Lựa Chọn (Shock Tình Gay Version)
|
|
Đây là lần đầu tiên mình viết truyện nên còn nhiều sai sót, mong mọi người bỏ qua. Đây là truyện được mô phỏng theo tiểu thuyết Shock tình của nhà văn Kiwi. Mình sẽ lấy đúng cốt truyện của tiểu thuyết để viết lại, chỉ thay đổi một vài yếu tố nhỏ cho truyện phù hợp với Gay hơn. À mà Ad là Công đấy....^^ Giới thiệu thế đủ rồi truyện sẽ có mặt ngay sau đây...
|
Chương 1: BƯỚC ĐI CÙNG ÁC QUỶ: 6h30 sáng... Từng ánh nắng ban mai đang tung tăng lướt qua tấm màn cửa để chui vào trong căn phòng nhỏ của Khang. Chúng đã khẽ bước đến bên khuôn mặt trắng hồng của cậu. Cậu khẽ cựa mình thức giấc, tay vừa dụi dụi đôi mắt còn mớ ngủ của mình vừa khẽ lướt qua cái đồng hồ con con nằm trên bàn... - Á...Á...Á. 6H30 RỒI SAO? Kiểu này chắc trễ học mất. Vừa thầm nghĩ trong đầu (trách móc do tối qua cậu khóc đến khuya) cậu vừa tung chăn chạy vào nhà tắm để tắm và VSCN. Xong đâu vào đó cậu chạy thật nhanh xuống dưới lầu mà mém tí nữa là vấp ngay chân cầu thang té uỳnh rồi. - Này chậm chậm thôi! Mày làm cái gì mà như ma đuổi vậy hả? - anh hai An của cậu khẽ nhăn mặt nói với cậu. - Sao 2 không kêu em dậy? Báo hại em trễ học rồi nè! - Cậu múa máy đôi tay ra hiệu - Anh kêu mày dậy rồi đó chứ? Mà cũng do cái tật ngủ nướng của mày đó! Kêu hoài có thèm dậy đâu. - Thôi không cãi với 2 nữa! Em đi học đây. - Lại tiếp tục múa máy - Này mày chưa ăn gì mà! - Anh cậu gọi với theo khi nhìn thấy cậu đã dắt con xe ra khỏi cổng. - Em lên trường ăn cũng được mà 2. Thưa 2 em đi học! - Đáp lời anh An rồi cậu cũng lên xe đạp chạy mất. Anh An chỉ còn nước lắc đầu:" Thật hết nói nổi với thằng em này mà". Ngày nào đối với Khang cũng là một ngày buồn và đau khổ. Ba mẹ cậu đã mất do một vụ tai nạn giao thông trước đây, để lại cậu với nỗi bất hạnh. Cậu không thể nói được sau ngày mà ba mẹ cậu gặp tai nạn đó. Thứ mà ông trời còn thương cậu mà để lại cho cậu đó là anh An với ngôi nhà cũ nhưng ấm áp với giàn hoa tím chạy quanh hàng rào. Trên con đường vắng tanh mà cậu hay đến trường, con đường chỉ có tiếng gió xào xạc với hàng cây già cỗi cậu có thể tự do hưởng thụ cái trong lành của không khí, sự yên tĩnh của thiên nhiên mà cậu mới phát hiện ra hồi đầu năm học. Cậu đang cố đạp thật chậm để cảm nhận được cái cảm giác thanh bình này, đang cố thả mình theo đám mây bay lượn trên bầu trời xanh kia mà quên mất là mình đang trễ học. Bụp...bụp...bụp... Đó là thứ âm thanh đáng ghét phá vỡ sự bình yên mà Khang đang hưởng thụ. Cậu vội vàng trở về với thực tại. Hình như trong con ngõ phía trước mặt có đánh nhau thì phải. Khang lắng nghe rồi thở dài. Kệ! Đó là chuyện thiên hạ. Một kẻ tật nguyền như cậu thì không nên dính tới, chỉ thêm phiền phức mà thôi. - Thằng nhóc này! Sao mày lì lợm thế hả? Tao đã cảnh cáo mày bao nhiêu lần rồi mà mày giả điếc không thèm nghe sao? - Này thằng mọt già! Mày đúng là gan to mới dám đánh lén tao! Mày muốn chết hả? – Chàng trai với ánh mắt sắc lẻm hướng thẳng về phía kẻ vừa đánh mình, tay trái đưa lên quệt vệt máu trên khóe miệng. - Ha ha! Tao tiểu nhân thế đó! Nếu không thì sao trị được một thằng bất trị như mày! Tụi bây đâu! Xử hắn đi! Trả thù cho em trai tao! Và rồi những âm thanh bạo lực lại nổi lên, dồn dập… Khang bước đi, nhưng lại không đành lòng…Ở đây vắng người…lỡ may…Khang lắc đầu… Cậu dừng bước, quay lưng hướng về con ngõ đáng sợ đó. Và rồi người ta thấy bóng dáng một nam sinh dáng vẻ yếu ớt trên tay cầm nhành cây gẫy đập tới tấp vào lưng mấy kẻ du côn. Tất nhiên cành cây đó chỉ là “khoai sắn” với chúng, gãi ngứa còn chưa đủ huống gì. Bọn người lạ mặt sau một phút ngạc nhiên liền quay lại nhìn: - Thằng điên nào đây? – Tên cầm đầu hất hàm. Khang lặng im. - Mày là người quen của nó hả? Hay là đồng bọn??? Mà nhìn mày yếu như thế gió thổi một cái thôi là bay sang châu Phi mà ở với bọn da đen ấy nhỉ. Sau đó là tràng cười thô bỉ phát ra tưg bọn người đó. Khang vẫn tiếp tục yên lặng. - Thằng nhãi ranh này? Bố mày hỏi mà mày đứng trơ thế hả? Khang đứng im, tim đập thình thịch, hai tay nắm chặt, cậu thoáng thấy bóng dáng của cậu nhóc xấu số đằng sau, đang rên rỉ với hàng tá vết thương trên người. Cậu muốn chạy quá…nhưng hai chữ “con người” không cho phép Khang làm thế! - Mày đừng nghĩ là mày ốm yếu thế là tụi tao không dám làm gì mày nhá. Tụi bay đâu? Xử thằng nhãi này luôn cho tao. Mặt Khang tím tái, hai mắt nhìn chằm chằm vào lũ người đối diện. Làm sao bây giờ??? Làm sao bây giờ??? Bỗng từ đầu con ngõ vang lên tiếng người rao bánh bao. Âm thanh ấy rất nhỏ, có lẽ chỉ có mình Khang nghe vì tụi kia đang lớn tiếng mắng cậu mà. Một tia sáng lóe lên trong đầu… Rầm! - Đại ca ơi! Thằng nhãi...thằng nhãi…! – Lũ côn đồ tay cầm mã tấu ngơ ngác. Tên cầm đầu quay lại nhìn. Nhìn xuống, Khang đã nằm dưới đất trong tình trạng chết lâm sàn. ( giả xỉu tí ấy mà ^^) Hắn ngẩng mặt lên, chú bán bánh bao đang đứng trước mặt và hốt hoàng nhìn tất cả. Và như một sự tất yếu - Alo 113 hả có kẻ giết người ? Bớ người ta có kẻ giết người? Giọng rao “tu luyện ngàn năm” của chú được vận dụng một cách hiệu quả trong trường hợp này, cộng thêm cái mõ “âm vang núi rừng” cất lên “lảnh lót”… Chẳng mấy chốc đã nghe tiếng xe cảnh sáng trờ tới. Lũ côn đồ chỉ biết há hốc mồm ngạc nhiên, mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến chúng không kịp trở tay. - Còn nhìn gì nữa! Chạy thôi! Không thì vào đồn cả lũ! – tên cầm đầu hốt hoảng. Và thế là đã thoát! Nhờ vào “thiên thời, địa lợi, nhân hòa”! Khi chắc chắn rằng tụi côn đồ đã tháo chạy, Khang vùng ngay dậy tới đỡ kẻ xấu số lên rồi chạy nhanh ra khỏi ngõ. Cảnh sát mà kéo tới càng đông thì càng phiền. Hai người chạy đến gần bờ sông rồi ngồi bệt xuống bãi cỏ. Cậu nhóc sau một hồi ngạc nhiên mới bắt đầu bình tĩnh: - Này! Cũng dũng cảm nhỉ? – cậu nhóc cười nhẹ.
- Sao hỏi mà không trả lời??? Khang nhăn mặt, chỉ tay vào miệng rồi lắc đầu. - A! Thì ra là bị câm! Khang ngước nhìn khuôn mặt của kẻ xấu số đầy những vết bầm tím, chiếc áo sơ mi trắng đã dính bẩn bê bết nhưng con người đó lại có vẻ không sợ hãi hay lo lắng gì. - Không thể nghĩ rằng có lúc mình phải nhờ một đứa câm cứu! Nực cười thật! Khang cúi đầu. Không phải vì tự ái mà vì mệt mỏi. Hình như sáng giờ cậu chưa ăn được gì. Tiếng điện thoại reo lên. Khang mở máy ra. Là số của anh trai. Khẽ lướt nhìn qua mặt đồng hồ trên điện thoại. "Thôi chết 8h30 rồi sao". Cậu vội vã lấy cặp chạy về. Thì ra sáng nay cậu vắng học, nhà trường đã gọi về báo cho An biết. Vội là vậy, nhưng cậu không quên chào kẻ xấu số đang ngồi trước mặt. Cậu nhóc nhìn theo… Hai ngày sau…
|
Vì mình đăng bằng điện thoại nên hơi lâu
|
Chương 1 (tiếp) Đang ngồi trên ghế đá ôn lại mớ công thức khó nhằn vừa mới học, Khang nghe tiếng xì xào của mấy cô bạn ở lớp bên: - Tụi mày ơi! Phen này trường mình khổ rồi! Nghe đâu hôm nay Phan Trần Phước Thiên chuyển sang trường mình học đấy! Cậu thầm nghĩ, chuyện một học sinh mới chuyển đến trường thì có gì hay ho mà đáng để tụi bạn bàn tán nhỉ? Cậu mang cái thắc mắc to đùng mà tiếp tục lắng tai nghe. - Hả? Làm sao có thể thế được! Hắn đang học ở bên XX mà! - Nghe đâu hắn đánh con trai hiệu trưởng đến mức phải vào bệnh viện nên bị đuổi. Cũng may ba hắn làm to mới lo cho hắn được một chỗ ở trường mình! À thì ra là vậy. Cậu hiểu ra chàng ta do đánh con hiệu trưởng nên mới bị đuổi học. Chắc là do ghen tuông gì rồi. - Không phải chứ??? Tại sao lại là trường mình??? Sắp khổ rồi! Cậu vẫn lắng lặng nghe tiếp, chợt bỗng nhiên hai cô bạn liếc nhìn sang cậu: - Này, nghe lén hả. Con trai gì mà kì cục thế! - Nói rồi hai cô mắng một tràng. Cậu định giải thích, chợt nhớ ra mình không nói được. Có múa máy kiểu gì chắc họ cũng không hiểu. Trên đời này chỉ có anh An và cô bạn thân của cậu hiểu được cậu muốn nói gì. Cậu đành lắng lặng ôm cục tức bước vào lớp. - Này Khang! Làm gì mà thẫn thờ thế??? Trần Phương vỗ vai cậu cười tươi hỏi. Trần Phương là người bạn thân duy nhất của cậu từ khi vào đây học. Một người bạn thật sự tốt! ( Mình đang ôn lại bài) - Siêng gớm nhỉ??? ( Không phải siêng, mà là không muốn bị điểm thấp nên phải cố gắng cày). - Xời ơi! Cậu cứ lo xa! Mà này! Ngày hôm qua nghe nói tụi thằng Khánh lại tới chọc cậu hả??? cái lũ mất dịch này, bị mình đánh cho mấy trận mà chưa chừa! Khang tiu ngỉu. Một đứa tật nguyền thì không thể tránh khỏi chuyện bị chọc, bị coi thường. - Đừng buồn nữa! Tối nay mình chở cậu đi ăn kem! Ok? – Trần Phương cười híp mắt, hai cái má phúng phính đỏ ửng lên. Khang cười. Chuông vào giờ học reng lên. Tất cả học sinh đã ổn định để chuẩn bị vào tiết. Khang nằm trên bàn, buồn, tự dưng Khang thấy buồn. Hôm nay anh trai cậu phải đi Pháp để làm dự án, chỉ có mình Khang ở nhà.
Bỗng tất cả trở nên náo loạn. Khang ngẩng đầu dậy nhìn ra phía cửa, sao lại đông người thế nhỉ? Hiếm khi thấy học sinh khối 12 sang “thăm” khối 11 nhiều đến thế! Trần Phương hốt hoảng chạy vào lôi Khang ra ngoài. Không biết chuyện gì nên Khang chỉ biết ngơ ngơ ngác ngác. Và cậu khựng lại khi nhìn thấy người đang đứng trước mặt mình: - Chào Khang! – một nụ cười mỉm cất lên. - Trời ơi! Thằng câm này quen với Thiên sao? Chuyện lạ à! - Chuyện gì thế nhỉ??? Sao Thiên biết thằng nhãi đó???? Đó là sự ngỡ ngàng của những người xung quanh. Thiên trừng mắt nhìn, tất cả lùi ra, trở về trong im lặng. Riêng Khang, cậu chỉ biết im lặng đứng nhìn kẻ đối diện. Đây là Thiên sao? Là kẻ nổi tiếng tàn bạo trong giới học sinh của tỉnh sao? Nhưng sao lại là người đó??? Là người mà cậu đã cứu hôm nọ chứ???? Bao nhiêu câu hỏi cứ hiện lên trong đầu khiến Khang rối bời! - Trưa nay tan học, đứng đợi tôi ở cổng trường! NHỚ LÀ ĐỨNG ĐỢI TÔI. - Thiên gằn mạnh từng chữ. Bất chợt Khang cảm thấy sợ con người đang đứng trước mặt mình. Và Thiên quay lưng đi. Để lại một đống thắc mắc cho những kẻ tò mò
|
|