Ngôi Sao và Minh Tinh
|
|
Cộc...cộc......cộc. -Mời vào.
Chủ tịch bước vào và miểm cười khi thấy cậu đang xem tin tức, cậu liền đứng dậy chào chủ tịch và người đi cùng ông.
-Vui lắm đúng không.
Cậu gật đầu, tít mắt cười.
-à, giới thiệu với cậu, đây là Phạm Trúc Lâm, sẽ là quản lí của cậu, lịch làm việc của cậu sẽ do trúc lâm đảm nhận, có j không hiểu cứ hỏi Trúc Lâm.Sau này tôi với cậu sẽ ít gặp nhau, cậu và Trúc Lâm cứ làm quen đi nhé, tôi đi đây. Hai người chào chủ tịch rồi quay qua làm quen với nhau. Trước mặt cậu là một cô gái mảnh khảnh nhưng cao hơn hẳn Tuệ Nghi dù cậu có đi giày độn.
-Gọi mình là Trúc Lâm, rất vui dc làm quen với cậu. Trúc Lâm miểm cười và chìa tay ra tỏ vẻ thân thiệt
- À mình là Tuệ Nghi, rất vui dc làm quen với cậu. Đến lúc này cậu nở một nụ cười thật tươi.Khuôn mặt lo lắng biến đâu mất.Lâm chỉ mới học đại học năm thứ ba nhưng có kinh nghiệm quản lí rất tốt. Chủ tịch sắp xếp cho trúc lâm bên canh cậu, vì một phần Trúc Lâm giỏi thật sự,thêm nữa lại bằng tuổi với cậu nên dễ dàng nói chuyện và tâm sự hơn. Trúc Lâm là quản lí của Tuệ Nghi nên cũng biết thân phận của cậu,cô ấy phải ra sức bảo vệ cậu.
-Làm quen thế cũng đủ rồi nhỉ, h mình phải đi sắp xếp lịch làm việc cho cậu,Tôi nay có tiệc chiêu đãi, cậu nghĩ đi nhé,tối nay mình sẽ cho stylist đến make rồi đón cậu đến đó, ok. Cậu gật đầu lia lịa, cái cách cô nói chuyện rất thân thiện, thu hút.Nhưng có điều hơi mỏi cổ nếu phải đứng nói chuyện với cô ấy lâu như thế.Cậu vẫn hơi dị ứng với người cao, dù người đó có là Lâm đi chăng nữa.
- à quên mất, mà tối nay có Thanh My tham gia ko? Nhận đc cái gật đầu của Lâm, cậu gần như nhảy cẩng lên vì sắp dc gặp thần tượng của lòng mình,Lâm chỉ biết lắc đầu cười trừ trước con ng trẻ con đó. '' Dường như cậu ấy đã quên mất chính mình cũng là một thần tượng trên cả nổi tiếng' ( Khách sạn Hoa Hồng)
Các diễn viên, ca sĩ, người mẫu....của HK đều tham dự buổi tiệc hôm nay để chào đón sự ra mắt của Tuệ Nghi. Các công ti máu mặt trong ngành giải trí và đám phóng viên cũng đến góp mặt
-Rất cảm ơn mọi người đã đến tham dự buổi tiệc, ngoài việc chúc mừng sự thannhf công của HK, tôi muốn để một người dc ra mắt.Có vẻ như tôi đã giấu cậu ấy cho riêng mình quá lâu rồi. Tôi xl mội ng, đặt biệt là HK, h tôi xin giới thiệu cậu ấy, nhân vật chính của hôm nay, Vương Tuệ Nghi.
Dứt lời chủ tịch vừa nói, cánh của liền bật mở, cậu bước vào phong thái đĩnh đạc khiến mọi người trầm trồ khen ngợi.Cậu vừa đi khẽ cúi chào liên tục,mọi người hài lòng về hành động này của cậu, vì rất ít hậu bối biết vừa đi vừa cúi chào như thế.Thấp thoáng con người đang mặt váy hồng, đang đứng vỗ tay và cười nhiệt tình làm tim cậu như muốn rớt ra ngoài vì sung sướng.
Nếu không phải cậu đang là tâm điểm chú í thì cậu đã nhảy cẩng lên hò hét. Bước lên bục phát biểu, mặt cậu nóng ran, không phải vì ngại đám đông mà là vì cái con người toàn màu hồng kia đang nhíu mày theo dõi từng cử chỉ của cậu. Tuệ Nghi cố gắng nhìn đi chỗ khác nhưng dc một lúc lại liếc liếc.
-(bla..bla)..tôi xin cảm ơn thầy Tống Thanh Thư đã tận tình, dạy dỗ, chỉ bảo tôi, cảm ơn chủ tịch đã tin tưởng và cho tôi một cơ hội, giúp đỡ tôi trong quá trình sự nghiệp, xin cảm ơn những người đã luôn theo dõi tôi, cảm ơn Thanh My. Mọi người đồng thanh '' ồ '' lên. Trong một phút bốc đồng, cậu biết mình đã lỡ lời. Chỉ vì người đó cứ nhìn cậu không dức làm cậu chỉ muốn hô lên tên người đó.
-à chắc nhiều người ở đây còn thắc mắc rằng tôi đã gặp ca sĩ Thanh My bao h chưa. Cậu bắt đầu chữa cháy, Thanh My ít phút bất ngờ lại chăm chú nhìn theo cậu ( nhìn ít thôi cho ng ta còn biểu diễn, muốn ng ta kêu tên nữa hả).
-.... Xin thưa là chưa bao h,trong khoảng thời gian trc đây, tôi đã từng rất hôm mộ ca sĩ thanh My, khâm phục cái cách mà cô ấy vượt qua để thực hiện ước mơ của mình. Chính nhờ điều này đã giúp tôi vượt qua khó khăn và đến với thành công của ngày hôm nay. Thế nên, tôi rất muốn gửi lời cảm ơn đến cô ca sĩ này.
Mọi người liền à lên có vẻ hiểu, Thanh My rất bất ngờ vì cậu thừa nhận là phan hâm mộ của mình. Cô không ngần ngại tặng riêng một nụ cười cho cậu, khiến ai kia đứng hình. Bài phát biểu kết thúc bằng tiếng vỗ tay rầm rộ, ai cũng đến chúc rượu và chụp hình chung với cậu.
- Mình mời cậu 1 li dc chứ, nhóc Tuệ Nghi. Cậu giật mình quay vì một giọng nói rất rất quen thuộc mà khi trong mơ cậu vẫn hay nghe thấy. Đứng sững vì một nụ cười đang trực thuộc,cậu gần như không nói dc j. Đôi mắt này, nụ cười này, cậu đã nhìn thấy trên ti vi, báo chí nhưng ở ngoài đời với khoảng cách gần như thế này, đôi mắt ấy lại hút hồn đến kì lạ.
- Cậu không muốn uống với mình sao?
- à à có chứ. Cậu đưa tay gãi đầu rồi cụng li với Thanh My, Thanh my đưa li rượu lên uống hết trong khi đó thì cậu đang đứng nhìn.
- Cậu không uống sao * chớp chớp*
- Mình.....không.....biết......uống *gãi đầu*
Thanh my nghiêng mặt nhìn con người đó, khuôn mặt trắng như sữa đang đỏ lựng lên không biết vì ngưởi phải mùi rượu hay vì ngại kia,cùng với điệu bộ lúng túng khiến cô bật cười.
|
- Chắc cậu hợp với sữa hơn đấy.
cả hai cùng cười, nhìn khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu kia My chỉ muốn cấu cho một phát,hai người rút dần khoảng cách, không còn ngại ngùng , xa lạ nữa. My nói chuyện thoải mái trong khi cậu còn chút rụt rè vì ai kia không biết sự nguy hiểm về nụ cười của mình đối với cậu.Hai người không nói chuyện dc lâu vì có sự hiện diện của nhiều khách nữa. Nhưng mẫu chuyện cụt lũn và dáng điệu hài hước của cậu đã để lại cho Thanh My ấn tượng rất nhiều.
( phòng tập nhảy)
Sau cuộc rượt đuổi với fan, bây h cậu đang ngồi trong phòng tập thở phì phò vì mệt.Chưa tới h tập nhảy của cậu nhưng không còn nơi nào khác để đi nên cậu đành đến đây, nhóm nhảy phụ đạo cũng đang ở đó, nhận ra sự có mặt của cậu thì trở nên ồn ào, náo nhiệt.
- Cậu tính cướp nhóm nhảnh của mình hả? Giong nói trong vắt và mắt cười lấp ló bên cửa ra vào khiến cậu cười ngơ. Mọi người chào Thanh My rồi tiếp tục công việc, My bước lại chỗ cậu.
- Hôm nay Thanh My cũng tập ở đây à.
- Gọi mình là My dc rồi, chúng mình cùng tuổi nhau mà, cứ thoải mái đi.
-ừm, My.... Ngay sau đó cậu lại nhận dc nụ cười miễn phí, dường như đã quá quen với việc bị tấn công liên tục như thế này nên cậu không còn đơ mặt nữa. Hôm nay My không có lịch tập nào cả, nhưng cô vẫn mò đến phòng tập vì ở nhà chán quá.Hôm nay cậu không hề biết cậu cũng ở đây, cậu và cô có vẻ rất hợp cạ, hai người nói đủ truyện trên trời dưới đất, cậu đã thoải mái hơn trong cuộc nói chuyện, không còn khoảng cách giữa phan hâm mộ và thần tượng nữa.Cách nói chuyện của cậu hài hước khiến cô chăm chú nghe rồi lâu lâu lại phá lên cười nắc nẻ.
Đến h cậu phải ra tập, mặc dù cậu rất muốn ngồi nói chuyện với cô nhưng đành phải ra tập, cô chăm chú nhìn cậu luyện tập hăng say, giọt mồ hôi trên tráng không kịp lau. Một lúc sau,có điện thoại, cô rời khỏi phòng. Vì quá hăng say nên cậu vẫn chưa nhận ra nếu mình tập xong sẽ cảm thấy hơi hụt hẫng vì không thấy cô.
Nhưng sẽ có nhiều cơ hội hợp tác với cô show diễn ngoài trời mừng thành công của Hk và Tuệ Nghi diễn ra rất suôn sẻ, cậu chính thức hát live với 3 khuôn mặt xuất sắc nhất HK. Hoàng Sơn như bắt dc vàng vì sự có mặt của cậu, vậy là gánh nặng của HK không còn đè nặng lên vai anh nữa, anh còn nói đùa gán gép cho cậu với Bảo Ngọc và anh với Thanh my, hai đôi sẽ thay nhau thống trị Hk,nhưng điều ấy có xảy ra không thì ko đến lược Hoàng Sơn.
(phòng chủ tịch)
-Vậy là cậu đã hoạt động dc một thời gian rồi nhỉ.
-Vâng, gần nữa năm rồi.
-Thấy sao? còn đủ sức chiến đấu chứ?
- Tất nhiên, tôi làm sao có thể làm chủ tịch và mọi người phụ lòng.
-Tốt, tôi lại chỉ sợ đã vắt kiệt sức của cậu, còn chuyện ở kí túc xá thì thế nào?
- Vẫn ổn ạ, sao thế/
- à, có một số người không đồng tình về việc tôi cho cậu ở chung với các nhóm nhạc, nhất là Thanh My, cậu có vẻ thân với cô ấy nhỉ.
- Vâng, vì Thanh My là thần tượng của tôi, còn tôi là hậu bối của cô ấy mà.......
- Không sao, thân như vậy cũng là tốt, các nghệ sĩ trong HK mà dc như cậu thì hay biết mấy, nhưng cũng biết thân thiết vừa phải......
- Tôi hiểu mà chủ tịch hài lòng,sau đó gọi lại xe đích thân đưa cậu đến một hãng xe hơi.
( tiệm xe mr.taxi)
- Hãy chọn cho cậu bất kì thứ j cậu thích trong nơi này, thật tiết là tôi không thể nhập siêu xe về cho cậu, nhưng những chiếc xe ở đây cũng không kém đâu. Cậu là con người của tốc độ, đưa cậu đến đây khác nào đưa cậu đến với thế giới của riêng mình, cuối cùng cậu cũng chọn dc cho mình một chiếc xe ưng í, làm thủ tục xong, cậu lái xe đến khu nhà mà chủ tịch yêu cầu.
Chìa khóa căn hộ dc trao cho cậu trong sự ngỡ ngàng, công ty đã tặng cho cậu một căn hộ cao cấp vì những cống hiến của cậu cho công ti.
|
Cậu cùng chủ tịch Hoàng vừa bước vào nhà thì bỗng nhiên sâm-panh nổ và pháo giấy bay loạn xạ làm cậu hoảng hồn. Rất nhiều người đến nhà cậu tổ chức tiệc tân gia bất ngờ trong khi chủ nhà còn không biết mình có nhà lúc nào.
Sau khi tham quan nhà một hồi, cậu xuống nhập tiệc với mọi người. Những ly rượu được rót ra, cậu rùng mình. Cậu không biết cái thứ đắng nghét đó có gì thú vị mà mọi người thi nhau uống. cậu chỉ dám nhấp môi chút xíu, nhưng cũng đủ làm mặt cậu đỏ lựng lên.
Rất nhiều người chú ý đến cậu. Thanh my gần như không rời cậu nửa bước vì những câu chuyện hài cười ra nước mắt của cậu. Mắt cười liên tục được trưng ra khiến mọi người đều xao xuyến. Nhóm GG vừa đi lưu diễn về cũng đến ăn tân gia. Trong số 4 cô gái của GG, Lâm, Tố Ngọc, Trúc nhân đều thoải mái.
Duy có Gia như là luôn ngồi ở chỗ khuất lén nhìn cậu. Khuôn mặt dễ thương với làn da trắng nõn đã thu hút Gia như ngay từ cái nhìn đầu tiên. Những câu nói đùa của cậu cũng khiến một người dị ứng với chuyện cười như Gia như phải bật cười. Trong mắt Gia như, cậu là một đứa trẻ dễ thương.
Tới lúc chụp ảnh, mọi người thi nhau đứng cạnh cậu tạo dáng, vô tình đẩy Gia như ra xa. Không ai tranh được một bên còn lại của cậu với Thanh my hết. Khuôn mặt đỏ bừng của cậu liên tục nhăn nhở cười. Cuối cùng cũng có một lúc Gia như được đứng vào cạnh cậu, đó cũng là bức ảnh duy nhất Gia như cười.
Tiệc tàn, do công việc nên người đều dời đi cả, để lại căn nhà tan hoang cho khổ chủ. Chỉ còn lại mình Thanh my vì không có lịch gì nên quyết định ở lại giúp cậu dọn nhà.
- Mình tự dọn được mà.
- Nhìn cái nhà thế này thì làm sao cậu dọn một mình được. (hơi kinh thường rồi đấy nhá)
- Được mà. - *tự tin*
- Cậu đuổi mình về hả? *sừng sộ*
- Err, không...không có mà.
- Vậy thì để yên mình dọn cùng đi. Ai lại để con trai dọn dẹp hết thế này bao giờ.
- Chứ là con trai thì không được dọn dẹp hả?
Thanh my phì cười vì câu hỏi của cậu. Khuôn mặt tròn nhìn ngộ ngộ, dễ thương đang ngây thơ nhìn Thanh my, không hiểu mình đã nói gì buồn cười.
- Sao cậu lại nhìn mình như thế chứ? Ôi... cái mặt cậu nhìn giống bánh bao, muốn cắn quá.
Đã có ai nói là Thanh my hơi bị vô tư chưa nhỉ. Vì ngay sau đó, Thanh my đưa tay nhéo vào hai bên má đỏ lựng của cậu, cùng lúc đó khoe mắt cười làm cậu chết đứng, trân trân nhìn Thanh my. (au nhìn thấy au còn chết trước cả cậu ấy chứ. Vũ khí này có tính sát thương quá cao). Nhận ra mình có hơi quá đà, Thanh my khẽ cúi mặt xuống làm cậu sực tỉnh, tiếp tục dọn nhà.
Sau khi dọn xong, cậu đề nghị đưa Thanh my về vì trời đã muộn và cậu thì không muốn thần tượng của mình xảy ra chuyện tí nào. Sau một tràng cười rũ rượi, Thanh my cũng đồng ý để cậu đưa mình về.Thanh my
- Cậu thấy cuộc sống của một thần tượng thế nào?
- Cũng vui, tuy đôi lúc hơi vất vả.
- Ừ, vui chứ. Nhà to, xe đẹp, quần áo xịn, đi đây đi đó, lúc nào cũng có phóng viên hộ tống, rồi thì dăm bữa nửa tháng lại có một cái scadal để người ta nhớ đến mình. Vui đấy chứ?
- Cái đó mình biết - cậu tỏ ra thông cảm với Thanh my vì dù bằng tuổi mình nhưng Thanh my đã phải trải qua nhiều scandal khó nhằn - Nhưng đó chỉ là những thứ vật chất khiến cuộc đời một nghệ sĩ thêm thú vị thôi. Mình vui vì mình có thể đem lại niềm vui đến tất cả các fan của mình
Cậu nói như người tối cổ ấy. Để rồi xem, cậu giữ được hình tượng trong sạch này trong bao nhiêu lâu. Vài bữa nữa là lại có scandal tình ái ngay ấy mà.
- Không bao giờ có chuyện đó - *vỗ ngực tự hào* (dễ lắm chứ vì cậu là "hàng rỏm" mà)
- Hứ, con gái bu lấy cậu hàng đàn, chả nhẽ cậu lại không kết cô nào sao?
*Lắc*
- Cậu có vấn đề à? - *đưa tay sờ trán* - Thế mẫu người lí tưởng của cậu như thế nào?
- Er...- cậu nghẹn họng, tình hình là chả nhẽ bây giờ nói mẫu người lí tưởng của cậu là người cao to đen thơm - thì...người như Thanh my là ổn rồi.
Trong lúc bí bách, cậu nhìn sang Thanh my, và tất nhiên đối với cậu, người giống như thần tượng của mình là hoàn hảo nhất trên đời. Thanh my chớp chớp mắt. Con người này thừa nhận không cần ngại ngần vậy sao? Sắc mặt Thanh my hơi hồng lên, làm hợp với bộ đồ hồng trên người. Hai người đi một lúc nữa thì về đến nhà Thanh my.
Giờ thì cậu đã hiểu tại sao Thanh my cười ngặt nghẽo khi mình đề nghị đưa Thanh my về, vì hóa ra nhà của hai người nằm đối diện nhau. Nãy giờ Thanh my chỉ cố tình đưa cậu đi loanh quanh hóng gió chút
Muốn vào nhà mình chơi chút không?
- À, thôi muộn rồi, để khi khác. Mình về đây.
Rồi hai người chia tay, ai về nhà nấy. Thanh my còn cố đứng nán lại đợi cậu vào nhà đóng cửa rồi mới vào trong.
=============================
Đồng hồ chỉ 9h25. Thanh my và cậu đang ngồi trên sofa đọc kịch bản gì đó. Hai người sắp có sự hợp tác. Biểu hiện của Thanh my hôm nay hơi lạ, có một chút căng thẳng trên khuôn mặt cô. Thỉnh thoảng Thanh my lại lén nhìn cậu, trong khi đó cậu thì chỉ chăm chú vào xấp giấy trên tay. Dường như sự im lặng càng làm Thanh my căng thăng và khó thở hơn.
- Tuệ nghi này...
cậu quay sang, không quên một nụ cười thường trực dành cho Thanh my.
- Đừng nhìn và cười với mình như vậy được không. Cậu khiến mình rất khó xử đấy. Đừng tỏ ra tốt với mình như thế, đừng làm khuôn mặt dễ thương đó với mình.
- Er...cậu sao thế?
- Cậu thật quá đáng mà. Cậu vô tình hay cố ý không nhận ra tình cảm của mình vậy cậu.
- Cậu đang nói cái gì vậy chứ?
- TÔI THÍCH CẬU!
Câu nói của Thanh my. Mặt Thanh my hiện rõ nỗi uất ức dồn nén lâu ngày. Nước mắt đã chực trào ra trên đôi mắt luôn thường trực nụ cười làm cậu hoàn toàn bối rối. Không có phản ứng. Thanh my không chịu được nữa, cô quay người định bỏ đi. Lí trí đã mách bảo cậu rằng nếu không giữ Thanh my lại ngay thì hai người sẽ có nguy cơ không bao giờ còn nhìn nhau được nữa. Thanh my bị kéo giật ngược trở lại, khuôn mặt gần kề với khuôn mặt cậu. Cô đang mong chờ một câu trả lời từ đứa trẻ ấy.
Thoáng một chút lưỡng lự, cậu khẽ đưa mặt mình lại gần mặt Thanh my, Thanh my nhắm mắt và đón chờ câu trả lời... cậu đã để đôi mắt hai người đối diện nhau. Một chút khó khăn khi cậu bắt đầu kéo môi Thanh my lại gần.
- Khoan đã.
cậu buông thõng tay, nét mặt đau khổ quay về phía đạo diễn.
- CUT. Sao vậy Tuệ nghi? Không phải đang diễn biến rất tốt sao?
- Thật sự tôi xin lỗi.
cậu cúi gập người xin lỗi cả đoàn làm phim. cậu và Thanh my đang quay video cho một album mới của hai người, nhưng riêng một cảnh hôn nhau này cả hai đã quay đi quay lại hàng chục lần mà không ăn thua. cậu không biết làm thế nào để có thể hôn Thanh my một cách nhanh gọn nữa. Kịch bản ghi là hai người phải hôn nhau say đắm, trong khi đó cậu chưa có kĩ năng hôn.
Cậu chưa từng hôn bất cứ ai chứ đừng nói là hôn một người con gái. Dù năn nỉ đạo diễn cho sử dụng tiểu xảo góc quay, nhưng đạo diễn muốn nó có tính chân thật nên muốn nó phải được quay trực diện và cận cảnh. Hai khuôn mặt thiên thần quá phí phạm nếu lợi dụng góc quay, vì nó sẽ làm mất đi khuôn mặt của một trong hai người.
Tất cả các cảnh khác đã xong, duy chỉ còn cảnh hôn này là chưa được. Vì cứ đến hồi cao trào là cậu lại làm hỏng nó. Thanh my cố tỏ ra thông cảm với cậu, nhưng quá nhiều lần hỏng khiến Thanh my nghĩ mình tệ đến mức nào mà cậu không dám hôn. Trong khi đó, ngày phát hành sắp đến.
- Thôi, hôm nay dừng ở đây. Từ từ rồi quay tiếp.
Đạo diễn có vẻ hơi bực mình. Dù cho cậu có là ai đi chăng nữa thì cũng đang làm mất rất nhiều thời gian của mọi người. Sau khi đã xin lỗi mọi người một lần nữa, cậu đưa mất tìm Thanh my, và vô tình...
- Vâng, em biết rồi... Mai anh đến đón em nha... Nhớ phải cẩn thận... Mà thôi để em tự đến chỗ hẹn, anh không phải đến nữa. Bye a, em cũng yêu anh.
Tắt điện thoại, Thanh my quay ra, và nhận ngay được một bộ mặt vô cùng dễ thương đang há hốc nhìn mình vì ngạc nhiên. Thanh my phì cười.
- Cậu bị làm sao đấy?
- À à, vừa rồi mình không cố ý...nhưng
cậu gãi đầu chữa ngượng ( Không cố ý chỉ vì quá tò mò mà nán lại nghe cho hết thôi)
- Thì mình có nói gì đâu cơ chứ.
Thanh my lại tít mắt cười. Hình như là cô đang vui lắm. Không kìm nổi tính tò mò, cậu bắt đầu dò hỏi.
- Bạn trai của cậu à? Có phải như mọi người đồn thổi trên mạng không. Thanh my không nói gì, chỉ bẽn lẽn cười. Điều đó cho thấy Thanh my đã thừa nhận.
- Ô mô, là Vaness thật sao? Vậy cái nhẫn cũng là do Vaness tặng cậu sao?
Thanh my nhìn xuống tay, gật đầu.
- Ôi, thật là con người đó có phúc mà. Anh ta nhiều scandal tình ái như vậy mà vẫn chiếm được tình cảm của cậu ư? Khó tin thật.
- Chỉ là những đồn thổi vô căn cứ thôi mà. Mình tin anh ấy.
- Đúng là con gái đang yêu. - cậu bỉu môi.
- Kệ, cậu muốn nghĩ sao thì nghĩ. Giờ cậu có còn lịch gì không?
- Không. Mình định về nhà.
- Vậy có thể đưa mình qua trung tâm thương mại một chút rồi đi lấy xe được không? Xe mình đang ở tiệm bảo dưỡng.
- Tất nhiên là được.
cậu vui vẻ nhận lời. Gì chứ hôm nay cậu cũng không muốn về nhà ngay, lại được chở thần tượng đi chơi nữa. Chiếc xe phóng đi. Một lát sau, hai người đi qua một quán cafe. Rất nhiều người đang chuẩn bị một buổi off mừng sinh nhật Tiffany.
- Mai đã là 1/8 rồi đấy. Chán thật. *thở dài*
- Chẳng thấy ai như cậu cả. Đến sinh nhật của mình mà lại thở dài kêu chán là sao?
- Mình không muốn bị già thêm.
|
Thanh my lại thở dài, chống tay nhìn lơ đễnh ra bên ngoài.
- Đừng như vậy mà. Cậu còn trẻ trung xinh đẹp lắm. Tính tháng thì mình còn già hơn cậu đó.
- Đừng có nịnh nọt mình nữa. Chẳng phải vì mình xấu rồi nên cậu mới không dám hôn mình sao? Rồi cái cảnh chàng trai ôm cô gái nữa, cậu ôm mình mà còn không dám thở nữa.
- Er...không phải mà, tại lần đầu đóng những cảnh như vậy nên mình hơi lúng túng đấy chứ.
- Cậu sợ mình lấy mất nụ hôn đầu của cậu chứ gì? Nói cho cậu biết, mình cũng phải đổi lại bằng nụ hôn đầu của mình đấy.
cậu trố mắt ngạc nhiên. Con người mắt cười từng đóng rất nhiều video tình cảm, đã từng có scandal tình ái giờ đây lại thú nhận là chưa từng hôn ai bao giờ. Đột nhiên cậu phá lên cười thích thú. Hai bí mật của cậu đã bị phát hiện trong cùng một ngày.
Đến trung tâm thương mại, Thanh my kêu cậu ở lại xe còn mình vào lấy cái gì đó. Trong lúc chờ đợi, cậu nhịp nhịp tay theo giai điệu bài hát của Thanh my đang phát trên radio. Cùng lúc đó, một cảnh tượng không được hay ho cho lắm đập vào mắt cậu. Vaness đang tay trong tay với một nữ nghệ sĩ nào đó.
Bọn nhà báo ở đâu chạy ùa vào bu lấy họ. Quá ngỡ ngàng, cậu đưa mắt nhìn ra cửa trung tâm, đã thấy Thanh my thất thần đứng đó, những chiếc túi trên tay rơi xuống đất. Thấy Thanh my bắt đầu len vào đám đông, cậu vội xuống xe chạy về hướng đó. "Hai người là một đôi thật sao?"
- Vâng, tất nhiên - Vaness đưa tay lên.
"Hai người yêu nhau được bao lâu rồi?"
- Khoảng hai tháng rồi.
"Vậy tin đồn về mối tình thầm kín của anh với nữ ca sĩ Thanh my thì sao?"
- Chẳng có gì đâu, chỉ là những lời đồn thổi vô căn cứ thôi. Tôi...
"TÉT..."
Mọi người sững sờ. Vaness vừa chịu một cái tát đau điếng từ Thanh my. Vaness tái mặt, trong khi đó đám phóng viên thi nhau chụp ảnh.
"Thế này là thế nào. Đánh ghen sao?"
"Vaness xin anh hãy cho giải thích về việc này"
...
- Tránh ra. Vaness đẩy hết lũ phóng viên sang một bên tiến đến trước mặt Thanh my - Cô nghĩ cái quái gì mà lại làm như thế?
- Tôi nghĩ gì chẳng nhẽ anh không biết. - Sự yếu đuối dần hiện trên khuôn mặt Thanh my khi đôi mắt cô bắt đầu đỏ
- Ayxiiiiiiiiiii... Tôi nói cho cô nghe. Tôi biết là cô yêu tôi đơn phương, nhưng tôi nói rồi, tôi không yêu cô. Cô không cần dùng cách này để thu hút sự chú ý của tôi
Thanh my quá bàng hoàng trước gì mà Vaness vừa nói. Chỉ mới cách đây vài tiếng, anh ta còn ngọt ngào với cô, hẹn cô mai đi ăn mừng sinh nhật cô mà giờ lại trở mặt, trắng trợn phủ nhận tình cảm của hai người, gieo tiếng tai "cọc đi tìm trâu" cô. Thanh my gần như chết điếng người, không thể thốt lên bất cứ lời nào.
- Mà có muốn tôi chú ý đi nữa thì cũng đừng dùng cách này chứ. Cô là cái gì mà dám tát tôi. Cô vốn chỉ là một con bé bất tài được HK nhặt lên thôi. Và nếu như chủ tịch Hoàng của cô không phải là học trò của cái ông thầy gàn dở Tống thanh thư thì có lẽ giờ cô không còn là gì cả.
'BỐP..."
Một cú đấm như trời giáng. Vaness ngac nhào ra đất, trân trối nhìn lên. Ánh mắt anh ta hoảng hốt và tức giận...
Vaness vẫn đang trân trối nhìn cái con người đang gần như bùng nổ trước mặt mình. Lần này không phải là cái tát của Thanh my nữa mà là một cú đấm từ cậu. Cậu cúi xuống nắm lấy cổ áo Vaness.
- Anh vừa nói cái gì. *muốn giết người*
Vaness đẩy cậu ra rồi đứng lên. cậu tiếp tục xông vào lần nữa, nhưng lần này vệ sĩ của Vaness đã xuất hiện và giữ chặt lấy cậu
- Ô hô, ai đây nhỉ. Không phải là đứa trẻ của HK sao? Sao cậu lại ở đây thế này? Chuyển làm vệ sĩ của Thanh my ư? Tại sao cậu phải làm vệ sĩ cho cô ca sĩ này vậy?
- YAHHHHHHHHHHHHH...
cậu giãy giụa, nhảy lên đạp Vaness nhưng tay vệ sĩ đã kẹp chặt cậu lại, và đôi chân ngắn củn kia không thể với tới Vaness. Tay vệ sĩ ném cậu không thương tiếc. Thanh my vội vã chạy lại đỡ lấy cậu.
- Tuệ nghi ah, cậu không sao chứ?
cậu không nói gì. Khuôn mặt trẻ con ư? Hết rồi. Giờ khuôn mặt cậu đầy tức giận, đôi mắt gần như bốc hỏa. Không nói gì, cậu lại xông lên.
- Tuệ nghiiiiiiii... - Thanh my kêu tên cậu trong bất lực.
Tay vệ sĩ tất nhiên không để cậu đụng đến Vaness. Hắn ta túm lấy cậu lần nữa và đạp mạnh cậu xuống đất không thương tiếc. Tên Vaness đứng đó nhếch mép cười. cậu là người gây sự trước nên hắn không ngần ngại cho vệ sĩ dần cậu một trận nên thân.
Tên vệ sĩ ra sức đánh cậu trong sự kháng cự quyết liệt của cậu. Bất chợt tên vệ sĩ đạp mạnh vào bụng cậu làm cậu gục hẳn. Thanh my một lần nữa lao đến giữ chặt lấy cậu khi thấy cậu định sống mái với hắn lần nữa. - Đừng mà. Vì mình...
cậu lúc này mới ý thức được mọi việc. Cậu quay sang nhìn Thanh my. Đôi mắt Thanh my đã đong đầy nước. Thanh my dìu cậu lên, cố gắng che chắn cho cả hai trước sự tấn công của bọn phóng viên để ra xe.
Chợt nhớ ra điều gì, Thanh my rút chiếc nhẫn ra ném vào mặt Vaness rồi đi tiếp. Ấn được cậu lên xe, Thanh my cũng vội vã lên xe lái đi. Đám phóng viên chưa kịp chuẩn bị nên không thể đuổi theo. Họ quay lại với con mồi Vaness của mình và tạm tha cho hai người kia.
Chiếc xe chạy thẳng về nhà cậu. cậu có vẻ khá đau, khuôn mặt nhăn nhó, tay thì ôm khư khư cái bụng. Dìu cậu vào phòng khách, đặt cậu ngồi lên sofa, Thanh my đi tìm hộp y tế cùng túi chườm. Đưa túi chườm cho cậu đặt lên bụng, Thanh my im lặng, nhẹ nhàng chăm sóc những vết thương trên người cậu. Thỉnh thoảng cậu lại rít lên vì đau.
- Mình xin lỗi,My...
- Sao lại xin lỗi mình vậy chứ?
- Xin lỗi, đáng lẽ mình nên kiềm chế lại. Giờ thì gây rắc rối cho cả hai rồi.
- Không phải lỗi của cậu. Là mình đem rắc rối cho cậu. Cậu vì mình mà vậy, có đáng không Tuệ nghi?
- Đáng lắm chứ. Hôm nay thế là còn nhẹ đấy. Lần sau sẽ không có chuyện nhẹ nhàng như thế đâu...
- Còn có lần sau nữa sao? - *nhíu mày*
- Ấy, ý mình không phải vậy đâu, chỉ là...
- Mình hiểu. Không sao.
Lại một hồi im lặng. Thanh my chỉ ngồi im bên cạnh cậu sau khi đã chăm sóc cho cậu, mắt đờ đẫn nhìn mông lung vào không trung.
- Cậu không sao chứ My?
cậu khẽ hỏi khi Thanh my buông tiếng thở dài.
- Mình thì làm sao được chứ? Cậu mới là người có sao kìa. Mình không sao.
- Nhưng... cậu hơi nghẹn giọng.
- Cậu sợ mình buốn chứ gì? - cậu gật đầu - Sao lại buồn vì chuyện không đáng như thế chứ? Chỉ hơi tiếc cái nhẫn đẹp thôi.
Thanh my đưa tay lên ngắm nghía. Chiếc nhẫn đã in một dấu trắng lên ngón tay của Thanh my. Điều đó cho thấy chuyện tình của cô và Vaness đã được một thời gian dài. Vậy mà.
- Vậy thì tốt rồi. Con người như hắn ta không đáng để cậu phải buồn. Còn chiếc nhẫn, khi nào đó mình sẽ mua cho cậu cái khác đẹp hơn. Được không?
cậu trưng bộ mặt ngu ngơ ra hứa với Thanh my làm Thanh my bật cười vì đề nghị trẻ con đó.
- Ừ, được rồi. Thôi mình về nhà đây. Cậu nghỉ đi.
- Được rồi. Cậu cũng về nghỉ đi. Có gì thì gọi cho mình nhé?
Thanh my không trả lời, lặng lẽ ra về. cậu nhìn theo đầy lo lắng. cậu đã theo dõi Thanh my từ khi Thanh my ra mắt cho đến tận bây gờ. Tiếp xúc nhiều với Thanh my, cậu cũng một phần nào hiểu tính Thanh my, luôn giấu đi nỗi buồn cho riêng mình.
Ngồi một lúc cho đến khi túi chườm hết tác dụng, cái bụng cũng đã đỡ hơn, cậu mới đi vào phòng thay bộ quần áo dơ ra. Bước đến bên cửa kính phòng, kéo rèm ra,cậu nhìn thấy Thanh my ngụy trang kín đáo đi khỏi nhà, bắt taxi đi đâu đó. Không chần chừ thêm nữa, cậu chỉ kịp chụp cái mũ lên đầu rồi phóng xuống lấy xe bám theo chiếc taxi.
Taxi dừng lại trước quán bar Vam. Thanh my nhanh chóng bước xuống với bộ dạng lén lút. cậu cũng đỗ xe ở một quãng khá xa rồi cũng vào bar. Bên trong tối thui, đèn nhấp nháy, nhạc xập xình, mùi rượu bia nồng nặc làm cậu choáng váng. Đưa mắt nhìn xung quanh, cậu thấy Thanh my ngồi bên quầy rượu, trước mặt là mấy ly rượu rỗng.
|
Khẽ ngồi xuống cách đấy không xa, cậu kín đáo nhìn ra phía Thanh my. Không biết mình bi theo dõi, Thanh my cứ nốc hết ly này đến ly khác. Rượu mạnh nhanh chóng làm Thanh my ngà ngà say, nhưng cô không có ý định dừng lại. Tiếp tục nâng ly thứ n lên thì một bàn tay giật lấy đặt xuống mặt bàn. Thanh my quay sang.
- Cậu làm gì ở đây vậy?
Thanh my đưa sát gương mặt hồng hồng lại gần, phả hơi rượu vào mặt cậu . cậu nghiêng mặt tránh đi vì không chịu được hơi rượu. Thanh my tiếp tục cầm li rượu lên, cậu liền giằng lấy lần nữa.
- Cậu uống đủ rồi đó.
- Đưa đây. Mình vẫn muốn uống nữa.
- Cậu say rồi, đừng uống nữa mà. *giật ly rượu nữa*
- YAHHHHHHH... Đã bảo là bỏ tay ra cơ mà. Sao đàn ông con trai các cậu ai cũng độc đoán thế? Các người nghĩ mình là con trai nên muốn làm gì cũng được à? Tôi nói cho mấy người biết, còn lâu mấy người mới làm gì được tôi.
- Đúng, chẳng ai làm gì được cậu cả - cậu bắt đầu nổi nóng - Chỉ có cậu tự làm khổ mình thôi. Đàn ông con trai được mấy ai chung tình, ai bảo cậu mù quáng đi tin người như hắn. Giờ cậu vì chuyện tình cảm mà hành hạ thân xác, vì một gã chẳng ra gì mà hành hạ bản thân như vậy, có đáng không hả? Sao cậu vì mình, người vì cậu mà bị đánh đây này mà sống tốt lên. Thanh my không nói gì, chỉ cúi mặt nhìn mấy ly rượu. cậu thở dài, dịu dọng xuống.
- Đi về cùng mình được không?
Thanh my ngoan ngoãn gật đầu. cậu trả tiền rồi ghé người vào dìu Thanh my ra khỏi quán bar. Để Thanh my lên xe, cậu nhanh chóng lái xe về nhà. Suốt chặng đường, hai người không nói gì với nhau, Thanh my chỉ lặng lẽ gục mặt xuống, còn cậu thì đang cố gắng tập trung lái xe vì hơi rượu khiến cậu hơi đơ đơ. (Nghi ơi Nghi xem thế nào chứ tửu lượng kiểu này dễ bị lợi dụng lắm Nghi à).
Về đến nơi, cậu theo Thanh my vào nhà.
- Hôm nay thế là đủ rồi đấy. Cậu thay đồ rồi nghỉ đi.
- Tuệ nghi... Ở lại với mình một lát được không?
Hơi lưỡng lự, nhưng rồi cậu cũng đồng ý ở lại. Trong khi cậu ngồi đọc sách, Thanh my đi thay đồ rồi ra sofa nằm xem phim. Được một lúc, do tác dụng của rượu, Thanh my ngủ quên trên sofa. Thấy vậy, cậu gấp sách, tắt TV, rồi nhẹ nhàng bế Thanh my vào phòng. Lạy chúa, căn phòng này có lẽ biệt lập với cả căn nhà.
Căn phòng tràn ngập sắc hồng. Tường hồng, rèm hồng, giường hồng, bàn hồng, thậm chí phụ kiện cũng hồng nốt. Biết cô ca sĩ này thích màu hồng, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ là Thanh my cuồng màu hồng đến thế. Đặt Thanh my lên giường, cậu tắt hết điện đóm, chỉ chừa lại một cái đèn ngủ, rồi kiểm tra khóa cửa cẩn thận trước khi ra về
(Sáng hôm sau. )
Chủ tịch Hoàng ngồi im, mắt hướng lên màn hình TV.
"Ngày hôm qua, một cuộc ẩu đả giữa các thần tượng đã xảy ra tại tòa nhà trung tâm thương ại. Thật đáng ngạc nhiên khi nhân vật chính của cuộc ẩu đả là hai nam ca sĩ nổi tiếng Vương tuệ nghi và Vaness. Một người nữa cũng liên quan và được xác định là nguyên nhân của cuộc ẩu đả, nữ ca sĩ đình đám Liễu Thanh my.
Hai bên đều bị thương, Vaness đã họp báo lên tiếng về cuộc ẩu đả, nói rằng sẽ kiện ca sĩ Vương tuệ nghi cũng như công ty giải trí HK. Về phía Tuệ nghi, chưa ai biết tình trạng hiện nay của anh ra sao. Sau đây xin mọi người cùng theo dõi đoạn video quay cuộc ẩu đả..."
TV chiếu lại trận đánh giữa hai người. Chủ tịch Hoàng mặt biến sắc. Đoạn phim kết thúc, cùng lúc đó cậu cùng Thanh my bước vào. Chiếc điều khiển bay thăng vào TV. Màn hình nổ tung, bốc khói.
- Tôi nên làm gì với cậu đây hả VƯƠNG TUỆ NGHI? cậu tái mặt trước câu quát đầy tức giận của chủ tịch Hoàng. Thanh my cũng sững sờ. Rõ ràng mọi chuyện bắt nguồn từ cô và giờ đây chủ tịch Hoàng đang nhằm vào một mình cậu. Ánh mắt chủ tịch Hoàng khiến hai người lạnh sống lưng.
- Không...không phải lỗi của cậu ấy đâu, chủ tịch à.
- Chủ tịch, tôi xin lỗi. - cậu cúi gập người.
- Tuệ nghi ah...
cậu khẽ lắc đầu với Thanh my ra hiệu đừng nói nữa.
"Mình ổn mà"
"Sao cậu phải làm thế chứ, là lỗi của mình..."
Chỉ nhìn nhau thôi nhưng hai người cũng hiểu đối phương muốn nói gì.
- Thanh my, tôi đã nói với cô đừng để dính đến mấy scandal tình ái kiểu này cơ mà. Sao cô lại giấu tôi những chuyện này.
- Tôi... - Thanh my ngập ngừng.
- Không phải lỗi của My. Là do hắn bỉ ổi, và do tôi nóng tính nên đã đánh hắn.
- Tôi nên cho cậu một hình phạt đích đáng phải không Tuệ nghi?
Chủ tịch Hoàng đưa tay lên bóp trán. Thanh my hốt hoảng khi nghe chủ tịch Hoàng nói vậy. Cô không thể để cậu gánh chịu tất cả như vậy được. Những tấn công của dư luận, và giờ là hình phạt của chủ tịch Hoàng, của HK. Rõ ràng cậu không gây ra tội lớn đến thế khi mà mọi lí do đều bắt nguồn từ Thanh my.
- Cậu nên nhận một hình phạt nặng Tuệ nghi ah - Chủ tịch Hoàng tiếp tục trong khi đó cậu chỉ biết cúi gằm mặt - cho việc cậu đã xử lí hắn nhẹ như vậy.
- Sao cơ - *đồng thanh*
- Tôi đã được xem toàn bộ vụ ẩu đả. Tôi hay Thanh my thì không sao, nhưng thầy Thanh thư, hắn ta động đến cả thầy mà cậu để cho hắn đi dễ dàng như vậy hả? Vệ sĩ của cậu chết ở đâu rồi?
Hóa ra là vậy. Tưởng chủ tịch tức giận vì chuyện gì, ra là tức giận vì cậu đã không xử đẹp tên Vaness đó. (ông boss cũng không tệ nhỉ).
- Tôi...cũng đã cố gắng, nhưng vì My cứ ngăn nên...
- Thôi bỏ đi. Nhìn thấy một cái tát một cú đấm cũng tạm ổn rồi. Thanh my mà không ngăn chưa chắc giờ này cậu đã ngồi đây nói chuyện với tôi đâu.
- Cảm ơn chủ tịch. *đồng thanh lần nữa*
- Lần này nếu không phải tên nhóc đó phát ngôn bừa bãi thì tôi sẽ không tha cho hai người đâu. Tôi phạt hai người phải quay cho xong video trong ngày hôm nay. Tôi sẽ lo dàn xếp vụ này. Đừng suy nghĩ gì nữa.
Hai người cúi gập người cảm ơn lần nữa rồi đi ra ngoài.
- À, Thanh my, cô cứ đi trước đi. Cho tôi mượn Tuệ nghi một lát. Thanh my liền đi ra trước, khép cửa phòng lại. Còn lại chủ tịch và cậu.
- Tôi đã nghe về khó khăn trong khi quay. Cũng dễ hiểu thôi. Lần đầu tiên nên chắc cậu cũng thấy khó. Tôi bày cho cậu cách này, khi hôn cậu hãy tưởng tượng đối phương là người trong mộng của cậu, hoặc khó quá thì cứ nghĩ đó là cái gối bông cũng được...
- Tôi...
- Khó quá đúng không? Thôi vậy, lần này tôi sẽ ra mặt nói với đạo diễn cho sử dụng góc quay tạo cảnh hôn giả. Nhưng sau này, cố gắng đừng làm tôi thất vọng nữa.
Hai chữ "thất vọng" làm cậu thấy có lỗi. Trước giờ chủ tịch Hoàng đã có ơn rất nhiều với cậu, chưa bao giờ cậu muốn làm ông thất vọng cả.
- Chủ tịch à. Tôi sẽ làm.
- Cậu chắc chứ? Ngày phát hành cận kề rồi...
- Chắc chắn. Cho tôi thử một lần nữa thôi.
Chủ tịch Hoàng gật gù ra chiều hài lòng rồi cho cậu xuống trường quay.
(Trường quay)
"Âm thanh, ánh sáng, camera 1, anddddd action"
Cảnh hôm trước được diễn lại một cách hoàn hảo. Đến đoạn cao trào, cả đoàn nín thở. Còn con người lùn kia thì đang thở nhanh gấp đôi bình thường (tốt bụng thở hộ mọi người). Trống ngực đập thình thịch, cậu thấy lo và hồi hộp hơn cả lúc dính scandal.
Chẳng nhẽ đây là cảm giác của nụ hôn đầu tiên? Gương mặt hai người từ từ kề sát vào nhau, hơi thở của Thanh my khẽ phả vào mặt khiến cậu suýt làm hỏng lần nữa. Máu nóng làm cậu cảm giác khuôn mặt minh đang đỏ lựng lên. Thanh my vẫn không thôi nhìn thẳng vào mắt cậu. Sự lo lắng của cậu khiến Thanh my có chút bối rối.
"Mình làm được mà. Trời ơi My ơi đừng nhìn mình bằng đôi mắt đó. Hix, My là cái gối, cái gối ôm. My là...người trong mộng..."
Đôi môi đã kề nhau. Sự lạ lẫm xen lẫn hai người. Vị ngọt chưa hoàn toàn rõ ràng nhưng nó đã thoáng xuất hiện. Đều là nụ hôn đầu nên còn vụng về, lúng túng đúng y như kịch bản dự kiến. Đơn giản chỉ là hai bờ môi chạm vào nhau ( đừng có mà ham hố quá nhé). Sau nụ hôn, cậu ôm Thanh my vào lòng, vẻ mặt đầy mãn nguyện. (mãn nguyện vì mình hoàn thành cảnh quay nhá).
- CUT. Tuyệt vời.
Cả đoàn vỗ tay nhiệt liệt hưởng ứng. Cuối cùng thì sau bao nhiêu ngày nỗ lực toàn bộ video đã được hoàn thành. Đạo diễn đi lại, vỗ vai cậu khen ngợi. Chủ tịch Hoàng đã đứng ngoài từ bao giờ, cũng đang vỗ tay cổ vũ.
- Cậu làm tốt lắn Tuệ nghi ah.
- Cảm ơn chủ tịch. *cười tít mắt*. Mà... *ngó nghiêng*...My đâu rồi nhỉ?
- À, cô ấy kêu mệt nên tôi cho xe đưa về rồi.
- Haiz, xem ra cô ấy vẫn chưa vượt qua được cú shock này.
- Trông cậu có vẻ lo lắng hơn cả tôi đấy.
Chủ tịch Hoàng phì cười khi thấy nét mặt cậu cau lại. Cùng lúc đó Trúc lâm đi vào.
- Chào chủ tịch, Tuệ nghi.
- À, Trúc lâm.
- Tuệ nghi này, lịch của cậu ngày mai phải tạm hoãn lại vì cuộc họp báo.
- À, tôi quen béng đi mất - chủ tịch hoàng lên tiếng - tí nữa thì quên nhắc Tuệ nghi.
- Cậu hãy về đọc những cái này. Đây là những câu trả lời dự trù cho những câu hỏi của buổi họp ngày mai. - Trúc lâm chìa ra một tập giấy - Cậu hãy ghi nhớ chúng. Vaness nói rất nhiều điều bất lợi cho cậu và cho Thanh my trong buổi họp báo của anh ta.
- Được, mình sẽ đọc. Nhưng chỉ để dự phòng thôi. Ngày mai, mình sẽ trả lời những gì mình biết. Vậy thôi.
- Tuệ nghi nói đúng. Có lẽ nên thế. Dù sao ngày mai tôi cũng ngồi cạnh nên nếu có gì thì tôi sẽ đỡ lời cho họ. Cô cứ đi chuẩn bị đi Trúc lâm.
- Vâng thưa chủ tịch. Trúc lâm đi rồi, cậu mới thở dài. Đây là cuộc họp báo thứ hai trong đời cậu, và giờ nó lại là về một scandal.
- Đừng lo Tuệ nghi. Thanh my đã rất suy sụp rồi. Chỉ còn lại cậu thôi. Cậu cần bình tĩnh để bảo vệ cho mình và cho cả Thanh my nữa.
- Tôi biết. Tôi cũng sẽ tìm cách giúp my khá hơn một chút.
cậu bỗng chốc đi đâu đó, rút điện thoại ra gọi liên hồi rồi mỉm cười đắc ý.
(Thanh my's house)
Tính...toong...
Thanh my ngó vào màn hình camera
- Là cậu à Tuệ nghi. Có chuyện gì vậy?
- Chuyện gì thì cũng ra mở cửa cho mình vào đã chứ.
Thanh my thở dài. Không biết con người láu táu này muốn gì nữa đây. Loẹt quẹt lê đôi dép bông ra mở cửa, Thanh my hết sức bất ngờ.
"Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday dear My
Happy birthday to you"
- Happy birthday My à. - cậu đưa bánh sinh nhật ra kèm theo một nụ cười không thể nào ngố hơn.
|