Nữ Thần Thám Đáng Yêu Của Tôi
|
|
[u]Chương 8
Buổi sáng ngày đông, bầu trời ảm đạm hiền hòa. Rừng cây một màu xanh mướt, sừng sững trong không gian rộng lớn, dãy núi tĩnh mịch giá lạnh. Ngôi biệt thự vẫn không một bóng người. Ji Yeon đi cầu thang lên tầng hai, gặp cánh cửa sắt khép hờ. Lần đầu tiên đặt chân vào ‘lãnh địa’ của Ham Eun Jung, cô vô thức đi rón rén. “Ham Eun Jung! Ham Eun Jung!” Không có tiếng trả lời. Ji Yeon đi tới cửa căn phòng thứ nhất liền dừng bước. Cửa phòng mở toang, bên trong tối mờ mờ. Trên mặt bàn cạnh cửa sổ xếp đầy tài liệu, còn vứt mấy quyển sách, trông rất bừa bộn. Cạnh chiếc bàn là ghế sofa cỡ lớn, trên sofa có một tấm thảm. Bàn uống trà đặt cốc trà sứ men xanh, nước trà vẫn còn một nửa. Trên bức tường đối diện ghế sofa treo một tấm bảng màu trắng. Tấm bảng dính đầy ảnh chụp, và chi chít dòng chữ viết tay bằng bút dạ màu đen. Ji Yeon đi đến trước tấm bảng trắng, lặng lẽ quan sát. Trên bảng có tổng cộng chín tấm ảnh, là ảnh chụp những đứa trẻ bị mất tích. Chúng đều là trẻ em xuất thân từ nông thôn, có gương mặt ngây thơ thật thà. Bên dưới ba tấm ảnh ghi chú địa điểm, lần lượt là ‘chợ ở phía nam thành phố’, ‘nhà ga’, ‘khu bán vật liệu xây dựng’. Ji Yeon từng nghe Jun Hyung nói, đây là địa điểm đã xác định có trẻ em mất tích. Bởi vì trước khi mất tích, chúng từng nói với người nhà và bạn bè chúng sẽ đi tới nơi này. Những đứa trẻ còn lại đều không rõ mất tích ở đâu. Bên dưới tấm bảng xuất hiện một loạt địa danh như chợ nằm ở phía đông thành phố, bến xe, chợ nông sản... Ji Yeon ngẫm nghĩ, liền hiểu ra vấn đề. Những địa danh này đều có đặc điểm chung, là nơi đông người qua lại. Ngoài ra, quán internet, tiệm chơi game, phòng chiếu phim là nơi bọn trẻ thích đi. Do đó có khả năng là nơi tội phạm thường xuất hiện. Tuy nhiên, những địa điểm nói trên phân tán khắp cả thành phố, muốn tìm ra tội phạm, chỉ e là mò kim đáy bể. Ji Yeon lại đưa mắt xuống dưới. Chữ viết rất hỗn loạn, tiếng Hàn pha lẫn tiếng Anh, có từ đơn chỉ viết một nửa, Ji Yeon nhìn toét mắt vẫn không hiểu nghĩa. Thậm chí ở góc bảng còn vẽ một con rùa nhỏ. Tuy chỉ vài nét bút đơn giản nhưng trông rất sinh động. Lúc phân tích vụ án, Ham đại thần thích vẽ rùa để tăng thêm cảm hứng? Khóe miệng Ji Yeon cong lên. Nhưng giữa những dòng chữ hỗn độn xuất hiện mấy từ viết rất rõ ràng, hơn nữa còn lặp đi lặp lại vài lần. ‘Không có nhân chứng.’ Không có nhân chứng? Đây là điều kiện bất lợi mà ai cũng biết, tại sao cô ta lại nhấn mạnh điều này? Ji Yeon nghĩ mãi không ra. Nhưng cô vẫn rút điện thoại, nhắn tin cho Jun Hyung: “Kp: Không có nhân chứng.” Tối qua sau khi quyết định, Ji Yeon lập tức thông báo cho Jun Hyung. Jun Hyung đến nhà cô ngay, anh nói với cô: “Anh muốn ‘học trộm’ bản lĩnh của cô ta.” Ji Yeon không khỏi bất ngờ: “Học trộm kiểu gì?” “Em hãy ghi lại toàn bộ từng câu nói, từng lời phân tích, quan điểm, lý luận về vụ án và tinh túy trong tư tưởng của cô ta rồi báo cho anh biết.” Jun Hyung giải thích: “Đây không coi là hành vi xâm phạm quyền lợi của người khác. Tóm lại em biết gì anh biết nấy.” Ji Yeon đáp: “Em không hiểu về tâm lý tội phạm, nhưng em sẽ cố gắng.” Vì vậy bây giờ, khi phát hiện ra keypoint (*) đầu tiên, Ji Yeon liền gửi tin nhắn cho anh. (*) Keypoint = Điểm quan trọng. Jun Hyung nhanh chóng nhắn lại: “???” Ji Yeon mỉm cười, cô vừa cất máy di động liền nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài truyền tới. Eun Jung khoác áo ngủ màu trắng, chậm rãi đi vào phòng. Cảnh gặp gỡ không giống sự tưởng tượng của Ji Yeon. Hôm qua cô ta rất ngạo mạn, tự phụ, ăn nói độc địa. Hơn nữa, cô ta thể hiện là một người có EQ thấp, hoàn toàn không nghĩ đến cảm nhận của người khác. Có điều lúc đó cô ta mặc comple chỉnh tề, tỏa ra khí chất xuất sắc và cao quý khác người thường. Nhưng vào thời khắc này, cũng vẫn là gương mặt trắng trẻo, đôi mắt đen nhánh, mũi cao và bờ môi mỏng đó, nhưng sắc mặt cô ta không được tốt, có vẻ thờ ơ, trông cô ta hình như không vui lắm.
Hơn nữa, cô ta còn đi chân đất trong nhà. Lúc Eun Jung đi qua Ji Yeon, cô ta ngoảnh đầu nhìn cô. Ji Yeon tưởng cô ta sẽ nói câu gì đó, nào ngờ cô ta cứ như không thấy cô, điềm nhiên đi về phía trước. Đến bên bàn nước, cô ta cầm tách trà rồi quay người đi ra ngoài. Ji Yeon cũng không sốt ruột, việc gì cô phải chủ động trò chuyện với cô ta? Hai người một trước một sau xuống dưới tầng một. Eun Jung đi vào nhà bếp, cúi người lấy một hộp sữa từ tủ lạnh bỏ vào lò vi sóng. Tiếp theo, cô ta bỏ mấy lát bánh mì vào lò nướng và ném một lọ mứt hoa quả lên bàn. Sau đó, cô ta ngồi xuống trước bàn ăn, nhìn chằm chằm mặt bàn. Ji Yeon đứng ở cửa nhà bếp chờ đợi. Lúc cô tưởng Eun Jung sẽ nói chuyện công việc, cô ta đột nhiên đặt hai tay lên bàn, nằm bò xuống mặt bàn. Đến khi lò vi sóng ‘ding’ một tiếng, Eun Jung mới ngẩng đầu và đứng dậy, lấy đồ ăn, bắt đầu ăn sáng với sắc mặt vô cảm. (Giống rôbôt =)))) “Tối qua unnie ngủ muộn à?” Ji Yeon hỏi. “Ừ.” Eun Jung thốt một tiếng, giọng nói trầm thấp khàn khàn. Một lúc sau, Eun Jung bỗng dưng ngẩng đầu nhìn cô. Ánh mắt cô ta khôi phục sự sắc bén: “Cô nên thay đổi phong cách mặc đồ.” Ji Yeon cúi xuống ngắm bộ váy công sở màu đen trên người mình, lặng lẽ gật đầu. Cũng chỉ vì phối hợp với phong cách mặc đồ của cô ta, cô mới cố tình khoác bộ đồ nghiêm chỉnh từng diện trong buổi phỏng vấn thử việc. Eun Jung nhìn cô chăm chú, ánh mắt cô ta rất tập trung. Ji Yeon bị ‘chiếu tướng’ hồi lâu nên không mấy tự nhiên. Eun Jung lắc đầu: “Không bắt mắt như mấy ngày trước, tốt nhất cô nên đổi lại phong cách đó.” Ji Yeon nhìn Eun Jung bằng ánh mắt ngạc nhiên, nhưng cô ta tiếp tục ăn đồ, không để ý đến cô. Phụ nữ đều thích nghe người khác khen ngợi hình thức bề ngoài. Đặc biệt, câu nói đó thốt ra từ miệng Ham Eun Jung. Ji Yeon hiếm có dịp mỉm cười với Eun Jung: “Được.” Sau khi ăn xong, Eun Jung đứng dậy. Tuy vẫn mặc áo ngủ và đi chân đất, nhưng thần sắc cô ta đã khôi phục hoàn toàn vẻ cao ngạo thường lệ. “Cô trợ lý nghiệp dư, xin hãy sắp xếp tài liệu ở tầng trên, sau đó cầm ra xe ô tô đợi tôi.” Trên đường cái gần ngôi biệt thự đỗ một chiếc xe cảnh sát. Người tài xế đã đến một lúc. Ji Yeon ngồi ở ghế sau xem tài liệu vài phút mới thấy Eun Jung từ con đường nhỏ đi ra. Cô ta mặc bộ comple nghiêm chỉnh, bên ngoài là áo khoác đen dài, càng tôn thêm nước da trắng của cô ta. Cổ cô ta quấn khăn màu cà phê, trên mặt còn đeo khẩu trang cỡ lớn, chỉ để lộ đôi mắt đen dài. Eun Jung ngồi vào ghế sau ô tô cạnh Ji Yeon. Lúc này, cô ta mới tháo khẩu trang, ném sang một bên, bình thản cất lời: “Có thể xuất phát rồi.” “Tại sao unnie đeo khẩu trang?” Ji Yeon hiếu kỳ. Eun Jung nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ: “Cô không cảm thấy lạnh sao?” Ji Yeon: “... Tôi không cảm thấy.” Mặc dù nói vậy nhưng cô biết nhiều người miền bắc không thích ứng với mùa đông của phương nam. Eun Jung trưởng thành ở nước ngoài, có lẽ do không hợp thủy thổ nên cô ta mới đeo khẩu trang. Chỉ là cô ta thích làm theo ý mình, trong khi người miền nam không có thói quen đeo khẩu trang, thảo nào cô ta bị thiên hạ gọi là ‘quái nhân’.
|
Tiếp.
Ô tô đi một đoạn, rời khỏi nội thành, lên đường quốc lộ. “Chúng ta đi đâu vậy?” Ji Yeon hỏi. Eun Jung tựa vào thành ghế, dáng vẻ rất thư thái. Thân hình của cô ta chiếm nửa không gian. Ji Yeon chỉ còn lại góc nhỏ. Vậy mà cô ta cũng chẳng bận tâm, bàn tay đặt trên đầu gối gõ nhẹ, cô ta cất giọng lười nhác: “Đi lấy địa chỉ của hắn.” “Hắn? Hắn là ai?” Khóe miệng EunJung ẩn hiện ý cười: “Đương nhiên là tên tội phạm của chúng ta.” Xe cảnh sát chạy nhanh trên đường quốc lộ. Hàng cây hai bên đường tiêu điều trong sắc trời mùa đông ảm đạm. Ji Yeon nhìn gương mặt nghiêng thản nhiên của Eun Jung, hỏi tiếp: “Ý unnie là... tội phạm chỉ có một tên? Hơn nữa còn là người bản xứ?” Trước đó, Eun Jung nghi ngờ tội phạm là một nhóm chuyên bắt cóc trẻ em, hoặc đám giang hồ từ tỉnh ngoài đến đây gây án. Nhưng theo cách nói của Eun Jung, cô ta đã phủ nhận hai khả năng này. Eun Jung liếc cô: “Cô cũng không đến nỗi ngốc nghếch. Nạn nhân của mười vụ án có đặc điểm tương đồng, khoảng thời gian giữa hai vụ án có trật tự, thủ pháp gây án như nhau, tội phạm có trình độ ổn định và không bao giờ sẩy tay. Đây rõ ràng là đặc điểm của cá nhân, do đó chỉ có thể là một người.” Ji Yeon chau mày trầm tư suy nghĩ. Một lúc sau, cô rút điện thoại gửi tin nhắn. Eun Jung không hề nhìn cô, lãnh đạm hỏi một câu: “Cô lại báo cáo cho bạn trai cô đấy à?” Ji Yeon đờ người, ngẩng đầu nhìn cô ta: “Anh ấy không phải bạn trai tôi.” Eun Jung không đáp lời, cô ta tựa người vào thành ghế phía sau nhắm mắt nghỉ ngơi. Ji Yeon hỏi: “Unnie để bụng chuyện tôi báo cáo không?” “Tại sao tôi phải để bụng việc làm vô vị đó?” *** Xe cảnh sát dừng lại ở một làng quê. Hai bên đường quốc lộ đều là nhà cửa. Có tòa nhà bốn năm tầng, nhưng cũng có ngôi nhà gỗ thấp cũ kỹ. Eun Jung và Ji Yeon đi đến một ngôi nhà gỗ tương đối lụp xụp. Đây là nhà của Lee Hong Chun, cậu bé đầu tiên bị mất tích, địa điểm mất tích không rõ. Eun Jung chỉ nói với Ji Yeon, mục đích đến đây là để tìm ra địa điểm nạn nhân mất tích chính xác, nhưng cô ta không cho biết lý do. Ji Yeon tiến lên gõ cửa với tâm trạng đầy nghi hoặc. Trong căn nhà cũ kỹ tăm tối chỉ có ba gian phòng, đồ đạc hết sức đơn giản. Sắc mặt bố mẹ Hong Chun hốc hác tiều tụy. Theo lời khai trước đó, Hong Chun sáng sớm rời khỏi nhà, khoảng tám giờ đến thành phố Chuncheon. Cậu bé vừa tròn mười lăm tuổi, là học sinh năm thứ ba trung học cơ sở. Cậu bé tới nhà cô ruột ở Chuncheon, ở nhà cô khoảng nửa tháng để tham gia lớp học thêm. Nhiều tiếng đồng hồ sau, người cô vẫn không thấy Hong Chun nên gọi điện về nhà cậu bé, mới biết cậu bé mất tích. Sau một hồi hỏi tỉ mỉ bố mẹ cậu bé, Eun Jung vẫn không tìm ra manh mối mới, cậu bé không nói cho bất cứ ai biết, cậu sẽ đi đâu. Đến buổi trưa, sau khi an ủi bố mẹ Hong Chun, Ji Yeon đi vào phòng ngủ của cậu bé. Cô thấy Eun Jung đứng giữa phòng, quan sát đồng đồ lặt vặt bày đầy giường, thần sắc của cô ta rất tập trung. Ji Yeon đi vào bên trong. Trên giường đều là đồ chơi ưa thích của trẻ em như mặt nạ, con quay, thẻ chơi game và một máy chơi game đơn giản. Dưới gầm giường có một số lon bia rỗng, có lẽ cậu bé nhặt về để bán kiếm tiền. Bây giờ cậu bé mất tích, những thứ này lại trở thành vật kỷ niệm của bố mẹ. Ji Yeon hỏi: “Unnie có phát hiện mới không?” Eun Jung tiếp tục trầm tư, tựa hồ không nghe thấy. Vài giây sau, cô ta mới từ từ ngoảnh đầu, nhìn Ji Yeon bằng ánh mắt thờ ơ: “Ra ngoài.” Ji Yeon lập tức quay người rời đi. Nhưng đến cửa phòng, cô lại nghe cô ta nói tiếp: “Cô cũng đi tìm. Đầu óc cô không phải để trưng bày. Tôi cần bất cứ tin tức nào liên quan đến Lee Hong Chun. Trong ngôi nhà này chắc chắn có manh mối liên quan đến việc thằng bé đi đâu hôm bị mất tích.” Bây giờ Ji Yeon đã quen với cách nói chuyện của cô ta. Cô không tức giận, cũng chẳng thèm bận tâm. Cô đi một vòng quanh sân, dừng bước trước chuồng nuôi gia cầm ở sau ngôi nhà.
Ji Yeon tiến lại gần, trong chuồng có mấy chục con gà. Cô đoán đây là một trong những nguồn thu nhập của gia đình. Trên cái tủ bên cạnh chuồng gà còn có một khay trứng gà. Ji Yeon ngẩn ra vài giây rồi đi tìm mẹ Hong Chun. Một lúc sau, Ji Yeon lại quay về phòng ngủ của Hong Chun lần nữa. “Tôi có một số phát hiện, nhưng chưa chắc đã có tác dụng.” Ji Yeon lên tiếng. Eun Jung không nhìn cô, sắc mặt vẫn vô cảm như thường lệ: “Cô nói đi.” Ji Yeon liếc qua gương mặt nghiêng xinh đẹp của cô ta. Nghĩ đến việc trước mặt mình là chuyên gia nổi tiếng thế giới, cô cảm thấy một khi nói ra thế nào cũng bị cô ta chê cười. Ji Yeon dè dặt mở miệng: “Thành tích học tập của Lee Hong Chun thuộc loại trung bình, thỉnh thoảng còn không đạt yêu cầu. Cậu ta có quan hệ tốt với bạn học, rất thích chơi game. Nhưng do nhà nghèo nên cậu ta thường chỉ lượn lờ ở quán net hoặc tiệm chơi game...” Lúc Ji Yeon nói chuyện, Eun Jung vẫn cứ trầm tư, chẳng biết cô ta có nghe thấy lời cô nói hay không. Ji Yeon tiếp tục lên tiếng: “Hôm Lee Hong Chun mất tích, cậu bé mang một giỏ trứng gà cho người cô ruột...” “Dừng lại!” Eun Jung đột nhiên cắt ngang lời Ji Yeon, nhìn cô bằng ánh mắt sáng ngời và sắc bén: “Sao cô biết chuyện đó?” Ji Yeon đáp: “Tại vì sau nhà có chuồng gà. Tôi nghĩ nếu bố mẹ cậu bé để cậu bé đến nhà cô sống một thời gian, thế nào nào cũng gửi chút quà, ví dụ trứng gà ta chẳng hạn. Tôi đã đi hỏi mẹ Hong Chun, hôm đó đúng là cậu ta cầm đi một giỏ trứng. Trước đây cậu bé cũng thường mang trứng gà cho cô ruột. Tuy nhiên, những điều này chắc vô dụng, tôi không tìm ra manh mối khác...” Ji Yeon dừng lại ở đây, bởi Eun Jung đột nhiên tiến lên một bước, cúi người ôm cô vào lòng. Buổi trưa ánh nắng ấm áp, căn phòng tĩnh mịch. Toàn thân Ji Yeon cứng đờ, Eun Jung nhanh chóng buông người cô, nhưng đôi mắt trong suốt của cô ta vẫn nhìn cô chăm chú, đáy mắt ẩn hiện ý cười vô cùng ôn hòa. “Sao em nghĩ ra điều này? Mang trứng gà cho cô ruột? Em đúng là thiên tài.” Ji Yeon: “Đây là đối nhân xử thế cơ bản...” Eun Jung mỉm cười: “Lee Qri nói em là người có tri thức, hiểu lý lẽ, sẽ bổ sung cho tôi. Hừm, cậu ta cũng có lúc đoán bừa mà lại đúng.” Ji Yeon: “...” Eun Jung mở điện thoại di động, chỉ vào một điểm trên bản đồ thành phố: “Lee Hong Chun mất tích ở nơi này.” Ji Yeon xem kỹ, đó là một chợ nông sản. Cô hỏi: “Tại sao?” Thái độ của Eun Jung lúc này đặc biệt hòa nhã, cô ta mỉm cười: “Come on! Thằng bé xách một giỏ trứng gà, đi đâu cũng không tiện. Tại sao nó không đến nhà cô ruột ngay? Lẽ nào nó cầm cả giỏ trứng gà đi chơi hoặc đi tiệm game? Em đã từng thấy một người nào như vậy chưa? Thằng bé rất thích chơi game, lại không có tiền. Do đó khả năng lớn nhất là hôm đó nó lén lút mang trứng gà đi bán. Nó cũng thường đem trứng gà tới nhà cô ruột nên bán một hai lần sẽ không bị phát hiện. Ở gần chợ nông sản có tiệm chơi game, hơn nữa cũng cách nhà cô ruột không xa.” Ji Yeon nghe xong, gật đầu: “Nhưng việc chúng ta tìm ra địa điểm Lee Hong Chun mất tích có tác dụng gì?” Ý cười trên khóe miệng Eun Jung càng sâu hơn. Hai người trở về xe ô tô, lên đường quay về Chuncheon. Eun Jung cầm laptop, cúi đầu viết lách. Ji Yeon chống cằm nhìn cô ta, đồng thời gửi tin nhắn thứ ba cho Jun Hyung. Một lúc sau, Eun Jung quẳng laptop vào lòng cô: “Gọi điện thoại cho cậu ta.” Ji Yeon cầm laptop, đọc lướt qua nội dung. Cô giật mình khi thấy hàng chữ: “Nam giới, hai mươi lăm đến ba mươi tuổi, người bản xứ, dáng người hơi gầy, ngoại hình bình thường; Sống trong phạm vi cách chợ nông sản ba cây số, địa điểm làm việc cũng ở khu vực gần đó; Không có xe hơi;Đối tượng có khả năng giao tiếp tốt, biết cách ăn nói, thường xuyên ra vào tiệm chơi game, hoặc phòng chiếu phim...” Ji Yeon quay sang nhìn Eun Jung: “Những điều này... tại sao? Tại sao tội phạm lại sống gần địa điểm nạn nhân đầu tiên mất tích? Tại sao hắn từ hai mươi lăm đến ba mươi tuổi?” Eun Jung gối hai tay ra sau gáy: “Sáng nay em đã xem tấm bảng trắng của tôi? Nguyên nhân đều ở trên đó.” Ji Yeon nỗ lực hồi tưởng, trong khi Eun Jung giở tấm bản đồ trên điện thoại, chỉ tay vào một điểm: “Báo với bọn họ, lập tức tìm kiếm ở rừng cây phía đông chợ nông sản. Một khi có phát hiện hãy gọi điện cho chúng ta ngay.” Ji Yeon giật mình: “Phát hiện gì cơ?” Eun Jung liếc cô một cái: “Em đã nghĩ đến rồi, tại sao còn hỏi tôi?” Ji Yeon biến sắc mặt. Eun Jung mỉm cười, nụ cười của cô ta sáng chói, ánh mắt lấp lánh, giọng nói trầm ấm dễ nghe vô cùng: “Cô trợ lý thân yêu, tôi đã từng nói với em, tôi chỉ bắt tội phạm hung ác nhất. Tội phạm bắt cóc buôn người đã lỗi thời. Kẻ giết người hàng loạt mới là khẩu vị của tôi.”
|
[u]Chương 9
Vùng núi yên tĩnh, xe cảnh sát lao nhanh trên đường quốc lộ, phát ra tiếng máy nổ rì rì đơn điệu. Eun Jung vừa dứt lời, trong xe trở nên vô cùng yên tĩnh. Ji Yeon cảm thấy tức ngực, ánh mắt cô dừng lại ở lớp vải bọc màu xanh lam trên ghế trước, cô nhất thời im lặng. Người cảnh sát lái xe nhiều tuổi trầm mặc từ đầu đến cuối ở phía trước đột nhiên mở miệng: “Giáo sư Ham, ý của cô là... những đứa trẻ đó đã bị giết chết?” Ý cười trên mặt Eun Jung lập tức tan biến: “Đúng.” Cảnh vật ngoài cửa sổ vẫn vun vút trôi qua không ngừng nghỉ. Ji Yeon hỏi: “Cho dù chỉ là một người gây án, cũng có khả năng bắt cóc buôn bán trẻ em. Tại sao unnie lại cho rằng là kẻ giết người hàng loạt?” Gương mặt xinh đẹp của Eun Jung không một chút biểu cảm. Đáy mắt cô ta từ từ hiện lên tia nghiêm nghị. “Bởi vì tôi hiểu bọn chúng.” Ji Yeon im lặng vài giây rồi bắt đầu gọi điện thoại. Mặc dù trong lòng vô cùng nghi hoặc nhưng sự việc cấp bách, cô chỉ còn cách chuyển suy đoán của Eun Jung cho cảnh sát. Ở đầu kia điện thoại, Jun Hyung và các cảnh sát hình sự trong phòng vô cùng chấn động. Ngữ khí của Jun Hyung trở nên nghiêm túc: “Tại sao? Cô ta rút ra kết luận này từ đâu?” Ji Yeon nói: “Anh đợi một lát.” Cô buông điện thoại di động, quay sang Eun Jung: “Họ muốn biết nguyên nhân.” Eun Jung tựa đầu vào thành ghế phía sau, nhắm mắt: “Khi nào về, tôi sẽ báo cáo giản lược. Bây giờ em hãy bảo bọn họ đi tìm thi thể nạn nhân trước.” Nghe đến từ ‘thi thể’, Ji Yeon giật mình. Sau khi cô chuyển lời của Eun Jung, đám cảnh sát hình sự ở đầu kia điện thoại vẫn chưa hết kinh ngạc. Đội cảnh sát hình sự trong nước không có chức vụ chuyên gia tâm lý tội phạm nên bọn họ không hiểu ‘báo cáo giản lược’ của Eun Jung là khái niệm như thế nào. Jun Hyung lên tiếng: “Ji Yeon, sự việc này quá nghiêm trọng. Mọi người đều chờ đợi, Cục trưởng cũng vừa đến đây. Em hãy bảo giáo sư Ham nói rõ với bọn anh.” Ji Yeon lại quay sang Eun Jung: “Unnie có thể tiến hành ‘báo cáo giản lược’ qua điện thoại với họ không?” Eun Jung mở mắt, lặng lẽ nhìn cô: “Lần báo cáo giản lược gần đây nhất của tôi, là ở phòng hội nghị trung tâm chi nhánh Berkeley của đại học Maryland. Bây giờ em bảo tôi...” Cô ta đưa mắt ra ngoài cửa sổ: “Tiến hành báo cáo giản lược tại trạm thu phí thôn Chunchan, huyện Chunsan trên đường quốc lộ 108?” Ji Yeon hơi buồn cười, nhưng cô vẫn nghiêm túc trả lời: “Thế thì sao? Một khi lý luận của unnie đúng đắn, unnie đứng ở đâu cũng sẽ khiến thiên hạ giác ngộ?” Eun Jung trực tiếp lấy khẩu trang đeo lên miệng, xem ra không để tâm đến ý kiến của cô. Ji Yeon nhìn đồng hồ, còn hơn một tiếng đồng hồ mới về đến Chuncheon. Cô không thể nói thẳng vào mặt những người cảnh sát, rằng Eun Jung không muốn giải thích. Thế là cô cân nhắc từ ngữ, nói với Jun Hyung: “Chuyện là như vậy, giáo sư Ham đang chuẩn bị nội dung báo cáo, có một số chứng cứ cần bổ sung nên bây giờ không rảnh rỗi. Lát nữa tới Chuncheon, giáo sư sẽ lập tức giải thích với mọi người, nội dung báo cáo giản lược hoàn chỉnh hơn...” Cô đang nói chuyện điện thoại, Eun Jung ngồi bên cạnh đột nhiên mở miệng. Giọng nói trầm thấp của cô ta vui vẻ như tiếng ngâm nga: “Trợ lý đều là kẻ lừa đảo...” Ji Yeon còn chưa cúp điện thoại, cô buột miệng mà không hề nghĩ ngợi: “Unnie câm mồm ngay!”
Xe ô tô về đến Cục Cảnh sát vào lúc chạng vạng tối. Từ xa, Ji Yeon đã nhìn thấy Jun Hyung và mấy người cảnh sát đứng dưới tòa nhà chờ đợi. Ánh mắt cô bất giác di chuyển lên tầng ba, tới một căn phòng bật đèn sáng trưng. Đó là phòng hội nghị lớn của đội cảnh sát hình sự. Vừa rồi Jun Hyung thông báo qua điện thoại, Eun Jung sẽ tiến hành báo cáo ở nơi đó. Lần cô bị đưa đến phòng hội nghị trước đó, là năm cô sáu tuổi. Ji Yeon đang chìm trong suy tư, bên tai cô bất thình lình vang lên giọng nói trầm ấm đầy từ tính: “Khóe miệng xị xuống, gương mặt hơi nghiêng xuống dưới, mí mắt trên cụp xuống... Phải chăng tôi vừa nhìn thấy biểu hiện đau khổ điển hình được che giấu dưới biểu hiện bình tĩnh của em?” Ji Yeon không ngờ Eun Jung nhạy bén đến mức đó, bởi sắc mặt cô rõ ràng bình thản như lời cô ta nói. Eun Jung nhìn cô chăm chú. Đáy mắt cô ta vụt qua một tia sáng tỏ vấn đề: “Ừm... Xem ra phán đoán lần trước của tôi tồn tại sai lệch. Nỗi bi thương trong lòng em có liên quan đến bố em.” Ji Yeon nói: “Unnie lầm to! Vừa rồi tôi cảm thấy đau khổ, là bởi vì unnie sắp tiến hành báo cáo giản lược với đội cảnh sát hình sự.” Đôi mắt dài của Eun Jung nheo nheo. Cô ta cúi thấp người, bằng chiều cao của Ji Yeon, rồi nhìn thẳng vào mắt cô: “Cô trợ lý, em uống nhầm thuốc đấy à?” Ji Yeon lập tức lùi lại phía sau một bước, nới rộng khoảng cách với cô ta: “Chính vì là trợ lý của unnie, tôi rất thành khẩn khuyên unnie một câu, bên trong đều là cảnh sát hình sự trung thành và kính nghiệp. Có lẽ bọn họ không lợi hại bằng unnie trong lĩnh vực điều tra vụ án, nhưng lát nữa tiến hành báo cáo, tôi mong unnie đừng chế giễu bọn họ. Nếu bọn họ đưa ra thắc mắc, unnie hãy kiên nhẫn trả lời.” Sở dĩ Ji Yeon nói câu này, bởi vì Eun Jung hễ mở miệng, câu nào cũng có thể khiến người đối diện tức chết. Hơn nữa thái độ trước đó của cô ta với cảnh sát không mấy hòa nhã thân thiện. Nào ngờ Eun Jung đứng thẳng người, nhìn cô bằng ánh mắt ngạo mạn: “Sợi dây thần kinh nào trên bộ não của em nảy ra ý nghĩ kỳ lạ này?” Ji Yeon ngẩn người, nghe cô ta nói tiếp: “Từ trước đến nay tôi chế giễu người khác, không phải vì khoảng cách IQ hay ỷ vào ưu thế chuyên ngành. Tính chất công việc của người cảnh sát hình sự và tôi hoàn toàn khác nhau. Tại sao tôi phải chế giễu bọn họ vì bọn họ không hiểu tâm lý tội phạm?” Nói xong, Eun Jung điềm nhiên quay người, sải bước dài đi về phía trước. Sắc trời tối mịt rất nhanh. Phòng hội nghị đèn sáng như ban ngày, những người cảnh sát hình sự ngồi vây quanh một chiếc bàn tròn, lãnh đạo Cục cũng ngồi lẫn cùng bọn họ, bầu không khí nặng nề và căng thẳng. Không một lời thừa thãi, sau câu giới thiệu đơn giản của Jun Hyung, Eun Jung được mời lên bục phát biểu. Ji Yeon tìm một cái ghế ở góc phòng ngồi xuống. Dưới ánh đèn tuýp, bộ comple nữ đường may thẳng tắp màu đen càng tôn thêm thân hình cao gầy và gương mặt trắng trẻo tuyệt mỹ của Eun Jung. Sắc mặt cô ta không một chút biểu cảm, ánh mắt lãnh đạm lướt qua mọi người. Tất cả những điều này khiến cô ta tỏa ra khí chất không dễ tiếp cận, hoàn toàn khác người phụ nữ mỉm cười ôn hòa từng ôm Ji Yeon vào lòng và người phụ nữ ngạo mạn độc mồm độc miệng trước đó. Eun Jung bây giờ càng nghiêm túc và lạnh lùng hơn. Trong không khí trầm mặc, Eun Jung từ tốn mở miệng: “Chúng ta cần tìm một người đàn ông bản xứ từ hai mươi lăm đến ba mươi tuổi, diện mạo bình thường, chiều cao trung bình, dáng người hơi gầy, thường xuyên ra vào khu vực xảy ra các vụ án. Rất có khả năng hắn là nhân viên ở đó. Đây là một nguyên nhân khiến hắn không thu hút sự chú ý của người khác. Hắn tương đối thông minh, cũng rất cẩn thận. Trước khi gây án, hắn sẽ thận trọng quan sát. Hắn có sở thích riêng về nạn nhân. Đối tượng hắn lựa chọn đều là các cậu bé nông thôn vào thành phố làm thuê, bỏ học hoặc thích chơi bời. Những đứa trẻ này không có nhiều kinh nghiệm sống, cũng không đề phòng người lạ như các bé gái, thể lực không bằng đàn ông trưởng thành, nên dễ bị dụ dỗ khống chế.
|
Tiếp.
Đa phần địa điểm gây án đều nằm ở khu vực đông người qua lại, vì vậy tội phạm không thể dùng bạo lực bắt nạn nhân, mà hắn thông qua dụ dỗ bằng lời nói. Hắn rất có năng lực giao tiếp. Đầu tiên, hắn sẽ tiếp xúc trò chuyện với nạn nhân, giành được sự tín nhiệm ban đầu. Tiếp theo, hắn sẽ lấy một số lý do như mời ăn uống, giới thiệu công việc... dụ đối phương đến địa điểm hắn đã nhắm trước, sau đó sát hại nạn nhân. Trong cả quá trình gây án, tội phạm không sử dụng xe hơi, bởi vì xe hơi dễ thu hút sự chú ý. Hơn nữa hắn cũng không có xe hơi. Hắn sống một mình. Điều kiện kinh tế của hắn không đủ để mua nhà, mà hắn thuê nhà ở gần chợ nông sản, hoặc là căn hộ do bố mẹ để lại, vị trí tương đối hẻo lánh. Nhà hắn rất có khả năng là địa điểm gây án. Trên đây là chân dung sơ bộ của tội phạm. Sau khi tìm ra thi thể, tôi sẽ phác họa hoàn chỉnh chân dung tội phạm.” Eun Jung phát biểu xong, cả căn phòng im lặng như tờ. Cách đám đông, Ji Yeon nhìn Eun Jung từ phía xa xa. Cô trầm tư suy nghĩ, mô tả của cô ta đúng là khiến bộ não của cô dần hiện lên hình ảnh một người đàn ông. Hắn tựa hồ là một người dân bình thường nhất trong thành phố này. Nhưng cuộc sống và phương thức phạm tội của hắn được Eun Jung phác họa hết sức sống động. Lúc này, Eun Jung lại nói: “Các anh có thể đưa ra câu hỏi.” Bên ngoài cửa sổ bầu trời tối đen. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Jun Hyung là người mở miệng trước tiên: “Giáo sư Ham, tại sao tội phạm có độ tuổi từ hai mươi lăm đến ba mươi?” “Tuổi tác của hắn không thể quá nhỏ. Quá nhỏ sẽ không có điều kiện kinh tế và căn hộ độc lập, khó thực hiện hành động dụ dỗ và giết người. Hắn cũng không quá lớn tuổi. Hai người đàn ông cách biệt tuổi tác quá lớn đi cùng nhau, ít nhiều cũng thu hút sự chú ý. Ngoài ra, hắn là một tên tâm lý biến thái. Tâm lý biến thái thường manh nha từ thời thanh xuân. Biến thái đến mức độ giết người, thông thường cần thời gian ủ bệnh từ mười năm trở lên.” Eun Jung trả lời rất nhanh. Jun Hyung ngẫm nghĩ, lại hỏi: “Tại sao hắn sống gần chợ nông sản, cũng là địa điểm nạn nhân đầu tiên mất tích?” Eun Jung liếc anh: “Tội phạm đúng là thông minh và to gan hơn người bình thường, nhưng hắn cũng chỉ có thế mà thôi. Từ việc hắn lựa chọn nạn nhân thanh thiếu niên yếu ớt, đến thủ đoạn gây án đơn điệu, có thể thấy, với tư chất có hạn của hắn, ở lần đầu tiên gây án, hắn tuyệt đối không dám đi xa nhà vài cây số mà hắn không quen thuộc. Hắn cũng không chắc chắn có thể thuyết phục nạn nhân cùng hắn đi tới địa điểm xa xôi.” Mọi người đều gật gù. Ban đầu nghe kết luận của Eun Jung, ai nấy đều cảm thấy không thể tin nổi. Nhưng nghe sự phân tích của cô ta, bọn họ phát giác tất cả đều hết sức đơn giản. Có tiền lệ Jun Hyung, những người khác lần lượt mở miệng, đưa ra nghi vấn trong lòng. Sắc mặt Eun Jung lãnh đạm, không hẳn nhiệt tình. Nhưng đúng như cô ta nói, cô ta không chế nhạo mỉa mai. Câu trả lời của cô ta tuy ngắn gọn nhưng cũng rất rõ ràng. Cuối cùng, mọi người đã hỏi tương đối, Jun Hyung đột nhiên mở miệng: “Giáo sư Ham, tại sao cô nói sau khi tìm thấy thi thể nạn nhân, cô có thể phác họa hoàn chỉnh chân dung tội phạm?” Phòng hội nghị lại rơi vào trạng thái tĩnh lặng. Eun Jung đứng dưới ánh đèn sáng. Ánh mắt cô ta lướt qua mọi người, đôi mắt dài trong suốt của cô ta cuối cùng cũng vụt qua ý cười kiêu ngạo: “Bởi vì mọi tiếng nói từ nội tâm của hắn đều phản ánh trên thi thể nạn nhân.” *** Ji Yeon và Eun Jung về đến ngôi biệt thự đã hơn chín giờ tối. Vừa vào nhà, Eun Jung thong thả đi lên cầu thang. Ji Yeon đứng dưới hỏi: “Bây giờ chúng ta làm gì?” “Đi tắm.” Ji Yeon ngồi dưới nhà chờ đợi. Hôm nay là lần đầu tiên cô tận mắt chứng kiến năng lực nghề nghiệp của Eun Jung. Ấn tượng của cô về cô ta đã có sự thay đổi lớn. Người phụ nữ này trong công việc đáng kính hơn trong cuộc sống gấp nhiều lần. Trông cô ta giống một thần thám thực thụ, tuy vẫn còn hơi cao ngạo và khó gần, nhưng cô ta mang đến cảm giác đáng tin cậy cho người khác. Vì vậy, dù thời gian không còn sớm, Ji Yeon vẫn theo Eun Jung về ngôi biệt thự, toàn tâm toàn ý phối hợp điều tra. Cô không ngủ nghỉ cũng chẳng sao. Một lúc sau, Eun Jung mặc áo choàng tắm đi xuống tầng một, mái tóc ngắn ướt rượt của cô ta dính vào trán, gương mặt càng trắng trẻo. Cô ta đi thẳng đến bên ghế sofa ở phòng khách ngồi xuống, tiện tay cầm quyển sách lên đọc. “Tối nay còn có việc gì không?” Ji Yeon hỏi.
Eun Jung chẳng thèm ngẩng đầu: “Không.” “Chúng ta không cần trợ giúp cảnh sát tìm kiếm thi thể nạn nhân và tội phạm sao?” Cô ta nhướng mắt liếc cô một cái: “Đó là công việc của cảnh sát. Tôi chỉ phụ trách phân tích vụ án.” Ji Yeon lập tức hiểu lời cô ta nói. Bây giờ cảnh sát huy động một lực lượng lớn, có khả năng tìm kiếm xác nạn nhân thâu đêm, cô và cô ta cũng chẳng giúp được gì. Thế là cô đứng dậy: “Vậy tôi về nhà trước, ngày mai lại đến đây.” Eun Jung bình thản giở sách, nhẹ nhàng thốt ra hai từ: “Không được!” Ji Yeon ngạc nhiên nhìn cô ta, lại cô ta nghe từ tốn nói tiếp: “Bây giờ toàn bộ thời gian của em đều thuộc về tôi.” Ji Yeon ngẩn người, trố mắt nhìn gương mặt nghiêng của cô ta. Nếu đổi lại là người khác nói câu này, ít nhiều cũng mang hàm ý chọc ghẹo và mờ ám. Nhưng lời nói thốt ra từ miệng Eun Jung, đương nhiên đúng nghĩa đen của từ ngữ. Nhưng bây giờ chẳng phải hết việc rồi hay sao? Ji Yeon: “... Tôi về nhà trước, khi nào unnie gọi, tôi sẽ đến ngay.” “Không được. Nếu nửa đêm cần đi xem thi thể nạn nhân, lẽ nào tôi còn phải mất thời gian lái xe đến đón em?” Ji Yeon im lặng trong giây lát. Bây giờ bắt tội phạm càng sớm ngày nào, sẽ có thể ngăn cản hắn giết người ngày đó. Cô hỏi: “Vậy tôi ngủ ở đâu?” “Phòng của Lee Qri.” *** Đêm đã về khuya, Ji Yeon nằm trên chiếc giường rộng lớn, ngắm nhìn rừng núi tối đen bên ngoài cửa sổ. Cô không tài nào ngủ nổi. Đã mười một giờ đêm, Eun Jung vẫn chưa ngủ. Buổi tối yên tĩnh, cô có thể nghe thấy tiếng bước chân cô ta đi ngoài hành lang. Thậm chí cô còn nghe thấy tiếng cô ta lật giở sách, cô ta viết chữ trên tấm bảng trắng và tiếng động nhẹ ở căn phòng làm việc bên cạnh. Ji Yeon bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. “Ji Yeon, bọn anh đã phát hiện ra thi thể nạn nhân.” Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng gió thổi ù ù, tiếng người ồn ào huyên náo. Jun Hyung ngừng vài giây, giọng nói của anh vô cùng nặng nề: “Rất nhiều.” Ji Yeon lập tức bật dậy rời khỏi phòng. Hành lang tối om, cô đi đến phòng Eun Jung, gõ cửa gọi tên cô ta nhưng không có ai trả lời. Ji Yeon lại rút điện thoại gọi vào máy di động của cô ta nhưng vẫn không có người bắt máy, bên trong cũng chẳng có tiếng chuông điện thoại. Hay là cô ta nửa đêm đi ra ngoài? Ji Yeon chạy xuống tầng một, mở tủ tìm chìa khóa. Khi cô đẩy cánh cửa phòng ngủ của Eun Jung, một luồng khí nóng thổi vào mặt cô. Cô ta mở điều hòa nóng. Trong phòng tối om. Ji Yeon lờ mờ nhìn thấy một chiếc giường cỡ lớn đặt giữa phòng, trên giường có người đang nằm. Ji Yeon bật đèn, lại gọi hai tiếng, Eun Jung vẫn không tỉnh giấc. Cô đành tiến lại gần. Ga trải giường màu xanh da trời nhạt, trông rất ấm áp dễ chịu. Eun Jung mặc áo choàng tắm dày mềm mại của cô ta, yên tĩnh nằm ở giữa giường. Dáng vẻ của cô ta trong giấc ngủ rất ngay ngắn, thân hình thẳng tắp, hai tay duỗi thẳng đặt hai bên người. Bởi vì cô ta nhắm mắt nên hàng lông mi và lông mày càng đen nhánh, sắc mặt cô ta rất ôn hòa. Ji Yeon đẩy cánh tay cô ta: “Ham Eun Jung!” Cô ta vẫn bất động. Ji Yeon chỉ còn cách vỗ nhẹ vào mặt cô ta hai cái: “Mau tỉnh dậy đi!” Cuối cùng cô ta cũng có phản ứng, đôi lông mày hơi nhướng lên. Ji Yeon tưởng cô ta thức giấc, ai ngờ cô ta vẫn nhắm mắt, giơ tay, túm lấy tay cô. Ji Yeon ngẩn người. Eun Jung cầm tay cô, đưa lên miệng đặt một nụ hôn nhẹ nhàng. Lòng bàn tay truyền đến xúc cảm ấm nóng mềm mại, hơi thở phụ nữ phả vào làn da giá lạnh của cô. Cảm giác buồn buồn từ lòng bàn tay truyền đến sống lưng, khiến Ji Yeon cứng đờ người. Khi cô định rút tay về, liền nghe thấy giọng nói trầm ấm của cô ta, tựa hồ vô thức lẩm bẩm: “Gu Gu... tự đi ngủ đi...” Ji Yeon nhíu mày. Gu Gu?
heo phản xạ có điều kiện, đầu óc cô lập tức xuất hiện ý nghĩ, đây là tên người yêu cô ta? Nhưng người yêu mà tên Gu Gu thì hơi kì quái. Ji Yeon không nghĩ ngợi nhiều, cô dùng sức rút tay về. Hàng lông mi của Eun Jung rung rung, đôi mắt đen cuối cùng cũng từ từ mở ra. Bốn mắt nhìn nhau. Eun Jung vẫn nằm bất động, thần sắc cô ta nhanh chóng khôi phục sự tỉnh táo: “Tại sao em xuất hiện trong phòng của tôi?” Bàn tay Ji Yeon vẫn còn lưu lại cảm giác ấm nóng, cô vội lên tiếng: “Bọn họ tìm thấy xác nạn nhân rồi.” *** Ji Yeon về phòng thay quần áo. Khi cô ra ngoài hành lang, Eun Jung đã mặc comple đi giày chỉnh tề. Cô ta đột nhiên dừng bước, cúi đầu nhìn xuống đất: “Gu Gu, đừng đứng chắn đường.” Ji Yeon thuận theo ánh mắt của Eun Jung, mới phát hiện có một con rùa rất lớn đang đứng giữa cửa phòng cô ta. Con rùa đó dường như hiểu tiếng người, chậm chạp đi về một bên mép cửa.
|
[u]Chương 10
Sắc trời tối mờ mờ, rừng cây âm u tĩnh mịch, tỏa không khí lành lạnh. Đây là một khu đất trống ở ngoại ô thành phố. Trên khu đất thấp thoáng bụi cây và cỏ dại, có không ít rác rưởi tích lũy bao năm, trong khi không thấy dấu vết của con người. Ji Yeon và Eun Jung đỗ xe trên con đường đất. Hai người xuống xe, đi bộ tới nơi có xác nạn nhân. Đâu đâu cũng thấy bóng dáng cảnh sát, mặt đất đều bị đào bới xới lộn, còn xuất hiện mấy cái hố lớn. Ji Yeon vừa ngẩng đầu, liền bắt gặp hai người cảnh sát đang đứng dưới một cái hố, cúi thấp người nhấc lên một cái túi nylon màu đen rất lớn. Trên bãi đất trống bên cạnh cái hố có mấy túi nylon tương tự. Cảnh sát đang mở từng túi nylon. Trong ánh mắt nghiêm túc của bọn họ đều lộ vẻ không đành lòng. Ji Yeon cũng rất đau xót, cô thu hồi ánh mắt. Lúc này, Jun Hyung từ phía trước chạy tới. Gương mặt anh lạnh buốt, khi mở miệng phả đầy khói trắng: “Có tất cả tám người, thân thể chặt thành nhiều khúc. Theo phán đoán sơ bộ, cái xác có thời gian tử vong gần đây nhất là một tuần trước. Bởi vì dạo này nhiệt độ tương đối thấp nên xác nạn nhân không bị thối rữa. Thời gian tử vong của những thi thể khác đều từ vài tháng trở lên, người bị giết chết đầu tiên cũng hơn một năm.” Trên mặt Eun Jung không một chút biểu cảm, cô ta cùng Jun Hyung đi nhanh về phía trước. Ji Yeon dừng bước: “Tôi không qua bên đó.” Hai người đồng thời quay đầu nhìn cô. Bắt gặp sắc mặt tái nhợt của cô, Jun Hyung gật đầu: “Em lên xe ô tô chờ bọn anh.” “Vâng.” Ji Yeon quay sang Eun Jung. Cô ta đứng thẳng người, bỏ hai tay vào túi áo khoác, lặng lẽ nhìn cô. Ánh mắt cô ta vụt qua một tia sáng tỏ vấn đề: “Em sợ hãi đúng không?” Ji Yeon đáp khẽ: “Tôi không muốn xem.” Eun Jung im lặng vài giây, nói lãnh đạm: “Đây là lúc em giống phụ nữ nhỏ bé nhất.” Jun Hyung hơi ngẩn người, Ji Yeon cũng ngây ra. Nhưng kinh nghiệm mách bảo cô, tiếp theo chắc chắn không phải câu nói hay ho. Quả nhiên Eun Jung cất giọng lạnh lẽo: “Đúng là một bi kịch.” (=]]]]]) Ji Yeon liếc cô ta: “Dù sao tôi cũng không muốn xem.” Nói xong, cô liền quay người bỏ đi. Eun Jung cũng quay người, bình thản đi về nơi có xác chết. Jun Hyung hơi bất ngờ trước thái độ của hai người. Anh dõi theo bóng lưng Ji Yeon, rồi quay lại đi theo Eun Jung. *** Trời đã tờ mờ sáng, tầm mắt con người trở nên rõ ràng. Eun Jung ngồi xổm xuống đất, đeo găng tay đồng thời quan sát thứ ở trong túi nylon. Jun Hyung cũng ngồi xuống cạnh cô ta. Trong túi gồm những khúc thân người cắt đâu ra đấy, mặt cắt đều đặn, làn da vẫn phẳng lì. Tất cả gồm bảy khúc, bao gồm cả tứ chi và thân thể. Những nạn nhân khác cũng rơi vào tình trạng tương tự. Jun Hyung vừa giải thích, vừa dùng tay ra dấu trên xác chết: “Căn cứ vào kết quả khám nghiệm sơ bộ của bên pháp y, nguyên nhân gây ra cái chết là bị nghẹt thở. Trên cổ các nạn nhân có vết bầm tím. Hung thủ dùng sợi dây thừng nylon thường thấy trên thị trường siết cổ nạn nhân. Sau đó, hắn dùng một loại dụng cụ sắc bén để cắt rời thi thể nạn nhân. Trước mắt, chúng tôi chưa thể phán đoán dụng cụ đó là thứ gì. Ngoài ra, nạn nhân dường như không có bất cứ tổn thương nào khác.” Một người cảnh sát ở bên cạnh hỏi: “Giáo sư Ham, hôm qua cô cho biết, trên thi thể nạn nhân phản ánh tiếng nói từ nội tâm hung thủ. Vậy tiếng nói của hắn là gì?” Eun Jung thong thả trả lời: “Không có xâm hại tình dục, không có hành vi ngược đãi hành hạ nạn nhân trước hoặc sau khi qua đời, nạn nhân cũng không bị lấy máu, không bị trúng độc, không bị lấy bất cứ cơ quan nội tạng nào... Hung thủ chỉ làm một việc duy nhất là giết người và cắt xác nạn nhân.” Jun Hyung nhìn chằm chằm thi thể nạn nhân. Đúng như Eun Jung nói, trước đó anh đều cho rằng, đám thanh thiếu niên có khả năng bị xâm hại tình dục hoặc ngược đãi, mới bị giết chết. Nào ngờ những điều này không xảy ra, mà hung thủ trực tiếp giết chết nạn nhân. Người cảnh sát hình sự ở bên cạnh ngập ngừng vài giây, hỏi tiếp: “Ý của giáo sư là, hung thủ bắt thanh thiếu niên chỉ với một mục đích giết chết bọn trẻ? Hắn giết người đơn thuần vì hắn muốn? Đây là hành vi trả thù xã hội của hắn hay sao?” Eun Jung mỉm cười với ông ta: “Một tên tâm lý biến thái thật sự chẳng bao giờ quan tâm đến xã hội, thì làm gì có chuyện hắn trả thù xã hội? Bọn chúng giết người xuất phát từ nhu cầu trong nội tâm, chứ không phải hành vi tự buông thả bản thân.” Người cảnh sát đờ ra, Jun Hyung cũng nhướng mắt nhìn Eun Jung. Eun Jung đứng dậy, dõi mắt về phía chợ nông sản cách đó không xa, thần sắc cô ta đầy vẻ lạnh nhạt và ngạo mạn: “Hung thủ không bày ra bất cứ trò nào khác, ngược lại bớt việc cho tôi. Dấu hiệu hành vi, tiếng nói trong nội tâm và sự hoang tưởng của hắn được ẩn giấu trong quá trình hắn giết người phanh thây. Hắn làm thế nào để cắt nạn nhân thành từng khúc, dùng loại dụng cụ nào, theo trình tự như thế nào, thủ pháp ra sao... Một khi làm rõ điều này, tất cả sẽ trở nên đơn giản.” Ji Yeon ngồi trong xe ô tô đợi một lúc cũng không thấy Eun Jung quay lại. Lúc trời sáng hẳn mới có một cảnh sát trẻ tuổi chạy đến: “Park tiểu thư, giáo sư Ham đã ngồi xe ô tô đi mất, giáo sư bảo cô quay về biệt thự đợi giáo sư.” Ji Yeon cảm thấy hơi kỳ lạ: “Cô ta đi đâu vậy?” Người cảnh sát trả lời: “Giáo sư chỉ bảo đi lấy đồ chứ không nói cho chúng tôi biết cụ thể đi đâu.” ... Đến mười hai giờ đêm, Ji Yeon bị đánh thức bởi tiếng động lạ thường ở bên ngoài. Cô trùm áo khoác bên ngoài bộ đồ ngủ, đi dép lê ra khỏi phòng. Tiếng động không phải vang lên từ phòng ngủ của Eun Jung, mà từ căn phòng Ji Yeon vẫn chưa từng bước vào nằm ở tận cùng hành lang. Ji Yeon gõ cửa, bên trong vang lên tiếng Eun Jung: “Vào đi!” Vừa mở cửa, Ji Yeon liền ngửi thấy mùi máu tanh. Cô lập tức dừng bước. Căn phòng rất rộng, đèn tuýp chiếu sáng như ban ngày. Bốn bức tường và trần nhà đều trống không, chẳng có một vật trang trí. Nổi bật nhất chính là Eun Jung. Cô ta mặc bộ đồ bảo hộ y tế áo liền quần trắng toát, đeo khẩu trang và đội mũ cùng màu. Toàn thân cô ta chỉ để lộ đôi mắt đen. Trông cô ta giống nhân vật bước ra từ ‘Nguy cơ sinh hóa’ (*), lạnh lùng và u ám. (*) “Nguy cơ sinh hóa” là phim điện ảnh giả tưởng Mỹ “Resident Evil”. Bên cạnh cô ta là bàn kim loại hình chữ nhật, một người đàn ông khỏa thân nằm bất động trên bàn. Sau lưng Eun Jung có năm sáu cái bàn tương tự, trên bàn cũng có người nằm. Eun Jung nhướng mắt nhìn Ji Yeon: “Tôi còn tưởng em ngủ cho đến khi tôi phá án mới tỉnh dậy. Mau thay quần áo lại đây giúp tôi.” Ji Yeon không lên tiếng, cô tựa người vào cánh cửa bất động. Bây giờ cô mới nhìn rõ, sắc mặt của người đàn ông nằm trên bàn trắng bệch, làn da xuất hiện vết ban. Đây là xác người chết. “Unnie đang làm gì vậy?” Ji Yeon hỏi. Eun Jung đẩy một cái tủ có bánh xe cao bằng nửa thân người tới gần bàn kim loại. Trên tủ đặt mấy con dao cầu rất lớn. Cô ta từ tốn đáp: “Thi thể người thật, mô hình giống người thật, mô phỏng não bộ... Mỗi thí nghiệm chúng ta cần làm một lần, để tìm ra dụng cụ, quy trình và cách thức hung thủ cắt chân tay và thân thể nạn nhân.” Lúc này, Ji Yeon mới chú ý đến mấy ‘người’ nằm trên bàn kim loại ở đằng sau. Làn da họ trông không thật, diện mạo hoàn toàn giống nhau, chứng tỏ đều là người giả.
|