Xin Lỗi Em! Người Tôi Yêu
|
|
Trước khi vào truyện mình xin nói vài lời đây là câu chuyện thật mà mình muốn viết tặng cho một người mà mình rất yêu. ....................................................... - Nó : Anh vũ, 16t sở dĩ nó có cái tên men như vậy là vì nó là con độc nhất trong gia đình ba mẹ nó lại thích con trai. nó một con người sống nội tâm giàu tình cảm ít bạn bè. -Cô : 26t ,gv dạy toán mới chuyển trường . khuôn mặt baby đáng yêu nhưng cũng không kém phần lạnh lùng. rất thương học sinh nhưng lại che giấu cảm xúc .giọng nói nhẹ nhàng nhưng tần suất ảnh hưởng không hề nhẹ. cô đã từng nói với nó :" giữa cuộc đời mênh mông rộng lớn, cô và nhóc gặp nhau rồi quen nhau đã là có duyên rồi huống hồ chúng ta đã cùng nhau trải qua biết bao nhiêu khó khăn phiền muộn. ngốc " thế đó, nó quen cô đã được gần 2 năm cười rồi khóc bao nhiêu lần . từ khi gặp cô nó cũng đã trải qua biết bao cái lần đầu tiên trong đời. -này cái người kia học hành như vậy đó hả? -cô nhăn mặt nhìn nó nằm dài trên bàn học -hì hì, sorry cô yêu! - nó cười trừ mà không dám nhìn thẳng vào mặt cô. -uhm, ngồi ngay ngắn lại cho tôi. ......................................................... -úi dạ, em xin lỗi mà - nó lay lay tay cô xin lỗi khuôn mặt hết sức biểu cảm -...... -cô giáo dtg cho em xin lỗi , đừng giận em nữa em biết lỗi rồi à sẽ không bao giờ có lần sau nữa đâu. -tha cho em lần này nữa thôi, nhớ đây cũng là lần cuối cùng. OK? - cô nghiêm mặt nói. - dạ, hì hì trước đó nó rất ít nói cũng chưa bao giờ có chuyện nó xin lỗi người khác, cười vui như vậy. Có lẽ cô đã làm trái tim của nó tan ra và đập nhịp yêu thương. 1 năm, nó được cô chú ý ngay từ buổi học đầu tiên rồi cho đến buổi học cuối cùng. mặc dù nó rất thích học văn nhưng toán nó cũng rất giỏi. những bài tập khó nó luôn là người giải quyết. trong mỗi giờ học toán cô luôn tìm cách chọc phá nó mà nó cũng chẳng kém gì cô. đã có lần nó làm cô giận rồi không thèm nói chuyện luôn - cô ơi! -hử, gì nhóc lì lợm? -nếu có một ngày em không còn nữa không còn đứng trước mặt nói chuyện với cô như thế cô có còn nhớ đến em nữa không? - nó nhìn thẳng vào mắt cô nói -tại sao lại không xuất hiện nữa, có chuyện gì sao nơi có biết đi - cô lo lắng hỏi nó -có lẽ là vậy em sẽ nghỉ học -nó nói xạo trắng trợn không chớp mắt -sao? sao lại nghỉ? - bây giờ cô thật sự đã mất bình tĩnh rồi ai đời học sinh lại nói dối gv như nó -dạ, em phải đi xa lắm. .. - cô, cô chắc chắn sẽ nhớ em nhỏ liên lạc thường xuyên với cô biết không, nhớ ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ học hành chăm chỉ không được lười biếng nữa. phải cởi mở hoà đồng đừng tách biệt với mọi người. hãy nhớ dù nhóc có làm gì thì cô vẫn luôn dõi theo nhóc biết không ?-giọng cô lạc đi sắp nói không thành lời nữa. - dạ , cô !- thấy cô như vậy nó đau lòng lắm nhưng vì phóng lao phải theo lao thôi. Hai người ngồi đấy một người một tâm trạng. "-nhóc đi rồi nhóc biết có đau lòng không nhưng cô đau lắm nhóc ơi, thời gian qua cô đã biết nhóc quan trọng với cô nhường nào cô đã quen cảm giác có nhóc bên cạnh nhóc thường làm cô giận nhưng cô vẫn vui vì đâu đó cô biết nhóc quan tâm cô lo lắng cho cô và nhóc ghen khi cô quan tâm người khác ngoài nhóc. nhóc ơi cô phải làm sao đây? ?" còn nó :"cô à nhóc xin lỗi nhóc muốn làm sáng tỏ mọi chuyện nếu thật sự cô cũng yêu nhóc như nhóc yêu cô thì hãy bỏ qua cho nhóc nhé! " Kể từ hôm ấy nó và cô ít gặp nhau hơn cô tránh gặp mặt nó vì cô sợ sẽ không kìm chế được mà lại khóc khi thấy nó. còn nó thì lại khó chịu vô cùng vì thời gian này cô hay qua lại thân thiết với thầy dạy toán trong trường lòng nó lúc nào cũng hậm hực ghen tuông nó hay cáu gắt vô cớ không tập trung vào giờ học. cho đến một ngày -vũ nè? Hà đứa bạn thân của nó ngồi vào bàn của nó rồi hỏi -gì dạ? -nó nhăn mặt hỏi lại thật bây giờ nó không còn tâm trạng để nói chuyện nữa vì mới nấy trong giờ học ông thầy toán tới kiếm cô hai người nói chuyện cười nói rất vui rồi lại cùng nhau đi ăn sáng nữa. - dạo này ém của mày kì của kì sao AK - sao la sao? -nó khó hiểu -um thì không hay đi chung với mày ít nói chuyện như trước không quan tâm như trước rồi hay đi chung với cái ông thầy dạy toán nữa .bộ máy chọc cô giận? hay cô đang quen với ông thầy đó? - hà tuôn một tràng mà không để ý sắc mặt của nó đã tệ lại càng tệ hơn. -tao không biết nữa. từ cái bữa tao nói với cô là tao sắp đi xa a cho đến giờ luôn cô thay đổi hoàn toàn luôn. hay cô biết là tao nói xạo rồi cô giận? tao mệt quá mày ơi ! - nó khó khăn lắm mới nói được nhiều như thế với đứa bạn chí cốt. Tình cờ cô đi ngang qua và nghe được cuộc nói chuyện của hai người -"đồ đáng ghét, sao lúc nào cũng phải chọc giận cô mới chịu được. " Nói rồi cô bỏ đi không không thèm quay lại nhìn nó lấy một lần
|
|
Hay do.tip ik b oi.mik ủg hộ
|
tình yêu là gì nhỉ? hàng ngàn hàng vạn người vẫn thường đặt ra câu hỏi ấy. tình yêu với những người khác giới có lẽ đã khó khăn ...thế thì tình yêu giữa hai người cùng giới sẽ ra sao? rào cản gia đình xã hội, địa vị tuổi tác....tất cả đều như một bài toán khó giải. nhưng nếu thật sự hai trái tim đồng điệu luôn hướng về nhau biết cùng nhau vượt qua thì dù có bao khó khăn đi chăng nữa tôi tin tình yêu sẽ luôn nhiễm màu, sau cơn mưa sẽ lại có cầu vòng. từ cái ấn tượng đầu tiên cho đến những cuộc tranh luận cô với nó cứ gắn chặt lấy nhau rồi tình cảm cũng vì thế mà sản sinh lúc nào cũng không hay. trong nó cô đẹp, cô hiền dịu như anh sớm ban mai. cô sưởi ấm trái tim chai lì gần như đã đóng băng của nó giúp nó biết thế nào là yêu thương là được yêu một người nào đó. thế giới của nó lúc nào cũng đầy ắp những hình bóng của cô. nó hạnh phúc vì mỗi ngày luôn được thấy nụ cười trên môi cô, nó thấy vui thấy yêu ai đó của nó hơn khi người ấy giận dỗi khuôn mặt thật đáng yêu làm sao. và nó biết nếu một ngày không còn cô bên cạnh nó nữa thì cuộc sống của nó chính là địa ngục sống cũng như đã chết. khi yêu cô nó học cách chấp nhận học cách bảo vệ người nó yêu thương. khi cô khóc nó đau như ai sát muối vào tim , nhưng cũng đôi lần nó làm cô phải khóc *................................................... quá khứ - như vậy là sao? cô đã làm gì có lỗi? tại sao lại đối xử với cô như thế chứ? hic. ...hic - cô nghẹn ngào khi nó lạnh nhạt không thèm đếm xỉa đến cô lí do à? nó thấy người đàn ông khác nói chuyện thân mật với cô, cô theo phép lịch sự cũng phải trả lời lại nhưng nó ích kỉ không nghe, nó ghen, nó ngang ngược nó lạnh lùng với cô. - chẳng có gì cả, -nó bất cần trả lời cô rồi nó quay lưng rời đi mặc cho cô cứ khóc. tàn nhẫn nó biết nó tàn nhẫn nhưng nó không muốn ai cướp mất đi người nó yêu . cô đau lòng nhìn bóng nó khuất dần. thời gian trôi qua cũng được một tuần cô vẫn chờ nó đến chờ tin nhắn hỏi thăm khi bắt đầu ngày mới rồi khi ngày dài dần khép lại. ..nhưng nó chẳng chút liên lạc nó cứ im lặng trong giờ học nó không thèm nhìn cô lấy một lần. ....nhiều khi cô đã tự hỏi có phải nó đã hết yêu cô rồi phải không. tình yêu của cô và nó có lẽ sẽ khép lại như cơn gió vô tình tìm đến rồi lại với vàng rời đi. Nhưng hỡi cô! cô có biết nó yêu cô đến thế nào không? nó nhớ cô đến chết được nhưng cảm giác khó chịu hậm hực mỗi khi ai đến gần cô lại khiến nó như điên lên. thế là nó cứ im lặng.
|
nếu tình yêu mang đến hạnh phúc thì tình yêu cũng sẽ mang đến đau thương nếu người trong cuộc không dừng lại mở lòng học cách yêu nhau hơn. những đêm khóc vì nhớ nó những nỗi đau và sự lạnh nhạt của nó dành cho cô đã phút chốc làm thay đổi mọi thứ và cô đã đi đến quyết định -nhóc nè, có lẽ bây giờ giữa hai chúng ta chỉ còn là những kỉ niệm đẹp của một mối tình mới nở đã sớm tàn cô yêu nhóc lắm yêu nhóc nhiều lắm. với cô nhóc là tất cả và bây giờ cô cũng đã biết cô đã mất tất cả .nếu bên cô chỉ khiến nhóc mệt mỏi thì hãy để cô ra đi và tìm hạnh phúc mới nhé. hãy tìm cho mình một người yêu tốt hơn cô người có thể làm nhóc cười mỗi ngày. nhưng nhóc nè cô vẫn sẽ đứng sau lưng dõi theo nhóc. cô yêu nhóc. Nhóc hay xoá hết những kỉ niệm đôi ta và bắt đầu cuộc sống mới. Mình chia tay đi -cô nhắn tin cho nó mà nước mắt cứ tuôn như mưa lồng ngực như ai bóp chặt đến khó thở quá. hình ảnh nó mỉm cười với cô ôm cô vào lòng cứ như cuốn phim chạy chậm hiện trước mặt cô. cô với tay muốn chậm vào mặt nó nhưng sao không thể hình ảnh của nó cứ mờ dần rồi biến mất. Teen..teen....teen nó đọc tin nhắn của cô mà cứ như rằng bầu trời sẽ sụp đổ sẽ không còn sự sống trên nhân thế. nó chạy như người mất hồn đến nhà cô. không chừng chừ nữa bấm chuông liên hồi mà không ai mở cửa nó hối hả leo tường vào nhà cô. cả ngôi nhà rộng lớn như vậy nhưng sao lại u uất lạnh lẽo đến rợn người hay tại vì chính chủ nhân của nó cũng dần mất đi ý chí để sống chăng? -ngốc AK sao lại hành hạ bản thân như vậy chứ hả? đừng làm nhóc sợ mà, mở mắt ra nhìn nhóc đi...mở mắt ra đi...nhóc sai rồi nhóc sẽ không làm thế với cô nữa!- nó ôm người con gái nó yêu thương thật chặt vào lòng những giọt nước mắt cứ rơi như chưa bao giờ được rơi xuống khuôn mặt đẹp đẻ nhưng nhợt nhạt kia.
|