Dò Hư Lăng (Hiện Đại)
|
|
Chương 11: Lúng túng trong phòng tắm
Sở Thanh Y do dự một chút rồi nhẹ giọng nói: “Lạc tiểu thư, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề. Áo lót, áo lót cổ đại của các ngươi ấy, ta xem tài liệu sử học, nhớ lúc Hán triều, áo lót cũng đã bắt đầu được chế tạo rồi. Sau đó kiểu dáng của nó thay đổi dần theo các triều đại, tên gọi cũng ngày càng biến hóa phong phú. Vào thời Ngụy Tấn, áo lót được gọi là ‘Nhị khi’, lúc Đường triều xưng là ‘Ha tử’, lúc Tống triều xưng là ‘buộc ngực’, Nguyên Hướng lại xưng là ‘hợp hoan hỉ khâm’, Minh triều xưng là ‘Chủ yêu’, Thanh triều gọi là ‘cái yếm’―― à, đúng rồi, chưa tới Thanh triều ngươi đã vào mộ rồi. Xin lỗi a. Mà Lạc tiểu thư, những thứ ta nói có đúng hay không? ”
Lạc Thần nhàn nhạt trả lời: “ Qua từng triều đại, đúng là có những cách gọi như trên. Còn về Thanh triều, ta thật chưa nghe qua. Hẳn đó là thời đại sau Minh triều, ta chưa từng thể nghiệm. Theo thói quen, ta luôn gọi chúng là áo lót, không sử dụng những tục danh hỗn loạn như ngươi nói.”
Lạc Thần nói đến đây, lại chen vào một câu, “ Bất quá, ta hiện tại đang khỏa ngực. ”
Sở Thanh Y ngẩng đầu lên, không tự chủ được lại nhìn chăm chú vào bộ ngực lả lướt đường cong của Lạc Thần. Áo lót màu trắng bên trong của nàng, đúng thật là vải khỏa ngực a?
Lạc Thần hơi cúi đầu, nhìn xuống ngực mình, biểu cảm quả đạm: “Sở cô nương, ngươi cứ nhìn chằm chằm vào chỗ này của ta, là hiếu kỳ nên muốn nhìn sao? Là giống như lúc trước ngươi nói với ta, cái này cũng là giúp ngươi làm ――‘khóa đề nghiên cứu ’ a?”
Sở Thanh Y :“……”
Định cướp cơ hội để hỏi đối phương về vụ áo lót, rốt cuộc lại bị người kia trêu chọc, lỗ tai Sở Thanh Y phiếm hồng, đột nhiên nàng có cảm giác mình cũng có chút bỉ ổi.
Nàng nhủ thầm rằng không thể hỏi như vậy nữa, rồi vội vàng đem quần áo đã giặt nhét vào tay Lạc Thần: “Bây giờ ta không có ý định nghiên cứu cái ấy của ngươi…”
Nói xong, nàng đi ra ngoài, đóng cánh cửa thủy tinh lại theo.
Ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách, Sở Thanh Y rót ly nước lạnh, từ từ uống, cố gắng tỉnh táo lại, đồng thời lắng tai nghe thanh âm trong phòng tắm, nhưng không nghe thấy cái gì.
Một lát sau, trong phòng tắm vẫn không có tiếng động như cũ, vô cùng an tĩnh. Bấy giờ nàng mới ý thức được mình đã phạm vào một sai lầm.
Nàng quên nói cho Lạc Thần cách sử dụng phòng tắm.
Trên vòi nước có hai nút vặn, phía bên trái là nước lạnh, hướng bên phải là nước nóng. Đối với người hiện đại mà nói, những thao tác này rất đơn giản và bình thường, nhưng Lạc Thần là một người cổ đại, nàng làm sao có thể biết những điều này.
Sở Thanh Y để cái ly xuống, đi tới kéo cửa kiếng bên ngoài phòng tắm ra.
Cách chỗ tắm một lớp kiếng thủy tinh, Sở Thanh Y đứng thẳng, nhìn thấy nước đang từ vòi hoa sen chảy xuống. Một nữ nhân thân ảnh cao gầy đang yên lặng đứng tắm ngay phía dưới, không thấy có hơi nóng bay lên. Dáng dấp nàng… chính là tắm nước lạnh.
Sở Thanh Y cắn môi, bên tai nàng nước chảy rào rào.
Những bọt nước rơi rơi, từng giọt trong suốt lăn trên thân hình nữ nhân ấy, từ hai ngọn núi tròn căng mềm mại, xuống đến vùng bụng rắn chắc. Chầm chậm, chầm chậm lăn xuống.
Mái tóc dài đen nhánh bị nước thấm ướt, dính vào tấm lưng nàng, tựa một cơn hồng vũ ướt lấy màn đêm.
Khuôn mặt thanh lệ, vùng eo thon thả, chân dài trắng nõn, đường cong mị người, còn thêm vào vóc dáng cao hơn 1m7, tiếng nước chảy hiệu quả câu hồn, đem vóc người của mỹ nhân này đẩy lên đến cực hạn, lộ ra một khí chất cổ điển, thanh nhã cao quý, thực là một vận vị khác biệt.
Cảm giác được Sở Thanh Y đi vào, Lạc Thần tắt nước, thấp giọng hỏi: “ Có chuyện gì sao?”
Khuôn mặt tinh xảo, xinh đẹp tuyệt trần bị nước thấm ướt, những sợi tóc ướt át dính vào gương mặt nàng.
Hàng lông mi dài như run rẩy, từng giọt nước dính lên đấy tựa những viên trân châu trong suốt.
Sở Thanh Y thiếu chút nữa là cắn phải đầu lưỡi, trong lòng lại bắt đầu khẩn trương, mặt nàng phiêm phiếm một tầng đỏ ửng nhàn nhạt.
Thật ra nàng biết rõ, mình và đối phương đều là nữ nhân. Đối phương có thì mình cũng có, khi tắm có thể nhìn thấy trong gương. Nàng nhìn thân thể của mình từ trên xuống dưới cũng đã vô số lần . Nếu thấy thân thể nữ nhân khác, hẳn cũng không có gì đặc biệt mới đúng. Nhưng giờ đây nàng cảm thấy có khác biệt rất lớn, mặt càng ngày càng nóng.
Đối phương không chút ngại ngùng, thản nhiên nhìn lại về phía nàng, trên mặt biểu cảm nhàn nhạt, không có biến hóa đặc biệt gì.
Người tắm không cảm thấy ngượng ngùng, tại sao ta phải lúng túng? Sở Thanh Y nhủ thầm trong lòng mình như vậy.
Dừng lại hồi lâu, Sở Thanh Y mới thấp giọng nói: “Ta quên chỉ ngươi cách dùng phòng tắm, không nghĩ là ngươi đang tắm rồi.”
Lạc Thần xoay người lại, mái tóc dài ướt át, thân thể khỏa thân hoàn mỹ không tỳ vết: “Ý ngươi nói đến những cơ quan này sao? Ta quan sát kỹ, đưa tay đụng thử, nâng cái cơ quan này lên liền có nước chảy ra, ngay vào người ta, làm áo quần ta ướt cả. Cái này cũng giống những thứ tương tự thời xưa, có điều hay hơn nhiều. Những cơ quan ám khí của triều đại các ngươi thật kỳ diệu, so với thời cổ tốt gấp trăm lần. ”
Sở Thanh Y “ha” một tiếng, tiếng cười không nhịn được mà vang lên: “Cơ quan, ám khí… Bất quá ngươi hiểu vậy cũng chính xác. Nói trắng ra thì cái này đúng là một loại cơ quan.”
Thật ra, trong xã hội hiện đại, đại đa số đều là để thao túng, tinh diệu thế nào, mục đích cuối cùng đều giống những thứ trước trưa, không lọt khỏi ba chữ “chịu khống chế ”. Nhân công, điện, ti vi, vân vân, đều là để khống chế. Chỉ cần biết cách khống chế, là có thể sử dụng.
Sở Thanh Y thấu rõ, Lạc Thần đích xác là một vị cổ nhân cực kỳ thông minh, mang lấy năng lực thích ứng cực mạnh.
Lạc Thần nhắc tới cơ quan khiến Sở Thanh Y hiểu được, nàng ta đối với việc khống chế những cơ quan loại này hiểu rất rõ. Hơn nữa lại nguyện ý động não suy nghĩ, tính toán, có thể tự nhiên đem đồ hiện đại so sánh với những đồ tương tự thời cổ đại mà nàng dùng qua, tức là năng lực học tập cũng rất cao. Điều này thật khiến Sở Thanh Y vô cùng tán thưởng.
Lạc Thần nhàn nhạt nhìn nàng, giọt nước từ tóc nàng nhỏ xuống, thanh âm không chút phập phồng nói: “Ngươi ở đây cười nhạo ta sao, Sở cô nương, ta nói sai cái gì chăng?”
“Không. Ngươi nói rất đúng.” Sở Thanh Y vội vàng giải thích.
Nàng tận lực không nhìn chằm chằm vào Lạc Thần mà đi tới bên người nàng: “Ngươi vặn cái này sang bên trái sẽ ra nước lạnh, sang bên phải là ra nước nóng, vặn hai cái cùng nhau sẽ ra nước ấm, có thể điều chỉnh nhiệt độ thích hợp với mình. Bây giờ là mùa hè, không cần tắm nước quá nóng đâu, ấm ấm là được rồi, nên vặn phía bên phải nhiều một chút.”
Trong phòng tắm ngập tràn hơi nước, Sở Thanh Y sinh ra một loại cảm giác khác lạ khi nói chuyện.
Còn Lạc Thần, lại vô cùng an tĩnh, một câu cũng chưa nói.
Nàng biết Lạc Thần bây giờ không một tấc vải che thân, nên không dám nhìn Lạc Thần, chỉ cúi đầu, mắt nhìn loạn trong phòng tắm. Bốn phía tĩnh mịch, nàng hiểu, Lạc Thần giờ phút này nhất định là đang nhìn nàng.
Sở Thanh Y cảm thấy ánh mắt lúc này của Lạc Thần quá khiếp người, như thể đêm tối u thúy mà lại khiến người mê say. Cặp mắt kia mỗi lần nhìn chằm chằm nàng, trong lòng nàng cũng cảm thấy phá lệ khác thường. Đừng nói Lạc Thần bây giờ không có mặc y phục, coi như là Lạc Thần quần áo chỉnh tề đứng ở trước mặt nàng, nàng cũng không dám tiến lên đón lấy tầm mắt nàng ta.
“Đa tạ ngươi đã chỉ điểm. Ta hiểu rồi.” rốt cuộc, thanh âm của Lạc Thần mới vang lên: “ Sở cô nương, ngươi còn chuyện gì quan trọng cần dặn dò ta sao?”
Sở Thanh Y lấy lại tinh thần, theo bản năng ngẩng đầu, lướt qua thân thể trần truồng của Lạc Thần, lại hoảng loạn quay đầu đi mà nói: “Không… không… không có… ”
Nàng xoay người đi lấy dầu gội đầu, dầu xả, xà bông cùng sữa tắm, chỉ vào tất cả những bình lon lớn nhỏ, nói rõ với Lạc Thần từng câu một: “Cái này dùng để gội đầu, cái đó để xả tóc, cái này tắm thân thể, còn tắm xong thì lấy thêm cái đó để dưỡng da…”
Sau khi giải thích một hồi, nàng cũng không thấy yên lòng, lại làm mẫu, đem dầu gội đầu xoa trong lòng bàn tay của mình, dính nước rồi xoa xoa mấy cái, tạo ra bọt trắng mềm mại: “Ngươi xem ta nè, cứ giống thế này là được, hiểu chưa?”
Lạc Thần không trả lời, mặt không chút thay đổi nói: “Vì sao khi tắm lại phải dùng sữa tắm? Rồi tắm xong lại còn phải dùng sữa bảo dưỡng? Chẳng phải là dư thừa sao.”
Sở Thanh Y: “……”
Lạc Thần nói: “Ta đã hỏi khó Sở cô nương sao?”
Sở Thanh Y ngượng ngùng nói: “Không có.”
Lạc tiểu thư, ngươi thật sự là làm quá khó ta.
Lạc Thần tiện tay vuốt mái tóc dài ướt át, động tác hết sức nhu mỹ, giọt nước trên lông mi tựa như là trân châu mà rơi xuống: “Vậy ta hỏi ngươi một vấn đề. Sở cô nương, ngươi muốn đứng bên cạnh, nhìn ta cho đến khi ta tắm rửa xong sao?”
Đôi mắt tự tiếu phi tiếu của nàng, bên trong dường như bị che phủ bởi hơi nước.
Ánh mắt Sở Thanh Y rơi vào khuôn ngực bị tóc dài che giấu, không dám nhìn xuống, cúi đầu nói: “Ta đi ngay. Nếu như còn cái gì không hiểu, ngươi cứ gọi ta.”
Sau đó, nàng giống như chạy trốn, vụt ra phòng tắm đóng cửa lại.
Cách một lớp thủy tinh, Lạc Thần nhìn theo bóng lưng mơ hồ rồi biến mất của Sở Thanh Y, nụ cười nhạt trên mặt biến mất.
Đứng đấy suy nghĩ hồi lâu, nàng lặng lẽ vặn vòi nước lạnh, bắt đầu tắm rửa tiếp.
Đôi mắt nàng nhắm lại, để dòng nước từ từ chảy xuống dọc hai bên má. Tiếng nước chảy dịu êm, tựa như mưa xuân say đắm lòng người.
|
Chương 12: Bắt nàng lại, giải quyết nàng. Trong lúc chờ Lạc Thần tắm, Sở Thanh Y co rúc trên ghế sa lon trong phòng khách, ngẩn cả người.
Liên tục trong một thời gian rất dài, trong đầu nàng toàn là cảnh tượng Lạc Thần trong phòng tắm, không một mảnh vải che thân. Đường cong mị người, mái tóc đen ướt át, da thịt nõn nà xinh đẹp, cặp đùi thon dài, còn có…
Suy nghĩ hồi lâu, Sở Thanh Y mới lấy lại tinh thần, trên gương mặt thanh tú hiện lên chút điểm đỏ thắm, phảng phất như đào xuân trong nước.
Nàng xoa xoa sống mũi, để nhanh chóng tỉnh táo lại.
Dựa vào tính tình Sở Thanh Y mà nói, nàng tuyệt đối sẽ không để bất kỳ kẻ nào đi vào nhà mình. Vậy mà lần này, nàng cư nhiên đem một nữ nhân xa lạ dẫn về.
Nàng mang Lạc Thần về, một phần vì Lạc Thần là cổ nhân, thân phận ly kỳ. Điều này khiến nàng, một người hành nghề khảo cổ, cảm thấy vô cùng hấp dẫn. Nàng muốn hiểu rõ Lạc Thần hơn, nói trắng ra là muốn nghiên cứu, muốn lấy được tài liệu trân quý từ nàng ấy.
Nhưng sâu trong nội tâm, nàng lại hiểu rất rõ. Chỉ vì chuyện đó, làm sao đủ lý do để nàng dẫn Lạc Thần về nhà tắm rửa, dạy nàng ta cách thích ứng với cuộc sống hiện đại, thậm chí còn để nàng ấy mặc lấy y phục của mình.
Còn có một nguyên nhân quan trọng khác.
Nguyên nhân này, thật ra, Sở Thanh Y cũng không hiểu được.
Nàng chỉ biết là, mỗi lần nhìn thấy Lạc Thần, trong lòng nàng luôn có chút tự trách, không nói được rốt cuộc là vì cái gì. Nàng rất thương Lạc Thần, nếu người cổ đại như Lạc Thần chỉ vì không thích ứng được với thay đổi của xã hội hiện đại mà chịu đả kích, không chen chân vào xã hội này nổi, trong lòng nàng… nhất định sẽ không thoải mái. Suy nghĩ rất lâu, ánh mắt Sở Thanh Y rơi vào khay trà, chỗ ly sữa tươi Lạc Thần đang uống dở.
Rèm cửa sổ rơi xuống đất, hơi mở ra. Chút ánh nắng chói mắt xuyên thấu qua lớp thủy tinh cửa sổ chiếu vào, làm cho ly sữa tươi như phủ lên một tầng vàng sáng lấp lánh. Nàng là một người cổ đại, không quen với cuộc sống hiện nay, hai ngày qua, tột cùng là làm sao chịu nổi? Trên người nàng không có tiền bạc hiện hành, không thể mua lương thực. Nàng ta ăn cái gì… lại uống cái gì?
Căn cứ vào suy đoán của Sở Thanh Y, Lạc Thần một thân cổ trang, hơn nữa tính tình u lãnh, chắc sẽ không dễ dàng bắt chuyện với người khác. Vậy, khả năng nàng tìm đến những người khác xin giúp đỡ, đổi lấy thức ăn nước uống ở Trường Sa là vô cùng thấp. Lúc gặp nhau nơi đường cái, nàng nhìn thấy Lạc Thần, dù tinh thần không tệ, nhưng Sở Thanh Y có thể nhìn thấu được, sắc mặt nàng ấy hơi kém đi so với lần đầu gặp nhau nơi cổ mộ, trông có chút nhợt nhạt. Nói cách khác, trong khoảng thời gian ấy Lạc Thần sống không tốt, có lẽ là do không được ăn uống đàng hoàng.
Nghĩ tới đây, Sở Thanh Y lập tức đứng lên đi tới phòng bếp, định lấy cho Lạc Thần chút thức ăn.
Từ khi dọn ra khỏi Sở gia, Sở Thanh Y sống một mình nên nấu nướng rất tốt. Nàng chuẩn bị một lúc, bận bận rộn rộn cắt nhỏ hành lá, tính nấu một to mì nhỏ. Bấm đốt tay đếm thời gian, nàng mở thêm một bên bếp lửa, đập trứng gà bỏ vào nồi nước sôi.
Trứng gà chín rất nhanh, Sở Thanh Y tắt lửa. Thính lực nàng rất tốt, nghe được thanh âm cửa phòng tắm mở ra, biết Lạc Thần đã xong, liền đem trứng gà gắp lên, để trên vắt mì. Màu vàng óng của trứng gà, hương thơm nồng nàn của nước lèo, màu xanh lá phía trên của hành lá cắt nhỏ, lại thêm mấy miếng thịt bò xắt thật mỏng, màu sắc vô cùng đẹp.
Sở Thanh Y không quay đầu lại, cao giọng nói thật tự nhiên: “Lạc tiểu thư, ta vừa xuống bếp nấu ăn cho ngươi, ngươi hẳn là đói bụng rồi, ăn một chút đi.”
Không ai đáp lời nàng.
Toàn bộ không gian trong phòng lẫn bên ngoài đều vô cùng an tĩnh.
Sở Thanh Y hoảng hốt, nàng có cảm giác như thể vốn mình đã luôn luôn cô đơn một mình trong căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách này, như thể tới tận giờ phút này đây cũng chưa từng có ai ở chung cả, đáy lòng không khỏi có chút lạc lõng.
Hồi lâu, nàng mới từ từ quay đầu lại.
Một nữ nhân cao gầy thoải mái dựa vào cửa phòng bếp.
Mái tóc dài đen nhánh hãy còn rất ướt, miễn cưỡng xõa trên vai, hết sức câu người, nhưng biểu lộ trên mặt nữ nhân lại rất nhạt, như thể có sương mù lượn quanh. Áo sơ mi trắng của Sở Thanh Y rất hợp với Lạc Thần .
Lạc Thần tựa như trời sinh đã vô cùng thích hợp với y phục màu trắng. Quần dài màu đen thỏa thiếp bao quanh đôi chân thon thả của nàng, thân cao chân dài, cả người thoạt nhìn như người mẫu trong người mẫu.
Áo sơ mi trắng thắt eo, nhìn vào càng có cảm giác thon thả, hai nút phía trước để hở không cài, lộ ra xương quai xanh tinh xảo. Hơn nữa, vì bên trong Lạc Thần không mặc áo lót, sơ mi trắng dính vào ngực, phập phồng câu siết như ẩn như hiện.
Rõ ràng thoạt nhìn hết sức quyến rũ, Sở Thanh Y lại cảm thấy lộ ra chút vị cấm dục bên trong.
Một người cổ đại, nay mặc vào y phục hiện đại, cảm giác cũng không giống nhau, lộ ra nét xinh đẹp mà kiền luyện, lại như có một loại khí chất cổ nhã cao quý lượn quanh. Giờ phút này, thời gian tựa hồ đã ngừng lại ở nàng.
Hiện đại cùng cổ đại hòa trộn vào nhau, không những không kì lạ, mà còn dung hợp hài hòa khiến người khác mê say.
Ánh mắt của Lạc Thần uyển nhược tựa ngọc đen, thâm trầm thầm liễm, an tĩnh quan sát Sở Thanh Y.
Sở Thanh Y sửng sốt một chút, lấy chén đũa đưa cho Lạc Thần, nhẹ giọng nói: “Ngươi mặc… nhìn rất đẹp.”
“Đa tạ.” Lạc Thần nhận lấy, khẽ gật đầu.
Nàng chỉ đơn giản là xoắn ống tay áo sơ mi trắng lên hai vòng, lại mang theo một loại ôn nhu của nữ nhân thạo việc.
Sở Thanh Y dẫn Lạc Thần tới bên cạnh bàn phòng ăn, lại rót thêm một ly nước lạnh, đặt vào trên tay Lạc Thần.
Lạc Thần định định nhìn ly nước trên tay cùng trứng gà vàng trắng xen nhau, nhìn rất lâu, cũng không động đũa.
Sở Thanh Y có chút lúng túng: “Lạc tiểu thư, chẳng lẽ ngươi không thích ăn mì sao? ” Lạc Thần nghiêng mặt sang bên, nhàn nhạt nói: “Không có, ta rất thích.” Nói đoạn, nàng mới cầm đũa lên, an tĩnh ăn mì.
Sở Thanh Y cùng Lạc Thần không quen không biết, hơn nữa thời điểm người khác đang ăn mà nói chuyện là không lễ phép, nên nàng cũng chỉ ngồi thẳng lưng trên ghế không mở miệng.
Lạc Thần tư thế ưu nhã, nhai kĩ nuốt chậm, rất có học thức. Ngón tay cầm đũa thon dài xinh đẹp, đáng tiếc ngón tay út của tay trái lại không trọn vẹn. Thỉnh thoảng, nàng sẽ nhàn nhạt liếc về Sở Thanh Y một cái. Chạm vào ánh mắt nàng, Sở Thanh Y có chút không biết làm sao, cộng thêm trong phòng ăn an tĩnh, Sở Thanh Y vẫn ngồi như vậy, ngồi dựa ghế sau, đột nhiên như thể ngồi bàn chông.
Nàng vô cùng hối hận trong nhà không có áo lót sạch sẽ phù hợp với Lạc Thần, nàng ấy bây giờ chỉ mặc mỗi áo sơ mi trắng, bên trong cái gì cũng không có. Nên lúc nàng cúi đầu ăn mì, Sở Thanh Y có thể thấy được rõ ràng một ít thứ không nên thấy.
Thật ra thì mua áo lót cho Lạc Thần mới là nhiệm vụ cấp bách.
Rốt cuộc, thấy Lạc Thần ăn xong, Sở Thanh Y thở ra một hơi, rút ra một tờ khăn giấy trong hộp, đưa cho Lạc Thần .
Lạc Thần hiểu ý, hướng Sở Thanh Y gật đầu, rồi cầm khăn giấy lau miệng.
Sở Thanh Y bắt chéo ngón tay, đặt ở trên bàn ăn, trịnh trọng nói: “Lạc tiểu thư, bây giờ chúng ta nói chuyện một chút đi. Có rất nhiều chuyện, ta thấy cần cùng ngươi nói rõ.”
“Nói chuyện gì? Nói như thế nào?” Lạc Thần nhấp một ngụm nước, đôi mắt thâm thúy nhìn Sở Thanh Y.
“Nói những chuyện an bài kế tiếp.” Sở Thanh Y làm việc rất có kế hoạch, trực tiếp mở miệng nói: “Lạc tiểu thư, ta hỏi ngươi, lúc trước ta ở trên xe nói đề nghị hợp tác với ngươi, ngươi có đáp ứng hay không ? ”
Lạc Thần gật đầu: “Ứng. ”
Lúc Sở Thanh Y đang hỏi, thật ra trong lòng đã chuẩn bị xong. Nàng cảm thấy muốn thuyết phục Lạc Thần cùng mình hợp tác, hẳn không phải một chuyện dễ dàng. Chẳng qua trước đó Lạc Thần còn lạnh lùng, bây giờ cư nhiên đáp ứng nhanh như vậy, làm nàng cảm thấy kinh hãi.
Lạc Thần đạm mạc nói: “Sở cô nương, ta đã ứng ngươi, ngươi hà tất biểu lộ như thế?” Sở Thanh Y xoa xoa mặt mình, cố mỉm cười trấn định: “Biểu tình gì a? Chẳng qua là chuyện Lạc tiểu thư rốt cuộc chịu cùng ta hợp tác làm ta cảm thấy vui vẻ. ”
“Ta cũng rất vui thích.” Lạc Thần ngồi thẳng người, nhìn về Sở Thanh Y: “Sở cô nương, ta có thể đáp ứng yêu cầu của ngươi, cung cấp những thứ ‘tài liệu’ ngươi muốn biết. Nếu ngươi muốn hỏi ta chuyện thời Minh triều, ta nhất định biết gì sẽ nói hết. Nhưng ta là người thích công bằng, ta cũng cần lấy được thứ ta muốn từ ngươi. ”
Sở Thanh Y sửng sốt: “ Trên người ta có cái gì ngươi muốn chứ? Nếu như ngươi muốn thông suốt, muốn ta giúp ngươi nắm giữ tất cả tin tức ở thời đại này thì ở trên xe ta đã sớm nói rồi. Ta sẽ cho trợ giúp cung cấp hết, để ngươi có thể mau chóng thích ứng với thay đổi của xã hội, hơn nữa ta sẽ trả tiền lương cho việc cung cấp tài liệu khảo cổ của ngươi. Nếu như Lạc tiểu thư muốn lấy được những thứ đó thì hoàn toàn không có vấn đề. Ta đã hứa, thì xin ngươi hãy cứ tin tưởng ta.”
“Không phải.” Ánh mắt Lạc Thần thâm thúy, ngữ điệu chậm rãi: “Thứ ta muốn, chính là ngươi ――”
Sở Thanh Y cho là thính lực mình có vấn đề, gương mặt thanh tú hơi đỏ lên: “Hơ… Lạc tiểu thư, ngươi đừng luôn nói ít lời như vậy, làm khó ta, ta thật khó trả lời a.”
“Khó trả lời sao ?” Lạc Thần hời hợt nói: “Ta còn chưa nói xong. Ta nói là, ta muốn ‘tài liệu’ liên quan tới ngươi. Tài liệu, nghe từ lời nói lúc trước của ngươi, không phải nơi đây các ngươi gọi như vậy sao ?”
Sở Thanh Y nghẹn lời đôi chút: “Tài liệu liên quan tới ta? ” Lạc Thần gật đầu.
Sở Thanh Y nói: “Cụ thể là phương diện nào?”
Lạc Thần hơi nhíu mày: “Sinh nhật của ngươi, là một thân một mình hay có người thân khác, làm ơn tất báo cho ta. Cặn kẽ từ nhỏ đến lớn, kinh nghiệm cuộc sống, tóm lại là hết thảy mọi chuyện liên quan tới ngươi, ta đều muốn biết. Ngươi ‘nghiên cứu’ ta, tự nhiên ta cũng muốn ‘nghiên cứu’ ngươi, vậy ta mới cảm thấy công bằng. ”
Sở Thanh Y càng ngày càng có cảm giác mình nắm không được nữ nhân trước mắt. Nàng rốt cuộc là muốn làm cái gì đây?
Thì ra, từ lúc Minh triều bắt đầu điều tra dân số rồi sao? Giáo sư cũng chưa từng nói qua.
Ngón tay của Lạc Thần ở trên bàn ăn nhẹ nhàng nhịp một cái: “Sở cô nương, chẳng qua là những điều ngươi trải qua từ nhỏ đến lớn cùng với sinh nhật ngươi, thậm chí thân nhân gì khác, cũng chỉ là muốn biết thân phận của ngươi mà thôi. Thật ra cũng không coi là bí mật gì. Ta có những thứ để cùng ngươi trao đổi, chuyến mua bán này, ta cảm thấy ngươi cũng không thua thiệt, ngươi vì sao phải do dự ? hay là ―― chính ngươi cũng hồ đồ không rõ, căn bản là không nhớ được?”
Ánh mắt của nàng sắc bén tựa một con dao, như thể muốn đem hết thảy sương mù xé toạc.
“Ta có tên có tuổi, chân chân thật thật sống trên cõi đời này, cũng không phải là từ trong đá chui ra, sao lại không nói ra được.” Sở Thanh Y bị Lạc Thần cho một kích, trong lòng không khỏi khẩn trương, thậm chí có điểm gấp gáp, tiếp nhận lời của Lạc Thần: “Ta sinh vào mùa thu, ngày năm tháng mười, năm một chín tám năm (5/10/1985), bây giờ đã hai mươi bảy tuổi. Lịch của Minh triều các ngươi cùng chúng ta bây giờ khác nhau, hòan tòan thay đổi. Bây giờ, ngươi không có khái niệm rõ ràng nào về thời gian hiện nay, ta có thể giải thích đại khái với ngươi một lần trước.” “Sinh vào mùa thu, hai mươi bảy tuổi?” Trên môi Lạc Thần hiện lên một tia vui vẻ lành lạnh, cắt đứt lời nàng: “Sở cô nương, ngươi không giống người hai mươi bảy tuổi. Khuôn mặt thoạt nhìn giống như mới hai mươi tuổi vậy, rất trẻ trung.”
“Thật ra thì loài người sẽ già dặn đến một giai đoạn thành thục nhất định. Ví dụ như từ mười tám tuổi tới hai mươi tuổi, sau đó, dung mạo cho đến ba mươi tuổi sẽ không có quá nhiều biến hóa. Giai đoạn trổ mã mỗi người mỗi khác. Có vài người già dặn rất sớm, dù thật ra tuổi còn nhỏ, nhìn rất thành thục. Lại có vài người cho dù tuổi tác không ngừng tăng lên, thoạt nhìn trẻ hơn tuổi thật. Đơn thuần lấy dung mạo để phán đoán tuổi tác sẽ rất dễ nhầm lẫn.” Sở Thanh Y nói đến đây, khẽ mỉm cười: “Bất quá thì, Lạc tiểu thư, ý tứ trong lời nói của ngươi, ta có thể nghĩ là ngươi đang khen ta được bảo dưỡng tốt không?”
“Có thể.” Lạc Thần thanh âm không có gì gấp gáp “Xin lỗi đã cắt lời ngươi. Vấn đề liên quan tới thời gian hiện nay của các ngươi, ta nguyện nghe kỹ càng tường tận. ” Sở Thanh Y nói: “Vấn đề thời gian thay đổi thì… ta cần biết trước. Lạc tiểu thư, ngươi vào mộ… Xin lỗi đã mạo phạm, ý của ta là, Lạc tiểu thư, cụ thể là năm nào của Minh triều thì ngươi vào mộ? Ta biết mới giải thích được cho ngươi. ”
Dừng một lúc, Lạc Thần mới nhẹ giọng trả lời: “Năm ta vào mộ, đang là năm thứ sáu Hồng Vũ.”
“Là năm Thái tổ hoàng đế Chu Nguyên Chương tại vị?” Sở Thanh Y hứng thú nhắc tới rồi giải thích: “Hồng Vũ năm thứ sáu, dựa theo cách tính lịch của chúng ta ở đây là năm một ba bảy bốn Công Nguyên. Chúng ta áp dụng năm Công Nguyên, bây giờ là Công Nguyên năm hai không một hai. Nói cách khác, Lạc tiểu thư, giờ khắc ngươi tỉnh dậy ở cổ mộ Nhạn Đẳng sơn, tương đương với sáu trăm ba mươi tám năm trôi qua từ triều đại của ngươi. ”
“Sáu trăm ba mươi tám năm sau. ” Lạc Thần nỉ non lập lại một lần nữa, chợt nàng nhàn nhạt cười: “Rất tốt.”
|
Chương 13: Bắt đầu kế hoạch nuôi dưỡng Rất tốt ? Rốt cuộc tốt ở chỗ nào. Sở Thanh Y nhìn nữ nhân trước mắt, trên gương mặt thanh lệ hiện lên vô cùng nhạt ý cười, trong lòng bắt đầu không khỏi có chút thấp thỏm bất an. Nếu như một người cổ đại đột nhiên đi tới hiện đại, dựa theo lẽ thường, một người như vậy, sẽ vì hắn thiếu hụt nhận biết đối với xã hội hiện đại mà phải cảm thấy cực độ không thích ứng, thậm chí kinh hoảng thất thố mới đúng. Nhưng là biểu hiện của Lạc Thần hoàn toàn khác biệt. Sở Thanh Y nhấp mím môi, an tĩnh quan sát Lạc Thần . Hai tròng mắt Lạc Thần giống như là đêm tối, cũng như vậy an tĩnh cùng Sở Thanh Y nhìn thẳng vào mắt nhau, bên môi câu lên một nụ cười như có như không. Đối với Sở Thanh Y mà nói, trình độ tinh thần cường đại của nữ nhân trước mắt này, đơn giản đã mạnh đến phạm vi phát triển sự vật của một loại quy luật khách quan. Mới vừa rồi ngắn ngủn mấy phút nói chuyện với nhau trên bàn ăn, Lạc Thần cũng đã nắm giữ đầy đủ quyền chủ động, ngay cả một ít tin tức của mình, Sở Thanh Y cũng bị nàng dễ dàng hỏi đi ra. Cái này cũng chưa tính, nếu như Sở Thanh Y thật đáp ứng điều kiện của nàng, bắt đầu cùng nàng hợp tác, như vậy Sở Thanh Y muốn càng nhiều tài liệu khảo cổ thì phải đem ra càng nhiều tư liệu cá nhân để làm điều kiện trao đổi. Đối phương giống như là một thợ săn xuất sắc đang ẩn giấu chờ đợi con mồi xuất hiện, bất kể hư cảnh chung quanh biến hóa như thế nào, nàng cũng có thể nhanh chóng thích ứng tốt nhất, đồng thời chờ đợi một khắc kia chân chính xuất thủ. Sở Thanh Y cảm thấy hoảng hốt, mình chính là con mồi bị Lạc Thần để mắt tới. Nàng rốt cuộc là đem một nhân vật như thế nào dẫn về nhà. Tại sao phải phát sinh chuyện như vậy.
Đáy lòng rất nhiều nhiệt tình cùng hứng thú trước kia, đang bị từ từ biến mất, chuyển đổi thành suy nghĩ lý trí hơn. Sau đó Sở Thanh Y mới hiểu được, ngay trước mặt mình bây giờ có rất nhiều vấn đề khó giải quyết. Cái hố này là chính nàng đào a, nàng cần từ từ đem nó lấp lại thỏa đáng. Rốt cục, Sở Thanh Y đem tầm mắt từ trên người Lạc Thần dời đi, ngược lại lặng lẽ nhìn ly nước trên bàn ăn, mi nhíu lại, ngón tay bắt chéo, đang xem vào nhau. “ Ngươi đây là muốn cái gì, Sở cô nương? ” Nghe được âm thanh dịu dàng bên tai, Sở Thanh Y lung lay môi dưới, lúc này mới ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói :“ Không muốn cái gì. ” Lạc Thần nhìn Sở Thanh Y, thanh âm trở nên có chút trong trẻo lạnh lùng :“ Ta nhớ trước đó khi ngươi thấy ta, cùng ta trò chuyện với nhau, lá gan rất lớn, cũng không không được tự nhiên, tại sao hiện tại ngươi giống như có chút sợ ta ? ta đây là người của 638 năm trước, hù được ngươi sao. ” Cho dù bên trong phòng mở ra máy điều hòa không khí, nhiệt độ đã sớm rớt xuống đến trình độ mát mẻ thích ý, lòng bàn tay Sở Thanh Y vẫn như cũ tóat ra một tầng mồ hôi :“ Lạc tiểu thư, ta với ngươi bây giờ là quan hệ hợp tác, ta làm sao sẽ sợ ngươi đây. ” Đối phương liếc mắt nàng một cái nói:“ Ngươi ở đây sợ ta. Ngươi ra rất nhiều mồ hôi. ” Sở Thanh Y hơi cúi đầu, lộ ra cổ trắng nõn xinh đẹp, không nói gì. “ Ta không ăn người. ” Ánh mắt Lạc Thần hơi động :“ Sẽ không ăn ngươi, ngươi yên tâm. ” Sở Thanh Y không dấu vết xoa bóp lòng bàn tay, để làm tiêu tán không được tự nhiên vào giờ phút này:“ Không có, ngươi hiểu lầm, ta mới vừa rồi chẳng qua là đang suy nghĩ một chuyện, cho nên mới ngẩn người. ” Nàng hít sâu một hơi, ổn định tâm tình, bắt đầu cố gắng đem đề tài dẫn vào chánh quỹ :“ Lạc tiểu thư, ngươi phải hiểu, ngươi thân là người của Minh Triều, nếu như muốn đặt chân ở xã hội hiện đại sáu trăm ba mươi tám năm sau này, là cần giải quyết rất nhiều vấn đề mà trước mắt cơ bản nhất cũng là điểm quan trọng nhất, đó chính là phải làm tốt thẻ căn cước của ngươi. ” “ Thẻ căn cước ? ” Lạc Thần học phát âm của Sở Thanh Y, lập lại một lần, sắc mặt bắt đầu nghiêm túc, rốt cục không còn là vẻ mặt làm Sở Thanh Y không nắm lấy được. Sở Thanh Y ở đáy lòng thở phào nhẹ nhỏm, ngoài miệng nói :“ Đúng, thẻ căn cước, ngươi phải có thẻ căn cước của xã hội này, thân phận được xác nhận, xã hội này mới có thể thừa nhận ngươi, có ngươi một chỗ ngồi. Nếu không, ngươi là được hắc hộ khẩu.” Nàng nói xong, đi tới thư phòng thật nhanh, cầm bút máy cùng cuốn sổ đi ra, để vào trên bàn ăn, mở ra cuốn sổ, viết xuống ba chữ “ Thẻ căn cước ”. Ba chữ “ thẻ căn cước ” trên cuốn sổ, Sở Thanh Y đặc biệt sử dụng chữ phồn thể để viết ra. Lúc Minh Triều lưu thông chữ viết vì Mông Cổ văn cùng hán văn kết hợp với nhau, quý tộc Mông Cổ sử dụng ngu dốt văn, người Hán còn lại là sử dụng hán văn phồn thể, khi đó chữ viết đã sớm thành hình, cùng hiện đại phồn thể thông dụng cũng không bất đồng giống Minh triều, đều là sử dụng chữ phồn thể. Lạc Thần vì là người Minh Triều, khoảng cách đến hiện đại coi như tương đối gần, ngôn ngữ cùng chữ viết phồn thể cũng thông tục dễ hiểu, điểm này, dựa vào cổ bạch thoại văn tiểu thuyết lưu hành liền có thể nhìn ra được. Nếu như là sách viết phồn thể, Lạc Thần mặc dù không biết là cái khái niệm gì, nhưng là bỏ đi phần tự thể để xem, nàng cũng là biết được nhất thanh nhị sở. (Mấy cái chữ Trung Quốc này mình cũng ko rành lắm.) Mà học sinh khảo cổ chuyên nghiệp, cần đối với chữ viết ngôn ngữ phong tục các thời kỳ cổ đại lưu hành phải hiểu rõ toàn diện hệ thống, đây là kỷ xảo cơ bản nhất. Chỉ có nhìn hiểu chữ viết biến thiên của từng thời đại, mới có thể cầm bóp đến các loại văn vật tinh túy ở trong quá trình khảo cổ, phá giải ảo diệu trong đó. Lúc Sở Thanh Y đang học đại học, vốn chính là thiên tài ngôn ngữ chữ viết chuyên nghiệp. Nàng đối với các loại chữ viết khác nhau của từng triều đại hết sức tinh thông, tự thể tương tự giáp cốt văn, kim văn, đồng hồ đỉnh văn, đại triện, tiểu triện, lối chữ Lệ nàng cũng vô cùng quen thuộc, thậm chí rất nhiều chữ viết trong cổ của thư sinh nàng đều có nhất định thiệp liệp, những thứ chữ viết kia tựa như là lạc ấn khắc ở trong máu của nàng, khi nào dùng thì lấy ra. Vì điểm này, mà giáo sư duẫn thanh của nàng một mực vô cùng coi trọng nàng, đem nàng coi là môn sinh đắc ý. Như thế, ở phương diện thứ nhất ngôn ngữ cùng chữ viết, Sở Thanh Y cùng Lạc Thần giao lưu với nhau trên thực tế cũng không có chướng ngại. Ánh mắt Lạc Thần rơi vào trên cuốn sổ, đem hủy đi phân ý tứ tổ hợp, lại đem lời nói mới rồi của Sở Thanh Y liên hệ, ở trong lòng nghĩ ngợi, nhìn rất lâu, mới nói :“ loại này gọi ‘ thẻ căn cước ’, có phải hay không tương tự như các loại món đồ ‘ theo thân thiếp ’ hoặc là ‘ nha bài ’? ” (“Theo thân thiếp, nha bài là một loại tấm bài gỗ được khắc tên tuổi quê quán của mình lên đó, tấm bài này do nha môn quản lý mà hồi cổ đại mỗi người đều phải có. Bình thường thì họ ko dùng đến, họ chỉ dùng khi đi từ thành này qua thành khác, sử dụng như thẻ thông hành vậy”) Sở Thanh Y sửng sốt :“ Đúng a~, Lạc tiểu thư, ngươi hiểu vô cùng chính xác. ” Nữ nhân này, thật sự là thông minh hơi quá. Đối với Sở Thanh Y mà nói, không biết đây là có phải là chuyện tốt hay không. Lạc Thần nói “ theo thân thiếp ” cùng “ nha bài ”, trên thực tế là hình thức thẻ căn cước lúc đầu ở cổ đại. Thẻ căn cước loại khái niệm này, cũng không phải là hiện đại mới có, nó bắt đầu vô cùng lâu trong lịch sử, sớm nhất có thể truy tố đến thời kỳ chiến quốc. lúc chiến quốc thẻ căn cước bị gọi là “ theo thân thiếp ”, từ quan phủ phát ra, dáng vẻ đại khái là một khối tiểu trúc bản hoặc là tiểu trúc phiến (miếng gỗ trúc), phía trên khắc thông tin cùng quê quán của người. Sau khi triều đại biến thiên(thay đổi), thẻ căn cước cũng bắt đầu từ từ diễn biến, đến Tống triều, từ từ biến thành “ nha bài ”. Nha bài là xương thu giống như mãnh kim loại tạo thàn, căn cứ theo người có thân phận giàu nghèo, chất liệu dùng chọn sẽ bất đồng phẩm cấp. Vào thời Minh triều, nha bài đã vô cùng phổ biến. Lạc Thần nói:“ Ta muốn hỏi Sở Cô Nương, nha bài của các ngươi nơi đây, cũng chính là chứng minh thân phận, có cần ta phải đến nha môn nhận lấy hay không? ” Sở Thanh Y ngoài kinh ngạc, lại đột nhiên có chút buồn cười :“ Bây giờ đã không có nha môn, chỉ có cục công an, trước đó ta đã nói với ngươi. ” Lạc Thần mặt không thay đổi buồn buồn nói:“ Ta chỉ chính là ‘ cục công an ’ kia, ngươi cho rằng trí nhớ ta không tốt sao. ” Không biết tính sao, Sở Thanh Y nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của Lạc Thần, tâm tình buông lỏng xuống, buồn cười lại không dám cười :“ Đúng vậy, là phải đi cục công an làm. Chẳng qua là các ngươi khi đó đi nha môn làm nha bài, không phải là cưỡng chế sao ? lúc Minh triều nha bài mặc dù bắt đầu thông dụng, nhưng là rất ít khi dùng tới ? ” Lạc Thần hời hợt nói :“ nha bài cũng như một miếng thiết bỏ mà thôi, không đi nhận lấy cũng có thể. Có cầm nha bài, đại số đều là đạt quan quý nhân, dùng để chiêu kỳ thân phận, bình dân cũng không cần. ” Sở Thanh Y gật đầu một cái, từ trong bao tiền lấy ra chứng minh thân phận (CMND) của mình cho Lạc Thần xem:“ Lạc tiểu thư, ngươi nhìn, đây chính là thẻ căn cước của chúng ta ở đây, bên trong được khắc chữ, tất cả tin tức thân phận, đều được ghi vào internet bảo lưu trong kho tài liệu, nếu như không có những tin tức này nhập kho, ngươi người này, tương đương với không tồn tại ở nơi xã hội này, rất nhiều quyền lợi không được hưởng thụ, đối với cuộc sống của ngươi tạo thành bất tiện rất lớn, thậm chí ngươi sẽ còn bị mời đi cục công an uống trà. ” Lạc Thần :“……” Sở Thanh Y vội vàng nói :“ Không phải thật là uống trà, cục trong không có trà ngon cho ngươi uống. ” Như vậy trao đổi, thật không thành vấn đề sao ? Thỉnh thoảng sẽ phải ra xóa tử. Sở Thanh Y ở trong bụng phúc phỉ, lại tiếp theo giải thích :“ phía trên cần ngày sinh, địa chỉ của ngươi, mà làm thẻ căn cước, còn cần có hộ khẩu gốc, ngươi cái bộ dáng này, căn bản là không có hộ khẩu gốc, cho nên ta cần giúp ngươi làm một cái” “ Ngươi muốn tạo hàng giả sao ? ” Lạc Thần ngồi ngay ngắn nhìn nàng hỏi:“ Nghe ra ý của Sở cô nương, ngươi là muốn thay ta tạo một ‘ thẻ căn cước ’ cùng ‘ hộ khẩu gốc ’ hàng giả. ”
Sở Thanh Y lúng túng nói :“ Lạc tiểu thư, không cần phải nói lời khó nghe như vậy. ta là một công dân lương thiện. ” Lạc Thần nhàn nhạt gật đầu :“ Ân, Sở cô nương là công dân lương thiện. ” Sở Thanh Y :“……” Lại bị nữ nhân này trào phúng. Sở Thanh Y khắc chế quẫn bách trong lòng, nói :“ Ta bây giờ là đang giúp ngươi bận rộn, đó cũng không phải làm hàng giả, không phải là làm giả, ta ngày sau đưa cho ngươi, sẽ là thẻ căn cước thứ thiệt, là sẽ ghi vào hệ thống, có thể bình thường sử dụng. nhưng là từ khách quan quy luật nào đó đến xem, điều này cũng có thể coi là làm làm giả, nhưng đây là vạn bất đắc dĩ, một người cổ đại như ngươi, đi đâu lấy hộ khẩu gốc? ta gọi điện thoại, ngươi chờ một chút là tốt rồi. ” Nói xong, nàng đứng lên, lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại. Qua không lâu, điện thoại mới bị tiếp thông, một thanh âm hùng hậu mà trầm thấp của người đàn ông vang lên :“ Uy, A Thanh, tại sao có thể có thời gian rãnh rỗi gọi điện thoại cho ta. ” Sở Thanh Y khẽ cười thăm hỏi :“ Tiêu thúc thúc, gần nhất thân thể được không ? ngươi có phải hay không đang họp, bây giờ không quấy chứ ? ” Bên đầu điện thoại kia Tiêu Chinh Minh lãng thanh cười nói :“ Hôm nay ta nghỉ ngơi, hội nghị ở đâu ra? A Thanh, ngươi rất lâu chưa gọi điện thoại cho ta, nhìn dáng dấp so với ta còn bận rộn, có phải hay không gần nhất đang vội vàng cùng bạn trai nói yêu thương ? ” “ Ta lấy đâu ra bạn trai, một bóng cũng không có a. ” “ Không phải là ngươi không có bạn trai, là ngươi không muốn có, chuyện trước kia của ngươi, lúc ta uống trà cũng nghe Dạ Nhiên nói, mỗi một người con trai theo đuổi ngươi, ngươi đều cự tuyệt, bộ dáng như vậy không thể được. Ngươi bây giờ cũng hai mươi bảy tuổi, ngươi xem một chút, cô gái hai mươi bảy tuổi còn không có nói qua yêu, làm sao được a ? ” Nghe được hai chữ “ Dạ Nhiên ”, Sở Thanh Y biểu lộ liền trở nên lạnh, bất quá nàng còn là an tĩnh nghe Tiêu Chinh Minh nói rõ.
Tiêu Chinh Minh cùng Sở gia là thế giao, ngoài sáng trong tối lui tới vô cùng mật thiết, quan hệ liên lụy trong này vô cùng phức tạp, không phải mấy câu nói là có thể nói rõ ràng. Dĩ nhiên, cái mạng lưới liên lạc này cũng là thuộc về Sở Dạ Nhiên, Sở Thanh Y có thể cùng Tiêu Chinh Minh quen như vậy, tất cả đều là nhờ phúc của Sở Dạ Nhiên. Mặc dù rất lâu Sở Thanh Y không thích Sở Dạ Nhiên có dính dấp những thứ kia mạng lưới liên lạc mờ ám, nhưng là bây giờ, nàng có chút may mắn, cái này mạng lưới liên lạc, đối với nàng mà nói vẫn còn có chút chỗ dùng. Dù sao Tiêu Chinh Minh ở cơ quan quốc gia, cũng là người tương đối có mặt mũi. Chuyện lần này Sở Thanh Y tính toán muốn nhờ cậy hắn làm, hắn làm đơn giản dễ dàng. Tiêu Chinh Minh nói tiếp :“ Tiêu thúc thúc bên này rất nhiều thanh niên tài giỏi đẹp trai, đến lúc đó giới thiệu cho ngươi, nói không chừng có người nào đó lọt vào mắt xanh của ngươi đâu. ” Sở Thanh Y bắt đầu cùng nam nhân trong điện thoại khách sáo hàn huyên, cười nói :“ Được, ta tin tưởng ánh mắt của ngươi, Tiêu thúc thúc. ” Nàng tà tà dựa vào bàn ăn, một tay cầm điện thoại di động, dính vào bên tai. Bên kia cửa sổ, ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua chiếu ở trên áo sơ mi màu cà phê của nàng, làm cho trên gương mặt thanh tú nàng câu lên nhạt nhạn dương quang, lộ ra tĩnh mật mà ôn nhu. Lạc Thần lẳng lặng nhìn nàng, mâu quang trong mắt thâm thúy mà phù động. Sở Thanh Y mình cũng không biết, thật ra thì ở trong mắt nữ nhân này, nhất cử nhất động của nàng, so với ánh sáng còn sáng hơn. Nói xong nhàn thoại, hàn huyên đủ rồi, Sở Thanh Y bấm đúng thời cơ nói :“ Tiêu thúc thúc, ta có việc muốn mời ngươi giúp một tay. ” Trong điện thoại nam nhân ha ha cười to :“ Ta cũng biết, ngươi mỗi lần gọi điện thoại tìm ta, chính xác không có chuyện tốt. Được, chuyện gì, ngươi nói một chút, chỉ cần là bên trong phạm vi năng lực của ta, Tiêu thúc thúc giúp ngươi giải quyết. ” Sở Thanh Y nghiêng mặt sang bên, liếc Lạc Thần một cái, suy tư một hồi, mới nói :“Chuyện cũng không phải đặc biệt gì khó làm, giúp ta một cái nhân tình là được rồi. Tiêu thúc thúc, chuyện là như vầy, ta có một biểu tỷ, khi còn bé bị bọn buôn người bắt cóc, bán đi Quý Châu sâu trong bên kia núi làm cô dâu trẻ, khó khăn lắm mới thoát ra được. Ngươi cũng biết, đây không phải là người mất tích bình thường, bên kia không cho làm thẻ căn cước, nàng bây giờ chính là không hộ khẩu, cha mẹ chết, quê quán bên kia cũng không có tin tức, liền nàng một thân một mình, bây giờ cần làm thẻ căn cước cùng hộ khẩu lần nữa, nhưng là tình huống như thế, không tốt làm. Tiêu thúc thúc, ngươi là bí thư bộ công an, có ngươi giúp một tay, xem trong cục công an, luôn có mấy ngươi là biết được? ngươi xem một chút có thể giúp ta chuyện này hay không, nhanh chóng làm một cái chứng minh thư cùng hộ khẩu. ” “ Nga, đây là một vấn đề nhỏ. Không có sao, đến lúc đó ta gọi điện thoại cho Vương Cục phó, ngươi dẫn biểu tỷ ngươi đi tìm hắn, hắn sẽ giúp ngươi làm xong. ” Tiêu Chinh Minh nói rõ xong, lại hỏi câu :“ Ta nói A Thanh, ngươi chừng nào thì có biểu tỷ ? Dạ Nhiên cũng không nói với ta a. ” “ Là biểu tỷ họ hàng xa, cái loại cực xa, trước kia cũng không liên lạc, ngươi cũng sẽ không biết. ” Lại cùng Tiêu Chinh Minh nói hồi lâu, điện thoại mới kể xong, Sở Thanh Y thở phào nhẹ nhõm, đưa điện thoại di động thu hồi, ngồi xuống, đối với Lạc Thần đang một mực trầm mặc nói :“ Lạc tiểu thư, chuyện tình của thẻ căn cước, ta giúp ngươi làm xong, chờ ngươi an ổn một chút, ta sẽ dẫn ngươi đi cục công an chụp hình, làm thủ tục tương quan. ” Lạc Thần ngước mắt, chậm rãi nói :“ Biểu muội, ngươi mới vừa nói, ai là cô dâu trẻ ? ” Sở Thanh Y mặt đỏ lên :“…… ta loạn biên lý do, ngươi đừng để ý. ”
|
Chương 14: Cùng nhau đi dạo phố. Lạc Thần đặt tay phải lên trên bàn ăn, chống càm, nhàn nhạt nói :“ Ngươi là biểu muội của ta, ta lại như thế nào để ý . ” Sở Thanh Y ánh mắt đảo qua, liếc thấy cổ áo Lạc Thần áo sơ mi trắng rộng mở, hai bên xương quai xanh uyển nhược tách ra riêng biệt . Nàng lúng túng vuốt ve sợi tóc, thu hồi ánh mắt, cầm bút máy cố ra vẻ tự nhiên nói :“ Lạc tiểu thư, ngươi bao nhiêu tuổi ? mọi tin tức trên thẻ căn cước sau này của ngươi, phía trên là viết ngày sinh tháng đẻ thật của ngươi hay là muốn ghi đại một cái? Chúng ta bây giờ liền nghĩ tốt, đến lúc đó trực tiếp giao cho vương Cục phó của cục công an là được . ” “ Hai mươi chín tuổi. Ngươi cư viết ngày sinh thật của ta, ngày mười ba tháng mười một (13/11) . ” “Hai mươi chín tuổi ? ” Sở Thanh Y ngẩng đầu lên, kinh ngạc tái diễn . Con ngươi đen nhánh củaLạc Thần nhìn nàng :“ Hai mươi chín tuổi, có gì dị nghị?” “ Không có . ” Sở Thanh Y bận rộn cúi đầu, ở trên cuốn sổ viết xuống tên Lạc Thần, cùng ngày sinh của nàng Hai mươi chín tuổi, so với Sở Thanh Y lớn hơn hai tuổi Nhưng là thoạt nhìn nữ nhân này, làm sao có thể trẻ tuổi như thế . Sau khi đem thông tin ghi chép xong, cất giấy bút, Sở Thanh Y lại đem chén đũa trên bàn ăn dọn dẹp, mang đi phòng bếp rửa sạch . Lạc Thần không nói gì, một mình ngồi trong phòng khách . Đợi đến Sở Thanh Y rửa chén xong, lau khổ nước trên tay từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy Lạc Thần đang ngồi ngay thẳng ở trên ghế sa lon, ngón tay thon dài nắm lấy hộp điều khiển ti vi, để ở trước mắt, đang từ từ xoay tròn quan sát . Nét mặt của nàng hết sức nghiêm túc, xem hộp điều khiển ti vi giống như là đánh giá một món đồ cổ giá trị “ Lạc tiểu thư, ngươi là muốn xem ti vi sao ? ” Sở Thanh Y cố nén cười, đi tới, hơi khom lưng, từ trong tay nàng lấy lại hộp điều khiển ti vi, hướng về phía ti vi ấn xuống một cái . Trong phút chốc, ti vi to lớn trên tường hiện ra hình ảnh, thiên quân vạn mã đang xung phong, tràng diện máu tanh mà bạo lực, Thủy Hử truyện phiên bản mới đang được chiếu . Trong phòng khách nhất thời tràn đầy thanh âm của đao kiếm ma sát, sau một khắc, Sở Thanh Y nhanh chóng bị Lạc Thần nắm kéo ra phía sau, té ở trên ghế sa lon . Sở Thanh Y bị mùi thơm nhẹ mềm quanh của thân thể nữ nhân đè ép, hoàn toàn sửng sốt . Lạc Thần quay mặt sang, đưa lưng về phía Sở Thanh Y , lạnh lùng trừng mắt nhìn đao kiếm đối chém nhau cùng máu tươi vẩy ra trong ti vi, tay phải mở ra, chắn trước người Sở Thanh Y , làm ra tư thế phòng ngự. Sở Thanh Y hiểu được . Nàng đây là đang bảo vệ mình. “ Đây là giả, không có thật giết người . ” ánh mắt Sở Thanh Y trở nên mềm mại, nhẹ giọng trấn an nói :“ Lạc tiểu thư, ngươi không cần lo lắng, những thứ máu này đều là giả, đao kiếm cũng vậy, tựa như ca diễn ở cổ đại các ngươi thôi . ” Lạc Thần quay đầu lại, cùng Sở Thanh Y nhìn thẳng vào mắt nhau, vẻ mặt rốt cục buông lỏng ra . Hai người giữ nguyên tư thế, té ở trong ghế sa lon, tay của Sở Thanh Y liền để ở bên hông Lạc Thần, cổ áo Lạc Thần mở lớn, quang cảnh bên trong bị vừa lúc thu vào trong mắt Sở Thanh Y. Sở Thanh Y bắn lên giống như là chạm điện, vì che giấu trong lòng quẫn bách, nàng tiện tay tắt ti vi, nói :“ Trước đừng nhìn ti vi, chút nữa về lại xem, chúng ta bây giờ ra đường đi . ” Lạc Thần ngồi thẳng thân thể :“ Ra đường, vì sao ? ” “ Cho ngươi …… mua chút đồ. ” Sở Thanh Y liếc mắt ngực Lạc Thần một cái:“ ví dụ như áo lót các loại, ngươi cũng không thể cứ mặc như vậy. Còn có một ít vật phẩm cần thiết cho cuộc sống, cũng phải mua mới được . ” Lạc Thần ở trong xã hội hiện đại này, cả người không có gì cả, tương đương với bắt đầu từ số không, mọi chuyện đều cần chuẩn bị Mà mới vừa rồi, việc làm thẻ căn cước là vấn đề lớn nhất đã được giải quyết, còn dư lại nên an bài “ chỗ ăn ở ”. Y theo tình huống trước mắt, nhiệm vụ cấp bách bây giờ là giúp Lạc Thần thuê một căn nhà ổn định cuộc sống. Nhưng theo tình hình bây giờ, nhất thời cũng không tìm được chỗ ở, lúc Sở Thanh Y rửa chén liền tính toán tốt lắm, nàng trước hết để cho Lạc Thần ở nhà nàng một đêm, sáng sớm ngày mai mang nàng đi công ty cao ốc tìm nhà thích hợp. Mặc dù là tạm thời ở một đêm, bàn chãi đánh răng khăn lông các loại đồ dùng ngày thường rửa mặt, luôn phải mua, còn phải mua chút quần áo tắm khác để đổi. Lạc Thần đứng lên, đi vào phòng tắm đến chỗ đặt quần áo bẩn của mình, lại vòng trở lại, trong tay cầm một khối ngọc bội lưu tô màu tím:“ Làm phiền Sở cô nương thay ta mua thêm đồ, trên người ta cũng không ngân lượng, khối ngọc bội này Sở cô nương cầm đi, xem như làm ngân lượng tới đổi . ” Sở Thanh Y nhìn khối ngọc bội tinh sảo kia, hồi lâu nói không ra lời, Lạc Thần liếc nhìn nàng :“Sở cô nương không nhận, là chê ngọc này? đồ cổ theo thời gian biến thiên, giá trị cũng sẽ tương ứng tăng thêm, tuổi càng dài, giá trị càng cao. Đây là noãn ngọc thời kỳ chiến quốc, cách hiện tại đã hơn hai ngàn năm, ta tuy không biết được phương thức tính tóan ngân lượng ở nơi này của các ngươi nhưng cũng có lý do tin tưởng khối noãn ngọc này nhất định là có thể đổi rất nhiều ngân lượng của các ngươi. ” Sở Thanh Y còn chưa muốn nhận, ngượng ngùng nói :“ Lạc tiểu thư, ta hỏi ngươi một vấn đề . ” “ Xin hỏi . ” “ Trước kia ở Minh Triều ngươi là làm cái gì ? ” Lạc Thần tĩnh chốc lát, mới đạm nhạt nói :“Khi đó ta kinh doanh mấy gian cửa hàng đồ cổ. ” Nghe Lạc Thần nói xong, Sở Thanh Y trong lòng rốt cục nhẹ . Ánh mắt thanh minh mà sắc bén, nói năng cũng rất tốt, nữ nhân này quả nhiên là chuyên gia trong nghề.
Đối phương ở Minh Triều liền bắt đầu kinh doanh đồ cổ, Mực Nghiễn Trai của mình chủ yếu vẫn là làm đồ cổ thời kỳ Minh Thanh, căn bản tương đương với mảnh ngọc này của nữ nhân . “Noãn ngọc chiến quốc này đắt như vậy, Lạc tiểu thư ngươi vẫn là giữ lại đi. Những thứ cần mua cũng không tốn nhiều tiền, coi như ta ứng trước tiền lương cho ngươi. ” nói xong, trở về phòng lấy một chiếc áo khoác mỏng mùa thu cho Lạc Thần mặc . Lạc Thần không có mặc áo lót, chỉ mặc mỗi áo sơ mi trắng đơn bạc, không mặc áo khoác vô là không được nha. Sở Thanh Y giao phó nói :“ Bên ngoài còn rất nóng, ngươi nhịn một chút là tốt rồi Lạc Thần đem cất noãn ngọc , mặc vào áo khoác màu đen của Sở Thanh Y, sắc mặt trong trẻo lạnh lùng gật đầu . Ra cửa xuống lầu, Sở Thanh Y đi bãi đậu xe lấy xe, Lạc Thần vẫn như cũ ngồi ở vị trí kế bên tài xế, hai người một đường lái ra tiểu khu, rời khỏi đường của người đi bộ . Bây giờ đã gần tới hoàng hôn, chân trời từng mảng từng mảng lớn màu đỏ giống như bị lửa thiêu đốt. Ngay cả khi đêm đến, khí trời cũng không có trở nên mát mẻ, mà là nóng bức vô cùng . Dòng người đi bộ dày đặc, hết sức huyên náo. Nhất là bây giờ đang là kỳ nghỉ hè, bọn học sinh rảnh rỗi, rất thích kết bạn đi dạo phố mua đồ, một đường đi tới, có thể nhìn thấy rất nhiều cô gái trẻ tuổi mặc quần cực ngắn cùng áo yếm cười hì hì tụ chung một chỗ vừa đi vừa nói chuyện phiếm, mang đến một làn gió mùa hè đầy trẻ trung sức sống. Lạc Thần thân cao chân dài, dung mạo khí chất vô cùng xuất chúng, lại mặc áo khoác cùng thời tiết trái ngược, đi trong dòng người, giống như là sáng lên, chọc cho rất nhiều tần tần người ghé mắt . “ Ngươi cũng hay ăn mặc giống như bọn họ sao ? ” Ánh mắt Lạc Thần ý bảo mấy cô gái mặc quần cực ngắn cùng áo yếm trước mặt kia, thanh âm rất nhẹ . Sở Thanh Y nhìn về phía trước mấy lần, tâm tư thông suốt Cổ nhân so người hiện đại bảo thủ rất nhiều, nếu là đặt ở cổ đại, những cô gái cương liệt bị nam tử nhìn da thịt, hoặc là chết, hoặc là lấy thân báo đáp, điểm này cũng không khoa trương. Bây giờ đầy đường cái đều là những cô gái trẻ tuổi bại lộ quần áo, cũng khó trách Lạc Thần khó có thể tiếp nhận . “ Mùa hè nóng, mặc như vậy sẽ mát hơn nhiều, đôi khi ta cũng mặc như vậy. ” Sở Thanh Y một mặt nói, một mặt lôi kéo Lạc Thần tách ra dòng người, theo thói quen đi tới một cửa hàng áo lót quen thuộc của nàng. Lúc vào cửa, Lạc Thần hơi cau mày :“ Về sau, ngươi đừng mặc như vậy nữa. ” Sở Thanh Y sửng sốt, quay đầu lại nhìn nàng . Lạc Thần biểu lộ quả đạm, sau khi nói xong, liền không nói thêm gì nữa . Nhân viên bán hàng nhìn thấy Sở Thanh Y cùng Lạc Thần đi vào, nghênh đón rất có lễ phép, bận rộn trước sau giới thiệu sản phẩm cho hai người. Sở Thanh Y muốn nhân viên chọn mấy cái áo lót thích hợp với kích thuớc của Lạc Thần, để cho Lạc Thần mang đi trong phòng thử quần áo mặc thử, mình thì ngồi ở trên ghế sa lon nghỉ ngơi, cầm điện thoại di động xem tin tức . Qua rất lâu, cũng không thấy Lạc Thần đi ra, Sở Thanh Y có chút không yên lòng, đi tới phòng thử quần áo gõ cửa :“ Tại sao lâu như thế, Lạc tiểu thư, ngươi có sao không ? ” Cửa hơi mở ra một cái khe nhỏ khích, Lạc Thần lộ ra nửa bên mặt trắng nõn thanh tú. Nữ nhân viên của cửa hàng hầu ở một bên rất có lễ phép hỏi :“ Tiểu thư, cần ta giúp ngươi xem một chút, điều chỉnh áo lót sao ? ” Lạc Thần thanh âm trong trẻo lạnh lùng cự tuyệt :“ Không cần, đa tạ . ” Nữ nhân viên mặt có chút hồng, liền hơi nghiêng người, đi xa một chút . Sở Thanh Y nhỏ giọng hỏi :“ Thế nào ? ” Lạc Thần trả lời :“ Cái thứ ngươi mới vừa đưa cho ta, ta cũng không phải là hết sức hiểu.” “ Vậy nếu không, ta đi vào giúp ngươi nhìn một chút đi ?” Sở Thanh Y nghĩ đến lúc mới vừa rồi Lạc Thần cự nữ nhân viên kia, gương mặt vô cùng băng sơn. Xinh đẹp như vậy nhưng lại quá mức lạnh như băng, trong lòng nàng liền có chút phát run, cảm giác mình nói sai, vội vàng cải chính :“nếu ngươi cảm thấy bất tiện, ta sẽ không vào . ” Lạc Thần đơn giản nói :“ Vào đi . ” Sở Thanh Y đi vào phòng thử quần áo đóng cửa lại, bên trong cũng chỉ có hai người là Sở Thanh Y cùng Lạc Thần. Vào trong phòng thử quần áo, không gian bịt kín tựa hồ cô lập hết thảy phía ngoài. Ánh đèn bên trong phòng thử quần áo là màu vàng chanh, màu sắc vô cùng mập mờ. Lạc Thần cởi áo sơ mi trắng xuống, hiện ra nửa người trên trần truồng, eo thon, đưa lưng về phía Sở Thanh Y , màu sắc trên da thịt giống như có mật ong sáng bóng lưu chuyển. Sở Thanh Y hơi cúi đầu, cầm lên một cái áo lót màu trắng, đưa tay dạy Lạc Thần mặc thử :“ Cách mặc áo lót này thật ra thì rất đơn giản, căn cứ theo hình dạng ngực của ngươi mặc vào, phía sau có khóa, chú ý khóa lại. Sau khi khóa xong, ngươi tự sờ trước sau điều …… điều chỉnh ……” Ngón tay chạm đến da thịt trên ngực của Lạc Thần, xúc cảm mềm mại mà lạnh như băng làm cho lời nói của Sở Thanh Y cũng bắt đầu trở nên lúng túng . “ Điều chỉnh, sau đó ? ” thanh âm của nữ nhân trước mặt không có gợn sóng, trên gương mặt xinh đẹp của nàng biểu lộ một nụ cười nhẹ, chẳng qua là Sở Thanh Y ở sau lưng nàng giúp nàng mặc áo lót, cho nên căn bản không thấy được . “ Điều chỉnh, sau đó …… sau đó đương nhiên vẫn là điều chỉnh, ngươi đem xoa bóp, tóm lại cảm thấy mặc thoải mái là được. ” Mặt Sở Thanh Y bắt đầu nóng lên, đang suy nghĩ lung tung thì điện thoại di động trong túi áo lại đột ngột vang lên. Nàng sợ hết hồn, vội vàng lấy điện thoại di động ra nhìn, trên màn ảnh điện thoại di động lóe hai chữ :“ Giáo sư . ” “ Ngượng ngùng, Lạc tiểu thư, ta nhận điện thoại, ngươi cứ mặc trước đi. ” Sở Thanh Y cầm điện thoại di động, bộ dạng giống như gặp “đại nạn không chết” đi ra phòng thử quần áo, đóng cửa, ấn nút trả lời :“ Uy, giáo sư, chuyện gì ? ” Thanh âm của Duẫn Thanh vững vàng truyền tới, mang theo vài phần uy nghiêm :“ A Thanh, tối nay nghỉ ngơi thật tốt, tám giờ sáng sớm ngày mai, Tiêu Ngôn – sư huynh ngươi sẽ lái xe tới đón ngươi đi Nhạn Đẳng Sơn . ” Tin tức về Cổ mộ ở Nhạn Đẳng Sơn rốt cục tới. Ngoài trừ những vấn đề về khảo cổ, Duẫn Thanh rất ít gọi điện thoại cho Sở Thanh Y , lần này Duẫn Thanh gọi điện thoại tới đây, thật ra thì trong lòng Sở Thanh Y đã sớm hiểu bảy tám phần . Trước đó sở cảnh sát đã lục soát ở Nhạn Đẳng Sơn, cổ mộ bên kia khẳng định không trốn thoát bị lục soát, mà cổ mộ bị phát hiện, sở cảnh sát nhất định sẽ lập án, đồng thời thông báo người cấp trên, đến lúc đó cần phái người tiến hành khám xét cổ mộ, tiến hành ghi vào văn vật. Duẫn Thanh có thẩm quyền chuyên gia về lĩnh vực khảo cổ, công việc khám phá cổ mộ ở thành Trường sa bình thường đều là từ một tay nàng phụ trách . Cho dù Sở Thanh Y đã sớm hiểu nhất thanh nhị sở (hiểu rõ ràng cặn kẽ), ngoài miệng vẫn là làm bộ như không biết chuyện hỏi :“ Giáo sư, tại sao muốn đi Nhạn Đẳng Sơn, mọi người ở tổ khóa đề ngày mai tổ chức lên núi chơi sao ? ” Thanh âm của Duẫn Thanh có chút mỏi mệt :“Bây giờ ta còn có tài liệu phải chuẩn bị, tạm thời không thể ngươi nói nhiều, đi đến nơi thì sẽ biết, đến lúc đó chúng ta tập hợp ở trên núi. Ngươi chuẩn bị sẵn sàng, ngày mai có thể còn phải cắm trại ở trên núi, trên núi nhiều mũi, ngươi nên chuẩn bị ít đồ, đúng rồi, lần trước giao máy quay phim cho ngươi, ngươi nhớ cho mang theo . Nhớ, để đồng hồ báo thức lúc tám giờ, chớ ngủ quên .
|
Chương 15: Trước khi khởi hành “ Vâng, tám giờ sáng mai, Nhạn Đẳng Sơn, ta đã biết . ” Sở Thanh Y nhẹ giọng đáp lời :“ Ta sẽ chuẩn bị tốt, giáo sư . ” Bây giờ Duẫn Thanh quá bận rộn, giao phó xong, nhanh chóng cúp điện thoại . Sở Thanh Y cầm điện thoại di động đứng tại chỗ, chân mày hơi nhíu lại . Tuy nói chuyện của Nhạn Đẳng Sơn nàng đã sớm biết, nhưng ngày mai tám giờ sẽ phải lên đường, cái này đối với sự sắp xếp của nàng thật xung đột . Vốn nàng còn tính toán ngày mai mang Lạc Thần đi công ty cao ốc tìm nhà, để cho Lạc Thần ổn định cuộc sống. Kết quả một cú điện thoại của Duẫn Thanh đem hết thảy đều làm rối loạn . “ Sở cô nương . ” giọng nói trong trẻo lạnh lùng của nữ nhân từ phía sau truyền tới . Sở Thanh Y điều chỉnh tâm tình, xoay người nhìn Lạc Thần, khẽ mỉm cười :“ Lạc tiểu thư, ngươi cũng thử xong chưa ? ” Lạc Thần gật đầu :“ Ân. ” Sở Thanh Y nhìn mấy cái áo lót trong tay Lạc Thần, nhớ tới những chuyện lúc đang thử đồ, ánh mắt lơ đãng :“ Kích thước có vừa không ? ” “ Ân. ” ánh mắt bình tĩnh như nước, không có nửa điểm gợn sóng của Lạc Thần rơi vào trên điện thoại di động màu trắng của Sở Thanh Y,. Sau khi Sở Thanh Y để cho Lạc Thần chọn mấy cái quần lót xong, dẫn Lạc Thần đi tới chỗ quầy thu tiền. Nhân viên cửa hàng đem đồ lót chia ra bỏ vào trong túi xách, Sở Thanh Y cà thẻ thẻ tín dụng để thanh toán hóa đơn, hai người bắt đầu đi bộ dọc theo con đường, ra vào các loại cửa hàng khác nhau Trên bầu trời đầy sao cùng những ngọn đèn đường tỏa sáng chiếu xuống dòng người đi bộ, bào hiệu một đêm hè không ngủ lại đến. Lần này mua đồ căn bản cũng không phải là đi dạo phố tầm thường, bởi vì Lạc Thần không có gì cả, cái gì cũng thiếu, chủng loại cùng số lượng muốn mua nhiều vô cùng, tương đương một đống đồ lớn. Đi cửa hiệu thời trang mua một vài bộ quần áo phù hợp với khi chất của Lạc Thần, áo sơ mi trắng hoặc là áo thun, phong cách đơn giản, màu sắc cũng rất tươi mát và thanh lịch, sau đó đi đến cửa hàng giày để mua giày. Lạc Thần là một cổ nhân, ở cổ đại quen mang trường ngoa (giày ống cao). Nhưng trong cửa hàng trước mắt, đại đa số đều là dép mùa hè hoặc giày cao gót, giày cao gót làm nàng không thích ứng, cuối cùng liền chỉ chọn một đôi giày vải đơn giản cùng một đôi bata màu đen khác. Trên người Lạc Thần mặc áo sơ mi trắng kết hợp quần dài tu thân màu đen để lộ ra một cảm giác gọn gàng thanh lịch. Trong tay mang theo túi lớn túi nhỏ, Sở Thanh Y cùng Lạc Thần đi dạo cả một buổi tối, cuối cùng cũng mua đầy đủ tất cả đồ cần dùng. Trên đường trở về, Sở Thanh Y quá mệt mỏi để lái xe, cơ hồ muốn rơi vào giấc ngủ, bất quá vẫn giữ được tinh thần thanh tỉnh. Trên đường lại xuống xe ghé vào một hiệu tạp hóa, mua cho Lạc Thần bàn chãi đánh răng cùng khăn lông và một số vật phẩm cần thiết, chờ lúc về đến nhà đã muốn gần 11 giờ đêm. Dù cho về đến nhà, Sở Thanh Y cũng không có thời gian rảnh rỗi . Ngày mai nàng sẽ phải lên đường đi Nhạn Đẳng Sơn làm công việc khám phá cổ mộ, rất nhiều chuyện nhất định phải thay Lạc Thần an bài xong trước. Đối phương là một cổ nhân mới vào xã hội hiện đại, rất nhiều chỗ bất tiện. Sở Thanh Y để nàng một mình, luôn cảm thấy rất là không yên tâm, cho nên nàng muốn đem những chuyện có thể làm bây giờ đều làm ổn thỏa. Nhăn lông cùng bàn chãi đánh răng mới mua đều cần ngâm nước nóng trừ độc, quần áo mới mua cũng phải giặt sạch mới có thể mặc. Sở Thanh Y cuốn ống tay áo lên, đem một phần quần áo mới của Lạc Thần ném vào trong máy giặt, mà một phần khác, tỷ như đồ lót cùng áo sơ mi chia ra giặt tay. Đợi giặt xong toàn bộ quần áo, đem bỏ vào máy sấy, sấy khô, rồi đem tòan bộ ra ban công phơi nắng. “ Những y phục này sáng mai ngươi lấy xuống, là có thể mặc. ” Sở Thanh Y phơi xong bộ y phục cuối cùng, đối Lạc Thần đang đứng ở một bên xem mà học tập tòan bộ quá trình nói “ Bất quá sáng ngày mai có vẻ hơi nhanh, ngươi không cần mặc vội, tốt nhất là phơi lâu một chút để ánh sáng mặt trời trừ độc . ” Cho dù bên trong phòng mở máy điều hòa không khí, Sở Thanh Y bận rộn mệt mỏi như vậy cũng không tránh khỏi cả người đổ một lớp mồ hôi mỏng, tóc rối bời có chút ướt át dính vào bên tai, nhìn qua mềm mại mà lại chọc người trìu mến . Một bàn tay lạnh như băng đưa tới, thay nàng vén lên vài tóc rối bời . Sở Thanh Y không được tự nhiên lui về phía sau:“ Cám ơn . ” Tròng mắt đen nhánh sâu thăm thẳm của Lạc Thần nhìn nàng,:“ Phải là ta nên đa tạ ngươi mới đúng, Sở cô nương, hôm nay làm phiền ngươi . ” Thanh âm của nàng so với ban ngày dịu dàng mềm mại hơn rất nhiều, Sở Thanh Y nghe một trận hoảng hốt, cười nói :“ Không có gì, những thứ này ngươi đều không hiểu được, lần này ta giúp ngươi cũng làm, coi như là một buổi học tập thích ứng, sau này ngươi biết rồi, có thể tự mình động thủ đi làm . ” Lạc Thần nói tiếp :“Ngày mai ngươi phải ra khỏi nhà sao . ” Sở Thanh Y ngẩn ra :“ Đúng vậy, làm sao ngươi biết ? ” “ Những chuyện này vốn có thể để ngày mai làm tiếp, bây giờ đêm đã khuya mà ngươi lại thật giống như rất muốn đem tất cả làm xong, an bài xong. Ta nghĩ đến nếu ngày mai ngươi không có thời gian làm những thứ này, có nghĩa là ngày mai ngươi không ở nhà, đúng không . ” “ Ân . ” Sở Thanh Y gật đầu :“ Ngày mai ta có chuyện rất quan trọng phải làm, có lẽ tối mai không về được, phải qua đêm bên ngoài, cũng không có thời gian dẫn ngươi đi công ty môi giới tìm nhà. Như vậy đi, ngày mai ngươi ở nhà đợi ta, đừng ra ngoài, chờ đến lúc ta trở về rồi nói tiếp . ” Lạc Thần định định nhìn nàng, trầm mặc không nói . Sở Thanh Y giọng nói nhỏ nhẹ, bắt đầu căn dặn cặn kẽ:“ Ngươi ở nơi này, các loại đồ điện gia dụng tạm thời ngươi không hiểu cũng không sao, đừng đụng đến bọn chúng. trong tủ lạnh có thức ăn cùng nước uống, mở tủ lạnh ra lấy dùng là được, khi nào nhàm chán ngươi cũng có thể xem ti vi một chút, giống như lúc sáng ta đã dạy ngươi, ngươi cầm hộp điều khiển ti vi đổi kênh là được. Ta cũng mới vừa gọi điện thoại cho một nhà hàng gần đây, là người quen của ta. Trong khoảng thời gian ta không có ở đây, một ngày ba bữa bọn họ sẽ đưa cơm tới, ngươi ngàn vạn đừng rời đi nơi này, chờ ta trở lại, biết không ? ” Không biết thế nào, lần này Sở Thanh Y vô cùng không yên lòng, gần như bất an.
Cho dù an bài thỏa đáng xong tất cả, nàng vẫn cảm thấy không đủ . Qua rất lâu, Lạc Thần mới hơi vuốt cằm :“ Hiểu . ” Sở Thanh Y giơ tay lên nhìn đồng hồ, mỏi mệt nói :“ Bây giờ đã gần hai giờ sáng, ta muốn đi phòng tắm, Lạc tiểu thư, ngươi theo ta vào phòng tắm một chút . ” Hai người đi vào phòng tắm, Sở Thanh Y đứng ở trước bồn rửa mặt chét kem đánh răng :“ Lạc tiểu thư, ta dạy ngươi dùng bàn chãi đánh răng, ngươi nhìn kỹ. ” “ Ân .” Cho đến miệng Sở Thanh Y đầy bọt, trong tròng mắt đen nhánh của Lạc Thần hiện lên nhàn nhạt ý cười, trên mặt Sở Thanh Y mới bắt đầu nổi lên đỏ ửng . Thật là, nhìn mình như đang bán nghệ vậy. Sở Thanh Y bận rộn nhổ bọt ra, súc miệng, nhẹ giọng nói :“ Thất …… thất lễ . ngươi đã hiểu chưa ? ” Lạc Thần ôm cánh tay, rốt cục cười nhạt gật đầu :“ Ân, rất hiểu. ” Lạc Thần rửa mặt xong, Sở Thanh Y dẫn Lạc Thần tới trong một gian phòng ngủ khác, an bài nàng nghỉ ngơi, lúc này mới vào phòng tắm tắm rửa . Sau khi tắm xong, trùm khăn tắm đi ra, nhìn thấy cửa phòng Lạc Thần mở ra, bên trong đèn vẫn sáng, Sở Thanh Y đi tới trước cửa phòng gõ mấy cái :“ Lạc tiểu thư, khuya lắm rồi, ngươi còn không nghỉ ngơi ? ” Bây giờ nàng mơ màng buồn ngủ, mới vừa tắm xong cũng không thể hóa giải cơn mỏi mệt của nàng. Bây giờ quá mệt mỏi, đứng cũng có thể ngủ . Lạc Thần ngồi ở mép giường, ngẩng đầu nhìn nàng . Gương mặt thanh tú của Sở Thanh Y, tóc dài ướt át, hai tròng mắt màu hổ phách dịu dàng, hai vai thon gầy mà sáng bóng, khăn tắm màu trắng bao bọc thân thể cao gầy, tất cả đều rơi vào trong mắt Lạc Thần. Uyển chuyển như một bông hoa trong nước in bóng dưới ánh trăng. Nhưng chỉ có thể ngắm mà không có thể có được .
Như có tịch mịch nhắm mắt lại, Lạc Thần nhẹ giọng đáp:“ Liền sẽ ngủ . ” Sở Thanh Y thể thiếp giúp Lạc Thần tắt đèn :“ Ngủ ngon, Lạc tiểu thư . ” “ Ngủ ngon, Sở cô nương . ” Sở Thanh Y đóng cửa lại, bốn phía không tiếng động, quay đầu lại liếc mắt nhìn căn phòng của Lạc Thần, trở về phòng ngủ . Trong phòng, bóng dáng của nữ nhân xuyên thấu qua cửa sổ ẩn giấu bên dưới ánh sáng mỏng manh, lộ vẻ vô cùng cô đơn. Nàng tự nỉ non nói :“ Ngủ ngon, Thanh Y . ” Bảy giờ ngày hôm sau, chuông đồng hồ báo thức của Sở Thanh Y tàn nhẫn đem nàng đánh thức từ trong giấc mộng. Tối hôm qua gần ba giờ sáng mới ngủ, mới ngủ được có bốn tiếng, Sở Thanh Y lại phải bò dậy, linh hồn cũng cảm giác muốn rời khỏi xác, đầu không phải là đầu của mình, tay chân cũng không phải tay chân của mình . Thật nhanh rửa mặt xong, Sở Thanh Y vỗ nước lung tung trên khuôn mặt mình cho thoải mái, lại đi tìm máy quay phim mà Duẫn Thanh giao cho nàng trước đó cùng với những đồ cần dùng trên núi khác. Nghĩ đến mùa hè trên núi có rất nhiều mũi độc, nàng đặc biệt mang theo thuốc đặc trị mũi đốt. Trong quá trình nàng thu dọn đồ đạc, điện thoại di động vang lên không ngừng tựa như đòi mạng. Rốt cục vang lên lần thứ 11, Sở Thanh Y không thể nhịn được nữa, ấn nút trả lời :“ Tiêu Ngôn, ngươi cứ thử gọi điện cho ta một lần nữa xem !” Trong xe Tiêu Ngôn phát ra âm thanh vang dội rung chuyển của nhạc rock:“ Bảo bối, ngươi còn chưa tới, sư huynh ta đều phải ngủ thiếp đi. ” “ Ta đã nói rất nhiều lần rồi, không cho gọi ta như vậy!” “ Nga, vậy honey, ngươi tới nhanh lên một chút . ” Bây giờ Sở Thanh Y chỉ muốn đem điện thoại di động nhét vào trong miệng Tiêu Ngôn, để cho hắn câm miệng . Lúc ra cửa, cửa phòng của Lạc Thần vẫn còn đang đóng, Sở Thanh Y không muốn đi quấy rầy nàng, liền dùng chữ phồn thể viết một tờ giấy, rồi lại đặt phía dưới tờ giấy một ít tiền, lúc này mới vội vội vàng vàng đi xuống cầu thang. Xe thể thao của Tiêu Ngôn đậu ở trước cửa tiểu khu, đường lên núi Nhạn Đẳng Sơn quanh co gồ ghề, cũng chỉ có xe thể thao mới có thể thuận lợi chạy lên. Nhìn thấy Sở Thanh Y vác một cái túi lớn đi ra, Tiêu Ngôn xuống xe, hướng Sở Thanh Y huýt gió khinh bạc. Hắn mặc một chiếc áo sơ mi tay ngắn màu đen, quần jean cùng giày leo núi, trên lổ tai phải đính một chiếc bông tai nhỏ màu bạc, để lộ ra một cảm giác đẹp trai, phóng túng không kềm chế được. Sở Thanh Y đem túi leo núi đưa cho hắn, để cho hắn đem vào trong xe thể thao, nói :“ Ăn sáng chưa ? ” “ Chưa. ” khóe miệng Tiêu Ngôn câu lên, nhún vai :“ Ta đang chờ sư muội bảo bối mua bữa ăn sáng cho ta đây . ” Sở Thanh Y duỗi tay một cái :“Tiền bữa ăn sáng, nhanh. ” Tiêu Ngôn ủy khuất sờ ví tiền, lấy ra một tờ 20 đồng nhân dân tệ :“ Đây. Xem ra nếu ta muốn đạt được vinh dự ăn bữa ăn sáng miễn phí đặc biệt của sư muội, còn phải cố gắng thêm nữa . ” Sở Thanh Y vô cùng buồn ngủ, lười để ý tới Tiêu Ngôn, dụi dụi con mắt, chạy nước kiệu đến khu vực gần tiệm bánh để mua bữa ăn sáng. Mang bánh bao cùng sữa tươi trở lại, thấy Tiêu Ngôn đã đi vào trong xe, Sở Thanh Y kéo cửa xe trước mặt ra, ngồi xuống, nói :“ Đi nhanh lên đi, 8 giờ 15 rồi, tới trễ giáo sư sẽ không vui. ” “ Cái này là tại ai ? ” Tiêu Ngôn vừa cười hì hì nói, vừa quay đầu lại, đối với phía sau nói :“ Mỹ nữ, ngươi muốn đi nơi nào? ngươi nói ta chở ngươi đi. Con đường ngươi nói ta vẫn không hiểu, hình như chưa từng nghe qua thì phải? ” Mỹ nữ ? Trong xe còn có những người khác ? Sở Thanh Y sửng sốt, theo bản năng quay đầu nhìn lại chỗ ngồi phía sau, buồng tim thiếu chút nữa muốn nhảy ra . Lạc Thần yên lặng ngồi ngay ngắn ở phía sau, tròng mắt đen nhánh lẳng lặng nhìn Sở Thanh Y , trong miệng đáp lời Tiêu Ngôn :“ Cám ơn . ” Sở Thanh Y không thể tin nhìn Tiêu Ngôn:“ Ngươi thế nào để cho nàng lên xe ? ”
“ Thế nào, không thể ? ” Tiêu Ngôn cười nói :“ sư huynh ngươi là phụ nữ chi hữu (bạn tốt của mọi phụ nữ), lúc ngươi đi mua bữa ăn sáng, mỹ nữ này đi tới, nói muốn đi nhờ xe ta đến một nơi. Uhm, chỗ đó ta còn chưa từng nghe qua, nhưng là làm phụ nữ chi hữu như ta, tất nhiên luôn luôn phải giúp một tay? ” Tiêu Ngôn tự xưng “ phụ nữ chi hữu ” là không sai, nửa đêm lái xe thường có thói quen mang nữ nhân xinh đẹp về nhà, bây giờ bị Sở Thanh Y liệt vào danh sách kẻ thù số một của hệ khảo cổ. “ Ta xem, ngươi mà là phụ nữ chi hữu sao. ” Sở Thanh Y giận dữ nói, đẩy cửa xuống xe, ngồi vào chỗ ngồi phía sau, cùng Lạc Thần ngồi chung một chỗ. Đem sữa tươi bên trong túi đưa cho Lạc Thần, Sở Thanh Y tiến tới, nhỏ giọng nói :“Tại sao ngươi lại tới đây ? ”
|