Chương 11: Làm Lành Rồi Lại Gây Hấn (2)
Khi Khải Hoàng quay trở lại thì thấy Hải Băng đã chuyển vị trí ngồi sang một cái bàn khác, đôi chân mi nhíu chặt như suy tư điều gì đó.
“Em sao vậy?” Khải Hoàng vỗ nhẹ vào vai làm nó giật mình. Đôi mắt to tròn trong vắt lên ngước nhìn Khải Hoàng rồi quay trở lại nét mặt ban đầu. Hải Băng tự nhủ. Không sao cả, chắc anh ta cũng chẳng thể làm gì được đâu.
“Em không sao, anh định đi à ?”
“Ừ, anh phải đi xử lí chút công việc. Có cần anh đưa em về không?” Khải Hoàng đề nghị.
“Không cần đâu. Anh cứ đi làm việc của mình đi. Em có thể tự về được!”
Khải Hoàng nhìn lại Hải Băng một lần từ trên xuống dưới rồi mới yên tâm tạm biệt nó ra về. Hải Băng nhìn theo bóng dáng anh, tay cầm lên chiếc áo khoác trên ghế rồi tiến về phía cửa.
Cánh cửa mở ra, cơn gió nhè nhẹ thổi qua phả vào gương mặt tinh xảo nhưng có phần sang chảnh của nó.Đôi mắt khẽ đảo xung quanh rồi chợt dừng lại bên chiếc xe Audi đen yên tĩnh nằm bên vệ đường. Hải Băng mệt mỏi bước tới, bàn tay khẽ kéo tay nắm cửa xe nhưng là… Khóa rồi?
Băng ngạc nhiên cúi người nhìn vào chiếc xe, bên trong không có ai cả. Thật kì lạ, tên này lại muốn làm gì với nó nữa đây !
Hải Băng còn đang suy nghĩ đứng thẳng dậy thì một gương mặt đáng ghét chợt xuất hiện trên ô cửa kính đen nhẵn của xe ô tô làm nó giật bắn người quay lưng lại.
Trong khoảng thời gian tích tắc, dưới không gian nhỏ hẹp giữa hai người, bờ vai nhỏ nhắn mảnh khảnh của Băng va chạm mạnh vào lồng ngực anh làm cho cơ thể Hải Băng mất đà ngã về phía sau. May mắn thay, có một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng nâng lên vòng eo nhỏ nhắn. Nhiệt lượng ấm áp từ vòng tay hắn làm Hải Băng bừng mở đôi mắt, bốn mắt cứ như vậy lẳng lặng nhìn nhau, bất giác trong tim như có điều gì đó sắp phá kén chui ra…
Đôi bàn tay rắn chắc của Hạo Quân ôm trọn vẹn lấy thân hình mảnh maj của Hải Băng.
"Không sao chứ?"
Hải Băng đứng thẳng người dậy, né thâm trầm, tĩnh lặng che lấp đi sự bối rối cùng rung động không nên có trong ánh mắt.Mặt nó đang dần đỏ lên, bối rối mở miệng.
"Tôi không sao! Nhưng tay anh..." Nó đưa nhìn ly nước trên tay Hạo Quân,vừa là để đánh lừa cảm xúc của cả hai.
"Là trà gừng...cô uống đi? Giải rượu rất tốt đấy." Như nhớ ra điều gì đó, Quân đưa ra cho nó một ly trà gừng còn rất nóng.
"Giải rượu..." hơi nhíu mày,Băng giật mình vì lời nói của Quân.Bây giờ thì nó đã nhớ ra tại sao sáng nay nó đã ở nhà nghỉ,dù không nhiều.
Hải Băng chỉ nhớ rằng,lúc nó chạy ra khỏi nhà Hạo Quân như một cái xác không hồn, đi thất thần trên đường.
Hải Băng vẫn đi mãi mà không biết nên đi về đâu, không biết đâu là điểm cuối, đâu là nơi bắt đầu,giống như một đứa bé bị lạc phương hướng, không tìm được đường về nhà.
Lúc này, nó chú ý thấy bên đường có một quán rượu, nghĩ một chút rồi Băng tiến vào.
Bây giờ là gần 10h tối, trong quán rượu hơi ít người, toàn là đàn ông ngồi chung với nhau cùng uống rượu.
Nó không đếm xỉa đến những người khác, đi vào tìm lấy một chỗ ngồi vắng vẻ ngồi xuống.
Gọi cho mình vài chai rượu, Băng buồn bực rót cho mình một ly rượu, uống một hơi hết sạch, trong cổ họng nóng hừng hực, sặc đến khó chịu, trong lòng có loại phiền não không nói nên lời, không có cách nào nói ra, chỉ có thể mượn rượu giải sầu.
Trong quán rượu vắng dần, nhưng vẫn cứ ồn ào mãi.
Hạo Quân không biết từ đâu xuất hiện,vừa bước vào quán, một mùi rượu nồng nặc tràn vào mũi Quân khiến hắn suýt say. Cố gắng thở thật ít, Quân tiến vào. Đảo mắt nhìn,nheo mắt lại một chút, hắn nhận ra Hải Băng đang ngồi ở một góc của quán. Nó đang ngồi ôm chai rượu và uống một cách vô tội vạ. Vậy là Quân đoán đúng,nó sẽ chọn rượu để giải sầu.Thế là hắn tiến lại gần nó và ngồi xuống, nhẹ nhàng nói:
"Cô uống nhiều rồi đấy!"
Băng hơi khựng lại,rồi quay lên nhìn. Một gương mặt quen thuộc nhưng cực kỳ đáng ghét đang ngồi đối diện với nó,là Hạo Quân.
“oh,đến rồi sao…” Hải Băng chợt nghiêng mặt,bật cười ngây ngô nhìn Hạo Quân. Nhìn thấy nó uống một ly lại một ly, mày cũng không nhíu, không biết sao trong lòng lại loé lên những cảm xúc khác thường.
Nhìn chai rượu gần cạn, Hạo Quân giữ tay nó lại: "Đừng uống nữa,cô uống nhiều rồi."
Nó say khướt liếc mắt nhìn, sau đó hất tay hắn ra,khẽ nhếch môi cười nhạt: ”Đừng có quản tôi?”
Hạo Quân trầm tư, hắn lấy tư cách gì quản nó được chứ? Quân hẳn là phải ghét Băng đến tận xương tủy, mà nó cũng có yêu quý gì hắn đâu,hai người bọn họ chán ghét lẫn nhau, rồi lại không thể không dây dưa với nhau…
“Đừng uống nữa” Hạo Quân nhanh tay đoạt lấy chai rượu trong tay nó lạnh mặt chuyển ly rượu sang nơi khác.
"Anh nghĩ tôi tồi tệ lắm đúng không. Cũng đúng thôi,một đứa con gái lúc nào cũng cố làm khó người mình yêu đương nhiên là tồi tệ rồi nhưng mà,...." Hải Băng lớn tiếng chỉ trích, có lẽ chỉ khi nó uống say khuôn mặt mới đầy vẻ trẻ con như thế này, khác hẳn với gương mặt luôn cau có ngày thường.Nó quay đầu nhìn hắn, một mặt lên án, "Anh nghĩ tôi sung sướng lắm sao, tôi phải hy sinh hạnh phúc của mình để bảo vệ người yêu của chồng sắp cưới... chịu bị dày vò, nhục mạ và phải chịu sự khinh bỉ từ anh.”
Hải Băng trừng mắt nhìn Quân, lắc lắc đầu, tiếp tục lên án hắn: “Anh biết lý do tôi cố gắng bảo vệ cho Thẩm Tường Vy trước những âm mưu của ba anh không? Vì tôi biết...tôi là người thứ 3.Vì tôi hiểu rõ tâm trạng của anh khi phải lấy một người anh không yêu,cũng giống như tôi phải nhận một người không thân thiết làm anh trai.Tôi đã nghĩ mình có thể làm được...nhưng tại sao,anh lại làm mọi chuyện thành ra như thế này.…”
Chuyện sau đó Băng cũng không nhớ nữa. Khi nó tỉnh lại, cảm thấy đầu đau như búa bổ, chóng mặt, thân thể có chút không thoải mái, tóm lại rất là khó chịu.
Mở mắt nhìn hoàn cảnh chung quanh một lúc, phát hiện mình đang nằm ở trên giường trong một nhà nghỉ,nhất thời kinh ngạc ngồi bật dậy, trong đầu nó trống rỗng, ghép từng mảnh vụn trong trí nhớ lại.
Băng chỉ nhớ được có thế, sau đó chuyện gì xảy ra nó không còn nhớ, loáng thoáng trong đó có cảnh mắng chửi người gì đó nhưng vẫn không nhớ nổi.
"Hôm qua,là anh đưa tôi về đây sao?" Nó ngượng ngùng hỏi,trong lòng thì như muốn độn thổ.
“Ừ!”
Băng nghi hoặc hỏi: “Tại sao không đưa tôi về nhà mà lại là đưa tôi đến đây?”
Về vấn đề này, Hạo Quân thấy hơi khó nói nên chỉ đáp ngắn gọn: “Để ông bà tôi thấy được bộ dạng đó của cô cũng đâu phải tốt đẹp gì. Vào xe đi,tôi chở cô về nhà ”
Băng xoay người ngồi vào trong xe. Không gian yên ắng như tạo ra sự khác biệt đối với sự cố ban nãy.
Ngồi trong chiếc Audi của hắn không khí trong xe hôm nay ngột ngạt hơn bình thường, cả hai vẫn im thinh thích từ hôm qua cho tới nay...
" Chuyện tối qua..." do dự mãi,nó mới lấy được can đảm lên tiếng trước phá vỡ không khí.
"Yên tâm đi,ông bà tôi không nói gì đâu." Giờ thì hắn mới chịu mở miệng nói như nhẹ hẳn người...
"Tôi chưa bao giờ lo lắng về chuyện đó..."
Nó nhìn ra phía cửa sổ rồi khẽ thở dài.Hắn vẫn nhìn xa xăm ngoài cửa sổ không nói lời nào với nó...
Thực ra lúc đầu khi Hải Băng bỏ ra ngoài,dù rằng không muốn đuổi theo, nhưng trong lòng Hạo Quân lại cảm thấy lên chút buồn bã và áy náy.
Mặc dù Quân không thích Hải Băng, nhưng nói sao đi nữa nó cũng là vị hôn thê của hắn, thấy nó đau lòng như vậy, hắn cũng có chút áy náy.Hơn nữa,Hải Băng mà có mệnh hệ gì,bà Mai Chi sẽ tha cho cậu chắc.
Lúc đầu Quân cũng không biết phải đi đâu, nhưng nghĩ thường thì những người đang buồn như nó thường hay uống rượu giải sầu,mà ở cái làng này cũng chỉ có cái quán này là Hải Băng có thể bước vào nhất và Quân đã đúng.
Sau khi Băng gục xuống vì say rượu, Quân cởi áo khoác và đắp lên người nó rồi loạng choạng cõng cô gái đang say túy lúy đưa về nhà.
Im lặng…
Chỉ còn lại tiếng mưa rơi…
Giữa màn đêm, chỉ còn mấy bóng đèn đường lấm chấm như những hạt đậu chứng kiến cảnh người con trai mảnh khảnh cõng trên lưng một cô gái bước chầm chậm trên con đường vắng ngắt. Ánh đèn kéo dài bóng hai người trên nền đất.
Hạo Quân cõng nó, chậm rãi bước đi trên nền đất ướt.Băng thật sự rất nhẹ, cõng ở trên lưng mà không thấy nặng là mấy. Nghĩ tới ba năm nó đã phải nếm trải không biết bao nhiêu là khổ khi một mình ở Mỹ.Hạo Quân không nén được cơn đau nhói trong lòng,vừa là thán phục nghị lực vừa là có chút đồng cảm với nỗi đau của nó.
Cho nên bây giờ nó có hận hắn, chán ghét hắn, hắn đều hiểu được.
Sau khi tới nhà nghỉ,Quân đặt phòng, đưa nó lên rồi nhẹ nhàng đặt nó lên giường, thật cẩn thận giúp Băng cởi áo khoác,chỉnh điều hoà cho ấm áp, dịch chăn.Và Quân, định đứng dậy!!
Nhưng...
"Đừng đi..."
Một giọng nói nhẹ như sương cất lên, Băng đang cựa người, vẫn mê man ngủ. Nó lặp lại tiếng gọi lần nữa.
Hạo Quân lại ngồi xuống , nhìn nó ở cự li gần.
"Đừng đi...đừng đi mà..."
Hắn định đứng dậy ra khỏi phòng để đi lấy ít thuốc cho nó.. Nhưng bàn tay ấy lại đưa lên giữ lấy tay Quân. Băng mắt vẫn nhắm và khẽ lắc đầu.
"Đừng.. đừng đi… bố ơi.."
Không muốn, nhưng tim Quân vẫn nhói lên. Hắn để yên cho bàn tay ấy giữ lấy bàn tay mình, bàn tay ấy thật yếu đuối như đang gọi sự giúp đỡ của ai đó trong vô vọng.
Quân cứ trân trân nhìn người con gái trên giường... Khuôn mặt ấy khi ngủ trông lại càng thuần khiết và dịu dàng. Nhìn bên ngoài, trông Băng bình tĩnh,chính chắn và rất người lớn nhưng thực ra bên trong nó mong manh yếu đuối hơn những gì người ta nhìn thấy lần đầu nhiều.
Hạo Quân bần thần một lúc lâu mới định thần lại và lặng lẽ nhìn cô gái đang có một giấc ngủ yên bình. Thương lắm…
Bàn tay của hắn khẽ vuốt ve khuôn mặt êm đềm cửa cô gái, trao cho cô những lời thì thầm như một người tình dịu dàng: "Giờ tôi lại phải làm một thằng tồi rồi."
Cuối cùng cậu cũng dám nói hết ra nhưng chỉ có im lặng trò chuyện với cậu. Thực ra,trong thâm tâm, Hạo Quân luôn muốn làm người bạn tốt của Hải Băng. Nhưng dòng đời xô đẩy khiến 2 người gặp phải tình huống éo le này,vậy thì tình bạn ấy liệu có không.
Hết chương 11
|
CHƯƠNG 12:XUNG ĐỘT
Suốt cả chặng đường về, cả Hải Băng và Hạo Quân đều không ai mở miệng, không ai nói chuyện với ai, mỗi người đều chìm đắm trong thế giới riêng, suy nghĩ riêng của mình cho đến khi chiếc Audi của Hạo Quân dừng lại trước cổng nhà Hải Băng.
"Nếu tôi và anh vẫn đính hôn,..." Nó không xuống xe ngay mà quay sang Hạo Quân thấp giọng nói, đây là điều mà lâu nay nó vẫn muốn hỏi "Anh vẫn muốn tiếp tục với Thẩm Tường Vy ư?"
"Phải!" Quân trả lời ngay không một chút do dự. Điều đó càng làm Băng thêm khó chịu. "Tường Vy có thể từ bỏ nhưng tôi thì không thể từ bỏ cô ấy. Cả với cô cũng vậy..." Hạo Quân điềm tĩnh đáp lại ánh mắt đó,vẻ nghiêm túc khi nãy đã biến mất từ lâu. Qua đôi mắt sâu thẳm ấy, khó có thể phát hiện ra trong lòng hắn đang nghĩ gì. "Tôi và cô, có phải kết hôn thì cuối cùng vẫn sẽ ly hôn mà thôi,... vậy cho nên bây giờ tôi không sẽ không nghĩ đến điều đó nữa."
"Quả nhiên,..." Nghe xong những điều đó, nó không nói gì nữa nhưng nhướn mày nhìn hắn không chớp mắt, tỏ ý xem thường. "Anh đúng là thằng tồi!"
Vốn dĩ hôm nay tâm trạng của nó đã không tốt rồi, hắn ta lại như cố chọc tức nó nữa? Nó không muốn nói thêm gì nữa rồi dơ tay định mở cửa bước xuống xe.
Nhưng....
Đôi tay đang chuẩn bị mở cửa xe của nó dừng lại trong giây lát. Hải Băng xoay đầu nhìn người con trai bên cạnh mình, thấy hắn bề ngoài trông có vẻ dửng dưng, không mấy quan tâm nhưng ẩn chứa bên trong là sự bình tĩnh trầm ổn. Khoảnh khắc ấy đã làm Băng đổi ý rồi tựa lưng ra sau ghế: "Tôi chỉ nói một lần nên anh nghe cho kỹ đây,Trần Hạo Quân,lời xin lỗi hôm qua của anh tôi không chấp nhận. Nếu anh dám vì Thẩm Tường Vy mà để tôi chịu tổn thương trong chuyện này,tôi sẽ không để yên cho hai người đâu."
Rồi nó cứ thế mở cửa xe bước xuống. Không hề ngoái đầu lại nó định bước thẳng vào nhà nhưng....
“Này!” Hạo Quân hạ cửa xe xuống, gọi với theo bóng hình của nó.Băng dừng bước, quay đầu nhìn hắn: "Cách tốt nhất để không phải chịu tổn thương là đừng bao giờ kỳ vọng vào bất cứ điều gì.Tôi đang giúp cô đó..." Rồi hắn phóng xe đi.Hải Băng cứ đứng mãi ở đó, như không hiểu vừa chuyện gì vừa xảy ra, không biết nó đã đứng bao lâu, mãi đến khi cảm thấy ánh mắt lạ lùng của người qua đường mới sực tỉnh,vội bước vào nhà.
(*)Còn ở trường học,Thiên Minh vừa đi vào phòng học liền đuổi hết tất cả mọi người trong lớp ra ngoài,chỉ còn mỗi mình Thẩm Tường Vy phải ở lại.Rồi cử hai tên đàn em canh gác bên ngoài,chỉ cho người ta nhìn chứ không cho vào.
Ngoài cửa sổ thì thời tiết mát mẻ, chim hót hoa nở toả mùi hương vậy mà trong lớp học,không khí lúc này như mùi của quỷ chết vậy,là thần chết đến mang linh hồn đi và nạn nhân không ai khác chính là Tường Vy.Nhỏ có thể cảm nhận ra hôm nay Thiên Minh sẽ nói ra thân phận của Vy,mà hôm nay Hạo Quân lại không tới trường-điều đó có nghĩa chẳng ai cứu nổi Vy cả.
Hôm nay Bảo Ngọc đến muộn, đến trước cửa lớp thấy một đám học sinh bị đứng trước cửa lớp,đủ khiến Ngọc mất hứng rồi.Không quan tâm chủ mưu của trò này là ai, nhỏ hùng hổ xông vào lớp mặc kệ hai tên canh cửa.
Vì từng là bạn nên Bảo Ngọc khá lo cho Tường Vy khi nhìn thấy cảnh này,nhỏ tức giận nói: “Này, Hoàng Thiên Minh,cậu bao trọn ngôi trường này đấy à? Nếu nói rõ ra thì trường này là của Hạo Quân đấy. Cậu lấy quyền gì mà làm loạn ở đây vậy hả?”
Nhưng Thiên Minh không chút để ý tới lời nói của Bảo Ngọc,cậu vẫn dùng ánh mắt khinh thường nhìn Tường Vy: “Cậu tới thật đúng lúc, tôi có lời này muốn hỏi học sinh chuyển trường của chúng ta.”
Dứt lời, Thiên Minh vơ lấy balo của Tường Vy, đổ hết tất cả những gì trong đó xuống dưới sàn mặc kể sự tức giận của nhỏ. Túi đựng bút, điện thoại, sách vở… đều đã rất cũ kỹ,như là hàng thanh lý vậy.
Tiếp theo cậu lấy luôn túi xách mà Bảo Ngọc đang đeo trên vai, mặc kệ cho cô nàng nổi giận đùng đùng đang muốn lấy lại túi kia: “Này,cậu làm gì vậy,điên rồi sao?”
Thiên Minh cũng không để ý tới, cũng đổ hết những thứ của Bảo Ngọc xuống sàn nhà,từ sách vở, ví tiền,ipad,gương,đồ trang điểm.. đều là hàng hiệu cao cấp rồi nhìn Vy cười tủm tỉm và nói: “Nhìn đi, cô chưa bao giờ tiêu tiền cả,đúng không?”
Đương nhiên Tường Vy không có câu trả lời mà chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng, bây giờ mà có cái lỗ chắc Vy chui xuống đó luôn quá. Thật nói không nên lời.
Thiên Minh một mặt vẫn dùng ánh mắt đó nhìn Tường Vy một mặt chất vấn Bảo Ngọc: “Này, Bảo Ngọc. Chẳng phải cậu rất thân với Thẩm Tường Vy sao.Nhà cô ta làm gì vậy?"
Bảo Ngọc nhíu mày,khó chịu nói: “Nhà cậu ấy làm gì thì có liên quan gì đến cậu? Trẻ con vừa thôi chứ.”
Ngọc ngồi xổm xuống dưới đất rồi nhanh chóng dọn dẹp hết đồ đạc của mình và cho vào trong túi,vừa làm vừa thầm nghĩ cách thoát khỏi vụ này.
Thiên Minh cười cười nói: “Đương nhiên có liên quan rồi. Nếu là người được xã hội quan tâm mà lại luôn hành xử như một V.I.P thì có nghĩa là đã lừa hết học sinh trong trường này, như vậy thì không phải mình tôi mà toàn bộ đều là người bị hại, không phải sao?”
Thiên Minh càng nói thì dường như càng làm nhiệt độ căn phòng trở nên nóng hơn bao giờ hết.
“Cậu...thuộc nhóm xã hội quan tâm có đúng không?”
Ngay sau đó là những lời bàn tán của đám học sinh trong và ngoài lớp.Một số nhỏ vốn đã ngạo mạn nay bắt đầu dùng ánh mắt xem thường nhìn Tường Vy mà chỉ trỏ.
Lấy lại được bình tĩnh,Tường Vy nhìn Thiên Minh đầy tức giận và không một chút khách khí: “Nếu cậu không có ý nói xin lỗi, thì nhanh biến đi được không?”
Nghe thấy thế Minh nở nụ cười nhạo, cậu đâu phải người dễ đối phó như thế, từng bước tới gần Tường Vy, hỏi: “Nếu tôi hỏi cô dựa vào cái gì kiêu ngạo như vậy, cô có thể trả lời không?”
Phải vất vả lắm Tường Vy mới lấy lại được cân bằng nhưng Thiên Minh quá thông minh,Vy không thể chọi được.Vy rút lui từng bước,từng bước mím môi không hề hé răng nửa lời.
"Em có thôi ngay không?" Lúc này, Lệ Anh đi vào, từ nãy đến giờ đứng ngoài cửa vậy là đủ rồi.
Lệ Anh xuất hiện đúng lúc này với cả Tường Vy và Bảo Ngọc mà nói không khác gì cứu binh cả. Ngọc nhanh chóng đứng dậy nói: “Chị xem tên này đi,mới sáng sớm mà đã lên cơn điên rồi.”
Lệ Anh dò xét tình thế,lạnh giọng nói: “Tường Vy mới trở lại trường vào hôm qua thôi.Thế này không phải rất quá đáng sao?”
Thiên Minh dù mất hứng nhưng miệng vẫn mỉm cười,đảo mắt nhìn quanh căn phòng,Minh nói: “Chúng ta đều bị lừa gạt, nhưng hình như không có ai thấy khó chịu giống tôi thì phải,tôi có nên tiếp tục không?”
Trong phòng học lại nghe những tiếng xì xào. Học sinh ở đây đều có xuất thân là tài phiệt nên bản năng rất ghét những kẻ không biết lượng sức mình mà muốn chen chân vào đây.Và đương nhiên bây giờ với họ Tường Vy chính là kẻ đó.
Nét mặt Thiên Minh thoáng chút nụ cười thỏa mãn, đem hai tay bỏ vào trong túi quần, đi thẳng ra cửa. Tường Vy sợ hãi, hai chân mềm nhũn ra suýt thì ngã may mà có Lệ Anh đỡ.
Tường Vy lạnh run người, sớm biết chuyện này rồi sẽ đến nhưng tại sao lại ở trong hoàn cảnh này.
Lệ Anh ngồi xuống nhặt đồ cho Tường Vy.Giờ lại đến lượt Bảo Ngọc trừng mắt nhìn Vy "Thật phiền phức. Vì sao cậu quay lại đây để tôi phải khổ sở như thế này vì cậu hả?"
"Em cứ coi như đang giúp Tường Vy không được sao?" Lệ Anh mệt mỏi nói rồi bỗng cau mày, nhìn cũng biết Tường Vy sắp không chịu được nữa. Khẽ ra hiệu cho Bảo Ngọc, bảo nhanh gọi Hạo Quân đến đây.Ở tình huống này, trừ hắn ra, không ai có thể xử lý được.
Bảo Ngọc hiểu ý, khó chịu lấy điện thoại ra gọi cho Hạo Quân. Nhưng Hạo Quân không nghe máy.
“Sao không ai nghe máy nhỉ?” Khẽ nhíu mày, Bảo Ngọc hạ giọng nói.
*)Sau ba tiếng liền ngồi trên xe, về tới nhà là nó tắm rửa ngay lập tức.Mặc áo choàng bước ra từ nhà tắm, Hải Băng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Dòng nước mát chảy ra từ vòi hoa sen không chỉ làm trôi đi những giọt mồ hôi trên người nó mà còn cả những nỗi phiền trong tim nữa.
“Reeng...reeng...reeng…”
Tiếng điện thoại phá tan cảm giác hưng phấn trong lòng nó, Băng cầm lấy điện thoại, đang tự hỏi kẻ nào mà to gan đến vậy,giám phá hỏng tâm trạng tốt của nó. Số lạ càng làm nó điên lên. "Alo"
“Tôi Bảo Ngọc đây!” Ngọc trả lời ở đầu dây bên kia.Lúc nãy sực nhớ ra Hạo Quân và nó đang ở cùng nhau nên Ngọc gọi cho Băng xem thử thế nào.
Một thoáng ngạc nhiên nhưng nó vẫn giữ được sự điềm tĩnh trong lòng,liền lạnh nhạt nói : “Sao đột nhiên cô lại gọi điện cho tôi vậy?”
Đầu dây bên kia,Bảo Ngọc khẽ nhíu mày nhưng bởi vì đang có chuyện gấp nên không chấp,nói tiếp: “Cô đang ở cùng Hạo Quân đúng không? Đưa máy cho cậu ta đi.”
Hải Băng giật mình nhưng vẫn kiêu căng nói: “Tại sao tôi lại phải làm thế?”
Đầu dây bên kia Bảo Ngọc bắt đầu nóng giận: “Đây không phải là vấn đề tại sao mà là trường hợp cấp bách đấy.Tôi không đùa đâu.”
Nó cãi bướng: “Tôi cũng đâu có đùa.”
Bảo Ngọc tức giận nói tiếp: “Ông anh trai của cô vừa mới vào lớp và lục tung đồ của Tường Vy lên đấy! Mau bảo Hạo Quân đến và đưa cậu ta về đi?”
Bất ngờ,Hải Băng thật sự bất ngờ, trong lòng thì thầm hỏi Hoàng Thiên Minh anh ta vừa làm cái việc trẻ con gì vậy?
Tuy vậy nó vẫn cãi bướng,mặc dù là trường hợp cấp bách nhưng Băng vẫn muốn gây lộn với nhau: “Cô không biết gọi vào số của Trần Hạo Quân sao, có cần tôi cho số không?”
“Nếu gọi được tôi đã gọi rồi.Mà cuối cùng là cô có chịu đưa máy cho Hạo Quân không thì bảo.” Bảo Ngọc thực sự mất hết kiên nhẫn và bắt đầu đe doạ.
"Đương nhiên là không đưa rồi.Cậu ta làm gì có ở chỗ tôi đâu." Nó cười lạnh vẻ đắc thắn.
"Cô đang giỡn với với tôi đó à?" Ngọc như không tin vào những điều mình vừa nghe.
"Vậy nhé,tôi cup máy đây."
Nói rồi Hải Băng cup máy không quan tâm tới sự tức giận của Bảo Ngọc nữa vì trong lòng nó cũng đang tức giận chẳng kém. “Hoàng Thiên Minh cái tên này đang tính làm gì vậy?” Nó cầm lấy di động gọi cho Thiên Minh rồi cả Hạo Quân nhưng cải đều không liên lạc được.
Ném điện thoại sang một bên, Băng nằm ngửa xuống giường rồi nhìn trần nhà ngẩn người.
Vừa nãy Trần Hạo Quân bảo phải đến trường cho nên không sớm thì muộn hắn cũng biết chuyện này thôi,nhưng cái nó quan tâm đến chính là cách hành xử của Hạo Quân-chỉ cần hắn động vào Thiên Minh, nó sẽ có lý do để huỷ hôn ước và đây chính là kế hoạch của Thiên Minh sao? Nhưng tại sao Băng lại không muốn điều đó xảy ra vào lúc này.
Đương nhiên điều này chỉ có thể làm lung lay chứ không thể nào thay đổi được cuộc chơi.Vì vốn dĩ không có cách nào để phá bỏ đính ước này.Bất luận là cả Hải Băng và Hạo Quân đều không muốn nhưng quyền quyết định lại không phải từ nó và hắn mà ra.
HẾT CHƯƠNG 12
|