Tổng Giám Đốc Anh Thật Là Hư!
|
|
Chương 15: Âm thanh cạnh phòng
"A anh rể , cẩn thận , đau quá , ah ...." âm thanh đau đớn lại cùng hưng phấn hòa nhịp rên lên , giống như có ma lực , thông qua vách tường xuyên bên tai Vũ Nghê
Nước mắt cũng không thể kiểm soát được , cư nhiên chảy ra ngoài ra . Trong lòng cô chua xót vô cùng.
Đêm tân hôn của cô là phải chịu đựng việc hắn ở cùng người phụ nữ khác , mà bọn họ lại hoan ái ngay sát bên phòng ——
Cô có quyền trói buộc hắn sao ?! Không có , hắn đã nói rất rõ điều đó , hôn nhân đối với hắn mà nói không có chút ý nghĩa nào , chẳng qua là cho cô một ‘danh phận’.
Tầm mắt như mơ hồ , Vũ Nghê khẽ cầm hộp kim loại trong tay , thận trọng mở ra , một hoa tai màu thạch anh tím hiện diện trong ánh sáng mờ.
Vũ Nghê khẽ vuốt ve nó , dùng sức nhắm mắt lại , nước mắt nóng bỏng lập tức lăn xuống . "Anh à , anh đã quên mất em rồi sao , anh đã nói sẽ không quên em mà , không phải vậy sao"
Khi tiếng đàn dương cầm kết thúc , các cô gái mặc một chiếc váy lấp lánh dừng lại điệu nhảy duyên dáng . Dưới sân khấu là những tiếng vỗ tay bộp bộp . Năm ấy Tiểu Vũ Nghê mười hai tuổi , đại diện cho trường học đoạt giải nhất môn nhảy múa
"Phó Vũ Nghê , hiện tại thời gian không còn sớm , bên ngoài trời rất đen có thể lại mưa , gia đình của con không tới đón sao ?! Nếu không thì mau gọi điện thoại cho cha mẹ đi !" Cô giáo bắt đầu hỏi thăm cô gái nhỏ
Tiểu Vũ Nghê mới vừa thay quần áo xong , thấy cha mẹ của các bạn đều đã tới , trong lòng không ngừng đau xót . "Cô giáo cứ yên tâm , cha mẹ của con đã đến rồi . Bọn họ vừa mới gọi điện bảo là đang chờ bên ngoài !"
"Được rồi , vậy thì con đi mau đi , không lại làm cho cha mẹ sốt ruột !" Cô giáo vỗ nhẹ vào đầu , thúc giục Tiểu Vũ Nghê nên nhanh lên một chút.
Tiểu Vũ Nghê ngoan ngoãn chào cô giáo , rồi vẫy tay tạm biệt , sau đó chạy trong bóng đêm ——
"Để cho người nhà đi đón chi nữa , con đã lớn rồi , chẳng lẽ còn không tìm được đường về hay sao ?! Hiện tại cha nhiều việc bề bộn , con nên tự ngồi xe về nhà !" Lúc Vũ Nghê được mười tuổi , lần đầu tiên cô gọi điện cho cha tới đón , cha đã nói với cô như thế . Sau lần đó , dù cho thời tiết có ác liệt đến đâu Tiểu Vũ Nghê đều là tự mình đi học , tự mình về nhà.
Cha mẹ ly hôn sau đó không lâu , vào một đêm khuya em gái gọi điện thoại tới cho cô , vừa khóc vừa nói :"Chị hai , mẹ cùng một chú kết hôn , em sẽ cùng mẹ đi theo chú , về sau chắc chúng ta không gặp được nhau !" . Kể từ đó , cô đã không nhìn thấy mẹ .
Năm mười hai tuổi , Tiểu Vũ Nghê đeo cặp sách màu đỏ , sợ hãi siết chặt hai tay lại , liều mạng hướng trạm xe buýt mà chạy . Sáng sớm hôm nay , dì Hoa lại lật bọc sách , tịch thu tiền xài vặt mà cha mới cho cô tối qua . Không còn tiền ngồi tắc xi , chỉ có thể đi xe buýt mà thôi
Bất ngờ tiếng sấm vang lên ầm ầm , một tia chớp màu bạc phá vỡ phía chân trời . Sau một vài giây , giọt mưa lớn như hạt đậu chi chít rơi trên mặt đất , mưa càng ngày nặng hạt . Tóc và áo quần của Tiểu Vũ Nghê rất nhanh bị thấm ướt
Phịch một tiếng , Tiểu Vũ Nghê nặng nề ngã vào một vũng nước
"Phốc —— ông trời ơi , sao lại mưa ngay lúc này !" Tiểu Vũ Nghê té trên trên mặt nước bùn , cảm giác đau đớn mà thất thanh trong lòng . "Thật là đau"
Chợt một chiếc xe con chạy nhanh đến , Tiểu Vũ Nghê nhìn thấy đèn xe chói mắt , hét lớn lanh lảnh . "——"
"Két ——" chiếc xe dừng lại
Tiểu Vũ Nghê lại một lần nữa ngã trong nước , chiếc xe BMW màu đen đã được mở ra , đi xuống là một thanh niên cao lớn
Thấp thoáng theo đèn đường , Tiểu Vũ Nghê dần dần thấy rõ diện mạo của hắn . Mắt rất đẹp , so với bạn trai của cô giáo còn cao hơn , lại phong độ nữa.
Mắt anh ấy đẹp như vậy , trực giác cho thấy , đây không phải là người xấu (Coi chừng nhầm nhé Tiểu Vũ Nghê . Sau này chính anh ấy đã ......Tiểu Vũ Nghê đó >O
|
Chương 16: Tâm nguyện nho nhỏ
(Tiểu Vũ Nghê lúc nhỏ - Hình ảnh chỉ có tính minh họa)
Tiểu Vũ Nghê ăn hai cái Hamburger , một bọc khoai tây , hai cánh gà nướng , một đùi gà , ba cái bánh Donut , cộng thêm một cốc nước rong biển . Rốt cuộc cũng lau khô miệng , im lặng ngồi xong.
"Bé con , nói cho anh biết , nhà em ở nơi nào , cha mẹ tên gọi là gì ?!" Anh đẹp trai dịu dàng hỏi.
Vừa nghe đến phải về nhà , Tiểu Vũ Nghê khổ sở cúi đầu , đôi mắt to cùng cái mũi nhỏ nhắn trở nên hồng hào . Thật lâu sau , Tiểu Vũ Nghê mới nhỏ giọng mà nói :"Em. . . . . . em quên mất rồi . Mới vừa. . . . . . Mới vừa rồi sợ tới mức quên mất !"
Nhìn chằm chằm vào hai bàn tay trong lòng , bất an nói láo . Trước những giọt nước mắt đã khô , lại có vài giọt len lén rơi xuống . Xin lỗi , Tiểu Vũ Nghê không phải là cố ý nói láo đâu . Mà là hiện tại thật không muốn về nhà . Hôm nay cô không muốn bị mắng , hôm nay là sinh nhật của cô. . . . . .
"Bé con , em không có quên , là em nói láo , có đúng hay không ? Không được , anh phải giao em cho cảnh sát !" Anh đẹp trai kiên trì nói.
"Không muốn !" Tiểu Vũ Nghê thét to, tay nhỏ bé nắm chặt tay áo của hắn :"Anh hãy nghe em nói. . . . . . Cha mẹ của em ly hôn . Em là theo cha , cha nghe lời mẹ kế , mẹ kế đối với em . . . . ."
Nói đến đây , nước mắt của Tiểu Vũ Nghê chảy xuống tanh tách , trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn ướt sũng :"Bọn họ cũng không có trông nom em . Hôm nay là sinh nhật mười hai tuổi của em , em cầu xin anh , cầu xin anh đi cùng em trong ngày sinh nhật có được hay không ?! Em đã mất đi ba cái sinh nhật , rất lâu không có ăn bánh kem rồi ! Lần trước sinh nhật của con dì , bà nội lấy một miếng bánh cho em , kết quả bị con gái của dì nói là kẻ trộm , đem bánh ném xuống đất !" Thanh âm của Tiểu Vũ Nghê càng ngày càng run rẩy , tiếng nức trong mũi ngày càng to. . . . . .
Mười hai ngọn nến đang cháy sáng đưa vào đôi mắt đẹp của Tiểu Vũ Nghê , nhìn bánh kem khá lớn , không tin vào mắt mình cho lắm , lại ngẩng đầu lên nhìn một chút anh đẹp trai đối diện
"Còn không thổi , nến sẽ tắt đấy !" Giọng nói ôn hòa truyền tới , anh đẹp trai cười nói.
"Em có thể cầu nguyện không ?!" Tiểu Vũ Nghê mở miệng yếu ớt hỏi , dè dặt đến đau lòng.
"Dĩ nhiên !"
Được sự cho phép của anh đẹp trai , cô gái nhỏ rất thành kính nhắm mắt lại , chắp tay đặt trước ngực , âm thầm cầu nguyện
[Nếu thế gian thật sự có luân hồi , Tiểu Vũ Nghê hi vọng lần sau sẽ có một gia đình hạnh phúc . Cha mẹ sẽ không ly hôn , sẽ luôn luôn kề cận Tiểu Vũ Nghê đến lớn . Tiểu Vũ Nghê sẽ không còn cô đơn , sẽ có người quan tâm đến Tiểu Vũ Nghê , sẽ không có mẹ kế , sẽ không bị tổng giam trong phòng ăn đòn , sẽ không khi dễ em gái của Tiểu Vũ Nghê , sẽ không bị bỏ đói . Nếu như nguyện vọng của Tiểu Vũ Nghê không phải là quá nhiều , như vậy Tiểu Vũ Nghê hy vọng sau này Tiểu Vũ Nghê vẫn còn được gặp Anh đẹp trai ——]
Sau khi cầu nguyện xong , khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lại gần cây nến , thổi một hơi làm toàn bộ nến tắt hết
"Sinh nhật vui vẻ , chúc em càng ngày càng thông minh và xinh đẹp , thân thể khỏe mạnh ! Nào , chúng ta cắt bánh ngọt ~!" Âm thanh dễ nghe lần nữa truyền đến
"Cám ơn anh , Đại Ca Ca !" Ăn được miếng kem ngon ngọt thì trong ánh mắt Tiểu Vũ Nghê lại toát ra nước mắt , nhưng cô đã cố gắng không khóc . Chẳng qua là ăn một khối bánh ngọt liền rơi nước mắt , sẽ bị người khác chê cười.
Anh đẹp trai thật sự rất tốt , đã lâu rồi không có ai đối tốt với Tiểu Vũ Nghê vậy , lại còn quan tâm tới Tiểu Vũ Nghê !
Tiểu Vũ Nghê nghe các bạn học nói, chỉ cần thời điểm cô gái xỏ lỗ tai , rồi cầm tay một chàng trai , như vậy đời sau chàng trai sẽ là người giám hộ cuộc sống của cô gái , cả đời cũng sẽ không tách biệt !
Tiểu Vũ Nghê không muốn tách ra khỏi Anh đẹp trai , rất lâu rồi không có ai tốt với cô như vậy , cô thật hy vọng có thể cùng anh đẹp trai ở chung một chỗ.
Tiểu Vũ Nghê buông bánh sinh nhật xuống , quẹt miệng nói :"Đại Ca Ca , anh có thể dẫn em đi xỏ lỗ tai không ?!"
"Xỏ lỗ tai ?! Yêu cầu kỳ quái gì đây bé con ?!" Anh đẹp trai nhíu mày một cái , không hiểu hỏi , nhưng là vẫn đáp ứng yêu cầu của Tiểu Vũ Nghê.
|
Chương 17: Xỏ lỗ tai
Khi xỏ lỗ tai , Tiểu Vũ Nghê còn nắm chặt tay của hắn . Nếu quả như lời đồn có thật , như vậy nhất định anh đẹp trai sẽ giám hộ cô ! (Tiểu Vũ Nghê mê trai >O
Tiểu Vũ Nghê toát ra vui sướng đến rơi nước mắt , hưng phấn đến không cách nào dừng lại.
"Các người đã cam kết với ta là kỹ thuật rất tốt và hoàn hảo . Thế đây là gì . Không đau ?! Không đau mà bé con nhà ta khóc thế à ?!" Anh đẹp trai đứng ở một bên , tức giận chất vấn nhân viên làm việc , trên mặt hết sức lo lắng.
"Đúng. . . Thật xin lỗi , nhưng là có rất nhiều người bạn nhỏ tới xỏ lỗ tai , đều không có vấn đề gì !" Nhân viên phục vụ bị dọa đến ấp úng nói xin lỗi.
"Gọi ông chủ của các người ra đây , tôi muốn nghe một lời giải thích hợp lý , hơn nữa nhất định phải tìm được phương pháp không đau !" Anh đẹp trai đang mắng nhân viên làm việc đó , cúi đầu cẩn thận kiểm tra vành tay Tiểu Vũ Nghê :"Đau như thế nào ?! Em suy nghĩ một chút , rồi miêu tả cho anh !"
Nhìn vẻ mặt lo lắng của anh đep trai , nước mắt của Tiểu Vũ Nghê càng thêm mãnh liệt . Anh đep trai đang bảo vệ cô . Đã lâu không có người bảo vệ cô . Tiểu Vũ Nghê cảm động thật lâu , nghẹn ngào không thốt nên lời , nói không ra là lỗ tai không có đau . Chỉ là do quá cảm động , cho nên mới chảy nước mắt.
Thấy trường hợp huyên náo có chút hỗn loạn . Tiểu Vũ Nghê cảm động tiếp tục rơi nước mắt , rốt cuộc mở miệng đứt quãng :"Không . . . . . không đau , không có. . . . . . chuyện gì cả anh !"
Nói một cách ngắn ngủn , nhưng lại giải cứu cho nữ nhân viên , cũng như giải cứu tiệm này ——
Đứng ở trước gương Tiểu Vũ Nghê không ngừng đong đưa cái đầu , hoa tay thạch anh tím theo đó mà lắc lư theo . Thật xinh đẹp , hoa tay thật là đẹp . Hoa tai do anh đep trai tặng , cô sẽ phải quý trọng ——
"Bé con , cũng đã trưa rồi , Anh sẽ đưa em về nhà !"
Tiểu Vũ Nghê ngưng lại việc đỏm dáng , trong lòng không ngừng cầu nguyện [đừng đuổi Tiểu Vũ Nghê về nhà] , nhưng là Thượng Đế cũng không nghe thấy thanh âm cầu nguyện đó . Ước mơ luôn luôn ngắn ngủi , chung quy phải trở lại thực tế.
Tiểu Vũ Nghê ngồi trên ghế salon , nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn chăm chú nhìn anh đep trai trước mắt :"Đại Ca Ca , anh sẽ quên em sao ?!"
"Yên tâm , anh sẽ không . Anh không thường làm người tốt , mấy trăm năm cứ như vậy là lần đầu tiên . Anh sẽ đem chuyện này nghiêm túc mà ghi nhớ , để thế hệ tương lai nhớ những việc làm tốt của anh ! "
Rõ ràng là lời nói giỡn , nhưng mà Tiểu Vũ Nghê một chút cũng không cười rồi đứng lên , nghiêm túc yêu cầu :"Đại Ca Ca , anh nhìn kỹ em một chút có được không ?! Nếu như về sau mà gặp lại em , liệu có nhận ra được em không ?!" Vũ Nghê đem khuôn mặt nhỏ nhắn ngửa lên thật cao , dùng sức chớp mắt.
Nhìn khuôn mặt nhỏ bé như thiên thần , đôi mắt to đẹp đến động lòng , cánh môi cố gắng đang mỉm cười . Hắn không nhịn được vươn cánh tay , nhẹ nhàng nói :"Bé con ngốc , yên tâm đi . Em xinh đẹp thế này , anh làm sao có thể quên ?!"
Nghe hắn nói mình xinh đẹp , gò má của Tiểu Vũ Nghê hơi đỏ lên :"Đại Ca Ca , có thật là em xinh đẹp không ?!"
"Rất xinh đẹp , đôi mắt sáng ngời , trong nháy mắt tựa như sao đêm của bầu trời . . . . . ." Tầm mắt của hắn nhìn lướt qua cánh môi của cô , giữ lại vài giây rồi tiếp :"Lỗ tai của em cũng vậy , thật tròn và đáng yêu !" (Câu này làm nhớ đến mấy chương đầu , khi Vũ Nghê tự khen lỗ tai mình đáng yêu , giờ mình mới hiểu
"Đại Ca Ca. . . . . . em không phải là cô gái hư , ngàn lần không được trách em , có được hay không ?!" Vũ Nghê tiến vào trong giấc mộng , không ngừng nỉ non. . . . . .
|
Chương 18: Miệng nói không ngừng
Lạc Ngạo Thực mặc bộ áo ngủ màu đen mới vừa đi xuống lầu dưới phòng khách , nhanh tay đón lấy một lon bia được quăng đến , nhìn người tấn công mình :"Cậu tới lúc nào thế ?! Sao không gọi cho tôi !"
"Bạn tốt mới cưới vợ , làm thế nào tôi lại không đến để làm phiền chứ !" Ngồi ở trên ghế salon dài , nam nhân kia lải nhải so với nữ nhân còn muôn phần phiền hơn :"Này , Jerry . Vợ của cậu rất quyến rũ , cũng rất đáng yêu đấy !"
Lạc Ngạo Thực dạo bước đến phía salon đối diện , thư thả ngồi xuống , mở lon bia , uống một hớp rồi hỏi :"Cậu gặp cô ấy lúc nào ?!"
Bùi Tạp Tư khẽ lắc đầu , cười một cái , gác hai chân lên trên bàn :"Có thật là ~~ Cậu không biết tôi gặp vợ cậu lúc nào không ?!"
Lạc Ngạo Thực lại uống tiếp một hớp bia , quay đầu đi :"Tôi làm sao biết , cậu cũng không có nói !"
"Ha ha , Jerry . Cậu cho là tôi ngốc , hay là chính cậu quá thông minh . Cậu nghĩ là cậu có thể lừa được tôi ư !"
"Tôi không biết cậu đang nói về cái gì !" . Lạc Ngạo Thực nghênh ngang nói
"Tôi vừa xuống máy bay , về đến nhà liền nhận được điện thoại của người nào đó , không nói không rằng , lại muốn tôi tới ngay biệt thự này , nói muốn tìm hiểu thị trường Âu Châu . Lúc ấy tôi còn đang suy nghĩ , người này có phải điên rồi không . Mặc dù là ngày hôm nay kết hôn , nhưng lại muốn được bàn việc trong đêm tân hôn !" Nụ cười trên mặt Bùi Tạp Tư càng ngày càng dâng cao , giống như không thể kiểm soát được.
"Có gì là không thể ?! Nếu như cậu hết khát rồi , vậy bây giờ chúng ta bắt đầu thảo luận thị trường Âu Châu !" Lạc Ngạo Thực buông lỏng cánh tay , không cảm thấy có chỗ nào đặc biệt
Bùi Tạp Tư không để ý tới lời của hắn , tự nhiên nói :"Khi tôi nhìn thấy một cô gái mặc lễ phục màu đỏ trên đường đến đây , thì tất cả nghi ngờ của tôi đã sáng tỏ !"
"Có thể ngừng được chưa ?! Xem ra công việc ở Âu Châu của cậu vẫn chưa đủ vất vả . Bằng không thì từ mai , cậu đến Châu Phi đi . Tôi cũng muốn phát triển ở đó ——" Lạc Ngạo Thực - hắn không muốn tiếp tục cái đề tài này nữa , dù thế nào thì chuyện của nữ nhân kia không liên quan hắn.
Bùi Tạp Tư cả gan tiếp tục cười nói :"Nếu như cảm thấy đau lòng , thì đừng nên đuổi người ta xuống xe . Nhân tiện cũng tiết kiệm được không ít phiền toái cho tôi , khi phải đi giúp cô ấy !"
"Ha ha , không thể tin được , đường đường là cậu ấm Bùi gia , lại thành ra nhiều chuyện thế này , trong miệng nói không ngừng ~" . Lạc Ngạo Thực là đem lon bia trong tay để vào trên khay trà , không biến sắc giễu cợt hắn.
Bùi Tạp Tư biết mình nói đúng rồi , nụ cười càng thêm tự tin :"Cậu định giả bộ à , ha ha . Khó trách , người như Lạc tổng giám đốc mà ngoan ngoãn cưới vợ . Cô dâu thật sự rất đẹp , chỉ có kẻ ngốc mới không vội vàng cưới về !"
Lạc Ngạo Thực ngồi ở trên sô pha , không thèm phản ứng đến lời nhạo báng của bạn tốt
Nữ nhân xinh đẹp rất nhiều , bên cạnh hắn càng đếm không xuể . Bất luận là mỹ nữ có đặc biệt thế nào , với hắn cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên !
|
Chương 19: Sáng sớm kêu cửa
Những âm thanh véo von của chim kêu vào sáng sớm , đem Vũ Nghê từ trong giấc mộng chợt tỉnh lại
Cô chậm rãi mở mắt . Trong lúc nhất thời không cách nào nhớ nổi mình đang ở đâu . Cho đến khi trí nhớ từ từ quay về , cô mới hồi tưởng lại . Ngày hôm qua mình đã "kết hôn" , trái tim cũng theo đó nổi lên đau đớn.
Nằm trên giường to trông cô càng thêm nhỏ bé , trái tim cảm thấy trơ trọi hơn . Trong lòng tan vỡ đến khi chìm vào giấc ngủ , đến cả tiếng động sát bên phòng đến mấy giờ kết thúc cô cũng không rõ
Cốc cốc cốc ——
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Vũ Nghê giương mắt nhìn về đồng hồ tinh thể , đã là bảy giờ rưỡi . Chợt nhớ tới bà Vương có nói qua , mỗi sáng tám giờ , chồng của cô sẽ ngồi ở trước bàn và ăn sáng . Khi đồng hồ điểm bảy giờ rưỡi , bà sẽ sai người gõ cửa kêu tỉnh . "Tôi đến ngay !"
Vén chăn lên , Vũ Nghê vội vàng chạy qua phòng khách , chạy đến cửa :"Cám ơn , tôi đã tỉnh -——" . Một người đàn ông dựa vào cạnh cửa , mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh ngọc , đôi tay để ở túi quần nhìn Vũ Nghê . Gương mặt tuấn tú cười như không cười , một chút áy náy cũng không có :"Chào buổi sáng , bà xã"
Vũ Nghê ngẩn ra , một mớ cảm xúc ngổn ngang . Nhìn thấy hắn , cô liền đỏ mặt , có thể tưởng tượng đến tối ngày hôm qua , lòng của cô lại đau . Lúc này đây , cô không biết phải dùng loại tâm trạng nào mà đối diện với hắn.
Lạc Ngạo Thực đứng ở cửa , quan sát từ đầu đến chân , ánh mắt dừng lại ở ngón chân trơ trụi của Vũ Nghê
Đầu ngón chân đáng yêu kia , hơi phồng ra . Chẳng qua chỉ là nhìn chằm chằm vào chân cô , thế nhưng lại làm cho hắn sinh ra một loại cảm giác rất mãnh liệt
Vũ Nghê cong ngón chân lên , đỏ mặt ý thức được điều đó , liền bước lên thảm giẫm lộn xộn , xốc xếch tóc dài xõa ra sau.
"Tối hôm qua ngủ có ngon không ?!" Lạc Ngạo Thực vẫn như xưa , tao nhã quan tâm nói.
Trong đêm tân hôn , người chồng của mình chạy sang người phụ nữ khác . Sáng hôm sau , thậm chí còn hỏi vợ mình đêm qua ngủ có ngon không ?! Điều này chắc chắn là sự trớ trêu lớn nhất..
Vũ Nghê tái mặt , miễn cưỡng lộ ra một nụ cười :"Không tồi , chỉ là giường quá lớn , ngủ có chút không nỡ !"
"Không sao , thời gian còn dài . Rồi em sẽ quen !" Trong lời nói của hắn có ẩn ý khác.
Cô hiểu rõ lời hắn , ý là về sau cô phải thường xuyên vườn không nhà trống ."Tôi chỉ là có chút tật xấu về chỗ lạ , nhưng không lâu sau liền có thể thích ứng ngay thôi !"
"Vậy thì tốt !" Lạc Ngạo Thực gật đầu một cái :"Vậy em đi rửa mặt sửa sang lại đi , một lát nữa chúng ta phải ra ngoài"
"Ra ngoài ?!" Vũ Nghê hỏi.
"Dĩ nhiên , em quên là chúng ta phải đi chào hỏi cha mẹ của tôi à"
Vũ Nghê sắc mặt đỏ lên . Chết thật , cô lại quên chuyện này chứ . "Được rồi , tôi sẽ xuống lầu sau !" Sau khi nói xong , phịch một tiếng , Vũ Nghê nhanh chóng đóng cửa lại.
Khoảng thời gian này , cô không muốn mình phải thương tâm nữa , chạy vào phòng tắm , bắt đầu chăm sóc bản thân . Sau khi trang điểm nhẹ trong 10 phút , cô vào phòng giữ quần áo.
Bất kể Lạc Ngạo Thực là người vô tình như thế nào , nhưng hắn đối với cô thật sự hào phóng . Tủ quần áo dài treo đầy các nhãn hiệu quốc tế , mỗi bộ đều có giá trị khác nhau , hơn nữa kích thước của mỗi bộ quần áo đều chuẩn xác
Để tránh thất lễ với người lớn , Vũ Nghê chọn cho mình một bộ âu phục màu đỏ khoác lên người
Soi gương mấy lần kiểm tra , xác định bản thân gần như hoàn mỹ , cô mới bước ra khỏi phòng.
Còn chưa đi đến dưới lầu , cô liền nghe thấy thanh âm đáng yêu . "Anh à , em biết là anh đối tốt với em nhất ~~!"
|