Đồ Nhi Ăn Nhiều Lắm
|
|
Chương 15 - Phá Cảnh Phù Ngọc cảm nhận được heo con trong ngực đang bất an, nhịn không được ôm chặt nó lại, thuận tiện đem chuyện về khuyên tai ngọc nói với nó. Dĩ nhiên, nói lại bên trong vẫn có thật có giả, nói bảy phần, lưu ba phần, dù sao Thư Đường cũng không rõ ràng lắm, sau khi nghe xong cũng đều tin. Sư phụ nói, nó là ngọc bội chân thần thượng cổ, có bản năng nhận chủ, có khả năng tẩm bổ thân thể nàng, khi quan trọng có thể thay nàng trị thương. Thư Đường vui sướng nghĩ, một đồ tốt như vậy, sao lại cùng nàng kết duyên đi? Nói không chừng nàng thật là có chỗ hơn người, lúc này dẫn khuyên tai ngọc tới nhận chủ. Nghĩ như vậy, còn có chút kích động nhỏ! Thư Đường loạn hưng phấn một phen, bỗng nhiên nhớ lại bộ dáng sư phụ té trên mặt đất. Ngay lập tức, nàng vươn chân ra chỉ chỉ ngực Phù Ngọc, chỉ vào chỗ nhuốm máu lúc trước, hù một tiếng. Lúc nàng hôn mê, Phù Ngọc đã mang nàng trở lại phòng ngủ, rồi dọn dẹp y phục. Nhưng y phục của nàng càng là tuyết trắng, Thư Đường càng hồi tưởng lại bộ dáng nhuốm máu lúc ấy, bởi vậy, nàng càng đau lòng. Nhìn thấy lo lắng trong mắt đồ đệ, Phù Ngọc thở dài, nhẹ giọng nói: "Vì sư phụ tu luyện xảy ra rủi ro, cũng không lo ngại, ngươi không cần phải lo lắng." Sư phụ hiển nhiên là đang nói dối, nhưng nàng không muốn nói, Thư Đường cũng tự giác không hỏi nguyên cớ gì, mà sắc mặt nàng cũng không tệ, đành phải hừ một tiếng, coi như là đồng ý. Phù Ngọc lại thay nàng chải chuốt kinh mạch và linh mạch, để nàng ở trong phòng tu luyện chốc lát, chính mình thì đi ra cửa. Thư Đường ngoan ngoãn tu luyện, chỉ là, chẳng biết tại sao, lúc nàng tu luyện hấp thụ thiên địa khí mặc dù cũng nhiều, nhưng bọn chúng vừa vào cơ thể, thoáng cái liền biến mất không thấy. Tựa như một ly nước lớn đổ xuống sa mạc, có thể trong nháy mắt không thấy tung tích. Nàng mang theo nghi vấn mà tu luyện, cho đến khi sư phụ trở lại, mới bị một cỗ mùi hương buộc ngừng lại. Bây giờ, Phù Ngọc bưng một bát sứ ở trước mặt nàng, trong chén là cháo trái cây. Lúc nãy, nàng chỉ vừa vào cửa, hương quả liền cuốn tới, sai khiến Thư Đường mở to mắt ra, chạy đi qua. Cháo này thật là quá thơm rồi! "Hừ --" Thư Đường nhìn chén cháo, ngửa cổ trong lòng reo hò -- sư phụ. Nàng rất có khí chất của một con heo! Nói hôm nay không ăn thức ăn Thanh Sâm Dương làm, vậy thì thề không ăn! Nàng chạy tới chỉ là vì...Vì ngửi thấy mùi hương này. Ngay lập tức, Thư Đường rất có khí chất vui vẻ chạy về ngồi xuống đệm, dùng sức nhắm mắt lại. Nhìn thấy nó không muốn ăn cháo này, Phù Ngọc nhịn không được nhíu mày nói: "Ngươi vì sao không ăn?" "Hừ --" Thư Đường gạt lệ trong lòng, thật ra thì nàng cũng rất muốn ăn, chính là, nàng vì sư phụ mới ra quyết định này, không thể đổi ý được. Phù Ngọc không biết nó nghĩ cái gì, nhíu lông mày lại, lại hỏi: "Chẳng lẽ ngươi không thích mùi vị này?" Thư Đường nước mắt lưng tròng nghĩ, làm gì có làm gì có, nàng thật sự rất thích mùi vị này a... Sư phụ đại nhân đứng ở nơi đó một hồi lâu, rốt cuộc quay người rời đi, Thư Đường mới thả lỏng, liền nghe nàng tự nói: "Mấy trăm năm không làm cơm, hẳn là mới lạ như vậy." Mấy trăm năm không làm cơm! Mới lạ?! Thư Đường từ trên đệm nhảy dựng lên một cái, liều mạng chạy tới cửa, dùng miệng kéo tuyết trắng áo bào lại. "Ân?" Phù Ngọc dừng bước lại, xoay người, bất minh sở dĩ. Heo con chạy đến trước mặt nàng, dùng chân trên mặt dất thất thường vẽ một chữ -- "Ăn" Mặc dù không biết gì sao nó bỗng nhiên thay đổi ý nghĩ, Phù Ngọc vẫn lộ ra nụ cười, ôm đồ đệ dẫn tới trên bàn gỗ trong phòng, từng ngụm đút nó ăn. Thư Đường ăn thật nhanh, chỉ cảm thấy đây là đồ ăn ngon nhất mà hai đời nàng được ăn. Sư phụ cao cao tại thượng... Thậm chí vì nàng mà xuống bếp. Nghĩ đến đây, Thư Đường không hiểu sao lại có một loại lực lượng, thật giống như sau này vô luận gặp gỡ gì đó, nàng cũng sẽ có dũng khí đối mặt. Phù Ngọc vui mừng đút cho nó, mấy ngày kế tiếp, suýt nữa nhận thầu luôn phòng bếp nhỏ, sau khi Thư Đường tu luyện kết thúc, vì nàng chuẩn bị chút thức ăn tinh xảo. Mặc dù không biết sư phụ vì sao lại nấu cơm cho mình ăn, nhưng sư phụ làm thật sự là ăn quá ngon, Thư Đường chỉ có thể bình yên tiếp nhận, cố gắng tu luyện hồi báo sư phụ. Mà luồng năng lượng mới có trong cơ thể nàng, cũng an ổn lại. Chỉ có lúc Thư Đường muốn tìm sư phụ, nó mới mơ hồ chỉ ra một phương hướng. Thư Đường thử dùng nó để tìm kiếm Thanh Sâm Dương, nhưng nó lại không có bất kỳ phản ứng gì, nàng đành phải đem vấn đề này và trong lúc tu luyện đồng loạt hỏi sư phụ. sư phụ hồi đáp: "Năng lượng của khuyên tai ngọc vì ngươi tu bổ lại linh mạch bị hao tổn, mấy ngày nay ngươi tu luyện đoạt được cũng bị nó hấp thụ hết. Về phần có thể tìm được ta, nói vậy là bởi vì ngươi ta là thầy trò." Bởi vì các nàng là thầy trò, cho nên khuyên tai ngọc mới có thể mang nàng đi tìm sư phụ... Thư Đường lại một trận không khỏi có chút mừng thầm, Phù Ngọc nhìn lại một trận nhíu mày. Gần đây đồ đệ luôn vô duyên vô cớ vui vẻ, lại hỏi nàng chuyện tìm người, chẳng lẽ là bởi vì tên Thanh Sâm Dương kia? Phù Ngọc bỗng nhiên ý thức được, bệnh cũ của mình lại tái phát, chỉ đành phải trầm mặt xuống, không hỏi thăm những ngày gần đây đồ đệ xảy ra chuyện gì. Nàng hiểu, nó có cuộc sống của mình, bản thân mình cũng không phải toàn bộ sinh mệnh của nó. Nghĩ thông suốt thuộc về việc nghĩ thông suốt, nhưng nghĩ đến tiểu đồ nhi của mình và Thanh Sâm Dương chơi vui vẻ, Phù Ngọc vẫn có chút không thoải mái. Vì vậy, đợi Thư Đường phá xong cảnh giới thứ nhất, Phù Ngọc lại dẫn nó xuống hạ giới. Nhưng lần này, các nàng sẽ không đi nhân giới, mà là yêu giới. Bản thân Thư Đường không phải là yêu,lại nói, còn có thể tính thành nửa người. Nhưng mà, đây là bí mật lớn nhất của nàng ở thế giới này, tất hiên là không thể để cho người khác biết, còn sư phụ của mình, nàng không biết có nên nói cho nàng ấy biết. Nàng cũng không phải muốn giấu diếm sư phụ, nàng chỉ sơ là, sợ sư phụ nàng biết nàng là quái vật sẽ ghét bỏ nàng. Mấy ngày trước đây, lúc nàng tu luyện bỗng nhiên tiến vào một loại trạng thái quên mình, sau khi thiên địa khí vào trong cơ thể, nàng không tự chủ được mà ở nơi này đề cao một loại khí khác, người sau khi đề khí, chính là chìa khóa cảnh giới thứ nhất -- chân khí. Lần này phá cảnh dùng suốt ba ngày, đợi sau khi nàng mở mắt ra, liền thấy sư phụ ngồi ở sau lưng nàng, đang hộ pháp vì nàng. Người thường tu luyện, nếu muốn phá cảnh giới thứ nhất, chậm thì mấy năm, lâu thì cả đời. Mà nàng, tu luyện chẳng qua hơn tháng, liền phá cảnh, một mặt là bởi vì thiên phú của mình, mặt khác, chính là đủ loại trợ giúp của sư phụ. Từ ngày sư phụ truyền khí cho, chung quy sư phụ đều đợi sau khi nàng ăn cơm xong vì nàng chải vuốt kinh mạch. Mỗi lần chải vuốt, Thư Đường lại cảm giác uế khí trong người mình đều không còn, cả người thông thấu, thật không thoải mái. Theo như lời Lư Hoa thượng tiên, loại phản ứng này của nàng không chỉ do bởi vì được sư phụ chải vuốt, mà còn bởi vì cơm do sư phụ làm cho nàng. Thư Đường giờ mới hiểu được, sư phụ nấu cơm cho nàng không phải không có nguyên nhân. Trong phòng bếp nhỏ có nhiều nguyên liệu phong phú, chỉ là thức ăn bình thường, thế nhưng, những thức ăn sư phụ làm cho nàng kia, đều bỏ thêm dưỡng khí và linh dược linh thảo củng cố tu vi. Mượn cháo nước quả hôm đó nàng uống, trong cháo trừ mười mấy loại trái cây và gạo, còn có hai loại quả chứa hương linh thảo, vị có thể nói, có thể nói vì mình tiến hành ăn bổ. Biết lần khổ tâm này của sư phụ, Thư Đường lại một trận cười khúc khích. Mà lần này đi yêu giới, sư phụ cũng có phương diện mục đích. Chính mình sau khi đột phá cảnh giới thứ nhất, đã có thể tu luyện chân khí, nhưng bởi vì sợ sức lực chưa đủ, chân khí từ đầu tới cuối rất yếu. Vì giải quyết vấn đề này, sư phụ nói là muốn mang nàng đi yêu giới tìm một chỗ tu luyện. Thật ra thì, trong lòng Phù Ngọc và Thư Đường đã hiểu, loại sức lực yếu này không phải là vì năng lực nàng bị chế ngự, mà là, bởi vì khuyên tai ngọc kia. Chẳng qua, Thư Đường chỉ cho là ngọc này tham ăn, luôn đem chân khí nàng vất vả tu luyện ra lấy đi, Phù Ngọc cũng hiểu được, sau khi khuyên tai ngọc nhận chủ vẫn chưa có được lực lượng tẩm bổ gì đó, lần này nhìn thấy chân khí, tất nhiên là dùng sức lực đem chiếm cho mình dùng. Nếu nó cướp đi chân khí lại không đạt được gì, Phù Ngọc tất nhiên là sẽ không giữ nó lại để tiếp tục hành hạ tiểu đồ đệ của mình. Chỉ là ngọc này mặc dù đoạt đi rất nhiều chân khí, nhưng đồng thời nó cũng vì Thư Đường tu luyện mà cung cấp không ít trợ giúp, so với dùng linh thảo, nó cũng có thể ổn định hai linh mạch trong cơ thể đồ nhi. Lúc thu thập hành lý đơn giản, Thư Đường trong lòng nghĩ, cứ như vậy, việc tu luyện nàng có thể len lút lười chút, theo sư phụ đi yêu giới chơi đùa một vòng, quả nhiên là chuyện tốt. Chỉ là, họ vừa mới đến yêu giới, Thư Đường đã đem hai chữ vốn nghĩ là "Chuyện tốt" nuốt vào trong bụng. Nàng cứ nghĩ là yêu giới là một nơi ảo mộng, có vô số Tiểu yêu và tinh quái khả ái, có các loại thật vật thần kỳ, nhưng lại không nghĩ tới, nơi này quả thực là một nơi hoang vắng. Nơi nơi tiêu điều, khắp nơi hoang tàn. Thân thể Thư Đường lại lớn không ít, không nằm trong ngực sư phụ, thì chính là đứng trên mặt đất. Nàng nhẹ nhàng bước đi trên mặt đất nứt nẻ, cảm nhận được khí lạnh nhè nhẹ trong đó, nhịn không được mà sợ run cả người. Một người một heo đứng ở chỗ cũ một hồi lâu, Phù Ngọc đưa mắt nhìn phương xa, rốt cục nói với nàng một câu :Hoa Hoa, chúng ta đi thôi." Hêt Chương 15
|
Chương 16 - Tìm Tuyền Thư Đường dùng chân gãi gãi trên mặt đất, yên lặng biểu đạt bất mãn của mình. Cái tên Hoa Hoa này, thực sự là quá ngu xuẩn... Bởi vì cơ thể hơi lớn, nên đã gần nửa tháng rồi Phù Ngọc chưa có ôm, Thư Đường lại không muốn cùng sư phụ nói qua chuyện này, chỉ có thể chịu đựng cảm giác cô độc không ai vuốt ve này. Thấy sư phụ bày ảo thuật sau đó nhấc chân rời đi, nàng bận rộn giơ chân đi theo. Sư đồ đi suốt một khắc, mới thấy được một vị nam tử ôm cái bao lớn chạy ở trên đường. Hắn nhìn thấy Phù Ngọc và con heo dưới chân nàng, đầu tiên là sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền mở miệng chủ động hỏi: "Các vị tới đây làm cái gì?" Phù Ngọc một thân tiên sợi sa y, bộ dáng bình thường, nhưng khí độ cũng rất bất phàm. Tuy Thư Đường là một tiểu trư, cũng là gạo phân nộn nộn, lung linh khả ái, chọc người yêu thích. Trang phục và khí độ như vậy, chỉ cần vừa nhìn qua, liền biết không phải người yêu giới. Phù Ngọc cũng không giấu diếm, nói: "Tới tìm hỏa linh tuyền." Trong ngũ hành, ngọc sống trong đá, đá làm đất, thổ mẫu chính là hỏa. Cho nên, ở thế gian này, hỏa linh tuyền ở yêu giới là nơi tràn đầy thuộc tính hỏa, nó khí phách thế, vì có thể chế trụ chân khí truyền qua khuyên tai ngọc, đối với việc tu luyện của Thư Đường thì vô cùng hữu ích. Bởi vì Thư Đường mới vào cảnh giới thứ nhất, chân khí chưa đủ cũng không ổn, lúc này mới bị khuyên tai ngọc khống chế chủ quyền. Nếu như ở trong hỏa linh tuyền tu luyện một thời gian, không chỉ tu vi Thư Đường trở nên tiến bộ, còn có thể nắm giữ chủ quyền của mình. Thế nhưng, hỏa linh tuyền cũng không phải là nơi có thể tùy tiện tìm được. Tuyền khẩu cũng không có vị trí cố định, mà ở trong yêu giới mười năm mới xuất hiện một lần, mà nước suối ngập khí trận pháp tự hình, chỉ có phá trận, mới có thể đi vào trong suối nước. Truyền thuyết kể, hỏa linh tuyền trận pháp do trời hạ bảy mươi hai đại trận dung hợp mà thành, trên cơ sở tự hành diễn biến, người có thể phá trận pháp này,ngày khác tất sẽ thành tiên. Cho nên, ngoại trừ tiên giả tu hành hỏa hệ thuật pháp, cũng có không ít người thuộc tính linh căn khác người vây gom náo nhiệt lại, muốn xem mình có hay không cơ hội trở thành tiên. Mặc dù hỏa linh tuyền không dễ vào, nhưng mấy ngàn năm qua người thành công tiến vào tu luyện cũng không thiếu. Trong những người này, chỉ có một phần nhỏ thành tiên, phần lớn người, có trên đường rơi xuống, có bỏ dở nữa chừng, có còn đang cố gắng. Nhưng mà, vẻ mặt đại hán rau quai nón nghe nàng nói xong, hắn lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, "Các ngươi vào trong đó làm cái gì?" Phù Ngọc thản nhiên nói: "Tu luyện." Hai người bọn họ vừa nói chuyện, Thư Đường ngẩn đầu lao lực, liền cúi đầu nhìn bắp chân lộ ra ngoài của đại hán kia, trong lòng nhịn không được oán thầm -- lông chân người này sao lại dài như vậy... Lông dài đại hán bận rộn khuyên nhủ, "Hỏa linh tuyền gần vài chục năm nay cũng không yên ổn, nếu hai vị tới tìm nó, không bằng sớm trở về đi." Hắn nói nghe không được tốt, những giữa những hàng chữ đều vì các nàng mà suy nghĩ. Phù Ngọc là dạng phản ứng chậm thuộc về chậm, nhưng vẫn nghe hiểu được: "Không sao, đa tạ." Vị đại hán kia cho rằng nàng tự đại, ngay lập tức lại nói: "Đất nơi này biến thành như vậy, đều do hỏa linh tuyền gây ra. Hơn nữa, bảo vật trong hỏa linh tuyền đã bị lấy đi, các ngươi đi tìm cũng vô dụng." Bảo vật? Thư Đường nghe hai chữ này, lỗ tai liền phẩy phẩy, bắt đầu chăm chú nghe. "Ta không tìm bảo vật, chỉ tìm tuyền." Phù Ngọc nhướng mày, "Rốt cuộc hỏa linh tuyền đã xảy ra chuyện gì?" Thấy nàng không biết chuyện hỏa linh tuyền, đại hán ngẩn người, lúc này mới nói: "Hơn sáu mươi năm trước, có người truyền đạo, bên trong tuyền có vô thượng chi bảo, có được bảo vật này sẽ vĩnh viễn bất diệt thân, ngay lập tức dẫn tới yêu giới đại chiến, tranh đoạt bảo vật này. Mấy năm trước, nói là có người đoạt được bảo vật này xong chạy, hỏa linh tuyền liền bắt đầu trở nên kỳ quái, thường xuyên xuất hiện ở khắp nơi. Hơn nữa a, mỗi một chỗ nó đến, chỗ đó sẽ trở nên không có một ngọn cỏ, vật còn sống sẽ chết hết." Thư Đường bị hắn nói sợ run cả người, bốn cái chân cùng nhau giơ lên, lập tức dính trên người sư phụ. Nàng cảm thấy, sau khi nghe hắn nói xong, trên mặt đất thật giống như mang theo âm khí nhè nhẹ. Phù Ngọc bĩu môi một cái, hơi có chút phí sức ôm Thư Đường cách xa mình, bất động thanh sắc sửa lại quần áo suýt nữa bị túm rơi. Thư Đường: "..." Heo già rồi coi như có trí nhớ không tốt, không cẩn thận liền quên mất vấn đề về thể trọng của mình... Heo con nhận lệnh đứng trên mặt đất, bốn cái chân cố hết sức thoát ly mặt đất, vẻ mặt bị tráng. Hai hán kia cùng Phù Ngọc nói một hai câu, liền vội vã rời đi. Chờ hắn đi không thấy bóng dáng, Phù Ngọc mới liếc nhìn nó một cái, nói: "Đợi ngươi đi hỏa linh tuyền tu luyện, ổn định tu vi, ta liền dẫn ngươi đi hoang dã, tu bổ linh căn." Nàng nói cho hết lời, Thư Đường vẫn ấm ức đứng một chỗ, không có phản ứng gì. Phù Ngọc thấy nó như vậy, đành phải nói: "Chờ linh căn ngươi được chữa trị, không hơn nửa tháng, cũng đủ hóa thành hình người." Hóa thành hình người! Hai con mắt đen như hạt châu của Thư Đường dường như đang suy nghĩ mà quay vòng vo, cong lên khóe miệng, hắc hắc mà cười. Như vậy là, không bao lâu nữa nàng có thể lấy hình dạng con người cùng sư phụ chung sống! Cũng không biết, hình dạng của nàng sẽ giống như lúc trước, hay là huyễn hóa thành bộ dạng mới? Chờ một chút, bộ dáng mới?! Nụ cười trên mặt nàng chợt cứng đờ, đột nhiên nghĩ đến trư bát giới trong tây du kí... Thân thê Thư Đường liền chấn động, nàng không muốn hóa thành người thân heo mặt quái vật a! Ngẫm lại tràng diện kia -- Sư phụ đại nhân thân thủ uyển chuyển, chính là thái độ bề trên, mà bên người nàng, đứng một cái vạm vỡ phì đầu não heo nữ đồ đệ... Hình ảnh thật đẹp, nàng chết cũng không muốn nghĩ tiếp nữa! Vốn nghĩ rằng đồ đệ mà biết chuyện này nhất định sẽ cao hứng một phen, không nghĩ, nó thoạt nhìn như càng đau buồn. Thượng tiên tỏ vẻ, đồ đệ lớn, thì sư phụ sẽ không hiểu được nó. Tuy cái vị đại hán lông dài kia khuyên các nàng không nên đi hỏa linh tuyền, nhưng Phù Ngọc vẫn mang nó đi. Thư Đường có chút bận tâm về thân thể sư phụ, nhưng nhìn khuôn mặt nàng hồng nhuận, không giống như bộ dáng bị bệnh, không thể làm gì khác hơn là đi ở phía sau nàng. Chẳng qua, hỏa linh tuyền bị vị đại hán lông dài kia kể quá tà dị như vậy, cho dù các nàng đi đến được, nói như vậy cũng không thể tu luyện được sao? Nghĩ như vậy, các nàng đã đi đến một nơi đất trống. Khoảng cách một dặm từ nơi này trở đi, ngoại trừ thầy trò các nàng, cũng không có người thứ ba còn sống. Trước khi tiến vào mảnh đất trống này, mỗi một bước đi của Thư Đường, đều cảm thấy trên mặt đất lạnh thấu xương, đến cuối cùng, vẫn là sư phụ ôm nàng đi vào. Mà vừa tiến vào mảnh đất trống, chạm tới mặt đất, chính là từng trận sóng nhiệt. Vì không muốn đem mình biến thành heo sữa quay, Thư Đường da mặt dày bắt được cánh tay sư phụ, sống chết không buông, không muốn mình đi vào. Phù Ngọc bất đắc dĩ, đành phải giơ nàng lên, từng bước một đi về phía trước. Nhưng dù vậy, Thư Đường vẫn cảm thấy lông heo của mình sắp bị nóng đến rụng hết ra. Cũng may nơi các nàng muốn tới đã cách không xa, đi không được mấy bước, nàng liền nhìn thấy một con suối tản ra linh khí. Nói vậy, nơi này chính là hỏa linh tuyền rồi. Sư phụ thân là thượng tiên, tu vi không thấp, đương nhiên có thể dễ dàng tìm được con suối, mà trận pháp này, phải nói cũng không khó giải quyết. Như nàng đoán, trận pháp này bị người ta nói cực kỳ quái dị, ở trên bàn tay trắng nõn của sư phụ lên xuống, đã phá giải được. Nhưng mà, các nàng cũng không nghĩ tới, lúc đang mở trận pháp trong nháy mắt, có một cỗ hỏa khí cực kỳ cường đại đột nhiên bừng lên. Cho dù Phù Ngọc phản ứng nhanh chóng lập kết giới cho đồ đệ, nhưng vẫn đốt đen một thân lông heo của nó. Thư Đường yên lặng run rẩy thân thể, lông heo rối rít hóa thành bụi đen, rơi trên y phục trắng nõn của sư phụ. Nhìn mấy nhúm lông bị rụng ra này, Thư Đường nghĩ... Đây thật đúng là phiên pháp rụng lông tốt a. Hết Chương 16
|
Chương 17 - Quyết Tâm Bị rụng một thân lông heo Thư Đường hiện tại tâm tình đang rất phức tạp, một mắt nàng cảm kích sư phụ đã phản ứng nhanh chóng, mặt khác..., Sư phụ đại nhân có phải là không đáng tin cậy hay không?! Kể từ khi nó trở thành heo cho Phù Ngọc, nàng mới biết được, một người mơ hồ thì có thể tới trình độ nào rồi! Phù Ngọc có lẽ là đã nhìn thấy ánh mắt tràn đầy ghét bỏ của đồ đệ, nhẹ giọng nói: "Lần trước ta đến đây, thì nó cũng không phải như vậy." Đúng vây, thời điểm lúc trước nàng đến, trận pháp này không phải dễ dàng mở ra như lần này, hơn nữa mở ra trong nháy mắt, hỏa linh tuyền cũng có thể bị năng lượng hỏa hệ của mình khống chế, sẽ không dâng lên lớn như vậy được. Quan trọng nhất là, hôm nay, năng lượng hỏa hệ của nó đã trở nên không thuần túy nữa, trộn lẫn rất nhiều khí dơ bẩn. Nghĩ đến như vậy, hỏa linh tuyền thật đã xảy ra vấn đề rồi, vấn đề mấu chốt, chính là bảo vật của nó đã bị người khác cướp đi. Phù Ngọc thay Thư Đường chụp được đống tro tàn còn lại, sau đó đem nó đặt xuống đất, hai tay kết ấn, một cổ năng lượng hỏa hệ từ lòng bàn chân nàng bay lên, rối rít phóng mạnh về phía hai tay. Đợi cổ năng lượng ngưng tụ thành một đoàn, Phù Ngọc nhanh chóng đọc pháp quyết, hai bàn tay chậm rãi di chuyển quanh hỏa đoàn, chợt đem nó đánh mạnh ra, thẳng vào con suối hỏa linh tuyền. Thình thịch -- Một dòng nước khổng lồ đột nhiên bắn ra, mang theo nồng nặc mùi vị nguyên tố hỏa nước suối liền hóa thành hơi nước tinh mịn, bao phủ bên ngoài kết giới của Thư Đường. Thư Đường bị hơi nước che khuất tầm mắt, không nhìn thấy mọi thứ bên ngoài, đợi lúc nàng có thể nhìn thấy tình hình bên ngoài, liền cảm thấy có thứ gì đó trong cơ thể đang dần dần thay đổi. Phù Ngọc đã dùng trận pháp ngăn hỏa linh tuyền lại, hơn nữa cũng tăng thêm tiên ấn của mình vào, trong thời gian ngắn, trong thời gian ngắn hỏa linh tuyền sẽ không tùy tiện xuất hiện nữa, trận pháp này cũng khó mở. Thấy trên suối lơ lửng tiên ấn của sư phụ, Thư Đường đột nhiên cảm thấy, sư phụ không phải giống như cái dạng mà mọi người đã nghĩ -- cao cao tại thượng, không để ý tới thế sự. Ngược lại, bây giờ nàng cảm thấy dường như sư phụ còn rất thích chỏ mỏ vào. Chính mình tu luyện thời gian không lâu, những cũng có thể nhìn thấy tiên ấn thì sức mạnh cũng không tệ, cho dù là linh nhân tới, xem chừng cũng không thể phá ấn này. Ở lúc nàng đang miên man suy nghĩ công phu, Phù Ngọc đã cúi người xuống, cầm hai chân trước, đem nàng xách lên. Thư Đường ở trên không trung lúc ẩn lúc hiện, không hiểu cảm thấy động tác này có chút thẹn. Phù Ngọc cũng không nghĩ nhiều như vậy, giơ nó lên nhìn một vòng, lộ ra nụ cười nói: "Năng lực hấp thụ của ngươi quả nhiên rất mạnh, chẳng qua chưa tính thời gian thở, ngươi đã đem toàn bộ hỏa lực của ta hấp thụ hết rồi." "Hừ --" Thư Đường quấn quít cảm thấy thẹn vì động tác này, hết sức có lệ hừ một tiếng. Sư phụ đại nhân khóe miệng nở nụ cười, không ngần ngại nói: "Vốn là muốn cho ngươi ở bên trong hỏa linh tuyền tu luyện một thời gian, nhưng bây giờ hỏa linh tuyền cũng không ổn định." Dừng một chút, nàng nói giỡn nói: "Ta cũng không muốn đề đệ của mình biến thành heo luộc." Thư Đường: "..." Nếu như nàng không có nghe lầm, sư phụ tựa hồ như đang chê cười nàng... Ngay lập tức, Thư Đường cảm thấy tâm linh tổn thương dưới tình huống này, nhưng vẫn nặn ra một khuôn mặt tươi cười hề hề. Phù Ngọc đem nó để xuống đất, sử dụng pháp quyết phòng ngự cho bốn chân của nó, Thư Đường nhảy trên mặt đất một chút, phát hiện nhiệt độ ở trên mặt đất đã trở nên bình thường. Nàng đang chạy nhảy vui vẻ, bàn tay Phù Ngọc đột nhiên khẽ vung lên, ngự phong khẽ bay lên, tiểu trư liền mất thăng bằng, suýt nữa rớt xuống, vẫn là Phù Ngọc nhanh tay lẹ mắt bắt được nàng. Đem con heo nhỏ bị dọa sợ kéo đến trước mặt mình, Phù Ngọc nghiêng mặt nói: "Làm độ đệ của ta, cũng không thể hồ đồ giống như ta được." Dứt lời, đem nó thả bên cạnh mình, chuyên tâm ngự phong. Mà Thư Đường, lúc này cũng là một cái mặt heo ửng hồng, cảm giác nhiệt độ cả người đều tập trung trên đầu, cùng với cái chân lúc nãy bị sư phụ cầm lên. Không phải nàng bị khuôn mặt xinh đẹp của sư phụ làm cho sợ, cũng không phải vì bị sư phụ cầm qua chân, ban nãy hết lần này tới lần khác, nàng bị nhiệt khí khe khẽ của sư phụ phả vào mặt, nàng cảm giác hồn heo của mình cũng bị sư phụ câu mất. Thật ra thì, sư phụ đại nhân hẳn là do hồ ly tu thành tiên đi? Nếu không, sao một ánh mắt lại có thể làm cho nàng mặt đỏ tim đập như thế chứ? Thư Đường chân tay luống cuống đứng bên cạnh sư phụ, qua một hồi lâu, mới đột nhiên phản ứng... Mình là một con heo a! Bộ dạng này của nàng, còn đối sư phụ đỏ mặt tim đập làm cái gì!! Thư Đường toàn thân khôi phục lại bình thường, ấm ức gục đầu xuống. Nếu như nàng mãi mãi chỉ là một con heo, nếu như nàng biến thành người rồi sau đó không đạt được thứ gì, như vậy, nàng vĩnh viễn cũng không có tư cách quan minh chính đại đứng bên cạnh người này. Không... Nàng không muốn như vậy! Ban đầu khi quyết định tu tiên, chẳng qua chỉ vì sợ bị người khác làm thịt, không muốn làm heo mãi mãi. Nhưng vào giờ khắc này, Thư Đường bỗng nhiên tìm được ý nghĩa lớn nhất của việc tu tiên rồi -- Nàng phải có tư cách đứng bên cạnh sư phụ. Sư phụ cao cao tại thượng, nàng cũng muốn cao cao tại thượng, chỉ làm một đồ nhi thật tốt từ trên xuống dưới của sư phụ, tu vi của sư phụ rất cao, nàng muốn cao hơn so với sư phụ, như vậy mới có thể bảo vệ tốt sư phụ. Nếu có người chọc sư phụ, sư phụ không cần ra tay, Thư Đường nàng chính là người thứ nhất đi dạy dỗ hắn, nếu sư phụ muốn đi đến nơi nguy hiểm, nàng chắc chắn sẽ dùng tính mạng bảo vệ sư phụ chu toàn! Trong lòng Thư Đường dấy lên ý chí chiến đấu ác liệt, chỉ cảm thấy mình có thể ngồi ở thiên điện, tu hành một tháng cũng không cần ăn cơm! ... Không, đợi một chút, nàng vẫn có thể vẫn muốn ăn vài ngụm cơm... Thư Đường hơi ghét bỏ bản thân, theo sư phụ quay lại mặt đất một lần nữa. Các nàng mới tới nơi này, không giống như chỗ hoang vu lúc nãy, đây thật giống như có thêm một nhân gian phồn hoa náo nhiệt. Kỳ quái chính là, nơi này rõ ràng là yêu giới, thoạt nhìn thì không khác gì nhân gian. Nơi các nàng đi tới giống như một cái thành trì nhỏ, bên trong đi lại tới tới lui lui, phần lớn yêu đều biến thành người, chỉ có một số ít giữ hình thú, tùy tiện mà đi tới phiến đá trên đường. Thư Đường ngạc nhiên nhìn, muốn đi lên phía trước nhìn một chút, lại bị Phù Ngọc ngăn lại. Lúc này Phù Ngọc hoàn toàn thu liễm nụ cười trên mặt, dù vậy, nhìn gương mặt này của sư phụ, tim Thư Đường vẫn lặng lẽ đập nhanh. Mình... Rốt cuộc là bị làm sao vậy? Thu Đường thu hồi chân vươn ra của mình, ngoan ngoãn đứng trên mặt đất, chờ sư phụ nói. "Thành này có kết giới, người ngoài tùy tiện xông vào sẽ bị kết giới công kích." Phù Ngọc dứt lời, giơ tay lên không trung trống rỗng vẽ một cái vòng tròn, đánh vào trên kết giới. Trên không trung bỗng nhiên phát ra chấn động, nhưng ngay sau đó, cửa thành như ẩn như hiện xuất hiện quang vân bị động. Một người một heo bước vào cửa thành, kết giới cảm giác được có người tiến vào, nhanh chóng chuyển đổi, biến thành một lòng hư không. Ở yêu giới cũng có không ít các tiểu thương, bán thức ăn cho yêu sử dụng, hoặc là một ít đồ chơi. Hai bên đường phố trải rộng các lầu các, đến gần chỗ cửa thành, phần lớn là giống như các khách điểm tu thân các ở nhân gian, khác biệt nhất là ở ngoài tu thân các đứng mấy nữ yêu trang điểm xinh đẹp, vừa nhìn chính là giống chỗ thanh lâu. Nói lại, nữ yêu ở yêu giới, lớn lên thật đúng là đẹp mắt a... Thư Đường chà chà xát xát nghĩ, đây có phải hay không là ý nghĩ, mình cũng có thể trở nên xinh đẹp như vậy? Càng đi về phía trước, tu thân các càng ít đi nhiều, các quầy bán hàng bên đường cũng thay đổi. Vốn là nơi bán thức ăn và đồ chơi, đã đổi thành nơi bán bình bình lọ lọ đan dược, hai bên đường phố cũng lộ ra mấy vũ lâu cửa hàng bán vũ khí và bí tịch. Thư Đường nhìn đến cao hứng, bỗng nhiên nhìn thấy cách đó không xa có không ít yêu tụ tập thành một đám, thỉnh thoảng còn truyền tới những tiếng la hét đinh tai nhức óc. Phù Ngọc liếc mắt một cái, nhấc chân muốn rời đi, lại bị đồ đệ nắm được góc áo. Nàng quay đầu lại nhìn độ đệ, thở dài, cuối cùng đi về chỗ đang tranh chấp. Thật ra thì, lần này Thư Đường cũng không phải muốn xen vào chuyện của người khác, chẳng qua là nàng cảm nhận được một cỗ hơi thở quen thuộc. Cỗ hơi thở kia rất mờ nhạt, cũng rất chân thật tồn tại. Thư Đường chuyển chân nhỏ chạy về phía trước, mặc dù phía ngoài không ít người vây quanh, theo khe hở phía dưới hết chui lại nhảy lên, chẳng bao lâu liền đến trung tâm chỗ đám người đang vây quanh. Quả nhiên, ở trung tâm, đứng đều là người quen, mà lại là hai người. Một, là vị đại hán lông dài hôm nay gặp được, người còn lại là lúc đi nhân gian du ngoạn gặp được, người đã phá vỡ kết giới rồi nhảy lên bệ cửa sổ cùng mình nói chuyện tiểu cô nương. Hết Chương 17
|
Chương 18 - Gấu Đen Thư Đường duỗi cái cổ nhìn thấy, lông dài đại hán vốn ôm cái bao lớn bây giờ lại rơi rải rác ở trên mặt đất, trong đó có rất nhiều bình sứ rơi vỡ ở trên mặt đất, lộ ra bên trong toàn thảo dược cùng đan dược. Trong đám người bỗng nhiên có một con heo nhỏ chui vào, tiếng tranh chấp nhất thời biến mất, hai người ở giữa đều nhìn về phía Thư Đường, mà vẻ mặt tiểu cô nương kia rất kì lạ, nhìn có mấy phần không đúng. Phát hiện mình đang hấp dẫn sự chú ý người ở đây, Thư Đường không thể làm gì khác hơn là hừ một tiếng, gọi sư phụ đến chống đỡ dùm. Không ngờ, lúc Phù Ngọc đẩy đám người tiến vào, tiểu cô nương tựa như bị kinh sợ, trong nháy mắt hóa thành một đạo hắc ảnh, đột nhiên vọt ra ngoài. Lông dài đại hán thấy nàng muốn chạy trốn, hét lớn một tiếng, chân phải nặng nề dẫm lên mặt đất, "Tiểu nha đầu ngươi! Đừng chạy!" Dứt lời, vung tay lên, đồ đạt trên mặt đất trong nháy mắt đều trở lại trong bao, bàn tay to lớn của hắn nắm lấy bao vây, nhún người đuổi theo. Khi đạo hắc ảnh kia xuất hiện, Thư Đường nhất thời hiểu được loại cảm giác quen thuộc này từ đâu mà đến. Tiểu nha đầu một thân hắc bạch hoa văn cẩm bào này, dĩ nhiên là con mèo nhỏ ngày ấy gặp ở rừng đá Thanh Dung phái. Chẳng trách khi nàng thấy mình thì sắc mặt biến đổi, con mèo yêu này lừa mình và sư phụ, đương nhiên là phải chạy trốn rồi! Đôi mi thanh tú của Phù Ngọc nhíu lại, nhấc tiểu trừ đồ đệ trên mặt đất lên, chạy thẳng tới hướng hai người kia đi. Trong lúc nhất thời, vốn là một vòng cùng nhau xem náo nhiệt chỗ đã không có nhân vật chính, quần chúng vây xem thổn thức một phen, cũng đều tan đi. Mèo yêu tốc độ cực nhanh, bay lượn qua nóc nhà, như một tia chớp màu đen. Nhưng tốc độ của long dài đại hán cũng không kém, đừng nhìn thân thể khỏe mạnh đôn hậu của hắn, còn ôm một cái bao lớn, rốt cuộc vẫn đuổi theo phía sau con mèo yêu, không có bị rơi lại bao nhiêu. Phù Ngọc khí định thần nhàn theo sát phía sau, Thư Đường đáng thương bị nàng xốc lên, không nhúc nhích được. Thư Đường không hiểu, tại sao đến cuối cùng, người chịu khổ nhất đều là mình... Đuổi theo hơn nửa cái thành trì, con mèo yêu rốt cuộc kiệt sức dừng lại, đứng ở một chỗ trống ít người. Nàng dừng lại ở tại chỗ trong nháy mắt, lập tức biến thành hình người, phồng miệng, nhìn long dài đại hán và Phù Ngọc đang đuổi theo phía sau. "Oanh!" Con mèo nha đầu ngươi chạy đúng là nhanh!" Đại hán đuổi theo, thở hồng hộc, hung ác nói: "Đừng cho là ngươi chạy thì ta không đuổi kịp, ngươi nói mau, mấy thứ này của ta ngươi phải bồi thường như thế nào!" Thư Đường bị sư phụ để xuống đất, yên lặng nhìn chân đại hán long dài, trong long than thở, lúc trước thấy bộ dáng hắn chỉ là một cái trung hậu hiền lành, thật không nghĩ tới, hắn hung dữ lên lại đáng sợ như vậy. Phù Ngọc không muốn tiến lên, chỉ nhìn chằm chằm con mèo yêu xinh đẹp này. Con mèo yêu lúc hóa thành hình người hai con ngươi tựa như hổ phách, hé ra một khuôn mặt xinh đẹp phiếm trắng bệnh trạng, môi thì vẫn hồng hào, như một trái anh đào vừa mới chin thấu. Tóc dài đen nhánh được cột bằng sợi dây cột tóc trắng như tuyết, một thân cẩm bào xen kẽ, cả người xinh xắn đáng yêu, lại nhìn miệng nàng hơi phồng lên, khiến người ta nhịn không được muốn nắm sờ một cái. Lần trước lúc thấy bộ dáng hình người của nàng, rốt cuộc ở trong bong đêm tối tăm, Thư Đường vẫn không thấy được cái gì. Lần thứ hai nhìn thấy nàng, tiểu trư trên mặt đất đột nhiên không kịp đề phòng đã bị manh một mặt. Loại sinh vật mèo này, cho dù là hình thú hay là hình người, đều đáng yêu khiến nhiệt huyết của người ta sôi trào a! Rõ rang con mèo yêu này đã lừa gạt mình, Thư Đường vẫn không nhấc lên được một chút oán niệm đối với nàng, đành phải yên lặng xoay người, đem việc này toàn quyền giao cho sư phụ xử lý. Có điều, loại ý nghĩ này hiển nhiên chỉ tồn tại ở trong đầu nàng, chẳng hạn như vẻ mặt hung dữ của lông dài đại hán này, lúc này đang tàn bạo nhìn con mèo yêu nho nhỏ. Phù Ngọc thì không có phản ứng lớn như Thư Đường, ở trong mắt nàng, con mèo yêu trước mắt còn không bằng một phần đáng yêu của đồ nhi nàng. Giằngco một lát, Tiểu Miêu yêu giòn tan nói: "Ta đã nói rồi, ta không phải cố ý đụngvào ngươi!" "Vậynhững thứ dược này của ta làm sao bây giờ!" Lông dài đại hán dường như nổigiận, chân phải giẫm mạnh trên mặt đất một cái, trong nháy mắt đã biến thànhmột con gấu đen to lớn, quát: "Ta từ nhân gian thật vất vả mới tìm dược, ngươicó bồi thường hay không bồi thường?" ThưĐường nhìn một thân toàn long đại hắc hùng, trong lòng nói, chả trách lông châncủa hắn lại dài như vậy... Mà PhùNgọc ở bên cạnh nhìn cảnh tượng náo nhiệt một lúc lâu, lúc này rốt cuộc mới đivề phía trước, hướng Tiểu Miêu yêu nói: "Ban nãy ngươi chạy, là bởi vì ta." Nhưnglời này của nàng không phải câu hỏi, mà thực sự là câu khẳng định. Tiểu Miêuyêu dường như bị chột dạ, cúi thấp đầu xuống, đỉnh đầu hiện ra hai cái tai mèo,theo đầu cũng rũ xuống, nhìn thật làđáng thương. ThưĐường vừa quay đầu lại thì nhìn thấy một màn như thế, bị manh trong lòng runlên, nhưng lập tức, nàng nhìn thấy sư phụ mình đang nhìn chằm chằm lỗ tai nhỏcủa con mèo yêu, khóe miệng nhẹ nhàng câu lên.Chỉtrong nháy mắt, trái tim Thư Đường đột nhiên xiết chặt lại. Sư phụdùng vẻ mặt sủng nịnh này nhìn Tiểu Miêu, nói vậy trong lòng cũng yêu thíchTiểu Miêu sao. Nghĩnhư vậy, Thư Đường đối với dáng vẻ đáng yêu của Tiểu Miêu cũng không nhấc lênbất cứ hứng thú gì, chán nản xoay người đi. Nhưng mà, bây giờ Phù Ngọc đang nhìn rũ lỗ tai Tiểu Miêu, trong lòng lại nghĩ đến tiểu đồ đệ của nàng -- nếu nó biến thành hình người, phạm sai lầm sau hai lỗ tai non mềm có thể hay không cũng tỏa ra như vậy, cúi thấp đầu không nói lời nào? Đáng tiếc Thư Đường không biết trong lòng sư phụ suy nghĩ gì, toàn bộ heo đều tản ra nhàn nhạt vị axit a-xê-tíc. (là ghen tị a =)) Tiểu Miêu cúi thấp đầu không nói lời nào, không có nghĩa là Hắc hung đại hán cũng không nói lời nào. Yêu giới tu thành hình người các yêu đều có bản thể của mình, bản thể trạng thái yêu, công lực so với hình người thì có thể tăng lên gấp đôi, bởi vậy, Hắc hung đại hán mới có thể phóng thích bản thể, dung sức mạnh Hùng tộc từ trước đến nay uy hiếp Tiểu Miêu sợ hãi. Do bản năng, hắn vừa mở miệng, đã gầm gừ rống to: "Rốt cuộc ngươi có đền hay không đền!" Tiểu Miêu bị rống rụt thấp cái cổ, Phù Ngọc hơi nhướng mày, nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái, từ trong tay áo lấy ra một cái hộp gỗ, tiện tay ném cho hắn, nói: "Đan dược này cho ngươi, đừng tìm nàng gây phiền toái nữa." Thứ nàng đưa cho chính là đan dược ở trong tiên giới cũng hiếm thấy được, Hắc hùng cũng biết nhìn hàng, chỉ vừa thấy, đã vội vàng đem thuốc cất vào trong lồng ngực, biến trở lại hình người nói: "Nể mặt của ngươi, lần này ta tha cho nàng." Dứt lời, hắn đem gói hàng ở phía sau lên, tùy ý hỏi: "Các ngươi đã đi qua hỏa linh tuyền rồi hả?" Phù Ngọc nhìn hắn, lạnh nhạt nói: "Có lien quan gì tới ngươi?" Lông mày hắc hùng đại hán liền dựng thẳng lên, nghĩ tới nghĩ lui, có thể lấy ra đan dược cỡ này chắc chắn không phải là người dễ chọc, lúc này mới giận dữ rời đi. Lúc sư phụ vì Tiểu Miêu giải vây, trong lòng Thư Đường bắt đầu khó chịu đến hốt hoảng, Nàng biết sư phụ thời gian dài như vậy, vẫn là lần đầu tiên cảm thấy, sư phụ thiên vị với người ngoài. Đan dược này không phải vật tầm thường, nhưng sư phụ lại có thể há miệng nói cho Hắc hùng, rõ ràng là thật lòng thương tiếc Tiểu Miêu. Có điều, trong lòng nàng khó chịu thì khó chịu, nhưng vẫn không nhịn được nghĩ -- kĩ năng chọc người nổi giận của sư phụ, ở yêu giới cũng sử dụng rất thuận lợi a. Tu vi Tiểu Miêu hiển nhiên không bằng Phù Ngọc, lúc khí tràng nàng bị bao phủ, càng ngày càng cúi thấp đầu xuống, yếu ớt nói: "Cảm tạ thượng tiên đã thay ta giải vây." Phù Ngọc không nhắc lại việc này nữa, mà chỉ nói: "Ngươi ở Thanh Dung phái làm những chuyện như vậy, cho ta lời giải thích." Con ngươi tựa như hổ phách của Tiểu Miêu xoay một vòng, nhẹ giọng trả lời: "Ta chỉ thay người trả lại đồ, cũng không biết những thứ đó lại quan trọng như vậy." Phù Ngọc nhàn nhạt liếc mắt nàng một cái, nói: "Nga? Như vậy, ngày đó Thanh Dung phái mất trộm, tại sao ngươi lại dùng ta đánh yểm trợ, lẻn vào Thanh Dung thành?" Hết Chương 18
|
Chương 19 - Tín Nhiệm Tiểu Miêu bị hỏi ngẩn ra, lúc này nói không ra lời. Hồi lâu, nàng mới thưa dạ nói:"Hóa ra thượng tiên nhìn thấy ta!" Phù Ngọc không đáp lại nàng, chỉ hỏi: "Ngươi tiếp cận đồ nhi ta, ý muốn như thế nào?" Thư Đường nghe sư phụ nói tới mình, nhẹ nhàng dựng lỗ tai lên, trong lúc nhất thời cũng có chút kì quái thái độ lạnh nhạt su phụ đối với Tiểu Miêu. Không phải nàng yêu thích con mèo yêu này sao? "Thượng tiên, việc này quả thật không có quan hệ gì với ta, ta chỉ là một Tiểu miêu yêu chân chạy.xin thượng tiên đừng làm khó dễ, từ nay về sau ta nhất định đàng hoàng, không gây loạn." Tiểu miêu ủy khuất nói, lông mi dài ướt nhẹp, rất giống Phù Ngọc bắt nạt nàng. Phù Ngọc nhìn nàng làm như vậy, nhịn không được chau mày lại. Con mèo yêu này rõ ràng không đơn giản, lại có bộ dạng chọc người thương tiếc. Chính mình vẫn còn tốt, cho dù thấy cũng không có cảm giác gì, thế nhưng, đồ nhi ngu ngốc kia của nàng lần trước cùng Tiểu Miêu chơi vui vẻ như vậy, chắc là đối với Tiểu Miêu không có cảnh giác gì. Nếu sau này Bạch Hoa Hoa bị thiệt thòi, vậy phải làm thế nào? Nghĩ ngơi chốc lát, Phù Ngọc nói: "Chuyện này ta không làm chủ được, chi bằng giao cho trưởng môn và trưởng lão Thanh Dung phái xử lí. Ngươi theo ta đi chuyến đến nhân gian, nếu quả thật ngươi vô tội, có ta ở đây, những người đó cũng không dám động ngươi." Lời ấy của nàng đúng là không có giả dối, nhân giới và yêu giới quan hệ luôn luôn căng thẳng, mặc dù yêu quái bản tính tinh khiết hiền lành, nhưng ở bên trong nhân giới, luôn có người phân biệt không rõ yêu cùng ma, đem hai người nói làm một.Nhớ năm đó, có không ít yêu chạy đến nhân gian, vốn là muốn trải qua cuộc sống hơn người, không ngờ sau đó bại lộ thân phận, bị người tự xưng là môn phái tu tiên chính đạo bao vây, suýt nữa dẫn tới hai giới đại chiến. Tiên giới phải xuống hòa giải, đại chiến mới không đánh thành công, nhưng từ đó sau,nhân giới cùng yêu giới liền phân biệt thật rõ ràng. Khi người đến yêu giới,đều khiến lũ yêu cảnh giác, mà yêu chạy đến nhân gian, cũng phải cẩn thận từng li từng tí một, để tránh bị người khác phát hiện. Cho nên, các loại đồ vật ở nhân gian ở yêu giới đều trở nên cực kỳ đắc giá, bằng không, Hắc hùng đại hán kia cũng sẽ không tiếc những thảo dược và đan dược kia. Mà chúng yêu thú tu luyện ở nhân gian, một khi có sức mạnh, cũng sẽ dùng trăm phương nghìn kế chạy tới yêu giới sống. Lúc trước không biết ở đâu truyền ra tin tức, ăn thịt yêu quái chưa thành hình người có thể tăng công lực lên trăm năm. Cho nên, những yêu quái chưa thành hình người một khi bị người phát hiện,đa số là chạy trốn hoặc chết. Nhìn mặt ngoài của tam giới, chính là một mảnh ôn hòa, phồn thịnh, phồn thịnh hướng phồn thịnh, nhưng nếu tinh tế nhìn, trong đó phân tranh và bất hòa cũng không phải ít. Âm dương cùng sinh, dương thịnh âm suy, âm tất phản chi. Thế gian vạn vật đều như vậy, huống chi là tam giới to lớn này? Tiểu Miêu nghe nàng nói muốn đưa mình đến Thanh Dung phái, trong mắt chợt hiện lên một tia quang mang màu đen, trong nháy mắt lại biến mất không thấy. Nàng sợ hãi nói: "Thượng tiên, ta thật sự không có phạm tội, ta không muốn đi Thanh Dung phái..." Mặc dùTiểu Miêu yêu vẫn cúi đầu, nhưng Phù Ngọc vẫn cảm nhận được khí tràng quanh thân nàng đã thay đổi. Nàng còn chưa nói xong, Phù Ngọc đột nhiên đưa tay ra,tiên lực ở ngón tay trỏ biến thành sợi tơ, trực tiếp quấn về phía con mèo yêu nho nhỏ. "Có đi hay không, nhưng không phải do ngươi." Trong nháy mắt, tiên khí Phù Ngọc tăng vọt lên, tiên lực tràn đầy đột nhiên tuôn ra,chấn động tới mức khiến Thư Đường lui lại mấy bước. Xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên sư phụ lại muốn động thủ?! Bây giờ, ở trước mặt nàng, ánh sáng trắng toát chiếu rọi khắp nơi, vô số tiên lực biến hóa ảo thành dây leo, rối rít quấn lấy Tiểu Miêu luống cuống. Bị tiên lựcở đây làm cho kinh sợ, Tiểu Miêu cũng không duy trì được hình người, trong chớp mắt khôi phục thành hình dáng con mèo nhỏ. Bầu trời vang dội tiếng nổ chấn động của tiên lực, cỏn con mèo tiếng kêu "Meo meo".Thanh âm kia thống khổ thê thảm, Thư Đường vội đem rũ xuống, không đành lòng nghe tiếp. Sư phụ làm sao vậy? Vì sao phải đối xử với Tiểu Miêu như thế? Thư Đường biết mình không nên nghi ngờ sư phụ, nhưng Tiểu Miêu kêu thê thảm như thế... Đợi một chút!Thân thể nàng đột nhiên chấn động, vội vàng triển khai kinh mạch toàn thân, đem chân khí trong cơ thể lưu thong một vòng, lúc này mới chậm rãi thở phào nhẹn hõm. Hẳn là nàng bị tiếng kêu Tiểu Miêu mê hoặc tâm thần, suýt nữa hoài nghi sư phụ, thật đáng chết. Có điều nói đi nói lại... Bộ dáng này của sư phụ thật là đẹp a... Thư Đường ổn định tâm thần, mặc dù khó hiểu vì sao sư phụ muốn động thủ, nhưng lúc này cũng bất chấp mọi thứ, chỉ nằm trên mặt đất đối với bong lưng sư phụ phát hoa si. Sư phụ như vậy, vẫn là lần đầu tiên nàng thấy được. Nghĩ tới chính mình sau này muốn vượt qua người cường đại này, Thư Đường đột nhiên cảm thấy con đường phía trước rất mênh mông. Bây giờ ngay cả linh căn nàng cũng không có, nói gì vượt qua sư phụ đây? Phù Ngọc lúc này cũng không có tâm trạng chăm sóc đồ đệ, chỉ chuyên tâm dùng tiên lực nhốt con mèo yêu này lại, thế nhưng, đối phương so với nàng tưởng tượng còn khó đối phó hơn. Bề ngoài, nàng dùng tiên lực chăm chú trói Tiểu Miêu lại, tựa như đang chiếm thượng phong, nhưng trên thật tế, chỉ có bản thân nàng mới biết --mình dùng tiên lực để trói đối phương, đang bị một loại sức mạnh kỳ quái hóa giải ra. Tiểu Miêu này kêu thê thảm, trên thực tế, căn bản lại không bị bất cứ tổn thương gì. Phù Ngọc cùng người khác chiến đấu chưa bao giờ sử dụng hết sức, lần này cũng không ngoại lệ. Chỉ là, thường ngày nàng chỉ cần dùng ba phần tiên lực thì có thể chiến thắng đối phương, lần này, nhưng gặp được đối thủ. Con mèo yêu này, quả nhiên không bằng biểu hiện dễ bắt nạt của nàng như vậy. Hai tay Phù Ngọc vận công, đang muốn phong ấn nội lực chạy loạn trong cơ thể Tiêu Miêu lại, vì vậy thẳng thắn nhốt nàng lại. Nhưng mà, phong ấn chi ấn còn chưa đánh ra, sương mù tối đen như mật không biết từ chỗ nào mà đến, đột nhiên xuất hiện ở trên đỉnh đầu Tiểu Miêu. Phù Ngọc lập tức xuất chưởng, nhưng tốc độ di chuyển của làn khói đen này cực nhanh, đột nhiên cuốn Tiểu Miêu đi, gào thét biến mất tại chỗ. Đây là cái gì tình huống? Thư Đường sửng sốt, sau khi làn khói đen biến mất, chạy tới chân sư phụ. Phù Ngọc chằm chằm ở trên đường chân trời một chút,chậm rãi thu hồi song chưởng, nhưng tay phải lại gắt gao nắm chặt ở trong ống tay áo rộng thùng thình. Thì ra, chỗ dựa Tiểu Miêu yêu là hắn, chả trách....Chả trách. Vừa nãy nàng đột nhiên ra tay, chính là cảm nhận được một luồng năng lượng cực kỳ mạnh đang tới gần, lúc này mới muốn nhanh chóng mang Tiểu Miêu đi, không nghĩ tới nguồn sức mạnh kia lại bắt ngồn từ hắn. Xem ra, Nam Đàn lại có việc bận rộn rồi. Thư Đường không biết đã xảy ra chuyện gì, nàng chỉ cảm thấy tâm tình sư phụ không đúng, vội vàng dùng thân thể trơn bóng cọ góc áo sư phụ. Phù Ngọc thu hồi tâm tư, đem sự chú ý một lần nữa ngừng lại trên người tiểu đồ đệ của mình. "Hoa Hoa, ngươi có tin nhiệm sư phụ?" Không biết tại sao nàng lại hỏi như vậy, Thư Đườngvẫn thành thật gật đầu. Phù Ngọc thở dài, nghiêm túc đối với nó nói: "Vậy ngươi hãy nhớ, nếu sau này gặp lại con mèo yêu kia, ngươi tuyệt đối không được tin nàng, có nhớ chưa?" Tiểu Trư gật gù, sau đó vẽ loạn xạ trên mặt đất -- "Vì sao." "Nàng không có đơn giản như ngươi nghĩ như vậy," Hai tay Phù Ngọc bưng trước người, ánh mắt rơi ở nóc nhà phía xa, "Nàng không phải con mèo yêu bình thường, nếu ta đoán không sai, nàng đã thành tiên." Con Tiểu Miêu có bộ dáng nhu nhược kia, dĩ nhiên đã tu luyện thành tiên?! Thư Đường bị chấn động quá lớn, qua hồi lâu, mới nghe sư phụ nói tiếp: "Sau lưng nàng quan hệ không đơn giản, khổng phải vạn bất đắc dĩ,ngươi tốt nhất không nên đi trêu chọc nàng. Nhưng mà, nếu nàng gây bất lợi cho ngươi, cũng không cần phải sợ, ngươi còn có vi sư." Một phen nói ra như thế, Thư Đường không nhịn được bị sư phụ làm cho cảm động một phen, đồng thời cũng triệt để yên lòng, thì ra,sư phụ không thích Tiểu Miêu yêu. Cũng còn tốt.... Cũng còn tốt..... Bất quá, cứ như vậy, nàng cũng nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy con mèo yêu. Sau khi nàng nhìn thấy bộ dáng nhu nhược khả ái của đối phương, trong lúc nhất thời lại quên mất-- khi lần đầu tiên gặp mặt, con mèo yêu này đã phá kết giới của sư phụ. Người có thể phá vỡ kết giới sư phụ, phóng nhãn tam giới, chỉ sợ cũng không có mấy người. Thư Đường cứ nghĩ rằng tiểu cô nương này là mèo mù đụng phải chuột chết, gặp đúng dịp, bây giờ nhìn lại, sợ là đây mới đúng là thực lực chân chính của đối phương. Lúc ở tiên giới, Thư Đường vẫn không cảm giác được cái gì, chỉ khi nào có thể bảo vệ mình ra khỏi tiên giới, nàng mới cảm nhận được năng lực của mình là không đáng. Chỉ là, nếu như muốn có được sức mạnh thật sự, thì nàng phải cùng sư phụ đi Thượng cổ Man Hoang. Nam Đàn thượng tiên nói, nơi này vô cùng nguy hiểm, chính là thượng tiên cũng không dám bảo đảm mình sẽ không bị thương -- ở một nơi như vậy, sư phụ đi, chỉ sợ cũng sẽ gặp phải nguy hiểm chứ? Nếu như, bản thân nàng tự đi? Thư Đường chột dạ liếc nhìn sư phụ, nàng có linh cảm, nếu như nàng tự mình chạy đi Man Hoang, khi trở về chắc chắn sẽ bị sư phụ rau trộn lỗ tai heo, thịt hầm, thịt kho tàu, chân heo hầm... Thôi thôi, đi được tới đâu hay tới đó, đến lúc đó thì nghĩ tiếp. Thư Đường vui vẻ kết thúc suy nghĩ lung tung của mình, dính chặt sư phụ, theo nàng ngự phong đi về phía trước. Lúc đi được một nửa, Phù Ngọc đối với nàng giải thích lộ trình tiếp theo,: "Nước suối hỏa linh tuyền ngươi đã không thể dùng, ta mang ngươi tới thành trì này, chính là tìm một loại đan dược cho ngươi. Thuốc này có thể giúp ngươi hấp thụ hỏa chi lực lúc trước, cùng điều giải các loại sức mạnh trong thân thể ngươi. Chờ dược lực bị ngươi hoàn toàn hấp thụ, sau này tu luyện ra chân khí thì sẽ không bị khuyên tai ngọc cướp đi." Chẳng qua, trong lúc nói chuyện, ánh mắt nàng lóe lên, dường như có chút không được tự nhiên. Thư Đường nhưng thật ra không có chú ý tới điểm bất thường của sư phụ, chỉ một lòng suy nghĩ -- rốt cuộc đó là thứ thuốc hiếm lạ gì, còn phải vào trong thành Yêu giới tìm? Hết Chương 19
|