Vợ Điên (MoMo)
|
|
ngắn zợ bn mik ko chịu đâu đền đi
|
Chương 5: Trong căn phòng màu trắng, từng dòng máu đỏ lặng lẽ chảy dài trên thảm trải. Mùi máu tanh hắt lên không khí, vẻ tang thương len lõi qua từng nhịp thở. Chiếc váy cưới bị nhuốm đỏ một vùng, dòng máu thấm đẫm vào từng thớ vãi. Trên sàn nhà lạnh lẽo, con mèo nhỏ nằm đè lên váy cưới, một bên má bị dính máu che đi vết son đỏ. Cổ tay của mèo nhỏ, một vết cắt sâu hoắm đang tuôn ra dòng máu chết người. Đôi mắt mèo nhỏ lim dim, miệng mấp máy vài câu nói không nên lời. Hơi thở có phần gấp gáp, máu cứ tuôn ra òng ọc, nhuộm đỏ cả căn phòng. Mèo nhỏ không khóc, mèo nhỏ chỉ đang lẫm bẩm câu nói chẳng người nghe. - Mèo đen… *** Khải Hoàng ngồi thẫn thờ trên phiến đá to. Đôi mắt anh ánh lên nỗi buồn khó tả. Đầu óc anh rối tung rối mù, chẳng suy nghĩ được điều gì. Anh đã bỏ hôn lễ, anh bỏ mèo nhỏ lại một mình. Anh chẳng biết tình cảm trong anh có thật chỉ là sự thương hại của một người điên hay không? Khải Hoàng vò đầu bứt tai, khiến mái tóc kia bù xù như mái tóc dài của con mèo nhỏ nào đó. Khải Hoàng khẽ nhíu mày. Anh nhớ, anh chợt nhớ đến cô bé ngày nào. Anh nhớ cô bé ngồi trên phiến đá to này, cô bé có mái tóc xõa dài khiến con tim nhỏ bé của anh lúc ấy đã rung động. Vậy mà giờ đây, con tim anh lại lỗi nhịp trước cô gái khác. Anh hận, hận chính bản thân mình đã quên mất cô bé mà anh đã hứa với cô bé ấy, một lời hứa chỉ hai người biết. Đôi mắt anh sầu thảm, chưa bao giờ anh thấy đau đớn như lúc này. Con tim khẽ nhói buốt, đôi môi mấp máy câu nói đã bị gió cuốn theo những nỗi nhớ mong vô định. *** Chiếc xe cứu thương hút hét ầm ĩ xé toạc bầu không gian lành lạnh buổi sáng. Vài chiếc xe máy tò mò dừng lại để xem. Vài người khác chỉ ngoái nhìn rồi lại tiếp tục những suy nghĩ riêng của bản thân. Chẳng ai hay biết, có một con mèo nhỏ đang thoi thóp. - TRÁNH RA, LÀM ƠN TRÁNH RA. Cô y tá vừa hét vừa đẩy chiếc giường bệnh với một tốc độ tia chớp. Những người trong bệnh viện tò mò nhìn cô bé nhỏ đang nằm trên đó. Khuôn mặt Bình Nhi tím hẳn lại, môi chẳng còn đỏ mọng như ngày nào. Đôi mắt đang nhắm nghiền nhưng vẫn để lộ sự đau đớn trên từng thớ thịt. Máu làm đẫm băng cứu thương trên cổ tay cô bé. Hiển nhiên, chỉ có bà Linh và quản gia Liên theo con mèo nhỏ ấy đến bệnh viện. Trông hai người hớt hãi hơn ai hết, trên trán túa ra dòng mồ hôi lạnh, sự lo lắng hằn lên những tia nhìn đau đớn. Họ sợ, sợ rằng con mèo nhỏ ấy sẽ không chịu được mà buông lơi mất. Chiếc xe giường bệnh khuất sau cửa kính. Phía trên, bảng thông báo hiện dòng chữ sáng rõ đến nghẹt thở. “Đang phẫu thuật”. Một cơn gió mạnh lùa qua sân vườn rộng. Chỉ còn lại những cánh hồng rơi lả tả theo chiều gió. Giàn hoa giấy nhân tạo chỉ còn trơ trọi vài cánh hoa trụ vững trước sự gào thét của gió mạnh. Những hạt mưa tí tách bắt đầu rơi xuống. Rơi thấm đẫm cả thảm đỏ, rơi xuống những chiếc ghế không người, rơi trên chiếc bánh cưới năm tầng, rơi vào nỗi lo lắng của con mèo đen nào đó đang đứng thẫn thờ dưới cơn mưa. Khải Hoàng đứng bần thần nhìn cảnh hoang tàn trước mắt. Mái tóc bị nước mưa làm rũ rượi, trên khuôn mặt không cảm xúc kia, từng giọt nước mưa lăn dài trên gò má, đôi mắt sâu hun hút vô tận. Anh vẫn chưa biết, mèo nhỏ đang hấp hối. Anh vẫn không biết, chính anh đang nghĩ gì nữa. Khải Hoàng lặng lẽ bước vào căn nhà không bóng người. Anh bước qua bậc thềm cao, nơi đã từng có con mèo nhỏ nào đó khóc thút thít, nơi có con mèo nhỏ nào đó ngồi đếm sao. Nơi anh đã thấy trên đôi chân trắng ngần ấy, một dòng máu đỏ thẫm chảy nhẹ xuống. Nơi anh biết, anh thích con mèo nhỏ khóc nhè ấy. Lòng quặn thắt lại, Khải Hoàng thấy tâm trạng thật tồi tệ, tựa như có hòn đá nào đó đè nặng lên tâm tư sâu kín lòng anh. Khải Hoàng khẽ đẩy nhẹ cánh cửa căn phòng trắng. Anh muốn xin lỗi con mèo nhỏ ấy. Anh muốn nhìn thấy nụ cười tươi trên khuôn mặt ngây dại ấy. Anh muốn bảo vệ con mèo nhỏ ấy, cho dù con mèo nhỏ có là cô gái điên hay chăng nữa. Nhưng những ước muốn đó vỡ tan tành. Một dòng máu đỏ loang cả căn phòng trắng. Từng bước chân dính máu in trên sàn nhà lạnh ngắt. Khải Hoàng như ngừng thở, khuôn miệng khẽ nhếch nhếch chẳng nói nên lời. Đôi mắt ánh lên tia nhìn hoang mang. Căn phòng chẳng có ai. Mèo nhỏ đã đi mất, để lại chiếc váy cưới nhuộm đỏ bởi màu máu tanh. Cơ thể cứng dờ, từng thớ thịt như co thắt lại, Khải Hoàng chỉ kịp hét lên thất thanh. - NGƯỜI ĐÂU. Nhanh chóng sau đó. Tiếng thét vang cả tòa nhà rộng. Vài cô hầu gái sợ sệt chạy lại, khuôn mặt lo lắng đến cực độ. - BÌNH NHI, CÔ ẤY ĐÂU? Anh hỏi, đúng hơn anh đang thét vào cô hầu gái đang co ro trước mặt. Đôi mắt hằn lên những tia tức giận, nhen nhóm qua đó chút đau khổ. - Thưa…thưa…cậu chủ…tiểu…tiểu thư…đã…đã tự…tự sát…ạ…giờ cô ấy…đang ở trong…bệnh viện… Khuôn mặt Khải Hoàng tím lại. Đôi mắt lộ những tia nhìn vô định. Anh đang đau đớn. Con mèo nhỏ ấy, con mèo nhỏ ấy đã TỰ SÁT. Hai từ thôi sao như đang đâm thủng vào trái tim đang run lên bần bật. Mèo nhỏ tự sát là do anh. Là do anh. Khải Hoàng chạy vụt ra sân, lái chiếc môtô với tốc độ hết sức kinh khủng. Từng âm thanh của động cơ như xé toạc bầu không gian ngoài kia. Đâm thủng màn mưa trắng xóa, chiếc xe vụt qua con ngõ, lạng lách qua những chiếc ô tô con. Tiếng chửi bới đằng sau vọng lại, nhưng anh không màng đến, anh chỉ đang nghĩ đến con mèo nhỏ ấy mà thôi. Bàn tay không chủ động được mà vặn hết ga, nước mưa tạt vào khuôn mặt đau đớn kia. Một giọt nước nóng hổi lăn dài trên mi. Từng chuỗi sự việc ban sáng hiện dần trong mớ lo âu kia. Khải Hoàng chợt thấy đau đớn ngàn lần. Anh hối hận, hận chính bản thân mình. Giá như, giá như lúc ấy anh đã không nói những lời khiến mèo nhỏ tổn thương. Giá như, anh chịu chấp nhận sự thật rằng, anh thích con mèo nhỏ ấy. Nhưng nếu “giá như” ấy mà thành hiện thực, con người còn gì để gọi là “hối hận”. - Mèo đen… em xin lỗi…xin lỗi. Bình Nhi tựa người vào cửa sổ, bàn tay đưa lên không trung muốn sờ vào khuôn mặt kia. Đôi mắt cô bé nhỏ ngây dại, đờ đẫn. Nhưng anh vô tình quá, anh chỉ nhìn cô với ánh mắt kinh tởm, đôi môi ngọt ngào kia phát ra từng lời nói như muốn đâm thủng sự mềm yếu của con mèo nhỏ. Anh nhìn cô bé nhỏ không cảm xúc, miệng mấp máy lời nói, ngắn thôi, nhưng khiến ai đó đau đớn tột cùng. - CON ĐIÊN.
|
khúc cuối chả hiểu cái con mẹ j cả
|
Chương 6: Màn đêm buông xuống lòng đường đông nghẹt người. Có tiếng còi thất thanh, có tiếng nói chuyện huyên náo, có tiếng động cơ rì rầm dưới bánh xe. Chỉ duy nhất quán cà phê sang trọng bên lề đường mang chút ấm áp, chút yên tĩnh. “Nữ hoàng” ngồi trên ghế bọc nệm ấm, đôi gót nhọn đắt tiền đung đưa trước sự đắc ý của chủ nhân. Đối diện, một cô gái với mái tóc ngắn uốn xoăn đang mân mê ly cà phê sữa, đôi mắt ánh lên niềm thỏa mãn nào đó. - Mọi chuyện đúng như ta mong đợi, con điên đó… Hahaha. “Nữ Hoàng” không giấu được sự vui mừng mà cất tiếng cười một cách hiểm ác. Khuôn mặt bà trở nên sắc sảo hơn bao giờ hết khi đôi môi nhếch lên đường cong rõ nét. Cô gái tóc ngắn uốn xoăn khẽ mỉm cười hùa theo. - Mẹ à, như vậy là còn nhẹ đấy, đối với con điên kia, ta phải có biện pháp thiệt mạnh vào. Cô gái tóc xoăn khẽ uốn lọn tóc xoăn, khuôn miệng nhếch ra từng lời cay độc, chữ “thiệt mạnh” được cô ta nhấn giọng. Có lẽ vẫn còn điều gì chưa hài lòng, “Nữ hoàng” khẽ nhíu mày.Đôi mắt ánh vẻ hoang mang. - Vậy… con điên đó nó tự sát bằng cách nào? “Nữ hoàng” thắc mắc, bà vẫn chưa biết cô con gái quý hóa của mình đã làm cách nào mà dụ dỗ con điên kia cắt cổ tay tự tử. Cô con gái chỉ mỉm cười đắc ý, khuôn mặt lộ vẻ hiểm ác, tàn độc. Khuôn mặt của một ác quỷ hiện rõ sau nụ cười đẩy ẩn ý. Cánh cửa chiếc BMW đóng sầm một cách thô bạo, đôi gót nhọn đã đặt gọn vào bên trong thảm trãi xe. Cô con gái tóc xoăn ngồi bên lướt lướt chiếc smartphone. Chiếc BMW lặng lẽ đâm toạc màn đêm, lao vào khônng trung vô tận. Qua vài con ngõ, chiếc xe dừng trước cổng sau của tòa biệt thự có hai giàn hoa giấy nhân tạo xơ xác, “Nữ hoàng” và cô con gái bước vào tòa nhà với một phong thái hoàn toàn khác. Họ đang giấu bí mật nào đấy. Chẳng ai biết, “Nữ hoàng” là ai. *** Cánh cửa trắng khẽ mở khi một bàn tay run run nào đó chạm vào. Khải Hoàng bước vào phòng bệnh với vẻ mặt lo lắng hết mức, nhưng anh chẳng dám di chuyển mạnh, anh sợ con mèo nhỏ nằm đằng kia sẽ giật mình. Mùi sát trùng nặng nề xộc ngay vào mũi, Khải Hoàng khẽ nhăn mặt, anh ghét phải ngửi cái mùi chết tiệt này. Trên chiếc giường nệm màu trắng toát, con mèo nhỏ đang nằm bất động. Đôi mắt nhắm nghiền, sự đau đớn thể hiện qua đôi môi tím tái kia. Khuôn mặt mèo nhỏ chẳng có chút sự sống, đôi má hồng ngày nào nay chỉ còn là những đường gân nổi rõ. Khải Hoàng lòng quặn thắt, khuôn mặt lộ vẻ thê lương. Anh lặng lẽ ngồi xuống cạnh giường, hơi thở chẳng dám hắt mạnh. Khải Hoàng chỉ nhìn, anh nhìn mèo nhỏ đang nằm trước mặt mình, đôi môi khẽ cười cay đắng. Anh chào mèo nhỏ, nhưng mèo nhỏ chẳng chào anh gì hết. Mèo nhỏ hư lắm. Mèo nhỏ chỉ nằm im một chỗ. Tựa xác chết vô hồn. Từng giọt máu lặng lẽ rơi trên bình truyền. Từng giọt từng giọt rơi xuống, rơi vào cõi lòng của con mèo đen nào đó đang đau đớn. Khải Hoàng bình tĩnh quan sát mèo nhỏ trước mặt, đôi mắt chẳng giây phút nào lay động. Anh sợ, chỉ cần cái nháy mắt thôi, anh sẽ bỏ qua một hành động khẽ khàng nào đó của mèo nhỏ. Phòng bệnh bây giờ không còn ai cả, thỉnh thoảng có cô y tá vào xem nhịp tim của Bình Nhi. Nhưng khi đường nhấp nhô kia ổn định, cô y tá lại rời đi ngay, để mèo nhỏ lại một mình. Bà Linh và quản gia đã ra về. Họ biết, Khải Hoàng sẽ đến. Căn phòng ngập mùi sát trùng nay cùng hòa vào hai nhịp thở. Khải Hoàng chỉ nhìn mèo nhỏ, nhìn hoài nhìn mãi, chẳng dứt ra được. Bất chợt, bức tranh tĩnh lặng kia khẽ lay động, bàn tay mèo nhỏ khẽ nhúc nhích khiến tim của mèo đen muốn nhảy ra ngoài. Khải Hoàng nhanh chóng ghí sát vào mặt mèo nhỏ, anh đang đợi mèo nhỏ cất tiếng. Hàng mi khẽ lay động, mí mắt dần dần mở ra, khiến Khải Hoàng như muốn òa khóc ngay vì mừng rỡ. Anh vộ vàng gọi mèo nhỏ, anh muốn kêu cô gái điên ấy thoát khỏi cơn mụ mị. - Bình Nhi… Cô bé nhỏ cựa mình, đôi môi tím tái mấp máy chẳng nên lời. Khuôn mặt thê lương kia nhìn vào một điểm vô định trong không trung. Khải Hoàng đang mong Bình Nhi sẽ gọi anh là “mèo đen”, nhưng sự thật lại khiến anh đau lòng đến gục ngã. Mèo nhỏ khẽ cất tiếng khàn khàn trước khi đôi mắt kia một lần nữa khép lại, để lại con mèo đen nào đó đau đớn đến tột cùng.
- Đình Hưng…
|
Chương 7: Trong căn phòng tối đen, một người nào đó đang nhìn vào camera quay trộm. Một khung cảnh thê lương hiện qua màn hình. Là căn phòng màu trắng, nơi vợ sắp cưới của cậu chủ đang trú tạm. Chiếc váy trắng đẫm máu vẫn còn nằm ở đấy. Từng vũng máu đen như muốn đâm toạc ánh nhìn, trông thật ghê rợn. Một hầu gái khẽ đẩy cửa, tay xách một cái thùng và vài dùng cụ nhằm lau dọn đống hỗn độn. Người ngồi trước màn hình vẫn đang quan sát từng hành động của cô hầu gái qua màn hình camera. Cô hầu gái đặt thùng nước xuống sàn. Đôi tay từ từ lật chiếc váy cưới đẫm máu. Cô hầu gái không dấu được sự ngỡ ngàng mà hét toáng lên, khuôn mặt run sợ. Dưới lớp váy cưới là những mảnh chai còn vương máu đỏ. Một vùng máu trộn lẫn với mảnh vỡ khiến cô hầu gái điếng người. Đôi tay run run nhặt từng mảnh và chùi dọn. Có vẻ, cô tiểu thư nhà này không chỉ cắt cổ tay thôi đâu, cơ thể cô bé nhỏ ấy con nằm đè lên những mảnh sắc nhọn, máu túa ra đẫm hết cả chiếc váy cưới. Vậy tại sao lại như vậy? Người ngồi trước máy tính khẽ tua lại đoạn băng đang chiếu trên màn hình. Sau cái kích chuột, từng chuỗi sự việc ngày hôm đấy được tái hiện lại một cách chầm chậm đến nghẹt thở. *Bình Nhi khóc thút thít, cô bé nhỏ ngồi tựa mình vào khung cửa sổ, nước mắt đầm cả bờ mi. Mèo đen đi rồi, mèo đen ghét cô mất rồi. Từng tiếng nấc nghẹn vang lên khi con mèo nhỏ nhớ lại hai từ mà trước khi mèo đen bỏ đi. “Con điên” sao? Hai từ ấy như một con dao đâm mạnh vào vết thương lòng của cô bé nhỏ. Cơn khóc của mèo nhỏ bị cắt ngang, một cô hầu gái tiến vào. Cô hầu gái đội chiếc mũ vành, che khuất tầm nhìn của camera, mặt mũi không nhìn rõ được. Cô hầu gái ngồi bệt xuống, cạnh mèo nhỏ đang khóc thút thít. Cô hầu khẽ cất tiếng an ủi. - Tiểu thư à, tại sao tiểu thư lại khóc như vậy? Hôm nay là ngày vui, tiểu thư phải cười lên chứ? Bình Nhi thấy có người an ủi, tiếng nấc nghẹn dần biến mất. Cô bé nhỏ chỉ gật đầu, đôi tay nhỏ bé quệt dòng nước mắt xấu xí kia. - Mèo đen… mèo đen…bỏ đi rồi… Bình Nhi khẽ nói, giọng vẫn còn vương lại tiếng khóc nhẹ. Cô hầu gái như hiểu ra, một nụ cười hiểm ác nhếch lên sau chiếc mũ vành. - Vậy… tiểu thư muốn mèo đen quay về chứ? Chỉ cần tiểu thư làm theo những việc em giao, mèo đen chắc chắn sẽ quay về. Bình Nhi nghe vậy, liền ngúc đầu rất nhanh, cô bé nhỏ sợ hầu gái sẽ đổi ý. Cô hầu gái lại mỉm cười. Nụ cười của sự đắc thắng. Nói đoạn, cô hầu gái lấy từ trong chiếc túi mang theo một bình hoa thủy tinh. Bình hoa rất đẹp, long lanh và sáng chói. Tay hầu gái đang mang chiếc găng tay đen, sợ sẽ để lại dấu vân tay. “CHOANG”. Cô hầu gái ném mạnh chiếc bình xuống sàn. Từng mảnh vỡ lan tỏa ca căn phòng trắng. Bình Nhi giật mình trước âm thanh đột ngột đó, đôi mắt khẽ nhắm lại. Rồi cô hầu gái dùng chân lùa những mảnh vỡ lại một vùng, đôi mắt ánh lên niềm kiêu hãnh. - Chỉ cần tiểu thư nằm lên đống mảnh này, lấy một mảnh và cứa vào tay như thế này, mèo đen chắc chắn sẽ quay về. Vừa nói, cô hầu gái vừa diễn tả cho cô tiểu thư khờ khạo hiểu. Những hành động độc ác được cô ta bày vẽ hết sức chi tiết. Bình Nhi khẽ sợ sệt, cô sợ máu, sợ phải thấy dòng máu loang khắp phòng. Nhưng rồi cô bé nhỏ khẽ gật đầu chấp nhận. Bây giờ trong đầu con mèo nhỏ ấy chỉ mong rằng mèo đen sẽ trở về cho dù có phải làm gì đi chăng nữa. Nói rồi, cô hầu gái kéo sẹc mơ tuya sau lưng chiếc váy trắng, để lộ một vùng da trắng hồng. Bình Nhi khờ dại đặt lưng lên đống mảnh chai nhọn, đôi mắt túa ra những dòng nước mắt đau đớn. Tấm lưng của mèo nhỏ dần bị những mảnh chai đâm mạnh vào, máu tuôn ra, thấm đẫm lên sàn nhà. Rồi cô bé nhỏ khẽ quay người nằm lên chiếc váy cưới, tay với lấy mảnh chai dưới lưng. Một vùng lưng lộ ra. Hàng đống mảnh nhọn ghim vào lưng, từng thớ thị như bất động. Rồi mèo nhỏ cắn răng, một đường dài trên cổ tay xuất hiện. Dòng máu đỏ lại lần nữa tuôn trào ra. Rồi mèo nhỏ bất động, chẳng khóc nữa mặc dù cơ thể như bị xé ra hàng trăm mảnh. Mèo nhỏ đang đợi mèo đen quay về.* Màn hình camera đóng lại. Người ngồi xem chẳng có cảm xúc trước những hành động tàn bạo ấy. Người đó chỉ khẽ nhăn mặt rồi thôi. Phải chăng, qúa bất ngờ chẳng nói nên lời? Người ngồi xem vội tắt máy nên chẳng biết sau đó, cô hầu gái đã lộ diện dưới chiếc mũ vành. Mái tóc xoăn ngắn lồ lộ trên khuôn mặt ác quỷ kia. Cô ta cười, cười một cách điên dại khi thấy cô bé nhỏ đã ngất trên vũng máu. Miệng lấp bấp câu nói với sự đay nghiến đến tận cùng. - Đình Hưng, em sẽ khiến cô ta đau đớn gấp ngàn lần. Anh hãy đợi đi, rồi một ngày nào đó, chính em sẽ kết liễu cuộc đời con điên này.
|