Đó Không Phải Là Hi Vọng Mà Là Tình Yêu
|
|
Ngoài trời mây đen đang kéo đến báo hiệu một cơn mưa to sẽ ập đến, dòng người hối hả chạy nhanh về nhà mong có thể tránh được cơn mưa đang sắp đến. Nhưng có lẽ trời không chiều lòng người, một lúc sau một cơn mưa nặng hạt đã đổ xuống, có những người quên đem theo áo mưa đành phải ghé vào mái hiên của nhà ai đó để mà trú mưa, Linh Đan cũng là một trong số người những người ấy. Trong lúc nhìn những giọt mưa đang rơi, cô thầm rủa cho cái xui của mình: - Hôm nay đúng là mình xui thiệt luôn, lúc đem áo mưa thì trời lại không mưa nhầm ngay cái ngày mình không đem áo mưa thì trời lại đổ mưa to như thế này. Không biết chừng nào trời mới tạnh mưa để về đây nữa, thế nào về cũng mình bị một bài ca cổ của mẹ về cái tội không đem áo mưa cho mà xem. Đang bực bội thì Linh Đan nhìn thấy một cô gái cũng chạy tới chổ cô đứng mà tránh mưa, và cô đã ngẫn ngơ trước vẻ đẹp của cô gái ấy. Một cô gái có một vẻ đẹp giống như là một thiên sứ vậy nói chung là rất đẹp. Cô không thể rời mắt trước vẻ đẹp này. Hình như cô gái biết người bên cạnh đang nhìn chằm vào mình làm cô rất sượng sùng, cô phải lên tiếng: - Xin lỗi cô có phải mặt tôi có dính gì sao Bị hỏi bất ngờ nên Linh Đan chẳng biết trả lời sao, chẳng lẽ cô lại nói tại cô đẹp quá nên tôi mới nhìn sao, như vậy thì kì quá, sau vài giây suy nghĩ cô mới trả lời: - Tại tôi nhìn thấy cô giống một người quen của tôi mới nhìn kĩ như vậy, nếu có mạo muội xin cô bỏ qua cho tôi. - Không có gì đâu, tại tôi tưởng mặt tôi dính gì thôi. Vừa dứt lời thì có một người con trai chạy xe tới đứng ngay chổ hai người đang trú mưa, cô gái tươi cười với chàng trai rồi nhanh chóng ngồi lên xe cho người con trai đó chở đi, trước khi đi cô gái không quên chào Linh Đan với một nụ cười làm cho Linh Đan phải xao động. Cô gái đi rồi mà Linh Đan vẫn đứng tần ngần nghĩ về cô gái ấy với vẻ đẹp thiên sứ và nụ cười làm cho người ta phải xao xuyến. Cô cứ nghĩ mãi về cô gái ấy đên khi chiếc điện thoại trong túi vang lên cô mởi tỉnh lại, thấy số của mẫu thân cô liền bắt máy: - Dạ, con nghe má - Giờ sao chưa về nữa con, biết mấy giờ rồi không. - Con sắp về rồi má. - Trời đang mưa, đừng có nói với má là con không đem áo mưa nghe? Nghe mẫu thân nói trúng về tình trạng hiện nay của cô, Linh Đan im lặng không dám nói gì - Sao mà hậu đậu giữ không biết nữa, có cái áo mưa không cũng không đem nữa là sao. Mà giờ đang đứng trú mưa hay đang đi trên đường đó - Dạ, con đang đứng trú mưa ạ. Mà trời cũng sắp tạnh rồi, con sẽ về ngay thôi. - Uhm. Mai mốt về bị cảm cúm là đừng than với bà già này nha. - Dạ, con của má khỏe lắm không bệnh tật nào tấn công được con đâu - Giờ còn ở đó mà mạnh miện nữa. Thôi đứng đó đi đợi khi nào tạnh mưa rồi về. - Da. Mẫu thân tắt mấy rồi,cô mới phần nào được nhẹ nhõm nhưng mà còn về nhà nữa, thế nào má cũng nói nữa cho mà xem. Một lúc sau trời cũng tạnh mưa, Linh Đan lên xe và trở về nhà. Sau khi về nhà, cô biết ngay là má sẽ cằn nhằn nữa mà. Cô tới ôm chặt má, cười hì hì rồi nói lần sau sẽ nhớ đem áo mưa đi. Thấy mặt con thế, Bà Phương cũng không nỡ nào mà la nữa: - Thôi lo đi tắm đi rồi ra ăn cơm. - Dạ, tuân lệnh má. Nói xong cô liền lên phòng cất đồ rồi chuẩn bị đi tắm. Sau khi ăn uống rồi dọn dẹp, cô bước vào phòng của mình ngã vào giường và nghĩ đến cô gái mà cô đã gặp hồi chiều. Trái tim cô bồi hồi xao xuyến đến lạ thường.
|
"Chúng Ta Thuộc Về Nhau" bỏ truyện này à bạn?
|
Tuệ Mẫn đang loay hoay làm bữa sáng cho Tuấn Vũ để kịp cho anh ăn để đi làm, cô cảm thấy thật mãn nguyện với cuộc sống này. Có người chồng vừa đẹp trai, vừa giỏi giang và yêu thương cô hết mực cô không còn mong gì thêm nữa. Nhưng có một điều làm cho cô phiền muộn bấy lâu nay đó là cô muốn có một đứa con để vui nhà, vui cửa nhưng Tuấn Vũ thì lại không muốn điều đó. Mỗi khi cô đề cập thì anh đều lảng tránh hoặc tìm mọi lí do nào là chúng ta còn trẻ sợ gì mai mốt không có con, nào là anh chỉ muốn hai vợ chồng tận hưởng hương vị tình yêu thêm vài năm nữa chứ có con rồi đâu còn được điều đó nữa, riết rồi cô cũng quen với điều đó và không còn đề cập trước mặt anh nữa. Nhưng trong lòng cô vẫn khắc khoải được một lần có cảm giác được mang nặng đẻ đau và chứng kiến giây phút con mình được ra đời. Cứ mãi suy nghĩ mà Tuấn Vũ đứng sát bên cạnh cô hồi nào mà cô cũng không hay biết, thấy vợ mình có vẻ đang suy tư điều gì đó, Tuấn Vũ hỏi: - Mới sáng sớm mà em suy tư điều gì thế vợ yêu. Nghe giọng của chồng Tuệ Mẫn mới chợt tỉnh, cô quay lại trả lời anh: - Không có gì đâu anh, tại em suy nghĩ không biết trưa nay sẽ mấu món gì cho anh ăn đây. - Chắc trưa nay anh không về ăn cơm đâu, anh phải gặp đối tác chắc phải ăn cơm với họ luôn, em cứ ở nhà ăn nha đừng đợi anh. - Dạ, anh ăn sáng đi em chuẩn bị hết cho anh rồi đó. - Cảm ơn em. Nói xong Tuấn Vũ hôn vào má của vợ rồi ngồi xuống bàn ăn điểm tâm mà Tuệ Mẫn đã dọn một cách ngon lành. Trong khi đó tại ngôi nhà của Linh Đan, sau khi chuông báo thức kêu inh ỏi cũng không làm cho con người nằm vùi trong đống chăn bật dậy, bỗng nhiên Linh Đan bật dậy vì có cảm giác đau nhói ở mông thì đã thấy bà Phương đang đứng trước mặt - Con biết là mấy giờ rồi không mà không chịu dậy đi làm nữa, chuông báo thức thì la inh ỏi, ở ngoài má còn thấy nghe nó kêu inh ỏi vậy mà ở bên trong lại không hay biết gì hả, con gái con gứa gì mà ngủ nướng giữ vậy, mai mốt làm sao mà về làm dâu người ta được đây. Mẹ thấy lo con cho thiêt đấy Linh Đan - Con hổng lấy chồng đâu, con ở vậy với má suốt luôn. - Con bé ăn noi tầm bậy không thôi, lo mà đi rửa mặt đi ăn sáng rồi đi làm nữa. - Dạ. Thế là Linh Đan chạy nhanh vảo phòng tắm để vệ sinh cá nhân, bà Phương lắc dầu với con, ba mươi tuổi đầu rồi chứ có phải ít ỏi gì đâu mà chưa bao thấy nó dắt người yêu của nó về cho bà xem mặt. Bà chỉ sợ là nó sẽ giống bà và chồng của bà, mà có như thế thật thì bà sẽ như thế nào đây. Linh Đan ăn uống một cách vội vàn làm cho bà Phương phải nhắc nhở cô: - Con ăn uống kiều này không bị đau bao tử cũng uổng đấy. Từ từ mà ăn chứ Linh Đan không dám nói gì bởi cô dậy trễ nên mới thành ra như thế, cô mà nói là sẽ bị la ngay, cô chỉ cười rồi chào mẹ đi làm. Một lúc sau cô cũng tới được chổ làm của cô đó là một hiệu sách mà cô cùng với người bạn thân mở đã được cách năm năm.Lúc đầu mới mở ra cô với người bạn thân cũng rất chật vật, có lúc cô tưởng chừng như là bỏ cuộc và sang cho người khác, nhưng với ý chí và lòng kiên định cũng như niềm đam mê của cô dành cho sách đã giúp cho cô đứng vững đến ngày hôm nay. Có thể hiệu sách cảu cô không bằng những nhà sách lớn của thành phố nhưng nó cũng thu hút được rất nhiều người đến đây đọc và mua sách đặc biệt là những bạn sinh viên, họ rất thích mua những cuốn sách cũ nhưng giá trị rất lớn vì nó hợp với túi tiền của họ với lại ở đây cũng có một cô chủ ăn nói rất dễ thương còn biết làm cho các độc giả vui lòng nên mọi người tìm đến hiệu sách của cô cũng là điều dĩ nhiên nhưng có một điều mà các độc gỉa ở đây không hề hay biết ngoài là cô chủ ở đây cô còn là một người viết sách rất hay nhưng mỗi tác phẩm của cô khi viết ra cô không bao giờ để tên thật của mình, có những tác phẩm của cô được mọi người trên mạng đọc rất nhiều, có những người mong được gặp cô một lần ở ngoài đời để được xin chữ kí. Nhưng cô đều bặt tâm, chỉ để lại những lời cảm ơn cảu độc giả đã xem và yêu mến tác phầm cảu cô. Mới bước vào thì cô đã nghe tiếng của Thiệu Huy: - Hôm nay sao đi trễ vậy má, chắc lo nhìn mấy cô gái đẹp nên tới trễ chứ gì, - Chỉ có ông mới hiểu được tôi thôi đó. - Tôi đi guốc trong bụng bà luôn còn gì. - Nhưng hôm nay thì không phải mà là vì tôi ngủ dậy trễ - Rồi hiểu luôn, chắc tối đi chơi khuya với em nào nên sáng mới không dậy nỗi chứ gì. Bạn bè gì mà chơi xấu quá có ghệ vậy mà không nói năng gì hết chơn vậy. - Thôi đi cha, tôi còn ế dài cổ đây này, đã nói làm mai cho tôi em nào xinh tươi đi mà chẳng thấy động tĩnh gì hết giờ còn trách tôi nữa á. Vừa nói cô vừa nhéo vào vai của Thiệu Huy một cái thật đau làm cho anh phải la làng lên: - Á đau, làm gì mà nhéo đau giư vậy làm đau cái vai ngọc ngà của tôi rồi. - Sức dài vai mà sợ đau á, vậy mà tôi tưởng ông không biết đau chứ.haha - Quỷ sứ à, không giỡn với bà nữa. Mà bà nói lí do vì sao bà dậy trễ đi - Thì tối qua tôi nằm mơ về một cô gái rất đẹp, chúng tôi đã yêu nhau và đến với nhau. Giấc mộng đang đẹp vậy mà bỗng nhiên tôi nghe một cái chát, cái mông thì đau ơi là đau, bật dậy thì thấy má tôi đang đứng ở đó. Nhìn lại cái đồng hồ thì đã 7 giờ rồi thế là cuống quýt đi rửa mặt rồi ăn sáng với má nên tôi mới tới trễ nè. Nghe Linh Đan kể xong, Thiệu Huy cười như được mùa với lí do dậy trễ này của cô. Đang cười anh lại bị Linh Đan đánh cho một phát nữa: - Hay quá ha, không đồng cảm với tôi mà còn cười nữa ha. - Tôi nghĩ biết đâu được bà sắp có người yêu rồi đó.hihi - Thôi đi chả mơ nữa, biết bao nhiêu mối tình đến rồi lại đi. Tôi chẳng còn muốn nghĩ đến nữa đâu. Thôi chúng ta đi làm việc đi, ở đây mà nói chắc cả ngày cũng chưa hết chuyện nữa - Uhm. Đang loay hoay làm thì Linh Đan phải ngước lên vì một giọng nói nghe rất quen được vang lên: - Cho hỏi ở đây có cuốn sách tên là Hẹn Với Tử Thần của nhà văn Agatha christie không ạ.Lại một lần nữa Linh Đan bị vẻ đẹp ấy làm cho ngây dại.
|
Yeuemmuondoi Mình sẽ không bỏ truyện chúng ta thuộc về nhau đâu, mình sẽ viết lại nhanh thôi.
|
Thiệu Huy thấy Linh Đan đứng ngây ra đó phải chạy tới lây người cô, anh nói: - Linh Đan, khách tới hỏi sách kìa. Làm gì mà ngây người ra thế. Nghe Thiệu Huy nói Linh Đan mới trấn tĩnh lại, cô ngại ngùng hỏi lại vị khách muốn hỏi sách gì. - Xin lỗi cô có thể nói lại cho tôi biết là cô muốn hỏi sách gì không? - Tôi muốn hỏi là ở đây có cuốn tiểu thuyết "Hẹn với tử thần" của nhà văn Agatha Christie không? - Thật ngại quá, hiệu sách của chúng tôi vừa mới bán hết ngày hôm qua, nhưng nếu cô có thể đợi được thì chúng tôi sẽ lấy cho cô. - Khoảng bao lâu thì lấy được ạ. - Khoảng 3 ngày sau cô cứ đến đây sẽ có cuốn tiểu thuyết đó cho cô. - Vậy 3 ngày sau tôi sẽ tới lấy. Cảm ơn cô rất nhiều. Chào tạm biệt cô. Nói xong cô gái đó quay bước đi ra còn Linh Đan thì dõi theo hình dáng ấy cho đến khi không còn nhìn thấy nữa, Thiệu Huy đi tới đập vai cô: - Trúng tiếng sét ái tình rồi phải không? - Ông chỉ biết nói gì đâu là giỏi thôi à, thôi lo đi làm đi cha. - Nói gì đâu nhưng lại trúng đấy nha, nhìn mặt bà lúc mà thấy cô ấy là tôi biết thần tình yêu đã bắn trúng con tim của bà rồi, khai nhận đi, bà qua được ai chứ không qua được tôi đâu. haha - Uh, trúng tiếng sét ái tình thì đã sao chứ, thật ra đây là lần thứ hai tôi gặp cô ấy đấy - Vậy lần thứ nhất bà gặp ở đâu. - Chiều hôm qua khi chúng tôi trú mưa, giờ lại gặp cô ấy nữa. Không biết có phải là định mệnh cho chúng tôi gặp nhau không nữa. - Thì ra gặp buổi chiều rồi buổi tối nằm mơ luôn hả. Cái này là yêu từ cái nhìn dầu tiên rồi đó. Vậy mà còn bày đặt không muốn yêu nữa chứ - Cứ cho là yêu đi nhưng chỉ là một mình tôi đơn phương thôi, người đó có biết tôi là ai và tình yêu của tôi dành cho họ không. Thật là nực cười quá phải không. - Không có gì là buồn cười cả, yêu là yêu không ai có thể ngăn trái tim của mình có cảm xúc với người khác được dù đó là ai đi chăng nữa. Mai mốt cô ấy tới bà cứ hỏi thăm và làm quen với cô ấy biết đâu được có kết quả thì sao. - Liệu có được không, tôi chỉ sợ cô ấy không đồng ý - Bà chưa thử sao biết không được chứ. Tôi nói thật với bà nha, cai gì bà cũng giỏi chỉ có chuyện tình cảm là bà không giỏi chút nào cả. Bởi vậy vì sao mà bà mới FA đến bây giờ đó - Ông cũng giỏi quá ha, sao giờ chưa có anh chàng nào hết vậy. Cũng FA như tôi thôi - Tại tôi không muốn thôi, chư muốn là có khối anh chàng theo tôi đấy. - Uhm, tôi biết ông giỏi rồi. Thôi sắp xếp sách giùm tôi một cái. Nói chuyện chắc hết giờ luôn đấy. - Thì tôi đi làm đây nhưng mà nhớ lời tôi nói đấy, chủ động làm quen với cô ấy đấy. Linh Đan chỉ cười trước lời nói của Thiệu Huy. Có lẽ cô cũng nên thử xem sao, biết đâu được cô ấy sẽ đồng ý thì sao. Tuệ Mẫn sau khi về tới nhà, cô cứ thắc mắc cô gái trong hiệu sách sao cứ nhìn vào cô rồi ngây người ra mà cô gái lại giống với cô gái mà cô đã gặp khi cô trú mưa, chẳng lẽ cô gái trong hiệu sách và cô gái cùng trú mưa với cô là cùng một người. Vậy tại sao hai lần gặp cô, cô ấy đều có biểu hiện như vậy. Cô cũng chẳng hiểu sao nữa nhưng rồi cô nhớ lại câu nói của cô gái đó là thấy cô giống người quen nên mới nhìn như vậy, chẳng lẽ mình giống người quen cô ấy đến vậy sao. Mình nghĩ chắc người quen đó phải rất quan trọng nên cô ấy mới nhầm tưởng cô là người quen của mình. Nghĩ một hồi Tuệ Mẫn cũng gạt qua một bên rồi tiếp tục công việc nhà của mình. Tuệ Mẫn trước kia là một giáo viên dạy anh văn ở Hồng Kong, như từ khi yêu và lấy Tuấn Vũ cô đã chuyển về Việt Nam ở và ở nhà làm nội trợ luôn chứ không đi làm. Mấy lần cô nói với Tuấn Vũ cho cô đi dạy nhưng Tuấn Vũ không cho, anh nói anh có thể nuôi cô được, anh không muốn cô phải bươn chải ngoài đời cực khổ, cứ ở nhà làm vợ ngoan của anh là được. Cô nghĩ anh thương cô nên mới sợ cô phải cực khồ nên mới không cho đi làm. Thế là cô không bao giờ nói chuyện đi làm với anh một lần nào nữa. Mà chỉ ở nhà dọn dẹp nhà cửa rôi nấu cơm đợi Tuấn Vũ về ăn. Cuộc sống của cô cứ trôi qua một cách bình lặng nhưng đôi khi cũng làm cho cô cảm thấy hơi tẻ nhạt một chút nhưng rồi cô chẳng lấy làm gì là buồn phiền.
|