Nữ Thần Thám Đáng Yêu Của Tôi
|
|
[u]Chương 3
Thành phố Chuncheon nằm bên bờ một nhánh sông Han, núi non trùng điệp bao quanh, giao thông bất tiện. Trong quá khứ, đây là khu vực tương đối lạc hậu. Mãi tới năm 2000, khi có đường cao tốc, sự phát triển của thành phố Chuncheon giống như ngồi trên chuyến tàu cao tốc, một khi bùng phát sẽ không thể kìm hãm. Bây giờ, thành phố nghiễm nhiên trở thành nền kinh tế trọng điểm của tỉnh. Cũng giống như những thành phố mới nổi khác, người dân bản xứ muốn ra bên ngoài, đi tìm kiếm cơ hội ở những thành phố lớn như Seoul, Incheon, Busan; trong khi người ở các vùng xung quanh lại muốn đến thành phố Chuncheon lập nghiệp. Từ hồi vào đại học, mỗi lần về nhà, Ji Yeon đều có cảm giác quê nhà mỗi năm một khác. Những tòa kiến trúc cũ kỹ lần lượt biến mất, thay vào đó là những tòa nhà thương mại mới xây dựng, đường phố ngày càng đông đúc. Tất nhiên cũng có những thứ không thay đổi, ví dụ dòng sông uốn lượn quanh thành phố, ví dụ đài tưởng niệm anh hùng nhân dân ở trung tâm thành phố, ví dụ ngôi biệt thự tĩnh mịch tựa hồ không bị ảnh hưởng bởi bụi trần và thời gian nằm ngay trước mắt cô. Đúng tám giờ sáng, Ji Yeon có mặt ở ngôi biệt thự như đã hẹn. Vừa gõ cửa, cô phát hiện cửa đã mở sẵn. Bên trong vô cùng vắng lặng, chỉ có ánh nắng chiếu sáng tấm thảm màu nâu trên sàn nhà. Trong nhà hình như không có người. Hôm qua Qri gọi điện cho cô, nói chị ta sẽ nhanh chóng quay về Seoul. Chị ta dặn cô trong thời gian làm việc ở ngôi biệt thự, ngoài căn phòng khóa trái cửa, cô có thể tùy tiện sử dụng tầng một. Xem ra, đây chính là sự khởi đầu của việc ‘tùy tiện’ mà Qri nhắc tới. Phòng khách vẫn bài trí như lần đầu tiên Ji Yeon đến đây. Điểm khác biệt duy nhất là gần cửa sổ xuất hiện một chiếc bàn vuông sơn màu trắng và một cái ghế. Trên bàn đặt laptop và một tập tài liệu cũ kỹ ố vàng. Theo nội dung hợp đồng, khối lượng công việc của Ji Yeon tương đối lớn nên cô sẽ dùng máy tính dịch tài liệu. Ji Yeon ngồi xuống trước bàn làm việc. Ngoài cửa sổ, dải núi phía xa xa nhấp nhô, được phủ lớp tuyết mỏng như dải lụa trắng. Rừng thông ở nơi gần hơn cũng một màu trắng xóa, ánh nắng chiếu xuyên qua kẽ lá nhọn hoắt. Ji Yeon lại quan sát bàn làm việc, mặt bàn gọn gàng sạch sẽ như mới. Không tồi, hoàn cảnh làm việc tương đối thoải mái. Khi mở laptop, Ji Yeon phát hiện có một file TXT, tiêu đề là địa chỉ email, nội dung trống không. Ji Yeon lại đứng dậy, đi dạo một vòng quanh ngôi nhà. Bên cạnh phòng khách là phòng ăn. Ji Yeon ngửi thấy tàn dư của mùi khói bếp. Cô đoán, bình thường Ham Eun Jung chắc cũng nấu nướng ở nhà. Cô bỏ hoa quả cô mang đến vào tủ lạnh. Tủ lạnh gần như trống không, chỉ có nửa bát canh cá. Bên cạnh phòng ăn có một cánh cửa thông ra hành lang. Ji Yeon đi về phía trước vài bước, bất ngờ nhìn thấy một cần câu cá dựng ở góc tường. Thành phố nhỏ này lắm sông ngòi, nhiều cá, các gia đình sắm cần câu cá là chuyện hoàn toàn bình thường. Điều Ji Yeon cảm thấy bất ngờ, cần câu cá trước mặt cô chính là ‘Daiwa Hồng Hổ’, một trong những loại cần câu đắt nhất và tốt nhất trên thế giới, còn là loại số lượng có hạn, là ‘vũ khí thần’ trong lòng nhiều người mê câu cá. Ji Yeon dừng chân thưởng thức một lúc, cô rút máy di động chụp hai tấm ảnh, mới tiếp tục đi về phía trước. Gần đến cuối hành lang, cô bất giác dừng lại. Trước mặt cô là không gian nhỏ, tấm rèm rất dày che kín cửa sổ ở hai bên, giống như bịt kín mít, không một chút ánh sáng lọt vào. Không gian âm u tối mờ mờ, chẳng có thứ gì ngoài hai cánh cửa khép chặt. Ji Yeon đi vào không gian tối, đến trước một cánh cửa. Cô nhẹ nhàng đẩy cửa nhưng cánh cửa đã bị khóa chặt. Ji Yeon lại quay về phòng khách. Cô tự pha một tách cà phê, bắt đầu cắm cúi làm việc. Buổi sáng nhanh chóng trôi qua, Ji Yeon ngồi yên một chỗ, tựa hồ không hề nhúc nhích. Lúc cô tập trung dịch tài liệu, Qri đang ngồi trong một phòng đóng kín trên tầng hai, trước mặt là màn hình camera giám sát cỡ lớn.
Cô ta chăm chú quan sát dáng vẻ yên tĩnh của Ji Yeon trên màn hình, sau đó quay đầu nói với Eun Jung: “Cô gái này có vẻ an phận và thật thà. Tôi cũng thấy yên tâm, ngày mai tôi sẽ quay về Seoul.” Eun Jung ngồi ở ghế sofa đơn, hai chân cô vắt chéo gác lên chiếc ghế nhỏ. Tay áo sơ mi của cô xắn lên một nửa, trong tay cô là một đĩa cá bạc vừa nướng xong. Cô từ tốn bỏ từng con vào miệng. Nghe câu nói của bạn, Eun Jung ngẩng đầu liếc qua màn hình, giọng nói trầm thấp ấm áp của cô không một chút xao động: “Vô vị, giống như khúc gỗ.” Qri phì cười: “Cô bé đó là do cậu đích thân chọn đấy.” Vừa ngoảnh đầu, cô ta phát hiện đĩa cá trong tay Eun Jung vừa nãy vẫn còn đầy, giờ đã trống không. Im lặng vài giây, cô ta không nhịn được lầu bầu: “Nếu không ăn cá, cậu sẽ chết hay sao?” Eun Jung liếm sạch vụn cá còn sót lại trên đầu ngón tay: “Không chết. Nhưng nếu không thỏa mãn nhu cầu, tôi sẽ rất bứt rứt khó chịu.” *** Sau hôm ăn cơm với Ji Yeon, Jun Hyung vô cùng bận rộn. Ngoài giải quyết công việc của Cục, anh còn bận điều tra vụ thanh thiếu niên mất tích. Nhưng vụ án này gặp không ít khó khăn. Thanh thiếu niên mất tích đến từ các huyện và khu vực khác nhau, thời gian mất tích cũng khác biệt. Jun Hyung không tìm ra chứng cứ trực tiếp, chứng minh sự tồn tại của kẻ bắt cóc. Tuy Cục trưởng rất coi trọng phát hiện của anh nhưng vì không có chứng cứ, cảnh sát không thể chính thức điều tra vụ án, cũng không thể xuất nhiều nhân lực. Hôm nay hết giờ làm việc, Jun Hyung mời một cảnh sát hình sự lâu năm trong nghề đi ăn cơm. Bây giờ là giữa mùa đông, thời tiết giá lạnh, hai người ngồi trong quán ăn nhỏ, trước mặt là nồi lẩu khói bốc nghi ngút. Ba chén rượu vào bụng, Jun Hyung bắt đầu thỉnh giáo người cảnh sát hình sự. Người cảnh sát liếc anh: “Yong Jun Hyung, cậu đúng là tự nhiên bày ra việc để làm.” Jun Hyung cười cười. Anh đúng là đang yên đang lành tự dưng bày ra việc, nhưng anh sẽ không bỏ cuộc. Anh châm một điếu thuốc lá, vừa hít một hơi vừa nói: “Cháu tin vào trực giác của cháu. Những vụ án này chắc chắn do một nhóm người gây ra. Người khác không điều tra, cháu không thể bỏ cuộc. Cháu chỉ sợ một khi bỏ cuộc, sẽ lại có trẻ em bị mất tích.” Người cảnh sát im lặng, một lúc sau mới mở miệng: “Vụ này không dễ điều tra, cả nước lớn như vậy, cậu biết bọn chúng đến từ nơi nào không? Bọn trẻ rơi vào tay chúng, sẽ bị sang tay mấy lần? Chúng lại chẳng để lại bất cứ dấu vết gì. Cậu muốn phá án thì chỉ có hai cách. Thứ nhất là tìm đến chuyên gia thần thám. Dạng vụ án này không phải loại phàm phu tục tử như chúng ta có thể giải quyết. Có điều, chuyên gia bây giờ toàn vớ vẩn, tôi sống hơn nửa đời người cũng chưa từng gặp thần thám gì đó. Vì vậy, khả năng này gần như bằng không. Cách thứ hai là học tập lão Park năm đó. Đầu thập niên 90, những kẻ buôn bán trẻ em nhiều hơn bây giờ gấp mấy lần. Cậu có biết lão Park phá án thế nào không? Ông ấy đóng giả làm ăn mày, chầu chực ở đầu đường xó chợ, bến xe suốt hai tháng trời. Cuối cùng có một tên buôn bán trẻ em nhờ ông ấy ‘chuyển hàng’. Ông ấy liên tục bắt được nhiều tội phạm, lập công lớn. Đáng tiếc lão Park chết quá sớm, quá thảm khốc.Tuy nhiên, bây giờ dùng lại chiêu đó cũng chưa chắc có tác dụng, bởi thành phố lớn hơn, người đông hơn, tội phạm cũng thông minh hơn ngày xưa.”
|
Tiếp.
Jun Hyung nghe xong cầm ly rượu lặng lẽ uống cạn. Người cảnh sát lâu năm chuyển sang đề tài khác: “Đúng rồi, người đi cùng cậu hôm trước là Park Ji Yeon phải không? Cô bé trông không tồi, càng lớn càng xinh đẹp. Cậu đừng cà lơ phất phơ nữa, làm nghề cảnh sát hình sự, tìm người thích hợp không dễ dàng. Cậu hãy đối xử tốt với người ta, sớm kết hôn mới là hành động đúng đắn.” “Kết hôn gì chứ? Cô ấy là em gái cháu.” Jun Hyung đáp. *** Thời gian trôi qua rất nhanh. Mỗi buổi chiều, Ji Yeon đều gửi bản dịch đã hoàn thành đến địa chỉ email trên laptop. Hộp thư của đối phương đều có tin nhắn tự động đã mở tài liệu, nhưng Ham Eun Jung chưa từng trả lời email, cũng không hề lộ diện. Không có tin tức có nghĩa là tin tốt lành. Chỉ là thỉnh thoảng liếc cây cần câu cực phẩm trong ngôi biệt thự, Ji Yeon lại nổi cơn thèm câu cá. Làm việc liên tục một tuần liền, Ji Yeon chọn một ngày đẹp trời nghỉ ngơi. Hôm đó là chủ nhật, ông mặt trời vừa ló dạng, cô liền gọi điện cho Jun Hyung. Lúc nhận được điện thoại của Ji Yeon, Jun Hyung đang khoác bộ đồ ‘cái bang’ hôi mù, mặt mũi nhem nhuốc ngồi ở một xó xỉnh nào đó tại phía nam thành phố, lặng lẽ quan sát người qua đường. Khoảng thời gian này, mỗi khi rảnh rỗi, anh đều đến đây theo dõi, đã mấy ngày nhưng vẫn không có thu hoạch. “Câu cá? Anh đang bận trực.” Jun Hyung lơ đễnh trả lời: “Vậy đi, chiều nay gặp em ở ‘kho bí mật’. Anh cũng không thể nói chính xác là mấy giờ.” Jun Hyung nói xong liền cúp điện thoại. Ji Yeon mỉm cười, tiếp tục chuẩn bị đồ dùng câu cá. Nhớ đến ‘kho bí mật’ Jun Hyung vừa nhắc tới, Ji Yeon hơi ngẩn người. Đó là một nơi câu cá rất tuyệt mà Ji Yeon và Jun Hyung phát hiện lúc hai người còn bé, là điểm một con suối nhỏ hòa vào dòng sông. Nơi đó cây cối rậm rạp, chắn gió lại nhiều ánh nắng, tụ tập rất nhiều cá. Tuy nhiên, vị trí đó hơi hẻo lánh, người bình thường không biết đến. Hồi nhỏ, Jun Hyung đặt biệt danh là ‘kho bí mật’. Nguyên nhân khiến ‘kho bí mật’ ít người lai vãng là vì nó nằm ở phía dưới sườn núi của ngôi biệt thự trong truyền thuyết, cách ngôi biệt thự không xa. Do ngôi biệt thự bị coi là nhà ma, nên rất ít người qua lại chỗ đó. Bây giờ Ham Eun Jung đã trở về, từ cửa sổ phòng khách nhà cô ta có thể nhìn thấy rõ ‘kho bí mật’. ‘Kho bí mật’ đã không còn là nơi bí mật, nhưng vẫn là ký ức đẹp đẽ của Ji Yeon. Sau bữa trưa, Ji Yeon liền xuất phát. Bây giờ là khoảnh khắc ấm áp nhất của một ngày, ánh nắng chiếu xuống lối đi nhỏ yên tĩnh trong khu rừng núi. Ji Yeon đi qua ngôi biệt thự, lại đi xuyên qua con đường nhỏ hai bên phủ đầy cây cối. Tầm mắt bắt đầu mở rộng dần, giữa những phiến nham thạch màu nâu đen xuất hiện dòng nước chảy đến tận con sông phía xa xa. Đây chính là ‘kho bí mật’. Xung quanh vắng lặng như tờ, Ji Yeon tìm một cái cây lớn ngồi xuống. Câu cá một lúc, cô đột nhiên nhìn thấy dưới gốc cây ở phía đối diện cắm một cần câu cá, nhưng không thấy người đi câu. Đúng lúc này, điện thoại của cô đổ chuông. Là Jun Hyung gọi tới, anh cất giọng dứt khoát: “Anh có việc nên không đến được.” Ji Yeon: “Jun Hyung, em đã đến nơi rồi.” Jun Hyung mỉm cười: “Thế thì em tự chơi đi, ‘kho bí mật’ thuộc về em. Em hãy chú ý an toàn, có việc gì thì gọi điện cho anh. Anh cúp máy đây.” Ji Yeon thở dài: “Chào anh.” Sau khi cúp điện thoại, cô lại ngồi một lúc rồi đứng dậy đi xem cần câu cá không người điều khiển. Ji Yeon hơi bất ngờ khi thấy đó là cây cần Daiwa Hồng Hổ nổi tiếng.
Ji Yeon ngẩng đầu ngó nghiêng, nhưng xung quanh vô cùng tĩnh mịch, không một bóng người. Cô quay người vừa định bỏ đi, liền nghe thấy quả chuông trên cần câu phát tiếng kêu khẽ mà dồn dập, báo hiệu cá đã cắn câu. Ji Yeon kéo cần, đem con cá chép dài gần một thước (*) bỏ vào xô nước ở bên cạnh. Nhìn cần câu trống không, cô ngẫm nghĩ rồi lại cắm xuống đất, tìm hộp đựng mồi lắp vào lưỡi câu rồi thả xuống nước như cũ. (*) Một thước bằng 30cm. Có lẽ do uy lực phi phàm của cây cần Daiwa Hồng Hổ, cũng có lẽ do thời tiết ấm áp hiếm thấy, lũ cá hoạt động tích cực. Ji Yeon còn chưa quay về chỗ của mình, cây cần kia lại có cá cắn câu. Chỉ nửa tiếng đồng hồ, cô đã câu được sáu con cá lớn giúp chủ nhân của cây cần. Nhưng Ham Eun Jung vẫn biệt tăm biệt tích. Ji Yeon đoán cô ta có việc gấp phải rời đi. Tuy nhiên cũng không thể tùy tiện cắm cần câu trị giá mấy vạn tệ bên bờ suối, may mà cô tình cờ có mặt ở đây. Sau đó, Ji Yeon quyết định xách cần câu sang bên này. Cô còn tự động thay mồi nguyên thủy và đơn giản nhất của chủ nhân cây cần là con giun đất thành mồi độc mà cô đặc biệt chế biến. Cần câu đẳng cấp cộng thêm mồi câu đẳng cấp quả nhiên vô địch. Đến lúc trời gần tối, Ji Yeon đã câu đầy một xô cá, câu nữa cũng chẳng có chỗ chứa. Cô ì ạch xách xô cá về ngôi biệt thự, để cần câu vào chỗ cũ. Ji Yeon ngẫm nghĩ rồi gửi email cho Eun Jung: “Cô Ham, tôi tình cờ nhìn thấy cần câu của cô ở bên bờ suối, cũng không rõ cô có quay về hay không nên tôi mạo muội cầm về nhà cho cô. Ngoài ra còn có cá tôi câu được. Nếu có gì không thỏa đáng, mong cô thông cảm.” Xong xuôi, Ji Yeon cầm mấy con cá về nhà. Buổi tối, điện thoại di động của cô báo hiệu email mới. Cô mở ra xem, Eun Jung lần đầu tiên trả lời email: “Cá rất ngon, cám ơn.” Ngày hôm sau đi ngôi biệt thự, trong nhà vẫn không có người. Ji Yeon chẳng để bụng chuyện hôm qua, tập trung vào công việc dịch thuật. Lúc nghỉ ngơi, cô đi rửa hoa quả. Vừa vào nhà bếp, cô liền ngửi thấy mùi thơm của cá. Ji Yeon mở tủ lạnh, lập tức ngẩn người. Tủ lạnh hôm qua vẫn còn trống không, hôm nay đã chất đầy các món cá. Nào là cá sốt, cá hấp, đầu cá om hạt tiêu, thịt cá cắt lát, canh cá... Tất cả đều là đồ ăn không hết. Ji Yeon đóng tủ lạnh. Cô đột nhiên thấy buồn cười. Một người nửa đêm nửa hôm bày nhiều món như vậy, cô Ham Eun Jung đó chắc chắn rất thích ăn cá. Vài ngày sau, lại gặp thời tiết tốt, Ji Yeon rủ em gái cùng đi ‘kho bí mật’. Jun Hyung vẫn không thấy bóng dáng, Ji Yeon cũng không làm phiền anh. Đến bờ suối, Ji Yeon lại nhìn thấy cây cần Daiwa Hồng Hổ quen thuộc. Nhận ra nhãn hiệu này, Ji Eun trố mắt kinh ngạc: “Cần câu của ai mà vô tư thế?” Ji Yeon cũng hơi ngạc nhiên. Sao người đó lại vứt cây cần ở đây? Lúc này, Ji Eun nhấc cần câu lên khỏi mặt nước: “Unnie, không có mồi câu, bị cá ăn hết rồi hay sao ấy? Lạ thật, cá đâu nhỉ? Cá khó thoát khỏi loại lưỡi câu này mới đúng.” Ji Yeon vụt qua một ý nghĩ. Cô cúi đầu tìm kiếm, phát hiện trên mặt đất không có hộp mồi câu, chỉ có mỗi cây cần cắm ở nơi này. Ji Eun cũng nhận ra điều đó, cô cất giọng nghi hoặc: “Chủ nhân của cần câu này là Khương Thái Công, định chờ cá tự cắn câu hay sao?” Ji Yeon đã hiểu ra vấn đề, mỉm cười trả lời: “Người đó không phải đợi cá.” Mà là đợi cô
|
[u]Chương 4
Xét về ngoại hình, Ji Yeon là cô gái vô cùng dịu dàng thanh tú. Cô có mái tóc dài ngang vai, thân hình mảnh mai, làn da trắng ngần, ngũ quan xinh đẹp động lòng người. Đặc biệt là đôi mắt đen long lanh như có ánh nước, càng khiến khí chất của cô thêm phần xuất chúng. Phong cách trang điểm ăn mặc của Ji Yeon cũng rất trang nhã và tinh tế, không khoa trương cũng không qua loa đại khái. Cô rất biết cách phối đồ, bộ quần áo nhãn hiệu bình thường mặc lên người cô trở nên mới mẻ và nổi bật. Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng mềm mại, nhưng tuyệt đối không dài dòng. Cô có nụ cười thoải mái hồn nhiên, trong khi cử chỉ động tác lại toát ra vẻ duyên dáng nữ tính. Khí chất của Ji Yeon được di truyền từ người mẹ có tính cách hiền thục và dịu dàng. Nhưng trong cốt tủy của cô vẫn có sự phóng khoáng của người bố. Mặc dù bố cô chỉ ở bên cô sáu năm, nhưng Ji Yeon vẫn có ấn tượng sâu sắc về những câu ông từng nói. Ví dụ ‘Đại trượng phu hành sự đầu đội trời chân đạp đất, lòng không hổ thẹn’, ‘Đời người nên tận hưởng niềm vui’, ‘Sự giao thiệp giữa những người quân tử nhạt như nước’... Vì vậy dưới ánh chiều tà của ngày hôm nay, sau khi kết thúc buổi câu cá, Ji Yeon bỏ lại cây ‘Daiwa Hồng Hổ’ và mười mấy con cá bên bờ suối. Lúc cô gọi em gái ra về, Ji Eun hết sức nghi hoặc: “Unnie để hết ở đây sao?” “Ừ. Cô ta sẽ tự mình mang về.” Về đến cửa nhà, Ji Eun đột nhiên nhớ ra một vấn đề quan trọng: “Unnie, unnie câu giúp cô ta nhiều cá như vậy, cô ta không có biểu hiện nào khác? Chỉ gửi email nói một câu ‘cám ơn’ thôi sao?” Bình thường Ji Eun không phải là người hay so đo, cô chỉ sợ chị gái có tính cách rộng rãi phóng khoáng nên người khác thừa dịp lợi dụng. Ji Yeon chưa từng nghĩ đến điều đó. Hành động của Ham Eun Jung ngày hôm nay ngược lại khiến cô cảm thấy, cô ta dường như là một người thẳng tính đáng yêu. Ji Yeon mỉm cười với em gái: “Em không thấy thú vị sao?” Ji Eun bĩu môi: “Em chỉ thấy unnie đối xử với ả yêu quái đó quá tốt. Đúng là yêu quái cũng có mùa xuân.” Ji Yeon phì cười: “Nói linh tinh.” Ji Yeon không ngờ, ba ngày sau, cô liền nhận được ‘biểu hiện’ của Ham Eun Jung. Cô vừa về nhà liền nhìn thấy trên bàn đặt một chiếc hộp lớn, Ji Eun đứng cạnh ngó nghiêng, xem ra em gái đã nghiên cứu hồi lâu. “Người gửi là Lee Qri ở Seoul.” Ji Eun hiếu kỳ hỏi: “Cô ta chẳng phải là bạn thân của ả yêu quái kia? Tại sao cô ta lại gửi đồ cho unnie?” Ji Yeon cũng không đoán ra, Qri chưa từng nhắc với cô chuyện gửi đồ. Cô lập tức tháo hộp quà, vô cùng bất ngờ khi thấy bên trong là một cần câu ‘Daiwa Hồng Hổ’ mới 100%, giống hệt cần câu của Ham Eun Jung. Ji Yeon lập tức gọi điện thoại cho Qri. Tại Seoul, Qri đang mặc áo blouse trắng, ngồi trong văn phòng xem hồ sơ bệnh án. Giọng nói của cô ta vẫn thoải mái ôn hòa như thường lệ: “Ji Yeon, em cứ nhận đi, là Eun Jung nhờ tôi mua tặng em, coi như cám ơn cá của em. Em cũng biết cậu ấy rất thích ăn cá, chứ không có ý gì khác.” Ji Yeon đương nhiên không chịu: “Món quà này quá quý giá, em không thể nhận.” Qri mỉm cười: “Cậu ấy đã có một cần câu, tôi lại không câu cá. Em trả lại cho chúng tôi, cần câu đó sẽ lãng phí đấy.” Ji Yeon vẫn không đồng ý: “Qri unnie, em chỉ tiện thể câu cá hộ unnie ấy...” “Đây là ý của Eun Jung, nếu em muốn trả thì hãy trả cho cậu ấy, tôi không biết đâu.” Qri cắt ngang lời Ji Yeon: “Nhưng với tính cách của cậu ấy, cậu ấy sẽ vứt bỏ đồ không dùng đến. Có lẽ ngày hôm sau em sẽ phát hiện cây cần câu Hồng Hổ đáng thương nằm trong thùng rác.” Cuối cùng Ji Yeon hết cách, đành bày tỏ ý kiến: Cô có thể chấp nhận, nhưng cô sẽ không nhận thù lao phiên dịch. Đó cũng là một khoản tiền lớn. Thấy thái độ của cô kiên quyết, Qri đành để mặc cô. Cúp điện thoại, Qri nhớ lại cuộc điện thoại với Eun Jung hai ngày trước. Cô không nói dối, mua cần câu Hồng Hổ là quyết định của Eun Jung. Tuy nhiên, ý kiến tặng quà là do cô đề xuất. Hôm đó, Qri gọi điện cho Eun Jung hỏi thăm tình hình gần đây, thuận miệng hỏi: “Cậu đã ăn hết số cá mua lần trước chưa? Tôi sẽ đặt hàng cho cậu?” Cô nghĩ gần đây thời tiết giá lạnh, thành phố nhỏ khó mua cá tươi.
Ai ngờ Eun Jung bình thản trả lời: “Tôi có rất nhiều cá rồi.” “Ở đâu ra? Cậu tự đi mua à?” Không thể là cá câu được, Qri hiểu rõ kỹ thuật câu cá của Eun Jung. Hơn nữa Eun Jung không có lòng kiên nhẫn, thường cắm cần câu ở bờ sông bờ suối rồi bỏ đi chỗ khác. Eun Jung trả lời rất tự nhiên: “Park Ji Yeon câu cho tôi.” Qri ngạc nhiên: “Tại sao cô ấy giúp cậu câu cá?” “Tôi không quan tâm đến điều đó.” Eun Jung đáp. Qri hết nói nổi, quả nhiên là câu trả lời ‘kiểu Ham Eun Jung’ điển hình. Tuy nhiên, Eun Jung nói ‘rất nhiều cá’ thì chắc chắn có nhiều. Qri hỏi tiếp: “Trước đó cậu còn nói người ta giống khúc gỗ... Vậy cậu định cám ơn cô ấy thế nào?” Eun Jung im lặng vài giây mới trả lời: “Cậu thay tôi trả thù lao gấp đôi cho cô ấy.” Qri vừa định nói ‘được’, cô đột nhiên nghĩ: ‘Eun Jung hiếm có dịp kết giao bạn bè. Cô bé Ji Yeon có vẻ không tồi. Nếu cho cô bé đó tiền bạc thì hơi lạnh lùng.’ Cô nói: “Cậu nên tặng quà cho cô ấy.” “Được. Việc này giao cho cậu xử lý.” “Ham Eun Jung! Tôi đâu phải mẹ cậu!” Qri gầm lên: “Tôi chẳng hiểu gì về cô ấy, làm sao biết tặng thứ gì? Cậu tự nghĩ đi!” Eun Jung nghĩ ngợi vài giây. Sau đó, cô mỉm cười nói với Qri: “Cậu đi mua cho cô ấy một cần câu giống của tôi. Như vậy tôi khỏi cần mỗi buổi sáng đi cắm cần bên bờ suối, buổi tối lại phải ra lấy về.” Ngày thứ hai nhận được món quà, Ji Yeon mang một chai rượu đến ngôi biệt thự. Đó là rượu bố Ji Yeon cất giữ lúc sinh thời. Ông là người có tính cách ‘ngàn vàng đi hết lại quay trở về’ (*). Vì vậy sau khi ông qua đời, Ji Yeon và mẹ không đặc biệt lưu giữ rượu của ông. Phần lớn đã bị Jun Hyung uống, trong nhà chỉ còn lại vài chai. Rượu không phải thuộc nhãn hiệu nổi tiếng, mà do một xưởng rượu lâu năm của thành phố sản xuất từ thập niên 80, bây giờ ngoài thị trường không bán, cũng coi như vô giá. (*) “Ngàn vàng đi hết lại quay trở về” là một câu trong bài “Tưởng Tiến Tửu” của Lý Bạch. Chỉ con người luôn có thái độ lạc quan và lòng tin dù gặp khó khăn trắc trở. Sau khi để chai rượu ở ngôi biệt thự, Ji Yeon gửi email cho Eun Jung: “Cá ngon nên đi kèm rượu ngon, xin vui lòng nhận lấy.” Eun Jung không trả lời. Nhưng ngày hôm sau đến ngôi biệt thự, Ji Yeon thấy chai rượu đặt trên tủ bếp, rượu trong chai vơi đi một chút. Thời gian từng ngày trôi qua, sắp đến Tết, công việc phiên dịch của Ji Yeon cũng gần kết thúc. Ji Eun bày tỏ sự tiếc nuối: “Sắp kết thúc mà unnie vẫn chưa lần nào gặp vị đó của unnie?” Bây giờ Ji Eun dùng từ ‘vị đó của unnie’ thay thế cách gọi ‘yêu quái’. Nói không hiếu kỳ là nói dối, Ji Yeon cũng có một chút chờ mong. Nhưng cô không ngờ, cô lại gặp Ham Eun Jung vào tối ngày hôm sau khi Ji Eun hỏi câu đó. Ngày hôm đó thời tiết rất đẹp, nhiệt độ tăng cao. Ji Yeon mặc áo khoác cotton mỏng ra ngoài. Ngôi biệt thự vẫn tĩnh mịch như thường lệ. Bởi vì công việc bước vào giai đoạn cuối cùng nên Ji Yeon muốn hoàn thành sớm. Cô dịch một mạch cho đến khi trời chạng vạng tối. Lúc cô thu dọn đồ, bên ngoài cửa sổ nổi trận gió lớn, sấm chớp đùng đùng, mưa rơi lộp độp.
|
Tiếp.
Không thể đi đường núi trong thời tiết tệ hại như thế này, Ji Yeon đành ngồi ở ghế sofa chờ đợi. Cô gọi điện về nhà báo tin, dặn người nhà không cần đi đón. Ji Yeon ở lại ngôi biệt thự cho đến khi trời tối hẳn. Lúc này trong nhà bật đèn sáng trưng, khiến đồ gia dụng cổ điển đẹp đẽ càng trở nên bóng loáng như gương. Bên ngoài mưa tuôn xối xả, làm ngôi nhà rộng lớn càng trống trải lạnh lẽo. Nguồn điện của thành phố nhỏ không ổn định. Ji Yeon từng nhiều lần trải qua tình huống bị mất điện trong đêm mưa bão. Cô nghĩ thầm: ‘Xin đừng mất điện’. Ý nghĩ vừa vụt qua trong đầu, Ji Yeon chợt nghe thấy tiếng dòng điện ‘xoẹt xoẹt’ nhè nhẹ. Ngay sau đó, đèn điện vụt tắt, trước mắt Ji Yeon tối đen. Ji Yeon ngồi yên mấy giây, cô mở đèn pin trên điện thoại di động. Dưới ánh sáng mờ mờ, xung quanh một màu u ám. Bên ngoài cửa sổ đột nhiên có tia chớp lóe sáng, khiến một góc nhà tối tăm bỗng trở nên trắng toát. Ji Yeon chậm rãi đi đến đầu cầu thang lên tầng hai. Cô gọi lớn tiếng: “Cô Ham Eun Jung! Cô Ham!” Không có tiếng trả lời. Ji Yeon đi lên, đến tận cùng cầu thang, cô bất giác ngẩn người. Bởi đầu cầu thang trên tầng hai xuất hiện một cánh cửa sắt đen sì âm u thâm nghiêm. Ji Yeon run run, nhưng vẫn tiến lên gõ nhẹ vào cánh cửa sắt và gọi hai câu. Bên trong vẫn không có động tĩnh. Trên cánh cửa sắt có một lỗ nhỏ bằng bàn tay, Ji Yeon kiễng chân nhòm vào bên trong. Nhờ ánh chớp, cô nhìn thấy một hành lang dài tối mờ mờ và mấy cánh cửa phòng đóng chặt. Ji Yeon một mình ở trong ngôi biệt thự này một thời gian khá dài, nhưng đây là lần đầu tiên cô cảm thấy sợ hãi. Ji Yeon quay người đi xuống. Ai ngờ vừa đến chiếu nghỉ cầu thang, cô liền nghe thấy tiếng bước chân thong thả ở trên tầng hai. Ji Yeon nắm chặt tay vịn cầu thang, đứng yên một chỗ bất động. Trong đêm tối mưa to gió lớn, tiếng bước chân của người đó thấp thoáng, như có như không. Đột nhiên một tiếng ‘cạch’ vang lên, cánh cửa sắt mở ra, một người phụ nữ đi ra ngoài. Xung quanh tối mờ mờ, Ji Yeon không nhìn rõ diện mạo của người phụ nữ đó, nhưng dáng người cô ta rất cao, ít nhất một mét bảy lăm. Cô có cảm giác người phụ nữ hơi gầy. Mặc dù trời tối nhưng Ji Yeon vẫn lờ mờ nhận ra, cô ta mặc áo choàng tắm màu trắng. Thảo nào vừa rồi cô gọi to mà không có người trả lời. (Vì để phù hợp hơn với những tình tiết trong truyện này nên mình sẽ edit Eunjung cao hơn Jiyeon nhé! XD)
Nhìn thấy người phụ nữ, trái tim Ji Yeon lập tức quay về vị trí cũ. Bởi vì đã quen với tính tình kỳ quặc của chủ nhân ngôi biệt thự nên vào thời khắc này, khi cô ta xuất hiện từ đằng sau cánh cửa sắt, Ji Yeon cũng không cảm thấy quá bất ngờ. Người phụ nữ dừng lại ở đầu cầu thang vài giây, cô ta tựa hồ liếc cô một cái rồi sải bước dài, đi xuống cầu thang. Ji Yeon: “Cô Ham Eun Jung?” “Ừ.” Cô ta đáp khẽ một tiếng, âm thanh như bật ra từ mũi. Lúc này, Eun Jung đã nhanh chóng xuống gần chỗ Ji Yeon. Cách mấy bậc thang, thân hình cao gầy của cô ta như một bức tường. Chiếu nghỉ cầu thang chật hẹp, Ji Yeon vô thức lùi lại phía sau một bước, nhường lối cho Eun Jung. Cô cất giọng khách sáo, ẩn hiện ý cười: “Cô Ham, cô có đèn pin...” Eun Jung đã đi qua người Ji Yeon. Cô ta giống như không nhìn thấy cô, đi thẳng xuống tầng dưới mà không dừng bước. Ji Yeon vẫn còn ngây người. Cô lờ mờ thấy Eun Jung đi xuyên qua phòng khách, chuẩn bị vào nhà bếp. Cô nhanh chóng xuống đi xuống tầng một: “Cô Ham?” “Không có.” Eun Jung không quay đầu. Tuy chỉ hai từ ngắn ngủi, nhưng Ji Yeon vẫn kịp nhận ra, giọng nói của cô ta vô cùng trầm ấm dễ nghe. “Có cách nào sửa điện không?” Ji Yeon hỏi một câu mang tính thăm dò. Mặc dù không hiểu về nguồn điện, nhưng cô biết ngôi biệt thự này nằm ở vị trí hẻo lánh, rất có khả năng được cung cấp điện độc lập. Nếu bị cháy cầu chì gì đó thì chắc có thể sửa chữa. Lần này, Eun Jung dừng bước, quay người về phía Ji Yeon. Cô ta trầm tư vài giây mới trả lời: “Xuất phát từ trạng thái mất điện, có thể suy đoán, phụ tải của mạng lưới điện khu vực gần đây quá lớn nên máy biến áp bị cháy. Muốn sửa chữa cần phải đóng công tắc nguồn điện, mở nắp máy biến áp, tìm kiếm bộ phận bị cháy, thay linh kiện mới.” Eun Jung nói một lèo rất nhanh và trôi chảy. Ji Yeon không thể không chú ý, giọng nói của cô ta trầm thấp, dày dặn mà rõ ràng, tựa như nốt thấp du dương của tiếng đàn piano. Trong lòng Ji Yeon bỗng dưng vui vui. Cô vừa định mở miệng, liền nghe thấy giọng nói ôn hòa và dễ nghe của Eun Jung: “Nhưng tôi không biết sửa. Tôi rất bận, cô cứ tự nhiên, nhưng đừng làm phiền tôi. Tạm biệt.” Nói xong cô ta liền quay người đi xuyên qua nhà bếp, bước vào hành lang hẹp và dài. Hình bóng cô ta biến mất trong đêm tối. Hành lang đó thông sang hai căn phòng khóa trái cửa. Ji Yeon đứng yên tại chỗ, không đi theo Eun Jung. Cô hoàn toàn không ngờ, lần đầu gặp Ham Eun Jung lại ở trong hoàn cảnh này. Cô làm việc ở nhà cô ta, bây giờ mưa to gió lớn, sấm chớp đùng đùng đồng thời mất điện, vậy mà cô ta bỏ mặc cô một mình ở phòng khách?
|
[u]Chương 5
Ji Yeon ngồi ở ghế sofa, sau đó cô ngả đầu xuống ghế, định chợp mắt một lúc. Nhưng mới nằm vài phút, Ji Yeon cảm thấy chân tay lạnh toát, người cũng rét run. Thế là cô đứng dậy đi tìm Eun Jung. Ngoài trời mưa rơi xối xả, sấm chớp đùng đùng. Hành lang dài và hẹp tối om càng trở nên âm u lạnh lẽo. Đi đến tận cùng hành lang, Ji Yeon lại một lần nữa chứng kiến cảnh tượng bất ngờ. Nơi đó có ánh sáng. Ánh sáng màu trắng mông lung lọt qua khe hai cánh cửa ra ngoài, giống như đằng sau cánh cửa là một thế giới khác. Bên trong quả nhiên có thiết bị chiếu sáng khẩn cấp. Ji Yeon trầm mặc trong giây lát, tiến lên gõ cửa. Cô gõ một lúc, cánh cửa trước mặt đột nhiên mở toang. Đập vào mắt Ji Yeon đầu tiên là bóng đèn tuýp sáng trắng trên trần nhà. Ánh sáng chói lòa khiến cô hoa mắt, sau đó cô nhìn thứ gì cũng xuất hiện đom đóm mang hình dạng bóng đèn. Tiếp theo, Ji Yeon nhìn thấy một người phụ nữ đứng ở cửa phòng, che khuất tầm mắt của cô. Ji Yeon chớp mắt, muốn nhìn rõ người phụ nữ. Nhưng cô ta đã mở miệng, nói rất nhanh: “Có chuyện gì?” Ji Yeon nhắm mắt lại mở mắt, miễn cưỡng thấy hình bóng phụ nữ đứng ngược sáng, gương mặt mơ hồ. Cô ta đeo khẩu trang màu trắng rất lớn, chỉ để lộ đôi mắt. “Tôi rất lạnh, cần thêm quần áo.” Ji Yeon nói nhỏ. Người phụ nữ im lặng vài giây mới trả lời: “Tôi không thích người khác mặc đồ của tôi.” Ji Yeon hết nói nổi. Sau đó, người phụ nữ đột nhiên lùi lại phía sau một bước, điềm nhiên đóng cửa phòng ngay trước mặt cô. Thế giới của Ji Yeon lại rơi vào bóng tối. Vào giây phút cánh cửa khép lại, cô nhìn thấy bàn tay của người phụ nữ đặt bên mép cửa. Cô ta đeo găng tay cao su dùng trong y tế, cô còn bắt gặp mấy cái giá sắt rất cao sau lưng cô ta. Trên giá xếp từng cái hộp tròn. Không biết trong hộp đựng thứ gì, đều là thứ hỗn độn cuộn vào nhau. Ji Yeon quay về phòng khách, một mình ngồi trong bóng tối mấy phút. Sau đó cô đứng dậy đi vào nhà bếp. Ji Yeon bật bếp ga, cô đứng bên ngọn lửa sưởi ấm hai tay. Vừa ngẩng đầu, cô liền nhìn thấy chai rượu ngon mà cô tặng Eun Jung trên tủ bếp. Ji Yeon không do dự lấy chai rượu xuống, cô tần ngần vài giây rồi ngửa đầu uống mấy hớp. Bố ruột và bố dượng đều thích uống rượu nên cô cũng bị ảnh hưởng. Chút rượu này chẳng là gì đối với cô. Lồng ngực nóng rực, cảm giác khá hơn nhiều, chỉ là bụng hơi đói, Ji Yeon bắt đầu tìm đồ ăn trong nhà bếp. Nhưng tất cả các tủ bếp đều trống không, đến tủ lạnh cũng chẳng có thứ gì, bao gồm cả hoa quả. Ji Yeon lại mở phòng đông lạnh. Lần này cô có thu hoạch, trong đó chứa rất nhiều cá, từng tầng từng tầng xếp ngay ngắn thẳng hàng. Đều là cá do cô câu được. Tuy bị mất điện nhưng vì bây giờ là mùa đông, phòng đông lạnh vẫn giữ nhiệt độ rất thấp. Ji Yeon lấy con cá to nhất, ném lên cái thớt trên bệ bếp. Mặc dù chỉ có ánh sáng từ máy điện thoại và ngọn lửa trên bếp ga, Ji Yeon gần như phải lần mò trong bóng tối, nhưng cô vẫn có thể nấu món ăn đơn giản. Món thịt cá thái lát trần nhanh chóng làm xong. Ji Yeon để đĩa cá trên bàn, bắt đầu dọn dẹp bệ bếp theo thói quen. Ai ngờ lúc dọn dẹp xong vừa quay người, cô liền phát hiện bàn ăn trống không. Ji Yeon hơi đờ người. Cô ngoảnh đầu liền bắt gặp một hình bóng cao gầy màu trắng đang đứng ở một đầu bàn, trên tay cầm đĩa thức ăn của cô. Một tiếng cạch nhẹ vang lên, cô ta đặt đĩa cá xuống bàn. “Rất khó ăn.” Giọng nói người phụ nữ trầm thấp dễ nghe: “Thịt chín quá, bỏ muối quá nhiều.” Nỗi bực tức tích tụ trong lòng mà Ji Yeon cố gắng đè nén bùng phát sau câu nói của người phụ nữ đó.
Cô nghiêm mặt đi đến bên người cô ta, kéo đĩa cá về phía mình. Sau đó, cô nói rành rọt từng từ một: “Tôi có mời cô ăn không?” Nói xong, Ji Yeon ngồi xuống ghế, cầm đôi đũa trầm mặc ăn đồ. Eun Jung không lên tiếng, cũng không nhúc nhích. Cô ta đứng yên tại chỗ, giống một cái cây yên tĩnh màu trắng. Bên ngoài cửa sổ mưa gió điên cuồng, trong nhà càng trở nên tĩnh mịch. Ngọn lửa trên bếp phát tiếng động nhẹ, cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Đột nhiên, thân hình người phụ nữ lay động, cô ta bước về phía cô. Ji Yeon vẫn cúi đầu, coi như Eun Jung không tồn tại. Khóe mắt cô nhìn thấy cô ta vắt một cái áo khoác lên thành chiếc ghế bên cạnh. Ji Yeon hơi ngạc nhiên nhưng vẫn không mở miệng. Lúc này, Eun Jung đã quay người, đi vòng qua bàn ăn tới bệ bếp. Ji Yeon lặng lẽ nhìn cô ta xắn tay áo, rửa sạch hai tay dưới vòi nước. Sau đó cô ta đứng trước cái thớt, bắt đầu thái thịt cá. Eun Jung thái thức ăn không hề phát ra tiếng động. Ji Yeon lờ mờ nhìn thấy cô ta xếp từng lát cá ngay ngắn đẹp đẽ vào đĩa. Cô ta tựa hồ trầm tư vài giây mới liên tục thả cá vào nồi, rồi nhanh chóng vớt ra ngoài. Động tác của cô ta rất tao nhã và thành thạo. Ji Yeon lại một lần nữa nhìn thấy bàn tay cô ta. Vừa rồi lúc Eun Jung đặt áo khoác xuống ghế, Ji Yeon đã chú ý, bàn tay trắng trẻo thon dài, không gầy trơ xương như Ji Eun mô tả. Cuối cùng, Eun Jung cũng dừng động tác. Cô ta cầm đĩa cá, nhìn chăm chú trong giây lát rồi quay người, đặt đĩa cá nóng hổi đến trước mặt Ji Yeon. “Đây mới là món cá thái lát trần.” Ji Yeon ngẩng đầu nhìn Eun Jung. Cô ta bận rộn một hồi, để làm món cá cho cô ăn, nhằm mục đích chứng minh xem ai nấu giỏi hơn? Eun Jung đứng rất gần. Ji Yeon nhìn thấy gương mặt cô ta. Lần này cô ta không đeo khẩu trang, mà đeo một cặp kính trông có vẻ phức tạp. Chiếc kính lớn che khuất nửa gương mặt cô ta, mắt kính phát ra ánh sáng màu đỏ mờ mờ. Kính nhìn ban đêm? Nhà Ham Eun Jung không có đèn pin, là bởi vì cô ta đeo kính nhìn ban đêm? Người phụ nữ để lộ sống mũi thẳng tắp, bờ môi mỏng hơi nhếch lên, đường nét gương mặt trông rất bình thường, cân đối, không phải ‘nhăn nheo chảy xệ’ như Ji Eun nhận xét. Ji Yeon vẫn không để ý đến Eun Jung, cô cúi đầu tiếp tục ăn cá của mình. Vài giây sau, cô thấy Eun Jung đứng thẳng người, cô ta chẳng nói một lời, quay người đi lên cầu thang. Thân hình màu trắng cao gầy nhanh chóng biến mất trong bóng tối. Tầng một chỉ còn lại một mình Ji Yeon. Sau đó, cô cầm cái áo khoác trên thành ghế, trông nó hơi quen mắt. Ji Yeon lập tức nhớ ra, đây chính là áo khoác Qri treo trên mắc áo hôm cô đến đây phỏng vấn. Lúc bấy giờ, chị ta còn rút điện thoại di động từ túi áo. Thì ra là vậy. Ji Yeon bất chợt nhớ đến câu nói của Qri. Chị ta nói tính cách của Ham Eun Jung tương đối lập dị nên chẳng có lấy một người bạn. Vì vậy, kỳ thực Ham Eun Jung gặp khó khăn và trở ngại trong việc giao tiếp với người khác? Nghĩ đến đây, nỗi bực tức trong lòng Ji Yeon tan biến. Cô lại cầm đũa, gắp miếng cá nhỏ nhất, ở dưới cùng trong đĩa do Eun Jung nấu. Sau đó, cô xê dịch miếng cá khác để xóa dấu vết. Thịt cá vừa vào miệng, Ji Yeon sửng sốt ngay tức thì. *** Ji Yeon bị đánh thức bởi tiếng va đập loảng xoảng. Cô từ ghế sofa ngồi dậy, ngẩng đầu quan sát, hóa ra gió lốc khiến hai cánh cửa sổ ở phía tây phòng khách đập thình thịch vào song cửa. Sắc trời vẫn tối mịt, tiếng mưa dường như nhỏ hơn một chút, nhưng gió càng lớn hơn, thổi ù ù giống tiếng dã thú gầm gào bên ngoài ngôi nhà. Ji Yeon sợ bị vỡ kính, lập tức đứng dậy đi về bên đó. Lúc cô đến gần cửa sổ, trên cầu thang xuất hiện một bóng người. Eun Jung đang từ từ đi xuống tầng một. Có lẽ cô ta cũng nghe thấy tiếng động vừa rồi. Gương mặt cô ta chìm trong bóng tối nên Ji Yeon không nhìn rõ, chỉ có đôi mắt của cô ta lập lòe ánh sáng màu đỏ.
|