Người Tình
|
|
Lập tức cô đỏ mặt, cúi xuống đầu nói: “Năm triệu tiền thưởng kia đối với bạn có thể không là gì, nhưng với mình mà nói đó quả là một số tiền không nhỏ. Cuối tháng sau là sinh nhật em trai của mình, mình biết nguyện vọng lớn nhất của nó là có một cái máy tính của riêng mình, nhưng máy tình thì lại rất đắt… nhà mình không có khả năng mua, nhưng mà… nhưng mà mẹ mình ở nhà người ta nấu cơm đã mười mấy năm, từ bé mình đã đi theo bên cạnh học tập. Thật sự đối với công việc bếp núc mình rất tự tin, nếu lần này thắng trong cuộc thi Trù Vương, là có thể dùng tiền này để mua máy tính, đến lúc đó…” hình dung ra bộ dạng vui mừng của em trai mình, cô càng thêm quyết tâm, dù phải chết cũng không bỏ qua cơ hội tốt thế này!
Đột nhiên nhìn vào đôi mắt trong suốt đang mỉm cười của Đặng Hương Yên, Đoạn Chi không khỏi có chút ngượng ngùng, “Thực xin lỗi, mình không nên nói chuyện này với bạn, nhàm chán lắm phải không?”
“Mình không thấy nhàm chán chút nào, hơn nữa mình thấy bạn rất tuyệt, những cô gái kia cũng không phân biệt tốt xấu. Ai cũng có sở trường riêng, việc bạn được chọn là do chính bạn, có gì sai đâu? Một khi đã có khả năng, bạn nên tin tưởng chính mình. Thật ra, mình rất hâm mộ bạn, bởi vì mình mù tịt nữ công gia chánh, hàng ngày chỉ biết ăn sẵn thôi, muốn mình nấu ăn ư… trong mơ mà thôi.” Đặng Hương Yên chân chính là một “Thục nữ xa nhà bếp”, với gia thế của tập đoàn Đặng thị, trong nhà cô mời được toàn các đầu bếp đẳng cấp quốc tế, tài nấu ăn siêu phàm.
Đoạn Chi lần đầu tiên có thể trò chuyện hăng say như vậy với bạn cùng lớp, hơn nữa hiện tại người cùng cô tán gẫu lại là một đại nhân vật. Ngày xưa, cô đem Đặng Hương Yên phân loại vào hàng thiên kim tiểu thư, cao không thể với tới. Hôm nay nếu không thật sự sợ hãi, tuyệt vọng, cô căn bản không dám mở miệng yêu cầu Đặng Hương Yên giúp, nào biết đâu bề ngoài tuy lạnh lùng nhưng Đặng Hương Yên lại ôn hòa dễ gần như thế.
“Hi, mình biết là bạn an ủi mình, nhưng mình vẫn thấy vui, cảm ơn bạn!” Đến tầng một, cô dừng lại, nhìn Đặng Hương Yên nói. “Vương Tuyết Lê đã đi rồi, túi rác này rất nhẹ, mình có thể tự mang được, bạn đi trước đi, lái xe nhà bạn đợi lâu như vậy nhất định rất sốt ruột, bạn nhanh về đi.”
Nghĩ đến tối nay còn phải học lớp tiếng Đức, Đặng Hương Yên gật đầu nói: “Mình đi trước đây, bạn đi đường cẩn thận nhé, bye!” Ngoài việc học ở trường, cha còn giúp cô sắp xếp chương trình học khác, thân là con một của Đặng Hương Yên gia, cô phải học rất nhiều thứ để chuẩn bị cho tương lai sau này.
|
Vườn cây ở Hoa Uyển tuy rằng phong cảnh rất đẹp, nhưng lại xa trung tâm, vắng bóng người. Hướng người nhìn về phía trước, giờ phút này cũng có mấy tên nhóc đang tụ hội.
“Tình hình bây giờ rất xấu, Nhóc Chương gần đây không còn khống chế nổi mấy tên thủ hạ nữa.” Hai tay Trần Bảo Châu đan trước ngực, hướng Lãnh Minh Ngọc nói qua tình hình hiện tại.
Được mệnh danh là ‘Quân sư’, với dung mạo xinh đẹp mang nét gian tà, mái tóc dài được buộc gọn phía sau, trên mặt là một đôi kính mắt, làm giảm đi vài phần u ám, hơi thở nhã nhặn, cho dù đã đến giờ tan học, thế nhưng quần áo chị vẫn gọn gàng phẳng phiu, không có lấy một vết nhăn.
“Đại tỷ chúng ta thật sự là tuổi trẻ tài cao, hơn hẳn tên vô dụng họ Chương kia, mới tiền nhiệm không đến nửa năm, liền bị bọn đàn em coi thường, thật là kém cỏi!” Một tên con trai đang tựa lưng vào cây chợt nói, trên đầu cắt trọc ba phần, dáng người cường tráng, có chút nhanh nhẹn dũng mãnh.
“Cao Bồi, cậu không thể nói như thế, tên Chương là do đại tỷ đưa về, khi đó còn chưa biết gì. Hiện tại năm nhất đã vào đến tân sinh, đúng là nghé mới sinh không sợ cọp, đương nhiên làm đại ca sẽ khiến đàn em bất mãn. Có đấu tranh cũng là tự nhiên.”
“Tân sinh? Tôi nói này Trần quân sư, khai giảng được hai tháng rồi, đại tỷ muốn đem vị trí này truyền cho người giỏi nhất năm nay, cậu nói còn có người nào là tân sinh?!” Cao Bồi tên đầy đủ là Triệu Phi, nhìn Trần Bảo Châu cười nhạt giải thích.
Lãnh Minh Ngọc và hai người bọn họ đều đã cuối năm cấp 3, cho nên muốn tìm người nối nghiệp, có khả năng làm đại ca, đây là chuyện cấp bách, trong lòng bọn họ cũng có sẵn vài người, thế nhưng vẫn cần phải quan sát thêm.
“Cậu cũng được lắm, đi phao cái tin anh chỉ là hổ giấy vô dụng, khiến bọn đàn em không phục?”
“Bởi vì tôi tâm địa thiện lương, không làm những chuyện thiếu đạo đức như ném đá xuống giếng, đánh rắn giập đầu.” Trần Bảo Châu lấy tay phủi bụi, nhấc gọng kính mắt, nhã nhặn nói: “Thê nhưng cậu nói vậy căn bản cũng không sai.”
“Cậu thiện lương?! Tôi khinh! Ý của cậu và tôi khác gì nhau? Giả bộ nhã nhặn!” Khuôn mặt tuấn tú hướng Trần Bảo Châu vọt tới, Triệu Phi luôn xem cô không vừa mắt, chưa thấy qua chàng trai lại có thể xinh đẹp như vậy .
“Đương nhiên khác chứ, ít nhất từ của tôi dùng nhã nhặn hơn. Quân tử động khẩu, tiểu nhân mới động thủ.” Trần Bảo Châu đang nói, hòn đá nhỏ bất ngờ xẹt ngang qua má cô.
Thiếu chút nữa bị hủy dung,Trần Bảo Châu nhất thời phát hỏa, chân thình lình nhấc lên, một khối đá nhọn hoắt ngay lập tức bay về phía Triệu Phi. Triệu phi cũng không chịu yếu thế, trong khoảng thời gian ngắn, đá bay toán loạn.
Lãnh Minh Ngọc chỉ đưng một bên xem mà không hề nói gì, hai cái tên kia thì như là thâm thù đại hận, càng xem càng phiền, đá bay đầy trời, bỗng ba một tiếng, cả hai người bị đánh trúng.
“Đại tỷ"! Lãnh Minh Ngọc xuất thủ bất ngờ, làm cho hai người né tránh không kịp, đồng thời nhảy dựng lên, kêu ai một tiếng.
“Kêu cái gì! Hai người làm sao vậy? Hội chưa ra đâu vào đâu mà đã nội chiến, chuyện nhỏ như vậy cũng để tôi phải nói sao!” Lãnh Minh Ngọc tức giận không nhỏ, làm hai người không dám lên tiếng.
Hai người này cũng thật kỳ lạ, quan hệ rõ ràng là tốt vô cùng, nhưng lại thích đấu võ mồm, rồi dần thành quen, một ngày không khắc khẩu vài câu, là y như rằng tâm tư bứt rứt, khó chịu không yên.
Trần Bảo Châu và Triệu Phi lườm nhau một cái, cuối cùng thấy đại tỷ hôm nay tâm tình không tốt, lập tức khôi phục bộ dạng đứng đắn, tiếp tục bàn về Nhóc Chương, phải có hành động gì để đảm bảo địa vị của chính mình, đồng thời cũng nhân cơ hội này quan sát bọn họ để chọn người kế nhiệm.
|
Sau khi phân công nhiệm vụ, Lãnh Băng Ngọc dừng lại một chút rồi nói, “Có người đến!” Ba người nhanh chóng biến mất trong rừng.
“Ai da!” Vương Tuyết Lê dùng sức đẩy mạnh, Đoạn Chi kêu lên một tiếng rồi ngã nhào về phía thân cây, túi sách cùng rác rưởi rơi hết xuống đất. “Vương … Vương Tuyết Lê, rốt cuộc cô… muốn thế nào? Không cần phải… quá đáng như vậy.” Đoạn Chi lấy hết dũng khí, đáng tiếc lời nói lại lắp bắp, làm người nghe không cảm thấy nửa điểm uy hiếp.
“Tao quá đáng thì sao? Mày làm gì được tao!”
“Mới chỉ đẩy nhẹ một cái mà đã bảo tao quá đáng? Kịch hay còn chưa hết đâu!” Ba người bộ dạng “lương thiện” nhưng động tác tuyệt không thiện lương, một cước đá bay túi sách Đoạn Chi.
“Không!” Đoạn Chi không kịp làm gì, nhìn theo đống sách vở đã tan nát, cô nhát gan nên cũng không dám phản kháng, vội vàng thu dọn lại, chỉ dám nói trong tiếng khóc: “Các cô… sao có thể…, lại coi thường người khác như vậy.”
“Coi thường mày thì sao?” ba người dùng sức giữ chặt Đoạn Chi, mở miệng uy hiếp: “Nếu mày không tự động rút khỏi cuộc thi, cũng đừng trách tao động thủ, nghe vậy được không?”
“Mình … không thể làm được! Trù vương tam tái quyền là mình khổ công mới giành được…, mình tuyệt … đối sẽ không rút lui.” Cô cố nén nỗi đau thân thể, quỳ rạp trên mặt đất, mu bàn tay bị gót giày dẫm lên đau đến thấu xương, cô cố cam chịu, thế nhưng nước mắt vẫn chảy ra, lăn dài trên má, tay cô thật sự rất đau.
Trước đây, chịu đủ mọi sự coi thường và ức hiếp của bọn chúng nhưng cô vẫn cố nhẫn nhịn, nhưng giờ khắc này, cô nhìn ba người trước mặt, hận ý trong mắt không thể che dấu, nhìn trừng trừng bọn họ. Vì sao? Vì sao thế giới này lại có loại người vô sỉ đến cực điểm như vậy, chỉ giỏi ức hiếp người khác.
Những nữ sinh này cũng thấy lạnh trong lòng, “Mày.. mày nhìn cái gì, cẩn thận tao… móc mắt mày ra.” Ông trời à, cô còn chưa nhìn thấy đôi mắt nào tràn đầy hận ý đến vậy.
“Chỉ cần mày nhường quyền thi đấu cho tao, chúng tao cũng không làm khó dễ mày. Mày kiên quyết từ chối cũng đâu được lợi gì, đây cũng là chị hai tao rơi vào tình thế bắt buộc, tốt nhất mày đừng từ chối nữa.”
“Buông Đoạn Chi ra!” một giọng nói êm ái truyền đến, ba người cùng sửng sốt, Đặng Hương Yên đã xông lên đẩy ba cô gái kia ra, giải cứu cho Đoạn Chi.
Đoạn Chi nhìn Đặng Hương Yên, vừa hoảng sợ lại vừa kinh ngạc, trong lòng nghẹn ngào, nhịn không được khóc to một tiếng, đem những uất ức cũng oán hận biến thành nước mắt, khuôn mặt thoáng có điểm mừng rỡ. “Hương Yên… Hương Yên…”
Đặng Hương Yên thật cẩn thận kiểm tra Đoạn Chi. Lành lặn, trừ những vết trầy xước bên ngoài, ngoài ra không còn tổn thất nào khác.
Đặng Hương Yên trong trường rất nổi tiếng, các cô liếc mắt một cái liền nhận ra. “Đặng Hương Yên, tan học rồi, sao cô còn chưa về nhà?” ba người chột dạ liếc mắt một cái, Vương Tuyết Lê vì là chị cả uy nghiêm, đành phải chủ động ra mặt.
“Bạn là Vương Tuyết Lê?” Vỗ vai Đoạn Chi, Đặng Hương Yên gật đầu trấn an cô, ý bảo cô đứng sang một bên, rồi mới quay sang nhìn Tuyết Lê cười nhẹ. “Thực xin lỗi, Đoạn Chi là bạn cùng lớp với mình, bạn ấy rất nhát gan, không biết làm sao lại đắc tội với các bạn, tiện thể nhân đó mà đem tay bạn ấy dẫm đạp?”
“A… tôi…” Cái này gọi là không động thủ, chỉ dùng khuôn mặt tươi cười, hơn nữa Đặng Hương Yên tuy rằng không quá đáng sợ, nhưng trong trường cũng có nhiều quen biết, đắc tội cô thực không có tốt, cũng chính vì thế nên các cô mới phải chờ đợi cho đến lúc Hương Yên rời đi mới ra tay, hơn nữa việc này nếu nói ra, chỉ gây rắc rối cho chị hai.
“Chúng tôi chỉ muốn con bé chết tiệt này nhượng lại quyền thi đấu Trù vương cho chị hai, lại không nghĩ con bé kia có chết cũng không chịu, chúng tôi đành phải giáo huấn nó một chút, xem có thông minh ra tí nào không.”
Không nghĩ tới những cô gái này ngoài diện mạo ra, ngay cả suy nghĩ cũng xấu nốt, không phân biệt trắng đen, đông tây nam bắc, rõ ràng đuối lý, lại còn dùng bạo lực, đe dọa và ép buộc đối phương.
Loại người dã man này căn bản không thể nói lý lẽ, huống chi cô cũng không sợ. Đặng Hương Yên trực tiếp khiêu chiến, chống lại Vương Tuyết Lê. “Bạn học Vương muốn tham gia cuộc thi, mình có thể biết tại sao không?”
“Đương nhiên là muốn trở thành Trù vương rồi, thế mà cô cũng thắc mắc sao!” cô em thiện lương đắc ý cười nhạo nói. Với Đặng Hương Yên xuất thân cao quý, khí chất thiên kim tiểu thư vừa hận vừa ngưỡng mộ, luôn xem cô không vừa mắt, hôm nay cơ hội đến mà không nhạo báng cô vài câu thì thực sự là có lỗi với chính mình. Hiển nhiên không thấy cô là người tốt, cứ như vậy ngạo nghễ nói.
“Bạn mới là đại ngu ngốc, người bị lưu ban đến hai lần thì thông minh ở đâu, bạn còn dám vác mặt đi mắng người khác là ngốc?” Đoạn Chi tuy sợ hội ba chị em này, khi mình bị mắng thì âm thầm chịu đựng, nhưng nghe bọn chúng mắng Đặng Hương Yên, từ đáy lòng cô cảm thấy rất khó chịu.
“Con xấu kia … mày muốn chết phải không? Được, để tao giúp mày!” Liên tục bị lưu ban hai năm, là nỗi đau lớn nhất trong lòng cô, ai dám động đến vết thương của cô, cô liền cùng kẻ đó liều mạng. Thẹn quá hóa giận cô không nói hai lời, lấy ra một cây đao Thụy Sĩ dùng sức hướng tới Đoạn Chi mà đâm.
“A!”
Tiếng hét chói tai vang lên…
Thấy con dao đang hướng đến chỗ các cô, Đặng Hương Yên vội đẩy Đoạn Chi ra, chính mình lại không kịp né tránh, mắt nhắm lại. bàn tay thì nắm chặt, chờ đợi nỗi đau sắp đến.
|
|
Đột nhiên, không hiểu sao cô lại bị đẩy đến bức tường, một luồng hơi ấm áp bao phủ xung quanh, không cảm thấy đau đớn gì.
“Lãnh Băng Ngọc!” Không biết là ai kêu ra tên này, các nữ sinh ở đây ai nấy sắc mặt đều trắng bệch.
“A, sao lại không đau nhỉ?” Đặng Hương Yên buông lỏng bàn tay, vụng trộm thăm dò người phía trước. Cô giương mắt nhìn lên…
Sao lại là chị? Một ngày thấy chị hai lần, thật đúng là khiến trái tim Đặng Hương Yên chịu không nổi.
Lãnh,Đặng hai nhà đều là đại thương gia, vì xã giao nên cũng đã gặp mặt vài lần, đại khái là lập trường của hai người khác nhau, Đặng Hương Yên thấy cô thì liền lẩn trốn, trốn không xong thì coi như không thấy, mà cô cũng làm ngơ. Bởi vậy mặc dù gặp nhau rất nhiều, cũng biết nhau, thế nhưng lại chưa một lần trò chuyện.
“Không đâm trúng đương nhiên sẽ không đau!” Lãnh Băng Ngọc tức giận trả lời.
Nhìn thấy Đặng Hương Yên bộ dạng ngơ ngác ở trong lòng cô, làm cô vừa tức giận lại vừa buồn cười, nhớ tới cảnh nguy hiểm vừa rồi, trong lòng lửa giận bùng lên, chị tức giận nắm lấy tay cô hét to. “Em thật ngu ngốc! Đầu óc chỉ để trang trí thôi sao?”
“Em…” Đặng Hương Yên rụt cổ quay đầu đi, tránh tiếng thét chói tai của cô, mới phát hiện người vừa định đâm mình hiện nằm ôm cánh tay mà rên rỉ, người cong lại như con tôm, mà Vương Tuyết Lê cùng cô gái còn lại thì co rúm lại như chuột nhìn thấy mèo, còn có hai người con trai mặc đồng phục của học viện đứng bên cạnh giám sát các cô.
“Ngu ngốc! Em nghĩ cơ thể mình làm bằng kim cương à? Dám dùng thân thể chắn dao, chán sống rồi chắc?”
“Em… em…” Đặng Hương Yên hai tay ôm đầu, thiếu chút nữa bị tiếng hét của chị làm cho điếc, giương đôi mắt to nhìn vẻ mặt dọa người của chị. Thật đáng sợ! Sống lâu như vậy, cho tới bây giờ không có người nào hét như thế với cô, hôm nay là lần đầu, nhưng lại làm cô hoảng sợ đến ba ngày không hết.
“Em cái mà em? Không nói nổi sao!” Nhìn thấy cô bị chính mình dọa đến ngây ngốc, bất giác chị kìm lại khẩu khí của mình.
“Em… em cũng không phải cố ý, chỉ là… chỉ là nhất thời không tránh kịp thôi!” Vẻ mặt đáng thương, ánh mắt vô tội nhìn cô.
Lãnh Băng Ngọc nghiêm mặt trừng mắt nhìn cô, “Em thật ngu ngốc, nếu biết mình không có bản sự, không cần mơ tưởng làm anh hùng cứu người, em cho là mình có mấy cái mạng? Đại ngốc nữ!”
Cũng do chính mình lỗ mãng, cho dù bị mắng, cũng chỉ biết nghe, dù gì chị cũng là ân nhân cứu mạng của cô.
Vừa nãy chỉ cách một ly nữa thôi là con dao kia đã trúng người cô rồi, nếu không phải chị động tác nhanh nhẹn, một cước đá phăng con dao, chỉ sợ nhân sinh của cô đã chấm dứt ngay tại hôm này. Tuy rằng mỗi lần gặp, cô đều lạnh lùng, đều làm "cô" suy sụp cùng hờn giận, nhưng nghĩ đến từ nay về sau không còn nhìn thấy cô nữa, đáy lòng bỗng dưng chạnh lại, bàn tay đang nắm lấy cánh tay cô tự nhiên dùng sức.
“Đau!” Đặng Hương Yên hừ nhẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nhăn.
Lãnh Băng Ngọc lập tức buông ra, nhưng lại vẫn tức giận nói. “Như vậy cũng không chịu được, em có biết con dao kia mà đâm trúng mình thì sẽ thế nào không?”
Đặng Hương Yên vỗ về cánh tay, đôi mắt như biển nước mênh mông mở to nhìn chị. Lãnh Băng Ngọc bị nhìn đến không chịu nổi, một tay đặt trên eo kéo cô vào lòng mình. “Xem em sau này còn dám lỗ mãng như vậy không!” Lời nói không còn trách cứ nữa, lại mang theo vài phần ôn nhu.
Nhìn đại tỷ ôm tiểu mỹ nhân trong lòng, Trần Bảo Châu cùng Triệu Phi không khỏi ngây người, cô… thật đẹp, vẻ đẹp lay động lòng người, còn làm cho người khác mê mẩn.
Đôi hàng mi thanh tao cân xứng, đôi mắt to tròn, tinh khiết, dưới chiếc mũi xinh xắn là đôi môi chín mọng, gương mặt tỏa ra nét thanh khiết, dịu dàng, hài hòa trên làn da nõn nà như ngọc.
Đặc biệt là đôi mắt tĩnh lặng trong suốt kia, dường như có thể chứa đựng cả bầu trời, lúc này lại mang thần sắc xấu hổ, càng làm người khác không thể kháng cự.
“Đại tỷ” Vẫn chưa hết hoàn hồn, Trần Bảo Châu không đành lòng nhìn Đặng Hương Yên bị pháo oanh tạc không còn đường chạy trốn, vội vàng ra tiếng ngăn cản. “Chị rốt cuộc có hiểu cái gọi là thương hoa tiếc ngọc hay không?! Chị dọa em ấy như vậy, đối với đại mỹ nhân ôn nhu thê này, chị thực sự nhẫn tâm sao!” Lấy khửu tay lặng lẽ huých Triệu Phi, anh đi đến trước mặt Đặng Hương Yên, nhã nhặn khom người nói: “Bạn Hương Yên, xin chào! Người bộ mặt hung thần ác sát này là Triệu Phi, còn người chị xinh đẹp, thông minh cơ trí,nhất chính là chị, họ Trần Bảo Châu bọn chị đều là tỷ đệ kiêm bạn bè của vị tiểu thủ đào hoa vừa cứu mỹ nữ nổi danh này.”
“Bạn tốt!” Trần Bảo Châu cùng Triệu Phi là bạn và cũng là trợ thủ đắc lực của Lãnh Băng Ngọc cũng là nhân vật nổi danh, Đặng Hương Yên mặc dù chưa thấy qua, nhưng từ hồi đi học cũng đã nghe nói đến .
“Quả nhiên lời đồn không sai! Gặp em ở đây, mới nhớ là học viện có tổ chức bình bầu tam đại mỹ nhân mà em lại có số phiếu cao nhất, vốn đang có chút hoài nghi, không nghĩ tới hôm nay lại có thể diện kiến người đẹp, quả thật danh hiệu này thuộc về em là không sai chút nào. Không biết chị có vinh hạnh được làm bạn với em không.” Nói rồi, Trần Bảo Châu vươn tay ra chờ cô, hoàn toàn không phát hiện khuôn mặt Lãnh đại tỷ của bọn họ xám ngắt lại.
“Anh nữa!” Triệu Phi cũng kích động yêu cầu.
“A, đương nhiên…” Đặng Hương Yên thoát khỏi vòng tay của Lãnh Băng Ngọc, hào phóng vươn tay ra.
“Đương nhiên không được!” bàn tay nhỏ bé ở giữa chừng đã bị Lãnh Băng Ngọc nhanh tay lẹ mắt chặn đứng, người cũng một lần nữa lại rơi vào trong lòng chị.
“Em không sao, chị buông tay ra!” Đặng Hương Yên bị ôm lơ lửng giữa không trung, giãy giụa cố gắng thoát khỏi vòng tay chị, nhưng Lãnh Băng Ngọc lại hoàn toàn không quan tâm đến việc cô kháng cự.
“Có thể làm bạn, nhưng không nhất thiết phải bắt tay.” Trừng mắt liếc hai người một cái, chị đột nhiên cảm thấy hai tên này mồm thì nói làm bạn nhưng bộ dạng thực sự chướng mắt, nhất là cái tên công tử Triệu Phi kia
|