Fanfic YunJae | Tổng Giám Đốc Xin Anh Nhẹ Một Chút
|
|
Chương 24 : Tổng giám đốc đã không còn hứng thú với cậu!! Sau khi trở về, Kim Jae Joong đã nói lại mọi chuyện với Bà Kim.
“Làm sao bây giờ?” Bà Kim đã gấp đến độ không có chủ kiến. “Chúng ta có phải nên đi gặp Kim Gu Ra, hỏi xem còn có cách gì cứu vãn hay không?”
“Con nghĩ không cần gặp Kim Gu Ra đâu, ông ta chắc hẳn muốn hãm hại ba nên sẽ không bỏ qua cho ba . . . . . .” Kim Jae Joong bất đắc dĩ nói ra.
Từ lời Ông Kim, Kim Jae Joong biết được trước đây hạng mục đều do Kim Gu Ra phụ trách, hôm nay hạng mục xảy ra vấn đề, Kim Gu Ra cũng không quan tâm tới tổn thất của hạng mục, lại còn ép Ông Kim phải trả nợ, rất rõ ràng mục đích của Kim Gu Ra chính là dồn ép Ông Kim đến bước đường cùng.
“Jae Joong, con nói phải làm sao bây giờ? Nếu như ba con gặp chuyện không may, mẹ cũng không sống được. . . . . .” Bà Kim hoang mang lo sợ, nước mắt đã tuôn trào từ lâu.
“Mẹ, mẹ đừng lo, tất cả đều có thể giải quyết, ba sẽ không có việc gì. . . . . .” Kim Jae Joong cực lực an ủi Bà Kim.
—
Ba ngày sau, Kim Jae Joong không trở về Jung K, khoảng thời gian này Jung Yun Ho cũng không gọi điện thoại quấy rầy cậu, nhưng mà chuyện Ông Kim lại càng ngày càng cấp bách.
Nếu trong một tuần, Ông Kim không thể hoàn trả khoản nợ cho Kim Gu Ra, Kim Gu Ra sẽ dùng thân phận chủ nợ để ép Kim B phải phá sản để hoàn lại khoản nợ. . . . . .
Kim B là tâm huyết mấy đời của nhà họ Kim, Ông Kim hoàn toàn không muốn để Kim B phá sản, nhưng nếu như Kim B không phá sản, Ông Kim sẽ phải vào nhà giam. . . . . .
Kim Jae Joong bôn ba suốt một tuần lễ, tìm tất cả bạn bè đã từng có giao tình với Ông Kim, thế nhưng, không có một ai đồng ý giúp đỡ Ông Kim.
Kim Jae Joong hiểu được dệt hoa trên gấm thì dễ nhưng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thì khó. Nếu như Ông Kim đừng tin tưởng bạn bè quá như vậy, cũng sẽ không lâm vào cục diện hôm nay. . . . . .
Cả ngày, Bà Kim dùng nước mắt rửa mặt, Kim Jae Joong rất khó chịu.
“Vậy phải làm sao bây giờ. . . . . . Jae Joong. . . . . . Mẹ rất lo lắng cho Nhà họ Kim chúng ta sẽ kết thúc như vậy. . . . . . Ba con không trở lại, hai mẹ con chúng ta phải làm sao đây?” Bà Kim ngồi trên ghế sofa, lại khóc lóc nức nở.
Kim Jae Joong nhẹ nhàng ôm vai Bà Kim, đôi mắt cũng ửng hồng theo, “Mẹ, mẹ yên tâm đi, con nhất định sẽ không để chuyện gì xảy ra với ba, mẹ phải tin tưởng con!”
Bà Kim mệt mỏi dựa vào Kim Jae Joong, tâm trạng vẫn sa sút.
. . . . . .
Buổi tối, Kim Jae Joong tựa vào đầu giường, trong lòng vô cùng lo âu.
Ông Bà Kim có công ơn nuôi dưỡng cậu, bất kể thế nào, cậu tuyệt đối không thể để nhà họ Kim lâm vào cục diện như hiện nay. . . . . .
Nhưng mà cậu có thể làm gì để giúp nhà họ Kim vượt qua đợt nguy nan này đây?
Suy đi nghĩ lại, cuối cùng Kim Jae Joong cũng nhấc điện thoại lên, ấn dãy số quen thuộc không lưu trên điện thoại di động.
Đúng vậy, cậu phải gọi cho Jung Yun Ho!
Cậu nghĩ đến người duy nhất có thể trợ giúp nhà họ Kim chỉ có Jung Yun Ho. Đối với Jung Yun Ho mà nói thì đây chỉ là một việc rất đơn giản.
Kim Jae Joong không nghĩ tới lại không thể nào kết nối được với điện thoại của Jung Yun Ho.
Trằn trọc không yên cả đêm, sáng sớm hôm sau Kim Jae Joong liền tới Jung K.
Kim Jae Joong không nhìn thấy Jung Yun Ho trong phòng tổng giám đốc, nhưng lại nhìn thấy chị Soon đang thu dọn đồ của cậu trong phòng thư ký.
Kim Jae Joong không rõ nguyên do mà hỏi chị Soon, “Đây là. . . . . .”
Chị Soon bình tĩnh ngẩng đầu lên, giải thích, “Sẽ có thư ký mới tiếp nhận công việc của cậu, ngày mai cậu không cần đến Jung K nữa.”
Kim Jae Joong hoảng hốt, “Vì sao lại như vậy?”
Chị Soon nói chậm rãi, “Chuyện này nghĩa là tổng giám đốc không còn hứng thú với cậu nữa!!”
|
Chương 25 : Không gặp được anh
Vốn dĩ đây là một tin cực tốt với Kim Jae Joong, nhưng vào lúc này, Kim Jae Joong lại không thể mừng nổi. . . . . .
Kim Jae Joong sững sờ, một hồi lâu không nói gì.
Sau khi chị Soon dọn dẹp đồ dùng cá nhân của Kim Jae Joong, sau đó nói với Kim Jae Joong, “Cậu có thể tới thẳng phòng tài vụ thanh toán tiền lương.” Dứt lời, chị Soon không trao đổi gì với Kim Jae Joong nữa, xoay người rời đi.
“À, chị Soon. . . . . .”
Đúng lúc chị Soon xoay người, Kim Jae Joong lên tiếng.
Chị Soon dừng chân, quay đầu hỏi, “Có chuyện gì vậy?”
Kim Jae Joong do dự, vẫn cố lấy dũng khí nói ra, “Chị có thể nói cho tôi biết tổng giám đốc ở đâu không?” Cậu biết, chỉ cần cậu mở miệng chính là khước từ tự do của cậu.
Chị Soon nói lạnh nhạt, “Xin lỗi, cậu đã không còn là thư ký tổng giám đốc nữa, cậu không có quyền được hỏi hành tung của tổng giám đốc.”
Kim Jae Joong yên lặng, chị Soon bỏ đi luôn.
Sau khi chị Soon rời đi, Kim Jae Joong vẫn im lặng, rất lâu sau đó cậu mới rời khỏi Jung K.
———–
Cậu thật không ngờ vào đúng lúc này Jung Yun Ho lại có thể buông qua cậu dễ dàng như vậy. . . . . .
Nhưng mà tại sao lại vào đúng lúc này?
Ba cậu vẫn còn chờ cậu trong đồn cảnh sát, cậu phải nhanh chóng nghĩ ra cách, nếu không, Kim B sẽ gặp nguy. . . . . .
Không suy nghĩ quá nhiều, gần đến buổi chiều, Kim Jae Joong tới khách sạn “Dear.J” nơi Jung Yun Ho ngủ lại.
Bởi vì không có chìa khóa, Kim Jae Joong quyết định chờ anh ta trước cửa phòng 1618.
Cậu đợi anh ta ở cửa phòng cả đêm, nhưng không thấy bóng dáng của anh đâu.
Hai ngày sau, mỗi đêm cậu đều chờ đợi ở khách sạn, thế nhưng anh ta vẫn không xuất hiện.
Sáng sớm ngày thứ ba, cậu lại tới Jung K một chuyến, nhưng mà hôm nay, bởi vì cậu không còn là nhân viên Jung K nên bị an ninh Jung K chặn lại ngoài cổng chính.
Một ngày nữa Kim B sẽ phải tiến hành phá sản, Kim Jae Joong không còn cách nào nữa. Cuối cùng cậu không thể không đến cửa ra vào bãi đậu xe Jung K chờ anh. . . . . .
Gần tới buổi trưa, cậu nhìn thấy một chiếc Bentley lịch sự tao nhã, có giá trị xa xỉ số lượng sản xuất giới hạn, lại khiêm tốn từ bên trong bãi đỗ xe lái ra chậm rãi. . . . . .
Cậu biết chiếc xe này là của Jung Yun Ho, bởi vì đêm đó tài xế đã lái chiếc xe này tới đón cậu.
Trong nháy mắt cậu lao ra chắn trước mũi xe, may mà tốc độ xe cũng không nhanh, tài xế lanh lẹ đạp thắng xe.
Tài xế liếc mắt nhìn Kim Jae Joong ở phía trước, cung kính nói với Jung Yun Ho ở phía sau, “Tổng giám đốc Jung, là Kim thiếu gia!!”
Kim Jae Joong đã vọt tới bên cạnh xe, vỗ nhẹ vào cửa kính. Bởi vì cửa sổ xe được làm bằng kính màu đen, nên chỉ có thể nhìn từ trong ra ngoài. Cho nên Kim Jae Joong hoàn toàn không thể thấy tình hình trong xe.
Ánh mắt âm u lạnh lùng của Jung Yun Ho lướt qua khuôn mặt vô cùng lo lắng của Kim Jae Joong, môi mỏng nói lời lạnh nhạt, “Lái xe.”
Tài xế nhẹ gật đầu, ngay sau đó ấn kèn ý bảo Kim Jae Joong tránh ra, lúc này mới bắt đầu khởi động máy.
Có lẽ không ngờ rằng xe lại có thể tiếp tục lái đi, bàn tay vỗ lên cửa sổ của Kim Jae Joong bị xước do chiếc xe chạy đi.
Cuối cùng, Kim Jae Joong chỉ có thể trơ mắt nhìn xe rời đi.
|
Chương 26 : Nhắm mắt, ôm lấy anh từ đằng sau!
Kim Jae Joong bất lực rời khỏi bãi đậu xe, vẻ mặt cô đơn.
Lúc đang đợi taxi, Kim Jae Joong lại gặp được chị Soon vừa mới tan ca.
Ánh mắt chị Soon xẹt qua người Kim Jae Joong, vẻ mặt lạnh lùng dường như cũng không muốn nói gì với Kim Jae Joong.
Kim Jae Joong vẫn kiên trì đến gần chị Soon, nhẹ nhàng từ tốn mở miệng, “Chị Soon, tôi biết chị không muốn gặp tôi, nhưng mà tôi thật sự rất cần nói chuyện với Jung Yun Ho. Hy vọng chị có thể giúp tôi gặp anh ấy. . . . . .”
Vẻ mặt chị Soon lạnh lùng, vẫn không mở miệng.
Kim Jae Joong cắn môi, giọng nói khẩn cầu, “Xin chị giúp tôi!”
Có lẽ giọng nói Kim Jae Joong khàn khàn để lộ tâm trạng lúc này của cậu, rốt cuộc chị Soon cũng liếc mắt nhìn Kim Jae Joong. “Đối với thứ mình cảm thấy hứng thú đàn ông sẽ không từ mọi thủ đoạn nào, nhưng mà tất cả đều chỉ xảy ra khi người đàn ông có tính nhẫn nại.”
Kim Jae Joong nói thật lòng, “Tôi không hiểu.”
Chị Soon nghiêm mặt nói, “Tôi còn nhớ tôi đã từng nói với cậu, cậu là người đầu tiên tổng giám đốc muốn giữ ở bên cạnh, nhưng cậu lại không nắm bắt lấy. . . . . .”
“Tôi không biết tại sao mọi chuyện lại thành như vậy. . . . . .” Kim Jae Joong biết chị Soon hiểu lầm nguyên nhân cậu muốn gặp lại Jung Yun Ho, nhưng trước mắt cậu không cần phải so đo những chuyện này, có thể mau sớm gặp được Jung Yun Ho mới là quan trọng nhất.
Chị Soon nói ra nguyên nhân, “Tôi tưởng rằng cậu là một người thông minh, cậu nên hiểu rõ tính tình của tổng giám đốc . . . . . . Tổng giám đốc thích người dịu dàng và ngoan ngoãn nghe lời, chứ không phải nhóc con bốc đồng và cáu kỉnh.”
Bốc đồng và cáu kỉnh?
Kim Jae Joong đột nhiên nhớ lại chuyện sáng sớm hôm đó anh gọi điện bảo cậu trở về khách sạn. . . . . .
Thật sự là cậu đã không trở về khách sạn để tỏ rõ sự tức giận, chẳng lẽ cũng bởi vì một chuyện nhỏ như vậy mà anh ta đã tức giận?
Một giây này, giọng nói mạnh mẽ mà bình thản nhưng ẩn chứa nguy hiểm của Jung Yun Ho lại vang lên trong đầu Kim Jae Joong. Cậu phải làm quen với tính cách của tôi. . . . . .
Đúng vậy, cậu đã quên mất. Cậu hoàn toàn không thể đắc tội với anh!
“Tổng giám đốc chịu để ý đến cậu, coi như đã là vận may của cậu rồi. . . . . . Nếu như cậu thật sự còn muốn trở lại bên tổng giám đốc, tôi chỉ nhắc nhở cậu, phải học cách ngoan ngoãn nghe lời!” Chị Soon ngừng lại rồi nói tiếp, “Được rồi, tôi phải đi trước đây. . . . . . Muốn gặp tổng giám đốc, vậy thì hãy chờ ở khách sạn Dear.J, tối nay tổng giám đốc sẽ ngủ lại khách sạn.”
—–
Chín giờ tối, Kim Jae Joong lại đứng chờ ở cửa phòng số 1618 của khách sạn “Dear.J”.
Kim Jae Joong hít một hơi thật sâu, giơ tay gõ nhẹ lên cửa phòng.
Trong phòng không truyền tới bất kỳ phản ứng nào, Kim Jae Joong chỉ sợ Jung Yun Ho không có ở trong phòng, thử đưa tay vặn chốt cửa, “lạch cạch” một tiếng, cửa phòng mở ra.
Kim Jae Joong đi vào phòng, tiện tay đóng cửa phòng lại.
Trong phòng cũng không có bóng dáng của Jung Yun Ho, nhưng hơi thở nam tính thoang thoảng thuộc về Jung Yun Ho. Lúc Kim Jae Joong đang nghi ngờ, bên trong phòng tắm bắt đầu truyền đến tiếng nước chảy rào rào.
Hiển nhiên, Jung Yun Ho đang tắm!
Kim Jae Joong chậm rãi bước đến bên cạnh cửa phòng tắm, lẳng lặng chờ anh ra ngoài.
Mấy phút sau, tiếng nước chảy trong phòng tắm dừng lại, Jung Yun Ho chỉ quấn một cái khăn tắm đi ra từ phòng tắm.
Kim Jae Joong không cho phép mình có chút do dự nào, nhắm mắt, vươn tay ôm chặt thắt lưng trần trụi cường tráng của Jung Yun Ho từ phía sau, gò má dán lên tấm lưng có dính nước của anh, nhỏ giọng thốt lên, “Yun Ho, xin lỗi. . . . . .”
|
Chương 27 : Học cách phụ thuộc
Jung Yun Ho cũng không có phản ứng gì nhiều.
Kim Jae Joong ôm Jung Yun Ho thật chặt, giọng nói khàn khàn, “Xin lỗi, tôi sai rồi. . . . . . Về sau tôi sẽ không bao giờ không nghe lời anh nữa!”
Jung Yun Ho xoay người, con ngươi đen trầm tĩnh thâm sâu dừng lại ở khuôn mặt tinh xảo mà mệt mỏi của Kim Jae Joong.
Kim Jae Joong từ từ buông Jung Yun Ho ra, nâng tay lên vươn về phía ánh mắt u ám của Jung Yun Ho, nhỏ giọng khẩn cầu, “Xin anh đừng bỏ mặc tôi. . . . . .”
Tròng mắt đen thâm sâu không lường được của Jung Yun Ho khẽ híp thành một đường ngang, ánh mắt ngang tàn quan sát Kim Jae Joong, môi mỏng mở ra, “Tôi cho rằng Kim Jae Joong mà tôi biết không phải như bây giờ. . . . . .”
Kim Jae Joong yên lặng nhìn Jung Yun Ho, nói ra sự thật, “Tôi biết rõ ở trước mặt anh tôi hoàn toàn không có cách nào mà thể hiện một chút thông minh. . . . . .” Không có lời dư thừa, Kim Jae Joong nói thẳng, “Sở dĩ tôi đến đây là bởi vì tôi cần anh giúp đỡ!”
“Hử?” Jung Yun Ho cảm thấy hứng thú nhếch khóe môi.
Kim Jae Joong nói chậm rãi, “Ba tôi bị bạn bè hãm hại vào tù, tôi cần một số tiền lớn. . . . . .”
Jung Yun Ho buồn cười cong khóe miệng lên, “Cậu dựa vào cái gì mà cho rằng tôi sẽ giúp cậu?”
Kim Jae Joong nói bình tĩnh, “Dựa vào việc anh vẫn cảm thấy hứng thú với tôi!” Đúng vậy, cậu muốn dùng chính mình để giao dịch.
Jung Yun Ho ung dung nhìn Kim Jae Joong, đôi mắt đen vẫn hiện vẻ khó có thể phỏng đoán như cũ.
Kim Jae Joong không hề do dự nhón chân lên, chủ động hôn lên cánh môi mỏng lạnh lẽo của anh.
Jung Yun Ho không có bất kỳ động tác đáp lại. . . . . .
Lần đầu tiên Kim Jae Joong chủ động hôn một người đàn ông, cậu hoàn toàn không biết làm thế nào để khiêu khích điểm mấu chốt của dục vọng người đàn ông, chỉ có thể hôn vụng về, trong đầu tưởng tượng dáng vẻ anh hôn cậu đêm đó.
Vậy mà sau mấy giây, cậu vẫn không có được phản ứng của anh, môi cậu thậm chí khô khốc đến mức không thể nào tiếp tục nụ hôn này nữa.
Cuối cùng, cậu từ từ thả mũi chân xuống, lặng lẽ buông tay ra.
Giây phút này, cậu cảm thấy bản thân rất bối rối, lại có thể có ý định bán đứng thể xác của mình, nhưng cậu không thể lựa chọn lùi bước, bởi vì cậu nợ “Ba mẹ” cậu quá nhiều. . . . . .
Nhưng mà, cuối cùng cậu cũng không thể nghĩ ra được cách giúp đỡ ba mẹ. . . . . .
Có lẽ, như thể lời chị Soon nói, cậu đánh giá cao tính nhẫn nại của một người đàn ông đối với người khác, nếu như cậu tiếp tục miễn cưỡng, kết quả cũng chỉ sẽ tốn công vô ích.
“Xin lỗi, quấy rầy anh rồi. . . . . .” Hít một hơi thật sâu, Kim Jae Joong không dám nhìn Jung Yun Ho thêm nữa, xoay người, lựa chọn lặng lẽ rời đi.
Nhưng, ngay lúc Kim Jae Joong sắp bước ra cửa, giọng nói của Jung Yun Ho vang lên mang theo vẻ tức cười lại xấu xa, “Dụ dỗ tôi xong liền bỏ đi như vậy sao?”
Thân hình Kim Jae Joong đột nhiên chấn động, bước chân sững lại.
Giây lát tiếp theo, hơi thở nam tính thoang thoảng của Jung Yun Ho đã bao vây Kim Jae Joong, anh bồng cậu lên. . . . . .
Cậu bị ném mạnh lên chiếc giường lớn mềm mại, không cho cậu bất kỳ không gian nghỉ ngơi nào, thân thể của anh đã đổ ập lên.
. . . . . .
Đêm nay, cậu học được cách để phụ thuộc vào anh, làm sao để thừa nhận hoan ái dưới thân thể anh.
Cũng bắt đầu từ đêm nay, Kim Jae Joong cậu rốt cuộc không thể xem nhẹ người đàn ông cao quý vô duyên vô cớ xông vào thế giới của cậu. . . . . .
|
Chương 28 : Bán mình, giao dịch thành công Sắc trời dần sáng, Kim Jae Joong chậm rãi mở mắt ra.
Cậu cảm thấy toàn thân rã rời, không có mảy may sức lực. . . . . .
Cậu quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, tay cậu chẳng biết từ bao giờ đã ôm anh tự nhiên như vậy.
Nhớ tới việc hôm nay Kim B sẽ phải tiến hành phá sản, cậu khẽ đẩy hông anh, “Yun Ho, Yun Ho. . . . . .”
“Ừm. . . . . .” Jung Yun Ho mơ hồ đáp lại cậu một tiếng, vươn tay ôm lấy cậu kéo vào lòng lần nữa.
“A. . . . . .” Cậu giãy giụa khỏi cái ôm của anh, quấn lấy chăn ngồi dậy, tiếp tục khẽ gọi anh, “Yun Ho. . . . . .”
“Đừng ầm ĩ, ngủ đi!!” Trong giấc ngủ anh vẫn bá đạo như cũ, cánh tay mạnh mẽ lại kéo cậu vào trong chăn.
“A!” Kim Jae Joong ngã xuống giường lớn, tay anh lại không khách khí ôm cậu kéo vào lòng.
Đối mặt với cơn ngủ say của anh, Kim Jae Joong khẽ nhíu mày, tiếp tục nhẫn nại gọi anh, “Yun Ho. . . . . .” Cậu phải gọi anh dậy, nếu không, Kim B sẽ gặp nguy.
Jung Yun Ho vẫn không tỉnh dậy, bàn tay lo lớn giam giữ cậu thật chặt.
Ngay lúc Kim Jae Joong vô cùng sốt ruột, tiếng chuông điện thoại di động của cậu đột nhiên vang lên.
Cậu cài nhạc chuông riêng cho số điện thoại của ba mẹ, cho nên cậu hiểu rõ đây là điện thoại mẹ gọi tới.
Cậu nhẹ nhàng xê dịch cơ thể, đưa tay cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường, nhanh chóng ấn nút trả lời.
Trong điện thoại quả nhiên là giọng nói của Bà Kim, “Jae Joong. . . . . .”
“Mẹ!!”
“Ba con đã trở về rồi, nghe ba con nói, là một người bạn của con hoàn trả khoản tiền kia cho ba, còn nộp tiền bảo lãnh cho ba con ra ngoài . . . . .” Giọng nói Bà Kim đã không còn vẻ sầu lo như trước.
“Cái gì?” Kim Jae Joong khó có thể tin, “Mẹ nói ba đã về rồi?”
“Đúng vậy, sao thế, con phải biết chứ? Là một người họ Jung bạn của con giúp đỡ ba con . . . . .” Bà Kim nghi ngờ.
“À. . . . . .”
. . . . . .
Chậm rãi cúp điện thoại, Kim Jae Joong mãi vẫn chưa phản ứng lại được.
Vài giây sau, Kim Jae Joong quay đầu nhìn người đàn ông đang ngủ say bên cạnh chăm chú.
Người bạn họ Jung trong miệng mẹ, rõ ràng là chỉ anh. . . . . .
Anh có thể làm được những chuyện này cậu cũng không thấy kỳ lạ, cậu chỉ tò mò rốt cuộc anh giải quyết xong những chuyện này cho cậu từ lúc nào. Dù sao cậu cũng chưa nói rõ chân tướng mọi việc với anh, hơn nữa đêm qua. . . . . .
——-
Có lẽ do mấy ngày lo lắng liên tiếp nay đã được thư giãn, Kim Jae Joong không biết ngủ thiếp trong lòng Jung Yun Ho từ lúc nào, đến khi Kim Jae Joong tỉnh lại lần nữa, Jung Yun Ho đã đứng trước cửa sổ phòng sửa sang lại áo sơ mi cùng cà vạt.
Người Kim Jae Joong không mảnh vải, không thể làm gì khác hơn là níu chặt chăn, hé mắt nhìn anh.
“Tỉnh rồi?” Anh chỉ nhìn gương mà có thể biết được động tĩnh của cậu.
Cậu khẽ lên tiếng, “Dạ.”
Anh thắt cà vạt xong, tiếp theo ngồi ở cạnh mép giường nhìn cậu, “Hãy ngủ một giấc, buổi chiều tôi đến đón cậu đi ăn. . . . . .”
Cho dù là giao dịch, cậu vẫn phải cảm ơn anh, “À. . . . . . Chuyện ba tôi, cám ơn anh.”
“Nhớ uống thuốc.” Anh không muốn nói nhiều về chuyện này, chỉ dặn dò cậu chuyện khác, ngay sau đó đứng dậy.
Cậu dĩ nhiên hiểu anh ám chỉ uống thuốc là thuốc gì. . . . . .
Nhưng mà, khi cậu nhìn bóng lưng anh rời đi thì đáy lòng cậu lại có cảm giác không nói nên lời.
|