Si Mê Ngược Ái ( Oanh Tạc Bắc Kinh )
|
|
Tên truyện : Oanh Tạc Bắc Kinh Tác giả : Tiểu Yết Thể loại : Đô thị, hắc bang, sắc, ngược luyến, sủng, HE Rating : 17+ Lời nói đầu : Tiểu Yết trở lại rồi đây ^^ . Sẽ tiếp tục với thể loại hình tượng nữ chính mạnh mẽ. Trong tác phẩm này nam chính cũng sẽ không xuất hiện ngay từ đầu. Mong là mọi người vẫn ủng hộ.
Văn Án :
Một hot girl nổi đình nổi đám trên cộng đồng mạng - một tiểu thư con nhà giàu ăn chơi bậc nhất tại đất Sài thành. Bỗng dưng trở thành du học sinh tại thành phố Bắc Kinh, sống dưới lớp vỏ bọc của đứa nữ sinh mọt sách và xấu xí.
Thành phố mới, ngôi trường mới, liệu cô có thể sống yên ổn với hình ảnh mới là một sinh viên nghiêm túc ? Tại đây cô sẽ phải đối mặt với cuộc sống tự lập, xa quê hương. Với bọn nữ sinh kênh kiệu của khoa thanh nhạc. Với anh chàng phó giáo sư đẹp trai lãng tử nhưng cực kỳ lưu manh, với tên tổng tài bí ẩn của nghành kinh doanh và giới giải trí, với cả đám xã hội đen không biết phải trái là gì... blah...blah...
Cuộc sống yên bình mà cô mong ước sẽ bị lật tung như thế nào ? Và cô sẽ xử trí những việc này ra sao đây ?
Không được, cô không thể ngồi yên thêm được nữa ! Dám đem Cung Giai Lạc cô ra chơi đùa, coi cô như một món đồ để trả thù người đàn ông kia. Chán sống ! Bọn người đó cứ chống mắt lên mà xem. Xem cô đùa giỡn với các người thế nào.
Vì sao ?
Ở nơi thành phố vốn dĩ xa lạ này cô lại cảm thấy thân thuộc đến như thế. Những con đường lạ lẫm này lại mang một cảm giác rất nhung nhớ. Cứ như rằng cuộc đời cô đã từng đi ngang qua nó.
Còn người đàn ông đó, thật kỳ lạ rõ ràng là một kẻ xa lạ. Nhưng đôi mắt sắc lạnh huyền bí ấy mang cho cô một cảm giác rung động, xen lẫn một chút hoảng sợ. Lại rất quen thuộc, quen thuộc đến mức cô nghĩ rằng mình đã từng lạc vào ánh mắt sắc lạnh ấy.
°°°°°°°°°°°°°°°¥°°°°°°°°°°°°°°°°°
|
Chương 1 : Du học
"Mẹ, không sao đâu. Con lớn rồi có thể tự chăm lo cho bản thân mình mà. Mẹ cứ như thế này thì làm sao con đi được" - Giai Lạc cố gắng dỗ mẹ mình nín khóc. Thật ra cô cũng muốn khóc, tuy ngoài mặt ra vẻ không sao nhưng trong lòng thì nước mắt đang muốn chảy ngược vào trong.
Hôm nay là ngày Giai Lạc đi du học, nếu biết trước mẹ cô sẽ diễn một màn khóc lóc như thế này cô nhất định sẽ không để mẹ ra tiễn.
Bà Phương lau nước mắt, ôm đứa con gái cứng vào lòng - " Cha con gửi lời tạm biệt. Và xin lỗi vì đã không thể ra tiễn con. "
" Vâng, con biết rồi. Tối hôm qua cha đã cùng con nói chuyện. "
Giai Lạc không trách cha, cô biết ông ấy không phải là người giỏi nói lời tạm biệt. Đặc biệt là đối với đứa con gái bảo bối của mình. Cô chỉ là cảm thấy hơi tủi thân một chút.
Hai mẹ con ôm nhau lần cuối rồi Giai Lạc mới đẩy xe vali đi vào cổmg soát vé. Chiếc loa tại sân bay bắt đầu phát thông báo chuyến bay từ Việt Nam đến Bắc Kinh sẽ khởi hành trong vòng 10 phút nữa. Giai Lạc bước vào và nhìn xung quang, bắt đầu từ hôm nay cô sẽ bước qua một thế giới mới, sẽ bắt đầu bước qua một trang khác.
**********Dải phân cách cutoe**********
Máy bay chuẩn bị cất cánh, Giai Lạc ngồi vào ghế hành khách. Cô tựa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ một chút nữa thôi là cô sẽ rời TPHCM và đến nơi được gọi là Bắc Kinh. Thật ra cô có thể chọn một nơi khác tốt hơn như các nước ở Châu Âu nhưng cô lại chọn Bẳc Kinh, Trung Quốc. Đơn giản là vì nó rất gần với Việt Nam.
Giai Lạc thật sự chẳng muốn đi đâu xa bởi vì có như vậy cô mới có cảm giác mình vẫn chưa hoàn toàn xa gia đình. Còn một lí do nữa, Giai Lạc là người gốc Trung. Từ nhỏ cô đã rất thích học tiếng Trung Quốc, cô cũng có một sự say mê đặc biệt đối với đất nước này.
Cô dựa vào ghế lôi tai phone ra nghe nhạc. Nhớ những năm tháng trước đây cô từng là một đại tiểu thư con nhà giàu ăn chơi tại đất Sài Gòn. Buổi sáng thì đi học, đôi khi còn cúp học, tối đến lại tụ tập bạn bè đi bar. Cái thời ăn chơi khi đó làm cô cảm thấy bản thân mình hư hỏng quá.
Khi Giai Lạc nghe lén được cha mẹ nói chuyện trong phòng về việc công ty có thể có nguy cơ bị phá sản thì cô mới nhận ra không có gì là mãi mãi cả, đối với những thứ hào nhoáng lại càng không.
Sau đó cha mẹ cũng giấu Giai Lạc không muốn cho cô biết. Chỉ đột nhiên đưa ra đề nghị muốn đưa cô ra nước ngoài du học. Giai Lạc cũng không nói lời nào vì muốn cha mẹ không phiền lòng, mà chỉ ngoan ngoãn nghe theo. Cô biết chỉ có như vậy cha mẹ cô mới yên lòng.
Giai Lạc khẽ thở dài, cuộc sống sau này của cô có lẽ khó khăn đây. Nhưng cô vẫn phải cố gắng học thật giỏi, dẹp hết những quá khứ ăn chơi đó dang một bên, trở thành một con người tốt hơn.
**********dải phân cách cutoe************
...Thành phố Bắc Kinh...
Từ sân bay Giai Lạc đón taxi đến thẳng đại học Thanh Hoàn. Tiếng phổ thông của cô rất tốt nên không vấn đề gì, hỏi đường cũng rất dễ dàng. Đi một quãng đường khá xa, chiếc xe đỗ lại ngay trước cổng trường đại học, Giai Lạc bước xuống xe lấy hành lý rồi đi vào trong. Trường cô là trường đại học hạng A nên được xây dựng rất lớn và khanh trang, khuôn viên rất rộng rãi.
Giai Lạc cố gắng hỏi han để tìm đường đến kí túc xá nữ gần đó, may mắn là cuối cùng cũng tìm được. Rất đông nữ sinh đang xách khệ nệ hành lý đến để nhận phòng kí túc xá. Cô quản giáo chỉ dẫn Giai Lạc đến phòng của mình, cô sẽ phải ở chung với hai bạn nữ sinh khác.
Giai Lạc lại khẽ thở dài, một đại tiểu thư như cô đây đã quen ngủ một mình trong cằn phòng rộng lớn và sang trọng. Bây giờ lại phải chui rúc trong một căn phòng với hai người nữa, thiệt là có chút khó chịu.
" Không được, Giai Lạc mày không được như vậy. Phải thay đổi bản thân và còn phải sống tự lập nữa " - Giai Lạc thầm cảm thán trong lòng. Cô nhanh chóng đem hành lý vào phòng sắp xếp. Phòng vẫn trống trơn, không có bóng ma nào, hình như hai nữ sinh kia vẫn chưa tới.
Cô nhìn xung rồi mệt mỏi ngồi phịch xuống giường. Giai Lạc uể oải đưa tay tháo cặp kính to đùng trên mặt cô xuống và quăng sang một bên. Quả thực nó làm cô rất khó chịu, nhưng vì không muốn bị chú ý hay làm phiền nên Giai Lạc đành tạo vỏ bọc này vậy. Vẫn còn một lý do nữa và đây chính là lý do khiến cô phải cực nhọc hóa trang như vậy.
Tất cả là do tên Hạ Việt kia, muốn kiếm đề tài viết báo thì tự mình đi mà trải nghiệm. Cô đi du học chứ có phải đi đóng phim đâu. Cậu ta một hai đòi Giai Lạc khi đi du học nước ngoài phải giả dạng thành một nữ nhân xấu xí trải nghiệm cuộc sống mới mẻ, sau đó diễn một màn hóa thiên nga. Để cho cậu ta có đề tài viết truyện dài kỳ trên một trang báo mạng.
" Năn nỉ nhà ngươi đấy, chúng ta là bạn thân mà, nhịn nhục một năm học thôi. Năm sau, nhà ngươi sẽ được hóa thiên nga, tha hồ thâu tóm thiên hạ. Cả thiên hạ này là của nhà ngươi " - Hạ Việt chắp tay, thút thít năn nỉ.
Cung Giai Lạc chống một tay bên hông, kiêu ngạo nói - " Xin lỗi, chị đây vốn dĩ là phượng hoàng. Không hứng thú với mấy trò làm vịt ấy "
Cậu ta thực sự bội phục khoảng làm "kiêu" của cô. Sau đấy, Hạ Việt đưa ra đủ thứ lý do, những lời dụ dỗ cô cho bằng được. Cuối cùng sau ba ngày hai đêm "siêng năng" năn nỉ. Hạ Việt đã thuyết phục được cô. Vả lại Giai Lạc cũng cảm thấy cậu ta nói có lý, không phải phóng đại gì, vẻ ngoài của cô thực sự rất gây chú ý. Khó lòng yên ổn học hành.
Giai Lạc nằm trên giường lăn qua lăn lại. Ngày kia cô sẽ nhập học nên có lẽ là phải chuẩn bị nhiều thứ đây. Từ ngày hôm nay sẽ phải bắt đầu cuộc sống mới.
********************************
Hai tháng sau....
Giai Lạc nằm ỳ ra trên giường vật lộn với đống bài tập kinh tế. Cô tuy là một đứa rất thông minh nhưng lại khá chậm tiêu trong mấy việc này. Việc cô liều mình đăng ký học ngành quản trị kinh doanh này chỉ vì muốn giúp cha cô khôi phục lại công ty.
" Này Giai Lạc, mau ăn cơm thôi. Mạc Dung đã mua thức ăn về rồi đây này ! " - Ngao Yên đang nằm ở giường đối diện liền bật dậy chạy ra đón lấy phần cơm từ tay Mạc Dung. Cô thấy vậy cũng mau chóng xuống giường lấy thức ăn. Cung Giai Lạc đã sớm đói meo từ chiều đến giờ rồi.
Đang ngồi gặm miếng thịt kho thì bỗng dưng cô nàng Mạc Dung ngoắc cô và Ngao Yên lại gần - " Hai cậu mau lại đây xem cái này đi, nhanh lên ! ".
Cả hai đứa tò mò liền lập tức lại gần dán mắt vào cái màn hình laptop của Mạc Dung.
" Các cậu nhìn đi, đây diễn đàn của trường mình. Họ đang tổ chức bình chọn hoa khôi đó " - cô nàng vừa nói vừa hí hửng chỉ vào màn hình.
Ngao Yên liền mỉa môi - " Coi cái này làm gì chứ ? Chỉ khiến mình tủi thân thêm thôi. Cứ nhìn ba đứa chúng ta xem... À mà không cứ nhìn vào đám con gái khoa quản trị kinh doanh trường mình đi, nhìn thôi cũng thấy có lỗi với nhan sắc rồi. Có mơ cũng chẳng lọt vào được top ".
Giai Lạc nhìn vào cái bảng bình chọn mà ngạc nhiên hỏi - " Sao khoa mình lại không thể ? "
" Cho mình xin đi cô nương. Con gái khoa mình thuộc hàng chót bản của trường rồi. Nếu không phải xấu thì là mọt sách. Đúng là tủi thân muốn chết " - Ngao Yên lại bắt đầu ca thán.
Nhưng mà Giai Lạc cũng phải công nhận con gái khoa mình "xấu " thật. Không phải chế bai gì đâu nhưng cô thấy đa số con gái học kinh doanh đều khá là xinh cơ mà. Sao khoa quản trị kinh doanh trường mình lại không thể kiếm nổi một hoa khôi thế không biết.
Cung Giai Lạc môi khẽ cong nhẹ. Cô còn tưởng truyện này chỉ có trong tiểu thuyết ngôn tình, thì ra thực sự có. Nếu như là trước kia cô chắc chắn sẽ không lọt khỏi mấy danh sách này.
Nhưng bây giờ thì khác, sống dưới vỏ bọc của mình suốt hai tháng nay thì Giai Lạc đã được gẳn với cái mác mọt sách xấu xí rồi. Thật là đau thương quá mức, cô dường như muốn gào lên : Các người lại đây mà xem tôi là một mỹ nhân đây này tại sao các nguời không thấy !
Cô khẽ thở dài. Tất cả đều là vì một tương lai tốt đẹp cho con em chúng ta, Giai Lạc đành cắn răng hy sinh dung nhan của mình.
Cung Giai Lạc cô trước kia đã quen với việc mọi người chú ý đến mình. Hiện tại, thì cũng được chú ý thật, nhưng là do cô xấu xí quá mức. Nếu như có một bảng bình chọn kẻ xấu xí nhất trường, cô chắc chắn đứng đầu top.
Nhắc lại chuyện này, Giai Lạc càng tức giận. Cũng lại do tên bánh bèo Hạ Việt kia ! Từ ngày cô đi du học, đã không biết bao lần gọi hồn tên ấy. Cái bộ mặt hóa trang cực kỳ xấu xí này cũng là ý tưởng cùng tác phẩm của cậu ta. Đáng hận !
" Ngao Yên nói đúng đấy. Cái bảng bình chọn này chỉ có những đứa nữ sinh bên khoa thanh nhạc là lọt vào thôi " - Mạc Dung chán nản đồng tình ý kiến.
Cung Giai Lạc nghe vậy nhún nhún vai, thôi thì kẻ mọt sách đi làm việc của kẻ mọt sách, không nên lo việc thiên hạ. Nghĩ thế, cô lại vùi đầu vào ăn rồi trở lại giường làm bài tập.
Trong lúc đang vắt óc suy ngẫm làm bài thì đột nhiên trên màn hình trang Facebook của cô hiện ra cuộc trò chuyện nhóm với hai người : # Emy Trần : Khoẻ không em iu ? # Adeline (cô) : Chưa chết :3 # Boy Bánh Bèo : Sao nhà ngươi không chết cho ta nhờ ? Sống mà ăn hại nền văn minh quá :))))) # Adeline : Ta cũng muốn chết lắm. # Boy Bánh Bèo : Đừng chết, nhà ngươi còn phải sống trải nghiệm để ta có truyện để viết. Sao rồi, vịt con xấu xí có bị ai đàn áp chưa ? # Adeline : Cũng may là chưa. # Emy Trần : May cho ngươi hay may cho kẻ nào đó ? # Adeline : May cho ngươi là ta không ở đó. # Emy Trần : -_-! Thôi được rồi, lâu ngày mới thấy nhà ngươi online Face. Có phải đi du học rồi nên quên chị em phải không ?! Có biết cộng đồng mạng từ mấy tháng trước xôn xao là mày mất tích không hả ?! # Adeline : Rồi rồi, bổn tiểu thư biết hết. Ta biết khi ta đi rồi, thiên hạ nơi ấy rất nhớ ta. Ta đây làm sao không nhớ hai con Pet các ngươi, chỉ là vì ta bận bịu quá nên không lên mạng được. Thông cảm cho ta, ngoan bổn tiểu thư sẽ mua xương heo về hầm cho hai ngươi. Hay là muốn ăn sống ? # Boy Bánh Bèo : "......." # Emy Trần : "........" # Boy Bánh Bèo : Emy Trần, mau cắn nó ! # Emy Trần : "......... Ta hận ! " # Adeline : ╯﹏╰ # Boy Bánh Bèo : Nói chơi chứ, ở bên đó sao rồi ? Tốt chứ ? Có cần bọn này giúp gì không ? # Adeline : Ta đây sống rất tốt, mọi chuyện cũng rất ổn. Các ngươi cứ yên tâm, đừng xem bổn tiểu thư đây là con nít chứ. # Emy Trần : Ê, đừng hiểu lầm nha. Bọn ta chỉ là đang lo sợ nhà ngươi biến trường thành khu giải trí thôi. # Ali Bloom : Có ý gì ? # Boy Bánh Bèo : Ý là đi du học rồi thì bớt bớt một chút, kẻo phải xách gói về Việt Nam rồi lại bán bánh tiêu cho tiêu cuộc đời. # Emy Trần : KKK # Adeline : Biến !
Sau một hồi tám chuyện, Cung Giai Lạc mới dẹp máy đi ngủ. Thật là bực mình, lâu ngày mới nói chuyện mà hai đứa kia lại xỏ xiên cô. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, chỉ có hai đứa nó là quan tâm cô nhất.
Dù sao cũng đã là bạn thân bảy năm trời nên bọn cô rất hiểu nhau. Thật sự Giai Lạc rất nhớ bạn bè, nhớ cả cha mẹ nữa. Bỗng nhiên cô cảm thấy mọi thứ xung quanh thật tẻ nhạt.
|
Chương 2 : Nhịn !
Sáng hôm sau, Cung Giai Lạc uể oải lết vào lớp bắt đầu tiết Luật Kinh Tế. Hậu quả của việc thức đêm để chat Face đêm khuya đã biến cô thành gấu trúc mắt đen. Thật là phá hoại nhan sắc nha !
Vừa đặt mông xuống ghế, cô đã nằm dài trên bàn, miệng thì lẩm bẩm không ngừng - " Buồn ngủ, buồn ngủ quá đi..."
" Mới sáng sớm mà cậu đã như vậy rồi sao ? " - Mạc Dung vừa bước vào lớp đã thấy cảnh tượng này liền lay cô dậy.
Giai Lạc mặc kệ, phất cánh tay, uể oải mở miệng - " Mệt chết đi được, để mình ngủ một chút. Chốc nữa vào tiết thì gọi mình nhá. "
Mạc Dung nghe vậy liền cốc vào đầu cô - " Mơ đi, sống chết mặc cô. Ai biểu đêm qua thức khuya lên mạng, ráng chịu ! "
Giai Lạc nghe vậy liền lè lưỡi cười hì hì. Vừa lúc đó, Ngao Yên cũng vừa ôm tập chạy vào ngồi kế bên, mặt vô cùng hớn hở - " Các cậu biết tin gì chưa ? Hôm nay sẽ có phó giáo sư mới đến dạy chúng ta đó ! ".
" Thế thì sao ? " - Cô ngạc nhiên hỏi.
Ngao Yên nhướn mày trả lời - " Còn sao nữa ? Tại các cậu không biết, nghe nói thầy ấy đẹp trai lắm lắm luôn ấy ".
" Vậy sao ? Mình cảm thấy nam nhân đẹp trai cũng đâu có gì là lạ " - Giai Lạc giễu cợt, tỏ vẻ không quan tâm.
Lần này thì hai người đối diện đều trừng mắt nhìn cô, Mạc Dung lườm lườm - " Mình đang tự hỏi liệu cậu có đúng là con gái không vậy ? Sao không biết trai đẹp là gì hết ! "
Tiếp đến là Ngao Yên gật đầu lia lịa đồng tình. Giai Lạc nhún vai không nói gì.
Và sau đó tiết học cuối cùng cũng bắt đầu. Cái khoảnh khắc mà vị phó giáo sư đặt chân vào cửa lớp, Giai Lạc tưởng chừng lỗ tai của mình sẽ bị thủng mất. Toàn thể lớp, ngoài những tên được cho là nam nhi chân chính thì toàn bộ những người còn lại có mặt trong lớp đều trở nên điên loạn.
Bởi vì vị phó giáo sư kia thực sự đẹp trai siêu cấp vũ trụ nha !
Một khuôn mặt anh tuấn phi phàm, dáng người cao ráo, làn da trắng trẻo như nữ nhân thêm cặp kính trên mặt làm tăng thêm vẻ thư sinh, bộ dạng tiêu sái bước vào lớp.
Được rồi Giai Lạc thừa nhận anh ta chính là loại đàn ông cực phẩm nha, chỉ cần nhìn thấy là muốn bắt về nhà nuôi. Nhưng rồi cô ngáp dài.
Cũng chỉ là một nam nhân thôi mà có cần la hét rầm rộ dữ vậy không ? Giống đực thì cũng chỉ là giống đực, có trắng trẻo hơn một chút, lông đẹp hơn một chút, béo tốt hơn một chút, khi lên dĩa thì con nào cũng giống con nào nha. ( Yết : Giờ em mới biết chị cũng thú tính như ai >''
Kể ra, trai đẹp trên đời cô đều nhìn qua hết rồi, nhìn hoài cũng ngán nên bây giờ chẳng còn hứng thú để ngắm nữa, cảm thấy không có gì đặc biệt cả.
Giai Lạc liếc qua Mạc Dung và Ngao Yên thì thấy cả hai đang la hét điên loạn. Cảm giác lúc này của cô là chỉ muốn đào cái hố để tự chôn mình. Nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm thấy tự nhục giùm cho nữ sinh khoa quản trị kinh doanh. Thật hết nói mấy cô nàng này.
Nhưng mà vị phó giáo sư này thực sự rất trẻ, chỉ khoảng chừng 30 tuổi. Quả nhiên tuổi trẻ tài cao vạn người khâm phục nha. Còn trẻ như vậy đã làm phó giáo sư, không tầm thường chút nào, Giai Lạc nghĩ thầm.
Lâm Ngạn dáng người cao ráo bước lên bục giảng, tự giới thiệu về bản thân, giọng nói trầm thấp, nhẹ nhàng khiến cho bao nữ sinh bị đau tim. Một lúc sau, anh lấy từ trong cặp ra tờ danh sách lớp, bước xuống gần bàn đầu để điểm danh. Ai ai cũng tập trung cao độ, đặc biệt là đám con gái hào hứng chờ nghe Lâm Ngạn gọi tên mình.
Trong lúc đó, Giai Lạc của chúng ta đang ngồi mò mẫm với cây bút đang bị nghẹt mực.
" Đáng ghét ! cây bút này làm sao vậy ?! " - cô lầm bầm trong miệng.
Giai Lạc bắt đầu công cuộc vật lộn với cây bút. Xoay qua xoay lại, mở ra đóng vào cái đầu bút liên tục.
" Cung Giai Lạc " - Lâm Ngạn đọc đến tên cô.
Vừa nghe thấy tên mình, Giai Lạc theo phản xạ giơ cánh tay phải đang cầm cây bút kia lên đáp lại rõ to - " Có ạ ".
Bỗng nhiên từ đầu cây bút văng ra một đống mực. A, cuối cùng bút cũng ra mực rồi nhưng mà lại không đúng lúc nha. Giai Lạc có nói là cô ngồi bàn đầu chưa ? Mà người đang đứng đối diện cô là vị phó giáo sư mỹ nam kia mới chết chứ.
Và kết quả là màu mực xanh đã "thấm đẫm" lên cái áo sơ mi trắng và khuôn mặt của người đẹp trai ấy. Không tốt không tốt chút nào .
Đáng chết, bình thường chẳng phải giảng viên điểm danh sẽ ngồi trên bàn của mình hay sao ? Người mới này đứng trước mặt cô là thế nào ?!
Giai Lạc có phần đứng hình. Đột nhiên cô cảm thấy nhiệt độ trong phòng học có chút lạnh nha, cô nhớ ở đây đâu có gắn máy lạnh.
" Chết rồi, chết thật rồi, lần này cô chắc chắn chết ! " - Ý nghĩ sắp chết đó hiện tại cứ bay vèo vèo trong đầu cô.
Giai Lạc bắt đầu nhận thấy một luồn ám khí rất không bình thường ở xung quanh đây, không phải từ người đối diện mà là từ hai bên và cả phía sau. Nói oạch tẹt ra là ánh mắt phẫn nộ những nữ sinh và cả hai đứa bạn cùng phòng đang hướng về Giai Lạc. Cô tự nhiên cảm thấy nổi da gà. Thảm rồi !
" Xin... Xin lỗi thầy. Em thực sự không hề cố ý " - Giai Lạc lập tức đứng dậy cúi đầu nhận lỗi. Chỉ cần chậm một phút thôi, thì cô không dám cam đoan đám nữ sinh mê trai kia sẽ không lao đến bóp chết cô.
" Thật buồn cho một số phận hồng nhan " - cô thầm ca thán trong lòng.
Khác xa so với những gì Giai Lạc nghĩ, Lâm Ngạn chỉ nở một nụ cười toả nắng khiến cho đám nữ sinh hồn phách đảo điên. Tất nhiên là trừ cô ra, Cung Giai Lạc chỉ cảm thấy mỗi lúc một lạnh nha. Thật lạ.
" Không sao, bạn có vẻ gặp rắc rối với cây bút của mình ? " - Lâm Ngạn khoé môi có chút nhếch lên.
Anh chăm chú quan sát cô sinh viên mang cặp kính to đùng trên mặt, trông vô cùng xấu xí kia. Ánh mắt giật giật.
Giai Lạc không trả lời cũng chẳng ngước lên nhìn người kia. Cô biết nói gì đây, xin lỗi cũng xin lỗi rồi. Chẳng lẽ muốn cô quỳ xuống lạy anh ta ba lạy, thắp ba nén nhan, cúng một nải chuối thì mới chịu mới tha thứ hay sao ?! Bây giờ chỉ có nước đợi phán xét thôi.
Nhưng mà vị phó giáo sư kia khuôn mặt hình như đã dãn ra đôi chút nên mới nhẹ nhàng bảo - " Thôi, bạn ngồi xuống đi ".
Rồi hắn rút khăn tay từ trong túi ra để lau vết bẩn trên mặt. Ngay cả khi lau mặt thì vẻ đẹp trai của Lâm Ngạn cũng khiến nữ sinh phát cuồng. Giai Lạc ngồi xuống rồi nhưng miệng vẫn cứ lầm bầm - " Lau cái gì ! Mực bút bi dính trên da có thể lau ra sao ? Về chà nát mặt thì cơ may còn ra. " .
Đúng như cô nghĩ, cư nhiên tên phó giáo sư kia lau không hết được mực dính trên mặt. Hắn bỏ cuộc, cất khăn vào trong túi, không quan tâm bắt đầu bài giảng.
Giai Lạc thở phào nhẹ nhõm đôi chút. Xem ra vị phó giáo sư này cũng không phải người hẹp hòi gì, có vẻ rất rộng lượng. Không như những tên đẹp trai trước kia cô đã gặp, chỉ được cái mã. Nhưng, điều kỳ quái là... Sao ở đây lại lạnh thế ? Rõ ràng đâu có gắn cái máy lạnh nào, sao nhiệt độ càng lúc càng hạ thấp vậy ?
Quả nhiên ! Giai Lạc đã lầm ! Không những lầm mà còn là lầm to ! Tiếng chuông hết tiết vừa vang lên...
" Thôi được rồi chúng ta nghỉ " - Lâm Ngạn giọng điệu nghiêm túc nói.
Nhưng đâu dễ dàng kết thúc như vậy.
Trước khi Giai Lạc kịp vươn vai đứng dậy dọn dẹp tập vở thì hắn đã lên tiếng lần nữa. Lâm Ngạn cầm tờ danh sách lên, giọng không biến sắc - " Sau đây là tên những bạn phải nộp bài luận về nội dung bài học ngày hôm nay cho tôi. Hạn chót là tuần sau : đầu tiên Quách Dư... Cuối cùng là Cung Giai Lạc "
" Hết, các bạn có thể ra ngoài " - Lâm Ngạn lạnh lùng chấm dứt câu nói. Một từ "hết" của vị phó giáo sư mỹ nam kia đủ để khiến Giai Lạc chết đứng tại chỗ. Cái này... Cái này chính xác là công khai trả thù trắng trợn !!!
Cái tên nam sinh Quách Dư kia lúc nãy nói chuyện trong giờ giảng bài của anh ta, cũng liền bị đem lên dĩa với cô.
Đầu Giai Lạc hiện tại rất ư là muốn bốc khói ngay bây giờ.
******** dải phân cách cutoe ********
Ra khỏi lớp học với một cơn bốc hoả trong đầu, Giai Lạc thật muốn tức chết mà. Khi không lại bị bắt viết cái bài vớ va vớ vẩn gì đó.
Đi song song với cô là Mạc Dung và Ngao Yên đang rất thong dong vừa đi vừa nói chuyện cười đùa về vị phó giáo sư mỹ nam kia. Đúng là tức chết cô mà.
" Các cậu có nhân tính không vậy ?" - Cung Giai Lạc bực bội nhịn không được lên tiếng hỏi.
Cái bộ dạng của Mạc Dung tiếp theo được trưng ra làm cô muốn viêm màng não. Cô nàng hất mặt lên, để hai tay sau lưng - " Bọn mình rất nhân tính nha. Đâu như người nào đó mất nhân tính làm bẩn cả khuôn mặt đẹp trai của phó giáo sư chứ ? Cậu có biết một dung nhan hoàn mỹ như vậy hiếm có lắm không ?! "
Giai Lạc hộc ra một ngụm máu tươi. Tức khí hét lên.
" Các cậu, trọng sắc khinh bạn "
" Nếu là vị phó giáo sư kia thì mình nguyện trọng sắc khinh bạn "
"...."
" Đừng có quên là đồ ăn vặt, ăn khuya đều là mình bao "
"...."
Cô không còn lời nào. Ai bảo Giai Lạc rất thích người khác bao ăn chứ mà Mạc Dung lại rất hào phóng, chỉ cần cô năn nỉ là cô nàng lại rút hầu bao ra để mua đồ bao bọn cô. Đúng là hại thân.
Ba bọn cô đi thẳng đến nhà ăn. Giai Lạc sắp chết vì đói. Lúc tức giận lại còn đói hơn. Cần phải lấy thức ăn để lấp hoả, thật không còn cách nào khác ngoài việc ăn khi mà cô có hai đứa bạn háo sắc kia.
Cô, Mạc Dung, Ngao Yên đi tới quầy lấy thức ăn. Sau khi chờ tính tiền xong hết, lúc cô định quay đầu tìm bàn ngồi thì đột nhiên người nào đó đi ngang qua đụng vào người cô bằng một lực rất mạnh làm khay đồ ăn trên tay của Giai Lạc rớt xuống.
Vậy là cơm, thịt và canh nóng hổi dính hết vào áo cô, rất nóng và còn rất dơ. Giai Lạc chỉ kịp la lên một tiếng, vừa định ngước mắt lên tìm kẻ nào lại không có mắt mũi như vậy để chửi cho một tăng thì cô đã nghe tiếng la của Mạc Dung.
" Vũ Đình ! Cô đang làm cái trò gì vậy ?! "
Thì ra không ai khác ngoài Lệ Vũ Đình. Kẻ mà chỉ cần Cung Giai Lạc liếc mắt thấy là đều muốn bóp chết cô ta. Lệ Vũ Đình, sinh viên khoa thanh nhạc, hoa khôi của trường, tiểu thư con nhà giàu. Nghe nói cha của cô ta là chủ tịch tập đoàn Leroy, rất có tiếng.
Cô ta nổi tiếng xinh đẹp, hát hay, nhảy đẹp, rất giỏi đâm người sau lưng, kiêu căng không ai bằng. Vậy mà đám nam sinh trong trường vẫn mê cô ta như điếu đổ, hàng ngày vẫn đứng xếp lớp trước ký túc xá và lớp Vũ Đình xin làm quen.
Còn đám con gái trong trường chia ra làm hai phe. Một phe là những kẻ ghét cay ghét đắng Lệ Vũ Đình nhưng lại phải nhịn nhục cô ta. Còn phe còn lại là những kẻ hâm mộ Lệ Vũ Đình, tôn sùng cô ta như người nổi tiếng, muốn theo cô ta để dựa hơi nổi tiếng làm Giai Lạc phát khinh.
Nếu như là trước đây, cô chắc chắn sẽ lôi cô ta ra dạy dỗ cho một trận. Nhưng bây giờ hoàn cảnh đã khác, Cung Giai Lạc chỉ có thể nhịn !
" Xin lỗi bạn. Mình thật tình không thấy các bạn đứng đây. Phải biết làm sao đây, cái áo của bạn dính hết đồ ăn rồi, chắc nóng lắm hả ? " - Vũ Đình lấy tay che miệng để thể hiện sự "ngạc nhiên" không thể giả tạo hơn của bản thân.
Lời xin lỗi của cô ta đầy vẻ giễu cợt khiến cho Giai Lạc muốn bốc hoả lần hai trong ngày.
Ngao Yên nghe thấy vậy liền tức giận lên tiếng - " Cái gì mà không thấy ? Chúng tôi ba người đứng ở đây xếp hàng mà cô bảo không thấy hay sao ? Cô cố tình đúng không ?".
Trong lúc Ngao Yên đang bốc hoả dùm cô thì Mạc Dung mau chóng rút tờ khăn giấy ra lau bớt thức ăn trên người cô. Giai Lạc bỗng dưng thấy cảm động nha, thì ra hai đứa nó không đến nỗi mất nhân tính như cô tưởng.
Vũ Đình lại giương mắt lên trả lời, làm vẻ hối lỗi - " Sao bạn lại nói vậy ? Mình không có cố ý. Hay là để mình đền cho bạn cái áo đó nhé. Giẻ lau nhà mình còn rất nhiều " .
Câu nói của cô ta làm cho cả nhà ăn nãy giờ đang ngồi hóng chuyện cười rộ lên. Lệ Vũ Đình nhìn ba con nhỏ nữ sinh vô cùng xấu xí trước mắt đầy vẻ giễu cợt.
Được rồi, Cung Giai Lạc ngay bây giờ muốn chạy đến nhét nùi giẻ vào cái mồm bốc mùi thuốc súng của cô ta nhưng cái dòng suy nghĩ không được gây rắc rối cho bản thân kia đã chặt đứt ý định của cô.
Lúc trước, chỉ cần Giai Lạc cảm thấy kẻ nào đó ngứa mắt một chút thôi thì đã cho kẻ đó sống dở chết dở trong trường đến mức muốn nghỉ học rồi. Nếu như là Lệ Vũ Đình, cô chắc chắn sẽ cho cô ta muốn bước chân ra đường cũng không dám. Hiện tại, Giai Lạc nhịn !
Chỉ vì cái đề tài viết truyện của tên bánh bèo nào đó. Cô nhịn !
Mạc Dung ôm nộ khí nhảy ra định chửi cô ta một tăng nhưng ai ngờ bị Giai Lạc kéo lại - " Đừng, mình không sao. Cậu đừng kiếm chuyện với cô ta, không hay đâu. Cậu càng nói, cô ta càng có cơ hội châm chọc mình".
Cô không ngờ mình cũng có ngày lại nói ra câu này nha. Ngay cả Mạc Dung cũng trừng mắt nhìn cô như muốn nói : Cậu hâm à ?!
Thấy ba đứa cô không ai trả lời, Vũ Đình lại giương giương tự đắc bước đi như đã thắng trận. " Nếu không có gì thì mình đi trước nha "
Mạc Dung tức muốn chết lôi cô và Ngao Yên vào nhà vệ sinh để khỏi phát nhục trước bàn dân thiên hạ trong nhà ăn.
" Này Cung Giai Lạc, cậu uống nhầm thuốc à ?! " - cô nàng lại trừng mắt nhìn Giai Lạc trong khi cô rửa cái áo bốc mùi đồ ăn kia.
Giai Lạc khẽ thở dài, cặm cụi rửa tay - " Mình không muốn gặp rắc rối. Cậu biết cô ta nổi tiếng giỏi đâm người sau lưng rồi mà "
Giai Lạc vốn dĩ chẳng sợ loại người như Vũ Đình, muốn đâm người sau lưng ? Cô ta còn chưa đủ đẳng cấp chơi với cô. Giai Lạc cô đây chính là thích mượn dao giết người hơn. Nhưng mà những trò mà Giai Lạc làm thường kinh thiên động địa, sợ rằng sẽ mang lại hậu quả không tốt chút nào, dù sao ở đây cũng không phải Việt Nam. Vả lại cô tới đây là để học không phải tới lặp lại quá khứ. Giai Lạc đành phải gạt hết sang một bên, không thể chỉ vì một Lệ Vũ Đình mà phá vỡ quy tắc cô đã đặt ra khi tới đây.
Mạc Dung nghe vậy cũng không thể nói lại. Lệ Vũ Đình đúng là loại người không thể động vào. Mạc Dung và Ngao Yên đành nuốt cục tức vào trong mà thở dài. Sau đó ba đứa lại trở về, tiếp tục tiết học tiếp theo.
|
Chương 3 : Lại gây hấn
Tối về ký túc xá, Cung Giai Lạc ôm một đống nộ khí dồn nén từ trưa đến giờ quăng lên Face với dòng Status khéo chửi xéo ai đó. Tất nhiên là cô ta chẳng bao giờ đọc được.
Sau khi dòng tâm trạng được đăng lên được vài phút thì lượt like cũng tăng lên vài ngàn. Và đông đảo các FBer thi nhau bình loạn. Một số người thì hỏi dạo này tại sao không thấy cô xuất hiện, có kẻ còn nói dám nói :
" Có phải Adeline cũng giống như mấy ca sĩ trong Showbiz mất tích trong thời gian dài là vì "Ăn cơm trước kẻng" mọc ra một cái bọc trong bụng chăng ? "
Giai Lạc muốn phun máu ra cả màn hình latop. Đúng là miệng lưỡi của dân mạng. Chuyện như vậy mà cũng nghĩ ra được.
Một số khác thì lại tò mò không biết cô đang nói đến ai. Vài kẻ còn đoán mò này nọ, ngay cả Emy Trần cũng bị bọn họ lôi vào. Giai Lạc bó tay, không thể nói nổi. Một lúc sau, cô nhận được tin nhắn của Emy Trần :
#Emy Trần : Ai động vào nhà ngươi thế ? # Adeline : Không có gì đâu em yêu chỉ là dạo này có vài kẻ thích huênh hoang, không vừa mắt ta. # Emy Trần : Nếu chó đã sủa bậy thì phải dạy bảo nó liền. Hiểu ý ta chứ ? # Adeline : Thôi ta không dám. Chị ấy là hoa khôi của trường lại còn là tiểu thư con nhà quyền thế. Một kẻ mọt sách tầm thường như ta đây sao dám động tới. # Emy Trần : Nhà ngươi giả tạo quá đi. Nhà ngươi có ai mà không dám động tới. Cho dù con nhỏ đó có là con gái thủ tướng thì nhà ngươi cũng dám đem tận tay tới nhà một trái bom nguyên tử tặng nó cũng nên. # Adeline : Đùa nhà ngươi chút thôi. Chứ ta đã quyết chí tu thân rồi. Không muốn tạo rắc rối đâu. Ta đến đây cũng chỉ muốn yên thân học hành thôi. # Emy Trần : Giờ ta mới biết kẻ bị tâm thần cũng có ngày chịu chích thuốc rồi kìa. # Adeline : Biến ! # Emy Trần : Nóng thế. Ta nói không đúng hay sao ? Máu điên trong người nhà ngươi ta là người hiểu rõ nhất. Một khi đã bộc phát thì vô cùng nguy hiểm, nguy hiểm vô cùng. # Adeline : Ta không làm loạn nữa đâu. # Emy Trần : Nhà ngươi cứ đùa. Ta đâu phải mới quen nhà ngươi ngày một ngày hai mà không biết. Cái chất trong người ngươi không giữ được lâu đâu. Không sớm thì muộn cũng sẽ bộc phát nhanh thôi. # Emy Trần : Có muốn cá với ta không ? # Adeline : Cá thì cá. Ta đâu có sợ. # Emy Trần : Tốt tốt. Emy Trần thích điều này.
******* dải phân cách cutoe lạc lối*******
Chiều thứ bảy, Ngao Yên kéo cả đám bọn cô đi mua quần áo mới. Bình thường Giai Lạc là người rất đam mê mua sắm nhưng mà đi mua quần áo với Ngao Yên, cô thực sự chỉ muốn bỏ chạy .
Vì mắt thẩm mỹ của cô nàng rất kém, chưa nói đến là quá kém. Cứ nhìn cách cô nàng lựa quần áo thử xem, nếu không phải những chiếc áo Hodie bảy sắc cầu vồng thì cũng là áo in hình hoạt hình. Cung Giai Lạc thực sự muốn biết Ngao Yên rốt cục kiếp trước sinh ra trong thời đại nào vậy.
Đã thế cô nàng còn trả giá rất sít sao nữa chứ. Nhìn thấy cái đầu muốn bốc khói của bà chủ cửa tiệm thì cũng biết, nếu không phải tại Ngao Yên mua rất nhiều quần áo thì bà ta đã lấy chổi quét ba đứa cô ra khỏi cửa rồi. Cô nàng cứ như là đang ép giá chứ chẳng phải trả giá gì.
Quy tắc trước giờ của Cung Giai Lạc cô là đi mua quần áo không bao giờ nhìn giá, trả giá lại càng không. Quần áo nếu không phải là thương hiệu nổi tiếng thì cũng là những mẫu mốt mới nhất. Nên khi đi với Ngao Yên, cô cảm thấy chỉ muốn bỏ chạy ra khỏi cửa.
Lần này cũng vậy, chỉ có cái áo thun thôi mà cô nàng trả giá đến gần mười lần. Giai Lạc và Mạc Dung đứng phía sau mà còn có thể ngửi được mùi khói bốc ra từ đầu ông chủ cửa hàng.
Sau khi cả ba đứa đi lòng vòng mua quần áo xong thì Mạc Dung bắt đầu đói bụng. Cô nàng phải lôi kéo cho bằng được Ngao Yên qua đường mua há cảo về ăn. Còn Giai Lạc thì bị bắt ở lại giữ đồ. Đúng là càng lúc càng ức hiếp cô nha.
Trong lúc đợi, Cung Giai Lạc nhàm chán lấy chân đá đá mấy hòn đá dưới chân. Lại đưa mắt lên nhìn xung quanh, hôm nay là thứ bảy nên rất nhiều người đi dạo. Từ lúc cô đến thành phố này đã được chứng kiến cảnh dân đông đến mức "kinh thiên động địa" của đất Trung Quốc có số dân một tỷ mấy này. Còn kinh khủng hơn cả đường Việt Nam kẹt xe. Sao có thể đông người đến mức như vậy chứ ? Như một ổ kiến vậy.
Nhìn dòng người đông như kiến cỏ dạo phố, Cung Giai Lạc khẽ thở dài. Dòng người qua lại nhanh chóng, như một đoạn phim được tua nhanh. Đột nhiên trong đầu cô, mờ ảo xuất hiện hình ảnh con đường này. Cảm giác rất thân quen. Giống như từ rất lâu rồi cô đã đến đây. Đầu Giai Lạc bỗng dưng có chút đau. Làm cô nhắm mắt lại ôm lấy đầu. Sao lại nhức đầu như vậy, chẳng lẽ cô bị trúng gió sao ?
Cung Giai Lạc ngước mặt lên, từ từ mở mắt ra. Xuất hiện trước mắt cô, ở phía bên đường là một cửa hàng áo cưới sang trọng. Cửa hàng đó hoàn toàn thu hút sự chú ý của cô. Không phải vì nó đẹp mà là cô có cảm giác như cửa hàng đó đang thôi thúc cô. Giai Lạc không kiềm được chân mà bước sang đường. Cô đứng trước cửa hàng trưng một dãy áo cưới sang trọng.
Bàn tay thon dài rụt rè đưa lên chạm vào tấm cửa kính. Nhịp tim cô đột ngột tăng nhanh. Nơi này tại sao lại quen đến như vậy ? Chỗ này, hình như cô đã từng đứng ở đây. Không thể nào từ nhỏ đến lớn, cô đã bao giờ đến Bắc Kinh. Chẳng lẽ là trước khi...
Cảm giác như một cánh hoa, rơi nhẹ xuống tim cô, sau đó lại bay mất. Cảm giác đau đầu từ từ biến mất. Cô khẽ lắc đầu nhẹ, tất cả hình ảnh dần như mất sạch. Cung Giai Lạc hạ tay mình xuống. Chắc không phải đâu, vì cô nhớ nhà nên mới như vậy.
Nơi đây tấp nập quá, ồn ào quá khiến Giai Lạc tự dưng cảm thấy lạc lõng.
Cô định xoay người trở về chỗ cũ nhưng lại bắt gặp phải cảnh tượng vô cùng bất ngờ.
Phía bên góc đường, vị phó giáo sư " đẹp trai mà thù dai " Lâm Ngạn bước xuống từ một chiếc Porches màu xám bạc, đi cùng với anh ta là một cô gái rất xinh đẹp. Cô gái khoác tay người đi bên cạnh trông rất tình tứ, cả hai cùng nhau bước vào một nhà hàng sang trọng.
" Ghê thật ? Kia chẳng phải siêu xe sao ? Chẳc hẳn là gia thế không bình thường rồi " - Giai Lạc âm thầm đánh giá.
Rồi cô chợt khựng lại khi nhìn thấy rõ mặt cô gái đi bên cạnh Lâm Ngạn.
" Khoan đã... Đó chẳng phải là Tử Du, hoa khôi của khoa thiết kế thời trang hay sao ?" - Cô sửng sốt, bắt đầu lầm bầm trong miệng.
Cái gì đây ? Tình yêu thấy trò à ? Cô thực sự không nhìn ra nha. Tuy loại chuyện này cô đã đọc qua trong tiểu thuyết rất nhiều nhưng hiện tại mới được chứng kiến. Vị phó giáo sư kia mới vào trường đã vớt ngay một em sinh viên, một trong những hoa khôi của trường rồi. Cũng phải, nhan sắc thú quý hiếm như anh ta, thợ săn nào mà không muốn bắt về đem lên thớt làm thịt. Hừ, nhưng mà tên phó giáo sư này cũng chẳng phải kẻ tốt lành gì.
Sau đó, không biết nghĩ thế nào mà Giai Lạc lại cầm điện thoại lên và chụp lại cảnh tượng trước mắt. Nhìn tấm hình nằm trong điện thoại, cô nở nụ cười ranh mãnh - " Tuy trường không có nội quy cấm thầy trò yêu nhau nhưng mà mình cần phải chụp hình giữ làm của. Để còn phòng trừ trường hợp có kẻ thù dai ".
Cất điện thoại vào trong túi, Cung Giai Lạc mới chợt nhớ đến hai cô bạn của mình, cô ngay lập tức tức tốc chạy về chỗ cũ.
" Này có chuyện gì vui mà nhìn mặt cậu tươi như hoa nở thế ? " - Vừa mua há cảo xong, Mạc Dung đã thấy Giai Lạc đứng bên đường cười tủm tỉm một mình, không biết là có vụ gì .
" À, không có gì " - Cung Giai Lạc cười cười xua tay.
Bất thình lình, điện thoại trong túi xách của Ngao Yên đổ chuông liên tục. Sau một hồi nghe máy, cô nàng liền quay sang cô và Mạc Dung, vui vẻ nói - " Chốc nữa năm giờ, sẽ có trận đấu bóng rổ giữa khoa luật và khoa kiến trúc đó, chúng ta đến xem đi ".
" Khoa luật ! Mình đi !" Mạc Dung háo hức đến độ nhảy dựng lên.
" Không phải khoa quản trị kinh doanh, mình đi. "
Giai Lạc nhún vai trả lời. Chỉ cần không phải đám nam sinh vô dụng khoa cô chơi bóng. Cung Giai Lạc sẽ đi coi.
*******dải phân cách cutoe lạc lối*******
Khi các cô tới sân bóng rổ của trường thì các hàng ghế gần như đã đầy hết. Quả nhiên sức hút của trai đẹp không thể coi thường, không chừng có thể hợp lại thành quân đội đi đánh giặc cũng nên.
Vì sao trận bóng này lại hot đến thế à ? Vì đây là trận bóng rổ có các nam sinh khoa luật tham gia, đặc biệt là các nam sinh năm cuối. Còn vì sao mà họ lại được mong chờ đến như vậy thì đương nhiên là vì một lý do muôn thuở rồi. Là vì họ quá đẹp trai đấy.
Giai Lạc phải công nhận trường cô quả thật rất nhiều nam thanh, nữ tú, mỹ nam, mỹ nữ nha riêng chỉ có khoa quản trị kinh doanh cô là lạc loài thôi.
Nhưng mà khổ nỗi một vấn đề. Trong suốt hai tháng Giai Lạc học ở đây thì cô phát hiện ra rằng những mỹ nam của khoa luật chẳng khác gì thầy tu giữa một rừng mỹ nữ của trường.
Họ hình như chẳng biết đến hai từ "bạn gái" thì phải ? Cứ như là họ đã kết hôn với luật hết rồi ấy nên chẳng bao giờ nhòm ngó mấy em hoa khôi như bọn nam sinh khác. Cung Giai Lạc đang nghĩ phải chăng bọn họ đều là mỹ công, mỹ thụ hết nha. Nếu vậy thì cô phải giới thiệu cho Boy Bánh Bèo mới được.
Còn một vấn đề nữa khiến họ bị liệt vào danh sách thầy tu là vì... Đầu óc có chút vấn đề, nói thẳng ra là hơi lập dị mà nói chi tiết hơn là đôi khi họ hành động rất kỳ quái nên có rất ít nữ sinh nào dám chủ động cưa cẩm họ.
Thí dụ như đã có lần, cô bắt gặp được một mỹ nam khoa luật ngồi chồm hổm bên đường nói chuyện với con mèo hoang suốt cả tiếng đồng hồ. Ai đi ngang cũng tưởng kẻ này bị điên, có người còn tặc lưỡi - " Mắt mũi sáng sủa đẹp trai như vậy mà đầu óc lại không được bình thường. Thật là uổng ". Như thế có được gọi là bất bình thường không đây ?
Lúc đó, Giai Lạc đã nghĩ không lẽ những kẻ học nhiều về luật pháp đều bị lú não hết hay sao ? Thế nên họ chỉ có thể là mỹ nam dùng để hâm mộ và ngắm thôi, tốt nhất là không nên động vào.
Nhưng dù gì thì cô cho rằng họ vẫn khá khẩm hơn nam sinh khoa cô nhiều. Trong tất cả dân số nam sinh của trường thì Cung Giai Lạc ghét nhất chính là nam sinh khoa quản trị kinh doanh.
Tại sao à ? Tại vì họ là những tên công tử bột con nhà giàu, đặc biệt là còn rất hâm mộ đám nữ sinh khoa thanh nhạc, nhất là Lệ Vũ Đình kia. Thật là không có mắt thẩm mỹ.
Ba đứa cô từng bước, bước lên bậc thang, đi thẳng tới dãy ghế số năm, nơi Nhĩ Giang đang ngồi chờ sẵn. Vừa thấy bọn cô liền lên tiếng gọi. " Ngao Yên ! Ở đây ! "
Thật may là nhờ có cậu ta giành chỗ trước, nếu không chắc chắn sẽ chẳng kiếm được chỗ ngồi rồi. À quên phải giải thích một chút, cậu bạn Cao Nhĩ Giang này chính là bạn trai của Ngao Yên, là nam sinh thuộc khoa kiến trúc. Xét về phương diện bề ngoài thì đây là cặp đôi rất tương hợp nha, đấy là theo ý kiến của Giai Lạc.
Ngao Yên không xinh, dáng người nhỏ nhắn như loli, cộng thêm với mái tóc ngắn dạng nấm. Nhìn cô nàng cứ be bé đáng yêu thế nào ấy, thì đó là theo nhận xét của Giai Lạc nhưng cón đối với người khác, họ nghĩ Ngao Yên cũng chỉ là một con nhỏ quê mùa với mái tóc đầu nấm.
Cao Nhĩ Giang thì là một chàng trai có dáng vẻ thư sinh, cao và gầy với cặp kính cận trên gương mặt. Tuy không sở hữu một khuôn mặt mỹ nam nhưng nhờ nước da trắng nên cậu ta có được cái vẻ ưa nhìn. Không biết là hai người họ đã gặp nhau như thế nào nhưng Giai Lạc nghe Mạc Dung nói là tiếng sét ái tình kia đấy. Cô nàng có vẻ rất hâm mộ hai người bọn họ.
Giai Lạc theo Mạc Dung và Ngao Yên vào chỗ ngồi. Thứ tự chỗ ngồi như sau Nhĩ Giang, Ngao Yên, Mạc Dung và cô ngồi ở ngoài cùng. Khán đài quả nhiên rất ồn ào náo nhiệt.
Trận đấu diễn ra rất sôi nổi với sự reo hò kịch liệt của đám nữ sinh. Cứ mỗi lần khoa luật vào được trái nào thì đám nữ sinh lại bắt đầu gào thét. Các anh chàng khoa kiến trúc có vẻ uất ức lắm khi mà ngay cả nữ sinh của khoa họ cũng đi cỗ vũ cho đối thủ.
Nhìn họ tức đến nỗi như muốn ăn tươi nuốt sống những mỹ nam đẹp trai kia. Trận đấu kết thúc với phấn thắng nghiêng về khoa luật. Các nữ sinh lại bắt đầu reo hò điên cuồng .
Giai Lạc nghĩ nếu như nam sinh của khoa luật không bị mắc chứng đầu óc bất bình thường thì chắc chắn họ sẽ là những người đàn ông cực phẩm hảo hạng nha. Khi mà vừa có trí tuệ vừa có thể lực như vậy, không phải là hoàn hảo nữa sao ? Nhưng mà rất tiếc lại không được như vậy.
Trận đấu kết thúc, ba đứa rời khỏi chỗ ngồi đi xuống bậc thang còn Nhĩ Giang thì bận chạy về trước vì phải đi an ủi đám bạn bị thua. Giaiạc đi xuống trước vì cô ngồi ở ngoài, và một chuyện đã xảy ra. Không biết là chân của ai đã ngáng đường khiến cô bị vấp một cái liền mất thăng bằng từ bậc thang ngã nhào xuống đất.
" Aa......!!!" Cung Giai Lạc chỉ kịp la lên rồi ngã trượt xuống.
" Trời ơi ! Giai Lạc ! "
Mạc Dung và Ngao Yên cùng đồng thanh hét toán, lập tức chạy xuống đỡ cô đang nằm chõng choài dưới đất. May mắn là những bậc thang đó không cao nếu không Giai Lạc sẽ chết chắc. Nhưng cũng đủ để làm cô xước hết cả tay chân. Thực sự rất là đau.
Ngao Yên và Mạc Dung liền giúp cô đứng dậy, phủi bụi trên người cô.
" Giai Lạc à, không sao chứ ? " - Ngao Yên hốt hoảng hỏi.
Giai Lạc khẽ gật đầu nhưng thực chất là cả người cô đau ê ẩm.
" Đã đeo hai cái đích trai dày cộm trên mặt như vậy mà đi đứng không nhìn đường là sao ?! " - Một giọng nói chanh chua quen thuộc vang lên.
Không cần nhìn thì ba đứa bọn cô có thể đoán ra được là ai. Chỉ có thể là Lệ Vũ Đình ! " Chết tiệt, con nhỏ Vũ Đình kia ! Là cô cố tình phải không ? Giai Lạc rốt cục đã động chạm gì đến cô chứ ?! " - Mạc Dung giận đến nỗi buộc miệng chửi thề.
Đám đông người đang rời hàng ghế bắt đầu xúm lại nhiều chuyện cả lũ.
Vũ Đình vuốt tóc mái mình lên cười khảy - " Ha, tại sao phải tức giận chứ ? Đây đâu phải cố tình. Chỉ tại con nhỏ đó mù không có mắt thôi. "
" Cô nói ai mù hả ?! Đồ kênh kiệu ! " Mạc Dung tức giận, la lớn.
Giai Lạc đứng đó siết chặt nắm tay của mình lại. Cô thật sự chỉ muốn chạy tới đó cho cô ta ăn một cái tát. Nhưng bằng tất cả lý trí của mình cô đã không làm vậy.
" Thôi, không nên đôi co với đám lập dị này nữa. Các cậu chúng ta đi thôi ! " - Vũ Đình mở miệng ra lệnh cho hai nữ sinh đứng đằng sau cô ta, họ chính là những kẻ tùy tùng. Chỉ suốt ngày lẽo đẽo theo Lệ Vũ Đình, hâm mộ cô ta, nịnh nọt cô ta để được nổi tiếng. Giai Lạc phát khinh. Vũ Đình vẻ mặt vênh váo cùng đám tùy tùng của mình rời đi.
Cả ba đứa cô tức muốn hộc máu cũng không thể làm gì Vũ Đình. Giai Lạc ức không thể chịu được, trước giờ cô chưa bao giờ để kẻ nào ức hiếp mình đến như vậy. Nếu không phải nghĩ tới đây là chốn đông cùng thân phận hiện tại của mình bây giờ, Giai Lạc chắc hẳn đã không thể nào kiềm chế cơn giận đang bốc hoả trong người mình.
" Cô ta sao có thể quá đáng đến như vậy chứ ?! " " Hừ, con nhỏ đó, mình sẽ không tha cho nó ! " Mạc Dung và Ngao Yên cực kỳ giận nên cứ liên tiếp rủa xả Vũ Đình khiến Giai Lạc phải đứng ra can - " Thôi được rồi, mình không sao đâu. Các cậu đừng chửi nữa. Không tha cho cô ta bọn mình làm được gì ? Chúng ta quay về ký túc xá đi "
" Cậu đúng là hiền quá rồi đấy Cung Giai Lạc ! " - Mạc Dung trừng mắt không vui.
" Không phải mình hiền mà là không muốn gặp rắc rối " - Cô nghiêm túc giải thích.
Mạc Dung đành bất lực không nói nữa, cùng Ngao Yên đưa cô về ký túc xá.
|
|