Tổng Giám Đốc Anh Thật Là Hư!
|
|
Chương 5: Người không quan trọng
"Không sao , không sao . Sinh nhật bạn bè , nhất định phải đi !" Phó Quảng Nguyên cười giả lả hai tiếng , xỏa tan không khí ngột ngạt
Trên mặt Lạc Ngạo Thực vẫn duy trì nụ cười nhẹ , ánh mắt nhạo báng :"Nếu bác Phó và Vũ Nghê đã hiểu rõ sự tình , chi bằng tôi và bạn lên phòng trước , để còn bàn một số chuyện liên quan !"
Vẻ mặt lẫn giọng nói ôn hòa lễ độ , điệu bộ ngạo mạn khiến Phó Quảng Nguyên và Vũ Nghê vô cùng xấu hổ
Ý của hắn hết sức rõ ràng , cho dù là ai nhìn vào thì cũng biết hắn và mỹ nhân kia muốn bàn chuyện gì
Vũ Nghê siết chặt tay lại , cố gắng kìm chế nước mắt chảy ra
"Ha ha. . . . . . Jerry , bọn họ là ai vậy ?! Có thể giới thiệu với em một chút không ?! " Mỹ nhân giãy giụa thân thể hỏi , ánh mắt cô luôn cảnh giác , nhìn về phía Vũ Nghê ——
Cô gái kia ~ thật đẹp , dù chỉ đơn thuần khoác lên một chiếc váy trắng giản dị nhưng gương mặt trái xoan cùng đôi mắt long lanh như ngọc , còn cả chiếc mũi thon gọn , nhìn cô ấy tựa như một bông hoa , khiến người khác chỉ cần gặp mặt sẽ động lòng ngay . Đến cả cô đây cũng không nhịn được mà nhìn hơn mấy lần. Mặc dù cô xuất thân là người mẫu , nhưng vẫn ghen tỵ trước vóc dáng mảnh khảnh kia .
Cô gái này , tuyệt đối là kẻ địch nguy hiểm nhất
Nghe nhắc đến mình , Vũ Khê lúng túng , vừa xấu hổ , lại đau lòng , không biết phản ứng thế nào , ngước mắt nhìn Lạc Ngạo Thực.
Anh dùng sức nắm chặt người đẹp trong lòng , khẽ nhíu mày :"Ha ha, người nào ?! ~~" . Ánh mắt của hắn lần nữa đối diện đôi mắt to tròn gần như đọng nước của Vũ Nghê , vô tình nói ra mấy chữ :"Chỉ là người quen , không quan trọng lắm !"
Những lời này giống như một gậy đập thẳng vào Vũ Nghê , làm cô bối rối lui về phía sau một bước.
Nói xong , Lạc Ngạo Thực lập tức cùng người đẹp lướt ngang qua Phó Quảng Nguyên và Vũ Nghê
"Jerry , cám ơn quà tặng của anh , dây chuyền thật sự rất đẹp !" Nói xong , mỹ nữ liền hôn lên mặt Lạc Ngạo Thực một cái.
"Ha ha. . . . . . cám ơn suông thôi à ?! Không phải là quá đơn giản chứ ?!" Thanh âm của hắn có vẻ khàn khàn
"Anh biết rồi còn hỏi ?! Tối hôm nay người ta sẽ là của anh , chỉ là anh có muốn hay không thôi ——"
Vũ Nghê lấy tay che đi làn môi đỏ mọng đang run run , nhìn hai bóng dáng thân mật đi vào thang máy . Lần nữa buộc lòng không được khóc ——
****************************************************
Trong căn phòng dành cho tổng thống , trên tầng cao nhất của khách sạn xa hoa , Lạc Ngạo Thực tùy ý khoác cho mình 1 chiếc khăn lông màu trắng ở thắt lưng , sau đó đi về phía cửa sổ , nương theo lan can , đứng đó hít một hơi xì gà Cuba.
Khói thuốc men theo hơi gió , mạnh mẽ phiêu tán ngay trong không khí , Lạc Ngạo Thực nheo mắt lại , nhìn xuống con phố lấp lánh ánh đèn neon , gương mặt ẩn hiện một tia nghiêm nghị
Ánh sáng lung linh kỳ ảo của tòa cao ốc đối diện chiếu lên ngũ quan của Lạc Ngạo Thực . Thoạt nhìn , trông hắn tựa như một Satan
Đúng là nhìn người không thể nhìn bề ngoài , nước biển còn không đo lường được . Trông cô thanh thuần như thiên sứ , vậy mà quỷ kế đa đoan . . . Một người dày dạn kinh nghiệm như hắn , lại có thể rơi vào mưu ma chước quỷ của cô .
Khéo léo mượn hình ảnh của chú hắn trong việc tranh cử , lợi dụng giới truyền thông bức bách hắn , không kết hôn thì chẳng khác nào bội tình bạc nghĩa với Lạc gia . Vì không muốn ảnh hưởng đến tiền đồ của chú , buộc hắn phải cưới cô . Nói đi thì phải nói lại , ai bảo hắn bị gương mặt thiên sứ , dáng người ma quỷ kia hấp dẫn ?!
Nếu hắn có thể kiểm soát được bản thân , giờ đây làm gì bị thúc ép thế này
Cho nên , hắn không thể không cưới
Tuy nhiên , cái loại hôn nhân này , hắn có thể cho cô . Nhưng người định đoạt , phải là hắn . Muốn trở thành vợ của hắn , xem cô có đủ bản lãnh không đã ?!
Ở trong màn đêm , Lạc Ngạo Thực mạnh mẽ hít một hơi thuốc , ánh sáng lúc này ẩn hiện lộ vẻ u ám kinh khủng ——
|
Chương 6: Hôn lễ trong mưa
Hôn lễ được cử hành vào đúng ngày thời tiết đang mưa , bầu trời u tối làm cho không khí thêm phiền muộn
Quang cảnh của buổi lễ long trọng không kém bữa tiệc hoàng gia , toàn giới chức sắc trong ngành kinh doanh, tất cả đều có mặt đông đủ . Bởi vì cự tuyệt giới truyền thông , cho nên lễ cưới hoàn toàn không có mặt phóng viên
Cô gái 20 tuổi mặc một chiếc váy cưới màu trắng , dưới sự chứng kiến của mọi người , được cha là Phó Quảng Nguyên trao vào trong tay của Lạc Ngạo Thực , đường đường chính chính trở thành vợ của hắn.
Vô số các loại hoa được trang trí tại giáo đường , Vũ Nghê nhẹ nhàng nhìn trên ngón tay đeo nhẫn , sau đó giương mắt nhìn vào người đàn ông trước mặt , cô mơ hồ tưởng tượng câu chuyện cổ tích giữa hoàng tử và cô bé lọ lem . Trong lòng cô chợt nhớ lại lời của người bà quá cố :"Vũ Nghê đừng khóc , chờ con trưởng thành , tự nhiên sẽ có một bạch mã hoàng tử đến bên con , bảo vệ con và thương yêu con , sẽ không để cho con bị bắt nạt , sẽ không để cho con đói khát . Người đó sẽ đem con về nhà , dù cho trời có sấm chớp cũng sẽ ôm chặt con , rồi đến khi con ngã bệnh cũng sẽ chăm sóc con"
Hắn là người như bà nội đã nói sao ?! Kể từ khi bà nội qua đời , cô đã không còn cảm giác gia đình . Liệu bị cô xếp đặt thế này , về sau hắn có đối xử tốt với cô không ?!
Trong lòng Vũ Nghê không ngừng xót xa , tròng mắt đột nhiên ươn ướt , đôi mắt nhanh chóng ngấn lệ , không kiềm được chảy xuống
Người đàn ông 28 tuổi , nét mặt anh tuấn mười phần tự tin mỉm cười trong vai trò chú rể . Cứ như đây là một cuộc hôn nhân hoàn mỹ , chứ không phải bị thúc ép . Vest trắng đơn giản và thanh lịch , ôm sát cơ thể cao lớn , làm tôn lên dáng người vạm vỡ . Nét duyên dáng trên khuôn mặt như thể các nghệ sĩ . Theo kiểu mô tả dưới ngòi bút của các kiệt tác gia hay còn gọi là tác phẩm hoàn hảo . Chỉ một nụ cười nhếch môi cũng đủ làm tất cả phụ nữ điên cuồng.
Không sai , cho dù hắn đang tiếp xúc cùng các chức sắc ở mọi tầng lớp khác nhau , nhưng với khí chất bẩm sinh , biểu hiện trên mặt không dễ lộ ra việc mình che giấu
Chỉ là giờ đây cô cùng hắn đối lập , không khó nhìn ra đáy mắt lạnh băng cùng hơi thở nguy hiểm đang hướng về phía mình ——
Vũ Nghê theo bản năng lạnh run một cái , hắn ~~ rõ ràng hận cô !
Dưới sự chúc phúc của mọi người , các ngón tay của hắn để ngay hông cô , khuôn mặt khôi ngô tuấn tú từ từ áp sát cô , môi mỏng đè lên đôi môi đỏ mọng , ngay sau đó dùng sức khẽ cắn.
Đau ——
Theo bản năng cô muốn đẩy hắn ra , nhưng mà hắn nhanh tay hơn , chủ động buông ra . Tươi cười giễu cợt bên tai cô : "Buổi lễ kết thúc rồi , đáng ra em nên hài lòng chứ , bà xã — ?! Đổi lại thì , em phải để cho tôi thỏa mãn !"
Trong giọng nói chứa đầy hàm ý nham hiểm khiến cô kinh hãi , đột nhiên né tránh hắn , ngay cả nhìn , cô cũng không dám , hắn nhất định là hận không xé nát được cô ?!
|
Chương 7: Cô em gái nhỏ
Sau khi bữa tiệc kết thúc , Lạc Ngạo Thực cùng cha và mẹ kế Chu Lệ Hoa nói chuyện với nhau , khiến Vũ Nghê bối rối mơ hồ , loáng thoáng nghe được nội dung câu chuyện ——
Vũ Nghê đi về phía chiếc xe Rolls Royce thì thấy bọn họ đang nói chuyện :"Con rể , cơ thể của Vũ Nghê từ nhỏ hay ngã bệnh , ta và dì của nó không mấy yên tâm , cho nên trong mấy ngày này , chúng ta sẽ để cho cô em họ hàng của nó sống cùng . Chỉ sợ con chê cười , con gái ta từ nhỏ đã được nuông chiều quá mức , chuyện nhà cũng không biết làm . Để cho em gái nó ở cùng , một là phòng khi nó mệt mỏi , hai là có người theo cùng cho đỡ nhớ nhà !"
Lạc Ngạo Thực thân mật đem cánh tay tráng kiện khoác lên hông cha rể , khóe môi nỡ lên nụ cười nho nhã :"Nếu cha đã nói như vậy , con cũng không ý kiến !"
Em gái họ hàng ?! Cô làm gì có em gái ?! Biết có chuyện chẳng lành , Vũ Nghê lên tiếng phá tang bầu không khí :"Cha , là em gái họ hàng nào , từ đâu tới ?! Con sẽ tự lo chuyện nhà , không cần phiền toái đến người khác !"
"Vũ Nghê , nghe lời cha !" Phó Quảng Nguyên cười cười khiến Vũ Nghê im lặng .
Đúng lúc đó , mẹ kế của cô dẫn một người con gái đến , trên người mặc váy màu trắng . Dì Hoa nhìn về phía Lạc Ngạo Thực , lập tức giới thiệu :"Con bé này chính là em gái họ hàng của Vũ Nghê , Hoàng Minh Nguyệt , năm nay mười chín tuổi đang học đại học năm thứ hai . Minh Nguyệt , người này là của anh rể của con , về sau con phải giúp Vũ Nghê chăm sóc anh rể thật tốt , có biết hay không?!"
"Thưa dì , thưa dượng , cứ yên tâm ạ , con nhất định sẽ giúp đỡ chị Vũ Nghê !" Hoàng Minh Nguyệt nũng nịu bảo đảm , lộ ra nụ cười điềm tĩnh nhìn về phía Lạc Ngạo Thực :"Anh rể , về sau cũng phải quan tâm đến em nhiều hơn đó nha !"
Lạc Ngạo Thực nhíu mày liếc nhìn sắc mặt dần trắng bệch của Vũ Nghê , con ngươi lộ ra tà ác , đắc ý nói :"Đương nhiên rồi , em gái của vợ tôi , cũng như là em gái của tôi !"
"Cám ơn anh rể !" Hoàng Minh Nguyệt liền đem kính ngữ bỏ đi , giọng nói càng thêm thân mật
Khuôn mặt Vũ Nghê như tờ giấy trắng nhìn vào người thân , hồi lâu mới mở giọng :"Các người , các người .... Cha àh , dì àh . Gia đình của con , tự con có thể chăm sóc , con không cần người khác giúp đỡ !"
Lạc Ngạo Thực nâng lên khóe môi , mang theo nụ cười hiền hòa , liếc nhìn mấy người trước mắt , giống như đang xem trò vui , không thèm đếm xỉa một tiếng
Thấy biểu tình của con gái trở nên kích động , Phó Quảng Nguyên vội vàng dỗ dành con gái của mình , lôi đến một góc nhỏ :"Vũ Nghê , con tỉnh táo một chút . Nghe lời cha , cha cũng vì muốn tốt cho con !"
|
Chương 8: Lợi Nhuận
Nước mắt nhanh chóng lăn dài trên má , cô dùng hai tay bịt lỗ tai lại , tự lẩm bẩm :"Là tốt cho con ?! Các người muốn con bày mưu để hắn sập bẫy , không cần biết ý nguyện của con thế nào , không cần biết cảm xúc của con ra sao , cũng không cần biết tâm trạng khi con đứng ra thay thế vị trí của Chu Lạc San ?! Giờ đây các người lại tìm một cô gái khác đưa vào vòng tay của hắn" Vũ Nghê vừa khóc vừa cười chua xót trông càng khó coi :"Cha , con cầu xin cha , đừng nên như vậy , có được không cha ?!"
Vẻ mặt Phó Quảng Nguyên đau khổ , vỗ lưng con gái :"Vũ Nghê, ta biết là con chịu nhiều uất ức ~~~ Chỉ là chuyện đã như thế này rồi , ai bảo con ngốc nghếch để người ta bắt được nhược điểm ?! Ai bảo con không đúng ?! Nhà chúng ta tặng của hồi môn (ý nói là Hoàng Minh Nguyệt) cho hắn , cũng là cho hắn mười phần mặt mũi . Cha làm vậy là muốn tốt cho con , dè dặt sau này hắn lấy điểm đó bắt nạt con !"
"Cha và dì cũng biết rõ vì sao con không còn là ';gái trinh'; , rốt cuộc là vì ai mà phải như thế ?!" Nếu như không phải vì tức điên , thì cô tuyệt đối sẽ không nói lên vấn đề đó . Nếu như không phải do mẹ kế âm mưu , dùng cô thay Chu Lạc San tiến vào phòng của Lạc Ngạo Thực , làm sao cô lại thành người có lỗi trong câu chuyện này ?! "Cha , cha cùng hắn nói cho rõ ràng đi , có được hay không ?!"
Trên khuôn mặt già nua của Phó Quảng Nguyên trở nên đỏ bừng vì tức giận :"Loại chuyện như vậy con bảo ta phải nói thế nào ?! Đem chuyện lúc trước vạch trần ra ngoài , khác gì làm cho hắn thêm hận chúng ta . Con gái , đừng khóc nữa . Khóc , cũng chẳng giải quyết được gì . Tin tưởng cha , chỉ cần con ôn thuận ngoan hiền , Lạc Ngạo Thực sẽ nhanh chóng yêu con . Con nên biết là con rất đẹp , cô nam quả nữ ở chung một phòng , lâu ngày hắn cũng yêu sự hấp dẫn của con"
Đồi với vẻ ngoài của con gái , ông rất lấy làm hãnh diện
"Cha , con nghĩ sự tình sẽ không đơn giản vậy đâu !" Lạc Ngạo Thực sở dĩ cùng cô phát sinh quan hệ , chẳng qua chỉ là hứng thú thân thể của cô , làm sao có thể yêu cô ?!
Vũ Nghê thống khổ nhìn về cách đó không xa , thấy Hoàng Minh Nguyệt dịu dàng săn sóc Lạc Ngạo Thực bước lên xe !
*********************************
Vũ Nghê cực kỳ áy náy , nhìn về người đàn ông đối diện
"Tổng giám đốc , tôi thật xin lỗi !" Cô bất an nói , lúc này cô không biết nên xưng hô thế nào cho phải . Gọi ‘tổng giám đốc’ ?! Không , hắn bây giờ đã là chồng cô , hay gọi là ‘Ngạo Thực'; . Không , không , bọn họ chưa thân đến mức đó
Hắn nhìn về phía cô , ánh mắt ôn nhu mang theo nghi ngờ :"Vì sao lại xin lỗi ?!"
Ôn tồn nho nhã hỏi thăm , làm cô nhất thời xấu hổ , nuốt nước bọt xuống cổ , nói :"Về cuộc hôn nhân này , tôi thật sự có lỗi . Vì thế tôi xin lỗi , xin lỗi anh !"
Hai tròng mắt của hắn nheo lại , tà ác mà nói :"Xin lỗi ?! Lúc này xin lỗi thì cứu vãn được gì ?!"
Nghe thế Vũ Nghê càng thêm cứng họng , biểu tình trên khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên thống khổ.
Bỗng nhiên nửa thân trên của hắn hướng về phía cô , nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn , buông lỏng miệng nói :"Vũ Nghê , em nghĩ nhiều quá rồi , em không có lỗi "
"Có thật không ?!" Lời của hắn làm cô mừng rỡ.
"Tôi là một doanh nhân , làm bất cứ chuyện gì , nhất định đều phải có lợi . Nếu tổn thất , Tôi ~~ tuyệt đối không làm !"
|
Chương 9: Phong tình trong xe
Vũ Nghê tự trách mình thật lâu , nghe hắn nói vậy , gánh nặng trong lòng lập tức giảm đi , cô run rẩy che môi , nghẹn ngào :"Tôi cứ cho là anh sẽ rất hận tôi , cám ơn anh nhiều lắm !"
"Tôi đã nói rồi , chỉ cần có lợi , nhất định tôi sẽ làm !" Hắn tiếp tục lặp lại
Lần này , Vũ Nghê lắng nghe một cách cẩn thận ."Có thể có lợi ?! Tôi . . . . . . Tôi có cái gì ?!"
"Đối với Lạc gia mà nói , nhất định sẽ có lợi . Bởi vì các trưởng bối trong gia đình đều hi vọng trước 30 tuổi , tôi sẽ kết hôn . Mà em thì rất đẹp , khí chất tốt , lại am hiểu nhiều về xã hội thượng lưu . Và cái duy nhất là ~~~ Tôi không phủ nhận em rất biết cách phối hợp cùng tôi . Cho nên , tôi có thể để em làm vợ trên danh phận" Gương mặt anh tuấn lộ ra tươi cười
"Ngạo Thực à . . . . Tôi nhất định sẽ làm một người vợ tốt , nhất định sẽ chu toàn cuộc hôn nhân của chúng ta !" Vũ Nghê kích động gọi ra tên hắn , thân thể cô khẽ lay động , khuôn ngực đầy đặn vì thế mà nhô cao lên , làm cho hạ thân của hắn đột nhiên căng thẳng
Con ngươi màu nâu sẫm trong nháy mắt tối sầm lại , chợt dùng sức kéo cô vào trong lồng ngực
Động tác quá nhanh khiến cho cả người cô ngã nhào vào người của hắn , cánh tay tự giác ôm trên cổ hắn . "Ơ ......"
Đè thấp gương mặt , bàn tay hắn dùng sức dày vò cô , dùng sức áp sát cô về phía mình . Thân dưới đã bành trướng từ lâu , ở bên tai cô nói ra ám hiệu :"Ha ha , muốn làm người vợ tốt , vậy thì bắt đầu từ bây giờ luôn đi !"
"Không , không được . Bây giờ đang ở trên xe , không được !" Gò má của cô chợt đỏ bừng lên , dùng sức giãy dụa .
"Ở trên xe thì đã làm sao , tài xế không thấy được , cũng không nghe tới , hiệu quả cách âm tốt vô cùng !" Lạc Ngạo Thực căn bản không để ý tới cự tuyệt của Vũ Nghê , bàn tay linh hoạt không biết từ khi nào đã chui xuống váy cô , chạm vào thắt lưng , rồi đem vớ của cô , đồng thời kéo xuống.
"Về đến nhà , không tốt sao ?! Cầu xin anh đó !"
Hắn quá điên cuồng !
"Thả lỏng một chút , nơi này chỉ có một mình tôi , không ai có thể nhìn thấy bộ dạng lõa lồ của em" Bờ môi hắn cười nhẹ , bàn tay to nắm giữ người bên cạnh , cúi đầu xuống , mê hoặc cô
Lực bàn tay dùng sức , lộ ra một màng nóng bỏng.
Càn rỡ và táo bạo của hắn , làm cho cô trở nên khó thở , ngượng ngùng , bất an ."Nhưng mà . . . . . ."
"Ưm ......" Cô chịu không nổi , rên lên 1 tiếng
Ôm lấy Vũ Nghê trong lòng , ngón tay của hắn cắm vào nơi bí hiểm . Làm giữa hai chân cô trở nên ẩm ướt
"A . . . !" cô ngày càng hoảng hốt
Bởi vì hắn lớn mật hành động khiến cô ngượng ngùng , xấu hổ , không còn là chính mình ."Cầu xin anh đó , tôi không muốn . . . . . ."
"Ha ha. . . . . . Nhớ lần trước ở khách sạn , em cũng nói không muốn đó thôi . Kết quả sau lại . . . . . . Muốn cả đời. . . . . ." Lạc Ngạo Thực đùa giỡn nói, đồng thời kéo khoá quần , xâm nhập trực tiếp vào cơ thể của Vũ Nghê , ngay sau đó bắt đầu đưa vào rút ra , di chuyển thân thể của mình ——
Con ngươi của hắn thâm trầm .
Cơ thể của Vũ Nghê vì thế mà nóng lên , e lệ yếu đuối đến mệt mỏi . . . . . .
Vợ của hắn , so với những cô gái lớn mật khác , phong thái đều khác nhau , hoàn toàn không phải là loại lẳng lơ.
Sự lộng lẫy xa hoa trong buồng xe , cùng với hương thơm mê hoặc , làm hình ảnh trong xe càng thêm mãnh liệt , đường phố hai bên chiếu vào , phản ánh một bầu không khí yêu mị
|