? Chẳng lẽ chúng làm 5;6 ca trong 1đêm. Chả có chỗ nào như thế cả. Thầy đúng là không có đầu óc mà. – Cô Văn tuôn một tràng làm thầy Toàn tỉnh luôn. Thầy cực kì cực kì cực kì tức giận vì bị lũ như con cháu mình lừa phỉnh. Hết chap 14. Mình kể đồ ăn mà mình cũng thấy thèm xoài ớt với sung muối quá mọi người ạ. Chap này chưa nói về My nhiều vì Hân và Vy cũng đã được Lam kể về My trước đây. Chỉ là nói về việc quậy của My cũng ko kém mấy nàng thôi. My còn biết 1 số thứ nữa sẽ được bật mí ở các chap sau.
|