". . ." Nàng không để ý tới biểu cảm của ta. Tiếp tục lạnh lùng thản nhiên nói chuyện xưa của nàng.
"Hắn... Là một cao thủ tình trường . Cũng bị mọi người gọi là phá gia chi tử. . Lúc hắn theo đuổi ta. Không giống phương pháp theo đuổi bình thường, làm cho ta cảm thấy, người này rất đặc biệt, cũng làm ta có chút động lòng với hắn. Lúc hắn có được ta. Đối với ta lúc lạnh lúc nóng. Thậm chí... Lúc hẹn hò cũng đột nhiên chạy trốn."
"Nga. . ." Không muốn nghe.
"Sau đó... Như vậy lại làm cho ta càng ngày càng muốn hắn chỉ một về một người là ta. Ta dùng hết mọi cách đem hắn buộc chặt ở bên cạnh ta. Mặc cho daddy mommy đều phản đối."
"Ân." Ai. . . Tuy rằng không muốn nghe. Chính là lúc nghe vào trong tai vẫn là đau lòng. Đau lòng Vận Luyến yêu một nam nhân ngốc như vậy. Nhịn không được nắm chặt tay nàng. Nhẹ nhàng nắm chặt lòng bàn tay . Nàng nhẹ nhàng cầm tay của ta. Sau đó liền buông tay. Đứng lên đi về phía cửa sổ nhìn cảnh đêm. Nàng đứng ở trên nhìn cảnh đêm. Thế nhưng cũng bi thương như vậy . Ta không đành lòng. Đi ra phía trước. Từ phía sau lưng ôm nàng. Đầu đặt trên bả vai của nàng . Nàng chấp nhận khẽ tựa vào trên người ta.
"Ta là khóa không được hắn. Lúc ở vũ hội . Trong lòng ta thầm hạ quyết tâm. Nếu lần này hắn vẫn chạy trốn. Ta sẽ cùng hắn nói chia tay."
"Ân. ." Tham lam hít mùi hương Huân Y Thảo chỉ có trên người nàng.
"Sau đó, ngươi đã thấy. Lúc đó... Ta thật đúng là tâm ý nguội lạnh... Sau đó... Ngươi liền hiện ra ~ "
Tay nàng đặt trên tay của ta. Vẫn là lạnh lùng.
"Ngươi a ~ đột nhiên mang mặt nạ màu trắng ~ ánh mắt lộ ra suy nghĩ. Khóe miệng hơi hơi giơ lên. Thân mình gầy teo. Mặc một thân âu phục nam trang. Hướng ta vươn ra một bàn tay. Ngươi có biết hay không a? Khi đó, ta bị ngươi dọa một chút, sau đó lại cảm động loạn thất bát tao. Kế tiếp ~ gọi là nhất kiến chung tình ~ một khắc nhìn thấy ngươi kia ~ ta liền đem nam nhân kia quăng lên chín tầng mây ~ ha hả ~ "
"Oa. . Nói như thế ta giống như thừa lúc cháy nhà đi hôi của a?"
"Ha hả a... Phải nói là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi..."
Nàng xoay người lại điểm mũi của ta một chút. Tay của ta chết cũng không buông ra. Vẫn là đặt bên hông của nàng ~
"Ôi. Ngữ văn của ta không tốt thôi. Chẳng lẽ ngươi liền không có để ý ta là nữ nga?" Đem trán gần kề trán nàng. Mũi dán mũi. Thật sâu nhìn ánh mắt của nàng.
"Ngươi cứ nói đi..." Nàng ôm thắt lưng của ta. Khiêu khích nhìn về phía ta. Hơi thở ấm nóng nhẹ nhàng chiếu vào trên môi của ta .
"Không biết..." Nói xong. Ta cũng nhìn nàng.
"Ha hả... Đương nhiên . ." Không đợi nàng nói xong ta liền hôn lên môi của nàng.
Tục ngữ nói. Có lần đầu tiên nhất định cũng có lần thứ hai.
Câu đó... Dùng ở trên người của ta có phải hay không thực thích hợp?
==========================
Xế chiều hôm đó, ta cùng Vận Luyến đi dạo phố cả ngày. Cũng chỉ là đi dạo phố bình thường, cái gì cũng không mua. Buổi tối về đến nhà, áo cưới lần trước cũng đưa tới . Ảnh chụp Vận Luyến xinh đẹp như trước, ta đứng ở một bên, ách, ta mặc đồ nam, giống như tiểu bạch kiểm đẹp trai. Cầm ảnh cưới đứng trước gương nhìn lại một lần. Căn bản là giống nhau a! ! ! Nếu ta là nữ nhân cũng sẽ say mê gương mặt này.
Nhà thiết kế nổi tiếng ở Pháp lúc này đưa đến rất nhiều áo cưới.
Vận Luyến vừa mới quăng ra một bộ áo cưới nữa, vẫn giấc mơ trước kia mặc áo cưới xinh đẹp trắng tinh cùng một nam nhân đứng trong giáo đường trao nhẫn, nhưng hiện tại ta muốn vì Hoan Vận Luyến mà vứt bỏ giấc mơ này, nghĩ đến cảm thấy đau lòng. Ta vì sao vì một nữ nhân như vậy vứt bỏ giấc mơ nữ nhân của ta.
%^&* càng nghĩ càng cảm thấy không công bằng. Vì cái gì ta cùng nàng đều là nữ, theo sinh vật học bên trong ta với nàng giới tính giống nhau.
Vì sao lúc nào ta cũng phải mặc đồ nam. Ta không thích.
Khả. . . Chính là, ôi... Ta không thể không chịu thua vì nàng.
Vận Luyến mở cửa phòng đi vào.
Vừa vào cửa liền bổ nhào vào ta. Khiến cho ta mặt cùng sàn nhà thân mật tiếp xúc.
Ta vất vả xoay người lại.
"Lão bà ~~~~ có nhớ ta không ~?" Nàng kéo gương mặt của ta.
"Có ~ ngươi đi rồi năm phút , 300 giây ta đều nhớ ngươi." Ta quay đầu lại đảo cặp mắt trắng dã.
"Tâm không cam lòng như vậy ? Không muốn cùng ta kết hôn thì nói a. Hừ" Vận Luyến ngồi dậy, cầm lấy áo cưới của nàng đi ra cửa phòng.
"Lão bà! Đi nơi nào a? Đã khuya ôi chao!" Ta chạy lên giữ chặt nàng lại. Không phải thật sự giận chứ
"Đi đem hôn lễ hủy bỏ. Đem áo cưới thiêu hủy!" Nàng lùi lại nói.
"Đừng đừng đừng đừng! ! ! Hủy bỏ ta sẽ đau lòng, đau lòng đến ruột gan đứt từng khúc!" Ta ôm lấy nàng
"Như vậy đáp ứng ta về sau không nói để làm vừa lòng ta, lúc nào cũng đối với ta chân thật, mỗi phút mỗi giây đều nhớ ta" Nàng mang theo âm thanh run rẩy nói
"Ừ, nhất định nhất định ~ lão bà... Đừng nóng giận ..." Ta ôm nàng làm nũng nói
"Ngươi nói được nhất định phải làm được , làm không được không cần hứa hẹn, hứa hẹn không cần làm không được!" Nàng thả lỏng thân thể tựa vào trên người của ta.
"Ân, nhất định. Đời này đều chỉ có một mình ngươi được không?"
"Ừ." Nàng trở mình quay đầu lại điểm mũi ta.
Ta thè lưỡi
Trên cơ bản, lời hứa thật sự không thể hứa bậy... Một sai lầm ôm hận mãi mãi. .
Ta vì sao lại ngu ngốc như vậy ... ?
==================
"Thái Nhu Ninh! ! Đây là cái gì! ?" Vận Luyến cầm một tấm áp-phích đi tới.
Ta hết lạnh, lau tóc bất đắc dĩ nhìn nàng.
"Châu Kiệt Luân a."
"Vì cái gì ngươi đi lấy áp-phích hắn?" Nàng đem áp-phích ném ở trên giường.
"Bằng hữu đưa a. Hắn biết ta thích Châu Kiệt Luân ." Ta buồn cười nhìn nàng.
"Ngươi đáp ứng ta cái gì?" Nàng nghiền ngẫm đích nhìn về phía tôi
"Cái gì?"
"Không cho phép thích người khác!" Nàng đi tới một phen kéo dục bào của ta.
"Lão công... ... ... ... Ta mới vừa ..." Ta khóc không ra nước mắt nhìn về phía nàng.
"Xử phạt ngươi đêm nay không cho phép ngủ." Nàng đem ta đẩy vào vách tường.
"Ta về sau sẽ không đem bất luận áp-phích kẻ nào mang về nhà . . Ta mệt chết đi rồi... Lão công..." Ta vô tội nói
"Không quan tâm tới..."
Ta ở trên giường nhìn mặt trời trên không trung . Vẫn là... Dần dần vì mình mặc niệm.
Bất quá, đó cũng là sự tình rất lâu từ nay về sau .
================
Ngày hôm sau ánh mắt còn tại híp đã bị người máy kéo đứng dậy,
Vận Luyến đã muốn ngồi dậy.
"Lão bà, hôm nay chúng ta phải kết hôn a. Ngươi quên sao?" Vận Luyến hướng ta cười.
Nụ cười khuynh thành khuynh đảo, phía sau lại bởi vì nắng sớm chiếu vào, làm cho nàng giống như thiên sứ vậy.
"Ân... Ta đều đã quên. ." Ta nửa ngủ nửa tỉnh ngồi dậy, để cho người máy giúp ta thay quần áo.
Chờ mặc áo sơ-mi màu trắng , quần âu phục màu đen ,tóc ghim lên , sau đó đội tóc giả.
Ta đi rửa mặt. Vận Luyến theo sau theo tiến vào.
"Lão bà, giúp ta mặc áo cưới được không?" Vận Luyến ở phía sau ôm lấy ta nói.
"Ân... ? Ta không biết mặc áo cưới ." Tôi lau khô mặt. Quay đầu lại hôn trán nàng nói.
"Vào trong là được~ đứa ngốc ~" Vận Luyến điểm mũi ta nói.
"Thiết ~ như thế nào đơn giản như vậy a." Ta giúp nàng cởi váy ngủ tơ tằm của nàng. Nhẹ nhàng giúp nàng mặc bộ áo cưới màu trắng.
Áo cưới được may khéo léo, bên hông cùng với trước ngực đều có rất nhiều vảy cùng hoa tươi làm đẹp.
Một tầng làn váy phức tạp lại một tầng lót bên trong. Lưng ao cưới nhìn như cánh của nửa con bướm, màu đen . Cảm giác rất huyền ảo.
Toàn bộ áo cưới là thời thượng cao quý.
Tôn lên Vận Luyến xinh đẹp như thế.
Nữ nhân này chính là người về sau ta muốn bảo hộ cả đời.
Là người ta muốn yêu cả đời, dùng tất cả sinh mạng quý trọng.
Tuy rằng lúc trước đã từng thề.
Nhưng là lần này là ở trước mặt mọi người tuyên thệ.
Tuyên thệ , ta, Thái Nhu Ninh. Đối với nàng, Hoan Vận Luyến yêu vĩnh viễn.
Giúp nàng mặc xong. Nàng cũng rửa mặt.
Trên mặt thản nhiên mỉm cười hạnh phúc .
Điều này làm cho ta có một loại cảm giác thỏa mãn. Làm cho vợ mình hạnh phúc, là giấc mộng của bao nhiêu người?
Nắm tay nàng đi ra ngoài. Lại bị người máy một phen ngăn đi đâu tiến một cái màu đen đường hầm lý.
"Oa a a a a a a a a a a a a" Sợ tới mức lá gan ta muốn rớt ra.
Ta lập tức ngã vào xe.
"Ôi." Còn chưa ngồi vững vàng.
"Đây là tiểu thư nói người phải mặc vào. Cùng với áo cưới tiểu thư là một đôi." Phía trước nhìn như là bà quản gia đang nói.
Ta nhìn kĩ áo cưới kia .
Là áo cưới màu đen, thiết kế cùng Vận Luyến không kém là bao nhiêu, nhưng là cánh bướm ở phía sau sau cũng mất phẩn nửa.
Ta cười cười.
Vận Luyến... Kỳ thật rất hiểu ta a ( làm ơn đi, chỉ có ngươi không biết người. )
Mặc vào xong, một nhà trang điểm giúp ta chuẩn bị.
Trang điểm.
Nhìn mình trong gương. Kỳ thật, ta thân là một nữ nhân, dung mạo cũng không kém a ~
Xe mở ra.
"Từ từ, Vận Luyến đâu?"
"Người đang ở hội trường kết hôn chờ đợi tiểu thư."
Ta chỉ có thể lẳng lặng ngồi vào trong xe. Nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Hôm nay, sẽ kết hôn a. . . .
Thật là... Lại kết hôn. . Ha hả.
Rất nhanh, xe ngừng lại. Ta nhíu mày.
Trời ạ a a a a a a a! ! ! ! ! ! !
Đây là quảng trường ngoài trời đi! ! ! ! Này. . . . Này...
Biển người tấp nập. Mặt trên cây cột đều dán hình cưới của ta cùng Vận Luyến
Trong quảng trường lúc này được trang hoàng như một toà thành .
Trên bầu trời còn có một khinh khí cầu, viết thật to
‘Yun Lian & Rou Ning Wedding Ceremony'
Hơn nữa còn có phóng viên. . . . Trời ạ.
Đây là thế giới gì a a a a a a? ? ? ? ? ?
|
ko bít nhân vật chính có phải là Dahi đại tỷ ko ah
|
|
Dahi àk lâu quá ko thấy nàng xuất hiện.nàng còn nhớ ta ko hả ???????????????.
|
Sao laj ko nhớ.ta nhớ nàng 1 nhưng nhớ vk nàng 10 cơ.híhí!!!
|