Tiểu Tiền tay trong tay Tử Hạo cùng nhau đi xem phim, bộ phim lãng mạn dành cho ngày thất tịch. Tựa đầu lên vai người bên cạnh nhưng tâm trí lại lan man hình ảnh của Đại C với người nam nhân kia. Tiểu Tiền không được thoải mái rồi. Sau đó sóng bước đi dạo như bao đôi tình nhân , cuối cùng vào một nhà hàng sang trọng. Món ăn dọn ra trông thật đẹp mắt . Tử Hạo nhìn chằm chằm nàng. -Tiểu Tiền, em thật đẹp! Tiểu Tiền mỉm cười - Tử Hạo, hôm nay em có thể dùng rượu không? Có chút bất ngờ, nhưng Tử Hạo đối với việc người phụ nữ bên cạnh biết uống rượu , coi như việc tốt , đương nhiên đồng ý . Chai rượu vang được mang đến , cạn ly cùng Tử Hạo, một ly rồi lại một ly, càng uống , ý thức cũng dần dần mất theo , tửu lượng vốn rất kém, nàng đã sớm say trong khi Tử Hạo vẫn còn tỉnh táo , nhìn gương mặt ửng hồng xinh đẹp của nàng. Tử Hạo chẳng phải chính nhân quân tử là kiểu người nước đục thả câu nhưng hắn rất khôn ngoan, luôn luôn ganh tị với Mao Mao , dựa vào gì mà được sủng hơn cháu đích tôn như hắn. Ngay cả thừa kế mọi người đều đem Vũ Kỳ đặt lên hàng đầu, đến cha mẹ hắn cũng ủng hộ, thật bất công. Mỹ nhân trước mắt hằn rất yêu thích , đêm nay như vậy nếu hắn bỏ qua , so với kẻ ngu hắn cũng không bằng. Đem Tiểu Tiền đến khách sạn , lần đầu tiên của Tiểu Tiền là hắn lấy đi , trong lòng đắc ý cười. Mơ mơ hồ hồ cảm thấy bị xâm phạm, cơ thể có khoảng khắc bị đau như xé , tiểu Tiền cũng không thể phản khán , tay chân mềm nhũng không chút sức lực , đến cả nhíu mày cũng quá khó khăn đi. Sớm tinh mơ Mao Mao về quán cũng là lúc Tôn Nhuế về Vũ Nghệ. Trên người còn vương mùi rượu bia. -Ây da, Lý Vũ Kỳ chăm sóc bản thân tốt vào. Mao Mao cười tươi, là bạn bè nàng hiểu câu nói là lo lắng cho nàng . - Biết rồi, tam ca ca. Tôn Nhuế đi một mạch không thèm nhìn nàng nữa , rõ ràng lo lắng mà nàng lại đem Nhuế ra trêu ghẹo. Ở Vũ Nghệ vài tháng rồi ngày ngày đều phải dậy thật sớm tập thể dục, cả ngày đều là tập luyện , rất căng thẳng , mệt mỏi. Nhưng may mắn họ có những người bạn tuyệt vời bên cạnh đồng hành. Đới Manh ở đây thực sự cho người khác cảm giác tin tưởng. Nếu cần việc gì liền đề cử nàng, cái miệng nàng thực lợi hại a. Vũ Nghệ cũng thường xuyên đến xem mọi người, ai cũng biết Vũ Nghệ để ý Đới Manh, chỉ nàng không chịu hiểu . Thời gian này đã được học vũ đạo, cũng quay vài video dance cover, chỉ đợi thời điểm công ty sẽ tung ra dần. Mạc Hàn cũng dần dần chịu ảnh hưởng từ nàng, nàng quan tâm tỉ mỉ, lại đối với Mạc Hàn thường hay tạo ra những kinh hỉ nho nhỏ. Khiến Mạc Hàn từ từ động tâm . Gần đến sinh nhật Tiểu Tiền , lần này không như lần trước Đới Manh có chút chờ đợi. Năm nay lại có thêm hai người bạn , thêm náo nhiệt , bởi vì đều là người ưu tú. Còn có thể cùng Tôn Nhuế tấu hài, vui vẻ a.
|
Tiểu Tiền chậm chạp mở mắt, đầu đau như búa bổ, lại nhìn bản thân không một mảnh vải, hạ thể đau nhức, cố gắng nhớ lại chuyện tối qua, bản thân một mớ hồ đồ, trong lòng phức tạp, chuyện như vậy cũng tốt, ai cũng sẽ tốt, nàng sẽ không đi theo con đường của mẹ mình. Cứ thế này an an ổn ổn sống cuộc sống bình phàm. Hiện tại đã là buổi trưa, Tử Hạo đã trở về đi làm , viết cho nàng mảnh giấy, cũng chuẩn bị sẵn thức ăn cho tiểu Tiền. Đại C dậy từ sớm, đầu có chút đau, nàng chưa từng để bản thân say đến như vậy, tửu lượng tuy thấp nhưng tỉnh lại rất nhanh, tiểu Tiền vẫn chưa về, trong đầu mơ hồ đoán được chuyện của Tiểu Tiền, thở dài một tiếng, bọn họ vẫn chưa một ai về sao. Điện thoại reo lên, là bọn họ hẹn nhau ở Nato tính toán mừng sinh nhật tiểu Tiền. Tiểu Tiền là nhân vật chính nên chắc chắn không cho nàng biết. Hẹn nhau 2 giờ chiều, Người đến sớm nhất là Dư Chấn (Viên Vũ Trinh) một thân hắc y phục, để lộ vòng eo, nổi bật khí chất an tĩnh mỹ nhân, Nato lúc này chỉ có mình Tăng Oa, mới hơn 10h, Dư Chấn đi vào, Tăng Oa đang cùng một nam nhân nói chuyện, hai người có phần bất ngờ khi thấy Dư Chấn, nhưng rồi cũng mặc kệ nàng, Dư Chấn là lần đầu đến đây, nàng tâm hồn là tiểu hài tử vô tư, những nơi này rất ít khi nàng ghé mắt đến, vì vậy đương nhiên cũng chưa quen Tăng Oa, chỉ muốn đến sớm một chút mà thôi. Tình huống như vậy cũng không bết làm sao nên chỉ đành ngồi đợi. - Diễm Diễm à, anh xin lỗi, không thể trái ý mẹ, mong em hiểu cho anh Nam nhân vẻ mặt thống khổ - Là vì anh không yêu em nữa sao? Tăng Oa đôi mắt long lanh liền ngấn lệ - Anh yêu em, rất yêu em, nhưng em ở nơi này làm việc, dưới đôi mắt người khác thực không phải kiểu tốt đẹp gì, anh không biết nói với mẹ thế nào mới phải. Nhịn không được, chung quy là nhịn không được nữa. - Anh là loại nam nhân gì thế, nhu nhược đến nỗi một câu cũng không thể nói để bảo vệ tình yêu của mình à. Dư Chấn bước tới gần, ngồi cạnh Tăng Oa, thân thủ bàn tay xiết nhẹ bàn tay an ủi con người đáng thương ấy. - Chuyện của chúng tôi, cô biết gì mà chen vào. - Người tốt xấu phải chơi chung mới biết được, như anh đây không chính kiến , tiếc thay cho một đấng nam nhân đội trời đạp đất. - Tầng lớp dưới như hai người sao hiểu được, có nói cũng vô ích. Hắn đi rồi, Dư Chấn quay sang Tăng Oa, ngăn không cho nàng khóc - Cậu đừng khóc à nha, mình đã quên mang khăn giấy. Mình đói rồi, cho mình ăn cái gì đó được không. Vẻ mặt hài tử cầu khẩn của Dư Chấn, thật làm Oa ba chấm.... Người này là ai đây, nàng không quen, nhưng cũng thuận ý đi làm món gì đó cho nàng ta, Dư Chấn cũng đi theo, nói chuyện luyên thuyên, phụ Oa nhưng chẳng khác gì đứa trẻ, ríu rít xung quanh không ngừng, mà quên mất đối với nhau là hai người xa lạ, bất quá hình tượng có chút bốc đồng mâu thuẫn, cũng vì vậy, cảm xúc của Oa đã tốt hơn, cứ tưởng sẽ khóc thật mãnh liệt nhưng giờ lại không mang buồn thảm như vậy, trong lòng cũng mang theo chút ấm áp khi nàng ta lên tiếng bảo vệ cho mình.
|