Dò Hư Lăng (Hiện Đại)
|
|
Đi qua cơ quan ở mộ đạo B, rẽ sang bên cạnh chính là mộ đạo C.
Mộ đạo C so với A và B ngoại trừ đồ án trên vách mộ có chút bất đồng đó chính là đồ án quỷ thủ lần lượt từ lớn biến thành nhỏ, còn lại quả thực tương tự nhau. Nhìn lại ngay cả chiều rộng, chiều dài đều cực kỳ giống nhau.
Trước đó Sư Thanh Y từ chỗ cơ quan xuống đến đây, đứng ở của mộ động nhìn lại, chỗ kia là khu A, rẽ vào bên trái là hẳn là khu D, lúc đó nàng cùng Lạc Thần lựa chọn đi hướng bên phải, tiến vào khu B cùng Duẫn Thanh bọn họ hội hợp, bây giờ lại tiến nhập khu C, toàn bộ thoạt nhìn giống như bốn đường thẳng tắp, mộ đạo đầu đuôi tương tiếp làm thành một hình vuông, làm nên một hình chữ “回”.
Trung Hoa là một quốc gia coi trọng khuôn khổ quy cũ, loại cổ mộ có bố cục đối xứng như vậy rất phổ biến.
Vài ngày trước bị bọn người Trữ Ngưng bắt cóc, Sư Thanh Y rốt cuộc lần thứ hai đặt chân đến cổ mộ này, nàng đi qua gian mộ thất Lạc Thần thức tỉnh, căn cứ bố cục cổ mộ tương thông mà phán đoán, mộ đạo hình chữ “回” khẳng định còn một cửa vào khác, dù sao nàng cũng không tin đoàn người mất nhiều thời gian như vậy lại chỉ có thể lẩn quẩn trong khu vực mộ đạo này.
Tiến vào khu C xem qua đại khái, cửa vào như trong suy đoán của Sư Thanh Y rốt cục xuất hiện, đó là trung tâm khu C.
Cửa mộ so với những cửa khác còn muốn nhỏ hơn một chút, phía trên chạm khắc một bàn tay móng vuốt sắc nhọn, kéo dài xuống phía dưới, bởi vì cửa tương đối thấp, nếu như người muốn đi qua sẽ sản sinh một loại cảm giác bị bàn tay này sờ vào rất kinh khủng.
Tiêu Ngôn nhìn bàn tay trên cửa, sắc mặt có điểm xấu xí: “Giáo sư, nếu như chúng ta từ cửa này đi vào bên trong, không phải bị “bệnh rụng tóc” sao?” (chắc anh ấy ý là bị quỹ sờ đầu rụng tóc a).
“Ta nhấn mạnh lần nữa, quan điểm chủ nghĩa duy vật là trang bị cơ bản nhất của người làm công tác khảo cổ , trên thế giới căn bản là không có quỷ.” Duẫn Thanh liếc xéo hắn, còn nói: “Tiêu Ngôn, nhớ kỹ đầu tháng chín khai giảng ta sẽ bắt đầu viết đánh giá công tác nửa năm , ngươi muốn ta thế nào đánh giá, miệng đầy chủ nghĩa duy tâm thật là đồng chí tốt.”
Tiêu Ngôn lập tức đứng thẳng thân thể, lớn tiếng nói: “Thể xác và tinh thần của Ta đều là thuộc về Mác và Trung Hoa, Mác đã giáo dục chúng ta trên thế giới làm sao có thể có quỷ! Thỉnh giáo sư cần phải hảo hảo đối với ta tiến hành xét duyệt đánh giá! Ta sẽ nỗ lực công tác, vì sự nghiệp khảo cổ Trung Hoa, vì Trung Hoa chảy đến giọt máu cuối cùng.”
Nói xong lại cười lấy lòng nói: “Giáo sư ngươi đã nói nếu ta biểu hiện tốt, lúc xét duyệt giúp ta chuyển đạt kiến nghị lên lương, ngươi đừng quên chuyện đã hứa với ta a.”
Sư Thanh Y quả thực không ngờ đến bây giờ mới thấy được bộ mặt thật của Tiêu Ngôn a.
Không có tiền đồ, vì xét duyệt tăng lương, bị chuyện này uy hiếp sao.
Duẫn Thanh liếc mắt nhìn lướt qua các thành viên trong tổ đề tài của nàng,: “Cũng không chỉ là sư huynh các ngươi phải đánh giá xét duyệt, tháng chín này các ngươi cũng như vậy.”
Tào Duệ cùng Tạ Gia Bội vội vã hướng Duẫn Thanh biểu lộ “lòng thành” : “Giáo sư, chúng ta nhất định sẽ biểu hiện thật tốt.”
Loại chuyện ma quỷ, bọn họ cũng được không dám nhắc lại nữa, chỉ có kẻ ngu ngốc mới nhắc lại, bọn họ còn không rõ giáo sư bọn họ tính tình cổ quái sao.
Mắt thấy đám chiến hữu rơi vào tay giặc, bị áp dưới chính sách của Duẫn Thanh, Sư Thanh Y phát hiện Duẫn Thanh tầm mắt hướng về phía nàng, đột nhiên cảm giác áp lực rất lớn.
Sư Thanh Y ở trước mặt Duẫn Thanh từ trước đến nay giả vờ ngoan ngoãn, chỉ đánh lộ vẻ mỉm cười trả lời: “Đương nhiên rồi, giáo sư, ta là sinh viên của ngươi, nhất định sẽ nghe theo chỉ thị của ngươi.”
Phải, vừa rồi nàng còn khinh bỉ Tiêu Ngôn, hiện tại nàng trực tiếp khinh bỉ chính mình.
Duẫn Thanh hài lòng.
Lạc Thần mặt không biểu tình nhìn tất cả, tựa như đang xem náo nhiệt không có biểu hiện gì, Duẫn Thanh nghĩ nàng đang có ý cười nhạo bản thân , trong lòng không khỏi càng ngày càng không quen nhìn vị “biểu tỷ” không biết từ nơi nào mọc ra này.
Liếc mắt nhìn quỷ thủ trên cửa, Lạc Thần khom người yên lặng thấp đầu đi vào. Sư Thanh Y theo sát phía sau nàng, cúi đầu đi vào thì bị bàn tay quỷ kia sờ một chút tóc, cứng rắn mà lạnh lẽo, vì vậy trong nháy mắt thật có một chút sởn tóc gáy.
Theo bước chân giẫm lên phiến đá trên mặt đất phát ra tiếng vang, không gian phía sau cửa vô cùng rộng lớn, toàn bộ không gian bao hàm trong chữ “回” tại trung tâm mộ đạo, bốn mặt phong bế, tạo nên một loại cảm giác rất áp lực.
Tào Duệ tay trái như trước đút trong túi quần jean, tay phải giơ đèn mỏ cao một chút, ánh sáng chói mắt đổ xuống xung quanh, hoàn cảnh trước mắt rõ ràng mà phản chiếu vào mắt Sư Thanh Y.
Bên trong bốn góc đứng sừng sững mỗi góc một hình trụ, phía trên hình trụ chính là bàn tay mở ra, ngón tay dài nhất hướng về phía trước nâng lên, giống như bốn ngón tay dài chống đỡ trên đỉnh mộ. Đèn mỏ cho dù ánh sáng mạnh,nhưng phạm vi chiếu xạ vẫn hữu hạn, vì vậy bốn góc chỉ được chiếu một tầng ánh sáng nhạt, phụ cận mờ mịt, cứ như vậy, bốn đạo hình trụ tạo hình ngón tay dài in bóng trên mặt đất toát ra vẻ âm lãnh.
Bên trong rất trống trải.
Ngoại trừ bốn cây cột, cũng chỉ có một cái quan tài lẳng lặng nằm ở giữa.
Quan tài đen kịt bị phủ một tầng ánh sáng tái nhợt, bạch quang cùng hắc sắc quan tài tản mát ra một cổ khí tức âm trầm.
Loại hiệu ứng thị giác này giống như trên sân khấu bày một cỗ quan tài, duy nhất chiếu xuống sân khấu cũng chỉ có ánh sáng lạnh.
Bên trong Cổ mộ, không thể nghi ngờ quan tài chính là tiêu điểm quan trọng nhất, cũng là tiêu điểm âm trầm đáng sợ nhất.
Lúc nhìn thấy cỗ quan tài nằm lẻ loi này, mọi người đều không nói lời nào.
Tạ Gia Bội cắn môi bắt đầu run rẩy. Nàng đến bây giờ mới nhìn thấy những thứ này, nàng đúng là lần đầu tiên theo Duẫn Thanh xuống mộ, trước kia không hề có kinh nghiệm về phương diện này, cho nên cỗ quan tài đối với nàng mà nói có lực sát thương rất lớn.
Cùng là nữ sinh trong tổ đề tài, nhưng Sư Thanh Y ngược lại không có cảm giác sợ hãi gì. Trên thực tế nói về tố chất tâm lý lẫn thể lực, Tiêu Ngôn cùng Tào Duệ hai nam nhân quả thực không thể sánh được với nàng, bất quá Sư Thanh Y bình thường giả vờ nhu nhược, khéo léo che giấu, Tiêu Ngôn bây giờ còn hồ đồ cho rằng sư muội hắn thực nhu nhược chỉ hận không thể để hắn mỗi ngày ôm vào trong ngực.
Duẫn Thanh bảo Tạ Gia Bội lấy ra giấy bút chuẩn bị ghi chép, đồng thời căn dặn Sư Thanh Y cầm tốt camera, sau đó bảo Tiêu Ngôn cùng Tào Duệ chuẩn bị công tác khai quan.
Lần này chỉ là sơ bộ thăm dò giám định, chủ yếu là để biết rõ thông tin về mộ táng, thu thập văn vật, bản đập cùng hình ảnh có giá trị, về phần di dời văn vật cùng chuyển quan tài và thi thể bên trong đi, loại việc nặng nhọc này là do nhân viên công tác trên mặt đất sẽ đến đây tiến hành xử lý sau.
Ngoại trừ ba lô leo núi của Sư Thanh Y, Tào Duệ cũng mang theo một ba lô nhỏ hơn đến đây, bên trong có một ít công cụ cần thiết trong quá trình khảo cổ cùng với thức ăn, nước uống. Ngoài ra còn có xẻng quân dụng.
Tào Duệ đặt đèn mỏ xuống, đưa tay vào trong ba lô tìm thật lâu, Tiêu Ngôn ở bên cạnh quan tài chờ khai quan, chờ đến không nhịn được, nói: “Duệ Tử, lẽ nào tay trái của ngươi gãy rồi? Dùng hai tay không phải tốt hơn sao, còn chưa lấy được xẻng quân dụng?”
Lạc Thần vẫn đứng bên cạnh, vốn đang tập trung tinh thần nhìn Sư Thanh Y loay hoay với camera, Sư Thanh Y dùng thanh âm mềm nhẹ cùng nàng giải thích, thoạt nhìn hai người giống như đang nói thầm.
Đến khi nghe được Tiêu Ngôn nói, Lạc Thần nghiêng mặt đi, ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn Tào Duệ.
Đúng lúc này Tào Duệ đã lấy được xẻng quân dụng , hắn ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt của Lạc Thần.
Đôi mắt Lạc Thần đen kịt tựa như màu đen của đêm tối hoặc tựa như màu đen của ngọc lưu ly, đặc biệt thâm thúy, khiến người khó có thể suy nghĩ.
Tào Duệ cảm giác được Lạc Thần nhìn chằm chằm quần jean của hắn — hiện tại tay trái của hắn vẫn còn giấu bên trong túi quần, tay phải cầm xẻng quân dụng.
Dưới ánh mắt của Lạc Thần, Tào Duệ giống như muốn chứng tỏ gì đó nên chậm rãi rút tay trái từ túi quần ra.
Chỉ là tay trái của hắn phát run, năm ngón tay nắm chặt, nhìn qua dường như không có nửa điểm khí lực. Hắn hình như rất sợ nhìn thấy tay trái của mình, tận lực để tay trái lệch khỏi tầm mắt.
Lạc Thần nghiêng mặt đi.
Tào Duệ lập tức đem tay trái một lần nữa vói vào trong túi quần jean, giống như đang tránh né ôn thần.
Sư Thanh Y phát hiện cái gì đó, nhỏ giọng nói với Lạc Thần: “Làm sao vậy?”
Lạc Thần nói: “không có gì.”
|
Bên kia Duẫn Thanh đang chuyên chú nghiên cứu bản đập văn tự điêu khắc trên quan tài, loại điêu khắc này gọi là “Dương khắc”, Tạ Gia Bội cầm giấy bút ngồi xổm ở xa xa nhìn động tác của nàng, các nàng cũng không có thời gian nhìn Tào Duệ bên kia.
Nắp quan tài vẫn đang đóng kín, phải dùng xẻng cạy thì mới có thể mở ra, Tiêu Ngôn lần thứ hai ở bên cạnh quan tài lớn tiếng nói:” Duệ Tử, Duệ Tử, xẻng quân dụng!”
Tào Duệ đem xẻng quân dụng phóng tới trên mặt đất, hướng Tiêu Ngôn bên kia nói:” Ngôn ca, vừa rồi ta không cẩn thận để xẻng quân dụng cắt bị thương, ngươi cầm xẻng trước đi, ta tìm không thấy băng dán, rõ rang ta có mang theo!”
Sư Thanh Y vừa nghe, lập tức hướng Tào Duệ nhìn lại, tay phải của Tào Duệ gắt gao đè lại tay trái của mình, xem ra thật sự là bị thương.
Sư Thanh Y hảo tâm nhắc nhở Tào Duệ: “Tào Duệ, trong ba lô leo núi của ta có đồ dùng cấp cứu, bên trong có cồn, băng vải, băng dán, ngươi qua lấy đi.”
“Nga, hảo, cảm ơn”
Tào Duệ đi đến chỗ ba lô của Sư Thanh Y ở bên kia, bước đi có điểm mất tự nhiên, Sư Thanh Y nhìn bóng lưng của hắn, cảm giác được tay phải của hắn tựa hồ hung hăng niết nắm tay trái, phi thường cố sức, trong lòng có điểm hồ nghi, nói: “Tào Duệ vết thương rất sâu sao?”
“Không có, vết thương nhỏ mà thôi.”
Tào Duệ cũng không quay đầu lại mà trả lời nàng.
“Viết thương nhỏ cũng đừng quên dùng cồn tiêu độc, tránh bị nhiễm trùng.” Sư Thanh Y hơi nhíu mày, ánh mắt một lần nữa hướng vào màn hình camera.
Tiêu Ngôn khom lưng nhặt xẻng quân dụng lên, trong miệng lẩm bẩm: “Tiểu tử ngươi toàn là như vậy, một mình ta làm sao khai quan đây.”
Khi ngẩng đầu lên thì thấy Lạc Thần đứng ở trước mặt hắn.
Tiêu Ngôn có chút ngơ ngẩn, nói:”Lạc tiểu thư.”
Vừa rồi trên đường Sư Thanh Y đã nói tên của Lạc Thần cho giáo sư biết , Tiêu Ngôn lúc đó còn vì cái tên này thất thần một hồi, nữ nhân này dù là khí chất hay tướng mạo quả thật đều rất phù hợp với tên của nàng.
Lạc Thần vừa nhìn thoáng qua Tào Duệ đang vội vàng tìm kiếm trong ba lô leo núi của Sư Thanh Y, vừa nói:”Hắn bị thương, ta đến giúp ngươi.”
Tiêu Ngôn có chút ngượng ngùng:”Ai, việc này đều là nam nhân đến làm, các ngươi là nữ nhân không thích hợp.”
Hắn đột nhiên cảm thấy lời vừa rồi không thích hợp, vội vã nói lại:”Ý của Ta không phải nói nữ nhân các ngươi làm không tốt, mà đây quả thật là công việc nặng nhọc, chỉ sợ làm tay ngươi bị thương.”
“Không ngại “Lạc Thần cầm lấy đao lò xo trong tay Tiêu Ngôn, bắt đầu khai quan, động tác chuẩn xác lưu loát.
Sư Thanh Y camera đến bên cạnh Lạc Thần tiến hành chụp ở cự ly gần, tầm mắt hoàn toàn bị Lạc Thần chiếm hết.
Nàng nhìn qua màn hình , phát hiện cổ tay Lạc Thần trắng nõn, cùng màu đen của quan tài ở cùng một chỗ khiến Lạc Thần thoạt nhìn ngoài ý muốn có một loại tư vị lộng lẫy mà quyến rũ. Dưới lòng đất không thể nghi ngờ là rất thần bí, càng làm cho bạch y nữ tử này phủ thêm một tầng sương mỏng mờ ảo.
Tay thật là đẹp.
Sao có thể khai quan.
Trong lòng Sư Thanh Y cảm thấy đây quả thực là phí của trời.
Đôi tay này, hẳn là nên cầm bút lông sói tư thái ưu nhã viết chữ trên giấy Tuyên Thành, nếu không cũng là ở trên đàn cổ tấu lên nhạc khúc mới đúng.
Nắp quan tài phong bế hoàn toàn bị cạy ra, Tiêu Ngôn đang chuẩn bị dùng khí lực đem nắp quan tài xốc lên, không nghĩ tới hắn còn chưa dùng lực, nắp quan tài đã bị Lạc Thần dễ dàng dời đi lộ ra một khoảng trống, động tác của nàng rất nhanh, biểu hiện cũng chuyên chú cẩn thận, dường như nằm trong quan tài là cái gì đó đặc biệt nguy hiểm.
“Là một nữ nhân.” Sư Thanh Y dời camera, hoàn toàn bị người trong quan tài hấp dẫn.
Thông qua khoảng trống do nắp quan tài dời ra, chỉ có thể nhìn thấy ngực của nữ nhân kia.
Thi thể cùng trang phục đều bảo tồn phi thường hoàn hảo, khuôn mặt của nữ nhân sống động, lông mi rất dài, da nhẵn nhụi, thoạt nhìn rất xinh đẹp, thật giống như vừa mới hạ táng, chỉ là tư thế nằm trong quan tài có vẻ không tự nhiên, thậm chí có chút vặn vẹo.
Loại vặn vẹo nữu khúc này khiến Sư Thanh Y cho rằng lúc nàng bị đưa vào quan tài hẳn là còn chưa chết, còn có thể cử động nếu không cũng sẽ không ở trong quan tài biểu hiện ra loại tư thái thống khổ trước khi chết này.
Nàng trước khi chết, từng ở trong quan tài giãy dụa qua.
Mặt khác xem đến y phục và trang sức trên người nàng, Sư Thanh Y kinh ngạc phát hiện trang phục của nàng cư nhiên là trang phục của người Miêu Cương cổ đại, trên đầu mang ngân sức (trang sức bằng bạc), trên đồ trang sức treo rất nhiều vật trang trí nhỏ hình tam giác màu bạc, nhìn qua có chút giống như chuông nhỏ, nhưng điểm không giống chuông chính là nó khép kín.
Trên lỗ tai cũng có đeo một cái khuyên tai đính vật trang sức hình tam giác, trên cổ đeo ba cái vòng cổ bằng bạc cũng đính vật hình tam giác, những thứ này khiến nữ nhân thoạt nhìn hết sức trói buộc. Miêu Cương bất luận nam nữ già trẻ, bất luận giàu sang thấp hèn, đối với bạc đều rất mực mưu cầu cùng tôn sùng, đều có tập quán đeo ngân sức.
Người Miêu cho rằng bạc là có linh hồn, bạc mang đến phúc trạch, bạc có thể trừ tà, phù hộ người Miêu tộc an khang, điều này tương tự tín ngưỡng đối với vàng của người Ấn Độ .
Sư Thanh Y hỏi Duẫn Thanh: “Giáo sư, vì sao lại là một nữ nhân Miêu tộc? Khu vực này từ xưa đến nay đều là người Hán sinh sống, Tương Tây cách nơi này rất xa, vì sao lăng mộ của nữ nhân này lại được xây dựng ở nơi đây, người Miêu không muốn rời xa cố thổ, chủ trương linh hồn cùng quê hương dung hợp với nhau, nếu như vậy, lẽ ra nên xây dựng ở Miêu Cương?”
Duẫn Thanh đeo găng tay màu trắng, cẩn thận quan sát khuyên tai hình tam giác trên tai phải của nữ nhân, vừa xem xét vừa nói:”Cái này tạm thời không rõ ràng lắm, chúng ta cần sưu tập đầu mối trên thi thể tiến hành khảo chứng. A Thanh, ngươi trước tiên chụp ảnh của nàng để lưu trữ.”
“Ân, hảo.”
Sư Thanh Y chụp ảnh thi thể nữ nhân kia, nhìn qua màn hình, sắc mặt nữ nhân so với trực tiếp nhìn bằng mắt thường thoạt nhìn có vẻ càng thêm tái nhợt , giống như tờ giấy trắng.
Nàng yên tĩnh, đem tấm ảnh đầu tiên chụp thi thể phóng đại, bắt đầu tinh tế xem xét, mắt nàng từ trước đến nay rất lợi hại, hơn nữa hình ảnh được phóng đại, rất nhanh thì phát hiện có điểm không thích hợp.
Trên môi nữ nhân có một tầng vật chất màu đỏ, bôi rất không đều, thoạt nhìn giống như màu đỏ sẫm của máu.
Mà trên lớp vật chất màu đỏ, Sư Thanh Y phát hiện một ít thứ gì đó màu trắng rất nhỏ, kẹp trong khóe môi khép chặt của nữ nhân.
Là cái gì?
Sư Thanh Y nhìn chằm chằm màn hình camera, vô ý thức kéo sang hai bên để quan sát.
Lạc Thần ngay bên cạnh nàng, nàng chuẩn xác thấy được Lạc Thần đang xắn tay áo lên.
“Lạc… Biểu tỷ, ngươi nhìn xem.” Sư Thanh Y nhẹ giọng nói.
Vì nói dối, Sư Thanh Y phải thường xuyên cân nhắc thay đổi cách xưng hô, để tránh bởi vì xưng hô một tiếng ” Lạc tiểu thư” mà bị Duẫn Thanh bọn họ phát hiện.
Lạc Thần dán đến gần, khuôn mặt kề sát Sư Thanh Y, Sư Thanh Y ý bảo nàng nhìn vào màn hình.
Hai người gần như dán sát vào nhau, ngay cả hơi thở ôn nhuyễn cũng tựa hồ quấn quýt lấy nhau.
Nàng thật thơm.
Đây là loại “hương thơm cơ thể của nữ nhân” trong sách miêu tả?
cảm giác hoàn toàn không giống nước hoa ở các quần chuyên doanh, khí tức tự nhiên mà hài hòa, thanh nhã cực kỳ.
Ngửi thấy một cỗ lãnh hương rất đạm nhạt trên người Lạc Thần, Sư Thanh Y có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh nói: “Ngươi xem, trên môi nàng, đó là cái gì?”
Lạc Thần yên lặng nhìn màn hình, không lên tiếng. ” Có phải quá nhỏ? Ta phóng to một chút.” Sư Thanh Y nói xong, nhấn nút phóng đại một cái, ngón tay lại vô tình ấn phải nút đi tới.
Vừa rồi xem chính là bức ảnh đầu tiên chụp thi thể nữ nhân, bức ảnh trước đó, chỉ có mình Sư Thanh Y trong lòng biết rõ, mà nàng căn bản không nghĩ lại như vậy bại lộ ra.
Camera vẫn do Sư Thanh Y giữ, nàng vốn có dự định sau khi rời khỏi đây bản thân trước tiên xử lý bí mật này, kết quả hình ảnh dưới tình huống không hề có chuẩn bị nhảy ra.
Trên ảnh là một nữ nhân mặc áo sơ mi trắng, vóc dáng cao gầy, đang quay đầu nhìn lại. khuôn mặt của nữ nhân tinh xảo xinh đẹp tuyệt trần, một đường kéo dài xuống dưới chân, xa xa ánh sáng mờ nhạt như nổi lên sương mù, thoạt nhìn thần bí mà mông lung.
Sư Thanh Y: “….”
Lạc Thần: “….”
Sư Thanh Y nhanh chóng ấn trở về, đem ảnh chụp nữ thi kéo trở lại, vừa nhanh như chớp đem ảnh chụp phóng đại đến cực hạn.
Vừa rồi vẫn còn hiển thị hình ảnh mỹ nhân khí chất thanh lệ thế gian hiếm có, giây tiếp theo liền biến trở lại thi thể lạnh lẽo như băng, loại thị giác đối lập này khiến tâm tình Sư Thanh Y thoáng chốc rơi vào đáy cốc.
Nhân loại quả nhiên là loài thích cái đẹp a.
Ai lại muốn nhìn chằm chằm thi thể, sẽ gặp ác mộng a.
Sư Thanh Y trưng ra dáng vẻ làm như cái gì cũng không biết, vén tóc lên, ánh mắt buông xuống, nói:”Ngươi nhìn thấy không?”
Lạc Thần nhàn nhạt nói:” Thấy”
Sư Thanh Y mừng rỡ nói:” Thấy cái gì, đó là cái gì?”
Những thứ trên môi nữ thi, nàng quả thật nhìn không ra.
Lạc Thần mặt không biểu tình mà liếc mắt nhìn nàng: “Cái gì mà cái gì? Còn không phải là ta sao, ngươi không nhận ra, còn phải hỏi ta?”
Sư Thanh Y: “….”
Sư Thanh Y hiện tại có một loại kích động giống như đụng phải quan tài.
Nữ nhân này.
… Nàng rốt cuộc là có ý gì.
Sau này cũng không dám chụp ảnh nàng nữa.
Thấy Sư Thanh Y xấu hổ nhưng còn muốn cố ý làm bộ vô tội, khóe môi Thần khẽ cong , lúc này mới nói :” Vật chất ngoài miệng nữ thi , đều là mảnh vụng móng tay.”‘
|
“Mảnh vụn Móng tay? “Sư Thanh Y nghĩ tới cái gì đó, lập tức lấy ra bao tay màu trắng đeo vào, đi đến bên cạnh quan tài, cúi thấp người, tay trái giơ đèn pin đến gần quan sát, tay phải mở miệng của thi thể ra, như là đang tiến hành kiểm tra nha khoa.
Tiêu Ngôn ở bên cạnh nhìn Sư Thanh Y có thể tự nhiên như vậy mà bắt đầu kiểm tra thi thể, trên mặt không có biểu tình gì, tựa như kiểm tra chỉ là một khối thịt lợn, hắn quả thực thấy khiếp sợ. Tuy là sư huynh của Sư Thanh Y, thế nhưng trước khi hắn tốt nghiệp cùng Sư Thanh Y xuống mộ cũng chỉ có hai lần, mà hai lần đó hắn cũng không nhận thấy khả năng chịu đựng của sư muội hắn lại kinh khủng như vậy.
Dù sao thì đây cũng là thi thể, hơn nữa còn là cái xác ướp cổ, tử trạng quỷ dị.
Tiêu Ngôn cho rằng cái nhìn đối với Sư Thanh Y vừa thay đổi rồi, có cảm giác như cánh cửa nào đó vốn khép hờ đang dần dần mở ra.
Trước kia trong ấn tượng của Tiêu Ngôn, Sư Thanh Y ngoại trừ bất mãn hắn cử chỉ lỗ mảng còn thỉnh thoảng châm chọc nói móc hắn, hoặc là có lúc tức giận đến giậm chân, thì lúc ở trước mặt người khác đều là hình tượng ôn nhu khéo léo, bên môi thường xuyên nở nụ cười, nhu thuận khiến người yêu thích.
Nàng thường mỉm cười, vẻ tươi cười thanh lãnh như nước suốt, đối với mỗi một người bên cạnh đều rất tốt.
Nhưng chỉ là có một loại cực kỳ chú ý giữ khoảng cách, chừng mực vừa phải khiến người khác khó có thể thân cận.
Có lẽ ngươi cho rằng nàng ôn hòa như thế đối đãi ngươi, sẽ hy vọng xa vời có thể tiến thêm một bước đến gần nàng, trên thực tế đây là mười phần sai lầm. Nàng bên ngoài bao vây một tầng ấm áp, tầng ôn nhuyễn kia khiến cho ngươi sản sinh cảm giác có thể tiếp cận nàng, trên thực tế đợi đụng vào bức tường ngăn cách cực lạnh lẽo bên trong con người nàng , ngươi mới biết được bản thân có bao nhiêu sai lầm.
Nguyên nhân chính là như vậy, tuy rằng thoạt nhìn nàng tính tình rất tốt, thành tích vượt trội, lại xinh đẹp xuất chúng, ở trường đại học nam sinh theo đuổi nàng cho đến bây giờ hẳn là phải xếp thành một hàng dài, nhưng không có người nào thành công qua, một người tiếp một người bị nàng cự tuyệt.
Một nữ nhân 27 tuổi, mọi phương diện đều vô cùng xuất sắc, bên cạnh cho đến bây giờ lại không có bạn trai loại sinh vật này tồn tại, thật sự là một kỳ tích. Mà Tiêu Ngôn là nam nhân duy nhất trong trường đại học có quan hệ tốt với nàng, lại càng là một kỳ tích, đương nhiên kỳ tích này chỉ có thể là bởi vì da mặt Tiêu Ngôn còn dày hơn vỏ trái đất.
Sư Thanh Y không giống các nữ sinh khác, gần như cũng không kết bạn cùng ai, một mình sống trong tiểu khu, phi thường độc lập. Nàng chưa bao giờ cùng người khác đề cập về gia đình mình, cha mẹ hay thân nhân, bởi nàng luôn một mình, Tiêu Ngôn vẫn luôn có cảm giác nàng không có thân nhân.
Tiêu Ngôn ôm cánh tay, khẽ cắn môi dưới, yên lặng đánh giá Sư Thanh Y.
Vị sư muội này của hắn.
Đến tột cùng là có bối cảnh cái gì? Ở trường đại học nàng có một mặt, ra khỏi trường đại học, đi vào cuộc sống thường ngày nàng lại có một mặt khác.
Hắn hiện tại mới chợt tỉnh ngộ, hắn căn bản không hiểu nàng. Trong trường đại học cũng không ai hiểu rõ nàng.
Sư Thanh Y đang chuyên tâm quan sát , nàng cũng không biết những suy nghĩ lung tung này của Tiêu Ngôn.
Giống như dự đoán của nàng, mảnh vụng móng tay lưu lại trong miệng nữ thi chính là trước khi chết bị nữ thi cắn xuống, cho nên không đồng đều, nằm ở gần răng cửa. Hơn nữa bởi vì nữ nhân này cắn xuống vào thời điểm điên cuồng không khống chế, nên tổn thương đến trong thịt, chảy rất nhiều máu, nên trên môi mới có loại vật chát màu đỏ giống như son môi lan tràn ra.
Móng tay cũng bị màu đỏ thấm vào, thoạt nhìn dữ tợn đáng sợ.
Duẫn Thanh đối với việc nữ thi trước mắt cắn móng tay cảm thấy rất hứng thú, nàng bảo Sư Thanh Y dùng nhíp thu thập móng tay trong miệng thi thể, để vào bình nhỏ bằng thủy tinh dùng thu thập mẫu vật phong kín, dự định đến lúc đó sẽ đem đến phòng nghiên cứu làm xét nghiệm.
Sư Thanh Y đem móng tay nữ thi xử lý tốt, thuận miệng nói với Tiêu Ngôn: “Giúp ta đem nắp quan tài toàn bộ mở ra, ta muốn kiểm tra tay của nữ thi một chút.”
Tiêu Ngôn còn đang suy nghĩ về việc của Sư Thanh Y, phát ra ngây ngốc.
Sư Thanh Y nhắc lại: “Tiêu Ngôn.”
Tiêu Ngôn lúc này mới hoàn hồn: “Nga ,hảo hảo, mở nắp quan tài đúng không? Chút việc nhỏ, nhìn sư huynh ngươi.”
Vỗ vỗ tay, đi qua, Tiêu Ngôn ngay cả khí lực bú sữa đều phải xuất ra, nhưng nắp quan tài như trước không chút sứt mẻ.
Tiêu Ngôn: “….”
Sư Thanh Y mỉm cười nhìn hắn. Tiêu Ngôn nhớ tới cái gì đó, lập tức quay sang nhìn Lạc Thần đứng yên ở một bên. Vị Lạc tiểu thư này, vì sao vừa rồi một tay thì có thể dễ dàng đem nắp quan nặng chết người này dời đi?
Tiêu Ngôn co quắp nói: “Quan tài này thoạt nhìn là chế tạo bằng gỗ, chất gỗ rất nặng, nhưng thế nào lại nặng đến như vậy chứ, Sư Sư, sư huynh có chút áp lực, ngươi trước chờ một chút a.”
“Đây là Tử Dữu Mộc, là loại gỗ mun nổi tiếng, là loại gỗ cực kỳ quý hiếm, chất gỗ rất nặng, cũng không phải là loại gỗ bình thường.” Lạc Thần nói, đồng thời hai tay chế trụ nắp quan, đem nắp quan dịch ra sau đó đặt trên mặt đất, lúc nắp rơi xuống đất phát ra một tiếng động nặng nề.
Duẫn Thanh đương nhiên biết loại gỗ Tử Dữu Mộc này, cũng biết trọng lượng của nó, lúc nàng nhìn thấy nắp quan tài bị Lạc Thần đẩy xuống mặt đất mà không tốn chút khí lực nào, vẻ mặt cũng vô cùng kinh ngạc căn bản không cách nào che giấu.
Sư Thanh Y đối với thân thủ Lạc Thần cũng không kinh ngạc, xốc lại đèn pin, chiếu vào trong quan tài, ánh sáng trắng bệch của đèn pin quét vào phía tay trái của nữ thi, ngón tay trái thật không thể dùng từ tay để hình dung. Chỗ gần móng tay trên đầu ngón tay của nữ thi máu thịt mơ hồ, toàn bộ móng tay đều bị cắn xuống, không đành lòng nhìn kỹ, Sư Thanh Y suy đoán thân thể của nữ thi trải qua kỹ thuật xử lý chống phân huỷ thần bí nào đó. Máu này thoạt nhìn giống như mới từ bên trong mạch máu chảy ra không lâu, còn chưa hoàn toàn đông lại.
Tay trái của nữ thi cũng đeo một vật trang sức hình tam giác nhỏ màu bạc, tay trái thiếu mất ngón tay cái, mặt vỡ của vết thương giống như bị cắn đứt, Sư Thanh Y tỉ mỉ tìm kiếm trong quan tài nhưng cũng không tìm được đoạn ngón cái bị thiếu.
“Không có ngón tay cái.” Tiêu Ngôn sắc mặt tái nhợt nói: “Như vậy, đây không phải giống như đồ án trên vách mộ sao, lẽ nào nàng chính là Thanh Đầu Quỷ?”
Duẫn Thanh ho khan một tiếng, Tiêu Ngôn lập tức câm miệng.
Lạc Thần nhàn nhạt nói: “Trên quan tài không phải điêu khắc văn tự sao, có lẽ có liên quan đến chủ nhân của quan tài này, xem thử liền biết thôi.”
Sư Thanh Y gật đầu, nói với Duẫn Thanh: “Đúng vậy, giáo sư, ngươi xem lại bản đập cùng ghi chép của mộ này, xem phía trên nói những gì, nữ nhân Miêu Cương này đã từng có thân phận gì?”
Duẫn Thanh trầm mặc hồi lâu , có chút không cam lòng mà thở dài nói: “Văn tự này có vẻ là một loại văn tự hiếm gặp của người Miêu cổ, ta cũng không hiểu được.”
Sư Thanh Y tiếp nhận bản đập từ tay Duẫn Thanh, nhìn thoáng qua, cũng không hiểu ra sao hay, ở trường đại học nàng gần như là thiên tài tinh thông các loại văn tự cổ đại, nhưng loại văn tự trước mắt nàng cũng xem không hiểu, quả thực là văn tự hiếm gặp.
Sư Thanh Y đưa bản dập giao cho Lạc Thần xem, Lạc Thần liếc mắt nhìn, cũng lắc đầu.
Nàng cũng không biết?
Sư Thanh Y không khỏi thất vọng, đúng lúc này, Tiêu Ngôn nói rằng: “Chúng ta là người Hán không rõ ràng lắm, nhưng Duệ tử không phải là người Miêu sao. Loại này tuy rằng là cổ miêu văn, nhưng cùng Miệu tự hiện tại cũng có chút liên quan chứ, nói không chừng Duệ tử có thể hiểu được.”
Trọng tâm đột nhiên nhảy đến trên người Tào Duệ.
Mà Tiêu Ngôn vừa dứt lời, cách đó không xa liền phát sinh một loại âm thanh va chạm thật lớn, sau đó chợt nghe Tào Duệ hoảng hốt kêu to: “Đi đi, đi đi, ngươi đừng đến đây! Ngươi đừng đến đây! Ngươi ác quỷ này, cút đi, ta sẽ không cho ngươi ăn ta!”
Sư Thanh Y trong lòng cả kinh, hướng chỗ của Tào Duệ nhìn lại, chỉ thấy Tào Duệ ngồi dưới đất, cả người đang run rẩy lui về phía sau. Mà ở trước mặt hắn là mộ thất đá phiến, một phiến đá hình vuông bị người khác xốc lên, lộ ra một cái ám động, một ngón tay máu chảy đầm đìa từ bên trong vươn ra.
Một bàn tay khác khoác lên miệng ám động, bên trong co thứ gì đó tốc độ phi thường nhanh, thoáng chốc từ ám động đi ra, tư thế đáng sợ, làm cho người ta nghĩ tới loại giãy dụa chỉ thời khắc trước khi chết mới có.
Tạ Gia Bội sợ đến khóc lớn, ra sức gắt gao ôm lấy Tiêu Ngôn, bản thân Tiêu Ngôn cũng sợ đến cực độ, hai người chỉ có thể ôm nhau một chỗ, Duẫn Thanh thì đứng thẳng bất động tại chỗ không dám nhúc nhích, sắc mặt trắng bệch.
Thân ảnh Lạc Thần nhoáng lên, nhẹ nhàng nhảy vài bước hướng cửa động chạy đi, Sư Thanh Y khẩn trương theo sát phía sau nàng.
Đèn mỏ xem như chiếu rọi cửa động khá rõ ràng, Sư Thanh Y phát hiện đó căn bản cũng không phải là yêu ma quỷ quái gì, bất quá chỉ là một người sống mà thôi.
Mà Tào Duệ có phản ứng lớn như vậy chỉ vì hắn đối với Thanh Đầu Quỷ sợ hãi quá sâu, thấy người kia chạy trối chết từ trong ám động ra, hiện thực cùng ảo giác phân không rõ nên trực tiếp xem người kia trở thành Thanh Đầu Quỷ ăn thịt người trong truyền thuyết.
Chờ Lạc Thần cùng Sư Thanh Y chạy đến bên cạnh nam nhân từ trong ám động chạy ra kia, lại phát hiện người kia phun ra một ngụm máu tươi, mắt trợn trừng, rõ ràng đã tắt thở.
Đây là một nam nhân trẻ tuổi.
Tóc rất ngắn, trên người mặc y phục màu đen cùng quần dài, trên chân mang một đôi giày đế đen chuyên dùng hành quân, trang phục tựa như quân đặc chủng.
Trên lưng hắn đeo một thanh đao dài, trên chui đao còn trang bị đèn led, Sư Thanh Y nhận ra đây là một loại đao tên là “Ám Dạ Giả “, thân đao đen nhánh dài nhỏ, chiều dài ước chừng 90 ly, quanh thân bao phủ một loại ánh sáng lạnh, phi thường xinh đẹp, Sư Thanh Y bình thường dạo chơi trên mạng, nên biết một số thông tin về quân sự, cũng biết loại đao này giá cả rất cao.
Trên mặt nam nhân toàn là máu, dựa theo tử trạng cực kỳ thê thảm của hắn, hắn cả người đều là máu, chỉ là do trên người mặc y phục màu đen nên cho dù máu chảy ra cũng nhìn không thấy.
Hắn một tay gắt gao nắm một cây súng, Sư Thanh Y sờ khẩu súng, họng súng đã lạnh, dường như trong thời gian ngắn không có dùng qua, mà báng súng bởi vì bị nam nhân cầm trong thời gian dài lại trở nên nóng hổi.
Sư Thanh Y lưu loát tháo ổ đạn của súng lục ra, vừa nhìn liền phát hiện bên trong chỉ có một viên đạn, có thể bởi vì nam nhân này trong lúc khủng hoảng nổ súng, súng lại đột nhiên bị kẹt, nên viên đạn này không thể bắn ra.
Sư Thanh Y kiểm tra xong ổ đạn, liền đẩy ổ đạn trở vào.
Lạc Thần là cổ nhân, cũng không biết súng lục, chỉ lẳng lặng nhìn động tác của Sư Thanh Y. Nhưng nhìn thao tác của Sư Thanh Y vừa rồi rất lưu loát, cũng có thể nhìn ra Sư Thanh Y rất tinh thông về súng, đổi đạn không phải việc đơn giản, nếu như muốn làm nhanh mà lưu loát cần thời gian dài luyện tập.
Thuật bắn súng của Sư Thanh Y là Sư Dạ Nhiên năm đó tự mình dạy cho nàng.
Ở nhà họ Sư, thuật bắn súng của Sư Dạ Nhiên rất xuất chúng, nhà họ Sư ngang dọc phức tạp, trong nhà không ai có thể ưu tứu hơn nàng, Sư Thanh Y được chân truyền thuật bắn súng tự nhiên không thể kém bao nhiêu.
Sư Thanh Y cau mày, nói khẽ với Lạc Thần: “Thoạt nhìn, hình như là hắn bị cái gì đó ở phía dưới đuổi bắt.”
Lạc Thần đưa tay lục lọi thi thể của nam nhân, từ trong túi áo lấy ra một tấm thẻ, thoạt nhìn hình như là thẻ hội viên.
Lạc Thần đem tấm thẻ đưa cho Sư Thanh Y: “Còn đây là vật gì?”
Sư Thanh Y tiếp nhận , nhìn thấy đây là thẻ VIP hội viên, trên thẻ có hai chữ tạo hình tao nhã “Hồng Tuyến”
Hồng tuyến?
Sư Thanh Y hình như đối với tên này mơ hồ có ấn tượng, đây hình như là tên một hội sở tiêu khiển cao cấp ở Trường Sa.
Sư Thanh Y giải thích: “Đây là thẻ hội viên của một hội sở, nam nhân kia là hội viên của hội sở “Hồng Tuyến”, cũng là nói, trước đây nam nhân này hẳn là thường đến một chỗ tiêu khiển tên là Hồng tuyến.”
“Ân.” Lạc Thần gật đầu, biểu thị đã hiểu.
Hai người đang thấp giọng nói chuyện với nhau, phía dưới ám động đột nhiên vang lên một loạt đồn đập tiếng bước chân.
Tiếng bước chân phía dưới trống vắng mà vang vọng, di chuyển rất nhanh, làm người khác sởn gai óc.
“Đến rồi.” Quang ảnh trong mắt Lạc Thần nhoáng lên, lấy đi trường đao Ám Dạ Giả bên hong nam nhân, uyển chuyển nhảy lên, trực tiếp nhảy xuống dọc theo bậc thang của ám động.
Tiêu Ngôn bọn họ mấy người lui xa xa nhìn tất cả, sợ đến ngây người. Bọn họ đều là người làm công tác khảo cổ tay trói gà không chặt, cho tới bây giờ cũng không gặp qua tình huống như vậy, nhất thời cũng không biết phải làm thế nào.
Sư Thanh Y cầm khẩu sung trong tay. Nói với nhóm người Duẫn Thanh : “Đều đợi ở trên đừng nhúc nhích!”
Nói xong, cũng xoay người dọc theo bậc thang nhảy xuống.
|
Xuống phía dưới là bậc thang xây bằng đá, mặt ngoài phi thường thô ráp, bởi vì Sư Thanh Y mang giày, đế giày hoa văn ngang dọc, chuyên dùng chống trượt, cho nên khi dẫm lên bậc thang lực ma sát tương đối lớn.
Đại khái có khoảng 20 bậc thang, Sư Thanh Y tay phải cầm súng lục, tay trái vẫn nắm đèn pin, vài bước liền nhảy xuống. Tốc độ Của nàng phi thường nhanh, chỉ là Lạc Thần so với nàng còn muốn nhanh , Sư Thanh Y ở phía sau cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của nàng rơi lại nơi ánh đén pin tái nhợt.
Đến lúc Sư Thanh Y chạy xuống bậc thang, tiến vào hành lang chật hẹp ở tầng thứ hai cổ mộ, tiếng bước chân dồn dập chạy trốn trước đó cũng đã im bặt.
Mà càng kỳ lại chính là Lạc Thần cũng đã không thấy đâu.
Cứ chỉ trong chớp mắt Sư Thanh Y đã không nhìn thấy thân ảnh Lạc Thần đâu nữa.
Trên trán Sư Thanh Y chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, nàng không dám ở hành lang gọi Lạc Thần để trành bức dây động rừng, chỉ có thể giơ đèn pin tiếp tục đi về phía trước.
Hành lang tầng hai cực kì chật hẹp, cong cong quẹo quẹo, giống như ruột dê, tràn đầy mùi vị ẩm ướt cũ kỹ. Nền đá ở lối đi cũng giống với bậc thang đi xuống, cũng tạo thành từ đá thô ráp, trên mặt đất đầy vết máu, tất cả đều là máu của nam nhân vừa chết lúc nãy chảy ra, những vết máu này giống như những sợ tơ đỏ quấn lấy nhau, kéo dài dọc theo hướng Sư Thanh Y đi vào sâu bên trong hành lang.
Thấy phía trước xuất hiện một ngã tư, Sư Thanh Y cảnh giác mà dán sát vào bên trái bức tường của lối đi, mở chốt an toàn của súng lục, bắt đầu chậm rãi di chuyển.
Lúc di chuyển, chân chạm đất hầu như không phát ra tiếng động, giống như long vũ nhẹ nhàng rơi xuống.
Mà bên trong hành lang cũng là một mảnh tĩnh mịch.
Chờ lúc sắp đi tới chỗ ngã tư thì Sư Thanh Y dừng bước. Nàng thấy chỗ rẽ phía trên bên trái hành lang chiếu ra một chúm ánh sáng trắng, đang quét qua bên này thăm dò.
Đó là ánh sáng của đèn mắt sói, cùng đèn pin trong tay Sư Thanh Y không giống nhau, hai luồng sáng đèn pin lúc này hội tụ cùng một chỗ, tạo thành hình chữ thập ở trung tâm ngã tư.
Sư Thanh Y thấy ánh sáng đèn pin của đối phương, đối phương đương nhiên cũng biết sự tồn tại của nàng.
Hai bên đều thử thăm dò.
Sư Thanh Y biết, hiện tại không phải là phương diện nào khác, mà chính là so về tốc độ cùng nhạy bén.
Hiện tại Lạc Thần rốt cuộc đi nơi nào?
Sư Thanh Y một mặt lo lắng cho Lạc Thần, một mặt vì Lạc Thần không ở trong tầm mắt của mình mà cảm thấy khẩn trương cùng trống rỗng. Lạc Thần biến mất, mang đi phần cảm giác an toàn trong lòng Sư Thanh Y, nếu như Lạc Thần ở đây, nàng khẳng định sẽ không đơn độc như vậy.
Nàng mím môi, trong đôi mắt màu hổ phách có chút buồn bã, sau đó lập tức thay bằng một loại kiên định.
Trong Súng lục chỉ có một viên đạn.
Tóm lại chính là một lần định thắng thua.
Ý nghĩ này vừa mới toát ra trong đầu Sư Thanh Y, thì thân thể nàng đã nhanh chóng di chuyển, dán vách tường từ từ tiến lên, giây tiếp theo, súng lục nhắm thẳng phía trước, lưu loát nhắm ngay đối phương.
Tốc độ Của nàng nhanh như một con báo săn xinh đẹp, dựa theo tốc độ này không ai có thể thoát được phục kích của nàng.
” Đừng cử động.” Họng sóng vươn ra đồng thời Sư Thanh Y hạ giọng nói.
” Muốn chết.” Họng súng của người kia cũng nhắm ngay vào nàng.
Hai người ở trong hành lang chật hẹp, lạnh như băng mà giằng co, không ai nhường ai.
Ánh sáng tái nhợt của đèn pin chiếu lên người đối diện, Sư Thanh Y thấy rõ đối phương là một nữ nhân trẻ tuổi.
Vóc dáng trưởng thành, bên trong mặc áo ngắn màu trắng, bên ngoài khoát một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu đỏ, quần đen cùng với giày hành quân, đường cong hoàn mỹ gợi cảm.
Nàng xem ra cao bằng Sư Thanh Y, đều khoảng 1m70. Da trắng trẻo mịn màng, dung mạo cực kỳ xinh đẹp, tóc dài đen nhánh mềm mại, hơi uống xoăn, thoạt nhìn uyển chuyển như hải tảo, nhất là đôi mắt hoa đào, thật dịu dàng, sóng mắt lưu chuyển lộ ra một loại phong lưu câu người.
Nếu như Lạc Thần tựa Bạch Liên trong nước thanh nhã quyến rũ, Sư Thanh Y là thanh khiết xinh đẹp tuyệt trần, thì nữ nhân này chính là rực rỡ chói mắt như hoa Bỉ Ngạn.
Khóe môi Sư Thanh Y mang theo nhàn nhạt ý cười: “Ta muốn chết, ngươi cũng thế, tiểu thư.”
Nữ nhân trên dưới quan sát Sư Thanh Y một phen, cũng giương súng cười: “Thú vị, đều là người chung đường sao? Không biết hai ‘Con xuyên sơn giáp’ ở cùng một chỗ, luôn có một con chết sao? Nơi này hiện tại đã thuộc về bản tiểu thư, ngươi lần này đến nhầm chỗ, nên trở về bái lay bài vị tổ tông nhà ngươi đi.”
Nghe xong những lời này, Sư Thanh Y trong lòng sáng tỏ, biết nữ nhân này rốt cuộc làm cái gì.
Nữ nhân này chính là tới đây đảo đấu, nói trắng ra là một kẻ trộm mộ.
Xuyên sơn giáp là một loại động vật thích ở dưới lòng đất đào bới, thường được người trong nghề đổ đấu dùng đại diên cho nghề nghiệp của họ. Nữ nhân này là tới trộm mộ, thấy Sư Thanh Y cầm súng xuất hiện ở giữa mộ, thân thủ lại tốt như vậy, vừa nhìn đã biết là có rèn luyện qua, nên nàng lầm tưởng Sư Thanh Y cũng giống như nàng, cũng là đến đây tìm bảo bối, cho nên mới tuyên cáo quyền sở hữu bản mộ, bảo Sư Thanh Y đi bái tổ sư gia, ý là cũng không muốn lấy mạng của nàng.
Sư Thanh Y không buông súng, chỉ là nói: “Ta là một công dân lương thiện, cũng không giết người. Thế nhưng nếu như ngươi muốn giết ta, cũng phải xem ngươi có bản lĩnh động được ta hay không.”
Nữ nhân châm biếm nói:” Yêu yêu yêu, công dân lương thiện còn cầm súng, không sợ cục cảnh sát lấy tội danh ‘ tàng trữ vũ khí phi pháp’ bắt ngươi?”
Kỳ thực nữ nhân cũng không thực sự có ý muốn giết Sư Thanh Y, chủ yếu vẫn dựa vào việc đó hù dọa Sư Thanh Y, làm cho nàng tước vũ khí đầu hàng, sớm rời đi, không nên quấy rầy kế hoạch của nàng. Ai biết Sư Thanh Y lá gan rất lớn, tuyệt không chịu uy hiếp của nàng, trong lòng nàng không khỏi phi thường khó chịu, nhịn không được đã nghĩ châm chọc Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y mỉm cười: “Yên tâm, nếu như bị bắt, ngươi khẳng định cũng sẽ bị giam cùng với ta, tiểu thư.”
Nàng nói xong, ánh mắt đảo qua, cư nhiên phát hiện bên trên nóc hành lang treo ngược một thân ảnh màu trắng, vừa nhìn, tâm can thiếu chút nữa nhảy ra.
Lạc Thần cư nhiên ở ngay phía trên nữ nhân kia.
Nóc hành lang tương đối thô ráp, có nhiều thứ giống như thạch nhũ nhô ra, còn có chút chỗ lõm xuống, Lạc thần đặt giày vào chỗ lõm làm điểm tựa, một chân còn lại chống đỡ tại vách tường trong tay nắm trường đao, giống như bạch điểu treo ngược, thân thể cao gầy ở nóc hành lang lấy tốc độ thật chậm di chuyển.
Đây quả thực là một việc vượt quá giới hạn của con người.
Tóc dài của Lạc Thần lắc lư, treo ở phía trên nữ nhân kia, chỉ gần trong gang tất sẽ chạm đến nàng.
Sư Thanh Y cảm giác mồ hôi lạnh đều tuông ra, đối với nữ nhân trước mắt nói:” Tiểu thư, chúng ta đánh cuộc.”
Nữ nhân tỏ vẻ hứng thú, mỉm cười:” Đánh cuộc gì, chẳng lẽ muốn cược ta và ngươi ai nổ súng nhanh? Xem đầu của ai nổ trước?”
Yên tĩnh vài giây, Sư Thanh Y mỉm cười: “Cũng không phải, cũng có lúc súng chỉ là phế vật, ví dụ như, hiện tại. Nếu như muốn đánh cược, đương nhiên là cược kẻ ngu ngốc nào sẽ bị bắt sống.”
Sư Thanh Y tiếng nói vừa dứt, Lạc Thần duỗi tay xuống, cấp tốc mà chuẩn xác nắm chặt lấy hai cánh tay của nữ nhân, nữ nhân cả kinh, cảm giác bản thân giống như bị dây trói buộc, căn bản không thể nhúc nhích, trong phút chốc súng trong tay nàng đã bị Lạc Thần quăng ra xa.
Lạc Thần từ phía trên nhẹ nhàng nhảy xuống.
Mà nữ nhân bị Lạc Thần giữ chặt hai tay từ phía sau, không nhìn thấy Lạc thần, chỉ có thể nhìn Sư Thanh Y tức giận đến dậm chân mắng to:” các ngươi là bọn lừa đảo, không ngờ ngươi còn dẫn theo tình nhân đến đây! Các ngươi buông! Dám đánh lén bổn tiểu thư, đê tiện!”
Mặt Sư Thanh Y đỏ lên, cũng tức giận đến thổ huyết: “Ngươi nói bậy cái gì đó, cái gì tình nhân, nàng là một nữ nhân!”
Nữ nhân khom thắt lưng, đầu hơi nghiêng hướng phía trên nhìn, cùng lúc đó, Lạc Thần thoáng cúi đầu, hai người đối diện.
Đôi mắt đen nhánh thâm thúy của Lạc Thần lẳng lặng nhìn chằm chằm nữ nhân kia, quang ảnh trong mắt bắt đầu lay động, Sư Thanh Y cảm thấy sắc mặt của nàng có điểm khác thường, còn đang hoài nghi thì Lạc Thần đột nhiên nhàn nhạt nói : ” Cô nương , ngươi nhìn rất giống một người bạn cũ của ta.”
Nữ nhân trước đó còn hơn tức giận đến chửi ầm lên, vừa nghe Lạc Thần xưng hô một tiếng ‘cô nương’ không khỏi buồn cười: “Tiểu thư ngươi là người trong xó nào đi ra? Cái gì Cô nương, xem quá nhiều phim cổ trang sao?”
Lạc Thần vẻ mặt nhạt nhẽo nói với nữ nhân kia: “Xin hỏi quý danh của cô nương?”
Sư Thanh Y nghe xong, trong lòng có chút không vui, thế nào Lạc Thần vừa gặp mặt thì hỏi tên của nữ nhân này, bản thân trước kia cùng Lạc Thần gặp mặt, nàng lộ ra khuôn mặt lạnh như băng, cũng không thấy nàng hỏi qua tên mình, vẫn là tự mình đi nói với nàng.
Rất không công bằng.
Câu trả lời tiếp theo của nữ nhân kia càng làm Sư Thanh Y không vui.
Nữ nhân cười hì hì nói: “Xin hỏi quý danh của cô nương? Tiểu thư, ngươi nói chuyện giống như trong TV, cứ như cổ đại thư sinh hỏi tên của ta, ngươi đây là muốn theo đuổi ta sao?”
Sư Thanh Y đi qua, nhìn chằm chằm nữ nhân kia, mặt không biểu tình nói: ” Theo đuổi cái đầu ngươi.”
|
Nữ nhân quay sang Sư Thanh Y hừ một tiếng: “Ta chưa nói ngươi, ngươi tức giận cái gì?”
Sư Thanh Y tức giận mà nói: “Con mắt nào của ngươi thấy ta tức giận.”
Nữ nhân tiếp tục hừ: “Ta con mắt nào cũng thấy, ngươi một cái chết ngạo kiều, đi lấy cái gương soi mặt đi, tức giận còn không thừa nhận. Có muốn ta lấy gương cho ngươi không?”
… Chết ngạo kiều.
Sư Thanh Y bình thường cho dù tính tình tốt, hiện tại cũng hận không thể lập tức bóp chết nữ nhân ăn nói bậy bạ này, Sư Thanh Y giương súng dí vào ót của nàng, cố làm ra vẻ nham hiểm hù dọa nạng: “Nói, tên của ngươi là gì, biểu tỷ ta hỏi ngươi.”
Nữ nhân này lộ ra bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ: “Trách không được các ngươi rắn chuột một ổ, cấu kết với nhau làm việc xấu, thì ra là biểu tỷ muội, đây đều là có huyết thống di truyền!”
Sư Thanh Y: “….”
Lạc Thần xiết chặt tay nữ nhân, mặt hơi cúi xuống, giọng nói thanh lãnh: “Tên.”
Nữ nhân kia đầu cúi thấp, mạnh miệng nói: “Ngươi hỏi tên ta, thì ta nhất định phải nói cho ngươi biết sao? nếu như ta nói cho ngươi biết, còn không phải chứng tỏ bản tiểu thư dễ khi dễ, tổn hại đến thân phận của bản tiểu thư.”
Sư Thanh Y cau mày: “Ngươi là thân phận gì? Ngươi chính là một kẻ trộm mộ.”
“Yêu, nhìn kỹ đi.” Nữ nhân phi thường mất hứng: “Nói chuyện như vậy, cũng không sợ gió độc làm tê lệt lưỡi sao. Ta là truyền nhân chuyên truy tìm bảo vật, cũng có năng lực và đạo đức nghề nghiệp, không cùng cấp bậc với trộm mộ bình thường. Hơn nữa, ta là kẻ trộm còn các ngươi không phải sao? Thực sự là người chạy năm mươi bước cười người chạy 100 bước.”
Sư Thanh Y bỉu môi một cái: ” Ta có giấy phép ‘trộm mộ” hợp pháp của chính phủ, được chính phủ bảo hộ.”
Nữ nhân này còn muốn hướng Sư Thanh Y trả lời một cách mỉa mai, không ngờ mặt của Lạc Thần đã đến gần, ngắn gọn lặp lại lần nữa, thanh âm so với trước đây còn lạnh hơn: “Tên.”
Phía sau Lạc Thần giống như phát ra một khối khí lạnh đáng sợ, nữ nhân vừa rồi đã bị Lạc Thần dễ dàng ràng buộc, căn bản không thể nhúc nhích, vốn có tương đối sợ hãi nàng, hiện tại lại bị Lạc Thần phóng tới ánh mắt đáng sợ, rốt cục có chút chột dạ nói: “Vũ… Vũ Lâm Hanh.”
Lạc Thần nghe xong, khóe môi nhếch lên, thoạt nhìn giống như trên mặt giản ra, mỉm cười: ” Tên rất hay.”
Vũ Lâm Hanh thấy Lạc Thần nhàn nhạt nở nụ cười, không biết thế nào, trong lòng càng thêm sợ hãi.
Nữ nhân khuôn mặt tê liệt như băng sơn này cười rộ lên chắc cũng không có chuyện gì tốt.
Lẽ nào nàng muốn thông đồng với chết ngạo kiều kia, biểu tỷ muội liên hợp lại giết chết nàng.
Não bộ Vũ Lâm Hanh đang hiện ra 101 kiểu chết vô cùng thê thảm không biết bản thân sẽ chết như thế nào, Lạc Thần lại đột nhiên buông lỏng tay ra, ràng buộc trên người Vũ Lâm Hanh thoáng cái bị tiêu trừ, còn có một chút không kịp thích ứng.
Sư Thanh Y thấy Lạc Thần đột nhiên không hề đoán trước mà buông Vũ Lâm Hanh ra, nàng cũng có chút ngây ngốc, Lạc Thần liếc mắt nhìn nàng, dùng ánh mắt ra hiệu, nàng rốt cục mới thả lỏng, thu hồi súng.
Vũ Lâm Hanh xoa cánh tay, thư giản gân cốt, do dự nói với Lạc Thần: “… Ngươi rốt cuộc là có ý gì? Ngươi muốn làm gì ta?”
Lạc Thần đạm nhạt nói: “Yên tâm, ta sẽ không tổn thương ngươi. Ta đã nói, ngươi rất giống một cố nhân của ta. Nàng và ái nhân của ta từng là bằng hữu tốt nhất, ngươi rất giống nàng.
Ái nhân?
Sư Thanh Y vừa nghe, đáy lòng phi thường kinh ngạc, không hiểu tại sao lại có chút cảm giác không đúng.
Đây là có ý gì? Lẽ nào nàng sớm đã thành thân rồi sao?
Sư Thanh Y tư duy rất nhạy bén, đó là nguyên do nàng biến thành dạng này, trên thực tế nàng giấu trong đáy lòng rất nhiều tâm tư, trên mặt nghiêm trang, người khác căn bản nhìn không ra nàng đến tột cùng suy nghĩ cái gì. Sau đó nàng lập tức suy xét, cổ nhân tuổi thọ trung bình ngắn, từ trước đến nay thành thân tương đối sớm, mười sáu mười bày tuổi thì thành thân sinh con, nữ nhân này nói nàng hai mươi chín tuổi, dựa theo số tuổi suy tính, tuyệt đối là đã lập gia đình mới đúng.
Nói không chừng… Ngay cả con cũng đã sinh rồi.
Như thế miên man suy nghĩ, Sư Thanh Y đột nhiên lại có loại kích động như đụng phải quan tài.
Sư Thanh Y cắn môi, yên lặng nhìn chằm chằm Lạc Thần, khuôn mặt làm người ta si mê kia, giờ phút này nhìn vào như có nỗi thất vọng vô cớ. Một nhân vật phong hoa tuyết nguyệt như nàng, cũng không biết nam nhân mới có thể xứng đôi với nàng. Hiện tại nàng đã đến hiện đại, thế sự xoay vần, trượng phu của nàng nhất định đã qua đời mới đúng.
Nàng nếu xưng hô trượng phu nàng là ‘ái nhân’
Biết trượng phu không còn trên nhân thế, trong lòng hẳn là u sầu không vui.
“Trên mặt ta có gì sao, sao lại nhập thần như vậy, biểu muội.”
Sư Thanh Y lấy lại tinh thần, thấy ánh mắt Lạc Thần không hề gợn sóng yên lặng nhìn nàng.
“Không có gì.” Sư Thanh Y mặt có chút hồng, vén lên sợi tóc rũ xuống bên tai, tránh né ánh mắt Lạc Thần, quay đầu nhìn Vũ Lâm Hanh: “Ta đang suy nghĩ vị Vũ tiểu thư này đến đây với mục đích gì. Vũ tiểu thư, chính ngươi nói một chút.”
Vũ Lâm Hanh thu hồi khẩu súng về bên hông, sách một tiếng, cười lạnh nói: ” Hỏi thừa, đảo đấu mục đích khẳng định là đến đây tìm bảo bối.”
Sư Thanh Y nhìn chằm chằm nàng: “Ta đương nhiên biết là ngươi đến tìm bảo bối, dù sao ngươi cũng sẽ không phải là đến đây du ngoạn nghỉ hè, thuận tiện cùng bánh chưng ( tống tử, cương thi) chụp ảnh lưu niệm.”
Vũ Lâm Hanh bị nghẹn, cả giận nói: “Ta nói ngươi cái này chết ngạo kiều…”
Sư Thanh Y không nhìn Vũ Lâm Hanh, bình tĩnh tiếp tục nói: “Ta muốn biết ngươi cụ thể đến đây tìm bảo bối gì? Đầu mối về mộ này ngươi biết được bao nhiêu? Ta xem súng trong tay ngươi, cùng trong tay ta giữ là cùng một loại, xem ra ngươi và nam nhân kia là cùng một nhóm. Súng này cực kỳ quý, trên người nam nhân đeo ‘ Ám Dạ Giả’ giá cả cũng không rẻ, các ngươi trang bị tốt như vậy, bỏ ra không ít tiền, có lẽ sẽ không chỉ vì bảo bối tầm thường mà đến. Ta đoán, mục tiêu của các ngươi lần này tuyệt đối phi thường lớn.”
Vũ Lâm Hanh biến sắc: “Ngươi gặp qua A Lãng, khó trách ngươi cầm trong tay súng của hắn, hắn hiện tại thế nào?”
Giọng nói của Lạc Thần không hề phập phồng, nói: “Hắn đã chết.”
Thần sắc trong mắt Vũ Lâm Hanh ảm đạm, qua vài giây, phẫn hận nói: ” Cũng phải, thứ kia kinh khủng như vậy, ta sớm nên nghĩ đến hắn dữ nhiều lành ít, sớm biết vậy cũng sẽ không cần cùng các huynh đệ trở lại tìm hắn, hiện tại hắn đã chết, ta vừa rồi cùng bọn họ tách ra, sách, buông bán thật không có lời.”
Lúc nàng ngẩng đầu, trùng hợp mắt quét qua cổ tay trái của Sư Thanh Y, thập phần kinh ngạc: “Trên tay Ngươi cư nhiên có quỷ liên trong truyền thuyết, ngươi đã có quỷ liên trong tay, tại sao lại không biết bí ẩn trong mộ này?”
Trong lòng Sư Thanh Y trầm xuống, vô thức nhìn Lạc Thần, hai người đối diện. Mi tâm của Lạc Thần khẽ động, đột nhiên dùng tay ra hiệu bảo tắt đèn.
Sư Thanh Y cùng Vũ Lâm Hanh lập tức đem đèn pin trong tay tắt đi.
Vũ Lâm Hanh rất nhanh nói: ” Hai vật này mũi rất nhạy, lỗ tay cũng rất thính, đừng hô hấp.”
Sư Thanh Y hít sâu một hơi, sau đó ngừng thở.
Có hai người?
Vũ Lâm Hanh vừa nói xong, bầu không khí bên trong hành lang đột nhiên thay đổi, bên trong hành lang lập tức rơi vào một mảnh hắc ám tuyệt đối, giống như một mảnh mực nước đen đặc, đưa tay không thấy năm ngón, cái gì cũng không nhìn thấy.
Mà phụ cận chỗ rẽ chữ thập truyền đến một loại âm thanh “Òm ọp òm ọp” , giống như dùng móng tay cào lên bảng đen tạo ra một loại âm thanh chói tay.
Loại âm thanh này dù là thường ngày nghe được cũng khó có thể chịu được, huống chi lúc này còn đang ở trong cổ mộ tối tăm.
Nương theo loại âm thanh “Òm ọp òm ọp” đồng thời còn vang lên tiếng bước chân nghe sởn tóc gáy, đúng theo lời Vũ Lâm Hanh nói, bước chân không đều, nhìn tình huống thật đúng là hai người, phỏng chừng chính là thứ gì đó trước đây đã giết chết nam nhân gọi A Lãng kia.
Tốc độ di chuyển của hai thứ gì đó rất nhanh, lập tức sẽ đi đến vị trí của ba người bên này, trốn không thoát, tránh không xong.
Ba người bảo trì vị trí đứng, Sư Thanh Y đứng lại không dám động, giây tiếp theo, nàng cảm thấy một bàn tay lạnh lẽo duỗi đến khoác lên lưng nàng, sau đó chủ nhân của bàn tay kia cũng không động.
Trong bóng tối nàng cũng nhìn không thấy phản ứng của Lạc Thần cùng Vũ Lâm Hanh, thế nhưng nàng có thể cảm giác được hai nữ nhân bên cạnh yên lặng như nước, nếu không phải tay của Lạc Thần còn khoác lên hông nàng , nàng còn có cảm giác hiện tại chỉ có một mình nàng.
Bị Lạc Thần nhẹ ôm lấy, Sư Thanh Y chỉ có thể nghe được âm thanh như cạo gió kia vang bên tai.
Cứ như có cái gì đó vừa đi vừa dùng móng tay cào lên vách hành lang, thậm chí, còn có thể nghe được âm thanh của những hòn đá nhỏ bị cào rơi xuống.
Vừa qua hơn mười giây, Sư Thanh Y cảm thấy thứ gì đó đã tới.
Trong miệng chúng phát ra âm thanh trầm thấp hổn hển, trên lưng Sư Thanh Y ra một tầng mồ hôi lạnh, cảm giác được hai cái gì đó hiện tại hẳn là đang đứng ở ngã tư, cách chỗ các nàng bất quá một thước mà thôi.
Thời gian trôi qua từng giây.
Qua thật lâu, thứ gì đó cư nhiên không hề di chuyển, chỉ là vẫn phát ra âm thanh hổn hển, Sư Thanh Y nghe loại thanh âm này, không hiểu sao lại sinh ra cảm giác chúng đang thương lượng với nhau.
Lẽ nào các nàng bị thứ gì đó phát hiện sao?
Thứ gì đó chỉ số thông minh kỳ thực rất cao, là đang giả thần lộng quỹ kéo dài thời gian?
Ngẫm lại điều đó không có khả năng.
Trong lúc này, Sư Thanh Y bị nỗi sợ hãi vây quanh, bắt đầu miên man suy nghĩ, hơn nữa thời gian dài không thể hô hấp nhất định bị ngộp, tựa hồ sống một ngày dài bằng một năm. Lúc sau nàng thực sự chịu không nổi, ngộp gần như đã đến cực hạn, chỉ có thể phản xạ có điều kiện mà hóp bụng vào, dựa vào việc co rút cơ bụng để chịu đựng tới cùng.
Trên thực tế con người nhịn thở có giới hạn, khi ngộp tới cực hạn cơ thể sẽ tự động co lại, đây hoàn toàn là một loại bản năng.
Sư Thanh Y nguyền rủa hai cái gì gì đó thế nào còn không đi, cùng lúc, tay Lạc Thần đặt bên hông nàng cũng cảm giác được bụng nàng khác thường, bắt đầu chậm rãi dọc theo thắt lưng của nàng không tiếng động hướng phía trên di chuyển.
Tim Sư Thanh Y đều muốn nhảy ra.
Nàng… Nàng muốn?
Dưới sự căng thẳng như vậy, Sư Thanh Y gần như sắp tắt thở, thiếu chút nữa sẽ thở mạnh một hơi, ở vào lúc lựa chọn sinh tử trước mặt, nàng liều mạng nhịn xuống.
Hai người vốn dĩ là mặt đối mặt, đứng rất gần, tay của Lạc Thần mềm nhẹ giống như lông vũ, một đường hướng lên, trong bóng đêm không một vết tích.
Giống như tìm kiếm, rất nhanh, ngón tay lạnh lẽo của nàng chạm vào cằm của Sư Thanh Y, ngón tay da thịt nhẵn nhụi đặt trên môi nàng.
Giây tiếp theo, môi của Lạc Thần dán lên môi Sư Thanh Y.
Giống như trong đêm tối, hồ điệp bay qua không một tiếng động.
Trong đầu Sư Thanh Y trống rỗng, gương mặt trong chớp mắt nóng như lửa đốt.
Môi của Lạc Thần bao lấy môi nàng, đầu lưỡi mềm mại mở hàm răng của nàng, tiếp theo, một cổ hương thơm ngào ngạt ấm áp chậm rãi lan tràn trong miệng Sư Thanh Y.
Lúc sắp nhịn thở không được nữa, lại nhận được hơi thở cứu mạng, nên gần như là bản năng tham lam mà hô hấp, xem Lạc Thần như bình khí thở.
Hai người lẳng lặng đứng ở trong bóng tối, hơi thở quấn quýt.
|