Đồ Nhi Ăn Nhiều Lắm
|
|
Chương 10 - Thấp Thỏm "Không chỉ có lên cân, ngay cả tâm cũng hướng về cái tên đầu bếp kia." Phù Ngọc nói như vậy, trên mặt không có biểu tình gì, làm cho người ta nhìn không ra được vui mừng. Thư Đường hừ hừ hai tiếng, rung đùi đắc ý, tỏ vẻ không có chuyện này. Đầu lung lay một nửa, nàng mới để ý, lờ này của sư phụ hình như còn nói thêm gì nữa. Về phần nói thêm cái gì, nàng một chốc cũng không rõ ràng lắm, sư phụ nàng sau khi cười nhạo cân nặng cơ thể nàng xong, liền đem nàng thả ở trên mặt đất, : "Ngươi tùy ý đi xem nơi này một chút đi, vi sư đi nghỉ ngơi đây." Dứt lời, nàng bày lên trên người heo con pháp thuật theo dõi và bảo vệ, làm xong ảo thuật, lấp tức bước đi nhẹ nhàng, trờ về trong phòng. Thư Đường que quẩy cái đuôi trắng, cảm thấy buồn bực đến phát sọ, nuốt nước bọt, sau đó vui vẻ chạy ra ngoài. Thanh Dung Phái ở bên trong Thanh Dung thành, toàn bộ môn phái đều ở giữa thành, chiếm diện tích không lớn, đã có gần tám trăm đệ tử. Trước những chuyện của Thanh Dung Phái khiến lòng người tan rã, có chút đệ tử nhát gan hoảng hốt, trong thành sau ba dân chúng bị giết, liền thu thập hành lý, thối lui khỏi Thanh Dung Phái. Các trưởng lão hận không thể đem vài cái nhãi con bắt tới hung hăng đạp không ngừng, nhưng trãi qua chuyện này, bên trong môn phái dọn dẹp không ít đệ tử có dị tâm, cũng không biết là họa hay phúc. Những người bị dọn dẹp, có người trở về làm người bình thường, có người đi đến các môn phái khác, nhưng đây cùng Phù Ngọc, Thư Đường không liên quan. Thư Đường cũng vô tâm để ý chuyện này, chẳng qua cảm thấy đệ tử nơi này giảm đi chút, không giống tu tiên môn phái nàng tưởng tượng, -- tiên sơn vờn quanh, đệ tử đông đảo, phi thường náo nhiệt. Chắc là vì chuyện xảy ra mấy ngày gần đây, cho dù đường đường là thượng tiên trấn giữ trong phái, các đệ tử vẫn là làm việc cực kỳ cẩn thận. Hai người đệ tử tuần tra thấy heo con chạy loạn, phản ứng đầu tiên chính là muốn bắt, đợi trên người nó thoáng hiện tiên ấn của Phù Ngọc, bọn họ mới cùng Thư Đường nói lời xin lỗi, khiến nó tiếp tục tán loạn. Thư Đường cũng không để ý đến những thứ này, tiếp tục tâm tình thật tốt đi thưởng thức phong cảnh. Dù sao cũng là nơi để tu tiên, nơi này mặc dù không thể so với tiên giới khắp nơi đều tràn ngập tiên khí, nhưng có không ít vật dẫn tiên khí được bày biện. Thư Đường vươn chân ra, sờ sờ chỗ này, lại sờ sờ chỗ kia, đùa coi như vui vẻ. Lại vòng qua một ngọn núi giả, Thư Đường nhìn xung quanh, đưa chân ra, đang định nghỉ ngơi một chút, chợt thấy một thân ảnh màu đen từ nơi không xa lóe lên. Bóng đen kia làm cho nàng có một loại cảm giác quen thuộc, loại cảm giác quen thuộc này làm cho nàng lập tức đuổi theo, bốn chân liều mạng chạy. Bóng đen nho nhỏ kia thân thủ nhẹ nhàng, mỗi lần di chuyển cực kỳ nhanh chóng, nhưng Thư Đường những ngày gần đây vẫn kiên trì rèn luyện chạy bộ, cũng không bị bỏ lại nhiều, chỉ là chạy nhưng cũng có chút thở không ra hơi. Dù sao...nàng chỉ là một con heo thôi a... Thư Đường cảm thấy không thể đối với mình yêu cầu quá cao được, lúc đuổi kịp liền thở hồng hộc, liền đi chậm lại, dần dần ngừng lại. Không ngờ, sau khi nàng dừng lại, bóng đen cũng ngừng lại.Tiếp theo trong nháy mắt, bóng đen kia quay đầu xông thẳng hướng Thư Đường, đứng lại ở trước mặt nàng, dùng đôi mắt màu hổ phách đánh giá nàng. Hóa ra là, bóng đen có hành tung mơ hồ chỉ là Tiểu Miêu xinh đẹp, hắc đế bạch hoa, còn có hai con mắt sáng. Thư Đường cuối cùng cũng hít thở đều đặn rồi, trong lòng nghĩ ngợi làm sao cùng một con mèo nói chuyện, Tiểu Miêu trước mặt đột nhiên giơ đệm thịt nhỏ của mình lên, ý đồ muốn vỗ đầu nàng. Mặc dù Tiểu Miêu chưa hề vươn móng vuốt bén nhọn ra, lúc đệm thịt chạm đến đỉnh đầu Thư Đường, liền sinh ra cắn trả. Tiểu Miêu bị tiên khí sinh sôi làm cho bức lui, sau thấy được tiên ấn trên người heo con, nó cũng không chạy trốn, chỉ mềm nhũn kêu: "Meo" một tiếng, nghe được xương heo của Thư Đường cũng mềm nhũn lại. Dù sao cũng là thân heo hồn người, Thư Đường đối với tiểu động vật đáng yêu này là không có khả năng chống cự chút nào, trong lòng thẳng đứng "Tiểu Miêu thật đáng yêu". Đột nhiên , trong đầu nàng chợt lóe sáng lên -- nàng tựa hồ tìm được phương pháp cùng mèo nói chuyện rồi! Ngay lập tức, lúc này đổi thành Thư Đường vươn móng heo ra, vuốt lông trên cổ con mèo nhỏ. Tiểu Miêu bị vuốt thoải mái, ánh mắt híp lại,lại mềm nhũn kêu lên "Meo" A a a! Trên thế giới tại sao lại có thứ đễ thương như vậy! Thư Đường đối với Tiểu Miêu yêu thích không buông tay, hai cái chân trước vươn ra hầu hạ nó, vuốt ve cho đến khi nó té nằm úp sấp trên mặt đất, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Thì ra là, động vật và động vật trong lúc ở chung có thể dễ dàng nhu vậy. Thư Đường nghĩ như vậy, lại xoa nhẹ cái bụng Tiểu Miêu, liền dừng tay lại, hướng về phía nó hừ một tiếng, biểu đạt thành ý của mình. Tiểu Miêu thấy nàng không vuốt ve nữa, liền chậm rãi đứng lên, lắc lắc cái đuôi xù màu đen có một chút lông trắng kia, ưu nhã cất bước, đi vòng quanh heo con một vòng. Thư Đường đột nhiên có chút căng thẳng, trong lòng suy nghĩ, không phải là thành ý của mình chưa biểu đạt được? May mà, Tiểu Miêu sau khi đi một vòng quanh nàng, lại đứng ở trước mặt nàng, dùng giọng nói mềm nhũn kêu lên: "Meo meo" "Meo~" Thư Đường suy nghĩ một chút, giật giật cái miệng "Hừ --" "Meo~" "Hừ -- " ... Một heo một mèo kêu lên một hồi lâu, Tiểu Miêu liếm liếm móng vuốt, đầu nhỏ dựa sát vào Thư Đường, Thư Đường thử dò xét dùng đầu heo nhỏ cọ cọ đầu con mèo nhỏ, Tiểu Miêu hé mắt, lại kêu một tiếng "Meo", chợt dùng hai cái chân phía sau dùng sức đạp một cái, liền nhảy ra khỏi thật xa, chẳng bao lâu liền biến mất không thấy gì nữa. Thư Đường có chút ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, mặc dù không biết ban nãy mình cùng Tiểu Miêu nói chuyện gì đó, nhưng nàng vẫn kiên trì cho là, bọn họ nói chuyện hẳn là vô cùng vui vẻ. Gục trên mặt đất nghỉ ngơi một lát, Thư Đường mở hai chân ra đi trở về, nàng lại phát hiện lúc trước đi qua chỗ này, bốn phía cũng không có đệ tử, đưa mắt nhìn đều là núi giả, cột đá san sát nhau. A, nàng làm sao có thể chạy tới nơi này được? Thừ Đường hừ một tiếng, bắt đầu cố gắng tìm đường trở về, bất đắc dĩ nàng đi được nửa canh giờ, vẫn là không thể đi ra khỏi rừng đá này. Theo lý mà nói, thời gian nàng chạy tới nơi này không tới một khắc, nếu đi ra ngoài, cũng không quá mức phí công phu. Nhưng hôm nay rõ ràng là nàng bị vây ở chỗ này, giống như là vào mê cung, rõ ràng cảm thấy con đường kia có thể đi được, nhưng hết lần này tới lần khác đều không đi ra con đường kia. Như con ruồi không đầu đi loạn một canh giờ, Thư Đường rốt cuộc buông tha cách ra khỏi rừng đá này, dựa vào một cái cột đá nằm xuống, bắt đầu nghỉ ngơi dưỡng sức. Nếu như nàng tiếp tục đi nữa, những thứ khác không nói, cũng muốn đói bụng muốn chết. Ngay từ lúc nửa cah giờ trước, nàng đã đói bụng đến hốt hoảng, lúc này, nàng đã đói đến không muốn cử động, ngay cả đuôi xù cũng lười ve vẩy. Dưới loại tình huống đói bụng như thế này, Thư Đường mơ mơ màng màng thậm chí ngủ thiếp đi, không biết qua bao lâu, một tiếng mèo kêu vang ở bên tai nàng, làm cho nàng sợ đến giật mình đứng lên. "Meo?" Tiểu Miêu nghiêng đầu nhìn nàng, giống như đang hỏi nàng vì sao còn ở chỗ này. Thư Đường nhìn Tiểu Miêu, nhất thời dâng lên một cỗ cảm giác đồng bệnh tương liên, thì ra là, không chỉ có một mình con heo như nàng bị vậy ỏ trong rừng đá, còn có con mèo cũng không đi ra ngoài được. Ngay lập tức, một lần nữa Thư Đường liền dấy lên ý nghĩ chiến đấu, quyết định mang Tiểu Miêu đồng loạt đi ra rừng đá giống như mê cung này. Tiểu Miêu có lẽ hiểu ý của nàng, nghĩ thật đi theo phía sau của nàng, yên lặng không tiến động đi theo. Lý tưởng tốt đẹp chính là, hiện thực tàn khốc. Thư Đường trong lòng đầy ý chí chiến đấu đi được vài vòng quanh rừng đá, vẫn không thể đi ra ngoài. Đang lúc nàng định đứng nguyên tại chỗ kéo tâm xuống, một người từ trên trời bay xuống, ống tay áo ở trong gió bay lên, trên mặt giống như kết một tầng băng sương, chính là Phù Ngọc thượng tiên. Sư phụ đại nhân tới rồi! Thư Đường ánh mắt nhất thời sáng lên, kéo Tiểu Miêu chạy đến dưới chân sư phụ, chà chà y phục của nàng, kêu hừ hừ. Nhưng mà, sư phụ tính khí luôn luôn tốt rốt cuộc lúc này chưa hề cúi người xuống ôm lấy nàng, mà là gương mặt lạnh lùng, dùng một loại ánh mắt Thư Đường không quen thuộc đánh giá chính mình, cùng với Tiểu Miêu bên cạnh mình. Sư phụ nàng... Tại sao? Có phải hay không là tức giận chuyện nàng chạy loạn? Thư Đường trong lòng thấp thỏm, do dự vươn chân ra, đụng đụng vạt áo sư phụ. Sư phụ bị bộ dạng lấy lòng của nàng làm cho xúc động, sắc mặt liền khá hơn một chút, môi anh đào hé mở, lúc đang muốn nói chuyện, Tiểu Miêu ở dưới chân nàng kêu lên một tiếng "Meo" Mặc dù không biết tại sao, mà Thư Đường tinh tường nhìn thấy, sắc mặt sư phụ đại nhân trong nháy mắt, liền biến thành đen... Hết Chương 10
|
Chương 11 - Thạch Lâm Ở phương diện khác Thư Đường và sư phụ nàng có chút giống nhau, là luôn chậm nửa nhịp. Ví dụ như, bây giờ thì nàng không hiểu được, tại sao sư phụ lại đột nhiên tức giận. Nhưng nàng mạnh hơn sư phụ ở chỗ là -- cho dù nàng không biết đối phương vì sao không vui, vẫn là trước tiên sẽ đi dụ dỗ đối phương. Ngay lập tức, Thư Đường còn không kịp nhìn Tiểu Miêu ở bên cạnh đang nghiêng đầu nhìn nàng, vội vươn hai chân trước ra ôm sư phụ, đuôi trắng vui vẻ dao động lên, đồng thời dùng cái mũi ướt nhẹp cọ cọ vạt áo sư phụ, quả thực là dùng tánh mạng để làm nũng. Chiêu này dĩ nhiên là có hữu hiệu đối với Phù Ngọc, nàng nhìn thấy heo con ở dưới chân liên tiếp làm nũng, rốt cuộc cúi người đem nó bế lên. Chỉ là, nàng một mình ôm lấy nó liền muốn bỏ đi, Thư Đường bận rộn liều mạng túm áo nàng, chỉ cho nàng Tiểu Miêu trên mặt đất. Tiểu Miêu đúng lúc kêu lên tiếng "Meo". Tấm rừng đá hình như có chút cổ quái, nếu không mang Tiểu Miêu đi ra ngoài, nói không chừng nó phải ở chỗ này lạc đường mấy ngày. sẽ bị chết đói. Ngó chừng Thư Đường mang theo ánh mắt cầu khẩn, Phù Ngọc hơi mím môi, đem một tay ôm lấy nó, dùng vươn tay ra một phen ôm lấy Tiểu Miêu trên mặt đất. "Meo~" Tiểu Miêu mặc dù bị giắt trên cánh tay Phù Ngọc, vẫn là vui vẻ kêu lên một tiếng. Thư Đường cảm thấy mình đã làm một chuyện tốt, liền cao hứng lên, hướng về phía nó "Hừ". Không biết vì sao, chung đụng nho nhỏ ở chỗ này, Thư Đường cảm giác tay sư phụ ôm mình đột nhiên siết chặt lại. Nhưng kế tiếp không để nàng suy nghĩ nhiều, thân thể Phù Ngọc dần dần bay lên không, ở trên không làm cho nàng gắt gao ôm lấy cánh tay sư phụ. Từ từ bay lên bầu trời của rừng đá, Phù Ngọc trên người mang đại thịnh, làm như phá tan gì đó, lúc này mới tăng nhanh tốc độ một đường trở về phòng khách ở tạm. Ở trên không mắt nhìn bao quát mảng rừng đá này, Thư Đường nhìn xung quanh, đã cảm thấy cột đá ở nơi này thiết lập cũng không lộn xộn, như vậy, tại sao nàng không thể đi ra? Đợi nàng bị thả trên mặt đất, mới chợt hiểu ra được, thì ra là, cột đá ở nơi này mặc dù không nhiều lắm, nhưng bọn họ bày đặt tạo thành một trận pháp theo lời trong sách. Trận pháp này xem chừng là khốn trận, nàng đối với trận pháp một chữ cũng không biết, vừa rồi không có đợi đánh bậy đánh bạ vận khí tốt, bị nhốt lại ở chỗ này, cũng không ngạc nhiên. Nhưng mà, mình đuổi theo Tiểu Miêu nên mới chạy tới rừng đá này, cho nên nói, Tiểu Miêu làm sao lại xông vào bên trong khốn trận, chẳng lẽ là nó cố ý làm thế? Thư Đường muốn hỏi một chút Tiểu Miêu, có đúng không Tiểu Miêu có ánh mắt hổ phách mới kịp phản ứng, nàng và Tiểu Miêu thực chất không có trao đổi. Nghĩ như vậy, nàng cùng các huynh đệ heo, cũng không có chân chính trao đổi a... Ngay cả chủng tộc mình tiếng nói chung cũng sẽ không, Thư Đường không hiểu có chút bi thương. Tiểu Miêu cũng bị Phù Ngọc bỏ trên mặt đất, động tác không tính là thô lỗ, nhưng cũng có mấy phần không khách khí. Tiểu Miêu rơi xuống đất một đường lắc lắc cái đuôi co rúc, hướng về phía Thư Đường kêu hai tiếng, giống như đang cùng nàng nói ta ơn. Thư Đường dùng miệng cọ cọ nó sau, nó liền lủi đi. Không muốn nhìn Tiểu Miêu rời đi, Thư Đường vừa quay đầu lại, liền cảm nhận được khí tràng mạnh mẽ đến từ sư phụ nhà nàng, nhịn không được mà run lên. Phù Ngọc lẳng lặng nhìn heo con trên mặt đất, nhìn một hồi lâu, mới đem nó bế lên, sau đó đi vào đại sảnh, đem nó đặt ở trên bàn cơm. "Đầu bếp đưa thức ăn tới, mà có thể có chút nguội, ngươi đợi một chút." Vừa nói, hai tay nàng tụ lực lại, nhiệt khí chậm rãi tràn ra giữa hai bàn tay. Đợi nhiệt khí ngưng tụ xong, nàng giật giật mười ngón tay nhỏ, hai tay chợt khai triển, đưa thức ăn trong lòng bàn tay lên trời. Không quá nửa phút, thức ăn trở nên nóng hổi, nhưng Thư Đường cũng không dám tiến lên ăn. Trạng thái này của sư phụ, làm nàng cực kỳ bất an. Đi tới Thanh Dung Phái, Phù Ngọc vẫn duy trì bộ dáng bình thường bằng ảo thuật của mình, chỉ có Thư Đường mới có thể nhìn thấy bộ dáng thật sự của nàng. Cho nên, mỹ nhân sắc mặt như sương, bộ dáng nhếch môi, thật sự làm cho nàng không dám nhìn. Nàng suy nghĩ thật kỹ, tại sao sư phụ lại mất hứng. Là bởi vì nàng chạy loạn, hay là vì nàng chạy vào khốn trận chọc tới phiền toái? Thư Đường nghĩ tới đây, trong đầu chợt lóe sáng lên, đột nhiên ý thức được, cái khốn trận này hứa là có chút kỳ hoặc. Nhất là cái rừng đá chỉ là nơi bình thường, cần gì phải bố trí khốn trận? Hôm nay Thanh Dung Phái đang đứng ở thời buổi rối loạn, sự tồn tại của khốn trận hiển nhiên là không có chút tác dụng đề phòng nào. Khốn trận nho nhỏ tất nhiên là giữ không được đường đường thượng tiên đại nhân, nhưng nếu là để dùng nhốt những kẻ khác dám xông vào đây? Thư Đường đột nhiên cảm thấy, chính mình thật giống như vô hình mang tai họa đến. Phù Ngọc thấy nó chậm rãi bất động, đành phải nói: "Ngươi sao không ăn?" "Mèo có vấn đề" -- Thư Đường bận rộn cho chân dính nước, ở trên bàn viết. Phù Ngọc đầu tiên là ngẩn ra, nhưng ngay sau đó kịp phản ứng, đang muốn ra cửa, lại thấy Thanh Sâm Dương vẻ mặt vui mừng mà chạy tới, nói: "Thượng tiên, bí tịch và bí chí đều đã tìm được!" "Tìm được ở đâu?" Phù Ngọc cau mày hỏi, giọng nói lạnh lùng. Thanh Sâm Dương sớm đã thành thói quen với giọng nói này của nàng, không ngần ngại nói: "Tên tặc nhân kia đem dồ vật trực tiếp trả lại mật thất phải ta, mới vừa có người xông ra bên ngoài trận, chưởng môn cảm giác không đúng, liền đi mật thất xem xét. Mấy ngày nay, mỗi ngày chưởng môn đều đi mật thất xem xét, không ngờ, lần này nhìn thấy được bổn phái chi bảo trở về." Thư Đường vừa nghe, có cái gì đó xẹt qua trong đầu, lúc này ở trên bàn viết -- "Mật thất ở rừng đá". Phù Ngọc cúi đầu nhìn, liền hỏi hắn: "Mật thất chính là ở trong rừng đá?" "Đúng vậy." Thanh Sâm Dương cười nói :"Chẳng qua người xông vào trận có tu vi cao, chưởng môn không cảm giác được hơi thở của hắn." Tu vi đương nhiên rất cao, bởi vì người xông vào trận, chính là vị thượng tiên này a... Hôm nay bí tịch và bí chí đã về với chủ của mình, nhưng Thư Đường bỗng nhiên nhíu chặt một lòng. Nếu nàng đoán không sai, Tiểu Miêu kia chính là cố ý dụ nàng vào trận, vào trong trận sau, nó chạy đi trả lại đồ vật. Đợi lúc nó đi ra, vốn là nó nên bị nhốt lại khốn trận, lại bị sư phụ và mình mang đi ra. Bất kể Tiểu Miêu thân phận như thế nào, có cũng là mấu chốt cho việc các đệ tử Thah Dung Phái ly kỳ bỏ mạng, chính là, mình lại để cho nó chạy rồi! Thư Đường rơi vào tự trách thật sâu, buông cái đầu xuống, yếu ớt viết một chữ -- "Mèo" Phù Ngọc xem xong, lập tức hiểu được. Thanh Sâm Dương trong mắt không giải thích được, nàng nhanh chóng ngự phong bay lên, tụ tập ở trên trời của Thanh Dung Phái. Thư Đường nhảy xuống cái bàn, chạy ra đại sảnh, cố gắng ngẩn đầu nhìn sư phụ đang làm phép ở trên không trung. Trong tiên thuật có một thuật, chính là thuật tìm kiếm, bởi vì tìm kiếm phạm vi nhỏ, lại cực kì hao phí công lực, cho nên ít có người dùng. Nhưng hai điểm này đều không tồn tại ở Phù Ngọc thượng tiên, chân khí và tiên lực của nàng sớm giống như biển cả mênh mông vô tận. Mà lúc này, nàng tìm kiếm phạm vi đã mở rộng tất cả Thanh Dung Thành, nhưng vẫn không tìm được nửa điểm tung tích của Tiểu Miêu. Nó có tốc độ như thế nào, mới có thể trong thời gian nắng lao ra khỏi kết giới Thanh Dung Phái, lại có thể trốn ra Thanh Dung Thành? Phù Ngọc lại đem phạm vi tìm kiếm lớn ra một chút, vẫn không có bất kỳ đầu mối nào, liền thu tiên thuật, chậm rãi trở lại mặt đất. Phù Ngọc lần này tìm kiếm, động tĩnh không nhỏ, không ít đệ tử đã chạy đến nhìn nàng thi triển tiên thuật. Bọn họ là những đệ tử bình thường, trong ngày thường nào có cơ hội nhìn thấy người thành tiên? Hôm nay, một thượng tiên sống sờ sờ đang ở trước mắt bọn họ, cả đám đều chen lấn lên, sợ mình bỏ qua một động tác bất kỳ nào của thượng tiên. Duy nhất đáng tiếc chính là, bọn họ nghe nói Phù Ngọc thượng tiên là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, có mỹ nhân làm phép thuật cho mình xem, bọn họ coi như không có phúc nhìn hình dáng kia rồi. Kết quả là, không ít đệ tử trong lòng thầm hạ quyết tâm, nhất định phải cố gắng tu luyện, trở thành truyền kỳ đệ tủ, mới có cơ hội sớm đi tiên giới, làm quen với các vị tiên nhân, sớm ngày thành tiên. Phù Ngọc hẳn không nghĩ tới, bản thân cử chỉ vô tâm, củng là thành tựu Thanh Dung Phái -- thay chưởng môn ổn định lòng người, đem trọng điểm trong phái một lần nữa kéo vể việc tu luyện . Thấy sư phụ trở lại, Thư Đường lập tức hừ một tiếng, hỏi thăm nàng kết quả ra sao. Phù Ngọc trước tiên chưa có trả lời thuyết phục nó, mà là liếc mắt nhìn chưởng môn và các trưởng lão ngự kiếm chạy tới, đối Thanh Sâm Dương thản nhiên nói: "Ta vô ý trả lời thuyết phục bọn họ, ngươ chỉ cần nói cho bọn hắn biết, trả bí tịch lại chính là Tiểu Miêu màu đen trắng. Nếu bọn họ muốn điều tra, thì từ nay về sau nên bỏ đi thôi." Hết Chương 11
|
Chương 12 - Phiền Toái Dứt lời, Phù Ngọc mang theo Thư Đường vào phòng, vung tay lên, cửa phòng nhất thời đóng chặt, đồng thời khoát lên một tầng kết giới cách âm. "Ngươi không nên để cho nó chạy." Sau khi để heo con xuống, Phù Ngọc ngồi lên gường, tay áo để ở trẹn gối, thản nhiên nói. Thư Đường biết chính lúc nãy vừa gây họa, cúi thấp đầu, ủy ủy khuất khuất mà đứng. Áy náy thì vẫn áy náy, bao tử nàng thật sự đói bụng a... Bây giờ nàng có chút hối hận, tại sao lúc nãy không ăn vài hớp đồ ăn vào trong bụng. Phù Ngọc nhìn thấy bộ dáng nó, vốn là muốn nói nhất thời lại không nói ra. Mất tự nhiên ho nhẹ hai tiếng, nàng ôm heo con lên bàn , chân thành nói: "Hoa Hoa, sau này chớ tùy ý tin vào người khác, vô luận là người, hay là động vật." Dừng một chút, nàng nói tiếp: "Bởi vì, ngươi không biết người ngươi tin tưởng kia, là người hay là yêu." Thư Đường thoáng cái liền quên đói bụng, thân thể chấn động, ở trên bàn viết -- "Mèo yêu" . "Đúng, hơ nữa nó không phải mèo yêu bình thường, chỉ là tiếp xúc trong thời gian ngắn, ta không thể xác định thân phận của nó." Phù Ngọc nói xong, giơ tay lên cầm lấy một cái bánh sủi cảo nóng, nhét vào trong miệng đang hé mở của heo con, "Ngươi ăn cơm đi, ta nghỉ ngơi một chút, ăn xong ta dẫn người rời đi." Rời đi? Vì sao vào thời điểm mấu chốt này lại rời đi? Còn có, vì sao sư phụ luôn luôn nghỉ ngơi? Thế nhưng, sư phụ đại nhân đã ra mệnh lệnh, Thư Đường không cách nào hỏi nữa, đành phải cúi đầu ăn cơm. Sớm biết sẽ như vậy, nàng sẽ không đáp ứng Thanh Sâm Dương, hẳn là nên để cho sư phụ trực tiếp đuổi bọn họ đi, để sư đồ hai người họ tiếp tục đi du ngoạn. Tên Thanh Sâm Dương này, rõ ràng là dùng thức ăn ngon để lấy được tín nhiệm của nàng, sau đó lợi dụng sự hiếu kỳ của mình để đạt được mục đích a! Mà nói lại, là chính nàng mang theo sư phụ vào hố, dường như không thể trách được tên Thanh Sâm Dương này, thật là tức mà, tức vẫn là chính nàng... Thư Đường suy nghĩ một vòng, cuối cùng lại nhớ tới khởi điểm, chỉ đành phải tiếp tục mang theo nồng đạm áy náy, vùi đầu vào ăn. Đợi nàng ăn xong, Phù Ngọc ở một bên cũng nghỉ ngơi đủ rồi. Thay nàng lau miệng, sư phụ đại nhân đem nàng ôm vào trong ngực, đẩy của liền muốn rời đi. Không ngờ, Thanh Sâm Dương vẫn đứng ở bên ngoài, khuôn mặt mang theo cung kính, nói: "Thượng tiên, sư phụ ta nói, nếu sự tình đã sáng tỏ, không bằng thượng tiên ở lại thêm một chút nữa, đợi mọi chuyện tra ra manh mối đi cũng không muộn." Thư Đường nhìn vẻ mặt của hắn, rõ ràng tràn ngập chân thành, nhưng nàng lại cảm thấy -- hắn đang nói láo. Lấy ba vị trưởng lão đối với sư phụ mình không giải trừ, vị nào cũng không lường trước được sư phụ lại đột nhiên rời đi. Tên Thanh Sâm Dương này, hiển nhiên là sớm đoán được Phù Ngọc sẽ rời đi, lúc này mới đợi ở bên ngoài. Thông minh như hắn, tất nhiên là nhìn thấu sư phụ cùng mình và chuyện này có liên quan. Thư Đường thành thành thật thật nằm tại trong ngực sư phụ, dù sao đây vốn là họa do bản thân gây ra, vẫn nên hạ thấp một chút mới tốt. Phù Ngọc lười hiểu rõ tâm địa gian sảo của Thanh Sâm Dương này, chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái, "Chúng ta ở lại nhân gian thời gian đã đủ dài, bây giờ, ta muốn mang theo Hoa Hoa trở về tiên giới tu hành, ngươi còn có cái gì dị nghị?" Lời này của nàng tuy là câu hỏi, lại không có một chút ý tứ hỏi thăm. Thanh Sâm Dương sắc mặt không biến, chỉ hơi ngừng, liền khom người nói: "Đã như vậy, đệ tử theo ngài cùng nhau trở về. Trí bảo trong phái đã tìm được, đệ tử ở lại cũng không có tác dụng gì." Tên Thanh Sâm Dương này thật là... Thư Đường yên lặng nhìn hắn, trong đầu suy nghĩ nửa ngày, thật sự tìm không ra được thứ gì để hình dung hắn. Phù Ngọc nhìn hắn một chút, nhẹ nhàng "Ân" một tiếng, khoảng cách ở trên in một cái ấn phù, tiếp theo nháy mắt, hai người một heo đã trở về tiên giới. Thư Đường trong lòng suy nghĩ, có thể nào do hắn bất hòa với Nhị trưởng lão mới muốn bỏ đi? Suy nghĩ một phen mới chợt hiểu ra, hắn từ sớm đã liệu đến Phù Ngọc sẽ không ở lại, nên đã dự định tốt cùng nàng hồi tiên phủ! Hắn người này, làm sao lại có thể đem chuyện chưa xảy ra tính toán như vậy chứ? Thư Đường vì chỉ số thông minh cùa mình mặc niệm một giây, nhưng ngay sau đó xun xoe chạy đi thiên điện luyện côngcoi như lấy công chuộc tội. Nàng vừa mới bắt đầu luyện tập, đã đem nó bỏ phế lâu như vậy, dùng não heo ngậm lại cũng biết -- đây là một việc xấu hổ. Phù Ngọc cũng không cùng nàng nói chuyện về Tiểu Miêu, sau khi trở lại tiên giới, lúc này có tiên tỳ trình lên lưu âm phù Nam Đàn cấp cho nàng, nàng đem tiên lực rót vào trong phù chú, liền nghe thấy được Nam Đàn nói lại cho nàng. Đem rau trong viện kiểm tra một phen, Phù Ngọc vỗ vỗ y phục, đứng dậy đi đến tiên phủ, đi tìm Nam Đàn. Giải khai kết giới, bước vào đại môn, cũng có thể ngửi thấy mùi đàn hương như có như không. Phù Ngọc cũng vì thế làm cho sợ dừng lại, đợi nàng thích ứng mùi hương này, mới tiếp tục nhấc chân đi về phía trước. Nam Đàn làm như sớm đã biết nàng sẽ đến đây, đoan chính ngồi ở bên bàn vuông, trên bàn đã chuẩn bị hai ly trà. Sau khi nhìn thấy Phù Ngọc, nàng mỉm cười nói: "Tới" Phù Ngọc ứng thanh âm, nguồi xuống một bên khác ở bàn vuông, nâng ly trà lên, nhấp một ngụm trà. "Nghe nói, đồ đệ ngươi đã gây họa." Nam Đàn cười khổ, "Ngươi dự định xử lý như thế nào?" Lông mi Phù Ngọc nhẹ nhàng run lên, chợt cúi đầu lo cầm chén trà. Lông mi đen láy rũ xuống, che hào quang trong con ngươi nàng. "Tin tức ngươi có thật linh thông." Nàng nói như vậy, nhưng không có trả lời câu hỏi lúc nãy. Nam Đàn lần này thực sự ở trên mặt đất nở nụ cười, hỏi: "Ngươi sợ Thanh Dung Phái tìm Thư Đường gây phiền toái?" "Có ta ở đây, ta tất nhiên không sợ có người tìm nó gây phiền toái," Phù Ngọc phủ nhận nói: "Nhưng nó lần này bị Tiểu Miêu lợi dụng, ta lo lắng nó đi không ra." Nam Đàn hơi mím môi, "Nó thông minh hơn so với ngươi tưởng tượng, ngươi không cần lo lắng cái này." "Thế nhưng..." Phù Ngọc dừng một chút, làm như không lớn tình nguyện nói: "Ta thấy Hoa Hoa vô cùng thích con mèo kia." Nam Đàn đem đánh giá trên dưới một phen, tâm trạng thở dài, Thư Đường đến tột cùng đi không ra, hay là chính nàng đi không ra? "Đối với Thư Đường mà nói, so với con mèo kia, người làm sư phụ như ngươi hiển nhiên quan trọng hơn," Nam Đàn thượng tiên có chút do dự, vẫn là nói : "Chỉ là, cuối cùng nó cũng sẽ có một ngày tự do, ngươi chẳng lẽ muốn vĩnh viễn nuôi nó như thế, quản giáo nó sao?" Người ngồi một bên bàn khác thân thể rõ ràng cứng đờ, một hồi lâu, mới từ từ thanh tĩnh lại. "Ngươi nói đúng, ta nghĩ thông suốt được." Phù Ngọc nâng ly trà lên, đem trà uống một hơi cạn sạch. Thấy nàng như vậy, Nam Đàn không khỏi khẽ thở dài. Nàng lần này tìm đến mình, là vì việc Thư Đường gây họa? Nàng rõ ràng là có khúc mắc. Lúc này cũng không biết nàng có thật là thông suốt, hoặc nghĩ thông suốt, chỉ có thể cho rằng nàng tạm thời đã thấy ra. Nam Đàn hanh một tiếng, phá vở im lặng giữa hai người, "Nói nữa, ta để cho ngươi lưu âm phù, ngươi nghe xong chưa?" Phù Ngọc gật đầu. "Tốt lắm, đã như vậy, ta liền trực tiếp nói." Nam Đàn lại bắt đầu uống trà, trở về chính chuyện, đem chuyện muốn nói chậm rãi nói tới. Lúc trước nàng để lưu âm phù lại cho Phù Ngọc, đã nói toàn bộ sự tình, đại ý trong đó là -- khuyên tai ngọc của Lư Hoa lúc trước, không phải là ngọc tiê, cũng không phải là ngọc bình thường ở nhân gian, hơn nữa cũng không phải của vị sủng phi được ban thưởng, mà là một cái khuyên tai ngọc bị nguyền rủa. Phù Ngọc nghe đến đó, bàn tay trắng nõn không nặng không nhẹ mà cầm ly trà nhỏ đã sớm lạnh. Vị chân thần kia, nàng nhận biết được. Bởi vì... Chính nàng, là một bộ phận khác của ngọc bội. Hết Chương 12
|
Chương 13 - Tu Luyện Nhớ lại những sự việc kia, tâm trạng Phù Ngọc đột nhiên rung lên, có chút hốt hoảng. Nam Đàn thấy nàng mờ ám, không nói gì theo trong tay áo lấy ra khuyên tai ngọc, đem đặt ở trên bàn, lúc này mới tiếp tục nói: "Những lời lần trước ta nói với ngươi cũng không chính xác, nó cũng không có lực chữa trị, ngày ấy nó chỉ là cùng chủ mới kết ấn, thuận tiên mở ra linh mạch cho Thư Đường. " Phù Ngọc dần dần khôi phục như cũ, ánh mắt nhìn khuyên tai ngọc trên bàn, nói: "Nếu nó có thể tìm chủ cho mình, nói vậy là nó có linh trí." "Không, không phải linh trí, mà là bản năng của nó." Nam Đàn dừng một chút, "Nó lây nhiễm thần khí quá ít, vĩnh viễn sẽ không có linh trí, cũng không thể thành yêu tu luyện. Nhưng mà, bản năng nó biết lựa chọn chủ nhân, như thế xem ra, nói vậy... Thư Đường cùng nó hữu duyên." Phù Ngọc không nói gì, một hồi lâu, nàng không tiến động thở dài, trước mắt lại xuất hiện những cảnh tượng kia. Những năm gần đây, nàng tự cho là đã quên mất sự việc, thì ra là còn nhớ rõ ràng như vậy. Người đó ở trước mắt nàng bộ dạng đẫm máu đang hăng hái chiến đấu, người đó dùng thần lực cuối cùng đem nàng bỏ vào nhân giới... Nàng rốt cuộc vẫn còn nhớ rõ. Làm một khối ngọc bội không có sinh mạng, nàng dùng ngàn năm mới có được ý thức, rồi dùng vạn năm tu ra thiên địa linh trí, mà tại lúc tu ra hình người cuối cùng trước mắt, nhưng nàng bị tủa nhỏ ra. Nếu muốn thành hình người, phải có đủ ba hồn bảy vía, ngọc bội ba hồn bảy vía chỉ thiếu một phách, nàng vốn nghĩ rằng bản thân sống không được bao lâu, liền trở thành người sống sờ sờ, nhưng vào lúc ngày sinh trưởng ngừng lại. Bởi vì tu luyện ra ba hồn sáu phách chính là đều phân bố ở trên ngọc bội, cho nên, lúc ngọc bội vỡ vụn, một phần nhỏ tùy theo tách đi ra ngoài. Chỉ là bộ phận nó tách ra thực sự quá ít, khó có thể tái sinh, những hồn phách liền từ từ tiêu tán ở thiên địa, tự mình lưu lại một bản năng của thần vật. Đúng rồi, mảnh ngọc lộn xộn của Phù Ngọc ngày hôm đó sau khi bị mài thành khuyên tai ngọc, cũng là thần vật hàng thật giá thật. Thế nhưng, mảnh ngọc lộn xộn của nàng còn thuộc về địa phương bất đồng -- nàng còn có ý nghĩ hoàn toàn độc lập, có thể tự tiêu trừ năng lực nguyền rủa trong cơ thể, ngọc lộn xôn chỉ có bản năng. Năng lực nguyền rủa thuộc về thần lực thượng cổ, chỉ có người tu tiên tại thượng cổ hoang dã mới có thể đạt được một hai. Ví dụ như tiên sư bói toán có lực bói toán, hắn tại hoang đã thu được chân thần lực bói toán, mới có kỹ năng độc nhất vô nhị này của mình. Nếu không phải như thế, trên dưới Thanh Dung Phái như thế nào lại tín nhiệm hắn, hoàn toàn dựa theo ý tứ làm việc của hắn? Thần lực là thứ vô hạn mà người ta luôn hướng tới, chỉ cần đạt được nó, một là thực lực tuyệt đối, hai là vận khí tuyệt đối. Thư Đường bị khuyên tai ngọc có chưa năng lực nguyền rủa nhận làm chủ, nói cách khác, nó ở trình độ nhất định cũng có năng lực nguyền rủa. Đợi nó có thực lực tuyệt đối, thì nó có thể sự dụng được năng lực nguyền rủa. Phù Ngọc nghĩ đến điểm này, không tự chủ mím đôi môi lại. Chuyện nàng nghĩ đến, Nam Đàn đương nhiên cũng nghĩ đến. Hai người trầm mặc chốc lát, Nam Đàn thượng tiên dẫn đầu nói: "Thư Đường đạt được năng lực này, không biết là phúc hay họa. Nếu nó đi lên đường ngang ngõ tắt, năng lực này có thể giúp nó phá vỡ tam giới." Phù Ngọc nhếch môi chợt buông ra, môi anh đào khẽ nhúc nhích: "Có ta ở đây, nó sẻ không." "Ngươi có thật tự tin như vậy không?" Phù Ngọc do dự chớp mắt một cái, "Thật sự." Nàng nghĩ, nó là độ đệ của nàng, là nàng nhìn thấy nó lớn lên, còn con heo duy nhất nàng nuôi còn sống, cho nên, nó nhất định sẽ không đi lên đường nang ngõ tắt. Nam Đàn thở dài, cũng không biết nàng lấy tín nhiệm ở đâu ra. Nhưng Thư Đường là độ đệ của nàng, bản thân mình can thiệp không được, chỉ có thể nói: "Ngươi mang khuyên tai ngọc trả lại cho nó đi, đừng để cho nó biết chân tướng sự việc." Nói xong, nàng lại bổ sung: "Nếu ngọc này đã nhận thức Thư Đường làm chủ, chỉ cần tiếp xúc lần nữa, nó có thể ẩn vào trong cơ thể. Phù Ngọc gật đầu, rốt cục giơ tay lên. Ánh bạc như ngọc quanh mang trong lòng bàn tay nàng chợt lóe lên, mơ hồ tạo thành một vòng tròn ấn phù. Qua nửa ly trà nhỏ, tia sáng mới dần dần biến mất, để lại một khuyên tai ngọc bóng loáng mượt mà. Nam Đàn nhìn nàng một chút, "Ngươi dùng sức mạnh phong ấn nó tuy mạnh, nhưng Thư Đường một khi đã tu hành thành tiên thân, thì phong ấn này sẽ tự động giải trừ." "Ta chỉ không muốn nó quá sớm tiếp xúc loại sức mạnh thiên tà này, đợi nó có tiên thân hộ thể, liền không bị năng lực nguyền rủa mê hoặc." Phù Ngọc nói xong câu này, đem khuyên tai ngọc để vào trong ngực, đứng lên, ở ánh mắt soi mói của Nam Đàn sải bước rời đi. Năng lực nguyền rủa, đồ đệ thượng tiên... Chò dù tiên sư bói toán tới, hẳn sẽ không tính ra mạng cách của Thư Đường con heo nhỏ này, nàng cần gì phải suy nghĩ nhiều? Nam Đàn thu hồi tầm mắt, tay phải khẽ động, liền có vài chục hồ sơ tiên giới cần xử lý tung bay đến. Bên kia, Phù Ngọc lúc này đã tới phủ đệ thiên điện, cách thật xa, nàng cũng có thể cảm giác được thiên địa khí bên trong không khí đang nhanh chóng chảy về phía trong nhà. Lần trước Nam Đàn tuy nhìn nhầm tác dụng của khuyên tai ngọc, nhưng chân chân chính chính nhìn thấu được tiềm lực tu tiên của Hoa Hoa. Có vô số người tu luyện mấy chục năm, dùng cả đời, lúc tu luyện cũng không đạt tới loại tốc độ tu luyện này đồ đệ nhà mình. Năng lực nguyền rủa làm Phù Ngọc mang mặt trái tạm tình chẳng bao lâu liền tiêu tán, bay giờ nhìn đồ đệ có thiên phú như vậy, trong lòng nàng lộ vẻ vui sướng. Nếu như đồ đệ này của nàng không bị người tùy ý bắt cóc đi... Đó chính là điều tốt nhất. Hôm sau, Thư Đường ở bên trong phòng liên tục tu luyện một ngày một đêm, rốt cục bụng đói kêu vang lên liền từ trong thiên điện bò đi ra. Lâu rồi không có tu luyện, linh mạch trong cơ thể nàng giống như cá khát nước, vừa cảm thụ được thiên địa khí ở bên ngoài, liền như điên không ngừng hấp thụ. Thư Đường mấy phen muốn dừng lại, nhưng khống chế không được loại ham muốn đến từ mỗi tấc linh mạch bên trong thân thể, vẫn tu luyện cho tới khi không còn nửa điểm khí lực, lúc này mới ngừng lại. Thanh Sâm Dương trong đó có mấy lần tới cửa đưa cơm, bởi vì cảm nhận được sự lưu động mãnh liệt của khí, liền bưng thức ăn xoay người lui ra. Vì vậy, Thư Đường thật vất vả leo ra khỏi thiên điện, vẫn không có cơm ăn. "Hừ --" nó yếu ớt kêu một tiếng, gục ở trên bậc thang, bộ dạng nửa sống nửa chết. Hôm nay cũng thật kỳ quái, theo lý thuyết, người ở thiên điện tuy ít, nhưng vẫn luôn có một hai tên tiên tỳ, mà bây giờ, đưa mắt nhìn bốn phía, trừ nàng đang nằm úp sấp ở chỗ này, rốt cuộc một vật còn sống cũng không có. Chẳng lẽ trong phủ xảy ra chuyện gì? Nghĩ đến chính mình bế quan tu luyện làm một chuyện tốt, Thư Đường bận rộn kéo thân thể, từng bước một ngã xuống bắt đầu hướng ra đi ra bên ngoài. Chẳng qua, nàng mới đi hơn mười bước, thì một người bưng khay đi vào thiên điện, chính là Thanh Sâm Dương. Thấy theo con trên mặt đất nửa sống nửa chết, hắn lộ ra Tiểu Bạch răng, nhưng ngay sau đó ngồi xổm thân thể xuống, đem cao điểm trong khay đưa tới trước mặt nó. "Ngươi tu luyện một ngày một đêm, thượng tiên để cho mọi người trong thiên điện rời đi nơi này, tránh có người quấy nhiễu ngươi tu hành." Thấy heo con chỉ nhìn cao điểm , hắn bất đắc dĩ cười một tiếng, đem để trong miệng mình, ăn sau đó mang theo nụ cười nói: "Ngươi đây là sợ ta hạ độc phải không?" Vừa nói, hắn lại đem một khối cao điểm, cho Thư Đường, thấy nó ăn mới tiếp tục nói: "Thượng tiên hôm qua phân phó ta mỗi hai canh giờ mang thức ăn tới cho ngươi một lần, còn để cho ta nói lại với ngươi, nếu ngươi đi ra, ăn cơm xong liền đi tìm nàng." Thì ra sư phụ đã sớm biết chính mình sẽ tu luyện lâu... Thư Đường quyết định khen sư phụ thông minh một chút. Bất quá, thấy rõ bộ dạng Thanh Sâm Dương như vậy, đoán chừng Thanh Dung Phái còn chưa biết mèo yêu là mình để cho chạy. Thư Đường nhanh chóng giải quyết một bàn cao điểm lớn, tại chỗ như đầy máu sống lại, chạy đi tìm sư phụ. Phòng sư phụ tuy lớn, nhưng nơi nàng đi luôn luôn chỉ một, không phải là sân sau có đủ loại rau củ, thì là chính sảnh, phòng ngủ. Chính là hôm nay, nàng đem ba nơi này tìm nhiều lần, vẫn không thấy được bóng dáng sư phụ. Trên đường tìm kiếm gặp được vài cái tiên tỳ, nhưng nàng không thể cùng họ trao đổi, hai chân nhỏ khoa tay múa chân một hồi lâu, tiên tỳ cũng không biết heo con là biểu đạt gì đó. Thư Đường tìm cũng không thể, xin giúp đỡ cũng không thể, trong lòng đột nhiên có chút hốt hoảng. Sư phụ nàng rốt cuộc là đi đâu vậy? Hết Chương 13
|
Chương 14 - Mờ Mịt Như một con ruồi không đầu dạo một vòng toàn bộ quý phủ, Thư Đường mệt mỏi ngổi nghỉ dưới một gốc đại thụ, ngồi nghỉ mát. Thanh Sâm Dương nói cho nàng biết đi tìm sư phụ, nhưng không nói cho nàng sư phụ nàng ở đâu, thật sự là đáng giận. Nàng quyết định, ngày mai nhịn đau ăn củ cải trắng của sư phụ, thề không ăn thức ăn hắn làm. Thư Đường ăn uống no đủ sau đó nằm ở chỗ thoáng mát, phẩy phẩy lỗ tai, nàng thoải mái đến cơ hồ muốn ngủ đi, nhưng nghĩ đến còn tìm sư phụ chưa được, nàng bận rộn dùng chân vỗ vỗ mặt, tung mình đứng lên. Sư phụ ơi sư phụ, nàng từ nhỏ chơi trốn tìm chưa bao giờ thắng cả, ngài nên chủ động đi ra đi a! Thư Đường càu nhau trong lòng, nhanh nhẹn xoay người đứng lên, chuẩn bị rời đi. Chỉ là nàng vừa mới nhấc chân lên, chợt thấy một vật óng ánh từ trên trời rơi xuống, đập trúng mũi của nàng. Quăng trúng đầu, ngày đó vật rơi xuống rơi trên mặt đất, hẳn là khuyên tai ngọc lức trước Lư Hoa thượng tiên đưa tới. A? Nó tại sao lại trở về? Thư Đường nhìn khắp mọi nơi, phát hiện bốn phía không có người nào, nghĩ ngợi chốc lát, đem chân trước bám vào trên khuyên tai ngọc. Lúc mới chạm vào, nàng chỉ cảm thấy nó như băng lạnh thấu xương, sau đó nháy mắt, khuyên tai ngọc kia rốt cục chui vèo vào trong cơ thể nàng, không thấy bóng dáng. A? Khuyên tai ngọc đâu rồi?! Thư Đường giơ chân lên, mở to hai mắt, nhìn một chút nơi hóa ra khuyên tai ngọc, trăm mối cũng không có cách giải. Chẳng lẽ là, ngọc này hòa tan làm một với cơ thể mình rồi? Thư Đường giật giật bốn chân, lắc lắc đầu, phát hiện thân thể không có chút dị thường, nhưng trong lòng vẫn có chút bất an. Khuyên tai ngọc này vô duyên vô cớ rớt trúng người mình, lại biến mất ở trong cơ thể mình, đầu óc heo của nàng, cũng hiểu được đây không phải chuyện tình cờ. May mà, lần này nàng không giống như lần trước đau đầu muốn vỡ tung, nếu không, nàng thật muố chặt tay chân của mình đi. Đứng tại chỗ một lát, Thư Đường rốt cuộc bước chân ra, nhưng đúng lúc này vừa cử động, nhất thời làm cho nàng phát hiện có chút gì đó không đúng. Trong đại não của nàng có nơi nghiền nát linh căn, dường như có nhiều hơn một cỗ năng lượng khác... Nếu nàng không đoán sai, cổ năng lượng này chính là do khuyên tai ngọc cổ quái phát ra. Hơn nữa trừ cổ năng lượng này, nàng giống như mơ hổ cảm thấy được vị trí của sư phụ. Thừa dịp đang còn cảm giác, Thư Đường bận rộn chuyển cái chân nhỏ, hướng nơi mình cảm giác được chạy đi. Trên đường nàng nhìn thấy Thanh Sâm Dương, hắn đối với nàng nhã nhặn cười, nhưng nàng không hỏi hắn cái gì nữa, liếc nhìn hắn một cái, tiếp tục men theo cảm giác đi tìm sư phụ. Nửa khắc sau, dưới sự hướng dẫn của cảm giác của nàng, sư phụ cũng không có ở đây, chẳng lẽ nàng tin nhầm cảm giác của mình sao? Dường như phát hiện sự hoài nghi của nàng, năng lượng bên cạnh linh căn kia chợt quay cuồng lên, mơ hồ lại chỉ ra một cái phương hướng khác cho Thư Đường. Phương hướng nó chỉ chính là một mặt tường cứng, Thư Đường ba bước chạy đi qua, suy nghĩ một lát, do dự vươn chân đẩy mặt tường, Vốn cho là mình không đủ mạnh để đẩy mặt tường này, không ngờ, khi nàng đụng phải tường, chân nhất thời phát ra ánh sáng vàng nhạt , hình như làm mềm bức tường này rồi. Không lâu lắm, mặt bức tường này đã hóa thành lưu quang giống như mặt kính. Nhưng mà, kính bày biện không phải dáng dấp của Thư Đường, mà là cảnh tượng đối diện tường -- Mặt đất phủ kín ngọc thạch, trải dài đến thân nữ tử y phục màu trắng, sắc mặt nàng trắng bệch, vat áo trước ngực có hồng mai dường như là máu. Đầu Thư Đường "Ông" một tiếng, bất chấp tất cả mọi thứ, tung người nhảy vào cửa trống rỗng, chạy về phía Phù Ngọc đang té trên mặt đất. Vừa chạy đến bên cạnh sư phụ, Thư Đường lập tức dùng cải mũi ủi cánh tay nàng, nhưng đối phương không có chút phản ứng nào, nàng lại duỗi chân ra bắt lấy cánh tay sư phụ, cũng không có một chút đáp lại. Thư Đường ở trên mặt đất bối rối xoay quanh, nghĩ nửa ngày, rốt cuộc cố lấy dũng khí, dùng chân hăng hái vỗ mặt sư phụ... Vỗ xong lần này, nàng bận rộn thu chân lại, làm một dạng như chưa từng có cái gì xảy ra. Nhưng mà, cho dù nàng có mò tới khuôn mặt trơn bóng non nớt của sư phụ, đối phương vẫn hôn mê. Thư Đường nhìn sắc mặt sư phụ trắng bệt, trong lòng lo lắng không thôi. Nàng muốn đi ra ngoài tìm Lư Hoa thượng tiên giúp đỡ, mà lần này, nàng mới phát hiện, ngọc Lưu Ly ở của sớm đã biến mất không còn thấy gì nữa, cho dù nàng có làm gì bức tường kiên cố kia, cũng không có biến hóa gì nữa. Cứ như vậy, nàng cũng bình tĩnh lại chút, đứng tại chỗ một lát, nàng bỗng nhớ lại bố dáng sư phụ truyền chân khí cho mình, nhưng nàng có thiên địa khí thuần khiết, nói vậy cũng phải có chút công dụng. Thư Đường trấn định tâm thần, chậm rãi nhắm mắt lại, dồn khí đan điền, thử đem khí mỏng manh bên trong linh mạch ngưng tụ thành khí lưu. Đợi khí lưu hình thành, nàng chợt đem chân trước trục xuất nó ra ngoài cơ thể, truyền vào trong thân thể Phù Ngọc. Phải biết rằng, tuy mấy ngày nay nàng hấp thụ thiên địa khí nhiều, nhưng phần lớn cũng là do linh mạch của bản thân tạo ra, hôm nay làm sao có thể đem những thiên địa khí quý giá này cho dễ dàng? Nàng tu luyện thời gian ngắn ngủi, lúc tu luyện nảy sinh, cố ý đem khí lưu tiết ra ngoài, đây không khác gì muốn chết. Ngay lập tức, Thư Đường càng cố gắng đem khí lưu đẩy ra ngoài, linh mạch giữ càng chặt. Thư Đường cũng không chịu thua, dù vậy, nàng vẫn là truyền khí cho sư phụ, nhưng trong lúc truyền khí trong nháy mắt bị gián đoạn, nặng nề ngã trên mặt đất. Quá mệt mỏi... So với lúc nàng tu luyện kết thúc còn muốn mệt mỏi hơn... Thư Đường không kịp nhìn sư phụ một cái, liền hôn mê đi. Mà nguồn năng lượng bên cạnh linh mạch, thì tại lúc nàng ngủ mê man liền động, hóa thành vô số tia sáng nhỏ, bắt đầu tu bổ linh mạch nàng. Chữa trị linh mạch và mở ra linh mạch có chút trình độ đau đớn giống nhau. Ban nãy Thư Đường lo lắng sư phụ, lại không hiểu cách truyền khí ra sao, lo lắng, nàng liền đả thương các mạch nhỏ chung quanh đan điền. Kết quả là, tia sáng liền chữa trị trong nháy mắt, mặc dù nàng mệt đến hôn mê, cũng bị đau đớn làm cho tỉnh. "Hừ --" nàng không nhịn được hừ một tiếng, sau đó, ở một bên than nhẹ một tiếng, liền bị ôm vào trong lòng. Mùi vị quen thuộc trong ngực làm nàng an tâm, đau đớn trong cơ thể dần dần biến mất, Thư Đường gục xuống, rốt cục hoàn toàn ngủ đi. Khi tỉnh lại, nàng vừa mở mắt, liền thấy khuôn mặt tinh xảo, sắc đẹp của Chiêu Quân Tây Thi còn không bằng. Không... Đây không phải là trọng điểm! Trong điểm là, gương mặt này cách nàng thật sự quá gần. Thư Đường cảm giác máu của mình lưu thông nhanh lên, mà chúng nó đều chảy về phía đuôi nàng, đầu trắng đô đô của nàng. Nàng cố ý cho là, phản ứng này nhất định là dị chứng do nhức đầu lần trước... Thấy nó tỉnh, Phù Ngọc khóe miệng cong lên khẽ cười ra tiếng, rốt cục rời ca cái đầu hồng hồng của heo con ra. "Hôm qua làm ngươi sợ," Phù Ngọc nói,: "Thời gian ngươi tu luyện không lâu, không thể truyền khí cho người khác, sau này không được làm việc nguy hiểm này nữa." Thư Đường đem mặt chôn trong chân, lúng túng một hồi lâu, chỉ hừ một tiếng. "Còn nữa," Phù Ngọc dừng một lúc lâu, mới nói nhỏ một tiếng: "Đồ đệ Hoa Hoa, cảm ơn." Nàng còn chưa dứt lời, nàng vừa nói câu này, Thư Đường chỉ cảm thấy một chút ủy khuất do tìm kiếm lúc trước liền xông lên vào trong lòng. Nhìn sư phụ đang ngồi thẳng bên cạnh, nàng không hề nghĩ ngợi, trực tiếp nhảy vào trong ngực sư phụ, dùng cái mũi ướt nhẹp cọ cọ tay nàng. Nàng không biết mình tại sao lại như vậy, lúc sư phụ nói: "Cảm ơn." một khắc, nàng bỗng nhiên vô cùng sợ sẽ chính mình sẽ mất đi cái sư phụ mỹ nhân ngu ngơ khí phách này. Sư phụ rõ ràng là đường đường thượng tiên, tất cả thánh nhân ở tiên giới cũng không dám xâm phạm thượng tiên đại nhân, Thư Đường lúc này mới ý thức được, thì ra là, người vô cùng cường đại như vậy cũng bị thương. Ở trong lòng Thư Đường, địa vị của sư phụ dường như xảy ra một chút biến hóa. Một loại cảm giác cực kì mờ mịt xông lên đầu -- nếu như... Nàng nói là nếu như, nếu như có một ngày sư phụ rời xa chính mình, nàng phải làm thế nào? Hết Chương 14
|