Cổ Tích Màu Xanh Dương
|
|
CỔ TÍCH MÀU XANH DƯƠNG Tên cũ: Cổ Tích Tình Yêu. Tác giả: babylili. Thể loại: teen, học đường. Cảnh báo: không. Nhân vật: Min, Ken, Kat,... Đây là bản viết lại chỉnh sửa của Cổ tích tình yêu. Chúc bạn đọc truyện vui vẻ ^^!
Nội dung: "Một cô nàng mê cổ tích, luôn tin vào cổ tích.
Một anh chàng kiêu ngạo ko coi ai ra gì luôn cho rằng cổ tích không có thật, chỉ có trẻ con mới tin.
Thường là hoàng tử theo đuổi công chúa nhưng thời hiện đại lại là.......
Một câu chuyện hài hước nhưng cũng có những khoảng lặng của mỗi người.....
Một câu chuyện lãng mạng nhưng cũng không quá rườm rà, thái quá....
Một câu chuyện dành riêng cho những ai tin vào phép màu..."
Status:
* Em đã từng mơ mình là công chúa và anh là hoàng tử. Tình yêu chúng mình sẽ là cổ tích anh nhé. Sẽ có những phép màu, có những bà tiên, có những thiên đường lộng lẫy, có những thiên thần....*
*Get marry anh nhé*
***~~~***
|
CHƯƠNG 1
-”Min!! Không ngủ đi à, không đọc truyện nữa!!!” -”Vâng ạ!”
Đồng hồ điểm 23giờ. Vẫn sớm mà!
Lúc này tôi đang trốn mẹ đọc truyện trong chăn, tôi mang theo một cây đèn nhỏ đủ để soi rõ chữ. Thế nên giờ đây mắt tôi sắp có nguy cơ bị cận rồi. Tôi là một đứa ham truyện có thể nói là nhất quả đất này. Nhưng không giống với các bạn khác, tôi thích đọc truyện cổ tích. Thật trẻ con phải không? Hừm ai cũng nói tôi như thế.
Từ bé đến giờ, tôi luôn tin cổ tích là có thật. Phép màu sẽ biến ra các chàng hoàng tử cưỡi bạch mã và hoàng tử sẽ mãi hạnh phúc bên công chúa. Điều này là có thật.
Tôi mê nhất là Nàng Bạch Tuyết và Bảy chú lùn. Không biết tôi đã đọc mấy trăm lần rồi nhưng mỗi lần đọc lại tôi vẫn thấy nín thở và hồi hộp.
Mẹ bảo tôi ngốc nghếch đi tin vào những cái không có thật. Nhưng tôi mặc kệ tôi sẽ chứng minh cho mọi người thấy cổ tích là thật. Chẳng phải tôi sắp chuyển tới trường mới hay sao...khà khà.
-”Min!!! Ngủ đi, tắt đèn đi!” Mẹ tôi lại giục nữa, haizz dù gì tôi cũng buồn ngủ rồi. Hì.
Tắt đèn Đi ngủ
~*~
Reng…reng…
Tôi mò dậy tắt đồng hồ. Í mà tôi để nó ở đâu nhỉ. Điếc tai quá, phải tìm ra nó mới được. Tôi là đứa mê ngủ thế nên tôi thường để đồng hồ báo thức ở xa giường. Để như thế tôi mới tỉnh ngủ được. Nhưng mấy lần đều không có hiệu quả. Hôm qua tôi quyết định phải giấu nó đi nhưng bây giờ tôi quên mất đặt nó ở đâu rồi.
Reng…reng…
Nó cứ kêu như thế này thì tôi đau đầu chết mất.
Tạch!
Ủa nó hết kêu rồi. Hay quá.
-”Em mau xuống ăn sáng đi!” -”Sao lúc nào anh cũng tự tiện vào phòng em thế nhỉ?” Anh Kat lúc nào cũng vào phòng của tôi mà không gõ cửa. Tôi đã nhiều lần mách mẹ nhưng anh ấy vẫn chứng nào tật ấy không sửa được.
Anh ấy còn có rất nhiều tính xấu nữa cơ như là lười này, hay chơi đểu này, hay bắt nạt em gái này, ki bo này,…. Thể nào 22 tuổi rồi vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai.
-”Anh thích thế đấy, đây cũng là nhà anh mà!!”
-”Nhưng đây là phòng của em!!” -”Không lằng nhằng nữa, xuống giường mau!” Nói xong anh bước xuống tầng, tôi tức muốn chết đi được. Có bao giờ tôi cãi thắng anh ấy đâu.
Em nguyền rủa anh mãi không lấy được vợ. Anh Kat đáng ghét!
Sắp sửa xong mọi thứ, tôi bước xuống bếp. Oa! Thơm quá. Mùi thức ăn thơm nức mũi. Bụng tôi đang sôi sùng sục đây này
Tôi quấn lấy mẹ vừa để xem mẹ nấu ăn vừa để….thử món hehe. Mẹ tôi nấu ăn rất giỏi, mẹ còn biết sáng tạo ra nhiều món ngon nữa. Cho nên bố tôi dù bận việc mấy thì cũng có mặt trong ba bữa cơm với gia đình. Mẹ là người mà tôi với anh Kat tự hào nhất. Đi đến đâu tôi cũng khoe mẹ là người phụ nữ tuyệt vời nhất. Tôi có một gia đình rất hạnh phúc.
-”Ăn thôi ! Ba, anh Kat!” Tôi đi gọi mọi người xuống ăn sáng, tôi đang mong ngóng được ăn món của mẹ lắm đây. Bố và anh Kat ngồi vào bàn. Tôi giúp mẹ bê đồ ăn. Nhìn đã thấy thèm rồi.
-”Min, hôm nay con có đi đâu không?” Mẹ ôn tồn hỏi tôi. Mẹ lúc nào cũng quan tâm tôi nhất nhà mà.
-”Con sẽ lên thư viện mẹ ạ, hôm nay là chủ nhật nên con sẽ ở đấy đến trưa!”
-”Lại đọc mấy truyện con nít đó hả!” Anh Kat lại bắt đầu châm chọc. -”Kệ em!!”
Tặng cho anh Kat một cái nhìn ”tia lửa điện”, tôi lại cúi xuống ăn tiếp. Anh Kat là người lớn, tôi là trẻ con. Ai cũng nghĩ như thế.
-”Đừng mang quyển nào về nữa nhá, cái tủ sách của con sắp sập rồi đấy!” Huhu. Tủ sách của tôi đâu có nhiều lắm đâu mà mẹ bảo thế. Tôi mang về thêm một quyển thì có sao đâu.
-”Con mang mấy quyển về cũng được! Con gái yêu!” Bố xoa đầu, dỗ dành tôi. Đúng là những lúc như thế này chỉ có bố ở cùng phe với tôi mà thôi. Tôi lè lưỡi với anh Kat, thấy chưa bố bênh tôi đấy.
-”Em kệ con đi, nó còn là trẻ con mà!” Bố quay sang nói với mẹ.
Mặt tôi tối sầm lại, bên cạnh anh Kat cười ngả nghiêng suýt té ghế.
Thật bất công.
SAO AI CŨNG COI TÔI LÀ TRẺ CON VẬY???
WHY???
Tôi hậm hực nhìn bố, lay cánh tay bố:
-”Bố! Con không phải là trẻ con, con học cấp ba rồi đấy!” Tôi sắp được công nhận là một công dân, đủ tuổi đi bầu cử rồi đấy. Tôi đâu phải là bọn trẻ con cấp hai đâu.
-”ừ! Con lớn rồi, không phải trẻ con…haha.” Bố còn cười nữa. Ghét bố quá. Rồi tôi sẽ chứng tỏ tôi đã trưởng thành. Hứ.
-”Không phải là trẻ con nhưng là…con nít!” Anh Kat đáng ghét còn đệm vào. Tôi lườm anh Kat. Từ nay có nhờ gì đừng hòng tôi giúp nữa nhé!
-”Thôi đừng trêu Min nữa, mặt nó đỏ bừng rồi kìa.” Mẹ nhắc là đừng trêu tôi thế mà mẹ lại châm chọc tôi. Aaaaa Hai người bên cạnh tôi cười sặc sụa. Mặt tôi lại càng nóng thêm. Tức không làm gì được. Tôi xụ mặt, cắm cúi ăn không thèm để ý mọi người nữa. Lúc nào tôi cũng bị đưa ra làm trò cười mà!! Tôi dỗi thật rồi.
-”Thôi không cười nữa, ăn đi”
Tôi nghe thấy tiếng mẹ nhắc nhở bố và anh Kat. Hừ, cứ cười tiếp đi, Min sẽ ăn hết thức ăn cho mà xem.
|
Cảm giác vi vu đường phố bằng xe đạp hay thật vừa mát vừa được ngắm cảnh. Tôi phải xin mẹ đi học bằng xe đạp mới được chứ suốt ngày để anh Kat đưa đi đón về chán chết đi được. Anh Kat toàn bắt nạt tôi thôi. Ghét!! Tôi từng này tuổi rồi chẳng lẽ không tự đi học được?
Lộp độp!
Một giọt nước rơi trúng lên má. Tôi ngẩng lên trời, miệng ngoác toạc ra. Từ khi nào giông đầy trời thế kia?
Mặt lập tức đổ hai vạch đen. Hình như tôi không mang áo mưa!
Trước khi ra khỏi nhà, tôi có nghe thấy tiếng mẹ nhắc cái gì đó, chậc, sau đó lại không để ý phóng tít mù đi.
Lộp độp! Lộp độp! Lộp độp! RÀO!!!
><!
Tôi vội tạp xe vào một mái che nhỏ ven đường, bước lên bậc hiên cao nhất. Cũng may, quần áo chỉ bị dính ít nước mưa. Mưa to thế này biết bao giờ mới tạnh nhỉ? Ít ra phải nửa tiếng nữa. Tôi chậc lưỡi.
Tôi là một cô nàng hay mơ mộng và tất nhiên trời mưa thế này trúng tâm hồn lãng mạn của tôi rồi. Tôi nhớ hồi trước xem phim thấy người ta hay nô đùa dưới mưa nên tôi cũng học theo. Và kết quả là bị mẹ đánh đòn lại còn bị cảm nữa. Giờ nghĩ lại tôi vẫn thấy buồn cười.
Có nên thử lần nữa không ta?
Tôi sẽ lấy lí do là không kịp trú nên mới dính mưa? Chắc mẹ sẽ tin, hờ, mẹ luôn nghĩ tôi chậm chạp mà!
Tôi tiến đến đầu bậc hiên. Giơ tay ra hứng mưa, mát lạnh. Nhìn những giọt nước trong veo rơi vào lòng bàn tay vỡ tung tóe tôi lại thấy thích!
Hứng chí, tôi vội vàng bước ra khỏi hiên. Mới đi được một bước tôi liền bị ai đó kéo phăng vào chỗ cũ.
-”Này, cậu định làm gì thế?” Một cậu con trai đội chiếc mũ đen che khuất gần khuôn mặt nhìn tôi với vẻ tò mò.
-”Tôi…muốn ra mưa chơi!” Ngập ngùng một lúc tôi mới nói ra lí do ngô nghê này. Chắc là cậu ta nghĩ tôi dở người là cái chắc. Tôi xấu hổ nên cúi gằm mặt. Có tiếng cười nhẹ, tôi liền ngẩng lên nhìn.
-”Ngốc…ý nghĩ trẻ con!” Hả? Nói tôi trẻ con? Tôi mím môi, nắm chặt tay nhìn cậu ta bực bội. -”Này, tôi không phải trẻ con, tôi 17 tuổi rồi, ý nghĩ của tôi đã đủ chín chắn rồi đấy!”
-”Ồ! Hoá ra bạn đã là học sinh cấp ba, lớn rồi nhỉ…. Phục quá!” -”Tất nhiên!”
Tôi vênh mặt đắc ý.
-”Nhưng….bạn chỉ giống một đứa con nít thôi!”
Đang cao hứng, tự nhiên bị dội một gáo nước lạnh vào mặt, quá bất ngờ nên cơ mặt tôi không kịp dãn, cứng đờ.
Định bụng quay qua xả cho cậu ta một trận nhưng hỡi ôi, người đi đâu rồi? Biến nhanh như ma ý. Nghĩ đến đó tôi khẽ rùng mình. Chẳng lẽ tôi gặp ma??? Mưa hắt sâu vào thềm, tôi đành phải lùi vào.
Bịch!
Tôi dẵm vào cái gì thì phải?
Một cây dù?
Không biết ai để ở đây nhỉ?
Mặc dù có hàng đống thắc mắc nhưng tôi vẫn nhặt lên, chắc mẩm ai đó để quên.
~*~
Trời cũng dần ngớt mưa.
Chiếc giày của tôi bị nước bắn vào giờ đã ướt hết.
Tôi liền cởi giày ra đi chân đất. Tay xách giày. Có nhiều ánh mắt đổ vào tôi, tôi cũng hơi xấu hổ nhưng chẳng lẽ lại đi giày ướt. Khó chịu lắm. Hôm nay là chủ nhật nên thư viện khá đông người. Hầu hết đều là các bạn học sinh đến mượn sách.
Các bàn đọc đã kín chỗ. Riêng khu truyện cổ tích là không có ai ngồi. Không có gì khác lạ cả, vì khu đó từ trước đến nay chỉ có một mình tôi ngồi, đó là không gian của mình tôi.
Tôi đi vòng quanh mấy tủ sách, mân mê tìm truyện.
Tay tôi dừng ở một quyển sách.
Ồ! Một quyển sách thật dày, phủ đầy bụi. Bìa sách được thiết kế với nhiều hoa văn cổ. Trông nó có vẻ cũ kĩ.
Tôi nhấc nó ra khỏi kệ sách, đi đến bàn đọc rồi lấy tay phủi hết bụi trên sách. Đây là quyển sách lạ nhất mà tôi từng thấy. Tên sách được viết bằng những kí hiệu khó hiểu in sâu vào bìa sách.
Tính tò mò của tôi lại trỗi dậy, quyển sách này có gì đó bí ẩn.
Tôi lật từng trang sách, ngạc nhiên là trong sách không hề có chữ nào cả. Lật đến trang cuối thì có một dòng chữ nhỏ cũng được viết bằng những kí hiệu lạ giống bên ngoài bìa sách. Những kí hiệu ấy có ý nghĩa gì?
Hay là người ta để lộn sách??
Nghĩ vậy, tôi đem nó đặt lại chỗ cũ rồi đi tìm truyện khác đọc.
Thực ra đọc truyện cổ tích cũng thú vị mà. Vừa hấp dẫn lại vừa được ngắm hình. Bộ đồ công chúa này đẹp quá! Giá mà tôi có một cái nhỉ? Nhưng mà thời này mặc như thế người ta lại bảo tôi dở người thì sao?? Truyện này vẽ hoàng tử đẹp trai quá à! Tôi cũng mong có một chàng hoàng tử như thế? Nhưng bao giờ hoàng tử mới xuất hiện? Chắc cổ tôi phải dài thêm mấy centimet nữa.
|
-”Sao bạn có thể đọc những thể loại truyện này được nhỉ?” Tôi đang mơ màng trong suy nghĩ cuả mình thì giật mình vì có người ngồi xuống cạnh, còn buông lời châm chọc tôi nữa chứ.
Đó là một chàng trai đội chiếc mũ đen che gần hết khuôn mặt.
-”Là cậu ?” Là cậu con trai tôi gặp lúc nãy đây mà, trời hôm nay đâu có nắng, thư viện đâu có dột mà cậu ta cứ thích đội mũ thế nhỉ??
Ánh đèn trong thư viện sáng hơn lúc trước nên tôi nhìn được rõ hơn khuôn mặt của cậu ta. Làn da trắng, sống mũi cao, có đeo hoa tai ở một bên. Nói chung nhìn cậu ta cũng có nét đẹp trai. Nhưng hình như tôi nhìn chằm chằm vào cậu ta từ lúc nãy đến giờ, vô thức tôi đỏ mặt, cúi nhìn bàn…
-”Bạn đúng là trẻ con mà!” Cậu ta khoanh tay nhìn tôi, buông một câu mà từ trước đến nay tôi ghét nhất.
-” Cậu…..tôi không thích đôi co với cậu.”
Tôi đang giận cậu ta, giận lắm ý. Tôi cũng không hiểu tại sao mình lại giận một người không quen biết đến thế.
-”Ngay cả cách hành xử của bạn cũng rất trẻ con!” Cậu con trai đó lại tiếp tục châm chọc tôi. Tức quá mà!!!
Mặc kệ cậu ta, tôi đọc truyện tiếp.
-”Này….sao không nói gì thế?”
-”…..”
-”Trẻ con có khác, hay giận dỗi!!”
-”……” -”Nàng tiên cá à, truyện này giờ mới đọc á, tôi đọc từ hồi bé rồi!” -”…..” -”Bực mình quá! Cậu trở thành câm rồi à?”
-”…..” Haha. Nhìn cậu ta tức bốc khói mà trong lòng tôi mãn nguyện quá. @Im lặng là vàng@ Đây cũng là cách mà tôi chọc tức anh Kat mỗi khi anh kiếm chuyện với tôi. Dù anh Kat có rủa tôi tôi cũng không thèm trả lời. Sở trường của tôi là lì mà.
Reng reng reng….
Có tiếng chuông điện thoại reo…
Không phải của tôi….
-”Gì!….. Bọn chúng dám..Xử đi!” - @\\\!/*#¿§#….
-”Đợi tao!”
Đúng là ăn nói thô lỗ mà, người bất lịch sự quá. Cậu ta chắc là dân xã hội đen nên mới…mặc toàn đồ đen. Nghe cách xưng hô của người trong điện thoại với cậu ta thì chắc cậu ta là đại ca của bọn họ.
-”Tôi đi đây, cậu cứ ở đây nhé….bạn nhỏ!” Cậu ta nhếch miệng nhìn tôi, cười đểu rồi mất hút như lần trước.
Bạn nhỏ???
Cậu ta có vốn ngôn ngữ thật phong phú. Khâm phục!
Con nít.. Trẻ con… Bạn nhỏ….
Đều chỉ tôi????
Cậu ta làm tôi mất cả hứng đọc, về nhà vậy. Đằng nào cũng sắp trưa rồi.
Khom người định vơ đôi giày ướt nhưng sờ soạng mãi chẳng thấy đâu. Tôi ngó hẳn xuống gầm bàn tìm mãi mà không thấy giày đâu. Lạ nhỉ??? Chẳng lẽ trong thư viện lại có trộm….trộm giày. Chậc!! Xui xẻo….
Tôi bê truyện đem đi cất, thì bỗng một tờ giấy bay ra rơi xuống bàn. Tờ giấy nhỏ nhắn có chữ viết.
”Coi như đây là vật trao đổi giữa chúng ta. Chiếc ô đó bạn cứ giữ lấy nhé! Giày bạn ướt quá tôi cho vô sọt rồi dù gì đi ướt cũng hôi chân lắm!” …. Tờ giấy bỗng chốc bị vò nát, nằm gọn trong thùng rác.
|
CHƯƠNG 2
8h tối.
Tôi đang lang thang trên đường. Tôi có thói quen đi bộ mỗi buổi tối. Hôm nay anh Kat bảo bận gì đó nên tôi đi một mình. Tuy có hơi sợ nhưng đường cũng không vắng lắm.
- ư ư…
Tôi giật thót, ôm lấy tim. Vừa rồi có tiếng gì vậy?
-hừ...hừ...
Theo bản năng tôi ngó xung quanh. Chỉ một màu đen xen lẫn ánh vàng vọt điện đường. Xui xẻo, tự nhiên không thấy ai qua lại đoạn này chứ. Hic. Nhỡ có gặp thú dữ hay lưu manh thì biết làm sao?
Bịch!! Tôi bổ nhào về phía trước, mặt hôn đường thắm thiết.
-Hừ!
Á!!! Có cái gì đó ngọ nguậy dưới chân tôi. Hoảng quá tôi bật dậy, mắt trợn lên nhìn “đống lùm xùm” ở dưới. Ặc, cái “đống” ấy hình như là người.
Tiếng rên khe khẽ vang lên phần nào khẳng định tôi vừa ngã vào ai đó.
Trên mặt đường in một vệt đen dài, tôi lơ mơ cảm thấy đó là máu. Tôi run lẩy bẩy. Ánh mắt liền đưa đến mái tóc ngắn bết bết sệt mùi tanh nồng.
Nuốt cơn sợ hãi lại, tôi liều chạm nhẹ vào người đó. Người đó khẽ run lên.
-Này! Này! Có ổn không vậy?
Đáp lại tôi là tiếng rên rỉ.
Lấy hết dũng cảm tôi đỡ người đó đến chỗ ghế đá…
Nặng quá, anh ta còn cao hơn tôi hẳn cái đầu nên kéo anh ta đã mệt thấy mồ.
Khi ánh điện soi rõ khuôn mặt sứt sát, trắng bệch của người kia, tôi giật mình. Đó chẳng phải là anh chàng đội mũ đen che khuất mặt quái gở đó sao? Trong ngày nay, tôi đã gặp cậu ta 3 lần, mỗi lần một hoàn cảnh. Liệu đây có phải là…duyên số?
Lòng bàn tay nhơn nhớt, tôi chậm rãi giơ lên trước mặt. Là máu. Mặt tôi tái mét. Tôi thấy khó thở.
Hình như tay cậu ta có một vết chém, chảy rất nhiều máu. Trước tiên phải cầm máu cho cậu ta đã. Tuy rất sợ máu nhưng nếu không sơ cứu cậu ta sẽ chết vì mất máu.
Lý trí bắt đầu tranh đấu giữa sự sợ hãi của bản thân và mạng sống của người khác.
Mạng người là quan trọng nhất!
Tay tôi run run chạm vào vết thương. Đột nhiên cậu ta giữ lấy tay tôi, lắc đầu, thì thào nói:
-”Đừng…ư…ư..”
-”Nhưng cậu…”
-”Gọi cho quản gia giùm tôi..” Tôi lưỡng lự nhìn vết thượng, nhìn sự đau đớn của cậu ta.
-“Nhanh!”
Tôi liền lục tung người cậu ta tìm điện thoại rồi cũng thấy.
Quản gia…
Tay tôi vừa run vừa tra tên…
Đây rồi… …..tút….tút….tút…
-”Cậu chủ cậu đang ở đâu?”
Giọng của một người đàn ông vẻ lo lắng vang lên.
-”Ông...cậu ấy đang bị thương.” -”Cháu là ai?...mà cậu ấy đang ở đâu?” Người đó chắc ngạc nhiên về tôi, tôi giữ điện thoại của cậu ta mà.
-”Dạ cháu và cậu ấy ở gần công viên A.” -”Ở đó...đợi ta!” Sau đó người đàn ông cúp máy.
Tôi nhìn bộ dạng thê thảm của ai kia mà thấy thương xót cho bố mẹ cậu ta quá. Cậu ta không biết qúy trọng bản thân mình, tự gây thương tích cho bản thân, người đau lòng nhất chính là bố mẹ.
Nhưng sao trong lúc này cậu ta lại có dáng vẻ cô độc thế nhỉ?
Sao cậu ta không bảo tôi gọi cho bố mẹ mà lại bảo tôi gọi cho quản gia?
Và trong điện thoại của cậu ta, Bố Mẹ không có trong danh bạ
Cậu ta vẫn mê man, người còn nóng nữa chứ. Cậu ta sốt rồi. Phải làm gì bây giờ?
-”Lạnh...lạnh”
Cậu ta lạnh ư?
Tôi liền ôm lấy cậu ta. Tôi cũng hơi bất ngờ vì hành động của mình. Cậu ta không rên nữa, hơi thở cũng nhẹ nhàng hơn.
Tôi có một cảm giác ấm áp kì lạ lan toả trong tim. Mặt tôi lại nóng bừng. Thế này có gọi là quá thân mật với một người mình không quen??
-”Cậu chủ?”
Có tiếng gọi, tôi nghĩ đó là người quản gia lúc nãy nghe điện thoại.
-”Ở đây ạ!”
Nghe thấy tiếng của tôi, người quản gia cùng một tốp người áo đen cùng chạy đến.
-”Mau đưa cậu chủ về mau!” Người quản gia ra lệnh cho mấy người áo đen. Mấy người áo đen lập tức cõng cậu ta ra xe. Người quản gia có dáng vẻ nhân hậu nhìn tôi tò mò:
-”Cháu là người gọi điện?” -”Vâng ạ!” -”Cảm ơn đã giúp cậu chủ!” Người quản gia cúi gập người trước tôi. Bất ngờ trước hành động đó, tôi không biết phải làm gì.
-”Bác đừng như thế, đó là việc nên làm thôi ạ!”
Tôi xua tay, mỉm cười. Người đàn ông đó khựng người lại mấy giây sau đó quay đi.
~*~
Tôi về đến nhà đã là 11h đêm. Khuya quá rồi, chắc mẹ lo cho tôi lắm. Tôi vừa bước vào nhà, mẹ liền chạy ra ôm tôi, vẻ mặt lo lắng hiện rõ. -”Sao mẹ gọi mãi mà không bắt máy?”
Chậc! Tôi để quên điện thoại ở nhà. Giờ mới nhớ ra.
-”Mẹ! Con có chút việc nên về muộn, điện thoái con quên ở nhà.”
Sau đó tôi lao luôn lên phòng. Đóng chặt cửa. Tôi sợ mẹ sẽ lôi tôi ra rồi điều tra, tôi sợ quá lại nói ra hết thì mẹ sẽ cấm tôi ra ngoài khi trời tối mất.
|