Nếu Còn Có Kiếp Sau
|
|
Chương 14: Quên cách yêu Cô thư kí đứng trước mặt nó, chân run như cầy sấy. Mặc dù cô đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ nó giao chỉ trong 3 ngày. Mà cũng phải, nhìn mặt nó bây giờ không khác nào muốn giết người cả. – Vậy theo như cô nói thì chính thiếu gia của tập đoàn HK đã làm chuyện này? – nó cất cái giọng lạnh như băng hỏi cô thư kí. Cô giật mình, vội vàng gật gật đầu. Nó cúi gằm mặt, đan hai tay đặt trên bàn. Cô thư kí thấy tình hình có vẻ không ổn vì đây là lần đầu tiên thấy giám đốc có thái độ như vậy, cô rón rén bước ra ngoài. Nó đưa hai tay di di hai bên thái dương. Ngả người ra sau ghế, nó muốn xác định xem có đúng là hắn là người bày ra trò này không vì nó không muốn hiểu lầm hắn. Nhưng không ngờ……. Minh Quân….. tôi không ngờ anh lại là con người như vậy….. tôi phải làm gì thì anh mới buông tha cho tôi đây?…… Tôi thực sự đã quá mệt mỏi rồi……. Nó đứng dậy, mặc áo khoác rồi chạy xuống xe. Đánh tay lái về nhà hắn. Dừng xe trước căn hộ nhà hắn, nó lưỡng lự không biết có nên vào hay không. Nếu bước vào trong đó nó sẽ lại trở thành một con rô bốt bị hắn điều khiển như trước đây, còn nếu như không thì công ty nó chắc chắn sẽ bị phá sản. Một mình nó chịu đựng là đủ rồi tại sao hắn còn lôi thêm cả công ty nó vào đây. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng khốc liệt, cuối cùng nó cũng buộc mình phải vào đó. Bấm chuông đến lần thứ 4 mới thấy bà giúp việc ra mở cửa. Nó định mở miệng hỏi xem hắn có nhà không thì bà giúp việc đã lên tiếng trước. – Cậu Gia Bảo! Cậu Minh Quân đang chờ cậu trên phòng! Nó ngạc nhiên đưa mắt nhìn lên cửa sổ phòng hắn. Chiếc rèm cửa được kéo vào, nóthở dài, hít một hơi thật sâu bước lên phòng nó. “Cạch…”. Tiếng mở cửa vang lên giữa không gian tĩnh lặng. Nó bước vào, hắn đang nằm trên giường. Thấy nó vào, hắn vỗ nhẹ vào chỗ trống bên cạnh ra hiệu cho nó ngồi xuống. Nó theo phản xạ cũng ngồi xuống chỗ hắn vừa ra hiệu. Không gian lại một lần nữa chìm vào im lặng. Có thể nghe rõ tiếng tim đập lỗi nhịp của nó. Đợi hồi lâu không thấy nó nói gì, hắn cũng cảm thấy sốt ruột, đành lên tiếng trước. – Đứa bé đó là con của em? Nó sững người không hiểu hắn đang muốn nói đến đứa bé nào. Chợt nhớ ra lần đưa Bin đến bữa tiệc. Nó cười nhạt, thì ra là hắn hiểu lầm. Vậy cũng tốt, để sau này không phải dây dưa đến nhau. Nó im lặng gật nhẹ đầu rồi không nói gì nữa. Tay hắn siết chặt khi thấy câu trả lời của nó. – Tôi phải làm gì thì anh mới tha cho tôi đây? Anh hại tôi như vậy còn chưa đủ hay sao mà còn đến lượt công ty tôi nữa. Hắn tròn mắt nghe những điều nó nói. Chuyện công ty nó hắn đang cố gắng giúp còn chưa xong. Nhưng rồi môi hắn lại nhếch lên một nụ cười nửa miệng. Hắn nghĩ đến câu trả lời khẳng định của nó ban nãy, không tránh khỏi cơn ghen. – Lên giường với tôi…… – không hiểu là vì quá ghen hay vì muốn lật tẩy cái bộ mặt giả dối của nó mà hắn bật thốt ra câu đấy. Nó khựng người rồi cười nhạt. Thì ra cái hắn muốn là như vậy. Thì ra hắn chỉ coi nó là loại người qua đêm. Quả thực là nó đã sai khi nghĩ hắn tốt với mình. Người con trai trước mặt đã khiến nó vừa hận vừa yêu. – Nếu tôi lên giường với anh…… thì anh….. sẽ cứu công ty tôi chứ? – Có thể….. còn tùy thuộc vào thái độ của cậu – hắn nhún vai tỏ vẻ bất cần. – Tôi đồng ý – nó cắn răng nói. Hắn giật mình khi thấy thái độ quyết tâm của nó. Không lẽ nó có thể đồng ý với tất cả những người đàn ông sao. Nghĩ đến đây thôi cơn ghen trong người hắn bùng phát thực sự. Hắn quay sang đè nó lên giường. “Xoẹt…..”. Quần áo của nó bị hắn xé toạc hết. Bàn tay hắn tham lam lần mò vào từng đường nét trên cơ thể nó. Bỗng dưng nó cảm thấy buồn nôn. Những ngón tay nó bám chặt lấy hai bên mép giường. Hắn chiếm lĩnh lấy môi nó, dần trượt xuống cổ. Bất giác có thứ gì đó mặn mặn lăn dài trên gò má, nó nhắm chặt mắt ngăn không cho dòng nước mắt tuôn trào. Hắn cảm thấy người nó đang run nhẹ từng đợt. Trong vô thức hắn cảm thấy bất lực. Bất chợt hắn đứng bật dậy, quay mặt về ngược hướng nó. – Thật chán chết! Hắn hùng hổ đi xuống nhà. Nó ngồi dậy, kéo chăn lên ngang ngực, để ý thấy quần áo mình đã bị hắn xé nát tươm. Nó đứng dậy, đi về phía tủ của hắn, lấy ra một chiếc sơ mi có khi dài đến đùi nó. Nó mỉm cười mãn nguyện rồi vào vệ sinh thay đồ. Bước ra, đúng là cái áo này chỉ dài đến đùi nó. Nó nghĩ lại hành động của hắn ban nãy, thầm cảm ơn hắn. Bước xuống nhà, nó thấy hắn đang ngồi đấy, trên bàn là một tờ giấy. Nhẹ nhàng bước đến, hắn đưa cho nó tờ giấy. Nó cầm tờ giấy lên, hết ngó sang hắn rồi lại cúi xuống nhìn tờ giấy trước mặt. Một dòng chữ to tướng đập vào mắt: “Hợp đồng hôn nhân”. Chuyện này là gì đây? – Đọc đi, nếu không có ý kiến gì thì kí vào đấy! Hắn nói đồng thời đưa cho nó cái bút. Nó nhìn một lượt tờ hợp đồng, tay nó run run, quả thực nó cảm thấy người con trai trước mặt rất đáng sợ. Một khi kí vào đây nó sẽ mất hết quyền tự do, còn nếu không thì công ty nó gây dựng 5 năm qua sẽ hoàn toàn sụp đổ. Một mình nó gánh chịu được rồi nó không thể để ai liên lụy được. Nó cầm bút, kí vào bản hợp đồng. Vậy là cuộc đời nó sau này đều dựa vào bản hợp đồng này, thật khôi hài. Bây giờ nó không biết mình nên khóc hay nên cười nữa. – Anh Quân! Từ ngoài cửa vọng vào tiếng của Yến Nhi. Yến Nhi bước vào, thấy cảnh tượng trước mắt không tránh khỏi bất ngờ, đưa tay lên bịt miệng. Tại sao nó lại ở đây? Còn cái áo trên người nó? Bao nhiêucâu hỏi đổ ập lên đầu Yến Nhi. Cô chuyển ánh mắt nhìn sang hắn, vẫn thản nhiên như không có gì. Tại sao lại có thể đưa một người con trai khác về nhà trong khi sắp đến ngày cưới chứ. Yến Nhi cắn răng nhịn nhục, cô cố kìm chế cơn giận lên tiếng hỏi: – Minh Quân, chuyện này là sao? Hắn nhún vai bình thản. Kéo nó ngồi xuống đùi mình, quàng tay vòng qua eo nó. Nó cứng đờ người, ngồi thẳng dậy. Hắn véo nhẹ eo nó ra hiệu ngồi yên. Nó không dám ngo ngoe gì, cúi đầu lặng thinh. Yến Nhi nhìn hai người trước mặt tình tứ với nhau, càng không hiểu. – Anh Quân! Anh mau giải thích đi chứ! Còn lễ cưới của chúng ta thì sao? – Lễ cưới vẫn được diễn ra như bình thường….. – Yến Nhi cười nhẹ hài lòng – chỉ là thay đổi vị trí cô dâu thôi. Vế sau hắn nói làm Yến Nhi khựng người, cô liếc qua nó. Nó cúi gằm mặt không nói gì. Nỗi uất hận trong lòng Yến Nhi ngày một lớn dần lên. Nếu như không có nó thì mọi chuyện giữa cô và hắn sẽ không như vậy. Nếu như không có nó thì cô đã không phải làm những việc như vậy. Tất cả là do nó. Cô nhất định không thể để yên vụ này. Yến Nhi chạy đi. Nụ cười trên môi hắn tắt ngấm. Đẩy mạnh nó ra, hắn lấy khăn lau tay như thể vừa đụng vào thứ gì đó ô uế. Nó nhìn hành động đó, một cảm giác nhói đau từ trong tim trào lên. Nó cười nhạt rồi đi lên phòng. Đúng là hắn chỉ coi nó như thứ rác rưởi không đáng có. Mở tủ, quần áo nó để ở đây 5 năm qua vẫn nguyên vẹn như vậy. Nó mặc lấy một bộ. Xuống nhà, hắn vẫn ngồi đó, nhưng hình như đang nói chuyện điện thoại với ai thì phải. Nó cầm túi ra ngoài định đi chợ thì bị hắn gọi giật ngược lại. – Em đi đâu? – Chợ – nó trả lời không chủ ngữ, không vị ngữ làm hắn có chút khó chịu. Hắn đứng dậy, tiến lại chỗ nó đang đứng. Nó không nhìn hắn, chỉ cúi đầu. Bất chợt hắn bóp mạnh cằm nó, quay sang hắn. Hắn trừng mắt nhìn nó, bàn tay bóp cằm nó càng ngày càng siết mạnh hơn. Nó nắm chặt tay, cằm nó lúc này đã tê cứng. – Tốt nhất em nên biết điều đi. Đừng tỏ thái độ chống đối đó với tôi – hắn thả cằm nó ra, nó quay ngoắt sang bên khác – Tối nay tôi có hẹn với đối tác, sẽ không ăn cơm nhà đâu. Nó không nói gì rồi đi thẳng ra ngoài. Nó thực sự sợ con người đó. Nhìn theo cái bóng đơn độc đó, bỗng dưng hắn muốn bỏ cuộc. Tại sao hắn lại làm vậy chứ? Từ trước đến nay làm việc gì hắn cũng luôn bình tĩnh, tại sao hắn lại thế này? Hắn cầm áo đi ra xe. Nó bước vào bar, vì hôm nay hắn không ăn cơm ở nhà thì cũng chẳng cần đi chợ làm gì, lúc này nó cũng chưa đói nên đến bar làm vài chén rượu cũng chẳng sao. Dù sao thì nó cũng đang chán đời.
|
Hắn ngồi trong xe, đi theo nó từ nãy đến giờ thì ra là nó đến bar. Sao nó biết mấy chỗ này mà đến. Hắn nhíu mày, hắn đang làm gì thế này. Hắn cầm điện thoại gọi cho Thanh Trúc – cô nàng người mẫu chân dài ở công ty hắn. Nàng này đã không biết bao nhiêu lần ve vãn hắn mà vẫn chưa được hắn để ý. Hôm nay được hắn trực tiếp gọi thế này chắc là nàng ta phải sung sướng lắm. Bước vào bar, không khí đang vô cùng sôi động. Ở một góc khuất của quầy rượu, ánh sáng mập mờ chiếu vào khuôn mặt nó. Nó vẫn giữ cái quy tắc như 5 năm trước, không uống quá nhiều rượu vì có uống thế chứ uống nữa vẫn không hết buồn. Nó chỉ nhìn mọi người nhảy, có lẽ đó là biện pháp giúp nó hết buồn. Hôm nay Minh Nhật làm ca sáng, nhưng vì chán quá nên đến bar ngồi nhâm nhi vài chén, thỉnh thoảng thì lại vào làm mấy loại cocktail cho khách.Minh Nhật vốn là một đại thiếu gia của một gia đình thương nhân giàu có, gia tài nhà cậu có thể nói là tiêu cả đời cũng không hết, vậy mà không hiểu sao cậu là hứng thú với cái nghề pha chế cocktail này. Nhìn sang bên phải, một chàng trai xinh xắn đập vào mắt cậu. Đúng là không uổng công tối nay mình đến đây mà! Nghĩ rồi, Minh Nhật cầm ly rượu của mình tiến tới chỗ chàng trai ấy. Nó giật mình ngước lên nhìn và đập vào mắt là khuôn mặt điển trai của Minh Nhật. Ray cũng ngạc nhiênkhông kém, cậu giật lùi về sau vài bước đề phòng. Chuyện quái gì đang xảy ra thế này? Trong bar của cậu bị ma ám sao? Minh Nhật hoảng hồn, miệng lắp bắp: – Em….. em là người hay là…..? – cậu bỏ lưng câu nói nhưng nó đã hiểu được hàm ý bên trong câu nói đó. Nó bật cười rồi kéo Minh Nhật ngồi xuống kế bên. Minh Nhật lúc này mới bay được tới giữa không trung, lúc này hồn cậu đã bay tận lên thiên đàng rồi =)) – Lâu không gặp anh, Minh Nhật – nó nhấn mạnh từ Ray để chứng tỏ cho cậu thấy rằng mình hoàn toàn là con người bằng da bằng thịt. Minh Nhật thở dài. Nhưng tại sao nó lại ở đây? Chẳng phải 5 năm trước nó đã…… Như đoán được câu hỏi trong ánh mắt Minh Nhật, nó nói luôn: – Chuyện dài dòng lắm. Em sẽ kể anh sau. Minh Nhật cảm thấy phục người con trai trước mặt. Từ trước đến giờ ngoài hắn – thằng bạn thân nhất đoán được ý nghĩ trong ánh mắt cậu thì không còn ai làm được việc đó cả. Cậu nhìn nó, có vẻ nó đang buồn đời thì phải. Rồi như chợt nhớ ra gì đó cầu quành vào trong quầy pha pha chế chế gì đó hồi lâu. Xong xuôi, Ray đặt ly cocktail màu đỏ xuống trước mặt nó. – Còn nhớ loại này chứ? – Minh Nhật cười cười nhìn nó. Nó hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng bật cười cầm ly rượu lên. – Cocktail Start Love! Không nhớ sao được – nó nhấp một ngụm. Cả nó và Minh Nhật cùng bật cười. 5 năm trước ấn tượng về nó trong cậu vẫn rất sâu đậm. 5 năm sau lại một lần nữa nó để lại cho cậu những bất ngờ khác nhau. Bỗng nhiên cậu thấy có thứ gì đó nhen nhói trong tim. – Ô kìa! Anh Minh Nhật cũng ở đây sao? Một thứ âm thanh lanh lảnh từ đằng sau Minh Nhật vang lên. Quay lại Minh Nhật thấy Thanh Trúc, mặt cười cười bên cạnh là hắn. Mặt hắn cứ bơ bơ như không biết gì. Lại quay lại nhìn nó, mặt nó lúc này đã tái mét cả lại. Minh Nhật nhíu mày, có vẻ giữa nó và hắn vẫn còn gì đó dính lứu tới nhau. – Mày đi chơi với người đẹp mà không gọi tao nhé! – Minh Nhật cố lảng sang chuyện khác. Hắn nhún vai bình thản nói: – Mày cũng đang chơi với người của tao đấy thôi – hắn chỉ tay về phía nó. Minh Nhật nheo mắt, người của hắn? – Người của mày? Cậu ấy là vợ mày chắc. – Đúng thế. Chương 15: Vai diễn hoàn hảo Những tia nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu vào phòng. Khẽ cựa mình tỉnh dậy, nó đưa tay lên che ánh nắng. Ngồi thẳng dậy, nhớ lại những chuyện ngày hôm qua thật đúng là một cơn ác mộng. “Cái gì? Cậu ấy là vợ mày? Nực cười” Minh Nhật nói đồng thời quay lại xem thái độ của nó. Mặt nó tái mét. “Không tin. Cứ hỏi” hắn chỉ tay về phía nó. Minh Nhật lườm hắn một cái sắc lẹm. “Gia Bảo, có đúng không?” hắn lên tiếng hỏi thay cho Minh Nhật. Nó nhìn ánh mắt như tóe ra lứa của hắn đang chiếu thẳng về mình vội vàng gật đầu. “Câu trả lời đã quá rõ ràng! Gia Bảo, về!” hắn nói rồi quàng vai bá cổ cô nàng người mẫu bên cạnh. Nó ức mà không làm được gì, đành ngậm ngùi cầm túi ra về. Hắn ngồi ghế sau taxi với cô nàng Thanh Trúc, còn để nó ngồi ghế trước. Trên xe, nhìn cảnh hai người kia cười cười nói nói với nhau mà như coi nó là người vô hình nó càng muốn giết chết hắn. Nó lắc đầu để không nghĩ ngợi linh tinh nữa. Dù sao thì kể từ bây giờ nó lại phải học cách sống làm đầy tớ rồi. Hôm nay trời đẹp thế này nghĩ mãi đến những chuyện buồn thì không hay, có lẽ nó nên đi đâu đó. Chắc giờ này hắn cũng đi làm rồi. Nghĩ là làm, nó đứng dậy làm vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo. Đi đến hành lang, nó nghe có tiếng gì đó trong phòng hắn. Phòng hắn đang đóng cửa kín mít, rèm cũng được hắn kéo lại rồi, chỉ còn đúng một chút lỗ hổng. Nó ngó vào, cái tiếng tà mị kia vẫn đều đều vang lên. Nó tròn mắt nhìn cái cảnh trước mặt. Cô gái kia chẳng phải là cái cô gái mà hôm qua đến bar với hắn sao. Thì ra hắn đang công khai hẹn hò với cô ta, vậy tại sao còn đưa cho nó cái hợp đồng đó. Nó cười khẩy, lắc đầu rồi đi xuống nhà. Quá rõ rồi, hắn chỉ coi nó như một món đồ chơi. Thấy tấm rèm cửa vừa được kéo xuống, hắn liền đẩy Thanh Trúc ra làm cô nàng ngã ngửa. Thanh Trúc đưa mắt liếc hắn, vẫn thản nhiên. Nhiều lúc cô thấy ông chủ mình đẹp trai mà lại có vấn đề. Nhưng cái ý nghĩ đấy ngay lập tức bị dập tắt bởi cái ánh mắt như muốn giết người của hắn đang nhìn mình. Cô có làm gì sai đâu cơ chứ. Cố gượng cười, Thanh Trúc nói bằng cái giọng dịu dàng nhất có thể. – Anh Quân! Tối nay buổi party anh có đến không? – Có – lúc này hắn mới dịu giọng lại. Thấy tình hình đang êm êm,Thanh Trúc cũng hỏi thẳng luôn. – Vậy anh qua đón em được không? Hắn cười cười, vẻ mặt gian tà, nhưng điều đó không làm cho Thanh Trúc để ý nhiều. – Ok. Anh qua đón em – hắn trả lời dứt khoát. Trong lòng Thanh Trúc như mở cờ. Nhất định rồi hắn cũng sẽ thuộc về cô thôi. Đàn ông ai mà không mê gái đẹp cho được. Nhưng cũng phải công nhận, em nào được hắn chọn đều đẹp cả, kể cả thằng nhóc hôm qua. Mà nhắc đến thằng nhóc đó, sao lại có mặt trong nhà này? Lại còn được hắn gọi là vợ nữa chứ. Thanh Trúc nhếch môi nở một nụ cười tà độc. Nó đi lang thang hết chỗ này đến chỗ khác. Nhìn mọi người đang tấp nập trên đường, mỗi người một tâm tư, một suy nghĩ riêng, làm nó cũng chạy theo một dòng suy nghĩ khác nhau. Cũng không biết là từ khi nào nó lại có cái thói quen đi bộ một mình thế này. Chắc có lẽ là nó trưởng thành thật rồi. Lại một ngày nữa trôi qua nó phải sống trong ác mộng, mới bắt đầu thôi mà nó đã cảm thấy bất lực thế này rồi thì không biết sau này sẽ thế nào nữa. Nó thở dài não nề, rồi lại bước đi trong vô thức.
|
Minh Nhật quàng tay qua kéo anh chàng bên cạnh lại ôm. Cậu cười mãn nguyện vì anh chàng người mẫu mới kiếm được này, mỗi tội anh chàng hơi đỏng đảnh. Bỗng cậu nhìn thấy một dáng người dong dỏng cao, đang thất tha thất thểu đi trên vỉa hè. – Gia Bảo! Đó là cái tên duy nhất Minh Nhật bất thốt khi nhìn thấy bóng nó. Cậu cho xe vào gần chỗ nó đi rồi dừng lại hẳn trước mặt nó. Nó đưa mắt nhìn người trong xe, lúc này thì Minh Nhật đã xuống hẳn xe rồi. Nó tròn mắt nhìn Minh Nhật, quả nhiên nó và Minh Nhật có duyên thật, đi đâu cũng gặp nhau. Minh Nhật mở cửa xe thì thầm gì đó với anh chàng người mẫu kia khiến anh chàng phải ngậm ngùi bước xuống xe, mặt hầm hầm nhìn nó đầy tức tối. Minh Nhật bảo nó lên xe, nó cũng nhún vai bước lên theo phản xạ. Ngồi trong xe, nó vẫn không nói tiếng nào. Lại một thay đổi nữa từ khi nó về nước, nó của bây giờ im lặng là vàng. Minh Nhật lại một lần nữa làm cho thích thú. Nhìn xuống đồng hồ trên tay, cũng gần chiều rồi, sắp đến giờ tiệc sinh nhật của của ông Minh Quân bắt đầu. Chợt nhớ ra mình chưa có đôi, Minh Nhật quay sang nhìn nó đang chống cằm nhìn ra ngoài cửa kính. Mặc dù biết hỏi điều này là hơi thừa nhưng cậu vẫn phải hỏi: – Tối nay anh có một bữa tiệc mừng sinh nhật đối tác, nếu không bận gì thì em đi cùng anh được không? Nó hơi lưỡng lự trước lời mời của Minh Nhật. Một phần là vì hơi ngạc nhiên khi thấy Minh Nhật mời mình mà không phải ai khác, một phần nữa là vì sợ hắn hôm nay sẽ ở nhà. Nhưng nếu không nhận lời thì còn ngại hơn. Nó đang phân vân không biết nên đồng ý hay từ chối thì điện thoại trong túi vang lên. Giờ này mà hắn còn gọi làm gì nhỉ, đừng bảo là bắt nó về phục vụ hai người đó chứ. Nó bấm nghe. – Em đang ở đâu đấy? Hừm, sao hôm nay lại quan tâm nó đột xuất thế này. Nó không nói gì, vẫn im lặng. – Hôm nay tôi có tiệc với đối tác, không ăn cơm nhà đâu, em khỏi đi chợ. – Ừm. Còn gì nữa không? Hắn cười khẩy. – Có vẻ như em không muốn nói chuyện với tôi thì phải? Quá đúng rồi, nó không hề muốn có bất cứ một mối quan hệ gì với hắn cả. Lúc nào cũng là hắn gây chuyện trước. – Không còn gì nữa thì tôi cúp máy đây! Nó cúp máy, trong lòng thở nhẹ nhõm. Cũng may là hôm nay hắn không ăn cơm nhà, nó khỏi phải cảm thấy hối hận vì đã từ chối Minh Nhật. Quay sang Minh Nhật, nó cười nhẹ. – Ừm…. Em đi. Minh Nhật thấy nó cười, tim cậu đập lỗi đi một nhịp. Mình làm sao thế nhỉ? Bình thường mình có bị thế này đâu? Hay là mình bị đau tim à? Chắc sau bữa tiệc này phải đi khám quá. Minh Nhật tự suy diễn tự cười. Nó ngó nghiêng ra đằng sau. – Em tìm ai à? – À ừm….. chàng trai lúc nãy đi cùng anh….. đâu rồi? – nó nói đứt quãng, mặt thì cứ nghệt ra làm Minh Nhật phì cười. Nó nhíu mày không hiểu Minh Nhật đang cười cái gì. – Anh cười gì? – Không có gì. Mà em biết quan tâm người khác từ lúc nào đấy? – Anh làm như em vô tâm lắm vậy! Minh Nhật nhìn nó một lượt từ đầu tới chân. Nhìn nó mặc thế này thì không thể đi tiệc được rồi, có lẽ phải mất thêm một ít thời gian nữa. Nghĩ rồi Minh Nhật quẹo xe vào cửa hàng quần áo. Xuống xe, vòng qua mở cửa cho nó, nó ngơ ngác bước xuống không hiểu đây là chỗ nào. – Vào đây đi! Minh Nhật kéo thẳng tay nó vào trong không kịp để cho nó nói gì. Sau một tiếng đồng hồ, ngoại hình nó cũng đã thay đổi hoàn toàn. Thực ra thì mấy người thợ trang điểm chẳng cần tô vẽ thêm gì vào mặt nó cả vì không cần makeup mặt nó đã đẹp sẵn rồi. Việc chỉnh sửa nhan sắc cho nó không tốn kém nhiều thời gian là mấy nên có lẽ vì thế mà nó với Minh Nhật đến quá sớm. Nó khoác tay Minh Nhật bước vào trong đại sảnh, tự dưng cảm thấy cần phải đi vệ sinh, nó xin phép Minh Nhật đi trước. Vào trong nhà vệ sinh, vì đang vội nên nó đi bị đụng phải một người. – Xin lỗi! – vội vàng xin lỗi rồi nó chạy thẳng tuột vào luôn không kịp xem xem người mình vừa đụng là ai. Người phụ nữ nhìn theo bóng của nó chạy vào nhà vệ sinh. Khuôn mặt bà ta chợt tái mét lại, những đường gân xanh trên mặt dần hằn rõ. Những ngón tay run run bấu vào da thịt. Gia Bảo… Sao nó lại ở đây… Bà Vân Anh thất thểu đi ra ngoài, mặt cắt không còn một hột máu. Người làm thấy thế vội chạy lại đỡ bà. Ngồi vào cái ghế phu nhân này đúng là không dễ dàng chút nào cả. Ngày nào cũng lo con của chồng đến trả thù. Ông Minh Quân mà biết việc bà đe dọa nó đưa căn nhà đó cho bà để bà đi nuôi trai trẻ chắc ông cho bà ra đường luôn. Mà tại sao nó lại có mặt ở đây? Nó bây giờ làm gì còn gì để có thể bước chân vào những bữa tiệc quy mô thế này cả. Không lẽ nó làm ăn lớn gì mà mình không biết? Mà thôi kệ đi, quan tâm làm gì cho mệt óc, dù sao chuyện quan trọng nhất bây giờ vẫn là ông Minh Quân. Nó vừa bước ra thì thấy Thanh Trúc cũng vừa từ ngoài bước vào. Sao cô ta lại có mặt ở đây? Nếu có cô ta ở đây thì chắc chắn hắn cũng phải ở đây. Không lẽ bữa tiệc với đối tác hắn nói chính là bữa tiệc này? Chỉ mới nghĩ đến vậy thôi người nó đã run lên bần bật rồi. Nó rất sợ đứng trước con người này. 5 năm trước và 5 năm sau nó đều thuộc quyền quản lí của hắn. – Trời ơi! Ai đây? Hình như là cậu Gia Bảo thì phải? Lại là cái chất giọng lanh lảnh không lẫn đi đâu được của Thanh Trúc. Nó cố nở nụ cười tươi nhất có thể quay lại chào Thanh Trúc. Thấy nó cười thế cô chỉ muốn tát cho nó vài cái, nhìn cái vẻ mặt ngây thơ kia nhưng chắc gì bên trong vẫn còn nguyên vẹn. Thanh Trúc cười khẩy đưa tay lên phủi phủi vai áo nó. – Cậu đừng mong sẽ chiếm được cảm tình của Minh Quân! Loại callboy làm tiền như cậu thì nên biết thân biết phận đi thì hơn. Nó cũng chẳng muốn nói gì nhiều. Nó thừa hiểu mấy loại người như Thanh Trúc, ghen ghét đố kị, tất cả đều quá thừa thãi đối với nó lúc này. Việc quan trọng nhất đối với nó bây giờ là công ty nó. Nó định bước đi thì lại bị Thanh Trúc kéo giật lại. “C H Á T….”. Một cái bạt tay mạnh giáng xuống khuôn mặt xinh xắn của nó. Nó ngã dúi xuống đất, đưa tay ôm lấy bên má đang đỏ ửng, nóng ran vì cái tát của Thanh Trúc vừa “ban” cho nó. – Thằng điếm này! Sao mày không nói gì hả? –Thanh Trúc gào lên. Nó lấy tay quệt mép. Một mùi vị tanh tanh ở khóe miệng. Nó nhếch môi nở nụ cười nửa miệng, rồi đứng dậy phủi phủi quần áo. “C H Á T….”. Lại một cái bạt tai khác, nhưng lần này là từ tay nó giáng xuống khuôn mặt của Thanh Trúc.Thanh Trúc ôm mặt trợn mắt nhìn nó. – Mày dám….. –Thanh Trúc gân giọng đe dọa. – Đừng bao giờ động đến tôi! – nó không quan tâm đến lời đe dọa của Thanh Trúc tiếp tục đi thẳng Bất chợt một dáng người cao đứng chắn trước mặt nó. Ngẩng lên đập vào mắt là khuôn mặt hắn Chương 16: Mệt mỏi Nó nhìn khuôn mặt hắn đang nhìn chằm chằm về phía mình, bỗng thấy lạnh người. Thấy hắn ngay lập tức Thanh Trúc lật mặt. – Cậu Gia Bảo! Cậu thật là quá đáng mà. Tôi đâu có làm gì cậu đâu chứ. Anh Minh Quân và tôi đâu có gì đâu mà cậu phải làm như vậy với tôi. Hắn nhếch môi cười nhạt, mấy mánh khóe này của những cô người mẫu hắn không lạ gì. Nhìn sang nó, không có một biểu hiện gì gọi là tức giận khi bị Minh Quân vu oan mà hình như đang sợ thì phải. Hắn tiến đến chỗ Thanh Trúc. – Anh thay mặt vợ anh xin lỗi em! Thanh Trúc tròn mắt nhìn hắn. Máu trong người cô như muốn phun trào. Cái cô cần đâu phải là thế này. Sao hắn lại đứng ra xin lỗi thay cho nó chứ. Thanh Trúc cắn môi gật nhẹ đầu, đã đóng kịch thì đóng cho trót. – Ừm không sao. Hắn ra hiệu cho nó ra ngoài, nó vội vàng gật đầu rồi bước đi thẳng. Minh Nhật thấy nó mãi mới ra, mặt thì cắt không còn một hột máu, nhẹ nhàng hỏi: – Em sao vậy? Không khỏe chỗ nào à?
|
– E… em không sao… nhưng mà cho em về trước nhé! – nó nói ấp úng. – Sao vậy? – Ừm, em hơi mệt chút thôi. Minh Nhật thấy đúng là nó có xanh hơn lúc mới bước vào thật. – Để anh đưa em về! – Ừm, thôi em bắt taxi về được rồi. Anh cứ ở lại tiếp khách đi – nó từ chối khéo. – Vậy em về cẩn thận nhé! – Minh Nhật cũng không muốn làm khó nó nên đành thôi. Nó cười nhạt rồi đi ra cổng. Nó không ngẩng mặt lên mà cứ thế đi thẳng. Bất chợt nó đụng phải một người đàn ông, đang định quay lại xin lỗi thì người đó đã quay đi thẳng không nói câu nào. Nhìn theo cái dáng đi đó có gì đó quen quen. Dáng người to lớn. Nó nheo mắt. – Bố!!! Đó là từ duy nhất nó nói khi nhìn thấy dáng người đó. Đúng là bố nó rồi, tại sao ông lại ở đây? Ông Minh Quân đứng nói chuyện với mấy vị khách. Nhìn ông vẫn vui vẻ như vậy cũng chứng tỏ từ lúc nó đi ông vẫn khỏe. Nó cười nhạt. Vậy cũng tốt. Bất chợt hắn từ đâu đến đứng cạnh nó. Nó giật mình quay sang nhìn hắn. – Đứng đây làm gì? – Tôi chuẩn bị đi về! – nó trả lời, mắt vẫn tròn lên nhìn hắn. – Ai cho về mà về. – Chẳng phải anh không thích tôi ở đây sao? – nó lúc này đã đảo mắt ra chỗ khác. – Một mình tôi thì không thể tiếp khách được, em phải ở lại tiếp khách cùng tôi chứ!!! – hắn đút hai tay vào túi quần nhìn một lượt đại sảnh. Nó muốn yên cũng không yên nổi với hắn nữa. Nếu bây giờ mà quay lại đó thì chắc chắn sẽ gặp Minh Nhật, như vậy nó biết ăn nói thế nào, lại còn cả bố nó nữa, nếu gặp lại nó, ông có bị bà Vân Anh làm gì không? Nhưng hiện tại nó đang thuộc quyền quản lí của hắn nên nếu không nghe theo cũng không được. Nó thở dài, bất lực đi theo hắn vào trong. Nó phải khổ sở thế này tất cả là tại hắn. Đi theo hắn hết chỗ này đến chỗ khác, tay thì cứ phải cầm khư khư ly rượu. Biết thế này thà không nhận lời Minh Nhật còn hơn. Bỗng ánh đèn trong phòng tắt vụt đi, cửa được đóng hết lại. Một ánh sáng chiếu lên trên sân khấu. Một tràng pháo tay rộ lên. Nó đưa mắt nhìn người đang đứng trên sân khấu kia. Đó chẳng phải là bố nó sao? Sao ông lại đứng trên đó? Chẳng nhẽ hôm nay là….? Vừa nghĩ nó vừa lấy cái điện thoại trong túi xách ra. 23/01, đúng rồi, hôm nay là sinh nhật bố nó, sao nó có thể quên được chứ. Nó mỉm cười nhìn lên ông Minh Quân đang đứng trên sân khấu. Bà Vân Anh đã giữ đúng lời hứa. Hắn quay sang nhìn nó. Vẻ mặt hạnh phúc đó đã lâu lắm rồi hắn không thấy. Mỉm cười nhìn nó, hắn cảm thấy lòng mình bỗng nhẹ nhõm hơn, vẫn luôn là khuôn mặt ấy làm hắn mất bình tĩnh. – Và để chúc mừng ngày sinh nhật của ông Minh Quân, tôi xin mời một số vị cùng bước lên để tham gia một trò chơi! Người đứng trên sân khấu lúc này đã được thay bằng một tay MC trẻ. Nhắc đến trò chơi, dường như không khí trong khán phòng có phần thay đổi, hào hứng vào sôi nổi hơn lúc mới bước vào. – Tôi xin mời các vị sau bước lên sân khấu – vẫn cái giọng của tên MC đó – thiếu gia tập đoàn HK: Minh Quân, giám đốc công ty HT: Gia Bảo, thiếu gia Minh Nhật, tiểu thư Thanh Trúc và tiểu thư Yến Nhi bước lên sân khấu. Nó chột dạ khi thấy tên MC kia nhắc đến tên mình. Gì chứ? Sao lại lôi cả nó vào đây. Mà chơi trò gì mới được chứ? Chắc là lại mấy cái trò của mấy tên paparazzi muốn săn tin đây mà. Mà nếu không lên thì cũng không được. Chưa kịp nghĩ gì thì nó đã bị hắn kéo lên. Bước lên trên sân khấu với con mắt ngỡ nàng của bao nhiêu người bởi cái nắm tay bất thình lình giữa nó và hắn. Đặc biệt là bà Vân Anh. Sao nó lại ở đây, mà lạ nữa là còn đứng ở cương vị giám đốc công ty HT? Còn nữa, quan hệ giữa nó và thiếu gia tập đoàn HK là sao? Thằng nhóc này kinh thật, chỉ trong vòng 5 năm mà có cả một gia tài lớn như vậy. Bà nhếch môi cười một nụ cười cay độc. Ông Minh Quân khi nghe đến cái tên Gia Bảo, mà lại còn là giám đốc, ông vội vàng ngẩng lên nhìn. Ngay lập tức đập vào mắt ông hình ảnh hắn và nó đang cầm tay nhau. Chuyện này là sao? Chẳng phải 5 năm trước đứa con trai này của ông đã chết rồi sao? Mặc dù hơi ngac nhiên nhưng trong lòng ông vẫn dấy lên một cảm giác vui mừng khó tả. Ông mỉm cười nhìn lên sân khấu. Đã đến lúc ông phải đền bù lại những lỗi lầm mà ông gây ra trong suốt thời gian qua. Thanh Trúc, Yến Nhi và Minh Nhật đều đã đứng trước mặt hắn và nó. Minh Nhật nhíu mày nhìn nó, không phải lúc nãy nó đã xin về trước rồi sao? Sao bây giờ lại còn đứng đây, hơn thế nữa lại còn tay trong tay với hắn. Minh Nhật đảo mắt qua nhìn hắn, mặt hắn vẫn thản nhiên như chưa có gì. Lại nhìn sang nó, một nét mặt hối lỗi hiện rõ trên mặt nó. Minh Nhật thở dài, cậu cũng hiểu cái vẻ mặt đó tức là không cố ý. – Và bây giờ trò chơi xin phép được bắt đầu – giọng MC vẫn đều đều vang lên – trò chơi các vị đây sắp tham gia mang tên Trò chơi nói thật! Từ trong cánh cửa xuất hiện 5 người con trai mặc đồ đen mang 5 cái ghế đặt xuống 5 chỗ 5 người đứng. Cả 5 người theo phản xạ ngồi xuống. Nó ngồi giữa hắn và Minh Nhật, cảm thấy hơi khó chịu khi bị kẹp giữa hai người chàng trai đẹp trai vô đối đến như vậy – Chúng tôi sẽ đặt ra 5 câu hỏi cho 5 vị, các vị chỉ có quyền trả lời thật, vị nào nói dối khắc sẽ bị trừng phạt – tay MC ra giọng bí ẩn nói, càng làm cho không khí trong khán đài rạo rực. Hình như ai cũng muốn biết bí mật của những người nổi tiếng thì phải, nhàm chán – và bắt đầu từ cô Thanh Trúc. Thanh Trúc khi nghe đến tên mình, ưỡn ngực chờ đợi câu hỏi. – Xin hỏi, tiểu thư Thanh Trúc đang theo đuổi thiếu gia của tập đoàn HK Minh Quân đúng không? – tay MC đọc câu hỏi, mặt hào hứng chờ đợi câu trả lời. Nếu là người bình thường thì sẽ nhảy cẫng lên phản bác lại câu hỏi, cho rằng câu hỏi đang động chạm đến đời sống riêng tư. Nhưng riêng Thanh Trúc thì hoàn toàn khác, ngay đến một chút tức giận cũng không có. Cô ngẩng cao đầu, tự hào. – Đúng! Tôi đang theo đuổi anh Minh Quân! Hắn khoanh tay, ngồi vắt chân chữ ngũ, nhếch môi cười khẩy. Bất chợt Thanh Trúc chỉ tay về phía nó. Cả khán phòng cùng đổ dồn ánh mắt về phía cánh tay Thanh Trúc chỉ. Trên môi Thanh Trúc nở một nụ cười nửa miệng, ánh mắt sắc lại. – Và cậu Gia Bảo đây…. chính là tình địch của tôi. Lời tuyên bố thẳng thừng của Thanh Trúc làm mọi người không ai tránh khỏi ngạc nhiên tột độ. Lại chuyển ánh mắt qua nó. Không có một biểu hiện gì trên khuôn mặt xinh đẹp ấy cả. Chỉ có khóe môi đang nhếch lên cười khẩy. Bất giác mọi người cảm thấy sợ người con trai này. Vô cảm, lạnh lùng. Chỉ duy nhất hai từ đó mới có thể miêu tả được những sắc thái biểu cảm trên khuôn mặt nó lúc này. Cả khán phóng nghiễm nhiên trở nên im lặng. Bỗng nhiên hắn đứng lên, kéo tay nó đứng dậy, giật lấy cái mic trên tay tên MC, nở một nụ cười rồi nói to. – Nhân tiện đây, tôi cũng xin thông báo. Tôi và thiếu gia Gia Bảo đây….. chính thức trở thành vợ chồng – khóe môi hắn cong lên tạo thành một đường cong hoàn mĩ. Nó quay sang nhìn hắn, sao bỗng dưng hắn lại tuyên bố như vậy trước bàn dân thiên hạ chứ? Rất hiếm khi thấy hắn làm những việc này mà. Đúng là nó không thể nào hiểu được con người này. Yến Nhi ngồi đây nãy giờ, vẫn không lên tiếng, lúc này mới nở một nụ cười. Vẫn là một nụ cười nửa miệng, trong tình yêu không có gì là hoàn thiện, không có nụ cười nào là hoàn thiện cả. Gia Bảo….. có lẽ tôi đã đến lúc tôi nên tác hợp cho hai người rồi…
|
Chương 17: Không yêu thương Tay MC cũng có vẻ sững sờ trước cả hai lời tuyên bố của hai người. Một là cậu ấm, hai là đại thiếu gia của một tập đoàn có quyền lực. Bất chợt cả Minh Nhật và Thanh Trúc cùng đứng lên tiến đến chỗ 2 người kia, khóe môi họ cùng nhếch lên một nụ cười nửa miệng. – Tớ sẽ cướp Gia Bảo khỏi tay cậu! – Tôi sẽ cướp Minh Quân khỏi tay cậu! Rồi cũng bất chợt cả Minh Nhật và Thanh Trúc cùng lên tiếng. Lúc này cả khán phòng thực sự đã trở nên im lặng. Chỉ có 5 con người, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng. Nó ngồi bó gối cạnh cửa sổ, tay cứ vô thức đưa lên nghịch nghịch cái chuông gió. Những tia nắng của buổi chiều hắt qua khe cửa, chiếu vào mặt nó. Hôm nay đẹp trời mà nó chẳng biết làm gì. Cứ ngồi thế này thì tự kỉ lúc nào không biết. Hôm qua đúng là có quá nhiều chuyện xảy ra mà nó chưa kịp chuẩn bị trước tâm lí. Mà sao hắn lại hành động như vậy? Nhưng thôi mình cũng chẳng quan tâm làm gì. Dù sao hôm qua mình cũng được gặp và nói chuyện với bố rồi. Nó ngồi nghĩ vẩn vơ, bất chợt cửa phòng nó bật mở, hắn thò đầu vào tròn mắt nhìn nó. – Sao giờ này em còn chưa đi nấu cơm? – Tôi tưởng anh không ăn cơm nhà nên không nấu! – Tôi nhớ là tôi đâu có nói là không ăn cơm nhà. Mà kể cả tôi có không ăn thì em cũng phải nấu em ăn chứ! Chuyện gì thế này, hôm nay nổi hứng ăn cơm nhà là sao, lại còn quan tâm mình nữa! Nó đành phải xuống nhà nấu cơm. Hắn ngồi ngoài ghế nhìn nó nấu cơm. Bỗng dưng cảm thấy khó chịu khi cứ có người nhìn mình chằm chằm, nó không tài nào tâp trung nổi. Từ hôm qua đến hôm nay hắn làm sao thế không biết. Thôi tập trung tập trung tập trung. Nó tự nhủ. Bất chợt có gì đó ấm ấm vòng qua eo nó. Nó khựng người, mọi động tác đều dừng lại. Hơi ấm phả vào cổ nó khiến nó như mê muội. Định thần chuyện gì đang diễn ra, nó đứng thẳng người, không nhúc nhích. Định gỡ tay hắn ra thì hắn bất chợt lên tiếng: – Chỉ một lúc thôi! Vẫn là cái giọng nói trầm ấm này. Tại sao hắn đột nhiên thay đổi thái độ vậy? Chỉ cần một lời nói nhẹ nhàng của hắn đã làm nó quên hết những gì hắn đối xử với nó trước đây. Vòng tay hắn ngày càng siết chặt hơn, rồi lại bất chợt hắn xoay người nó lại, đặt lên môi nó một nụ hôn. Nó mở to hai mắt nhìn người con trai đối diện. Hắn đang làm gì đây? Có tiếng chuông cửa, hắn lúc này mới đẩy nhẹ nó ra. Nó lúng túng chạy ra mở cửa. Vừa mở cửa Thanh Trúc đã hùng hổ chạy thẳng vào còn không thèm hỏi ai. Nó lắc đầu đóng cửa rồi vào nhà. – Anh à! Sao hôm nay anh không đi làm? – vừa vào đã thấy Thanh Trúc đang nũng nịu ngồi trên đùi hắn. – Hôm nay anh hơi mệt! Mà em đến đây làm gì? – Thì em đến thăm anh mà! Hình như nhà đang nấu món gì đó đúng không anh? Em vào nấu cho! – nó thấy Thanh Trúc đúng tự nhiên thật, nhà của người khác mà cứ làm như nhà mình. Lại có tiếng chuông cửa, nó chạy ra. Lần này thì là Yến Nhi và Minh Nhật. Tự hỏi không biết hôm nay là ngày gì mà lại tụ tập đông đủ ở đây thế không biết. Sau một hồi loanh quanh luẩn quẩn trong bếp, cuối cùng cũng xong đống đồ ăn trên bàn. Thanh Trúc tháo tạp dề rồi ngồi xuống cái ghế cạnh hắn. Hắn chỉ cười rồi quay qua nó. – Em ăn đi! Trời đất, nụ cười này là gì đây. Mà còn tốt đột xuất với nó nữa chứ. Minh Nhật và Yến Nhi ngồi đối diễn cũng đang mong nó ăn thì phải. Chuyện gì thế nhỉ. Nó cười gượng rồi cắn thử một miếng thịt. Phụt……… C…. cái thứ gì đây. Tất nhiên là nó chỉ dám nghĩ trong đầu chứ không dám thể hiện ra ngoài. Bây giờ thì nó đã hiểu tại sao cả ba người này đều muốn nó thử đầu tiên. Nó cười nhìn qua hắn. – Anh cũng ăn đi, ngon lắm đấy! Vừa nói nó vừa đưa một đũa lên cho hắn ăn. Thấy vẻ mặt của nó không có vẻ gì là muốn ói hắn cũng yên tâm nếm thử. Phụt…….. Nôn tập 2. Hắn lại cười gượng nhìn nó vẫn đang tươi cười, mặt như muốn trêu người hắn: Anh mắc lừa rồi. Cái mặt của nó làm hắn tức ói máu. Nhìn sang bên Yến Nhi và Minh Nhật vẫn chưa thử, Yến Nhi thì không lừa được rồi, chỉ còn Minh Nhật thôi. Hắn nghĩ rồi gắp đồ cho Minh Nhật. Minh Nhật thấy vẻ mặt nó và hắn vẫn bình thường nên cũng nếm thử. Ngay lập tức…… tình trạng của giống hắn và nó. Vì Minh Nhật là người thẳng thắn nên cậu cũng nói luôn chứ không gượng cười. – Trời đất Thanh Trúc! Em bỏ gì vào thịt đấy? – Hả? Sao? Có vấn đề gì à? – Kinh quá – Minh Nhật hét lên. Chỉ một câu nói của Minh Nhật làm cả phòng bật cười. Vậy là nhờ phúc của Thanh Trúc mà bây giờ 5 người phải ra nhà hàng ăn. Thanh Trúc lúc nào cũng lanh chanh ngồi cạnh hắn, nó thì bị Minh Nhật bắt ngồi cạnh. Còn mỗi Yến Nhi làm trung gian. Bất chợt Yến Nhi đứng lên đập bàn như nảy ra ý tưởng. – Chúng ta…. chơi trò chơi đi – mắt Yến Nhi sáng lên như chết đuối vớ được cọc. Vậy là trò chơi của Yến Nhi được bắt đầu. Nó thấy trò này có vẻ quen quen, hình như dành cho mấy cặp tình nhân thì phải. Môi người ngậm một đầu của thanh sô cô la, rồi cứ cắn dần cho đến khi hết, đôi nào ngậm đến hết sẽ dành thắng cuộc. Vậy chẳng phải hai người sẽ hôn nhau sao? – Tôi sẽ cùng cặp với Gia Bảo! – bất chợt Minh Nhật lên tiếng – Minh Quân! Cậu cho phép tớ chứ? – Cứ tự nhiên! – hắn vẫn bình thản nói. Vậy là nó bị bắt phải cặp với Minh Nhật. Chắc hẳn nàng Thanh Trúc phải sung sướng lắm khi được cùng cặp với hắn đây. Nó cũng chẳng quan tâm việc mình cùng cặp với ai vì nhất định đến giữa thanh sô cô la nó phải cắt đoạn. Chậc, trò này cắt khó hơn nó tưởng, tại cái thanh sô cô la to quá. “Cạch…”, thành sô cô la của hắn và Thanh Trúc chỉ mới được một nửa đã gãy đôi. Hắn nhún vai rồi vứt nốt mẩu sô cô la còn lại đi. Thanh Trúc mặt buồn rượi rượi nhìn qua nó. Thanh sô cô la của nó và Minh Nhật đã sắp hết rồi, vậy là môi nó và Minh Nhật chuẩn bị chạm vào nhau. Yến Nhi nhìn cặp đôi trước mặt. Cái cô muốn đâu phải là thế này. Cô đang cố gán ghép nó với hắn cơ mà. Cô nhíu mày nhìn sang hắn. Hắn vẫn điềm tĩnh như vậy. Nhưng cô biết trong lòng hắn đang ghen lồng lộn. Chỉ còn một đoạn nữa thôi là nó sẽ phải “môi kề môi trao đổi enzim” với Minh Nhật rồi. Nó không muốn. Nhưng nhìn khuôn mặt đang háo hức của Minh Nhật và Thanh Trúc, nó không biết làm gì hơn. Nó nhắm mắt để không phải thấy cảnh tượng chuẩn bị diễn ra. Bất chợt một vòng tay từ đằng sau kéo nó ra, đặt lên môi nó một nụ hôn. Nó mở bừng mắt. Chuyện gì thế này? Cả Minh Nhật, Thanh Trúc và Yến Nhi đều mắt chữ A mồm chữ O nhìn cái cảnh trước mặt đang hiện rõ mồn một. Nó ngẩn người nhìn hắn đang hôn mình, tim đập chệch đi một nhịp. Dời môi, hắn quay qua nhìn 3 người còn lại, nở nụ cười tươi. – Xin lỗi nhé Minh Nhật! Tôi chỉ cho cậu mượn người chứ không có ý cho cậu mượn môi cậu ấy đâu. Lại một lần nữa hắn làm mọi người phải shock. Ngày hôm nay thật đúng là có quá nhiều chuyện bất ngờ xảy ra.
|