Mẹ Chồng
|
|
CHƯƠNG 1: Goá Chồng Mẹ đang ngồi trên cái bàn dài lớn giữa nhà, miệng nhai trầu chem chép ngon lành,mắt nhìn xa xăm ra sân chổ mấy cây cam ngoài vườn. Gió thổi hiu hiu qua gian nhà, dòm bà cũng mát rười rượi. Tôi mới lấy miếng giẻ lau nhúng nước nhẹ nhàng lao mấy cái tủ gần đó cố không gây tiếng động mạnh. Cũng lâu rồi, kể từ ngày anh đưa tôi về ra mắt gia đình xin tội, cũng là ngày tôi mất một người quan trọng nhất đời mình. Tôi cứ nhớ mãi như mới hôm qua mà chuyện thì đã mười mươi năm rồi chứ có ít gì! Anh quỳ ở trên cái phản này nè mặt cuối xuống đất, tôi cũng lẳng lặng quỳ kề bên cố chịu đựng. Nghe bên tai còn văng vẳng những lời cay nghiệt của họ hàng. Tôi khóc không thành tiếng nghĩ về tương lai mù mịt của hai đứa. Anh như cảm nhận nỗi niềm của tôi, thở dài buồn tuổi nhắm mắt cố làm ngơ. Mẹ đứng gần tủ thờ tay cầm cây roi da đen ngờm cứng ngắt, đôi mắt sắc lại miệng thì thầm to nhỏ với cái di ảnh trắng đen củ mèm trên bàn thờ rồi bà im lặng. Tôi lo lắng- chưa bao giờ tôi nghĩ ra viễn cảnh này, hồi mới gặp anh anh lãng tử lạ hút mắt tôi. Cái ngày tân sinh viên gặp chàng ở miền tây thật thà mà lãng mạn, tóc tai mặt mũi cũng ra mốt sài gòn. Cứ thế mà lao vào yêu chứ đâu tính trước tính sau, lo trên nghĩ dưới. Yêu thương qua hết cái thời sinh viên rồi đi làm có khi nào hai tôi ngừng yêu. Vậy ấy mà từ hồi cô ba- em gái anh lên học thấy tôi lui tới sớm hôm ra vào chăm sóc anh. Chiều thứ bảy chủ nhật nào cũng chở nhau đi ăn chè tận ngoài thủ đức bằng cái xe đạp cọc cạch. Mấy hôm nói tới nói lui gia đình hai bên mới biết chuyện mà ẩn sâu đó cô cũng chọt ra chọt vào đàm tíu. Ba mẹ tôi không la mắng gì mà cứ mặc tôi do nhà đông anh em vốn mình không được quan tâm nhiều từ nhỏ. Tôi lạc lõng giữa căn nhà ấm áp của mình, may thay còn anh anh sớm hôm kề cận động viên. Rồi Hai đứa mới trốn lên Đà Lạt mấy năm, vậy mà chạy đâu trốn đâu cũng bị cái chữ hiếu nó lôi về. Để đúng cái ngày định mệnh đó anh quyết định hai đứa về quê xin lỗi mẹ. Anh muốn giành giựt cho tôi một thân phận, muốn tôi làm chàng dâu cho nhà anh. Anh muốn xin mẹ tác hợp cho hai thằng con trai yêu nhau. Anh muốn đi ngược lại cái định luật xã hội và dư luận phong kiến. Mà chuyện thì đâu có dễ gì, bà nội anh là bà hội đồng có tiếng nhất cái miệt này, bà khó lắm lễ nghĩa gia phong nghiêm ngặt. Mẹ anh cũng trãi qua cái tuổi thanh xuân goá phụ trong căn nhà truyền thống gia giáo nghi tục ấy. Trèo trên chóng dưới để thuận hoà với đám em chồng đỏng đảnh hơn thua lời ra tiếng vào. Để giờ bà làm chủ một gia tộc ba đời hoà thuận chung một mái nhà, lời nói ra như thép ai ai cũng nể cũng chừng. Anh lại là đức tôn cả một gia tộc mong đợi chuyện trầu cau anh mau trọn vẹn. Vậy mà giờ anh quỳ đây với tôi chịu tuổi nhục. Mẹ thét lên: " Mày làm cái gì mà đứng ngó đó không đi làm công chuyện cho xong tao nhốt vô kho. Hay là mày chưa tạo đủ oan nghiệt cho cái nhà này? Mày muốn tao chết mày mới vừa lòng ha?" Tôi bật giật mình sợ run run tay, lủi hủi cấm đầu xuống đất mà quỳ lại: " Mẹ tha tội, con không dám" Rồi mẹ đứng dậy cầm cái ly trà nóng trên bàn hất xuống người tôi, quay về phía cửa phòng bà bực dọc bước vào trong. Tôi vội chạy sau tay xách theo cái quạt tròn hôm qua mới làm, bằng mo cau vào trong hầu quạt mẹ ngủ. Mẹ đã ngủ giấc trưa, giờ này cũng một hai giờ mấy đứa giai nhân trong nhà cũng đi ngơi nghỉ đâu đó. Tôi đi xuống bếp rửa mớ chén, nhà có người làm đó ấy vậy mà từ ngày mẹ gọi tôi bằng cái tiếng con dâu rồi cười cay nghiệt, có ngày nào tôi ngơi tay đâu. Ba bốn giờ khuya đã dậy giặc giũ đồ đạc cho người trên kẻ dưới trong nhà, phơi xong mớ đồ thì trời đã bừng sớm. Chạy u vô bếp lo điểm tâm cho bà nội, cho mẹ, chú, thím , hầu hạ mấy đứa em chồng rồi mấy đứa cháu chồng ăn cho no để đi học. Đôi tay rắn chắc của tôi cũng cố mà mềm cho bằng được để khéo nấu khéo nêm sao cho như mấy cô gái trong xóm ưng bụng ba mẹ chồng. Vậy chớ hồi đó ở với anh ngoài Đà Lạt hai đứa trồng bông cúc hai tay chai sần rắn chắc, sờ lên mặt nhau còn rõ khô ráp vậy mà cứ thích âu yếm miết. Cũng lâu rồi đôi gò má trắng hồng tròn trĩnh của tôi không cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay anh chạm vào nữa. Mà dường như lâu quá rồi nó cũng quen bây giờ hằng lên đôi gò má cao hóc hác tàn nhang của tôi là sự khắc khổ mong chờ được một ngày hạnh phúc. Nhưng đâu còn nữa cả ngày quần quật suốt có ngơi tay đâu mà chờ mà mong. Bây giờ tôi sống chỉ vì trả nợ, trả cái nợ tình của anh, trả cái chữ hiếu anh chưa tròn, trả luôn cái câu hẹn chờ của anh :" Ráng làm dâu thảo làm mẹ vui, anh luôn bên em, hẹn em kiếp sau mình tương phùng" Cũng cái ngày anh và tôi về nhà xin mẹ chấp thuận đó mà người ta bỏ tôi đi cho đành. Hôm ấy mẹ đã mạch lạc kiềm chế nói với anh rằng: " Mày có làm gì, yêu ai thì ở ngoài kìa, đừng có đem cái thứ bệnh hoạn đó mà về bôi tro tréc trấu vô cái nhà này" Dường như sự chịu đựng bấy lâu nay của anh thành quá hạn, anh nanh vuốt bất hiếu : " Mẹ không tác hợp hai con, không chấp nhận Mạnh Khôi là vợ con, là con dâu của mẹ, là người được cưới về tộc này con chết cho mẹ vừa lòng" Đôi mắt mẹ hòng học lên đỏ như hòn lửa những tưởng thiêu đốt mọi sự can đảm của anh: " Mày chết tao mua hòm chôn, còn cái thứ trôi sông lạc chợ này ở đâu thì ở chứ tao không có thứ con dâu bệnh hoạn này" Bỗng anh đứng lên nhìn chừng chừng vào mẹ rồi lia mắt đến từng người trong gia tộc như ăn tươi nuốt trọng mấy con người nhiều chuyện đó. Anh quay qua tôi, tay nhẹ nhàng giơ lên lau đôi dòng nước mắt của tôi đang khô dần bất giác anh nắm tay kéo tôi chạy ra khỏi nhà. Tôi chỉ biết gắn chạy theo nhịp chân của anh mà ra ngoài như thoát khỏi ổ ong vò vẻ. Trong nhà còn nghe tiếng mẹ anh, mấy người trong gia tộc gọi theo thở dài. Đến bờ sông, mưa gió tầm tả chiều tối không thấy mặt đường, anh hỏi tôi có dám chết với anh không rồi anh ôm tôi khóc đau khổ. Trong vòng tay ấm áp này hột mưa không len lỏi được vào tim chúng tôi để dập tắt ngọn lửa yêu đương đựơc. Nhưng bât giờ tôi mơ màng như người say, phần vì mọi việc xảy ra quá nhanh, phần vì lo sợ. Tôi yêu anh đó, tôi sống với anh cũng lâu ngày rồi, tôi quen bên anh mỗi sớm được hôn vào sao ót cổ, được anh ôm từ phía sau rồi. Tôi không muốn mọi thứ kết thúc nhanh như vậy, tôi chưa được cùng anh ngắm những đứa trẻ lớn lên, vốn chúng tôi có ý định sinh con nuôi. Hoặc nếu chết, chắc gì đã được bên nhau "Đồi thông hai mộ rồi chỉ còn một mộ " có nghĩa gì đâu khi là một cái xác, muốn bên nhau cũng bị người sống chia rẻ chi bằng sống mà đấu tranh vì tình yêu. Lòng ngập ngừng miên man tôi im lặng lãng quên câu hỏi của anh. Mưa ngày một lớn, gió quét ngày càng mạnh quật ngã luôn mấy cây tràm vỏ ven sông, sấm chớp đùng đùng tôi giật mình. Anh ôm tôi chặt hơn cố che chở và chờ đợi quyết định của tôi. Rồi tiếng gọi của đám gia nhân trong nhà từ xa vọng lại, nhìn mờ mờ ngoài kia bóng mấy người lội ruộng hì hục trong mưa tìm kím. Anh lại ôm tôi chặt hơn lần nữa- Tôi vẫn lặng im không trả lời câu hỏi của anh, nhắm mắt tựa đầu lên vai anh và tôi buông thỏng người. Rồi dường như tay anh nới lỏng hơn, tôi vội ôm anh lại nhưng dường như vòng tay ấm áp ấy lại ngày một lỏng hơn bên tai là tiếng gọi ngày một rõ của người nhà anh. Rồi tôi không còn cảm nhận được hơi ấm, tôi mở mắt vội chụp lấy tay anh. Nhưng không kịp nữa nhanh như chóp anh nhảy xuống sông. Chỉ vừa kịp gọi : " Đừng bỏ em Nguyên Hùng" Tôi thất thần như chết đứng vừa lúc mẹ anh kịp đến bên sông. Bà khóc théc trong vô vọng:" Mẹ chấp nhận, chấp nhận hết mà" tiếng khóc, tiếng gào của mọi người trong một ngày mưa bão này làm tôi đứt từng đoạn ruột, tim như tan từng mảnh. Chồng tôi đó, ở dưới sông đó, xác ảnh ở dưới đó, tôi là người giết anh đó, nếu tôi không yêu anh thì anh không vì tôi mà ra vậy. Giọng gào khóc và những lời chấp nhận của mẹ như xát muối vào tim tôi đang vỡ, tâm trí tôi như tơ vòng trăm mối. Trời bỗng trở sấm to liên hồi thét, giọng ăn năn những lời nói chấp nhận của mẹ tự nhiên không còn mềm mại uỷ mị nữa. Bỗng bà quay hẳng qua tôi liếc mắt trừng trừng nghiến răng như xé tôi ra trăm mảnh :" Mẹ sẽ chấp nhận cho cái thằng oan nghiệt này làm dâu nhà mình".
|
Chương 2: Thăm chồng Mẹ gọi tôi lên nhà, tôi cũng ngưng lại mấy cây củi đang bửa dở, đống củi lộn xộn tứ tung. Mặc nó tôi đi nhanh theo mẹ cho kịp kẻo bị quở mắng. Giọng mẹ nghiêm nghị: " Cậu ngồi đây cho tôi hỏi chuyện?" Vẫn còn lo lắng phần vì không biết mình đã làm sai việc gì để mẹ phiền lòng. Tôi gật đầu khẽ nhẹ nhàng ngồi xuống cái ghế lim màu đo đỏ. - Từ hồi cậu với thằng Nguyên Hùng quen nhau tới giờ. Dậy chớ anh chị nhà bên đó có biết bên này ha? Giọng mẹ hôm nay quan tâm lạ, tôi bỡ ngỡ lễ phép thưa: - Dạ trình mẹ. Ba má bên con biết chuyện, mà nhà đông anh em con sống ở xa từ nhỏ nên thành ra cũng ngăn cách. Ba má để con tự lập chuyện tình cảm của con, ba má bên nhà biết cũng như không biết. - Hôm qua, tôi với con ba đi bắt hồn thằng Phong. Cũng hơn hai năm rồi mà cái xác nó còn nằm dưới sông cái hay trôi đâu cũng không biết. Nghe thắt ruột, cứ nghĩ đến anh nhớ đến ngày hôm đó lòng tôi cứ đau lên đăng đẳng. Nhớ anh, thương anh, muốn được nghe anh nói nhưng ngay cái quyền vợ gặp chồng ấy cũng đâu có được thuận lòng. Suốt ngày quanh quẩn trong nhà làm việc cho mẹ ưng bụng, ngủ còn không dám ngủ nhiều thì đừng nói dù là mơ cũng không dư giờ để được gặp anh. Mà con người ta cũng phụ bạc hững hờ, xa nhau bấy lâu dậy mà hồn lạc đâu mất. Đêm cũng không về thăm người ta, lặng tâm đâu biệt tích. Cái xác cũng dạt đâu mất biệT , ngày xưa yêu nhau thề non hẹn biển mà giờ chỉ còn có mình tôi thui thủi. Muốn đi thăm mộ cũng không có mộ mà thăm, muốn tâm sự cũng không thèm về báo mộng, chỉ có cái tấm ảnh trên bàn thờ khói hương nghi ngút. Mà nó thì vô tri vô giác im hơi như đất mặc tôi khóc cười. Người ta bạc vậy chứ tôi đâu có nỡ bạc tình mà không thăm hỏi: - Dạ thưa, ảnh có nhắn gì về con không mẹ? - Có, anh Phong ảnh nhắn tôi mai dắt cậu qua cho ảnh gặp, ảnh tính chuyện rồi hễ mà trên đây làm ảnh ưng thì ảnh dắt tới cái xác cho đem về. Cái thằng bất hiếu chết rồi còn báo cha báo mẹ, để cái thân già cô quạnh tôi đây nè phải chạy đầu này đầu nọ mà tìm. - Dạ lạy mẹ, xin mẹ xuôi lòng cho mai con gặp chồng con. Mẹ đang cầm cây quạt phe phẩy, đưa tay kia qua mâm trầu lấy một lá trét miếng vôi màu trắng rồi đưa lên miệng nhai: - Cậu xuống dưới bửa cho xong thiên củi thằng chín mới chở về đi, rồi nghĩ sớm. Sáng ông thầy năm ổng mần sớm, cậu tranh thủ qua với tôi đặng kịp. Cho đi thì nhà việc trên việc dưới không ai làm. Mà không cho đi thì miệng đời nói tôi ác. Nên cậu có thương tôi thì mai đi gấp rồi về gánh nước đổ đầy mấy cái khạp. In là hôm qua tôi dòm dưới còn có mấy cái là nước đầy, còn nhiêu móc meo cạn trống, mũi mồng nó ở như bụi. Tôi mệt nhọc trong lòng mà không dám thở dài, sợ bị rầy chứ làm quần quật việc nhà từ sớm. Bọn gia nhân nhà này có cực vậy chớ nhiều đứa còn sướng hơn tôi. Ngoài cái chuyện nuôi gà, vịt, nấu cháo cho heo, dắt trâu ra đồng; Ở nhà coi như tôi làm tất từ trên xuống dứới. Rồi cái đám gia nhân nó có xem tôi ra gì. Cũng phải bởi mang thân phận chàng dâu như tôi thì đâu có dám lên tiến, phải chi tôi là đàn bà thì tụi nó còn kêu tiếng " mợ hai". Chứ cái thân xác đàn ông vầy mà làm mấy cái việc nữ công: giặc giũ, nấu nướng, lau nhà, đi chợ rồi kim luôn bửa củi, vác lúa, đào mương. Mấy bà mẹ chồng trong xóm kêu tôi là chàng dâu, mà nghĩ cũng hay có dâu như tôi thì tiện việc quá. Ví như dâu con nhà người ta đâu có làm gì nặng nổi, còn tôi thì gì cũng ôm vào trong bụng mà làm không hề cay tức hay giận ai. Sáng sớm, trời còn nửa tối tiếng chó sủa um sùm ác luôn tiếng gà gáy. Trong nhà lụm cụm dáng ông lão ra mở cửa rào, miệng hô to:" Ờ chờ chút ra liền". Đi qua cổng rào nhìn xéo xéo mấy cây chũi ngọc um tùm. Trái mọc xếp từng hàng màu vàng xanh bắt mắt như sợ dây chuỗi của mấy ông thầy tu. Trước cửa nhà dán hai con hổ bự chảng mặt mày dữ tợn ne nanh giơ vuốt. Tôi bước vào trong, mùi nhang mù mịt trắng ảo mộng không thấy rõ hết ngôi nhà. Đứng kế bên mẹ, nghe bà thì thầm với ông:" Dạ ơn thầy, gọi giùm tôi thằng con mất mấy năm nay". Mẹ đọc họ và tên tuổi năm sanh của anh cho ông năm.Rồi ông ra ý, tôi và mẹ ngồi xuống tấm đệm củ ngã màu mốc meo sầm sậm. Thầy khoác cái áo vàng quay mặt vào trong, tôi để ý trên tường có mấy lá bùa chữ đỏ viết lạ lùng. Ông ngồi xuống hướng đối mặt tôi và mẹ. Ông nhắm mắt hai tay chấp lại niệm mấy câu thần chú lẩm bẩm lâu lắm. Lát sau đột nhiên ông bật mạnh người về phía trước rồi ngồi lặng yên một lát:" Thưa mẹ, con về đây". Tôi nghe lành lạnh sau lưng, ngừời lân lân nhìn chầm chầm vào người đàn ông ấy thấy lạ làm sao. Mắt mẹ dịu dàng óng ánh:" Nay mẹ dắt vợ con lên thăm, ý con sao?" Tôi ngồi im như tượng cố xem động thái dáng vẻ có giống anh hồi còn sống không. Anh quay qua tôi nhanh lưu loát:" Em khoẻ không? Có nhớ anh không? " Lạ kì có cái gì đó tôi cảm nhận người đang nói chuyện với mình không phải anh. Tôi lo lắng:" Có, em nhớ anh nhiều lắm, mà sao anh không về cho em chiêm bao gặp mặt?" Tôi ngờ ngợ ra anh mà nói qua nói lại tôi lại cảm thấy có gì đó không phải. Bất ngờ ông năm nắm tay tôi siết chặc như cái nắm tay của anh ngày nào rồi thủ thỉ nhẹ nhàng:" Lấy anh nhé" Không kịp đợi tôi trả lời:" Hồi mình ở trên Đà Lạt, anh có hẹn đợi tới khi nào mà đến khoảnh khắc cùng giây, cùng phút, cùng giờ, cùng ngày, cùng tháng cùng năm. Sẽ là ngày đám cưới đôi mình, em xem phải ngày đó sắp đến rồi không? Tôi thất thần không tin cũng phải tin cho bằng được bở mấy chuyện này ngoài anh và tôi thì chắc sẽ không ai biết cả. Tôi khẽ gật đầu quay qua nhìn mẹ như muốn mẹ thông cảm mà thương cho. Thì ra mẹ và anh hôm qua đã bàn tính rồi, anh muốn mẹ qua nhà tôi dạm hỏi, anh muốn mẹ phải làm đám cưới cho tôi. Tôi nghe mà cay mắt nực cười nửa trách nửa hờn. Sao anh không can đảm cùng tôi vượt qua mọi thứ cùng nhau hạnh phúc. Phải hôm đó anh cầm tay tôi chạy thật xa quê nhà mà không phải là nhảy xuống sông kết thúc mọi chuyện thì có lẻ em đã không cười chua chát. Phải chi em can đảm hôm đó cùng anh nhảy thì hôm nay ta đâu lỗi nhịp âm dương. Ngày xưa hai đứa hẹn mùa thu hoa cúc nở giữa tháng tám, anh và tôi sẽ lấy bông cúc trắng mà trang trí toàn khung cảnh hôn lễ. Tay tôi nắm lấy tay anh, cầm thêm bó cúc trắng với hai bông to mà tím ở giữa. Tượng trưng cho hai trái tim chung thuỷ luôn có nhau. Nhưng thôi nhớ chuyện củ mãi cũng không được, bỡi giờ tôi phải đi gánh nước đổ đầy mấy cái khạp chứa. Trời xế chiều đã ngã bóng, tiếng chim lạc đàn lâu lâu kêu vọng lại từ trên không. Gánh nước quằn trên đôi vai nặng trĩu, chân tôi phải bước sao cho mấy cái móng bấm xuống đất để không trợt té. Tiếng ếch kêu chiều hối hả tôi gấp rút gánh cho xong nước. Mệt lả người cuối cùng cũng đổ đầy cái khạp cuối nằm tuốt ngoài kia. Tôi vô nhà tắm rửa rồi ra sau bếp lục cơm. Giờ này cũng chạng vạng trên nhà mẹ và mọi người đã ăn cả. Nồi cơm ngụi đám gia nhân ăn gần hết, tụi nó ngồi ăn xong nãy giờ cũng lâu có đứa đã lên giường đi ngủ. Còn mình tôi lúi cúi đứng múc cơm. Tôi ra bàn ngồi, còn một thằng gia nhân đang ngồi ăn. Tôi dòm nó vẻ mệt mỏi ngồi xuống bắt đầu ăn. Nó chào tôi rồi bắt chuyện bằng cái giọng chua chát mỉa mai: - Phận làm dâu nhà bà hội đồng mà làm dâu trưởng sướng quá hả Mạnh Khôi? Tôi lườm nó một cái rồi khó hiểu bọn gia nhân trong nhà trước mặt thì gọi tôi bằng cậu. Sau lưng khinh bỉ kêu thằng dâu, có đứa nào biết tên tôi mà gọi ngang hàng trước mặt vậy? Tôi không thèm đáp trả nó gì, thấy vậy nó hạ giọng ngọt ngào. - Gánh nước không kịp sao không gọi tôi làm? Cậu làm quá sức đâu chịu nổi. Mai mốt có gì sai tôi làm là đựợc rồi cậu làm khổ thân mình chi vậy. Tôi cũng thấm mệt nên không muốn nói nhiều thêm, cầm chén cơm đã ăn sạch lên rôi đứng dậy quay đi. Hỏi vọng lại "Mầy tên gì?" Nghe sau lưng nó trả lời theo:" tôi tên Hải, thứ tư mấy người trong nhà hay gọi tôi là tư Hải". Quá mệt mỏi sau một ngày dài làm việc,ngả lưng lên chiếc giường tre vàng ngà, tôi nhanh chống chìm sâu vào giấc ngủ sau một ngày dài thi vị.
|
Hóng
|
7h sáng mai có chap hì hì
|
Ok tớ sẽ chờ :)
|