Kết Hôn Tha cho Ta Đi
|
|
[/c]Kết Hôn Tha cho Ta Đi. Tác giả : ningning Người Đăng : DạHi Chương 1. Ta là một công chức viên bình thường. Công tác ở chi nhánh nhỏ của một tập đoàn quốc tế nổi tiếng.
Tuy rằng tiền lương không cao. Nhưng đối với người độc thân trưởng thành không có gánh nặng như ta cũng đủ dùng.
Ta cũng không có nhu cầu về vật chất. Đến ngay cả quần áo cũng tùy tiện. Cái gì cũng không chú ý.
Là một người tùy tiện.
Thích lên mạng. Có một bạn trai bình thường. Chỉ cần có chút rãnh rỗi liền hẹn gặp.
Nắm tay. Đi xem phim.
Cuộc sống vẫn luôn bình thường vô vị. Ta nghĩ đến lúc chết vẫn sẽ như vậy.
"Ninh. Tuần sau là vũ hội mừng 50 năm sáng lập tập đoàn. Ngươi có đi hay không?" Đồng sự ngồi bàn kế bên hỏi ta.
Quên mất chuyện này . Ta gãi đầu.
"Ta nghĩ. . Ta không có quần áo phù hợp. Chắc là không đi."
"Không có a. . . . Ngươi có thể thuê a. ." Đồng sự không tha.
"Ta không muốn lãng phí tiễn." Một câu là đủ rồi. Không muốn nói nhiều.
"Nếu không thì ngươi mặc âu phục lần trước ngươi mặc đi phỏng vấn a ~ "
"Theo giúp ta đi ~~~ cùng lắm ta cho ngươi 1000 nhân dân tệ. Nhưng mà ngươi phải giả trai đó nga ~ "
Đồng sự lắc lắc tay của ta, vẻ mặt cầu xin.
Ta biết mục đích nàng đi là nhìn mấy anh đẹp trai. Trong tập đoàn của chúng ta. Có rất nhiều người còn độc thân. Tìm một người bồi nàng
"Được rồi." Ta tìm niềm vui thông qua việc giúp đỡ người khác. Tùy tiện đi. Tôi cũng không lỗ.
Cứ như vậy. Đã nhanh qua một tuần.
"Đêm nay đừng quên có vũ hội nga!" Đồng sự lúc tan ca nói với ta, hôm nay nàng đã nói câu đó cả trăm lần.
"Biết rồi. Đừng nói nhiều." Trong lòng cảm thấy có chút phiền
Không thể mở miệng nói ra..
Về đến nhà. Vội chạy vào. Tìm âu phục lần trước mặc đi phỏng vấn.
Bới tóc lên. Đội tóc giả vào. Trang điểm. Mang giày da. Sau đó ra ngoài.
Ngồi xe bus đến nơi tổ chức vũ hội.
Ác. . Không hổ là một trong mười tập đoàn nổi tiếng thế giới. Đến cả biệt thự cũng lớn như vậy.
Hơn 1000 phòng. Nghe nói chỉ là vì vũ hội mà xây.
Cũng không dám tưởng tượng chủ tịch là người như thế nào.
Đi tới đi cửa. Phát hiện có vẻ như những nữ sinh xung quanh đều nhìn ta. Ta gãi đầu. Tìm kiếm bóng dáng đồng sự. Chỉ thấy đồng sự đang nhìn một anh đẹp trai giàu có. Bất đắc dĩ phải thở dài. Đi ra phía trước chạm vào hắn.
Chỉ thấy nàng xoay người lại. Nhìn ta.
"Xin hỏi có chuyện gì không?"
Có chút phát điên.
Chúa tôi (Oh my god)
"Ta van ngươi, ta là Ninh "
Nàng kinh ngạc đích nhìn ta
"A a a a a a a a a a a? ? ?" Thét lên chói tai.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía chúng ta.
Ta không biết làm sao. Lắc đầu.
"Hư! ! ! !" Rất nhanh liền kéo nàng đi vào WC nữ.
Vừa vào trong. Tiếng thét càng chói tai, cùng với rất nhiều ví da hướng về phía ta.
Ta rất nhanh kéo đồng sự của ta đến chỗ không người. Thở hổn hển..
"Ninh, ngươi ăn mặc như vậy . Ôi chao một chút cũng không giống nữ sinh. Mười phần đều giống một chàng trai. . Ngươi căn bản là sinh sai giới tính rồi ~ " Vẫn là âm thanh và ánh mắt của cái người kia.
"Ôi chao. Ngươi nói như vậy ta không biết nên khóc hay nên cười a." Dở khóc dở cười. Là tiềm năng sao?
Ta trước tiên là nói về mình. Ta thích nam. Đối với nữ không có hứng thú.
Đối với đồng tính luyến ái cũng không có thành kiến.
Hơn nữa. Ta cũng không muốn biến thành cái gọi là T.
"Ngươi đương nhiên là nên cười a ~ ôi chao ngươi thật sự rất đẹp trai ~~" đồng sự còn đang nói.
Ta chảy mồ hôi lạnh.
Bất đắc dĩ thở dài. Lần thứ hai kéo nàng đi vào hội trường.
Thầm nghĩ nhanh kết thúc sau đó về nhà.
Trước cửa. Có hơn mười nhân viên phục vụ đang phát mặt nạ. Nam giới ở bên trái. Đeo mặt nạ màu trắng. Đơn giản. Nhưng hình dáng lại vô cùng tao nhã. Giống như mặt nạ của bá tước vậy.
Nữ ở bên phải. Mặt nạ được khắc tinh tế. Lông chim cầu vồng rực rỡ. Thật đẹp . Ta tự nhiên như không đi hướng về bên phải. Lại bị đồng sự đẩy sang bên trái. Bị nàng kéo cánh tay về bên trái. Ta khóc.
Ta thật rất muốn thành nữ a. Nói như thế nào ta cũng là nữ a! ! !
Thảo nào đồng sự muốn ta mặc âu phục. Nguyên nhân chính là như vậy a!
Sau khi đeo mặt nạ vào. Đồng sự liền bỏ tay của ta ra. Đi tìm hoàng kim vương tử của nàng . Có chút hối hận vì 1000 nhân dân tệ mà tới nơi này .
Vừa vào cửa. Cảm thấy chính là "Xa hoa a a a a."
Chúa tôi. Rất là xa hoa . Chính xác là khắp nơi của vũ hội đều toả ra hoàng kim sắc.
Nền nhà chỉ dùng thủy tinh cứng tạo thành.
Trên tường khắc đầy hoa văn. Trụ cột cũng khắc hình bản đồ.
Và đội ngũ nhân viên đều mặc âu phục hoặc lễ phục. Đeo mặt nạ. Có chút giống xã hội cổ đại.
Rất khoa trương .
Ngẩn người một chút. Bị một nữ phục vụ rượu champagne kéo hồn trở về.
Tìm một chỗ ngồi xuống. Nhìn giám đốc lên phát biểu. Sau đó là chủ tịch. Ác ác. Chín chắn chững chạc. Làm cho người ta có cảm giác áp bức. Đây chính là chủ tịch của ta a.
Tôi lẳng lặng uống một hơi champagne. Ngọt ngào. Không tồi không tồi.
"Please enjoy this annual party. Ladies and gentlemen" Sau khi nghe xong những lời này. Đèn hội trường đột nhiên tối xuống một chút. Sau đó là nhạc trữ tình cổ điển vang lên. Nhóm nam sĩ đều vươn tay ra với người con gái trong lòng ngưỡng mộ . Oa oa. Không tồi, đúng là không khí này.
Mà ta đã bị ép ngồi tại chỗ. Ta cũng không muốn làm thân sĩ. Ôi chao ta là nữ .
Đột nhiên bị gõ. Là đồng sự.
"Uy."
"Ngươi ở đâu?" Xem ra là không ai mời.
"Chỗ nam ngồi."
"Tới tìm ta !!" Quả nhiên =. =
"Ta làm sao phải đi tìm ngươi."
"Ngươi sẽ vì 1000 nhân dân tệ! !"
Đô đô đô. .
A. Cái điện thoại .
Ta bất đắc dĩ. Đành phải một mình đi về hướng chỗ ngồi của nữ.
Bên trái bên phải. Cũng không gặp nàng.
Đành phải bất đắc dĩ đi về phía sân nhảy.
Đụng vào không ít người. Đều bị ném cho ánh mắt chán ghét.
Tôi cũng không muốn a
Các ngươi cho ta 5000 nhân dân tệ ta sẽ không quấy rầy các ngươi --.
Lúc đi đến trung tâm. Đột nhiên chuyển nhạc. Biến thành nhạc trữ tình dịu dàng. Oa oa. Càng chết. Toàn bộ ôm thành một đôi. Tôi như thế nào đi ra ngoài a! !
Đột nhiên. Nhìn thấy một nữ sinh đơn độc đứng ở sân nhảy. Vẻ mặt có chút lãnh đạm, mặc lễ phục màu đen. Sang trọng mà không mất khí chất. Cùng với vòng cổ kim cương. Oa oa. . . Có một loại khí chất cao quý. Không tồi không tồi.
Nhìn theo ánh mắt nàng. Thấy một cái nam sinh cầm điện thoại chạy ra ngoài.
Ác ác. Thì ra là thế. Đáng thương đáng thương. Để đại tỷ bồi ngươi đi.
Ta đi ra phía trước. Làm ra tư thế mời của thân sĩ.
Xin thề cả đời này cũng sẽ không dám động tác như vậy lần nữa . Thật chết người.
Có vẻ như nàng ngẩn người một chút. Sau đó đáp thượng tay ta. Sau đó ta dắt tay nàng. Tay có chút rung. Lạnh lùng. Lại mềm mại. Tay còn lại khoát lên hông của nàng. Nữ tử này hảo gầy . Tay nàng khoát lên trên vai ta . Ta nhìn đôi mắt nàng ở sau chiệc mắt nạ.
Đôi mắt sâu. . Xinh đẹp. . Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn. Đẹp quá. Màu mắt cũng đẹp. Phát hiện nàng cũng nhìn ta. .
Tim đập rất nhanh. .
Trong lúc đó say đắm.
Chúng ta từ tư thế khiêu vũ bình thường biến thành . Ôm nhau. Đầu dựa vào đầu. Nàng chỉ thấp hơn ta nửa cái đầu. Ta tự nhiên hạ đầu của ta dựa trán nàng. Mặc dù có mặt nạ ngăn cách. Lại không đem phần ám muội yếu đi.
Ta nhìn đôi môi màu hồng làm cho người ta muốn phạm tội của nàng. . Không nhịn được ý nghĩ xúc động muốn âu yếm.
Ta cúi đầu. . Mặt tới gần mặt của nàng. Môi dán lên môi của nàng.
Cảm xúc chính là mềm mại và ấm.
"Ladies and gentlemen. You may wear out your mask for 1 minute. ." Đột nhiên ngọn đèn càng tối.
Đột nhiên tay nàng đang đặt lên vai ta. Rút ra. Mở mặt nạ của ta ra. Ta bị này hành động dọa phục hồi tinh thần lại. Nàng hiển nhiên cũng bị bộ dáng của ta dọa một chút. Ta liền quay đầu bỏ chạy.
Trời ạ! ! Ta làm cái gì a! ! ! ! ! ! ! Ta vậy mà hôn một nữ tử ! ! ! ! ! !
A! ! Một ngàn nhân dân tệ cái gì ta không cần! ! ! ! ! !
|
Về đến nhà. Ta vì chuyện này kiểm điểm lại mình rất lâu. Lâu đến mức ta ngủ quên.
Cuối cùng tóm lại. Là nhất thời xúc động.
Ngày hôm sau. Ta đem đôi mắt thâm đi làm, vẻ mặt đồng sự hớn hở đưa ta một ngàn dân nhân tệ.
"Hảo ôi chao nhờ ngươi không tới tìm ta ~~ nếu không sẽ không gặp người ta rồi ~~ hì hì hi ~" mặt vẫn đỏ lên.
Ta bắt đầu nhức đầu. Người phụ nữ này ==.
Bất quá ta vẫn rất thích cầm một ngàn nhân dân tệ kia bỏ vào túi.
Giờ nghĩ ta đi vào lấy cà phê.
Đồng sự A đột nhiên nói "Nghe nói. Tối hôm qua thiên kim nữ nhi của chủ tịch có tham gia vũ hội ôi chao."
Ta uống cà phê. Vô tình nghe các nàng nói chuyện nhảm.
Đồng sự B "Đúng vậy. Nghe nói còn muốn tìm một nam tử."
Đồng sự C "Oa ~ cô bé lọ lem là nam ôi chao~ "
Đồng sự A "Hình như nam tử kia cướp đi nụ hôn đầu tiên của thiên kim chủ tịch . Chủ tịch muốn bắt hắn cùng thiên kim của mình kết hôn."
Đồng sự B "Nam tử kia có mái tóc rất đẹp."
Đồng sự A "Ân a. Nghe nói là lúc khiêu vũ hắn mời thiên kim chủ tịch ."
Ta nhịn không được phun ra một chút cà phê.
"Khụ. . Khụ khụ! !" Như thế nào giống như đang nói ta a. .
Không thể nào. = "=
Ta cầm cà phê của ta .
Không đếm xỉa đến ánh mắt của đồng sự A, B, C.
Trở lại cương vị công tác của ta . Tiếp tục chui đầu vào làm việc. .
Cứ như vậy một tuần bình thường trôi qua . Hôm nay. Bạn trai hẹn ta. Ta thu thập xong đồ đạc này nọ. Liền đi về phía thang máy. Đột nhiên. Ta nhìn thấy một mỹ nữ, xinh đẹp trong truyện cổ tích, không thuộc về thế giới này. Thật đẹp . . Hư ảo. . Mặc một thân váy liền áo thuần khiết.
Mười phần là tiên nữ a.
Một ánh mắt hấp dẫn quen thuộc. Mũi cao và mỏng, môi hồng quen thuộc. Khuôn mặt hình bầu dục. . làn da trắng hồng. . Cùng với tóc đen quen thuộc xinh đẹp. Tim như ngừng đập.
Người xung quanh cũng nhìn nữ sinh kia. Có mê mẩn. Có ghen tị . Cũng có hâm mộ. .
Đặc biệt là nam nhân. Ánh mắt giống như sắc lang. Vừa thấy liền sáng lên.
Ánh mắt kia dường như nhìn tôi.
Chột dạ.
Ta chảy mồ hôi lạnh. Không có biện pháp tiếp tục chờ thang máy .
Ta phóng đến chỗ thang lầu. Đi thang lầu xuống.
Không nghĩ tới lại bị nàng kêu lên tên của ta. Làm cho động tác của ta ngưng lại. Hoàn toàn cứng đờ.
"Thái Nhu Ninh." Có từ tính. Giọng nói như cá heo. Cũng rất ôn nhu.
Tại sao nàng lại biết tên của ta.
Không ngờ suy đoán của ta là đúng.
Quay đầu lại. Tất cả mọi người nhìn ta. Ta đành nở một nụ cười.
"Có chuyện gì sao. . Thiên kim chủ tịch ." Mọi người đem tầm mắt nhìn ta rút về. Nhìn phía mỹ nữ.
Mỹ nữ giật mình một chút. Quả nhiên.
Dường như điều đó là dĩ nhiên. Đi tới. Nắm tay ta. Nở nụ cười thoáng qua với ta. Làm cho ta trở về xã hội cổ đại. .
"Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh. Lục cung phấn đại vô nhan sắc" (Trường Hận Ca - Bạch Cư Dị)
Đi vào thang máy. Sau đó mọi người ở trạng thái trợn mắt há mồm nhìn thang máy đi xuống.
"Chủ tịch thiên kim. Xin hỏi người muốn làm gì " Câu hỏi đầu tiên của ta sau khi vào thang máy.
Là phản ứng tự nhiên. Ta không dám đắc tội với nàng. Dù sao nàng cũng là con gái một của chủ tịch. Hơn nữa ta còn cướp đi nụ hôn đầu tiên của người ta. Đều do ta đêm đó nhất thời xúc động.
Đầu có chút đau.
"Ha hả. Đừng khách khí với ta như vậy . Ít nhất. . Chúng ta đêm đó. . Cũng từng tiếp xúc a." Đột nhiên nàng kéo tay của ta tư thế biến thành mặt đối mặt. Tay đặt lên cổ ta. Trên mặt gian tà cười.
Mẹ ơi. Hai tay của ta hoàn toàn cứng đờ. Thật là nụ hôn đầu tiên của nàng sao
"Ân? Đại tiểu thư có hay không nhận sai người đây. ."
Ta giả ngu.
Thật vậy sao. ." Nhưng vào lúc này. Cửa thang máy đúng lúc mở ra
Ta bước ra ngoài.
Chạy. Cũng không màng mình đang mang giày cao gót. Thật không đùa.
Đứng trong thang máy một phút đồng hồ đã hít thở không thông.
Chạy đến chỗ hai chúng ta thường hẹn gặp--- nhà hát.
Mỗi cuối tuần đều tới nơi này xem hát. Nhìn bóng dáng người kia mặc âu phục màu đen. Một người thành thật. Cho ta cảm giác an toàn.
Tuấn tú. Lại có thể cho ta cảm giác an toàn. Thế là đủ rồi.
Ta đi ra phía trước. Kéo tay hắn. Có lẽ là hắn thói quen . Hướng ta ôn nhu cười.
"Ninh."
"Ân. . Phong. ."
Chúng ta kết giao đã 3 năm .Bắt đầu từ tình yêu cuồng nhiệt. Chuyển thành cảm giác ấm áp hiện tại. Cảm giác hắn cho ta. Giống như phụ thân lúc trước.
Thật ấm áp. Người nhà ủng hộ.
Bằng hữu hâm mộ.
Chính là. Trong đó. . hình như thiếu cái gì.
Xem hát xong. Hắn giống như mọi ngày. Đưa ta về tới cửa. Hôn trán ta.
Lời nói giống nhau "Bảo bối. Ta yêu ngươi. . Ngày mai gặp. ."
Rời đi . Từ mặt đỏ lúc đầu. Cũng chuyển thành bất đắc dĩ như hiện tại.
Nhìn bóng dáng hắn rời đi. Không tự giác hít một hơi.
Ta lấy chìa khóa ra, mở cửa. Như thói quen mọi ngày.
. .
"Ta đã trở về." Mặc dù không có ai. Vẫn là theo thói quen như vậy nói.
Thế nhưng nhìn đến phòng khách sáng đèn.
Dự cảm bất hảo.
Đi vào phòng khách. Nhưng vẫn không có ai. Ta cầm cây gậy phòng ngự. Giấu ở phía sau.
Đi vào phòng bếp. Nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Đầu của ta toả ta làm ba . Tay cứng lại. Cây gậy ngã xuống đất.
"Bang."
Tấm lưng kia quay lại. Vẫn đang là gương mặt ngày đó.Trước sau vẫn dáng người đó. Cùng với nụ cười giết người kia.
"Hoan nghênh trở về."
Ta không tự giác cũng cười. Thực miễn cưỡng. Cơ thể co giật.
"Ta. . Ta đã trở về. ."
Nàng kéo ta đến sô pha ngồi xuống. Sau đó bước vào WC.
Đại não của ta đại não hoàn toàn chập mạch. Hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra. Nơi này là nhà của ta sao. Ta nhìn xung quanh. Đúng rồi a. Hay nàng sang nhầm nhà. Nàng còn nhỏ. Nghi ngờ tư tưởng lô-gíc của mình lập tức đứng lên.
Nàng đi lại. Còn cầm cái khăn mặt.
"Ngươi vất vả . ." Cơ thể tới gần chỗ của ta. Đầu chỉ cách ta mấy cm. Có thể thấy da nàng hoàn toàn không có lỗ chân lông (Uầy, chắc mình edit sai ~~ người làm sao ko có lỗ chân lông a ~~). Cùng với ánh mắt kia. Còn có mùi thơm tự nhiên kia. Không khỏi làm tim ta đập rất nhanh.
Nàng vươn ngón tay thon dài kia. . Giúp ta cởi quần áo.
Mẹ ơi! ! ! ! ! !
Ta bắt lấy tay nàng. Mềm mại giống như không có xương. Để lại vài giọt mồ hôi lạnh.
"Đại tiểu thư! Người muốn làm gì." Loại tình cảnh này. . Vô luận như thế nào đều làm cho người ta liên tưởng đến phương diện kia. Toàn bộ khuôn mặt của ta đều nóng.
Nàng rất vô tội nhìn ta.
"Giúp ngươi lau mồ hôi a. ." Xong rồi. . Ta xong rồi! ! ! Trong nhà này có một đại mỹ nữ.
Hiện tại ở nhà ta. Ngồi trước ta. Còn giúp ta cởi quần áo. Đầu của ta càng đau.
"Ngươi làm sao đến nhà của ta. ." Ta nhìn hướng cánh cửa. Không dám ánh mắt nàng. . Nhìn thêm một lần. . Ta sẽ bị hút vào. . Khi đó. . Sẽ càng không thể cứu vãn.
"Bởi vì ta muốn tìm ngươi a. . Vừa không thể làm phiền ngươi cùng ngươi bạn trai hẹn hò. . . Có đúng hay không?" Ngữ khí như là đương nhiên.
Ta muốn chữi người. Ta buông tay nàng ra. Gắt gao nhấn huyệt Thái Dương của ta .
"Đại tiểu thư a. . Ta là nữ ." Nàng đột nhiên ngồi ở trên đùi ta. Thật nhẹ.
"Thế nào. . Hẹn hò vui vẻ không. . ?" Nàng vuốt ve xương quai xanh của ta. Cảm giác điện giật tê dại truyền đến. Trái tim không chịu khống chế của ta nhảy lên. Khuôn mặt không ngừng đỏ lên.
Không biết phải làm sao. Nắm lấy tay nàng. Nhìn hai mắt nàng .
Nói với nàng. .
"Đại tiểu thư, ta là nữ."
Nàng đột nhiên đem hai tay của ta đè trên ghế sa lon. Dùng sức có chút mạnh.
"Ninh. . Tên của ta là Vận Luyến. . . ." Mặt của nàng tiến lại gần.
Tiếp theo nàng nhắm mắt. Hôn lên môi của ta.
Ba. Ta nghe được trong đầu có tiếng nứt.
Kế tiếp. Chuyện gì xãy ra . . Ta không biết. . Cảm giác tiếp xúc dầy đặc toàn thân. Tiếp theo hạ thân kịch liệt đau đớn. Về sau lại phảng phất cảm giác ở trên thiên đường. Mỗi tế bào đều nhảy lên . Dường như đại não ta hoàn toàn không suy nghĩ được. Chỉ biết kêu tên của nàng. Vận Luyến.
Lúc thân thể cử động lại được. Chỉ nhìn thấy nàng ở trên người của ta thở gấp.
Trên người một mảnh vải cũng không có. Tâm nổi lên ý muốn trả thù.
Ta bay qua đem nàng đặt ở dưới thân."A."
Chỉ nhìn thấy nàng nở nụ cười gian tà. Liền không thể khống chế tư tưởng muốn trả thù của ta. Cùng nhau làm lại việc mà nàng vừa làm với ta.
Nghe thấy âm thanh tự nhiên rên rỉ của nàng . Trong lòng ta dâng lên một chút thoả mãn. Nàng ôm đầu của ta. Khi ta vừa hôn đến mảnh đất mẫn cảm của nàng. Nàng dùng lực ôm đầu ta mạnh hơn một chút. Âm thanh rên rỉ còn khá lớn. Ta bắt được nhược điểm của nàng. Liền vẫn ở chổ đó bồi hồi không đi. Ngón tay đi xuống . . đụng đến một mảnh ướt át. Ta nhìn biểu cảm của nàng. Gợi cảm quyến rũ. Ta không chút do dự tiến vào.
Thân thể nàng run lên một cái.
Tiếng rên rỉ của nàng dường như biến thành tiếng nhịn đau. Nhìn mặt nàng. Dĩ nhiên là đau đến nhăn mày lại
Nhớ lại là vừa rồi chính mình xé rách làm nàng đau. Tâm không đành lòng. Ta đem đầu của ta vùi vào hạ thể của nàng. Làm sao hạ thân mỹ nữ đều xinh đẹp như vậy . . Hồng nhạt . . Chính là có huyết từ trong chảy ra. Trong lòng không khỏi có chút đau.
Hôn này huyết. Đầu lưỡi tiến vào nơi chật hẹp kia của nàng. Nàng khoái cảm rên rỉ. Khích lệ ta. Đầu lưỡi của ta càng tiến sâu vào trong cơ thế của nàng. Liếm. Hút .
Nàng bám vào ghế sa lon của ta.
Luôn hô tên của ta. Đùi gắt gao kẹp chặt ta. Tiếp theo một tiếng thét chói tai cùng thân thể kịch liệt run rẩy liền hôn mê qua đi. Mà ta cũng mệt mỏi nói không ra lời. Bò lên trên. Nằm bên cạnh nàng ngủ.
|
Chương 2 Ngày hôm sau. Ta vừa tỉnh lại. Liền nhìn thấy một khuôn mặt đang ngủ cạnh bên. Mặt của ta từ xanh chuyển thành trắng, ta hồi tưởng lại. Trời ạ a a a a a a a a a a a a a a a a a a! ! ! ! ! ! !
Ta lại làm cái gì a! ! ! ! ! ! ! ! ! !
Thật muốn đánh chính mình. Nụ hôn đầu tiên bị ta cướp coi như xong. Ngay cả lần đầu tiên cũng bị ta cướp. Ôi mẹ ơi...
Hơn nữa ta còn là nữ! ! ! Ta chịu trách nhiệm như thế nào a! ! ! !
Một buổi sáng Chủ Nhật xinh đẹp. Nội tâm ta cứ như vậy đấu tranh dữ dội, màu sắc trên mặt không ngừng biến hóa. Đột nhiên. Nàng thay đổi tư thế. Gần sát trong ngực ta. Dường như đang có mộng đẹp. Thượng đế thân mến . . Làm cho ta biết chuyện tối hôm qua thật ra chỉ là nằm mơ đi! ! ! ! ! !
Hình như nàng bị âm thanh thở mạnh của ta làm kinh ngạc. Di chuyển thân thể một chút. Miễn cưỡng ngẩng đầu mở hai mắt nhìn ta. Vẫn xinh đẹp như thế. .
Thế giới này thật không công bằng.
Làm sao có người quá xinh đẹp như vậy.
Nàng miễn cưỡng mỉm cười. Sau đó vòng hai tay qua cổ ta. Từng âm thanh trên ghế sa lon. Rất rõ ràng.
"Ngươi phải chịu trách nhiệm đối với ta. ." Cho dù âm thanh khá nhỏ. Cũng như vậy câu hồn người. Thức dậy nhưng lại không rời giường . Mẹ ơi. . Nàng mới vừa nói gì đó! ! ! !
"Chịu. . Chịu. . Trách nhiệm cái gì. . ." Âm thanh càng ngày càng nhỏ. Nín thở.
Nàng thoáng mỉm cười . Hôn môi ta.
Sau đó nàng đem cánh tay của ta đặt dưới đầu nàng. Làm gối đầu ngủ.
Trời ạ. . . . Ta đối với nữ. . Vậy mà còn cảm thấy có cảm giác ngọt ngào . .
Cứ như vậy mở to mắt nhìn trần nhà đợi đến khi nàng tỉnh. Từ nãy đến giờ đã hơn 4 tiếng
Cứ ngủ giống như không ngủ. Thật quá mệt.
Nàng ngồi dậy. Nhìn ta. Trong mắt lộ tiếu ý cùng thỏa mãn. .
Giơ cánh tay lên. Cánh tay liền mất cảm giác. Ta không nhịn được nhíu mày.
Ta đắc tội với ai a! ! ! ! ! !
Nàng đứng lên. Nàng loả thể. Tóc dài phía sau mềm mại như tơ. . Ta nhìn đến mức hồn bị câu đi một nửa.
"Đúng rồi. Đứng dậy. Chúng ta đến tiệm áo cưới." Nàng kéo ta đứng dậy
"A? Đi vào trong đó làm gì." Ta bị người loả thể kia kéo đi.
"Đi chụp hình cưới a. ." Nàng tương kế tựu kế ôm chặt ta. Đầu tựa vào bả vai của ta. Vẫn là mùi thơm tự nhiên của nàng. .
Ta chảy mồ hôi lạnh.
"Chúng ta hai người đều là nữ. Chụp hình cưới sao được a."
"Ngươi giả trai a..." Tốt lắm. Hợp lý hợp tình.
Vì ta cướp lần đầu tiên của nàng. Một chút ý kiến cũng không có. .
"Hảo. ." Bị ép mang tóc giả ngày hôm qua. Mặc âu phục đêm đó. Nàng thì cướp bộ lễ phục màu đen gợi cảm ta dùng ba tháng tiền lương mua về.
Chúa ơi. Ta chưa từng mặc vừa. Chính là. . rất thích hợp với khí chất của nàng. .
Mặc quần áo xong.
Nàng gọi ta giúp nàng chải tóc.
Ép buộc. Chỉ là ta cũng thích loại cảm giác này. . Rất ngọt ngào.
"Chiếc lược." Thật không có rối! ! Căn bản là không cần chải cũng được! !
Ta trừng to mắt. Vẫn là nàng ở trước gương mỉm cười ngọt ngào.
Ta có chút không phục. Nhìn nàng trước gương. Cơn tức giận gì cũng biến mất.
Ý nghĩ muốn trêu đùa. Cũng hóa thành khói bay đi . . Lẳng lặng hưởng thụ thời khắc này.
Chờ tất cả đều chuẩn bị tốt. Chúng ta đi ra cửa .
Nàng kéo tay ta. Ta bất đắc dĩ đích bị nàng kéo đi. Trời ạ. . .
Dọc theo đường đi. Rất nhiều người đều quay đầu lại. Nam có. Nữ cũng có. Đều là ánh mắt hâm mộ.
Thậm chí nghe được âm thanh có người đụng cột đèn đường. Không khỏi trộm cười.
Đi ngang qua chợ bình thường hay ghé. Đến ngay cả Bình thúc Bình thẩm cũng há hốc mồm. Thế nào. Không nhận ra ta a. Ta đi về phía trước. Nhìn bọn họ cười. Thậm chí Bình thẩm còn đỏ mặt. Bình thúc thì lại nhìn Vận Luyến phía sau ta mà chảy nước miếng.
Về phần biểu cảm của Vận Luyến như thế nào. Ta nhìn không thấy.
"Bình thẩm, Bình thúc. Ta là Ninh." Mỉm cười nói với bọn họ.
Nhìn phản ứng của bọn họ như vậy. Ta vừa bực mình vừa buồn cười.
"A a a a a? ? ? ? Ninh? ? ? ?" Cũng là phản ứng giống như đồng sự. Như thế nào. Khó nhận ra như vậy a. Lẽ nào lại như vậy.
Ta đảo cặp mắt trắng dã.
"Ai nha. Không nói , còn tưởng rằng hai người nhìn ra ta. ." Ta vừa quay đầu lại. Liền nhìn thấy Vận Luyến bỉu môi. Nhìn nhìn xung quanh. Lại trở thành tiêu điểm .
Ta bất đắc dĩ thở dài.
"Vận Luyến a, chúng ta đi thôi." Ta chuẩn bị nắm tay nàng..
Lại bị nàng từ phía sau giữ chặt. Đem người ta xoay lại. Trực tiếp hôn lên môi của ta.
Ta mở to hai mắt nhìn Vận Luyến. Người xung quanh đều phát kinh. Thậm chí trên tay đang cầm đồ gì cũng rớt xuống.
Nàng tức giận nhìn ta. Sau đó nhìn xung quanh. Có chút thỏa mãn. Liền kéo tay ta tiếp tục đi.
Mà não ta vẫn đang ở trạng thái trống rỗng để cho nàng nắm mũi dẫn đi.
Đợi đến lúc ta hoàn hồn. Ta dừng lại. Thình lình nàng cũng bị ta khiến cho dừng lại.
"Làm sao vậy?" Trong mắt nàng vẫn là vô tội.
"Làm sao ngươi vừa ở trên phố. . Trước mặt mọi người. . Hôn. . Hôn ta. ." Vẫn là càng nói càng nín thở.
"Cái kia a , mắt của ngươi mở ngươi không thấy được sao?" Nàng vẫn cười nhìn ta.
"Ác. . Ghen a. ."
Ta đảo cặp mắt trắng dã.
Ghen như vậy cũng tốt.
Nàng đột nhiên nhéo mũi ta.
"Tê..." Đau. .
"Ta đã nói với ngươi. Ngươi. Thái Nhu Ninh." Lấy tay chỉ vào ngực ta, còn nói thêm.
"Chỉ có thể thuộc về một người là Vận Luyến ta!" Ta vô tội nhìn nàng.
"Ôi chao ta là nữ . . ." Vận Luyến nhíu mày nhìn ta.
Vẫn xinh đẹp như thế.
"Ta mặc kệ ngươi là nam hay là nữ. Thái Nhu Ninh ngươi chính là của ta" Những lời này quả thực làm cho ta muốntự sát. Này. Tiểu thư. Ngươi là đồng tính luyến ái nhưng ta không phải a! ! ! ! ! ! !
Trong lòng thoáng reo hò. Không biết trả lời nàng thế nào
Đúng vậy... ..." Nàng vừa lòng tiếp tục kéo tay của ta đi về phía trước.
Đại tiểu thư thật thất thường. .
Đi đến trước cửa hàng kính mắt. Vận Luyến đột nhiên dừng lại. Ánh mắt nhìn về phía đôi tình nhân trong cửa hàng. Chính là người nam đeo kính mắt màu đen. Rất đẹp. Người nữ đeo kính màu trắng. Cũng rất đẹp. Kính đều có khắc ký hiệu dành cho nam hoặc nữ.
Vận Luyến đi vào. Không đến 5 phút mang ra một cái kính. Muốn ta đeo. Ta nuốt nước miếng. Chính nàng cũng đeo một cái.
Ôi chao 10 vạn. . . .
Đại tiểu thư xài tiền như nước a. . .
Lúc sau ---
Đi vào trước cửa hàng áo cưới. Ta nhớ đến nơi cùng bạn trai gặp gỡ.
Lại dẫn theo một nữ nhân tới. . Trời ạ...
Đi vào. . Người bán hàng cùng ông chủ mắt đều bị mù.
Nữ bán hàng nhìn ta đỏ mặt. Ông chủ nhìn Vận Luyến mặt đỏ. Nhìn ánh mắt sắc lang kia ta liền nổi giận. Ta đem Vận Luyến kéo vào trong người. Khóe mắt thấy Vận Luyến đỏ mặt nhìn ta.
Ta mang theo ánh mắt căm thù nhìn về phía ông chủ.
Nàng là của ta. Trong lòng có tiếng nói như vậy.
Lúc này bà chủ từ trên lầu đi xuống nhìn thấy ta. Cũng đỏ mặt. Nhìn thấy vẻ mặt ta tức giận.
Cũng không bao lâu. Liền nhìn về phía chồng của nàng. Liền hiểu được sao lại thế này. Nhéo chồng một cái.
Ông chủ cũng ủy khuất nhìn bà chủ. A. . Vợ quản thật nghiêm a. . Ha ha
Vận Luyến đẩy ta ra. Mặt vẫn đỏ
"Chúng ta là tới chụp hình cưới." Vận Luyến nói.
Ta gật đầu theo.
Ta không thể nói gì. Nguyên nhân vì tiếng của ta là tiếng của nữ.
Lúc sau bà chủ hỏi "Xin hỏi có thể lấy hình cưới của hai vị đặt trong tủ kính chỗ chúng ta không? Khó thấy được người đẹp trai xinh đẹp như hai người."
Ta vừa nghe xong mặt liền biến sắc. Không thể nào! ! ! !
Mà Vận Luyến ở bên cạnh ta rất vui vẻ không chút do dự đồng ý.
Trời ạ! ! ! ! ! ! Tha ta đi! ! ! !
Mặt xanh mét đi theo Cận Luyến chọn áo cưới.
Nàng rất hưng phấn lôi kéo ta hỏi lung tung cái này cái kia.
Tâm tình hối tiếc lúc đầu chuyển thành một loại tâm tình có tên là "Ngọt ngào" .
"Ngươi mặc cái gì cũng đẹp. Quần áo tồn tại chỉ là vì muốn giúp ngươi đẹp hơn mà thôi. ."
Nàng nhẹ nhàng cúi đầu không trả lời. Thấy nàng đỏ mặt. Tâm rất thỏa mãn. Hắc hắc hắc. .
|
Ngược lại nàng nhẹ nhàng đánh ta một cái.
Ha ha. . Đại tiểu thư dễ xấu hổ sao. .
Nàng chọn một bộ áo cưới màu trắng đơn giản. Cùng với một bộ trang phục kết hôn ngày xưa ở Hàn Quốc. Xa hoa lại xa hoa. Còn có sườn xám của Trung Quốc.
Ngoài ra nàng còn giúp ta chọn vài món đồ cưới của nam mà mình cảm thấy thích.
Ta bất đắc dĩ nhìn nàng. Nhưng cũng giấu không được kia sự ngọt ngào sống động kia.
Ngay sau lúc chọn xong tất cả cảnh nền . Ta bị lầm cho rằng là nam. Bị ép đi vào phòng thay đồ nhỏ kia. Lúc thay quần áo xong. Nhìn gương thấy chính mình. Phát hiện ra. Chính mình như thế đẹp trai. Tuấn tú. Ánh mắt đầy vẻ bất cần. Thế nhưng giống ánh mắt phá gia chi tử. Đôi mắt sâu. . Lộ ra cái mũi gầy mà vô cùng cao ngạo. Cùng với đôi môi mỏng manh. Còn có hình dáng giống người ngoại quốc. Nhìn đến ngẩn ngơ. . . Mẹ ơi! ! ! Thân mặc âu phục. Quả thực là một gã vô cùng đẹp trai. .
Khó trách toàn bộ nữ nhân đều ngẩn ngơ. Đến ngay cả ta còn không tin được đó là mình
Cả người ta hoàn toàn không có sức.
Ông trời. . . Thì ra ta giả trai. . Lại đẹp trai như vậy. .
Ta thở dài đi ra khỏi phòng. Ngồi ở trên ghế sa lon. Liền khẽ nghe thấy tiếng nữ nhân trong phòng thử đồ kế bên.
"Tiểu thư. . Người thật sự qua xinh đẹp a. . Quả thực còn xinh hơn tiên nữ hạ phàm . . Còn có vị hôn phu đẹp trai như vậy quý trọng người. ."
"Người đó nào có quý trọng ta!" Rõ ràng là âm thanh oán giận.
Ta đáng chết.
Nàng nói như vậy là có ý gì a.
Âm thanh của khóa kéo
"Không có a. Vừa nãy ông chồng sắc lang của ta a. Dùng ánh mắt sắc lang nhìn người. Hôn phu của người rõ ràng tức giận còn ôm người a."
". . ."
Ta xấu hổ cúi đầu. Trời ạ. Thật rõ ràng như vậy a! ?
Ông chủ rõ ràng không dám nhìn ta. Mà một mình ở bên kia đỏ mặt.
"Oa. . . Thật đẹp . . Tiểu thư người thật đẹp . . Nhanh đi ra cho ngươi hôn phu xem đi ~ "
Tiếp theo nàng kéo rèm ra.
Vừa nhìn thấy nàng.
Ta không nhịn được hít một hơi khí lạnh.
Trên thế giới sao lại có người đẹp như thế a. . . .
Khuôn mặt xấu hổ bế nguyệt tu hoa kia. . Cùng với một thân váy cưới dài trắng tinh.
Không thể miêu tả bằng lời a. . .
Ta mới vừa đứng lên, liền nghe thấy âm thanh điện thoại của ta vang lên.
Ta đứng dậy đi lấy điện thoại. Vừa nhìn. Thầm kêu không ổn. Là Phong! !
Ta chạy ra khỏi cửa hàng mới nghe điện thoại.
"Uy?"
"Bảo bối. Ngươi ở đâu a?" Chết ta. Không thể nói là ở tiệm áo cưới. .
"A. . ? Ta ở nhà bằng hữu. . Ta hôm nay không thế gặp ngươi. . Thực xin lỗi. ." Tâm can đảm nói xong câu đó liền kinh hãi
"Nga. . Không sao a. Bằng hữu của ngươi làm sao vậy ?"
"Nàng vừa mới chia tay a. Hiện tại rất đau lòng. Y!"
Đột nhiên Vận Luyến từ phía sau ôm lấy ta. Thổi khí vào lỗ tai ta.
Ánh mắt mọi người trên phố quả nhiên đều dừng ở trên người chúng ta. Ta quả thật là không cách nào hình dung.
"Bảo bối. Làm sao vậy?" Phong ôn nhu hỏi. Ta đối với hắn có chút áy náy.
"Không có việc gì. . Bằng hữu của ta muốn tự sát. Bảo bối. Không được không được. 88 "
Cúp điện thoại. Ta lập tức quay đầu lại. Muốn hỏi vì cái gì. Trên môi đã bị vật mềm mại ngăn cản lúc ta vừa mới mở miệng muốn nói. .
Hôn đến thở không được .
Nàng mới tự nguyện thả ra . Ta thở gấp. . Khôi phục hô hấp liền nhìn nàng. .
Cặp mắt điện giật chết người kia bi thương nhìn ta. .
Cùng với đôi môi đỏ hé mở kia. Làm cho người ta muốn phạm tội. .
Ta quên chính mình đang ở chỗ nào. Lý trí hoàn toàn biến mất. Ta trực tiếp ôm hông nàng.
Bá đạo đem nàng kéo vào trong lòng ngực sau đó nhắm mắt lại hôn lên môi nàng còn đang thở gấp.
Bên đường trình diễn nụ hôn ẩm ướt.
Lúc cảm thấy nàng thật sự không thể thở. Ta mới bằng lòng buông nàng ra.
Nhìn nàng từng ngụm từng ngụm thở gấp. Nhíu mày mở to đôi mất long lanh nước nhìn ta. . Tim đang đập liền ngưng lại.
Lòng có chút đau.
"Thực xin lỗi. . Ta. . Ta không biết vì cái gì không khống chế được mình. ." Ta xấu hổ nói.
Cuối cùng nàng khôi phục tần số hô hấp bình thường.
Mặt có chút hồng nhìn ta.
Không nói một câu, nhéo mũi ta đi trở vào.
Ta đi theo trở vào. Không đến những ánh mắt hôm mộ phía sau.
Thiên kim tiểu thư kỳ quái. .
Chúng ta đi chụp hình. Ôm thắt lưng. Hôn môi. Ta nửa quỳ , tay nàng đặt ở trên bả vai của ta . Mỗi lần chụp một tấm. Nhìn vẻ mặt nàng thật hạnh phúc.
Cảm giác hạnh phúc là thật.
Ta rất hài lòng. . Chưa từng vui vẻ như vậy.
Sau khi chụp xong. Nhiếp ảnh gia liền mang chúng ta đi chọn hình. Nhìn hình chúng ta. Hai người yêu nhau. Tuấn nam mỹ nữ. Ôm nhau cùng một chỗ. Là như vậy hoàn mỹ, là một đôi làm cho người ta thán phục. Lúc chọn hình. Phát hiện. Vận Luyến nhẹ nhàng tựa vào trên vai của ta. Gắt gao nắm tay ta. Trộm nhìn nàng. Vẫn là khuôn mặt tươi cười tràn đầy hạnh phúc.
Cảm giác thỏa mãn. Cùng với cảm giác hạnh phúc ngay lúc chụp hình chưa dừng lại.
Vận Luyến kết thúc việc chọn hình "Toàn bộ đều lấy"
Mà ta cũng để lại vài giọt mồ hôi lạnh
Sau khi trả tiền.
"Một tuần sau hai người có thể trở lại lấy hình" Ông chủ ở trước máy tính quay đầu hướng ta nói nói.
Ta gật đầu.
"Xin hỏi các đôi uyên ương hai người chừng nào kết hôn? Có thể mời chúng ta tới dự không?" Bà chủ ôn nhu hỏi ta.
Ta sớm mặc trở về bộ âu phục cũ. Tự nhiên mở cổ áo. Cà- vạt cũng tùy tiện để ở cổ áo. Nóng muốn chết.
Mà Vận Luyến vẫn đang đổi quần áo ở phòng thay đồ.
Ta chỉ có thể hướng bà chủ ôn nhu cười một cái. Lấy nụ cười trả lời vấn đề. Bởi vì vấn đề này ta cũng không có biện pháp trả lời nàng. .
Mà bà chủ rõ ràng đỏ mặt lên. Tiếp theo không có nói chuyện.
Mà Vận Luyến sau 10 phút mới đi ra. Vẫn là tóc đen tự nhiên kia. Dung mạo thiên sứ của nàng.
Vẫn là vẻ mặt ý cười nhìn ta.
"Chúng ta đi thôi. Lão công" Nàng đổi xưng hô khiến ta ngây người một chút. May mắn không nuốt nước miếng. Bằng không liền sặc chết.
Ta gật đầu. Nàng liền đã chạy tới vòng tay nàng qua tay ta đi ra bên ngoài.
Vừa đi ra bên ngoài. Ta miễn cưỡng bị nàng kéo vào xem nhẫn. .
Trời ạ. . . Ta chỉ hy vọng tất cả điều này đều cùng bạn trai làm, sao lại cùng một nữ nhân đến đây a. . Chết ta! ! ! ! ! !
Vào hàng kim cương, nàng kéo ta, trái không nhìn phải không nhìn đích trực tiếp đi vào.
Nhân viên nơi này đều rất chuyên nghiệp. Chỉ liếc mắt nhìn ta một cái liền nhìn nơi khác.
Mặc dù là như vậy, vẫn là có trộm nhìn hành động của ta.
Lần này ta cũng không trách bọn họ . . Nếu là chính mình cũng sẽ như vậy . ==
"Hoan tiểu thư. Xin hỏi là ngài tới lấy kim cương ngày hôm qua đặt hàng sao?"
Một người con gái thoạt nhìn rất có khí chất rất lễ phép hỏi Vận Luyến.
Vận Luyến liền gật đầu. .
Chờ. . Từ từ == Đầu ta còn chưa thông.
Ngày hôm qua? Kim cương?
Nàng ngày hôm qua. . . Cố ý a! ! ? ! ? ! ?
Vận Luyến cầm nhẫn . Trực tiếp đem nó nhét vào ngực ta. Bảo ta cất kỹ nó. Ta thật biết điều ngoan ngoãn đem nhẫn cất kỹ.
Sau đó có một cuộc điện thoại gọi đến. Vì cái gì ta nói như vậy . . . Bởi vì nàng phi thường tức giận hướng ta tươi cười . Nói ra một mệnh lệnh "Ngoan ngoãn đứng ở đây chờ ta."
Sau đó lại giống như tiên nữ bay đi .
Ta có thể quan sát từ xa. Nàng chọn một khoảng cách làm cho ta hoàn toàn không nghe được nàng nói chuyện . Nàng mới bằng lòng lấy điện thoại ra nghe.
Lần đầu tiên thấy nàng nghiêm túc nói chuyện ==.
Sau khi nghe điện thoại xong. Đi trở về. Nhéo mũi ta.
Thật sự thích nắm mũi ta nga. Kỳ thật ta tò mò nội dung cuộc gọi. Chính là ngẫm lại. Đại tiểu thư không nói ta cũng không nên hỏi. .
Nàng kéo hai tay của ta. Tiếp tục dẫn ta đi . Giống như nàng mới là người sống ở nơi này vậy. .
Lại nữa đột nhiên. Điện thoại của ta vang lên.
Lại. . Lại là Phong.
Ta lấy tốc độ 0. 01 giây bỏ tay Vận Luyến ra. Sau đó lấy 5 giây chạy 10m chạy đến một nơi sáng sủa nghe điện thoại.
Nhìn thấy Vận Luyến đứng tại chỗ thở gấp. Liền yên tâm nghe điện thoại.
"Ha lạc. ."
"Bảo bối. Ngươi không sao chứ. . Tiếng ngươi thật gấp."
"Ta vừa mới vì ngăn cản bằng hữu của ta tự sát . Ta rất nhanh chạy về phía nàng. Còn dùng lực rất mạnh đem nàng xuống dưới a. . ." Tốt lắm. Nói xong câu đó mặt không đỏ tim không nhảy. Ta từ lúc nào trở nên lợi hại như vậy. Không khỏi hoài nghi mình bị Vận Luyến làm hư.
"Như vậy bằng hữu của ngươi ra sao rồi? Cần ta giúp không?" Ngữ khí của Phong cũng rất lo lắng. . Ta vì hắn lo lắng mà cảm giác được uất ức cùng với áy náy. Vốn là hôm nay hẹn hắn cùng đi ra ngoài gặp nhau. Hiện tại chẳng biết tại sao lại cùng thiên kim chủ tịch đi dạo phố, chụp hình cưới thậm chí còn mua nhẫn.
Thật kinh khủng. . Cảm thấy được chính mình quá đáng. Liền trả lời hắn.
"Không cần . . Bảo bối đừng lo lắng nga. Đêm nay chúng ta cùng ra ngoài ."
"Không cần. Bảo bối ngươi hảo hảo chiếu cố bằng hữu của ngươi nga. Ta hôm nay rất nhớ ngươi "
"Ừ. Ngươi phải hảo hảo nghỉ ngơi nga. ." Đầu điện thoại bên kia hắn nhất định là ngây ngốc gật đầu. Biết rõ tôi không nhìn thấy.
"Đứa ngốc. Ta cúp nga."
"Hảo. . Ninh. . Ta yêu ngươi."
"Ân. . Ta. . Nhớ ngươi " Muốn nói ra ba chữ ta yêu ngươi kia. Nhưng phát hiện rất khó nói.
Cúp điện thoại sau. Ngây người vài phút.
Cảm thấy sợ. . Mình có yêu hắn không. . Thật là yêu không. .
|
Chương 3 Cảm thấy trên lưng có gì đó dịu dàng dựa vào. Là cánh tay trắng nhỏ. Cùng với sức nặng trên vai. Còn có một mảnh ướt át. . . . .
Kỳ quái sao lại làm mình cảm thấy đau lòng.
"Làm sao vậy?" Nắm lấy tay nàng. Phát hiện tay nàng càng ôm chặt hơn.
Thấy nàng có vẻ không muốn nói .
Chỉ có thể quay mình lại. Lấy tay giữ mặt nàng.
Nhịn xuống đau đớn trong lòng không hiểu vì sao. Cẩn thận nhìn nàng một lần đã khóc đến hai mắt sưng đỏ
Tiếp theo ôm chặt lấy nàng.
Để cho nàng tiếp tục khóc. Nàng tựa vào trên vai ta. Tay ôm chặt lưng ta. Đến mức làm cho ta cảm thấy đau.
Khẽ vỗ nhẹ lưng nàng. Nàng lúc này. Làm cho ta cảm giác được. Hiện tại nàng rất yếu đuối.
Có lẽ. Nàng ngang tàng như vậy. Cũng có nỗi khổ của nàng.
Có lẽ. Ôm nàng như vậy. Nàng sẽ dễ chịu một chút.
Nhưng mà. Ta lúc đó. Thật không biết. Nữ nhân này . Là phúc hắc ngự tỷ sắp tuyệt chủng . == Sau đó ta đã bị nàng biến thành tiểu thụ. Ta van ngươi == Bất quá từ đây về sau. Hai chúng ta trở thành đúng như vậy.
Nàng nước mắt lưng tròng nhìn ta. Đột nhiên nhắm mắt lại. Cho dù ta ngu ngốc cũng biết nàng muốn ta làm gì.
Nhẹ nhàng hướng về phía trước. Giống như buổi chiều lần đầu tiên quen biết. Chúng ta lại hôn môi. Đơn thuần là một cái hôn. Ta hôn. Môi của nàng . Hôn tới khóe miệng. Hôn lên mũi của nàng. Hôn đi nước mắt của nàng. Nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt nàng làm cho người ta say mê. Cùng với lông mi mảnh khảnh.
Lại ở trên trán nàng nhẹ nhàng cuối cùng hôn xuống .
Lần đầu tiên ôn nhu hôn một người như vậy. Suy nghĩ muốn hảo hảo quý trọng nàng. Cả một đời đều yêu quý nữ nhân này như vậy. Đột nhiên nảy ra một cái ý nghĩ.
Mà này ý nghĩ này. . . Làm cho ta hối hận một đời. . .
Hiện tại trong giáo đường không có người, đột nhiên ta ở trước mặt nàng khom lưng.
"Công chúa của ta, mời đi lên xe bí đỏ của người."
Đáng thương cho ta. . Phát hiện thấy Vận Luyến đang cười.
Vận Luyến nhẹ nhàng vịn vào ta. Tay ôm cổ ta.
Đầu nàng nằm ở trên cổ ta .
Làm cho ta xuất hiện một loại cảm giác rất lợi hại ==.
Ta ôm lấy chân của nàng . Đứng lên.
Thật nhẹ.
Ta chạy . Chạy đến giáo đường cách chúng ta không xa.
Nàng ở sau lưng. Trong lúc chạy.
Nhẹ nhàng ở bên tai ta nói một câu. Một câu làm cho ta mặt đỏ tai hồng.
"Ninh. Ta yêu ngươi."
Ta nhẹ nhàng nở nụ cười . . Liền nói. .
"Ta biết. . . ."
Nàng ở sau lưng đích đem ta ôm chặt hơn nữa .
Sau đó nhẹ nhàng cười cười.
Khi đến giáo đường. Ta buông nàng ra. Thậm chí chút cảm giác nhẹ nhàng bay lên
Ta thở gấp có chút nghiêm trọng.
Nàng sờ mặt ta. Chính là khóe miệng lẳng lặng dừng ở ta. Chờ đợi ta hô hấp dần khôi phục bình thường.
Sau khi chờ ta hô hấp trở lại bình thường xong. Ta đứng thẳng dậy. Dắt nàng vào trong giáo đường. .
Hôm nay chính là này đó
Giáo đường. Là một nơi thần thánh.
Đi vào trong. Làm cho người ta có cảm giác yên lành. Trên vách tường là thuỷ tinh màu sắc rực rỡ . Phía trước là tượng mẹ Maria ôm chúa Jesus . Đều là nhưng vật mà giáo đường cổ xưa thường có.
Có bao nhiêu người từng ở đây thề nguyện? Ta không biết. Ta cũng không cần biết.
Ta chỉ biết là. Người phía sau. Là người ta phải tuyên thệ .
Nắm tay nàng mềm mại giống như không có xương.
Đi về phía mẹ Maria.
Vận Luyến nói. Ta khi đó. Thật sự làm cho nàng thấy động tâm. Hận không thể đem ta ăn sạch sẽ. Dung nhập vào trong thân thể. Tuyên thệ làm chứng nhất định phải làm cho ta chỉ có thể thuộc về một người là nàng
Ta ở một bên nghe xong. Chính là chảy mồ hôi lạnh. Nữ nhân này. Rất khủng bố . . = = " " " "
Nhưng mà. Ngay lúc đó ta còn chưa biết.
Ta ở trước mặt mẹ Maria.
Nhìn nàng. Nàng cũng nhìn ta. Đôi đồng tử hấp dẫn người.
Làm cho người ta khi nhìn vào thật sự là không thể kềm chế.
Bên ngoài trời chiều đang hạ xuống ánh nắng chậm rãi tiến vào
Làm cho nàng giống như thiên sứ vậy.
Ta vuốt ve khuôn mặt của nàng.
"Ở trước mặt đức mẹ. Xin hỏi ngươi. Hoan Vận Luyến tiểu thư. Nguyện ý bất luận giàu có nghèo đói. Sinh lão bệnh tử. Đều nguyện ý đời đời kiếp kiếp chăm sóc Thái Như Ninh tiểu thư sao?" Ta nói ra những lời này mặt đỏ tim đập. Đồng thời cũng khẩn trương lo lắng đáp án của nàng.
Nhìn nàng cúi đầu cười khẽ . . Cũng vẫn xinh đẹp. .
"Hảo đặc biệt nga. . Ta đây hỏi ngươi trước~? Ngươi nguyện ý bất luận giàu có nghèo đói đều ngu ngốc ở bên cạnh ta chăm sóc ta sao? Thái Nhu Ninh tiểu thư?" Nàng kéo cổ ta.
Ngọt ngào hỏi ta. Trong lúc đó khoảng cách của chúng ta không đến 10 cm.
Hoi thở cũng chạm vào nhau, hai má ta nóng lên.
"Ta nguyện ý. . ." Ta mặt đỏ nhìn về phía nơi khác. Không dám nhìn nàng.
"Ha hả. ." Nàng đem mặt của ta quay lại nhìn nàng.
Vậy đây là lúc trao đổi nhẫn nga ~?" Lấy lời này thay thế câu trả lời của nàng. Ta hưng phấn đem nhẫn ra.
Mở hộp ra.
OMG! ! ! Toàn bộ á khẩu ||| Biểu cảm hoàn toàn hiện ra trên mặt ta.
Nhẫn ngọc bích 20 ca-ra . Bên cạnh còn có khắc tên của ta. Cùng với tên của nàng.
Quá mắc đi. Điều khả nghi chính là. . Vì sao lại có tên ta cùng tên của nàng. Không khỏi hoài nghi là nàng tính toán toàn bộ phải hay không. . .
"Uy ~~~~" Nàng bỉu môi nhìn ta.
Ta lấy nhẫn ngọc bích ra . Nhẹ nhàng đeo vào tay nàng làm cho ta hối hận cả đời, rồi lại ngọt ngào.
"I promise to Jesus. I will love you forever and ever. Nomatter the end of the world, also can't stop my love against you. I still will love you by all of my soul. My dear. . . . . ( Ta thề trước Chúa. Ta sẽ yêu ngươi cả đời. Cho dù tận thế. Cũng không ngăn cản được tình yêu của ta đối với ngươi. Ta yêu ngươi bằng tất cả linh hồn ta. Thân mến. )" Ta nhìn mắt nàng nói. Từng câu từng chữ, không có chút giả dối.
Nhưng cũng kinh hãi. Ta yêu nữ nhân này. . . Ta không muốn nàng vì bất cứ chuyện gì mà khóc.
Mới có một ngày... == "
Sau khi nói xong. Ta nhẹ nhàng kéo tay nàng. Hôn vào ngón áp út đeo nhẫn bên tay phải nàng biểu tượng cho sự vĩnh cửu . .
Ngẩng đầu. Thấy nàng rơi lệ cười.
Nàng. Là hạnh phúc mà khóc. .
Trong lòng hết sức vô biên vô hạn vui vẻ hài lòng. Điều này. . Có phải được gọi là hạnh phúc hay không ?
Nàng từ trong túi lấy ra chiếc hộp. Nhẹ nhàng cầm lấy tay của ta. Nhìn ta. Sau đó đỏ mặt lấy nhẫn ra. Nhẹ nhàng đeo vào ngón áp út trên tay ta. Hành động này không khỏi làm ta sợ một chút. Nàng. . Vẫn coi ta là nữ a. . . Ha ha ha.
Sau đó còn nghiêm túc nhìn ta. Trên gương mặt không che lấp hồng nhạt.
"I use my soul to promise you. . . . You are my woman,you are my everything. . I will protect you. . I will appear inside your eyes whenever you need me. . I will use my body to show that all my love agaisnt u. . . My darling. . . ( Ta dùng linh hồn hướng ngươi thề. Ngươi là nữ nhân của ta . Ngươi tất cả của ta. . Ta sẽ bảo vệ ngươi. . Lúc ngươi cần, ta sẽ hiện ra trước mắt ngươi. Ta sẽ dùng cơ thể của ta chứng minh ta yêu người. . Người yêu của ta. ." Nàng nhìn vào mắt của ta thật sâu nói. Lãng mạn làm cho ta cảm động. . Chính là. . Câu cuối cùng. . Hình như có chút vấn đề?
Nàng lần nữa ôm cổ ta. Lần nữa hôn môi ta.
Sau đó nàng giương ánh mắt xinh đẹp kia. Khóe miệng trở thành một ánh trăng xinh đẹp . Sau đó điểm lổ mũi của ta.
"Ngươi là lão bà của ta nga."
"Lão bà?"
"Đúng vậy. Ngươi【 thụ 】như vậy . Đương nhiên coi như lão bà của ta a."
Không rõ 【 thụ 】 là có ý gì. Ta cũng mặc kệ vấn đề này
Hôn nàng một cái
"Ha ha ha ~ lão bà lão bà ~ ngươi chính là lão bà của ta ?"
Nàng lấy tay chống đầu thận trọng suy nghĩ một chút.
"Ở trên giường ngươi phải gọi ta là lão công." Ta không khỏi nhíu mày.
"Vì cái gì?"
"Ngươi đừng hỏi. Chúng ta là thê thê nga. ." Lần thứ hai hôn mũi ta.
Ta cũng thật sự theo ý nàng không hỏi.
Sau đó ôm lấy nàng xoay vòng.
Thận trọng suy nghĩ một chút. . . Ngay lúc đó nghe theo không hỏi. Cùng với lời thề của nàng . . Là nguyên nhân tạo ra cảm giác bi thảm hiện tại . Hối hận. . . Nếu lúc ấy hỏi rõ ràng một chút thì tốt rồi. . Sẽ không phải khiến cho. .
"Oa!"
Vận Luyến từ phía sau ôm lấy ta đang viết văn tự. Đem tóc nhét vào sau tai ta .
"Lão bà. . ." Ở bên tai ta nhẹ giọng nói nhỏ nhẹ.
"Lão bà! ! Ta viết xong rồi!" Mặt đỏ tới mang tai.
"Gọi ta lão công. ." Tay nàng luồn vào trong quần áo của ta.
$%^&*(*&^%$
Chính là như vậy. Tiếp theo. . 21 cấm = "=
Khi về đến nhà.
Ta vừa về tới nhà. Chạy thẳng vào nằm trên sô pha.
"Ta đã về. . . ." Mệt chết đi được
Mà Vận Luyến tiểu thư. Rất thân mật đóng cửa lại. Sau đó khóa . Còn kéo màn lại.
Sau khi kéo xong. Nàng đi tới. Lẳng lặng ngồi ở bên cạnh ta. Sau đó cúi đầu. Một sợi tóc của nàng rớt trên mặt ta làm ta có chút ngứa,
Đột nhiên ở bên tai ta nói "Nột. . Lão bà. . Chúng ta cùng nhau tắm được không. ." Ta thoáng chút đứng thẳng dậy.
"Không cần!" Nhíu mày nhìn về phía nàng.
Nhìn thấy nàng ánh mắt bi thương .
Tâm nhất thời dao động. ."Ta xấu hổ. . Để sau được không. ." Làm một ánh mắt vô tội đáp trả.
"Chúng ta rõ ràng đều trần trụi đều nhìn qua. . Còn xấu hổ cái gì. ."
Muốn khóc.
"A a a a! ! ! Được rồi. ." Ta thả tóc. Che giấu khuôn mặt của ta so với táo còn hồng hơn.
"Đi thôi ~~" cười kéo tay của ta vào phòng tắm.
|