Người Chồng Máu Lạnh Quyển 4
|
|
Chương 65:
Hắn hét to một tiếng, giống như dã thú, nhưng cũng không thể đánh thức cô… Trong bệnh viện, hắn cứ như vậy ngồi cạnh giường bệnh của Tô Lạc… Cả người tiều tụy, như già đi chục tuổi, quần áo hắn nhăn nhúm, mắt đầy tơ máu, cả người hắn không nhúc nhích, ánh mắt của hắn luôn nhìn chằm chằm vào Tô Lạc, một chút cũng không dám rời. “Húc, lại đây ăn chút gì đi, anh đã ngồi cả một ngày rồi, nếu không ăn, sẽ chết đói mất.” Đoàn Hạo bưng một chút đồ ăn đi tới, đặt cơm lên bàn, hắn lo lắng nhìn Duệ Húc, sau đó nhíu chặt mày, mới có vài ngày, sao cô lại đến bệnh viện tiếp vậy. “Húc, anh không cho vợ anh ăn gì sao? Sao cô ấy lại đói tới mức ngất đi vậy?” Đoàn Hạo không biết phải nói cái gì bây giờ, bây giờ còn có người đói tới mức ngất đi sao? Nhà họ Lê nhiều tiền như vậy, Duệ Húc lại coi cô như bảo bối, sao lại để cho cô đói ngất đi chứ. “Anh trước hãy ăn chút gì đi, tôi sợ lúc nữa, anh sẽ giống vợ anh đấy, anh đừng có quên, anh đang bị bệnh,” Đoàn Hạo không ngừng khuyên nhủ, Duệ Húc nghe tới hai chữ bị bệnh, sắc mặt u ám hơn, sau đó liền coi như Đoàn Hạo không tồn tại, luôn duy trì bộ dạng như vậy. “Húc…” Đoàn Hạo thực sự muốn đi lên thức tỉnh hắn, hắn đang làm cái gì vậy, là sinh lỷ tử biệt sao, không có nghiêm trọng như vậy chứ, khóe môi hắn mấp máy, hắn thật muốn nói cái gì đó, đột nhiên Duệ Húc lại lên tiếng. “Đặt thức ăn xuống đây,” hắn đưa tay, Đoàn Hạo đem thức ăn đặt trước mặt hắn, “Đồ ăn rất nhiều, đủ cho hai người ăn, khi nào cô ấy tỉnh, nhớ, bảo cô ấy uống chút canh, nếu không dạ dày sẽ không thoải mái, hơn nữa tôi đã nói rất nhiều lần, cô ấy là đói quá, hơn nữa còn bị kích động, cho nên mới thành như thế này, tôi có thể lấy bản thân và cả gia đình tôi, cả gương mặt tuấn tú của ta để đảm bảo, vợ anh sẽ không có chuyện gì,” hắn vỗ vỗ bả vai Duệ Húc, sau đó đi ra ngoài, khi đi tới cửa, hắn mới phát hiện, hắn có một việc vô cùng quan trọng mà chưa nói ra được.(Sin: ơ, cần sự đảm bảo thì lấy gương mặt thối của Đoản Hạo ngươi để làm cái đếch z, ko phải ns là ngươi cùng Duệ Húc chơi yaoi đầy chứ?T_T) Quên đi, hiện tại cả thể xác và tinh thần của Duệ Húc đều đặt trên người vợ mình, ngay cả bản thân cũng không quan tâm. Chỉ là hắn cảm thấy rất kì quái, một người như Duệ Húc mà cũng bị tình yêu tra tấn đến mức như này sao, giống như biến thành người khác vậy, Đoàn Hạo cũng không thể nghĩ ra được, Vệ Thần, cái tên lãng tử kia, lại càng không thể nghĩ được. Tình yêu, thực sự làm cho con người ta vừa yêu vừa hận, hắn lầm bầm nói.(Sin: vâng, vừa yêu vừa hận, nh cũng ko nên vứt cái cái câu vừa giận vừa nói yêu chứ?) Cửa đóng lại, Duệ Húc cầm đũa lên, ăn từng miếng cơm, Đoàn Hạo nói rất đúng, hắn bây giờ đang bị bệnh, hắn cần sức khỏe, nếu không, sao hắn có thể giữ vững được, hắn cẩn thận đặt cặp lồng canh sang một bên, chờ sau khi Tô Lạc lại sẽ đưa cô ăn, hắn buông đũa xuống, đi qua, ôm cặp lồng canh vào lồng ngực, như vậy sẽ không bị lạnh đi, hắn nghĩ tới hai năm trước, cô cũng như vậy, mỗi ngày đều nấu canh mang tới cho hắn, chỉ là, hắn lại không hề biết là cô nấu, thậm chí còn trách cứ cô, không thèm nhìn cô, không phải, hắn biết, cô luôn ở đó, luôn ở bên cạnh hắn. Hắn lại cầm đũa lên, ăn một chút thức ăn, hắn căn bản là không cảm nhận được chút hương vị nào, cứ ăn và ăn, hắn không đói bụng, cũng không muốn ăn, nhưng hắn cần sức khỏe, cần rất nhiều sức khỏe. Hàng lông mày Tô Lạc khẽ rung, cảm giác lóe sáng khiến mắt cô khó chịu, cô từ từ mở hai mắt ra, cô muốn đưa tay lên, như muốn nắm bắt cái gì đó, một bàn tay nắm chặt lấy tay cô, cô nhíu mày, cuối cùng cũng buông lỏng tay xuống. Khi cô mở mắt ra liền nhìn thấy Duệ Húc ngồi bên cạnh mình. Hóa ra, hắn vẫn luôn ở đây. “Em tỉnh rồi, em có đói không?” Tay Duệ Húc vỗ nhẹ lên mặt cô, chỉ cần một chút độ ấm cũng có thể hòa tan toàn bộ băng giá trên người hắn, ở cạnh Tô Lạc, hắn sớm đã không còn là tổng tài tập đoàn Húc Nhật hô mưa gọi gió nữa. “Anh ở đây sao, vậy còn công ty thì sao?” Tô Lạc nắm chặt tay hắn, để tay hắn chạm vào mặt cô, cô không nói tới bệnh của hắn, có thể bọn họ đều biết, đây là nỗi đau trong lòng họ không thể động đến, thậm chí họ từ chối nghĩ về nó. Đó là cái chết, cái chết đáng sợ như nào, chết chính là biến mất khỏi cuộc đời này, cũng không có cách nào có thể cầm lấy bàn tay ấm áp này. Cô không muốn hắn chết, cô không cần bất cứ thứ gì, cô chỉ cần hắn sống… Duệ Húc xoa xoa đầu cô, coi cô như một đứa trẻ vậy. “Không cần lo lắng, thiếu anh, tập đoàn Húc Nhật cũng không thể biến thành tập đoàn Lạc Nhật, có Vệ Thần và Hà Duyên ở đó, sẽ không có chuyện gì đâu.” Cho dù sau này hắn không còn, cũng sẽ không xảy ra việc gì cả, hắn tin tưởng họ, sẽ bảo vệ thế giới mà hắn gây dựng thật tốt, hắn luôn nghĩ điều đó chỉ là không nói ra. “Ăn một chút đi,” Duệ Húc lấy cặp lồng canh từ trong lồng ngực ra, sau đó cầm thìa đưa cho cô, “Đoàn Hạo nói, trước ăn chút canh này, sau đó mới có thể ăn cái khác, bằng không sẽ kích thích dạ dày.” Tô Lạc không từ chối hắn, hắn nói cái gì, cô sẽ làm cái đó, hắn đút từng thìa canh cho cô, cô cũng ăn từng chút từng chút một, rất nhanh, cô đã ăn hết cặp lồng canh, Tô Lạc khẽ chớp mắt, trái tim cô như vỡ vụn. Họ đều đang cười, nụ cười miễn cưỡng, chỉ họ mới biết, nụ cười này, vô cùng thê thảm, vô cùng đau xót. “Em muốn ăn nữa không?” Duệ Húc đặt cặp lồng canh xuống, đặt tay lên tóc cô, vuốt lại mái tóc rối của cô, ngón tay xen qua sợi tóc, vô cùng dịu dàng và cẩn thận. Ai nói hắn không biết dịu dàng, không biết cẩn thận, nếu như vậy mà không tính, vậy được coi là gì đây.(sin: đây gọi là ôn nhu, haizz, có như thế mak cũng ko biết gọi, ngu thế) “Không cần, em ăn no rồi,” Tô Lạc dựa người vào lồng ngực Duệ Húc, bàn tay vẫn nắm lại như muốn níu giữ gì đó, tay hắn nắm chặt tay cô, nắm thật chặt, hơi thở đau buồn bao trùm họ. “Chồng, chúng ta cùng đi chữa bệnh được không, không thể không đánh đã thua, em không cam tâm, em thực sự không cam tâm, em tin rằng, chồng của em không phải người đàn ông yếu đuối như vậy, chồng em không phải ai khác mà chính là Duệ Húc, cho tới bây giờ anh đều không nói khổ, không nói đau. Chúng ta đi chữa bệnh được không. Chồng, Bánh Bao Nhỏ còn rất nhỏ, nó cần chúng ta, thực sự cần chúng ta, vì Bánh Bao Nhỏ, vì em, đồng ý được không?” Tô Lạc ngẩng đầu lên, ánh mắt chăm chú nhìn đôi mắt màu trà kia, ở trong đó có bóng dáng của cô, chỉ có duy nhất bóng dáng của cô, nếu khiến nó biến mất, cô thực sự không thể chịu được.
|
Chương 66:
Mắt cô ngập nước, mà sương mỏng manh bao quanh, nhưng cô không khóc, một chút cũng không khóc. Cô cười, nụ cười như ánh mặt trời lấp lánh. Duệ Húc đưa tay lên, chạm vào mặt cô, “Được… Chúng ta đi chữa bệnh,” Hắn khẽ gật đầu, đặt cằm mình trên đỉnh đầu cô, không làm, sao họ có thể cam tâm chứ, sao có thể cam tâm đây, bọn họ vẫn còn trẻ, hắn có thể để lại vợ, cha mẹ, cả con trai mới biết gọi hắn là cha, hắn sao có thể chết như vậy được, hắn tin rằng, ông trời sẽ không đối với họ tàn nhẫn như vậy, sẽ không tàn nhẫn như vậy. Nếu nơi này không chữa được, hắn sẽ đi nơi khác, tỉnh này không chữa được, hắn sẽ đi tỉnh khác, trong nước không chữa được, hắn sẽ đi nước ngoài, cho dù có khó tránh khỏi cái chết, nhưng hắn có thể kéo dài mạng sống của mình, có thể ở bên cạnh cô lâu hơn, cả con trai hai tuổi của hắn nữa. Khóe miệng Đoàn Hạo run run, khó hiểu nhìn đôi vợ chồng trước mặt, a, bọn họ không sao đấy chứ, có thể về nhà rồi mà, đến phòng làm việc của hắn làm gì, còn ánh mắt như vậy nữa, hai người này đang làm cái quỷ gì vậy, chỉ là chút bệnh vặt vãnh, không cần phải như vậy a, đúng là đôi vợ chồng kì quặc.(Sin: Ơ, Đoản Hạo nhà ngươi, ‘vặt vãnh’ là ntn?!?) “Hai người … Làm sao vậy?” Hắn ngồi thẳng lên, đưa cái bút trong tay chỉ chi Tô Lạc, “Húc, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, vợ của anh không có việc gì, anh có thể yên tâm ở trở về làm tốt chức vị tổng tài tập đoàn Húc Nhật của anh rồi.” Duệ Húc khẽ mím môi, bàn tay nắm chặt tay Tô Lạc, “Hạo, giúp tôi chuẩn bị một ca phẫu thuật, bất kì là phương pháp chữa trị nào tôi cũng chấp nhận, chỉ cần tôi khỏe hơn là được, điều kiện gì tôi cũng đáp ứng,” Ánh mắt trầm tĩnh, mà trái tim hắn lại đập quá nhanh, dường như chỉ cần một câu nói của Đoàn Hạo, cũng là định đoạt sự sống chết của hắn. Một câu nói đối với hắn, quan trọng tới cỡ nào. Đoàn Hạo chớp chớp mắt, “A, anh nói tới phẫu thuật sao, không vội, chờ một thời gian nữa, anh ổn định rồi nói,” Đoàn Hạo khó hiểu nhìn Duệ Húc, sao người này lại biết có cuộc phẫu thuật, hắn nhớ hắn cũng không nói kết quả xét nghiệm ra mà. “Đoàn Hạo, ngay lập tức hãy chuẩn bị cho tôi một cuộc phẫu thuật,” Duệ Húc cảnh cáo nhìn hắn, cái gì gọi là không vội, tính mạng hắn đang nằm trong tay người này, nếu như không vội, còn cái gì mới gọi là vội đây. “A, lập tức sao, được rồi, nếu anh muốn làm ngay bây giờ cũng được, tôi không sao cả,” Đoàn Hạo đối với sự cương quyết của Duệ Húc thật không còn cách nào khác, dù sao động dao kéo trên người hắn cũng không phải Đoàn Hạo. Chỉ là, có cần phải vội vàng như vậy không. “Tôi muốn biết, tôi có bao nhiêu cơ hội sống sót?” Bờ môi Duệ Húc mấp máy, đây mới là vấn đề hắn muốn hỏi nhất, hắn còn bao nhiêu thời gian, một năm, hai năm, hay là mười năm, hắn muốn càng nhiều thời gian càng tốt. “Cái này a…” Đoàn Hạo xoa xoa cằm, không hiểu sao tự dưng Duệ Húc lại hỏi như vậy, “Anh khinh thường tôi sao?” Hắn trừng mắt nhìn Duệ Húc, “Loại phẫu thuật này, tôi cũng không làm nhiều lắm, nhưng tôi sao có thể để cậu chết chứ?” Sao người này lại có thể nghi ngờ khả năng bác sĩ của hắn chứ, hắn tức giận rồi đấy. Duệ Húc nheo mắt lại, sao hắn lại cảm thấy có cái gì đó không đúng, dường như hắn và Đoàn Hạo đang ở cùng nhau, nhưng mà chuyện mà hai người nói tới là hai chuyện khác nhau, chẳng phải mỗi ngày tên này đều làm nhưng cuộc phẫu thuật như này sao, hắn luôn kiêu hãnh mà, không phải đầu bị ngập nước chứ. “Đoàn Hạo, tôi bị ung thư dạ dày,” hắn nói xong, ôm chặt lấy Tô Lạc, ánh mắt trấn an cô. Tô Lạc cố gắng cười, cô cúi đầu xuống, chớp mắt, nước mắt chảy xuống, rơi trên áo hắn. “Tôi biết là ung thư dạ dày,” Đoàn Hạo xòe tay ra, ung thư dạ dày là cái gì, chỉ là một cuộc tiểu phẫu mà thôi, đối với hắn giống như một bữa ăn sáng vậy. Từ từ… Hắn nói cái gì. Ung thư dạ dày… Ung thư dạ dày… Là hắn nói sao? Đoàn Hạo nhìn chằm chằm vào đôi vợ chồng đứng đó, cuối cùng cũng phát hiện có chỗ không đúng, cái bộ dạng này, giống như là coi thường cái chết vậy. “Húc, ai nói cho anh biết anh bị ung thư dạ dày?” Đoàn Hạo nắm tay lại, hắn cảm giác có chuyện không tốt sắp xảy ra,. “Là cậu nói, Đoàn Hạo,” Duệ Húc cười lạnh, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Đoàn Hạo, “Cậu đã nói, đã là giai đoạn cuối, không có cách nào chữa được nữa, nhưng điều này đều là do cậu nói cho tôi biết.” Bộ dạng của Đoàn Hạo, có phải đã lấy tính mạng của hắn ra đùa giỡn, tính mạng của hắn, người này đều hiểu rất rõ, hắn không thể đứng đắn một chút sao? Đoàn Hạo có phải muốn nhanh nhìn thấy vợ hắn nhìn hắn qua đời? Có thể cho bọn họ chút hi vọng không, một chút hi vọng sống sót. Đừng có lôi thôi dài dòng như vậy nữa được không. Trên trán Đoàn Hạo lấm tấm mồ hôi, hắn vội vàng đưa tay lau đi, rồi mới nhớ tới, hắn quả thực có nói như vậy, chỉ là khi đó, hắn muốn giúp người này tìm đường sống trong chỗ chết, chuyện như vậy, có thể dùng khổ nhục kế thì thật tốt, chỉ là… Hắn đã quên mất chuyện này rồi, phải làm sao bây giờ, hắn không ngừng vò tóc, có chút đứng ngồi không yên, hắn cuối cùng đã biết vì sao mình luôn cảm giác bất an từ khi nào rồi, từ khi hắn nói cho Duệ Húc, không biết còn sống được bao lâu nữa, hắn thực sự sợ rồi. “Cái này, cái này… Cái bệnh đó, trước hết chúng ta cần…” Hắn không biết phải nói như thế nào nữa, nhất là đối với vẻ mặt u ám của Duệ Húc, Đoàn Hạo hốt hoảng, nếu không hắn cứ dựa vào cách chữa bệnh ung thư dạ dày đi, nhưng không để người này chết là được rồi. Đoàn Hạo đưa tay lau chút mồ hôi trên mặt. “Húc, anh hãy nghe tôi nói…” Hắn cố gắng nở nụ cười, hắn thực sự có thể tưởng tượng ra hậu quả của những lời này rồi. Duệ Húc mím chặt môi, cả người đều tỏa ra sự lạnh lẽo, Tô Lạc cũng căng thẳng nhìn chằm chằm vào Đoàn Hạo, ánh mắt đỏ lên, nụ cười của Đoàn Hạo càng thêm cứng nhắc. “Húc… Anh không bị ung thu dạ dày, anh chỉ bị viêm dạ dày, chỉ cần làm tiểu phẫu là được, chỉ mất có nữa giờ thôi,” Hắn vội vàng giơ hai tay lên, hắn đã nói hết rồi, đừng nhìn hắn như vậy, hắn sắp không chịu nổi nữa.(Sin: 0_0…………) “Lúc đó, nhìn thấy anh yêu vất vả như vậy, tôi muốn giúp anh, cho nên… Tôi mới nói dối, một chút thôi, anh xem, tôi là có ý tốt, bây giờ hai người thắm thiết như vậy, còn không phải công lao của tôi sao, Húc, dựa vào quan hệ của chúng ta, anh không cần cảm ơn… Thực sự không cần…”(Sin: Không cần cảm ơn, ngươi muốn cũng ko có đâu, cảm ơn cái con khỉ móc) Càng về cuối, giọng nói hắn càng nhỏ dần, cuối cùng gần như là không phát ra bất kì âm thanh nào.. “Cho nên nói, tôi là có ý tốt, anh đừng nhìn tôi như vậy nữa…” Tô Lạc mất một lúc mới hiểu rõ Đoàn Hạo đang nói cái gì, cô khẽ nhéo má mình, phát hiện má mình rất đau, hắn không bị ung thư dạ dày, chỉ là viêm đạ dày, rất bình thường, Đoàn Hạo đang nói dối họ… Cái này, có thật không?
|
Chương 67:
“Em không có nghe lầm, chúng ta đã bị cái sự ngu ngốc của người kia thành ra thế này, anh không sao, anh sẽ sống rất lâu, sẽ mãi mãi ở cạnh em,” Duệ Húc kéo tay Tô Lạc, tránh để cô làm mình bị thương. “Trước em hãy ngủ một chút đi, tỉnh lại mọi thứ sẽ tốt đẹp thôi.” Hắn tay tay chạm vào mặt Tô Lạc, giọng nói giống như thôi miên, thân thể và trái tim luôn căng thẳng, bây giờđãđược thả lỏng, họđều mệt mỏi rồi. “Chồng, anh không có chuyện gìđúng không?” Tô Lạc không tin hỏi lại một câu, cô thật sự sợ bản thân nghe nhầm, sợ mọi thứ chỉ làảo giác, ông trời đối tốt với cô như thế sao, thật sao. “Đúng vậy, chồng em thân thể rất khỏe mạnh, chúng ta sẽ mãi ở cạnh nhau, anh còn muốn có một cô con gái,” Duệ Húc hít một hơi thật sâu, cảm giác giống như vừa từđịa ngục tới thiên đàng. “Chúng ta đi thôi, em đã mệt rồi,” Hắn ôm lấy Tô Lạc, gần đây áp lực của cô cũng chẳng kém hắn là mấy, mấy ngày đều không được ăn uống tử tế, tất cảđều do tên chết tiệt kia. Đoàn Hạo vỗ vỗ lồng ngực mình, may mắn không có việc gì, hắn nhìn hai người họ rời đi, cả người bị dọa sợ tái mét. “Chồng, anh và người phụ kia, đêm đóở trong phòng làm những gì?” Tô Lạc kéo tay áo Duệ Húc, tốt lắm, bây giờ, cô sẽ tính món nợ cũ. Duệ Húc nhéo má Tô Lạc, cả người thoải mái hơn rất nhiều. “Em coi anh là cái gì, thấy phụ nữ là nhào lên như ngựa đực sao, cô ta tới tìm anh giúp cô ta đóng kịch, tối đó, anh và cô ta không làm gì cả, tự cô ta kêu lên như heo giống, Lạc Lạc, anh thề, trừ em ra, anh thực sự không hề chạm vào những người phụ nữ khác.” Hắn hôn lên trán Tô Lạc, “Xin lỗi, Lạc Lạc… Mấy ngày nay vất vả cho em rồi, sau này sẽ không, không bao giờ…” Tô Lạc nhéo nhéo má hắn, Duệ Húc khẽ nhíu mày, vợ hắn thật là, giờ còn học được mấy cái thói xấu này nữa. Bạo lực, ngược đãi chồng. “Nếu có cô gái nào còn ở gần anh như vậy nữa, em sẽ thiến anh,” Tô Lạc trừng mắt nói, Duệ Húc dở khóc dở cười, cuối cùng cô cũng có hơi sức rồi, “Chuyện này không thể làm nha, nếu như em thiến anh, chúng ta làm sao có con gái đây,” cái này thực sự là không nên. Vợ của hắn, thật đáng yêu. “Ai nói muốn cùng anh sinh con gái?” Mọi chuyện đã qua, nhưng cô vẫn còn tức giận đấy. “Muốn sinh, tự anh đi sinh đi..” Cô quay mặt đi, tỏ vẻ tức giận. “Được, anh sinh. Anh sinh…” Duệ Húc theo lời cô nói, tiếng bước chân cũng nhẹ bẫng đi rất nhiều, hắn dừng lại, ngẫu nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, “Em nhớ không? Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, cũng vào thời điểm này,” Hắn ôm Tô Lạc, đứng trước cửa sổ, nhìn cảnh sắc tiêu điều bên ngoài, ai nói là khó nhìn, trong mắt hắn, hiện tại là vô cùng đẹp, nơi này chứa đựng đầy kíức của họ, một ngày nào đó, Duệ Húc gặp Tô Lạc, tuy quá trình không đpẹ, nhưng bọn họ cũng đã thành một gia đình hạnh phúc. “Vâng…” Tô Lạc khẽ gật đầu, dựa vào người hắn, cuộc sống này thực sự rất đẹp… Không lâu sau đó, trong văn phòng của người nào đó vang lên âm thanh gào hét như heo bị giết, không ngừng vang lên, vang xe. Thậm chí tiếng kêu gào ngày một đáng thương. “Húc, anh không thểđánh vào mặt tôi… A đau a, khuôn mặt tuấn tú của tôi… A… Húc, đừng đánh nữa, tôi sai rồi. Lúc đó tôi thực sự là cóý tốt mà…” “Lê Duệ Húc, tên chết tiệt này,” từ bên trong thình thoảng lại truyền ra tiếng kêu gào của người đàn ông, không biết qua bao lâu, cửa mở ra, một người đàn ông mặt không chút thay đổi đi ra, tay áo xắn cao, bộ dáng đáng sợ khiến không ai dám lại gần, hắn hơi mím môi, giống như một núi lửa đứng sừng sững ởđó. Hắn xoay người… Nhanh chóng rời khỏi nơi này, khi bóng dáng hắn biến mất, cánh cửa kia lại từ từ mở ra, một ánh mắt nhìn ra ngoài, đảm bảo bên ngoài không có người, mới dám bước ra, hắn ngẩng mặt lên, cả gương mặt sưng vù thâm tím vì bịđánh, hắn lâu chút máu ở khóe miệng, “Lê Duệ Húc, tên chết tiệt này, đã nói qua, không được đánh vào mặt, không được đánh vào mặt, tôi còn không phải vì anh sao, anh còn đối với tôi như vậy, tôi phải ra ngoài gặp người khác như thế nào đây?” Hắn cẩn thận che mặt, không biết mặt mình đã thành cái dạng gì rồi, hắn thực sự muốn trực tiếp nhận một đao để không phải chịu thảm cảnh này. Trong tiệm cà phê, hai người đàn ông ngồi đối diện, Vệ Thần thỉnh thoảng lại liếc nhìn vết thương trên mặt Đoàn Hạo, thiếu chút nữa ôm bụng cười lăn ra. Người này, dường như còn bịđánh mạnh tay hơn hắn, đoán chừng Húc nhất định là dùng lực. “Đáng đời cậu…” Vệ Thần không chút lưu tình nói một câu. Đoàn Hạo ai oán nhìn hắn, “Tôi sai ởđâu chứ, tôi chỉ muốn tạo cơ hội cho anh ta thôi,” ai bảo hắn yêu khổ như vậy, là bạn thân không giúp hắn, thì ai giúp hắn đây, có phải tên này quá nhỏ mọn, rõ ràng là chuyện tốt, sao có thểđánh mặt hắn như vậy, hắn đã phải giam mình trong nhà rất lâu rồi. “Đó là do cậu ngốc,” Vệ Thần cầm cốc cà phê, khi hắn bịđánh đúng là vẫn còn nhẹ chán, cái này chỉ có thể trách Đoàn Hạo thôi. “Tôi ngốc gì chứ?” Hắn chính là một bác sĩ thiên tài, nhớ ngày đó, khi họ lên đại học, Duệ Húc đứng thứ nhất, hắn luôn ở thứ hai, còn Vệ Thần luôn xếp cuối, hắn sao có thể ngốc chứ, hắn chính là viện trưởng của một bệnh viện lớn, hắn là bắc sĩđáng tin cậy nhất trong giới y học, đã viết không ít luận văn, còn nhận được bao nhiêu giải thưởng, hắn sao có thể ngốc chứ. “Đoàn Hạo, cậu bắt đầu lừa Húc từ khi nào?” Vệ Thần đặt cốc cà phê xuống, nhếch môi cười, nụ cười châm chọc, người này không tự chuốc lấy thì ai chuốc lấy đây. “Nửa tháng trước,” Đoàn Hạo thành thật trả lời, vẻ mặt vô tội, hắn vẫn không biết mình sai ởđâu. “A,” Vệ Thần khẽ gật đầu, “Tôi hiểu rồi, cho nên tôi mới nói cậu ngốc mà…” Vệ Thần tiếp tục không khách khí bồi thêm một câu. “Từ hai tháng trước, Húc và vợ hắn đã quay lại với nhau rồi, cậu làm như vậy chẳng khác lòng cầm đao chặt đứt sợi dây nối hai người họ sao, cậu không phải là giúp đỡ, mà làđang gây thêm phiền phức, cậu thiếu chút nữa hại chết Húc, còn làm hại vợ chồng người ta chia lìa, nếu tôi là Húc, tôi sẽ ra tay mạnh hơn nữa.” Cho nên mới nói tên này ngốc mà, vẫn còn không hiểu, người ngốc chính là ngốc, nói cũng như không.
|
Chương 68: (Chương cuối)
Đoàn Hạo há hốc miệng, cái miệng này có thể nhét vừa một quả trứng đấy… Khóe miệng hắn run run, hóa ra động cơ của hắn là tốt, biện pháp cũng rất tốt, chỉ là, thời gian lại quá sai lầm, đúng là hắn làm như vậy không phải thành toàn cho vợ chồng người ta, mà đang chia rẽ đôi uyên ương. “Được rồi, cậu cũng đã biết mọi chuyện rồi, tôi đi đây,” Vệ Thần uống xong cốc cà phê, hắn thực sự rất mệt, bởi vì gần đây hắn không được về nhà ăn ngon ngủ kĩ, bây giờ Duệ Húc lúc nào cũng chăm chút cho vợ hắn, mọi công việc đổ lên đầu hắn. Lại còn phải ở đây nhìn tên ngốc này gần một giờ đồng hồ nữa. “Đợi một chút…” Đoàn Hạo đột nhiên đứng lên, giống như con gái kéo áo Vệ Thần. “Anh làm gì thế… Nam nam thụ thụ bất thân, để người khác thấy được, còn tưởng rằng tôi bị bêđê đấy?” Vệ Thần hất tay Đoàn Hạo ra, bước vài bước cách xa Đoàn Hạo, hắn là đàn ông đứng đắn nha, còn không muốn bị người khác chụp ảnh linh tinh đâu, nếu không hắn không muốn sống nữa.(Sin: Ơ hay, từ đó đến nay ta chỉ nghe ‘Nam nữ thọ thọ bất tương thân’, chưa nghe ‘Nam nam thọ thọ bất thân’. Giấy Vệ Sinh ca ca, huynh chẳng những thay đổi tục ngữ mak còn thiếu luôn chữ tương. Haizz, ko biết huynh có bị ám ảnh tâm lí như Ngu Công trèo núi hay ko?) “Vệ Thần, chúng ta có thể thương lượng một chuyện được không?” Đoàn Hạo cười khó xử, dường như có chuyện gì khó nói. “Có gì thì mau nói,” Vệ Thần ngáp một cái, “Hôn lễ của Húc sắp diễn ra rồi, chúng ta còn phải chuẩn bị đấy.” “Là như này,” Đoàn Hạo ngịch nghịch ngón tay, “Thân, tôi hình như còn làm sai một việc nữa, cậu hãy đáp ứng tôi, sau này nếu biết rồi, đừng bạo lực như Húc có được không?” Vệ Thần lườm hắn, “Sao tôi lại phải đánh cậu chứ, tôi cũng không có ngứa tay như vậy, cần đánh cậu, tôi có thể về nhà chọn đại một người là được, sao phải đánh cậu chứ, tôi cũng đâu phải kẻ biến thái đâu?” “Vậy là cậu đồng ý với tôi?” Cuối cùng Đoàn Hạo cũng tươi cười, trên gương mặt vẫn còn mấy chỗ xanh tím, đúng là không còn bóng dáng của trai đẹp nữa. Hình tưởng sáng chói đã biến mất. “Tôi không đánh cậu, vậy là được rồi chứ gì.” Vệ Thần bất đắc dĩ xoay người, tên này đúng là dài dòng chết đi được, ở đây nói nhiều như vậy, còn không định để cho hắn ngủ sao. “Thần, cậu không thể đổi ý nha… Ít nhất cũng không được đánh vào mặt tôi.” “Cậu thật dài dòng.” Vệ Thần xua xua tay, “Cậu không cần cường điệu như vậy, tôi nói không là không.” (Anh nhớ câu nói ngày hôm nay nha Giấy Vệ Sinh ca ca:v) “Vậy, chúng ta có nên lập khế ước không, để có cái làm chứng cớ.” Đoàn Hạo chưa từ bỏ ý định nói. Vệ Thần đột nhiên quay đầu lại, trừng mắt nhìn Đoàn Hạo, “Đoàn Hạo, tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu còn nói một chữ nữa cạnh tai tôi, không cần chờ tới sau này, ngay bây giờ tôi sẽ đánh cậu.” Đoàn Hạo vội ngậm miệng lại, được rồi, hắn biết rồi, hắn không nói, cái gì hắn cũng không nói. Vệ Thần nghêng ngang đi ra ngoài, lại ngáp một cái, “Kì lạ, hắn nói làm sai chuyện gì nữa đây?” Vệ Thần lẩm bẩm một tiếng, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Quên đi, không muốn nghĩ nữa, hắn còn rất nhiều việc phải làm a. Ví dụ như, cái tên kia kết hôn lần nay lần thứ ba, cũng là lần cuối cùng, nếu còn một lần nữa thì đúng là quá sỉ nhục Vệ Thần hắn. Mấy ngày sau, một đám cưới thu hút sự chú ý của mọi người được cử hành, nghe nói, cô dâu là vợ trước của Lê Duệ Húc, hai người vì hiểu lầm mà rời xa nhau, bây giờ lại quay lại với nhau, nghe nói, bọn họ vốn không có chia tay, bây giờ Duệ Húc ly hôn, họ mới có cơ hội ở cạnh nhau, công khai, nghe nói, họ đã có một đứa con trai hai tuổi, tất cả ngươi trong nhà họ Lê đều coi nó như bảo bối, vô cùng yêu thương, cũng nghe nói, tổng tài tập đoàn Húc Nhật vô cùng yêu vợ, nên đã giành cho cô một đám cưới tuyệt vời nhất, đặc biệt nhất. Nhưng tất cả chỉ là nghe nói mà thôi, chân tướng là gì, đối với Duệ Húc và Tô Lạc đều không quan trọng, hiện tại họ chỉ cần biết trong tim họ có nhau là đủ rồi. Hôn lễ, khách tới rất nhiều, dù sao cũng là hôn lễ của tổng tài tập đoàn Húc Nhật, ai dám không nể mặt chứ. Một người đàn ông đi vào, bộ âu phục màu trắng khiên cả người toát lên vẻ tôn quý, ung dung, nụ cười ấm áp, mơ hồ có thể nhìn thấy má lúm đồng tiền, vẻ anh tuấn khiến người khác ngỡ ngàng. “Anh đã tới rồi,” Duệ Húc đứng cạnh hắn. Hôm nay hắn là chú rể nên cả người đều mặc âu phục màu đen, đầu tóc gọn gàng chỉnh tề, tuy rằng vẻ mặt vẫn như mọi ngày, nhưng vẫn cảm thấy được sự hạnh phúc, vui sướng của hắn. Cảm giác phấn khích trong đáy lòng. “Đúng vậy, cô ấy kết hôn, tôi có thể không tới sao?” Thiếu Triết cười để lộ má lúm đồng tiền một rõ hơn. “Bạch Thiếu Triết, mau đưa bản gốc cho tôi,” Duệ Húc đưa tay ra, mày nhíu chặt lại, cái người này, lại dám lợi dụng vợ hắn không hiểu tiếng Pháp, yêu cầu cô kí một hợp đồng, cả đời này cô đều thuộc về nhà họ Bạch, tất cả các tác phẩm của cô, cũng phải mang danh nhà họ Bạch. Đây không phải bán mình, thì là cái gì? “A, anh nói tới cái kia sao, tôi quên rồi.” Thiếu Triết nhún vai, “Tôi cảm giác tờ giấy đó ở chỗ tôi sẽ an toàn hơn, nếu có một ngày, anh có lỗi với Lạc Lạc, tôi sẽ lấy lại tất cả, anh đừng có quên, công ty của anh bây giờ đã là của Lạc Lạc, đến lúc đó anh sẽ là kẻ nghèo nhất.” Duệ Húc lườm hắn, “Anh yên tâm, anh không có cơ hội đâu.” Thiếu Triết đưa tay ra “Chúc mừng anh,”, hắn nói rất chân thành, có lẽ vẫn có chút không cam lòng, nhưng chỉ cần cô hạnh phúc là tốt rồi. “Cám ơn,” Duệ Húc bắt tay Thiếu Triết. Đây là câu nói duy nhất hắn có thể giành cho Thiếu Triết, cám ơn hắn đã chăm sóc Tô Lạc và Bánh Bao Nhỏ, cảm ơn hắn đã trả lại hai người lại cho Duệ Húc hắn, cám ơn hắn thành toàn cho gia đình họ, hắn chấp nhận buông tay, nếu không, họ sẽ không có ngày hôm nay. Hai người đàn ông nhìn nhau cười, đều nhìn rõ ý tứ trong mắt đối phương, “Tôi cho rằng, chúng ta làm bạn bè sẽ tốt hơn, Lê Duệ Húc, nếu cậu là kẻ địch của tôi thì thật đáng sợ.” Thiếu Triết cười nhạt, thủ đoạn của Duệ Húc không ít chút nào, cho dù lúc đầu hắn có lấy được tập đoàn Duệ Húc thì vẫn sẽ rất mệt. Người đàn ông này từ trước tới giờ, chưa bao giờ để cho ai được lợi quá nhiều về mình. “Tôi cũng vậy…” Duệ Húc đút tay vào túi áo, “Kẻ địch của tôi nhiều lắm, tôi cũng không muốn có thêm nữa,” Nhất là một người đàn ông như Bạch Thiếu Triết. Lúc này, một người đàn ông khác cũng đi tới, hắn đưa tay về phía Duệ Húc, “Chúc mừng.” Hắn lãnh đạm nói, bên cạnh hắn có một người phụ nữ, người phụ nữ khoác chặt tay hắn, như sợ sẽ có ai cướp mất hắn. Người đàn ông có đôi mắt nhỏ, ánh mắt sang, mỗi ánh nhìn đều thể hiện sự nho nhã, nhưng đằng sau tấm kính kia, là sự khéo léo, lại là một mặt khác hoàn toàn với những gì người khác thấy. Sin: Ngày mai có chương mới của quyển 5, mong các tình yêu chào đón nồng nhiệt nhé, ta nghĩ quyển 5 sẽ chuyên tâm nói về cặp Giấy Vệ Sinh ca ca vs Hà Duyên, Bạch Thiếu Triết vs 1 ai đó a~~~~
|