Hi Vọng Vì Quá Tuyệt Vọng
|
|
nick face Traii Vô Duyên(Hoàng Tử Sói)
|
nick face Traii Vô Duyên(Hoàng Tử Sói) Chương 6: Chú út. Khánhlập tức nghe theo lời Ngọc Lam lấy xe máy đưa cô về thẳng nhà. Xe vừa mới kịp dừngở cổng nhà thì Ngọc Lam đã lao vội xuống mở tung cửa chạy thật nhanh vào. NgọcLam như càng kinh hãi hơn nữa khi cô nhìn thấy vật liệu xây dựng đã được bầy biệnkhắp sân trước, không lẽ cô đã đến quá muộn rồi hay sao. Lúc này ở đằng trướcsân có mấy cô dì chú bác trong nhà cũng ngỡ ngàng lắm khi bỗng nhiên họ nhìn thấyNgọc Lam đứng ngay giữa sân. Ngọc Lam còn chưa kịp định thần thì cô nhìn thấy bốmình đang đứng bên cạnh một người đàn ông khác, chắc đó là người giám sát thicông. Bố Ngọc Lam đang đứng cạnh ông ta chỉ tay về phía năm gian nhà và nói cáigì đó trong khi người đàn ông kia đang cầm tấm sơ đồ thiết kế nhìn vào. Nhanhnhư chớp, Ngọc Lam lao thẳng tới phía bố mình, cô vỗ mạnh vào người bố mình màgọi lớn: -Bố! Bố Ngọc Lam và người đàn ông kianhư giật thót mình, thế rồi cả hai quay đầu lại nhìn, bố Ngọc Lam nhìn thấy côcon gái yêu của mình đã trở về thì cũng mừng rỡ lắm. Ông nói: -Conđã về rồi đó sao? Ngọc Lam thì mặt không hề tươi tìnhmột chút nào, cô nhìn bố mình với ánh mắt chất vấn và hỏi: -Tạisao … tại sao bố xây lại nhà mà không nói cho con biết? Bố Ngọc Lam lúc đầu có hơi lúngtúng vì có người lạ đứng gần đó, thế là ông ta nghĩ ra một lời bao biện: -Tạicon ở xa mới về, nên bố muốn tạo bất ngờ cho con. Ngọc Lam còn chưa kịp nói lại gìthì mẹ cô đã lao ra mà ôm chầm lấy cô con gái yêu quý và nói: -NgọcLam, con yêu của mẹ. Thế nhưng để đáp lại cho cái tình cảmân cần đó của mẹ cô thì Ngọc Lam đẩy mẹ mình ra mà nói lớn tiếng với bố mình: -Bố thừabiết là nhà mình trước khi ông nội mất đã yểm bùa để mong nhà mình được anlành, vậy mà bây giờ bố lại xây lại nhà hay sao?! Hơn thế nữa ông mất mới cóhơn một năm mà bố đã xây lại nhà? Không phải đó là điều cấm kị hay sao?! Bố Ngọc Lam nghe những lời lẽ tráchmóc đó của con gái mình thì có hơi bực, thế nhưng bác ta đã kịp chấn tĩnh vànói: -Conà, không phải là đập đi xây lại hoàn toàn. Gian chính thờ ông bà tổ tiên thì bốvẫn giữ nguyên. Riêng chỉ có bốn gian nhà bên cạnh là bố rỡ ngói ra cải tiến vàxây cao lên thêm thôi à. Bố đã đi hỏi rồi, người ta bảo không sao, cứ xây. Ngọc Lam càng nghe bố mình nói thìcàng cảm thấy ngỡ ngàng và càng không tin vào tai mình nữa. Cố nói giọng tức giận: -Trờiơi! Bố thiệt là … bố có biết nếu bố làm vậy thì cả dòng họ nhà mình sẽ gặp đạihọa hay không?! Bố có biết nếu bố làm vậy thì nhà ta trong vòng hai năm sẽ có bẩyngười chết hay không?! Bố Ngọc Lam càng nghe cô cón gáimình nói thì dường như càng ngày càng nóng giận hơn nữa. Như không kìm chế đượcnữa, bố Ngọc Lam vung tay tát mạnh cho Ngọc Lam một cái khiến cho cô ta ngã rađất trước sự chứng kiến của bao nhiêu người. Khánh thấy vậy vội lao vào đỡ NgọcLam dậy, bố Ngọc Lam đứng đó chỉ tay vào mặt cô mà nghiến răng nói: -Mày…Mày mới đúng là đại họa của cái nhà này! Mẹ Ngọc Lam thấy bác ta có vẻ nặnglời với con gái của mình quá mới vội can ngăn, thế nhưng bố cô vẫn đứng đó sỉasói cho Ngọc Lam một trận. Ngọc Lam thì không hề khóc, cô cứ ngồi đó nhìn bốmình với đôi mắt chằm chằm. Bất ngờ lúc này người giám sát thi công mới quayqua bên bố Ngọc Lam mà nói: -Thôianh bình tĩnh … đừng nóng nẩy như vậy … dù sao cháu nó mới ở xa về… Thế rồi người giám sát công trìnhquay đầu nhìn Ngọc Lam mỉm cười. Ngọc Lam dường như cảm thấy lạnh gáy khi mà cônhận ra ngay cái ánh mắt với cái nụ cười, không thể nào lệch đi đâu hết, đóchính là cái ánh mắt với nụ cười của người thanh niên ngày nào mà cô thường gặp.Ngọc Lam như sôi máu, cô đá mạnh vào hạ bộ của người giám sát công trình khiếncho ông ta như á họng ôm vùng kín mà lăn lê dưới đất. Mọi người thấy vậy mới vộibu vô đỡ người giám sát công trình. Bố Ngọc Lam thấy cô đánh người vô cớ thìbác ta còn điên tiết hơn nữa, bác ta chửi lớn: -Đồ mấtdạy! Tao không có cái đứa con như mày! Cút! Cút ngay. Lúc đầu Ngọc Lam vẫn ở đó lì ra, bốcô định lao vào vả cho cô thêm mấy cái nữa thì may thay mẹ Ngọc Lam đã ngăn lạimà gào khóc van xin chồng minh. Đồng thời Khánh cũng đã nhanh chóng kéo NgọcLam ra khỏi nhà. Hai người lại ngồi trên xe máy, Khánh cũng không biết phải đưaNgọc Lam đi đâu, thế nên cậu cứ chạy mãi, chạy mãi. Ngọc Lam ngồi sau xe bất ngờhỏi Khánh: -Nếunhư chỉ còn Lam cố cứu lấy gia đình mình thì Khánh vẫn luôn giúp đỡ và bên cạnhLam chứ. Khánh nghe câu hỏi đó của Ngọc Lamthì có hơi ngỡ ngàng, nhưng cậu đáp ngay: -NgọcLam yên tâm, Khánh sẽ cùng với Ngọc Lam cho tới cùng. Nghe cái câu trả lời đó của Khánhthì Ngọc Lam như an tâm lắm. Bất ngờ cô ngồi sát lại vòng tay ôm chặt lấy Khánhmà thỏ thẻ: -Cámơn anh. Khánh được Ngọc Lam ôm bất ngờ thìcậu như người có thêm sức mạnh, Khánh một tay hạ xuống cầm chặt lấy tay NgọcLam trong hạnh phúc. Ngườita thường có câu “người tính không bằng trời tính”, đâm ra là sẽ dẫn tới việc“hành sự tại nhân, thành sự tại thiên”. Nếu quả đúng như là người xưa nói vậy,liệu Ngọc Lam có thể cứu gia đình cô thoát khỏi cái đại họa này không? khi bảnthân những gì mà gia đình cô sắp phải trải qua lại là một phần của nhân quả. Dùcho có nói gì đi chăng nữa, thì bây giờ trong đầu Ngọc Lam đã đinh ninh suynghĩ cách làm sao trước tiên là để trấn trạch căn nhà mà bố của cô sắp xây lên.Về phần Nghiệp Chướng Quỷ Thần, có lẽ hắn ta cũng đã bắt đầu hình phạt đối vớigia đình của Ngọc Lam rồi. Cuộc chiến giữa con người và thần thánh có lẽ sẻ trởnên công bằng hơn nếu như mà Ngọc Lam biết được thời điểm nào thì tai họa sẽ thựcsự giáng xuống đầu gia đình cô. Đúng như lời ông thầy Trường nói, ông Mạnh có tấtcả bẩy người con, bố của Ngọc Lam là người con cả và dưới bác ta còn có 2 ônganh, 3 người em gái, và 1 người em trai út nữa. Nói về cái người em trai út nàycủa gia đình nhà Ngọc Lam cũng không biết là nên thương hay nên trách nữa. Dogia đình đông con, thêm vào đó là ông Mạnh quá bận rộn với việc bắt ma diệt quỷ,nên hầu hết các con thường phải tự chăm sóc lẫn nhau. Người chú út của Ngọc Lamlà người con trai cuối cùng nên được ba bà chị cưng chiều lắm, thêm vào đó việcbố mẹ buông lơi không quản lý nên càng lớn chú ta càng hư hỏng và xa chân vàocon đường nghiện hút. Người chú út này của Ngọc Lam hiện nay mới chỉ có ngoàiba mươi tuổi, chưa vợ con, nghề nghiệp cũng không. Tối ngày chỉ sống dựa vào tiềnbạc các anh chị trong nhà cho. Phải khó khăn lắm chú ta mới xin được một chânlàm thợ hồ, thế nhưng mà cái tật nghiện rượu và chích hút thì hầu như là vẫnkhông tài nào bỏ được. Người chú Út này của Ngọc Lam còn có một cái đức tính màkhông phải ai ở trong dòng họ cũng nhìn nhận ra được, đó là tính dâm đãng. Làmđược bao nhiêu tiền, chú út cũng thường đi gọi gái và kiếm nhà nghỉ để quất. Thếnhưng với một con người bị coi là thừa thại ở trong gia đình thì chẳng mấy aiquan tâm cậu ta làm gì hay đi đâu cả. Bố Ngọc Lam đối với người em út của mìnhthì khinh và ghét ra mặt. Một phần là vì bác ta coi thường người em này, vàthêm vào nữa bố của Ngọc Lam còn sợ rằng sau này chú út mà đói quá sẽ sinh ralàm liều và sẽ hại đến cả gia đình Ngọc Lam nói riêng. Tuy có nói gì thì nói,nhưng trong mắt của Ngọc Lam thì chú út vẫn đơn thuần là một người chú máu mủruột thịt. Chú út dù cho có hư hỏng đến đâu, nhưng chú ta vẫn rất yêu quý NgọcLam, và cõ lẽ, cũng chỉ một mình Ngọc Lam ở trong cái dòng họ này là nhìn ra đượccái mặt thiện của chú út mà thôi. Nhântiện việc xây lại nhà, nghĩ rằng thôi thì cũng tạo điều kiện công ăn việc làmcho đứa em út của mình bố của Ngọc Lam đã cho cậu ta làm cùng. Việc đầu tiên màhọ làm đó là di dời toàn bộ nội thất trong nhà ra, sau đó là làm lại sân lát gạchđỏ đàng hoàng. Trong lúc đào bới sới lộn nguyên cả cả cái sân lên, vô tình chúút và nhóm thợ đã hất tung cả bẩy cây mộc đinh bẩy tấc mà ngày nào ông Mạnh đãtrôn xuống để trấn nhà. Chỉ trong tích tắc, khi bẩy cây mộc đinh được đào lên,chúng ngưng tỏa sáng và mùi thơm, bỗng chốc biến thành bẩy cây đinh than mà vỡvụn ra. Tưởng rằng mọi việc đến đây là chấm dứt, ai ngờ khi sân trước vừa đượcđào lên thì bất ngờ cả bốn gian nhà cũng bỗng nhiên như bị một bàn tay khổng lồtừ trên trời đè xuống mà sập nát tan tành, cũng rất may thay là không có một aibị thương cả. Chú út cũng như nhiều người khác ngay khi chứng kiến cái cảnh tượngmà cả bốn gian nhà cũng sụp đổ mà riêng chỉ có gian chính vẫn đứng lừng lữngthì coi đó như là một điềm gở. Đã nhiều lần chú út khuyên ngăn ông anh trưởng họ,nói rằng tạm ngưng mời thầy về làm lễ nhưng bố Ngọc Lam nhất quyết không chịumà còn mắng chửi và thậm chí là dọa đuổi việc chú út. Chú út ấm ức trong lòng lắm,thế nhưng nghĩ rằng cũng vì người nhà nên chú ta đành nhẫn nhịn cho xong xuôi. Nhờvào việc sập cả bốn gian nhà mà bây giờ từ sửa sang lại mà bố Ngọc Lam thành raxây mới lại hết. Mọi việc diễn ra tốt đẹp khi mà phần khung của bốn căn nhà mớimỗi căn ba tầng được xây dựng xong. Tối hôm đó để liên hoan xong phần khung, chúút cũng mấy người thợ xây quyết định ăn nhậu vì hôm đó cũng rơi vào ngày thứ bẩycuối tuần. Tiếng cười nói, cụng ly vang vọng khắp cả khu đất của gia đình ông Mạnh.Uống đến lưng chừng thì chú út đứng lên đi vòng ra vườn sau để đi vệ sinh. Chúút còn đang đứng ở ột gốc cây mít tha hồ xả nước trong lòng ra thì bất ngờ chúta nghe có tiếng lạch cạch phát ra từ phía bên hông nhà. Nghĩ rằng giờ này thìlàm gì còn ai ở ngoài công trường ngoại trừ mình và nhóm thợ xây. Nghi rằng cókẻ gian đột nhập, chú út kéo quần, thế rồi chú ta vớ ngay khúc cây gần đó vàrón rén đi ra hông nhà. Chú út đứng nép mình vào thành khung nhà nhìn thì thấymột con mẹ đồng nát, đầu đội nón, bên cạnh là hai cái thúng đang cố nhặt nhạnhđống sắt vụn mà hồi sáng chú út với mấy người thợ sây quẳng ở đó. Chú út nghĩkĩ lại rằng rõ ràng không hề có gọi đồng nát vào bán sắt vụn, nghĩ rằng đây làhành vi ăn cắp và sẵn có men rượu trong máu. Chú út nhẩy ra hô lớn: -Ê!Con mụ kia! Người đàn bà thu mua sắt vụn nghecó tiếng hét thì giật thót cả mình quay đầu lại nhìn. Thế rồi bà ta đứng lên cuốngcuồng bỏ chạy quên cả cái thúng. Nhưng chú út đã nhanh tay lao tới tóm một taygiằng lại. Chú út dơ cây gỗ lên hét lớn: -Muốnchết hả mà chạy? Bà bán đồng nát dơ tay giọng sợ hãivan xin: -Xin đừngmà … Bất ngờ cái khăn che mặt của ngườibàn đống nát tuột ra, để lộ ra là một khuôn mặt trắng ngần xinh xắn. Chú út lúcnày mới như người bị hớp hồn, chú ta từ từ buông thanh gỗ xuống. Thế rồi mộttay bắt đầu gỡ nón của người con gái xinh đẹp này ra, một mái tóc dài lộ ra, cólẽ chú út của Ngọc Lam đã chết mê chết mệt người đàn bà này rồi. Chú út nhẹnhàng hỏi: -Em …em sao lại vào đây lấy sắt vụn… Người phụ nữ trẻ tuổi nhìn chú út vớihai con mắt long lanh đẫm lệ, thế rồi cô ta úp mặt vào ngực chú út khóc thútthít mà nói: -Emxin lỗi anh … em khổ quá … Chú út theo phản xạ cũng ôm lấy ngườiphụ nữ này, mũi thì hít hà cái hương thơm tỏa ra từ da thịt của cô ta. Chú útkhẽ nói: -Có gìem cứ từ từ nói … anh nghe… Mấy người thợ xây thấy chú út mãikhông lên thì cũng ngó nghiêng, thế rồi họ nhìn thấy chú út đang đứng hông nhànói chuyện một mình tay quờ quạng lung tung thì nghĩ rằng chú ta đã say nêncũng mặc quay đầu lên uống tiếp. Chúút dắt người phụ nữ trẻ đẹp này ra sau vườn ngồi, thế rồi cô ta bắt đầu nỉ nontỉ mỉ kể cho chú út nghe về cái hoàn cảnh nghèo khó của mình, kể cho chú útnghe người chồng ác độc của mình đã hành hạ mình dã man tới đâu. Chú út thì cứngồi bên cạnh gất gù, không hiểu là chú ta hiểu được bao nhiêu hay là chú ta đãbị hớp hồn bởi cái nhan sắc tuyệt trần của người con gái thu mua sắt vụn này rồi.Quay trở lại Ngọc Lam, phải khó khắn lắm cô mới nghĩ ra được cách để trấn lạicăn nhà của mình. Nhờ vào có thông tin của Khánh báo rằng bố Ngọc Lam tính rằngsẽ làm nhà bằng sàn gỗ quý và khung cửasố gỗ quý, cộng thêm vào việc ông Mạnh trước đây là mộc phủ thủy. Ngọc Lam saumấy hôm lục tìm, cuối cùng cô đã tìm được cách đó là yểm bùa những thanh gỗ xâynhà đó. Trong những quyển sách mộc thuật của ông Mạnh, có một quyển ghi đủ cáchtrấn nhà, trong đó có cách khắc lên tất cả những mảnh gỗ trong nhà bốn chữ“Thiên Mộc Tọa Sơn”, sau khi khắc xong thì hãy lấy máu của người thầy mộc phùthủy bôi lên đó. Tức thì khắp cả nhà sẽ kiên cố tựa như một ngôi chùa, với bốnchữ đó, toàn bộ binh lính dưới tay mộc thần sẽ luôn luôn dõi theo và bảo vệ chocăn nhà hay như tất cả mọi người trong gia đình. Ngay tối hôm đó, Ngọc Lam bảoKhánh đưa mình về ngay lại nhà, trên tay cô là con dao bấm Thụy Sĩ sắc nhọn,trong túi quần là tờ giấy có vẽ hình bốn chữ yểm bùa. Ngọc Lam và Khánh laongay lên thẳng chỗ mấy người thợ xây, cũng là nơi chất đầy gỗ để chuẩn bị lótsàn. Mấy người thợ xây này nhận ra Ngọc Lam từ hôm bữa nên cũng không nói gì.Ngọc Lam tiến ra phía gỗ, cô giở tờ giấy ra và bắt đầu khắc vào chính giữa thângỗ những chữ nhỏ, Khánh thì đứng bên cạnh nhìn Ngọc Lam đắm đuối.
|
nick face Traii Vô Duyên(Hoàng Tử Sói) Quaytrở lại với chú út và người con gái bán sắt vụn đang tâm tình ở đằng sau vườn,không biết từ lúc nào, hai người đã quấn chặt lấy nhau mà ôm hôn mặn nồng. Nhântiện đang có cồn trong người, chú út cứ thế đè ngửa người con gái này ra, và từtừ lột đồ của cô. Bất ngờ người con gái này chặn chú út lại, cô ta từ từ nói: -Khoanđã. Em có cái này muốn tặng cho anh. Xong rồi người con gái lặng lẽ đứnglên đi ra phía hông nhà chỗ để hai cái thúng, bỏ mặc chú út ngồi đó thẫn thờ vàtrong lòng tự hỏi không biết là cái gì. Một lúc sau người con gái này quay lại,trên tay cô ta là một cái hộp nhựa, bên trong là vô vàn nhưng bơm kim tiêm nhỏ.Chú út vừa nhìn thấy thì hai mắt chú ta đã sáng lên, trong bụng thì mừng như mởcờ. Thế nhưng khi người con gái này ngồi xuống bên cạnh chú ta và đặt cái lọ đóxuống thềm thì chú út vẫn giả bộ hỏi: -Cáigì vậy em? Người con gái này nhìn chú út bằngánh mắt hớp hồn, thế rồi cô ta nói giọng mắng yêu: -Anhnày, còn giả vờ nữa. Hai người ngồi đó cười rúc rích, thếrồi chú út móc trong lọ ra một bơm xi lanh lên nhìn. Người con gái lúc này mớiâu yếm, một tay vuốt ve hạ bộ của chú út, cô ta kề miệng vào tai chú út thìthào: -Làm mộtchích đi anh. Chú út như người bị thôi miên, chúta đưa tay ra tháo nút kim tiêm. Và rồi không phải đợi lâu, chú út đã dễ dàngtìm được tĩnh mạch trên cổ tay. Ngay khi chích xong phát đầu, chú út như ngườimất hồn, một cái cảm giác lâng lâng thật khó tả. Chú ta từ từ ngả người ra sànnhà, người con gái này bây giờ mới trườn lên người chú ta mà hôn hít. Được nămphút sau, người con gái này móc trong lọ ra một kim tiêm khác đưa lên và nói: -Tiếpnhé anh. Khánh đứng đó nhìn Ngọc Lam hí hoáykhắc mấy chữ lên thân từng khúc gỗ, chợt cậu mắc tiểu, Khánh nói: -Em ngồiđây nhé, anh đi vệ sinh. Ngọc Lam nói: -ừ anhđi đi. Khánh lao người chạy ra vườn sau,Khánh tình cờ đi ngang qua mái hiên sau vườn, bất thình lình chú nhìn thấy chúút nhà Ngọc Lam đang ngồi đó hý hoáy cắm cái gì vào tay. Khánh vốn cũng nghe NgọcLam kể rằng chú út nghiện, thế nên cậu cũng không giám gọi, chỉ lẳng lặng kiếmmột gốc cây. Xong xuôi đâu đó khi Khánh quay đầu tính đi lên lại nhà thì chú útvẫn ngồi đó. Từ xa xa nhìn lại, Khánh cứ thấy có gì đó không phải, thế rồi cậuta bước từ từ vừa đi vừa căng mắt ra mà nhìn. Bất ngờ Khánh như rùng mình khithấy chỗ gập ở hai cánh tay lênh láng máu. Điều còn khiến Khánh kinh hãi hơn nữalà bây giờ cậu ta đã nhìn rõ ra rằng chú út không phải đang tiêm chích, mà chúta đang cầm những cái đinh rỉ bẩy tấc chuyên đóng ván gỗ mà cắm vào hai bên khửutay. Khánh lao vội tới hét lớn: -Chúút dừng lại!!! Chú làm cái trò gì vậy?! Ngọc Lam ở trên nhà thoáng nghe thấytiếng hét đó thì cũng rùng mình như thể có cơn gió lạnh vừa phả vào gáy cô vậy.Nhóm thợ xây trên nhà thấy có tiếng la hét cũng vội cùng với Ngọc Lam ngó mặtra sân sau coi coi. Mấy người nhìn xuống thì thấy Khánh và chú út đang giằng conhau, và dường như trong tay chú út có vật gì đó. Ngay tức thì mấy người thợ xâynày vội lao xuống nhà, riêng Ngọc Lam thì vẫn đứng đó run rẩy. Cô không chỉnhìn thấy Khánh và chú út đang giằng co nhau, mà cô còn thấy bóng một người phụnữ mặc áo đen đứng ngay cạnh chú út. Bất thình lình người đàn bà này quay đầulên nhìn chằm chằm vô mặt Ngọc Lam, Ngọc Lam kinh hãi lùi lại mấy bước, cái bộmặt thối rữa gớm giếc đó. Bất thình lình người đà bà này đã hiện ngay ở chỗ NgọcLam đang đứng, vẫn với cái bộ mặt thối rữa, hai con mắt trợn trừng nhìn cô. NgọcLam lùi lại mấy bước, trong lòng cô lo lắm, cô không ngờ được rằng mọi chuyện lạixảy ra sớm như vậy, thêm vào đó cô không hề chuận bị bất kì một thứ gì để chốnglại quỷ cả. Bấtngờ con quỷ này ré lên cái thứ tiếng hét đinh tai, thế rồi nó lao mình tới chỗNgọc Lam. Ngọc Lam giờ đã bị dồn vào góc tường, không còn đường lui, cô đứng đónắm chặt tay nghiến rắng: -Mẹ kiếp… Thế nhưng ngay khi con vong quỷ nàyvừa với tới được mặt Ngọc Lam thì nó như bị một sức mạnh vô hình đẩy lui lại.Thêm vào đó toàn thân con vong quỷ bốc cháy ngùn ngụt. Ngọc Lam đứng đó ngơngác nhìn con quỷ gào thét quỳ gối trên sàn nhà trong ngọn lửa rực cháy. Chẳngbao lâu sau thì con quỷ cũng bị thiêu thành khói chắng mà biến ngất. Ngay khicon quỷ này tan biến, cũng là lúc mà chú út của Ngọc Lam ngã gục xuống đất thoithóp. Ngọc Lam vẫn như người thất thần đứng ở đó chưa hiểu có chuyện gì xảy ra,chợt tiếng la ó ở dười lại vang lên. Như người thức tỉnh, Ngọc Lam lao vội xuốngnhà. Khi cô xuống đến nơi thì Khánh đang gấp rút gọi xe cứu thương, còn mấy ngườikhác đang đi kiếm đổ để sơ cứu. Ngọc Lam từ từ tiến lại gần chú mình, cô nhìnthấy thân hình chú mình gầy gò ốm yếu, hai chỗ gập tay là vô vàn chiếc đinh rỉđang cắm vào, máu cứ thế mà tứa ra. Nhìn chú út của mình như vậy mà cô không cầmlòng được. Ngọc Lam quỳ xuống bên cạnh chú mình, hai hàng nước mắt cô tuôntrào. Ngọc Lam cố nói, nói một cái giọng nghẹn ngào như cố kìm nén nếu không cóthể bật khóc bất kì một lúc nào: -Chú …chú ơi … Chú út đưa đôi mắt lờ đờ qua nhìnNgọc Lam, chú ta cố gượng cười nói thì thào: -Cháugái … cháu gái chú đi … đi đâu mà giờ mới thấy mặt … Ngọc Lam nghe cái tiếng gọi thânthương đầy chìu mến đó của chú út mình thì cô khóc nấc lên. Cô nói: -Chú …con xin lỗi … con xin lỗi chú … Chú út vẫn gượng cười chú ta nóiđùa: -Mai NgọcLam lại qua … để chú … chú cho con kẹo nha … Vừa nói dứt câu thì đôi mắt chú útnhắm nghiền, hai tay chú ta buông lơi. Ngọc Lam thấy vậy thì cô gào lên: -Không!!!Chú út tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi chú út ơi!!! Thế rồi Ngọc Lam cứ ôm lấy thân xácchú út của mình mà gào khóc, trong mắt cô, chú út mãi mãi là một người chú ruộtthịt, một người chú tốt bụng. Trênnóc gian nhà chính là Nghiệp Chướng Quỷ Thần đang ngồi, sau khi thấy chú út nhàNgọc Lam đã chết, hắn mới đứng dậy hóa ra cuốn sổ cuộn và cây bút. Sau khi ghichép vài dòng, Nghiệp Chướng Quỷ Thần lại từ từ tan thành khói đen mà biến mấttrong cái bóng đêm lạnh lẽo.
|
nick face Traii Vô Duyên(Hoàng Tử Sói) Chương 7: Tứ Thánh Ngũ Hành. Khi xe cứu thương đến vàtrở được chú út vô trong viện thì cũng đã là quá muộn rồi. Kết quả xét nghiệm tửthi sơ bộ cho thấy chú út chết phần lớn nguyên nhân là do mất máu bởi việc cắmmột loạt đinh rỉ bẩy tấc vào tĩnh mạch. Bên cạnh đó, đến tận bây giờ các bác sĩvẫn không thể tin vào kết quả sét nghiệm khi mà việc chú út bị nhiễm trùng máubởi những chiếc đinh rỉ lan nhanh đến một mức đáng kinh ngạc. Nói về phần NgọcLam, việc chú út qua đời bởi bàn tay của quỷ dữ càng làm cho cô thêm hận cáingười thanh niên trong bộ đồ đen mà thôi, và máu của cô ngày càng sôi sục, sự hậnthù trong lòng Ngọc Lam có lẽ đã thực sự tuôn trào. Nói về phần ba của NgọcLam, việc chú út qua đời đã làm giám đoạn công trình, một phần là vì cả đám thợsau những gì mà họ chứng kiến đã đồng loạt xin nghỉ việc, một phần nữa là bâygiờ trong nhà có đám tang thì thử hỏi làm sao có thể tiếp tục công trình đượccơ chứ. Thế nhưng cái khổ tâm nhất ở đây là cái căn nhà hiện giờ đang tu sửakia không chỉ có một mình gia đình Ngọc Lam ở mà còn có cả gia đình của ba ngườiem của bố Ngọc Lam ở nữa. Thêm vào đó là cả bốn hộ gia đình này còn đang đithuê nhà ở, nên cho dù không vướng bận đám tang chú út, thì cả bốn gia đìnhcũng không thể nào cứ thuê nhà ở mướn mãi thế được. Chính vào cái hôm ăn giỗchú út, bố của Ngọc Lam đã đập cốc và quyết tâm xây dựng xong căn nhà này bằngmọi giá, và bác ta nói rằng sau đám giỗ một trăm ngày của chú út thì bác ta sẽđi thuê thợ về và tiếp tục công trình. Nóivề phần Ngọc Lam, tùy rằng cái lòng hận thù trong cô hiện đang sôi sung sục. NgọcLam bây giờ không chỉ phải suy nghĩ cách để bảo vệ người nhà mình thoát khỏicon quỷ dữ trong lốt người kia, mà bên cạnh đó cô còn phải nghĩ ra cách để làmsao tiêu diệt được hắn, để hắn không còn lộng hành trên cõi đời này nữa. Tuynhiên, có một vấn đề nữa khiến Ngọc Lam có phần hơi lo ngại, đó là bản thân côsợ rằng cô sẽ không bảo toàn nổi tính mạnh của mình. Chính cái đêm hôm nào màcô phải đối mặt với con quỷ nữ kia đã cho cô hiểu ra một điều rằng “muốn bảo vệđược người khác, trước tiên phải bảo vệ được mình đã”. Chính vì ba cái vấn đềchính đó, mà bản thân Ngọc Lam bây giờ càng dành thời gian lấn sâu hơn vào việctìm hiểu và nghiên cứu phép thuật của mộc phù thủy. Càng tìm tỏi đọc hiểu baonhiều, thì Ngọc Lam càng cảm thấy mình mơ hồ bấy nhiêu. Thâm tâm cô càng phânvân hơn nữa khi mà cô như nhớ ra lại lời nói của ông nội mình ngày nào, để trởthành một phù thủy, việc quan trong nhất là phải có “thần”. Cái “thần” ở đâynghĩa là gì? “Thần” ở đây không chỉ đơn giản là cái ham muốn có được sức mạnh từbề trên, mà còn là cái cảm giác “thần thánh hóa”. Một cái cảm giác thông suốtvà tĩnh tâm. Đó là những điều mà một người thực sự có căn duyên với nghiệp phùthùy sẽ trải qua nếu như người đó thực sự tìm hiểu và học hỏi để trở thành mộtthầy phù thủy. Nhưng đối với Ngọc Lam thì có lẽ là cô không có căn duyên để trởthành phủ thùy, vì cô không chỉ không có cái “thần”, mà cô lại càng không cócái cảm giác “thần thánh hóa”. Hômđó, sau một hồi chán nản đọc sách mộc phù thủy của ông nội, Ngọc Lam quyết địnhmở cửa đi dạo dưới công viên bệnh viện để tìm một chút trong lành, một chútthoáng đãng, hay cũng có thể coi là một chút thảnh thơi. Ngọc Lam đang ngồi ởghế đá thì cô để mắt thấy một nhóm nữ y ta đang hóa vàng. Ngọc Lam chợt nhớ rahôm nay là ngày mồng một, nghĩ đến đây, Ngọc Lam cứ thế hướng mắt về đám vàngmã đang được hóa một cách vô thần, trong đầu cô cái suy nghĩ về cõi âm lại ùnùn hiện về, một suy nghĩ về sức mạnh ma quỷ, thần thánh. Bất ngờ hình ảnh ngườithanh niên áo đen lại hiện về, rồi cứ thế, những cái ý nghĩ cay độc và hận thùlại đổ dồn về. Ngọc Lam cứ ngồi ở ghế đá, trong đầu là suy nghĩ hận thù sôisung sục, mắt thì không biết từ lúc nào đã chằm chằm nhìn vào cái đám lửa hóavàng mã. Hình ảnh Ngọc Lam bản thân mình giết chết người thanh niên trong bộ đồđen như hiện rõ trong đầu cô, và thế rồi bất ngờ thay, cái đám lửa hóa vàng mãdo mấy nữ y tá đang hóa gần xong kia bống bùng lên liếm cả vào tay mấy cô nữ ytá khiến họ bị bỏng nhẹ. Nhất loạt một đám người có mặt trong sân vội lao tớicoi coi mấy cô nữ y tá đó có bị sao không. Mấy cô y tá đó khi thấy lửa bùng lênthì cũng hoảng loạn do bất ngờ mà ngã ngửa ra đằng sau. Họ bàn tán và không hiểutại sao tự nhiên đám lửa lai bùng lên mạnh như thế? Cứ như thể là có người cầmcan xăng dội vào vậy. Riêng Ngọc Lam thì vẫn ở chỗ ghế đá, cô từ từ run rẩy đứngdậy, trong đầu cô là một loạt câu hỏi đổ dồn về “tại sao đống lửa đó lại bùnglên? Chẳng phải cô vừa chằm chằm nhìn vào đó hay sao? Không lẽ nào cô là ngườilàm cho đám lửa đó bùng lên?”. Quayvề phấn Khánh, sau cái đêm chứng kiến cảnh chú út của Ngọc Lam đã mật mạng rasao thì cậu ta bây giờ càng lo ngại hơn nữa cho Ngọc Lam. Nghĩ rằng bản thân NgọcLam sẽ không đủ sức để chống trọi lại sức mạnh của quỷ dữ, Khánh đã một lần nữađích thân đến ngôi nhà của ông thầy Trường để cám ơn ông ta về lần trước và đồngthời là để nhờ ông ta cố nghĩ cách coi làm sao để cứu được Ngọc Lam. Nhưng có lẽnhững điều mà Khánh mong muốn đã hoàn toàn sụp đổ khi cậu đứng ngay trước cửacăn nhà hẹp mà dài của ông ta trong con ngõ nhỏ này. Căn nhà của ông Trường trướcmắt Khánh không còn âm u và lãnh lẽo như cái lần mà cậu ta và Ngọc Lam đến. Cănnhà của ông Trường bây giờ đã sáng sủa và thoáng hơn rất nhiều, những đồ vật hắcám như đồ tế lễ đã không cánh mà bay. Khánh tay xách một ít hoa quả và cáiphong bì ở trong đang đứng đó ngó nghiêng thì một người phụ nữ trung niên bướcra hỏi: -Cậu cầntìm ai? Khánh nhìn mặt người đàn bà này thìlạ lẫm lắm, cậu ngờ vực hỏi: -Báccho cháu gặp thầy Trường. Người đàn bà này nghĩ rằng Khánh làngười nhà của ông ta, bà nói: -ÔngTrường trong này, mời cậu vào đây. Thế rồi Khánh lặng lẽ cởi giầy theosau lưng người phụ nữ này đi lại vào căn buồng ngày nào mà ông Trường thườngxuyên làm lễ. Khánh kinh hãi đến mức suýt nữa cậu đánh rơi cả túi hoa quả khimà trước mắt cậu giờ đây là một ông Trường bị cụt cả hai tay, quanh đầu cuốn mộtcuộn băng trắng ngay mắt đang ngồi trên xe lăn. Khánh run rẩy khẽ thốt lên: -Trờiơi … Ông Trường như vẫn còn nhớ ra đó làKhánh, ông ta khẽ đáp: -Lạilà cậu đó sao? Thế rồi ông Trường nói với người phụnữ kia: -Bà cóthể cho tôi và cậu đây nọi việc riêng một chút được không? Người phụ nữ này đáp lời sau đó bàta đi ra đầu ngõ bỏ mặc lại một mình Khánh và ông thầy Trường trong nhà. Khánhnhẹ nhàng tiến đến bên cạnh thầy Trường, cậu ta hỏi: -Thầy… có có chuyện gì xảy ra vậy? Thầy Trường thở dài nói: -Takhuyên chân thành với cậu một câu, hãy tránh xa gia đình và người conn gái hômnào mà cậu đưa đến đi … nếu không kết cục của cậu sẽ không khác gì ta đâu. Khánh nghe thấy những lời nói đóthì tim cậu như thắt lại, cậu nói giọng run rẩy: -Nhưng… nhưng con thật lòng yêu cô ta mà thầy … không lẽ … không lẽ thực sự không còncách nào nữa sao? Thầy Trường ngồi nghe Khánh nói nhưđiên tiết lên, ông ta đập mạnh hai cái cánh tay cụt lên thành chiếc xe đẩy gàolên: -Khôngcòn cách nào đâu! Hãy tránh xa nó ra!!! Khánh đứng đó nghe cái tiếng quáttháo mà rùng mình lạnh lẽo, thế rồi cậu nhẹ nhàng đặt túi hoa quả và cái phongbì lên lòng ông thầy Trường. Khánh lùi bước nói: -Concó chút quà, xin phèp thầy, con đi. Thế rồi Khánh lùi bước, nhưng thầy Trường đã hất đổ cái gói hoa quả đó củaKhánh xuống đất. Ông ta đưa cánh tay cụt chỉ lên về phía trước nói giọng caynghiệt: -Cậuhãy nghe lời tôi, tránh xa nó ra … nếu không muốn bị như tôi. Mặc cho những lời nói cat nghiệt đócủa ông Trường, Khánh vẫn lặng lẽ tiến ra cửa không nói năng gì mà đi về. Đốivới Khánh, có lẽ như vậy đã là chấm, cậu ta bây giờ không còn biết trông cậyvào ai để giúp Ngọc Lam ngoại trừ bản thân mình ra. Nói về phần Ngọc Lam, cái cảnhtượng đám lừa bùng lên hôm nào đã khiến cho cô có một suy nghĩ khác về còn đườngsự nghiệp phù thủy. Ngọc Lam thu dọn đồ đạc về ở với gia đình mình, thêm vào đócô đã đi gặp hết tất cả những người bạn thân quen của ông nội mình để tìm hiểurõ hơn về cái nghiệp phù thủy. Thế nhưng tất cả những gì mà họ nói với cô đều rấtmơ hồ, cũng có lẽ vì bản thân họ không phải là một thầy phù thủy có tiếng nhưlà ông nội của cô. Nhưng đó không phải là dấu chấm hết đối với Ngọc Lam, đã cómột số người bạn của ông Mạnh chỉ cho cô đến gặp một người ở thầy có lẽ còn nổitiếng hơn cả hiện đang trú tại Đội Cấn, ngay đối diện với Quốc Tử Giám, một ngườiđàn ông đứng tuổi không phải làm nghề phù thủy mà là một ông thầy tà bị mù mớidọn từ trên Sa Pa về, người đàn ông đó có tên là Halem. NgọcLam không khó khăn gì mấy để tìm ra được căn nhà của ông thầy từ trên núi này.Khi bước vào nhà của ông Halem, Ngọc Lam có một cái cảm giác rất chi là lạ thường,không phải là cái cảm giác như khi cô bước vào nhà của những tên thầy tà mà ámkhí sung thiên. Căn nhà của ông Halem mang lại cho cô cái cảm giác êm đềm, tĩnhlặng đến lạ thường, có thể nói cái cảm giác tựa như là ở chùa vậy. Ngọc Lam bướcvào đến phòng khách còn đang ngơ ngác thì một cô gái trẻ đẹp duyên giáng bướcra hỏi: -Em tớitìm ai? Ngọc Lam hỏi: -Chịcho em hỏi, đây có phải nhà ông Halam không ạ? Cô gái mỉm cười đáp: -Đúngrồi em, ông đang đợi em đó. Ngọc Lam nghe xong thì còn ngạcnhiên đến muôn phần, “không lẽ nào ông thầy tà này lại có tài phép đến như thếhay sao?”, Ngọc Lam nghĩ thầm trong đầu và đi theo người con gái trẻ tuổi nàyvào phòng trong. Đập vào mắt Ngọc Lam là một ông lão đeo kính đen, mái tóc mầutiêu, dáng người gầy gò, nước da ngăm đen. Ông Halem như nghe thấy được tiếngbước chân của Ngọc lam bước vô nên đã nở một nụ cười và nói lớn: -Cuốicùng đứa con của Hỏa Thiên Phụng cũng đã đến rồi. Càng nghe ông Halem nói thì NgọcLam còn càng ngạc nhiên hơn nữa, Ngọc Lam còn chưa kịp hỏi tại sao ông lão lạigọi mình như vậy thì ông ta đã chìa tay ra phía trước mà nói: -Conngồi xuống đi. Ngọc Lam khẽ ngồi xuống cái ghế gỗdài đối diện với ông Halem, người con gái trẻ tuổi kia sau khi đã đi rót một lynước lọc cho Ngọc Lam thì cô ta lại lặng lẽ ngồi xuống thiền trước hai bức tượnglạ lắm. Ngọc Lam dõi mặt nhìn theo thì để ý thấy bức tượng khá to này gồm có bangười, một người con gái trẻ tuổi với mái tóc bạch kim đang quỳ gối đỡ lấy mộtngười đàn bà khá lớn tuổi ăn mặc rách rưới, bên cạnh đó là bức tượng một ônglão râu tóc bạc phơ tựa như ông bụt hay ông tiên gì đó, duy chỉ có điều là đằngsau lưng ông ta có một đôi cánh trắng đẹp lắm đang mở rộng ra. Còn đang ngồi đónheo mắt cố đoán coi cái tượng kia là mô phỏng ai thì ông Halem lên tiếng: -Uốngnước đi con. Ngọc Lam lúc này mới chợt nhớ ramình tới đây để làm gì, cô đưa cốc nước lên làm một ngụm. Sau đó Ngọc Lam đặtly xuống nhanh nhẩu hỏi: -Ông chocon hỏi, tại sao… Chưa nói hết câu thì ông Halem đãđưa tay lên miệng ra hiệu cho Ngọc Lam yên lặng. Thế rồi bỗng chốc cả căn phòngbỗng toát ra một mùi hoa sen thơm ngào ngạt, Ngọc Lam hít hà một lúc mà như bịcái hương thơm quyến rũ này làm cho cả cơ thể lâng lâng. Ông Halem hạ tay xuốngvà nói: -Ta biếtcon là ai và đến đây với mục đích gì, trước tiên ta sẽ kể cho con nghe về NgũThánh, sau đó tự con sẽ hiểu ra nhiều điều.
|
nick face Traii Vô Duyên(Hoàng Tử Sói) Ngọc Lam nghe ông Halem nhắc đến “NgũThánh” thì cũng lạ lẫm lắm, thế nhưng rồi cô cũng im lặng thả hồn theo mùihương hoa sen thờm nồng để nghe ông Halem kể. Tươngtruyền rằng ngay từ sau khi trái đất bị Thiên Phụ phá hủy để lập lại chật tự đãgần như biến thành một vùng đất chết, tuy nói rằng nước mắt của Vương Mẫu đãlàm dịu đi cái ngọn lửa hủy diệt, thế nhưng mà bản thân trái đất vẫn không thểnào sinh sống được. Thiên Phụ thì vô cùng hối hận về việc mình làm, thế nhưngông ta hiện thời cũng chưa nghĩ ra cách nào gây tạo nên sự sống được tự nhiênnhư xưa ngoại trừ cách tạo ra con người lại từ đầu. Nếu quả thật cả Thiên Phụvà Địa Mẫu phải tạo lại con người thì việc này khá là tốn thời gian và tiênkhí. Tuy nhiên, Địa Mẫu đã nghĩ ra một cách, đó là nhờ vào bốn vị tiên trên trờigắn liền với trái đất nhất từ trước đến nay, đó là những ai? Chính là Kimthánh, Mộc thánh, Thổ thánh, và Hỏa thánh. Khi bốn vị thánh này chung tay hợp sứctạo nên sự sống trên trai đất rất đơn giản và nhanh chóng, còn việc xửa chữacon người ra sao là tùy vào ý Thiên Phụ và Địa Mẫu. Sau này khi sự sống được lậplại rồi, Thiên Phụ và Địa Mẫu đã gián tiếp cho bốn vị thánh này quyền quản lývà trông nom loài người. Chính vì như thế mà tại sao mỗi người đều có một mệnhkim, mộc, thủy, thổ hoặc là hỏa. Thêm vào đó rất nhiều người học phép thuật haylàm nghề gì có liên quan tới tâm linh đều phải nắm rõ thuyết ngũ hành, vì chínhbốn vị thánh này có thể được coi gần như là những người đã ban cho loài người sựsống lần thứ hai. Điều còn đặc biệt thú vị hơn nữa đó là bốn vị thánh này mỗingười đều có một con vật cưng nuôi cho riêng mình, Kim thánh thì có kim long, Mộcthánh thì có mộc lân, thổ thánh thì có thổ quy, và hỏa thánh thì có hỏa phụng.Bốn con vật này chính là bốn con vật tứ linh mà người đời vẫn ca ngợi và thờ phụngcho tới nay. Ngọc Lam nghe ông Halem kể tới đây thì ngắt lời: -Truyềnthuyết mà ông nói nghe rất hấp dẫn nhưng có chỗ không hợp lý. Ông Halem mỉm cười nói: -Con nóita nghe thử coi? Ngọc Lam nói: -Đúng nhưông nói thì ngũ hành phải là năm yếu tố bao gồm kim, mộc, thủy, thổ và hỏa. Vậytại sao lại chỉ có bốn vị thánh? Đáng lý phải là năm chứ? Thế thủy thánh ở đâu?Sao không thấy nhắc tới? Ông Halem cười phá lên, thế rồi ông nói: -Con quảrất tinh ý, quả thật đã là ngũ hành thì phải có tất cả là ngũ thánh, vậy tạisao lại chỉ có bốn? con thử nghĩ coi thủy thánh sẽ là ai? Ngọc Lam ngẫm nghĩ một lúc, thế rồicô hỏi: -Khônglẽ thủy thần là ám chỉ ông trời? Ông Halem vô tay đáp: -Nói đúnglắm, thủy thần chính là ông trời. Vì cho có dù gì đi chăng nữa, vẫn phải có ôngtrời thì mới có sự sống được. Thế rồi ông Halem rướn người nói: -Thựcra trước đây cũng có thủy thần, nhưng ông ta đã bị xóa bỏ rồi, nếu con muốn hiểurõ thêm thì hãy đọc lại truyện Sơn Tinh và Thủy Tinh thì con sẽ rõ. Ngọc Lam gật gù, bây giờ có lẽ là cô ta đã thực sự khâm phục về tài hiểu biết củaông Halem. Ngọc Lam hỏi thêm: -Vậy tạisao ông gọi con là con của Hỏa Thiên Phụng? Ông Halem nhếch mép cười, thế rồiông đáp: -Chắchẳn con cũng còn nhớ mang máng ông nội con, thầy Mạnh mộc phù thủy, thường nóivới con rằng con là đứa con mà ông trời ban cho đúng không nào? Ngọc Lam khẽ đáp: -Dạ. Ông Halem nói tiếp: -Con quảđúng là đứa con mà ông trời ban cho dòng họ nhà con, vì người nhà con nói chocùng cũng hành thiện tích đức. Nói về nhà con, tuy là bây giờ đang gặp hoạn nạnnhưng đó là về vấn đề người nhà con đã can thiệp quá nhiều vào luật nhân quả.Tuy nói là tích đức thì vẫn được thưởng, nhưng tội thì vẫn phải chịu phạt màthôi. Con có biết là phải hành thiện tích đức tới cỡ nào thì người nhà con mớicó được con không? Chỉ tiếc rằng ông nội con đã nhìn lầm, con không phải là concủa mộc thiên lân mà là con của hỏa thiên phụng thôi. Ngọc Lam nói giọng có hơi buồn bã: -Như vậythì có ích gì chứ? Ông Halem đổi giọng: -Con đừngbao giờ tự coi thường bản thân mình và sức mạnh tiềm ẩn mà con đang có. Sở dĩbây giờ con chưa nhận thức được sức mạnh tiềm ẩn là vì con chưa giác ngộ, điềuthứ hai là con còn quá u mê và chưa được đánh thức. Đường học hành của con vôcùng chắc trở, vì con sinh ra không phải để am hiểu về kiến thức của người trầnthế, mà là con sẽ am hiểu về tâm linh và mở rộng kiến thức về đạo lý của cuộc sống.Với đôi tay khéo léo của con, con sẽ ban phát niềm tin và an lành đên cho conngười. Điều con cần làm nhất bây giờ là phải vượt qua, vượt qua được cái thờiđiểm khó khăn này, phải vững lòng con ạ. Ngọc Lam càng nghe ông Halem nóithì càng cảm thấy tuyệt vọng, cô thở dài nói giọng ngao ngán: -Nhưngcon thì làm được gì chứ khi mà bản thân mạng sống của con còn không giữ nổi? Ông Halem nói giọng quyết tâm: -Hãy tinở bản thân con ạ, con sẽ làm được nếu thực sự trong lòng con muốn. Mọi việc đềuở bản thân con, ta sẽ giúp con. Nhưng trước hết ta muốn nói rõ với con một điều,con là hiện thân, là con của Hỏa Thiên Phụng. Thế cho nên con không thể học mộcphép được, con phải học hỏa phép, và ta hứa ta sẽ giúp đỡ con hết cách có thể. Ngọc Lam càng nghe ông Halem nóithì cô còn càng có một chút tự tin hơn. Thế nhưng chợt trong đầu Ngọc Lam lóelên một tia suy nghĩ, ông nội cô thường căn dặn rằng với những tên thầy tà caotay phải cẩn thận, vì người ta mà có cách giúp được mình thì chắc chắn có cáchhại mình. Ngọc Lam vốn là một cô gái thẳng tính, cô nói: -Thứ lỗicho con nhưng có vẻ như ông là người biết khá nhiều, hay nói cách khác có vẻnhư ông là một ông thầy cao tay. Ông mạn phép cho con hỏi ông là ai? Và bức tượngmà người con gái kia đang ngồi thiền đằng trước là mô phỏng ai? Ông Halem vẫn ngồi im lặng lắngnghe Ngọc Lam nói mà mỉm cười. Ngọc Lam sợ rằng mình mạo phạm người tốt, vì sâuthẳm trong thâm tâm như có điều gì đó mách bảo cô rằng ông Halem là người tốt,phải chăng chính là cái cảm giác thư thái an nhàn mà cô cảm nhận được khi bướcvào đây? Ngọc Lam vội nói thêm: -Nếucon mà lỡ mạo phạm tới ông thì ông cho con xin lỗi, con thực sự chỉ tò mò quámà thôi chứ tuyệt đối không có ý… Ông Halem cắt ngang lời: -Khôngsao con ạ, ta biết trong đầu con đang rối bời chuyện gia đình, ta không tráchcon đâu. Bức tượng mà Liên đang ngồi thiền trước mặt kia là tượng của Thiện TaiThánh và Khắc Tử Lão đó. Ngọc Lam nghe hai cái tên thì càngcảm thấy lạ lẫm vô cùng, chưa kịp hỏi thì ông Halem đã quay đầu về phía Liên gọi: -Liênra đây thầy bảo. Liên ghe tiếng ông Halem gọi thì mởmắt đứng dậy từ từ ngồi xuống cạnh ông ta. Ngay khi Liên vừa đứng dậy thì mùihương thơm hoa sen cũng như biến mất. Ông Halem cầm lấy tay Liên nói: -Liênđây chính là hiện thân của một bông hoa sen dưới tọa Phật Tổ đó con. Ngọc Lam nhìn Liên mà không nói lênlời, thế nhưng rồi cô quay ra hỏi ông Halem: -Thứ lỗicho con hỏi cái này trước, Thiện Tai Thánh là ai? Và Khắc Tử Lão là ại ạ?
|