Khi Cảnh Sát Yêu
|
|
Chương 12: Oan Gia
Lệ Băng sắp xếp lại những bản báo cáo của mình, vậy là một ngày làm việc không chút rắc rối đã xong, cô nhìn điện thoại đang nằm trên bàn cô chợt nhớ ra điều gì đó cô cầm lấy điện thoại và bấm một dãy số có vẻ như rất quen thuộc. Điện thoại cứ reo lên nhưng không có người bắt máy, cô gọi lại lần hai, đến phút cuối cùng thì tiếng ai đó vang lên.
"Alo....." tiếng của Tú Anh vang lên.
"Em là Lệ Băng, chị đang làm gì." Lệ Băng hỏi Tú Anh.
"Chị đang đọc sách, em về chưa." Tú Anh ở nhà cũng không làm gì liền đi đọc sách.
"Em chuẩn bị về, hôm nay Gia Kiệt sẽ qua nhà chúng ta ăn cơm."
Tú Anh có hơi thất thần vì câu nói của Lệ Băng, Lệ Băng vừa nói "nhà chúng ta", Tú Anh chỉ vì câu nói của Lệ Băng mà thất thần, mà vui vẻ, nhưng cô phải trở về hiện tại á "Ừm, vậy để chị đi mua đồ ăn."
"Không cần đâu, xíu nữa Gia Kiệt sẽ mua qua luôn, chị đọc truyện đi, em sẽ về ngay." Lệ Băng liền không đồng ý để Tú Anh đi mua đồ ăn, nếu Gia Kiệt không mua cô cũng không để Tú Anh đi.
"Vậy em lái xe cẩn thận." Tú Anh nhắc nhở Lệ Băng.
"Dạ." Lệ Băng trả lời rồi gác máy
Lệ Băng cầm lấy áo khoác và túi xách bước ra ngoài, giờ này thì tất cả nhân viên đã về hết trong thật vắng vẻ, cô bước ra gara thì thấy Gia Kiệt và Lệ Tuyết đã đứng đấy đợi cô.
"Đợi lâu không." Lệ Băng bước tới nơi Gia Kiệt và Lệ Tuyết đang đứng.
Gia Kiệt cười chào Lệ Băng. "Không lâu, em đã chuẩn bị xong thức ăn, giờ có thể về."
"Được vậy có thể về." Nói xong Lệ Băng bước lại xe và vào trong khỏi động máy.
Đợi Lệ Băng chạy đi, Gia Kiệt và Lệ Tuyết cũng nhanh chóng đi theo.
Hai chiếc xe hơi màu đen lần lượt đỗ trước cửa nhà Lệ Băng, Lệ Băng bấm điều khiển mở cửa, xe lần lượt chạy vào gara. Cô bước xuống xe chờ Gia Kiệt và Lệ Tuyết.
"Được rồi mau vào trong." Gia Kiệt bước lại bên cạnh Lệ Băng.
Lệ Băng không trả lời, cô chỉ gật đầu rồi bước vào nhà, bước vào trong cô liền thấy Tú Anh ngồi trên sô-pha cười nhìn cô, cô miễm cười bước lại bên cạnh Tú Anh.
"Chị chân thế nào rồi." Lệ Băng nữa ngồi nữa quỳ đưa tay chạm vào vết thương của Tú Anh.
Chân cảm nhận được hơi ấm trên tay của Lệ Băng Không hiểu sao Tú Anh lại cảm thấy ngại ngùng, mặt cô bắt đầu đỏ lên, ấp úng trả lời Lệ Băng "Không sao đã đỡ hơn rồi, có thể đi lại bình thường."
"Vậy thì tốt, chị đã đói chưa." Lệ Băng buôn tay ra cô ngồi vào sô-pha.
Tú Anh cười đáp "Không đói lắm."
"Không đói lắm có nghĩa là đã đói nhưng chưa tới mức độ cần ăn gấp đúng không, chị đợi em một xíu, để em vào trong làm cơm." Lệ Băng vui vẻ nói với Tú Anh.
"Chị có thể phụ em làm cơm." Tú Anh nhìn Lệ Băng bằng đôi mắt mong chờ, cô sợ Lệ Băng sẽ không cho cô làm cùng.
"Không cần đâu, để tôi phụ chị ấy là được rồi." Gia Kiệt và Lệ Tuyết không biết từ bao giờ đã đứng trước mặt Lệ Băng và Tú Anh.
"Chị không cần đâu để em cùng Gia Kiệt làm, chị đang bị thương không tiện." Lệ Băng sợ Tú Anh còn đang bị thương sẽ không tiện chỉ cần để Tú Anh ngồi ngoài sô-pha được rồi.
"Tuyết em ngồi chơi với Tần tiểu thư đi, anh và chị Lệ Băng sẽ làm cơm." Gia Kiệt quay qua nói với Lệ Tuyết.
"Dạ anh cứ vào trong làm cơm đi." Lệ Tuyết nhẹ nhàng trả lời Gia Kiệt.
Gia Kiệt cầm mấy túi xách cùng Lệ Băng bước vào phòng bếp, trong lòng cậu đang có một cảm giác gì đó rất khó chịu, lúc nãy cậu đã nhìn thấy Lệ Băng đưa tay chạm vào chân của Tú Anh, cậu thấy Lệ Băng nói đùa với Tú Anh, chị cậu chưa từng có những hành động như vậy với ai cả, kể cả cậu người ở bên chị ấy nhiều nhất, trong lòng cậu đang rất rối loạn, cậu chính là đang ghen cậu chính là không muốn Lệ Băng dành những hành động như vậy với ai cả. Nhưng mà cậu đang bị gì vậy nè, chị cậu đang có những hành động như vậy với một cô gái, chứ không phải một người con trai cậu làm gì phải ghen, đó có thể là hành động dành cho một người chị một người bạn cậu tại sao lại ghen với một cô gái chứ. Cậu phá vỡ suy nghĩ vớ vẩn cửa mình rồi tập trung bỏ những túi xách lên bàn.
"Hôm nay chị muốn ăn gì." Gia Kiệt hỏi Lệ Băng.
"Chỉ cần đơn giản là được." Lệ Băng trả lời qua loa.
Gia Kiệt không nói thêm gì nữa, cậu lấy những thứ cần thiết để làm món tôm chiên giòn và sườn chua ngọt, canh cải ra bên ngoài còn tất cả điều cho vào tủ lạnh. Cậu đã chuẩn bị toàn bộ đồ cần thiết cậu bắt tay vào việc làm tôm.
"Lần nào cũng như vậy sao." Lệ Băng hỏi Gia Kiệt, cứ mỗi lần qua nhà cô cậu lại làm những món này vì cô rất thích ăn.
"Đúng vậy, vì đây là những món chị thích không phải sao." Gia Kiệt hỏi Lệ Băng.
"Đúng là những món tôi thích nhưng còn cậu và Lệ Tuyết thì sao, cậu không thể ăn hải sản, còn Lệ Tuyết em ấy không ăn rau." Lệ Băng chính là lo cho cậu và Lệ Tuyết còn có cả Tú Anh sẽ không ăn được.
"Không sao đâu em thì có thể ăn sườn và canh còn Tuyết em ấy không ăn rau chứ không có nói là không ăn cải."
"Được nếu nói vậy thì cậu cứ làm, tôi sẽ làm sườn phụ cậu." Lệ Băng bước lại bếp cầm lấy những miếng sườn rửa sạch.
Vậy là trong nhà bếp mỗi người một việc điều vui vẻ mà làm.
Ngoài sô-pha Lệ Tuyết và Tú Anh ngồi cùng với nhau xem tivi.
"Cô là chị của Tần Nhã Kỳ sao." Lệ Tuyết cảm thấy không thoải mái với cái kiểu im lặng hiện tại đành lên tiếng hỏi Tú Anh nhưng không biết tại sao cô lại chọn từ liên quan đến tên đáng ghét kia để hỏi, cô cảm thấy vô cùng hối hận khi thốt ra câu này.
"Lục tiểu thư có lẽ tôi lớn tuổi hơn cô, đúng vậy Nhã Kỳ chính là em tôi, em ấy đã làm gì cô sao" Tú Anh trả lời Lệ Tuyết cô cảm thấy cô gái trước mặt có phần ngang ngược nhưng đó chỉ là bề ngoài.
"Cô ấy không làm gì cả, chân chị bị thương có nặng không." Lệ Tuyết không hiểu sao cô lại không cảm thấy ghét Tú Anh lại còn cảm thấy cô ấy rất gần gũi.
"Chân tôi không sao, chỉ bị thương nhẹ thôi." Tú Anh đáp lời Lệ Tuyết cô không nghĩ Lệ Tuyết lại thay đổi cách xưng hô nhanh như vậy.
"Có phải rất đau không." Lệ Tuyết ngây thơ hỏi.
"Không đau lắm đâu, khi em làm một điều gì đó vì người em yêu thì chịu bao nhiêu vết thương đi nữa nhất định sẽ không đau.
"Thì ra là vậy." Lệ Tuyết trả lời Tú Anh nhưng thật ra cô vẫn chưa hiểu lắm.
Tiếng chuông cửa reo lên làm cho Lệ Tuyết đang suy nghĩ bị gián đoạn, cô nhìn qua Tú Anh thấy Tú Anh sắp đứng lên liền ngăn lại.
"Để em ra mở cửa chân chị đang bị thương không cần vận động nhiều." Lệ Tuyết nói xong không đợi Tú Anh trả lời liền chạy ra ngoài.
Lệ Tuyết vừa bước ra ngoài liền nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đỏ chói chang đang đỗ trước cửa, cô liền nhận ra người đó là ai. Tiếng chuông cửa lại tiếp tục vang lên, cô không muốn mở cửa cho cái người đáng ghét đó chút nào, cô vừa định quay lưng vào trong thì tiếng của tên đáng ghét đó vang lên.
"Lệ Tuyết cô mau mở cửa cho tôi." Nhã Kỳ nhăn nhó nhìn vào bên trong nhà cô biết người đang đứng bên trong chính là Lệ Tuyết.
"Tôi không mở thì sao." Lệ Tuyết nói thật lớn cho người bên ngoài nghe.
"Cô không mở cửa vậy tôi đành gọi cho anh trai hay chị gái cô vậy." Nhã Kỳ đe dọa Lệ Tuyết.
"Cô được lắm đồ đáng ghét."Lệ Tuyết bước ra ngoài mở cửa cho Nhã Kỳ, cô chỉ là đang muốn trả thù Nhã Kỳ một xíu không ngờ cô ấy dám lấy Gia Kiệt và Lệ Băng ra dọa cô sao.
"Nếu tôi không nói vậy thì cô có ra mở cửa cho tôi không." Nhã Kỳ trả lời Lệ Tuyết.
Lệ Tuyết không nói gì cô đóng cửa lại, rồi bước thật nhanh, chân cô cứ như vậy mà vô tình dẫm vào chân Nhã Kỳ.
"Á..."
Một tiếng thét chối tay vang lên chính là tiếng của Nhã Kỳ. Nói thật thì Lệ Tuyết hoàn toàn không vô tình tý nào, chính là cô cố ý dẫm cho hả giận, cô vui vẻ bước vào trong để lại Nhã Kỳ một tay ôm chân vẻ mặt vô cùng đen.
"Cái đồ chết tiệt cô đợi đấy." Nhã Kỳ mặt mày nhăn nhó ôm lấy cái chân đáng thương của mình.
Một lúc sau thì cô cũng có thể bước vào trong nhà. Tú Anh nhìn thấy Nhã Kỳ liền vui vẻ đứng dậy đi lại hướng của Nhã Kỳ.
"Kỳ, em đến thăm chị sao." Tú Anh hỏi Nhã Kỳ.
"Nếu không đến thăm chị thì thăm ai đây." Nhã Kỳ tuy là chân rất đau nhưng vẫn gượng cười với Tú Anh.
Tú Anh nhìn thấy khuôn mặt giả tạo của Nhã Kỳ cô liền thấy không ổn, cô nhìn quanh người Nhã Kỳ, nhìn xuống chân Nhã Kỳ thì cô hơi bất ngờ, chân của Nhã Kỳ đang xưng lên.
"Chân em bị gì mà xưng vậy." Tú Anh lo lắng hỏi Nhã Kỳ.
"Chỉ là bị một con chó vô tình dẫm lên." Nhã Kỳ đang nói mà đôi mắt cứ nhìn Lệ Tuyết đang ngồi trên sô-pha mà không ngăn được sự tức giận.
"Hả... Một con chó, có thể sao." Tú Anh vô cùng bất ngờ với câu trả lời của Nhã Kỳ.
Lệ Tuyết vô cùng hả hê nhìn Nhã Kỳ cười rất ưu là vui vẻ nói "Chó nào mà có mắt vậy không biết, còn biết lựa người mà dẫm như vậy."
"Cô....." Nhã Kỳ nhìn Lệ Tuyết chầm chầm lửa giận ngày một nhiều.
Tú Anh nhìn thấy mọi chuyện hoàn toàn không ổn liền hòa giải giữa Lệ Tuyết và Nhã Kỳ "Được rồi, mau vào phòng bếp chị lấy đá giúp em chườm." Nói xong Tú Anh và Nhã Kỳ vào trong còn Lệ Tuyết cũng lủi thủi theo sau.
Lệ Băng nhìn thấy Tú Anh và Nhã Kỳ còn có Lệ Tuyết đang vào liền bước lại gần Tú Anh.
"Sao chị không ngồi ngoài sô-pha xem tivi mà lại vào đây."
"Chị chỉ muốn giúp Nhã Kỳ chườm đá." Tú Anh chỉ vào chân Nhã Kỳ.
"Chân cậu ấy bị sao vậy." Lệ Băng hỏi Tú Anh.
"Chị cũng không biết nhưng em ấy nói là bị chó vô tình dẫm vào." Tú Anh thành thành thật thật nói lại với Lệ Băng.
Lệ Băng không nói gì nữa đi tìm một chiếc khăn sạch và lại tủ lạnh lấy vài viên đá thảy cho Nhã Kỳ. "Cậu có thể tự làm chứ."
"Tất nhiên tớ không phải loại người vô vụng." Nhã Kỳ trả lời Lệ Băng.
Nhã Kỳ ngồi vào ghế từ từ chườm vào chân của cô, cảm giác mát lạnh làm cho cô có vẻ thoải mái hơn cái đau lúc nãy, cô cứ như vậy mà chườm đá.
Tú Anh và Lệ Tuyết cũng ngồi vào ghế, Tú Anh nhìn bóng lưng Lệ Băng đang loay hoay trong bếp cô rất muốn phụ Lệ Băng nhưng Lệ Băng chính là không cho, cô cảm thấy rất vô dụng, chân cô chỉ bị thương thôi chứ không phải tay mà Lệ Băng cứ không cho cô làm cái này không cho cô làm kia, cô cứ mãi mê với dòng suy nghĩ của mình, đôi mắt thì cứ nhìn Lệ Băng, cô chợt ngưng lại dòng suy nghĩ khi thấy con dao vô tình cắt chúng tay Lệ Băng.
Gia Kiệt đứng bênh cạnh nhìn thấy tay Lệ Băng chảy máu như vậy liền cầm lấy ngón tay Lệ Băng để vào miệng, đây là cách duy nhất cậu nghĩ ra trong trường hợp này, Lệ Băng vô cùng ngạc nhiên nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lấy tay ra khỏi miệng Gia Kiệt. Cô đưa tay vào vòi nước mở nước thật lớn, một lúc sau cô lấy tay ra, tay cô đã không còn chảy máu nữa.
"Chị em xin lỗi." Gia Kiệt lúng túng vì hành động vừa rồi của mình.
"Không sao nhưng tốt nhất không nên có lần thứ hai." Lệ Băng nói xong, cô tiếp tục với công việc của mình, mà không quan tâm đến việc phải băng lại ngón tay bị thương.
Tú Anh nhìn thấy một màn như vậy liền không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy rất khó chịu, cô không thích cách Gia Kiệt cầm máu như vậy, lúc nãy cô rất muốn đứng dậy cô muốn là người cầm máu cho Lệ Băng nhưng nhìn thấy hành động của Gia Kiệt đôi chân cô liền khựng lại không bước tiếp nữa, cô bây giờ chính là đang tức giận nhưng hoàn toàn không có lý do. Cô đứng dậy đi đến bên cạnh Lệ Băng cô cầm lấy tay Lệ Băng.
"Cậu có thể thay Lệ Băng làm không, tôi đưa em ấy đi băng lại vết thương." Tú Anh nói với Gia Kiệt.
"Được." Gia Kiệt chỉ là trả lời như vậy một từ rồi tiếp tục làm cơm.
Tú Anh không nói với Lệ Băng câu nào liền kéo Lệ Băng lên phòng, cô quên cả việc chân cô đang bị thương, cứ như vậy mà kéo Lệ Băng.
Lệ Băng vô cùng khó hiểu với hành động của Tú Anh nhưng vẫn để cô ấy lôi kéo cô. Tú Anh kéo Lệ Băng vào phòng rồi nhanh chóng tiềm hộp y tế. Cô lấy một chay nước khử trùng chế lên tay Lệ Băng rồi lau chùi bằng bông gòn, cô sức một ít thuốc lên tay Lệ Băng rồi lấy băng y tế dán lên, nhưng hành động này vô cùng mạnh bạo cô không hề để ý đến sắc mặt của Lệ Băng, cô đem hộp y tế đi dẹp rồi bước lại ngồi vào giường.
Lệ Băng không hiểu chuyện gì đang xảy ra liền hỏi "Chị không sao chứ, tay em chỉ bị thương nhẹ thôi không cần băng bó thế này đâu."
"Em có quyền tháo ra." Tú Anh nói xong liền bước ra ngoài, bỏ lại một mình Lệ Băng ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Lệ Băng cũng bước ra ngoài nhưng không thấy Tú Anh đâu cả, cô nghĩ cô ấy đã xuống phòng bếp nên cũng đi vào phòng bếp.
T/g: Còn tiếp nha cả nhà. T/g sẽ bù đắp vào ngày mai nha.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nha.
|
Chương 13: Oan Gia (tt)
Sau khi Tú Anh bước ra ngoài cô liền muốn tìm một nơi yên tĩnh để suy nghĩ, cô nhớ ra sau nhà Lệ Băng là vườn hoa, cô bước ra thì nhìn thấy có một cái xích đu màu trắng nằm gần một góc cây rất to, cô ngồi lên xích đu cô suy nghĩ lại những gì đã xảy ra lúc nãy, hành động thô bạo của cô khi băng vết thương cho Lệ Băng, cô chính là đang ghen mà cô lại đi ghen với em của Lệ Băng, cô khó chịu với hành động của Gia Kiệt dành cho Lệ Băng nhưng tại sao lại như vậy rõ ràng Gia Kiệt là em của Lệ Băng hành động lúc nãy chỉ là lo lắng cho Lệ Băng thôi, chỉ đơn giản là vậy, cô cảm thấy thoải mái hơn lúc nãy.
Cô đứng dậy bước vào trong nhưng vừa bước vào thì đã thấy Lệ Băng đang đứng đó, cô miễm cười nhìn Lệ Băng nhưng trong nụ cười ấy chính là một cảm giác ái náy vì hành động lúc nãy của mình.
Lệ Băng cười, cô đã đứng đây từ lúc Tú Anh ngồi vào xích đu, nhưng nhìn thấy Tú Anh đang suy nghĩ gì đó liền không muốn làm phiền nên đành đứng đợi, cô bước lại gần Tú Anh "Chị vào ăn cơm thôi."
"Được." Tú Anh chỉ trả lời như vậy liền bước vào trong.
Lệ Băng cũng bước theo Tú Anh vào trong, cô đang rất khó hiểu, cô muốn biết tại sao Tú Anh lại giận dữ với cô, nhưng bây giờ không phải là lúc để hỏi nên cô đành để lúc khác vậy.
Lệ Băng và Tú Anh bước vào trong thì cơm đã được dọn lên bàn sẵn sàng chờ hai người. Lệ Băng ngồi bên phải cùng Gia Kiệt và Lệ Tuyết, còn đối diện chính là Tú Anh và Nhã Kỳ.
"Chị ăn cơm thôi, mọi người đang đợi." Gia Kiệt nhắc nhở.
"Được rồi, mời mọi người ăn cơm." Lệ Băng cầm đũa lên lần gắp thức ăn cho Tú Anh, Nhã Kỳ và Gia Kiệt, Lệ Tuyết.
Tưởng chừng mọi người sẽ có một bữa cơm ngon lành đến hết bữa cơm, nhưng người tính không bằng trời tính.
Lệ Tuyết đưa đũa chuẩn bị gắp con tôm cuối cùng trên bàn nhưng đũa cô vừa chạm vào con tôm liền có một đôi đũa khác cũng chuẩn bị gắp thế là hai đôi đũa của hai kẻ oan gia lại gặp nhau, Lệ Tuyết trợn tròn mắt nhìn Nhã Kỳ, Nhã Kỳ cũng không chịu thua mở to mắt nhìn Lệ Tuyết, cả hai đôi đũa đều kẹp chặt con tôm, nhưng trong lúc hai bên đang đối chọi nhau thì có một đôi đũa khác gắp lấy con tôm bằng một cách rất nhẹ nhàng rồi chia con tôm ra làm hai bỏ vào chén của Nhã Kỳ và Lệ Tuyết, người đó không ai khác chính là Lệ Băng.
"Không cần dành nhau như vậy." Lệ Băng nói với cả hai người.
Lệ Tuyết và Nhã Kỳ không nói gì nữa, tiếp tục ăn, nhưng hai đôi mắt của hai người họ hoàn toàn không giây phút nào ngưng liếc nhau. Vậy là bữa cơm kết thúc có vẻ không được tốt đẹp cho lắm, kể cả đến lúc dọn dẹp bàn ăn thì Lệ Tuyết và Nhã Kỳ cũng không ngừng đối chọi nhau.
Tú Anh và Lệ Băng cùng bước vào trong lấy nước cho mọi người, Tú Anh từ lúc ăn cơm đến giờ không hề nói chuyện với Lệ Băng một câu nào cả, hai người cứ như vậy mà im lặng đi lấy nước.
Sai khi uống nước xong thì Lệ Băng hướng Nhã Kỳ, Gia Kiệt và Lệ Tuyết nói "Kỳ, cậu và Gia Kiệt còn có Lệ Tuyết giúp mình tưới nước và tỉa lá cho mấy cây hoa ngoài vườn nha."
"Được." Cả ba đồng thanh.
"Kéo và vòi nước tôi điều chuẩn bị xong cả rồi, phiền mọi người một xíu nha." Lệ Băng nhìn cả ba người lúc đầu cô không hề có ý định sẽ phiền ba người này chút nào, nhưng mà nếu để Nhã Kỳ và Lệ Tuyết trong đây rửa bát thì chuyện gì sẽ xảy ra đây, vậy cô đành chọn cách cho họ đi tưới cây, nhưng nếu để hai người họ một mình thì chắc vườn hoa của cô sẽ không còn cái hoa nào nên đành cho Gia Kiệt đi theo họ để trông chừng cả hai.(T/g: Chị sai lầm rồi đấy, cho Gia Kiệt đi theo cũng như không, chị chuẩn bị có một vườn hoa mới rồi.)
Cả ba cùng bước ra vườn, Gia Kiệt là người đứng ra chia việc "Tần tiểu thư và Tuyết sẽ tưới hoa còn tôi sẽ tỉa lá được chứ."
"Tôi/em muốn tỉa lá." Nhã Kỳ và Lệ Tuyết đồng thanh.
"Vậy cả hai tỉa lá còn tôi sẽ tưới hoa." Gia Kiệt không biết phải làm sao với hai người này cả.
"Tại sao phải là tôi/em với cô ấy." Nhã Kỳ và Lệ Tuyết lại không hẹn mà gặp cùng đồng thanh.
"Vậy hai người muốn làm gì thì làm." Gia Kiệt đành buôn tay với cả hai.
Nhã Kỳ quay mặt đi cầm lấy vòi nước, còn Lệ Tuyết thì cầm lấy kéo. Gia Kiệt nghĩ vậy là đã yên ôn cậu cầm lấy vòi nước cùng Nhã Kỳ tưới hoa, nhưng mọi chuyện có thật sự là yên ổn không, khi mà hai kẻ oan gia lại đứng gần nhau.
Nhã Kỳ quơ nhẹ vòi nước tưới lên những bông hoa nhỏ bên dưới, cô chợt nghĩ ra một điều gì đó, cô cười một cái thật nham hiểm nhìn Lệ Tuyết. Cô hướng vòi nước vào người của Lệ Tuyết rồi để nước cứ như vậy mà phun vào người của cô ấy, Lệ Tuyết đang tỉa lá cô cảm thấy ngoài sau cô có tiếng động, cô quay người lại thì thấy cả vòi nước đang phun vào người mình.
"Cái đồ chết tiệt kia, cô đang phun nước vào người tôi đấy." Lệ Tuyết hung hăng giựt lấy vòi nước chĩa ngược vào người Nhã Kỳ.
"Cô làm gì vậy, tôi đang tưới cây mà." Nhã Kỳ né ra một bên tránh đi vòi nước, mặc dù cô đã bị ướt cả rồi.
"Tôi làm gì à, cô xem lại cô coi cô đã làm gì tôi, cô tưới hoa kiểu gì mà tưới cả lên người tôi hả." Lệ Tuyết tức giận quát Nhã Kỳ, và xê dịch vòi nước tiếp tục chĩa vào người Nhã Kỳ.
"Cô mau dừng lại cho tôi, chỉ là lúc nãy sơ ý nên tưới lộn vào người cô." Nhã Kỳ bắt đầu thấy hối hận khi lúc nãy đã cố ý tưới nước vào người Lệ Tuyết.
"Không bao giờ, chính cô là người đã cố tình tưới nước vào người tôi còn gì." Lệ Tuyết đuổi theo khi thấy Nhã Kỳ đã chạy đi.
Nhã Kỳ không chịu nổi nữa đành hướng tới chỗ Gia Kiệt, Gia Kiệt đang tưới hoa thì nhìn thấy Nhã Kỳ thân mình ướt nhem đang hướng tới chỗ cậu, còn đằng sau thì Lệ Tuyết ướt cũng không kém gì Nhã Kỳ đang đuổi theo trên tay còn cầm theo vòi nước, cậu cũng ngầm hiểu ra chuyện gì đang xảy ra nhưng quá chậm, khi cậu định bỏ đi thì vòi nước trên tay Lệ Tuyết đã vô tình tưới vào người cậu, cả người chuyền đến cảm giác mát lạnh không hề mong muốn nhưng chưa đợi cậu hoàn hồn thì vòi nước trên tay bị giựt lấy, đợi cậu hoàn hồn lại thì thấy hai người đang trong thân thể người lớn mà tâm hồn con nít đang vậy tung cả vườn hoa của chị cậu, một người chạy một người đuổi theo hai vòi nước vô tình lại tưới hết cả vườn hoa.
Họ đuổi nhau tới khi mệt thì ngã xuống đất cùng nhau cười.
"Không.... Không chơi nữa tôi mệt rồi." Lệ Tuyết nói khi đang thở.
"Tôi...Tôi cũng vậy mệt chết rồi." Nhã Kỳ cũng không thể nói hoàn chỉnh một câu.
Nhã Kỳ nhìn sang Lệ Tuyết, tại sao khi nhìn thấy người này cười cô lại cảm thấy rất vui vẻ, tại sao cô luôn muốn gây sự chú ý cho người này như vậy, cô muốn chọc cho người này giận cô muốn nhìn thấy khuôn mặt lúc tức giận của cô ấy nhìn như vậy rất dễ thương.
Trong khi Nhã Kỳ đang mải mê với suy nghĩ của mình thì Lệ Tuyết cũng vậy, Lệ Tuyết cảm thấy rất vui, tuy là cô rất ghét những trò đùa của Nhã Kỳ nhưng cô không hề ghét cô ấy. Cô quay qua bên cạnh nhìn Nhã Kỳ nhưng bắt chợt hai đôi mắt lại bắt gặp nhau nhưng cũng nhanh chóng né tránh nhau.
"Cô nhìn cái gì chứ, tôi vẫn chưa hết giận." Lệ Tuyết tỏ vẻ ngang ngược nói với Nhã Kỳ.
"Cô giận thì kệ cô không hề liên quan đến tôi, tôi vào trong trước đây." Nhã Kỳ đứng dậy tỏ vẻ không quan tâm tới Lệ Tuyết nhưng thật lòng cô.mong cô ấy nhanh chóng vào trong cùng cô để thay quần áo nếu không ngày mai sẽ cảm mất.
"Cô cái đồ đáng ghét đợi tôi với." Lệ Tuyết đứng phăng dậy chạy theo Nhã Kỳ.
Đúng như dự định, Lệ Tuyết đã chạy theo Nhã Kỳ, Nhã Kỳ liền chạy chậm lại chờ Lệ Tuyết đuổi theo. Gia Kiệt nãy giờ vẫn đứng đó cậu nhìn Lệ Tuyết và Nhã Kỳ chơi đùa cậu cũng cảm thấy vui vì khi thấy Lệ Tuyết lần đầu tiên vui vẻ như vậy cười đùa với một người nào khác. Cậu cười rồi cũng đi vào cũng bọn họ.
T/g: Cảm ơn mọi người đã chờ đợi t/g nha dạo này cứ hay bị chậm trễ à, t/g đúng là cái đồ thất hứa đúng không mọi người. Đây t/g cũng thành thật xin lỗi nha, chương này là chương t/g hối lỗi cùng mọi người mong mọi người thứ lỗi.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
|
Mong là tg sẽ đăg truyện thường xuyên hơn. Đăg tiếp nha...
|
Chương 14: Ấm Áp Và Hạnh Phúc Ở bên ngoài là một trận ồn ào còn bên trong phòng bếp lại hoàn toàn ngược lại, tuy là có hai người nhưng bầu không khí hoàn toàn là một màu đen.
"Chị hôm nay ở nhà có buồn chán không." Lệ Băng không chịu nổi bầu không khí như thế này đành tìm một chủ đề để nói chuyện.
"Khônh buồn chán lắm." Tú Anh nhìn Lệ Băng, cô vẫn còn cảm thấy ái náy á. Nhưng mà Lệ Băng đã hỏi thì cô cũng phải trả lời với lại cô cũng không thích bầu không khí như thế này.
"Vậy thì tốt, em chỉ sợ chị ở nhà một mình sẽ thấy chán." Lệ Băng vui vẻ nở một nụ cười với Tú Anh, ít nhất cũng phải như vậy có một chút không khí chứ.
"Hôm nay em làm việc tốt chứ." Tú Anh hỏi Lệ Băng.
"Dạ rất tốt." Lệ Băng rửa nốt chiếc chén cuối cùng rồi đứng dậy lấy một cái khăn tay.
Đợi Tú Anh rửa lại cái chén bằng nước rồi úp vào kệ. Lệ Băng cầm lấy tay của Tú Anh rồi lau khô tay cho Tú Anh. Trong một phút Tú Anh đã và đang đứng hình với hành động của Lệ Băng nhưng cô nhanh chóng trở lại bình thường và khuôn mặt cô cũng đã phủ một màu hồng phấn. Lệ Băng cũng nhận thấy điều này nên nhanh chóng lau sạch tay cho Tú Anh rồi lau tay cô.
"Chị lại bàn ngồi đi em đi lấy nước." Lệ Băng nói với Tú Anh.
Tú Anh không trả lời chỉ gật đầu rồi bước lại bàn ăn, cô ngồi đợi Lệ Băng, cô thấy Lệ Băng cầm một chiếc hộp màu trắng cùng với một ly nước đang bước lại nếu không nhìn nhầm thì cái hộp trắng đó chính là hộp y tế.
Lệ Băng để ly nước lên bàn và đặt cái hộp y tế lên bàn, cô hơi miễn cười nhìn Tú Anh " Chị có thể giúp em băng lại được không, lúc nãy rửa chén đã làm ướt cả rồi."
Tú Anh nhìn Lệ Băng, cả hộp y tế cũng đã đem lại rồi không lẽ cô nói cô không làm "Được."
Lệ Băng ngồi xuống bàn đưa tay cho Tú Anh, Tú Anh thực hiện lại các bước băng bó lúc nãy nhưng hoàn toàn không có mạnh bạo như lúc nãy, nó rất nhẹ nhàng như sợ làm đau Lệ Băng.
"Mai mốt hãy cẩn thận được chứ." Tú Anh nhìn tay của Lệ Băng với ánh mắt lo lắng cô vừa băng bó vừa nói, nếu Lệ Băng mà bị thương người xót nhất là cô. Cô không muốn nhìn thấy Lệ Băng bị thương.
"Chỉ là sơ xuất." Lệ Băng nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Tú Anh trong lòng bỗng dân lên một cảm giác vui vẻ, cô nghĩ nếu bị cắt chúng thế này mà được Tú Anh chăm sóc và lo lắng cũng đáng.
"Mai mốt không được sơ xuất nữa, cẩn thận một chút." Tú Anh nói xong cô cũng vừa xong cô đóng lại hộp y tế.
"Dạ." Lệ Băng nói xong cầm lấy hộp y tế đi cất.
Lệ Băng vừa đi ra thì thấy Gia Kiệt và Nhã Kỳ còn có Lệ Tuyết, nhưng mà Nhã Kỳ và Lệ Tuyết đang trong tình trạng thân mình ướt đẫm, còn Gia Kiệt thì chỉ bị sơ sơ.
"Gia Kiệt, cậu và Lệ Tuyết còn có Nhã Kỳ tại sao lại ra như thế này." Lệ Băng hỏi, cô đang thắc mắc là họ đi tưới hoa giúp cô hay là đi tưới bọn họ nữa.
"Chỉ là em bị Lệ Tuyết vô tình tưới chúng." Gia Kiệt gãi đầu trả lời Lệ Băng.
Tú Anh nghe thấy tiếng của Lệ Băng nói nên cũng bước ra ngoài thì nhìn thấy Nhã Kỳ cả người ướt đẫm.
"Kỳ em bị gì vậy." Tú Anh hỏi Nhã Kỳ.
"Em.... Em chỉ là bị ướt một xíu thôi." Nhã Kỳ cũng không biết trả lời thế nào nên đành trả lời qua loa.
Tú Anh nhìn Nhã Kỳ rồi nhìn lại Gia Kiệt và Lệ Tuyết tuy là cô không đón được chuyện gì đã xảy ra nhưng cô biết được vườn hoa Lệ Băng hoàn toàn không ổn.
"Chị em và Lệ Tuyết còn có Nhã Kỳ về trước nha, cứ để thế này chắc sẽ bị cảm mất." Gia Kiệt sợ Lệ Tuyết và Nhã Kỳ bị cảm.
"Đúng vậy mình về trước nha, cứ thế này thì chắc sẽ cảm thật." Nhã Kỳ cũng nói thêm, không phải là cô sợ cô bị cảm mà chỉ sợ người nào đó bị cảm thôi.
"Được rồi vậy mau chóng về đi." Lệ Băng đồng ý với cả hai người.
"Vậy tạm biệt cậu, nếu rảnh em sẽ qua thăm chị nữa." Nhã Kỳ chào tạm biệt Tú Anh và Lệ Tuyết
"Tạm biệt chị, nếu rảnh thì e và Lệ Tuyết sẽ qua thăm hai người nữa nha."
"Tạm biệt, mong cho vết thương chị mau khỏi nha." Thay vì chào Lệ Băng Lệ Tuyết lại cười chào tạm biệt Tú Anh .
"Đi cẩn thận." Lệ Băng và Tú Anh cùng chào Gia Kiệt, Lệ Tuyết và Nhã Kỳ.
Vậy ba tên phá hoại đã đi về, Lệ Băng nhìn qua Tú Anh, cô muốn ra vườn xem thủ thành quả của ba kẻ phá hoại. "Chị có muốn ra vườn không."
"Được." Tú Anh cũng hiểu ý Lệ Băng, cùng Lệ Băng r bước ra vườn.
Lệ Băng và Tú Anh vừa bước ra ngoài thì nhìn thấy một cảnh tượng không quá là thảm hại chỉ là hơi lộn xộn.
"Chị đợi em một chút." Lệ Băng nói xong liền bước ra ngoài vườn.
Cô dọn dẹp lại hai vòi nước, rồi đi dẹp cây kéo, lụm mấy chiếc lá trên đất, vậy là xong cũng không thạm hại gì.
"Xong rồi, chúng ta đi vào trong thôi." Lệ Băng bước lại chỗ Tú Anh.
Hai người cùng nhau đi lên lầu, Lệ Băng vào trong liền chuẩn bị quần áo cho Tú Anh và cô để đi tắm.
"Chị mau đi tắm đi, trời sắp tối rồi." Lệ Băng đưa quần áo cho Tú Anh.
"Ừm, vậy chị đi tắm trước." Tú Anh nhận lấy quần áo bước vào nhà tắm.
Khoản một tiếng sau thì cả hai đã tắm xong, và đang yên vị trên giường.
"Chị có muốn đi ra ngoài dạo không." Lệ Băng đề nghị giờ này cũng vẫn còn sớm cô muốn cùng Tú Anh đi dạo một chút, dù gì mấy ngày hôm nay Tú Anh điều ở nhà.
"Được." Tú Anh nhanh chóng đồng ý, cô cũng.muốn ra ngoài một xíu cứ ở trong nhà thế này cũng rất nhàm chán.
Lệ Băng đứng dậy đi chuẩn bị hai chiếc áo khoác thật dầy, cho cô và Tú Anh vì hôm nay thời tiết có hơi lạnh nên cô chuẩn bị thêm một chiếc khăn quàng cho Tú Anh, cô khoác chiếc áo khoác cho Tú Anh, và quấn chiếc khăn lên cổ cho cô ấy, Tú Anh nãy giờ vẫn đứng đó, cho Lệ Băng làm gì thì làm, Lệ Băng rất là chu đáo chuẩn bị cho cô mọi thứ. Cô chính là đang hưởng thụ sự chu đáo của Lệ Băng.
"Em chu đáo thế này thì chắc chắn người mà em yêu sẽ rất hạnh phúc." Tú Anh buộc miệng nói.
Lệ Băng không trả lời Tú Anh chỉ là hơi miễn cười, em chỉ đối với chị như thế này thôi sẽ không đối với ai chu đáo thế này nữa, nếu mọi thứ như em mong muốn thì vào một ngày không xa chị sẽ là người hạnh phúc nhất. (T/g: Sẽ không xa nữa đâu chị, chỉ cần chờ đợi thui hạnh phúc sẽ đến với hai người.)
Lệ Băng và Tú Anh đi ra ngoài, trời hôm nay rất lạnh, cô đã mặc một chiếc áo khoác thật dầy mà còn lạnh, mai mà Lệ Băng đã chuẩn bị áo khoác và khăn quàng cho cô nếu không chắc chắn cô sẽ phát run mất.
"Chị trời rất lạnh, nếu không chịu được có thể đi dạo vào ngày mai." Lệ Băng nhìn thấy Tú Anh có vẻ hơi lạnh nên cô hỏi.
"Không sao đâu chỉ là hơi lạnh thôi." Tú Anh cười nhìn Lệ Băng.
"Để em vào trong lấy thêm bao tay." Lệ Băng nói xong thì chuẩn bị bước vào nhưng Tú Anh đã nhanh chóng kéo lại.
"Không lạnh lắm đâu, em có thể đi được thì chị có thể đi được mà." Tú Anh không muốn để Lệ Băng cứ chuẩn bị đồ cho cô như vậy, Lệ Băng chỉ mặc một chiếc áo khoác mà có thể đi được thì sao cô lại không đi được.
Lệ Băng không đi vào trong nữa, cô cầm lấy tay trái của Tú Anh cho vào túi áo khoác, còn tay trái cô thì cầm lấy tay phải của Tú Anh cho vào túi áo khoác của cô. Làm xong tất cả cko nhìn Tú Anh cười. "Vậy có thể đi rồi."
Tú Anh cũng cười với Lệ Băng hai người cùng nhau bước đi. Trong lòng cô bây giờ đang rất là ấm áp, cô không còn thấy lạnh nữa thay vào đó là rất ấm, cô muốn khoảnh khắc này mãi mãi dừng lại để cô hương thụ cảm giác ấm áp này, Lệ Băng cũng vậy, trong lòng đang rất là ấm áp, cả hai người đang chung một ý muốn và đang chung một cảm giác, cảm giác này không chỉ là ấm áp mà còn có cả hạnh phúc. Họ cùng nhau bước đi tuy là không biết đi đâu nhưng cả hai điều muốn bước tiếp.
(Còn tiếp »»»)
T/g: Hôm nay mình không phải nói gì nữa, thôi chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nha, hôm nay t/g đi ngủ sớm đây, cái đầu nó cứ nhứt như chưa từng được nhứt vậy á.
Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ nha
|
|