Ngốc, Em Là Của Tôi
|
|
CHAP 15
Nhỏ ra sau trường đã thấy nó.
"Sao tránh tao ? " nó không không quay lại nhìn nhỏ hỏi.
" Sao mày lại dấu tao ? " - không trả lời nó , nhỏ hỏi lại
" Tao làm vậy cũng là muốn tốt cho mày thôi "
" Thật không , hay là mày sợ tao làm vướng chân mày ? "
Nó im lặng , từ chối trả lời câu hỏi của nhỏ
" Từ nay coi như tao không có người bạn như mày" - nhỏ tức giận , nói bừa
"Thật không ?" - nó nhướng mày hỏi lại.
" Thật "
" mày xác định ? "
Nhỏ hơi lưỡng lự nhưng cũng gật đầu . Nhìn thấy cái gật đầu từ nhỏ, nó không nói nữa , xách balo bỏ đi về
Cả tuần nay nó không đến trường kể từ lúc nó bỏ đi , nhỏ lo lắng không thôi , đi ra sau trường và tự trách mình sao lại làm như vậy , nó cũng chỉ muốn tốt cho nhỏ thôi mà , nghĩ vậy nhỏ bật khóc .
"Đừng khóc, Cậu khóc....... tớ đau lắm " - cậu ngồi xuống bên cạnh và đưa tay lau nước mắt cho nhỏ.
Giật mình vì câu nói của cậu.... nhỏ nín khóc , đơ người ra nhìn cậu.
"Không phải cậu nghe lầm đâu , tớ thích đã cậu ngay lần đầu gặp nhau '- cậu nhìn nhỏ nói.
" Tại sao ? " - nhỏ ngước đôi mắt đỏ hoe lên hỏi
" Tớ cũng không biết , tớ chỉ thấy rằng trái tim tớ rất vui khi trên môi cậu luôn nở nụ cười nhưng cũng rất đau khi cậu khóc " - Cậu cầm lấy tay nhỏ đặt nên trái tim mình
" Và cậu hãy hứa rằng đừng vao giờ làm nó đau nữa nha" - Cậu mỉm cười hiền
Lúc này , nhỏ nhìn tay mình đang được bao bọc trong vòng tay ấm áp của cậu , có cảm giác bình yên và an toàn rồi lại nghĩ đến những gì cậu nói , mặt nhỏ dần dần đỏ lên như quả cà chua
"Thật sao" nhỏ hỏi lại.. vì tim nhỏ đang đập liên hồi như đang chạy maratong
" Ừm , vậy cậu có thích tớ không ? " - cậu hỏi nó
" tớ ........ tớ có " - nhỏ đỏ bừng mặt
" Cậu có thích tớ ? " - cậu nghe lầm chăng
" Ừm "
" Vậy làm bạn gái tớ nha ? " - cậu thì thầm bên tai nhỏ
" Cái này ...... sao cậu lại..................khó nói quá "
"Cứ nói đi , dù cậu nói Yes hay là No hì cậu cũng là bạn gái tớ " -cậu bá đạo nói
" thế cậu còn hỏi làm gì ?
" Tớ muốn cậu xác nhân "
" tớ..... đồng ý "
" Thật sao , cảm ơn cậu " - cậu mừng quýnh lên , tiến lên ôm lấy nhỏ vào lòng và hôn lên đôi môi nhỏ .
Nhỏ đứng hình , nụ hôn ........... nụ hôn đầu của nhỏ , nhưng dù sao giờ 2 tụi nó cũng là người yêu nên nhỏ vòng tay ôm lấy cậu , vụng về đáp trả
....... .............. Sau khi tỏ tình thành công với nhỏ thì cậu hạnh phúc đưa nhỏ về nhà....
Đã hơn 1 tuần không gặp nó , hắn cảm thấy chán nản , cũng chẳng đoái hoài gì đến việc học. Sách cặp đến lớp không thấy nó thì hắn lại bỏ về...... ........Còn nhỏ và lam lo lắng vô cùng nhưng lại không biết tìm nó ở đâu nên chỉ biết im lặng chờ đợi. Chắc nó giận nhỏ lắm
"Hôm nay lại thiếu Hân à ? " cô chủ nhiệm khó chịu nói....
"Ai nói thiếu tôi" -nó cất giọng bất cần đời , ung dung sách balo vào lớp....
Hôm nay trông nó hốc hác vô cùng , gương mặt xanh xao tiều tụy , đôi mắt thâm quầng cùng với đôi môi tái nhợt ....Nó đi xuống chỗ ngồi
"Mày sao vậy moon" - 2 nhỏ quay xuống hỏi lo lắng nó.
"Không " - nó lạnh lùng quay đi , không phải vì nó giận nhỏ , mà vì nó không muốn 2 nhỏ lo lắng thêm nữa....
" cô đi đâu mấy ngày hôm nay vậy ? " -hắn khều vai nó...
Khẽ nhăn mặt ,nó không trả lời...
"Này" -hắn lại khều .. Lần này nó la lên , tay hắn có gì đó ươn ướt , hắn nhìn thì hoảng sợ , máu.....là máu của nó..
"Cô bị sao vậy" hắn lo lắng.
"Suỵt" -nó đưa tay lên miệng, ra giấu bảo hắn im lặng. Sau đó gục ngay xuống bàn ngất đi....... Ngồi bên cạnh hắn lo lắng không chịu nổi nên bế nó chạy ngay ra ngoài....... Sau khi đưa nó xuống phòng y tế thì.....
"Vết thương rất sâu,các em hãy đưa em ấy đến bệnh viện".- cô y tá lo lắng nói ....... Hắn vội vã bế nó lên... Nó hơi tỉnh dậy , nghe thấy lời cô y tá nên níu tay hắn , nó lắc đầu.
"Đừng" -nó thều thào sau đó ngất đi
|
CHAP 16 " Đừng " - nó chỉ kịp thều thào xong rồi ngất đi
Hắn bỗng thấy tim như bị ai đó bóp nghẹn , khó thở đến cực điểm , vội vàng đưa nó đến bệnh viện . Nó được cái bác sĩ đẩy vô phòng cấp cứu . Còn hắn ngồi ngoài ghế đợi mà như ngồi trên đống lửa . Nhìn xuống chiếc áo xanh lam của mình đã được thấm đẫm màu đỏ thẫm , màu đỏ của máu , cuả sự chết chóc . Anh tưởng tượng lại gương mặt tái xanh , mắt nhắm nghiền , 2 tay buông thõng của nó mà cảm thấy trái tim mình sao ngừng đập . Nỗi sợ hãi bao trùm khắp cơ thể khiến anh không kìm được mà hơi run lên . Đầu óc trì trệ mất hoàn toàn đi sự minh mẫn hằng ngày . Anh sợ , thực sự rất sợ . Mặc dù là bang chủ của 1 bang hùng mạnh trong thế giới ngầm , từng thấy mấu rất nhiều , nhiều đến nỗi mà hắn coi nó như 1 điều rất đỗi bình thường , nhưng khi nhìn thấy máu của nó dính trên người mình , hắn lại không kìm được mà cảm thấy sợ hãi
1 lúc sau nhỏ , Lam và cậu cũng tức tốc chạy đến bệnh viện , chỗ nó đang phẫu thuật . Nhỏ và Lam thì cứ khóc đến nỗi đỏ cả mắt , còn 3 người kia thì chỉ ngồi đó , im lặng đến thẫn người ra . Không khí xung quanh tràn ngập lo lắng .
.......1 tiếng trôi qua mà bọn hắn cảm thấy dài như 1 thế kỉ , cứ đứng ngồi không yên
" Ting " - đèn trong phòng phẫu thuật tắt , bác sĩ bước ra , bọn hắn liền lao ngay ra hỏi dồn dập
" Bác sĩ ơi nó có làm sao không ạ ? "
" Có nghiêm trọng không ? "
" Chừng nào thì cô ấy khỏe lại "
............bla ............bla..............bla
" Mọi người cứ bình tĩnh , cô bé không sao , chỉ bị ngất do mất máu quá nhiều và vị 1 vết đâm khá sâu ở bụng . Nhưng giờ thì ổn rồi , cứ để cho con bé nghỉ ngơi , chắc khoảng đêm nay hoặc ngày mai sẽ tỉnh " - trả lời hết câu hỏi của tụi nó , bác sĩ mỉm cười rồi bước đi
Nói cảm ơn xong , 3 người kia định vào thăm nhưng hắn cản lại
" Các cậu về nghỉ ngơi đi , chuyện ở đây để tôi lo được rồi "
" Nhưng tụi tôi muốn vào thăm nó " - nhỏ cãi lại
" Hay anh để bọn tôi coi nó cho " - lam nói
" Không được , bác sĩ dặn phải để cho cô ấy nghỉ ngơi , thể nào các cậu vào đấy cũng khóc lên khóc xuống thì làm sao nó nghỉ ngơi được ?
Thấy hắn nói cũng có lý , 3 đứa tụi nó đành lủi thủi ra về , còn hắn thì bước vào trong , ngồi cánh giường nó . Nhìn nó lúc này trông chẳng có sức sống gì cả , mặt thì trắng bệch do mới mất máu, đôi môi ái nhợt , gương mặt hốc hác , mắt thâm quầng làm hắn nhìn mà cảm thấy đau lòng . không biết suốt 1 tuần nó vắng mặt đã làm cái gì mà ra nông nỗi này
" hazzz, tôi phải làm gì với em bây giờ ? ''
Hắn cứ ngồi bên cạnh nó đến khi trời xẩm tối .
" Mày về nhà nghỉ ngơi đi , để tao coi Hân cho " - cậu bước vào từ lúc nào mà hắn không biết , có biết chắc cũng không thèm để ý
" Không " - hắn dứt khoát trả lời
Cậu bó tay , chỉ biết lắc đầu với tính cố chấp của hắn
" Mày định cứ ngồi đây cho đến sáng à ? "
Hắn từ chối trả lời
" Nếu không thì mày cũng về làm VSCN đi chứ , định để Hân tỉnh dậy rồi nhìn thấy mày trong bộ dạng này à ? "
Thấy cậu nói cũng có lý , hắn bèn đứng dậy nói
" Tao về lát tao quay lại , cô ấy tỉnh dậy thì gọi ngay cho tao nha "
Cậu gật đầu tỏ vẻ đồng ý . Lúc hắn đi ra đến cửa , cậu bỗng hỏi
" Mà mày yêu Hân không ?"
Câu hỏi đó làm hắn khựng lại trong giây lát , nhưng lại tiếp tục bước đi , không trả lời . Cậu chỉ biết lắc đầu
" Hỏi cho có vậy thôi chứ tao biết thừa lòng mày mà " - cậu nghĩ thầm rồi đi ra ngoài cửa đứng hóng gió
Cậu vừa đi ra nó liền mở mắt . Thật ra thì nó tỉnh từ lúc cậu bước vào nhưng nó vẫn nằm in , giả vờ hôn mê . Nó nhớ lại sao mình lại nằm ở đây
............................................HỒI TƯỞNG............................................
Thực ra 1 tuần qua nó nghỉ học để xử lý chuyện trong bang chứ không phải là giận nhỏ . Trên đường đến trường nó cảm thấy có người theo dõi nên càng thận trọng . Đúng như nó đoán , khi nó đi qua 1 đoạn đường vắng thì thấy có 1 chiếc moto tiến lên , 2 thằng con trai lực lưỡng bước xuống chặn đường nó
" Cô em đi đâu thế ? "- 1 thằng nhởn nhơ lên tiếng
Nó không trả lời , đáp trả tụi kia bằng ánh mắt khinh bỉ
" Mày làm kiêu hả ? " - Thấy nó không thèm trả lời , 1 tên tức tối hét
" Đã xấu lại còn làm vẻ nữa" -( vì nó cải trang)
" Có chuyện gì ? "- nó lạnh lùng lên tiếng
" Hazz , không biết cô em động vào ai mà để người ta thuê bọn anh xử đó "- 1 thằng lên tiếng
Nó âm thầm cười khinh trong lòng , đúng là ngu mới thuê 2 kẻ ngốc này
" Vậy thì làm cho nhanh đi " - nó lạnh lùng
2 tên kia hơi bất ngờ trước câu trả lời của nó , nhưng cũng đồng lọat xong lên . Nó thấy thế bèn ném cặp sang 1 bên, lao vào chiến đầu , 5 phút sau nó đã xử gọn gàng . Đứng dậy , nó ném cho tụi kia ánh mắt khinh thường và bước đi . Nhưng chưa được mấy bước thì nó bỗng cảm thấy đau nhói ở bụng .
" Cmn chứ, dám đánh lén hả ? "- nó chửi thầm , định quay lại dần cho tên kia 1 trận nhưng chúng đã leo lên xe phóng đi mất . Nó đành lết thân về lớp
..........................................hiện tại............................
Càng nghĩ nó càng thấy tức giận , hỏa khí bốc lên ngùn ngụt . Lất điện thoại gọi cho Rin
" Cậu tìm ngay 2 tên đánh lén tôi hôm qua, mai tôi về bang xử " - nó nói giọng âm lãnh ( vì trong đôi kính nó đeo có gắn camera mini )
Khỏi phải nói là Rin biết nó giận như thế nào , nhưng nghe nó nói hình như là bị đánh lén , cậu lo lắng hỏi
" Cậu có làm sao không ? "
" Tôi không sao , tìm nhanh nhất có thể "
" ok" - nói xong cậu liền cúp máy , trên môi nó nở ra nụ cười thật đẹp - nhụ cười của 1 sứ giả địa ngục
Cậu bước vào thì thấy nó đã ngồi đó, vội hỏi
" Cậu tỉnh khi nào vậy ?"
" Vừa mới tỉnh thui " - nó đáp
" vậy để tôi gọi cho Phong đến nha , nó lo cho Hân lắm đó " - không đợi nó trả lời , cậu liền lấy điện thoại ra gọi cho hắn
Giờ nó mới nhớ đến hắn và cuộc trò chuyện giữa cậu và hắn , nó bỗng thấy có cảm giác gì đó trong lòng và nó cũng thật sự tò mò về câu trả lời của hắn
|
chap 17
" Alo , Hân tỉnh rồi đấy , mày ..." - cậu nói qua điện thoại
" Rụp .......Tít .........Tít " - hắn chỉ nghe mỗi câu đầu rồi tắt máy , không thèm để cho cậu nói hết câu
" Hazz , cái thằng này , chỉ vậy là giỏi " - cậu lắc đầu lầm bầm
5 phút sau , hắn có mặt ngay trong phòng nó .
" Mày đi trực thăng đến đây hay sao mà nhanh vậy , tao nhớ nhà mày cũng không gần đây mà " - thấy hắn , cậu ngạc nhiên nói
Hắn không thèm trả lời , chỉ nguýt hắn 1 cái thật dài . Nhận được cái lườm của hắn , đầu cậu hiện lên đầy dấu ????
" Mình nói gì sai à ? - cậu vắt óc nghĩ
" Hay là báo cho 2 đứa kia biết nha "
" Mày chưa uống thuốc à ? giờ này mấy giờ rồi . Để mai . Mà mày cũng phắn về luôn đi , tao ở đây coi cho "
" Từ từ , việc gì mày phải đuổi tao như đuổi tà thế " - cậu ấm ức nói
Đi qua hắn , cậu lầm bầm
" Đúng là thằng mắc dịch , trời đánh "
" Ngon nói lại lần nữa xem "- hắn đe dọa
" Á........"- cậu chạy như bay ra ngoài
Nó bật cười to , lắc đầu trước cái tính trẻ con của 2 người này . Nghe thấy tiếng nó cười , hắn xấu hổ , đi đến ngồi bên giường nó
" khụ ..... cô đỡ hơn chưa ? " - hắn đánh trống lảng cho bớt xấu hổ
" Cám ơn , tôi cũng đỡ rồi . Mà anh đưa tôi đến đây à ? "
" À , ừm , tại cô ngất nên tôi .........."
Không khí trong phòng bỗng trở nên ngượng ngùng
" Khụ ....... mà sao cô lại bị như vậy ? "
Nghe thấy hắn nhắc lại chuyện này , nó lạnh lùng nói
" Không , chỉ gặp 1 chút vấn đề "
Thấy nó đổi giọng , hắn biết ý cũng không bàn về đề tài này nữa
" Cô nghỉ ngơi cho khỏe đi , 2 bạn của cô lo lắng lắm đấy "
" Ừ , anh cũng nghỉ đi " - nó nói , định nằm xuống . Thấy thế , hắn nhanh chân ra đỡ nó . Khoảng khắc hắn cầm tay nó , trong 2 người đều bắt đầu nhen nhói 1 thứ tình cảm đẹp đẽ .
Nó vội vàng rút tay lại , nằm xuống trùm chăn kín mình để che đi bộ dạng ngại ngùng , hắn cũng chẳng khá hơn gì , cứ lúng túng đứng đó
" Tôi ngủ trước , anh cũng ngủ sớm đi " - nó nói vọng ra
" Ngủ ngon "- hắn trả lời .
Ngồi đó hắn suy nghĩ về cảm giác vừa xuất hiện bất chợt và cũng nghĩ về câu hỏi của cậu
" Cảm giác đó là gì vậy ta , không lẽ mình thích hân , chắc có lẽ đó là cảm xúc nhất thời thôi " - hắn chối . Ngồi tự kỉ 1 hồi rồi cũng quay ra , tựa đầu vào giường nó , ngủ
...........Sáng sớm , những tia nắng vào tinh nghịch khẽ luồn qua ô cửa sổ , chiếu lên khuôn mặt thiên sứ của nó . Hàng mi dài cong vút rung rung, khẽ mở . Nó định ngồi dậy thì cảm thấy có ai đó đang giữ tay mình . Ngạc nhiên , nó quay qua thì .......tim khẽ ngừng đập trong giây lát . Nó có cảm giác đang ngắm nhìn 1 thiên sứ . Tia nắng vàng chiếu lên 1 nửa khuôn mặt hắn , mái tóc vàng kim khẽ ánh lên trong nắng cùng với làn da trắng và hàng mi dày . Nó cảm thấy rằng trước mắt mình là 1 thiên thần đang say giấc ngủ , thật đẹp . Giật mình vì suy nghĩ ấy , nó vội lắc đầu để xua tan hình ảnh đó
Hắn đang ngủ thì bị tiếng động làm tỉnh giấc , thấy nó lắc đầu , hắn tưởng nó bị gì , vội lo lắng hỏi
" Cô làm sao vậy , đau đầu à ? "
" Tôi không sao "
" Ừm , vậy cô đợi ở đây , tôi xuống dưới kia mua đồ ăn cho " - nói rồi hắn vào làm VSCN , xong xuôi liền đi xuống mua cho nó .
Thấy hắn đi rồi nó cũng vào làm VSCN , vừa mời bước ra thì đã thấy 2 con bạn thân lao vào , nắn tay nắn chân , khóc như mưa nói
"Mày đỡ hơn chưa vậy ? " - nhỏ hỏi
" Cậu bị làm sao mà ra nông nỗi này vậy ?"- lam vừa khóc vừa hỏi , còn cậu thì chỉ đứng đó nhìn
" Thôi , chẳng phải tao còn sống nhăn răng ra đây thây , khóc lóc cái gì ? "- nó nói đùa
" Giờ này còn đùa được à ? "- nhỏ lườm
" Khụ ..... không biết ai nói sẽ không có người bạn như tôi nhỉ ? "- nó nói , cố ý liếc nhìn nhỏ
" Hì , tại lúc đấy tao giận quá, mà cũng tại mày nữa cơ , ai mượn ......"- nhỏ cố biện minh
" Thôi , mọi chuyện đã qua rồi thì cho qua luôn đi " - lam lên tiếng
Giờ nó mới để ý đến cậu , cậu cứ đứng 1 góc lẳng lặng nhìn nhỏ với ánh mắt yêu thương , nó hơi nghi nghi , nói
" Ê Kun , ông làm gì mà nhìn bạn tôi quá trời vậy , bộ kết nhỏ rồi hả "
" Đâu có "- nhỏ nói quýnh lên
" Ơ , tao nói ổng cơ mà, sao mày phải quýnh lên thế, nghi lắm nha "- nó xoa xoa cằm nghĩ. giống hệt như ông cụ non
" Thì tớ với Như chính thức quen nhau " - cậu nói làm nhỏ đỏ bừng cả mặt
" Ghê nha , bà dấu tụi này nha " - nó và lam đồng thanh trêu nhỏ
" Thì tại..........."- mặt nhỏ giờ đỏ hơn cả quả cà chua , chỉ muốn tìm 1 cái lỗ để chui xuống
" Có chuyện gì mà mọi người vui vẻ vậy " - hắn từ ngoài cửa bước vào
" Kun với Như thành 1 đôi rồi đó" - Lam lém lỉnh trả lời
" Ghê vậy , sao ông tiến hành nhanh vậy , bộ sợ có người giành mất sao "- hắn cũng góp tiếng làm nhỏ và cậu ngại muốn độ thổ
.................... Ngồi nói chuyện xong , bọn hắn đi ra làm thủ tục xuất viện cho nó ..................
Về đến nhà , nó lấy cớ là mệt , đi lên luôn phòng .
" Rin , cậu điều tra được chưa ? " - nó nói
" Rồi , cậu đến bang đi , bọn chúng đang ở đây "
" ok " - nó đáp với giọng lạnh lùng , khóe miệng nhếch lên tạo thành 1 nụ cười - nụ cười của ác quỷ địa ngục
Nó vào làm VSCN , tẩy hết lớp phần ngụy trang , nó mặc chiếc áo da màu đen đính đá , quần dài màu đen bóng tôn lên đôi chân thon dài kết hợp với đôi bot cũng màu đen . Trông nó lúc này chẳng khác gì xã hội đen . Nó xuống gara lấy chiếc moto ra , phóng như bay tới bang
" Chào mấy cưng , lại gặp nhau nữa rồi " - nó bước vào , đứng trước mặt 2 thằng hôm đó đánh lén , nói cợt nhả
" Cô là ai , sao lại bắt tụi tôi ? "- 1 tên hỏi ( vì no không cải trang nên hắn không nhận ra)
" Hỏi hay lắm , thế cưng có nhớ cô gái lúc trước 2 cưng chặn đường đánh không "
Nghe nó nhắc lại , 2 tụi nó thoáng chốc người cứng đờ, mặt trắng bệch
" Cô ........cô ......chẳng lẽ....?"
" Đúng , người đó là tôi "- nó nhướng mày nói
2 tên kia nghe được câu trả lời, mặt liền trắng bệch như không còn chút máu
" Nói , người đứng sau là ai , may ra tôi còn tha cho các người "- nó dụ dỗ
" Chúng tôi không biết"- tụi nó cứng rắn nói
" 2 người không nói phải không ? "
" Chúng tôi không biết "- bọn chúng lặp lại
'' Được , nếu các người muốn vậy . Rin , sai người đem bọn chúng đánh đến khi nào chịu khai thì thôi"- nói xong nó bỏ đi , mặc cho tiếng la hét ở đằng sau
............1 lúc sau nó quay lại
" Đưa bọn chúng ra đây " - nó ra lệnh
Đàn em của nó liền lôi 2 thằn đó ra . Mặt thằng nào thằng ấy đầy máu , khắp người bầm dập
" Giờ chịu nói chưa"
bọn chúng không tả lời , thấy thế nó cười lạnh
" được , tụi bây muốn vậy đó"
" Đánh gãy tay bọn chúng "- nó lạnh lùng ra lệnh
" Rắc ..........á..............aaaaaa" - tiếng xương gãy và tiếng hét đồng loạt vang lên sau đó , còn nó thì đứng đó nhìn như không có chuyện gì
" Tụi tôi nói , tụi tôi nói "-bọn chúng van xin
"Nói thử xem nào " - nó nhướng mày
"La do cô Mỹ Uyên và cô Ngọc Oanh thuê bọn tôi làm "
"Nói ngay từ đầu thì có phải tốt hơn không ? Thả bọn chúng đi "- nó ra lệnh
Được thả , bọn chúng chịu đau , chạy chối chết ra ngoài . Còn nó đứng đó , nở nụ cười nửa miệng - 1 nụ cười chết chóc , lạnh lùng nói
" Các cô muốn chơi , tôi sẽ chơi đến cùng "
|
CHAP 18
" Các cô đã muốn chơi thì tôi sẽ chơi đến cùng " - Nó nhếch môi cười đểu , nói xong liền quay qua dặn dò Rin
" Anh cho người thu dọn chỗ này đi , xong rồi thì cũng về nghỉ sớm đi " -Tuy lời nói của nó lạnh lùng nhưng pha lẫn một chút quan tâm của nó, làm cho lòng Rin bỗng có cảm giác 1 dòng nước ấm chảy qua, anh khẽ mỉm cười dịu dàng mà chỉ dành cho nó và chợt nhớ đến vết thương của nó , không khỏi lo lắng hỏi
" Em không bị gì chứ ? "
" Không sao , chỉ bị thương nhẹ thôi " -nó mỉn cười trấn an Rin , đây là người duy nhất nó quan tâm và bộc lộ con người thật của mình . Rin là người đầu tiên đã giúp đỡ khi nó mới thành lập bang này , và anh cũng giúp nó gánh vác hầu như mọi công việc , chỉ khi nào có việc quan trọng thì nó mới ra mặt . Vì thế, nó coi Rin như 1 người anh trai , nhưng với Rin thì tình cảm đâu chỉ dừng lại ở mức tình yêu của anh trai dành cho em gái lại
" ừ, vậy thì em về nghỉ sớm đi , mai còn phải đến trường nữa đó , mọi chuyện ở đây để anh lo . mà vụ này em định làm gì ?"
" Cùng chơi chút cho vui , thui bye anh " - nói xong nó bước ra ngoài, leo lên con chiến mã màu đen huyền thoại của mình , phóng như bay trên đường
..................................................ngày hôm sau .........................................
" Ê , 2 con heo lười kia......... , mau dậy nhanh lên " - nó đứng ngoài cửa phòng của nhỏ và Lam , rống to
" Trời ơi , mày làm ơn làm phước tích đức cho con cháu nên hãy vặn nhỏ volum của mày đi , mới sáng ra mà la làng la sớm"- Nhỏ lầu bầu dụi mắt đi ra nhưng không quên giễu cợt nó mở cửa
" Ta cho 2 bọn mi 10 phút " -giọng nó đanh lại vang lên
" 20p đi " - nhỏ với Lam mặc cả và khuyến mãi thêm một cái nháy mắt đáng yêu
" 14 p "
"18p"
" 15p , không mặc cả , không thì bọn mi đi ăn bánh mì khô " - nó tuyệt tình ra lệnh
" ok ok , 15p , có mặt liền "- nói xong nhỏ và Lam phi như bay vào wc làm vscn.
Xong xuôi, 3 tụi nó kéo nhau đến trường, nó vừa đi mà vừa cười, mất hết cả hình tượng thường ngày .
" Bà nghĩ gì mà cười khủng bố quá vậy ? "- nhỏ nuốt nước miếng , hỏi
"không có gì , nhanh lên sắp muộn học rồi kìa "
Bước vào lớp , tụi nó và chỗ ngồi mọi ngày , còn nó thì đang cười thầm vì ánh mắt ngạc nhiên lẫn khó hiểu của Mỹ Uyên và Ngọc Oanh dành cho nó . Nó liền đứng lên , đi về phía 2 nhỏ và nói nhỏ nhẹ
" Mình có thể ra sau trường nói chuyện không ? "
Có hơi ngạc nhiên nhưng 2 nhỏ cũng có phần sợ sệt , song 2 cô ả cũng đứng dậy , đi theo nó
" 2 bạn cho mình xin lỗi về những chuyện đã gây ra được không ?"- nó tỏ vẻ hối lỗi , nói
" Nay mày bị cái gì à ? "
" Không phải , mình thật sự xin lỗi 2 bạn , 2 bạn tha cho mình được không ?"
" À , nếu mày biết điều 1 chút thì có tốt hơn không , hãy tránh xa anh Kevin và Kun ra , rõ chưa ? "
" Ừm , mà tối nay 2 bạn có thể cùng mình đi đến chỗ này được không ? "
2 ả nghi hoặc nhìn nó . Nhận thấy sự nghi hoặc từ ánh mắt 2 ả , nó khẽ cười nói
" Mình định mời 2 bạn đi đến 1 quán bar mới mở của anh họ , để chơi và cũng là để xin lỗi"
" Vậy thì được , bar đó ở đâu ? "
" Đó là bả ROSE BLACK , ở đường xxxx , tối các cậu nhớ đến nha "
" Được rồi " - nói xong 2 ả kiêu ngạo bỏ đi , không kịp nhìn thấy nụ cười quỷ dị trên môi nó
...........................................TẠI BAR ROSE BLACK ...................................
Không khí ở đây ồn ào , náo nhiệt bỗng trước cửa bar xuất hiện hai cô gái trang điểm lòe loẹt, ăn mặt hở hang đến nổi không thể hở được nữa . Mỹ Uyên và Ngọc Oanh cố tỏ ra quyến rũ nên sửa dáng đi bình thường thành ỏng ẹo muốn ói. Khi hai ả tới quầy pha rượu đồng , thấy nó đã ngồi đấy , hôm nay nó mặc vẫn là bộ đồ da màu đen bó sát người , tôn lên vóc dáng quyến rũ làm 2 ả ghen tị
" 2 bạn đến rồi à ? "- nó cười nói
" Ừ , cho 2 ly Whisky " - 1 trong 2 ả gọi , đồng thời có sự xuất hiện hai chàng trai đẹp trai khôi ngô ,tuần tú nhưng không bằng Kevin và Kun được. Bốn người làm quen và nói chuyện với nhau hình như rất vui vẻ. Nó thấy tình hình đang tuận lợi tiến hành nên chỉ chào hỏi hai ả qua loa.
" Hai bạn ở đây chơi nha mình có việc bận nên đi trước, hai người cứ vui chơi thoải mài đi nha " - Nó cố nặn ra một nụ cười lấy lòng trước khi đi.
Ra ngoài , nó lấy điện thoại gọi cho nhỏ và Lam để 2 người khỏi lo lắng
" 2 bà ngủ trước đi nha , hôm nay tao có việc bận nên về khuya "
" Mày thì ngày nào chả bận , bỏ tụi tao bơ vơ ở nhà 1 mình nè "- nhỏ trách
" Thật không đó , hay lại nhắn tin với anh Kun " - nó trêu
Nhỏ nghẹn họng , không nói được gì , thấy thế Lam nói đỡ
" Mày nhớ về sớm đấy nhá "
" Ừm , tao cúp máy đây "
Sau khi nó đi, hai chàng trai kêu rượu ra. Bốn người vừa nói chuyện vừa uống rượu, mà hình như chỉ có 2 ả uống. Nói chuyện chưa tới đâu thì hai ả cảm thấy choáng váng, 1s sau đó hai ả nằm ngủ không biết trời đất gì.
" đem lên phòng tổng thống và , chờ tôi " -nó lạnh lùng ra lệnh
"dạ" -2 chàng trai cung kính trả lời.
1 lúc sau 2 ả lờ mờ tỉnh dậy , thấy mình bị trói trên giường và nó đang ngồi trên sofa , tay cầm ly rượu khẽ lắc nhè nhẹ
" Đây là đâu ? " - 1 trong 2 ả hỏi
" Có quan trọng không ? "- nó nói giễu cợt
Nhận thấy sự thay đổi trong thái độ của nó , 2 ả lo lắng hỏi
" Mày định làm gì ? "
" Hình như mày chẳng coi lời tao nói ra gì cả , dám sai người chặn đường tao " - nó nói bâng quơ làm 2 ả mặt tái mét , người run cầm cập
" mày ...........mày ..."
" Tao gọi người đến đặc biệt hầu hạ 2 tụi mày nè "
Dứt lời , 2 người con trai vừa nãy bước vào và tiến lại gần 2 ả
Đi gần ra tới cửa , nghe thấy tiếng 2 ả khóc lóc cầu xin , nó nói mà không quay lại
" Bọn mày vì 2 thằng con trai mà làm như vậy thì có đáng không ? Mà cho dù bọn mày có làm thì hắn ta có để ý tới bọn mày không ? "
" Tao xin lỗi .............mày làm ơn ......"- 2 ả khóc lóc tùm lum cầu xin khi trông thấy 2 người kia có ý định cởi quần áo
" Hazz , lui ra đi "
" Đây là lần cuối cùng tao tha cho bọn mày đấy "
Nói xong , nó bỏ đi , đi dạo trên đường mà nó cứ suy nghĩ lung tung về mọi chuyện và bỗng nó nhớ tới hắn . Nó nhớ tới nụ cười của hắn, nhớ tới ánh mắt dịu dàng của hắn dành cho nó khi nó vô tình bắt gặp , nhớ tới hắn chăm sóc nó ân cần, tỉ mỉ lúc ở bệnh viện. Nó lắc đầu lia lịa để xóa hình ảnh của hắn ra khỏi đầu. Cũng nhờ đó, nó mới biết được mình đang đi lạc vào con hẻm vắng tanh, im lặng đến phát sợ. Vì là người nhạy cảm và đã qua huấn luyện nên nó có giác quan phát triển hơn người thường, cũng không khó gì để nó có thể nhận ra có người theo dõi mình.
"ra đi"- hai chữ lạnh thấu xương được phát ra từ nó.
Từ trong bóng tối xuất hiện 4 người đàn ông cao, to vạm vỡ. Nó nhìn thấy họ cũng không có biểu hiện gì khác vẫn điệu bộ bình thường đó.
" các người do ai phái tới?- " nó hỏi với khi thế lấn áp.-
" không nói thì đừng trách "- câu nói vừa dứt thì 1 tên trong 4 người đàn ông đó đã văng ra xa. Thật kinh khủng, nó ra đòn như chớp mắt. Hai bên giao đấu ác liệt thì bỗng nhưng trong bóng tối xuất hiện 1 tên cầm dao hướng nó đâm tới . Vì đang mải đánh nhau với 3 tên kia nên nó không tránh kịp. .............*phập *......... con dao đã đâm sâu vào bụng Mỹ Oanh trước ánh mắt ngạc nhiên của nó
|
CHAP 19 :
" Phập....." - con dao đâm sâu vào bụng Ngọc Oanh trước ánh mắt ngạc nhiên và ngỡ ngàng của nó
Sau âm thanh ấy , tất cả những người có mặt ở đó, bao gồm cả nó đều đồng loạt đơ 10s . 4 người kia hoàn hồn đầu tiên , thấy tình hình không ổn bèn bảo nhau leo lên xe moto , phi như bay đi mất . Tiếp đó Mỹ Uyên cũng bừng tỉnh lại , vội vàng lấy điện thoại ra , gọi 115
" A lô , cho 1 xe cứu thương đến đường xxx , nhanh lên, có người gặp nạn "
Gọi xong , cô vội chạy ra và đỡ lấy Ngọc Oanh , trong mắt lộ rõ vẻ lo lắng cùng bất an , khuôn mặt tái mét , miệng lẩm bẩm gọi
" Em ráng chịu 1 tí nữa nha , xe sắp đến rồi "
Ngọc oanh nhìn vết thương trên bụng mình , rồi lại nhìn nó , cuối cùng ngẩng đầu lên cười nói , như để trán an cô
" Vâng "
5 phút sau , tiếng còi xe cứu thương inh ỏi vọng từ xa đến , to dần lên . Mỹ uyên cùng các bác sĩ cẩn thận đưa Ngọc Oanh lên xe , rồi cô cũng ngồi vào đó cùng Ngọc Oanh đến bệnh viện , hoàn toàn quên mất sự tồn tại của nó ở đây'
Về phía nó , từ lúc diễn ra sự việc đến giờ nó vẫn đứng bất động , không di chuyển , đôi mắt trống rỗng vô hồn cùng gương mặt mờ mịt nhìn theo hướng xe cứu thương . Hiện giờ trong đầu nó đang đấu tranh dữ dội . Đầu óc nhạy bén hàng ngày giờ như đình trệ , mờ mịt không rõ chuyện gì xảy ra .
Trong trí óc nó hiện lên bao nhiêu nghi vấn cùng câu hỏi . Tất cả đều cần 1 lời giải đáp thỏa đáng .
" Tại sao 2 người kia lại ra tay giúp mình ? Chẳng phải họ luôn ghen ghét , không vừa mắt với mình sao ? Thậm chí còn thuê cả người đánh nữa . Mà mình bị thương không phải là điều họ luôn muốn sao , nếu thế thì vì sao lại giúp ? Chẳng lẽ lại có âm mưu gì chăng ? Mà lúc nãy con dao đó đâm thật , chắc không phải trò dàn dựng của họ . Nếu vậy thì ai là người đứng sau chuyện này ? "
1 mớ suy nghĩ hỗn độn cứ xoay quanh nó . Nó quyết định dẹp hết mọi ý nghĩ ấy lại , lấy điện thoại ra gọi cho 2 nhỏ ở nhà , để 2 nhỏ khỏi lo lắng
" Bọn mày đi ngủ chưa ? "
Vừa bắc máy , định mắng nó té tát , nhưng không ngờ nó lại mở đầu bằng 1 câu đầy quan tâm , nên tâm trạng tức giận của 2 nhỏ cũng dịu đi phần nào
" Chưa , 2 tụi tao đang thức đợi mày về nè"
Cũng may là còn có 2 nhỏ ở bên cạnh quan tâm , nó cũng thấy ấm lòng
" 2 bọn mi nghỉ trước đi không mệt , mai còn phải đi học nữa đó , tối nay có khả năng tao không về được "
"Lại không về , mi đem bọn ta về đây rồi tối nào cũng bỏ đi à " - Lam phụng phịu nói
" Tao xin lỗi mà , tại có việc đột xuất nên mới vậy đó " - nó ngụy biện
" hazz , coi như tụi tao tha cho mi lần này đó , nhớ ngủ sớm đi , đừng thức khuya "
" Ừm , tao biết rồi , bye , ngủ ngon "
" ngủ ngon "- 2 nhỏ đồng thanh nói
Xử lý xong với 2 nhỏ , nó quay qua gọi điện cho Rin
" Anh điều tra cho em 4 người vừa rồi "
Ngạc nhiên , anh vội mở camera được gắn ở trên chiếc hoa tai của nó , cũng bất ngờ không kém trước diễn biến sự việc
" Ngày mai sẽ có kết quả , mà em có làm sao không ? "- anh quan tâm hoỉ
" Em không sao , chắc mấy người này là do các bang cử đi đó , anh cũng phải cẩn thận vào . Đợi tìm xong em sẽ quay về bang , giải quyết vụ này "- nó nói giọng chắc nịch
Nghe thấy nõ có ý định về bang , trong lòng anh cũng không tránh khỏi vui mừng , nói
" Anh đợi xem ngày em tái xuất sẽ xử lý như thế nào , mà sao 2 người kia lại giúp em , không phải em vừa xử lý xong còn gì ? " - anh thắc mắc
" Em cũng đang thắc mắc vấn đề này , thôi anh nghỉ sớm đi , bye "- nói xong nó cúp máy luôn .
Bây giờ nó mới nhớ đến Ngọc Oanh và MỸ Uyên , bèn vẫy xe tãi đi đến bệnh viện A
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~TẠI BỆNH VIỆN~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Nó đi 1 mạch đến chỗ cô y tá trực ban , hỏi với giọng lạnh lùng
" Bệnh nhân vừa mới chuyển vào đang ở đâu ? "
Khá bất ngờ và khó chịu vì cách nói của nó , nhưng cô vẫn gượng nở 1 nụ cười nghề nghiệp quen thuộc
" Bệnh nhân mới chuyển vào tên là Ngọc Oanh , nằm ở phòng 142 , vừa mới ............"
Nghe được thứ mình muốn , nó bỏ đi luôn mặc cho cô ý tá đang lảm nhảm đằng sau . Đứng trước cửa phòng , nó ngừng lại chốc lát như để suy nghĩ , đôi mày nhỏ khẽ nhíu lại . 1 lúc sau , nó đẩy cửa , loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện
" Em khỏe chưa ? " - Mỹ Uyên lo lắng hỏi
Ngọc oanh gượng cười , nhẹ nhàng nói đùa
" em vẫn chưa chết đâu , chị đừng có lo thái quá như thế"
Cô cốc yêu vào đầu Ngọc oanh , nói
" Lần sau đừng có làm như thế nữa nha , xém hù chết chị mày à "
Ngọc Oanh cười ngây ngô , gãi đầu . Hai chị em mải nói chuyện nên cũng chẳng để ý đến nó đang đứng ngoài cửa . Mãi đến khi nó khẽ ho nhẹ , 2 người mới giật mình quay lại
Nó bước đến gần , hỏi
" Sao 2 cô lại giúp tôi ? "
" Ừm , thì tại ........." - 2 người ấp úng
" Hửm ? " - nó nhướng mày , chờ đợi câu trả lời
2 người nhìn nhau 1 hồi , rồi quay lại nhìn nó , nói
" Vì muốn cảm ơn cô đã không cho mấy người kia ............, và cũng do chúng tôi đã hiểu ra lời cô nói , nên mới ........."
Nói xong , 2 người cúi gằm mặt xuống , tránh ánh mắt dò xét của nó
" À , vậy dưỡng thương cho khỏe , tiền viện phí tôi sẽ trả , coi như cảm ơn " - nói xong nó lạnh lùng đẩy cửa ra ngoài , bỏ lại 4 con mắt ngơ ngác nhìn nhau
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ra ngoài , nó bắt Taxi về biết thự , mở cửa , VSCN , leo lên giường , 1 chuối hành động diễn ra trong im lặng . Nó nằm xuống chiếc giường thân thuộc , khép mắt , dần dần chìm vào giấc ngủ
|